Những lão bách tính đưa cơm đưa thức ăn cho văn võ bá quan, những Hàn Lâm viện sĩ và Thái học sinh đứng chặn đường, Cẩm Y Vệ, sai dịch của Hình bộ, còn có những quan viên bị vây quanh, toàn bộ đều nhìn về phía Dương Lăng.
Phía trước Dương Lăng có một thân hình tráng kiện rắn chắc như một con gấu, gần như che khuất cả hắn. Lưu Đại Bổng Chùy vuốt chòm râu, đứng giữa con đường, trước tiên vái chào xung quanh, rồi cao giọng nói:
- Các vị đại nhân, các vị hương thân phụ lão
May là y không đứng trên Bắc Kinh Thiên Kiều, bằng không có lẽ sẽ nói rằng "Ai có tiền thì đến mua, còn không có tiền thì đến cho náo nhiệt". Đại Bổng Chùy ưỡn ngực ưỡn bụng, vẫn chưa dùng giọng điệu truyền cảm kể lại truyền kỳ "Dương đại nhân cát nhân thiên tướng, chết đi sống lại", thì các quan viên đã nhất tề xông lên, chen chúc đến bên cạnh y.
Lưu Đại Bổng Chùy gãi gãi đầu, lầm bầm: "Làm cái gì vậy chứ? Hầy! Mấy cái người này. Ta về đến nhà vừa thay một bộ quần áo tinh tươm, ai chơi thất đức làm bẩn áo ta? Ta nói vị đại nhân kia. Ngài chen chúc thì chả sao, sao lại ném cái dầu cháo quẩy chứ."
Không ai để ý đến y. Có lẽ những quan viên này về đến nhà bình tĩnh lại, ngày hôm sau gặp mặt Dương Lăng vẫn mang một bộ dạng thanh cao, kiêu ngạo. Nhưng khi bọn họ chịu đủ mọi nhục nhã, lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng, trong lúc trụ cột trong suy nghĩ của bọn họ, ba vị Đại học sĩ, không ngờ lại không có hành động gì, thì Dương Lăng đột nhiên xuất hiện, thật sự khiến cho bọn họ vui mừng như điên.
Bọn họ không sợ bị giam vào ngục, nhưng bọn họ không cam tâm để cho một tên hoạn quan làm nhục mình như thế. Trong lòng bọn họ, hoạn quan, hoạn quan cũng xem là người sao? Ta không trị được ngươi, nhưng người có thể trị được ngươi đã đến, trời xanh có mắt mà!
Trong số bọn họ, những người thuộc phái của Dương Lăng xông đến trước tiên, những người này đương nhiên mững rỡ như điên. Còn những người cho dù không có hảo cảm đối với Dương Lăng cũng hân hoan chen chúc, dù những người này không thích Dương Lăng, chỉ xem hắn là một công cụ để công kích Lưu Cẩn. Đó cũng là điều khiến họ vui khi hắn xuất hiện.
Trong những quan viên này đương nhiên cũng có không ít người vì công danh lợi lộc đầu phục Lưu Cẩn. Bọn họ cũng biết Lưu Cẩn không tiện miễn xá cho riêng bọn họ, nên cũng không có ý oán hận đối với Lưu Cẩn. Lúc này, bọn họ thấy bá quan hoan nghênh đón tiếp Dương Lăng, trong lòng không khỏi bất an.
Chỗ dựa của mình không phải là đại thụ che trời độc nhất vô nhị trong triều đình, không chỉ có người trong quan trường mới nhìn rõ, cả lão bá tánh cũng không ngốc. Trẻ con hay hát bài đồng dao rằng "Trong Lưu Cẩn, ngoài Dương Lăng, hai đại quan cùng nhau sống mái"
Sự nghiệp thiên thu của đương kim Hoàng Thượng, đều phải nhờ vào hai cây đại thụ này. Lưu Cẩn thì không đắc tội được, nhưng Dương Lăng cũng không thể đắc tội. Xem ra con đường sau này phải đi thế nào, vẫn phải cẩn thận rất nhiều.
Ngũ Hán Siêu toát đầy mồ hôi. Nếu có người thừa lúc hỗn loạn cho đại nhân một đao, cũng không biết ai làm. Nhưng người chen tới đều là quan viên trong triều, quan viên có thể thượng triều kiến giá nào có ai quá thấp kém. Y cũng không thể kiên quyết đuổi người ta đi.
Dương Lăng cũng không ngờ phản ứng của bá quan lại mãnh liệt như thế, liền vội vàng trả lời với mấy người. Dương Lăng giơ hai tay lên cao, to giọng nói:
- Các vị, các vị đại nhân. Bổn quan vừa hồi kinh chưa đến một canh giờ. Nói một câu thật lòng với chư vị lão đại nhân, mấy ngày nay tại hạ vẫn chưa ngủ được một giấc ngon lành, chưa ăn được một miếng cơm nóng canh nóng, nghe nói trong kinh xảy ra chuyện, liền vội vã chạy đến. Bổn quan còn muốn lập tức đi gặp Hoàng Thượng. Các vị đại nhân
Nói đến đây hắn cũng do dự. Hắn nghe tin liền gấp rút chạy đến, cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Tống bá quan vào ngục có phải là ý chỉ do Hoàng Thượng ban ra hay không, hắn cũng không biết tường tận. Tuy nói nếu như hắn đi đến chỗ Hoàng Thượng nói rõ sự tình, trăm phần trăm có thể xin được một lệnh ân xá, nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa hạ chỉ, tự mình làm chủ như vậy thì không có đạo nghĩa cho lắm.
Hắn vừa thoáng do dự, thì Lý Đông Dương ở phía sau đã nhìn ra.
Ba người gồm lão cùng Dương Đình Hòa và Tiêu Phương muốn về nhà lại không cam lòng, muốn cứu người lại không ra lệnh được cho Thạch Văn Nghĩa, đành phải muối mặt đi theo phía sau. Bá quan đi bộ, ba người cũng không tiện ngồi kiệu. Lão và Tiêu Phương đều đã lớn tuổi, cuối cùng vẫn nhờ Dương Đình Hòa mỗi tay đỡ lấy một người. Ba Nội các Đại học sĩ thấy đám người của Hàn Lâm viện và Thái học sinh ra mặt ngăn cản, liền nấp phía sau không lộ diện, hy vọng những nho sinh này có thể gây nên chút ảnh hưởng.
Nhưng không có mệnh lệnh của Lưu Cẩn, tuy Thạch Văn Nghĩa không dám ngang nhiên động thủ đánh người, nhưng lại càng không dám tùy tiện thả người, đang giằng xé thì Dương Lăng đến. Vừa thấy Dương Lăng vừa ngưng nói, Lý Đông Dương biết cơ hội đã đến, lập tức giãy ra khỏi tay Dương Đình Hòa, kêu to một tiếng:
- Dương đại nhân, ngài suýt nữa là giết chết lão phu rồi, ông trời thật sự là có mắt đó!
Lời nói của tam triều nguyên lão Lý Đông Dương không ai hiểu. Văn võ bá quan lập tức yên lặng. Kiều lão phu tử liếc nhìn một cái, thầm nghĩ:
- Đây chẳng phải là những lời ta vừa nói sao? Lý đại nhân nói vậy là Lý đại nhân không có lõi đời vậy chứ? Sao còn khiến người khác khó chịu hơn cả ta?
Chỉ thấy Lý Đông Dương mặt mày hớn hở, mắt không liếc ngang, đi tới nắm lấy tay của Dương Lăng. Nếu như lúc này lại thêm nước mắt tuôn rơi thì hiệu quả càng tốt hơn, nhưng lão không khóc.
- Dương đại nhân, nghe tin dữ, lão phu không khỏi đau buồn, mấy ngày nay cứ mãi thương tiếc trời cao đố kỵ anh tài, nước mất đi một bậc lương đống. Hoàng Thượng bi thương không thôi, long thể bất an, mấy ngày nay người lâm triều nghe chính sự đều chịu ảnh hưởng rất lớn. Dương đại nhân nên lập tức báo tin tốt này cho Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng khỏi phải tổn hại thân thể.
- A? Đại học sĩ nói rất đúng, bổn quan phải ngay lập tức đi gặp Hoàng Thượng, nhưng ở đây
- Ở đây? Ồ ồ, chư vị đại nhân, chư vị đại nhân, xin nghe lão phu nói một lời.
Lý Đông Dương xoay người, đối mặt với bá quan, tươi cười nói:
- Lão phu hiểu, Dương đại nhân chết đi sống lại, chư vị đồng liêu đều cảm thấy vui cho Dương đại nhân. Việc này một là gặp vua mới là đại sự hàng đầu, hai là Dương đại nhân bôn ba dặm đường, mệt nhọc không chịu nổi, đêm nay cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
- Chư vị đại nhân muốn thăm hỏi Dương đại nhân, có thể trò chuyện một phen trước lúc lâm triều ngày mai, hoặc là đến nhà bái phỏng cũng được. Nơi này là phố xá sầm uất, làm tắc nghẽn lưu thông, người đi đường không tiện, cũng không nho nhã lắm đâu. Mọi ngươi đừng dây dưa làm mất thời gian của Dương đại nhân nữa, tản ra đi, tản ra hết đi!
"Tản ra đi" thì không thành vấn đề, nhưng "Tản ra hết đi" lại cần phải bàn nhiều. Dù Lý Đông Dương không cố ý nhấn giọng, mọi người cũng đều đã hiểu. Người đọc sách đều là quỷ đạo. Mọt sách? Người đọc sách có thể làm quan thì chẳng một ai là con mọt sách thật sự cả.
Văn võ bá quan hiểu ý, lập tức chắp tay nói:
- Dương đại nhân vất vả, chúng ta ngày mai lại gặp. Cáo từ, cáo từ!
- Hầu gia muốn đi gặp Hoàng Thượng? Ây da, vậy hạ quan không dám trì hoãn thời gian của Hầu gia nữa. Mời ngài mời ngài. Hạ quan cáo từ.
Còn mấy kẻ vuốt mông ngựa lại trực tiếp hô to:
- Cung tiễn Uy Quốc công.
Kết quả là Uy Quốc công vẫn chưa nhúc nhích, bọn họ đã lẻn đi trước.
- Ây dà
Thạch Văn Nghĩa hoảng sợ nhìn xung quanh, chỉ thấy đêm nay thật ứng với câu "Tan tác chim muông" rồi. Bổ phục của văn võ bá quan không phải thêu cầm cũng là thú, hô một tiếng đám "cầm thú" này liền tản đi. Đám Cẩm Y Vệ này ai mà không biết sự lợi hại của Dương Đốc công. Hơn nữa bọn họ có tai mắt linh thông trong cung, sớm nghe nói Hoàng Thượng để tang vì Dương đại nhân. Thạch Văn không lên tiếng, bọn họ giả hồ đồ, trơ mắt nhìn văn võ bá quan chạy đi mất dạng.
Dương Đình Hòa đứng bên cạnh một hồi lại ho khan, một hồi lại xua tay giống như đang đuổi muỗi, ra hiệu cho đồng liêu của Thái Học viện và Hàn Lâm viện đi khẩn trương. Những người này đều là do y phái người gọi đến. Bản thân y xuất thân từ Chiêm Sự phường của Hàn Lâm viện, từng làm Thái Tử Thị giảng. Có thể nói Hàn Lâm viện là địa bàn của y. Hiện tại đại bộ phận của Đô Sát viện đã rơi vào trong tay Lưu Cẩn, chỉ còn lại Hàn Lâm viện là y vẫn giữ được một nửa giang sơn.
Hóa ra là do Viện chính Thái Học viện và Chưởng viện học sĩ Hàn Lâm viện đều cận thị, nên Dương Đình Hòa ra dấu nửa ngày trời, hai vị lão nhân này đều ngẩn ngơ không nhìn ra, khiến Dương Đình Hòa hận đến phải trực tiếp đi sang quát:
- Văn võ bá quan đều đã đi hết, các ngươi còn ở lại đây làm gì? Còn không đi coi chừng bổn quan buộc tội các ngươi tụ tập gây sự!
Kỳ thực những người này đang chờ y ra hiệu, hiện tại ra hiệu dễ hiểu như thế, heo cũng nghe hiểu, còn không đi hay sao? Ngay tức khắc bọn họ liền giống như thủy triều, đến rất nhanh, rút còn nhanh hơn, cũng đều tản đi hết cả.
Thạch Văn Nghĩa khổ sở hết sức nhưng không nói ra được, vẻ mặt cầu xin nói với Lý Đông Dương:
- Lý đại nhân, ngài xem hạ quan chuyện này hạ quan
Lý Đông Dương liền chen ngang nói:
- Ây da, Thạch đại nhân, ta đã quên một chuyện. Cung cấm vừa đóng, muốn đến trước Ngọ Môn truyền lời không được nữa rồi. Có điều ngài là Cẩm Y Vệ. Cung cấm không thể mở cửa, nhưng vẫn có thể đến gần. Dương đại nhân may mắn thoát nạn là chuyện vui lớn bằng trời. Nếu đợi đến ngày mai mới báo cho Hoàng Thượng biết, Hoàng Thượng nhất định sẽ trách phạt ngài nặng lắm. Ngài còn không mau cùng Dương đại nhân đi báo tin vui này cho Hoàng Thượng đi?
Mắt Thạch Văn Nghĩa sáng lên, nghĩ bụng:
- Ồ, ý là bảo ta đổ hết lên người Dương Lăng sao? Chủ ý này không tồi.
Y lập tức đi lại gần một cách nồng nhiệt, khom người chắp tay thi lễ:
- Chúc mừng Dương đại nhân bình an trở về, hạ quan đưa ngài đi Ngọ Môn báo tin cho Hoàng Thượng.
Dương Lăng nghĩ bụng:
- Cái gì mà đi hết đi, đi hết cả đi. Giống như đám người này nghênh đón ta. Lão hồ ly này Thôi đi, dù sao ta vốn muốn cứu người, nếu Hoàng Thượng thật sự muốn trách ta, thì ta lại cùng Tây Nhai tiên sinh (Tây Nhai, là hiệu của Lý Đông Dương) tranh luận vậy.
Dương Lăng cũng giả vờ hồ đồ nói:
- Nếu đã như thế, bổn quan đi gặp Hoàng Thượng trước. Ba vị Đại học sĩ
Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua khuôn mặt của ba người, vái chào thật sâu.
Trong con ngươi của Lý Đông Dương hiện lên sự nhẹ nhõm và khoái trá. Kế sách chính trị của Dương Lăng càng lúc càng cho thấy tính chính xác của hắn. Công lao hắn chống trả lại các thế lực hải ngoại, cũng khiến Lý Đông Dương khâm phục hắn từ đáy lòng. Hiện tại, hảo cảm của lão đối với Dương Lăng đã vượt xa so với Dương Lăng lúc mới vào kinh. Lúc lão ở trước mặt Trương Hoàng hậu dùng kế hộ giá, nhìn thấy Dương Lăng lão thật sự là rất vui mừng.
Dương Đình Hòa cũng khách khí hơn lúc trước, nhất là từ khi Dương Lăng tiến cử con y, Dương Lăng là người dẫn bước cho ái tử của y. Hơn nữa Lưu Cẩn kia thật sự còn ương ngạnh gấp trăm lần, đáng ghét gấp ngàn lần, đáng chết gấp vạn lần hơn Dương Lăng. Cho nên y càng có hảo cảm đối với Dương Lăng.
- Đáng tiếc, hắn và tên khốn Dương Nhất Thanh kia là bạn tốt, bằng không Hầy!
Dương Đình Hòa khẽ thở dài, cũng khom người thi lễ với hắn.
Về phần Tiêu Phương thì không cần nói. Tuy chỉ liếc mắt một cái, nhưng như đã nói vạn lời, đối với người bạn vong niên này chỉ nhìn nhau mà cười. Dương Lăng liền xoay người đi. Hắn vừa xoay người lại, thì hét lên một tiếng. Ngày hôm nay có nhiều người bị hắn dọa, giờ rốt cuộc cũng bị người dọa.
Ngô Kiệt không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đứng sau lưng hắn như âm hồn, nước mắt lưng tròng, miệng nở nụ cười. Dương Lăng hơi sửng sốt, rồi mới kinh hỉ gọi một tiếng:
- Ngô lão!
Ngô Kiệt mặc một bộ áo bào màu xanh, là cách ăn mặc thông thường, bên cạnh còn có mấy người đàn ông mặc thường phục thân hình trông rất dũng mãnh, có lẽ là người lão mang theo bên cạnh. Nhìn mặt mũi củ lão, hiện rõ mấy nét tiều tụy, hai mặt đầy tơ máu. Mấy ngày nay, vị Đại Đáng đầu này không biết ngày đêm bận bịu vì Dương Lăng, cũng mệt đến không chịu nổi.
- Ngô lão, cực khổ cho lão rồi.
Dương Lăng cầm đôi tay già của Ngô kiệt, nhẹ giọng nói.
- Đại nhân bôn ba ở ngoài mới thật sự là cực khổ. Chúc mừng đại nhân đã bình định được loạn ba phía Oa, Di, Man trong thời gian ngắn, uy danh trở về. Đại nhân đi gặp Hoàng Thượng trước đi, chúng ta là người trong nhà, thời gian gặp nhau còn nhiều.
- Được rồi!
Dương Lăng vỗ vỗ lên cánh tay của Ngô Kiệt, rồi nói với Thạch Văn Nghĩa:
- Thạch đại nhân, xin mời.
Trên vũ đài trong hoàng cung đang có vở tuồng. Vở tuồng này hẳn chính là nguyên mẫu của kinh kịch "Cam Lộ tự" của đời sau. Nhưng kiều đoạn nổi tiếng nhất trong Cam Lộ tự là đoạn Kiều Lão khuyên Thiên Tuế chớ nói ra chữ giết. Lúc này do chịu ảnh hưởng của không khí thời thượng của Đại Minh, diễn viên chính lại là Công chúa Đông Ngô Tôn Thượng Hương. Hiện đang diễn là ca từ của thiếu nữ khuê các trong đoạn Công chúa Tôn Thượng Hương nghe nói phải gả cho Hoàng thúc Lưu Bị.
Vốn dĩ đoạn này là tiểu cô nương nghe nói phải gả cho một vị đại thúc, còn đã từng lấy vợ, hơi có chút không tình nguyện, kết quả được Đại Kiều khuyên nhủ một phen, ngồi trong khuê phòng một mình suy ngẫm, cảm thấy Lưu Bị là anh hùng đương thời, lại đổi giận thành vui độc thoại trong khuê phòng.
Đoạn này vốn là đoạn kịch sở trường của Chính Đức, hát hay hơn nhiều so với đám hoạn quan chuyên môn hát hí khúc trong cung. Nhưng hôm nay tuy nói là giúp cho muội muội vui vẻ hơn, Chính Đức miễn cưỡng hóa trang lên sân khấu, nhưng niềm vui mà Tôn Thượng Hương phải có thì lại không thấy. Chính đức vận một bộ áo đỏ, tay áo bay múa, trang điểm vui tươi, nhưng hát từ đầu đến đuôi lại là một giọng điệu ai oán, giống như Tôn Thượng Hương không tình nguyện vậy.
Công chúa Vĩnh Phúc tựa vào ghế, lông mày kẻ đen hơi nhíu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp mang nét đau buồn nhẹ. Những thái giám đứng bên cạnh không ngừng vỗ tay khen hay, nhưng nàng chỉ khe khẽ thở dài, chán nản lấy chút thức ăn, nhẹ nhàng cắn một cái, rồi lại đặt vào trong mâm một cách chán chường.
Công chúa Vĩnh Thuần ăn một chút, hai má hơi phồng lên, ô ô a a nói:
- Tỷ, sao lại không ăn. Chẳng phải Thái y đã xem rồi sao, đầu không đau cũng không sốt, sao lại không ăn uống cơ chứ?
Trương Thái Hậu ngồi ở chủ vị cũng quan tâm nói:
- Hoàng huynh con muốn cho con vui vẻ, ra sức hát như vậy, cũng đừng khiến cho Hoàng Thượng lo lắng nữa, ăn thêm một chút đi.
Công chúa Vĩnh Phúc hơi gục mặt xuống, nói:
- Vâng, mẫu hậu, chỉ là cơ thể con mệt mỏi, ăn không ngon miệng, chừng hai ngày nữa thì khỏi.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, tay đặt lên đôi má sững sờ: "Dương Lăng bị chôn dưới núi rồi. Ai đáng hận như thế, lại Trước kia cũng không có cảm giác gì, sao nghe nói hắn chết thảm như vậy, trong lòng bỗng trở nên khó chịu như thế này Dương Lăng, Dương Lăng, hắn vậy mà lại bị đá rơi đè chết rồi"
Lưu Cẩn liền nịnh nọt Thái Hậu:
- Thái Hậu, Trưởng Công chúa không thích ăn mấy thứ này, để lão nô bảo Ngự Thiện phòng lập tức đổi mấy món khác đến
Trương Thái Hậu khẽ vuốt cằm. Lưu Cẩn lui hai bước, đứng thẳng người lên đang muốn gọi tiểu hoàng môn đến, thì Phủ Đại tổng quản nội cung kiêm nội vụ Mã Vĩnh Thành vội vàng hấp tấp chạy vào, quỳ gối trước đài diễn hí kịch nói to:
- Bẩm Hoàng Thượng, Đề đốc Nội Xưởng Dương Lăng đã hồi kinh rồi!
Trên đài diễn hí kịch Chính Đức Hoàng Đế ngũ quan cứng đờ, nâng lan hoa chỉ ê a hát khúc, căn bản không nghe rõ. Hoàng Thái Hậu và Công chúa Vĩnh Phúc cũng không nghe rõ, chỉ có Công chúa Vĩnh Thuần và Lưu Cẩn nghe rõ.
Các ngón tay xếp thành hình hoa lan.
Hai người nhất thời trợn mắt há hốc mồm. Công chúa Vĩnh Thuần há cái miệng nhỏ, nửa miếng bánh ngọt từ trong miệng rơi ra cũng không biết. Khóe miệng Lưu Cẩn giật giật, giống như sắp trúng phong.
Thân hình lão run rẩy một chút mới nhảy vọt một bước xa, nắm chặt lấy cổ áo của Mã Vĩnh Thành, không dám tin vào tai mình, nói:
- Ngươi nói gì? Ai hồi kinh hả?
Mã Vĩnh Thành vẻ mặt buồn bã nói:
- Lưu công công, là Uy Võ Hầu, Đề đốc Nội Xưởng Dương Lăng Dương đại nhân đã hồi kinh rồi. Ngài ngài ấy chưa chết!
- Hả?
Lưu Cẩn bần thần lui hai bước. Lúc này Thái Hậu và Công chúa Vĩnh Phúc cũng đã nghe rõ, hai người đồng loạt đứng dậy. Thái Hậu cả kinh nói:
- Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần cho ai gia nghe. Ngươi nói Dương Lăng Dương khanh gia chưa chết?
Công chúa Vĩnh Phúc há to miệng rồi lập tức khép lại. Nhưng cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn khẽ mấp máy, lồng ngực đập thình thịch, vui mừng đến đỏ hồng cả đôi má, đôi mắt xinh đẹp to như hạt hạnh nhân lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Mã Vĩnh Thành, sợ là bản thân nghe lầm.
Chính Đức thấy dưới đài dường như đã xảy ra chuyện gì, liền ủ rũ buông tư thế, đi đến bên đài thều thào nói:
- Chuyện gì vậy, Vĩnh Thành?
Phía sau lưng chiêng trống vẫn đánh. Mã Vĩnh Thành lại nói một lần nữa. Chính Đức vẫn không nghe rõ. Công chúa Vĩnh Thuần đã được xác nhận, lập tức hoan hô một hồi, xoay người ôm lấy tỷ tỷ. Trên mặt Vĩnh Phúc cũng nở một tràng cười, giống như một đóa hoa bách hợp bằng ngọc sáng lung linh.
Trương Hoàng hậu trừng mắt nhìn Vĩnh Thuần, quở trách:
- Con là Công chúa, hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì?
Chính Đức nghe được ba chữ "Hồi kinh rồi", y mất kiên nhẫn phất tay áo, tiếng chiêng trống đột nhiên dừng lại. Chính Đức lại hỏi:
- Chuyện gì? Ai hồi kinh rồi vậy?
Mã Vĩnh Thành vừa mở miệng, Công chúa Vĩnh Thuần đã cướp lời:
- Hoàng huynh, Dương Lăng chưa chết, hắn đã về đến kinh thành rồi!
- Cái gì?
Mã Vĩnh Thành vừa mới bị Lưu Cẩn nắm cổ áo kéo, lại bị Chính Đức vừa nhảy xuống đài đã nắm lấy cổ áo, trợn tròn mắt nói:
- Ngươi nói Dương Lăng chưa chết, có phải không? Có phải là Dương Thị độc chưa chết không?
Mã Vĩnh Thành liên tục không ngừng đáp:
- Vâng vâng vâng, Hoàng Thượng. Cung cấm đã đóng, Dương đại nhân không vào được. Cẩm Y Vệ Thạch đại nhân đến cửa cung đưa tin, nói Dương đại nhân đã trở về, đang ở đằng xa Ngọ Môn bái Hoàng Thượng.
Chính Đức buông tay ra, vẻ mặt vui vẻ. Y lắc lư người giống như vẫn chưa tỉnh ngủ, bỗng ưỡn ngực ngửa mặt lên trời bật cười ha ha:
- Ha ha, ha ha, a ha ha ha ha
Đào hát họ Chu đã hát xong vai kép chính của mình, vung tay áo, bước đi như bay, chạy vù ra khỏi hí viên hoàng gia.
Hí viên: nơi diễn hí kịch (tuồng).
Công chúa Vĩnh Thuần vui mừng rạo rực nói:
- Hoàng tỷ, chúng ta cũng đi xem thử. Dương Lăng này thú vị lắm, còn vui hơn hoàng huynh hát tuồng nữa, hi hi.
Công chúa Vĩnh Phúc thật sự còn muốn lập tức chạy ra khỏi cung hơn cả nàng, nhưng dù sao tuổi tác nàng cũng lớn hơn một chút, hiểu quy củ, không khỏi nhìn Thái Hậu một cái. Thái Hậu quả nhiên ngước mặt lên, trách mắng:
- Không được càn quấy. Các con đường đường là Công chúa, nửa đêm canh ba chạy ra khỏi cung còn ra thể thống gì? Hoàng tỷ con sức khỏe không tốt, mau đưa hoàng tỷ về nghỉ ngơi đi. Ai gia còn phải đến chỗ Thái Hoàng Thái Hậu. Các con muốn biết tin gì thì ngày mai hỏi hoàng huynh con một chút là được rồi.
Công chúa Vĩnh Thuần chu cái miệng nhỏ nhắn, thấy tỷ tỷ cũng không dám tỏ ý kiến gì, đành phải trả lời một tiếng, nắm lấy tay Công chúa Vĩnh Phúc thi lễ với Thái Hậu, cáo từ lui xuống.
Lưu Cẩn vừa sợ vừa giận, hàng vạn loại mùi vị ùn ùn kéo đến, nhưng lão là một nhân vật càng gặp đại sự thì càng có thế trấn tĩnh lại, còn có thể đuổi theo hai bước, thi lễ với Công chúa Vĩnh Phúc, nói:
- Điện hạ, lão nô có phải chuẩn bị ít điểm tâm, rồi sai người đưa qua cho người không?
- Không cần đâu, bảo Ngự Thiện phòng chuẩn bị hai chén Không, ba chén cháo gạo tẻ thịt khô mang đến. Bổn Công chúa và ngự muội muốn ăn khuya.
- Tỷ, muội hơi no rồi
- No rồi cũng phải ăn, đỡ phải nửa đêm đi theo ta kêu đói.
Hai tỷ muội giống như hai con ong mật bay đi mất.
Trương Thái Hậu nhìn bóng dáng các nàng nhanh chóng đi khỏi, lại cảm thấy có chút không đúng. Dù sao Vĩnh Phúc cũng là con gái ruột của bà, thời gian ở bên cạnh còn lâu hơn Thái Tử nhiều, tình cảm mẹ con rất tốt. Cô nàng này mà có cái gì khác thường bà há có thể không cảm nhận được?
Nhìn thấy Dương Lăng chết đi sống lại mang đến thay đổi cho Công chúa Vĩnh Phúc, Trương Thái Hậu càng nghĩ càng thấy không ổn. Con gái bà sẽ không?
Trương Thái Hậu cảm thấy bất an trong lòng. Vĩnh Phúc thường ở trong thâm cung đại viện, không sợ nàng làm ra chuyện làm nhục thể diện hoàng gia. Nhưng nếu điều mình lo lắng là thật, chung quy cũng không phải là một chuyện tốt.
Nữ nhân đã lớn khôn, sang năm đã đôi tám, nếu là ở dân gian thì đều đã thành thân rồi. Đến bây giờ, nam nhân mà Vĩnh Phúc từng tiếp xúc chỉ có một mình Dương Lăng, Dương Lăng kia lại có diện mạo khiến con gái yêu thích. Xem chừng không được, phải lo tìm cho nó một phò mã, để đứa con này khỏi nghĩ ngợi lung tung.
- Ừm, ngày mai gọi hai huynh đệ tiến cung đến cùng nhau bàn bạc, chúng nó là cửu cửu của Vĩnh Phúc mà.
Trương Thái Hậu vừa suy nghĩ, vừa bãi giá Từ Ninh cung, đi thăm Thái Hoàng Thái Hậu.
Nơi Dương Lăng đứng cách xa Ngọ Môn, đừng nói là hắn, bất luận là hoàng thân quốc thích, trong thời gian cung cấm cũng không được tự tiện đến gần cung đình nửa bước, nếu không sẽ xử tội mưu nghịch.
Thạch Văn Nghĩa là Cẩm Y Vệ của hoàng cung đại nội, có thẻ bài đi lại trong cung. Cho dù như thế, cửa cung đã khóa thì không thể vào, đưa phạm nhân trở về chỉ có thể trong những căn phòng hai bên tường hoàng cung tạm nghỉ một đêm mà thôi. Nhưng y có thẻ bài, có thể vượt qua thị vệ, đi đến dưới cửa cung, qua khe cửa gọi vào bên trong.
Tin tức truyền thẳng một mạch vào hậu cung. Vì Hoàng Thượng vẫn chưa ngủ, Mã Vĩnh Thành mới vội vàng tiến vào bẩm báo. Tin tức như vậy, gã cũng không dám gánh hậu quả nếu chậm trễ. Chính Đức vận một bộ y phục màu đỏ, tà áo bồng bềnh, từ hậu cung đi một mạch đến tiền cung, diễn một đoạn "Hồng Phất đi đêm".
Y tập võ luyện kiếm, thể lực rất tốt, bốn tiểu hoàng môn phía sau mệt thở không ra hơi. Loại tình huống không câu nệ tiểu tiết này, trước đây những thái giám cung nữ của hậu cung thường gặp, còn đám thị vệ ở tiền cung thì chỉ nghe nói mà thôi.
Thị vệ dọc đường nhìn thấy bốn tiểu hoàng môn bên cạnh Hoàng Thượng đuổi theo một nữ tử áo đỏ chạy qua, trong miệng còn kêu với theo "Hoàng Thượng xin đi chậm một chút", vẫn là đến lúc mấy người này biến mất khỏi tầm mắt, mới kịp phản ứng.
Chính Đức đến cửa cung liền vội vàng kêu lên:
- Mau mở cửa mau!
Tướng quân Ngọ Môn gọi tả hữu nhìn xem thử, có vài phần giống với Chính Đức Hoàng Đế, giọng nói cũng giống, nhưng y không dám nhận bừa. Bốn tiểu hoàng môn phía sau đuổi theo hô khản cả giọng:
- To gan, còn không quỳ xuống kiến giá?
Lúc này Tướng quân Ngọ Môn mới xác nhận nữ tử áo đỏ chính là Chính Đức Hoàng Đế. Vị Hoàng Đế này có thể ôm dân nữ cưỡi ngựa xông vào Ngọ Môn, cầm rơi chỉ trỏ trong Kim Loan điên, ngài ấy còn chuyện hoàng đường nào mà không làm được?
Tướng quân Ngọ Môn vội vàng quỳ xuống, nói:
- Thần khải bẩm Vạn Tuế, thần không dám! Cung cấm đã đóng, chưa từng có đạo lý nửa đêm mở cửa cung.
Chính Đức giận dữ, quát:
- Ngươi dám kháng chỉ?
Tướng quân Ngọ Môn dập đầu nói:
- Hoàng Thượng, đây là tổ chế, cấm cung đóng lại, chuyện lớn bằng trời cũng không thể mở cửa cung. Thần mở cửa cung là tội chết, kháng chỉ cũng là tội chết, thần tình nguyện để Hoàng Thượng ban chết, không dám trái với lệnh cấm mà mở cửa cung.
Phó tướng quân bên nơm nớp lo sợ cũng quỳ xuống nói:
- Bẩm Hoàng Thượng, chuyện này quả thật là quy củ của hoàng gia, không thay đổi được. Chúng thần không dám kháng chỉ, cũng không dám vi phạm quy định. Hơn nữa sau khi khóa cửa chìa khóa cấm cung cũng bị Ti Lễ Giám lấy đi rồi, không đến canh năm chắc sẽ không trả về.
Chính Đức gấp đến độ giậm chân, nhưng y cũng không phải là người không kể lý lẽ. Đe dọa là một lẽ, nhưng những thần tử này giữ nghiêm quy củ, sao có thể xử phạt đây. Y vội chạy đến trước của cung vỗ lên cửa lớn, kêu lên:
- Dương khanh! Dương Thị độc, khanh đang ở bên ngoài sao?
Ban đêm âm thành truyền rất rõ ràng. Thạch Văn Nghĩa ở bên ngoài nghe thấy giọng nói của Hoàng Thượng, vội vàng hô to đáp lại:
- Hoàng Thượng, là vi thần Thạch Văn Nghĩa đây.
Chính Đức nghe vậy sững sốt, nói:
- Thạch Văn Nghĩa? Ngươi chạy ra ngoài cung làm gì? Mau gọi Dương khanh đến trả lời.
Thạch Văn Nghĩa không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến Đại quảng trường bên ngoài Ngọ Môn tuyên chỉ với Dương Lăng. Dương Lăng đi theo y đến dưới Ngọ Môn, trong lòng cũng kích động vạn phần. Hắn dằn lòng xuống, rồi mới vỗ binh binh binh vào cửa cung, lớn tiếng nói:
- Bẩm Hoàng Thượng! Thần Dương Lăng kiến giá, vi thần chưa chết, vi thần trở về rồi!
- Dương khanh!
Chính Đức nắm chặt vòng đồng trên đầu thú gắn trên cửa, vui mừng kêu lên:
- Dương Lăng! Trẫm vui lắm, Trẫm rất là vui.
- Hoàng Thượng
Dương Lăng cũng không nói thêm những lời khách sáo như cái gì mà "Vi thần đáng chết, khiến Hoàng Thượng lo lắng cho vi thần". Cách một cánh cửa, đó là Hoàng Đế Đại Minh, cũng là huynh đệ thủ túc của hắn. Không nhìn thấy nhau, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của nhau chạy dạt dào, đã vượt khỏi nghĩa quân thần trên dưới, đó là một loại tình cảm máu mủ ruột thịt.
Tiễn Trương Thái Hậu đi rồi, Lưu Cẩn chậm rãi đứng dậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Mã Vĩnh Thành vội vội vàng vàng đứng lên, lại kéo áo mình, khẩn trương nói:
- Lưu công công, không ngờ Dương Lăng này gặp đại nạn không chết, giờ phải làm sao?
Khóe mắt Lưu Cẩn khẽ giật giật hai cái, hạ giọng nói:
- Cung cấm đã khóa, hiện tại không ra được, bằng không còn có thể cùng bọn Trương Thái, Văn Miện bàn bạc thật kỹ một hồi. Hiện tại chúng ta tâm loạn như ma, cũng không nghĩ ra chủ ý hay. Dương Lăng này, quả thật là tai họa, núi sập cũng không đè chết được hắn, không ngờ hắn lại quay về.
Lão khoanh hai tay, chầm chậm bước thong thả mấy bước, nói:
- Đáng hận mà. Sáng nay nếu không có lá thư nặc danh đó, người mà ta an bài hẳn đã góp lời đem Tây Xưởng và hải sự nha môn giao cho ta rồi. Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, thì cho dù hắn trở về kinh, chẳng lẽ còn có thể lấy về. Hiện giờ hửm? Lá thư này không phải chính là người của hắn làm đấy chứ?
Vốn dĩ vì trong lá thư đó cũng có những lời công kích Dương Lăng, cho nên con mắt của Lưu Cẩn chỉ mãi nhìn chằm chằm vào phái Thanh Lưu. Lúc này lão mới cảm giác được, tám chín phần mười là mình đã bị bọn họ lừa rồi.
Lưu Cẩn càng nghĩ càng giận, giậm chân một cái nói:
- Đáng chết! Lũ khốn này cứ ra vẻ đáng thương, chúng ta lại bị bọn chúng lừa bịp rồi. Hiện tại muộn rồi, muộn rồi Nhưng mà, thế lực trong kinh đại bộ phận đã rơi vào trong tay của ta. Ha ha, muốn sánh ngang với ta, giờ không dễ dàng như vậy nữa rồi.
- Còn có cái gì mà Văn Thành Vũ Đức, cái gì mà Uy Quốc công, hừ hừ, mấy cái chức vị, thụy hiệu, toàn bộ phải thu hồi, há có thể để hắn chiếm hết tất cả tiện nghi.
- Vâng vâng vâng.
Chuyện Mã Vĩnh Thành lúc đầu không nể mặt Dương Lăng, vạch trần nữ quan thủ hạ của hắn ức hiếp Công chúa và Phò mã, khiến cho hắn đích thân dùng trượng hình đánh chết nữ quan kia vẫn canh cánh trong lòng. Từ lúc hoàn toàn đầu phục Lưu Cẩn, thì đã hết hy vọng đi theo hắn rồi.
Gã vội gật đầu không ngừng, nhắm mắt nhắm mũi đi theo sau lưng Lưu Cẩn vừa ra khỏi hí viên. Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Lưu Cẩn, một ý niệm bỗng nhiên nảy lên trong đầu hắn, hắn vội kêu lên:
- Công công, tiểu nhân có một chủ ý đối phó được Dương Lăng, không biết là có thể làm không.
- Hả? Nói nghe thử xem.
Lưu Cẩn cảm thấy hứng thú dừng chân quay đầu.
- Công công, người chưa chết, thụy hiệu này nhất định là không ban xuống được, nhưng gia phong Quốc công Tiểu nhân cảm thấy, nếu hắn thật sự phong làm Quốc công, lại là một chuyện tốt.
- Chuyện tốt?
Ánh mắt của Lưu Cẩn trở nên lạnh giá. Lão nheo mắt lại đánh giá Mã Vĩnh Thành, cất giọng quái khí:
- Hắn thăng quan sao lại là chuyện tốt, nói ra cho ta nghe thử.
- Thưa công công, Quốc công gia thận phận rất cao, nhưng Quốc công gia có thể nhậm chức trong triều sao? Quy củ của Đại Minh triều, vị Quốc công gia nào có thể nắm binh quyền, khống chế Xưởng Vệ, lo thuế phú? Một người cũng không có. Hai năm trước bình loạn, Quốc công phụng chỉ lĩnh binh xuất chinh vừa hồi kinh, cũng phải lập tức giao binh quyền lại. Huân thần quốc thích, phải đề phòng chuyên quyền.
- Nếu như Dương Lăng thật sự được phong làm Quốc công, lại thêm nghĩa muội hắn sẽ trở thành Quý phi nương nương Công công, huân thần quốc thích như hắn ắt ra rìa rồi, hắn dám nắm quyền không buông? Nếu quả thật Dương Lăng trở thành Quốc công, thì sẽ trở thành con hổ bị nhổ răng rồi. Phóng tầm mắt khắp thiên hạ, ngoại trừ ngài ra, Hoàng Thượng còn có thể yên tâm giao Nội Xưởng cho ai đây?
- Đúng rồi.
Lưu Cẩn thông hiểu được vấn đề, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Lão có thể ngồi lên vị trí này, không hoàn toàn là dựa vào vận khí tốt. Thái giám hầu hạ bên cạnh Thái Tử có tám người, sau khi Thái Tử đăng cơ xưng là Bát Hổ. Kỳ thực mấy người đó đều là lấy ra cho đủ số, ngoại trừ Trương Vĩnh miễn cưỡng có thể đương cự với lão, những người khác căn bản không đáng nói đến.
Lão là nô tài của Hoàng Thượng, những người đó lại là nô tài của lão. Có thể vượt trội trong đám nô tài, chính là vì ánh mắt của Lưu Cẩn lão độc đáo, phản ứng mau lẹ, sắp đặt chuẩn. Qua một chốc cân nhắc nặng nhẹ, Lưu Cẩn đã đứa ra quyết định:
- Làm Quốc công thì phải buông bỏ quyền lực. Dương Lăng chưa chết, chỉ cần đẩy hắn lên vị trí Quốc công, vậy thì về sau cũng chỉ có Uy Quốc công, mà không còn Dương Lăng nữa. Đối thủ này cũng tương đương là chết rồi, thì Nội Xưởng thế lực khổng lồ nhất sẽ nằm trong lòng bàn tay!
Lưu Cẩn hưng phấn đến mặt đầy hồng quang, nói:
- Được, cứ làm như vậy đi, ta trở về lại cùng tính kế. Dương Lăng hồi kinh, bá quan nhất định sẽ có lời qua tiếng lại về việc hắn thăng quan trong buổi triều nghị, đến lúc đó người của ta sẽ toàn bộ ra mặt hộ giá, bảo vệ hắn. Ta cũng phải bảo vệ Dương Lăng hắn, giúp hắn ngồi lên vị trí Quốc công gia một cách vững vàng, ha ha ha ha
Bốn Ngự lâm vệ hai người một tổ, đang cầm cây cọc cao cao, trên đầu có treo một chuỗi đèn lồng, dưới tường hoàng cung, phía trước hai chuỗi đèn lồng là một cây thang thật dài, hơn ba mươi tiểu thái giám đang cố sức đỡ cây thang, có tên lo lắng đề phòng sợ người bên trên rơi xuống.
Cây thang này là một cây thang dài do Mã Vĩnh Thành mở nhà kho, mang đến, xưa nay chỉ có đám thở trong hoàng cung dùng để tu sửa tường cung. Thang rất chắc chắn, nhưng Lưu Cẩn và Mã Vĩnh Thành vẫn rất khẩn trương, không ngừng kêu to:
- Đèn lồng để gần một chút, mấy tên các ngươi đứng ở bên dưới, cầm chắc đấy. Nếu như Hoàng Thượng rơi một sợi tóc, ta sẽ lột da của ngươi!
Hóa ra, Chính Đức và Dương Lăng cách cửa cung đã nói chuyện một hồi. Chính Đức càng muốn gặp Dương Lăng hơn, ngăn cách bởi một cánh cửa như vậy đến bộ dạng cũng không thấy, trong lòng y thật sự không yên, không nhìn thử một cái, e là đêm nay cũng ngủ không ngon.
Nhưng Tướng quân Ngọ Môn thật sự là thẳng thừng quỳ ở đó giả chết. Nhìn bộ dáng đó, căn bản đừng hy vọng y mở cửa. Được! Không phải ngươi nói tổ chế quy định không thể mở của cung sao? Vậy ta trèo tường được không? Chút chuyện cỏn con này còn làm khó được Chu Hậu Chiếu ta sao?
Chính Đức giậm chân nói:
- Người đâu, đi, lấy thang tới đây, không phải không thể mở của cung sao? Trẫm muốn lên tường nhìn mặt Dương khanh.
Vừa nghe câu nói này bốn tên tiểu hoàng môn liền quỳ rạp xuống:
- Hoàng Thượng vạn vạn lần không được. Nếu Hoàng Thượng trèo tường xuất cung, bọn nô tỳ sẽ bị đánh chết tươi đó.
- Ai nói nói trẫm muốn xuất cung hả? Trẫm chỉ đứng trên đầu tường nhìn Dương khanh. Mau đi lấy thang, lấy hai cái. Tiện thế lấy một cái để Dương khanh trèo lên tường.
Mấy tên tiểu thái giám lúc này mới yên tâm hơn một chút, thấy Chính Đức thúc giục rất gấp, vội gọi Tướng quân Ngọ Môn, phái tám binh sỹ giúp đem thang tới. Bên ngoài cũng có binh sỹ giúp đỡ thang xuống, chẳng qua là không có đèn lồng. Dương Lăng tập luyện võ công thượng thừa giúp gia tăng rất lớn tính linh hoạt đối với thể chất và cơ thể, tuy về mặt quyền thuật kỹ xảo không tài nào so với người luyện võ từ nhỏ, nhưng leo thang lại rất nhanh. Cho nên tuy chậm hơn Chính Đức, nhưng lại leo lên tường cung trước.
Hai chuỗi đèn lồng màu cam quýt hơi chập chờn trong con gió, bên trong tường cung có người gọi Dương khanh, rồi ló đầu lên.
Đầu tiên là một mái tóc đen xinh đẹp, sau đó là một mỹ nhân từ từ đi lên, giống như một cành hồng hạnh leo ra khỏi tường.
Hồng hạnh xuất tường: ý nói người đàn bà trèo tường vào ban đêm để vụng trộm.
Đêm nay Dương Lăng lại bị hoảng sợ, dù định lực có tốt cũng thiếu chút nữa sẩy tay ngã nhào một cái. Cách đỉnh tường lợp gói lưu ly, nữ tử áo đỏ ở đối diện lộ ra nửa thân trên. Hai người mặt đối mặt, cả hai đều sửng sốt, cùng kêu lên:
- Ngươi là ai?
Vừa dứt lời, nghe giọng đã biết, Chính Đức liền hô to xuống phía dưới:
- Đèn lồng để gần một chút.
Hai chuỗi đèn lồng đặt lại gần, Chính Đức nhìn kỹ, người đối diện mặt một bộ y phục của binh sỹ bình thường, rách rưới khắp nơi, trên mặt cũng một vệt trắng một vệt đen, nhưng dựa vào mặt mày ngũ quan vẫn còn nhận ra là Dương Lăng. Y không khỏi vui mừng hô to, kéo lấy tay hắn một cái, hưng phấn nói:
- Quả nhiên là Dương khanh, quả nhiên là Dương khanh, khanh còn sống, ha ha ha ha
Dương Lăng đã trở về nhà, ai cũng muốn nói chuyện với hắn, thì hắn lại bị ngất cần phải chăm sóc, tỉnh dẩy ăn bữa cơm, vừa nhìn thấy con trai thì chạy vội vào trong cung, quần áo còn chưa kịp thay, đầu còn chưa gội, chỉ lau mặt và tay mà thôi. Tiểu Dương Đại Nhân vẩy một bãi nước tiểu đồng tử lên tóc, hòa với bụi đất thành bùn, từ trên mặt chảy xuống, thì thành bộ dáng này.
Dương Lăng đã có kinh nghiệm lần trước nhìn thấy Chính Đức hóa trang thành nữ, sau khi kinh ngạc lập tức nhận ra y. Cứ nói Hoàng Thượng nghe tin mình chết đau buồn vạn phần, nhưng Hoàng Thượng lại mặc hí phục, giống như vừa hát tuồng xong, dường như có gì đó sai sai. Tuy nhiên Dương Lăng đã có chuyện hiểu lầm "âm hôn" với Cao Văn Tâm, lại nhìn thấy Chính Đức mắt rưng rưng, một bộ dạng vui mừng kích động từ tận tâm can, trong lòng không một tia nghi ngờ, cũng quên là còn cách một bức tường hoàng cung rất rộng, liền kéo Chính Đức.
Tuyết đầu mùa rơi thưa, sớm đã dừng, gió thổi mây tan, một vầng trăng ôn nhuận như ngọc, to như một cái bánh xe khổng lồ ở trên bầu trời, có vẻ như giơ tay là có thể hái, rực rỡ yên tĩnh như nước, chiếu xuống mặt đất, chiếu lên hai huynh đệ trò chuyện trên đỉnh của tường hoàng cung, cách nhau một bức tường.
Từng áng mây nhẹ nhàng trôi qua, che khuất ánh trăng mênh mang.
Lưu Cẩn ngẩng mặt lên nhìn hồi lâu, sau đó hít hít nước mũi xanh, cúi đầu xoa lên cái cổ mỏi nhừ, vừa ngáp vừa nói:
- Canh mấy rồi vậy?
Theo lý thì cấm thành cũng không được mở, nhưng quân thủ thành nằm dưới quyền Trương Vĩnh, Trương Vĩnh là bạn bè thân thiết của Dương Lăng, Dương Lăng là bạn bè thân thiết của Hoàng Thượng, cho nên nửa đêm canh ba cổng thành tây đã mở, hơn mười người cưỡi khoái mã phi như bay ra ngoài, tiến thẳng về Cao lão trang.
Dương Lăng dẫn mười mấy thân binh về đến nhà, chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng, gia nhân nô bộc, gồm có rất nhiều thị tỳ nha hoàn vốn phải đợi ở hậu viện cũng ở tiền sảnh, vừa nhìn thấy bọn họ tiến vào, liền vội ngênh đón, người dẫn ngựa thì dẫn ngựa, người phủi bụi thì phủi bụi. Dương Lăng đưa ngựa cho gia nhân, nhìn quanh những người ra đón. Ngoại trừ Ấu Nương ra, Ngọc Tỷ Nhi, Tuyết Lý Mai, Đường Nhất Tiên và Cao Văn Tâm không có mặt. Hắn liền hỏi:
- Các nàng đều ngủ rồi à?
- Chưa đâu, chàng chưa về, tất đều chờ chàng ở trong đại sảnh, nhìn thấy chàng vào cửa, mới khẩn trương trở về phòng.
Phản ứng đầu tiên của Dương Lăng là hơi ngẩn người, nhưng lập tức sực tỉnh. Lúc mình chưa về nhà các nàng còn bận lòng, bây giờ về đến nhà thì các nàng lại sợ ảnh hưởng mình nghỉ ngơi, nên mới khẩn trương tránh đi.
Ấu Nương cười ôn như, thở dài nói:
- Nước cũng đã sôi rồi, trở về đi tắm trước rồi nghỉ ngơi đi.
Dương Lăng gật gật đầu, hai người về đến hậu trạch. Trong sân của hai người, đã đơn độc xuất hiện một gian nhà gỗ để tắm rửa. Đây là phòng tắm Hoàng Đế mà Đường Nhất Tiên nhìn thấy trong Báo Viên, đặc điểm chủ yếu là trong bếp tắm đã thiết kế đối lưu, người hầu ở gian phòng nhỏ bên cạnh nấu nước, nước chảy không gây bỏng cũng không lạnh, có thể duy trì nhiệt độ ổn định, để người hầu khỏi phải không ngừng đưa nước vào trong, còn phải điều chỉnh độ ấm của nước.
Áo choàng sạch sẽ mềm mại đã đặt trên giá, trong phòng hơi nóng mù mịt. Dương Lăng nhảy vào trong nước, đầu tiên xoa ướt toàn bộ tóc, sau đó nằm lên chiếc ghế bằng đá đặc chế, đầu gác lên khăn lông, hông vừa hay kẹt vào chỗ hẹp, dù không rơi xuống mặt nước, cũng sẽ không vì tư thế đó mà bị cuốn trôi đi. Hai bên còn có đá chắn cao hơn mặt nước, căn bản chính là thiết kế dùng để ngủ.
Da của hắn ngứa, còn ngứa rất nhanh, nhưng đến hiện tại Dương Lăng cũng không thể thản nhiên hưởng thụ hai tiểu tỳ nữ kỳ cọ tắm táp cho cơ thể trần trụi của mình. Dân nữ bình thường nếu như thấy nam nhân lõa thể cũng sẽ xấu hổ và giận dữ đến muốn giết người.
Tỳ nữ cũng là người, cũng có quan niệm và cảm giác nhục nhã. Cho dù gia đình giàu có sai tỳ nữ hầu tắm tập mãi thành quen, nhưng Dương Lăng xưa nay đều không cảm thấy rằng mình có làm quan lớn đi nữa, thì có thể xem tỳ nữ là tài sản cá nhân của riêng mình muốn giết chết muốn đem tặng thì làm.
Ấu Nương biết tình tình của hắn, lấy một túi mướp đặt bên cạnh hồ nước, dịu dàng nói với hắn:
- Chàng ngâm trước một lát, thiếp đi xem thử bảo bảo đã tỉnh chưa, rồi lập tức quay lại.
- Ừ.
Đối với thê tử của mình, không cần nói những lời buồn nôn. Một ánh mắt, một động tác, cũng có thể nhanh chong hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, hỉ nộ ái ố của đối phương.
Ấu Nương nhẹ nhàng đóng cửa lại, Dương Lăng thở một hơi thật dài, dùng nước sạch rửa mặt, từ từ nhắm hai mắt yên lặng suy tư:
- Phải nghỉ ngơi cho thật khỏe. Hoàng Thượng đã cho nghỉ, thì trước tiên ngủ một ngày. Chuyện bắt kẻ ác ở Tứ Xuyên, lát nữa theo phỏng đoán của mình phái đám Phiên Tử đi điều tra một chút, chỉ mong không phải Thục thế tử gây nên.
- Còn bên chỗ Vận Nhi, không biết bây giờ thế nào, mấy tên sứ giả đưa tin mình lần lượt phái ra hẳn cũng đã đến rồi. Văn Tâm, đi qua cửa lại chưa thành thân, nhưng nàng đã xem như là người của ta rồi. Hiện tại lại nói không cần nàng, đó không chỉ là làm kiêu thôi đâu, nàng không đi tìm cái chết mới lạ, huống hồ vị đại cô nương này Ôi! Trong lòng mình sao lại không yêu nàng chứ?
- Lưu Cẩn trong triều, hôm nay dám ương ngạnh như vậy, chứng tỏ ở trong triều lão đã có đủ thực lực, không dễ dàng đánh đổ được. Đương nhiên, chủ yếu nhất là lòng tin của Hoàng Thượng, nếu không trừ phi dám giương cờ tạo phản "Thanh quân trắc", còn ai có thể làm gì được lão? Đối với động thái của bá quan, còn phải quan sát một phen, mưu trước rồi mới hành động.
Thanh quân trắc: Quét sạch gian thần xu nịnh bên cạnh Hoàng Thượng.
- Chỉ cần lòng tin của Hoàng Thượng đối với ta không giảm, thì kết hoạch đặt "Vọng Trúc Khê" ở Tứ Xuyên của ta có thể thực hiện. Kế hoạch này cho dù không thể vung tay là đánh bại Lưu Cẩn, cũng khiến lão tổn thất một nửa thế lực. Nhưng hiện tại vẫn phải tìm thời cơ tốt? Nếu trước tiên nắm giữ đầy đủ chứng cứ phạm tội, rồi lại thực hiện cắt vây cánh, nói không chừng có thể lật đổ được lão. Nếu đánh mà không chết, thì phải cẩn thận lão ngóc đầu trở lại
Dòng nước dịu dàng ấm bập bềnh ôm lấy cơ thể, trong sự thư thái thoải mái cảm giác buồn ngủ cũng ập đến. Mí mắt Dương Lăng trĩu xuống, hắn ngáp một cái:
- Từ từ mà nghĩ tiếp, nhu cầu lớn nhất của ta bây giờ, chính là ngủ một giấc
Hàn Ấu Nương nhẹ nhàng đẩy đửa đi vào:
- Tướng
Nàng chỉ gọi nửa tiếng, thì im lặng, rón rén đi lại gần. Dương Lăng phát ra tiếng ngáy nhỏ, đã ngủ rồi.
Hàn Ấu Nương mang một đôi dép, để lộ một đôi bàn chân nhỏ nhắn đáng yêu. Nàng kéo tay áo để lộ ra một đoạn cánh tay, hiển nhiên là muốn lau người cho tướng công. Nàng ngây ngốc nhìn dung nhan của Dương Lăng lúc đang ngủ ngon, vươn tay muốn vuốt lên chòm râu của hắn, nhưng lại sợ đánh thức hắn.
Nhìn thấy hai vai Dương Lăng lộ ra ngoài mặt nước, Hàn Ấu Nương cầm lấy một cái khăn lông lớn, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng phủ lên người hắn, sau đó ngồi xuống cạnh bên hồ nước, hai tay chống cằm, ở bên bờ hồ ngắm nhìn người nam nhân của mình, mắt không chớp, khóe môi thỉnh thoảng nở một nụ cười mỉm, cũng không biết nghĩ đến cái gì rồi
Qua một hồi, tiểu nha đầu Vân Nhi rón rén mở cửa phòng ló đầu nhìn thử. Trong gian nhà gỗ, lão gia nằm trong nước trên chiếc băng ghế dài được đặc chế, ngủ say. Phu nhân nhoài người bên bờ hồ nước, hai má chống trên mu bàn tay, dáng ngủ hồn nhiên vui tươi. Vân Nhi muốn gọi phu nhân, nhưng ngẫm lại từ giờ đến lúc trời sáng cũng không còn bao lâu, mà mấy ngày nay phu nhân vẫn chưa ngủ. Thế là nàng đắp lên phu nhân một chiếc khăn lông, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Chiến mã ở tiền viện dắt vào chuồng. Những thị vệ thân binh của Tứ Gia quân này vốn không bị lệ thuộc, phải ở lại trong phủ, may mà đủ chỗ, phía bắc lại rộng rãi, đệm trải ra là được, dù thế cũng bận cả ngày.
Vân Nhi tiểu cô nương là nha hoàn đi theo bên cạnh phu nhân, địa vị trong phủ không thể so với tỳ nữ khác, cho nên trách nhiệm cũng đặc biệt nặng hơn. Nàng nhìn thấy tiền viện vẫn đèn đuốc sáng trưng vẫn chưa ngủ, lại nhìn thấy lão gia phu nhân đang ngủ say, liền gọi hai tỷ muội ở gian nhà gỗ nhỏ căn dặn trông chừng, còn bản thân nàng thì cầm một cái đèn lồng đi về phía tiền viện.
Tiền viện đã được thu xếp rất khá. Cao quản gia thấy đám thị vệ đều thu xếp ổn thỏa, biết những đại hán này có sức ăn kinh người, qua cơn khốn này sợ là đã đói meo cả bụng. Trời chưa sáng, lão đã căn dặn nấu cháo, hấp màn thầu, gọi người mang vào.
Lo liệu xong, căn dặn mọi người cũng đi nghỉ ngơi. Vân Nhi đốt đèn lồng đi tới, nhìn bốn phía, tiên lên lễ phép nói:
- Lão quản gia, đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao?
Cao quản gia tưởng là phu nhân không yên tâm, sai nàng ra hỏi, liền cười híp mắt nói:
- Ừm, đều đã sắp xếp ổn thỏa, sắp tắt đèn đi ngủ. Vân Nhi cô nương mấy hôm nay chăm sóc phu nhân, cũng mệt lắm rồi, sớm đi về nghỉ ngơi đi.
Tiểu cô nương hé miệng cười, duyên dáng vuốt cằm nói:
- Vâng, lão quản gia cũng sớm đi nghỉ đi, tiểu tỳ trở về hậu viện.
Đúng lúc này, Lưu Đại Bổng Chùy hùng hục đi ra, hắn lại thay một bộ y phục, trong tay đang cầm cái áo bị dầu cháo quẩy của vị đại nhân nào đó, sữa đậu nành của vị tướng quân nào đó làm dơ, tức giận nói:
- Thật là đáng ghét, ba bộ y phục này, ta xuất kinh cũng chưa từng thay đổi, rách nát đến không cách nào mặc nữa, vất vả lắm mới trở về thay một bộ, bị tên đui mù nào làm dơ, cũng không biết có giặt ra không nữa.
Vân Nhi nghe xong thiếu chút nữa cười ra thành tiếng:
- Tên ngốc to đầu này rời kinh hơn mấy tháng mới mặc một bộ y phục, còn làm như mình là người sạch sẽ lắm đấy. Thiệt là vui mà.
Nàng ung dung bước lên phía trước, đoạt lấy y phục từ trong tay Lưu Đại Bổng Chùy đang tìm chậu gỗ khắp nơi, mỉm cười nói:
- Đừng tìm nữa, người ta giúp ngươi giặt xong rồi.
- Cô? Không không không, vậy không được đâu. Cô là người bên cạnh đại phu nhân, ta chính là người binh sĩ, không dám để cô giặt y phục.
- Được rồi được rồi, là nam nhân to khỏe, sao lề mề thế. Ta nói giúp ngươi giặt thì giúp ngươi giặt, ta thích giặt cho ngươi có được không? Mau đi ăn chút gì rồi ngủ đi.
- À ừ
Lưu Đại Bổng Chùy chậm chạp đi trở về được hai bước, bỗng lại xoay người, cắn cắn đôi môi dày, chân thành nói:
- Vậy à, cô có phải phải cô thích ta rồi không? Cô thích ta thì không được đâu. Mẹ ta nói, tương lai lấy vợ phải theo về chỗ bà. Cô là người của phu nhân, là người thành thị, không thể đi cùng ta đâu.
- Hả?
Cằm của Vân Nhi cơ hồ sắp rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như một mảnh vải đỏ, trợn tròn mắt nhìn Lưu Đại Bổng Chùy vô cùng đáng khinh nói:
- Ai ai ai ai ai muốn gả cho ngươi hả? Không đâu, ta khinh! Ai thích ngươi hả?
Tiểu cô nương lúng túng đến nói lắp bắp, gân cổ cũng nổi lên. Cao quản gia xem đến buồn cười, nhếch môi nhưng lại không đi sang, lão để mặc cô ta và tên ngốc nói thế nào, cũng làm như không thấy. Để Tiểu Vân cô nương khỏi khó chịu, lão quản gia lui về đứng dưới mái hiên, rồi lại lặng lẽ chuồn mất.
Lưu Đại Bổng Chùy xấu hổ nói:
- Là mẹ ta nói. Cô cũng không phải là vợ ta, cũng không phải là muội muội ta, cũng không phải là đại tẩu ta, làm quái gì lại giặt quần áo cho ta. Nữ nhân nào có ai tùy tiện giặt quần ao cho nam nhân xa lạ. Mẹ ta nói
- Cút đi, cái tên trứng vịt nhà ngươi!
Tiểu Vân cô nương không còn mặt mũi gặp người ta nữa, hung hăng nhét quần áo lại vào tay y, lau nước mắt chạy đi.
Lưu Đại Bổng Chùy ngây thơ nói:
- Cô xem, chột dạ rồi chứ gì?
Ngũ Hán Siêu tai thính mắt tinh, nghe được cuộc đối thoại của hai người, liền ra khỏi phòng, toàn bộ quá trình đều nhìn thấy hết. Tiểu Vân người ta là người bên cạnh phu nhân, tên tiểu tử này đã đắc tội với người ta mà còn không biết. Hiện tại y là thị vệ của Dương Lăng, về sau phải thường xuyên ra vào Dương phủ đó, đừng có kết thù.
Ngũ Hán Siêu vội vàng tiến lên ngăn Tiểu Vân lại, cười nói:
- Cô nương đừng trách, cái tên khốn này kỳ thực là hắn bị ngốc, nói mà không suy nghĩ. Cô nương hà tất phải chấp nhặt với hắn, ta sẽ thay hắn bồi thường cho cô.
Tiểu Vân nhận ra y, cũng biết hiện là quan lớn dưới trướng Dương Lăng. Lúc phu nhân xem thư phòng của lão gia từng nói, dường như vị quan đó trông không khác Tri phủ lão gia cho lắm, nên đối với Ngũ đại nhân này, nàng không dám làm càn, liền theo lời đứng lại.
Ngũ Hán Siêu đi sang trách móc Đại Bổng Chùy mấy câu, vỗ mạnh lên vai y, nói:
- Còn không đền cho cô nương người ta sao? Những lời nói như thế ngươi có thể nói ra sao? Mau đi!
- Ta ta nói sai cái gì chứ, làm gì đến nỗi.
Lưu Đại Bổng Chùy lẩm bẩm trong lòng, bước ba bước dài đến trước mặt Tiểu Vân cô nương, nhét quần áo vào tay nàng, to giọng nói:
- Được rồi được rồi. Cô đừng khóc nữa, ta cho cô giặt, được chưa?
Ở trong nước nóng chung quy không thể ngủ lâu, chưa tới một canh giờ Dương Lăng liền tỉnh lại. Nước ấm nhẹ nhàng xoa bóp khiến thể lực khôi phục rất nhanh, hắn vốn định nhẹ nhàng kỳ cọ thân mình, nhưng tiếng nước rất nhỏ lại đánh thức Ấu Nương. Nàng hầu hạ tướng công tắm rửa sạch sẽ, thay áo mềm mại rồi hai người cùng nhau trở lại phòng ngủ. Bà mụ sợ làm phiền lão gia, muốn bế đứa bé ra ngoài thì bị Dương Lăng ngăn lại.
Đứa bé ngủ rất say sưa, hai vợ chồng ngắm một lúc rồi trở lại giường nằm cạnh nhau thầm thì to nhỏ. Chia tay lâu như vậy, từ khi Dương Lăng trở về, hai người mãi đến giờ mới có thể tâm sự với nhau. Nhưng thân thể hai người đều mệt mỏi cùng cực, hàn huyên một hồi, tinh thần sau khi tắm rửa cũng mất dạng. Ấu Nương gối đầu lên ngực của Dương Lăng, hắn ôm eo của Ấu Nương từ từ ngủ say.
Hai người bị tiếng khóc to của đứa bé đánh thức. Dương Đại Nhân trừ phi ăn uống no đủ, không ị không tiểu, bằng không nếu có một chút khó chịu, tỉnh lại không thấy bên cạnh có ai thì luôn muốn khóc một trận thật to.
Hai người vội vàng đứng dậy, Ấu Nương nghe tiếng chạy tới dọn phân cho bé với sự giúp đỡ của bà mụ, thay quần áo sạch, sau đó cho uống sữa, kế đó bảo bà mụ ôm bé đến một gian phòng khác chơi. Ấu Nương thấy sắc trời sáng rõ, vội vừa trang điểm thay đồ vừa nói với Dương Lăng:
- Tướng công, hôm nay còn phải vào triều sao?
Dương Lăng lười biếng nằm trên giường nói:
- Không đi, hôm nay ở nhà nghỉ cho đã, một số thuộc hạ với bằng hữu cũng sẽ đến nhà thăm hỏi, ngày mai ta sẽ đi tấn kiến Hoàng thượng.
Ấu Nương nghe xong cảm thấy rất vui, vừa chải tóc vừa cười nói:
- Ngồi dậy ăn chút điểm tâm trước đi, sau đó ngủ một giấc trong thư phòng, nếu có khách đến thì trực tiếp mời vào là được.
Dương Lăng vặn vẹo lưng mỏi, bật nhảy xuống giường, tinh thần phấn chấn nói:
- Được, về nhà rồi, Trong lòng cũng yên tâm hơn, chúng ta đi ăn cơm trước.
Trong sảnh khách của Dương gia, nhóm người Ngọc Tỷ Nhi, Đường Nhất Tiên đã sớm ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở đó chờ hắn. Có thể thấy Ngọc Tỷ Nhi và Tuyết Lý Mai nhất định ra khỏi giường từ rất sớm, dáng vẻ xinh đẹp ăn mặc tinh tế. Dung mạo kiều diễm đó trước giờ Dương Lăng ở trong phủ cũng không thường trông thấy.
Dương Lăng vui vẻ bắt chuyện với họ. Đột nhiên cảm thấy dường như thiếu một người, hắn liền đưa mắt nhìn quanh, Ngọc Tỷ Nhi hiểu ý duyên dáng đứng dậy, nói:
- Lão gia, người ta khuyên được một lúc, Văn Tâm tỷ tỷ lại xấu hổ nếu gặp chàng, thiếp đang nghĩ có nên gọi người đem thức ăn đưa vào phòng cho tỷ ấy hay không.
Dương Lăng đã nghe Ấu Nương kể về chuyện minh hôn của Văn Tâm. Một nữ nhi dung mạo xinh đẹp, biết ngươi chết đi, lại dám chủ động đến nhà tình nguyện thủ tiết cả đời vì ngươi, còn cam chịu làm phận thị thiếp. Tuy Dương Lăng không tán thành hành vi này, nhưng lại cảm động không nói nên lời.
Dương Lăng về phủ liền bận rộn, vẫn chưa nói chuyện với nàng. Hiện tại thân phận của Cao Văn Tâm cực kỳ xấu hổ, nói là qua cửa, nhưng lại không bái đường, nói là không qua cửa, kiệu hoa lại khiêng đến cửa Dương gia. Hiện giờ bản thân nàng về chỗ của mình không thích hợp, ở lại đây cũng bất tiện, quả thực có phần khó chịu.
Dương Lăng suy nghĩ, đứng dậy cười nói:
- Không phải muốn ta tự mình nói ra sao? Nữ nhân các nàng, suy nghĩ này... Ha ha, đi, theo ta đón Cao đại tiểu thư, từ nay về sau Văn Tâm cũng là người của Dương gia chúng ta. Người của Dương gia đều hòa thuận, ai cũng không thể chịu ức hiếp.
Tuyết Lý Mai ngồi bên cạnh, che miệng cười nói:
- Văn Tâm tỷ tỷ đã sớm là người của lão gia, phải nói là từ nay về sau mới xem như tu thành chính quả rồi.
Dương Lăng còn không biết nàng có ám chỉ gì khác sao, nhéo má nàng một cái, nói:
- Nàng nói hay lắm. Được rồi, đợi lão gia làm xong công sự, nàng và Ấu Nương cùng nhau chịu gia pháp đi.
Hắn vừa dứt lời, Hàn Ấu Nương và Tuyết Lý Mai đều đỏ mặt. Hiện giờ Đường Nhất Tiên đã biết gia pháp Dương gia là chuyện gì rồi, ra vẻ vén tay áo lên, nói:
- Được thôi, để Ngọc Tỷ Nhi và Văn Tâm tỷ tỷ cùng đi trước đánh đòn phủ đầu. Mỗi người đánh bốn mươi bạt tay, nếu đại ca đánh tê tay rồi, muội muội sẽ giúp huynh lấy chày cán bột tới.
Tuyết Lý Mai quay người lại chọt lét nàng, hai người đùa giỡn vui vẻ. Dương Lăng đưa mắt ra hiệu với Ngọc Tỷ Nhi, rồi cùng nàng ra khỏi sảnh khách.
Vừa thấy hắn rời khỏi, Đường Nhất Tiên lập tức nhảy đến cạnh Hàn Ấu Nương, hưng phấn nói:
- Ấu Nương tỷ nghĩ thế nào rồi, chủ ý của chúng ta được không. Huynh ấy giả chết làm chúng ta sợ, chọc một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Hàn Ấu Nương khó xử nói:
- Hay là... Thôi đừng nữa, thân phận của tướng công... Nếu chẳng may chọc giận chàng, hoặc bị người khác nghe thấy thì không tốt lắm đâu.
- Sao như vậy được, tính tình đại ca rất tốt, lại không có kiểu cách nhà quan. Hoàng thượng còn càn quấy cả ngày, thượng bất chính hạ tắc loạn, xem như là hát tuồng đi. Muội rất muốn thấy bộ dạng huynh ấy trùm khăn đỏ trên đầu.
Đường Nhất Tiên cười không khép miệng nói.
Tuyết Lý Mai cũng kéo tay áo của Hàn Ấu Nương, cầu khẩn:
- Tỷ tỷ, tỷ đồng ý đi, trong phủ chúng ta vẫn không có người sợ lão gia, nhưng nếu tỷ không gật đầu, ai cũng không dám làm càn. Chuyện này thú vị quá, ha ha, đại nam nhân đội mũ phượng quàng khăn, ngàn năm khó gặp lắm đấy, bản thân chàng ấy cũng nói không trách được người khác.
Hai người ôm tay trái tay phải của Hàn Ấu Nương làm nũng, dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ tốt, van xin tỷ, tỷ mau gật đầu đi.
Thấy hai tiểu báu vật ra vẻ nũng nịu, dù là nữ nhân cũng chịu không nổi. Hàn Ấu Nương nổi cả da gà, vội vàng xin tha:
- Được rồi được rồi, sợ hai tiểu yêu tinh các muội quá, ngàn vạn lần đừng đùa quá trớn.
Hai người Đường Nhất Tiên thấy nàng đáp ứng rồi, lập tức nhảy nhót không ngừng. Tuyết Lý Mai ngồi tại chỗ chống cằm chú ý, Đường Nhất Tiên mặt mày hớn hở, cười rất nham hiểm, Hàn Ấu Nương trông thấy cũng âm thầm hối hận.
Dương Lăng đi trước dẫn đầu, ra sảnh khách đi đến hành lang đột nhiên dừng bước. Hắn nhìn lầu các và phòng ốc mới tăng thêm không ít ở hậu viện nhà mình, hai tay chống nạnh hỏi:
- Này... Văn Tâm ở chỗ nào?
Ngọc Tỷ Nhi nhắm mắt theo đuôi, luôn cách hắn xa nửa bước, nghe vậy mới lại gần nói:
- Thiếp dẫn lão gia đi.
Dương Lăng để ý thấy sự câu nệ lễ nghi của nàng có phần tăng thêm khi mình rời kinh mấy tháng. Hắn trừng mắt nhìn Ngọc Đường Xuân, kéo eo nhỏ của nàng qua đưa tay vuốt một lượt, cảm nhận được sự mềm mại ấm áp, hắn cười nói:
- Tướng công rời kinh mấy tháng, eo nhỏ của nàng đã mềm mại hơn nhiều, Ngọc nhi của ta xinh đẹp yêu kiều, càng giống nữ nhân hơn rồi.
Ngọc Tỷ Nhi lập tức đỏ mặt, lắp bắp kêu lên:
- Aaaa... Trời ơi, mau buông tay, đang ở bên ngoài mà, coi chừng hạ nhân nhìn thấy.
Dương Lăng cười hì hì, buông tay ra, tay thuận thế trượt xuống véo vào bờ mông trắng đầy đặn của nàng. So với lúc trước tuy bờ mông không to, nhưng thịt cũng đầy đặn chắc hơn rồi. Nàng mới qua mười sáu nhưng đã làm vợ người ta, hơn nữa cuộc sống sung túc, giờ đây dáng người, phong tình của Ngọc Tỷ Nhi quả thật càng ngày càng thành thục.