Chương 408: Cục diện tất chết

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:44

- Trên thảo nguyên, thứ được coi trọng là thực lực, có binh có mã có dê bò, đó chính là chủ nhân của thảo nguyên, chỉ dựa vào uy danh của tổ tiên, há có thể thiên thu vạn năm, vĩnh viễn nắm chính quyền? Hoa Đương thân hình cường tráng cao lớn, cưỡi trên một con ngựa Mông Cổ cường tráng, giống một ngọn núi nhỏ di chuyển, vừa đi, vừa đắc chí hài lòng mà nghĩ. Bên cạnh, Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ mặc một bộ đồ trắng mang lụa trắng che mặt chỉ lộ ra đôi mắt đẹp quyến rũ trong veo như hồ nước, cùng với chiến mã lướt nhẹ, vòng eo mảnh mai lả lướt kia cũng chầm chậm lắc lư nhịp nhàng cực kỳ động lòng người, khiến Hoa Đương không kềm nổi lại nghĩ tới nàng tối hôm qua ở trên giường uốn éo như rắn vậy, eo thon nhỏ có sức sống kia ở trên người mình ra sức mà nâng thân hình chắc khoẻ của mình lên, chuyển động theo từng đợt làm người ta mất hồn mang cho mình cực lạc, trong lòng lại trào lên lửa nóng. Y có rất nhiều nữ nhân, thế nhưng không có một nữ nhân nào quyến rũ giống Trác Nhĩ như vậy, nhìn mãi không chán như thế, xinh đẹp động lòng người như vậy. Nàng xuống giường, có thể thánh khiết giống tuyết liên trên núi băng, không nhuốm bụi trần. Khi nàng ở trên giường hầu hạ nam nhân, lại có thể sử dụng ra tất cả mánh khoé làm người ta cực khoái. Tỉnh cầm kiếm sát nhân, say nằm đầu gối mỹ nhân. Dù cho y ngâm không ra câu thơ như vậy, thế nhưng làm một người anh hùng chính trực đắc chí, y cũng hiểu được loại hưởng thụ và truy cầu này. Bây giờ, Trác Nhĩ đã thành thê tử y sủng ái nhất, y chuẩn bị một khi thu phục Bá Nhan, vào tiêu diệt Hỏa Si và Ngoã Lạt, hoàn thành đại nghiệp thống nhất thảo nguyên, sẽ tự phong Khả Hãn, lập Trác Nhĩ thành đệ nhất hoàng hậu của y, dù rằng con gái Ngân Kỳ rất không thích nàng, thế nhưng Trác Nhĩ thực sự đã chiếm được tình cảm của y rồi. Nàng không chỉ xinh đẹp, mà còn sáng suốt. Hỏa Si tọa sơn quan hổ đấu, hy vọng qua Bá Nhan làm tiêu hao thực lực của y, rốt cuộc mưu kế âm hiểm này cũng là nàng nhìn thấu đầu tiên, phân chia làm tan rã thế lực của Bá Nhan, dụ dỗ khiến cho hai viên đại tướng thân tín của Bá Nhan phản bội rời đi, cũng ép Bá Nhan phải xin hàng mình. Toàn bộ đều là trù tính của Trác Nhĩ, trợ giúp của nàng đối với mình thật sự là quá lớn. Hoa Đương cũng không để bụng nàng từng thuộc về Bá Nhan, cũng không tin nàng sẽ trung thành với Bá Nhan. Nữ nhân trên thảo nguyên, không thuộc về bản thân họ, họ chỉ thuộc về kẻ mạnh, chỉ nên trung thành và phục tùng kẻ mạnh. Đó chính là chủ nhân mà các nàng cần phải hầu hạ, mà bản thân mình, không chút nghi ngờ, là nam nhân có tư cách nhất đạt được tiêu chuẩn này. Có lẽ nam nhân có thành tựu đều có loại cảm giác thành tựu này và lòng tự tin này. Khi Dương Lăng đang ở Thượng Lâm Uyển xa ngàn dặm, vì tìm không ra một nam tử xuất sắc giống mình giới thiệu cho Vĩnh Phúc công chúa mà vô cùng phiền não, Hoa Đương lại đang vì mình mới là duy nhất xứng đôi với Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ mỹ nhân tuyệt thế như vậy mà dương dương tự đắc. Thế lực của Bá Nhan đã tan rã hoàn toàn rồi, y rời khỏi nơi đóng quân tập kích bất ngờ Hồ Thanh Hải. Đây vốn chính là mạo hiểm, thế nhưng y không thể không đi, Gia Tư Bố mang đi thủ hạ tốt của y một vạn năm ngàn chiến sĩ và mấy vạn bộ tộc cùng dê bò, nếu như không đến trừng phạt, uy tín của mình quyết định bởi thức ăn hiện tại càng ngày càng thiếu thốn làm ngày càng xấu đi. Mà bộ tộc của Gia Tư Bố sẽ càng ngày càng tăng nhiều. Đi, dù phải mạo hiểm ngộ nhỡ để lộ thông tin, dù bộ tộc khổ tâm kinh doanh nhiều năm bị người ta thừa dịp trống không mà xâm nhập, sẽ mất đi căn cơ của mình. Đây là một cái nút chết không giải được, Bá Nhan không sợ khó khăn và nguy hiểm đã lựa chọn con đường thứ hai, vì mê hoặc Hỏa Si và Hoa Đương, y còn đặc biệt để lại hoàng hậu luôn luôn như hình với bóng với mình. Thế nhưng, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nhi tử của một tù trưởng nhỏ trong bộ tộc tiết lộ tin tức này với người của Hoa Đương, rồi Hoa Đương cũng không chút do dự nhanh chóng phát động tấn công. Y thất bại rồi. Vốn là, Bá Nhan đến nước này vẫn không tính là thua không còn manh giáp, lực lượng y mang về từ Hồ Thanh Hải tuy rằng không đủ mà chống chọi với Hoa Đương hoặc Hỏa Si, nhưng mà dựa vào uy tín của y chỉ cần dẫn trở về đội nhân mã này, tổ chức cẩn thận đánh được một hai trận thắng trận, là có thể một lần nữa triệu tập được rất nhiều bộ tộc đang chần chừ do dự đến nghe theo sai phái của y. Thực lực của y sẽ phát triển lớn mạnh, từ đó cùng Hoa Đương, Hỏa Si diễn một vở Thảo nguyên Tam Quốc Diễn Nghĩa. Tiếc là, y vừa mới chạy về thảo nguyên, vẫn chưa kịp lấy hơi, người ta đã diễn một vở Tôn Tào liên quân. Không sai, không phải là yếu yếu kết hợp lại đánh Tào Tháo, mà là mạnh mạnh kết hợp lại đánh một người yếu là y. Bá Nhan bản lĩnh lớn hơn nữa, nhưng làm sao là đối thủ của liên quân Hỏa Hoa dùng khoẻ ứng mệt, lương thực đầy đủ quân đội tinh nhuệ? Liên tiếp mấy trận đại bại, thủ hạ một số bộ tộc nhỏ vốn đã có hai lòng bỏ trốn mất, nguyên là bởi vì bộ tộc trung lập xa ngút ngàn dặm thấy y trở về còn đang do dự chờ đợi, chuẩn bị đợi y đánh thắng trận liền sát nhập vào nhưng mãi không nhận được tin tức. Bá Nhan chiến đấu càng đánh càng mệt, thuộc hạ sĩ khí giảm sút, bây giờ hai tướng lĩnh thân tín A Lặc Thái và Bác Đạt Nhĩ Mô cũng ruồng bỏ y, mỗi người mang theo ba nghìn thiết kỵ tháo chạy, biến thành hai nhóm mã phỉ thế lực lớn nhất tung hoành ngang dọc thảo nguyên. Bản bộ của Bá Nhan đến nay chỉ có huynh dệ cắt máu ăn thề Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ và Húc Nhật Kiền là vẫn không từ bỏ y. Nhân mã của y chỉ có chưa tới bảy nghìn người, nhưng mà bảy nghìn người của y bây giờ mọi người đều là chiến sĩ, thực lực như vậy vẫn không thể khinh thường, suy cho cùng trên thảo nguyên muốn tập hợp lên đội ngũ hơn vạn người, thì phải triệu tập rất nhiều bộ tộc mới có thể tạo thành. Một đội có khả năng hành động bất cứ lúc nào, đội ngũ hoàn toàn tạo thành bởi chiến sĩ, bảy ngàn người, vẫn cứ làm tất cả mọi người sợ hãi lại phẫn nộ nhưng không dám đối mặt với lực lượng hùng mạnh này. Đây cũng là nguyên nhân Hỏa Si yên lòng mà rút khỏi chiến đoàn ngồi xem hai hổ tranh đấu. Hoa Đương dù liền nhìn thấu mưu kế của Hỏa Si, cũng không thể không kiên trì ứng chiến, trừ khi y bằng lòng vứt bỏ thảo nguyên rộng lớn đã giành được, nhưng lúc này Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ cho ra một kế: Không chiến mà khiến binh lính khuất phục. Kỵ binh của Bá Nhan tuy rằng lớn mạnh, nhưng chính là bởi vì toàn bộ là kỵ binh, bộ tộc đã thừa dịp y mấy lần thua trận toàn bộ chạy trốn, cho nên y thiếu hụt tiếp tế tiếp viện, không có lương thực, không có quần áo mùa đông, binh khí hư hại không có chỗ sửa chữa, hiện tại y còn có thể chống đỡ, nhưng đến mùa đông thì làm sao đây? Quân đội bảy ngàn người đang sống này sẽ chết rét, chết đói. Đây là nhược điểm Bá Nhan không cách nào khắc phục. Thay vì liều mạng với Bá Nhan, làm thương tổn chiến sĩ của mình, để cho Hỏa Si trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, không bằng chiêu hàng y, với lại đường đường hậu duệ hoàng kim gia tộc nếu như có thể phục tùng dưới chân của Hoa Đương y, như vậy uy vọng của y sẽ đột ngột lên cao tới cảnh giới vô cùng nổi tiếng, Hỏa Si lại làm sao đấu lại Hoa Đương y? Lời nói của một mỹ nữ dịu dàng vui tươi hương thơm nồng nàn lúc uyển chuyển ở dưới người nam nhân, vốn chính là rung động lòng y dễ dàng nhất, huống hồ nàng nói vừa hợp tình hợp lý, trước đây lại từng hiến kế phân hoá cấp dưới Bá Nhan, khiến cho A Lặc Thái và Bác Đạt Nhĩ Mô từ bỏ hắn ta, Hoa Đương đối với nàng hiển nhiên càng tín nhiệm. Hoa Đương hành sự theo kế hoạch, phái huynh đệ kết nghĩa Bạch Âm biết ăn nói có tài hùng biện đi tìm Bá Nhan đàm phán trình bày thiệt hơn. Đồng thời đồng ý thu nạp nhân mã và bộ tộc của Bá Nhan đồng thời giữ nguyên danh hiệu quý tộc của hắn ta, sau khi giành được bá quyền thảo nguyên sẽ phong hắn ta làm Hiền vương. Bá Nhan tự biết đến bước đường cùng, sau cùng đành phải chắp tay quy phục Hoa Đương. Để bảo mật hạng mục đàm phán này, hai bên vẫn cứ chiến sự không ngừng nhằm mê hoặc liên quân Hỏa Si và Ngoã Lạt, cho đến mấy ngày qua đàm phán sau cùng đã thành công, lúc này mới công khai. Hôm nay Hoa Đương chỉ là lấy thân phận thủ lĩnh bộ tộc đi đi đại doanh Hoa Đương tiếp nhận đầu hàng. Trước đây, Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ huynh đệ kết nghĩa của Bá Nhan đã dẫn đầu năm nghìn tinh binh tiến vào đại doanh của Hoa Đương xin tiếp nhận đầu hàng. Giờ ở lại doanh địa của Hoa Đương không đầy hai ngàn nhân mã thôi. Mặc dù như thế, Hoa Đương vẫn cứ vô cùng cẩn thận, nhưng y lại không thể suất lĩnh quá nhiều nhân mã khiến người đầu hàng nhìn lên mình, thế là liền lệnh nhi tử A Nhĩ Tư Lăng và đại tướng Nãi Nhân Đài các dẫn hai nghìn tinh binh, tự mình dẫn đội vệ binh một nghìn thân binh, tổng cộng năm nghìn nhân mã đi trước tiếp nhận đầu hàng. Tiến hành một loạt nghi thức, Bá Nhan Mãnh Khả đã từng chỉ tay năm ngón ngông cuồng tự cao tự đại cúi đầu cao quý của mình xuống hướng về phía Hoa Đương dâng khăn ha- đa và rượu sữa ngựa cùng lúc đem bảo đao của mình dâng tặng cho Hoa Đương. Hoa Đương dương dương đắc ý tiếp nhận một chút dê bò và chiến sĩ, chiến mã còn sót lại sau cùng của Bá Nhan, sau đó sai bọn họ dỡ trại theo mình trở về doanh địa. Phía trước là kỵ binh của đại tướng Nãi Nhân Đài, trung quân là thân binh của mình, hậu trận là nhi tử A Nhĩ Tư Lăng áp trận, bên sau cùng. Còn lại là Bá Nhan Mãnh Khả và hai nghìn tên tàn binh bại tướng kia của hắn. Đội ngũ mênh mông rộng lớn kéo thành một hàng tựa con trường long tiến lên phía trước ở giữa lam thiên lục địa. Còn có bốn mươi dặm là trở về đến đại doanh lâm thời. Bầu trời vẫn còn quang đãng như thế, sắc trời cuối mùa thu xanh thẳm, bởi vì không dễ phát giác một tia hoàng hôn, khiến cho màu xanh da trời này càng trở nên thâm sâu. Rõ ràng nhất là ánh nắng đã hoàn toàn dịu dàng xuống, trời sắp tối. - Lúc trở về đại doanh, đúng lúc mở dạ tiệc ăn mừng, dê nướng cả con, bò nướng cả con, rượu nguyên chất chén lớn, còn có Trác Nhĩ mỹ nhân như thế, mà Bá Nhan, thì chỉ có thể im hơi lặng tiếng mà ngồi ở hạ vị, nhìn ta ôm nữ nhân của hắn, chờ ta ban cho hắn một ngụm rượu uống. Hoa Đương vui vẻ mà suy nghĩ, vuốt chòm râu như sắt, quay đầu nhìn binh mã Bá Nhan phía cuối cùng tán loạn không thành trận hình, sau đó lại nhìn Trác Nhĩ hoàng hậu kiều diễm như hoa bên cạnh không nhịn được khoan khoái tươi cười. Tiếng cười chưa hết, phía trái trên dốc thoai thoải có những tiếng gào thét, trong rừng bỗng nhiên vọt ra một đội nhân mã. Nơi này là một mảnh thảo nguyên, nhưng cũng không phải tất cả đều là đồng cỏ bằng phẳng mênh mông vô bờ. Bên trái một ngọn núi kéo dài xiêu vẹo hướng về phía trước. Dãy núi cũng không quá cao, bắt đầu từ giữa sườn núi là những cây Bạch dương và đủ loại cây cao to khác mọc um tùm, đội nhân mã này chính là từ trong rừng vọt ra. Nơi ấy nhìn xa rất cao, kỳ thực nếu phóng ngựa đi tới, thì đường cũng không dốc, cho nên một đạo nhân mã kia thế chạy quá nhanh, Hoa Đương giật mình, còn chưa chờ y phân phó, đại tướng Nãi Nhân Đài kinh nghiệm chiến trận phong phú đã dẫn đầu hai nghìn tinh kỵ bọc lại, bày ra tư thế nghênh chiến. Hoa Đương lập tức nắm chặt bảo đao, một đôi mắt hổ của y không nhìn chằm chằm địch nhân phía trước, mà là nhìn chằm chằm về phía hậu trận. Dự tính sơ bộ, nhóm người xông tới kia không quá ba nghìn người, Hoa Đương tuyệt đối tin tưởng ở dưới tình hình binh lực ngang nhau, trên thảo nguyên không có đội ngũ của người nào có thể đơn giản đánh sụp đội thân vệ của y. Điều y lo lắng chính là Bá Nhan Mãnh Khả, có phải là hắn ta lòng mang điều ác bố trí binh lính mai phục hay không? Đội kỵ binh này từ đâu đến? Gần đây trăm dặm đã phải không có nước chư hầu phụ thuộc Bá Nhan Mãnh Khả mới đúng, bây giờ nhìn lại, người của Bá Nhan Mãnh Khả hình như cũng giật mình, bọn họ bắt đầu cuống cuồng tụ lại về cùng một chỗ, cũng quan sát phía đội ngũ trên sườn dốc, dường như cũng có ý phá vây. Bọn họ đương nhiên căng thẳng, bởi vì bọn họ đã bị thu sạch vũ khí, đội kỵ binh xông ra ấy nếu mà chọc thủng vòng phòng thủ, lựa chọn công kích đội ngũ của bọn họ, vậy cũng chỉ có thể nhắm mắt chờ chết. Chiến mã như cuồng phong bão táp cuốn tới. Ngựa chưa tới, đã tên như mưa, thân binh của Hoa Đương sớm đã bày thế chờ đợi phóng ngựa nghênh đón, hai bên tổng cộng khoảng năm nghìn người, lại có mấy vạn mũi tên vội lướt vào không trung, một khung cảnh đen nghìn nghịt cực kỳ đáng sợ. Bọn họ vừa chạy băng băng vừa bắn, một mũi tên vừa bắn, một mũi tên lại tới, tiễn như không ngừng, hai bên trình độ cưỡi ngựa bắn cung gần như không phân cao thấp. - Là người bộ tộc Ngoã Lạt! Đúng là người bộ tộc Ngoã Lạt! Mưa tên dày đặc gần như trút hết trong một khắc liền chôn vùi hơn tám trăm kỵ sĩ của hai bên. Có người bắt đầu điên cuồng kêu gào. Kỵ sĩ trên thảo nguyên sử dụng cung cứng mặc dù phần nhiều là đều tự chế tạo, thế nhưng bộ tộc khác nhau lại có riêng kỹ thuật và phong cách chế táctrăm ngàn năm khác nhau. Hai bên vừa giao chiến, Nãi Nhân Đài liền đã từ trên mũi tên đoán được đối phương sử dụng chiến cung của bộ tộc Ngoã Lạt, lại xem cách bọn họ kêu gọi và vũ khí thường dùng, nhóm người này chính là người bộ tộc Ngoã Lạt không nghi ngờ gì. - Thông tin đàm phán hoà bình rốt cuộc rò rỉ rồi. Hoa Đương cười lạnh lùng. Bộ tộc Ngoã Lạt vốn định tọa sơn quan hổ đấu, lại không nghĩ rằng mình sử kế chiêu hàng. Bây giờ xem ra bọn họ là không thể chờ đợi được mà muốn ngăn cản chúng ta rồi. Nghĩ đến đây trong lòng Hoa Đương bình tĩnh lại. Bộ tộc Ngoã Lạt và bộ tộc của Hỏa Si ở phía tây thảo nguyên, nếu như bọn họ có đại đội nhân mã trùng trùng điệp điệp mà đến, trinh sát mình phái đi không thể nào không phát hiện ra, đây nhất định là tốp kỵ binh nhỏ, mới có thể lợi dụng thảo nguyên mênh mông len lén lẻn vào. - Đừng dây dưa với bọn chúng, vừa chiến đấu vừa đi, trở về đại doanh. Bọn chúng sẽ vô kế khả thi. Hoa Đương bình tĩnh hạ lệnh. Con trai của trời, cẩn thận, đã thu phục được gia tộc Hoàng Kim, chinh phục được anh hùng vĩ đại nhất trên thảo nguyên. Thanh danh của y như mặt trời ban trưa, lập tức liền muốn trở thành Khả Hãn vĩ đại nhất trên thảo nguyên, làm sao có thể lại phạm loại nguy hiểm không cần thiết này? Mặc dù nhân mã đánh lén không quá nhiều, nhưng mà Bá Nhan vừa mới quy thuận, ắt phải phân tâm trông nom bọn chúng, cứ cẩn thận là hơn.