Chương 114: Đại gian như trung

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:11

Hai nha dịch chờ ngoài phòng giam đang rỗi hơi cãi vã, bỗng nghe trong phòng có tiếng thét, không khỏi giật mình hốt hoảng, ba chân bốn cẳng đạp tung cửa phòng nhìn vào. Chỉ thấy hai chiếc ghế đổ sang một bên, tên tù nhân nọ đã thoát khỏi dây trói, đẩy Dương đại nhân ngã xuống đất. Hai người bọn họ vội lao tới bẻ quặt tay Vương Cảnh Long lại, phát hiện thân thể hắn đã mềm nhũn không còn chút sức lực, Dương Lăng ở bên dưới dính đầy máu tươi, cũng không biết bị thương chỗ nào, không khỏi sợ run ra đấy. Dương Lăng hổn hển nói: - Mau kéo hắn ra, tên này... tên này bị điên rồi, vùng khỏi dây thừng rồi nhảy bổ tới, cướp lấy bội kiếm của bản quan, suýt nữa đã giết chết ta rồi. Hai tên gác ngục thấy Dương đại nhân vẫn có thể nói được, lúc này mới yên lòng, vội lật xác Vương Cảnh Long qua một bên, vừa lật đật dìu y dậy, vừa quay ra bên ngoài la lớn: - Người đâu mau lên, tù nhân thoát trói, hành thích Dương đại nhân rồi! Trên công đường, các vị đại nhân cao tuổi đang sốt ruột chờ đợi. Đám người Dương Phương, Vương Ngao vốn đã rất có thành kiến với Dương Lăng, nghe lời nói một phía của Vương Bình, chỉ nghĩ Dương Lăng mượn việc công để trả thù riêng, muốn lợi dụng cơ hội xây Thái lăng để hành hạ Vương Cảnh Long, đó là chuyện thường thấy trên quan trường, cho nên hoàn toàn tin tưởng. Vương Cảnh Long không thể cầu cứu, chỉ có thể vượt ngục vào kinh tố cáo để cứu sống chính mình, cũng thật sự đáng thương. Bọn họ nhất thời động lòng thương xót, chỉ sợ Dương Lăng lợi dụng quyền thế áp bức ngự sử tuần thành dùng hình phạt đánh chết Vương Cảnh Long, cho nên vội vã chạy lại. Không ngờ đến nơi này lại thấy Vương Cảnh Long thuê kẻ ác để báo thù, Dương Lăng nhân chứng vật chứng đều có, tức thì ngẩn người. May mà những lời thấu tình đạt lý của Lý Đông Dương đã lay động được Dương Lăng. Chỉ cần y không truy cứu, với ảnh hưởng của mọi người, Hoàng Thượng nhất định sẽ không dám tăng thêm tội danh cho Vương Cảnh Long, cũng coi như có thể ăn nói với bạn cũ. Lưu Kiện nhấp ngụm trà, do dự quay sang Lý Đông Dương hỏi: - Tân Chi , ông nghĩ Dương Lăng có chịu mắt nhắm mắt mở cho qua không? Lý Đông Dương vuốt râu cười đáp: - Đại nhân yên tâm, Dương Lăng tuyệt không phải là loại người lòng dạ độc ác, y sẽ không làm chuyện đuổi tận giết tuyệt đâu. Huống hồ tam công lục bộ cầu xin cho phạm nhân, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nể mặt mấy phần, huống gì Dương Lăng tuy là khổ chủ, nhưng trên thực tế chưa bị tổn hại gì. Vương Ngao lạnh lùng "hừ" một tiếng, tức tối nói: - Mặt mũi y thật không nhỏ, vào kinh chưa được một năm, mỗi tháng đều phải gây ra một ít chuyện. Nhắc đến vụ án Đế lăng, Vương thượng thư chỉ là bị kẻ khác lừa dối, mới tán thành yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc Dương Lăng, cùng lắm phạt lương bổng nửa năm cũng đã đủ rồi, giờ lại bị đuổi đến Kim Lăng. Vương Cảnh Long trong lúc hồ đồ, vì muốn giải vây cho phụ thân nên mới tố cáo y ép mua kỹ nữ làm thiếp, theo luật Đại Minh, luận tội phản tọa, cho dù tội tăng thêm ba bậc, hình phạt cao nhất cũng chẳng qua là đánh trăm gậy, đi đày ba ngàn dặm. Hơn nữa hắn đã bị tước đi công danh, cũng có thể đền tội rồi. Không may hắn lại xui xẻo gặp phải Hoàng Thượng đích thân nghe xử, làm thân khâm phạm thật đúng là oan uổng. Nếu mấy lão già chúng ta ngay cả một thế điệt cũng cứu không nổi, chuyện hôm nay để truyền ra ngoài thì thực đúng là mất hết thể diện. Thượng thư bộ Lễ Vương Hoa cười ghẹo: - Từ khi Đại Minh dựng nước đến nay, khâm phạm không phải là quan lại được tam công lục bộ cùng lúc ra mặt xin tha, ngoại trừ Thẩm Vạn Tam thời Hồng Vũ ra, đại khái cũng chỉ có một mình Vương Cảnh Long. Không lẽ mặt mũi Dương Lăng còn lớn hơn cả hoàng đế Thái Tổ sao? Nghe ông ta nói như vậy, thần sắc trên mặt mọi người lập tức hòa hoãn trở lại. Nói vậy cũng đúng, Thẩm Vạn Tam nhiều lần trái ý quân vương, cuối cùng hoàng đế Hồng Vũ không phải vẫn phải nể mặt quần thần, thu hồi thánh chỉ, sửa tội chết thành đi đày đó sao? Hôm nay quan viên ngồi trên công đường đây có ai mà phẩm hàm không cao hơn Dương Lăng chứ? Chẳng qua chỉ là muốn y nể mặt bỏ qua, tránh đẩy Vương Cảnh Long vào chỗ chết, y dám khăng khăng làm theo ý mình à? Thượng thư bộ Hộ Hàn Văn quét mắt nhìn mọi người một cái, thấy mấy người Dương Phương, Vương Ngao mặt mày kiêu ngạo đắc chí, không khỏi thầm lắc đầu. Với thể diện của bọn họ, lão đúng là không tin Dương Lăng dám làm gì Vương Cảnh Long, lão chỉ lo Vương Quỳnh nóng lòng thương con, bất chấp vương pháp, quả nhiên đã sai người cứu Vương Cảnh Long trốn thoát. Nếu không phải vì Vương Cảnh Long xui xẻo trở thành khâm phạm, với thế lực nhà họ Vương, tội vu cáo này cũng không có gì đáng phải lo. Nhưng giờ hắn đã là khâm phạm, cứu hắn thoát ra chính là coi thường quân chủ, tội này mới thật không nhẹ. Lão nghĩ một chút, nhìn thấy Hồ Chu cũng đang trên công đường, lại không tiện nói ra lo nghĩ trong lòng. Dương Thủ Tùy ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt lão, biết lão có lo lắng trong lòng, không khỏi mỉm cười, đưa một ngón tay ra viết nhanh lên vạt áo lão mấy chữ: "Gia nhân tự ý, không có bằng chứng". Hàn Văn nhìn thấy khẽ "a" lên một tiếng. Phải rồi, trong triều Vương Quỳnh không có kẻ thù, chỉ cần lấy cớ này làm qua loa cho có lệ, ai lại lựa gió bẻ măng, truy cứu tới cùng hành vi cứu con của một ông lão tuổi đã bảy mươi chứ? Làm vậy há không khiến người ta cảm thấy vô liêm sỉ sao? Ông quay sang Dương Thủ Tùy mỉm cười, đang muốn tỏ ý, chợt nghe dưới công đường vọng đến tiếng la "tù nhân hành thích". Mấy vị đại nhân không khỏi đứng bật dậy, vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực nhìn ra ngoài. Chỉ thấy một tên nha sai chạy như bay vào báo: - Kính bẩm đại nhân, tên tù nhân kia thoát khỏi dây trói, ý đồ hành thích Dương đại nhân. - Cái gì? Dương đại nhân (phạm nhân kia) thế nào rồi? Hồ Chu bất chấp bản thân chức quan nhỏ, cũng tranh hỏi cùng Dương Phương. Dương Phương hỏi là hỏi sự sống chết của Vương Cảnh Long, còn lão lại lo lắng cho tính mạng của Dương Lăng. Nếu Dương Lăng xảy ra chuyện ở chỗ lão, bãi quan cuốn gói ra đi sẽ là điều không thể tránh. Mặt như đưa đám, tên nha sai thưa: - Dương đại nhân bị thương, cả người đầy máu, cũng không biết nghiêm trọng đến mức nào, tù nhân kia đã bị Dương đại nhân trở tay đâm chết rồi. Lưu Kiện giậm chân, dẫn mấy vị đại nhân vội vã chạy tới phòng tạm giam phạm nhân chờ thẩm vấn ở dưới công đường. Vào trong phòng, Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai sớm nghe tin chạy tới đang ôm lấy Dương Lăng khóc lóc sướt mướt. Mấy vị đại nhân trông thấy Dương Lăng cả người đầy máu, cũng không biết đó là máu của Vương Cảnh Long vấy lên, quả thực đã bị dọa giật thót mình. Nói cho cùng đây là lần đầu Dương Lăng giết người. Mặc dù nghe xong ý đồ độc ác đó của Vương Cảnh Long, y không nén được cơn giận, song dẫu sao trong lòng vẫn rất sợ, thêm vào một kiếm tự đâm cũng quả thực rất đau, cho nên sắc mặt trắng bệch, vẻ kinh hoàng không giống như giả bộ. Lại nhìn Vương Cảnh Long đang nằm dưới đất, nụ cười nham hiểm ác độc nọ vẫn còn hiện trên khuôn mặt, trông dữ tợn khác thường, tình hình xem ra thực đúng như lời tên nha dịch vừa rồi đã nói. Khuôn mặt Lý Đông Dương thoáng hiện vẻ kinh hãi, thương xót lẫn hoài nghi, ông chạy qua đỡ Dương Lăng hỏi: - Dương đại nhân, thương thế cậu sao rồi? Dương Lăng thấy ông ta không hề hỏi về chuyện đã xảy ra, song cặp mắt lại nhìn chằm chằm vào mình như thể muốn tìm ra sơ hở từ trong đó, trong lòng cũng hơi run, may mà sắc mặt y vốn tái nhợt, không ai phát hiện được vấn đề gì. Y đáp: - Đại nhân, hạ quan cũng có lòng muốn tha cho hắn, không ngờ hắn thù hận quá sâu, đột nhiên vùng thoát khỏi dây trói đoạt lấy bội kiếm của hạ quan rồi đâm vào tay hạ quan một kiếm, may mà hắn không đủ sức lực, hạ quan cướp lại kiếm, đâm ngược lại giết chết hắn. Hạ quan... thương thế hạ quan cũng không nghiêm trọng. Lý Đông Dương không nhìn ra sơ hở, thất vọng đứng dậy, ngơ ngơ ngẩn ngẩn một hồi lâu rồi mới thở dài một tiếng, mệt mỏi khoát tay nói: - Dương đại nhân không có trở ngại gì lớn thì tốt. Mau băng bó cho Dương đại nhân một chút rồi đưa đến chỗ đại phu chẩn đoán chữa trị thật tốt. Dương Lăng thấy bọn họ người nào người nấy mắt sáng quắc như đuốc, sợ nói chuyện lâu sẽ để lộ ra sơ hở, vội cố gượng đứng lên nói: - Hạ quan đã băng bó sơ rồi, chỉ là chảy máu quá nhiều, có hơi váng đầu, thật sự không thể gắng gượng lâu. Các vị đại nhân, kết cục hôm nay thật sự nằm ngoài ý nghĩ của hạ quan... Ài, hạ quan... hạ quan xin cáo lui trước. Mấy người Lưu Kiện nhìn y được Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai mỗi người dìu một bên, loạng choạng rời đi. Một lúc sau Dương Thủ Tùy giận dữ gào lên: - Bố láo! Tên tiểu nhân này rõ ràng không muốn bỏ qua cho Vương Cảnh Long. Không ngờ y lại giả vờ bằng lòng, cố ý giết người, thật quá nham hiểm! Hàn Văn cười gượng một tiếng, dùng những chữ khi nãy Dương Thủ Tùy đã viết cho mình đáp lại: "Chuyện trong phòng kín, không có chứng cứ". Trong số các vị đại nhân tại hiện trường, ngoại trừ Vương Hoa tin lời Dương Lăng, Lý Đông Dương có chỗ nghi ngờ, những người khác không một ai tin Vương Cảnh Long có thể thoát trói giết quan. Đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Vì thế họ vô cùng căm phẫn. Nhưng chuyện này thật sự không thể điều tra được chứng cứ xác thực, lại không thể nào chất vấn Dương Lăng. Tạ Thiên cười khổ một tiếng, thở dài: - Chỉ là... Lúc trước chúng ta hết lòng thề thốt sẽ bảo vệ cho Vương Cảnh Long, nay thật sự hổ thẹn với bạn cũ rồi. Lưu Kiện lúc này đã định thần lại, khẽ lắc đầu nói: - Nói nhiều vô ích, ôi! Đợi khi ty binh mã kiểm tra thi thể xong, lão phu sẽ sai người đến giúp hắn thu liệm thi thể. Tân Chi, chuyện này thật sự khó mà mở miệng, phiền huynh viết một phong thư, báo cho Vương thượng thư vậy. Lý Đông Dương lặng lẽ gật đầu, rồi quay lại nói với Hồ Chu: - Giao đám phạm nhân cho bộ Hình thẩm vấn, nói với bọn họ, tiến triển của vụ án phải luôn sẵn sàng trình lên! Hiện nay vị trí thượng thư bộ Hình vẫn còn để trống, tạm thời do đại học sỹ Lý Đông Dương quản lý. Vụ án này vừa liên quan đến khâm phạm, lại có dính dáng đến mạng người, ty binh mã ngũ thành cỏn con rõ ràng không có quyền can dự. Hồ Chu nghe xong như được đại xá, lật đật vâng dạ. Dương Lăng ngồi trong kiệu ngựa, Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai cũng không ngại hiềm nghi ngồi sát mỗi người một bên. Vương Cảnh Long chỉ muốn khoái trá trong chốc lát, tuôn ra những lời lẽ ác độc khiến Dương Lăng trong cơn giận điên người (nv: nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên chỉ sự luân hồi, chết đi sống lại, nghĩa bóng chỉ sự hiếm có), sát khí dâng trào đã giết chết hắn. Nhưng y tự đâm mình một kiếm lại không quá sâu, máu trên người chủ yếu là của Vương Cảnh Long vấy lên. Có điều nói là vậy, nhưng thấy y sắc mặt tái nhợt, lúc này ngoài áo đẫm máu, trên người vẫn còn mùi máu tanh, hai người con gái sao có thể không sợ? Ngọc Đường Xuân nước mắt lưng tròng thút thít: - Lão gia, đều do tiểu tỳ không tốt, tiểu tỳ tự ý làm chủ, liên lụy lão gia bị thương. Tiểu tỳ nguyện bị lão gia trách phạt. Trong lòng Dương Lăng nhớ lại những lời nguyền rủa ác độc nọ của Vương Cảnh Long, nghe xong không khỏi cười gằn một tiếng: - Tên súc sinh đó, không biết kiểm điểm mình, chỉ biết đổ lỗi cho người khác, như thể cả thiên hạ đều thiếu nợ hắn không bằng, đáng chết! - Dạ? Ngọc Đường Xuân tâm tư lanh lợi cỡ nào, nghe xong lời này lập tức kinh ngạc nhìn y, mặt đầy vẻ nghi hoặc. Dương Lăng thoáng chột dạ, tuy nói hai người con gái này sẽ không hại y, bí mật này vĩnh viễn vẫn không nên để lộ thì hơn. Y nhẹ bớt giọng, chuyển hướng: - Ta có lòng muốn tha cho hắn, hắn lại đâm ta một kiếm, còn không đáng chết sao? Tuyết Lý Mai hậm hực: - Lão gia nói đúng đó! Chúng ta lại không mắc nợ họ Vương nhà hắn cái gì, toàn là bọn chúng tìm sơ hở của chúng ta, ỷ cha mình làm quan lâu năm, trong triều nhân sự hùng hậu, hết lần này đến lần khác khinh người quá đáng. Hắn không hiểu đạo lý vua nào thần nấy à? Chết là đáng! Dương Lăng hơi mỉm cười, cô bé này khá đơn thuần, lại yêu ghét rạch ròi, quả là rất dễ dỗ dành. Ngọc Đường Xuân thấy sắc mặt y đã hòa hoãn trở lại, trong lòng nhẹ nhõm hơn. Dương Lăng quay đầu lại nhìn, không khỏi lại nghiêm mặt trách: - Cô đừng có mà đắc ý, gây ra tội lớn như vậy, ta không phạt cô, người trong phủ còn không làm loạn hết à? Cho dù cô lầm tưởng là người cha ruột đến cửa cầu xin giúp đỡ, không lẽ chuyện này không nên để ta biết sao? Chú thích: tên tự của Lý Đông Dương, ông hiệu là Tây Nhai, Thiệu Văn Chính chỗ quen biết nhau gọi là "thế", "thế điệt" chỉ hàng con cháu người có qua lại với mình Thẩm Vạn Tam (1330379), tên thật Thẩm Phú, tự Trọng Vinh, người đời gọi là "Vạn Tam", người huyện Trường Châu, vùng Bình Giang. Theo truyền thuyết dân gian, nguyên nhân Thẩm Vạn Tam làm giàu là nhờ có "tụ bảo bồn" (chậu châu báu), kể rằng Thẩm Thị nhặt được một cái tụ bảo bồn, đem bỏ bất cứ thứ gì vào cũng sẽ hoá thành châu báu. Ngọc Đường Xuân nghe y trách mắng, chợt thấy xót thương cho cảnh đời của mình, không nhịn được ngân ngấn nước mắt. Nàng được Dương Lăng chuộc thân mua về, định sẵn là tài sản riêng của người ta, cho dù là làm nô tỳ hay tiểu thiếp, đều không thể thay đổi mối quan hệ lệ thuộc này. Cho dù là cha sinh mẹ đẻ cũng không quyết định được chuyện gì của nàng. Giờ đây nàng giấu lão gia lấy tài sản tích góp được tặng cho cha ruột, Dương Lăng chỉ cần báo quan một tiếng, lôi nàng ra công đường loạn côn đánh chết cũng sẽ không ai thương xót nàng. Tuy nàng đoan chắc Dương Lăng sẽ không làm vậy với nàng, nhưng thấy vẻ mặt Dương Lăng nghiêm khắc như vậy, trong lòng vừa hoảng vừa sợ. Nàng vân vê góc áo cúi đầu không dám nhìn y, chỉ rụt rè lí nhí: - Tiểu tỳ biết lỗi rồi. Lão gia muốn đánh muốn giết, tiểu tỳ cũng không dám oán thán một lời. Dương Lăng trông thấy bộ dạng sắp khóc đến nơi của nàng, cũng không nỡ ép quá, y quay đầu đi nói: - Biết sai thì tốt, về nhà tự mình nhận lấy gia pháp của phu nhân! Tuyết Lý Mai đời nào chịu tin Dương Lăng nỡ lòng trách phạt bọn họ. Giờ nghe y bảo Ngọc Đường Xuân tìm Ấu Nương nhận gia pháp. Phu nhân là người tốt như thế, đối đãi với bọn họ như tỷ muội, sao lại nỡ lòng trách phạt, lão gia rõ ràng có ý bỏ qua. Nấp sau lưng Dương Lăng, nàng le lưỡi, vòng qua lưng Dương Lăng kéo tay áo Ngọc Đường Xuân, làm mặt quỷ với nàng. Dương Lăng về nhà dưới sự bảo vệ của thân quân. Hàn Ấu Nương nhận được tin, mặt trắng bệch như tuyết vì căng thẳng. Nàng hoảng hốt nâng tay y, lại không dám tự tháo băng quấn vết thương trên tay y, chỉ sốt ruột giậm chân nói: - Mau, mau đi mời Văn Tâm tỷ tỷ đến. Ngọc Đường Xuân thấy bộ dạng phu nhân, vừa sợ vừa xấu hổ, cúi đầu đứng một bên không dám hé miệng lên tiếng. Mấy ngày nay không biết Cao Văn Tâm đang bận rộn làm gì mà chuyển một chồng lớn sách thuốc vào trong phòng mình, khi không có việc gì làm liền ở trong phòng ghi ghi chép chép. Hàn Ấu Nương thấy nàng có việc bận bịu, bình thường cũng không kêu người quấy rầy nàng. Lúc này Cao Văn Tâm đang ở trong phòng lật xem sách cổ, bỗng dưng bị Tuyết Lý Mai và một tiểu nha hoàn kéo tay lôi vào phòng phu nhân, nàng ngẩn ngơ không biết đã xảy ra chuyện gì. Người con gái này một khi bắt đầu nghiên cứu tìm tòi tri thức thì cũng hơi lôi thôi luộm thuộm giống như đàn ông vậy. Cao Văn Tâm điềm tĩnh nhã nhặn, hệt như một tiểu thư khuê các, cộng thêm khí chất ung dung, dáng người dong dỏng, vóc người lại thành thục hơn Hàn Ấu Nương và Ngọc Đường Xuân, cho dù ngày thường ăn mặc quần áo thị tỳ, khí chất đó cũng không giống người con gái hầu hạ người khác. Lúc này nàng bị kéo thẳng từ phòng mình ra ngoài, chỉ mặc độc áo cánh trong nhà, một chiếc quần ống chẽn, tóc mai xõa tung, dáng thiếu nữ thành thục ấy quyến rũ khôn tả. Đặc biệt là vóc người đầy đặn, thân dưới thon dài, mặc chiếc quần vải mềm ôm sát thân, phơi bày đường cong đẹp đẽ của cơ thể, hết sức mê người. Đây mới là lần đầu Dương Lăng nhìn thấy con gái mặc quần, nhất là trên người nàng lại mặc áo đuôi ngắn. Từ lúc đến thời đại này đến nay, y thấy mặc váy quá nhiều, nên giờ đột ngột nhìn thấy y cảm thấy rất thân thiết. Cao Văn Tâm bị y nhìn chằm chằm, mặt lập tức ửng đỏ, liền vội đến bên y, xem xét vết thương trên người, không dám đón lấy ánh mắt của y. Tuy rằng loại quần ống chẽn đó là thường phục mặc nhà, song lại được phát triển từ loại quần vải bông, chỉ có thể mặc ở nhà trong, lúc cần đi ra bên ngoài vẫn sẽ mặc váy lụa, sao nàng có thể không ngượng khi bị Dương Lăng nhìn lom lom chứ? Cao Văn Tâm mặt nóng bừng bừng giúp y tháo chiếc khăn băng bó qua quýt trên cánh tay. Xắn tay áo kiểm tra vết thương xong, nàng không khỏi thở phào mỉm cười nói với Hàn Ấu Nương: - Phu nhân không phải lo lắng! Vết thương của lão gia không sâu, giờ máu cũng đã ngưng chảy, không có gì đáng ngại. Đợi tiểu tỳ lấy ít bạch dược (bột thuốc trắng để rịt lên vết thương) đắp lên là được. Hàn Ấu Nương nghe xong mới thở phào một hơi, rồi quở trách Dương Lăng: - Tướng công mang theo nhiều người đi như vậy, sao còn để mình bị thương? Sớm biết vậy Ấu Nương đã đi theo chàng rồi. Vừa rồi thật là dọa chết người ta đi. Tuyết Lý Mai nhanh nhảu tức tối kể lại chuyện Vương Cảnh Long ý đồ bắt cóc Ngọc Tỷ Nhi, bị tóm xong lại lấy oán trả ơn, mưu toan đâm lão gia, khiến Hàn Ấu Nương nghe xong cũng cực kỳ phẫn nộ. Cao Văn Tâm nghe vậy đảo mắt, ánh mắt nhìn về phía Dương Lăng lại có điểm nghi ngờ, khác lạ. Chỉ thấy Cao Văn Tâm chần chừ một lát rồi nói: - Lão gia, vết thương này tuyệt không đáng ngại, có điều... lâu dài sẽ khó tránh để lại vết sẹo khá lớn, để tiểu tỳ thử dùng dao châm được không? Lão gia yên tâm, tiểu tỳ đắp thuốc tê lên, tuyệt sẽ không đau đâu. Dương Lăng lại không nghĩ vậy, cười nói: - Việc gì mất công như vậy chứ? Vết thương lại không phải ở trên mặt, có vết thương này... ơ... thôi được. Đang nói, y ngẩng đầu thì thấy Cao Văn Tâm nháy mắt ra hiệu, trong đó có vài phần là đã biết tỏng, vài phần xảo quyệt. Dương Lăng tuy không phải là tú tài chân chính, song vừa thấy ánh mắt quai quái này, lập tức sực tỉnh: chẳng lẽ vết thương kiếm đâm này là do tự đâm hay người khác đâm, người thời này có thể kiểm tra ra sao? Đúng rồi, góc độ, sức lực đều có khác biệt, nếu là người có nghiên cứu về vết thương, khó tránh khỏi sẽ bị nhìn ra manh mối. Cao Văn Tâm muốn giúp mình xử lý đây. Hàn Ấu Nương nghe xong lại trở nên lo lắng, vội hỏi: - Tỷ tỷ, không phải tướng công không có gì đáng ngại sao? Sao... sao còn phải dùng đến dao kéo? Dương Lăng và Cao Văn Tâm nhìn nhau một cái, ngầm hiểu trong lòng. Duơng Lăng không khỏi cười nói: - Ấu Nương, nàng vẫn không tin y thuật của nữ thần y sao? Ta có nghe nói, đây mới là y thuật cao minh, vết thương sẽ càng mau lành hơn. Nàng không cần lo, giờ không phải ta có thể đi có thể chạy sao? Ha ha ha... Dương Lăng mỉm cười đứng dậy, nói: - Ta đi được rồi, nàng đừng đi theo, tránh phải thấy máu thịt để rồi lại hốt hoảng lo sợ. Trong mắt Cao Văn Tâm loé lên vẻ triết gia. Thấy y đi trước ra khỏi cửa, nàng mới khẽ mỉm cười, nói với Ấu Nương: - Đừng lo, chỉ cần thời gian hai chén trà tỷ tỷ cam đoan sẽ trao trả một tướng công nguyên vẹn lại cho muội ngay. Hàn Ấu Nương đỏ mặt, vờ trách: - Ấu Nương xem tỷ như chị ruột, giờ tỷ lại bắt chước bọn Tuyết Nhi trêu muội. Rồi sẽ có một ngày... hừm hừm, người ta sẽ không thèm uống trà tỷ dâng đâu. Cao Văn Tâm liền đỏ bừng mặt, vừa thẹn vừa hoảng, tính mở miệng song lại không dám chối bỏ. Nàng hờn dỗi giậm chân rồi vội vã chạy đi. Tuy rằng Hàn Ấu Nương thấy cử chỉ của trượng phu mình tự nhiên, và cũng hết sức tin tưởng y thuật của Cao Văn Tâm, song vẫn muốn đi theo giúp đỡ một tay. Nhưng nàng mới vừa đi ra vài bước, Ngọc Đường Xuân đã rụt rè kéo áo khoác ngắn của nàng, tủi thân nói: - Phu nhân, lão gia bị thương là do tiểu tỳ gây ra, xin phu nhân hãy trách phạt tiểu tỳ. Hàn Ấu Nương dở khóc dở cười, nói: - Ai ngờ được Vương Cảnh Long có thể vùng thoát khỏi dây trói mà hành hung làm người bị thương chứ? Muội đừng làm phiền thêm nữa. Ngọc Đường Xuân quỳ xuống, đau lòng nói: - Cho dù nói thế nào, chuyện này đều do tiểu tỳ gây ra. Vả lại... vả lại lão gia đã bảo tiểu tỳ tìm phu nhân để nhận lấy gia pháp, tiểu tỳ sao dám không nghe? Hàn Ấu Nương vội vàng đỡ nàng dậy, lấy làm kỳ lạ nói: - Nói sao đây nhỉ, nhà chúng ta không có gia pháp gì cả. Gia pháp... ớ..."gia pháp"... **************** Ngày thứ hai, Hữu thị lang bộ Hình Ngụy Thân trình báo kết quả thẩm tra xử lý vụ án lên Lý Đông Dương, quá trình thẩm tra vụ án diễn ra hết sức thuận lợi, căn bản chưa cần dùng đến cực hình, Vương Bình đã cung khai: được sự căn dặn của lão gia ở lại kinh thành chăm sóc công tử, vì thấy công tử chịu đọa đày nơi lăng tẩm nên gã mới tự ý quyết định thuê người cứu hắn ra, nay trái lại thành hại thiếu chủ nhân mất mạng, chỉ mong được chết. Những tên trộm cướp kia đều đã sớm có chuẩn bị phòng khi bị bắt, tên nào cũng nói là cuộc sống nghèo khổ, chui nhủi khắp nơi xin miếng cơm manh áo, bị vàng ròng bạc nén của Vương Bình cám dỗ nên mới giúp y trộm xác cứu người, bắt cóc người thân nhà người ta. Ngụy Thân điều tra một phen, thấy tình huống đúng là như vậy, còn về thân phận đám giặc cướp đó, có thể nói trời nam đất bắc nơi nào cũng có, cho nên lấy được lời khai xong cũng không phái người rong ruổi ngàn dặm xa xôi thu thập chứng cứ mà giao ngay hồ sơ vụ án cho Lý đại học sỹ. Lý Đông Dương thấy vụ án không liên lụy đến Vương Quỳnh, trong lòng mừng lắm. Đừng nói không thể tra ra được Vương Quỳnh là chủ mưu, cho dù có chỗ hoài nghi, bạn già đã bị cách chức điều tới Kim Lăng, con thơ lại bị chết thảm, ông cũng không thể làm ra chuyện giậu đổ bìm leo nữa. Thấy phán quyết của Ngụy Thân khá là công bằng, theo luật Đại Minh, bày mưu cướp ngục, kẻ bày mưu thì treo cổ, tòng phạm đi đày ngàn dặm, bày mưu bắt cóc không thành, kẻ chủ mưu bị giam mười năm, tòng phạm phạt đánh trăm gậy, giam một năm. Gộp chung hai tội, phán Vương Bình tội chém ngang lưng, mấy tên giặc cướp phạt một trăm gậy, đi đày ba ngàn dặm, bắt tới trạm trung chuyển Tạp Mộc Khẩu ở Lương Châu làm phu xe, cho vận chuyển quân nhu. Lý Đông Dương cầm một thẻ tre lên, nâng bút suy nghĩ một chút rồi viết lên đó: "Xét thấy hình phạt công bằng, thiết nghĩ có thể cho phép. Nhưng đại hôn hoàng thượng sắp đến, khắp chốn mừng vui, không nên thấy máu, thiết nghĩ nên treo cổ thủ phạm chính, miễn phạt gậy tòng phạm, đày chúng đi Lương Châu. Thần Lý Đông Dương, đại học sỹ điện Cẩn Thân. Ngày hai mươi bảy tháng sáu". Viết xong hai hàng chữ khải nhỏ đẹp, trơn tru tròn trịa nhưng vẫn cứng cáp, Lý Đông Dương cầm thẻ tre lên thổi thổi, phết lên một chút hồ, rồi dán nhẹ lên một góc hồ sơ. Ông nhíu mày ngó tập hồ sơ đó một hồi, đột nhiên lấy một tờ giấy ra, nâng bút viết nhanh hai chữ "Dương Lăng" thật to trên tờ giấy, bên dưới lại viết hai hàng chữ "Thiện Ác Trung Gian" nho nhỏ. Ngắm nghía một lát, ông cầm bút gạch một cái, xoá chữ "Ác" đi, đầu cây bút lông sói lơ lửng dừng trên hai chữ "Trung" và "Gian" một hồi lâu, khó mà hạ bút. Ông thở dài một tiếng, khẽ gác bút, rồi cất giọng xa xăm: - Đại trung giống như gian, đại gian giống như trung, bề ngoài gian thực tế lại trung, bề ngoài trung thực tế lại gian. Lão phu cả đời đã thấy nhiều người, nhưng không hiểu sao... vẫn không nhìn thấu được cậu...