Ngày hôm sau, A Cổ Đạt Mộc Thái Ninh Vệ dẫn theo ba nghìn thiết kỵ chạy tới Đóa Nhan vệ.
Đóa Nhan Tam Vệ từ trước đến nay đều là cùng tiến cùng lui, đại thủ lĩnh của Đóa Nhan Tam Vệ có mệnh lệnh thì người của hai vệ còn lại đều nhất nhất nghe theo, nhưng hiện tại mãi đến khi lễ hội Naadam ( lễ hội của người Mông Cổ) sắp được tổ chức thì A Cổ Đạt Mộc mới lững thững bước tới, ai ai cũng nhìn ra mối hiềm khích của ông ta và Bạch Âm vẫn chưa được hóa giải, nhưng Phúc Dư Vệ chuẩn bị liên minh với Đóa Nhan Vệ, một mình ông ta khó lòng làm được gì, e rằng cũng không thể không buông xuôi, phó mặc cho thời thế.
Ngân Kỳ Nữ Vương mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng cấp bậc lễ nghĩa lại không hề nhỏ chút nào. Nếu xét về góc độ công, thì nàng là vương gia được triều đình Đại Minh khâm phong, địa vị cao hơn A Cổ Đạt Mộc rất nhiều, còn nếu xét về góc đọ cá nhân thì nàng lại bị xếp vào hàng con cháu của A Cổ Đạt Mộc cho nên nàng liền lấy tư lễ đích thân ra khỏi thành thành nghênh đón.
Bạch Âm sắp lên nắm đại quyền, trong lòng lão vô cùng hứng khởi, cũng không tính toán chuyện cũ, cùng với Ngân Kỳ đi nghênh đón A Cổ Đạt Mộc vào trong thành. Nhìn bề ngoài thì ba người nói chuyện với nhau rất vui vẻ và khách khí, cứ như ba người họ rất tâm đầu ý hợp.
Lúc này trong doanh trướng của Thành Khởi Vận, một chàng thanh niên tên là Thường Kim đang bẩm báo kết quả điều tra về một thương nhân.
- Muốn điều tra thân phận của người này thì đúng là vô cùng khó khăn, thảo nguyên quá rộng lớn, có quá nhiều người không hề quen biết gã, mặc dù đã từng nghe qua thân phận công khai của gã, nhưng nhất thời cũng không có cách nào để điều tra và xác nhận. Ngày hôm qua thuộc hạ đã đi thăm dò nghe ngóng, biết được người này tên là Ngải Thận, vốn là một đại thương nhân hoạt động ở vùng quan ngoại, nhưng chủ yếu là tiến hành mua bán nô lệ ở vùng Triều Tiên, Đông Doanh. Hiện tại số người dân bị bắt cóc của hai nước quá nhiều, triều đình của nước nọ cũng đã tăng cường phòng vệ, cho nên kinh doanh cũng không dễ dàng gì, cho nên gã này chuyển sang ngành kinh doanh hàng da. Để tiện cho chuyện làm ăn buôn bán sau này, gã đã đặc biệt đến đây kết giao bạn bè với một vài người quyền quý Mông Cổ.
Thành Khởi Vận cười nói:
- Mặc dù là đều làm kinh doanh nhưng không làm trong nghề không biết tình hình của nghề đó, gã tùy tiện chuyển sang kinh doanh đồ hàng da, nếu như ở tây bắc thì buộc phải đến thăm hỏi bến tàu của Hàn lão gia, nếu như ở đông bắc thì cũng phải đến bái kiến ta – Thành nhị gia. Được thôi, lập tức đi tìm mấy người quyền quý Mông Cổ kia, gã chính là muốn mua hàng da mà, có tuyến đường vận chuyển vào quan nội hay chưa? Những chuyến hàng buôn đường dài như thế này, không thể nào đi một chuyến mà được, gã vận chuyển các loại thương phẩm ra khỏi quan nội bằng con đường nào?
Thường Kim kính cẩn đáp lại:
- Nhị đương đầu nói rất đúng, vốn dĩ thân phận của người này đã không có cách nào kiểm chứng rõ ràng được, vậy thì chúng ta đành phải dùng kế ôm cây đợi thỏ, âm thầm giám sát nhất cử nhất động của gã. Đêm hôm qua, tôi phát hiện ra mấy người mặc áo đen có võ công cao cường lén lút đi vào trong doanh trướng của gã, bởi vì xung quanh doanh trướng của gã cũng có cảnh vệ ẩn nấp nên chúng ta không có cách nào để lại gần, nhưng xem ra thì người này không giống như một người thương nhân muốn an phận kinh doanh cho lắm.
- Sáng sớm hôm nay, Thái Ninh Vệ A Cổ Đạt Mộc tới rồi, còn gã Ngải Thận dẫn theo người đi xem xét, một thuộc hạ của chúng ta đã nhìn thấy diện mạo của gã, không ngờ lại chúng ta có thể biết được thân phận đích thực của Ngải Thận, thuộc hạ lệnh cho hắn dẫn thêm người tiếp tục giám sát, vì vậy nơi mới phải vọi vội vàng vàng tới đây báo cáo.
Thành Khởi Vận như bị kích động, vội hỏi luôn:
- Nói mau, cái tên Ngải Thận đó rốt cuộc là người như thế nào?
Thường Kim đáp lại:
- Vị huynh đệ nhận ra thân phận của gã chính là một nô lệ người Hán khi Bạch Y Quân mới đến tái ngoại, trong một lần đi cướp bóc bộ lạc Bá Nhan Mãnh Khả thì cứu về được, sau khi bọ bán lại cho chúng ta, Thành đại nhân thấy hắn biết tiếng Mông Cổ, lại có chút hiểu biết về tình hình của quan ngoại, rất biết đối nhân xử thế hơn nữa còn có chút võ nghệ, liền chiêu nạp vào tổ chức ngoại vi của chúng ta ...
Hồng Nương Tử khi mới đến tái ngoại liền đi cướp bóc khắp nơi, và đã từng phân phát cho Thành Khởi Vận rất nhiều nô lệ mới giải cứu được, trong đó có một vài người Hán thông thuộc ngôn ngữ của người Mông Cổ và hiểu biết về cuộc sống trên thảo nguyên, chuyện này vô cùng có lợi đối với tổ chức của Thành Khởi Vận, cho nên nàng đã lựa chọn và ghi lại một vài người. Thành Khởi Vận gật gật đầu, ám chỉ là nàng đã biết chuyện này và nói:
- Nói tiếp!
Thường Kim nói:
- Cái tên Ngải Thận kia không hề thay đổi tên gọi, nhưng những người quen biết y ở đây thì lại không nhiều. Gã là thủ lĩnh của Bản Thăng, một thủ lĩnh rất hùng mạnh trong địa bàn của Bá Nhan. Mấy năm qua nhờ có sự bao che của Bá Nhan, thế lực cũng tương đối lớn, khi Hoa Đương đánh chiếm địa bàn của Bá Nhân, bởi vì Bá Nhan dùng chiêu dương đông kích tây, giả vờ cướp bóc ở Cửu Biên, sợ là kinh động đến y nên Hoa Đương không hề tiến quân về biên thành, còn địa bàn của Ngải Thận lại cách biên thành rất gần cho nên may mắn thoát khỏi.
Bạch Y Quân vì biên giới xa xôi nên cướp bóc ven đường, đánh chiếm được một thành trì của gã đã cướp đi rất nhiều nô lệ. Một huynh đệ của chúng ta chính là một nô lệ người Hán trước kia của thành Bản Thăng, Ngải Thận chính là thủ lĩnh của Bản Thăng, lại rất thường xuyên đi tuần tra thành trại, cho nên vị huynh đệ này mới nhận ra gã.
Dương Lăng luôn ở bên cạnh lắng nghe, những chuyện của thành Bản Thăng, hắn cũng đã từng được nghe qua ở Đại Đồng, vừa nghe xong mà lập tức điên tiết sôi máu lên. Cái gì mà là chủ thành Bản Thăng, nói toạc ra thì gã chỉ là một tên Hán gian!
Trong một vài truyện ký của hậu thế, đã từng có những đánh giá tích cực về sự tồn tại của Bản Thăng, ví dụ như tòa thành này có tác dụng tăng cường khối đoàn kết dân tộc, thúc đẩy các bộ lạc du mục của quan ngoại tiếp nhận văn minh nông canh, thúc đẩy gia lưu giữa các dân tộc vùng biên cương ... nhưng tình hình thực tế thì như thế nào?
Bản Thăng là một cái tên của một thành thuộc khu vực quan ngoại của người Hán, ban đầu đích thực là một bộ lạc làm nông nhiệp được hình thành bởi một vài người Hán lưu vong ở quan ngoại, nhưng đó không phải là một bộ lạc của những người dân bình thường đi khai khoang khẩn núi, một bức tranh non nước hữu tình mà là một tổ chức của một vài thế lực cường hào, sinh sống dưới cái bóng của thế lực người Mông Cổ. Bọn chúng cam tâm tình nguyện cúi đầu phục vụ cho người Thát Đát, coi nô dịch cùng họ của bản thân là nô lệ, địa vị còn thấp kém hơn rất nhiều với người Mông Cổ bình thường.
Mỗi lần Thát Đát cướp biên, những người này hoặc là thu thập tình báo hoặc là dẫn đường cho quân đội hoặc là nội ứng biên cương. Đối với người Hán, bọn chúng còn ác độc hơn cả bọn người Mông Cổ. Những chuyện đáng ghét, ghê tởm nhất chính là bọn chúng vì muốn bắt được một số lượng lớn nông nô giúp chúng làm việc đồng áng, vì mong muốn cướp đoạt nữ nhân người Hán phục vụ cho thói dâm nhạc bọn chúng, cho nên khi người Mông Cổ có một mùa màng bội thu, không cần phải mạo hiểm chạy tới công thành chiếm đất, thì bọn chúng sẵn sàng và chủ động tạo mâu thuẫn cho hai bên, tăng thêm vài chuyện làm chất xúc tác, để khi chiến tranh xảy ra bọn chúng có thể chiếm được càng nhiền nhân lực hơn.
Những chủ thành Bản Thăng có rất thế lực lớn, dưới trướng có đến hàng vạn nô lệ người Hán, kẻ nào ít thì cũng phải có mấy nghìn người. Bất luận là dân thường hay quan lại của triều đình Đại Minh thì đều ghét cay ghét đắng, hận thấu xương thấu tủy đám Hán gian này. Mới nghe nhắc đến cái tên xúc sinh này, sắc mặt của Dương Lăng đã hơi ửng đỏ. Còn Thành Khởi Vận thì lại tương đối bình tĩnh, nàng đang suy nghĩ về mục đích mà gã này xuất hiện ở đây là gì?
Không hề nghi ngờ, trong khi nội chiến giữa các bộ lạc Ngõa Lạt, Thát Đát, Hỏa si, Đóa Nhan Tam Vệ đang diễn ra căng thẳng kịch liệt như thế này, người Mông Cổ thuộc các bộ tộc khác nhau nếu như xuất hiện thì sẽ càng dễ dàng thu hút sự cảnh giác của Đóa Nhan Vệ, ngược lại, một thương nhân người Hán sẽ không bao giờ thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người, cũng như chuyện người ta sẽ không nghĩ đến chuyện gã chính là người của Bá Nhan. Nếu như Đóa Nhan Tam Vệ hòa hợp, thì đây chính là bất lợi lớn nhất đối với Bá Nhan. Y đương nhiên là không hi vọng nhìn thấy viễn cảnh này. Nếu như tên cẩu Hán gian Ngải Thận này là người của Bá Nhan phái đến, vậy thì mục đích của bọn chúng là gì đây?
Phá hoại liên minh!
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là mục đích của bọn chúng.
Sau khi Thành Khởi Vận nghĩ thông suốt được chuyện này, khuôn mặt của nàng liên xuất hiện một biểu cảm rất kỳ lạ, cười mà như không cười.
Sự kiện đại hội của quan ngoại lần này chính là một mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, là mơ ước của quần hùng, ai ai cũng đều đang trù định nhất định phải là con bọ ngựa đi bắt ve sầu.
Những điều kiện hợp tác mà Hồng Nương Tử và Ngân Kỳ bí mật bàn bạc với nhau trong ngày hôm qua đang tái hiện lại trong đầu của nàng. Thành Khởi Vận từ lâu đã có tính toán, nên lúc này nàng đang cười. Nếu như Bá Nhan đã có mục đích này, vậy thì bản thân nàng có thể tiếp tục lùi về sau một bước nữa, giao vai diễn bọ ngựa này cho Bá Nhan Mãnh Khả vậy, còn bản thân nàng ư, nàng cũng không ngại diễn một con chim hoàng tước.
Thành Khởi Vận cảm thấy rất hài lòng, đưa mắt nhìn xung quanh. Đôi mắt của nàng tuyệt đẹp, có thần thái linh động, đúng là rất giống với thần vận của chim tước.
A Đức Ny nhất định phải rời đi trước. Dựa theo kết quả bàn bạc của Dương Lăng và Thành Khởi Vận, nàng ấy buộc phải lập tức đi đến hợp nhất đội ngũ binh lính đánh thuê do chính nàng đích thân huấn luyện, chỉ huy bọn họ bắt đầu thực hiện một hoạt động bí mật. Dương Lăng đích thân đưa nàng rời khỏi doanh trướng, vừa mới gặp mặt mà lại phải chia xa, hai người này nhất định là có rất nhiều điều muốn nói với đối phương, cho nên Thành Khởi Vận và Hồng Nương Tử cũng biết ý tránh mặt, không đi theo làm phiền hai người.
A Đức Ny vừa đi, Hồng Nương Tử liền vào phòng chuẩn bị hành trang.
Dựa theo những của nàng và Ngân Kỳ, ngày mai sẽ bắt đầu lễ hội Naadam, nàng và người của nàng sẽ phối hợp giúp Ngân Kỳ tranh trừng nội gián, chỉnh đốn và hợp nhất ba bộ. Quấn mái tóc đen óng vòng quanh đầu, thay một quần áo bó sát người, bên ngoài mặc thêm một bộ trường bào của người Mông Cổ, thắt chặt dây lưng và khăn tay, trang điểm một chút cốt để làm mất vợi đi vẻ đẹp nữ tính, quyến rũ của nàng.
- Chuẩn bị đi à?
Thành Khởi Vận thản nhiên bước vào, bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển như bước chân của loài mèo, đặc biệt là phần eo và mông, buộc người nhìn phải thốt lên rằng bước đi của nàng rất quyến rũ, đầy mê hoặc.
Đáng tiếc, "nam nhân" trước mặt với vẻ đẹp khôi ngô, tuấn tú khiến cả nữ nhân cũng phải đố kỵ kia lại Hồng Nương Tử, nàng hoàn toàn miễn dịch với những cử chỉ, điệu bộ đó. Còn Thôi Oanh Nhi ngốc ngếch liếc nhìn nàng qua tấm gương có một lần, nhìn thấy nàng bước vào mà cố ý như không nhìn thấy, tiếp tục làm thô đôi lông mày của mình.
Thành Khởi Vận không ngại ngùng gì hết, cười khanh khách rồi ngồi xuống bên cạnh, nhưng mãi một lúc sau mới đột nhiên lên tiếng:
- Ngân Kỳ vẫn còn là một tiểu cô nương, mà cô ấy đúng là không hổ danh là nữ nhi của Hoa Đương, thực sự là rất có khí chất. Thật không ngờ sớm như vậy mà cô ta đã hạ quyết tâm diệt trừ Bạch Âm, cưỡng chế thi hành chỉnh đốn và hợp nhất tam vệ. Có thể nói rằng, nếu như không có sự xuất hiện của muội thì khả năng thành công của nàng ấy chưa đến ba thành (30%). Cô ta dám mạo hiểm như vậy, đúng là đã nằm ngoài dự liệu của ta.
- Muội và cô ấy liên kết lại với nhau, giúp cô ấy nâng cao khả năng thành công, nhưng mục đích của chúng ta không chỉ đơn giản là sự liên minh này. Một khi tam vệ hợp nhất, thậm chí là đánh bại Bá Nhan, Hỏa Si, Ngõa Lạt, vậy thì Đóa Nhan Tam Vệ sẽ trở thành lực lượng lớn mạnh nhất của thảo nguyên, cứ cho là Ngân Kỳ không có dã tâm lớn như vậy, nhưng các bộ tướng của cô ấy nhất định sẽ không để yên, nếu như chuyện đó là sự thật thì chưa chắc triều đình đã có thể khống chế được họ.
Hồng Nương Tử thản nhiên quay lại nhìn nàng rồi nói:
- Kế hoạch này không phải là do Thành tỷ tỷ vạch ra sao? Bây giờ lại lo sợ nuôi ong tay áo, tỷ rốt cuộc là đang tính toán chuyện gì vậy?
Thành Khởi Vận cười cười đáp lại:
- Chuyện đó thì không hẳn, trong kế hoạch ban đầu của ta không hề có ý định thôn tính hoàn toàn bọn họ, giữ bộ tộc Ngõa Lạt để cân bằng thế lực của Ngân Kỳ, người của nàng ấy sẽ không dám phản bội triều đình. Bởi vì làm như vậy, nàng ấy sẽ phải đối mặt với hai kẻ địch, hơn nữa chỉ cần thêm mấy năm nữa, đại quân của triều đình sẽ có đủ thực lực xuất chinh tái ngoại.
- Hiện tại ý của đại nhân là ... Dùng tất cả mọi cách để nhanh chóng dọn sạch thảo nguyên. Bởi vì ánh mắt của họ đã hướng dến những nơi xa hơn, như vậy, thì chúng ta buộc phải nghĩ cách để khống chế chặt chẽ Ngân Kỳ.
- Lễ hội Naadam của Ngân Kỳ, căn bản chính là một trận chiến công khai để thanh trừ nội gián, nếu như thành công thì sẽ hợp nhất được tam vệ còn thất bại thì sẽ bị phân liệt hoàn toàn, thậm chí là có thể rơi vào cảnh đầu một nơi thân một nẻo, cuối cùng thứ còn lại chỉ là một trận chiến nồng nặc mùi máu tanh, cho nên nàng ta không phải đau đầu suy nghĩ nên đối mặt với chuyện này như thế nào.
- Nhưng bây giờ thì khác, có sự giúp đỡ của chúng ta, nàng ấy có thể không cần trực tiếp ra tay thanh trừ thảo nguyên, không phải cắt đứt quan hệ hoàn toàn với Phúc Dư Vệ mà vẫn có thể hoàn thành chuyện thống nhất tam vệ. Vậy thì khi lễ hội Naadam kết thúc, nàng ấy buộc phải đối mặt với lời hứa mà chính mình đã tuyên bố trước đó: gả cho người dành được ngôi vị quán quân tam nghệ của lễ hội Naadam.
Đầu lông mày của Thôi Oanh Nhi khẽ nhướng lên, nàng nói:
- Người đó sẽ không xuất hiện đâu. Muội và Phong Lôi, Kinh Phật Nhi đã đặt cả tính mạng của mình vào cuộc thi đấu lần này, có ba người bọn muội liên thủ với nhau, muội không tin là sẽ có người có thể dành được phần thắng đó khỏi tay muội.
Thành Khởi Vận lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Thôi Oanh Nhi là một người rất nhanh nhẹn, tháo vát, trinh chiến trên thảo nguyên, muội ấy có một loại trực giác gần như là bản năng, nhưng khi đối mặt với nhân tâm và nhân tính thì tính cách của muội ấy lại quá là cẩu thả.
Thành Khởi Vận kiên nhẫn nói:
- Mốt chốt chính là ở chỗ này, muội không nghĩ tới chuyện Ngân Kỳ vì muốn tăng cường sự vững chắc của khối liên minh, cho nên khi đứng trước mặt mọi người mà buộc phải đưa ra lời hứa là sẽ gã cho quán quân của lễ hội ..., giúp nàng ấy thanh trừ nội gián, hơn nữa khi lễ hội Na-ta-mu công bố quán quân, người anh hùng sẽ phải tương xứng với nàng ấy.?...
Thôi Oanh Nhi lặng người đi, tay bỗng nhiên dừng lại:
- Không phải ...chứ?
Nàng nghĩ ngợi một lúc, khuôn mặt lại nở một nụ cười thoải mái:
- Vậy thì cũng chẳng sao, Lôi Phong và Kinh Phật Nhi đều là những người anh hùng nổi tiếng, có ai là không xứng với nàng ấy chứ. Hai nhà kết thành thân gia, đối với liên minh của chúng ta thì đúng là một chuyện tốt.
Thành Khởi Vận lắc đầu:
- Thôi gia muội muội, một khi lực lượng của nàng ấy hợp nhất vậy thì nó sẽ lớn mạnh hơn nhà muội nhiều lắm đó. Nàng ấy là Thuận Minh Nữ Vương được triều đình khâm phong, địa vị vô cùng cao quý, thử hỏi nếu như đem so sánh, bất luận là thực lực hay là địa vị thì đều hơn nhà muội, vậy thì vị nữ vương này có thể gã cho một viên tướng lĩnh thuộc hạ của muội hay sao, hay là lựa chọn muội- Dương Thiếu tướng quân, một người anh hùng tuổi trẻ, được Mông Cổ Khả Hãn sắc phong làm Phó Hãn, Bắc Anh Vương?
Thôi Oanh Nhi ngẩn ra, bật cười đáp lại:
- Muội là nữ nhân mà...
Thành Khởi Vận khẽ cười đáp lại:
- Nhưng bí mật này chỉ có chúng ta biết thôi.
Nhưng Thôi Oanh Nhi lại không đồng ý:
- Chuyện đó thì cũng chẳng sao, nếu như đã liên minh, vậy thì muội sẽ bí mật nói với nàng ấy về bí mật của bản thân, ha ha, lẽ nào nữ nhân mà nàng ấy cũng muốn hay sao?
Vừa nói xong thì mặt của Thôi Oanh Nhi liền đỏ lên, nghĩ tới chuyện đêm qua trong lúc tranh hơn thua với Dương Lăng, nàng đã mỉa mai hắn rằng: "Nam nhân cũng muốn sao?", mặt của Thôi Oanh Nhi bất giác đỏ bừng lên, hai má nóng rát, nàng vội đứng dậy.
Cái tên bại hoại đó ... vừa dỗ dành vừa cầu xin khiến nàng mềm lòng, cuối cùng thì khiến hắn đắc ý, bây giờ nhớ lại chuyện này, cả người nàng liền run lên, không được tự nhiên cho lắm, bất giác giật mình ngọ ngậy cái mông.
Thành Khởi Vận lập tức nói chắc như đinh đóng cột:
- Không được! Trên thế giới này có thể xảy ra chuyện liên minh giữ hai người nam nhân, và cũng có thể xảy ra chuyện liên minh giữa nam nhân và nữ nhân, ta thực sự không tin rằng hai người nữ nhân có binh quyền trong tay lại không thể đồng cam cộng khổ, ý hợp tâm đâu!
Thôi Oanh Nhi nghĩ đến bản thân và Thành Khởi Vận vừa hợp tác với nhau lại vừa lục đục với nhau, liền bất giác thở dài, rồi buộc phải đồng ý với nàng.
Thành Khởi Vận nói tiếp:
- Muội không phải là người chỉ biết nhất nhất phục tùng triều đình, lại là một người Hán, đây mới là cơ sở khiến nàng ấy yên tâm liên minh với muội mà không phải là lo lắng bị muội thâu tóm, để muội trở thành phu quân của nàng ấy, ta nghĩ ...
Thành Khởi Vận nhìn nàng vài lần rồi cười:
- Ngoài điều kiện muội đích thực có điều kiện khiến nàng ấy động lòng, đây cũng chính là một nguyên nhân quan trọng. Người như muội sau khi trở thành phu quân của nàng ấy, nàng ấy mới yên tâm phối hợp với muội phát triển mà không cần lo lắng một ngày nào đó khi thế lực của muội hùng mạnh, ngược lại sẽ quay lại thâu tóm nàng ta, chúng ta phải lợi dụng triệt để điểm này.
- Ngoài ra, chúng ta phải tính toán giúp đại nhân!
Ánh mắt của Thành Khởi Vận đột nhiên trở nên nghiêm túc, từ xưa đến nay những ví dụ nặng mùi máu tanh như đế vương vô tình, qua cầu rút ván đều là chính miệng nàng nói ra, người nghe như Thôi Oanh Nhi cũng phải sợ dựng tóc gáy lên.
Thành Khởi Vận nói:
- Không giấu gì muội, ta ủng hộ muội xây thành, ủng họ muội nhanh chóng phát triển thế lực của bản thân, sai A Đức Ny tổ chức và huấn luyện một đội binh lính đánh thuê, tất cả những chuyện này đều là vì nghĩ đến ở đây trời cao hoàng đế ở xa mà có một lực lượng của bản thân, như vậy Hoàng đế gia cho dù là có dị tâm nhưng cũng phải kiêng kỵ, cũng phải ném chuột sợ vỡ đồ, cũng là không dám tùy tiện động đến đại nhân.
- Để an toàn hơn, thậm chí ta còn muốn nuôi dưỡng một đội quân phỉ, giữ lại lực lượng của bộ tộc Ngõa Lạt, giữ lại giúp triều đình một kẻ thù không lớn mà cũng không nhỏ. Nhưng đại nhân một lòng vì nước, căn bản là chưa bao giờ vì tính mạng của những người thân trong gia đình mà nghĩ đến những chuyện này, đại nhân đã quá tự tin và cũng quá tin người.
Thành Khởi Vận lại buồn bã thở dài:
- Từ cổ chí kim, những văn thần võ tướng lập nên vô số chiến công, có ai là không phải loài rồng thông minh, tài giỏi tháo vát trong đám người trần? Có ai là không phải lão tướng triều đường, lão tướng từng trải qua biết bao sóng gió trên sa trường? Tất cả bọn họ tài trí hơn người, ngay cả khi trời yên biển lặng cũng phải suy nghĩ đến khả năng mất đi thánh sủng, tự để lại cho mình một con đường lui, làm sao có thể để bản thân rơi vào cảnh đầu một nơi thân một nẻo, xét nhà diệt tộc?
- Sự nghiệp của đại nhân lên nhanh như diều gặp gió, trước giờ chưa từng có ở Đại Minh, một người có một con đường làm quan bằng phẳng như vậy, mà chuyện thăng tiến thất sủng như khói hoa hỏa tiễn, từ xưa đến nay vẫn chưa có một ai có thể được chết già, hơn nữa bất luận khi còn sống oai phong lẫm liệt cỡ nào, sau khi chết đi thì luôn bị vu oan với vố số tội danh, bị nói là gian thần, nịnh thần hoặc quyền thần.
- Những công lao mà đại nhân lập được cũng là xưa nay chưa từng có, luận tước thì đã không thể thăng được nữa rồi, luận công thì cũng đã cao hơn chủ, luận thưởng thì đã được thưởng hai vị công chúa. Trong triều, ngài ấy đã đứng trên đỉnh cao của huy hoàng, nhưng ngài ấy vẫn còn là một nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi), về sau thì phải làm sao?
- Cho dù hiện tại Hoàng đế coi đại nhân như cánh tay đắc lực, trong triều đã có nhận được sự tín nhiệm của mọi người, thậm chí quyền uy có thể uy hiếp được thiên tử, cùng với thiên tử từng bước chấp chính. Từ rất nhiều chuyện, Hoàng đế sẽ dần dần cảm nhận được sức ảnh hưởng lớn không gì sánh nổi của đại nhân ở trong triều đình và dân gian, bất kỳ một vị thiên tử nào cũng không cam lòng để bản thân mang tiếng là hư danh, đều không bao giờ dễ dàng để những chuyện như vậy được phép tồn tại.
- Nhưng ... mặc dù trước đó ta luôn đối nghịch với triều đình, bây giờ lại đang ở vùng tái ngoại xa xôi nhưng đương kim Hoàng đế vẫn luôn nể trọng và thân thiết, với đại nhân, đây chính là những gì mà người trong khắp thiên hạ đều nhìn thấy, chuyện này cũng giả được hay sao?
Thôi Oanh Nhi nghi hoặc nó.
Thành Khởi Vận nghiêm nghị nói:
- Chuyện này không phải là giả, tuyệt đối là thật tâm thành ý. Nhưng đối với nhân tính, muội hiểu được bao nhiêu? Có lẽ có một ngày, Hoàng đế sẽ cảm thấy sức ảnh hưởng của Dương Lăng quá lớn, lớn đến mức làm dao động cả quyền uy của thiên tử, có lẽ Hoàng đế chỉ muốn giảm bớt thực lực của đại nhân, nỗ lực tạo dựng quyền uy cho bản thân.
- Nhưng trong triều đình không chỉ có hoàng đế và đại nhân, một số đại thần bây giờ đang khiếp sợ bởi danh tiếng và quyền uy của đại nhân, buộc lòng phải giấu tài ẩn mình, tương lai những người này có thể sẽ được Hoàng đế trọng dụng, cũng có những người luôn có dã tâm, thấy đại nhân đứng chặn ở phía trước cản trở tiền đồ của bọn họ, người có dã tâm nhất định sẽ nhạy bén mà phát hiện ra điểm này, và lập tức lợi dụng.
- Đầu tiên là thêm thắt những lời gièm pha, làm sâu sắc thêm lòng nghi kỵ của Hoàng đế, sau đó bắt đầu tạo dựng chứng cứ phạm tội, khiến cho lòng nghi kỵ của Hoàng đế càng ngày càng sâu sắc. Cho dù lúc đầu Hoàng đế căn bản là không có ý muốn hại đại nhân, nhưng cuối cùng cũng sẽ lựa chọn cách giải quyết triệt để.
Thành Khởi Vận lạnh lùng cười, nói:
- Trong lịch sử, những vị danh thần tướng tài, khi mới bắt đầu thì đều có khả năng kiến công lập nghiệp, dễ dàng có được sự tín nhiệm hoàn toàn và ủng hộ toàn lực của Hoàng dế, không có một Hàng đế nào khi mới bắt đầu mà đã nảy sinh lòng nghi ngờ với những trọng thần ngày xưa của y, hay là tính toán rằng sau khi lợi dụng xong và đạt được mục đích thì sẽ giết chết họ - đám quần thần đã từng có thời như chân với tay, nhưng sau đó thì phần lớn đều đi đến thảm cảnh ngươi chết ta sống.
Thôi Oanh Nhi im lặng, rồi chợt rùng mình nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, thì không thể không thừa nhận rằng, những lời nói của Thành Khởi Vận tuy rằng rất tàn khốc nhưng lại rất có lý. Hiện tại nếu như đem những lời này nói lại với Dương Lăng, hắn nhất định sẽ không tin, còn nếu như đem những lời này bẩm báo với Hoàng đế thì y nhất định sẽ chối đây đẩy ngay, nhưng tương lại liệu có phải đi đến bước đường này không, thì không một ai có thể đoán trước được?
Sau một hồi im lặng, nàng mới hỏi:
- Vậy thì, tỷ nói là vì tương lai của đại nhân, chúng ta phải lên kế hoạch, nhưng cụ thể là như thế nào? Chuyện này thì có liên quan gì đến Ngân Kỳ?
- Nếu như chúng ta thành công thì Ngân Kỳ sẽ trở thành nữ Khả Hãn đầu tiên của thảo nguyên rộng lớn này, không từ bất cứ thủ đoạn gì, chúng ta buộc phải không chế nàng ấy, đồng thời nhân cơ hội giúp muội phát triển lực lượng, đợi sau này quan ngoại ổn định, thid đó chính là lúc đại nhân rời khỏi triều đình, đến lúc đó, sức mạnh quân sự của muội chính là sự đảm bảo cho sự an toàn của đại nhân, kế hoạch cụ thể của ta là...
- Cái này ... cái này ...
Sau khi nghe Thành Khởi Vận nói xong, Thôi Oanh Nhi nghi ngờ:
- Cái này mà cũng được sao?
- Có gì mà không được? Đây chính là liên hôn chính trị! Cho nên chuyện mà muội phải là bây giờ là, nhất định phải giữ chặt tiểu cô nương Ngân Kỳ ở trong tay mình. Muội là người mà nàng ấy có thiện cảm nhất, nếu như nàng ấy không có ý này thì muội buộc phải nghĩ cách khiến nàng ấy thích muội.
Thôi Oanh Nhi càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, không khỏi bật cười:
- Muốn muội ... muội phải đi quyến rũ một tiểu cô nương?
- Nói như vậy cũng được, muội hãy coi như là muộn đang giúp đại nhân cưới phu nhân là được rồi. Đúng là sắp có chuyện vui để xem rồi, lúc đó muội không cần phải sợ nàng ấy, Bắc Anh Vương và Thuận Minh Vương, ta dám đánh cuộc, muội không phải chịu thiệt đâu.
- Được! Tuy có hèn hạ, bỉ ổi một chút, nhưng muội sẽ làm!
Thôi Oanh Nhi ưỡn ngực, hạ bả vai xuống, ngượng ngùng mà nói:
- Muội ... nhưng muội phải là như thế nào đây? Muội không thể ...
Thành Khởi Vận liếc nhìn nàng một cái rồi nói:
- Biết ngay là muội không thể, nhìn cái tính cách của muội, cả ngày chỉ biết chém chém giết giết, chắc chắc là trên giường cũng là lòng dạ ngay thẳng? Một chút kiến thức về khuê phòng mà cũng không có!
Thôi muội muội mặt đỏ bừng lên, cảm giác như sắp nổ đến nơi rồi ...
Thành Khởi Vận đột nhiên cười và nói:
- Đến đây, ta dạy muội vài chiêu.
- Dạy muội, cái này cũng có thể dạy được ư? Ừm..., dù sao thì đại nhân quay về quá sớm, cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, tỷ tỷ ... nói một chút đi coi như là giải khuây ...
Giọng của Thôi Oanh Nhi càng nói càng nhỏ, mặt càng ngày càng đỏ, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự hiếu kỳ và mong muốn mãnh liệt được tìm hiểu về dục vọng.
Thành Khởi Vận nhìn thấy thế, cảm thấy tự hào ...