Bong... Bong... Tiếng chuông du dương truyền đến từ trong Miếu Văn Thù.
Phập! Phập! Âm thanh sắc nhọn của tiếng súng nổ vang lên ở đằng sau hành dinh Khâm sai.
Từ sau sự việc Chiêu Giác Tự bị khống chế thì súng đã được phát huy tác dụng. Dương Lăng bất giác nhận thấy phải có biện phòng tự phòng thân, và cần phải có thứ vũ khí lợi hại đó. Bản thân hắn đã bỏ lỡ mất khoảng thời gian tốt nhất để luyện võ, cũng không thể ngày nào cũng luyện tập võ nghệ. Tuy cho rằng Dương Lăng tập luyện là thứ nội công gia truyền thượng hạng mà nhiều người luyện võ hằng mơ ước khao khát có được, nhưng cũng chỉ là dùng để tráng kiện sức khỏe, trêu nghịch với mấy đứa trẻ con trong nhà mà thôi. Thật sự phải đối phó với cao thủ thực sự, những kẻ có thể phá được vòng bảo vệ của đám thị vệ, thì thứ võ công của hắn vẫn còn kém xa lắm. Tốt nhất là cứ nên tìm đường nhanh nhất mà đi, vậy nên hàng ngày ngoại trừ buổi tối luyện nội công, buổi sáng Dương Lăng luyện ngoại công và còn luyện cả bắn súng.
- Tiếp tục đặt xa hơn hai mươi bước!
Dương Lăng vừa lau đầu súng một cách chuyên nghiệp, nhanh nhẹn thêm thuốc súng, lên đạn, vừa hét lớn về phía đằng xa.
Bọn thị vệ lại di chuyển chiếc ghế dài ra phía xa hơn một chút, đặt từng chum từng chum rượu lên trên ghế. Dương Lăng mở khóa bảo hiểm, một bên bả vai khẽ giương cao, ngắm chuẩn vị trí của chum rượu. Đại Bổng Chùy vội vàng đi tới, nhìn thấy Dương Lăng đang ngắm chuẩn, bèn nhanh nhẹn đứng quá một bên.
- Bùm!
Tiếng súng vang lên, những mảnh sứ vỡ văng tứ tung, miệng chum bị bán nát thành nhiều mảnh.
- Tốt! Bắn tốt lắm! Đại soái, Tĩnh Thanh Quận Vương cầu kiến, ngài ấy đang đợi ở trong thư phòng!
Đại Bổng Chùy là người thẳng tính. Tuy chứng kiến người ta xu nịnh cũng nhiều, nhưng cũng biết lúc này nên khen ngợi một vài câu. Nhưng rõ ràng là có sự miễn cưỡng ở đây, vì ngay sau đó là chuyển hướng sang câu chuyện chính một cách cứng nhắc.
- Ồ? Tĩnh Thanh Quận Vương?
Dương Lăng giật mình ngây người, nghĩ ngợi một chút rồi đáp lại:
- Dâng trà đãi khách, tiếp đón cho cẩn thận. Ta sẽ ngay lập tức tới ngay.
Trong lòng Dương Lăng thầm nhủ:
- Tĩnh Thanh Quận Vương đến tìm ta có việc gì? Trừ phi... Đêm qua ta cùng với Cẩm Y Vệ đi thăm Nhị Điện hạ, lẽ nào đã bị lão ta phát hiện, đến đây để ra uy với ta chăng? Không thể nào, những người trong đại lao Hình ngục không nhận ra ta, Cẩm Y Vệ và Nhị Vương tử lại càng không thể nào nói ra chuyện này, cứ đi gặp lão ta rồi tính tiếp.
Đêm qua Dương Lăng đi thăm Chu Nhượng Cận, thứ nhất là để trọn vẹn cái nghĩa tình bạn, thứ hai là nếu đã muốn cứu gã ra ngoài thì cũng phải gặp mặt đương sự để thu thập nắm bắt thêm tình hình cụ thể. Nhưng Chu Nhượng Cận ngoài việc nhất mực khẳng định là mình bị oan ra, thì những thông tin có giá trị mà gã có thể cung cấp được quá hạn chế. Từ những tình tiết mà Dương Lăng nắm được từ chỗ Chu Nhượng Cận, muốn rửa tội thoát án cho gã quả thật là khó.
Nếu như đã là án vì ân oán tình cảm cá nhân mà ra tay sát hại tính mạng người khác thì nên điều tra xem xét cho thật kỹ hiện trường xảy ra vụ án, thông qua những người thân cận với nạn nhân tìm hiểu về hành động và những người thường xuyên qua lại với người bị hại chưa biết chừng sẽ có những thu hoạch nhất định. Chỉ tiếc là với thân phận như của Dương Lăng thì quả thật không tiện tham gia vào việc điều tra phá án. Hắn chỉ đành có thể dặn dò Liễu Bưu âm thầm điều tra tất cả các vấn đề xung quanh về mối quan hệ giữa Chu Nhượng Cận và Chu Mộng Ly, hy vọng có thể tìm thấy chứng cứ nào đó có lợi cho gã ta. Khâm sai đại nhân là hắn đây chỉ có duy nhất một tác dụng trong vụ án này đó chính là đảm bảo trước khi tìm được chứng cứ có giá trị để định tội, không để cho người khác tùy tiện phán án bừa bãi mà thôi.
Quận Vương cũng là Vương, địa vị cao quý. Ngoại trừ việc tuyên chỉ và tự giới thiệu ra thì căn cứ theo quy tắc là không được nói chuyện trực tiếp với bách tính thường dân, ngay cả khi là hai người đối mặt với nhau đi chăng nữa thì cũng buộc phải thông qua người thân cận bên cạnh để truyền đạt thông tin. Đó chính là quy tắc của Hoàng thất. Dương Lăng không những là quan, mà còn là cao quan, đương nhiên là không nằm trong lệ này. Nhưng đi gặp Quận Vương thì không thể mặc bộ trang phục luyện võ như thế này được. Hắna vội vàng trở về phòng thay quan phục, sau đó tới thư phòng để gặp Quận Vương.
Tĩnh Thanh Quận Vương to cao vạm vỡ, mặt vuông tai lớn, mày rậm mắt sâu, là tướng mạo điển hình của họ Chu. Lão ta ngồi trên ghế, không động đến ly trà được bưng lên, hai mắt đờ đẫn. Dương Lăng vội vàng bước vào.
Hiện không phải là đến thăm hỏi trao đổi công việc, Dương Lăng không thể hiện uy thế của một vị quan Khâm sai, vội vàng hành lễ của một hạ quan:
- Hạ quan Dương Lăng xin chào Tĩnh Thanh Quận Vương Điện hạ!
- Ồ?
Tĩnh Thanh Quận Vương lúc này mới giật mình tỉnh lại, bất ngờ đứng dậy chào, nét mặt vui vẻ đáp lại:
- A! Dương đại nhân, mau mau mời đứng dậy. Bổn vương sáng sớm đã mạo muội đến làm phiền, thật là ngại quá.
- Không có gì đâu, thưa ngài. Vương gia tới thăm quả khiến cho tệ phủ được bừng sáng. Hạ quan sớm nay ngủ dậy nghe thấy có tiếng chim khách kêu, đang tự hỏi... ha ha, không hay Vương gia đại giá quang lâm có việc gì quan trọng chăng?
Dương Lăng cố gắng nói những lời xu nịnh, mới được có một nửa thì cảm thấy muốn ói vô cùng nên bèn vội vàng chuyển chủ để đi thẳng vào vấn đề chính luôn.
Hai người bọn họ phân ghế chủ khách và cùng an tọa. Tĩnh Thanh Quận Vương hay tay phủ lên đầu gối, trầm ngâm nói:
- Dương đại nhân, trong buổi tiệc của Thục Vương phủ hôm qua, tiểu nữ bị người ta sát hại, bổn vương lòng đau như cắt... Bổn vương không có con trai, chỉ có hai người con gái, đứa lớn đã gả chồng, trong nhà chỉ còn có mỗi mình Mộng Ly. Nay phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau này... Bổn vương hai ngày này quả thật là không muốn ra khỏi phủ để gặp bất cứ ai.
Dương Lăng cũng bùi ngùi thở dài, đáp lại:
- Vương gia xin hãy bớt đau lòng, chính vì Nhị tiểu thư bị kẻ gian sát hại, nghĩ tới tâm trạng đau lòng bi thương của Vương gia hiện giờ nên hạ quan mới không dám đến phủ thăm viếng an ủi. Con gái của Quận Vương bị sát hại trong Vương phủ, sự việc này quá đỗi nghiêm trọng, hạ quan tin rằng quan lại địa phương sẽ dốc sức chấp pháp điều tra, tìm cho ra hung thủ của vụ án, nghiêm phạt trị tội, để an ủi cho vong linh của Nhị tiểu thư ở dưới suối vàng.
- Ha! Chấp pháp điều tra?
Tĩnh Thanh Quận Vương cười lớn một tràng, đanh giọng nói:
- Quan lớn hơn một cấp, đè chết người mà. Nếu như chỉ là một hung thủ bình thường thì chắc giờ này đã bị mang ra chém đầu từ lâu rồi. Nhưng nghi phạm lại là con trai của Thục Vương gia, chẳng biết chừng nghi phạm này sẽ mãi chỉ là nghi phạm mà thôi.
Một người là Thân Vương, một người là Quận Vương. Hai người này đều có chức quan to hơn Dương Lăng. Chu gia này có quá nhiều chuyện thối nát, Vương gia ăn thịt người cũng có rồi, Vương gia loạn luân cũng có rồi, ai dám nhiều lời câu nào cơ chứ? Chỉ đành lặng lẽ ngồi nghe mà thôi.
Tĩnh Thanh Quận Vương lặng lẽ nói xong, bèn nhìn Dương Lăng một cái rồi tiếp tục nói:
- Dương đại nhân là quan nhất phẩm đương triều, danh tiếng Uy Võ Hầu nức danh bốn phương. Quãng thời gian trước vì thống nhất cầu chính lệnh, bình định loạn Đô Chưởng Man, đường đường một Thục Vương cũng bị ngài giam lỏng. Bản lĩnh bất chấp cường quyền của ngài thật khiến cho bổn vương khâm phục vạn phần.
Lông mày của Dương Lăng giật lên một cái, trực giác cảm nhận được Tĩnh Thanh Quận Vương xu nịnh nhiều đến như vậy, ắt hẳn không phải là chuyện tốt đẹp gì. Phải nịnh nọt lễ độ với người khác, ắt là có việc cần nhờ. Một Quận Vương phải đi nhờ vả người khác, có thể là chuyện nhỏ hay sao?
Qủa nhiên, Tĩnh Thanh Quận Vương tiếp tục nói:
- Dương đại nhân là sủng thần đắc lực của Hoàng thương, bổn vương cũng chẳng giấu gì ngài, tiểu nữ... Ngỗ tác nói rằng tiểu nữ đã... đã... có bầu rồi.
- Gì cơ?
Đêm hôm qua Dương Lăng đã được biết chuyện này từ chỗ của Chu Nhượng Cận, nhưng cũng phải làm bộ kinh ngạc thất sắc, đáp lại:
- Đây... lại có cả những chuyện như thế này hay sao?
Tĩnh Thanh Quận Vương ngượng chín cả mặt, khốn khổ nói:
- Đúng là chuyện bất hạnh trong nhà! Lại có thể xảy ra những chuyện đồi bại như vậy, bổn vương... vốn cũng thấy kinh ngạc lắm. Chu Nhượng Cận và gia đình bổn vương có thể nói là thân lại càng thêm thân, đã là anh em họ của nhau. Chu Nhượng Cận và Mộng Ly trước giờ thân thiết với nhau, có thù hận gì cơ chứ, sao lại có thể...
Ông ta vỗ thật mạnh một cái vào đùi rồi nói:
- Nghịch luân hợp gian, Đại Minh Hoàng thất lại có những chuyện ô nhục như vậy!
Tĩnh Thanh Quận Vương vốn dĩ là muốn xử phạt trọng hình Chu Nhượng Cận, bắt y phải trả mạng cho con gái của mình. Nhưng khi ông ta hừng hực chạy đến Thục Vương phủ để hỏi tội, lại biết được cái tin xấu hổ đó thì mới hay bản thân con gái của mình cũng chẳng tốt đẹp gì, có thể làm ra những chuyện xấu hổ như vậy. Tức thì nguôi giận xuống, vì danh dự của gia đình mình, Tĩnh Thanh Quận Vương bàn bạc cùng với Thục Vương mới quyết định đưa ra ý kiến khuyên Chu Nhượng Cận tự sát, để cho chuyện này trôi qua êm thấm.
Nào có ngờ đâu con gái của Thác Bát Vũ, Tiểu Kim Xuyên Thổ Ty, nửa đêm đến phủ, nói thẳng luôn là chuyện Mộng Ly mang bầu, nàng ta đã biết, nhưng không tin đó là do Chu Nhượng Cận gây ra. Thác Bạt Yên Nhiên nói với Tĩnh Thanh Quận Vương rằng đừng có tính chuyện làm càn. Vụ án này nàng ta sẽ theo sát, nếu như Tĩnh Thanh Quận Vương và Thục Vương vì danh dự mà hy sinh Chu Nhượng Cận, thì Thác Bạt Yên Nhiên sẽ đem sự việc này ra công bố cho cả thiên hạ được biết.
Lúc này thì Tĩnh Thanh Quận Vương quả là choáng váng rồi. Ngay cả khi lão ta là Vương gia thì cũng không dễ dàng gì mà đắc tội được với Thác Bạt Yên Nhiên được. Đất Thục có mười lăm thổ ty, ranh giới giữa các vùng lại không phân định rõ ràng, giữa thổ ty các nơi thường vì việc phân chia ranh giới, kế thừa thổ chức mà xảy ra tránh chấp, đấu đá, báo thù.
Đại Kim Tiểu Xuyên lân cận với Thành Đô, đằng xa có liên kết với Vệ Tạng, là con đường nội địa để thống đến Tây Tạng và Thanh Hải, Cam Túc v.v... những vùng đất trọng yếu. Cộng thêm đó là vùng đất của người Tạng, là nơi giao thông liên lạc với bên ngoài của người Tạng, chính vì thế nên thực lực lớn mạnh nhất trong số mười lăm thổ ty. Có thể nói chỉ cần Thác Bạt Vũ giẫm chân một cái thôi cũng đủ khiến cho Thục Vương phải lo lắng sợ hãi. Ông ta chẳng qua chỉ là một Quận Vương hữu lộc vô quyền mà thôi, địa bàn của mình ở dưới trướng của Thác Bạt Vũ, phần lớn phải chịu sự khống chế và ỷ lại vào vị Thổ Hoàng đế đó, vậy nên nào đâu dám đắc tội với người ta cơ chứ?
Vậy nên Tĩnh Thanh Quận Vương cũng chẳng ngủ yên được nữa, vội vàng vào Cung để gặp Thục Vương, cùng ông ta bàn bạc chuyện này. Những chuyện ê mặt của Hoàng thất như thế này thì đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, hơn nữa càng là những người ở dưới thì lại càng không tiện cho bọn họ biết. Quan viên đất Thục đều dưới sự cai quản của Thục Vương. Để cho đám thuộc hạ này giải quyết chuyện trong Vương thất thì những kẻ biết chuyện chỉ có là càng ngày càng nhiều hơn. Đến lúc đó đám Vương gia làm gì còn mặt mũi nào nữa?
Thêm nữa là Tĩnh Thanh Quận Vương cũng có tính toán riêng ở trong đó, nên bản thân lão ta cũng không còn nói năng cho có khí thái được nữa. Nếu như đám quan viên đều nể mặt Thục Vương mà lén lút che giấu, tìm cách để thoát tội cho Chu Nhượng Cận thì con gái của lão ta chẳng phải là đã chết oan uổng rồi hay sao? Chính vì thế mà việc lựa chọn viên quan để điều tra vụ án trở nên vô cùng quan trọng.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng bất giác nhớ ra Dương Lăng. Địa vị của hắn rất cao, vị trí đó tương đối là thích hợp, không phải ngại sự có mặt của Thục Vương, hơn nữa hắn là quan trong triều. Sau khi giải quyết xong sự việc, quay về Kinh là xong hết mọi chuyện, sẽ không phải gặp mặt nhau thường xuyên, tránh mọi trường hợp cảm thấy ngượng ngùng. Hơn nữa là Dương Lăng là sủng thần của Hoàng thượng, hắn đương nhiên sẽ biết chừng mực. Đám Phiên Tử của Nội Xưởng đều rất biết giữ mồm giữ miệng. Những chuyện riêng của vương công đại thân bọn chúng đều biết không ít, nhưng lại không bao giờ tùy tiện để lộ ra ngoài.
Vậy nên hai người bọn họ bèn thống nhất, quyết định mời Dương Lăng đứng ra làm quan điều tra án. Trong đầu hai người bọn họ đều nhận định rằng Chu Nhượng Cận chính là hung thủ. Việc điều tra án này chẳng qua chỉ là cho có hình thức mà thôi, lấy khẩu cung, những chuyện như thế này càng giải quyết nhanh càng tốt.
Tĩnh Thanh Quận Vương sáng sớm đã đến phủ gặp Dương Lăng, chính là vì muốn nhờ vả mấy chuyện này. Vụ án rơi vào trong tay của Nội Xưởng thì chỉ có lật tay thành mưa, đảo tay thành mây, không thể nào khiến cho Dương Lăng nhân cơ hội nể mặt Thục vương tìm đường thoát tội cho Chu Nhượng Cận.
Tĩnh Thanh Quận Vương nói chuyện hai vị Vương gia muốn cậy nhờ Dương Lăng ra mặt điều tra vụ án, sau đó vừa khen ngợi vừa tuyên thưởng, rồi nói bóng gió sẽ cho hắn những món lợi, cuối cùng thì giọng điệu có chút uy hiếp, lão ta chốt hạ:
- Dương đại nhân, vụ án này xảy ra trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người, tất cả đều biết con gái của bổn vương là bị người khác giết chết. Chuyện này có muốn giải quyết êm thấm cũng là điều không thể rồi. Đây là một vụ đại án trong Hoàng thất của Đại Minh, bổn vương nghĩ đi nghĩ lại thì thấy chỉ có Dương đại nhân mới có thể gánh vác được trách nhiệm công lý này, tin tức lại sẽ không bị truyền loan ra bên ngoài. Chuyện này xin cậy nhờ cả vào Dương đại nhân ngài rồi.
Tĩnh Thanh Quận Vương hắng giọng một cái thật mạnh, nói đầy ẩn ý:
- Tuy bổn vương không bằng được Thục Vương, nhưng cũng là một Vương gia danh chính ngôn thuận trong gia phả của Hoàng thất Đại Minh. Sự việc lần này Dương đại nhân ngài không cần phải lo lắng, cứ làm cho đúng hết chức trách. Nếu như có kẻ nào đó muốn mưu lợi cá nhân, ảnh hưởng đến việc điều tra của đại nhân thì Vương gia ta đây sẽ vào Kinh ngự cáo. Cho dù có đường đường chính chính là Thục Vương đi chăng nữa cũng đừng hòng mà yên ổn được với ta!
Dương Lăng liếc nhìn lão ta một cái, trong lòng thầm nhủ:
- Nói cứ như là thật vậy, chẳng phải là cố ý nói ta đó sao? Nếu như ta cứ giúp Thục Vương thì ngươi sẽ vào Kinh mà mách tội với người đứng đầu họ Chu nhà các người hay sao. Nhưng... đây cũng là một cơ hội tốt để ta tham gia vào vụ án này, điều tra cho tận gốc ngọn ngành, giúp cho Chu Nhượng Cận được rửa sạch tội danh, không thể nào bỏ qua được.
Dương Lăng nghĩ tới đó bèn đứng dậy hướng về phía Tĩnh Thanh Quận Vương mà nghiêm túc nói:
- Xin Vương gia yên tâm. Hai vị Vương gia đã có lời nhờ vả như vậy, Hạ quan sao dám chối từ cơ chứ? Hơn nữa sự việc lần này còn liên quan đến sự tôn nghiêm của Hoàng thất, hạ quan nắm giữ Nội Xưởng, tham gia điều tra cũng là chuyện không có gì là quá đáng. Hạ quan nhất định sẽ điều tra cặn kẽ vụ án này, tìm ra những bằng chứng xác thực cho hai vị Vương gia.
Tĩnh Thanh Quận Vương đầu, đanh giọng nói:
- Vụ án này chưa kết thì bổn Vương quyết không dời khỏi Thành Đô nửa bước! Tuy con gái ta bại hoại gia phong, có đánh tội chết thì cũng là do bổn Vương thi hành gia pháp. Nó chết một cách oan khuất như vật quả thật bổn Vương không thể nuốt được cục tức này! Sự việc này xin nhờ cả vào Dương đại nhân, cáo từ!
- Quận Vương điện hạ đi thong thả!
Dương Lăng tiễn mãi ra đến cửa lớn, cúi người hành lễ. Tĩnh Thanh Quận Vương ngồi lên kiệu lớn ba người khiêng hiên ngang đi khuất.
Chốn này từ khi có quan Khâm sai đến ở thì nửa con đường nơi đây đều trở thành khu vực cấm. Nhưng vì có rất nhiều người thường xuyên đi đến chùa thắp hương nên, hơn nữa trước cửa Vương phủ cũng không phong tỏa đường, vậy nên Dương Lăng cũng không thể quá thể hiện ra sự uy nghiêm của một Vương phủ. Ngũ Hán Siêu sau khi sắp xếp đội quân dày đặc bảo vệ thì cũng vẫn cho phép người qua lại đi trên đường.
Lúc này bỗng có một chiếc kiệu nhỏ đang từ từ đi tới phía đối diện. Trước và sau kiệu đều có bốn người hầu. Dường như đó là một thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có đến chùa thắp hương. Kiệu của Tĩnh Thanh Quận Vương vừa đi khỏi thì chiếc kiệu nhỏ đó lại nhằm hướng cửa lớn mà tiến tới.
Ngay lập tức có ba tên thị vệ xông lên, gươm đao rút ra đến nửa, giọng đanh lại nói:
- Đây là phủ Khâm sai, hãy mau rút về!
Đám người Ngũ Hán Siêu, Lưu Đại Bổng Chùy nhanh chóng lao đến vây lấy Dương Lăng. Lưu Đại Bổng Chùy dáng người cao lớn tựa như gấu khổng lồ, đứng ngang trước mặt Dương Lăng che kín toàn thân của hắn một cách chắc chắn. Dương Lăng nghiêng đầu quan sát tình hình bên ngoài cũng không thể nào nhìn thấy được gì hết.
Kiệu dừng lại, một tên người hầu đứng đằng trước rút ra một lệnh bài từ trong tay áo, dõng dạc nói:
- Quận chúa điện hạ muốn gặp Dương đại nhân, mời Dương đại nhân đáp lời.
Thị vệ kiểm tra lệnh bài, quả đúng là tín vật của Thục Vương phủ, bất giác quay đầu lại nói:
- Đại nhân...
Dương Lăng đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, hắn kéo Lưu Đại Bổng Chùy qua một bên, tiến lên phía trước xem quan sát tình hình. Chỉ nhìn thấy chiếc rèm kiệu thoắt một cái được kéo lên, một gương mặt nộ khí đằng đằng ngó ra nhìn, đôi mắt nâu trợn trừng, dường như đang định chửi mắng, nhưng nhìn thấy Dương Lăng thì ngay lập tức thu người lại, rụt rè một lúc rồi kéo rèm lên.
Trong cái khoảng thời gian thoắt ra thoắt vào đó, Dương Lăng đã kịp nhìn thấy hình dáng của nàng ấy, quả nhiên đúng là Chu Tương Nhi Tiểu Quận chúa. Hắn vội càng nói:
- Mau mời Quận chúa vào trong, mau mau mau.
Kiệu được khiêng vào bên trong phủ, Dương Lăng cúi người hành lễ nói:
- Hạ quan Dương Lăng bái kiến Quận chúa điện hạ.
Tiểu Quận chúa từ trong kiệu nhảy ra, bất mãn nói:
- Thư phòng của ngươi ở đâu?
- Mời Quận chúa đi theo tôi.
Dương Lăng lịch sự giương tay mời, ánh mắt bất giác liếc nhìn đôi giầy của Tiểu Quận chúa.
Chu Tương Nhi đỏ mặt, giương tay kéo vạt váy xuống che đi phần chân bị lộ ra ngoài, sau đó giận dữ lườm Dương Lăng một cái.
Dương Lăng vội vàng quay người đi lên trước dẫn đường. Dọc đường Chu Tương Nhi không nói câu nào. Hai người đi vào trong thư phòng, Dương Lăng cao giọng nói:
- Người đâu, dâng...
- Không cần đâu! Ta nói xong sẽ đi ngay!
Chu Tương Nhi ngắt lời, nhìn thấy trên bàn còn đặt một chén trà chưa dọn đi thì bèn qua một chiếc ghế khác mà ngồi.
Dương Lăng đi tới trước mặt của nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, nói đoạn:
- Hai ngày trước trong phủ có kẻ xấu hành hung, Quận chúa mang có ít người như vậy mà lại đi ra đường, quả thật không an toàn.
Chu Tương Nhi lườm Dương Lăng một cái rồi sẵng giọng đáp lại:
- Lại chẳng phải vì sao chổi nhà ngươi hay sao? Bổn cô nương đem theo một tiểu tì nữ ra đường cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, hừ!
Dương Lăng cười khan nói tiếp:
- Vậy Quận chúa điện hạ nên phải tránh ta ra mới đúng. Chẳng hay hôm nay đến phủ có chuyện gì chăng?
Chu Tương Nhi chau mày, khổ sở nói:
- Ta cũng muốn tránh nhà ngươi ra lắm, ta nghe nói...
Nàng đột nhiên kéo vạt váy xuống, che đi chân của mình. Dương Lăng ngượng ngùng nhìn qua hướng khác.
Không phải là Dương Lăng cố ý đi nhìn chân của cô nương nhà người ta, chỉ là một đôi nam nữ đã từng giằng co nhau một đôi giầy, hơn nữa đối phương lại là một tiểu cô nương tương đối xinh đẹp. Nàng ngồi ở đó, Dương Lăng bất giác cũng phải ngó qua một đôi lần chân của Chu Tương Nhi.
Chu Tương Nhi đỏ bừng mặt che chân lại, đôi môi đỏ mọng mấp máy, dường như là đang tức giận. Tuy nàng ấy còn ít tuổi, cũng biết là chân của cô nương không tiện để cho người khác động vào, hơn nữa lại còn với cái phương thức khiến cho người khác phải ngượng ngùng như vậy. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi là nàng lại thấy tai của mình nóng bừng lên, đương nhiên là càng không dám nhắc đến rồi.
Hôm nay Chu Tương Nhi mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, ống tay hẹp và ngắn, phần ngực ôm sát. Phía dưới nàng mặc một chiếc váy cũng màu vàng nhạt, chân đi đôi giầy màu phấn hồng của thêu hoa. Màu vàng nhạt vốn dĩ đã khiến cho người ta có cảm giác trẻ trung. Đôi môi của Chu Tương Nhi lại mọng mỏng tựa như một quả vải mới bóc, phảng phất chút đỏ hồng, khiến cho tổng thể cảm nhận trở nên thật ngọt ngào, cái cảm giác đó thật khiến cho người ta chỉ muốn nuốt lấy một cái cho thật nhanh.
Dương Lăng không dám tiếp tục nhìn chân của Chu Tương Nhi, lại cũng không dám nhìn trực diện nàng. Hai mắt chỉ nhìn thấy cái miệng xinh xắn thoăn thoắt mở. Điều này ngược lại khiến cho Chu Tương Nhi càng thêm bực tức. Nhưng sự việc mà nàng hôm nay muốn nói thật vô cùng quan trọng, thật lòng không muốn có thêm những chuyện phức tạp khác xen ngang, chỉ đành cho phép hắn được quyền "hỗn xược vô lễ" như vậy.
- Ta nghe Phụ vương nói, vụ án của Nhị ca là do Dương đại nhân điều tra có đúng không?
- Vâng, hạ quan cũng vừa mới được biết. Vương gia và Án Sát Sứ Ti vẫn chưa thông báo tin tức tới. Đợi có thông tin xác nhận thì hạ quan sẽ đến Án Sát sứ Ti tiếp nhận phạm nhân, hồ sơ vụ án và bắt đầu điều tra.
- Hừm! Ban nãy là Tĩnh Thanh Quận Vương đã tới đây?
- Việc này...Hạ quan dường như không nhất thiết phải báo lại cho Quận chúa điện hạ được biết...
- Ngươi!
Chu Tương Nhi tức giận, đang định nổi đóa lên thì chợt nhớ ra bản thân mình có việc cần nhờ người khác nên đành kìm nén lại cơn giận. Nàng nhếch mép lên đáp lại:
- Ngươi không nói thì ta cũng biết.
- Ồ?
Dương Lăng nhướng mày hỏi:
- Quận chúa biết điều gì?
- Ta biết Tĩnh Thanh Quận Vương vì sao lại đến.
- Vậy vì sao Quận chúa điện hạ lại đến?
- Đương nhiên là vì chuyện của Nhị ca ta rồi.
Chu Tương Nhi khảng khái đáp lại:
- Nhị ca ta không thể nào là hung thủ giết người, huynh ấy và Mộng Ly tỉ tỉ luôn có mối quan hệ tốt, hai bên không thù không oán, sao lại có thể ra tay sát hại tỉ ấy được cơ chứ? Chẳng có bất cứ một lý do nào, chỉ vì miếng ngọc bội của Nhị ca nằm trong tay của Mộng Ly tỉ tỉ hay sao? Ngọc bội của Nhị ca ta thì nhiều vô kể, cũng phải đến tầm hai mươi ba mươi miếng ngọc bội, bị người khác lấy cắp đi một miếng là chuyện chẳng có gì không thể hết, không phải vậy sao?
Dương Lăng nhún vai xòe tay hỏi:
- Chỉ vậy thôi sao? Hạ quan chỉ căn cứ vào lý do đó mà có thể thả Nhị điện hạ ra hay sao?
- Không thể!
Chu Tương Nhi hỏi vặn lại:
- Vậy ngươi có thể lấy lý do đó để mà định tội cho Nhị ca ta hay sao?
- Không thể!
Chu Tương Nhi đắc ý cười một cái. Dương Lăng lại nói tiếp:
- Nhưng nếu như cứ mãi không tìm được cho ra những nghi phạm khác thì chính chứng cứ duy nhất đó sẽ trở thành bằng chứng thép để buộc tội, tới lúc đó thì chẳng ái có thể cứu được Nhị điện hạ nữa.
- Vậy... phải làm thế nào bây giờ?
Tiểu Quận chúa hỏi lại một cách đáng thương.
Dương Lăng nhẹ nhàng đáp lại:
- Hoặc là tìm cho ra tên hung thủ thứ hai, hoặc là tìm bằng chứng để chứng minh Nhị điện hạ vô tội.
Dương Lăng một mặt lơ đễnh thờ ơ, một mặt thì suy nghĩ: Xem ra chuyện Chu Mộng Ly mang thai Thục Vương quả nhiên là phong tỏa thông tin, ngay cả đến Tiểu Quận chúa cũng không hề hay biết. Chu Mộng Ly là một thiếu nữ khuê các yếu ớt, không thể nào dính líu đến những sự việc nghiêm trọng gì đó. Vụ án này dám chắc là vì chuyện tình cảm nam nữ, giết người diệt khẩu mà thôi. Chuyện tình của bọn họ chắc chắn sẽ phải để lại những vết tích gì đó để có thể điều tra được. Cứ bắt đầu từ điểm đó thì thế nào cũng sẽ tìm ra được bằng chứng nào đó. Chỉ cần sau khi nhận được thông tin chính thức từ Thục Vương thì ta sẽ ngay lập tức đi điều tra nơi ở và đám gia nhân của nạn nhân và nghi phạm. Giả thiết rằng Chu Nhượng Cận không phải là hung thủ, thì Chu Nhượng Hủ và Đường Gia Sơn cũng có thể là hai nghi can có nghi vấn khá lớn. Nhưng nếu để nói trong ba người bọn họ thì xét về tiếng tăm mà nói thì quả thực Nhị điện hạ có tiếng là phong lưu nhất, chính vì thế nên cũng là người khả nghi nhất.
Chu Tương Nhi không tin rằng Nhị ca của mình lại giết người, nghe Phụ vương nói đã giao vụ án này cho Dương Lăng điều tra thì bèn vội vã mà đến đây. Kỳ thực thì cũng chẳng qua chỉ là cái tính nóng vội trẻ con, chạy đến để khẳng định đảm bảo rằng Nhị ca của mình không thể làm ra được những chuyện như vậy. Còn nếu quả thực muốn nàng chứng minh được Nhị ca của mình là trong sạch thì nàng không thể đưa ra được bằng chứng gì hết.
Chu Tương Nhi thấy Dương Lăng không chú tâm nói chuyện, lại có thái độ không đếm xỉa gì đến nàng, nộ khí kìm nén nãy giờ bốc chốc bột phát hết thảy. Chu Tương Nhi đập bàn một cái thật mạnh, thét lên:
- Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Sao chổi kia, hôm nay ta tới đây để nói cho ngươi biết, Nhị ca của ta là hoàn toàn trong sạch. Nếu như ngươi điều tra hồ đồ, hại Nhị ca của ta chịu oan, thì đừng có tưởng Quận Vương phủ có thể chống đỡ được cho ngươi, Thục Vương phủ chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cho dù là ngươi có về Kinh thành, Bổn Quận chúa ta...
Chu Tương Nhi nhướng mày nói tiếp:
- Không đúng, tới lúc đó thì là Bổn Công chúa ta sẽ cũng theo tới tận Kinh thành, âm hồn không dứt mà bám theo nhà ngươi, khiến cho cái đồ sao chổi nhà ngươi không được sống yên thân!
Tiểu Quận chúa vốn dĩ muốn giả bộ hiền lành thục nữ nhưng cuối cùng thì cũng phải nổi cơn thịnh nộ, hò hét dọa nạt Dương Lăng một lúc. Thấy hắn chỉ ngồi lắng nghe mà không có phản bác gì thì lại cứ nghĩ là đã dọa sợ được rồi, lúc đó mới tỏ vẻ mãn nguyện mà rời đi.
Dương Lăng tiễn tiểu sát tinh đó đi khỏi, nghĩ lại mới thấy thật buồn cười, không kìm được bèn ngâm lại lời cải biến từ vở kịch "Từ Cửu Kinh Thăng Quan Ký": Vốn cho rằng, làm đến quan Khâm sai rồi thì ra là vị quan quản các quan khác, nào ai có biết trên đầu của đại quan ta đây còn có vị quan khác. Thục Vương, Quận Vương cũng là quan quản lý các quan, họ ép tiểu quan ta phải đi thẩm đại quan... Quận Vương dọa ta, Quận chúa ép ta, ta trở thành một vị quan nhỏ nhoi bị chèn ép giữa hai tảng đá lớn.
Đại Bổng Chùy từ đằng xa nhếch mép lên nói với một tên thị vệ đứng bên cạnh:
- Chẳng phải chỉ là một ả nha đầu hống hách hay sao? Có xinh đẹp thế nào thì cũng sao mà sánh được với ba vị phu nhân, Thành Đại Nhân và A Đức Ny cô nương. Ngươi xem đại nhân vui mừng kia, còn hát nữa cơ.
Người của Thục Vương phủ cũng đến khá nhanh. Chưởng ấn Đại Thái giám của Thục Vương Phủ và Án Sát Sứ Lục Đại nhân cùng đồng thời đến phủ thăm viếng, mang theo ý chỉ của Thục Vương. Dương Lăng đã có chuẩn bị từ trước, khẳng khái nhận chỉ. Ngay lập tức sau đó bèn lệnh cho người đi theo Lục Đại nhân đến Án Sát Ti để lấy hồ sơ vụ án, chứng vật. Bản thân hắn thì mang theo người đi cùng với Chưởng ấn Đại Thái giám về cung, đến hiện trường để điều tra chi tiết. Đám người Lục Chính lại một lần nữa được lĩnh hội uy phong và tác phong làm việc của Dương Lăng.
- Tổng cộng có bao nhiêu miếng ngọc bội?
- Bẩn đại nhân, ngọc bội có hai mươi ba miếng. Còn có một số những đồ trang sức thắt lưng bằng các chất liệu khác, hiện tại đang tiến hành đăng ký ghi lại trong sổ, và sẽ đối soát lại từng chiếc một với sổ ghi chép trong Vương phủ. Ngoại trừ miếng ngọc bội bị rớt ra ở hiện trương vụ án thì những miếng ngọc bội khác đều vẫn còn.
Phiên Tử đứng bên cạnh cười đáp lại. Trên bàn bày sặc sỡ các loại ngọc bội, bảo vật hình quy, ngọc, bảo vật hình Phật v.v...
- Ta đã nói rồi, Nhị ca ta có rất nhiều ngọc bội, cái thì là Phụ vương tặng, cái là Lưu phu nhận tặng, còn có cả đại ca và ta tặng nữa.
Tiểu Quận chúa cũng đứng trong phòng của Chu Nhượng Cận, cầm một món đồ trên bàn lên và nói:
- Cái này làm từ xương bò, là do Thác Bạt tỉ tỉ ở Kim Xuyên tặng cho Nhị ca. Những món đồ trang sức cát tường này đại bộ phận đều do bạn tốt của các bộ tộc khác nhau tặng cho Nhị ca. Nhị ca ta thích du ngoạn sơn thủy, nơi đâu có phong cảnh hữu tình hoặc danh lam thắng cảnh thì huynh ấy đều sẽ đi thăm thú một chuyến. Các Thổ ti nơi đó vì phong tục tập quán khác với người Hán, Nhị ca thích nhất là được đi chơi thăm thú, huynh ấy có mối quan hệ rất tốt với các Thổ ti.
Chu Tương Nhi đắc ý khoe khoang:
- Chỉ tiếc là Nhị ca chán ghét chính sự, Phụ vương cũng chẳng bằng lòng để cho huynh ấy xử lý. Chứ nếu không thì với mối quan hệ như của Nhị ca ta, nếu cử huynh ấy đi đàm phán với Đô Chưởng Man thì chắc hẳn sẽ không có nhiều chuyện nhiễu loạn như vậy rồi.
Dương Lăng đang nhìn ngắm các bức thi họa treo ở trên tường, nhìn tựa đề thì nhận thấy đại bộ phận đều là do Chu Nhượng Cận tự sáng tác, Hành thư, Thảo thư, Đại triện Tiểu triện Ma hoa triện, Tranh sơn thủy v.v..., lại còn rất nhiều các tác phẩm được bằng hữu tặng cho, các tác phẩm của Dương Thận và Thanh Thành Cuồng sĩ cũng được trưng bày nổi bật.
Nghe thấy tiếng của Quận chúa, trong lòng Dương Lăng khẽ dao động, vẻ mặt điềm nhiên hỏi:
- Vậy ra Nhị điện hạ không chỉ có tài học mà còn nhận được sự ngưỡng mộ và uy tín cao như vậy đối với các tộc vùng Ba Thục hay sao?
- Đúng vậy, Nhị ca ta bác học đa tài, nhưng không ham thích chính sự nên khá chất phác, giống Phụ vương nhiều hơn. Các vị quan lại đều nói Đại ca có sự uy nghiêm của Phụ vương, nhưng Nhị ca tuy không quản chuyện chính sự nhưng lại là nhân vật nhận được rất nhiều sự kính trọng và cảm tình của các bộ tộc.
Nổi tiếng bác học, đa tài, giỏi giao tiếp, thân thiện được với cả đám dị loại như Thanh Thành Cuồng sĩ Lư Sĩ Kiệt thì đúng quả thật là hiếm có. Nhưng ở đất Thục có một đặc điểm là nơi đấy có rất nhiều dân tộc khác nhau cư trú, hơn nữa trong số đó có không ít những bộ tộc không hề an phận. Muốn trở thành kẻ thống trị ở đây thì phải nhận được sự tin tưởng và kính trọng vô cùng của đám đông, lại phải có được sự bảo vệ của người Hán. Nếu nhìn từ phương diện này thì quả nhiên Nhị điện hạ Chu Nhượng Cận xuất sắc hơn Thế tử rất nhiều.
Chu Nhượng Cận mới chỉ là đi thăm thú du ngoạn, nhân tiện thăm hỏi thân thiện với các bộ tộc mà đã có thể đến được mức độ như vậy. Nếu như thực sự đảm nhiệm chính sự, với những mục đích tính toán thì thành tựu của Nhị điện hạ... thậm chí còn có thể đủ làm lay động đến sự uy nghiêm và quyền lực của Thục Vương. Hiện Thục Vương là phụ thân của Nhị điện hạ, đương nhiên sẽ không câu nệ gì những chuyện này. Nhưng nếu như một ngày nào đó Thục Vương lại là huynh trưởng của Nhị điện hạ thì sao? Chính lệnh thậm chí còn không bằng câu nói của huynh đệ mình...
Dương Lăng đột nhiên nghĩ ra con trai của Thổ ti Di tộc, Cát Phan Ngõa Tây, là huynh đệ với Chu Nhượng Cận, con gái của Thác Bạt Vũ, người có quyền lức lớn ở vùng đất Thục, có mối quan hệ ái tình với gã... Trong lòng Dương Lăng bất giác chột dạ một cái, một ý nghĩ thật không dám tưởng đến đang lẩn quẩn trong đầu của hắn, không thể nào xóa đi được.
Trong số ba nghi phạm có nghi vấn lớn nhất, người hiềm nghi nhất chính là Thế tử. Thứ nhất, cho dù Thế tự điện hạ có tình cảm vô luân với chính em họ của mình đi chăng nữa thì với tài trí của mình, gã chắc hẳn sẽ phân định được nặng nhẹ, không nhất thiết phải trong thời khắc quan trọng sắp chính thức trở thành Thục Vương, mà lại đi gây chuyện với Mộng Ly, thậm chí lại còn giết chết nàng ấy, phá hỏng đi đại sự của mình. Thứ hai, gã là Thế tử, không có bất cứ một ai có thể đe dọa được đến địa vị của gã. Cho dù là giết người đi chăng nữa thì cũng không nhất thiết phải đi làm hại huynh đệ vô tội của mình. Phá một vụ án để đi tìm nghi phạm còn khó hơn gấp nghìn lần việc đã có sẵn một nghi phạm.
Trong lòng Dương Lăng thực sự nghi ngờ vốn là Võ Đức Kỵ Úy Đường Gia Sơn, người này bởi lẽ thân phận đặc biệt nên không hề có bất cứ liên quan gì đến Chu Mộng Ly. Chỉ có đám quan viên sĩ tỉ đó mới coi thân phận và địa vị là những rào cản không thể vượt qua.
Một thiếu nữ thường xuyên ở lại Thục Vương phủ nhưng lại không phải là chủ nhân ở đó, nhất định là sẽ cảm thấy buồn và cô đơn lắm. Thục Vương nhiều bệnh trong người, quanh năm đi cầu y chữa bệnh; Thế tử thay cha lo chuyện chính sự, thường chạy ngược chạy xuôi; Nhị điện hạ ham chơi du ngoạn, thường xuyên không có ở phủ. Những người chủ đàn ông trong phủ đều thường xuyên không có ở nhà, hơn nữa mối quan hệ giữa Chu Mộng Ly và Chu Tương Nhi có vẻ như không phải là thân thiết cho lắm. Từ biểu hiện của Chu Tương Nhi thì có thể thấy, những người khác cũng đều là trưởng bối, vậy thì những người có thể thực sự gần gũi thân thiết cô nương này chỉ có thể là thị nữ thân cận rồi.
Nam nữ tuổi xuân đang trong thời kỳ tình cảm dễ đến và dễ nồng nhiệt nhất. Từ những tình hình mà Dương Lăng nắm được thì Đường Kỵ úy này tướng mạo tuấn tú, võ nghệ tài cao, lại là Trưởng Thị vệ trong Vương cung. Ban ngày Đường Kỵ úy thường xuyên đi tuần trong hậu cung, Chu Mộng Ly và gã có biết bao nhiêu những cơ hội có thể gặp được nhau. Một thiếu nữ mềm yếu khuê các nếu có tình cảm với một người đàn ông nào đó thì nào đâu còn e ngại về thân phận và địa vị của người đó nữa cơ chứ? Nếu không thì "Tam Ngôn Lưỡng Phách" đã không ghi chép lại được nhiều những chuyện vụng trộm tình cảm như vậy.
Nhưng Chu Tương Nhi vô ý nói ra một câu đã khiến cho Chu Nhượng Hủ, người mà Dương Lăng vốn đã bỏ qua, lại trở thành nghi phạm quan trọng nhất. Gia đình đế vương vô tình, Chu Nhượng Hủ từ sớm đã tiếp cận với chính vụ, sự đam mêm quyền lực của Đại điện hạ đương nhiên là vượt xa huynh đệ của mình.
Nếu như người thực sự có quan hệ tình cảm vô luân với Chu Mộng Ly là Đại điện hạ, hơn nữa cô nương đó lại vì chuyện tình cảm nam nữ, không biết thời điểm quan trọng, trong đúng lúc mà Đại điện hạ chuẩn bị đăng cơ Thục Vương, Chu Mộng Ly lại đến uy hiếp gã thì Chu Nhượng Hủ đã có động cơ để giết người rồi. Nếu như bên cạnh mình lại có một đệ đệ mà ánh hào quang còn toản sáng cả chính bản thân mình, thì há chẳng Chu Nhượng Hủ sẽ tính đến chuyện một mũi tên trúng hai đích hay sao?
Chỉ cần sự việc thành công thì Đại điện hạ có thể có được uy thế và quyền lực giống như của Phụ vương, đồng thời những chướng ngại vật làm hại đến vị trí độc nhất vô nhị của gã ở Ba Thục cũng đều được trừ bỏ.
Dương Lăng chìm sâu vào dòng suy nghĩ: Chu Mộng Ly mang thai, huynh đệ Chu thị và Đường Gia Sơn đều thuộc vào diện tình nghi. Nhưng nếu như xét thêm về khía cạnh giết người đổ tội thì Chu Nhượng Hủ đương nhiên có động cơ thực hiện hơn Đường Gia Sơn. Nhưng... tuy bản thân mình tiếp cận với Chu Nhượng Hủ không nhiều, từ những gì mà quan sát được và những đánh giá của đám quan viên thì có thể thấy vị Đại điện hạ này không phải là một người ghen tị người tài, thậm chí có thể làm ra những chuyện bê bối đến như vậy.
Nếu như nói Chu Nhượng Hủ là đại gian nhược thiện, (những người có vẻ ngoài càng gian xảo thì thực ra lại là người thiện tâm), vậy thì sự tín nhiệm của bản thân mình với Chu Nhượng Cận cũng giảm đi không ít, sao biết được vị Nhị điện hạ đó có đang đóng kịch hay không?
Còn nhớ khi gặp Thục Vương ở Thanh Dương Cung, biểu hiện của ba người con Thục Vương trước mặt Phụ vương mình khác hoàn toàn với đời sống thực. Hiển nhiên rằng dưới sự quản giáo nghiêm khắc của Vương gia, ba vị điện hạ đều có chút làm bộ đóng kịch.
Thẩm án quả thật là khó khăn gấp nhiều lần việc đấu đá chốn quan trường hay đi đánh trận giết thù vậy. Những công việc kia chỉ là tìm cách để đánh bại được đối thủ, còn hiện tại thì phải hao tâm khổ tứ để tìm cho ra đối thủ, thật đau đầu!
Đám quân lính của Phiên Tử khám xét mọi ngóc ngách nơi ở của Chu Nhượng Cận. Đối với đám người chuyên nghiệp đó thì không có vật nào thật sự có thể giấu diếm được. Nhưng nơi ở của Chu Nhượng Cận quả thật vô cùng đơn giản, ngoại trừ những thơ ca thi phú, cầm kỳ thư họa và mấy cái giá chất đầy sách ra thì gần như không thấy món đồ vật nào khác.
- Đại nhân, ngài xem.
Mấy tên lính đang từng quyển từng quyển sách ra khám xét thì nhận thấy có điều gì đó bất thường, vội vàng trình báo lên Dương Lăng. Hắn nhận lấy cuốn sách, còn chưa kịp mở ra xem thì một cái đầu đã ngó vào nhìn chằm chằm cuốn sách dầy cộp đó.
Chu Tương Nhi nhìn một hồi thật lâu, trên bìa cuốn sách in ba chữ lớn "Nhạc Thiện Tập". Dương lăng cứ cầm như vậy, mãi không chịu mở cuốn sách ra khiến cho Chu Tương Nhi bất giác ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc đó thấy ánh mắt của Dương Lăng đang nhìn mình chằm chằm, nàng bất giác tức giận quát:
- To gan, vô lễ, ngươi nhìn ta làm gì?
Dương Lăng hắng giọng một cái, chậm rãi đáp lại:
- Quận chúa điện hạ, hạ quan tới đây để khám xét nơi ở của Nhị điện hạ, phiền người tới đây là để giám sát quá trình khám xét, nhỡ không may đến lúc bị thiếu bị mất thứ gì đó thì quả thật là không biết nên nói như thế nào cho minh bạch. Nhưng nếu tìm thấy được vật chứng gì đó đáng nghi thì, cái này... người là em gái của nghi phạm, e là...
- Hừm!
Tiểu cô nương giương cằm, mặt vênh lên trời, quay người một cái, ưỡn ngực sải bước ra ngoài.
Dương Lăng mỉm cười một cái, lúc này mới bắt đầu mở sách ra xem. Đột nhiên phát hiện ra bên trong là hoàn toàn rỗng không, bốn bề được dính keo lại, đó lại là một chiếc hộp đựng đồ, bên trong có một vài bức thư. Dương Lăng vột vàng quay người, để chiếc hộp lên trên bàn, dùng thân người mình che đi hướng nhìn của Tiểu Quận chúa, lấy thư ra khỏi hộp và đọc.
Bức thư đầu tiên có nét chữ nguệch ngoạc, nội dung hình như là muốn nói đến Tù trưởng của một tộc nào đó lân cận vì muốn cướp thôn và người của chủ nhân bức thư, nên hai bên đã xảy ra tranh chấp khiến cho người của bên gã bị thương không ít. Chu Nhượng Cận đi ngang qua thấy vậy bèn tìm cách hòa giải tháo gỡ khiến cho gã giảm bớt được tổn thất, hy vọng Nhị điện hạ có thời gian thì đến chỗ gã chơi vài hôm. Lại nhắc đến chuyện một tù trưởng của tộc khác là họ hàng của một thủ lĩnh Thổ ti nào đó, hy vọng Nhị điện hạ có thể giúp cho bộ tộc của chủ nhân bức thư nói giúp với người đó vài lời. Đọc mãi đến đoạn cuối thì đó là thủ lĩnh của tiểu bộ lạc Miêu tộc ở Bảo Ninh, và phát sinh tranh chấp đấu đá với gã cũng là một bộ lạc khác trong nội bộ.
Đọc hai bức thư đều là những thư từ của Chu Nhượng Cận và đám bằng hữu. Đến những bức thư được buộc riêng bằng sợi dây tơ, Dương Lăng lật qua xem nhanh, chữ viết thanh tú, là nét chữ của nữ nhi, hơn nữa rõ ràng là bút tích của cùng một người. Dương Lăng tựa như bắt được vàng, vội vàng mở một bức thư ra xem. Quả nhiên đó là thư tình nam nữ. Trống ngực đánh thình thịch, ánh mắt của hắn hướng nhìn về phía cuối bức thư, nơi có thể giải đáp được các bí mật, thì phát hiện ra...
Để trống, những phần cuối thư hoàn toàn để trống. Dương Lăng vội vàng mở xem tiếp một vài bức thư nữa, phần cuối thư đều để trống. Hắn lại gói lại cẩn thận, mang về phủ của mình nghiên cứu cho kỹ lưỡng, phải tìm cho ra thân phận của người phụ nữ này, hy vọng không phải là nàng ấy...
Dương Lăng đóng chiếc hộp lại, đưa ánh nhìn ra hiệu cho đám lính cầm đi, rồi quay người đi về phía Chu Tương Nhi, cười nói:
- Quận chúa, tại hạ đã kiểm tra toàn bộ đồ vật ở đây, ngoại trừ... cuốn sách này phải mang đi, những thứ khác để nguyên chỗ cũ. Chúng ta cùng đi đến nơi ở của Mộng Ly cô nương để khám xét tiếp xem.
Ánh mắt của Dương Lăng lướt nhanh, nhìn thấy bức tranh treo trên tường. Bức tranh vẽ ba đứa trẻ đang câu cá bên bờ sông. Một thiếu niên đội nón lá vành trúc, đang ngồi trên tảng đá, nhìn chăm chú mặt nước thượng du, một đoạn dây câu thả xuống nước. Cách đó vài bước dưới tảng đá bên cạnh con sông, một thiếu niên khác có vẻ lớn tuổi hơn người ban nãy đang bắt một con cá lớn bỏ vào giỏ, gương mặt hướng về phía chàng thiếu niên ngồi trên phiến đá như cười nói điều gì đó vậy.
Người thứ ba là một bé gái béo tròn, làm rơi cần câu xuống sông, nhưng lại hồn nhiên chạy đến bụi cỏ để bắt bướm. Nét vẽ tuy đơn giản nhưng lại chan chứa sự trong sáng của trẻ thơ. Ba đứa bé, ba thần thái, hành động khác nhau cùng vơi cảnh vật của sông nước cây cỏ đều được vẽ lại rất sống động.
Dương Lăng nhìn thấy bé gái với cái ống quần được vén lên để lộ ra cái chân ngắn nhỏ, mũm mĩm đang mừng rỡ đuổi theo bắt những con bướm ở đằng trước, lại quay ra nhìn hai thiếu niên kia, bất giác nhớ tới câu chuyện "Mèo con câu cá", hắn vuột miệng cười nói:
- Một người câu được cá, một người đang cố gắng câu cá, nhưng xem ra thì vẫn là cái cô bé ham chơi kia là đáng yêu nhất.
Chu Tương Nhi nghe thấy vậy, quay đầu lại liếc xéo Dương Lăng một cái, kiêu ngạo nói:
- Ta ham chơi gì cơ chứ? Lẽ nào câu các cũng được coi là công việc nghiêm túc hay sao?
- Ồ? Bức tranh này...
Dương Lăng nhìn đi nhìn lại, đột nhiên tỉnh hiểu ra, hỏi tiếp:
- Bức tranh này là vẽ Đại điện hạ, Nhị điện hạ và Quận chúa hay sao?
Hắn nhìn lại một lần nữa, thấy ở bên cạnh bức tranh có một bài thơ: Dục tể vô chu tiếp, Đoan cư sỉ thánh minh. Tọa quan thùy điếu giả, đồ hữu tiện ngư tình.
Bức tranh và bài thơ không có phần tương thích với nhau, nhưng bức tranh này quả là đã rất cũ, có lẽ là tác phẩm thời còn nhỏ của bọn họ. Còn nhỏ như vậy mà đã có thể dùng thơ để phối cùng tranh đã là quá giỏi rồi. Càng lạ hơn ở chỗ là bức tranh này có đến bốn bút tích khác nhau. Dương Lăng chăm chú nhìn một hồi thật lâu, thắc mắc hỏi:
- Bài thơ này là do người nào đã viết vào vậy, sao lại thấy có bút tích của bốn người?
Chu Tương Nhi hiển nhiên là vô cùng thích bức tranh này, khó lắm mới thấy nàng cười một cái với Dương Lăng, đáp lại:
- Tranh là do Nhị ca ta vẽ, bài thơ là do ba huynh muội chúng ta cùng với Nhị ca ta mô phỏng lại bút tích của Phụ vương mà viết lên
- Hay, hay lắm.
Dương Lăng khen ngợi, nói tiếp:
- Hai câu đầu nét chữ ngay ngắn nghiêm chỉnh, ắt hẳn là của Thục Vương gia và Đại Điện hạ, nhưng câu thứ ba... Nhị điện hạ có thể mô phỏng được nét chữ của người khác mà bút tích của bản thân mình thì sao lại xấu như vậy? Ồ, lúc đó còn chưa định hình, xem ra thư pháp hiện nay của Nhị điện hạ...
Chu Tương Nhi không cười nữa, từng lời từng chữ đáp lại một cách đanh thép:
- Câu đầu tiên là mô phỏng bút tích của Phụ vương ta, câu thứ hai là Đại ca ta viết, câu thứ ba là ta..., câu cuối cùng mới là bút tích của Nhị ca ta.
Chu Tương Nhi vung tay áo một cài rồi bực bội đi ra cửa, lúc này mới hằn học ngoảnh đầu lại nói tiếp:
- Dương đại nhân pháp nhãn, lúc đó ta mới có bốn tuổi rưỡi, bút tích có thể đẹp được đến đâu cơ chứ?
Dương Lăng gặp phải cục đá cứng đầu, nhìn thấy đám Phiên Tử đang cúi đầu cố nhịn cười, ngay cả đến đám thị nữ đứng hầu ở góc tường cũng một bộ dạng muốn phì cười, hắn bèn nghiêm giọng ra lệnh:
- Được rồi, được rồi, cất đồ đạc vào nguyên vị trí cũ, đến nơi ở của Mộng Ly cô nương khám xét, nhanh chong thu dọn!
Dương Lăng bước tới cửa, trong lòng đột nhiên có chút ẩn trắc khó chịu, quay đầu nhìn lại bức tranh đó, những gương mặt ngây thơ trong trẻo đang hồn nhiên câu cá, bắt bướm, tận hưởng tháng ngày hạnh phúc. Nhưng đồng thời hắn cũng có cảm giác có điều gì đó không ổn mà không nói được nên lời.
Nếu đúng thật là Thế tử làm hại Nhị điện hạ thì... Dương Lăng khẽ thở dài một tiếng:
- Nhìn bọn họ lúc còn nhỏ, không có khoảng cách nào, không có toan tính gì, chỉ có tình tương thân tương ái. Con người chỉ cần trưởng thành rồi thì sẽ bị nhuốm màu của danh vọng, quyền lực, tiền tài, địa vị, sẽ trở nên thuần tục. Nếu những suy đoán của ta mà là thật thì khi Chu Nhượng Cận ra khỏi ngục, nhìn thấy bức trang này, nhớ lại tình thủ tục huynh đệ những ngày thơ bé, thì thật không hiểu tâm trạng lúc bấy giờ sẽ như thế nào...
- Ta đã cưới đến ba bà vợ rồi, nhưng vẫn còn không hiểu tại sao phụ nữ lại có quá nhiều những thứ đồ vật rườm rà, cổ quái này của phụ nữ để làm cái gì?
Dương Lăng nhìn theo những thứ đồ vật kỳ lạ mà đám quân lính đang không ngừng lôi ra.
Tiểu Quận chúa đỏ ửng cả mặt, thi thoảng lại giật lấy những món đồ từ tay đám Phiên Tử mà nhét vào chỗ cũ, lại còn chửi thầm bọn chúng vài câu, khiến cho đám Phiên Tử lóng ngóng lúng túng, vậy nên nếu có lỡ lôi ra được vật gì nhạy cảm thì chẳng chờ để cho người khác nhìn thấy bèn ngay lập tức đặt về chỗ cũ.
Phấn trang điểm, bút vẽ lông mày đều đã được lôi hết ra. Các đồ vật ở bàn trang điểm là phức tạp nhất, có rất nhiều thứ đồ mang ra thì sợ làm vỡ nó, rồi lại phải lôi ra xem đi xem lại. Chính vì thế nên tất cả các nơi khác đã khám xét xong rồi mà chỗ này vẫn còn chưa xong.
Nơi đây xét cho cùng không phải là nhà của những phạm quan mà bọn chúng vẫn đến lục soát thông thường, có thể không e ngại gì hết. Nhìn thấy mọi người đang chờ mình, tên Phiên Tử đó lại càng vội vàng, nhưng cũng không dám bới tìm lung tung, cố gắng lắm mới có thể khám xét mọi ngóc ngách cho cặn kẽ. Tới cuối cùng thì phát hiện ra một cuốn sổ ở trong số vật phẩm cá nhân của phụ nữ ở ngăn cuối cùng. Tên Phiên Tử đó không dám tự ý mở ra mà vội vàng mang đến cho Dương Lăng xem.
Dương Lăng mở ra xem, bên trong đó có ghi lại một vài câu thơi bài phú ngắn, lại còn có cả một số những đoạn văn ngắn vụn vặt, tựa như là một quyển nhật ký. Dương Lăng mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng kêu người mang cuốn sổ đó về ngay trước mặt của Chu Tương Nhi, còn những món đồ khác thì quả thật không thấy có điều gì khác lạ nên đều lệnh mang trả về chỗ cũ.
- Đêm nay xem ra sẽ phải nghiên cứu những món đồ này một cách cẩn thận mới được.
Dương Lăng nghĩ thầm trong đầu, rồi hướng về phía Chu Tương Nhi, chắp tay hành lễ nói:
- Đa tạ điện hạ đã phối hợp giúp đỡ, hạ quan đã khám xét xong. Giờ này xem chừng người của ta đã mang về những chứng cứ liên quan và khẩu cung của nghi phạm từ Án Sát Ti về đến Khâm sai phủ rồi. Hạ quan còn có công vụ phải xử lý, không tiện ở lại lâu, xin cáo từ!
- Uhm, không có ai muốn giữ nhà ngươi lại!
Chu Tương Nhi phừng nộ khí từ mũi xì ra một hơi rồi nói. Nghe chừng điệu bộ lười biếng như mới ngủ dậy, tuy có phần vô lễ nhưng ngược lại khiến cho người ta có cảm giác quyến rũ yêu kiều.
Dương Lăng không bận tậm đến thái độ đó, chắp tay hành lễ chào Chu Tương Nhi một lần nữa rồi quay người đi luôn.
Từ khi Chu Nhượng Cận trưởng thành thì bèn sống ở tiền cung. Phủ đệ của Thục gia rộng lớn, một phần năm vòng thành của thành Thành Đô là đất của Thục Vương gia, đi một vòng thôi cũng mất cả đến nửa ngày. Nhưng Chu Nhượng Cận ưa thích giao lưu bằng hữu, nên không ở trong phòng ốc lầu cao của mình mà lại ở trong một căn lầu chuyên tiếp đãi khách khứa đến ở. Chính vì thế nên xung quanh đó không có tường cao nghiêm ngặt bảo vệ mà chỉ có một rừng trúc che chắn mà thôi.
Người của Thác Bạt Yên Nhiên chạy đôn đáo khắp nơi để tìm cho ra những chứng cứ có lợi cho Chu Nhượng Cận. Nhưng những người đó không thể tiếp cận được với trọng tâm của vụ án, chỉ có thể đi thăm dò xung quanh bên ngoài cho nên đã tốn bao thời gian công sức nhưng tin tức báo về cũng chỉ là không tìm thấy được manh mối nào có ích hơn. Trong lòng Thác Bạt Yên Nhiên phiền muộn vô cùng, một mình nàng thơi thẩn đi qua đi lại trong lầu khách một hồi, rồi lại bước ra vườn trúc đi loanh quanh.
Thác Bạt Yên Nhiên và Chu Nhượng Cận tuy nói là tình đầu ý hợp, thậm chí đã vượt quá ranh giới, có đạo nghĩa vợ chồng, nhưng dù sao thì chuyện đó cũng chưa được công khai. Thường ngày Yên Nhiên có thường xuyên lui tới nhưng để tránh phiền phức nên thường là ở cùng với Tiểu Quận chúa, Mộng Ly, hoặc đám người Dương Thận, Lư Sĩ Kiệt. Đây là lần đầu tiên nàng ấy tự một mình đến nơi ở của Chu Nhượng Cận.
Thác Bạt Yên Nhiên cô độc đi dạo, trong lòng nghĩ ngợi về Chu Nhượng Cận, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn thì mới phát hiện ra bản thân mình đã đi khỏi vườn trúc mà đang ở trước lầu. Lầu vẫn còn đây, mà người đâu rồi, tới đây để nhìn ngắm thứ gì?
Thác Bạt Yên Nhiên phủi áo, thở dài một cái, đang định quay người đi thì đột nhiên nhìn thấy bốn thị tỳ tay cầm chổi bước từ bên trong lầu ra. Lão già Thục Vương hồ đồ đó định giết con trai để giữ thể diện, mà vẫn còn nhớ đến phải quét dọn chỗ ở của Chu Nhượng Cận hay sao? Không phải là... chàng vẫn còn chưa chết mà lão ta đã định sử dụng căn lầu này vào mục đích khá chăng?
Thác Bạt Yên Nhiên tức giận trong lòng, nghiêm giọng hỏi bốn tì nữ đang đi tới gần:
- Đứng lại, giờ là lúc nào mà còn nghĩ đến việc đi dọn dẹp phòng ốc?
Bốn tì nữ đều nhận ra vị Công chúa Man tộc này, đồng thời cũng biết ngay đến cả Thục Vương còn phải nể cô ta vài phần, bèn vội vàng cung kính đáp lại:
- Hồi bẩm cô nương, ban nãy Khâm sai đại nhân có cho người đến đây khám xét, đám Phiên Tử vụng về bới lộn tung cả đồ đạc, nên đại tổng quản mới lệnh cho đám nô tì đến dọn dẹp.
- Dương Khâm sai? Dương Lăng? Hắn đến khám xét gì chứ?
Thác Bạt Yên Nhiên kinh ngạc hỏi.
- Hồi bẩm cô nương, Vương gia đã ra lệnh để cho Dương đại nhân thẩm tra vụ án của Nhị tiểu thư, nên ông ấy mới đem người đến đây lục soát. Nói là lấy... lấy...
Một tì nữ khác nhanh nhẹn hơn, vội vàng tiếp lời:
- Nói là đến lấy vật chứng!
- Hừm! Hắn lấy vật chứng gì chứ? Chó cậy gần nhà!
Thác Bạt Yên Nhiên cười phẩy một cái, phủi tay áo quay người đi luôn, hai mắt đảo quanh, đột nhiên dừng chân: Vụ án đã giao lại cho Khâm sai đại nhân thụ lý giải điều tra? Xem ra những gì ta nói đã có tác dụng, hai tên Vương gia hồ đồ đó không dám động đến Nhượng Cận nữa, cũng không muốn để cho thuộc hạ dưới trướng của mình biết được nhiều chuyện xấu của gia đình, nên mới sắp xếp để cho người ngoài điều tra.
Tuy Thác Bạt Yên Nhiên tính khí thất thường, nhưng cũng có lúc vô cùng biết lý lẽ. Cá tính kiêu ngạo ương bướng, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, ngay lập tức phán đoán được dụng ý của Thục Vương và Tĩnh Thanh Quận Vương.
- Nhượng Cận từng nói rằng tên họ Dương này là bạn tốt của chàng ấy. Mỗi lần nhắc đến tên họ Dương này thì Nhượng Cận đều tỏ vẻ rất ngưỡng mộ. Có thể khiến cho chàng ấy khâm phục như vậy thì chắc tên đó cũng không đến nỗi quá ngu dốt, chưa biết chừng quả thật có thể giúp cho Nhượng Cận có thể rửa sạch được tội danh.
Thác Bạt Yên Nhiên quay người hỏi:
- Tên họ Dương... Dương đại nhân đã tìm thấy được vật chứng gì rồi?
Đám nô tì nhìn thấy Yên Nhiên quay người đi thì vừa mới thở phào được một cái, nhìn thấy nàng ấy lại bất ngờ quay trở lại thì vội vàng cẩn trọng đáp lại:
- Đám nô tì chỉ dám đứng bên góc tường để chờ lệnh hầu hạ, không được nhìn rõ đó là vật gì. Chỉ biết rằng sau cùng thì đại nhân tìm thấy một chiếc hộp ở trên giá sách, dường như có mấy bức thư ở trong đó. Dương đại nhân xem một lúc rồi toàn bộ mang đi theo.
- Thư? Trừ phi... là thư của ta và Nhượng Cận. Tất cả thư tên họ Dương đó đều mang đi rồi sao?
Thác Bạt Yên Nhiện thẹn thùng, gương mặt đỏ bừng lên.
Yên Nhiên định chạy đuổi theo, nhưng đột nhiên cảm thấy làm vậy không ổn. Cho dù là với thân phận của nàng thì cũng không có quyền cản trở quan đại thần điều tra phá án, đòi lấy lại vật chứng điều tra. Hơn nữa chắc hẳn tên họ Dương đó là bạn tốt của Nhượng Cận, sẽ giúp đỡ chàng ấy, ta không thể quá vô lễ với gã được. Yên Nhiên nghĩ tới nghĩ lui một lúc rồi vội vàng nói:
- Ta biết rồi, các ngươi làm việc tiếp đi. Ta đi tới phòng Nhị điện hạ một lát.
Đám nô tì không dám ngăn nàng lại, nhìn thấy Yên Nhiên vào trong phòng, bọn họ bèn nhanh chóng mang theo đồ đạc của mình mà rời đi ngay lập tức.
Thác Bạt Yên Nhiên vào trong thư phòng của Nhượng Cận, bên trong đó có ba giá sách lớn, thường ngày nàng cũng chẳng bao giờ để ý đến. Những thư từ gửi đến Tiểu Kim Xuyên chẳng biết Chu Nhượng Cận cất giấu ở đâu. Nay nghe nói tìm được vật chứng ở trong giá sách này, Yên Nhiên không khỏi hiếu kỳ mà chú ý đến.
Dương Thận bác học quảng phạn, vị Nhị điện hạ Chu Nhượng Cận này cũng được coi như kiến thức rộng lớn uyên thâm, trên giá sách thu thập đầy đủ các loại sách kinh thư, sử thi, đạo tử, phạm vi vô vàn rộng lớn. Thác Bạt Yên Nhiên không thể nhẫn nại mà chăm chú xem xét hết được đống sách đó, nhìn lướt qua một vài cái bèn cảm thấy không còn hứng thú tìm kiếm kỹ lưỡng nữa, quyết định đi tìm Dương Lăng để nghe ngóng tình hình.
Yên Nhiên đang định quay người bước đi thì đột nhiên phát hiện ra có một quyển sách ở trên cái giá gần với bàn chưa được đóng lại cẩn thận, bèn tiện tay ra gập lại. Lúc này nàng ấy mới phát hiện ra mặt bên cạnh của cuốn sách không viết chữ, Yên Nhiên bèn tiện tay mở ra xem. Bên trong đó ghi chép lại rất nhiều những ký hiệu cổ quái, tựa như những văn tự thượng cổ khắc lên đá mà Yên Nhiên đã nhìn thấy ở hoang sơn. Nét chữ đơn giản, biến hóa không nhiều, xem đi xem lại thì cũng là từng đấy những văn tự, nhưng nếu nhìn cho thật kỹ thì sẽ phát hiện ra có nhiều điểm không giống nhau.
Thác Bạt Yên Nhiên ồ lên một tiếng kinh ngạc, vội vàng mở ra xem, khe rãnh quyển sách dày đặc những chữ bé nhỏ như con kiến, dường như đó là những lời chú thích cho cuốn sách, nhưng lại dùng cùng một thứ ngôn ngữ. Phần nội dung đằng trước có nét bút tương đối đậm, giở đến những trang sau thì màu mực sáng hơn, tựa như chỉ mới trước đó vài hôm mới viết vào vậy.
Thác Bạt Yên Nhiên sầm mặt xuống, giận dữ vứt cuốn sách xuống bàn: Là tình nhân của nhau thì không nên có bất cứ bí mật nào mới đúng, không nên có những chuyện giấu diếm nhau. Tất cả những chuyện của ta trước nay đều nói cho chàng biết không giấu một chuyện nào. Còn chàng thì lại đi học thứ ngôn ngữ kỳ quái này mà không hề nói cho ta biết câu nào.
Yên Nhiên tức tối đi ra tới cửa mới sực nhớ ra, nghĩ ngợi một lúc bèn quay lại mang theo quyển sách rồi mới nghênh ngang rời đi.
Dương Lăng cùng với Đại Bổng Chùy về tới hành dinh, bèn hỏi luôn Ngũ Hán Siêu:
- Các văn bản hồ sơ của vụ án ở Án Sát Ti đã mang về hay chưa? Đêm nay bổn quan phải nghiên cứu cho thật kỹ.
Ngũ Hán Siêu đáp lại:
- Đều đã mang về đến phủ rồi, bao gồm cả lời khai của những người có liên quan, và miếng ngọc bội làm rơi tại hiện trường. Nhưng... với điều kiện thời tiết như hiện tại thì quả không nên để thi thể bên ngoài quá lâu. Thi thể của Chu tiểu thư đã được kiểm tra qua rồi, ban nãy Liễu đại nhân cũng đã mang theo quan giám ngục của Cẩm Y Vệ và ngỗ tác đến kiểm tra lại một lần nữa. Không tìm ra được bất cứ bằng chứng nào ở trên thi thể nữa. Tĩnh Thanh Quận Vương ban nãy cũng đã phái người đến gửi thư nói hy vọng có thể sớm được nhận lại thi thể để tiến hành mai táng. Đại nhân ý ngài...?
- Thi thể cũng mang đến rồi à?
Dương Lăng ngây người:
- Con cáo giá Lục Chính này quả nhiên mong mỏi ném sự việc phức tạp này cho người khác, đẩy đi một cách gọn gàng sạch sẽ đấy chứ.
Dương Lăng gật đầu đáp lại:
- Bổn quan cũng không phải là Ngỗ tác, nếu như Ngỗ tác của Án Sát Ti và Cẩm Y Vệ đều đã kiểm tra rồi, thi thể không cần giữ lại nữa, thông báo cho Tĩnh Thanh Quận Vương đến nhận xác về.
- Ồ, đợi đã.
Dương Lăng nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp:
- Nghĩa tử là nghĩa tận, đi, đưa ta đến bái kiến vị Mộng Ly cô nương này.
Thi thể để trong hành dinh của Khâm sai đại nhân thì không được tốt cho lắm. Hậu viện lại là nơi Dương Lăng luyện công, bắn bia, nên Ngũ Hán Siêu đành để thi thể của nạn nhân ở chỗ của đám Lang Binh. Bên cạnh phòng có một thi thể người chết mà đám Lang Binh đó lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cứ ra ra vào vào, cười nói vui vẻ.
Mãi đến khi nhìn thấy Ngũ Hán Siêu đi cùng Khâm sai đại nhân đến tới thì đám người đó mới trở nên nghiêm túc. Hóa ra bọn họ chỉ là những chiến sĩ dũng mãnh, đi theo Dương Lăng một thời gian dài, đại bộ phận Lang Binh cũng học được kỷ luật quân dội, vội vàng hành lễ với Dương Lăng, yên lặng đứng qua một bên.
Căn phòng để thi thể có hai tên cận binh đứng canh đằng trước. Dương Lăng bước vào thì chỉ nhìn thấy một căn phòng trống trải, chỉ có một chiếc quan tài được đặt ở đó, phía trước có một chiếc ghế, bên trên đặt một bát hương, khói bay nghi ngút lại càng cảm thấy thêm phần thê lương.
Dù cho có là Vương hầu Công khanh, Tài tử Giai nhân thì lúc chết đi rồi cũng chẳng qua chỉ là một nắm đất mà thôi. Cô thiếu nữ mới chỉ có mười sáu tuổi, lại là dòng dõi Vương tộc, yêu kiều như vậy mà lại bị người ta bóp chết, một mạng hai người!
Vốn dĩ sự việc này không liên quan đến Dương Lăng, nhưng tĩnh tâm suy nghĩ để điều tra cho tốt vụ án này thì bất giác lúc này đây Dương Lăng bỗng cảm thấy vô cùng căm hận tên hung thủ mất hết tính người. Hắn bước đi thật chậm và nhẹ nhàng, đến trước quan tài, hay tay chắp trước ngực, nhẹ nhàng nói:
- Chu Mộng Ly cô nương, hiện tại bổn quan đang điều tra vụ án của cô, nhất định ta sẽ tìm ra hung thủ thật sự để trả thù cho cô. Chu cô nương sống khôn thác thiêng, xin hãy phù hộ cho Dương mỗ thuận lợi tìm được hung thủ để nghiêm trị y.
Dương Lăng lặng lẽ vái ba cái. Mãi tới khi đứng thẳng người dậy thì thấy Ngũ Hán Siêu đã đứng ở phía trước quan tài, giương tay đẩy nhẹ một cái, nắp quan tài khẽ mở ra, tiếp đó gã kéo chiếc nắp xuống và nói:
- Đại nhân, vị này chính là nạn nhân bị hại, Chu cô nương.
Đã muốn trở thành quan Thanh Thiên phá án thì làm gì có chuyện ngay cả đến mặt của nạn nhân mà cũng không nhìn đến. Nên dù trong lòng rất e sợ không dám nhìn người chết, nhưng hắn cũng đành phải cố mà bước đến. Mở nắp quan tài ra, bên trong đó có một làn khói trắng bay lên, bất giác cảm thấy có chút sợ hãi. Dương Lăng ngẩng đầu nhìn Ngũ Hán Siêu thì nhận thấy gã ta sắc thái vẫn bình thường điềm tĩnh, lúc đó mới nghĩ rằng ắt phải có nguyên do gì đó, vậy nên mới mạnh dạn mà bước qua.
Dương Lăng nhìn vào bên trong quan tài thấy đặt ở trong đó thật nhiều khối băng, toàn thân Chu cô nương đều đặt kín, ngay đến cả đầu cũng vậy, chẳng trách lại có khí trắng bay ra.
Chu Bát Trọng tướng mạo tuấn tú, đúng là một dòng giống tốt. Con cháu của ông ta lại lấy những đại mỹ nhân tướng mạo xuất chúng vì thế cho nên sinh ra những đứa con xinh đẹp, có muốn tìm những đứa xấu xí cũng còn khó mà thấy được. Vị cô nương đó quả thật tướng mạo vô cùng xinh đẹp, gương mặt trái xoăn, chiếc mũi thanh tú, đôi môi mỏng mọng, đôi lông my dài dậm che khuôn mặt, thần thái an tường, chắc hẳn Ngỗ tác cũng đã trang điểm lại cho thi thể nạn nhân. Hoàn toàn không thể nhận dược ra thần thái hoảng sợ, tuyệt vọng lúc bị sát hại. Chỉ là khuôn mặt, đôi môi một màu trắng xóa, không nhìn thấy bất cứ một tia máu nào.
Dương Lăng tiếc than thở dài một cái, có chút không đành lòng mà quay mặt đi luôn, ánh mắt lướt qua gương mặt của vị cô nương này, đột nhiên thấy có cảm giác quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu đó rồi. Dương Lăng ngây người, rồi lại cẩn trọng nhìn lại một lần nữa vị cô nương đó, sau đó đột nhiện lùi lại phía sau vài bước, nhìn nghiêng một cái thật kỹ, sau đó thét lên một tiếng:
- A!
Ngũ Hán Siêu giữ lấy chiếc quan tài không hề có chút sợ hãi, Dương Lăng đột nhiên hét lớn một tiếng như vậy khiến cho gã phải giật mình nhảy lên một cái. Sau đó tay cầm lấy cán kiếm giương mắt nhìn bốn xung quanh quan sát tình hình xem có động tĩnh gì chăng, lúc này mới bối rối hỏi:
- Đại nhân?
Ngũ Hán Siêu dứt câu thì mới nhìn thấy Dương Lăng đang đứng ngây người ở đó, gương mặt trắng bệch như tuyết...