Chương 253: Kế sách diệt phỉ

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:24

- Bên này, Thủy sư tướng lĩnh giảng giải tín hiệu cờ, tín hiệu đèn và phương pháp thông tin, cùng với hạm đội bày trận như thế nào, trợ giúp lẫn nhau như thế nào. Những năm gần đây, biển bị phong tỏa, Thủy sư ăn không quân lương vô cùng nhiêu, hơn nữa già nua yếu ớt, thậm chí thân là Thủy sư mà có rất đông người không tập thuỷ chiến. Cốc công công vâng chịu thánh ý, đi tới Giang Nam chuyện đầu tiên là chỉnh đốn Thủy sư, chiêu nạp tân binh, nghiêm khắc huấn luyện, Giang Nam Thủy sư mới có khí thế như hôm nay. Rất nhiều tướng tá mới tăng lên, cho nên phải huấn luyện từ đầu. Bạch Trọng Tán nói qua tình hình Thủy sư doanh, cũng không để lỡ cơ hội tán dương Cốc Đại Dụng vài câu, Cốc Đại Dụng nghe được cả người thư thái. Gương mặt không khỏi vui mừng. Cốc Đại Dụng 'Nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán' thì Dương Lăng đã gặp qua rồi. Hơn nữa tiền đồ của Cốc Đại Dụng với chuyện mở hải thông thương có thành công hay không có liên quan chặt chẽ. Mà muốn mở hải thông thương cửa thứ nhất là phải có Thủy sư hùng mạnh cam đoan hải cương an toàn. Sao hắn có thể không ra sức chỉnh đốn Thủy sư? - Doanh trướng bên này, chủ yếu là do Thủy sư tướng lĩnh và Bành Thiên tổng chiêu nạp tới những người có kinh nghiệm hải chiến, như đánh giáp lá cà, đoạt bãi đổ bộ, chiếm trước yếu điểm, cùng với phương thưc lui lại như thế nào. Dương Lăng gật gật đầu, hắn đến bây giờ còn chưa thấy Hàn Vũ: - Hàn Vũ Hàn Thiên tổng hiện giờ ở nơi nào? Bạch Trọng Tán quay đầu nói nhỏ với một Thủy sư tướng lĩnh, lúc này mới đáp: - Bẩm đại nhân, Hàn Thiên tổng dẫn ba tàu chiến hạm, năm trăm tân binh đã huấn luyện xong ra biển diễn võ, buổi chiều sẽ trở về, bọn họ đã là nhóm thứ sáu rồi. Dựa theo lệnh Binh bộ ban, Đại Minh Thủy sư thời tiết gì cũng có thể chiến, địa điểm gì cũng có thể chiến, thời gian gì cũng có thể chiến, cho nên ngày có sương, ngày mưa và ban đêm thì cũng phải thay nhau diễn tập. Bởi vì ngày giặc Oa đột kích ngày càng gần, nhiệm vụ huấn luyện lính thêm khẩn trương, Hàn Thiên tổng sáng nay chủ động xin đi dẫn thuyền rời bến tiến hành diễn võ. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời cười nói: - Hôm nay bầu trời vô tận, gió êm sóng lặng, thích hợp đưa đại pháo đi diễn luyện. Như thế lúc tác chiến thật sự sẽ không bị luống cuống, chỉ cần đánh vài trận là cũng thành lão Binh. Dương Lăng cười nói: - Đúng thế, lý luận suông vẫn chỉ là lý luận, phải đích thân thử mới có thể chân chính nắm giữ vào trong tay. Giặc Oa giờ đã tới vùng duyên hải Đại Minh, phỏng chừng ít ngày nữa sẽ bắt đầu tập kích quấy rối. Đây là Thủy sư ta một lần nữa tổ chức và thành lập lại, Bạch đại nhân nhất định phải cực kỳ thận trọng, phải cam đoan trận đầu thành công, nếu lão Binh đã lâu chưa đánh giặc cùng với những tân binh vừa mới nhập ngũ bị hạ thấp sĩ khí, chiến lực về sau tất nhiên sẽ giảm bớt đi nhiều. Một kẻ nhát gan, ngay cả khi được mặc khôi giáp bền chắc nhất, cầm vũ khí sắc bén nhất, trên chiến trường cũng chỉ có thể làm lính đào ngũ.. - Vâng, đại nhân nói phải, với quân lính, khơi dậy sĩ khí vô cùng quan trọng. Sĩ khí tản ra, bản thân anh minh thần võ thì bọn họ chỉ lo chạy tứ tán bốn phía, trận này cũng không cách nào đánh. Bạch Trọng Tán vuốt cằm nói. Phía trước xuất hiện đỉnh soái trướng, Dương Lăng dừng bước nhìn lại, chỉ thấy Thành Khởi Vận giơ một cây quạt có cán mạ vàng che mặt, gò má đỏ bừng, hiển nhiên không thích ứng với cái nắng mãnh liệt ở bờ biển. Thành Khởi Vận ở trong quân doanh không tiện mặc hồng trang nên đã măc nam trang, nghiễm nhiên thành một thư sinh tuấn tú, ở bên cạnh Dương Lăng không xa, giống như phụ tá bình thường, khó khiến quân tốt chú ý. Dương Lăng thấy thế cười, đứng nghiêm quay lại nói với các tướng lĩnh: - Việc Giang Nam mở hải thông thương, xử lý làm từng bước, đâu vào đấy, bản quan sẽ nhất nhất báo cáo cho Hoàng thượng. Tuy nhiên trước khi mở biển nhất định phải tiễu trừ giặc Oa. Tiêu diệt Oa phỉ, nhất định phải có Thủy sư hùng mạnh, nếu không ngồi chờ địch đến, bị động ứng chiến, cuối cùng khó biết kết quả. Các vị hẳn đều khát nước rồi? Nào, chúng ta vào trong trướng nghỉ ngơi một chút, bản quan nói qua về tình hình biển đảo. Ha hả, Bạch đại nhân có trà thượng phẩm không? Bản quan không trà không vui... Không thể tưởng được lần này lại có tác dụng, Bạch Trọng Tán nguyên là Tây Bắc Đốc Soái, trị quân rất nghiêm, vì quân kỷ hắn cũng không uống rượu, chỉ có điều người này ham danh trà, lá trà thực y uống so sánh với rượu còn đắt hơn vài phần. Vừa nghe khâm sai đại nhân cũng là người đồng đạo, Bạch Trọng Tán mừng rỡ, vội vàng nói: - Đại nhân mời vào trướng nghỉ tạm, nói đến trà... Ở Giang Nam làm sao có thể không có danh trà? Hạ quan cũng trà tốt, hạ quan hiện có Tây Hồ Long Tỉnh, Hào Đỉnh Thạch Hoa, Ngọc Diệp Trường Xuân, Cố Chử Tử Duẫn, Hợp Hoan Minh Nguyệt, Kỵ Hỏa, Điểu Chủy, Tiểu Tứ Hiện..., đại nhân thích uống loại nào? Dương Lăng cười ha ha, nói: - Bạch đại nhân là người lành nghề, ta không như vậy, trà ngon có thể uống nhưng không nhớ ra được tên của chúng. Bản quan thích uống... Tiểu Thành. Tên là gì ấy nhỉ? Người ngoài chỉ nghe Dương Lăng hỏi "Bản quan thích uống trà" Thành Khởi Vận lại hiểu được hắn đang hỏi "Tiểu Thành muốn uống trà gì?" Nàng trong lòng ngọt ngào, rồi lập tức lo được lo mất: Hắn... Hắn đang xem ta như nữ nhân mà để ý, hay vẫn là thủ đoạn lấy lòng cấp dưới? Thành Khởi Vận nhìn Dương Lăng, trên má lộ ra má lúm đồng tiền nói: - Đại nhân, nếu không ngại nên thử... Hợp Hoan Minh Nguyệt Nói đến đây, đem cán quạt ở bạch như tố ngọc lòng bàn tay dụng tâm địa gõ hai phat, - Tân chế tề hoàn tố, sáng tỏ như sương tuyết. Tài tác hợp hợp hoan phiến, đoàn viên tự minh nguyệt. Xuất nhập quân hoài tụ, động diêu vi phong phát. Thường khủng thu tiết chí, lương ý đoạt viêm nhiệt, khí quyên khiếp liêm trung, ân tình trung đạo tuyệt. Kỳ vọng của Thành Khởi Vận đã khéo léo thông qua bốn chữ 'hợp qua minh nguyệt', ánh mắt hướng Dương Lăng phát ra tín hiệu. Đáng tiếc... Đáng tiếc Dương lớn tú tài chỉ biết 'Gặt lúa ngày giữa trưa'. Muốn hắn hiểu được ý tứ hàm xúc của Thành Khởi Vận, so với giải hải thông thương còn khó hơn gấp bội. Hắn không phát giác gì nói với các tướng: - Cốc công công, chư vị tướng quân, chúng ta vào trong phẩm trà quý của Bạch đại nhân đi, ha ha ha, mọi người mời, mời mời... - Đầu đất! Liên nhi nói không sai, tên khốn khiếp này đúng là đầu gỗ! Thành Khởi Vận oán hận nhìn hắn, bĩu môi đi theo vào lều lớn. Giữa lều lớn là một bàn cát, xây dựng bố phòng duyên hải Chiết Giang, địa hình biển đảo cùng chỗ mấy đám hải tặc tụ tập thu nhỏ. Chỉ có điều Đại Minh vẫn chưa coi trọng quá trình thăm dò địa hình, bản đồ rõ ràng khá thô ráp, chỉ biểu hiện đại khái tình hình và một sông ngòi núi non nổi danh, tỷ lệ sai kém rất nhiều. Cửa lều mở rộng, ánh mặt trời chiếu không vào đến nơi mà hút lấy gió biển vô cùng mát mẻ. Đám người Dương Lăng vừa uống trà, Bạch Trọng Tán thấp giọng nói với gã tướng lĩnh vài câu, tướng lĩnh kia đứng dậy ôm quyền nói: - Khâm sai đại nhân, hạ quan thủ bị Hàng Châu Thủy sư Tăng Kiến Hùng, Bạch đại nhân, trong triều Thành đại nhân, còn có tướng lĩnh Chiết Giang Thủy sư đã nghiên cứu ra một đối sách, xin bẩm báo với khâm sai đại nhân. Dương Lăng vui vẻ nói: - Tăng đại nhân mời nói. Tăng Thủ Bị nói: - Đại nhân, đối với quần đạo trên biển, chúng ta hiện tại chuẩn bị áp dụng dụ hàng, chiêu an, bao vây tiễu trừ. Mới vừa nghe đại nhân đã chuẩn bị cùng Đông Doanh Quốc Thủy sư liên kết, như vậy bao vây tiễu trừ còn có thể điều chỉnh, tạo ra hiệu quả vô cùng tốt. Cùng Đông Doanh Quốc liên hợp bao vây tiễu trừ hải tặc kỳ thật chính là đề nghị của Dương Lăng. Chỉ là ban đầu muốn hai nước ở thuỷ vực của mình tiêu diệt phỉ, hiện giờ tiến một bước, phải liên hợp dụng binh, giống như thế giới hiện đại liên hợp chống khủng bố, chẳng qua Từng Phòng Bị cũng không biết triều đình làm vậy cũng xuất phát từ Dương Lăng. Dương Lăng suy nghĩ một chút nói: - Tình hình ngươi nói, bản quan có nghe một chút, tuy nhiên kế dụ hàng, trừ phi vạn bất đắc dĩ không nên sử dụng. Một lần dụ hàng có thể thành công, nhưng danh dự triều đình tan biến, từ nay về sau khó giữ lời với người khác. Từng Phòng Bị ngưng một chút nói: - Vâng! Đại nhân, vùng duyên hải trước mắt xuất hiện thực Oa, giả Oa, hải tặc Đại Minh Hải. Hải tặc Phương Tây rất hiếm, chỉ ở góc đông nam hoạt động, rất ít tiếp cận Chiết mân, không đáng kể. Dương Lăng nghe đến đó cười cười: Hải tặc Tây Dương không đáng kể kia về sau chính là họa tâm phúc của Trung Quốc, trừ hắn ra. Chỉ sợ hiện tại không ai nghĩ vậy về hải tặc Tây Dương, bọn họ hiện tại cũng đã rục rịch, có chủ ý tới eo biển Malacca, chỉ có điều Thủy sư vùng duyên hải còn chưa ý thức được nguy cơ mà thôi. Hắn không nói chen vào, chỉ vuốt cằm nói: - Tiếp tục đi. - Đối với Đại Minh Hải, chúng ta chủ yếu lấy chiêu an là chính, những người này dũng mãnh thiện chiến, một khi chiêu an thì sẽ có sẵn Thủy sư hùng binh. Đại Minh Hải, bọn họ vốn đến từ vùng duyên hải, hương thân phụ lão đều ở ven biển, cho nên bọn họ không lên bờ cướp bóc, quấy nhiễu ngư dân, mưu lợi chủ yếu là buôn lậu trên biển, thu hải phí, nếu bỏ số tiền lớn, bọn họ còn có thể hộ tống tàu buôn lậu đi tới Nam Dương. Tiếp theo là cùng với nhóm hải tặc khác tranh giành lợi, thực Oa chỉ có tháng ba bốn và chín mười hàng năm mới tới Đại Minh ta đổ bộ cướp bóc. Còn lại trở về Đông Doanh, nước phụ thuộc cho thực Oa giả Oa sống nhờ trên hải đảo, xưa nay cũng sẽ ra ngoài cướp bóc thương thuyền kinh doanh, có khi cũng sẽ bị Đại Minh Hải trộm đen ăn đen. Còn có Tây Dương hải tặc, mỗi lần Bắc thượng cũng là mục tiêu cướp bóc của Đại Minh Hải. Thu nhập chủ yếu của Đại Minh Hải là trộm thương, lấy binh dưỡng thương, tự mình kinh doanh với các nước Nam Dương và buôn lậu, như vậy bọn họ phải phòng bị việc hải tặc khác đánh lén. Cho nên trên biển Đại Minh Hải có chiến lực mạnh nhất, muốn tiêu diệt cũng khó khăn nhất. Dương Lăng cười nói: - Mạnh bao nhiêu? Chẳng lẽ còn mạnh hơn Đại Minh Thủy sư? Tăng Phòng Bị xấu hổ cười: - Cũng không hẳn vậy, chủ yếu là bọn họ có dư tài sẽ đưa về nhà cho thân nhân, còn có thể sửa cầu bổ đường, làm chút việc thiện lung lạc dân tâm, cho nên Đại Minh Thủy sư mỗi lần rời bến, đều sẽ có người cấp mật báo cho chúng, thậm chí cung cấp chỗ ẩn nấp. Hơn nữa bọn họ tới Nam Dương buôn lậu hàng hóa, các tiểu quốc tham lợi cũng âm thầm giúp đỡ bọn họ, tiêu diệt vô cùng khó khăn. Y nhìn Bành Phú Quý, nói: - Vùng Phổ Đà sơn bắt đầu có một đạo tặc tên hiệu Sa Ngư Vương, là một trong Đông Hải tứ đại cướp. Thế lực của gã lớn nhất, căn bản không cần phái thuyền rời bến, chỉ cần có thuyền qua lại gã sẽ ép lên đảo, các nước Nam Dương và Đại Minh buôn lậu sẽ cập bờ nhận kiểm tra thực hư, sau đó ấn theo số lượng hàng hóa nộp phí dụng. Thu hoạch tài vật của Sa Ngư Vương chia làm ba phần Thiên Địa Nhân. Thiên một phần, dùng để cứu trợ dân nghèo vùng duyên hải, địa một phần, chuyên trao cho hải tặc chết trận và tàn tật, nhân chia ra, thưởng cho người có công tác chiến, được dân nghèo và hải tặc ủng hộ, chúng ta... Xác thực từng bị đánh bại vài lần. Bành lão gia tử chính là Đông Hải đạo tặc Sa Ngư Vương, và đã bị triều đình chiêu an, thượng tầng Thủy sư quan quân đều biết, chỉ có điều việc này chưa công khai, không chỉ dân chúng không biết, mà ngay cả quan quân bậc thấp cũng không biết gì, cho nên mặc dù các quan ở đây đều biết, y cũng không tiện nói thẳng ra Bành Phú Quý. Dương Lăng nghe thấy cười ha ha nói: - Hay, không thể tưởng được trong Đại Minh Hải còn có nhân vật như Robin Hood. Hắn cười nhìn Bành Phú Quý, nghĩ thầm: "Đáng tiếc người này hùng tâm không đủ, nếu như không có tư tưởng lá rụng về cộ, không chừng chính là một con rồng lớn trên biển. Bành Phú Quý bị Từng Phòng Bị kể lại chuyện chiếm biển làm vua năm xưa, đỏ mặt, nghe thấy Dương Lăng so y với Robin Hood thì không nhịn nổi hỏi: - Đại nhân, Robin Hood là ai? Dương Lăng cười dài mà nói: - Đó là một hiệp sĩ trộm có tiếng ở phương Tây.. Bành Phú Quý ở trên biển bấy giờ là tung hoành vô địch. Không ít người ở đây từng là bại tướng dưới tay thủ hạ y, nhưng hôm nay y cũng là quan, chức quan tuy thấp hơn người ta một chút, khiến người xuất thân hải tặc như y luôn thấy thấp hơn người ta một cái đầu, hiện giờ nghe khâm sai so y với Trộm Hiệp Sĩ, cảm thấy rất vẻ vang, ngực cũng ưỡn ra. Tăng Thủ Bị do dự một chút nói: - Về phần thực Oa và giả Oa, tán tận lương tâm. Chúng ta quyết định lấy tiêu diệt là chính. Nhưng hàng năm xuân thu chỉ có hai mùa vượt biển đến Đại Minh cướp bóc, hơn nữa bọn họ có mật thám, có thể tránh né Thủy sư tuần tra, cho nên chúng ta rất ít cùng chúng phát sinh chiến đấu trên biển, nên chiến lực như thế nào thực không thể biết. Về phần hải tặc nhỏ khác, tin rằng mở hải thông thương sẽ có một phần phân hóa thành thương nhân, hải tặc còn lại cũng khó tạo thành uy hiếp với thương thuyền. Dương Lăng nghe xong gật đầu nói: - Đúng vậy, tiêu diệt và trấn áp cùng sử dụng, có như vậy mới có thể phân hoá trên biển, mau chóng lấy được chiến quả, trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, chiến thuật chiến pháp cụ thể, cũng còn phải tùy cơ ứng biến. Trên biển làm trộm. Biển rộng chính là báu vật thiên nhiên, trăm tàu chiến hạm lao vào biển, chạy nhanh tới mười dặm thì sẽ chẳng thể tìm được, mà giặc Oa lại giỏi về che giấu, cho nên chúng ta phải phái ra mật thám, hiểu biết chi tiết về hải tặc và quan hệ giữa họ. Phương diện này... Thành Đương Đầu, giao cho nàng phụ trách. Thành Khởi Vận tiến lên trước một bước, như nam tử ôm quyền hành lê, nghiêm nghị cung đáp: - Vâng! - Hải Cẩu Tử chiếm cứ một đảo, chiếm hạm ba mươi thuyền, trong tay hơn ngàn người, thực lực không thể khinh thường, hắn kết nghĩa với Tuyết Miêu chiếm cứ hải đảo xa hơn. Bất kể là chiến hạm hay binh mã đều không kém gã. Bọn họ chủ yếu kiếm tiền bằng đánh cướp và bắt cóc tống tiền. Hai người này chiếm đảo làm vua, tự do tự tại. Tuy rằng nghe nói triều đình đang huấn luyện Thủy sư như vẫn bất động, ty chức phái người đi thử, cả hai không có ý theo triều đình chiêu an. Bành Phú Quý nói với Thành Khởi Vận xong, Thành Khởi Vận chắp hai tay sau lưng trong phòng bước thong thả tới bên cửa sổ, nhìn hải âu ngoài khơi, chậm rãi nói: - Không vội, không đánh mà để hai kẻ tâm cao khí ngạo trên nước thần phục, rất khó! Trước đưa người qua đó, miễn cho nước đến chân mới nhảy khiến hai người kia hoài nghi. - Vâng, ty chức lập tức phái người thông tri mỹ nhân, bảo gã ấn kế làm việc, việc này... có cần cho Xưởng đốc đại nhân biết không? Bành Phú Quý ngẫm nghĩ một chút lại hỏi. - Không cần. Thành Khởi Vận ác nghiệt nói: - Nếu bọn họ nhận thức Thủy sư triều đình lợi hại, đồng ý nhận triều đình chiêu an, như vậy quân cờ giấu mặt căn bản là không dùng được, nếu bọn họ không thức thời, không thiếu lúc dùng thủ đoạn tàn nhẫn. Dương đại nhân tâm địa quá mức từ bi, người đọc sách mà, có đôi khi khó tránh khỏi việc lặt vặt, nếu hắn phản đối, sẽ loạn trận tuyến đầu. Dương đại nhân là người làm đại sự, vẫn để hắn ít dính huyết tanh thì tốt hơn. Nàng ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi: - Có liên quan tới Đông Hải tứ đại kiêu hùng, người trên nước mưu sinh thường nói 'Hải cẩu ôm lấy một con mèo, cá mập không ăn đã xong" thực lực như thế nào? Bành Phú Quý cười nói: - Bạch Tiểu Thảo làm người nhát gan, chần chần chừ chừ, tuy nhiên thế lực của hắn cũng không nhỏ, hắn chiếm cứ Hoàng Vĩ Tự, Điếu Ngư Tự, Bắc Tiểu Đảo, trong tay chiến hạm hơn hai mươi thuyền, thương thuyền gần năm mươi. Gã ôm đồm vùng đông nam và châu báu, ngọc khí, hương liệu Đại Minh, chính là kinh doanh buôn lậu, cùng thương nhân Lưu Cầu, Di Châu lui tới chặt chẽ, nói gã là đạo tặc, kỳ thật càng giống như một thương nhân khéo léo đưa đẩy. Bởi vì Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu thường xuyên liên kết ức hiếp gã, cho nên gã từng hướng lão phu cầu viện, hy vọng cùng lão phu kết minh, tuy nhiên tiểu tử này thấy gió theo đà, là một người không thể nhờ vả, lão phu không muốn vì người như thế đắc tội huynh đệ Hải Cẩu Tử nên luôn cự tuyệt, bởi vậy mới có 'Cá mập không ăn đã xong'. Hiện tại nhân mã của ta do Vương mỹ nhân thống lĩnh, nên gọi 'Mỹ nhân không ăn đã xong'. Ha ha... Thành Khởi Vận nhếch môi cười tà: - Nhát gan, tham lợi, người như vậy muốn dụ thì phải dùng lợi ích. Dương đại nhân tựa hồ đối với kinh thương cực có hứng thú, người này có nhiều thương thuyền như vậy, lại cùng các nước quan hệ chặt chẽ, nếu mời chào đến. Đại nhân nhất định rất vui. Lão gia tử, ngài dùng điểm tâm thì nghĩ biện pháp ăn gã đi. Sa Ngư Vương Bành Phú Quý thấy Thành Khởi Vận không còn gì chỉ bảo, liền chắp tay nói: - Nhị Đương Đầu, nếu như không có gì phân phó, ta phải đi an bài một chút. Thành Khởi Vận gật gật đầu, tiễn Bành Phú Quý ra cửa rồi cẩn thận cân nhắc kế hoạch lại một lần, lúc này mới nhướn mày, vui mừng đứng dậy. Bờ cát xốp, đi phải cố hết sức, cùng Dương Lăng đi hơn nửa ngày, xử lý xong công sự mới thấy cổ chân mệt mỏi, nàng ngồi xuống giường cởi giày. Bỏ tất để lộ đôi chân xinh đẹp, duyên dáng. Lúc này cánh cửa "Soạt soạt" vài cái, Thành Khởi Vận tưởng nha hoàn hầu hạ tới, cũng không ngẩng đầu lên nói: - Vào đây, bưng nước tới cho ta. Người mới vào cửa không nói gì, bưng chậu nước trên kệ gần cửa tới. Thành Khởi Vận nhìn thấy trước mắt một ống tay áo, giày đế trắng, quan bào màu đỏ có đuôi rồng, không khỏi hoảng sợ, vội vã ngẩng đầu thì thấy Dương Lăng đã đặt châu nước trước mặt nàng, cười nói: - Thế nào, đau chân rồi hả? Đôi chân trắng mỏng manh, cách vị trí Dương Lăng cúi đầu rất gần. Thành Khởi Vận không khỏi xấu hổ rụt chân, đợi Dương Lăng đứng dậy mới thả hai chân vào trong chậu, vừa cảm nhận sự săn sóc quan tâm vừa nói: - Sao đại nhân lại tới đây? Hai tay Thành Khởi Vận bám lây mép giường, đôi chân nghịch trong nước hết sức dịu dàng quyến rũ. Dương Lăng không tiện nhìn nhiều, hắn ngồi xuống ghế nói: - Giặc Oa lên bờ xâm nhập, gặp ngăn cản thì trốn về hải đảo, phải công đảo thì không thể chỉ dựa vào thuỷ quân, mà vệ sở vùng duyên hải thì chiến lực mục nát... Dương Lăng lắc lắc đầu, nghiêm trọng nói: - Hôm nay nghe xong Tăng Thủ Bị nói qua tình hình, ta cảm thấy lấy cướp chế cướp cũng là một cách, dù sao bọn họ hiểu rõ nhau, Đại Minh Thủy sư đừng nói vừa mới thành lập, cho dù chiến lực cao cường cũng không thể vừa tác chiến trên nước vừa tác chiến trên đất liền... Nếu chiến tranh kéo dài, triều đình không chi nổi nhiều bạc như vậy, đến lúc đó ta sợ chính sách cấm biển sẽ lặp lại. Hắn hít vào một hơi, nheo mắt lại nói: - Khởi Vận, nàng nghĩ xem, nếu hiện tại có mười ngàn hải tặc, chúng ta ít nhất phải bồi dưỡng mười ngàn chiến sĩ tương đương tới ứng đối, lúc này một chọi một, còn có quân lương, quân giới cùng với hao phí thời gian huấn luyện thì cần tới bao nhiêu? Tiêu phí thương vong và cái giá phải trả lại là bao nhiêu? Vẫn không thể cam đoan thủ thắng. Nếu chiêu an được mười ngàn hải tặc này thì sao? Chúng ta có được mười ngàn thuỷ quân đồng thời đối phương giảm bớt mười ngàn thuỷ quân, biến thành hai đối không, hơn nữagiảm tiêu phí thời gian huấn luyện, bất kể là tiêu phí quân phí hay cái giá phải trả cho chiến đấu, cũng nắm chắc được thắng bại, đây là vụ mua bán một vốn bốn lời, cho nên Thủy sư bên này gia tăng chuẩn bị chiến tranh, nàng ở đó... Ta hy vọng có thể tận lực trộm thế lực của Đại Minh Hải về. Thành Khởi Vận cười nói: - Chiêu an ưu điểm ta cũng hiểu, chỉ là không được thấu triệt như đại nhân, ha ha, đại nhân tính toán tỉ mỉ như thương nhân, Phổ Đà sơn Vương mỹ nhân đã có ý nhận triều đình chiêu an rồi, đại nhân đi đòi thánh chỉ đi. Về phần ba thế lực còn lại, ty chức đang gia tăng liên lạc, chỉ mong bọn họ thức thời, cũng giảm đi phiền phức của chúng ta. Dương Lăng nghe xong yên lòng, cười nói: - Được, cụ thể thế nào, đợi có manh mối thì nói cho ta biết, Thủy sư chiến sự ta không bằng Bạch Chỉ huy sứ, Bành lão gia tử, ta sẽ đi sâu chi tiết. Muốn dụ thì phải dùng lợi ích, dọa thì ra uy, xúi giục chiêu an ta cũng không bằng nàng, tùy nàng làm chủ. Hắn cười, đứng dậy nói: - Rửa chân nằm nghỉ ngơi một chút đi, ta tới chỗ Mẫn đại nhân ngồi một chút. Thành Khởi Vận ngạc nhiên nói: - Đại nhân muốn đi sao? Ty chức... Hiện tại không thể đứng dậy cung kính tiễn đại nhân. Dương Lăng tức giận hừ một tiếng nói: - Vậy nàng cứ ngồi cung kính đi. Thành Khởi Vận che miệng cười trộm, Dương Lăng ra mở cửa, vừa lúc thấy một Bách hộ vội vàng chạy tới, xa xa thấy Dương Lăng liền vội kêu lên: - Đại nhân, Bạch đại nhân xin ngài ngay lập tức tới lều lớn, có quân tình khẩn cấp. Dương Lăng chấn động, vội vàng hỏi: - Xảy ra chuyện gì? Thành Khởi Vận trong phòng nghe thấy động tĩnh, cũng vội xỏ giày vào. Bách hộ chạy rất vội, thở dốc một lúc mới nói: - Có người đưa tin về, Hàn Thiên hộ dẫn ba chiến hạm ở trên biển diễn võ, gặp phải đại đội giặc Oa, theo Giáo Úy báo tin nói, quân ta thuyền lớn vượt hẳn chiến hạm địch, cho nên Hàn Thiên hộ dẫn hạm nghênh đón rồi. Dương Lăng khẩn trương hỏi: - Giặc Oa có bao nhiêu người? Bao nhiêu chiến hạm? Bách hộ lắc lắc đầu, nói: - Ty chức vội vàng tới, còn chưa nghe kể lại tỉ mỉ. Dương Lăng vừa nghe liền vội chạy đi, Thành Khởi Vận đã đi giày, mơ hồ nghe được một ít, nàng cũng gấp gáp đuổi theo. Dương Lăng tới soái trướng của Bạch Trọng Tán, chỉ thấy tướng tá tập hợp, Cốc Đại Dụng cũng đứng ở trước bàn cát chỉ trỏ, thấy hắn tiến vào, đám người Bạch Trọng Tán vội vàng tiến lên: - Đại nhân, Hàn Thiên hộ... Dương Lăng ngắt lời: - Ta biết rồi, bọn họ gặp địch ở đâu? Chiến hạm địch có bao nhiêu? Binh lực như thế nào? Bạch Trọng Tán nói: - Đột nhiên xuất hiện mười một chiến thuyền giặc Oa, tổng binh lực ước chừng một ngàn ba trăm người, Hàn Thiên hộ chỉ có ba chiến hạm, năm trăm tân binh, ta đã phái người tập hợp Thủy sư chiến hạm, chuẩn bị đến cứu viện, chỉ có điều... Y nói: - Chỉ có điều không biết là có tới kịp không... Hàng Châu Loan thủy sư dốc toàn lực xuất động, dù sao đây là do Đại Minh Thủy sư xây dựng để lại cho tới nay và là thứ đầu tiên giặc Oa ỷ vào, có ý nghĩa chính trị sâu xa thực chất với chiến tranh. Quan giáo, kỳ quân, thủy thủ, hỏa trưởng, dân sảo, đà công, ban đĩnh thủ mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, đại quân theo gió vượt sóng chạy về phía Hàn Vũ gặp thuyền giặc Oa ở hải vực. Thủy sư sĩ tốt Trung Nguyên thì Thủy sư quan binh chiếm một nửa, tân binh chiêu mộ gần đây chiếm một nửa, còn một số ít tâm phúc của Bành Phú Quý phân tán trên các chiến hạm. Lúc này, Bành Phú Quý lòng nóng như lửa đốt, ba chiến hạm rời bến là do Thiên hộ Hàn Vũ dẫn đội, phó Thiên hộ chính là con trai Bành Tiểu Bảo của y, đây là con út do tiểu thiếp thứ chín sinh cho Bành lão gia tử, năm nay mới mười tám tuổi, tuy nói thuở nhỏ mưa dầm thấm đất, theo cha huấn luyện cũng có bản lĩnh trên nước, nhưng dù sao cũng chưa từng một mình dẫn binh, huống chi còn là lấy ít địch nhiều?