Dương Lăng nhận ra thiếu nữ đó chính là công chúa Vĩnh Phúc. Vừa nghe Thái tử đang đuổi giết quốc cữu, y cũng không kịp thi lễ với công chúa, vội vàng hỏi ngay:
- Thái tử ở đâu? Xin điện hạ mau dẫn thần đi.
Công chúa Vĩnh Phúc dẫn Dương Lăng vội vàng đi vòng qua cái giá bằng gỗ tử đằng ra ngoài. Tên tiểu thái giám truyền chỉ thấy Dương Lăng lại bỏ chạy đi, không khỏi choáng váng: "Sao vị đại nhân này khoái kháng chỉ vậy ta?" Nhưng công chúa điện hạ dẫn y ly khai rồi, nhất thời hắn cũng không biết phải làm gì, đành cũng chạy theo.
Xuyên qua một hành lang, Dương Lăng thấy trên mười thái giám lẫn cung nữ đang đứng với vẻ mặt kinh hoàng. Khuôn mặt tuấn tú của Chu Hậu Chiếu đỏ bừng bừng, tay hắn cầm một thanh kiếm sắc bén đứng trước một hòn giả sơn. Bên kia hòn giả sơn là một gã đàn ông trên ba mươi tuổi đang theo dõi hành vi của Chu Hậu Chiếu qua khe hở của cái núi đá. Chu Hậu Chiếu vừa đuổi theo là gã liền chạy vòng quanh ngọn 'núi' đó, cực kỳ buồn cười.
Công chúa Vĩnh Phúc vội la lên:
- Dương tướng quân mau ngăn Hoàng huynh lại. Thọ Ninh Hầu vừa tới thăm phụ hoàng, Hoàng huynh liền đoạt lấy bảo kiếm của thị vệ đuổi một mạch tới tận đây.
Nghe xong, Dương Lăng sốt ruột bước lên phía trước gọi:
- Thái tử điện hạ! Không nên kích động.
Chu Hậu Chiếu quay người, quát:
- Ai dám lắm chuyện, ta giết luôn...
Hắn liếc mắt nhìn thấy Dương Lăng, bất giác giật mình, thần sắc lập tức dịu lại, vui vẻ nói:
- Dương Thị Độc! Ngươi tới đúng lúc lắm, mau giúp ta bắt tên loạn thần tặc tử này!
Thọ Ninh Hầu đứng ở phía đối diện, nghe nói y là Dương Thị Độc cũng không khỏi mừng rỡ, đây là người mà Hoàng hậu nương nương từng cứu, dù sao y cũng nên trả ân tình cho ta chứ. Gã vội vàng hô to:
- Vi thần oan uổng! Dương Thị Độc cứu ta, ta là Thọ Ninh Hầu Trương Hạc Linh.
Chu Hậu Chiếu phì một tiếng, mắng:
- Tên tặc tử, dù ai cũng không thể nào cứu được ngươi. Ngoan ngoãn để ta trảm một kiếm là xong, nếu không bản thái tử sẽ giết cả nhà ngươi!
Dương Lăng khẽ kéo áo Chu Hậu Chiếu, nghi hoặc hỏi:
- Thái tử! Đường đường một Hầu gia mà bị người cầm kiếm đuổi theo, việc này mà lan truyền ra ngoài, e rằng đám triều thần sẽ không cam tâm đâu. Rốt cuộc Thọ Ninh Hầu đã phạm phải chuyện gì?
Chu Hậu Chiếu oán hận đáp:
- Dương Thị Độc! Mới vừa rồi ta lo cho an nguy của phụ hoàng, chạy tới thăm ngài. Tên súc sinh này vẫn không thèm để tâm tới phụ hoàng, đúng là gian tặc gan lớn! Phụ hoàng ta đang mê man trên giường, hắn dám đứng ở góc điện cười đùa láo lếu với Trương Duyên Linh. Như vậy cũng thôi đi, nhưng trong lúc nói cười hắn lại dám cầm vương miện tự đội lên đầu. Hắn dám làm việc đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi nói xem ta có nên giết không?
Dương Lăng cũng giật bắn cả người. Tuy nói chỉ là đội cái mũ lên đầu, nhưng trong thời đại hoàng quyền là tối cao, vương miện chính là một biểu tượng. Chỉ bằng việc này, nếu gán cho Thọ Ninh Hầu cái tội mưu nghịch thì cũng không quá đáng.
Dương Lăng liếc nhìn Thọ Ninh Hầu, thấy gã sắc mặt tái nhợt, hai tay vẫn còn run rẩy, liền nói với Thái tử:
- Điện hạ! Nếu luận tội thì hắn quả là đáng chết, nhưng cũng nên xử phạt theo pháp luật của triều đình mới đúng. Nếu người ở ngay trong cung mà đuổi giết một vị Hầu gia như vậy, người ngoài không biết tất nhiên sẽ đồn đại linh tinh. Huống hồ bệ hạ vẫn bênh vực Hầu gia, nếu vì vậy mà ảnh hưởng tới bệnh tình bệ hạ, thì điện hạ phải tính sao? Hiện tại nên lấy bệnh của Hoàng Thượng làm trọng chứ!
Nghe y đề cập tới hoàng đế, Chu Hậu Chiếu đột nhiên tỉnh ngộ, nói:
- Đúng rồi! Hắn thấy ta thì lập tức bỏ chạy rồi, không biết chừng việc ta đuổi theo hắn đã làm phụ hoàng kinh động. Mau mau, về thăm phụ hoàng, để phụ hoàng khỏi phải lo lắng!
Chu Hậu Chiếu nói gió là gió, nói mưa là mưa. Hắn bỏ qua Thọ Ninh Hầu đang sợ tới mức gần chết, một tay cầm bảo kiếm, một tay kéo Dương Lăng, vội vàng chạy về Càn Thanh cung.
Thọ Ninh Hầu chẳng biết Thái tử và Dương Lăng nhỏ to cái gì, thấy Dương Lăng chỉ nói vài lời linh tinh mà đã khuyên Thái tử bỏ đi, xem ra mình vốn là cậu của Thái tử mà lại không được hắn coi trọng bằng ngoại nhân. Gã ngẫm nghĩ một lát rồi phất tay áo, lao về phía Khôn Ninh cung.
********
Lúc này Thái tử làm giám quốc, không cần phải thông báo mới được yết kiến. Dương Lăng bị hắn kéo một mạch, vội vội vàng vàng xông bừa vào Đông Noãn Các. Hoàng đế Hoằng Trị đang dựa vào gối nhìn ra cửa. Dương Lăng không dám nhìn nhiều, vội vàng quỳ xuống đất, cao giọng bẩm:
- Thần Dương Lăng khấu kiến Hoàng Thượng!
Hoằng Trị vừa tỉnh lại, đúng lúc thấy Thọ Ninh Hầu và Thái tử vội vội vàng vàng ly khai. Lúc này thấy Dương Lăng yết kiến, ông cũng không vội hỏi chuyện Thái tử, mà nhìn nhìn đánh giá Dương Lăng vài lần, rồi mỉm cười nói:
- Bình thân! Dương khanh chỉ tham gia quân đội một thời gian ngắn thôi nhưng lại đã có khí phách oai hùng rồi, trẫm rất vui.
Dương Lăng khom người đáp:
- Tạ ơn bệ hạ khích lệ, thần phụng chỉ luyện binh, không dám lười biếng, chỉ là mãi đến hôm nay vẫn chưa có công trạng gì, phụ lòng thánh thượng kỳ vọng, thần thật sự xấu hổ.
Hoằng Trị cười khà khà nói:
- Dương khanh bất tất quá khiêm tốn, phương pháp luyện binh của ngươi rất hiệu quả. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủn mà đã có hiệu quả như vậy, trẫm rất lấy làm hài lòng. Ngươi đã đến đây thì tốt rồi, Miêu Quỳ, đưa Dương khanh tiếp nhận Cấm cung đi.
Dương Lăng hơi bất ngờ. Y vốn tưởng rằng Hoằng Trị nhất định còn phải kiểm tra y một hồi, do đó trên đường đã chuẩn bị tâm lý, không ngờ hoàng đế Hoằng Trị chẳng hỏi han gì đã cho y đi luôn. Dương Lăng thấy Miêu Quỳ tới cửa rồi, liền thi lễ cáo lui, theo Miêu Quỳ đi tới Cấm cung.
Chu Hậu Chiếu đứng bên cạnh giường Hoằng Trị kỳ lạ hỏi:
- Phụ hoàng! Người nói phải đối xử với bề tôi thật tốt, còn nói Dương Thị Độc có thể làm cánh tay đắc lực của con, vì sao chỉ nói vài lời linh tinh rồi đuổi y ra ngoài?
Hoằng Trị vỗ vỗ cái sạp, ra ý bảo con ngồi xuống, rồi nói với hắn:
- Hoàng nhi! Thưởng phạt phải chừng mực thôi, thưởng quá thì họ không biết ân, trừng trị nhiều quá thì chẳng biết sợ. Dương Lăng thăng chức nhanh chóng, đã khiến trăm quan phải tròn mắt; nếu ân sủng y nhiều quá thì cũng không phải là chuyện tốt đâu.
Ông cầm tay con trai, cười khà khà nói:
- Y là cựu thần Đông cung, bây giờ là thị vệ hoàng cung, sau khi hoàng nhi đăng cơ, lại có công theo phù tá, chẳng lẽ trẫm còn phải phong y làm bầy tôi được uỷ thác giúp tân vương sao? Ha ha, y là bầy tôi của con, phần ân huệ này cứ do con ban cho y đi.
Chu Hậu Chiếu nghe phụ hoàng nói thế, không khỏi lo sợ nói:
- Phụ hoàng! Làm gì phải nói những lời ấy, thân thể của cha...
Hoằng Trị thấy hắn đau lòng, vội ngắt lời:
- Hoàng nhi! Vừa rồi trẫm tỉnh lại, thấy con vội vội vàng vàng đuổi theo quốc cữu, có chuyện gì thế?
Chu Hậu Chiếu vừa nghe thế, mặt giận tới đỏ bừng, oán hận đem việc vừa xảy ra thuật lại. Hoằng Trị nghe xong không khỏi phì cười, ông khẽ lắc đầu, nói:
- Một việc nhỏ, hoàng nhi hà tất phải để ý! Thọ Ninh Hầu nói năng tuỳ tiện như thế, có thể là người làm được đại sự sao? Họa lớn, chà, không phải ở trong triều đâu.
********
Nghe Trương Duyên Linh chạy tới báo tin, Trương hoàng hậu vội dẫn đám cung nữ lật đật chạy đi cứu người, nhưng lại thấy Trương Hạc Linh mất hết hồn vía chạy về cung, lúc này mới yên lòng. Bà về ngồi lại trên chiếc đôn gấm, bảo các cung nữ:
- Tất cả lui ra!
Trương hoàng hậu đã trên ba mươi tuổi, nhưng vốn là một mỹ nhân mặt đẹp như hoa, hơn nữa lại chăm sóc nhan sắc rất chu đáo nên tuy đã sinh hạ vài người con nhưng nhìn vẫn như hai mươi, thần thái đoan trang, dung mạo kiều mỵ. Nếu bà đứng cạnh công chúa Vĩnh Phúc thì giống như một cặp chị em.
Hoàng hậu có tình vợ chồng với Hoằng Trị gần hai mươi năm, phu thê tình thâm. Thấy Hoàng Thượng không còn sống bao lâu nữa, mấy ngày nay trong lòng bà cũng bi thương vạn phần. Bây giờ hai người anh không biết điều còn gây thêm chuyện, trong lòng bà cũng hơi giận.
Kỳ thật việc này nếu xảy ra ở nhà một người bình thường thì cũng không phải là việc lớn, chẳng phải chỉ là việc anh trai đội mũ của em vợ sao? Nhưng đối phương là Hoàng Thượng, việc này phải xem ngươi giải thích như thế nào đây.
Hai người bọn họ vốn được muội muội chỉ điểm, nên tới thăm bệnh tình hoàng đế Hoằng Trị nhằm biểu hiện mình là bầy tôi trung thành. Nhưng tinh thần Hoằng Trị rất tệ, cùng bọn họ trò chuyện một hồi liền ngủ gật. Hai người không dám gọi hoàng đế tỉnh lại, nhưng nếu chẳng nói một tiếng mà đã lui ra thì không hay, nên đành đứng ở góc cung chờ đợi, nói chuyện phiếm với nhau.
Trương Duyên Linh tới nơi thấy bệnh tình Hoằng Trị ngày càng nghiêm trọng, lo lắng sau khi ông ta băng hà, quyền thế của Trương gia sẽ bị ảnh hưởng. Trương Hạc Linh lại không thèm để ý. Hắn cho rằng cho dù hoàng đế băng hà, tân hoàng đế vẫn là cháu trai của mình. Cháu trai là hoàng đế, muội muội là Hoàng thái hậu, vậy thì có gì phải lo lắng?
Hắn cười nói với Trương Duyên Linh:
- Nhị đệ bất tất lo lắng. Nếu như Hoàng Thượng băng hà, quyền lực của anh em ta chỉ sợ sẽ lớn hơn nữa cơ. Vua nào triều thần nấy. Tân đế đăng cơ đều phải phong tước rộng rãi cho quần thần, đến lúc đó để muội muội lấy danh nghĩa Thái hậu ban cho chúng ta một chức. Không phải Thần Cơ doanh vẫn còn chưa có quan chưởng quản chính thức sao? Chúng ta sẽ đi chưởng quản Thần Cơ doanh, ta làm doanh quan, ngươi làm phó tướng, vậy là có vài vạn hùng binh trong tay ấy chứ! Hơn nữa Thần Cơ doanh luôn luôn do vương công nắm giữ, ta từ Thọ Ninh bá thăng lên thành Thọ Ninh hầu đã vài năm rồi, chẳng phải lúc đó sẽ lên chức Thọ Ninh công sao?
Trương Hạc Linh nói với vẻ hí hửng. Nhìn thấy y phục của Hoằng Trị đặt trên án, hắn thuận tay lấy vương miện đội lên đầu, cười hì hì nói:
- Đến lúc đó, trước mắt thiên hạ, ngoại trừ hoàng đế thì còn lại là ngươi và ta. Lời nói của anh em chúng ta khác gì với lời của hoàng đế chứ?
Thật khéo làm sao, đúng lúc đó thái tử Chu Hậu Chiếu vừa tới Đông Noãn Các. Thái tử thấy hai vị quốc cữu đứng ở góc điện cười nói, trong lòng đã cảm thấy không vui, lại thấy hắn đội đế miện của cha mình, lập tức nổi giận. Thái tử thấy hắn mặt mày xám xịt chạy khỏi đại điện liền lập tức rút ngay bảo kiếm của tên thị vệ đuổi theo.
Trương hoàng hậu thấy ca ca không việc gì, không khỏi oán hận bảo:
- Hai vị ca ca thật không biết cao thấp. Các người nói năng tuỳ tiện không đâu vào đâu cả, tại sao dám đội vương miện chứ? Nếu bệ hạ phát hiện nổi giận, đến cả muội cũng không thể gỡ tội cho hai người.
Thọ Ninh Hầu mặt méo xẹo đáp:
- Là ca ca không đúng! Nhưng Thái tử là con ruột của muội, thế mà dám xuống tay với cậu ruột của hắn, đến lúc hắn kế tục sự nghiệp cha mình, huynh đệ chúng ta còn có đường sống không?
Trương hoàng hậu hậm hực nói:
- Hoàng gia không có tình cảm. Loại thiên tử nhân hậu như Hoàng Thượng quả là từ cổ chí kim cũng không được mấy người đâu. Các ca... chà, bây giờ Hoàng Thượng sắp đi rồi, các ca ca sau này phải cẩn thận một chút, đừng để bị đám đại học sĩ nắm đuôi, ai sẽ là chỗ dựa cho các người đây?
Bà nói rồi lại nhớ tới bệnh tình của Hoàng Thượng, không khỏi đau lòng rớm lệ.
Thọ Ninh Hầu vội la lên:
- Hoàng hậu! Đó chẳng khác nào bảo ta phải nhón gót mà đi sao, có vương hầu nào mà không oai phong cơ chứ? Mấy ca ca phải làm người cụp đuôi, muội làm hoàng hậu còn gì là oai phong nữa? Muội tử, muội không biết Thái tử lúc đó ác độc như thế nào đâu, chẳng còn chút thân tình nào với ca ca cả, nếu không nhờ có Dương Thị Độc cứu, ca ca bây giờ đã đầu một nơi mình một nẻo rồi.
Gã nói rồi không kìm được khóc lóc kể lể:
- Hoàng hậu! Lúc này Hoàng Thượng bệnh tình nguy kịch, chỗ dựa vững chắc của Trương gia cũng sắp đổ. Thái tử từ bé đã xa cách chúng ta, đến cả với em, nó cũng không tỏ vẻ là một đứa con hiếu thảo. Đợi khi Thái tử làm hoàng đế, có thể cả nhà họ Trương chúng ta lâm vào cảnh dao treo trên đầu, chẳng biết khi nào thì rơi xuống cả.
Trương hoàng hậu nghe hắn nói thế mà rối loạn tâm thần. Ngẫm lại đứa con của mình quả thật từ bé cũng không thân cận gì với mình, đặc biệt là sau khi có lời đồn nghi ngờ mình không phải là mẹ ruột của nó, cảm tình càng ngày càng ít đi. Trong lòng bà vô cùng đau khổ, cũng không khỏi châu lệ chảy ròng ròng, thương tâm nói:
- Phúc lộc của Trương gia chúng ta đã hết rồi à? Muội chỉ có một con trai, thế mà nó lại chẳng hề hiếu thảo gì với muội cả. Nếu hắn thật sự muốn chỉnh lý Trương gia, bản cung có thể làm gì được chứ?
Con ngươi Trương Duyên Linh đảo lia lịa, hắn vỗ đầu nói:
- Muội tử! Trương gia chúng ta dựa vào gì mà phát đạt? Là vì quan hệ thông gia: muội được gả cho Hoàng Thượng, Trương gia chúng ta mới có được vinh hoa phú quý bực này. Muốn tiếp tục thân cận với hoàng đế, chúng ta phải lập quan hệ thông gia.
Hoàng hậu giật mình, nghi hoặc nói:
- Quan hệ thông gia với Thái tử? Thái hậu vẫn còn tại thế, việc chọn lựa hoàng hậu không phải do muội làm chủ đâu.
Trương Duyên Linh đáp:
- Muội tử hiểu lầm rồi! Quan hệ thông gia mà ca ca nói không phải là quan hệ thông gia với Thái tử, mà là với đại thần rất được Thái tử tin yêu.
Hoàng hậu kinh ngạc hỏi:
- Với ai cơ? Lưu Kiện? Lý Đông Dương? Hay là... Nhưng cháu của mấy tên đại học sĩ mới thích hợp chứ nhỉ?
Trương Duyên Linh bĩu môi, khinh thường nói:
- Thái tử không muốn nhìn ta, cũng chẳng thèm quan tâm tới bọn họ, quan hệ thông gia với bọn họ thì ăn thua gì? Mới vừa rồi Thái tử đuổi giết ca ca, ta vốn định khuyên giải, Thái tử lại xoay tay đâm một kiếm, suýt nữa đâm thủng tim ta. Nghe ca ca kể lại, tên Dương Lăng chỉ nói vài lời linh tinh đã có thể khuyên can được Thái tử, không phải là sủng thần của Thái tử sao? Muội muội có ân cứu mạng hắn, lôi kéo hắn cũng rất dễ.
Trương hoàng hậu nghe xong sầm mặt xuống, phất tay áo đáp:
- Lẽ nào lại như vậy! Dương Lăng đã có vợ, đường đường là công chúa, há có thể làm thiếp người khác? Cho dù là làm vợ như nhau, công chúa cũng không thể làm cái việc chia sẻ chồng chung với người khác, quả thực là chuyện cười của hoàng gia!
Trương Duyên Linh vội vàng chỉ vào mũi mình nói:
- Là ta, là ta! Ai nói là phải gả công chúa chứ? Muội là người trong gia đình nên chúng ta không khách khí, nói thật nhé, làm Phò mã Đại Minh rất là khó chịu, ai mà thèm sắm vai đó? Y bây giờ đang rất vẻ vang, muội muội đem công chúa gả cho y, chưa chắc y đã nhận. Ta vừa nói là con gái của ta cơ.
Trương hoàng hậu ngạc nhiên nói:
- Chuyện gì? Con gái của ca ca? Vậy ca gả con cho ai thì tùy, cần gì phải hỏi muội? Nhưng... con gái của ca tốt xấu gì cũng là thiên kim hầu phủ, chẳng lẽ lại gả cho y, không sợ người ta cười à?
Trương Duyên Linh cười nói:
- Con gái ta nói là con do thiếp sinh ra, đâu có chuyện gì đâu. Tuy nhiên vẫn phải giữ thể diện của Hầu gia ta mà, nếu nghe chừng không ổn, vậy bảo là Hoàng hậu nương nương ban hôn đi, thế thì trở thành một câu chuyện mọi người ca tụng. Đã có ý chỉ, không ai còn nói ra nói vào, y cũng phải đối xử như vợ (*). Việc này sẽ thể hiện được sự tín nhiệm của Hoàng hậu với Dương Lăng, mà vẫn giữ được thể diện của chúng ta, chẳng phải hai bên đều vui sao? (*: bình thê: người vợ cưới sau, nhưng được đối đãi như vợ cả)
Trương Hạc Linh nghi ngờ nhìn người em vốn chưa chín chắn. Nhìn qua thì biện pháp này quả là một trò hay. Lôi kéo sủng thần bên người của tân đế đương nhiên là biện pháp tự bảo vệ rất tốt. Hơn nữa vừa rồi y chỉ nói nhỏ vài câu, Thái tử đã theo lời đi ngay. Ngoại trừ hoàng đế Hoằng Trị ra, chẳng có mấy ai có thể chi phối Thái tử như vậy, nhưng... Chỉ nhét cho người ta một đứa con gái là có thể khiến y bán mạng cho họ Trương được sao? Mánh lới kết giao kiểu này đã được bày ra cả ngàn năm nay, thật ra có mấy người khẳng định là thành công chứ?
Trương hoàng hậu có vẻ không vui nói:
- Thôi đi! Con trai của muội sẽ làm hoàng đế lại khiến hai ca ca kinh hãi đến nổi phải đem con gái mua vui cho sủng thần của hắn, bản cung quả thật nản lòng. Ca ca tự nguyện làm như vậy, muội cũng chẳng quản được ca ca, chỉ là việc mất mặt như vậy thì muội không thể ra mặt cho ca, ca ca muốn nói thì tự mình đi đi. Nếu y đồng ý thì bản cung ra mặt ban hôn cũng được, chỉ là... tên Dương Lăng đó rất yêu vợ, dám kháng cả thánh chỉ vì vợ, nếu con gái của ca ca không phải quốc sắc thiên hương thì việc này...
Trương Duyên Linh cười nói:
- Hoàng hậu yên tâm, tuy Dương Lăng nặng tình với vợ, nhưng y vẫn còn trẻ tuổi háo sắc. Ca nghe nói y vừa nạp vài cô thiếp xinh đẹp nữa. Tuy con gái ca không phải quốc sắc thiên hương, nhưng bộ dáng cũng rất xinh đẹp. Muội đồng ý làm như vậy là tốt rồi, ca ca sẽ tìm cơ hội nói với y, nhất định mã đáo thành công.
Trương Hạc Linh âm thầm lắc đầu, thất vọng thầm nghĩ: "Nhìn tình hình này, thì tất cả đều sẽ thành công cốc thôi. Đến cả hoàng hậu mà cũng chẳng nắm chắc đối với Thái tử, vậy ai có thể làm cho hắn phải kiêng kỵ đây? Muốn giữ gìn được cơ nghiệp Trương gia, không thể dựa vào người em không có đầu óc này được, còn có cây đại thụ nào khác có thể dựa vào đây? Có lẽ..."
********
Quản một đội quân rất lạ. Ai cũng biết cường quân nhất định phải có quân kỷ nghiêm minh, còn quân kinh thành là một thứ quái thai. Họ được trang bị tốt hơn biên quân nhưng chiến lực yếu hơn biên quân, song quân kỷ nghiêm minh lại trên hẳn biên quân.
Dương Lăng bố phòng binh mã ba ty của Thần Cơ doanh chung quanh các nơi hiểm yếu quanh cung, rồi mỗi ngày đều tự mình tuần phòng qua các các con đường trong cung điện, không hề dám lười biếng chút nào. Y sợ đám quan binh vừa vào Tử Cấm thành sẽ gây nên mấy vụ trộm lặt vặt, dụ dỗ cung nữ.
May mà việc này cũng chỉ là lo xa. Đám Liên Đắc Lộc, Bành Kế Tổ bây giờ y nói gì nghe nấy. Đô ty của Đệ tam ty là người được Dương Lăng đề bạt từ phó đô ti của Đệ tam ty ngày trước. Người này tuy không giỏi lắm, nhưng lại là người rất trầm ổn kiên định, thừa hành quân lệnh không hề cẩu thả, nên tuân thủ quân lệnh của Dương Lăng, ước thúc thuộc hạ cực nghiêm. Hơn nữa sĩ quan quân đội cấp dưới trong quân cũng cực kỳ ủng hộ Dương Lăng, do đó quân lệnh của Dương Lăng hiểu dụ ba quân khi suất binh tiến cung đều được mọi quân sĩ quán triệt, không ai dám vi phạm.
Liên tiếp tuần tra hai ngày thấy bọn quan binh dưới sự ước thúc của những tướng tá đó đều rất tận tâm, theo đúng qui tắc tuần tra, bố phòng, lúc này Dương Lăng mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngoại trừ vấn đề quân kỷ, y cũng không phải lo lắng gì nhiều. Hoàng đế Hoằng Trị chỉ có một con trai, đám hoàng tử hoàng tôn của họ Chu sớm đã bị đuổi ra khỏi kinh rồi. Việc thái tử đăng cơ cũng không có gì phải lo lắng, hoàn toàn không xảy ra tình huống các Vương đoạt ngôi. Hoằng Trị hoán đổi binh lính cũng chỉ là thủ đoạn dự phòng bình thường khi thay đổi giữa hai đời vua thôi.
Quân kỷ không vấn đề gì, nhiệm vụ đóng giữ hoàng cung cũng đã hoàn thành hơn phân nửa rồi. Chỉ là bệnh của Hoằng Trị một ngày chưa khỏi hoặc Thái tử một ngày chưa đăng cơ, thì trách nhiệm đóng giữ vẫn chưa được giải trừ. Các cửa cung thành đều phong bế, việc đại thần dâng và nhận bản sớ đều là do những người đặc trách đứng ở cửa bên xử lý, lúc này, y là chủ soái tam quân nên tuyệt đối không ly khai được.
Dương Lăng tới cửa ngọ môn, đám quan binh đóng ở đây thấy tướng quân tới, đều tới tấp thi lễ với y. Dương Lăng gật đầu ra hiệu chào họ, đến gần cửa cung, nghe thấy bên ngoài có tiếng lao xao, trong lòng y hơi cảm khái: rõ ràng hoàng đế Hoằng Trị rất được bầy tôi kính yêu. Từ khi ông bệnh nặng đóng cửa cung tới nay, mỗi ngày đều có hàng loạt quan chức tụ ở ngoài ngọ môn chờ tin tức Hoàng Thượng, mỗi khi có một thần tử lấy bản sớ ra ngoài, đều có một đám quan viên ùa lên hỏi đông hỏi tây, hơn nủa canh giờ mới đi được.
Y lắc lắc đầu, quay người đi về phía Kim Thủy kiều. Vừa mới đi ra cửa cung thành, y thấy Kiến Xương Hầu Trương Duyên Linh được một tiểu thái giám dẫn đường tới đón, cười rộng miệng:
- Dương đại nhân? Bản hầu là Kiến Xương Hầu Trương Duyên Linh, muốn tìm đại nhân có một việc muốn nói.
Thấy tướng mạo vị Hầu gia này hơi giống Thọ Ninh Hầu, Dương Lăng cũng chắp tay chào, kinh ngạc hỏi:
- Hầu gia tìm hạ quan có chuyện gì thế?
Kiến Xương Hầu cười khà khà:
- Một việc vui! Tới đây, mời Dương đại nhân sang đây vài bước nói chuyện.
Kiến Xương lôi Dương Lăng sang bên cạnh vài bước, rồi mỉm cười nói:
- Đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thanh danh chấn động cả kinh sư, tiểu nữ cũng rất hâm mộ nhân phẩm học thức của đại nhân. Vì vậy bản hầu xin được trèo cao, muốn mai mối cho cuộc nhân duyên này, hai nhà chúng ta kết làm tần tấn, vậy không phải là đại hỷ sự sao?
Dương Lăng nghe thế ngạc nhiên, bật cười ha ha:
- Hầu gia lỗ mãng rồi. Dương Lăng sớm đã có vợ, sao có phúc khí để cưới thiên kim nhà Hầu gia chứ?
Kiến Xương hầu ha ha cười đáp:
- Đương nhiên ta biết việc này chứ! Dương đại nhân đưa vợ tìm thầy thuốc đã rất nổi tiếng mà. Nhưng cũng chính là vì như thế nên tiểu nữ mới hâm mộ đại nhân. Đại trượng phu ba vợ bốn nàng hầu rất bình thường, cả hai người đều làm vợ cả là chuyện tốt xưa nay, có gì sai đâu?
Dương Lăng mỉm cười lắc đầu nói:
- Cảm ơn ý tốt Hầu gia, Dương Lăng cả đời này chỉ có một vợ. Ý tốt của Hầu gia Dương Lăng chỉ biết tâm lĩnh thôi.
Kiến Xương hầu có vẻ không vui nói:
- Dương đại nhân! Hoàng hậu nương nương cũng đã gật đầu đồng ý về việc này. Nương nương rất hâm mộ ngài. Chúng ta hai nhà kết thông gia, sau này có Hoàng hậu nương nương đỡ đầu, tiền đồ của ngài không cần nói cũng biết. Nếu không theo, ta thì không sao, chỉ sợ Hoàng hậu nương nương sẽ không vui đó.
Dương Lăng khẽ nhăn mày, hỏi:
- Hả? Đây có thể xem là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương sao?
Trương Duyên Linh nghe ngữ khí của y, trong lòng không khỏi giận dữ: "Tiểu tử này thật không biết điều. Ngươi khoe khoang dám kháng thánh chỉ nên không để ý chỉ của nương nương vào mắt nữa à?"
Trương Duyên Linh đỏ mặt đang muốn chống chế, chợt nghe tiếng chuông trống thong thả cất lên, âm thanh vang vọng khắp hoàng thành. Tiếng chuông trống đầu tiên vừa vang lên, lập tức hắn đã phát giác có điều không ổn. Lúc này không phải lúc thượng triều, tại sao lại có tiếng chuông trống, hơn nữa tiếng chuông trống không đánh lần lượt mà là đồng thời cùng đánh?
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác có điềm xấu, không khỏi ngẩng đầu nhìn về Càn Thanh cung, chỉ nghe tiếng chuông trống liên tục không ngừng, đánh chín lần, thanh âm truyền khắp trong ngoài cấm cung.
Tất cả đám quan binh, cung nữ, thái giám đang đi lại đều lặng im, quay người về phía hậu cung. Dừng lại một lát, cả hoàng cung vắng lặng không một tiếng động, đến cả những triều thần đang ầm ĩ ngoài cửa cung cũng lập tức nín im phăng phắc. Tiếng chuông trống ngừng lại, chỉ dừng trong khoảnh khắc, rồi tiếng chuông trống lại vang lên. Đầu tiên là một người, kế tiếp là vài người, sau đó tất cả mọi người đều quay về phía Càn Thanh cung, cúi người dập đầu.
Kiến Xương hầu hơi tròn miệng, nhất thời nói không ra tiếng, rốt cuộc hai gối mềm nhũn, hoảng sợ quỵ xuống. Dương Lăng đang không biết chuyện gì xảy ra, chợt nghe từ sâu trong hậu cung sau lưng có âm thanh như tiếng mưa rào, rồi cũng không biết có bao nhiêu người như đang phát điên đập vào cánh cửa cung dày nặng, tiếng gào khóc từ ngoài xuyên qua ngọ môn vọng vào.
Dương Lăng khiếp đảm bừng tỉnh, hấp tấp quỳ phục xuống đất, rốt cục y đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra: "Hoàng đế... băng hà rồi!"