Chương 387: Huyết chiến Phi Lăng Độ

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:41

Chiến tranh dấy lên khắp nơi, trong núi Đông Hoa Sơn binh phỉ hỗn tạp, đâu đâu cũng đều đang đánh nhau, Hình lão hổ phá vòng vây ra ngoài đã bao vây Phi Lăng Độ, vòng ngoài lại bị quan binh triều đình vây đánh, cuộc chiến ngày càng kịch liệt. Hứa Thái cũng không nén được tức giận, đề nghị Dương Lăng: - Quốc công, mặc kệ bọn hưởng mã đạo còn có âm mưu quỷ kế gì, nhưng một vạn năm ngàn quân tinh nhuệ xuất hiện ở Phi Lăng Độ là sự thực, hơn nữa Chủ soái Hình lão hổ lại đang ở trong quân, hẳn là chủ lực của bọn hưởng mã đạo. Nhìn từ tình thế chiến trường, vượt sông xuôi xuống phía nam cũng là đường ra duy nhất của chúng. - Theo mạt tướng thấy, thời cơ không thể bỏ qua, nhân mã của Giang Bân phối hợp với thủ quân ở Phi Lăng Độ chưa chắc có thể tiêu diệt kẻ địch này, kể cả Phi Lăng Độ không mất, chủ lực của chúng trốn thoát ra ngoài sẽ tiếp tục men sông đi về phía đông, rời khỏi khu vực bố phòng chính của chúng ta, điều động lại thuộc hạ sẽ khó khăn hơn nhiều. Dương Lăng luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như thế, cho nên trong lòng do dự không quyết. Phi Lăng Độ đương nhiên không thể để mất, nhưng chủ lực trong núi thật sự toàn bộ chạy trốn tới Phi Lăng Độ sao? Hắn trầm ngâm một lúc mới chậm rãi nói: - Không được, đội dự bị của ngươi vẫn chưa được hành động, ở đây, chúng ta vừa khống chế được núi Đông Hoa Sơn, vừa tăng tiếp viện tới Phi Lăng Độ bất cức lúc nào. Một khi chạy tới bến tàu hết, nếu đám hưởng mã đạo trong núi lại xuất kì binh mà nói, phòng tuyến thứ hai của chúng ta quá hư không rồi. Hắn suy nghĩ một chút bèn nói: - Binh mã của Thái Nguyên Vệ bố phòng ở ngọn núi Thương Bách lĩnh, lệnh cho Trương Dần chỉ huy Thái Nguyên Tả vệ, Thái Nguyên trung vệ trợ giúp Phi Lăng Độ, cần phải tiêu diệt toàn bộ thuộc hạ của Hình lão hổ, Thái Nguyên Hữu vệ vẫn đóng quân tại chỗ. - Vâng! Lính truyền tin chắp tay lại, gấp rút rời đi. Phòng tuyến thứ nhất của Phi Lăng Độ đã bị công phá, hai bên đang giằng co nhau, Giang Bân dẫn dắt thuộc hạ phi ngựa chạy tới, quan binh trước sau bao vây nhóm hưởng mã đạo ở chính giữa một cuộc huyết chiến. Hình lão Hổ lệnh cho một đội nhân mã bao vây viện quân, còn mình dẫn người công kích trực tiếp phòng tuyến thứ hai. Bốn quan binh reo hò giơ thương lao đến, bị Hình lão hổ phi đao đâm chết một tên. Sau đó thân binh bên cạnh liền chiến đấu với ba tên khác. Tùy tùng của Hình lão hổ đều là bọn hưởng mã đạo Bá Châu, võ nghệ cao cường, máu lạnh thích giết chóc, hai thanh đơn đao không hề thua kém thanh trường thương kia, chưa kịp tam hợp thì đã xông đến gần, một tên quan binh bị đâm một đao vào ngực, tên khác bị chặt mất năm ngón tay, kêu gào thảm thiết không thôi. Ánh đao sáng loáng, cổ đã bị rạch ra rồi. Người thứ ba vung thương tới, vừa mới xoay người định trốn thì đã bị một gã hãn phỉ đoạt thương trong tay đâm ngã từ phía sau. Lúc này một gã Bách hộ cưỡi ngựa vọt tới, thương trong tay đâm xéo Hình lão hổ một cách lặng lẽ, nhanh như gió. Tả hữu đều kinh sợ, định nhào tới cứu viện, nhưng Hình lão hổ đã hít thở sâu, xách đao lên đỡ đòn. Hai người gặp nhau, thân hình thấp bé của Hình lão hổ lập tức dựng người lên, thân đao chọc nghiêng, quát to một tiếng: - Mở! "Keng" một tiếng, trường thương trước mặt đâm tới nhờ vào thế lao của ngựa đã bị một đao này của lão đập văng ra, bay trong không trung, chiến mã lướt qua sát người, thân hình của Hình lão hổ rơi xuống, vặn người lướt qua giữa không trung, mã đao trong tay mang theo một trận cuồng phong, chém qua bên hông tên Bách hộ đó. Máu tươi "phụt" lên trời cao, nửa thân mình rơi xuống đất, phần chân tay còn lại bị chiến mã lôi đi thật xa, vũ lực kinh người này khiến quan binh xung quanh hoảng sợ hét lên. Mặc dù Hình lão hổ vung ra một đao rồi lập tức chống đất ho sặc sụa, nhưng không ai dám lại gần. Đại chiến của mấy vạn binh mã, đâu đâu cũng thấy cảnh chém giết tùy ý như vậy, phóng tầm mắt ra xa, khắp nơi đều là ánh đao kiếm, tiếng kêu giết không ngớt, xa gần đều là người vung đao thương liều mạng chém giết, giống như sóng biển trong bãi đá ngầm, đập vào nhau đánh ầm ầm. Hình lão hổ thở dốc một lát, lạnh lùng nói: - Người đâu, xông lên cho ta, nhất định phải chiếm được Phi Lăng Độ! Nói xong, Hình lão hổ vung đao thép nhỏ máu lao tới chỗ đám quan quân tập trung dầy đặc nhất, tùy tùng của lão ai nấy dũng mãnh theo sát phía sau, giống như một cơn gió xoáy làm người tan tác, quan binh phòng thủ ở Phi Lăng Độ nhìn thấy đại kỳ chữ Hình của lão thì căn bản không dám đơn độc đối phó với lão, lập tức tránh ra hai bên. Chiến mã của Hình lão hổ bị bắn chết, vì thế lão dẫn theo tùy tùng bộ chiến, chủ yếu là đích thân chỉ huy đội ngũ, đốc thúc khích lệ những tân binh mới ra nhập ngũ không lâu này, còn bên kia là một nhóm hơn trăm kỵ binh do bọn hưởng mã đạo Bá Châu tổ thành chịu trách nhiệm cắt đường, trung phong. Bọn họ lợi dụng đặc điểm khoái mã khinh kỵ, đao pháp tinh xảo để đột tiến trên đường, phá phòng tuyến thứ hai của quan quân, đám hãn phỉ theo sát phía sau cầm trường thương, xiên sắt, gậy răng sói bằng gỗ áp sát, dồn quan binh tiếp tục lùi về phía sau. Tổng binh lực quan binh ở vùng núi Đông Hoa Sơn bờ bắc sông Hoàng Hà gấp ba lần bọn hưởng mã đạo, nhưng binh lực cục bộ có hạn, hiện giờ cùng với sự gia nhập của quân chủ lực Giang Bân, sĩ khí quan binh vốn đang e sợ nay đã được chấn hưng, quan binh đã bị xé toạc lỗ hổng không ngừng chen chúc lên thôi thúc một tuyến quan binh không ngăn được chiến lực mạnh mẽ của hãn phỉ mà có ý muốn lui về phía sau lại bị phản công về. Nhưng tóm lại tình thế cực kỳ nguy cấp. Hình lão hổ quyết định thật nhanh, lập tức bỏ qua kẻ địch trước mặt, phát động tấn công từ hai cánh hướng về phía chủ công. Đại kỳ của lão tung bay, Triệu Phan, Triệu Hạo lập tức cũng dẫn quân lao tới, mấy nhóm quân hưởng mã đạo chia ra tác chiến đã hình thành một trận hình tấn công tam giác, quan binh bị bao vây ở giữa họ trở nên tứ cố vô thân, nhanh chóng bị tiêu diệt. Viện quân đã tới, tướng lĩnh thủ quân Hạ Thủ Bị ở Phi Lăng Độ đã định trong lòng, vội vàng sai người vung tín hiệu đèn, hiệu lệnh cho binh lính lui về giữ thành lũy cuối cùng, lấy cung nỏ hỏa khí ngăn địch, tránh để thương vong lớn hơn. Thế nhưng binh mã của Hình lão hổ phần lớn xuất thân từ lục lâm, khi đánh nhau thì hung hãn không sợ chết, đặc biệt là khi sống chết ở trước mắt, đoạt được Phi Lăng Độ mới có hy vọng sống, nên ai nấy càng dũng mãnh hơn, máu toàn thân họ dường như đều bị đốt cháy bùng lên bởi tiếng kêu giết, làm như không thấy những xác chết liên tục ngã xuống kia, chỉ lo giơ binh khí vọt về phía trước. Quan binh lui xuống phòng tuyến cuối cùng có một số đang giằng co tác chiến, đám hưởng mã đạo lui sát đuổi theo không rời nửa bước, mặc dù cái giá phải trả là thương vong rất lớn, nhưng có mấy nơi đã có chiến hào bọn hưởng mã đạo tiến đánh quan binh, mặc dù chúng nhanh chóng bị quan binh chen chúc ào tới chém nát tan tành, nhưng cuộc hỗn loạn tạm thời đã khiến cung nỏ hỏa khí ở mấy nơi này không thể phát huy, kỵ binh của bọn hưởng mã đạo lập tức thừa thế tiếp tục tấn công mấy nơi này, ý đồ chiếm lĩnh triệt để bến tàu. Hạ Thủ Bị thấy thế kinh hãi, vội vàng tổ chức nhân mã tăng viện trợ tới những chỗ hổng bị xé rách này, đồng thời bắn đèn tín hiệu với viện quân ở đằng xa, Giang Bân thúc ngựa vung đao, lao lên trên cùng, hai thanh trảm mã đao múa may giống như bánh xe, ra tay giết người vô số, vừa nhìn thấy tín hiệu cờ phía xa, trong lòng càng thêm lo lắng. Gã hét lớn một tiếng, song đao tung lên không chém xuống, chém ngữa tên cướp phía trước, gào to: - Các huynh đệ, xông lên cho ta, phía sau còn có viện quân, bọn hưởng mã đạo chạy không thoát. Giết! Giết đi! Nói xong thừa dịp quan binh bên cạnh vọt mạnh lên phía trước, y ghìm ngựa, xách hai thanh mã đao máu chảy đầm đìa lên, nói với thân binh bên cạnh: - Đi! Báo với Quốc công gia, bọn hưởng mã đạo quyết tâm chiếm lấy Phi Lăng Độ, quan binh ở bến tàu quá vô năng, chỉ biết phòng thủ, không biết phối hợp vây đánh. Nói được một nửa chợt nhớ lúc này tố cáo không ổn, Giang Bân vội sửa lời: - Không. Nói với Quốc công, bọn hưởng mã đạo có chủ lực vô cùng dũng mãnh, thỉnh cầu tiếp tục phái viện binh, nếu không dù cho giữ được Phi Lăng Độ thì cũng không cản được bọn chúng chạy trốn. Hai tiếng gào to ban nãy của gã trong tình hình tiếng kêu giết ầm ĩ trong vạn mã quân này mặc dù không rõ lắm, nhưng vẫn bị người cản đường phía sau của bọn hưởng mã đạo nghe thấy. Thủ lĩnh chịu trách nhiệm cản ở phía sau chính là Lưu Nhập Thất, gã đang nhìn quanh cảnh tượng giết chốc lẫn lộn, chỉ thấy viên mãnh tướng trên ngựa đó chính là kẻ thù giết chết đại ca kết nghĩa Trương Mậu của mình, hai mắt đều đỏ rực. Lưu Nhập Thất vung đao mạnh mẽ, gào to mấy tiếng rồi liên tiếp chém xuống năm sáu quan binh, sau đó bay lùi lại mấy bước, kêu một tên hưởng mã đạo xách cung lại, sau đó lấy cung trong tay, nhìn chằm chằm Giang Bân. Nhân mã trên chiến trường tung hoành, kỳ phiên phấp phới. Lại là đang lúc trời đêm, rất nhiều nơi bùng cháy dữ dội, tiễn pháp của Lưu Nhập Thất mặc dù không tệ, nhưng trong hoàn cảnh này cũng không dám khinh thường, gã nín thở chăm chú nhìn, chờ cơ hội vừa bắn ào một mũi tên ra là lập tức lại rút lấy một tên cho lên dây cung chuẩn bị. Giang Bân vội vàng căn dặn, lính liên lạc thúc ngựa rời đi. Giang Bân vừa mới quay đầu lại thì thình lình lóe lên một tia sáng trong trời đêm, y né tránh theo ý thức, đôi vai rung lên, một mũi tên lạnh cắm trúng vào bả vai. Giang Bân hiếu chiến thích giết chóc, lúc này lại đúng vào tháng tám trời nóng bỏng, y không chịu mặc trọng giáp, không ngờ giờ lại trúng mũi tên của người ta. Giang Bân đau đớn kêu "a" một tiếng, tinh thần chấn động vẫn chưa kịp có phản ứng, Lưu Nhập Thất lạnh lùng mỉm cười, mũi tên thứ hai lại không chút do dự được bắn ra. Giang Bân đang lúc quay đầu xem bả vai thì mũi tên thứ hai đã "phập" một tiếng, cắm vào má phải của y rồi xuyên ra phía má trái, cắm sâu đến tận đuôi mũi tên. Lần này Giang Bân muốn hét to cũng không nổi, y cúi gập mạnh người xuống, thúc ngựa đi, đám thân binh ào lên bảo vệ y ở giữa. Giang Bân nhịn đau ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đằng xa đang giơ đao thương bốn phía, đứng sừng sững bất động trên chiến trường không ngừng tiếng kêu giết kia, trong tay giơ một thanh đơn đao, cười hô hố với y: - Giang Bân bất nhân bất nghĩa, mũi tên này của ông mày là bắn thay cho Trương Mậu đại ca, tên gian tặc nhà ngươi có gan thì đấu với ta một trận? Giang Bân phẫn nộ, một cơn tức giận mạnh mẽ xông lên đỉnh đầu y khiến y run lên. Y chưa từng chịu thua thiệt lớn như thế, đôi mắt nhất thời vằn đỏ. Mũi tên nhọn xuyên má, Y không gào thét được, cơn tức giận dâng đầy trong lồng ngực không có chỗ giải phóng, Giang Bân như con sói bị thương kêu rống lên một tiếng buồn bã, quân phục trước ngực rung theo, cơ ngực rắn chắc cường tráng dường như cũng xoay mình trở nên càng lớn hơn. Y rút mũi tên ở vai trái ra, trên mũi tên móc rách một miếng thịt, đau nhức vô cùng, nhưng y lại không hề để ý, hai mắt chỉ chăm chú nhìn theo bóng người duy nhất đứng im trong chiến trường chém giết như nước tuôn ra kia, sau đó giơ song đao lên, đạp ngựa thật mạnh, hai mắt trợn lên im lặng vọt mạnh về phía đó. Ngựa phi nhanh như rồng, bọn hưởng mã đạo đang chém giết đột ngột nhìn thấy các quan tướng triều đình đang lao tới, vội không kịp chuẩn bị, đợi vung đao vung thương đâm chém, Giang Bân vẫn không quan tâm lao tới, đám thân binh sợ tới mức suýt mất hồn tiếp tục theo sát phía sau, chém chúng ngã lộn xuống đất. Chiến mã xông thẳng tới trước mặt Lưu Nhập Thất, hai tên thân binh của Lưu Nhập Thất ra ngăn cản, Giang Bân cũng không thốt một tiếng, vung đao trong tay nhanh như chớp, đẩy binh khí của hai người ra. Chém ngang một cái mũi tên lông vũ phất phơ lên mặt, rồi lại lao về phía Lưu Nhập Thất. Thấy khí thế kinh người này, Lưu Nhập Thất cũng hoảng sợ, gã vội vã lót bước xoay eo, dùng hết lực toàn thân, giơ đao đỡ đòn. "Keng! Keng keng! Keng keng keng!" Tia lửa văng khắp nơi, binh khí hai bên va vào nhau liên tiếp, "cạch" một cái, thanh trảm mã đao trong tay Giang Bân bị đứt làm đôi, Lưu Nhập Thất giẫm chân lui lại mấy bước, vấp phải một xác chết phía sau nên ngồi phịch xuống đất, đơn đao tuột khỏi tay rơi keng xuống đất, trên đó đã đầy chỗ mẻ. Giang Bân cười dữ tợn, giống như âm hồn không tiêu tan nhảy từ trên ngựa xuống, xách đao nhào mạnh tới, tùy tùng hai bên người Lưu Nhập Thất thấy thế vội vã tiến lên cản lại. Hai tay Giang Bân cầm đao, một chân làm trụ, thân hình thấp bé xoay như gió lốc bổ xuống người chúng, người chết kẻ bị thương, còn cả binh khí bị đánh bay, cả người ngã xuống. Trên đùi Giang Bân trúng một thương, lồng ngực bị dao nhọn rạch một nhát, máu tươi túa ra, trông ghê như ác quỷ, y cũng không thèm để ý, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, đao trong tay y đã giơ lên nhanh như chớp, hai khuỷu tay không gập lại, đao này đã bổ xuống thật nhanh! Không ai nghe thấy âm thanh như sấm rền này, tiếng mũi đao xâm nhập vào cơ thể, tiếng xương cốt gãy rời, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên dừng lại hòa cùng một chỗ, một đao của Giang Bân chém xuống, người đứng trên một gối trụ, hai tay nắm chặt chuôi đao, cơ cánh tay căng lên như quả bóng, rách toạc cả bộ quân phục. Một đao này đã dùng hết toàn lực của y, mũi đao có lẽ đã chém xuống đất. Dưới sự theo dõi chăm chú của những người bên cạnh đang trợn mắt há hốc mồm, đao đó bỗng nhiên đứt gãy, lại nhìn thấy Lưu Nhập Thất đang ngồi trên xác chết đối diện, hai mắt trợn trừng nhìn Giang Bân kinh ngạc, bỗng nhiên, hai bóng người đổ gục sang hai bên, một đao đã chặt hết xác chết của gã thành hai nửa. Người Đông Doanh đúc luyện đao mới, thường là khi bốn năm mươi tuổi, chọn người chết hay tử tù có cơ bắp cứng rắn để thử đao. Chặt chém vào giáp vai hoặc xương chậu của gã, chém đứt một thân người gọi là nhất đỗng đao, hai thân gọi là lưỡng đỗng đao, thông thường sẽ không vượt quá tam đỗng, kỉ lục cao nhất là Thập lang binh vệ đã lập nên thành tích kinh người là thất đỗng. Chỉ có điều không biết đao bổ từ sọ xuống, chặt dọc người thành hai nửa, rồi lại vung ngang chém đứt người phía dưới mình, đao dài cắm sâu vào bùn đất một thước như của Giang Bân thì nên gọi là mấy đỗng. Giang Bân lắc lư đứng dậy, khắp đầu và mặt toàn là máu, miệng cũng chảy ào ào máu tươi, nhưng y lại nhếch miệng khẽ cười, một mũi tên rung bần bật trên mặt, tình hình đó giống như hung thần ác ma giáng thế, dù bọn hưởng mã đạo bên cạnh đều là hãn phỉ giết người không chớp mắt, nhưng tận mắt thấy tình cảnh này cũng khiếp vía. Bọn chúng hô lên một tiếng, lập tức bỏ chạy rầm rầm. Thân binh của Giang Bân ùa tới dìu y, người còn lại thì liều mạng đuổi giết đối thủ. Giang Bân bẻ gãy thân mũi tên trên má, dùng mũi tên gãy đó đâm vào phần đùi của Lưu Nhập Thất đã bị chặt thành hai nửa, cũng không làm tổn thương, y cướp lấy một thanh đao từ trong tay thị vệ, lại lao vào trong đám người như cơn lốc. Đám quan binh mắt thấy tướng lĩnh thần uy như thế, nhất tề hò hét xung phong liều chết, bọn hưởng mã đạo phía sau bắt đầu liên tục tháo chạy. Lính liên lạc của Giang Bân báo cáo tình hình chiến đấu ở Phi Lăng Độ cho Dương Lăng. Dương Lăng xem bản đồ, dùng ngón tay chỉ mạnh vào một điểm, nhíu mày nói: - Truyền lệnh tiếp, lệnh cho Trương Dần tăng tốc rút quân từ đỉnh núi, chi viện Phi Lăng Độ. Hứa Thái nói: - Quốc công, phía Trương Dần đại đa số là bộ tốt, hơn nữa trên núi thiết lập trận thế phòng thủ, tránh cho bọn hưởng mã đạo lợi dụng những dãy núi liên miên chạy trốn về phía Thái Hành, bảo gã tập hợp binh mã xuống núi chạy tới Phi Lăng Độ, thực sự từ nơi này không thể phát binh nhanh chóng. Bây giờ trận địa bên ngoài vẫn không có động tĩnh, quân đội các đường trong núi Đông Hoa đang tấn công bọn hưởng mã đạo tiêu diệt đỉnh Ngũ lão, cuộc đánh giết cướp đoạn từng tấc đất cũng vô cùng kịch liệt, theo mạt tướng thấy, bọn chúng đang bỏ tốt để bảo vệ tướng soái, yểm hộ cho Hình lão hổ phá vòng vây. Miêu Quỳ cũng nói: - Quốc công, không thể do dự nữa, để Bồ Châu phát binh nhanh tới đỉnh Thương Bách lĩnh. Giang Bân mặc dù dũng mãnh nhưng cũng không ngăn được Hình lão hổ, hơn một vạn nhân mã đã là một miếng thịt mỡ, tuyệt đối không được để chúng trốn thoát lần nữa. Dương Lăng trừng mắt nhìn bản đồ sa bàn: - Nhóm hưởng mã đạo nhỏ đi trước phá vây men theo Hoàng Hà, rõ ràng là đang tìm kiếm bến tàu. Hình lão hổ là chủ soái của bọn cướp, lại dẫn theo gần một phần ba quân tinh nhuệ, nếu nói gã muốn dụ địch, dùng nhiều binh mã như vậy thậm chí lôi theo cả chủ soái, căn bản không có khả năng. Lẽ nào ta đã đoán sai, Triệu Toại lại hết hy vọng như vậy, cam tâm tình nguyện chịu chết ở Trung Điều Sơn, thu hút trọng binh yểm hộ Hình lão hổ phá vây? Hắn kéo mạnh đầu sa bàn, nói: - Nhổ trại, chia làm hai đường bọc đánh trái phải Phi Lăng Độ, không cần toàn diệt nhân mã của Hình lão hổ, truyền lệnh cho nhân mã của Trương Dần tăng tốc hành quân, bịt kín trung lộ. Hứa Thái cuối cùng đã có cớ để đánh, tinh thần lập tức phấn chấn, vội vàng chắp tay đồng ý. Kèn lệnh kêu liên tục trong quân doanh, đám quan binh chờ xuất phát từ lâu nhanh chóng tập kết, bắt đầu bọc đánh về phía Phi Lăng Độ. Trên Nguyệt Bình lương, Lý Hoa vội tới sứt đầu mẻ trản, các nơi thất bại, tin tức quan binh đã tập kết bao vây đỉnh núi chính là Ngũ Lão đã khiến y thất kinh."Làm sao như vậy được? Làm sao lại thế chứ? Hình lão hổ, Triệu Phong Tử lần lượt dẫn quân phá vây, chúng mới là khâm phạm, chúng mới là chủ lực, tên khốn Dương Lăng kia tại sao vẫn không rút quân? Mẹ nó chứ, sao cứ gây khó dễ cho ông mày?" Chu Bàn xách quỷ đầu đao sợ hãi xông vào, vẻ mặt như đưa đám, nói: - Đại ca, đỉnh Kỳ Bàn đã thất thủ rồi. - Hả? Lý Hoa quá sợ hãi, giậm chân nói: - Ba Lục Tử giữ núi thế nào vậy? Mau. Lập tức phái người tiếp viện, nếu quan binh đứng vững chân rồi thì bốn đỉnh núi còn lại cũng càng khó giữ hơn. Chu Bàn ghé sát vào, đè thấp giọng lo lắng nói: - Đại ca, hai vạn nhân mã trong núi mà qua một phen đại chiến đã tổn thất bảy ngàn, hơn nữa quan binh căn bản không có ý rút lui đi, đệ thấy chúng ta đã trúng kế của Triệu Phong Tử rồi. Lão tam mất tích có lẽ cũng là do y giở trò quỷ. Chắc là y biết chúng ta có tính toán khác, thành tâm để cho chúng ta phải chịu chết. Lý Hoa nhìn đám tâm phúc trong sơn động, sau đó kéo Chu Bàn đến một góc, thì thầm nói: - Làm sao lại như vậy? Triệu Phong Tử không trọng nghĩa khí như thế sao? Hơn nữa sơn trại của chúng ta vốn chưa tới năm ngàn người, Triệu Phong Tử lại cho ta một vạn năm ngàn địa binh, vì nói dối ta sao? Y nỡ bỏ ra vốn gốc lớn thế sao? Chu Bàn dậm chân nói: - Đại ca ơi, vậy huynh nói xem, nếu gã thật sự hành động theo kế hoạch thì quan binh sao có thể không theo không buông lỏng tấn công núi? Y nếu không phải là hào phóng như thế, ngớ ngẩn để lại cho chúng ta nhiều binh mã thế, ai tin được y chứ! Nghĩa khí? Ta thấy từ khi Dương Lăng chiêu hàng, người nối nghiệp này bắt đầu có dự định riêng, nghĩa khí gì chứ, bây giờ là cha chết mẹ gả cho người khác, thân ai người đấy lo! Lão Đại, chúng ta không thể ngu ngốc chờ đợi, còn đợi nữa thì quan binh bốn phía đã bị bao vây, vây chặt như thùng sắt, muốn chạy cũng không nổi. Theo ta thấy, chúng ta rút lui đi, men theo rừng núi đi về phía núi Vương Ốc Sơn. - Nhưng nhân mã có kịp triệu hồi không? Quan binh đó vẫn chưa đuổi kịp mà? Chu Bàn thấy lòng như lửa đốt, gượng cười nói: - Lão Đại, còn chiêu nhân mã gì chứ, đám lính mới chiêu mộ từ các sơn trại khác chạy tới đó rõ ràng là một sự vướng víu. Triệu phong tử cho quả táo ngọt, bảo bọn chúng bán mạng cho gã. Chúng ta sẽ không thể lợi dụng được chúng bán mạng cho chúng ta? Còn để lại rừng xanh, sợ gì không có củi đun, dẫn nhân mã của chúng ta lập tức đi tới Lịch Sơn, lên núi Vương Ốc Sơn, mấy ngọn núi kia cũng đành phải vậy. - Báo...! Đỉnh Thái Ất đã bị quan binh công hãm. La đầu lĩnh xin Đại trại chủ lập tức phát viện binh. - A! Đỉnh Thái Ất cũng thất thủ rồi sao? Mau mau, các ngươi đều lại đây! Lý Hoa vội vàng hô to. Một đám thân tín lâu la chen chúc tới, mồm năm miệng mười nói: - Đại ca, làm sao bây giờ? - Con mẹ nó chứ, cái tên họ La đúng là loại vô dụng. Đại ca, đệ đi đoạt lại đỉnh Thái Ất! - Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta trước đây có năm ngàn nhân mã, đều không coi quan binh ra gì cả, bây giờ đại ca có tới hai vạn quân, binh hùng tướng mạnh, sợ ông ta gì chứ? Đại ca, Hồ lão thất ta, nhất định... - Đừng làm ầm nữa! Lý Hoa hét lớn một tiếng, quát đám thuộc hạ, sau đó nhìn lướt bốn phía, trầm giọng nói: - Nhanh lên, thứ gì mang được đều mang hết, đi theo ta! - Đại ca, huynh nên ngồi trấn thủ trung quân mới phải, có việc gì cứ để tiểu đệ làm thay huynh, không thể để lão Đại đích thân phải đi giành lấy đỉnh Thái Ất đâu, đại ca. Lý Hoa quê quá hóa khùng, vung tay lên, quát lớn: - Đại cái đít ấy! Tất cả dọn dẹp một chút, chúng ta lập tức chạy trốn về núi Lịch Sơn, ta không tin quan binh có thể đuổi kịp lên Vương Ốc Sơn! - Hả?