Ngọn lửa chiến tranh ngày càng lớn, từng vệt sáng như lửa đốt cháy cả bầu trời đêm. Dưới chân thành Thái An, tiếng chém giết rung trời.
Công thành vào ban đêm, là đề nghị của một quan quân cấp thấp trong Dương Hổ Quân. Y vốn là một quan quân, đồn điền mà Vệ Sở phân cho y, khi đo đạc bị người của Lưu Cẩn tham công, nói là thổ địa của địa phương, mà bị lấy mất. Y không có đất để trồng ruộng, chỉ đành lưu lạc lang thang, trốn khỏi Vệ Sở. Lúc Dương Hổ Quân tới Sơn Đông thì y đầu quân luôn.
Theo chủ ý của y, Dương Hổ Quân ngày đêm không ngừng tấn công thành, trong đó thế tấn công của ban đêm mạnh nhất. Vì ban đêm tướng thủ trên đầu thành không thể nhìn rõ cụ thể bố trí và hướng di chuyển của Bạch Y Quân bên dưới. Như thế thì không thể dự đoán trước bước tiến của địch và chuẩn bị phòng thủ. Cách làm này quả thật làm khổ binh lính thủ thành, thế công ngoài thành lúc mạnh lúc yếu, ngày đêm không ngừng. Đặc biệt là ban đêm không thể nhìn rõ quân số của đối phương, bốn cửa thành nơi nào đánh thật, nơi nào đánh giả, quả thật không cách nào biết trước. Chỉ đành ngày đêm phòng thủ căng thẳng, nên bây giờ binh lính đều đã rất mệt mỏi.
Tính nhẫn nại của Dương Hổ cũng sắp hết rồi. Y vốn định dùng Thái An làm mồi câu, dụ lính thủ thành Tế Nam ra thành quyết chiến, nên thế công cũng không phải vô cùng mãnh liệt. Không ngờ quân của Tế Nam luôn án binh bất động. Mấy mươi thuyền lương thực mà y cướp ở sông Vận Hà, người ăn ngựa ăn, không hề tiết kiệm, bây giờ đã không còn bao nhiêu, nếu không công hạ thành Thái An, toàn quân sẽ phải đối diện với tình cảnh thiếu lương thực.
Vì vậy hai hôm nay, Dương Hổ đã từ bỏ kế hoạch vây thành đánh viện binh, toàn lực công kích thành Thái An, nhất định phải hạ được nó, dùng kho lương trong thành bổ sung lương thực, dùng của cải mỹ nữ trong thành cổ vũ sĩ khí ngày một suy yếu của toàn quân.
Dương Hổ Quân có bốn khẩu pháo lớn, nhờ sức trâu sức ngựa kéo từ huyện thành quanh đó đến, nguyên quan quân của Vệ Sở mới đầu quân cũng không biết dùng pháo. Y chỉ biết rằng khi sử dụng đại pháo phải cố định thiết tiêu, đặt chống sắt và tường đất sau xe. Còn về độ nâng của miệng pháo, mục tiêu, cự li vâng vâng toàn bộ đều không biết. Nhưng một tòa thành lớn thế này ở trước mắt, mỗi một đợt pháo thế nào cũng trúng tường thành hoặc bắn trong thành là được.
Bên kia cổng thành, lính Thái An sử dụng tầng tầng lớp lớp thạch cao đắp thành bức tường, phòng ngự đại pháo của Dương Hổ. Tường thành bị đạn pháo làm cho loang lổ, nhưng khi trời vừa chớm sáng, đại pháo của Dương Hổ Quân phụt tắt. Hỏa dược của họ còn mấy thùng lớn, nhưng đạn sắt thì đã dùng hết. Tiên phong Dương Hổ Quân không hề để ý, vẫn múa may cây cờ hiệu trong tay, ra lệnh cho thuộc hạ toàn lực công thành, bất kể thương vong.
Pháo trên tường thành phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, miệng phun khói đen, lựu đạn tấn công mãnh liệt trấn áp sự tiến công của quân Dương Hổ. Máy bắn đá, cầu hào, thang leo tường, không ngừng tập kết ở những góc chết của đại pháo. Các tảng đá, cầu lửa, cầu khói độc không ngừng được bắn lên trên tường thành. Từng mạng từng mạng người không ngừng bị chôn vùi trên chiến trường, mà không ai ngoái lại nhìn một cái.
Trong lều lớn trung tâm quân ngũ, Dương Hổ cau mày, đi đi lại lại một cách sốt ruột. Những tướng lĩnh thân tín như Mộc Vân, Đậu Hủ Lang im lặng đứng một bên. Dương Hổ đột nhiên ngừng bước, nói với giọng căm hận:
- Chỉ một cái thành Thái An thôi, mà lâu thế này vẫn chưa hạ được. Bây giờ đạn pháo thì dùng hết sạch, đại quân của Lưu Lục bị Dương Lăng chặn ngoài thành Đức Châu không thể tiến bước. Và nghiêm trọng nhất chính là lương thảo lại sắp dùng hết. Chẳng lẽ ta không thể không tử bỏ Thái An? Không cam tâm, ta không cam tâm!
Đậu Hủ Lang đảo mắt một cái rồi nói:
- Đại ca, hay là đệ dẫn một toán quân, đến các phủ huyện lân cận tìm kiếm thêm lần nữa, lương thực tìm thấy được thế nào cũng có thể để cho đại quân duy trì thêm mười ngày. Bây giờ quân ta cả người lẫn ngựa đều mệt mỏi, nhưng binh lính trong thành Thái An chỉ sợ còn gian khổ hơn. Đệ không tin, chúng có thể cầm cự thêm mười ngày.
Còn Mộc Vân thì nói:
- Đại ca, theo đệ thấy, chi bằng chúng ta đưa quân xuống phía nam, phía nam lương thảo sung túc, đủ để cung ứng cho nhu cầu của quân ta. Nếu ta chiếm được Nam Kinh, đưa một tông thân Hoàng thất họ Chu lên làm con rối, tệ lắm thì cũng có thể lấy sông làm biên giới, chia đất cai trị với Kinh Sư.
Đậu Hủ Lang cười lạnh:
- Tên họ Mộc kia, hình như những lời lẽ như là chiếm trọn đất Sơn Đông, liên kết ba nơi Sơn Đông, Hà Nam, Sơn Tây làm thòng lọng, siết chặt lấy nơi yết hầu của Kinh Sư là chủ ý của ngươi đúng không? Bây giờ thắng bại chưa phân, ngươi lại lên tiếng đòi đến Giang Nam rồi.
Mộc Vân mỉm cười, nói:
- Hành quân đánh trận, yêu cầu phải biết tùy cơ ứng biến. Kế hoạch ban đầu của chúng ta là chiếm đoạt toàn đất Sơn Đông, sau đó tiến quân ra Bắc, chiếm Kinh Sư, chém người đứng đầu. Như không ngờ triều đình phản ứng nhanh như vậy, quân đội của họ không còn theo sau chúng ta dốc sức tiễu trừ, mà là chia ra trấn thủ, ỷ thế thành trì mà đối kháng quân ta. Thế mạnh của chúng ta là dã chiến, bây giờ chỉ còn cách bàn con đường khác.
Đậu Hủ Lang khịt mũi dè bỉu, bất mãn nói:
- Một tên xuất thân thợ săn như ngươi, còn tưởng mình là Gia Cát Lượng? Cùng lắm thì chỉ là con cáo già. Nếu sớm chiếm được Thái An thì hết chuyện rồi. Không phải ngươi nói cái gì vây mà không đánh, vây rồi giả đánh, dụ quân Tế Nam ra thành, bây giờ Thái An đã sớm bị công hạ rồi.
- Được rồi, được rồi, đừng có cãi nữa!
Dương Hổ phiền não vung tay, nhìn ra ngoài lều, sắc trời đã sắp tỏ. Dương Hổ thở dài:
- Lệnh cho nhân mã của Dịch Thần Phong, Lý Dạ Ẩn lập tức phối hợp với Hàn Bách toàn lực công thành. Chúng ta đánh đến lúc trời sáng hoàn toàn, nếu vẫn chưa công hạ Thái An, sau khi "mai oa tạo phản" rồi thì rút quân ngay, thẳng tiến xuống phía Nam.
- Vâng!
Thấy Dương Hổ đã có quyết định, các tướng lĩnh trong lều đều cùng ôm quyền nhận lời.
Dương Hổ đi đến cửa lều, nhìn tường thành ở phía xa không ngừng bốc lửa và từng đợt âm thanh chém giết, trong lòng thầm keu gào:
- Là thành hay bại, tất cả đều phụ thuộc vào trận chiến sáng mai!
- Là thành hay bại, tất cả đều phụ thuộc vào trận chiến sáng mai!
*************
Bá Nhan Mãnh Khả vung roi gấp rút, không những mồ hôi nhễ nhại đầy người, mà ngay cả ngựa của ông cũng mồ hôi đầy mình.
Sáu ngàn kỵ binh, hai vạn con ngựa, phóng chạy hết mấy ngàn dặm. Mục tiêu: Hồ Thanh Hải, đại tướng phản nghịch Gia Tư Bố sở hữu ít nhất bốn vạn dân chúng.
Tốc độ hành quân của họ nhanh đến kinh người, một ngày ít nhất cũng đi được mấy trăm dặm. Để bảo tồn binh lực, chỉ đến lúc người ngựa đều mệt mỏi vô cùng mới dừng chân nghỉ nửa ngày. Chiến thuật tiến công sấm chớp trên đường dài của kỵ binh Mông Cổ, đều được hắn phát huy hết tác dụng.
Trọng binh tập kết ở quanh Tuyên Phủ Đại Đồng, giả bộ tấn công Đại Minh, che mắt thiên hạ, đích thân dẫn khinh kỵ tiến công ngàn dặm đến đánh y, Gia Tư Bố. Phần hào tình này, phần tự tin này, thật không hổ danh là huyết mạch đích hệ của Thành Cát Tư Hãn. Tâm thái cược tất cả cho hành động lần này, cũng chỉ có Bá Nhan Mãnh Khả mới có đảm phách như thế.
Y không thể không làm quyết định như thế, chiến bại không thể làm y suy sụp. Nhưng trong lúc y khó khăn nhất, đại tướng thân tín dưới trướng dẫn quân tạo phản. Nếu không nhanh chóng trừng phạt, y không thể khiến cho những bộ hạ khác nghe lệnh. Đáng sợ hơn, Gia Tư Bố không biết từ đâu tìm được Mãn Đô Hải sớm đã mất tung tích từ trước. Những quý tộc vốn thuộc hệ Mãn Đô Hải đều bắt đầu ngập ngừng do dự, một số bộ lạc nhỏ đã lặng lẽ đầu quân qua đó.
Nếu còn không giải quyết Gia Tư Bố, y cũng chỉ có thể chịu đựng khoảng nửa năm. Đến mùa đông năm nay, thế lực y lao tâm khổ tứ xây dựng mấy năm nay sẽ toàn bộ sụp đổ. Tìm đường sống trong cõi chết, y chỉ còn cách chiến đấu!
Chiến mã phi nước đại, rầm rầm trên thảo nguyên, một vạn thiết kỵ trông cứ như là một trận cuồng phong, mang theo sấm giật chớp lòe lướt qua, khiến choc him thú quanh đó sợ tới bỏ chạy hết.
Chỉ cần có đồng cỏ và nguồn nước, người Mông Cổ có thể không cần quân nhu nặng nề, hành lý nhẹ thì ngựa chạy nhanh, quãng đường dài ngàn dặm chỉ mất một khoảng thời gian ngắn. Đại quân áp sát Hồ Thanh Hải, bầu trời vẫn còn là một mảng màu đen. Bá Nhan Mãnh Khả ra lệnh cho đại quân dừng chân nghỉ ngơi. Khoảng nửa canh giờ sau, họ uống hết sữa ngựa và nước sạch, ăn hết luôn phần lương khô còn lại. Sau đó, nhân lúc ánh nắng bình minh đầu tiên chưa xuất hiện, phát động lần tấn công cuối cùng.
Hồ Thanh Hải sóng gợn mênh mang, vẫn còn chìm đắm trong khung cảnh nửa đêm nửa sáng. Chốc chốc, vài con cá quẫy đuôi vụt lên khỏi mặt nước, những con chim âu dậy sớm khẽ sà xuống mặt nước, đập cánh vỗ song, hòa cùng với tiếng kêu lâu lâu phát ra từ miệng chúng. Không gian vắng lặng mà tĩnh mịch.
Bên trong hang rào bên hồ là từng đàn dê và bò. Đất nơi đây màu mỡ, cây cỏ sum xuê, là nơi sống tốt của những con thú vật, là nông trường thiên nhiên rộng lớn, mảnh đất phì nhiêu đang chờ đợi khai khẩn.
Lúc này, chú chim trong lùm cỏ tung cánh bay cao, con hươu bào ngẩng đầu lên khỉ đám cỏ, trừng to đôi mắt nho nhỏ đen tròn cảnh giác nhìn quanh, rồi sau đó nhúc nhích cái đích mập ú vội vã bỏ chạy. Sau đó một giây, một tiếng sấm rền đánh ngay trúng chỗ nó vừa đứng.
Bá Nhan Khả Hãn giương roi thúc ngựa, từng làn gió mát trên Hồ Thanh Hải quét qua mặt y, các lều Mông Cổ trải dài vô tận dần hiện ra trước mắt y. Cái mà y cần tìm, chính là cái to nhất trong số đó, cái lều mà trước cửa có cắm một cột cờ cao chót vót. Từ xa truyền đến tiếng sấm rền, kinh động đến đám dê và bò cùng với chó chăn dê trước nhất, bọn chúng xáo động lên, bắt đầu phát ra những tiếng kêu, sủa hỗn loạn.
Khi thiết kỵ của Bá Nhan Khả Hãn phá vỡ phòng tuyến bên ngoài, nhanh chóng ập vào trung tâm doanh trại, các dũng sĩ của Gia Tư Bố đều vội đứng dậy, cầm vũ khí lên, leo lên lưng ngựa. Chúng không có quân do thám. Ở nơi này, quả thật có quá nhiều bộ tộc, mặc dù bộ tộc của Gia Tư Bố có sức mạnh to lớn nhất trong số đó, nhưng vẫn khó đảm bảo là không có kẻ khiêu chiến không tự lượng sức.
Nhưng những kẻ tấn công quá quả quyết, quá thần tốc, nên khi lính do thám nhìn thấy bóng người của họ, giục ngựa quay về báo tin, cũng chỉ nhanh hơn họ một tuyến đường nhỏ. Có người chỉ vào nơi như bị cả bầy sói thảo nguyên hung dữ nhào vô và hét lớn:
- Chính là chỗ đó, chính là chỗ đó!
Gia Tư Bố cưỡi ngựa nhìn về phía xa xa, chỉ thấy vạn con ngựa phi nhanh, phóng nhanh mà tới, khí thế như mũi tên sắc nhọn lao nhanh về đích.
Gia Tư Bố vừa kinh ngạc vừa thấy kỳ lạ: Đây là quân của ai? Thanh Hải là nơi giao nhau của hai động mạch chủ: con đường tơ lụa và Đường Phiên cổ đạo, cho nên ở đây có rất nhiều nhân chủng, người Ả Rập, người Ba Tư, người Salir, người Hồi, còn có người Tây Tạng, người Duy Nhĩ Ngô, người Thổ Phiên. Nhưng vì bộ lạc của họ quá phân tán, không hề có một tổ chức thống nhất, không thể tập hợp thành một đội thiết kỵ phối hợp nhịp nhàng, khí thế như hổ thế này được.
Các chiến sĩ trong các lều Mông Cổ đều đã leo lên lưng ngựa, vội vã phi đến lều lớn trung tâm của y. Chỉ một lúc sau, sau lưng y đã tập kết được hơn sáu ngàn chiến sĩ, gần xa còn có chiến mã không ngừng chạy tới.
Gia Tư Bố cười một cách hài lòng. Chiến sĩ hợp chuẩn dưới trướng y ít nhất cũng có một vạn người, sau khi tới Thanh Hải, lại thu nạp thêm một số bộ lạc nhỏ tản cư như Thát Đát, Ngõa Lạc, thậm chí còn thu nhận một số dũng sĩ Thổ Phiên.
Từ khi có được Hoàng hậu Mãn Đô Hải một cách kỳ tích, Gia Tư Bố như hổ thêm cánh, lợi dụng uy vọng của nàng không ngừng sai người đi du thuyết những quý tộc phụ thuộc bộ lạc của Bá Nhan Khả Hán, truyền nhiều tin đồn bất lợi đối với Bá Nhan. Cho nên, lại lần lượt có một số bộ lạc lặng lẽ đầu quân cho y. Chiến sĩ của y bây giờ ít nhất cũng một vạn năm ngàn người, là lực lượng mạnh nhất Thanh Hải.
- Các dũng sĩ, xông lên, cho bọn xâm lược đó không còn đường về, dùng thân xác của họ bón cho thảo nguyên của chúng ta thêm phì nhiêu. Giết!
Gia Tư Bố cưỡi một con ngựa Thanh Hải cao to cường tráng, rút loan đao ra ra lệnh tác chiến.
Gia Tư Bố cao to anh vũ, khuôn mặt đen, hình dáng mặt sắc nét như dao cạo, cưỡi trên con Phiên Mã cao hơn những con ngựa Mông Cổ khác một cái đầu, vung đao chỉ về phía trước, khí thế hơn người. Hai ngàn thiên phu trưởng đã cầm đao thúc ngựa, tiếng "vâng" vang ngút trời, họ dẫn binh mã của mình reo hò đuổi theo hai cây tiễn Lang Nha Kình mà Gia Tư Bố bắn ra.
Binh mã phía sau cũng xung phong theo, binh mã của đối phương trông như một lưỡi dao, còn đại quân của Gia Tư Bố thì trông như vạn tiễn tề phát, phi nhanh về trước. Khí thế của chúng đủ để nuốt gọn đối phương vào bụng. Chính lúc này, nụ cười nhẹ nhõm trên mặt Gia Tư Bố đột nhiên khựng lại.
Đội quân xông đến từ xa, đang dần hiện rõ trước mắt chúng. Ánh sáng đầu tiên của buổi bình minh chiếu lên đầu của họ. Đầu tiên là một cái cờ lớn, trên đó là hình một cái đầu sói dữ tợn, tung bay trong gió, như muối nuột sống người. Gia Tư Bố đột nhiên cảm thấy tay chân lạnh ngắt: đó là vương kỳ của Đại Hãn Mông Cổ, biểu tượng của gia tộc Hoàng Kim. Người đến là Bá Nhan Khả Hãn.
Bá Nhan Mãnh Khả thân mặc giáp da, đầu đội trụ sắt, râu ria đầy mặt, xông lên trước đội hình. Vương kỳ của y ở ngay sau lưng y. Tin tức tối qua truyền về còn nói Bá Nhan Mãnh Khả đang cướp đoạt ở biên giới Đại Minh. Y... sao y lại ở đây?
Đại quân của Bá Nhan Mãnh Khả nhiệt huyết sôi người, trong mắt chỉ có sát ý lạnh lùng vô cùng. Rõ ràng nhân mã của đối phương nhiều hơn họ, nhưng họ không có tránh tiến công trực diện, sử dụng tấn công bên hông. Đối mặt với địch quân ồ ạt kéo đến, Bá Nhan Mãnh Khả ra lệnh, cây đao sáng bóng loáng vung lên, phản chiếu lại ánh sáng mặt trời.
Tiếng reo hò như sấm rền vang lên:
- Đại hãn chinh phạt kẻ phản nghịch, kẻ đầu hàng tha mạng! Giết!
Đại quân của Gia Tư Bố đều ngây người ra hết, chiến mã vẫn còn đang xông pha, nhanh cánh tay nắm dây cương lại bất giác thắng lại. Gang đao vẫn còn vung lên trong không trung, nhưng đã không còn khí thế ngút trời như ban nãy.
Bọn họ phản bội Bá Nhan Mãnh Khả chưa được bao lâu, tâm lý phục tùng vẫn còn ăn sâu trong tâm trí, tư tưởng gia tộc Hoàng Kim là không thể xâm phục vẫn còn ăn sâu trong đầu họ. Đột nhiên phát hiện, đối tượng tác chiến của họ chính là Đại Hãn mà ngày xưa họ thề nguyện phục tùng. Bọn họ nhất thời cảm thấy mơ màng, không biết nên làm như thế nào.
Nếu sớm biết tin Bá Nhan Khả Hãn tiến quân, nếu như Gia Tư Bố và những tướng lĩnh trung thành với y có thời gian tiến hành tổng động viên, những binh sĩ có thời gian suy nghĩ kĩ càng về tiền đồ của bản thân và gia đình, xem thủ lĩnh mà trước đó họ tôn kính nhất là thù địch. Nhưng bây giờ Đại Hãn đột nhiên xuất hiện, phản ứng đầu tiên trong đầu họ chỉ có phục tùng và tránh né.
Cuộc tiến công hơn vạn người như những cơn sóng lớn động trời biến thành từng đợt thủy triều vỗ nhẹ trên bờ cát của Hồ Thanh Hải. Bá Nhan Mãnh Khả một người một ngựa, tay cầm bảo đao, hét một tiếng, tay vung đao, tiếng "giết" của y như sấm rền. Kỵ binh của y giống như một cây kéo rạch rách một miếng vải đang căng ra, xông thẳng vào trung tâm của các sĩ tốt. Mục tiêu: Gia Tư Bố.
Thiết Kỵ nhanh như chớp, các tướng lĩnh thề chết trung thành với Gia Tư Bố cùng với tộc người thân tín thấy tình hình không ổn, lập tức rút đao thúc ngựa, hò hét xông lên. Loan đao cùng với trường mâu sáng bong chạm vào nhau trong nháy mắt, nhanh như sóng biển phủ lên đá ngầm vậy.
Kỵ binh của song phương tấn công nhau, đều sử dụng chiến thuật đâm xuyên chuyên dụng của kỵ binh Mông Cổ, giống như cây búa cây rìu đục thẳng vào trung tâm trận địa vậy. Các chiến sĩ lão luyện của song phương đều biết cách phối hợp nhau, hỗ trợ nhau. Dũng mãnh như nhau, thiện chiến như nhau, nhưng sĩ khí của binh lính bên Gia Tư Bố, thế nào đi nữa cũng không thể sánh ngang với sáu ngàn tử sĩ này.
Tiếng hí của chiến mã, dòng người lưu động, đao giáo vung lên, mục tiêu của người truy kích chính là cột cờ to hình đầu sói đó, mục tiêu của người xung trận cũng là cây cờ đó. Nó chỉ đi đâu, người xung phong và truy kích đi theo hướng đó. Dưới sự dẫn đường của nó, đâu đâu cũng là những cây kiếm cây giáo đang dốc sức chiến đấu. Không ngừng có người hét lên vả ngã ngựa, cho dù có bị thương hay không, ngã ngựa đồng nghĩa với chết.
- Giết!
Hò hét một cách phẫn nộ, Bá Nhan Mãnh Khả đỏ cả mắt, ánh mắt hung dữ của y nhìn thẳng người thuộc hạ đắc lực cũ. Y thúc ngựa phi nhanh, đao vung nhanh như chớp, chiến sĩ chết dưới tay y nhiều không kể xiết. Gia Tư Bố cũng đích thân tham chiến, cầm đao thúc ngựa, tung hoành trong mớ người hỗn loạn. Ánh mắt của cả hai người chạm vào nhau, nhưng vì người ngựa dày đặc cản trở, nhất thời không thể xông vào nhau.
Trước mắt, không ngừng có ánh đao và giáo vụt qua, không ngừng có cờ và chiến mã lướt qua, không ngừng có bóng người đang chiến đấu cản ánh nhìn của hai bên lại. Nhưng ánh mắt của hai người chưa từng bị những điều này cản trở, họ luôn có thể tìm thấy hình bong của đối phương trong thời gian ngắn nhất.
Bá Nhan Mãnh Khả vung bảo đảo, đá quý xanh đỏ khảm trên thanh đao lóe lên ánh sáng mập mờ, một kỵ sĩ xông thẳng vào y bị chém đôi. Ngay sau đó, y đạp lên ngựa, dồn sức nhảy lên cao, mượn thế ngựa đang phi nhanh, đương đầu chém một nhát mãnh liệt xuống, bổ đôi đầu con ngựa. Máu văng tung tóe, y to tiếng cười, thách:
- Gia Tư Bố, ra đây đấu với ta một trận.
Gia Tư Bố cũng đỏ cả mắt, nghe lời khiêu chiến, nghĩ cũng không nghĩ, rống một tiếng thật to như sét đánh, quay đầu ngựa, cầm chắc gang đao xông về phía Bá Nhan Mãnh Khả. Những chiến sĩ đang chém giết nhau quanh đó bất giác ngừng tay hết. Dưới cột cờ hình đầu sói đó, chỉ thấy ánh đao như chớp, chớp giật sấm rền, thúc ngựa như rồng, hình bong giao nhau qua lại đó, chỉ có đôi kiêu hùng ấy...
*********
Ánh mặt trời sáng như lửa, bên ngoài thành Thái An, tiếng "giết" rung trời.
Khí thế công thành của Dương Hổ đang hừng hực bùng cháy, nhưng thế nào y cũng không ngờ trận chiến lúc bình minh dưới thành Thái An, không phải với quân thủ thành, mà là với các đạo viện quân đột nhiên xuất hiện.
Y tung hoành Sơn Đông, rất hiếm khi gặp đối thủ như thế. Khi y tập kết binh lính công thành, do hành động thần tốc, mà các quan binh nếu muốn điều động thì phải có sự đồng ý của Đô Chỉ huy sứ Ti. Đợi khi Đô Chỉ huy sứ Ti nhận được tin tức, y sớm đã đạt được mục tiêu chạy đi nơi khác. Tốc độ vây đánh của quan binh chưa từng nhanh hơn tốc độ hành quân của y, nên y luôn không gặp một đối thủ xứng tầm.
Lần này vây đánh thành Thái An, đánh hết nửa tháng trời, y cũng từng nghĩ qua triều đình có điều viện quân tới tấn công hay không, nên trên những con đường chính ngoài thành Thái An bốn mươi dặm đều có quân do thám. Một khi có tin tức gì thì ngay lập tức quay về báo tin. Với thực lực và tốc độ điều quân của y bây giờ, bất luận là chiến đấu hay bỏ chạy, đều dễ như trở bàn tay.
Nhưng khả năng này rất nhỏ. Bởi vì binh lính bản địa Sơn Đông bây giờ đều trấn giữ trong các thành trì. Nếu không điều quân từ tỉnh khác, mà điều những nhân mã này đến tấn công y, chính là đang mạo cái hiểm y thoát khỏi vòng vây, phản công những thành trì trống không đó. Y bại trận, cũng chỉ là chết một số binh mã. Triều đình bại trận, mất thành trì, chủ soái tám chín phần mười sẽ vào ngục. Y không tin có ai điên cuồng như vậy.
Nhưng một thằng điên như thế địch thực xuất hiện. Không ngờ Dương Lăng lại điều binh ở tận Thanh Châu đến. Phần lớn quân triều đình đều là bộ binh, theo lẽ thường, đợi khi nhân mã của họ tới, y sớm đã chỉnh đốn xong quân ngũ, mọi người ăn no cơm, hát vào điệu nhỏ, nhàn nhã tự tại rời khỏi. Nhưng điên hơn nữa là, Dương Lăng điều động kỵ binh của các đạo quân đánh đầu trận. Còn đại đội bộ binh ngay cả bóng còn chẳng thấy.
Chi nên khi Dương Hổ nghe được tin này vừa kinh vừa mắc cười. Y thật sự không tưởng tượng nổi, kỵ binh trấn giữ trong các thành trì thường không quá ba ngàn người. Một đội kỵ binh nhỏ như thế thoát li khỏi đại đội, rốt cuộc là đánh trận hay đi tìm cái chết đây?
Nhưng rất nhanh thì y hết cười nổi. Bởi vì binh lính mà Dương Lăng điều tới toàn là kỵ binh, tốc độ không hề chậm hơn quân do thám của y. Khi người của y chạy về báo tin, kỵ binh các lộ quân cũng đồng thời tới nơi.
Nhân mã của họ hầu như đến đích cùng lúc. Họ đến từ những nơi khác nhau, trên những con đường khác nhau, nhưng lại cùng nhau xuất hiện ở cùng một địa điểm. Thậm chí một số nơi ở xa hơn, chẳng hạn như binh mã đến từ Thanh Châu, trên đường không ngừng sử dụng quân lệnh của Tổng đốc Khâm sai, triệu kỵ binh của các thành trì dọc đường nhập ngũ, khi đến thành Thái An thì đã hình thành một toán quân khoảng hai vạn tám ngàn người. Đội quân này lợi dụng địa thế núi cao gần đó, đủ để chống cự ít nhất năm lượt tấn công của Bạch Y Quân.
Từ Gia Lâu, Khâu Gia Điếm, Thái Bình Trang, Lão Tước Khẩu... rất nhanh, họ đã chiếm cứ hết các tuyến đường quan trọng quanh thành Thái An này. Không đợi Dương Hổ phản ứng, lập tức bắt đầu rải đinh, đặt chướng ngại vật, sau đó đào hố bẫy ngựa,... trên đường.
"Binh quý thần tốc", họ đã làm được. Nhưng không nhân cơ hội này tấn công, mà làm ra vẻ trấn thủ như thế là sao? Không lẽ họ mơ tưởng dùng cách hành quân thần tốc của kỵ binh, dùng khả năng cơ động linh hoạt như thế nhanh chóng chiếm cứ các con đường chính, sau đó đặt phòng tuyến đợi bộ binh tới? Có tới kịp không đây? Dương Hổ bị hành vi quái dị của quan binh các lộ làm cho khó hiểu.
Nghĩ hoài không ra, Dương Hổ quyết định không nghĩ nữa. Y quyết định chạy. Đến đâu? Tứ diện bát phương, ngoại trừ con đường tới Tế Nam này trống không, chẳng thấy bong ai, những con đường khác đều có quan binh canh giữ. Lần này, tướng lĩnh dưới trướng y đều cùng chung ý kiến:
- Không đi đường này, nhất định có mai phục!
Đúng là ý tưởng của anh hùng đều như nhau, Dương Hổ cũng nghĩ như vậy. Nếu đã sớm quyết định đi xuống phía nam, đến Giang Nam phát triển. Bây giờ vừa đúng lúc hành động. Dương Hổ quyết định tập hợp quân mình, đột phá vòng thủ ở Thái Bình Điếm, sau đó tìm đường thoát khỏi Sơn Đông, thẳng tiến xuống nam.
Thám mã nhanh chóng quay về báo tin, báo cáo về động thái của đại quân Dương Hổ. Dương Lăng tập kết với kỵ binh thủ thành Tế Nam, bây giờ có khoảng tám ngàn kỵ binh tinh nhuệ, yên tĩnh chờ đợi sau gò đất bên đường. Dương Lăng đứng trên đỉnh đồi, vừa nhìn ánh lửa dưới thành Thái An, vừa nghe báo cáo của thám mã.
Nghe nói Dương Hổ đã ngừng công thành, A Đức Ny vội nói:
- Dương, phát động tấn công ngay đi, dùng ba ngàn kỵ binh của chàng, xé một lỗ hổng, rồi ném lượng lớn thủ lôi nhân cơ hội này ra lệnh cho các lộ binh mã, cùng nhau tiến công, phỉ quân tất loạn!
Dương Lăng mỉm cười, nói:
- Đợi thêm chút nữa.
Chỉ một lát sau,lại có thám mã đến báo: Trung quân của của Dương Hổ Quân chuyển dịch, xem phương hướng di động, có vẻ như là định trốn đi từ Thái Bình Trang, đội quân công thành đang lui về sau tập kết.
Lần này, ngay cả hai vị tướng quân du kỵ thống lĩnh kỵ binh cũng sốt ruột luôn. Họ đều nhìn Dương Lăng bằng con mắt nóng lòng muốn thử. Dương Lăng mỉm cười phẩy tay:
- Không cần vội, đợi thêm chút nữa.
Kế hoạch của A Dức Ny không tồi, nhưng đội quân tạm thời do các lộ quân tập hợp mà thành có một nhược điểm lớn nhất: Không muốn thống nhất phục tùng, không tốt trong việc chỉnh hợp. Tuy Dương Lăng đã tiên liệu từ trước, và đã ra lệnh trong đội kỵ binh mà các lộ phái tới chọn ra vài vị tướng lĩnh nhậm chức chủ soái. Đây là một sự tập hợp tạm thời, một khi chịu sự phản công điên cuồng của phỉ quân, đội hình có tan rã hay không rất khó nói. Hắn không dám mạo cái hiểm như thế.
Hắn có thể ra sắc lệnh, lệnh cho các lộ viện quân nếu đến giờ mà vẫn chưa tới thì chém chủ tướng, nhưng không thể qui định một cách không nói lí lẽ: bất kì lộ viện quân nào thất bại thì chém chủ tướng, như thế được. Trận đầu tiên, nhất định phải để hắn đánh, thắng đẹp thắng nhanh rồi, đánh cho con hổ xuống núi thành con chó rụt đầu chạy, các lộ viện quân sẽ từ lũ chó quèn biến thành bầy sói dữ.
Thay da dổi thịt, bắt nguồn từ sĩ khí, cái quân Minh thiếu chính là sĩ khí. Nhìn kỹ thì sẽ thấy, ngoại trừ thiết lỵ dưới trướng hắn nghiêm túc bình tĩnh, quan binh Đức Châu và Tế Nam nhìn sao cũng thấy hồi hộp lo lắng, đây còn là khi hắn đích thân chỉ huy, vậy thì tâm thái của các lộ quân khác thế nào đây. Thúc giục chúng tấn công, chỉ có thể biến thành một trận đánh tồi.
Nhưng còn Bạch Y quân? Bạch Y Quân thì tính là quân gì?
Khóe miệng Dương Lăng cười lạnh một cái, hắn thàn nhiên nói:
- Chúng có thể chiến đấu một cách tàn độc, nhưng không thể chiến đấu ác liệt. Đậy là hai việc hoàn toàn khác nhau, vong mệnh đồ tâm địa hiểm ác, nhưng không có nghĩa là chúng không tiếc mạng. Khi chúng cảm thấy tuyệt vọng, cũng sẽ bỏ chạy. Những người có thể chiến đấu ác liệt, tiếc mạng nhưng không sợ chết, luôn không dễ dàng nói thất bại, quân kỷ nghiêm chỉnh như thép. Bách Y Quân chỉ là một đám lưu phỉ, chúng có thể làm được như thế sao?
Dương Lăng chắp tay ra sau lưng, nhàn nhã nói:
- Tân Quý Hỉ, khi quân biên thùy tác chiến, đột nhiên chỉnh đốn quân ngũ tiến hành di chuyển, nếu như có mười vạn người, cần bao nhiêu thời gian?
Tân Quý Hỉ là thống lĩnh ba ngàn thiết kỵ của hắn, một trong những quân du kích trong đội quân biên thùy. Y ngẩn người, suy nghĩ một lát, mới cẩn thận trả lời:
- Từ lúc quân lệnh được thông báo đến toàn quân, tập kết chỉnh đốn xong, cho đến tháo lều nhổ trại...khoảng một canh giờ.
Dương Lăng cười cười, nói:
- Quân biên thùy được huấn luyện kĩ càng, mười vạn đại quân tập kết còn cần một canh giờ, huống hồ đám hãn phỉ không biết quân kỷ này? Công thành không hạ, khí thế đã yếu; đột nhiên biết mình bị vây đánh, quân tâm không vững; tập kết quân một cách gấp gáp, đột hình tất loạn! Trên có ý rút lui, dưới có ý bỏ chạy, lúc này đâm thêm một nhát vào tim chúng, hừ hừ!
Ánh bình minh đầu tiên đã chiếu tới trên đỉnh núi, cảnh vật trước mắt đột nhiên sáng lên, cây xanh núi biếc, thật là đẹp lạ lung. Ngay sau đó, ánh dương quang đầu tiên này bị mây che mất, ánh sáng vừa lóe lại chợt tắt.
Dương Lăng ra lệnh:
- Du kích Tân, lệnh cho người của ngươi xung phong, nhân lúc đại quân của chúng đang tập kết, không thể triển khai đội hình tấn công hiệu quả, nhanh chóng rạch một đường ngay bụng của chúng. Sau khi vào trong rồi, ném thủ lôi ra khắp nơi, nổ cho chúng tanh bành! Một doanh loạn thì toàn doanh loạn, trăm ngựa kinh tất vạn ngựa kinh. Đến lúc đó, chúng ngoại chạy tán loạn ra, thì không cò có thể phản kích một cách hiệu quả nữa rồi.
Tân Quý Hỉ ôm quyền, nghiêm nghị nói:
- Tuân lệnh!
Ngay lập tức tay phất chiến bào, sải bước xuống núi. Trên giáp của y có thêu một cái túi vải kì lạ, chia ra làm nhiều ngăn, trong mỗi ngăn đều để một hang ống gỗ nhỏ. Chúng lắc lư theo bước chân của y, trông có vẻ khá nặng.
Bành Tiểu Dạng ôm thùng thuốc súng màu đen, ảo não liếc nhìn Dương Lăng, thấy hắn căn bản không chú ý đến mình, cũng rón ra rón rén đi theo.
Dương Lăng lại triệu tướng lĩnh của hai toán quân Đức Châu và Tế Nam, bàn bạc với hai người hồi lâu, hai người này mới nhận lệnh rời khỏi. Dương Lăng mỉm cười nói với A Đức Ny:
- Đi, chúng ta lên cao hơn nữa, có thể thấy rõ hơn...
- Thấy... thấy cái gì?
- Thấy mười vạn đại quân như núi đổ!
- Ai, chàng thì yên tâm thật đấy, muội cứ thấy số quân tiên phong hơi ít.
A Đức Ny nhẹ nhàng than thở.
Dương lăng không xem nó là vấn đề:
- Có gì đáng lo? Đánh trận không chỉ xem quyền cước binh khí, quân nhu tiền lương, còn đánh tâm lý, đánh nhân tính. Huynh cũng là quan sát, nghiền ngẫm bọn hưởng mã đạo này, phong cách tác chiến của Bạch Y Quân, tố chất binh sĩ dọc đường đi, nên mới khẳng định như vậy.
Dương Lăng nắm bàn tay nhỏ bé ấm áp mềm mại của người phụ nữ lên, dương dương đắc ý nói:
- Hơn nữa, nhất ngôn nhất hành của chủ soái thống binh đều nằm trong mắt bộ hạ hết, cho nên càng lâm vào đại chiến, càng phải trấn tĩnh. Nàng xem, ngọn núi cao bên đó là ngọn núi cao nhất trong thiên hạ: Nhạc Thái Sơn. Người làm chủ soái, phải có tâm lý: núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt mà mặt không biến sắc.
- Bùm - bùm -!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất dưới chân cũng rung chuyển. Vừa hay cụm mây dày đặc trên trời tản ra, vạn ánh dương quang xòa xuống mặt đất, cảnh vật trước mắt sáng hẳn lên, trông cứ như là sấm sét làm cho trời rung chuyển đến lộ ra một kẻ hở.
Dương Lăng nắm lấy cánh tay của A Đức Ny, thất kinh hỏi:
- Đây... đây là âm thanh gì?
-oOo-