Tống Tiểu Ái khoanh hai tay đứng ở trong rừng trúc, nghiêng tai lắng nghe một chút, vui vẻ khen:
- Hay cho khúc " Phượng cầu hoàng", tiếng hát đích thực rung động đến tâm can. Uy, đồ ngốc, người sao lại dựa thân trúc ăn lá trúc nha? Người cũng đâu phải gấu mèo! Có phải người không biết hát khúc này? Ta vừa biết đàn lại biết hát, có muốn ta dạy người không?
Ngũ Hán Siêu ngạc nhiên "a" một tiếng, nhìn trái nhìn phải, ánh mắt lúc này mới khôi phục thanh tỉnh. Hẳn nhổ lá trúc ra khỏi miệng nói: - Người nói gì? Dạy ta cái gì? Ta đang suy nghĩ, con rùa kia rốt cuộc làm sao có thể rơi từ trên trời xuống? Nó tại sao lại chỉ rơi trúng đầu trọc? Ô, sao người lại cốc đầu ta?
- Con rùa, chính là như thế rớt xuống đấy! Tống Tiểu Ái tức giận nói xong liền xoay người trầm trọng thẳng bước bỏ đi.
Đêm trăng như nước, đình viện xây trên mặt nước, cầu kiều bảy khúc nổi liền một đình trúc phía xa xa, nam tân nữ khách mỗi người một bên, vừa không mất lễ nghĩa, lại có thể từ xa nhìn thấy nhau. Lý An thật ra lại là người tâm tư tinh tế, suy nghĩ chu toàn. Dương Lăng một thân áo bào nhẹ, thắt lưng chỉ đơn giản buộc dây lưng màu tím, lộ ra vẻ anh tuấn nhàn tản. Chu Huyền Y ngồi đối diện, trên mặt thản nhiên mang ý cười, thanh đạm như cúc nhưng lại có vẻ kiêu ngạo của thanh trúc, mặc dù không có được được khí chất không hờn giận mà vẫn lộ uy nghi như Dương Lăng, nhưng lại có loại cảm giác ấm áp như tắm gió xuân.
Ngồi trên hồ trong rừng trúc, khung cảnh êm ả như chốn bồng lai tiên cảnh, ở nơi như vậy, khí chất của Chu Huyền Y lại càng thích hợp, mọi người ở đây đều có thân phận không tầm thường, nhưng y dù tùy ý ngồi xuống vẫn có cảm giác hơn người.
- Ha hả, dù sao cũng không phải là tuyển mỹ nữ... Cho dù là tuyển mỹ nữ, không phải còn có vị nhân huynh này hay sao? Dương Lăng cười dài, liếc mắt nhìn Lư Sỹ Kiệt.
Bộ dạng của Lư Sỹ Kiệt cũng không phải là khó nhìn, chỉ có điều đôi lông mày lúc nào cũng như xếch lên, nhìn ai cũng giống như xem thường người khác, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái. Hắn là kẻ thích ngông cuồng, chữ cuồng cũng có trong tên của hắn, nhưng cũng chính sự cuồng này hủy hoại sự nghiệp của hắn.
Kẻ tài chân chính, đều hiểu được phải cân nhắc thời thế, Lư Sỹ Kiệt chính xác là một kẻ tài xuất sắc, thật sự có thể cho y mọi thứ y muốn, tuy nhiên y quá bảo thủ, tự cho mình là nhân vật siêu phàm, cho nên Dương Lăng căn bản sẽ không để hắn vào trong mắt.
Hắn thật sự nhìn trúng chính là Chu Huyền Y và Dương Thận. Hai người trẻ tuổi này ngẫu nhiên lộ ra xuất sắc, hiểu biết cao hơn cả một tầng lầu so với đám học giả uyên thâm Dương Lăng từng gặp qua. Nhân duyên này khiến Dương Lăng ngoài ý mười phần vui mừng.
Hắn rất muốn tiến cử hai nhân tài kiệt xuất này về kinh làm quan. Trong triều có nhiều nguyên lão, nhân sự thường xuyên thay đổi, thật sự rất thiếu người tài có thể sử dụng, nhất là khi tận mắt nhìn thấy những người giống như chính mình, bây giờ Dương Lăng thực có cảm giác muốn cầu hiền tài như khát nước vậy.
Cho nên hắn đêm nay tham dự tiệc rượu, tuy là vì cảm tình với phu thể huyện chủ, mở rộng quan hệ, mục đích lớn hơn nữa vẫn là muốn thăm dò ý tứ của Chu Huyền Y và Dương Thận. Nếu hai người bọn họ có thể trở thành môn hạ của hắn trong triều dĩ nhiên là hắn hết sức vui mừng, nếu không muốn, tiến cử vào triều, tương lại bọn họ tất nhiên cũng có thể trở thành liên minh.
Mà mục đích quan trọng nhất lại là muốn đánh cỏ dọa rắn. Điều tra vương gia có ý mưu phản, liên đới cực lớn, Dương Lăng chưa vào đất Thục chính là muốn tránh cho Thục vương hoài nghi, nhưng từ lúc tin tức từ kinh thành truyền đến, suy nghĩ của hắn đã thay đổi.
Liễu Bưu điều động một đám người tại Thành Đô khắp nơi hoạt động, tìm hiểu mấy tháng liền đều không tìm được chứng cứ rõ ràng chứng tỏ Thục vương có ý mưu phản. Với thân phận khâm sai đại thần, đến mỗi nơi ở Thành Đô nhất định sẽ bị cả đám người vây quanh, trước mặt bao nhiêu người liệu có thể nào có biện pháp dò xét sự việc thập phần ẩn mật này?
Cây cỏ mọc rậm rạp, khó tìm nơi rắn ẩn nấp. Như vậy chỉ có cách lấy thân dụ rắn, đánh cỏ dọa rắn, khiến nó nghe thấy mà động, tự mình lộ thân. Huyện chủ vốn là nữ nhi của Huệ Bình quận vương. Huệ Bình quận vương và Thục vương gia kết giao rất thân, chỉ cần cố ý để lộ ra trong lời nói, những lời này tất nhiên có thể truyền đến tại Thục vương.
Bất luận Thục vương có hay không có ý mưu phản, đối với chuyện này sẽ có phản ứng thích hợp. Không cần biết hắn có nắm giữ được bao nhiêu tin tức hay có chứng cớ xác thực hay không, Thục vương trước tiên cũng sẽ không dám mạo hiểm hành động, cũng không dám tự bộc lộ bản thân đến mức mưu sát khâm sai đại thần. Có khả năng nhất vẫn chính là ông ta cố thiêu hủy chứng cớ tạo phản, như vậy còn có cơ hội thành công.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết để sự việc xảy ra như vậy là Thục vương quả thật có ý mưu phản, cho nên mọi lời nói ra cần phải thật khéo léo, vừa phải làm cho người ta có cảm giác hắn chỉ là nhất thời vô ý để lộ ra, vừa lập lờ nước đôi, không để người khác bắt được dụng ý thực sự.
Thục vương nếu quả thật trong lòng nuôi quỷ kế, một lời nói nửa thật nửa giả cũng đủ để ông ta cân nhắc. Nhưng nếu hắn trong lời nói quá trực tiếp, chẳng những khiến người khác hoài nghi, mà nếu Thục vương có ý mưu phản chỉ là tin đồn vô căn cứ, như vậy triều đình sẽ lâm vào thế bị động.
Một mùi hương thơm ngát từ trong gió mát đưa tới, một chiếc thuyền lá nhỏ xuất hiện trong hồ, nhẹ nhàng lướt tới trên mặt nước êm ả tạo thành từng vòng gợn sóng, in bóng xuống mặt hồ là hình ảnh nhóm tỳ nữ vận y. phục đủ màu sắc, bắt đầu dâng thức ăn.
Chu Trọng Bát đối với tử tôn đúng là rất mực yêu thương. Quan hàng nhất phẩm trong triều bổng lộc là tám mươi bảy lượng hoàng kim, mà ông ta thân là hoàng tộc chẳng những bổng lộc phiên vương một năm năm vạn lượng, hai vạn năm nghìn quan tiền, xe ngựa lụa là gấm vóc trà muối mỗi năm đều được chu cấp đầy đủ, ngay như chức danh thấp nhất " Phụng quốc trung úy" một năm cũng bổng lộc hai trăm lượng, lại thêm có đất phong thì của cải sung túc càng khó mà tưởng tượng được. Cho nên mới nói, đám con cháu hoàng tộc đúng là rất được hậu đãi. Phu thê huyện chủ có bổng lộc, có đất phong, lại biết cách làm giàu, trong nhà giàu sang phú quý, tự nhiên chọn lựa đồ ăn cũng chính là cao lương mỹ vị.
Nhất phẩm tay gấu, gia thường hải sâm, vị cá nướng, khổng tước xòe đuôi, tôm sa vọng nguyệt, sơn thủy phù dung, từng món đều dậy mùi thơm, làm cho người ta nhìn là muốn ăn. Món ăn Tứ Xuyên nhiều vị, nhiều cách chế biến, có câu nói rằng "Nhật thái nhất cách, bách thái bách vị", rất ít khi chỉ sử dụng một hương vị, ngay cả việc lúc này chưa bỏ ớt vào cũng là một cách nêm.
Dương Lăng lần đầu tiên nếm món cay Tứ Xuyên chính gốc nổi tiếng Minh triều, cũng cảm thấy vừa miệng, ngoài ra còn có món lấy đông trùng hạ thảo nấu vịt kích thích vị giác, món canh bò hầm, miếng thịt non mềm mang theo mỹ vị, càng làm cho hắn cảm thấy thích thú.
Minh triều vì muốn phát triển sản xuất nông nghiệp, nên nghiêm cấm giết trâu bò cày ruộng, tuy nhiên dựa theo giải thích của Nghi Tân Lý An, thịt này đều là những con bị triều đình loại bỏ, dùng để thiết đãi khâm sai cũng sẽ không tính là vi phạm lệnh cấm.
Dương Lăng vừa đưa một miếng thịt bò non mềm vào miệng liền thấy thay đổi, tươi ngon vô cùng, rõ ràng chỉ là bò non mới sinh, tuy nhiên loại sự việc giả vờ thanh liêm này cũng có chút nhạy cảm, Dương Lăng ăn một miếng đầy miệng cũng giả vờ hồ đồ không để ý tới.
Một tràng thanh âm vui vẻ từ một bàn nữ khách truyền đến, thanh âm càng lúc càng to, bàn nam nhân uống rượu cũng không khỏi chuyển ánh mắt nhìn đến. Nhân cơ hội này, Dương Lăng nâng chén rượu lên uống một hơi cạn chén, nhìn Dương Thận cười nói: - Dương lão đệ tài hoa hơn người, chỉ có điều không biết có từng tham gia khoa cử, đạt danh hiệu gì không?
Dương Thận hạ thấp người cười nói: - Tổ phụ trong người không khỏe, Thận vẫn bồi tại bên người thay phụ thân tận hiếu, cho nên bỏ lỡ kì thi hương, hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là cậu tú tài.
Dương Lăng chợt cảm thấy ngao ngán, hắn vốn định ngay lập tức tiến cử Dương Thận vào triều, nhưng lại nghe y vì phụng dưỡng tổ phụ nên thi hương cũng chưa tham dự, không khỏi cảm thấy thất vọng. Chính hắn cũng hiểu hiếu đạo so với thi cử quan danh càng quan trọng. Bây giờ dù hắn muốn mời y vào triều cũng thật khó mở lời.
Hắn thở dài nói: - So với tài năng của Dương lão đê, thi hương cũng chỉ là chuyện vụn vặt, dù là vào kinh thi cũng nhất định đứng đầu bảng vàng, người cần phụng dưỡng tổ phụ, sang năm liệu có trì hoãn không đi thi?
Dương Thận nét mặt giãn ra một nụ cười nói: - Bệnh tình của tổ phụ cũng đã có chuyển biến, hiện giờ thân thể khỏe mạnh, Thận đang muốn năm sau thi hương, mong đạt được danh cử nhân, sau đó lên kinh đi thi.
Dương Lăng nghe vậy mừng rỡ, vội hỏi:
- Thi hương phải đợi một năm, vào kinh thì phải đợi ba năm, nếu có thể đỗ đạt cao, cũng phải ở Hàn Lâm Viện thêm vài năm, cho đến lúc ra ngoài làm quan không biết phải đợi bao nhiêu năm. Dương huynh đệ một thân tài học, bản quan vô cùng tán thưởng. Triều định hiện này đang rất thiếu hiền tài, bản quan đặc biệt tiến cử người vào triều, người thấy thế nào?
- Việc này... Dương Thận tim đập thình thịch.
Tham gia khoa cử và Dương Lăng đặc biệt kiểm tra là hai chuyện không giống nhau. Chính là kẻ mang tài học trác tuyệt, thanh danh nổi tiếng vang đến tận triều đình, do ba vị trọng thần hàng nhất phẩm trở nên tiến cử, hoàng thượng có thể đặc biệt ban chỉ trọng dụng. Nói cách khác, kẻ này chẳng những không phải chịu sự soi mói của đám quan viên đi con đường chính đạo, mà lại còn được tôn sùng.
Từ trước đến này những người được tôn sùng đều là những học giả uyên thâm, dùi mài kinh sử đến đầu tóc bạc trắng, chức vị kia nếu không phải là kẻ bất phàm hẳn còn phải chờ đợi mấy chục năm. Hiện giờ chính bản thân có cơ hội,Dương Thận làm sao có thể không động tâm?
Lư Sỹ Kiệt thản nhiên như thường. Giống như không nghe thấy gì, ngẩng đầu lên, "Phốc" một tiếng đem rượu uống một hơi cạn sạch, hướng Chu Huyền Y ha hả cười: - Rượu ngon, rượu ngon, này đàn trân nhưỡng ta và người muốn từ lâu, Lý An cũng không chịu lấy ra, hôm nay đều là nhờ phúc của khâm sai đại nhân. Ha ha... Huyền Y còn không mau uống thêm hai chén?
Chu Huyền Y hiểu biết tính cách của người bằng hữu này, bề ngoài luôn làm vẻ ngông cồng, không mảy may gánh nặng, nhưng kỳ thực lại luôn mang gánh nặng lên người mà không bỏ xuống được, bây giờ nhìn bề ngoài giống như kẻ độ lượng, nhưng trong lòng nhất định không vui vẻ. Y cũng liền ra vẻ không biết rót cho Lư Sỹ Kiệt một ly, hai người vui vẻ uống rượu.
Dương Thận cúi đầu trầm ngâm một lát, rốt cuộc cũng lúng túng ngẩng đầu cười mà nói: - Cái này... ý tốt của đại nhân, tại hạ thật sự cảm kích nhưng... thân phận tại hạ có chút đặc biệt, nếu như đại nhân tiến cử e là sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của đại nhân.
Dương Lăng kinh ngạc nói: - Thân phận của người có gì đặc biệt?
Dương Thận bất đắc dĩ đứng lên, hướng hắn thi lễ một lạy nói: - Mong đại nhân không trách, tại hạ trong lòng ngưỡng mộ thanh danh của đại nhân, cũng có phần tán thành con đường chính trị của đại nhân trong triều, lúc này mới mạo muội kết giao... Tại hạ đích thật họ Dương tên Thận, chỉ là bách tính bình thường, nhưng... tại hạ có một điều chưa bẩm báo với đại nhân, gia phụ tên húy là Đình Hòa, chính là...là đương triều...
- A! Ngươi là nhi tử của Dương đại học sĩ Dương Lăng vỗ trán một cái, chột dạ mà cười. Nói như vậy chuyện tiến cử Dương Thận là không thể lỗ mãng thực hiện, hắn tuy không sợ người khác đàm tiếu hắn dùng việc này để lấy lòng Dương Đình Hòa, trong triều mở rộng thế lực của bản thân, quan hệ của hắn và Dương Đình Hòa cũng không phải tệ lắm, ở trong triều cũng có chút thông cảm lẫn nhau, tuy nhiên chính kiến hai người có chút khác biệt, nếu tiến cử nhi tử của ông ta, phụ thân lại không chấp thuận, không phải là làm trò cười cho thiên hạ hay sao?
Dương Lăng ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói: - Dương lão đệ, với tài năng của người, nếu muốn đi con đường chính đạo cũng phải hơn mười năm, bản quan cảm thấy cũng không dễ dàng. Đương kim hoàng thượng chăm lo việc nước, cầu tài như khát, tục ngữ có câu "nội cử bất tị thân, ngoại cử bất tị cừu", huống hồ lệnh tôn chẳng qua cũng chỉ là quan viên trong triều mà thôi.
Hắn thản nhiên nói: - Không giấu gì người, chính kiến của ta và lệnh tôn có chút khác biệt, có khi ở trong triều cũng không tranh được tranh cãi. Nhưng suy cho cùng chúng ta cũng là vì dân vì nước, không phải vì bản thân. Ta tin tưởng Dương lão đệ vào triều làm quan, cũng sẽ lấy xã tắc làm trọng, sẽ không làm nên chuyện phụ tử kết bè phái, nhưng nếu người và lệnh tốn có cùng suy nghĩ, có khi nào chỉ vì tránh người khác nghi ngờ mà cái nên tán thành lại không tán thành hay không?
Dương Thận hơi nhướng đầu lông mày lên, trên gương mặt luôn hiền hòa của y lộ ra một tia ngạo khí, cao giọng nói: - Tất nhiên sẽ không, ta nếu làm quan, tuy là quan hệ phụ tử, lại là quan một triều, cái gì nên giữ vững ta sẽ giữ vững, cái gì nên phản đối sẽ phản đối, sao có thể do dự một khi đã bị đặt điều, giữa lúc tiến thoái lại tính chuyện thiệt hơn?
Tiểu tử này trong cứng ngoài mềm, là kẻ có cương có nhu, chỉ có điều còn ít tuổi nên chịu không nổi đả kích.
Dương Lăng cười thầm trong lòng, nghe y nói xong liền vỗ tay ủng hộ nói:
- Đúng là quân tử ngay thẳng đâu sợ tiểu nhân gièm pha. Sau này người làm quan sẽ rõ, bất kể người làm thế nào, bất kể người quang minh lỗi lạc đến đâu, luôn luôn có kẻ dõi theo đặt điều. Chuyện bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử là chuyện từ trước đến giờ sẽ không thể biến mất, e ngại bọn chúng làm gì? Cách nhìn nhận này của ta ngươi không thấy phiền chứ?
Dương Lăng trong lời nói rất có ý trêu ghẹo y, chính mình chỉ biết làm theo chính mình khí phách. Dương Thận cảm thấy trong huyết khí sôi sục trong lồng ngực, nhướn mày nói: - Nói rất hay, tự cầu tự nói, kẻ xấu có tìm đến chính là ta đã quá lộ liễu rồi.
Dương Thận dừng một chút rồi nói tiếp:
- Tại hạ đêm nay liền viết một phong thư, đem suy nghĩ của ta báo cho gia phụ biết, nhận được hồi âm, sẽ báo lại với đại nhân.
Dương Đình Hòa đối với việc này đương nhiên có trách nhiệm, Dương Lăng cũng không thể ngăn cản phụ tử bọn họ thương lượng, cho nên gật đầu đáp: - Được, như vậy bản quan liền chờ tin tức của ngươi.
Chu Huyền Y vẫn luôn mỉm cười nghe hai người nói chuyện, lúc này mới mặt mày hớn hở nâng chén rượu nói:
- Chúc mừng Dương Thận lão đệ có thể được khâm sai đại nhân khen ngợi như vậy. Thừa phong phá lãng đương thử thì (mượn gió vượt sóng đúng lúc này). Thực quải vẫn phàm tế thương hải (buồm mây treo cao vượt biên cả). Ha ha ha...
Cũng chúc mừng khâm sai đại nhân có được một nhân tài. Dương Thận lão đệ nếu như được đại nhân giúp đỡ, tương lai nhất định có thể trở thành trụ cột quốc gia, nào nào, chúng ta uống cạn chén này.
Dương Lăng trong lòng tràn đầy vui mừng, nâng chén hướng mọi người ý chúc một cái, sau đó uống cạn một hơi, đỡ tay áo bày ra đáy chén, có vẻ cực kỳ sảng khoái. Trong bàn có kẻ uống rượu mừng, có kẻ lại uống giấm chua, bất kể là cái gì, cũng đồng loạt uống. Dường Lăng không biết rằng, buổi nói chuyện ngày hôm nay đã mở đầu cho một đời công danh sự nghiệp của Dương Thận, nhưng đó là chuyện của Đại Minh trong tương lai. Ba Sơn đất Thục đất đai màu mỡ hơn một trăm năm mới vất vả nuôi dưỡng ra được một mầm Trạng Nguyên, nhưng cũng bị hắn đào đi rồi.
Dương Lăng giải quyết xong chuyện của Dương Thận, mục tiêu lại chuyển đến Chu Huyền Y, hắn ngậm cười nói:
- Chu huynh hơn ta một tuổi, aizz, không nên khách khí. Chúng ta trong bàn tiệc rượu không để ý chức danh, chỉ để ý tuổi tác. Chu huynh nhân tài xuất chúng, thần thái như ngọc quý, hôm nay bàn đến chuyện triều chính, đúng là kiến thức sâu rộng làm người ta thán phục, không biết Chu huynh là người ở đâu?
Ha hả, Chu huynh nha, ngươi ngàn vạn lần không được giống Dương Thận, lại mang một phụ thân tại to mặt lớn đến, ta mới bị Dương lão đệ làm cho sợ tới mức tỉnh rượu, nếu như lại bị người làm cho giật mình, chắc ta phải nhảy xuống hồ mò ánh trăng rồi.
Dương Lăng cười cười, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm cười nói mềm mại của nữ nhân:
- Lý Thái Bạch là trong lúc say mới mò ánh trăng, Dương khâm sai còn chưa say đã muốn nhảy xuống nước, là ai chuốc thuốc mê sao?
Dương Lăng còn chưa quay lại, Vương huyện lệnh đã đứng dậy khom người nói: - Bái kiến huyện chủ, Lưu phu nhân, Thác Bạt tiểu thư, Phương tiểu thư.
Vừa rồi trong bữa tiệc Dương Lăng đã nghe Lý An giới thiệu qua, Lưu phu nhân là thê thiếp mới cưới của Tứ Xuyên bố chánh Sứ ti đại nhân, Phương tiểu thư là ái nữ của Phương đại nhân là lang trung trong Nam kinh Lại bộ Tứ Xuyên Thanh lại Ti. Phương đại nhân chức quan không lớn, nhưng lại kiểm tra đánh giá thành tích đám quan viên, cho nên đám quan viên tự nhiên đều tìm đến nịnh bợ. Thác Bạt Yên Nhiên khi ở trong phòng trúc hắn chỉ nghe thấy tiếng nói chứ chưa từng gặp qua. Nàng dù là nữ nhân thổ ty, nhưng quan lại người Hán lại càng phải thể hiện lễ nghĩa.
Ví dụ như việc Tống Tiểu Ái dẫn theo mấy ngàn binh bát nháo liều lĩnh đi Chiết Giang chống quân Oa, Chính Đức hoàng đế tự mình ban chỉ ban chức Thống lĩnh cũng giống như việc biểu thị hoàng ân, cũng đã bị văn hóa truyền thống và chính sách Đại Minh ảnh hưởng. Các nước các vùng đất ở nơi thổ ti trong Minh triều kì thực rất có thế lực. Thật tâm mà nói, Hán quan trong lòng rất xem thường đám thổ ty quan nhưng vì sự ổn định chính trị và sự cần thiết lấy lòng tin của bách tính, Minh triều đối với thổ ty quan chẳng những cực kì trọng đãi, mà thậm chí có chút dung túng.
Lúc này các nước phương Tây đang mở rộng thuộc địa, nhưng bọn họ chỉ cần đất đai và tiền vàng, biến dân bản địa đầu hàng hoặc là chết hoặc là làm nô lệ, thi hành biện pháp chính trị cực kỳ tàn khốc. Mà Đại Minh để dân bản địa quy thuận lại chọn chính sách dụ dỗ, cực kỳ hữu hảo. Quyền lợi to nhất có thể đạt được chính là tri phủ hàng ngũ phẩm gặp được đều phải lễ dập đầu, lễ nghi như đối với vương hầu quý tộc.
Mấy nữ tử này đều là gia quyến của mấy vị quan to thổ ty, hơn nữa Dương Lăng từ trước đến nay cũng không có quan niệm trọng nam khinh nữ, cũng vội đứng dậy quay người lại nhìn, liền thấy bốn nữ tử từ trong con đường trúc nhỏ đi tới, đi đầu là huyện chủ Chu Phán Phán, thân hình có chút nặng nề, vừa đặt một bước lên đình trúc, dưới chân nền trúc cọt kẹt oằn xuống.
Thanh âm mới nói hắn là huyện chủ Chu Phán Phán, nếu chỉ nghe thấy giọng nói thật sự là giống một mỹ nhân. Đêm nay Lý An làm chủ, uống đã ngà ngà say, vuốt vuốt chòm râu chậm rãi, cầm chém rượu giơ lên, cười nhìn thê tử và ba nữ tử theo sau nói: - Thuốc mê không cần chuốc, đây không phải tự mình muốn mê đắm hay sao?
Người đi đầu toàn thân váy lụa một màu đỏ thẫm tươi đẹp, dung mạo vô cùng diễm lệ, búi tóc chứng tỏ đã thành thân, chắc là ái thiếp mới cưới của Bố chính sứ đại nhân rồi. Phía sau hai thiếu nữ dắt tay nhau đi tới, một người dáng cao gầy, một người dáng nhỏ xinh, ba nữ tử dáng đi thướt tha, có vị huyện chủ nhẹ nhàng như "châu ngọc" đi đầu lại càng uyển chuyển như bay.
Khắp nơi ở trúc đình đều treo đèn đỏ, ba gương mặt nữ tử soi trong ánh đèn đều tươi đẹp như hoa đào làm rung động lòng người.
Các nữ tử đi vào đình liền hướng Dương Lăng mỉm cười, chỉnh lại trang phục nói:
- Bái kiến khâm sai Dương đại nhân.
- Các vị phu nhân, tiểu thư. Mau mau xin đứng lên, miễn lễ, miễn lễ.
Dương Lăng nói xong, ánh mắt đảo qua ba nữ tử đã đứng dậy, lúc này mới nhìn rõ Thác Bạt tiểu thư.
Hắn vẫn tưởng rằng nữ nhân thổ ty, dù rằng xinh đẹp cũng nên giống vẻ hiên ngang cường ngạnh của Tống Tiểu Ái, tầm vóc khỏe đẹp, không ngờ nữ nhân kia vòng eo thướt tha, dáng người thanh nhã như trúc, vận y phục màu xanh nhạt thêu bên viền, khắp người sạch sẽ gọn gàng, khí chất giống như hoa lan ẩn mình trong u cốc không bị vẩn đục của nhân gian. Dương Lăng cảm giác đầu tiên dành cho nữ nhân này không phải kinh diễm vì vẻ xinh đẹp của nàng mà là sự sạch sẽ, nữ nhân này nhất định rất sạch sẽ, hơn nữa còn là người ưa sạch sẽ. Làn da của nàng lộ ra vẻ đẹp trong suốt, trắng bóng như lòng trứng gà mới bóc, ngay cả móng tay cũng không nhiễm một hại bụi, toàn thân sạch sẽ đến khó tin.
Lúc này nàng mới ngẩng đầu lớn, trên trán xinh đẹp dán vài cánh hoa ánh vàng rực rỡ, dưới ánh đèn lại càng như tỏa ánh sáng lấp lánh. Gương mặt thanh tú đặc biệt tươi cười, gương mặt trái xoan, cần cổ vừa mịn lại thon dài, đường cong nhu thuận, nhưng lại không lộ vẻ gầy yếu chút nào. Huyện chủ bàn tay đưa lên giới thiệu:
- Đây là Lưu phu nhân, đây là Thác Bạt tiểu thư, Phương tiểu thư.
Theo động tác của huyện chủ, ba nữ tử lại theo thứ tự tiến lên chào hỏi. Lúc Thác Bạt Yên Nhiên tiến lại gần, hắn liền cảm thấy một mùi hương nhàn nhạt, tuy rằng như có như không nhưng như thế nào cũng không biến mất. Nhìn dưới ánh đèn, nước da nàng trong suốt trắng mịn như ngọc, lúc nàng nhanh nhẹn lui xuống, vô thanh vô tức, bước chân nhẹ bẫng giống như có thể đứng trong lòng bàn tay hắn mà nhảy múa.
Lông mày dài như tranh vẽ, hình dáng cong cong như dãy núi xa xa, vẽ lên màu xanh đen đúng là đẹp đến lộng lẫy. Dương Lăng chú ý thấy ba nữ tử trẻ tuổi đều vẽ kiểu lông mày như nhau, vị kia Phương tiểu thư mới chừng mười sáu mười bảy tuổi, thậm chí cạo đi lông mày, trực tiếp dùng bột màu vẽ thành hai hàng lông mày, kiểu trang điểm này Dương Lăng còn chưa từng thấy qua, không khỏi âm thầm tán thưởng cho tinh thần tiên phong dẫn đầu Đại Minh này.
Có thêm mấy mỹ nữ đã đến, Dương Lăng đành trước tạm gác lại chuyên Chu Huyền Y, cùng các vị phu nhân tiểu thư hàn huyên một chút. Đến lúc huyện chủ bắt ép hắn tự phạt ba chén, mấy vị mỹ nữ lúc này mới cười khẽ mà bỏ qua cho hắn, thướt tha lần lượt trở về trúc đình bên kia.
Mỹ nữ vĩnh viễn chính là chủ đề yêu thích của nam nhân, các nàng vừa đi khỏi, Lý An cùng mấy vị bằng hữu liền bàn luận sôi nổi các vị cô nương, phu nhân mới rồi, ngoại trừ Chu Huyền Y chỉ cười không nói, không giống vẻ bề ngoài, chẳng những tên tiểu tử Dương Thận vắt mũi chưa sạch cũng hưng trí bừng bừng, mà ngay cả vị kia Thanh thành cuồng sĩ luôn mang vẻ đạo mạo cũng thỉnh thoảng nói thêm vài câu.
Những người này nói nhăng nói cuội, đầu tiên là kể đến mấy mỹ nữ nổi danh ở Thành Đô, rồi lại đảo về Trác Văn Quân, Tiết Đào thời cổ đại, sau đó lại tự nhiên nói tới Nguyên Chấn, Tư Mã Tương Như, cứ như vậy có thể nào lại không nói chuyện thơ từ ca phú?
Trong lúc nhất thời nói chuyện đến đà cao trào, lại đúng chủ đề này, Dương Lăng sợ nhất là tán gẫu mấy thứ này, hắn muốn tham gia vào cũng không được, lại không tiện quấy rầy mọi người, đành phải tạm thời gác lại ý muốn dò hỏi Chu Huyền Y có muốn hay không muốn theo con đường chính trị.
Nhìn mọi người ai cũng bày ra bộ mặt hứng khởi, nói chuyện sôi nổi, Dương Lăng liền gọi một tiểu đồng, đưa hắn rời ghế đi tiểu tiện một chút. Đi dọc theo con đường chính trong vườn trúc, hắn chợt nghe thấy có tiếng thổi tiêu vang lên. Lúc này bóng trúc lay động, cành lá va chạm nhau kêu sàn sạt, tiếng tiêu du dương uyển chuyển, cùng với tiếng lá trúc trong gió lay động, từ từ truyền đến, làm cho tinh thần người ta thoải mái.
Dương Lăng dừng chân lắng nghe một lát, đối tiểu đồng xua tay cười nói: - Người đi về trước, bản quan say rượu, muốn ở trong rừng tản bộ một lát.
Tiểu đồng vội vàng vâng dạ, Dương Lăng gạt cành lá, bước chân trên mặt đất ngập đầy ánh trăng như trong cõi mộng, men theo tiếng tiêu mà đi.
Ở ngay phía trước, ánh trăng chiếu rọi làm mặt hồ loang lổ những hình ảnh phản chiếu của những thân trúc, một thân ảnh mảnh dẻ xinh đẹp rung động lòng người dừng lại trong rừng trúc, trên môi nàng là một ống tiêu dài, tiếng tiêu du dương từ trong miệng nàng trầm bổng mà bay ra.
Dương Lăng thấy là một nữ tử, cảm thấy có chút không ổn, đang muốn xoay người bỏ đi, nữ tử đã bỏ xuống tiêu trúc, cười khanh khách xoay người nói: - Người đã đến rồi?
Ánh trăng sáng chiếu xuống toàn thân nàng, nổi bật những đường cong p hoàn mỹ không tỳ vết động lòng người, đúng là tiểu thư Thác Bạt Yên Nhiên hắn vừa mới gặp.
Thác Bạt Yên Nhiên thấy là hắn, cũng sững sờ, hai tròng mắt lộ ra cảm xúc như có như không, nàng yên lặng hồi lâu rồi mới mỉm cười nói: - Thùy thị trúc lâm vấn ngoại khách. Xuy tiêu tiêu hạc nguyệt trung lại. Hóa ra là khâm sai đại nhân, tiêu nữ mạo muội, đã quấy rầy đại nhân uống rượu rồi.
Dưới ánh trăng nhìn mỹ nữ, lọt vào mắt hắn đâu chỉ có một chữ đẹp. Bầu không khí này, tình cảnh này, thật sự dù là sắt thép đã tôi luyện cũng phải mềm lòng. Dương Lăng cũng lộ ra vẻ mặt vui vẻ, vội nói: - Đâu có, âm thanh đẹp không giống ở cõi trần như vậy, ta mới là lần đầu được nghe, bản quan... tại hạ có thể có cơ duyên này, được nghe Yên Nhiên cô nương thổi một khúc, chính là may mắn của tại hạ rồi.
Thác Bạt Yên Nhiên "Phụt" cười một tiếng, che miệng nói: - Đại nhân quá khen, thể nào lại là lần đầu, đại nhân hôm nay không phải cũng được nghe một tiên khúc của Thanh thành sao?
Dương Lăng dưới chân có cảm giác chao đảo, hình như có chút cảm giác say, lại thấy giai nhân cười nói mềm mỏng, hưng trí cũng cao lên, hắn cười nói: - Cô nương đang nói đến vị Thanh thành cuồng sĩ kia sao? Ha ha ha...Hắn ta hai bàn tay tài nghệ cũng không bì kịp được cô nương chẳng may thổi một khúc.
- Đúng là kẻ đáng ghê tởm, kẻ này giả điên giả ngốc, thất lễ với bản quan. Ta tuần tra các tỉnh, bất kể là đô đốc địa phương, hay vương hầu các nơi, còn không có người nào dám vô lễ như thế. Nếu không phải lần này đến Thành Đô thân mang trọng trách, không muốn sinh chuyện phiền phức. Hắc, thì chỉ bằng việc hắn coi rẻ thân phận khâm sai của ta đã có thể bỏ tù hắn, để xem hắn nằm dưới roi da trong ngục có thể ngông cuồng như vậy hay không? Dương Lăng ở trước mặt mỹ nữ, dương dương tự đặc, nói xong câu cuối thì đôi lông mày cũng nhíu lại. Anh hùng thiên hạ bất kể là ai, khi nhìn về nữ nhân đôi mắt lúc nào cũng mang theo vẻ sáng rực nhiệt tình.
- Ừ?- Thác Bạt Yên Nhiên bước lùi lại không tiếng động, nhẹ nhàng gõ trên trúc tiêu, tò mò liếc mắt nói Tiều nữ đã sớm nghe nói qua uy danh của đại nhân. Đại nhận lãnh binh, nam chính bắc chiến, bách chiến bách thắng, chính là đệ nhất chiến tướng của Đại Minh.
Ta nghe Nghi Tân với vài vị bằng hữu nói, đại nhân ở trong triều cũng chính là người chính trực, nhìn xa trông rộng, thực là văn võ toàn tài, chăng trách lại được hoàng đế tín nhiệm như vậy, nhưng đất Thục trước giờ yên bình, có thể có chuyện gì lại làm phiền đại nhân vật như ngài?
Nàng một bên gõ nhẹ lên tiêu trúc, một bên lại liếc nhìn Dương Lăng, thần thái động lòng người không ngòi bút nào tả nổi.
Dương Lăng trước mắt rối rắm, lại không dám mạo phạm giai nhân, đành phải chưng ra bộ mặt nhã nhặn, nhưng chợt nghe được câu nói kia của nàng, hắn không khỏi cả kinh, cảm giác vừa say cũng thanh tỉnh vài phần.
Dương Lăng lấy lại bình tĩnh cười lớn nói:
- Bản quan phụng chỉ đi tuần tra, các phủ khắp nơi đều đi qua. Đến Tứ Xuyên cũng là thay Hoàng thượng xem xét tình hình dân chính, luật pháp, quân tình mà thôi, có thể có đại sự gì?
Thác Bạt Yên Nhiên cười, che miệng nói: - Đại nhân thật sự say rồi, mới vừa rồi ngài nói thân mạng trọng trách, như thế nào chỉ một lát đã quên?
Dương Lăng sắc mặt thay đổi, nói: - Ngô...trọng trách sao? A...hahaa, cô nương thì ra là nói đến...nói đến chuyện này, tân hoàng đế đăng cơ, ý chí đặt ở thiện hạ, bản quan được hoàng thượng tín nhiệm, tuần tra thiên hạ, để cho hoàng thượng biết được chính mình giang sơn xã tắc, dân sinh khó khăn, đây còn không phải trọng trách nặng nề hay sao?
Dương Lăng nói xong, lại lau trán đã lấm tấm mồ hôi, cười nói: - Đêm trăng trong rừng trúc, vốn nên hết sức mát mẻ mới phải, nhưng chỉ vì uống rượu lại có cảm giác oi bức!
Thác Bạt Yên Nhiên thông minh sắc sảo, nhìn thấy hắn hoảng hốt lấp liếm, cũng không truy hỏi thêm, chỉ mỉm cười mà nói: - Huyện chủ có một hầm băng rất lớn dưới đất, có cất vào rất nhiều khối băng, đại nhân gọi Nghi Tân pha cho ngài một chén nước ô mai ướp lạnh, vừa có thể giải rượu lại có thể giải nóng.
- Được được được, đa ta cô nương nhắc nhở, cô nương có muốn đi uống một chén?
- Đa tạ đại nhân quan tâm, đêm trăng đẹp như vậy, trong rừng trúc gió thổi nhẹ, thổi chơi một khúc tiêu, cũng là khoái hoạt như tiên rồi, ha hả, đại nhân xin cứ tự nhiên, tiểu nữ còn muốn ở lại đây thêm một chút Thác Bạt Yên Nhiên cười nói
- À...vậy thì...bản quan đi trước Dương Lăng cũng không muốn làm phiền mỹ nữ một mình trong rừng trúc thổi tiêu, vội vàng xoay người bỏ đi. Thác Bạt Yên Nhiên chậm rãi tự nhiên nâng tiêu lên môi, tiếng tiêu duyên dáng dần dần hòa vào cảnh vật.
Dương Lăng bước đi, còn không yên tâm quay đầu nhìn lại, thấy Thác Bạt Yên Nhiên chìm trong khúc nhạc, bộ dáng bàng quan, bước chân chợt nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thác Bạt Yên Nhiên khóe mắt liếc qua nhận thấy hành động của hắn, trong lòng âm thầm tò mò: - Vị khâm sai đại nhân này đến Thành Đô rốt cuộc là có đại sự gì nha. Vốn muốn khoe mẽ lấy lòng ta, không ngờ lại khoác lác quá, ngược lại tự mình bị dọa thành bộ dạng như vậy, ha hả... Đi trên con đường nhỏ uốn khúc bên hồ, trước mắt đã là cây cầu trúc, trong lòng Dương Lăng buông lỏng: - Được rồi, một câu nói kia là đủ!
Trong rừng trúc cách biệt này, đúng là không có kẻ nào tầm thường. Tứ Xuyên không có liên quan gì đến chiến sự bên ngoài, không có vụ án tham nhũng nào lớn, không mở rộng qua lại các thành thị và cũng không mở cửa biển giao dịch với bên ngoài, nhưng hai tháng trước nơi này đã thay đổi người điều khiển binh mã cả tỉnh Đô Chỉ Huy Sứ. Đô Chỉ Huy Sứ vừa tới đã vội vàng điều động tướng lĩnh di chuyển các nơi đóng quân. Bây giờ lại thêm sự việc ta là quan trong triều là Xưởng đốc chuyên phụ trách giám sát các quan viên, xem xét chứng cớ tạo phản, mang danh gánh vác trọng trách lại tới nơi này. Nếu đem tất cả những sự việc này xâu chuỗi lại, thế nào lại đoán không ra vài phần ý đồ của ta, kẻ thực sự trong lòng nuôi quỷ kế có thể nào vẫn không rõ mục đích của ta là nhằm vào ai. Đơn giản như vậy đến Đại Bổng Chùy cũng đoán ra được.
Mỹ nữ trong thiên hạ luôn có những điểm không tốt... Hiện tại hắn đã gây được Thác Bạt tiểu thư hiếu kỳ, nàng tất sẽ đối với đám nữ nhân khác nhắc tới, chỉ cần huyện chủ biết được, sẽ truyền đến tai Huệ Bình quận vương, sau đó...chính là Thục vương... Dương Lăng giải tỏa được lo lắng, toàn thân thoải mái, trở lại trúc đình muốn tiếp tục đại sự kêu gọi nhân tài. Vừa tiến vào đã nhìn thấy Lý Nghi Tân, Vương huyện lệnh, Dương Thận và kẻ mượn rượu giải sầu- Lư Sỹ Kiệt mấy người đang nâng ly cạn chén. Rượu cạn mà ai cũng mặt đỏ tại hồng, chỉ có điều hắn lại nhìn không thấy Chu Huyền Y.
Huyền Y dưới ánh trăng bước đi rất nhanh.
Chu Nhượng Cận đi tới phía sau Thác Bạt Yên Nhi, lẳng lặng đứng khoanh tay, hơi khép hai mắt thản nhiên nghe nàng thổi xong một khúc mới mỉm cười nói: - Tiêu tính thanh hư nhạt xa.
Thanh là thanh tĩnh vô vị. Hư là hư vô mờ mịt. Nhạt là tâm tính đạm bạc. Siêu phàm thoát tục, tình như sơn thủy. Người thường thổi tiêu, chung quy vẫn không thể toát lên được ý tình như vậy.
Khúc "Giang nam ngâm" của Yên Nhiên cũng đã vượt được giới hạn của loại nhạc cụ này, nhắm mắt lắng nghe, Nhượng Cận trước mắt giống như nhìn thấy cảnh vật, con người Giang Nam, bức tường vôi trắng, con ngõ nhỏ mưa bay, chiếc ô làm bằng giấy dầu, hoa đinh hương, thiếu nữ lại như nghe được những âm thanh của tự nhiên như tiếng nước chảy róc rách qua cầu.
Thác Bạt Yên Nhiên xoay người lại, cười nói: - Người đến rồi? Vừa rồi ta dùng tiếng tiêu gọi người, ngươi không tới mà người tới lại là Dương đại nhân mà người khen không ngớt Ha hả. Dương ngốc tử cũng không biết khen người khác bằng người, nói đi nói lại cũng chỉ nói cái gì thanh âm như của nơi tiên giới, trong trẻo mà lạnh lùng. Loại tục nhân như vậy, cho rằng cả ngày chỉ cần khen nữ nhân như tiên tử, đúng là không biết cách khen ngợi, thật sự không nhịn được cười.
Chu Nhượng Cận bất đắc dĩ cười nói: - Ngươi nha, lại ở sau lưng chê bai người khác. Ta đã sớm nói người biết Dương đại nhân đối cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú không có hứng thú. Hắn bàn luận chính vụ có thể sáng suốt như thế, chính là bởi vì chuyên tâm dốc sức nghiên cứu một thứ này.
Thác Bạt Yên Nhiên khinh thường bĩu môi, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, nói: - Đúng rồi, vừa rồi Dương đại nhân kia thất hồn điên đảo, trong lúc mải mê thổi phồng khoe khoang với ta hắn như thế nào quyền thế, sỡ hữu ruộng đất của cải, đã nói...
Thác Bạt Yên Nhiên nói y cặn kẽ một lượt. Chu Nhượng Cận nét mặt luôn mang ý cười điềm tĩnh cũng liền biến mất. Thần sắc y ngưng trọng suy tư trong chốc lát, lại cẩn thận hỏi lại toàn bộ quá trình hai người nói chuyện, mỗi động tác, sắc mặt thậm chí cả giọng điệu lúc nói chuyện của Dương Lăng cũng hỏi đến.
Thác Bạt Yên Nhiên kể lại một lần, sau đó truy hỏi: - Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì nghiêm trọng sao?
Chu Nhượng Cận không muốn để nàng lo lắng, lắc lắc đầu, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, vẫn cảm thấy việc này có khả năng lớn nhằm vào phụ vương y, nhưng phụ vương y luôn an phận thủ thường, tiên hoàng từng đối với ông hết lời ca ngợi, triều đình có mục đích gì mà lại đối phó với ông? Có thể nào có người bịa đặt phụ vương tham vọng tân hoàng đế sẽ xóa bỏ thuộc địa. Xóa bỏ thuộc địa chính là lựa chọn trung thành với triều đình nhưng nhất nhất lại kính cẩn nghe theo lệnh phiên vương sao? Chuyện so với Kiến Văn còn ngu xuẩn hơn, như thế nào lại có thể xảy ra?
Chu Nhượng Cận cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng người thông minh suy nghĩ lại càng phức tạp. Chu Nhượng Cận suy nghĩ đủ mọi khả năng, thậm chí cả việc triều đình có thể phát binh. Nhưng suy đoán không có căn cứ như vậy khiến trong lòng y càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng không thấy được chút manh mối nào. Chu Nhượng Cận trầm tư thật lâu mới nói:
- Mau trở về thu thập một chút, sáng sớm ngày mai tiễn khâm sai đi rồi, chúng ta cũng lập tức trở về Thành Đô, đi đường tắt, đi trước hắn một bước.
Thác Bạt Yên Nhiên thấy rõ tình thế nghiêm trọng, trong lòng cũng lờ mờ đoán được vài phần, vội xoa cằm nói:
- Được, có chuyện gì quan trọng gấp vậy sao?
Chu Nhượng Cận lắc lắc đầu, ngữ khí trầm trọng nói:
- Ta vẫn chưa rõ. Phụ vương bệnh nặng đã lâu, không thể để ông lo lắng nhiều. Huynh trưởng tạm thời thay mặt phụ vương giữ chức Thục vương, trước mắt còn đang xử lý vụ việc Man Đô Chưởng có ý đồ phản loạn.
Mấy năm nay Ba Thục vẫn hỗn loạn không ngừng, nhưng nhờ uy danh của phụ vương mới được yên ổn như vậy, danh tiếng Thục hiền vương, thực sự tốt như vậy sao? Hiện tại Man Đô Chưởng chiếm cứ thành Lăng Tiêu, hành động này làm kinh sợ ba tỉnh Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên, phụ vương bệnh nặng, huynh trưởng còn đang xử lý việc này, không có thời gian lo lắng chuyện khác. Cho nên, chuyện ngày hôm nay người biết, ta biết, nhất quyết không được để kẻ thứ ba biết!
- Chuyện này ta biết, người biết, không được để kẻ thứ ba biết! Lý Đại Nghĩa một thân vận quần áo thổ dân địa phương thận trọng nói với Liễu Phi Vũ, sau đó lại cẩn thận giúp nàng mặc thêm áo choàng, dịu dàng nói: - Ban đêm rất lạnh, hãy mặc thêm một chút!
Liễu Phi Vũ sâu kín thở dài, giống như thở hết những chua xót trong lòng. Nàng mệt mỏi nhắm lại hai mắt, sau một lúc lâu mới nói: - Ta đương nhiên sẽ không để kẻ thứ ba biết, ta trừ ngươi ra, có thể gặp qua kẻ thứ ba nào?
Nàng đã không còn là bộ dáng của thiếu nữ mười bảy tuổi, tiểu thư nhà quan: mang đồ trang sức trang nhã, da dẻ phấn nộn, lông mày kẻ phẩm xanh đen, xinh đẹp động lòng người.
Nàng hiện giờ sắc mặt vàng vọt, tóc tại không chỉnh tề, chỉ có nhìn vào đôi mắt to của nàng mới mơ hồ thấy được phong thái xinh đẹp khi xưa. Vị phụ thân cùng nàng sống nương tựa vào nhau chết đi, nàng lại bị nhốt vào đại lao, thể xác và tinh thần đã chịu đủ tra tấn. Lý Đại Nghĩa biết tin ngang nhiên trở lại thành Đại Đồng, giết quan cướp ngục, cứu nàng ra, hai người lang thang khắp nơi lưu lạc, trải qua những tháng ngày sống trong lo lắng sợ hãi.
Phụ thân của Liễu Phi Vũ bị chính người của mình giết người bịt miệng, ngày trước Thánh giáo giáo chủ chính là kẻ thù giết cha của nàng, nàng thế nào có thể cam tâm đi theo Lý Đại Nghĩa? Hai người trên đường bỏ trốn liên tục cãi vã, cãi thế nào lại khiến Lý Đại Nghĩa nổi lên hung tính cùng tức giận lúc ấy cường bạo nàng. Lý Đại Nghĩa tỉnh táo thì đã hối hận không kịp, Liễu Phi Vũ đã mang thai đứa nhỏ của hắn. Nữ nhân đã đi tới bước này còn có thể làm sao? Thời gian trôi đi, Liễu Phi Vũ cũng chấp nhận giải thích của y: Thân là Thánh giáo đệ tử, lúc nào cũng phải sẵn sàng hi sinh. Phụ thân nàng nếu rơi vào tay triều đình, kết cục cũng không thể tốt đẹp chỉ có ngũ mã phanh thây, chết ở trong tay người của mình, ít nhất còn có thể toàn thây.
Nhưng Liễu Phi Vũ dù sao cũng đã quen với cuộc sống an nhàn sung sướng, chưa từng nếm qua cực khổ, ngay cả chấp nhận đi theo y, cũng làm sao chịu được cuộc sống không có nổi một ngày yên bình? Hôm nay Lý Đại Nghĩ lại mang nàng bỏ trốn khỏi ngôi nhà mới dựng được không lâu, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Thân thể nàng vẫn nhỏ bé, yếu ớt như liễu, bụng còn chưa nhô lên, nhưng gò má ngày xưa thanh tú hơn người, một màu trắng trẻo non mịn, nay dưới ánh trăng lộ ra vẻ tái nhợt, lại có chút thô ráp.
Lý Đại Nghĩa nghĩ tới đây không nhịn được cũng cảm thấy trong lòng một trận chua xót. Y ôm lấy Liễu Phi Vũ, dịu dàng nói: - Người bây giờ biết được vì sao cha ta tức giận như vậy, thậm chí ra lệnh toàn bộ trên giới trong giáo không được giúp đỡ ta, khăng khăng muốn ta đưa người đến tông đã nhận trừng phạt?
Đôi mắt hắn dán tại hai gò má gầy của Liễu Phi Vũ nói:
- Bởi vì cha đã sớm quyết định ta sẽ trở thành Thiếu giáo chủ, nhưng hai vị huynh đệ của ta đều đã có phe phái, phụ thân lo lắng nếu tùy tiện lập ta lên sẽ làm chia rẽ nội bộ trong giáo. Ông để cho ta đi Đại Đồng, chính là cho ta cơ hội ám sát Chính Đức, lập được công lớn như vậy, lập ta làm Thiếu giáo chủ, hai huynh đệ của ta cũng sẽ không có lý do phản đối.
- Ông ở Giang Nam vốn dĩ đều đã có sắp xếp cho ta thân phận mới rồi, nhưng nghe nói người gặp chuyện không may, ta lại lập tức mang theo đám thân tín chạy về Đại Đồng, gây ra chuyện nghiêm trọng cướp ngục giết người, phụ thân ta đĩ nhiên tức giận. Hiện tại quan phủ cũng đã dán hình cáo thị, truy nã khắp nơi, người trong giáo lại không được phép thu đã nhận giúp đỡ chúng ta, ta và người ở cùng một chỗ lại càng nguy hiểm, ta mới mang người... Khổ cực cho người rồi, Phi Vũ.
Liễu Phi Vũ hiện tại cũng không thể nói rõ được nàng đối với Lý Đại Nghĩa là cảm giác gì, y là phụ thân đứa nhỏ trong bụng nàng, là vị hôn phu của nàng, lại là nhi tử của kẻ trực tiếp hại chết phụ thân nàng, lại là kẻ cường bạo nàng, nhưng Lý Đại Nghĩa đối với nàng một mảnh thâm tình, Liễu Phi Vũ trong lòng cũng hiểu rõ.
Cho nên nàng có khi hận, có khi yêu, có khi chán ghét, có khi lại không muốn rời xa, trăm mối tơ vò. Một thiếu nữ mười bảy tuổi, chỉ qua vài tháng ngắn ngủi lại có thể nếm đủ mọi tư vị yêu hận tình cừu.
Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ tới Lý Đại Nghĩa ngang nghiên xông vào đại lao tuần phủ, bàn tay chỉ cầm một thanh đao, giống như loài dã thú phát điên, điên cuồng đâm chém đám lính canh ngục tạo thành một đường máu, cứu nàng khỏi thiên lao. Nàng liền nắm chặt bàn tay to của y, thân mình tiến sát lại, cảm thụ được sự ấp áp của y.
Nàng mềm yếu nói:
- Nơi rừng trúc giống như chốn tiên cảnh, chúng ta ở lại đó không tốt sao? Vì sao lại muốn rời đi? Hiện tại còn đỡ một chút, đợi đến lúc bụng ta lớn lên, thì phải làm sao?
Lý Đại Nghĩa nắm thật chặt tay của nàng, nói:
- Phi Vũ, hôm này có rất nhiều quan binh tiến vào chân núi gần chỗ chúng ta ở, ta sợ đó là những kẻ sẽ gây bất lợi cho chúng ta nên đã kín đáo đi tới thăm dò, kết quả biết được trong đám quan binh thậm chí có cao thủ, là cao thủ đệ nhất, ta không biết bọn họ có thể có mấy kẻ có thân thủ cao như vậy, cho nên đã bỏ trốn. Nhưng sống bên cạnh kẻ địch mạnh, ta chung quy thấy không yên tâm, vì thế không muốn nghĩ luẩn quẩn, ta xuống thôn trang phía dưới dò hỏi, mới biết người mới đến là ai.
Liễu Phi nghe ra trong giọng nói của hắn có điểm khác thường, không kìm nổi từng trong ngực hắn ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt trong suốt hỏi: - Là ai?
Lý Đại Nghĩa cười ha hả nói: - Có có thể là ai? Chính là cố nhân cũ của Di Lặc giáo chúng ta, kẻ hủy hoại kế hoạch hành thích hoàng đế, cướp đại quyền của chúng ta Dương Lăng Dương đại hầu gia! Lý Đại Nghĩa ánh mắt sáng rực, từ trong sâu thẳm long lên một tia sắc bén giống như loài lang sói đã lựa chọn được con mồi.
Liễu Phi Vũ phát hiện có mùi nguy hiểm, liền nắm chặt tay hắn, giọng nói run rẩy: - Tử Hào, ngươi...người muốn làm gì? Người kia thật đấng sợ, ngươi không nên đối đầu với hắn, nếu chẳng may người xảy ra chuyện, ta phải làm sao? Hài tử của chúng ta phải làm sao?
Ánh mắt của Lý Đại Nghĩa chuyển thành dịu dàng, thấp giọng nói: - Nha đầu ngốc, ta vốn muốn ở bên cạnh chờ người sinh đứa nhỏ, lại đưa người về Thánh giáo. Phụ thân ta dù nghiêm khắc, nhưng ông đã có tốn nhi, sao có thể nhẫn tâm thương tổn ngươi? Chỉ có điều...
Ánh mắt của y hướng về phía bóng đêm mờ mịt, sâu kín nói:
- Ta coi như đã mất vị trí Thiếu giáo chủ. Bây giờ chính là cơ hội, nếu có thể thay Thánh giáo loại trừ kẻ thù lớn là Dương Lăng này, ta không những có thể lập công chuộc tội, ngay cả khả năng trở thành giáo chủ cũng có cơ hội thực hiện. Chuyện này đáng để cho ta mạo hiểm một lần.
- Không không, van cầu ngươi. Không cần nghĩ đến cái gì giáo chủ, Tử Hào, chúng ta an ổn mà sống đi, ta không bao giờ muốn nghĩ đến những chuyện lo lắng sợ hãi như vậy nữa, coi như là vì ta, vì hài tử của chúng ta, giũ bỏ đi, Tử Hào.
- Chính là vì người, vì hài tử của chúng ta, ta mới nhất định phải thử một lần!
Lý Đại Nghĩa hào khí ngất trời mà nói:
- Ta đường đường một đại nam nhân, sao có thể sống cả đời tầm thường? Sao có thể khuất phục người khác, mặc người khác sai khiến? Ta làm giáo chủ, hài tử của chúng ta chính là Thiếu giáo chủ, tương lại rất có thể sẽ trở thành Hoàng đế! Hoàng đế thì mãi mãi sẽ là hoàng đế, mãi mãi là kẻ đứng trên thiên hạ. Điều này đáng giá mọi sự hi sinh, mặc cho có nguy hiểm thể nào.
Nhìn Liễu Phi Vũ ánh mắt lo lắng sợ hãi, Lý Đại Nghĩa bỗng nhiên mừng rỡ nói:
- Phi Vũ, người bây giờ không hề oán hận ta nữa? Yên tâm đi, ta cũng không phải kẻ hành động lỗ mãng, cơ hội tới, ta sẽ hành động, nhưng nếu không nắm chắc thành công, ta nhất định sẽ không xuất thủ.
- Không ra tay, ta vĩnh viễn còn có cơ hội, một khi buông tay, cơ hội như vậy sẽ không bao giờ đến nữa, đây là điều phụ thân dạy ta cũng là nguyên tắc của ta, người cứ yên tâm đi.
Lý Đại Nghĩa lộ ra mỉm cười nói. - Ngủ đi, Phi Vũ, sáng mai tiếp tục lên đường, ta sẽ tìm một nơi an toàn cho người ở tạm, sau đó sẽ tới Thành Đô, bất kể có cơ hội hay không, dù thành công hay thất bại, ta nhất định còn sống trở về gặp người!
Giọng nói thành thật đáng tin của y khiến Liễu Phi Vũ không cách nào tiếp tục phản đối. Sự tự tin tràn ngập của hắn làm cho kẻ hoảng sợ không nơi nương tựa như nàng một chút tin tưởng. Liễu Phi Vũ dựa vào trong lòng y, rất lâu sau đó, rốt cuộc chậm rãi gật đầu.
Khó trách vì sao Thanh thành cuồng sĩ lại phải như vậy cuồng, kẻ càng tự ti lại càng tự kỷ, tỏ ra cao ngạo, đúng là không sai chút nào. Y có ba người bằng hữu, một là vương tử, một là con trai đại học sĩ, Nghi Tân lại là thân phận hoàng tộc xuất thân tiến sĩ, Lư Sỹ Kiệt nếu không cuồng một chút, bên ngoài khoác lên vẻ đạo mạo ngông cuồng, thì làm sao có thể so sánh với bọn họ?
Dương Lăng được Lưu Đại Bổng Chùy đỡ lấy, chân bước liêu xiêu về chỗ ngồi, vừa đi lại vừa suy nghĩ. Hắn hiện tại không cần uống rượu cũng thấy choáng váng, Chu Huyền Y đích thực là nhi tử thứ hai của Thục vương, sự thật này có đánh vỡ đầu hắn cũng chưa từng nghĩ tới.
Họ hàng trực hệ của phiên vương và đại thần một triều không được phép kết giao, cũng khó trách Chu Huyền Y vì sao không nói ra tên cúng cơm của mình, cuối cùng vẫn phải dựa vào mấy lời bóng gió của Lý An mới biết được thân phận của y. Y tuy chỉ là con vợ lẽ của Thục vương, nhưng thân phận rõ ràng vẫn cao hơn Lý An là kẻ ngoại thích quan hệ hoàng tộc cực xa, cho nên tự nhiên bản thân Lý An sẽ có chỗ đố kỵ.
Đáng tiếc, đáng tiếc một nhân tài như vậy, nhưng lại có thân phận này, hắn cũng không có cách dùng y. Điều đáng mừng chính là quan hệ của y là Thác Bạt tiểu thư không bình thường, một nữ nhân thanh cao kiêu ngạo như vậy, ở trước mặt người trong lòng điều gì cũng sẽ nói nhiều một chút.
Chuyện để ý trong lòng nhất định sẽ nói với Chu Nhượng Cận. Với tài cán và sự khôn khéo của Chu Nhượng Cận, không nghi ngờ gì y sẽ tự mình tới điều tra Thục vương, như vậy kế đánh rắn động cỏ tự nhiên sẽ thành rồi.
Bước tiếp theo, phải xem kẻ đóng giả thanh cao sống trong Thanh Dương cung Thục chiêu vương Chu Khách Hãn nghe được Chu Nhượng Cận bẩm báo sẽ có phản ứng thế nào. Dù là ông ta có âm hiểm giảo hoạt, lòng dạ thâm sâu thể nào, nói đến chuyện mưu phản là đại tội chu di, ông ta cũng không thể bình tĩnh mà không có bất cứ hành động gì ứng phó, đến lúc đó chính là cơ hội của hắn đã tới rồi.
Dương Lăng suy tư trở về phòng, nằm xuống trên giường trúc mát mẻ, gió bên ngoài cửa số nhẹ nhàng thôi tới một trận khoan khoái, thật sự là khắp người dễ chịu. Hắn thoải mái khoát tay nói:
- Cho thêm nước vào ấm trà trên bàn rồi đi nghỉ đi!
Lưu Đại Bổng Chùy vâng một tiếng, rót thêm nước vào trà rồi nghiêng mình đi ra ngoài.
Trong phòng ánh nến còn chưa cháy hết, Dương Lăng nằm trên chiếu trúc, gối lên gối trúc mơ màng một lúc lâu rồi mới cải thắt lưng bên hông xuống, "xoạch" một tiếng tháo luôn cả đám hỏa thương rơi xuống, ngồi dậy vừa muốn uống mấy ngụm trà rồi đi ngủ, bỗng nhiên ngoài cửa chợt vang lên tiếng người tinh tế:
- Dương đại nhân, ngủ rồi sao? Dương Lăng với tay mò tới tay cầm hỏa thương, lặng lẽ mở chốt. Nắm chặt hỏa thương trong tay, trầm giọng hỏi: - Là ai?
Bốn phía đều có thị vệ của hắn canh gác, tất cả đều là trạm gác cố định, ngay phía bên ngoài lại có Ngũ Hán Siêu chỉ huy đám lang binh tuần tra khắp nơi, về lý sẽ không thể có nguy hiểm gì. Tuy nhiên, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Dương Lăng chăm chú nhìn về phía cửa, liền thấy Tống Tiểu Ái chầm rãi mở một khe cửa, đôi mắt đen láy đảo khắp nơi rồi thò đầu vào nói nhỏ: - Đại nhân, ta tiến vào nha! Nói xong liên tiến vào, rón rén đi tới.
Dương Lăng biết Tống Tiểu Ái và Tiểu Ngũ có tình ý với nhau, biết nàng tuyệt đối sẽ không có ý tưởng xông vào ôm lấy mình, nhưng cô nam quả nữ nửa đêm trong một phòng, hành động của Tống Tiểu Ái lại quá mức bí hiểm, hắn trong lòng vẫn là không nhịn được nhảy dựng lên.
Tống Tiểu Ái đi tới trước mặt, Dương Lăng không được tự nhiên hơi lùi lại thân mình. Tống Tiểu Ái tầm mắt hạ xuống, cười híp mắt nói:
- Đại nhân buồn ngủ sao? Ta chỉ muốn hỏi một câu thôi, người từng nói rùa từ trên trời rơi xuống, đập trúng một người trọc, có phải con rùa bị gió to cuốn lên trời không?
- À? Dương Lăng dở khóc dở cười, hắn đúng là hết cách, đối với bảo bối đang tò mò kia đơn giản đáp: - Đây là chuyện có thật. Bởi vì con kền kền khi tóm được con mồi có vỏ cứng, sẽ từ trên cao thả xuống dưới một tảng đá làm vỏ cứng bị vỡ, sau đó mổ thịt con mồi bên trong vỏ. Con kền kền đã nhầm cái đầu trọc là tảng đá, nên đã lập tức thả con rùa nó bắt được rơi xuống, kết quả là đập chết người kia.
Tống Tiểu Ái cười ngặt nghẽo, vui vẻ mà nói: - Trên đời lại có loại xui xẻo như vậy, kiểu chết khó tin như vậy cũng thật uất ức, aizz, hiểu rõ rồi, lần này ta cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.
Nàng vui mừng đi ra cửa, bỗng cười híp mắt quay đầu lại nói: - Nếu Tiểu Ngũ có hỏi, đại nhân ngàn vạn lần cũng đừng nói cho hắn biết.
Dương Lăng không nhịn nổi cười, hắn uống chén trà xong lại trở về giường trúc nắm xuống, ngón tay chạm vào chuỗi cầm của hỏa thương, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý: - Loại chết xui xẻo khó tin như vậy?
Đây là loại hỏa thương vừa mới được chế ra, độ an toàn không cao. A Đức Ny đã bị thương khi để họng chĩa xuống chân phía trước, ta giấu trong người, họng kề sát thân mình, ngồi xuống liền bị chống vào bụng, điều này cũng quá nguy hiểm.
May mà Tống Tiểu Ái vừa rồi nhắc nhở, bằng không cẩn thận thương tổn chính mình, thì đúng là vừa khó tin lại vừa uất ức. Chuyến đi Tứ Xuyên lần này, ta không phải đang đối đầu với người khác mà chính là đối đầu với số mệnh, và từng thời khắc cũng chính là sự chiến đấu sinh tử, nguy hiểm đúng là không biết có thể đến từ đâu. Không được! Ta phải chú ý mọi khả năng nguy hiểm có thể xảy đến, bên trong, bên ngoài hay là cả những nguy hiểm không ngờ tới...
Sang đến canh ba, trong phòng ánh nến vẫn chưa tắt, Dương Lăng mặc nội y ngồi ở trước bàn, trên bay bày biện một bộ nhuyễn giáp, hai đồng ám tiễn, hắn cầm trong tay một cây hỏa thương, trong đầu không ngừng cân nhắc muốn tìm ra vị trí tốt nhất an toàn nhất để giấu vũ khí.
Tống Tiểu Ái nằm trong phòng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ le lói vào, từng tia sáng như sương sa. Đã biết được đáp án, nàng đắp một chiếc chăn mỏng, cuộn mình lại, gương mặt trong lúc ngủ mơ lộ ra ý cười thỏa mãn ngọt ngào, hình như còn phát ra tiếng ngáy o ...