Chương 444: Mộng không dấu vết

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:49

Công chúa vì chuyện gì mà tìm đến cái chết, bởi vì sự việc hoàng gia bí mật, đương nhiên sẽ không có người nào không biết điều mà đi truy cứu tra hỏi, tóm lại, tất cả mọi người đều biết chính là, Uy Quốc công vì cứu người mà phải mạo phạm, hai người đã làm chuyện chỉ có giữa vợ chồng mới được phép làm, vì thể diện hoàng gia, nàng không tu hành được, không xuất gia được, buộc phải gả làm vợ Dương Lăng. Tập tục xã hội khi đó, giữa vợ chồng chuyện thân mật rất thoải mái, trong hậu hoa viên rải chiếu tìm vui, yêu nhau ở bàn đu dưới cây nho cũng không phải là độc quyền của cái loại con ông cháu cha Tây Môn Khánh. Gia đình giàu có vợ chồng sinh hoạt có tùy tùng hầu hạ một bên là chuyện thường tình, nhưng điều này chỉ giới hạn giữa những người trong một nhà, nam nữ không có quan hệ gì mà thân mật đụng chạm đó là chuyện cực kì nghiêm trọng, cũng chính là quan hệ chính đáng thì là lễ nghi luân lí làm người, rất công bằng, không có gì đáng hổ thẹn cả, quan hệ không đúng phép tắc đó chính là Lôi Trì một bước không thể vượt qua (chuyện không dám làm, không được phép xảy ra). Đương nhiên, quan trọng hơn cả là, Thiên Sư nói bọn họ vốn có duyên phận vợ chồng, lời này đã sớm nói trước, lại có Nam Trực Lệ Phó tổng binh Giang Bân mới nhậm chức làm chứng, đó là chắc chắn, lại không có giả dối, Long Hổ sơn vì thế uy danh lại càng xa. Chính Đức Hoàng Đế rõ ràng là giả bộ hồ đồ, Dương Lăng, Tương Nhi, Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần tưởng là lừa được y, không biết rằng chính Chính Đức lừa mọi người, hai bên đều tự đắc chí, dương dương tự đắc, loại tâm trạng này thật sự là tế nhị vô cùng. Dương Lăng liên tiếp làm hai Phò mã, gần như ôm hết tất cả em gái của Hoàng Đế Chính Đức, tuy nói đều là sự việc có nguyên nhân, cũng có thể thấy được vị trí hắn ở trong lòng của Hoàng đế, cứ thế này địa vị lại càng được tôn sùng. Giang Bân được nghĩa, Thiên Sư được danh, Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần, Tương Nhi được như ý nguyện, Dương Lăng được hai giai nhân tôn quý, Chính Đức Hoàng Đế hiểu rõ nhất tâm sự, hơn nữa hai em gái của mình đè nặng Dương Lăng một người em gái, cho dù bỏ đi một, phận anh vợ cũng phải làm chắc rồi. Chính Đức chỉ cảm thấy bản thân kiếm hời người ta quá, nghĩ tới liền dương dương đắc ý. Xem ra ai nấy đều đạt ý nguyện, tất cả đều vui vẻ. Tuy nhiên duy nhất có một việc không tốt, công chúa Vĩnh Phúc ốm rồi. Công chúa Vĩnh Phúc được nuông chiều, có bao giờ bị nước lạnh thấm ướt hay chịu qua khí lạnh bao giờ đâu? Tuy nói nàng ở trong cung cưỡi ngựa bắn tên, luyện đá ném thẻ vào bình rượu. Vận động cũng không ít, thân thể cũng không yếu, nhưng thứ trước nay chưa từng chạm qua thì sức đề kháng có chút yếu ớt, Chính Đức nhân cơ hội thực hiện mục trả thù thứ nhất, khiến Dương Lăng chăm sóc Vĩnh Phúc ăn uống, tìm y hỏi thuốc. Không gây khó dễ hắn, nỗi bực dọc này khó mà trút được. Cốc Đại Dụng cùng Chính Đức Hoàng Đế và đặc sứ Phật Lang Ky quốc tuần tra các nơi phường dệt, phường nhuộm, hiệu sách và vườn trà và các nơi khác, Dương Lăng ngay tại trong Thương Lãng Đình làm bạn với ba vị Công chúa điện hạ. Chăm sóc Vĩnh Phúc ăn uống ngủ nghỉ. Dương Lăng cũng rất quan tâm tới giai nhân, rõ ràng chỉ là cảm nho nhỏ, lại mời thần y nổi danh nhất Tô Châu, rõ ràng là cực kỳ cẩn thận, mỗi sáng sớm còn đích thân ngắt hoa cắm vào bình ngọc đựng nước trong đặt ở đầu giường Vĩnh Phúc, khi mớm thuốc lại đem đường mật pha cùng dỗ dành khuyên bảo, bình thường không có việc gì ngồi bên cạnh nàng kể những câu chuyện tình yêu hoàn mỹ đã được qua bao nhiêu lần gia công mài dũa của đời sau. Những thủ đoạn này mặc dù bình thường, nhưng Vĩnh Phúc nào đã trải qua? Ngay cả Vĩnh Thuần và Tương Nhi ở bên cạnh nhìn mà mặt đỏ tim đập. Càng đừng nói đến cảm giác trong lòng của cô nàng Vĩnh Phúc này. Vĩnh Phúc khổ tận cam lai, tận hưởng dư vị tình yêu ngọt ngào, Tương Nhi biết thăng trầm mà Vĩnh Phúc phải chịu, tuy nói nhìn thấy bọn họ thân mật trong lòng có chút chua xót, ngược lại cũng không thường tới quấy rầy. Đương nhiên. Nàng muốn tới làm phiền cũng không được, Vĩnh Thuần luôn lôi kéo nàng đi dạo đông tây để cho tỷ tỷ có cơ hội, Tương Nhi cũng không có cách nào cứ tới gặp hắn. Trương Thiên Sư trải qua chuyện này, cuối cùng một lần nữa xác lập địa vị của gã trong lòng Hoàng đế. Hiện tại Chính Đức lại say mê nghiên cứu của đạo gia, khi tuần tra các nơi không thể thiếu mà dẫn hắn theo trên người. Phù Bảo không có chỗ để đi, liền cùng hai vị tiểu Công chúa ở một chỗ. Ba người tuổi xấp xỉ nhau, cũng đều là con gái không có kiêng kị, Phù Bảo không tránh khỏi thường nghe các nàng nồng nhiệt nói tới Dương Lăng ngày ấy "Cứu chữa" Vĩnh Phúc trải qua những khung cảnh đẹp đẽ nhiều ngày ở cùng với Vĩnh Phúc, bất ngờ nhớ tới chuyện Dương Lăng thô lỗ ở Thiên Sư phủ đêm hôm đó, trong lòng cái cảm giác gì không nói cũng biết rồi. Nàng từ nhỏ cũng với anh trai đối nhân xử thế, chu du thiên hạ, kỳ thực đạo lí đối nhân xử thế, sự trải nghiệm và kiến thức vượt xa hai vị tiểu Công chúa nuôi dưỡng ở khuê phòng. Về chuyện nam nữ, nàng mặc dù chưa bao giờ tiếp xúc, trên tình cảm cũng là thiếu nữ ngây thơ, kiến thức về giới tính lại cũng không phải mù mờ không biết gì. Nàng là ai vậy? Hậu nhân của Trương Thiên Sư! Trương Đạo Lăng năm đó truyền giáo một nội dung quan trọng nhất, chính là truyền thụ thuật phòng the của đạo gia hợp tạ song tu, dạy người kéo dài tuổi thọ, loại bỏ bệnh tật cơ thể khỏe mạnh. Tới triều Tống, vì liên tiếp được tin tưởng truyền dạy cho vài Hoàng đế, thanh danh Long Hổ sơn nhất thời bùng cháy mạnh. Nhưng đồng thời quan niệm lý học bắt đầu tăng mạnh, đứng ở đầu sóng ngọn gió, Long Hổ tông đầu tự nhiên cũng phải có chút kiềm chế. Có thể là sợ "Từ thân cận quá dâm loạn" mà bị chửi bới chỉ trích việc này mới rất ít phô trương rồi. Nhưng đối ngoại khiêm tốn, cũng không có nghĩa là những đạo này thất truyền, Trương Phù Bảo chính là truyền nhân chính thống, có liên quan hợp tạ song tu, cái gì mười tu, mười nhiệt, bát quan, ngũ dục, ngũ âm."Cửu pháp", trong "Tố nữ Kinh","Ba mươi pháp" trong " Động Huyền tử", "Thất tổn hại bát ích" trong " thiên hạ đàm đạo" đều có hiểu biết đấy. "Nam muốn tìm nữ, nữ muốn tìm nam, tình đầu ý hợp, lòng đều vui sướng", Trương Phù Bảo lại là thiếu nữ xinh đẹp phái lý luận, bản lĩnh lý luận suông e là rất nhiều phụ nữ con cháu đầy đàn còn không biết một phần mười bằng nàng, Tương Nhi và Vĩnh Thuần không giấu nàng chuyện gì, tỏ ra vô cùng hiểu biết, làm cho nàng nghe xong không khỏi thầm cười, tuy nhiên lại tưởng tượng lan man, trái tim đó sớm bị gió xuân vô tình manh động... Một đôi đèn bàn tinh xảo lung linh, sạch sẽ đắt tiền đặt ở gần đầu giường gỗ tử đàn trên bàn trà, hai ngọn đèn trước bày một bình nhi hoa đào, ánh đèn hoa đào, cảnh vật lờ mờ dưới mái tóc kiều diễm của công chúa Vĩnh Phúc càng hiện rõ mặt phấn hoa đào. Đèn sáng chiếu rọi xuống, có thể mơ hồ thấy được một cái sau tấm bản trang điểm sau bình phong, bên trên bày các trang sức quý báu, vòng đeo tay, trâm cài tóc điền xuyến, trong suốt rực rỡ, một tấm gương đồng có thể soi gương phản chiếu phục trang đẹp đẽ, càng bảo quang óng ánh. Nhưng thiếu châu báu, Chu Tú Ninh chỉ với mái tóc làm trang sức. Nhìn thì lại càng thêm dịu dàng động lòng người, thiếu đi vài phần cao quý ung dung, lại nhiều thêm vài phần phong thái nữ nhi gia quyến rũ. Nàng nằm trên một chiếc sạp chân thấp kiểu điêu khắc, chỗ tựa lưng gối đệm đều có đủ. Đầu giường cuối giường mỗi nơi đặt một bàn nhỏ mạ vàng gỗ tử đàn, đầu giường bày đèn bàn và bình hoa mai ngọc Dương Lăng tự tay hái, cuối giường bày đặt các đồ vật như bát trà, ống súc miệng, khăn lụa. Hai tháng đầu xuân thời tiết còn có chút lạnh, hơn nữa Vĩnh Phúc nhiễm cảm lạnh, cho nên trong phòng còn bố trí một cái lò hỏa đồng không cao đến ba thước. Bên trong nguyên liệu đốt dùng uyển bình của Trác châu, Thông Châu, Kế Châu, Dịch Châu và Thuận Thiên phủ. Các huyện Đại Hưng dùng gỗ chắc đốt thành than hồng la, bên trong còn bỏ thêm bánh thơm, hương khí ấm áp tràn ngập cả phòng. Một người trung niên mặc áo cà sa màu xanh nhạt, đội một chiếc mũ tròn Lục Hợp dưa chuột, trên khảm một khối Phỉ Thúy hảo hạng xanh biếc, dưới chân đi một đôi giày trắng lót đế, đang tập trung tinh thần trước giường xem mạch cho Công chúa điện hạ. Dương Lăng lặng lẽ khoanh tay đứng ở một bên, ngẫu nhiên bắt gặp đôi mắt trong suốt như nước của Vĩnh Phúc. Hai bên gợi tình đưa tình, gửi gắm tình cảm. Dương Lăng đầu đội khăn vấn đầu, người mặc áo bào gấm màu xanh đá, mang đai lưng, tư thế oai hùng. Thực tại không tầm thường, cũng khó trách công chúa Vĩnh Phúc càng nhìn càng vừa ý đam mê. Vị lang trung này chính là danh y Tô Châu, Ngô Trung từ trước nhiều quan y, Trạng Nguyên và tài tử thi họa song tuyệt. Vị cát lang trung này chính là hậu nhân danh y Ngô huyện, Ngô Huyện Cát Thị từ ba triều Tống Nguyên Minh đã truyền được sáu bảy thế hệ. Vị cát tiên sinh này là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi, loại bệnh nhỏ như vậy e là đồ đệ y vừa mới thu nhận cũng không đáng đi chữa trị, nhưng bệnh này ở trên người Công chúa, thì phải khám vô cùng nghiêm túc rồi. Qua hồi lâu, cát lang trung buông cổ tay trắng Công chúa, tròng mắt cung cẩn mà nói: - Chúc mừng điện hạ, tiểu bệnh điện hạ mắc phải đã đỡ rồi, ngày thường chú ý điều dưỡng nhiều hơn là được. Công chúa Vĩnh Phúc tự nhiên cười gật đầu nói: - Đa tạ cát tiên sinh. - Không dám không dám, có thể xem bệnh cho Công chúa điện hạ, đó là phúc phận cảu thảo dân. Cát lang trung vội vàng đứng dậy, chắp tay nói. Dương Lăng cười nói: - Vẫn là tiên sinh mát tay, Công chúa mới bình phục nhanh như vậy. Cát tiên sinh, bổn quốc công tiễn ngươi ra ngoài. - Không dám không dám Cát lang trung hai tay xua xua. Sợ hãi mà nói: - Thảo dân không dám làm phiền quốc công đại giá. Công chúa điện hạ. Quốc công gia, thảo dân cáo từ. Cát lang trung vội vàng vác cái hòm thuốc, một đường chắp tay, lui ra khỏi phòng, sau đó hai tiểu thái giám đốt đèn lồng, dẫn ông ta theo hành lang uốn khúc chậm rãi rời đi. - Xem đi, mọi người đều nói đỡ rồi, mỗi huynh lo lắng, đã trễ thế này còn làm phiền tiên sinh đến một chuyến. Vĩnh Phúc nhìn Dương Lăng, mỉm cười cười nói. Giọng điệu nũng nịu, có chút ý tứ làm nũng trước người yêu. Cung nữ, tiểu thái giám bốn phía biết điều lui ra cửa, đem cửa phòng cẩn thận đóng lại. Thực ra bọn họ không ra đi cũng nhìn không thấy hai người, trong phòng này dùng các loại bình phong tinh xảo ngăn cách, cách ly được không gian nhỏ độc lập, từ cửa tiến vào muốn vây quanh trước giường cũng không dễ dàng, bọn họ đứng ở đằng xa, cũng chỉ có thể nghe được hai người nói chuyện mà thôi. Nhưng làm tôi tớ phải vô cùng khôn ngoan, lần đầu là để cho người ta đuổi ra ngoài, lần sau sao có thể không nhớ được? Dương Lăng và Vĩnh Phúc nhờ vào việc chăm sóc bệnh tình làm lý do, mấy ngày này đã là hết sức quen thuộc rồi, tình yêu nam nữ vốn chính là cách khiến cho hai bên hiểu rõ nhau nhanh nhất, huống chi hai người đã sớm thầm có tình cảm rồi. Dương Lăng cười, ở ghế dựa biên ngồi, nói: - Vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng, nếu không chú ý, tiểu bệnh cũng có thể biến thành bệnh nặng, nhớ ngày đó Ấu Nương..., chính là ta nhất thời sơ suất, suýt nữa để cho ta hối hận cả đời. Hơn nữa, ta luôn cảm thấy ánh mắt Hoàng thượng nhìn ta có chút là lạ, khi hắn gọi ta tới chăm sóc nàng, vẻ mặt giọng điệu đó có chút quỷ dị, khiến lòng ta sợ hãi, giống như hắn biết bí mật gì rồi vậy, nếu ta không tận tâm tận lực, cứ giống như Hoàng thượng nhân cơ hội làm ta cực khổ vậy. Công chúa Vĩnh Phúc gắt giọng: - Huynh hay thật, hóa ra là sợ hoàng huynh, mới chăm sóc người ta như vậy! Hừ! Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, làm nũng quay đầu đi. Dương Lăng bị vẻ xinh đẹp ấy khiến cho trong lòng rung động, không kìm nổi cầm tay thon mềm của nàng cạo nhẹ dưới gốc râu cằm của mình, thấp cười nhẹ nói: - Tú Ninh, dáng vẻ khi tức giận của nàng thật sự là khiến người vừa thương lại vừa yêu. Công chúa Vĩnh Phúc nghe xong "phụt" cười, lườm hắn một cái nói: - Coi huynh kia, lại lấy lời hay lẽ ngọt dỗ dành người ta. Thanh âm kia ngọt ngào đấy, hiển nhiên Dương Lăng nịnh bợ làm cho nàng rất là dễ chịu. - Ha hả, Tú Ninh vừa cười, giống như hoa xuân nở rộ, lại làm người ta kinh diễm rồi. Vĩnh Phúc bị khen ngượng ngùng, nhếch miệng nhỏ, mang trên mặt một ý cười ngượng ngùng chậm rãi cúi thấp đầu xuống. Dương Lăng lại cảm thán nói: - Nhất là sự dịu dàng khi cúi đầu, giống như một đóa hoa sen. Sự e thẹn khi không chịu nổi gió lạnh! Vĩnh Phúc chưa nghe qua những lời ca ngợi này, chỉ cảm thấy quả tim run lên, lòng bàn tay bị hắn nắm dường như đều đã ướt đẫm mồ hôi rồi, nàng xấu hổ co ngón tay lại, gãi gãi lòng bàn tay hắn, thân thiết nói: - Được rồi, huynh nói người ta cũng không dám cười. - Khi không cười cũng là thướt tha khác lạ, tình cảm có tình cảm rung động, yên tĩnh có hương vị của yên tĩnh. Tiểu mỹ nhân cười nói, đều là phong tình vạn chủng. Vĩnh Phúc lườm hắn một cái, dinh dính nhơn nhớt mà nói: - Có phải huynh miệng ăn phải mật không đó, nói chuyện ngọt như vậy, các phu nhân của huynh không phải đã bị huynh dỗ dành về nhà như vậy chứ? Dương Lăng cười ha hả, hạ giọng nói: - Miệng của cục cưng Tú Ninh mới là ăn mật rồi, thanh âm ngọt cực kỳ. Vĩnh Phúc bị tiếng gọi cục cưng này của hắn mà trong lòng rung động, đây chính là cảm giác từ trước đến nay chưa từng có. Chưa từng ai gọi nàng là cục cưng, cái từ này vừa nghe, có cảm giác được người đàn ông yêu quý âu yếm trong lòng, trong lòng thật sự là không nói ra được. Dương Lăng quay người, từ chiếc kỷ trà thấp lấy ra một chén cháo đường phèn tổ yến bích ngạnh. Dùng thìa bạc quấy quấy, ôn nhu nói: - Nào, bây giờ độ ấm vừa vặn, ca ca cho nàng ăn. Sau đó sớm nghỉ ngơi. - Ta không đâu, người ta sớm đã khỏe rồi, chính là huynh, cứ muốn người ta nằm ở trên giường, không có chuyện gì thì đi ngủ, người ta căn bản không buồn ngủ mà! Ta muốn huynh ở cùng với ta! Vĩnh Phúc lập tức lưu luyến nắm cánh tay hắn không rời, dường như hắn lập tức phải rời đi ngay vậy. - Chịu không nổi, chịu không nổi. Dương Lăng đối với người bên cạnh không nhìn thấy nét kiều diễm mà thầm kêu ăn không tiêu, một bên bưng bát lên, tiến đến Vĩnh Phúc bên môi, nói: - Được, được, vậy ca ca sẽ ở cùng nàng, nào, ăn một chút trước đã. - Ừ. Người ta đều bị huynh nuôi béo rồi. Vĩnh Phúc một bên ngoan ngoãn mở miệng nhỏ, một bên còn xấu hổ cười trách móc. Một ít cháo bát bích ngạnh này đi xuống. Dương Lăng cầm lấy trên bàn nhỏ khăn lụa, lau nhè nhẹ bên môi Vĩnh Phúc, Vĩnh Phúc bỗng nhiên phản tay nắm chặt bát trong tay của hắn, tơ ngọc triền miên trong đôi mắt long lanh nhìn Dương Lăng. Cái loại khát vọng này Dương Lăng làm sao lại không nhìn ra? Từ ngày hôm trước hôn nàng, nha đầu này hiển nhiên là ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, hơn nữa là ham muốn không mệt mỏi rồi. Nhìn thấy Dương Lăng buông bát ngọc, chậm rãi cúi người lại, Vĩnh Phúc lập tức " có tố chất đào tạo" nhắm hai mắt lại, khóe miệng còn chứa đựng ý cười ngọt ngào. Bên trong quyến rũ, hàm súc thú vị từ trong sách thơ, một khi hóa thành lửa tình, nữ tử như vậy triển lộ ra phong tư thật sự là phong tình vạn chủng, làm người ta tinh thần lay động hồn tiêu. Ôn tồn nhỏ nhẹ cùng với Vĩnh Phúc nói chuyện một hồi, Dương Lăng lòng ngứa ngáy vỗ nhẹ vai Vĩnh Phúc, nói: - Tú Ninh, sắc trời không còn sớm. Nàng sớm nghỉ ngơi đi, ta sáng mai sẽ ở cùng nàng được không? - Đừng, ở cùng với người ta lát nữa. Vĩnh Phúc vừa nghe. Hai tay ôm chặt hơn, lóng ngóng vụng về nói. Nàng đôi tay này căng thẳng, đột nhiên cảm giác sau lưng Dương Lăng có gì đó, ngón tay hơi sờ soạng, lại là hình dạng của một quyển sách, không khỏi nũng nịu hỏi: - Cái gì vậy cứng ở đây vậy? Dương Lăng nghĩ đến nàng nói phía trước, không khỏi hoảng sợ, cúi đầu nhìn. Không có gì, tuy nhiên phía dưới sớm đã tràn đầy sinh khí, nhưng bản thân ngồi ở bên giường, nàng căn bản chưa đụng tới. Vĩnh Phúc thấy hắn mờ mịt không đáp, liền lấy tay hướng bên hông hắn vừa sờ, rút ra quyển sách nói: - Người ta nói cái này nha. - A! Cái đó là... đưa cho ta, nàng không tiện xem. Dương Lăng vừa thấy là quyển tranh cậu cả vừa mới trao đổi với hắn, không khỏi trong lòng kinh hãi. Vội vàng hướng Vĩnh Phúc đòi lấy. Vĩnh Phúc nheo mắt hắn liếc mắt một cái. Thấy bộ dáng lo lắng của hắn, không khỏi càng thêm kỳ quái. Nàng ngồi thẳng người, vểnh môi lên nói: - Không đưa, người ta muốn xem, cái gì đông Tây Tạng bí mật như vậy. - Đừng... Dương Lăng còn chưa nói xong, Vĩnh Phúc đã lật ra bản "Phong lưu tuyệt sướng đồ", chỉ lật đến trang thứ nhất, Vĩnh Phúc liền xấu hổ gò má đỏ như lửa, oán trách trừng mắt nhìn Dương Lăng, nói: - Huynh... huynh làm sao lại xem mấy thứ này? Dương Lăng lấy làm kỳ: - Nàng cũng xem rồi sao? Vĩnh Phúc khi kén phò mã, trong cung nữ quan tự nhiên cũng truyền thụ những kiến thức cho nàng này, chỉ là chưa từng xem qua quyển này. Vĩnh Phúc cắn môi hừ một tiếng, trước mắt chỉ có người yêu trong lòng, lại là phòng tối yên tĩnh, hơn nữa bản thân nàng cũng đã động tình, nàng không ngờ cả gan tiếp tục lật xem. Dương Lăng hết hồn, khô cằn mà nói: - Á... Đây là... lần này ra kinh, rời nhà lâu ngày, ta... Trong lúc rảnh rỗi, nhìn thấy thú vị, thuận tay mua một quyển... Nếu như là việc khác, hắn nhất định lập tức mang ra Chu Hậu Chiếu đến gánh trách nhiệm, y là lão Đại, hắn không gánh trách nhiệm ai gánh trách nhiệm? Nhưng chuyện này đối với muội tử người ta đã không thể nói được rồi, Dương Lăng lại sợ Vĩnh Phúc không hài lòng, buộc phải kiên trì nói lấy lệ. Vĩnh Phúc liếc hắn một cái không lên tiếng trả lời mà. Dương Lăng thấy nàng cũng không tỏ vẻ không hài lòng, không khỏi yên lòng. Công chúa Vĩnh Phúc mắc cỡ đỏ mặt mà khẽ gắt một hơi, nói: - Còn tưởng rằng cất dấu bảo bối này nọ gì! Nàng đem tập tranh ném tới bên người Dương Lăng, tập tranh bị lật ra, lại hiện ra một bức tranh. Vĩnh Phúc nhìn lên bức tranh đó, đập vào mi mắt đó là trên giường tơ một cặp thủy mật Đào nhi xinh đẹp, không khỏi xấu hổ đỏ mặt dời đi, vừa ngẩng đầu, lại đón nhận hai con ngươi như lửa nóng của Dương Lăng. Trương Thiên Sư sáng sớm đã phái người tới đón Phù Bảo trở về. Nha đầu này tối hôm qua và Vĩnh Thuần, Tương Nhi ngủ cùng một chỗ, dù sao cũng là hoàng gia, phải nghĩ mọi cách tiếp cận, nhưng khoảng cách nên duy trì phải duy trì, đôi khi thần bí một chút ngược lại rất tốt. Kỹ xảo tâm lý vừa gần vừa xa cũng không chỉ là dùng giữa nam và nữ mới có hiệu quả. Nhưng Phù Bảo lại đuổi người trở về, nghe nói là Tương Nhi Công chúa và Vĩnh Thuần công chúa và nàng ở chung cực kỳ hòa hợp, cho nên luôn mãi lưu khách. Nhưng nguyên nhân chính sau đó, đương nhiên chỉ có Phù Bảo biết. Nàng không thèm trở về Huyền Diệu Quan. Hơn nữa nàng quyết định, bắt đầu từ bây giờ, nàng quyết không bước vào một tòa đạo quan nào, trừ phi rời xa Dương Lăng khoảng cách an toàn tám trăm dặm trở lên. Nàng đêm qua nằm mộng, một giấc mộng phiền lòng. Nàng mơ thấy ở bên cạnh ao xuân thủy, giống như phong cảnh đêm hôm đó, chỉ là trong mộng nàng cũng không phản kháng giống như ngày ấy, ngược lại và Dương Lăng lưỡng tình tương duyệt. Rất là ân ái. Nàng không ngừng tự nhắc nhở bản thân không nên tới gần hắn, cho dù tu không thành tiên đạo cũng không gả cho kẻ háo sắc năm thê bảy thiếp này, nhưng không biết tại làm sao, trong mộng nàng lại cứ tham lam hưởng thụ cái cảm giác tuyệt đẹp Dương Lăng đem lại cho nàng. Đúng lúc này, nàng bỗng phát giác bản thân bị đuổi ra khỏi ngoài trướng vải lụa đỏ, nơi đó người thừa nhận Dương Lăng nhu tình mật ý, rõ ràng liền đổi thành công chúa Vĩnh Phúc. Nàng lại là thương tâm, lại là khổ sở, nhưng nàng muốn bổ nhào qua đó, lại bị Vĩnh Thuần và Tương Nhi ngăn trở, hai người giữ nàng lại, nàng căn bản vô lực thoát ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Lăng và Vĩnh Phúc thân mật. Phù Bảo đang ở trong mộng vô cùng phẫn nộ, vô cùng ủy khuất, lại bước không được, không mở miệng được, không khép được mắt. Tới lúc trái tim sắp vỡ nát, chợt giật mình tỉnh giấc. Phù Bảo lúc này mới phát hiện một chiếc giường lớn như vậy, hai vị công chúa điện hạ phép tắc lúc ngủ say đã đều lăn tới bên người nàng. Giống như bạch tuộc, chẳng những đè lại hai tay của nàng, còn đè cả hai chân của nàng, Phù Bảo không biết nên khóc hay cười. Nhưng nghĩ tới một cảnh tượng trong mộng, bản thân không ngờ cam tâm vui sướng quyến rũ Dương Lăng, trong lòng thực không cam lòng. Cẩn thận ngẫm lại ""Nửa vầng trăng sáng một dòng Sông; Trên Bạch Cốt Sơn rửa lụa hồng Dáng xuân lả lướt thời chinh chiến. Hẹn chàng trước tượng lão Quân trông". Cha lưu lại bốn câu này, giống như có lẽ đã thực hiện ba câu, một câu cuối cùng dừng ở lão Quân rồi. Nếu tự mình trở về đạo quan, trời biết vậy tên đáng ghét đó có thể hay không đột nhiên chạy đến cửa, lại không hiểu ra sao lại ứng nghiệm một câu cuối cùng? - Bần đạo quyết định, qua cửa đạo mà không vào, gặp lão quân mà không bái, tên vừa quỷ quyệt lại gian xảo ngưi, sao có thể làm khó dễ được ta? Trương Phù Bảo đứng ở đỉnh núi, đón gió xuân, tức giận rất nhanh nắm tay, dường như thiên mệnh phu quân theo như lời cha nói với nàng, chính là cái bẫy Dương Lăng thiết lập. Trương đại tiểu thư đương nhiên muốn liều mạng thoát ra khỏi bẫy của người ta, tựa như ngày đó mệnh là Dương Lăng thiết lập một cái bẫy. Tiểu hài tử, luôn có chút tâm lý nghịch phản. Đương nhiên nếu như vậy, nàng, anh dũng không sợ, tiểu Thiên Sư thần thông quảng đại, sứ mạng duy nhất chính là thoát ra khỏi bẫy của Dương Lăng, chọc thủng âm mưu của hắn, không cho quỷ kế của hắn thực hiện được! Cho nên nàng hiện tại thà rằng ở lại ở bên cạnh Dương Lăng, chính là không đi bên cạnh lão quân, như vậy coi như không gặp nguy hiểm rồi chứ? - Vì trốn tránh mà tiếp cận, thiên hạ còn có người càng thông minh hơn ta sao? Trương Phù Bảo nghĩ đi nghĩ lại, nỗi thiệt thòi và phẫn uất trong lòng không hiểu ra sao biến mất rồi, bắt đầu dương dương đắc ý. Khóe miệng của nàng vừa mới nhúm một tia tươi cười đắc ý, Vĩnh Thuần công chúa liền sôi nổi địa chạy tới, nói: - Phù Bảo, ngươi xem, 'Thiên lý nhãn' Dương Lăng chế tạo ra này thật sự là thần kỳ cực kỳ, ta vừa mới chỉ bảo thợ thủ công cũng làm cho ta một cái rồi, đây là từ chỗ hoàng huynh xin được, ngươi thử nhìn một chút xem có thú vị không. "Đồ Dương Lăng chế tạo ra? Thật sự là chán ghét, người ta càng là không muốn dính vào chút xíu can hệ với hắn, lại cứ có người ở trước mặt ta nhắc tới hắn!" Trương Phù Bảo bĩu môi, nghĩ thầm rằng: "Thứ hắn chế tạo ra, ta mới không thèm động vào, tuy nhiên... Thiên lý nhãn à... ta thử nhìn một chút!" Trương Phù Bảo tiếp nhận kính viễn vọng ghé vào mắt. Vĩnh Thuần công chúa hưng trí bừng bừng mà nói: - Ngươi coi, tòa tháp bên kia, tháp thượng chuông đều thấy được rõ ràng, ngươi lại nhìn bên kia, cành liễu đó, khi ta vừa mới nhìn thì hoảng sợ, vừa thấy kia cành liễu phật động, lập tức liền lóe lên một cái, ha hả, hoá ra cành liễu xa xa đó, đều gần hơn đến trước mặt, ta còn sợ bị đánh vào mặt nữa. Công chúa Vĩnh Thuần khanh khách cười. Trương Phù Bảo tiểu đại nhân mặt nhăn nhíu mày, thầm nghĩ: "Thứ đồ này có cái gì ngạc nhiên đấy, ta không cho rằng đồ hắn tạo ra có gì hay." Nàng hơi cảm thấy không kiên nhẫn chuyển màn ảnh nhìn về phía nơi đó, trong ống kính đột nhiên nhảy ra một bóng người, gương mặt đó cách quá gần, dường như lập tức sẽ tiến đến cái miệng của nàng, làm Trương Phù Bảo "Ôi" một tiếng, theo bản năng lui lại mấy bước. Nàng buông "Thiên lý nhãn", chỉ thấy Dương Lăng ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ đạo mạo đi về phía các nàng, khoảng cách còn ngoài mấy chục bước. "Ôi, sao người càng không muốn gặp thì lại tới, không đúng, ngay cả sống cũng nhắc tới." Trương Phù Bảo buồn rầu lông mi chau lại, bên cạnh công chúa Vĩnh Thuần cười không nhấc nổi eo: - Ha ha, ta đã nói cho ngươi biết rồi, ngươi còn bị hù, lá gan còn nhỏ hơn ta, ha ha ha ha... - Ha ha ha, chào hai vị điện hạ, chào Tiểu Thiên Sư, các ngươi chơi vui vẻ quá, chúng ta hôm nay khởi hành đi Hàng Châu rồi, các nàng còn có đồ gì đặc biệt mang hộ không? Ta đi mua cho các nàng. Dương Lăng mặt mày hớn hở nói.