Chương 433: Vương gặp Vương

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:47

Trong lều, tiếng đàn ngựa thê lương vẫn tiếp tục, một con lạc đà cao lớn nằm ở trong lều, bên cạnh có mấy du mục bao quanh nó. Có người khẽ vỗ vỗ lên đầu lạc đà. Có người lại khe khẽ hát. Tiểu Vương gia Ngân Kỳ ngồi xổm một bên, xoa xoa lạc đà mẹ, giọng ca vẫn tiếp tục không ngừng. Tay nàng cũng vẫn không ngừng nghỉ. Bên cạnh đầu gối nàng, một chú lạc đà còn vừa mới chào đời. Chú lạc đà còn gày còm ốm yếu, ánh mắt sợ hãi, mong chờ nhìn lạc đà mẹ, lại không dám tiến lên. Tộc trưởng Tát Nhân Cách Nhật của bộ lạc này là một thúc thúc bà con xa của Ngân Kỳ. Ngân Kỳ vì muốn thuyết phục thủ lĩnh Thái Ninh Vệ là A Cổ Đạt Mộc đừng có lòng khác, vừa mới đích thân tới thăm Thái Ninh Vệ. Trên đường trở về đã đi qua đây, liền tới thăm thúc thúc. Một con lạc đà mẹ của nhà thúc thúc vừa mới sinh con lạc đà con. Vốn lạc đà chào đời phần lớn là vào mùa xuân. Chú lạc đà này lại sinh vào vào mùa đông giá lạnh. Hơn nữa do vì khó sinh mà đã dẫn tới con đau dữ dội. Sau khi sinh hạ lạc đà con, nó không chắc đã còn có sữa cho con bú. Dù lạc đà con có tiếp cận đến cũng sẽ bị nó đá cắn đuổi ra. Tiếc là lạc đà con rất yếu ớt, tiếp tục như vậy thì căn bản không thể qua được mùa đông. Tình hình này trong đại mạc theo phong tục truyền thống, mục dân sẽ đánh đàn vuốt ve, an ủi lạc đà mẹ, vuốt ve núm vú, trấn an tâm tình của nó, cho tới khi nó đồng ý cho lạc đà con tới gần. Ngân Kỳ thấy chú lạc đà con đáng thương đó, liền xung phong nhận việc, cùng thúc thúc làm nghi thức này. Trong khi làm nghi thức này không thể dừng lại được. Nếu không sẽ mất hết nàngng sức lúc trước, lạc đà con cũng sẽ không được mẹ thừa nhận. Ở đây là địa bàn của Thái Ninh Vệ. A Cổ Đạt Mộc của Thái Ninh Vệ có đủ điều kiện để thấy không cần phải đầu hàng dựa vào Bá Nhan Mãnh Khả. Chỉ là y có ý ủng binh tự trọng. Hai bên có ý chiếm lợi. Mà bBá Nhan Mãnh Khả hiện tại cũng có không ít địch mạnh. Xuất phát từ điểm này, trên thảo nguyên mịt mờ, vùng đất giáp giới của hai bên bọn họ tiếp nhận đều có sự trói buộc nghiêm ngặt nhằm tránh xảy ra tranh chấp, cho nên không thể nào là nhân mã của Bá Nhan. Ở đây không thể xuất hiện đại quân Bá Nhanh. Ngân Kỳ nhất thời lại không nghĩ tới Bạch Y Quân từ Trung Nguyên chạy ra. Cho nên vừa mới nghe thấy tiếng ngựa chiến ngoài trại chạy tới vẫn không quan tâm. Lúc này vừa nghe nói là mã tặc lại càng thấy yên tâm hơn. Chỉ dựa vào một nghìn hai trăm thị vệ dũng mãnh của nàng, làm gì có đội mã tặc nào dám mạo phạm. Trưởng thị vệ liền nói: - Vương gia, mã tặc tới rất nhiều, sơ sơ cũng có khoảng một nghìn tám trăm người. Nếu không phải mấy đội mã tặc liên thủ, vậy thì nhất định là Bạch Y Quân của Trung Nguyên rồi. Thân phận của Vương gia tôn quý, không thể mạo phạm dễ dàng được, vẫn cùng đám thuộc hạ rời đi thì hơn. Thúc phụ bà con xa của Ngân Kỳ Tát Nhân Cách Nhật vừa nghe xong vô cùng căng thẳng, liền nói với Ngân Kỳ: - Vương gia, mau rời khỏi đây đi. Trong lòng Ngân Kỳ cũng thầm kinh ngạc. Nhưng vẫn nói: - Không nên hoảng hốt, tiếp tục đi, dù không phải vì con lạc đà nhỏ đáng thương này, ta cũng không thể bỏ đi như vậy, bỏ mặc các ngươi bị mã tặc cướp bóc. Đúng lúc này, lại có một người thị vệ xông vào trướng, xoa ngực thi lễ nói: - Vương gia, hai lộ nhân mã bên ngoài hình như là không phải cùng một bọn. Một cánh gần nghìn người không tấn nàngng chúng ta. Ngược lại còn giúp chúng ta đối phó với mã tặc. Hiện giờ đám mã tặc đó đã sắp bị tiêu diệt rồi. Ngân Kỳ mừng rỡ, vừa tiếp tục xoa núm vú lạc đà, vừa vui mừng nói: - Rất tốt, mời vị thủ lĩnh bộ lạc trượng nghĩa ra tay tiêu diệt mã tặc đó vào trướng gặp ta. Bổn vương phải ban thưởng cho hắn ta. Hắn ta có lẽ là bộ hạ của A Cổ Đạt Mộc. Nhân mã của Hồng Nương Tử cùng với thị vệ của Ngân Kỳ đều là chiến sỹ kiệt xuất nhất trên thảo nguyên. Mặc dù đám mã tặc đó hung hãn không sợ chết, nhưng luận về chiến lực thì căn bản không phải ở cấp bậc, mà bị hai lộ cường binh đánh tới, đám mã tặc vốn rất mạnh này lập tức hoang mang bỏ chạy đạp lên đống thi thể phía dưới. Thị vệ của Ngân Kỳ Ba Căn ra hiệu bộ hạ đặt đao thương xuống. Sau đó vẻ mặt tươi cười ngồi trên ngựa mà không tiến lại gần Thôi Oanh Nhi, xoa ngực thi lễ nói: - Xin chào, bằng hữu tôn quý, thủ lĩnh của chúng ta mời ngài vào trướng để bày tỏ lòng biết ơn về việc trợ giúp của ngài. Gã nói tiếng Mông Cổ. Hồng Nương Tử căn bản nghe không hiểu, may mà Hồng Nương Tử đã đàm phán cùng với Bá Nhan, bên cạnh cũng mang theo mấy bộ hạ của Mông Cổ mới thu phục được gần đây. Những người Mông Cổ này quanh năm tìm kế sinh nhai ở gần người Hán, đều tinh thông hai ngôn ngữ Hán Mông. Họ lập tức thấp giọng nói với Hồng Nương Tử vài câu. Hồng Nương Tử có chút kỳ lạ: - Trong trướng này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Cao ngạo lớn như vậy, không ngờ vẫn chưa từng lộ diện? Nàng suy nghĩ một hồi, khẽ mỉm cười, trở mình xuống ngựa. Ba Căn thấy nàng nghe người ta phiên dịch, lại thấy tướng mạo của nàng cũng đã đoán được nàng là người Hán. Thấy nàng vẫn không hề sợ hãi một mình theo gã đi, không khỏi lộ rõ vẻ khâm phục. Đi tới trước trướng, gã mở rèm trướng ra, cung kính nói: - Khách nhân tôn quý, mời vào! Thôi Oanh Nhi bước nhanh vào trướng, thấy tình hình trong trướng không khỏi sửng sốt. Ngân Kỳ quay đầu lại nhìn nàng một cái. Vừa nhìn thấy người Hán này bước vào trướng dù cũng ăn mặc cải trang thành người Mông Cổ, nhưng mi thanh mắt tú, trên thảo nguyueen không có thanh niên nào tuấn tú như vậy. Tròng mắt không khỏi đảo đảo. - Đây là ...? Thôi Oanh Nhi nghi ngờ nói với thị vệ Ba Căn. Ba Căn đổi sang tiếng Hán giải thích qua với nàng một lượt. Thôi Oanh Nhi lúc này mới thoải mái hơn. Ba Căn khoát tay nói: - Ngài xin ngồi ở đây, thủ lĩnh của chúng tôi sẽ tới tiếp ngài ngay. Gã đặt chiếc chăn ở chính giữa chỗ ngồi. Đó là vị trí của khách nhân tôn quý nhất hoặc chủ nhân mới có thể ngồi. Thôi Oanh Nhi cũng có hiểu biết chút ít về những lễ tiết này. Nàng khẽ mỉm cười, không bước lên trên, mà bước sang bên phải vài bước, theo phong tục tập quán của người Mông, nam phải nữ trái, không thể ngồi linh tinh được. Hồng Nương Tử thoải mái ngồi xuống mấy án phía sau khoanh chân lại, cười nhìn họ bao quanh con lạc đà đó ca hát, đánh đàn, xoa nắn núm vú. Dưới sự quan sát bởi đôi mắt sắc bén của nàng, Ngân Kỳ có chút cảm giác không thể che giấu được. Nhưng hai mắt nàng lại không chịu sự khống chế mà lén nhìn về phía Hồng Nương Tử. Hồng Nương Tử cũng chú ý thấy nàng nương xinh đẹp này đang nhìn trộm mình. Nàng mặc một chiếc áo bào long màu xanh đậm, vạt phải, thêu viền hoa, cao cổ, thắt lưng cùng màu, mang theo một thanh loan đao nạm đầy đá quý. Tóc được chia ra ở giữa, quấn lên thành hai túm. Chân tóc còn có hai viên châu lớn, hơi rủ xuống dưới, đính đầy mã não, san hô, ngọc bích. Cách ăn mặc như vậy rất xinh đẹp, khi nghiêng đầu sang bên, cặp mắt lay động lòng người kia giống như là hai viên đá quý sáng nhất được trang trí trên đầu. Ánh mắt nhìn lén đó giống như ánh sáng phát ra từ đá quý. Hồng Nương Tử không khỏi mỉm cười với nàng, không ngờ nụ cười này lại khiến cho Ngân Kỳ sợ hãi, cúi thấp đầu xuống không dám ngẩng lên, chỉ để lộ ra khuôn mặt đỏ bừng. Hồng Nương Tử chú ý tới đôi hài của nàng ta đi cũng không có hoa văn như hạnh hoa, hoa loa kèn, tay phật, vô cùng tinh xảo, đắt tiền, không giống như trang sức mà người dân của bộ tộc nhỏ như vậy đi. Nhưng nàng vẫn không ý thức được thiếu nữ này chính là thủ lĩnh trong số hơn nghìn võ sỹ cường tráng tinh anh đó. Ánh mắt của nàng bắt đầu chú ý tới tuổi tác lớn nhất của người đó, bà con xa của Ngân Kỳ. Tiếng ca và tiếng đàn vẫn liên tục không ngừng. Lạc đà mẹ từ từ nhắm hai mắt lại. Ngân Kỳ vỗ vỗ vùng cổ của lạc đà con. Lạc đà con sớm đã đói kêu nhắng lên rồi, do dự một chút, sau đó liền tiến sát tới. Khi miệng nó ngậm vào núm vú, cơ thể lạc đà mẹ nhúc nhích một chút, lập tức yên tĩnh lại không di động nữa. Trong trướng phát ra tiếng cười nói vui vẻ. Họ đã thành nàngng rồi. Hồng Nương Tử im lặng xem cảnh này, trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ điềm tĩnh, mỉm cười vui vẻ. Là một người mẹ, thấy cảnh tượng như vậy sao có thể không vui được chứ? Ngân Kỳ một mặt tình nguyện coi ánh mắt cảm động của nàng thành "nhiệt huyết", coi ánh mắt đang chăm chú nhìn vào chú lạc đà con đang đói khát bú sữa mẹ kia thành đang nhìn mình, trong lòng có chút ngượng ngùng, lại vì "làm càn" của y mà có chút phiền muộn này. Tát Nhân Cách Nhật đứng lên, mỉm cười hành lễ nói: - Xin chào, bằng hữu tôn quý, cảm ơn ngươi đã giúp tộc ta đánh đuổi kẻ địch lang sói. Hồng Nương Tử vừa nghe thấy thế liền nhận định y chính là thủ lĩnh của cánh võ trang hùng mạnh đó. Nàng đứng lên, khách khí cười nói: - Ngài không cần phải khách khí. Nếu không phải ta trùng hợp đi ngang qua, khiến cho bộ hạ của ngài đề phòng, đám mã tặc đó chỉ dựa vào bộ hạ anh dũng của ngươi cũng rất dễ dàng bị tiêu diệt. Ngân Kỳ không tiện để lộ thân phận của mình ở đây. Hồng Nương Tử đã nhận lầm thúc thúc của nàng thành chủ nhân thị vệ của nàng, hợp với tâm ý của nàng. Nàng cười nói: - Đây là thúc thúc của ta Tát Nhân Cách Nhật. Ngươi là người Hán sao? Nghe nói thị vệ của ngươi cũng rất dũng mãnh, người Hán có sức mạnh như vậy ... ngươi là quan binh Vệ Sở của Đại Minh? - Không! Ta là thủ lĩnh Bạch Y Quân từ Trung Nguyên chạy ra. Ta tên là Dương Anh. Ngân Kỳ và đám bộ hạ của nàng ta kinh ngạc. Ánh mắt của nhìn Hồng Nương Tử, thấy thị vệ Ba Căn đứng bên cạnh trướng đã nắm chặt lấy cán đao, liền thản nhiên cười nói: - Các ngươi không cần phải sợ, mặc dù nhân mã của ta cũng bình thường đi cướp bóc, nhưng lại là vì sự sinh tồn trên thảo nguyên, nếu ta đã cứu các ngươi từ tay mã tặc, không thể lại có chủ ý đánh các ngươi. - Huống hồ ... Hồng Nương Tử khẽ mỉm cười, khen tặng nói: - Thủ lĩnh của Tát Nhân Cách Nhật, dựa vào thực lực lớn mạnh của thị vệ võ trang ngài, ta cũng không dám tùy tiện đánh ngài. Dương Anh vừa mới giết vào thảo nguyên đã trở thành thủ lĩnh mã phỉ hùng mạnh nhất, kỳ thực có lẽ nên gọi cánh võ trang của nàng là lớn mạnh. Bởi vì quy mô của họ đã không thể dùng mã tặc để hình dung. Trên thực tế, mấy đại bá chủ trên thảo nguyên ngoài lãnh địa và dân chúng bộ lạc cố định ra, hành vi thiêu chết cướp bóc của họ và nhân mã của Dương Anh cũng không có gì khác biệt. Đối với cá lớn nuốt cá bé đã thành thói quen, lại không quen dùng thiện ác để phân chia ranh giới với kẻ địch, đối với bộ tộc thảo nguyên mà nói, nhân vật Dương Anh có thực lực lớn mạnh như vậy, trong lòng Ngân Kỳ và Tát Nhân Cách Nhật chỉ có sự kinh ngạc và khiếp sợ, chứ không nói tới chuyện ghét hận, thù hận gì. Hồng Nương Tử thấy họ dè chừng với mình, liền mỉm cười nói: - Ta chỉ là trên đường tới đây, nhất thời cao hứng ra tay tương trợ mà thôi, không cần các ngươi phải cảm tạ thế nào. Hôm nay quen biết xem như là một duyên phận. Ta muốn sống trên thảo nguyên, cũng nguyện kết giao với mấy bằng hữu. Mà không muốn khắp nơi đều là địch, hy vọng lần sau chúng ta gặp lại nhau, sẽ là bạn không phải là thù. Nàng chắp tay vái chào một cái, quay người bước đi, tư thế hiên ngang, oai hùng. Mặc dù khác với hảo hán anh hùng trên thảo nguyên, nhưng lại có sức hấp dẫn riêng. Trong lòng nữ vương Ngân Kỳ rung động, bỗng nhiên bước lên hai bước nói: - Dương đại ca xin dừng bước. Hồng Nương Tử dừng lại, kinh ngạc nhìn nàng. Tiểu Ngân Kỳ đuổi theo, tháo đao của mình xuống đặt vào tay nàng, mím chặt môi lại, mặt ửng hồng nói: - Hôm nay ít nhiều ngươi cũng đã giúp đỡ chúng ta. Cây đao này ta tặng cho ngươi. Nếu có một ngày ngươi cần sự giúp đỡ, có thể tới đây tìm thúc thúc của ta. Chúng ta bằng lòng làm bằng hữu của ngươi. Hồng Nương Tử suy nghĩ một hồi, bật cười sảng khoái. Nàng biết kết giao bằng hữu trên thảo nguyên thích tặng quà cho nhau, thấy đối phương đã tặng mình loan đao, phía trên lại nạm châu báu quý hiếm, liền thoải mái đón nhận, giắt vào thắt lưng mình. Sau đó cũng cởi kiếm của mình xuống, hai tay dâng lên nói: - Được! Ta đã nhận quà của ngươi rồi. Đây là thanh kiếm tùy thân của ta, ta tặng nó lại cho ngươi. Ngân Kỳ mừng rỡ nhận lấy thanh kiếm. Hồng Nương Tử nhìn nàng ta, lại nhìn Tát Nhân Cách Nhật đứng sau nàng ta muốn nói nhưng lại thôi. Nàng bước nhanh về phía nhân mã của mình. Đám người Phong Lôi tra đao vào vỏ, đeo cung tên lên, đang căng thẳng chờ nàng đi ra. Vừa nhìn thấy nàng xuất hiện bình yên, lúc này mới yên tâm thu binh đao lại. Hồng Nương Tử đưa tay ra vỗ vỗ yên ngựa, bỗng tung người nhảy lên, nhẹ nhàng ngồi xuống yên ngựa. Thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn. Sau đó liền rung dây cương, chắp tay hướng tới đám người Ngân Kỳ cạnh trướng, đầu tầu nghênh ngang rời đi. Ngân Kỳ cong cặp mắt lên, nheo mắt nhìn theo nàng dẫn quân rời đi, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ. Mắt thấy đại quân của của Hồng Nương Tử đã đi xa rồi, Tát Nhân Cách Nhật liền nói: - Vương gia, thanh đao đó là quà sinh nhật 15 tuổi của người mà Lão Vương gia đã tặng, sao lại tùy tiện tặng cho người ngoài? Ngân Kỳ mỉm cười lắc đầu, giảo hoạt nói: - Thúc thúc, một cây đao và một người bạn hùng mạnh, thúc cảm thấy cái nào quý hơn? Ba Căn vừa nghe thấy thế, liền góp lời nói: - A! Vương gia là muốn thu dụng đám mã tặc Bạch Y? Thuộc hạ vừa rồi mới thấy võ lực của họ. Thuật cưỡi ngựa, tiễn pháp của mã tặc Bạch Y này vô cùng xuất sắc. Mặc dù so với dũng sĩ của chúng ta trên thảo nguyên còn kém thua một bậc. Nhưng, một khi tác chiến gần, đao thương của họ cũng còn cao minh hơn võ sỹ của chúng ta rất nhiều. Nếu có thể thu phục được một cánh lực lượng mạnh như vậy, Đóa Nhan Tam Vệ chúng ta sẽ không còn phải sợ Bá Nhan nữa. Tin chắc thủ lĩnh A Cổ Đạt Mộc cũng không dám có lòng khác với vương gia. Ngân Kỳ lắc đầu, hai đầu lông mày nhíu lại: - Trong lòng A Cổ Đạt Mộc có hai ý, nguyên nhân chính là vì thúc thúc Bạch Âm đang chỉ huy Đóa Nhan Tam Vệ. Mà hắn ta lại không muốn ở dưới trướng thúc thúc Bạch Âm. Về phần mã tặc Bạch Y, ta hy vọng sẽ giữ được mối quan hệ tốt với họ. Nhưng lại không thể lộ liễu thu phục họ. Dù sao ... chúng ta cũng cần sự giúp đỡ của Đại Minh rất nhiều, không thể không dung nạp sử dụng bọn họ. Tiểu nha đầu thông minh này bây giờ cũng biết phải cân bằng thế lực các bên, bao gồm cả giữa các thuộc hạ, giữa các đồng minh, giữa ta và địch, để thuận tiện cho mình có thể đứng vững trong đó, dù tuổi còn nhỏ, nhưng thân là trưởng một tộc, nữ vương Đóa Nhan Tam Vệ, phải đảm nhiệm trách nhiệm này. Nàng lúc này cần phải cải thiện quan hệ với tất cả các thế lực có thể. Đối với nàng mà nói, trong lo ngoài loạn không thể chỉ có như thế. Thúc thúc Bạch Âm đã từng trung thành với phụ vương, sau khi nắm trong tay đại quyền Đóa Nhan Tam Vệ, đã dần bắt đầu có dã tâm rồi. Bạch Âm đã không chỉ một lần lén yêu cầu nàng gả cho con trai lão, giọng điệu ngày càng mạnh bạo. Thái độ cũng ngày càng cấp thiết. Ngân Kỳ biết lão là muốn để mình trở thành con dâu của lão, lợi dụng mối quan hệ này, thuận lợi tiếp nhận toàn bộ quyền lợi của Đóa Nhan Tam Vệ. Ngân Kỳ rất phẫn uất, nhưng nàng lúc này nhất định phải dựa vào Bạch Âm công khai, kiên định duy trì vững chắc Đóa Nhan Tam Vệ và tạo uy quyền nữ vương của mình. Sự giúp đỡ của lão nếu so với A Cổ Đạt Mộc chỉ có cái dũng của mãng phu thì mạnh hơn nhiều. Cho nên dù biết lão có ý đồ khác, thậm chí là mình làm như vậy là đang cổ vũ dã tâm của lão. Nhưng lúc này nàng không thể không lá mặt lá trái được. Nếu nói uống rượu độc giải khát, đại khái chính là tình hình này. Mạo hiểm lần này đi thuyết phục A Cổ Đạt Mộc, sao lại không phải là không vì tranh thủ sự ủng hộ và lý giải của ông ta. Lợi dụng mâu thuẫn giữa ông ta và Bạch Âm để cân bằng quyền lực của mình. Cái người tên là Dương Anh đó, thực sự đã nắm một cách quân lớn mạnh. Nhưng, không thể dễ dàng tiếp nhận, nếu không chỉ e là ngược lại sẽ hại tới Đóa Nhan Tam Vệ. Mối quan hệ cân bằng trước mắt lập tức sẽ bị phá bỏ, lại cộng thêm mất đi sự ủng hộ của Đại Minh ... Trước tiên tạo lập quan hệ hữu hảo giữa hai bên, đây là một mở đầu tốt đẹp. Nàng làm thủ lĩnh võ trang, muốn đứng vững trên thảo nguyên, không thể xem thường việc hôm nay mình bộc lộ thực lực lớn mạnh của mình. Hắn ta lầm tưởng rằng đó là nhân mã của thúc thúc. Như vậy tốt nhất có lẽ là có thể thông qua thúc thúc, cùng hắn xây dựng mối quan hệ hợp tác hòa hợp nào đó. Ngân Kỳ đang suy nghĩ nghiêm túc, đôi mày lá liễu nhíu chặt lại. Nàng ghét nhất là lừa gạt cơ biến mưu quyền. Nhưng vì hạnh phúc của mình và sự an nguy của người trong tộc, nàng không thể không từ một thiếu nữ vui vẻ, đơn thuần, lột xác biến thành một thiếu nữ Vương gia. Một người nắm trong tay quyền lực lốc xoáy. Khi nào mới có thể giải thoát được? Giống như trước đây, đứng trên lưng ngựa, giống như một chú chim vui vẻ, khoái lạc, vô ưu vô lo bay nhảy trên cánh đồng xanh ngát? Có lẽ, mãi mãi không thể có được ... Ngân Kỳ khẽ thở dài một tiếng. Người giãy giụa trong cơn lốc xoáy quyền lực, không phải ai cũng có cảm giác thống khổ giống như Ngân Kỳ. Chí ít Bá Nhan Mãnh Khả không như vậy. Ngược lại, y còn vui mừng với cảm giác này, thích nắm quyền khống chế vận mệnh trong tay mình, sắp xếp vận mệnh của người khác. Đó là cảm giác của kẻ mạnh nhất trong thiên hạ. Ba mươi năm trước, y chính thức chấp chính. Không bao lâu sau đã giam lỏng Hoàng hậu có lực ảnh hưởng còn lớn hơn cả y, cho dù là vị Hoàng hậu này dốc hết sức phụ tá y đăng cơ. Y không thích bất kỳ ai có thể khống chế được y, chế ước y. Y đã gửi cho triều Minh quốc thư, tự xưng là Đại Khả Hãn Đại Nguyên, nghiễm nhiên ngồi ngang hàng với Thiên Khả Hãn triều Minh. Vì ngăn cản nội chiến thường niên nội bộ Mông Cổ liên tiếp, khống chế sự phát triển của bộ lạc khác. Y đã sáp nhập các bộ lạc Thát Đát Mông Cổ lại, chia ra thành sáu đại vạn hộ. Chia cho Sát Cáp Nhĩ, Ngột Lương Cáp, Khách Nhĩ Khách, Ngạc Nhĩ Đa Tư, Mông Quách Lặc Tân và Vĩnh Tạ Bố vạn hộ. Y đã phế bỏ chức vị Hiền vương, Thái sư, Tri viện. Y thi ân uy với Ngõa Lạt Mông Cổ, ban bố thủ lĩnh các bộ Vệ Lạp Đặc được cùng được sinh sống với trụ trướng của hậu duệ Vệ La Đặc và Oa Khoát Đài, ở nơi đó chỉ được xưng trạch mà không được xưng điện, chùm tua trên mũ (quan anh) không được quá bốn ngón tay càng hiển lộ uy vọng... Duy không bị nhét vào trực tiếp quản hạt, chỉ có bộ phận Khoa Nhĩ Thấm của huynh đệ Thành Cát Tư Hãn thống trị. Bởi vì họ đã ủng hộ kiên quyết nhất cho mình. Bá Nhan Mãnh Khả hùng tâm bừng bừng, kỳ vọng từng bước thống trị toàn bộ thảo nguyên Đại Mạc. Sau đó lại chiếm lĩnh lại Trung Nguyên giang sơn gấm vóc. Ai ngờ, không những tử địch gia tộc hoàng kim, Thiên Thánh Khả Hãn cũng ngoài nóng trong lạnh với con cháu ruột thịt, âm thầm phát triển thế lực, muốn đối nghịch với y. Ngay cả thủ lĩnh của Mông Quách Lặc Tân bộ Hỏa Si cũng có hai lòng, cuối cùng cũng đã phát động phản loạn. Y luôn mơ tưởng khôi phục Bắc Kinh Trung Đô Đại Nguyên mà vẫn chưa thực hiện được. Thế lực mà mình vất vả gây dựng nhiều năm như vậy lại bị sụp đổ. Hiện giờ Hoa Đương của Đóa Nhan Tam Vệ lợi dụng cơ hội y tới hồ Thanh Hải trừng trị phản đồ Gia Tư Bố, chiếm trước địa bàn của y. Mặc dù Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ đã hy sinh bản thân, giúp y tiêu diệt Hoa Đương. Nhưng địa bàn một lần nữa cướp lại được không còn được mở mang như lúc đầu nữa. Bộ tộc thủ hạ cũng đã lòng quân bất ổn rồi. Trên thảo nguyên đã từng là anh hùng vĩ đại nhất, bây giờ đã trở thành một bộ phận yếu nhất trong mấy thế lực, bị kẹp giữa những ngày tháng sinh sống không tốt, càng không phải là Bá Nhan tâm cao khí ngạo có thể nhẫn nhịn được. Y cần phải tranh thủ tất cả những gì có thể, cướp lại tất cả những gì thuộc về mình. Thậm chí là còn lớn mạnh hơn trước đây. Cho nên, y tham lam hấp thụ hết thảy lực lượng. Bạch Y Quân Dương Anh thống lĩnh gần vạn người, võ trang hùng mạnh đã trở thành thế lực được yêu thích. Lúc này, bất luận thế nào, y cũng phải cướp được thế lực này về trướng để tranh thủ chinh phục thảo nguyên rộng lớn. - Đại Hãn, nhân mã Bạch Y Quân Dương Anh tới rồi, khoảng chừng hơn nghìn người! Một binh lính được cử đi thăm dò nghe ngóng tin tức cưỡi ngựa chạy tới, từ xa đã hô lớn. Vì thể hiện thành ý, y đã chọn hạt địa Thái Ninh Vệ này để hội minh. Hơn nữa chỉ dẫn theo hai nghìn nhân mã. Để tránh sơ suất dẫm vào vết xe đổ Hoa Đương dẫn người tới tiêu diệt lần trước, số thám báo mà y đã cử đi hàng trăm người, tuần tra xung quanh 60 dặm. Hơn nữa còn có ba con Hải Đông Thanh đích thân y huấn luyện luân bay quanh ở trên bầu trời. - Ừ, trạm giác các bộ tiếp tục tuần tra, không được sơ suất! Bá Nhan Mãnh Khả hạ lệnh, lập tức đi lên một sườn núi cao, nhìn về phía xa. Tận đầu cánh đồng tuyết màu trắng bạc, từng đường màu đen dần hiện lên rõ rệt. Cuối cùng chỉ thấy một đội ngựa dài như tên bay lao tới, khí thế vô cùng cấp bánhư bão táp, để lại cát bụi cuồn cuộn phía sau. - Quả nhiên là một đội mạnh, có thể cho ta sử dụng, ta sẽ như hổ mọc thêm cánh. Bá Nhan Đại Khả Hãn vuốt râu khen thưởng. Y nửa đời ngựa chiến, từ năm 7 tuổi đã đánh giặc trên lưng ngựa rồi, chỉ thoáng cái đã thấy được cánh Bạch Y Quân trời long đất lở này tuyệt đối không phải là dễ nắm giữ. Hồng Nương Tử cũng thấy doanh trại quân đội phía trước, đánh giá sơ bộ nhân mã không vượt qua số người mà ban đầu Bá Nhan và nàng ước định. Trong lòng Hồng Nương Tử đã định, đầu tầu gương mẫu, xông thẳng về phía người đông nghịt đó. Đó là cờ xí của Đại Hãn Mông Cổ. Bá Nhan Mãnh Khả ngạo nghễ đứng ở chỗ cao, chờ Hồng Nương Tử tới. Nhân mã của Hồng Nương Tử nhanh chóng giảm tốc độ. Nàng đích thân dẫn hơn 20 kỵ mã lao vên dốc, sau đó xuống ngựa. Thân thủ mạnh mẽ khiến cho Bá Nhan càng thêm tán thưởng. Hai người đi tới đối diện, đánh giá lẫn nhau. Bá Nhan Mãnh Khả mặc áo giáp, đầu đội mũ sắt, khoác một đấu bồng màu trắng. Chòm râu như kích, thân thể cường tráng như núi. Hồng Nương Tử thấy thế thầm tán thưởng một câu: Quả nhiên không hổ là kiêu hùng số 1 trên thảo nguyên, uy phong khí độ khác thường. Bá Nhan Mãnh Khả cũng đang quan sát nàng. Bá Nhan Mãnh Khả có chút bất ngờ. Y nghe nói Bạch Y Quân Trung Nguyên, cũng nghe nói tới đám người Lưu, Lưu Thất, Dương Hổ, Trương Mậu hung hãn vô địch. Hiện giờ Dương Anh là thủ lĩnh, mặc dù danh khí chưa lớn, nhưng có thể là thủ lĩnh cao nhất của Bạch Y Quân, trong lòng y thấy, cũng có lẽ là một mãnh sỹ thân thể cường tráng như hổ, không ngờ nhìn thấy không những cơ thể gày yếu, ngũ quan cũng rất thanh tú. Nhưng nhân sĩ Trung Nguyên vốn thanh tú, nõn nà hơn đàn ông thảo nguyên. Hơn nữa, nàng vừa rồi thể hiện thân thủ và khí thế của đội ngũ kỵ binh của nàng, Bá Nhan Mãnh Khả không dám trông mặt mà bắt hình dong, vẫn mỉm cười chạy ra đón chào. - Vị này nói vậy chính là đại thủ lĩnh nổi tiếng của Bạch Y Quân Dương Anh huynh đệ? Bá Nhan Mãnh Khả không ngờ lại nói tiếng Hán lưu loát như vậy. Hồng Nương Tử thu hồi ánh mắt đánh giá y, hai chân di chuyển, vô cùng đàn ông bước lên phía trước nghênh tiếp, chắp tay lại nói: - Chính là tại hạ, nói vậy huynh đài chính là Bá Nhan Đại đương gia sao? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Bá Nhan Mãnh Khả vừa nghe thấy thế suýt nữa thì máu não trong đầu ộc ra đâm đầu xuống dưới: - Đại Khả Hãn Đại Nguyên đã thành Đại đương gia rồi, chuyện này sao có thể sao có thể lăn lộn ...? Biéte lai lịch thân phận đối phương, Bá Nhan Mãnh Khả không khỏi cười khổ một tiếng: - Những người này chẳng qua là một đám thổ phỉ sơn tặc mà thôi. Lễ chế triều đình của họ đều không hiểu, xưng hô trên thảo nguyên đương nhiên là càng không hiểu rồi. Một đám quê mùa chưa từng gặp mặt, nhưng bây giờ đang dùng người, ta hà tất phải tính toán chuyện này chứ? Bá Nhan Mãnh Khả cố gắng mỉm cười, nói: - Dương huynh đệ, ta cũng ngưỡng mộ anh danh của ngươi đã lâu. Hôm nay gặp mặt, thực sự là vinh hạnh ba đời. - Hổ thẹn! Hổ thẹn! Đại đương gia quá khen rồi. Các huynh đệ ở Trung Nguyên lật thuyền, bị ép chạy trốn tới Quan Ngoại, vào nhà cướp bóc đồ ăn mà thôi. Ta sớm đã nghe nói Bá Nhan Đại đương gia ở Quan Ngoại cũng phát triển nhanh, chính là vị hảo hán đầu tiên đứng lên thúc ngựa chạy. Tiểu đệ nhận được sự tán thưởng của Đại đương gia ngài, thực sự vô cùng cảm kích! Phong Lôi nghe thấy thế mà muốn cười, liền quay đầu đi, Bá Nhan Mãnh Khả há hốc miệng ra. Y cảm thấy có chút hơi chóng mặt. Nhưng nghe lời này lại có cảm giác yên tâm. Con người Dương Anh khí chất thanh tú này, không ngờ lại là người thẳng thắn như vậy. Lục lâm hảo hán như vậy, chỉ cần nói chuyện tâm đầu ý hợp, hẳn là dễ tiếp nhận. Hồng Nương Tử và Bá Nhan Mãnh Khả khách khí chào nhau. Sau đó cùng đi vào đại trướng, thị vệ của nàng và thị vệ của Bá Nhan Mãnh Khả lần lượt đứng hai bên trướng. Mấy người Lôi Phong cũng đi theo vào trong, cùng đại tướng thủ hạ của Bá Nhan Mãnh Khả lần lượt ngồi xuống. Bên trong trướng bố trí chăn nỉ Mông Cổ vô cùng hoa lệ, yến tiệc cũng đã sắp xếp xong rồi. Hồng Nương Tử và Bá Nhan Mãnh Khả ngồi ngang hàng nhau trên vương vị. Phi tử do Nhan Mãnh Khả mới nạp, trang phục xinh đẹp, dâng trà sữa, cơm rang và sữa đậu nành, váng sữa ... cho đám người Hồng Nương Tử, mời khách quý thưởng thức. Đám người Hồng Nương Tử nhập gia tùy tục, dù có hợp khẩu vị hay không, cũng đều phải nếm thử. Bá Nhan Mãnh Khả thấy thế rất là vui mừng. Y nâng chiếc khay khảm vàng lên, bên trong đựng đầy rượu được làm từ men sữa. Bá Nhan Mãnh Khả lớn tiếng nói: - Dương huynh đệ, ta và ngươi hôm nay lần đầu gặp nhau, tình hình cụ thể chúng sẽ nói sau, nào, chúng ta cạn một bát trước đã! Hồng Nương Tử cũng hai tay cầm bát lên, hào sảng nói: - Không dám, có lẽ là hẳn là tiểu đệ kinh Bá Nhan Đại đương gia. Kính các vị huynh đệ một ly! Bá Nhan Mãnh Khả vừa nghe thấy nàng gọi một tiếng Đại đương gia mí mắt liền nhảy lên, nhưng lại không dễ thay đổi được chuyện này. Ở triều đình Trung Nguyên, nước ngoài tới tấn kiến khi gặp thiên tử mỗi lời nói mỗi hành động, nhất cử nhất động đều phải quan sát đại sự của nước đó. Tuy nhiên, trên thảo nguyên, rõ ràng là họ càng chú trọng tới lợi ích thực tế. Bá Nhan Mãnh Khả đã có lòng tiếp nhận, Hồng Nương Tử lại cố ý làm ra không hiểu biết về tình hình thế mạnh yếu đối với thảo nguyên, vẫn coi Bá Nhan là bá chủ số 1 của thảo nguyên, vô cùng ngưỡng mộ, tâm đầu ý hợp. Hai người đương nhiên là không cần giữ quy tắc. Hai người càng nói càng hợp nhau, quyết định từ này về sau hỗ trợ lẫn nhau, cùng tiến cùng lui. Hơn nữa hai người vẫn cần kết bái làm An Đáp. Biểu hiện của Hồng Nương Tử vô cùng thành thực. Nàng xắn tay áo lên muốn đi tìm một con gà trống lớn tới, chuẩn bị chặt đầu gà đốt giấy vàng, bị Bá Nhan Mãnh Khả dở khóc dở cười giữ lại. Theo nghi thức của Mông Cổ, dập đầu kết bái, như vậy là trở thành huynh đệ rồi. Bá Nhan Mãnh Khả đã đưa ra điều kiện vô cùng ưu đãi. Một đội võ trang hùng mạnh như Hồng Nương Tử muốn tiếp tục sinh tồn trên thảo nguyên, chỉ dựa vào cướp bóc thì tuyệt đối không đủ. Hơn nữa về lâu về dài, nguy hại tới sự an nguy của cả thảo nguyên, tất nhiên sẽ trở thành kẻ thù chung của các bên. Muốn sống lâu dài ở đây phải dung nhập vào địa phương. Cho nên Bá Nhan Mãnh Khả vạch ra một khoảng địa bàn, lấy Bất Lý Nha Dịch phía trên sông Oát Nan, người dân trong rừng, vùng thổ địa rộng lớn Cáp Lạt Ôn làm lãnh địa của Bạch Y Quân. Tất cả bộ tộc trong lãnh địa đều quy về quản hạt của Bạch Y Quân. Y lấy thân phận Đại Hãn Mông Cổ bổ nhiệm Dương Anh làm Bắc Anh Vương, Phó Hãn Mông Cổ! Điều kiện khẳng khái như vậy nghe thì quả thực khiến cho người ta vô cùng thích thú. Không những lập tức có được địa bàn rộng lớn tựa như mấy tỉnh Trung Nguyên, hơn nữa còn có vị hậu duệ gia tộc Hoàng Kim này bổ nhiệm và cam đoan, nàng sẽ trở thành Phó Hãn trên vùng đất thảo nguyên, danh chính ngôn thuận thống trị bộ tộc Mông Cổ mà không gặp phải sự phản kháng. Nhưng trên thực tế Bá Nhan Mãnh Khả chỉ cho nàng cái danh Bắc Anh Vương mà không có bất kỳ sự hỗ trợ và ủng hộ mang tính thực chất đã quy nạp cánh quân võ trang lớn mạnh như vậy vào dưới trướng của mình. trước khi bị Hoa Đương chiếm thì đã Ngõa Lạt chiếm lĩnh rồi, dưới tình thế bị bức bách hai mặt có địch, Bá Nhan vẫn luôn không có khả năng lấy lại lãnh địa này về. Bây giờ tặng nó lại cho Dương Anh, chẳng qua là làm chút ân tình thuận nước đẩy thuyền. Dương Anh muốn thống trị ở đó thì trước tiên phải làm một cuộc đại chiến với người Ngõa Lạt. Như vậy sẽ giúp y đạt được mục đích trả thù người Ngõa Lạt, làm lệch hướng binh lực của người Ngõa Lạt. Nếu Dương Anh không đứng vững được ở đó, trong quá trình giao chiến cũng có thể giúp y tiêu hao được lượng lớn thực lực người Ngõa Lạt. Nếu nàng giành được chỗ đứng thì sao? Khu vực đó có tình thế thế nào? Phía tây tiếp giáp Ngõa Lạt, phía đông tiếp giáp Nô Nhi Can Đô Ti. Đi về phía bắc chính là dải đất cực xa của Khách Sơn Hãn Quốc và La Tư Công Quốc đang chiến tranh. Phía dưới nó chính là địa bàn mà Bá Nhan Mãnh Khả đang cai quản. Như vậy một cánh quân thù địch với Đại Minh hoàn toàn do võ trang của người Hán tổ thành, đặt ở một nơi như vậy, họ căn bản không còn đường ra nữa. Cho dù nơi đó có chỗ đứng vững chắc cũng phải dựa vào Bá Nhan. Ngoài hoàn toàn dựa vào Bá Nhan ra thì không còn đường nào nữa. Như vậy thì không nuôi hổ thành họa, ngược lại con hổ này càng nuôi càng hung, càng có lợi cho Bá Nhan. Hồng Nương Tử cũng rất hài lòng về điều kiện như vậy. Di dân của Nô Nhi Can Đô Ti đã có hơn chục vạn người, lại cộng thêm quân đóng ở địa phương đã hình thành một lực lượng người Hán lớn mạnh. Bành Tiểu Dạng làm Binh Bị đạo Phó sứ, tổng quản luyện sứ chính luyện binh ở đó. Phía dưới Nô Nhi Can Đô Ti tạo thành đường cong bao quanh là Phúc Dư Vệ, Đóa Nhan vệ, Thái Ninh Vệ, Thẩm Dương Vệ, Đại Ninh vệ. Một khi có chuyện, mình và họ có thể liên kết lại thành một hổ khẩu, bao lấy Bá Nhan Mãnh Khả giống như bọc một chiếc sủi cảo. Hai huynh đệ tốt An Đáp vừa mới kết bái này đều là một bộ dạng nghĩa khí ngất trời, ngay thẳng dũng cảm. Một người thì bộc lộ bên ngoài vẻ thô tục và hoang dã của thảo nguyên để che giấu đi âm hiểm của mình. Một người thì miệng đầy tiếng lóng củalục lâm anh hùng nhằm che giấu được sự xảo quyệt của mình. Trong đại trướng nổi lên đầy không khí khí phách quân ẩm. Hai bên đang ăn uống vui vẻ, Hồng Nương Tử cầm một bát rượu đứng lên, đứng giữa trướng hào khí ngất trời nói: - Đại đương gia. - Ai! An Đáp của ta, bây giờ ngươi đã được bổ nhiệm làm Khả Hãn, trở thành Bắc Anh Vương của Đại Nguyên ta, gặp đại ca ta gọi Khả Hãn, nhưng không thể gọi Đại đương gia Đại đương gia được. Trong lòng Bá Nhan Mãnh Khả ăn không tiêu, xưng hô này khiến cho y vừa nghe đã hết hồn cuối cùng đã có cớ yêu cầu hắn ta không tiếp tục gọi như vậy nữa. Nếu không một khi tuyên dương lan tràn ra ngoài, người của cả thảo nguyên sẽ cười nhạo hay sao? - Ồ, Đại ... Khả Hãn, từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà. Đại ca có chuyện gì cứ nói, tiểu đệ ta dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ nan! - Được được được, ha ha ha! Bá Nhan Mãnh Khả vuốt râu vui vẻ. Y cũng nghe nói những lục lâm hảo hán đó nhất ngôn cửu đỉnh, vô cùng nghĩa khí. Bây giờ gặp quả nhiên là không hề giả, cho hắn một chức Vương gia vô nghĩa, tặng hắn một lãnh địa không thuộc về mình, lại đổi được những câu nói xuất phát từ tận đáy lòng, lại đổi được một vạn tinh binh nguyện trung thành, điều này thật sự là Trường Sinh Thiên phù hộ nha. Tiếc là nụ cười của y vẫn chưa cười hết, câu tiếp theo của Hồng Nương Tử đã khiến cho y nổi điên lên. - Khả Hãn đại ca, giang hồ có quy tắc của giang hồ, vừa mới nhập bọn cần phải tự lập được công trạng. Huynh yên tâm, tiểu đệ không để huynh phải khó xử, chờ tới khi đệ trở về tìm Mộc Lý Thanh Vệ Đại Minh, chặt đầu Chỉ huy sứ Vệ Sở Hàn Uy của họ để làm lễ ra mắt đại ca! Bá Nhan Mãnh Khả nghe mà tròng mắt sắp lồi ra: Tiểu đệ, ngươi không phải là thất lễ rồi sao? Ta ở đây còn có nhiều chuyện thối nát vẫn chưa giải quyết được. Đóa Nhan Tam Vệ đang muốn kéo quân Minh xuống nước. Ngươi đây không phải là đã khiến cho ta thêm loạn sao? Y cố gắng nén chịu mới không nói ra những lời thô tục: - Ôi, ở đây lại không phải là lục lâm sơn trại của đệ, không cần phải lập công trạng. Đại ca biết ngươi và quân Minh không đội trời chung. Nhưng Trung Nguyên các ngươi không phải có câu nói "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn" sao? Thành trì Vệ Sở của quan binh Đại Minh để đó cũng không chạy đi đâu được. Bây giờ chúng ta có một kẻ thù chung, chính là liên quân Ngõa Lạt và Hỏa Si, thực không nên có thêm kẻ thù mạnh nữa. - Nào nào nào, ngươi ngồi xuống trước đi, đại ca sẽ nói về tình hình ở dải sông Oát Nan và tình hình liên quân Ngõa Lạt, Hỏa Si cho ngươi biết. Huynh đệ chúng ta đồng tâm, trước tiên ứng phó với kẻ địch mạnh này rồi tính tiếp. Bá Nhan liền khuyên nhủ, khuyên Hồng Nương Tử ngồi yên vị trí, giải thích cho vị huynh đệ lục lâm hơi thiếu tâm nhãn này cần phải biết tùy cơ hành động. ************ Bệnh tình của Hoàng đế Chính Đức đã đỡ được 7, 8 phần rồi, nhưng Dương Lăng nhìn thân thể cường tráng hơn Chính Đức lúc này lại liên tục sốt nhẹ, hiện tại hắn thực sự rất ghét phải uống loại thuốc đắng khiến người ta buồn nôn đó, chỉ là vẫn phải cố gắng chịu đựng. Khi đại quân trở về Nam Kinh, hắn không thể không giữ vững tinh thần, ăn mặc chỉnh tề, ngồi trong xe kiệu cùng Hoàng đế đón nhận sự nghênh tiếp và chúc mừng của bách quan. Khi vừa vào thành, liền về phủ nghỉ ngơi. Hai vị Công chúa Vĩnh Phúc, Tương Nhi biết tin thì trong lòng vô cùng lo lắng. Nhưng hắn ở ngoài cung, lại không tiện thăm hỏi. Hai vị Công chúa mỗi người đều mang tâm tư riêng, không hẹn mà cùng tới khuyến khích Vĩnh Thuần to gan lớn mật nhất, tìm cơ hội xuất cung du ngoạn, nhân cơ hội đi tìm tình lang. Phản loạn Ninh Vương lúc này vẫn chưa bình ổn hoàn toàn. Thành Nam Xương hiện giờ vẫn còn nằm trong thế lực của Ninh Vương. Nhưng bên đó chỉ có thế tử Ninh Vương dẫn theo hàng nghìn con ông cháu cha bảo vệ thành. Cùng với đám người Lý Sâm, Hà Bính Văn, Bạch Trọng Tán tiến đánh, đánh hạ thành Nam Xương đã không có chút khó khăn nào. Hoàng thượng long thể an toàn, đó mới là chuyện quan trọng nhất. Một thế tử Ninh Vương không đáng giá phải để y vất vả dẫn quân xuất chinh, cho nên liền trở về thành Nam Kinh dưỡng bệnh, đồng thời thẩm vấn Ninh Vương, công khai tội trạng của lão với thiên hạ. Đồng thời, y vừa tới Nam Kinh đã vội vàng xuất chinh, còn vẫn chưa tới Hiếu Lăng bái tế thái tổ Cao Hoàng đế. Chuyến này trở về cũng phải đi bái kiến một lần. Tâm tình Chính Đức rất tốt. Y đã thu được lượng lớn vàng bạc châu báu trên thuyền chiến của Ninh Vương. Ngoài đầu thuyền đặt vàng bạc châu báu như núi, trong khoang thuyền còn có hơn chục hòm nữa. Ninh Vương hàng trăm năm qua sưu cao thuế nặng, vơ vét tiền bạc, thật sự có thể gọi là giàu ngang một nước rồi. Hơn nữa chưa nói tới xử trí Ninh Vương phủ, tất cả số tiền lớn như vậy thu được lúc này dùng để chi cho toàn bộ quân phí còn có thể dư giả được một nửa, đánh người của ngươi, tiêu tiền của ngươi. Hoàng đế Chính Đức rất hưởng thụ cảm giác này. Hôm nay, Chính Đức tới Hiếu Lăng tế tổ vừa mới về thành. Thành Nam Kinh rất nhiều năm chưa từng có nghi thức long trọng như vậy. Dân chúng ra đường quan sát, chỉ thấy tinh kỳ giáp sỹ trước long liễn, cờ lớn phần phật. Tiếp theo là cẩm y Hiệu úy. Tiếp đến là phiên tràng bảo xí, thị vệ bộ hành. Sau đó là kim trảo, ngân việt, ngọa trảo, lập trảo, kim qua, ngân qua, kim hưởng tiết, bạch huy. Thật đúng là nghi trượng thâm nghiêm, uy vũ vô cùng. Theo sau lại dùng nghi đao, hồng trượng, quan và hoàng y thị vệ hộ vệ, sau đó là lọng che, khúc tán, hoàng cái, tử tràng, thanh xí. Tiếp tục là tiền điện thị vệ mặc áo mũ xanh, thị vệ trực ban, nữ thị vệ... cách ngự giá khoảng 10 trượng, từ từ mà đi.