Từng chiếc thang mây bắc lên tường thành, đầu thành tên bắn như mưa rơi, bọn hưởng mã đạo giơ cao lá chắn, cúi người, giống như từng hàng kiến men theo thang mây bò lên. Phía sau, từng đội cung tiễn thủ tận lực bắn quan binh ở trên tường thành, cố gắng toàn lực yểm hộ bọn họ công thành.
Gậy xiên và cọc đâm thi thố tài năng, thỉnh thoảng nhìn thấy một chiếc thang mây bị quan binh dùng gậy xiên toàn bộ xiên đổ xuống. Bọn hưởng mã đạo leo ở trên tới tấp kêu thảm ngã xuống dưới đất, hoặc là mấy binh sĩ ôm cọc đâm hợp lực xông đến, đem thang mây đâm đến sụp đổ từ giữa, bọn hưởng mã đạo hét thảm ngã xuống hào sâu ở bên dưới, liền giống như một đàn kiến bị người ta phủi rơi xuống, nhưng quan binh xung phong ở phía trước cũng không tránh được bị loạn tên bắn trúng, đều ngã xuống đất.
Men theo thang mây trèo lên thành, cái gọi là như kiến bu chỗ tanh, thân hình động tác của bọn chúng thật sự là giống như kiến, sinh mạng không nghi ngờ gì cũng hèn mọn như con kiến, ở bên trong loại điên cuồng nhân tính này, giá trị của sinh mạng sớm đã không còn gì, từng sợi sinh mạng tươi sống rất rẻ mạt bị thu lấy.
Người như kiến tụ, đao quang kiếm ảnh, tiếng kêu giết mấy ngày trời liền.
Máy ném đá bị phá hủy, bọn hưởng mã đạo công thành liền nghĩ ra cách mới, đem chút 'Đạn khói' dùng đất gia công làm thành mang theo bên người, sau khi chân vừa trèo lên thang mây vừa ném lên tường thành. Những tên tặc này tạo ra phá hư quả nhiên có chút thiên phú, đầu thành khói đen dày đặc, sâu cay đến sặc người, hun đến quan binh thủ thành nước mắt giàn giụa. Giữa tháng sáu, thời tiết nóng như thiêu, oi bức không thấy ngọn gió nào, lá cây liễu đều uể oải rũ xuống, khói công rất có hiệu quả.
Tên trong không trung không ngừng qua lại không ngớt, đan dệt thành một tấm lưới dày đặc, không ngừng thu lấy mạng người. Binh lính tiến công giơ đao đội khiên, mạo hiểm bất cứ lúc nào lăn cây bay xuống, đá mài và tên bắn tới bất cứ lúc nào. Binh lính chống cự trên tường thành cũng thỉnh thoảng trúng tên ngã xuống. Trận chiến công thủ như này không có nhiều thay đổi gì, hoàn toàn là liều mình vật lộn thật, vứt bỏ mạng người, vứt bỏ dũng khí, ai nên đấu tranh ai nên ở lại.
Lúc này, xem ra là Lưu Lục chịu đựng không được trước, nhân thủ thương vong lớn khiến cho y chịu áp lực tâm lý rất lớn. Ngoài ra hai lộ đại quân chia nhau tấn công hai chỗ cửa thành khác nhau, cũng nhận được phản công điên cuồng giống nhau, vũ khí của quan binh vốn tốt hơn của y, mà lần phản công này, so với hai lần trước dường như cũng kiên quyết hơn, lực lượng phản công cường đại hơn, Lưu Lục bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.
Dương Lăng chú ý đến thế công bên phía quân địch dần yếu, liền hướng về Tống Tiểu Ái mỉm cười nói:
- Người chia quân lực chiếm đóng, liền không có ý quyết chiến, người chủ động khiêu chiến, quyết sẽ không trận đầu liền dốc ra toàn lực, Lưu Lục muốn lui binh rồi.
Tống Tiểu Ái không chút nghi ngờ, lập tức gật đầu xác nhận, ngược lại khiến cho Dương Lăng không thể nào phát huy, nhất thời có cảm giác tâm ngứa khó ổn định.
Quả nhiên, theo quân lệnh của Lưu Lục truyền xuống, tiếng hò hét xung phong dần yếu đi. Quân bọn hưởng mã đạo bỏ lại thi thể thành mảng bắt đầu từng bước rút lui, lùi về hướng dịch đạo xa xa. Đại quân phòng thủ ở đầu thành được cổ vũ, bọn hưởng mã đạo đã rút lui khỏi đường tên bắn, đại pháo đầu thành không ngừng nổ vang, mượn cơ hội cướp lấy càng nhiều sinh mạng.
La Chỉ huy thu hoạch lớn đại thắng vô cùng cao hứng, tuy nói mấy lần đầu thất bại trước tiến công của bọn hưởng mã đạo, lấy được thắng lợi, nhưng là thắng lợi phập phòng lo sợ nha, mấy lộ binh mã trong tay mỗi người đều lòng dạ xảo trá. Y căn bản không thể đem toàn bộ tinh lực đặt ở việc chỉ huy tác chiến, vì điều động thuận lợi, phối hợp lẫn nhau, y đối với tướng lĩnh mấy lộ đại quân xuất thân phức tạp không thể không cười, nói chuyện nhỏ nhẹ, đây vẫn là lần đầu tiên đánh sảng khoái tràn trề, thống khoái như vậy.
Cửa thành mở ra, cầu treo hạ xuống, bọn binh sỹ nhận lệnh nhanh chóng loại bỏ xe đụng thành, đám chướng ngại vật bị thiêu hủy ở chỗ cửa thành, lại dọn đi cự mã thương mà bọn hưởng mã đạo bố trí. Theo sau đó hai ngàn tên kỵ binh còn lại giữ sức lực đợi triển khai xông ra khỏi thành, bọn họ mặc nhuyễn giáp hộ tâm, trong tay cầm trường mâu mã tấu sắc bén, sát khí đằng đằng đuổi theo bại quân Lưu Lục.
Lưu Lục lúc này đã không còn ý hiếu chiến, y muốn là thành Đức Châu, mà không phải là hai ngàn kỵ binh thừa thắng mà đến này. Tuy nhiên đại bộ phận đội ngũ của y là kỵ binh, ngược lại cũng không sợ hai ngàn kỵ binh trong thành, kết quả hai ngàn kỵ binh xuất hiện này chỉ là tăng nhanh tốc độ rời đi của bọn họ. Trên thực tế những kỵ binh này không dám đuổi theo đến chỗ quá xa, bọn hưởng mã đạo cũng là kỵ binh là chính, lực cơ động cũng không kém so với bọn họ, chẳng may bị bọn hưởng mã đạo bất thình lình cắt đứt đường lui, như vậy bọn họ liền phải toàn quân bị diệt rồi.
Hai ngàn kỵ binh đuổi theo bọn hưởng mã đạo một lúc liền vòng ngựa quay về, đứng ở chỗ ngoặt theo dõi giám thị hướng đi của đại quân Lưu Lục, để tránh khỏi bọn chúng giết một hồi mã thương. Quân phòng giữ trong thành bắt đầu làm xử lí sau chiến tranh, cấp cứu binh lính bị thương, tu bổ tường thành, thu gom binh khí, còn có một bộ phận người hết sức phấn khởi ra khỏi thành, nhặt đao thương, quét dọn chiến trường, dọn dẹp thi thể.
Hiện giờ là tháng sáu, thời tiết khô nóng, thi thể nếu không xử lí tốt, trong thành tụ tập nhiều người như vậy, một khi truyền ra bệnh dịch, lập tức sẽ dần dần gây thành đại họa. Thi thể toàn bộ bị kéo đến chỗ hẻo lánh trong rừng, đào mấy cái hố to, quan binh đem bọn hưởng mã đạo lột trần như nhộng giống như ném chó chết từng tên từng tên vứt vào trong hố, bao gồm một số còn chưa tắt thở, thiếu tay thiếu chân rên rỉ thảm thiết, sau đó không chút nào thương hại đào đất chôn, lại giẫm đạp lên.
Loạn thế mạng người như rơm rác, không có người nào để ý sống chết của bọn họ, nhất là vừa mới còn là đối thủ liều chết đối đầu, nếu không phải lo lắng bệnh dịch lan tràn, thi thể của bọn chúng cũng không có ai để ý tới, chỉ có thể tùy ý chó hoang gặm ưng tha, cuối cùng trở thành một đống xương trắng bên đường.
Trong y phục của bọn hưởng mã đạo bức ép cởi xuống có tài vật lượng lớn, những tên giặc cỏ này tác chiến bất cứ lúc nào, rời đi bất cứ lúc nào, căn bản không có chỗ ở cố định, tài vật trọng yếu tự nhiên tùy thân mang theo, bọn chúng công thành chiếm đất, cướp bóc gian dâm, trên người vàng lá, thỏi bạc, tiền đồng tiền giấy, trang sức của nữ nhân, phàm là đồ vật đáng giá chút tiền đều có chỗ cần dùng.
Trên mặt đất bày mấy chiếc áo choàng, các binh sĩ giám thị lẫn nhau, vẫn dựa theo quy củ trước đây, dưới sự trông coi của quân quan, đem tất cả tài vật tập trung ở một chỗ. Uy Quốc Công khi duyệt binh chính mồm nói, tất cả tài vật thu được trên chiến trường giết địch thuộc về sở hữu của mỗi một người, không cần phải nộp lên trên, nhưng là rõ ràng bắt đầu thực thi có chút khó khăn.
Đầu tiên đây không phải là hai quân đối đầu đánh giáp lá cà, cho dù là, các binh sĩ cũng không dám giết chết một người liền đi soát người, mà đặt mình vào chiến đấu hoàn toàn không quan tâm đến gì cả, vả lại chiến tranh vốn chính là hợp tác phối hợp giữa các binh sĩ với nhau, công thủ giúp đỡ lẫn nhau để hoàn thành đấy, không thể làm giống như bọn hưởng mã đạo kia.
La chỉ huy khá có tâm kế, y ra lệnh cho binh sĩ đem tài vật thu hoạch được tập trung lại nộp lên trên, sau khi cùng đánh giá lại cho phân phối cho binh sĩ tác chiến, người tử vong cần phải trợ cấp nhiều nhất, binh sĩ tác chiến tuyến đầu thứ hai, người hậu cần tiếp tế viện trợ thứ ba, tỉ lệ phân phối căn cứ mỗi lần thu hoạch tài vật lại nghiên cứu rồi quyết định.
Phương pháp như vậy là rất công bằng, các binh sĩ tự nhiên không có ý kiến, người hậu cần tiếp viện tính mạng nguy hiểm rất ít, nhưng là tham gia chiến sự, cũng có thể nhận được một phần thưởng. Bọn họ coi khoản thu nhập thêm giống như họ chính là binh sĩ trực tiếp tham gia chiến đấu giành được, công tác hậu cần được bảm đảm thì càng thêm ra sức, đối với các binh sĩ cũng trở nên cực kỳ nhiệt tình, có thể nói là tất cả mọi người đều vui vẻ.
Dương Lăng thấy La Sỹ Quyền đánh giặc rất có trình tự quy tắc, làm quản lý cũng có chút thiên phú, xử lý không chê vào đâu được như vậy, trong lòng rất là vừa lòng. Hắn gọi một tên thân binh, kêu anh ta bảo La Chỉ huy an tâm giải quyết tốt hậu quả công việc, bản thân mình về hành dinh trước, sau đó không đợi y đến tiễn đưa, liền dẫn người rời đi.
Phải bẩm báo mình, La Chỉ Huy trở về tự nhiên sẽ đến bái kiến, hiện giờ không cần hắn đợi ở đó, trận này đánh thắng rồi, phần vinh quang và quyền uy này là của La Sỹ Quyền đấy, phải cho y chút thời gian và không gian để tiêu hóa, cho y một cơ hội để mở ra, giành được thừa nhận của thủ hạ. Bản thân mình không ở đó y càng thoải mái, trợ giúp y tạo được quyền uy cá nhân.
Ngũ Hán Siêu đi theo sau lưng Dương Lăng, thấp giọng nói:
- Quốc Công, La Chỉ huy như thế nào?
Dương Lăng chỉ cười, nói:
- Trải qua trận chiến này, La Chỉ huy nơi này ta ngược lại không lo lắng rồi, chỉ là không biết Đại Bổng Chùy nơi đó, hiện giờ như thế nào rồi.
Đại Bổng Chùy rối bù bẩn thỉu, thảm hại không chịu được. Gã mặc chiếc quần rách gần như lộ mông. Trên người một chiếc áo ngắn đen như bôi sơn đen, sau vai hở lỗ lớn, phía dưới rốn đều không che được, dưới chân đi một đôi giày vải đen lộ ra ngón chân lớn, đai lưng bên cạnh treo một cái bát vỡ, trong tay cầm theo một cái gậy đánh chó gỗ táo khá chắc, hoàn toàn là hình tượng của một tên ăn mày nạn dân.
Hình tượng này khiến cho người khác nhìn thấy đều lộ vẻ thương xót, nếu là nha đầu Tiểu Vân Quốc Công phủ nhìn thấy, Hoàng Hà không lụt lội mới lạ. Đại Bổng Chùy ngẩng đầu nhìn, thành Thanh Châu thình lình ngay trước mắt, nhìn quang cảnh kia lại mười dặm liền có thể chạy đến rồi, gã không kìm được thở dài, lẩm bẩm nói:
- Ta con mẹ nó, coi như là đến rồi.
Đại Bổng Chùy nói xong, rầm một tiếng ngã lên sườn đất, trong tay vẫn còn nắm chặt gậy đánh chó của anh ta. Trên sườn đất mọc đầy cỏ dại tạp nham. Dưới người là đất đai xốp dày. Xem ra nơi này vốn hẳn là một mảnh đất sườn núi khá phì nhiêu, hiện tại hoàn toàn hoang vu rồi.
Dương Lăng còn chưa điều quân xuất chinh. Đại Bổng Chùy liền trước tiên ra kinh sư chạy đến thẳng Sơn Đông. Đoạn đường vào nam ra bắc này, mấy chỗ trọng trấn phủ thành đang giữ vững cơ hồ đều đi qua một lần, Thanh Châu là chỗ cuối cùng rồi. Anh ta là người Sơn Đông, ăn mặc rất phù hợp, khẩu âm Sơn Đông, bất luận là đi đến chỗ nào, ở nơi chiến tranh loạn lạc này, đối với khẩu âm nơi khác chính là chỗ cảnh giới nhất, Đại Bổng Chùy đều không khiến cho bất cứ người nào hoài nghi.
Tuy nhiên đoạn đường này khó chịu đựng. Vào thành là thiên hạ của triều đình, muốn vào khó như lên trời. Ra khỏi thành chính là thiên hạ của bọn phỉ đạo, Bạch Y Quân, Hồng Nương Tử Quân, sơn tặc, thủy tặc, thổ phỉ thậm chí vốn là lưu manh du đãng đánh vào cờ hiệu của Bạch Y Quân, các loại đội ngũ nhiều như cá diếc sang sông.
Sơn Đông từ xưa nhiều hào kiệt, nhưng hào kiệt nhiều thì cũng thường thường lấy võ loạn cấm. Từ Tần Hán trở về sau, người khởi sự vô số, Sơn Đông có Tây Hán Xích Mi, Lục Lâm, cuối Tùy Tri Thế Lang, Thanh Châu khăn vàng, cuối thời Đường Vương Tiên Chi, Hoàng Sào, Đại Tống Thủy bạc Lương Sơn, Đại Minh Đường Trại Nhi vân vân, còn như những người khác không mấy quy mô hoặc là dựa vào loạn lạc mà dựng lên, lại không thể đếm được.
Những hào kiệt Sơn Đông này, chân chính tạo phản thành công, có thể cắt đất phong hầu phong vương phong tướng, cũng chỉ có mấy người ít ỏi cuối thời Tùy Tần Thúc Bảo, Trình Giảo Kim thôi, nhưng chỉ cần có người thành công, liền có người bắt chước.
Đại Bổng Chùy đoạn đường này đi đến, gặp qua mấy chục đội ngũ tạo phản lớn lớn nhỏ nhỏ, trong đó có một số chẳng qua là nhà tan cửa nát cuộc sống quá khó khăn, chỉ đành tụ tập lại thành mấy chục trên trăm người ỷ vào người đông thế mạnh thuận tiện cướp của nhà giàu, hơn nữa sẽ không bị người khác ức hiếp thôi.
Đại Bổng Chùy hai ngày trước còn bị một đội lưu tặc hơn bảy mươi người lôi kéo nhập bọn, tên thủ lĩnh kia tên Thiết Ngưu, thấy Lưu Đại Bổng Chùy và bản thân mình khổ người tương đương nhau, đều là người có thân cao khỏe mạnh cường tráng, liền thịnh tình mời hắn ta nhập bọn. Đại Bổng Chùy ngược lại cũng không từ chối, đi theo Thiết Ngưu lăn lộn hai ngày rưỡi, cuối cùng bị tên đồng bọn Thiết Ngưu đuổi ra.
Thằng nhãi Đại Bổng Chùy này nhát như chuột, thời điểm cướp bóc xung phong thì luôn ở phía sau, thời điểm ăn cơm luôn xung phong ở phía trước, lượng cơm một người gần như vượt qua ba người, Thiết Ngưu đại thủ lĩnh thật sự là chịu không nổi, đành phải đau đớn đuổi ái tướng đi. Lưu Đại Bổng Chùy liền rời khỏi đội ngũ tạo phản, tiếp tục bước lên hành trình của mình.
Vào địa cảnh Thanh Châu, dân chúng rõ ràng trở nên thưa thớt hơn. Nơi này là nơi nguy hiểm nhất binh đến phỉ đi, chịu tai họa cũng nghiêm trọng nhất. Từ lúc bọn lưu tặc rất đông trốn vào trong thành trong núi, lại có một số người dứt khoát thu dọn thu dọn trốn về quê cũ Sơn Tây, cho nên trở nên hoang vu ít người. Vô cùng thê lương.
Sơn Đông có rất nhiều người là di dân Sơn Tây. Cuối thời nhà Nguyên khi Hán Mông giao chiến Sơn Đông là chiến trường chính, thời kỳ đầu Đại Minh lập quốc nhân khẩu cực kì thưa thớt, ngàn dặm không có tiếng gà gáy, dân cư cũng không thấy xuất hiện. Vì thế Chu Nguyên Chương liền di dân từ Sơn Tây đến Sơn Đông.
Thời điểm Yến Vương Tĩnh Nan giằng co lâu dài bốn năm, giết tặc vô số. Đến nỗi đường lớn um tùm hoang vắng, đồng ruộng bỏ hoang, Sơn Tây sáu bảy trăm dặm, Nam Bắc gần nghìn dặm, đều là đất mộ. Sơn Đông lại là chiến trường chính, nhân khẩu vì chiến tranh, nạn hạn hán, nạn châu chấu, ôn dịch trên diện rộng giảm bớt, vì thế Chu Lệ sau khi thành công cũng noi theo cha anh, từ Sơn Tây bốn bề bao quanh là núi tương đối ổn định di dân đến Sơn Đông.
Lúc ấy, di dân nhiều nhất là Đông Xương Phủ, ( nay là Liêu Thành), Tế Nam Phủ, Duyện Châu Phủ, Lai Châu Phủ, Thanh Châu Phủ, dân chúng không muốn rời khỏi quê hương, vì phòng ngừa di dân chạy trốn, lúc đó quan binh đều dùng dây thừng đem trói hai tay dân chúng sau lưng, từng dãy kết hợp lại với nhau để tiện cho việc trông coi. Trong quá trình áp giải, khi mọi người cần đại tiểu tiện, liền van nài quan binh cởi dây trói tay, nghe nói hiện tại gọi đại tiểu tiện thành tháo tay là vì thế.
Hiện tại bọn họ dời đi đã hơn trăm năm, rất nhiều người từ trong miệng tổ tông bố mẹ còn biết quê hương của mình. Sơn Đông vừa loạn, quan phủ mất đi lực trói buộc, hộ tịch, lộ dẫn tất cả không dùng được nữa, cho nên có một số người dứt khoát thu dọn nhà cửa chạy nạn, ngàn dặm lặn lội, muốn chạy trốn về Sơn Tây. Loại tình cảnh này Thanh Châu là đặc biệt nghiêm trọng. Cho nên Lưu Đại Bổng Chùy vừa mới tiến vào địa cảnh Thanh Châu, gần như không thấy được mấy người, muốn làm ăn mày cũng không dễ dàng.
Anh ta nằm ở trên sườn đất, lim dim hai mắt, nghỉ ngơi một hồi tích lũy đủ sức lực, mới nghiêng người đứng lên tiếp tục đi về phía trước.
Thành Thanh Châu đã phong thành rồi. Bạch Y Quân mấy lần tấn công thành Thanh Châu, dọa Hành Vương quá sợ, tính mạng của người nhà y, toàn bộ gia sản tất cả đều ở Thanh Châu, cho nên y đem tất cả binh mã ở các huyện lân cận toàn bộ tập kết ở bên trong thành Thanh Châu, sau đó phong tỏa toàn thành để bảo vệ bản thân.
Hiện giờ Bạch Y Quân đã vòng sang tấn công thành Thái An, nơi đây đã yên bình lại, Hành Vương điện hạ vẫn cứ kiên quyết không cho phép mở thành, cũng không cho quân đội, quan viên ra khỏi thành tiêu diệt đám lưu tặc để trấn an dân chúng địa phương. Y hoàn toàn vứt bỏ ngoài thành và huyện trấn phụ thuộc, để mặc bọn lưu tặc hoành hành, dân chúng tự sinh tự diệt, chỉ cầu một điều là an nguy. Tri Phủ Thanh Châu Lạc Thiếu Hoa là một thanh quan, nhưng là phiên vương ở thời điểm chiến loạn. Nếu không có chỉ dụ của triều đình, có quyền chỉ huy quân chính địa phương, ông ta cũng không còn cách nào.
Lưu Đại Bổng Chùy tới dưới chân thành Thanh Châu, chỉ thấy tường gạch vết thương chồng chất, có chỗ đã lộ ra đất đầm, tường chắn mái ở đầu thành cũng bị đập hỏng mấy chỗ, có thể nghĩ đã từng gặp chiến đấu kịch liệt như thế nào.
Đại Bổng Chùy đã bụng đói cồn cào, vất vả mới đến được chân thành, cũng không quan tâm đánh giá bốn phía xung quanh, lập tức ngẩng đầu hô lớn nói:
- Mở thành! Mở thành! Nhanh chút cho ta đi vào!
Quân phòng thủ đầu thành đã sớm nhìn thấy gã loạnh choạng đi đến rồi, chỉ là một tên ăn mày mà thôi, bọn họ ngay cả cung tiễn cũng lười cầm, đứng ở đầu thành hướng về phía Đại Bổng Chùy cười mỉa nói:
- Tên ngốc, Hành Vương điện hạ có lệnh, ngoại bất nhập, nội bất xuất, ngươi chạy trốn về nơi khác đi.
- Thối lắm! Ta là đặc sứ triều đình, phụng mệnh khâm sai Tổng Đốc Uy Quốc Công Dương đại nhân tiêu diệt loạn phỉ, có chỉ lệnh quan trọng phải vào thành truyền đạt, còn không mau để ta đi vào?
Quân phòng thủ đầu thành ôm bụng cười to:
- Ha ha ha, ngươi chớ có đùa cợt, hai ngày trước có cháu trai còn mạo danh Diễn Thánh Công Khổng Công Gia đấy, bị lão tử cho một bãi nước tiểu dội đi rồi. Ngươi là đặc sứ của Uy Quốc Công trong kinh? Ta nói huynh đệ ngốc, ngươi trước tiên sửa lời của ngươi lại, trực tiếp nói ngươi là Uy Quốc Công không phải càng tốt sao?
Đại Bổng Chùy vừa bực mình vừa buồn cười, gã trừng mắt nhìn về phía trên thành liên tục gào giải thích, gào đến cổ họng bốc khói, quân phòng thủ đầu thành dứt khoát quay đầu không để ý đến gã nữa.
Lưu Đại Bổng Chùy vò đầu bứt tai, đột nhiên nghĩ ra một kế, hướng về phía quan binh đầu thành hét nói:
- Quan gia, quan gia, tôi nói thật, tôi kỳ thật chính là đầy tớ của Vương lão tài chủ huyện bên cạnh, trong nhà bị Bạch Y Quân cướp sạch rồi, tiểu nhân trộm một viên gạch vàng to, một mình chạy trốn đi ra ngoài. Nhưng ta hiện nay ngay cả miếng ăn đều không có, ngài giơ cao đánh khẽ, cho tôi vào thành đi, chỉ cần đi vào, viên gạch vàng này chính là của ngài rồi.
Trên đầu thành rầm rầm một lúc, nhô ra bảy tám cái đầu, một đám trừng mắt như nhìn bánh bao giống nhau, trong đó có một người nhìn quân phục là một tên Bá Tổng, y trừng mắt đánh giá trên dưới Đại Bổng Chùy một hồi, cười ha hả nói:
- Tiểu tử, cục gạch vàng ngươi giấu trên người đâu?
Nếu Lưu Đại Bổng Chùy nói gã là tài chủ hoặc là đại thiếu gia của nhà tài chủ, sợ là không có ai sẽ tin tưởng, nhưng gã nói là tên đầy tớ nhà địa chủ, thừa dịp hỗn loạn trộm tài vật của chủ nhân, chuyện này thời điểm chiến loạn cũng thường gặp rồi, quân phòng thủ đầu thành ngược lại không hoài nghi.
- Đúng vậy, đúng vậy, với bộ dạng này của ta, lưu tặc nhìn cũng đều lười soát người. Cho nên cất giữ được rất tốt, vốn muốn bán tiền, chờ sau khi ổn định xuống, mở một tiệm nhỏ, nhưng hiện tại sống đều không sống nổi nữa rồi, quan gia, ngài mở lòng từ bi...
- Hắc hắc hắc, ngươi yên tâm đi, chỉ cần là thật, ta sẽ cho ngươi đi vào. Tiểu Lục Nhi, Lục Tử, nhanh đi cầm sợi dây, buộc cái giỏ, để hắn ta đem cục gạch vàng đặt vào trong giỏ, kiểm nghiệm trước rồi nói sau.
Một binh sĩ thân tín tên Tiểu Dư bên cạnh cười cười thấp giọng nói:
- Nhị ca, Hành Vương gia đã hạ lệnh đấy, thật muốn cho hắn ta đi vào ư?
Bá Tổng bĩu môi nói:
- Cho hắn tiến vào, cho cái rắm ấy! Mẹ nó, không phải là tên đầy tớ trộm tài vật nhà chủ chạy trốn ra ngoài sao, lão tử không bắt hắn tống vào ngục tra xét đã không tệ lắm rồi, bản thân hắn có chân đau bị ta nắm rồi, ngậm bồ hòn dám phóng rắm sao? Đợi cục gạch vàng lên thành, phóng hai mũi tên dọa hắn chạy. Hắc hắc, vùng chiến tranh loạn lạc, tiểu tử này không là làm kẻ tặc chính là đói chết, không có trở ngại gì.
Tiểu Dư cười hắc hắc, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Tiểu Lục Tử tìm sợi dây thừng, buộc cái giỏ đựng vôi thuận tiện thả xuống dưới thành. Lưu Đại Bổng Chùy quay lưng về phía bọn chúng, liền quẳng cái bọc trên mặt đất, đem một khối lớn bằng cỡ bàn tay ở đoạn trên cùng gậy đánh chó dính chắc bẻ gãy, bên trong lộ ra một đoạn lụa màu vàng, Lưu Đại Bổng Chùy lấy ra, thuận tay vơ một hòn gạch mẻ gói lại, bỏ vào trong giỏ.
Vài tên quân phòng thủ đầu thành nhìn cái mông của gã vểnh lên cũng không biết đào cái gì, trên quần mấy cái lỗ rách vốn không hiện rõ, lúc này rõ ràng lộ ra mông thịt, không kìm được hi hi ha ha, cười giễu không ngừng.
Lưu Đại Bổng Chùy làm xong rồi, nâng người lên hướng về phía đầu thành hô:
- Quan gia, đã bỏ vào trong giỏ rồi.
Dư Tiếu tinh thần chấn động, vội vàng nhào qua, cùng Tiểu Lục Tử đem kéo nhanh giỏ lên. Trong thời gian chốc lát, đầu thành vèo một tiếng bay ra một viên gạch. Bá Tổng gia nhô đầu ra hung ác chửi mắng:
- Vương bát cao tử, lấy cục gạch lừa gia gia ngươi?
Lưu Đại Bổng Chùy né một chút, chắp tay cười to nói:
- Biết chữ không huynh đệ, viên gạch kia không đáng giá, vật bọc nó nhưng lại đánh giá bạc, ngươi nhìn rõ đi!
Bá Tổng ánh mắt sáng lên, thất thanh nói:
- Con mẹ nó, chẳng lẽ là khế ước phòng đất? Nhanh nhanh, lấy ra ta xem thử.
Bá Tổng cầm lụa vàng trong tay, đặt ngang dựng thẳng xem, nhìn một hồi lâu hô:
- Tiểu Lục, không phải ngươi biết chữ sao, đọc cho lão tử, bên trên này vẽ lung tung loạn xạ gì đó?
Tiểu Lục Tử học qua tư thục, con người cũng nhã nhặn, thường bị người sai bảo sai đến gọi đi, nghe vậy vội vàng nhận lụa vàng, gật gù đắc ý đọc:
- Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế, chiếu viết...
Đọc đến chỗ này, hắn ta không khỏi ngẩn người, há hốc mồm ngẩng đầu nhìn Bá Tổng. Bá Tổng trừng mắt nhìn lại gã, lắp bắp nói:
- Gì...gì...đồ chơi gì?
- Thánh...thánh..thánh chỉ!
- Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế, chiếu viết:
Uy Quốc Công, Phó Soái Kinh doanh Ngoại Tứ Gia quân Dương Lăng, xuất binh ra trận tiêu diệt loạn phỉ, quân chính Sơn Đông, tất cả các chức quan quan trọng, đều chịu quản lý, kẻ trái lệnh lập tức hành quyết.
Hành Vương Chu Hựu Huy, Phó Tổng Binh tướng lĩnh hiện đóng quân tại Thanh Châu Trịnh Hồng Phi, Tham Tướng Phương Thanh Vân, Tri Phủ Lạc Thiếu Hoa cùng với các quan viên lớn nhỏ khác từ trên mặt đất bò dậy, Lưu Đại Bổng Chùy cầm gậy đánh chó đứng ở bên cạnh, từ trong khe hở nhỏ của gậy đánh chó khoét rỗng lấy ra bản hiệu đính binh bộ, bên trên đã có ấn tín đám tham tướng Diên Đồ Đại Phụ, Tri Phủ, đám quan viên Du Kích, Phòng Thủ của Tề Nam Phủ.
Lưu Đại Bổng Chùy kéo căng mặt trứng đen, lớn tiếng nói:
- Nơi này là trạm cuối cùng, phải lập tức sai người liên hệ với các thành lân cận, lần lượt thay phiên nhau chuyển tin tức đến Đức Châu, để Quốc Công đại nhân biết nơi này đã nhận mệnh hành sự. Về mệnh lệnh cụ thể, vì quan hệ trọng đại, Quốc Công không cho phép gửi công văn đi, phải do ty chức chính mồm giải thích cho Vương gia và các vị đại nhân biết.
"Dương Lăng phái người đến, nhất định là chủ ý nhằm vào quân phòng thủ Thanh Châu." Hành Vương điện hạ nghĩ, cực kì không cam tâm tình nguyện. Nhưng tên ăn mày trước mắt này đang cầm thánh chỉ của Hoàng Đế mà đến đấy, bên trên nói rõ ràng, binh mã Sơn Đông, chuyện quân chính quan trọng, toàn bộ do Dương Lăng chỉ huy, ai dám làm trái chính là khi quân, Hành Vương cũng không có gan tạo phản.
Huống chi sáu tỉnh ven biển đang trong cuộc chiến chống giặc Oa được Dương Lăng chỉ huy thu được toàn thắng, quan binh mấy tỉnh này đối với hắn tin tưởng mười phần. Nhất là trong đoạn thời gian kia, Dương Lăng quân kỷ nghiêm minh, bãi bỏ Cang Viên của quân đội tác chiến, ấn quân công ban thưởng, trong số tướng lĩnh cấp thấp một bộ phận rất lớn đều là ở trong trận chiến này thay thế được địa vị tầm thường vô vị bắt đầu đảm nhiệm tướng lĩnh, mới lên chức đến sĩ quan địa phương.
Những sỹ quan trẻ trung này dĩ nhiên vô cùng tôn sùng Dương Lăng. Tướng lĩnh cao cấp bởi vì được lợi không nhỏ ở trong cuộc chiến chống giặc Oa, đối với Dương Lăng cũng hết sức vui vẻ nghe lệnh. Trước mắt vị Phó Tổng Binh này chính là vì chống Oa có công từ Tham Tướng trực tiếp thăng lên, vừa nghe Lưu Đại Bổng Chùy chính mồn nói mệnh lệnh của Dương Lăng. Bọn họ không đợi dặn dò, liền chen lên, đem Đại Bổng Chùy vây lại.
Hành Vương thấy thế không khỏi nơm nớp lo sợ: " Hành Vương phủ của ta không thể có sai lầm nha, Dương sao chổi lớn này, phái người đến Thanh Châu rốt cuộc mưu đồ cái gì nha?"
Dương Lăng không trực tiếp chạy về hành dinh, mà là ở trong thành đi dạo xung quanh một lúc. Trong thành dân cư khá yên tĩnh, mấy vạn đại quân đồn trú, đối với dân chúng bình thường hồ đồ vô tri mà nói chính là vật bảo đảm tính mạng. Bọn họ tuy nghe nói bọn hưởng mã đạo rất lợi hại, nhưng bọn hưởng mã đạo cho đến nay còn chưa thành công đánh hạ cứ điểm quân sự quan trọng như này, cũng không giao phong chính diện cùng quân đội đông như vậy, dân chúng trong thành đối với quan binh vẫn là rất ỷ lại đấy.
Khi Dương Lăng đi dạo một vòng chạy về chỗ đặt hành dinh, La Sỹ Quyền, Kiều Tứ Hải dẫn một đoàn tướng lĩnh mặt mày rạng rỡ ở trong quân đúng lúc chạy đến, nhóm quan văn phụ trách dân chính địa phương cũng đến cửa chúc mừng.
Dương Lăng gặp bọn họ ở cửa, chuyện trò vui vẻ vào phủ. Vừa mới đi vào viện. Liền thấy một đại hán cởi trần, đứng ở bên miệng giếng phía trái vườn hoa, nhấc một thùng lớn nước giếng mát lạnh " rào " một tiếng đổ ở trên người, sau đó lắc đầu mạnh, giọt nước bắn tứ phía, gã ha ha cười lớn nói:
- Mát mẻ, mát mẻ, vùng này khô hanh nóng như thiêu, so với chỗ chúng ta nơi đó còn nóng hơn, ha ha, vẫn là nước giếng mát mẻ.
Người này một thân cơ bắp cường tráng, da thịt đen thui, toàn thân bắp thịt cuồn cuộn, dường như tràn đầy sức mạnh bùng nổ dữ dội vô tận, thân thể và khí phách khỏe mạng như vậy, quả nhiên là một hảo hán. Nghe thấy thanh âm của anh ta, Dương Lăng đầu tiên là ngẩn ra. Sau đó thử thăm dò kêu:
- Bành Tiểu Dạng!
Đại hán nghe tiếng mãnh mẽ quay đầu lại, nhìn thấy Dương Lăng, hai mắt lập tức trợn tròn, vui vẻ cười to nói:
- Ha ha, Dương đại nhân trở về rồi! Ty chức đi về đầu thành tìm ngài, quan binh không cho phép trèo lên thành, ty chức đợi nóng quá, liền trở về trước rồi.
Bành Tiểu Dạng nói xong, chạy nhanh đi qua, thẳng đến hành lễ:
- Ty chức ra mắt đại nhân!
Trên người anh ta toàn là nước, chiếc quần sũng nước, mạnh mẽ ôm quyền giơ tay, giọt nước bám vào đều bắn lên mặt Dương Lăng. Mấy tên quan văn bên cạnh không nhìn được nhăn mày. Dương Lăng biết tiểu tử này đã quen làm hải tặc, gia nhập quan binh thời gian ngắn, có thể biết lễ nghĩa, có thể giữ quân kỷ như này là không tồi rồi, những lễ nghĩa phiền phức này ngược lại không quan trọng.
Hắn vô cùng thích tính cách ngay thẳng của tên dũng tướng này, liền cười mỉn đỡ anh ta đứng dậy, nói:
- Tiểu Dạng, hôm nay ở Thủy Tây môn nhìn thấy cờ xí của thủy quân Giang Nam, ta liền biết là nhân mã của các ngươi, chỉ là không nghĩ đến là ngươi tự mình dẫn đội. Ha ha, gần nửa năm chưa gặp, ngươi càng thêm vạm vỡ rồi, rắn chắc giống như là sắt thép đúc vậy.
Bành Tiểu Dạng toét miệng rộng cười nói:
- Đường bộ gặp loạn phỉ, đường thủy cũng không yên ổn, lần này đồ vật vận chuyển quá quan trọng, đều là dâng cho ngài đấy, không đích thân áp giải ta không yên tâm được. Vốn là muốn qua nơi này vòng đường bộ đưa đến kinh sư, giữa đường liền nghe nói ngài phụng chỉ đến Sơn Đông, như vậy thì tốt rồi, bớt việc.
Trong lòng Dương Lăng thấy kỳ quái, không biết anh ta có đồ quan trọng gì muốn đích thân vận chuyển giao cho mình, ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện hỏi đến, liền trước tiên dẫn bọn họ đi về phía Diễn Võ Đường. Dương Lăng vừa đi vừa giới thiệu Bành Tiểu Dạng với đám người La Sỹ Quyền làm quen nhau. Mới vào cửa Diễn Võ Đường, Bành Tiểu Dạng liền vỗ trán nói:
- Ai ya, ta quên nói rồi, đại nhân...
Anh ta mới nói đến đây, mấy người ngồi ở mấy án hai bên trái phải trong Diễn Võ Đường đã đứng lên, trong đó một người nhìn thấy Dương Lăng lập tức yêu kiều gọi một tiếng
- Dương!
Lập tức một bóng dáng cao gầy đã bước nhanh đi đến trước mặt Dương Lăng. Người này ngũ quan tươi đẹp, khí chất cao quý, mặc quân phục tướng lĩnh quân Minh, quần áo cắt rất vừa người, eo sữa nhỏ bé yếu mềm được phác họa vô cùng uyển chuyển, tôn lên dáng vẻ cao gầy tràn đầy vẻ quyến rũ.
Mái tóc dài màu nâu, mắt đẹp xanh lam thâm thúy tràn đầy lệ quang, lúm đồng tiền như ngọc, mắt sâu mũi cao, đây là một nữ nhân mỹ lệ phong tình dị quốc, khí chất, tư sắc, dáng người hết sức hoàn mỹ, xinh đẹp dịu dàng giống như một bông hoa hồng nở rộ trong sương sớm.
Nàng nắm lấy tay của Dương Lăng, hai má ửng đỏ kích động. Bởi vì quá vui mừng, nhất thời lại nói không ra lời. Dương Lăng kinh ngạc hồi lâu, mới giật mình gọi một tiếng:
- A Đức Ny, nàng sao lại đến đây?
Đôi mắt A Đức Ny thâm tình chân thành, dịu dàng nhìn hắn, giọng nói dịu dàng run rẩy thân mật lẩm bẩm một câu:
- Dương, ta rất nhớ huynh!
Tin tức Dương Lăng xảy ra chuyện truyền về Chiết Giang, thiếu nữ A Đức Ny xưa nay luôn kiên cường tự lập này lập tức cảm thấy như trời sập xuống. Năm tháng một mình trôi giạt ở trên biển, nàng cắn răng chống đỡ kiên cường ba năm, nhưng thời điểm bị người bán làm nữ nô, tâm hồn của nàng cuối cùng hoàn toàn sụp đổ. May mắn, nàng gặp Dương Lăng, tâm hồn thiếu nữ này coi như là có chỗ dựa vào.
Nghe nói Dương Lăng chết rồi, người duy nhất nàng có thể nói chuyện, vị Khởi Vận tỷ tỷ kia trở nên giống như một âm hồn âm u đáng sợ, cả ngày tìm hung thủ, sau đó làm hung thủ. A Đức Ny không có người quan tâm, lẻ loi giống như lại một lần nữa bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, cái loại cảm giác cô độc kia thật sự so với cái chết còn đáng sợ hơn.
Có hạnh phúc mà lại mất đi, sau đó mất đi mà lại tìm được lại. Quá trình đau buồn vui mừng lại lặp đi lặp lại này, đã giày vò lòng của thiếu nữ kiên cường cũng bắt đầu yếu đuối, đây là nam nhân duy nhất nàng có thể yêu, có thể dựa vào cả đời ở Đại Minh. Những ngày tháng ở phương nam nỗi nhớ của nàng thậm chí so với Thành Khởi Vận và Mã Liên Nhi còn nhiều hơn.
Mã Liên Nhi ít nhất còn có hài tử, Thành Khởi Vận ít nhất còn có sự nghiệp, rời khỏi Dương Lăng, một nữ nhân dị tộc như nàng ở Đại Minh còn ý nghĩa gì? Yêu, chỉ có thể là toàn bộ của nàng.
Đôi mắt đẹp của Á Lỵ, A Đức Ny trong suốt, nhu tình như nước, dịu dàng ôm chặt lấy Dương Lăng. Người nam nhân này, là ký thác tình cảm duy nhất của nàng. Là nam nhân thân mật nhất trong cuộc đời này của nàng.
Kiều Tứ Hải hô to gọi nhỏ:
- Ấy? Sao là một nữ nhân sắc mục? Cô ta là ai, sao còn mặc quân phục chứ?
Gã nói xong nhìn bên nọ ngó bên kia, chỉ thấy từ La Sỹ Quyền xuống dưới, tất cả quan văn võ tướng đều nhìn mình như đang nhìn tên ngốc, chỉ dùng khóe mắt liếc gã, mà đem chóp mũi hướng về phía khác.
Kiều Tứ Hải khó hiểu gãi gãi đầu, ánh mắt đảo quanh nói:
- Ta làm sao?
Các đồng chí xung quanh soàn soạt nghiêng đầu đi, vẻ mặt biểu hiện không quen biết gã.
Dương Lăng cũng có chút ngại ngùng. Bản thân mình vừa mới tuyên truyền giảng giải cho người ta mười bảy điều năm mươi tư chém. Nói chuyện quân luật quân pháp, hiện tại nữ nhân của mình lại chạy đến trước hai quân. Tuy nói không có người nào dám truy cứu trách nhiệm của mình, nhưng lúc này cũng quá mất mặt mũi đi.
Hắn rất nhạy bén, nghĩ đến A Đức Ny kiêm chức vụ Đại Sứ Tham Tán Quân Khí Cục Phúc Kiến, bởi vì nàng tinh thông hỏa khí, chuyên gia hỏa khí Quân Khí Cục Phúc Kiến Trịnh lão đối với nàng vô cùng coi trọng, cho nên sau khi nàng đi Giang Nam Trịnh lão cũng chưa cho nàng từ chức vụ này, không ngại dùng cái này ứng phó trước rồi nói sau.
Dương Lăng ho khan hai tiếng, kéo dài thanh âm nói:
- Vị này..., vị A Đức Ny cô nương này là Đại Sứ Tham Tán Quân Khí Cục Phúc Kiến, trong trận chiến bình dị tộc đã phát minh ra thủy trung hỏa lôi, công trạng to lớn.
- Ồ...
Chúng quan viên bừng tỉnh đại ngộ.
- Dương!
Nước mắt của A Đức Ny đã tràn ra hốc mắt, nàng thổn thức, bỗng nhiên rúc đầu chui vào trong lòng Dương Lăng, ôm chặt lấy eo của hắn.
- Hơ...
Dương Lăng theo bản năng ôm lấy eo nhỏ thon thả mượt mà của nàng. Quan viên xung quanh thấy cử chỉ kinh hãi thế tục, đồi phong bại tục này, hai tròng mắt trừng đến đều sắp rớt ra ngoài rồi.
Dương Lăng cười gượng hai tiếng, nói:
- Cái này...là lễ tiết Tây Dương, là một loại lễ tiết Tây Dương.
- Ồ...
Chúng quan viên tiếp tục bừng tỉnh đại ngộ.
- Tướng công, huynh làm người ta lo lắng chết đi được.
-...Khụ khụ, là Quốc Công!
Dương Lăng thấp giọng rên rỉ.
- Vâng vâng, Quốc tướng công!
A Đức Ny biết nghe lời phải, lập tức sửa miệng.
Trán Dương Lăng đã đầy mồ hôi, lắp bắp giải thích nói:
- Nàng ấy muốn nói Quốc Công. Người Tây Dương nha, không hiểu rõ Hán ngữ, cũng không biết xưng hô!
- Ồ...
Chúng quan viên vẻ mặt đờ đẫn.