Tuy rằng chiến sự chưa lan đến kinh thành, triều đình cũng không tin hai đội loạn phỉ này dám tấn công Kinh Sư, nhưng thành cấm vẫn trở nên nghiêm ngặt hơn. Cửu thành tuần tra, quan binh thủ môn được tăng cường gấp ba lần, quan binh vội vã qua lại, phóng tầm mắt đi vẫn là một mảng phong cảnh yên bình phồn hoa của mọi người, thiên hạ thì đang đánh trận.
Dương Lăng tiễn Lư Sĩ Kiệt ra khỏi thành Nam, một cỗ xe ngựa đen, bốn thị vệ kị mã thân hình cường tráng đang chờ. Dương Lăng nói với Lư Sĩ Kiệt:
- Lư huynh, chiến hỏa tuy chưa đến sông Bắc, Sơn Đông, nhưng đường xá xa xôi, dù sao cũng không được an toàn cho lắm. Bốn thị vệ này phụ trách bảo vệ người an toàn đến Giang Nam, Cốc Đại Dụng, Nghiêm Tung sẽ sắp xếp thuyền chiếc tiễn người đến Đông Doanh đảm nhận Văn Tuyên Sử Đại Minh.
Hiện giờ Giang Nam tài tử Đường Bá Hổ đang ở bên kia, rất được Đông Doanh đại danh các nơi tôn trọng, sau khi Lưu huynh đến, có thể cùng Đường Bá Hổ truyền bá văn hóa Trung Nguyên ta, giáo hóa vùng đất Man Di, ở bên đó nghỉ ngơi một năm hơn, sau khi quen thuộc, vẫn xin Lư huynh mời nhiều sĩ lâm bằng hữu, tới lui giữa Trung Nhật, trong mối giao dịch thương mại, giáo thụ văn hóa hai bên.
Lư Sĩ Kiệt là tham mưu của Lưu Cẩn, nhưng chỉ có vài người bên cạnh Lưu Cẩn biết được điều này, những người này hiện giờ đều đã bị đem đi chém đầu, những người khác cùng lắm chỉ biết Lư Sĩ Kiệt và Lưu Cẩn là đồng hương, hai bên quan lại thân mật một chút mà thôi, dù có thông tin như vậy, cũng bị Đới Nghĩa bôi xóa từ trong bản ghi chép thông tin của Xưởng Vệ.
Kỳ thật Lư Sĩ Kiệt có thể ở lại kinh thành làm quan, nhưng lần ở Tứ Xuyên Vọng Trúc Khê, Lư Sĩ Kiệt giả điên tự phụ, sau khi bị Dương Lăng châm chọc một phen, trái lại dường như đã khai sáng vui vẻ hơn, thật sự không còn ý định làm quan nữa. Dương Lăng cố níu giữ hết lần này đến lần khác, Lư Sĩ Kiệt vẫn cố chấp muốn rời đi, vạn bất đắc dĩ, Dương Lăng liền đành đề xướng mời gã đến Đông Doanh để truyền bá văn hóa Trung thổ.
Thật không ngờ điểm này thì Lư Sĩ Kiệt lại đồng ý nhanh gọn, gã cũng nghe nói tài tử Giang Nam Đường Bá Hổ hiện giờ có tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Doanh, đại danh lan truyền khắp nơi, tướng quân đối với y kính như thần minh, không dám có chút khinh nhờn, là một văn nhân, có thể được đối đãi như vậy, còn cầu gì hơn?
Lư Sĩ Kiệt mỉm cười chắp tay nói:
- Quốc công yên tâm, Lư mỗ tất không phụ lòng ngài trọng vọng, giờ tại hạ khởi hành.
Dương Lăng cũng mỉm cười đáp lễ, mắt tiễn Lư Sĩ Kiệt lên xe đi xa, mới nói với Đại Bổng Chùy:
- Đi, đến Binh Bộ. Xem xem tình hình chiến sự mới nhất như thế nào.
Trước mắt Dương Lăng còn kiêm cả chức vụ phó soái Ngoại Tứ gia quân, có trách nhiệm bảo vệ Kinh Sư, đồng thời trong khoảng thời gian hai năm lại đây, hễ triều đình có việc ngoài là Chính Đức lại dùng Dương Lăng ra mặt. Lần này hai vùng Bá Châu và Thanh Châu loạn dân tạo phản, một là chưa gây được chú ý từ y, hai là y cũng không nhẫn tâm để Dương Lăng suốt ngày bôn ba khắp nơi, cho nên mới để hắn phụ trách bảo vệ Kinh Sư, đồng thời tham tán quân cơ, thường xuyên đến Binh Bộ tọa trấn.
Binh Bộ, vốn dĩ là nha môn thanh nhàn nhất trong Lục Bộ, nay lại là nơi bận rộn nhất, những người ra ra vào vào đều là nhân viên trạm dịch. Truyền đạt quân tình, đưa đẩy lương thảo, dịch phụ, xe ngựa vân vân... lại từ Bộ Binh truyền đạt đến các Bộ Ti khác, người của Binh Bộ tới lui rộn ràng không ngớt.
Dương Lăng vội vàng đi vào chính đường của Binh Bộ, chỉ thấy trong đại sảnh rộng rãi bày biện hai bộ bàn cát. Trên tường còn treo tấm bản đồ to tướng, một số nhân viên tham tán, tham nghị ríu rít bận bịu, căn cứ vào tin tình báo mới nhất vừa truyền về mà thay đổi chỉnh sửa ký hiệu.
Binh Bộ Thượng Thư Lục Hoàn ngồi nghiêng sau bàn Bát Tiên, công văn trên bàn chồng chất thành núi, gần như che cả mặt mũi, người đứng bên cạnh đang nói gì đó với y, thấy Dương Lăng đến, người đó cao giọng gọi một tiếng:
- Quốc công gia!
Dương Lăng nhìn kỹ, thấy là Giang Bân, không khỏi cười nói:
- Giang Bân, sao ngươi lại ở đây?
Giang Bân cười hì hì chạy ra đón chào nói:
- Hoàng thượng ủy thác cho ta chức tham tướng, mạt tướng phải dẫn binh giết về Bá Châu, tìm tên Lưu Lục đại chiến cao thấp.
Nói rồi lại nhỏ giọng nói một câu:
- Ngài cũng biết rồi, còn có vị tiểu thiếp mới nạp của ta, mỹ nhân xinh đẹp mỹ miều như vậy, giờ cũng không biết tiện nghi cho ai. Mẹ nó, không đi tìm cho ra ta không cam tâm nha.
Dương Lăng nhịn cười, nói:
- Ừ, ngươi dẫn binh diệt phỉ, trái lại cũng là nhân vật khiến người khác yên tâm. Khi nào thì xuất phát?
Giang Bân cười cười nói:
- Giờ chẳng phải đang bái kiến Thượng Thư đại nhân sao, quân tình khẩn cấp, xin tướng lệnh liền đi ngay, quốc công gia còn có gì dặn dò chăng?
Lục Hoàn cũng đứng lên từ sau bàn công vụ, cuống quít vượt qua chắp tay thi lễ nói:
- Bái kiến quốc công gia.
Dương Lăng vội hỏi:
- Miễn lễ miễn lễ, ta tới là muốn biết một chút về quân tình gần đây, thổ phỉ hai nơi hoạt động thế nào?
Lục Hoàn vừa nghe, nhíu mày nói:
- Quốc công gia, cuộc chiến thế này, bản quan quả thật chưa từng thấy qua. Dù là Thát Tử quan ngoại, muốn xâm chiếm biên giới liền công thành chiếm đất, đại chí là muốn công đến đâu, binh lực có bao nhiêu, chỉ cần đánh vài trận, dù sao cũng sẽ có một ước lượng cho thực lực và ý đồ tác chiến của chúng, nhưng bọn Hưởng Mã đạo Bá Châu, Bạch Y quân Thanh Châu thì...
Gã cười khổ hai tiếng nói:
- Căn bản khiến người ta không biết đường mà suy đoán mục đích hành động của họ. Bọn họ công thành chiếm đất, hoàn toàn lấy cướp đoạt là chính, đồng thời bức ép lượng lớn bá tánh tham dự bạo loạn, dường như căn bản không có dự tính lâu dài.
Gã chỉ chỉ hai cái sa bàn nói:
- Trên thực tế, những thứ này đều không có tác dụng gì, bọn Hưởng Mã đạo tốc độ cực nhanh, cho dù đại quân có gấp rút đuổi theo cũng đuổi không kịp, những tin tinh báo đưa về đã sớm quá hạn. Căn cứ vào tình báo thám mã có được, Hưởng Mã đạo Bá Châu hiện giờ tầm một vạn tám trăm người hơn, đều là kị binh là chính.
- Mã hộ bản định ở Bá Châu, nhà nhà nuôi ngựa, cho nên bọn họ dễ dàng có được lượng lớn ngựa tốt. Ngoài ra, bọn họ công chiếm thành trì, cướp đoạt nhà giàu, cũng có được lượng lớn ngựa cưỡi, một vạn tám trăm người này, có khoảng ba vạn chiến mã hơn, mỗi kị binh có từ hai đến ba con chiến mã, luân phiên thay đổi, tới lui đi sấm chớp, đại quân của Hứa Thái căn bản không tài nào tìm ra điểm yếu của bọn họ.
Giang Bân vuốt cằm bực tức nói:
- Phái thêm mấy đường đại quân, hợp vây tứ phía, còn sợ chúng mọc cánh mà bay lên trời ư?
Lục Hoàn lắc đầu nói:
- Vùng đất bằng phẳng, căn bản không cần có đường, nơi đâu cũng là đường, phải điều động bao nhiêu quân đội? Nếu có thể triệu tập nhiều quân đội như vậy, thế không cần bọn Hưởng Mã tạo phản, chỉ dựa vào lương thảo cho quân ta cũng đủ làm triều đình suy sụp.
Giang Bân ấp a ấp úng, không còn gì để nói.
Dương Lăng hỏi:
- Sơn Đông bên đó như thế nào rồi?
Vừa hỏi đến Sơn Đông, sắc mặt của Lục Hoàn càng nghiêm trọng hơn, nói:
- Tin tình báo có giá trị bên Sơn Đông không nhiều, chủ yếu là cục thế quá loạn. Vốn dĩ Dương Hổ làm sơn tặc thì cướp hoàn cướp, nhưng chuyện chọn những nhà giàu có bất nhân hoặc tham quan ô lại mà hạ thủ, nhưng giờ gã trở nên tàn độc nhẫn tâm lạ thường, hành sự bất chấp thủ đoạn.
- Tặc tử này sau khi khởi binh cố ý phái một số loạn binh phóng hỏa đốt nhà, hủy hoại đồn điền, khiến cho những bá tánh chạy nạn lẩn trốn chiến tranh không còn nhà để về. Lúc đấy gã lại giữ người mang theo lương thực chiêu mộ bá tánh tạo phản, bá tánh không còn đường sống chỉ đành thuận theo. Dương Hổ dùng cách này, ép bức vô số bá tánh, tính toán sơ bộ, chỉ vẻn vẹn một tháng ngắn ngủi, đã có hơn tám vạn người. Thanh Châu có hơn mười huyện trấn, nay đã bị hủy hoại thối nát triệt để, rất nhiều thôn trang hoặc chết hoặc chạy hoặc theo tặc tử. Lão ấu còn lại không đến một nửa.
- Rầm!
Dương Lăng một đấm đánh mạnh lên bàn, mắt nảy lửa, sắc mặt tái xanh, cắn răng nói:
- Dương Hổ!
Hắn vạn lần không ngờ, Dương Hổ vì được việc, lại có thể tán tận lương tâm, dùng tuyệt hậu kế trên người bá tánh vô tội, bức họ phải theo mình tạo phản. Phương thức này, rất nhiều kẻ khởi nghĩa đã dùng qua, cuối đời Đường đại tướng Xung Thiên Hoàng Sào cũng đã từng sử dụng qua cách tương tự, sau khi thất bại lui về từ Trường An, gã thậm chí còn bắt người bỏ vào trong bàn mài ép thành bánh thịt mang theo, đồng thời bắt lượng lớn bá tánh sung làm quân lương, gọi là Lưỡng Cước Dương. Quân Thái Bình sau khi công chiếm ba trấn Vũ Hán, cũng dùng cách đốt giết cướp đoạt, bức cho bá tánh không còn nhà để về, buộc phải theo gã tạo phản.
Những kẻ tạo phản này ban đầu hoặc giả chịu sự bất công, chịu đàn áp thái quá, nhưng sau khi bọn họ khởi sự, một khi nắm quyền sinh sát trong tay, vì để thành đại sự, vì để chiêu binh mãi mã, liền trở nên tham lam vô độ, ép buộc, lạm sát, bất chấp thủ đoạn, khiến cho bá tánh sinh linh đồ thán.
Trong cơn tức giận, trong lòng Dương Lăng bỗng lóe lên một ý nghĩ đáng sợ:
"Hành động bất nhân bất nghĩa như vậy, Hồng Nương Tử có cùng chí hướng với gã không? Nếu nàng ta cũng làm ra những chuyện như vậy, thiên lý bất dung, bản thân làm sao có thể dung thứ?".
Nghĩ đến đây, Dương Lăng tức thì trở nên mơ hồ.
Lục Hoàn thấy hắn thần sắc miên mang, bất giác gọi:
- Quốc công gia, quốc công gia?
- Hở?
Dương Lăng chợt hồi thần lại, Lục Hoàn cười trà nói:
- Quốc công gia có chỉ giáo gì chăng?
Dương Lăng tâm niệm nhanh như chớp:
- Không được, lần này nhất định phải nghĩ cách lãnh binh xuất chinh, ngăn cản Dương Hổ tạo nhiều sát nghiệt. Thế nhưng, thân phận hiện giờ của ta, ta không tài nào chủ động xin đi giết giặc, nhất định phải chờ đợi một cơ hội thỏa đáng, thỉnh cầu hoàng thượng để ta chủ trì tiêu diệt loạn phỉ.
Trong lòng của hắn tính toán, thuận miệng nói:
- Chiến sự cụ thể, để tướng lĩnh lâm chiến tự mình phát huy, thời cơ chiến đấu thay đổi khôn lường, Thượng Thư đại nhân tọa trấn trung khu, vạn lần không được độc đoán chuyên quyền. Nhìn về đại cục, Dương Hổ đến từ Bá Châu, hẳn có mối quan hệ muôn nghìn với bọn cướp đường, phải phòng hờ hai luồng đạo tặc hợp tác với nhau.
Lục Hoàn cũng cho là vậy, gật đầu nói:
- Kinh kỳ trọng địa, hỏa lực tập trung hai trăm ngàn quân, chủ yếu tập trung ở kinh thành, sắp tới hạ quan sẽ điều độ một bộ phận nhân mã làm ba đường phòng tuyến, ngăn chăn hai đường thảo khấu bao vây.
Dương Lăng lại nói:
- Nếu Dương Hổ bức ép lượng lớn bá tánh làm giặc, trong thời gian ngắn ắt hẳn thanh thế vang dội, nhưng cứ thế này hắn sẽ có một vấn đề khá nan giải, đấy chính là lương thảo. Sơn Đông vốn dĩ là mảnh đất cằn cỗi, lúc này lại là mùa xuân, lương thực tích trữ không nhiều, cho dù bị hắn vét hết đi nữa, chỉ sợ cũng không chống đỡ nổi sự sinh tồn của đại quân, nếu người này không hợp tác với bọn cướp Bá Châu, vì lương thực, ắt sẽ phải đánh xuống phía Nam, hai mảnh đất Hà Nam, Giang Tô phải tăng cường phòng bị.
- Còn nữa, Giang Nam là kho lương của Đại Minh, nguồn thu thuế phú, nơi này tuyệt đối không thể loạn, nếu mất Giang Nam, giang sơn Đại Minh sẽ gặp nguy. Giang Nam cần bố trí trọng binh, phòng thủ nghiêm ngặt, nếu phản binh thật sự phá vây từ núi mà ra, cũng nghìn vạn lần không thể để chúng đánh hạ Giang Nam.
Lục Hoàn vâng vâng đồng ý. Dương Lăng nhìn Giang Bân một cái nói:
- Ngươi vẫn là mau chóng đến Bá Châu, hợp binh với Hứa tổng binh, Miêu công công, tranh thủ tiêu diệt giặc phỉ Lưu Lục, Lưu Thất, bên Sơn Đông thì...
Hắn hít vào một hơi thật dài nói:
- Bỏ thối rữa một chút, không thể thối rữa một mảnh, tranh thủ đem Bạch Y quân kéo ở Sơn Đông, diệt cùng lúc, tận lực đừng cho bọn họ phá vòng vây, cứ như vậy, chỉ cần dựa vào quan binh bản địa Sơn Đông và nhân mã viện trợ ở Thiên Tân, Bảo Định chưa chắc làm được, còn cần phải điều động nhân sự.
Lục Hoàn trầm ngâm nói:
- Theo ý quốc công, Giang Nam phải bố trí trọng binh canh phòng, thế thì muốn điều binh chỉ còn cách điều từ ba nguồn, một là quân biên phương Bắc, hai là Kinh Doanh, ba là Đông Nam và Tây Nam, bất luận là điều binh từ Đông Nam hay Tây Nam, cũng cần có thời gian dài, chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần, chỉ có điều binh từ quân biên hoặc Kinh Doanh mới thiết thực hơn cả.
- Tuy đại quân Kinh Doanh chỉ có hơn chục vạn binh mã, nhưng cần bảo vệ xung quanh Kinh Sư, dưới chân thiên tử, vạn lần không thể xảy ra chuyện, hiện giờ Hứa Thái đã dẫn một đường quân đi, không dễ điều động nữa. Tại biên thùy có lượng lớn quân đội tinh nhuệ đóng quân, người xem nếu điều động từ biên thùy trọng trấn đến Sơn Đông tác chiến thì thế nào?
Dương Lăng gật đầu nói:
- Ta chỉ cho ngươi một số kiến nghị, cụ thể an bài thế nào ta không tiện bao biện làm thay, việc này ngươi cứ bàn bạc kỹ lưỡng với nội các. Lại Bộ Dương Thượng Thư quen thuộc tình hình quân biên, nếu muốn điều động quân biên, có thể xin ông ta tham tường giúp đỡ một chút.
Hắn ngẫm nghĩ, tự nhủ:
- Thát Đát quan ngoại, bộ tộc Ngõa Lạt tranh đấu không ngừng, đại tướng dưới trướng Bá Nhan là Gia Tư Bố lại dẫn binh độc lập, Bá Nhan bản thân lo chưa xong, đã không còn dư lực tập kích biên cương, hiện giờ biên giới rất bình yên, hoặc giả... điều động binh mã từ biên giới, là thủ đoạn duy nhất trước mắt rồi.
Binh qua Trung Nguyên đã dậy, Tứ Di khắp nơi, chư lão trong ngoài đang rục rịch hành động?
Chín vùng biên giới, thật sự bình yên vậy sao?
Thảo nguyên Ngột Lương Cáp.
Sau một cơn mưa mới, trời thanh đất xanh, không khí tươi mát, chân trời treo một cầu vồng rực rỡ, cứ như một cây cầu cong cong bảy sắc. Thảo nguyên mênh mông vô bờ đã mọc lên hoa cỏ xanh mướt cao nửa thước, ở giữa còn xen lẫn những đóa hoa hoang dã đầy màu sắc. Xa xa những ngôi nhà bằng bạt của Mông Cổ đang phát sáng dưới ánh nắng mặt trời, cứ tựa như những cây nấm đang rớt xuống thảo nguyên vậy.
Nương theo tiếng vó ngựa thoăn thoắt, đại thủ lĩnh của Đóa Nhan Tam Vệ Hoa Đương, đi cùng vài thủ lĩnh bộ lạc đang chậm rãi rong ruổi dưới bầu trời xanh thẳm, bầy ngựa dưới sự chăn dắt của mục dân, di chuyển như dòng chảy của đám mây trên thảo nguyên. Đứng trên một sườn núi cao, nhìn ra xa thảo nguyên, một con sông ánh bạc tựa như dây đai bằng ngọc đang uốn lượn ngang qua thảo nguyên, đối diện chậm rãi dựng lên những ngọn núi cao, trên núi là rừng bạch mọc vừa cao vừa khít, dưới ánh thái dương lóe lên một mảnh màu bạc sáng rỡ.
Ngựa Mông Cổ không cao, lông bờm cũng không đẹp, nhưng ngựa thấp bé khỏe mạnh, chịu lực cực giỏi. Hoa Đương vuốt râu, nhìn đàn ngựa ngày càng hùng tráng, khóe môi lộ ra nụ cười mãn nguyện. Bên cạnh đàn ngựa đang đi chuyển, có một con ngựa lông đỏ đang chạy về phía y. Hoa Đương mỉm cười, tay cầm cây bổng hướng về phía bên đó, sau đó vui vẻ cười rộ lên:
- Ồ, là con trai ta A Nhĩ Tư Lăng, nó về rồi.
Khoái mã lao lên sườn núi. Hoa Đương đá bụng ngựa, cũng nghênh lên vài bước.
- Xuyyyy!
A Nhĩ Tư Lăng ghì ngựa lại, phụ thân hai người họ thân thiết ôm nhau trên lưng ngựa, Hoa Đương cười ha hả nói:
- A Nhĩ Tư Lăng, cuối cùng thì con cũng đã về, có chuyện gì mà vui vậy?
A Nhĩ Tư Lăng cười nói:
- A ba, con nghe được một tin tức tốt, Bá Nhan muốn khởi binh xâm chiếm biên giới Đại Minh.
Hoa Đương ngẩn ra. Nhíu mày nói:
- Thật là một đứa trẻ liều lĩnh. Gia Tư Bố soái lĩnh bộ tộc y dời đến Ngạc Nhĩ Đa Tư, bằng mặt không bằng lòng với Bá Nhan, bất tuân hiệu lệnh. Hỏa Si và bộ tộc Ngõa Lạt lại thường xuyên nảy sinh tranh chấp với y, Bá Nhan bận đến sứt đầu mẻ trán, giờ thực lực y bị tổn hao nhiều, còn cả gan đi tấn công Đại Minh sao?
A Nhĩ Tư Lăng mặt đỏ lên nói:
- A Ba, tin này của con là thật đấy. Là An Đáp của con có được từ bộ tộc La Đặc, Đại Minh hiện giờ đang xảy ra chuyện, phía Hà Bắc và Sơn Đông đều đồng thời xảy ra phản loạn, lúc này bọn họ không tài nào bận tâm đến biên giới.
- Theo tin con có được, Bá Nhan hiện giờ ở trong tình thế vô cùng gian nan, mùa đông này không thể không giết lượng lớn bò dê để qua ngày. Hiện giờ xuân về, bọn họ ngay cả bò dê và ngựa để chăn thả cũng không có, làm như vậy cũng hơi miễn cưỡng.
Tướng lĩnh dưới trướng Hoa Đương là Ba Nhã Nhĩ giục ngựa đến bên cạnh Hoa Đương nói:
- Chuyện này có chút kỳ quái, với thực lực và hoàn cảnh hiện giờ của Bá Nhan, thực tế không thể nào xuất binh càn quét Đại Minh, hắn đã dùng bao nhiêu nhân mã?
A Nhĩ Tư Lăng xoa ngực thi lễ nói:
- Ba Nhã Nhĩ thúc thúc, Bá Nhan tập hợp những dũng sĩ trung thành ở các bộ tộc, tổng cộng một vạn sáu trăm người, lúc con về đại quân đã tập kết xuất phát, xác thực là hướng đến Tuyên Phủ, theo hướng Đại Đồng mà đi.
Ba Nhã Nhĩ nghi hoặc nói:
- Vương gia, chẳng lẽ Bá Nhan cùng đường bí lối, thật sự đi đến bước đường này? Trước đó hắn đã thua thiệt ở Đại Minh, lúc bò dê bộ lạc thiếu hụt, đều sẽ tấn công chúng ta, cướp đoạt lương thực từ tay chúng ta, lần này lại vứt dễ chọn khó, lựa chọn Đại Minh. Với binh mã một vạn sáu trăm người đấy, muốn công đánh thành trì kiên cố của người Hán, e rằng tài vật có thể lấy được cũng rất có hạn.
Hoa Đương kiêu ngạo cười nói:
- Tuy nói đánh Đại Minh khó khăn, nhưng hắn ít nhất không cần phải lo lắng người Hán sẽ đuổi tới thảo nguyên đến báo thù hắn. Hiện giờ Bá Nhan đã không còn là bá chủ thảo nguyên, nhân tâm nội bộ bất ổn, sau khi bộ tộc Hỏa Si và Ngõa Lạt liên minh với nhau, binh lực đã vượt hơn hẳn hắn.
- Gia Tư Bố tự lập môn hộ, lại mang đi một chi tinh binh, lực lượng của hắn yếu hơn. Nghe nói hoàng hậu Mãn Đô Hải không chết, hiện giờ đang ở trong quân của Gia Tư Bố, vài tay bộ tộc dưới trướng Bá Nhan đã lén lút đi đầu quân cho Gia Tư Bố, giờ Bá Nhan tứ phía là địch. Còn dám động thủ với chúng ta, gây thù kết oán với Hoa Đương ta sao?
Bạch Âm nghe vậy giục ngựa lên trước. Thân hình y hơi ốm yếu một tí, trông chẳng có chút nổi bật trong đám tộc người cường tráng, nhưng y lại là một vị thủ lĩnh chủ chốt của tam bộ Ngột Lương Cáp, là huynh đệ kết bái của Hoa Đương. Nghe mấy người nói chuyện, ánh mắt của y không khỏi lóe sáng, như có tâm tư nhìn chằm chằm vào A Nhĩ Tư Lăng, mỉm cười nói:
- A Nhĩ Tư Lăng, Bá Nhan xuất binh Đại Minh, tại sao ngươi lại nói là một tin tốt?
Trên mặt A Nhĩ Tư Lăng trẻ tuổi tỏa ra thần thái cổ quái lạ thường, lớn tiếng nói:
- Bạch Âm thúc phụ, người không biết đó là một cơ hội tốt sao? Tộc người chúng ta chịu đủ sự áp bức của tộc người Bá Nhan, giờ hắn suy tàn, chỉ cần đánh bại hắn, chúng ta sẽ có thể xưng bá thảo nguyên. Đây là cơ hội tốt cho chúng ta đấy.
Y nhìn sắc mặt của phụ thân, nói tiếp:
- Nhân lúc Bá Nhan lén lút điều động lượng lớn tinh nhuệ đến Đại Minh, chúng ta một kích đánh hạ bộ tộc của chúng, liền có thể chiếm được vùng thảo nguyên rộng lớn hơn để chăn thả, đến lúc đó thực lực của chúng ta gia tăng. Thảo nguyên rộng lớn, có thể thu hút lượng lớn bộ tộc đến đầu quân, chúng ta lúc đấy sẽ có thể cùng phân tranh cao thấp với Hỏa Si và Ngõa Lạt. Phụ thân, người có cơ hội trở thành Khả Hãn của đại thảo nguyên rồi.
Hoa Đương vừa nghe tim đập thình thịch, ngắm nhìn vô ngần ốc đảo, tưởng tượng bản thân trở thành người đứng đầu thảo nguyên, trong lòng y không khỏi nóng hừng hực, nhưng nghĩ đến uy danh của Bá Nhan và Hỏa Si, làm thủ lĩnh của một bộ tộc, trường kỳ sống trong tâm lý đề phòng cảnh giác khiến y lại do dự trở lại.
Dù sao, qua nhiều năm như vậy. Hình ảnh anh dũng bất khả chiến bại của hai người đó đã mọc rễ trong lòng ông ta, những xung đột ngày thường như tranh giành nơi chăn thả hay nảy sinh mâu thuẫn với bộ lạc nhỏ thì ông ta chẳng sợ, nhưng nếu nhân lúc Bá Nhan dẫn binh ra ngoài, cướp đoạt bộ tộc, gia súc và phụ nữ của gã, thế thì rõ ràng là triệt để tuyên chiến với Bá Nhan, hổ chết uy không đổ, Bá Nhan... đấy là một kiêu hùng nha.
Bạch Âm cười ha hả, tán thưởng mà nói:
- Tiểu tử giỏi. Có chí khí!
Gã quay đầu nói với Hoa Đương:
- Vương gia. Xem ra, Bá Nhan chẳng những nhân tâm ly tán, hơn nữa còn ở trong tình cảnh vô cùng gian nan, nếu chẳng phải hắn không thể chống đỡ nổi, hắn sẽ không mạo hiểm như vậy. Vương gia, hiện giờ binh mã chúng ta cường tráng, đủ để trực chiến với Bá Nhan, nay Bá Nhan điều động tinh nhuệ đánh chiếm Đại Minh, chúng ta đoạt địa bàn của hắn, chặt đứt đường lui của hắn, thế thì có thể đánh bại hắn.
- Người Hỏa Si và Ngõa Lạt, thậm chí là Gia Tư Bố, đều có dã tâm muốn trở thành chủ nhân thảo nguyên. Người cũng là đại anh hùng của thảo nguyên, cơ hội tốt thế này sao không nắm bắt nó? Thế lực của hắn cho dù rơi vào tay ai, cũng sẽ trở thành kẻ địch cường mạnh mới của chúng ta, chúng ta hạ thủ trước vẫn hơn.
Ba Nhã Nhĩ nhướn đôi mày rậm, nói:
- Có lý, có câu nhân ngươi bệnh, lấy mạng ngươi, hiện giờ đang là lúc cường địch của chúng ta, Bá Nhan đang trọng bệnh, hẳn là thời cơ định đoạt đây.
Những người còn lại vây quanh, lần lượt lên tiếng hưởng ứng. Hoa Đương do dự, trầm mặc hồi lâu, ông ta mới dùng roi nhẹ nhàng gõ lên yên ngựa trầm giọng nói:
- Các vị, nên biết rằng cứ thế thì chúng ta sẽ thành tử thù của Bá Nhan, lạc đã ốm chết còn to hơn ngựa, nay... chúng ta nắm chắc bao nhiêu phần thắng đối phó với Bá Nhan?
Bạch Âm nói:
- Vương gia, chỉ cần chúng ta tập kích lãnh địa của Bá Nhan, Hỏa Si và Ngõa Lạt nghe tin, thậm chí là Gia Tư Bố đều có khả năng gia nhập để cướp đầu dê béo bở này, Bá Nhan còn có mối nguy nào nữa chữ? Nếu từ bỏ cơ hội này, chúng ta chỉ có được sự yên bình chốc lát, một khi bọn họ ngồi vững, sẽ trở thành Bá Nhan thứ hai, chúng ta vẫn sẽ trở thành mục tiêu bị cướp đoạt và ức hiếp, Bá Nhan khinh kị tinh binh tập kích Tuyên Phủ Đại Đồng, thời cơ trôi qua tức thì, vương gia phải sớm ra quyết định ạ.
Hoa Đương nhìn về phía chúng tướng lĩnh, đám anh hùng trên thảo nguyên này đều tay cầm chuôi đao, trên mặt hiện rõ thần khí quả quyết và khát máu. Hoa Đương cúi đầu ngẫm nghĩ, dứt khoát nói:
- Được, chúng ta trở về bàn tính kỹ lại, trước tiên phái người đến lãnh địa Bá Nhan, làm rõ hành động thật sự của hắn, tránh trúng quỷ kế của hắn ta. Nếu Bá Nhan thật sự đi đến Đại Đồng, Tuyên Phủ, chúng ta sẽ lập tức khởi binh.
Bạch Âm mỉm cười nói:
- Còn phải gửi bức thư cho Chỉ Huy Sứ Liêu Đông Đại Minh, cứ nói vương gia thân là Thuần Minh vương, trung thành cẩn cẩn với Đại Minh, nghe tin Bá Nhan đột ngột tái xâm chiếm biên thành, phẫn nộ xuất binh thảo phạt. Như vậy bất luận thành công hay thất bại thì...
Hoa Đương bừng tỉnh, cười ha hả nói:
- Không sai, được, có thể giải tỏa cảnh giác của Đại Minh, sau này nếu có dậy chiến với Hỏa Si và Ngõa Lạt, có thể có được sự ủng hộ của Đại Minh, nếu như thất bại, thì kéo Liêu Đông Vệ xuống nước, bọn họ dám thấy chết mà không cứu, các nước chư hầu thuần phục Đại Minh cũng sẽ lạnh răng.
Ba Nhã Nhĩ cười to nói:
- Diệu kế, như vậy chúng ta sẽ không còn mối lo về sau. Tuy nhiên theo ta thấy đây hoàn toàn là động thái dư thừa, Bá Nhan nay đã không còn như trước, chúng ta nhất định sẽ thành công. Vương gia, làm Thuần Minh vương, chung quy vẫn không bằng làm bá chủ uy phong trên thảo nguyên, ngài nhất định sẽ trở thành Khả Hãn của đại thảo nguyên, Ngột Lương Cáp chúng ta sẽ trở thành chủ nhân của thảo nguyên này.
Nãi Nhẫn Đài đến gần vui vẻ nói:
- Đến lúc đó, đại thủ lĩnh Hoa Đương thống nhất đại thảo nguyên. Nói không chừng có thể tái hiện thần uy anh minh của Thành Cát Tư Hãn, có được thiên hạ rộng lớn này.
- Ha ha ha...
Quần hùng cười một cách thích thú. Hoa Đương giương roi ngựa, lớn tiếng cười vang:
- Đi!
Đi trước dẫn đầu, phi lên thảo nguyên phía trước, những kiện mã còn lại theo sát phía sau, vó ngựa vùn vụt, cứ như trận gió mát.
Mọi người vừa mới phi ngựa đến trước chiếc lều lớn, còn chưa xuống yên ngựa, phía xa lại có một con ngựa phi đến, ngựa màu đỏ, đỏ như lửa. Người trên ngựa lại mặc áo choàng trắng, cao cao đứng trên lưng ngựa, hai tay giang ra như hứng mây, mái tóc đen nhánh phía sau đón gió mà cuộn sóng.
A Nhĩ Tư Lăng cười nói:
- Là Ngân Kỳ. Nha đầu kia, lại đang nghịch ngợm rồi.
Hồng mã tích tắc đã bay đến, người trên ngựa quả nhiên là một cô gái trẻ, áo choàng màu trắng rộng rãi, nhưng gió thổi mạnh, áo choàng bó sát vào người, đường cong lả lướt của nữ tử trình diện cả ra, tóc nàng ta không buộc không cột xõa sau vai. Cứ như phi thiên nữ thần, mắt sáng răng trắng, nét mày như vẽ.
Ngựa đến nơi, nàng đột nhiên thấp người ngồi xuống lưng ngựa, tay kéo ghì dây cương, cười hì hì gọi:
- Phụ thân, đại ca!
Hoa Đương xuống ngựa, cười ha hả ôm con gái xuống ngựa, nói:
- Nha đầu này, sau cơn mưa cây cỏ trơn trượt, đi ngựa không vững, cẩn thận té từ trên ngựa xuống, đã là đại cô nương rồi, sao còn tinh nghịch như vậy.
Ngân Kỳ le lưỡi, hướng phụ thân làm mặt quỷ, nói nhỏ:
- Con không phải tinh nghịch ấy, ra khỏi cửa thì phải cưỡi ngựa, ngày nào cũng phải cưỡi ngựa, đùi sẽ tròn vo, mông sẽ to ra đấy, con mới không muốn trở thành hình dạng giống người đâu.
Thân hình Hoa Đương cao lớn, mắt to mày rậm, lúc đi lại tướng đi như long hành hổ bước, vô cùng uy phong, nhưng đích thật ông ta có một đôi chân vòng kiềng. Kỳ thật bọn họ tung hoành thảo nguyên, hầu như ai ai cũng là chân vòng kiềng, nữ tử thì ngoại trừ con nhà giàu có, không phải ngày ngày cưỡi ngựa chăn thả, nếu không thì đại bộ phận đều như vậy cả.
Nghe con gái nói vậy, Hoa Đương cười khoái chí, nói:
- Được được được, hôm nào phụ thân tặng con một cỗ xe ngựa, con không được chê phiền phức, mỗi lần ra khỏi nhà cứ ngồi xe là được rồi... ha ha ha... ai da... đừng bám theo đại ca con, chúng ta có chuyện phải bàn, đi lấy rượu sữa ngựa cho phụ thân đi.
Ngân Kỳ nghe xong không vui trừng mắt nhìn ông ta, tung ta tung tăng chạy đến sau lều. Tù trường Bạch Âm đưa mắt tiễn nàng ta rời đi, mỉm cười nói:
- Kỳ Kỳ Cách sắp thành đại nữ nhân rồi, dáng vẻ cũng ngày càng trở nên xinh đẹp lung linh.
Hoa Đương thở dài, nói:
- Đúng vậy, con cái đều lớn cả rồi... à phải, con trai ngươi Tô Hách Ba Lỗ được mười tám tuổi rồi nhỉ?
Bạch Âm cười nói:
- Đúng vậy, nó đó còn cường tráng khỏe mạnh hơn ta nhiều, vốn dĩ còn lùn hơn con ngựa, nay, quả thật đã như một con mãnh hổ. Phải rồi, vương gia, lần trước chuyện kết thân ta đề cập với người...?
Hoa Đương cười ha hả nói:
- Không vội, không vội, ta chỉ có một đứa con gái, sang năm nó mới mười sáu tuổi thôi, tính tình con trẻ con, để ta nuông chiều đến chẳng ra sao. Chuyện này ta còn chưa nói với nó, nếu nó không đồng ý, người làm phụ thân như ta cũng hết cách.
Thấy Bạch Âm sắc mặt không vui, Hoa Đương cười to, khoác vai y nói:
- An Đáp của ta, đừng nóng vội mà, Tô Hách Ba Lỗ là dũng sĩ khó có, kỹ thuật cưỡi ngựa, bắn cung đều là nhất tuyệt, Ngân Kỳ chính là thích anh hùng thiếu niên như vậy. Như vậy đi, đại hội Đạt Mộc năm tới, ta sẽ công khai chiêu thân cho con gái, con trai ngươi nếu đã là mãnh hổ thảo nguyên, thì cứ để nó tự mình giành lấy.
Bạch Âm vừa nghe thì áng mây tối trên mặt liền biến mất, vui vẻ trở lại nói:
- Tốt tốt tốt, nhất ngôn cửu đỉnh. Ha ha, ta quay về nói nó nghe, tên tiểu tử này nhất định vui mừng lắm, thả mắt nhìn cả cái Ngột Lương Cáp này, tài cưỡi ngựa bắn cung, đấu vật có thể so bì với con trai ta chẳng có mấy ai, ừm... lần này vì để sớm ngày cưới được người thương, nó phải dày công tập luyện rồi.
Hai người vui vẻ khoác vai nhau mà đi, bên ngoài lều đang có hai nữ tì đang giết một con nai mập ú, tiểu đao sắc bén trong tay linh hoạt cắt từng miếng thịt, sau đó cho chúng vào chiếc nồi lớn, nước trong nồi đang sôi sùng sục.
Trông thấy chủ nhân và các vị thủ lĩnh đã trở về, hai tì nữ vội vàng cong người thi lễ, mãi đến khi các thủ lĩnh bước vào trong doanh lều, mới buông rèm xuống, tiếp tục công việc dở dang của mình.
Miếng thịt nai to tướng được cho vào nồi nước sôi, củi dưới đáy nồi đốt đến đỏ bừng bừng, đầu nai bị cắt đứt, đặt ở cái giá gỗ bên cạnh, còn trừng đôi mắt to, nhìn ngọn lửa phừng phừng, luộc nấu thân thể mình.
Trong doanh lều Hoa Đương, kế hoạch xuất binh chinh phạt bá Nhan Mãnh Khả được bàn bạc một cách khẩn trương, đang dần hoàn thiện.
Một con nai đến thảo nguyên, cuối cùng trở thành lương thực trong bụng người đi săn, một con nai đến Trung Nguyên, bị săn giết khắp mọi nơi. Xong con nai ở Trung Nguyên, ai sẽ là kẻ đi săn? Ai lại là con nai chờ bị giết đây?
Hưng, dân chúng khổ. Vong, dân chúng khổ, tranh giành thiên hạ, bất luận ai là kẻ đi săn, ai trở thành thịt nai. Cứ thế người cuối cùng chịu khổ vẫn là bá tánh vô tội.
Nước trong nồi thiết đã phun bọt máu, bên dưới có tiếng lửa đốt xòe xòe, là chiếc ghế đã bị đập nát, đều là loại gỗ đỏ, gỗ Hoàng Dương thượng hạng, cái nhóm lửa là văn chương lễ nghi, đề thơ bích họa. Trong đại sảnh có khả nhiều binh sĩ bị thương đang nằm ngổn ngang.
Thiên niên lễ nhạc quy đông lỗ.
Vạn cổ y quan bái tổ vương...
Khúc Phụ, Khổng phủ!
- Vừa rồi ta có đi xem thử, trong phòng tuy còn hoa mỹ hơn bên này, bên trong một chút tài bảo kim ngân cũng không có. Đấy là miếu của người ta, đào mồ hủy miếu, người vô liêm sỉ, chúng ta tuy là đạo tặc, nhưng đạo tặc có nguyên tắc của đạo tặc. Căn dặn xuống dưới, không được đến cái... đi phá hoại cái miếu Khổng bên đấy.
Hồng Nương Tử vừa đi vừa nói.
Bên cạnh là một gã đại hán lưng mang đại đao đầu quỷ, áo choàng trắng, đầu đội khăn đỏ đang chắp tay dạ vâng, xoay người vội vàng rời đi.
Đây là hàng xóm phía đông của miếu Khổng - Khổng phủ. Khổng phủ không phải là nơi ở của Khổng Tử, mà là phủ đệ của thế tập duệ trưởng tôn Diễn Thánh Công của thế đại Khổng, quy mô to lớn, kiến trúc trong nhà có hơn bốn trăm phòng, là đại phủ đệ thua sau hoàng cung, khí thế hoành tráng, vượt qua cả khí thế của vương phủ.
Phía trước là tam đường lục sảnh, chính là quan nha. Thiết kế gồm có đại đường, nhị đường, tam đường. Còn có Quản Câu sảnh, Bách Hộ sảnh, Tri Ấn sảnh, Chưởng Thư thính, Điển Tịch thính, Ti Nhạc thính, trung lộ tiền viện của đông nam ngung còn có thiết kế cả hình ngục. Bên phía cửa đông còn có lô cốt dùng để phòng ngự. Sau nhà là nội trạch và hậu hoa viên. Vốn dĩ là nơi trang nghiêm, giờ lại khắp nơi là binh lính.
Quân đội của Hồng Nương Tử cũng là người người cưỡi ngựa, thậm chí còn có hai con ngựa, ba con ngựa, hai bên phía đông và tây của Khổng phủ còn có nhà kho đông, nhà kho tây, trại ngựa, khung xe, củi vườn vân vân, căn bản không có chỗ, cho nên trong viện ngựa nhiều hơn người, có một số con người không được buộc, mặc kệ thả rong đi gặp cây cỏ trong vườn.
Khổng phủ gia đại nghiệp đại, tuy rằng trước khi quân đội của Hồng Nương Tử đến, bọn họ đã mang theo kim ngân và văn phẩm quan trọng, tất thảy cũng phải mười mấy chiếc xe ngựa, toàn bộ dọn đi trốn, nhưng không tài nào mang theo gạo lương chất như núi còn có một số tài vật xa xỉ dâng tặng không cho Hồng Nương Tử. Ngoại trừ để quân đội thực dùng và tận khả năng bản thân lấy được, còn lại nàng đều mệnh lệnh dán cáo thị, mở kho phát lương, dùng để giúp đỡ bá tánh nghèo khổ.
Qua nhiều đời số ruộng đất mà Khổng gia được hoàng thượng ban tặng lên đến cả triệu mẫu, mỗi năm có bạch ngân hơn trăm nghìn lượng, tài vật hùng hậu, không gì sánh nổi, tùy tiện dọn dẹp đáy kho, cũng đủ để quân đội ba nghìn người của Hồng Nương Tử ăn trong nửa năm.
Tri phủ đã bị Hồng Nương Tử bắt được, tham quan tuy tham tiền, nhưng càng sợ chết. Gã muốn chạy, nhưng bản thân gã cũng biết một khi chạy thì chỉ có con đường chết, nghe nói đám nhân mã giết tới đây không tới ba nghìn người, hơn nữa trên đường không quấy rối bá tánh, chỉ vơ vét lương thảo tiền tài của phú hộ hào sảng, ngoại trừ trực diện tác chiến với quân đội ra, người chết trên tay họ lác đác không nhiều, ngẫm nghĩ cũng không quá ghê gớm, liền ôm tâm lý may mắn củng cố thành trì, điều động dân chúng lực lưỡng, ý đồ liều mình một phen.
Vốn dĩ Khổng phủ rất hào phóng, bản thân còn nuôi quân đội, trang phục và trang bị quân đội chẳng khác nào quân chính quy, nhánh lực lượng này cũng có thể sử dụng để hộ thành, nhưng đáng tiếc đội phòng vệ này quân riêng của Khổng phủ, muốn bảo vệ Diễn Thánh Công đại nhân, căn bản không nghe theo gã sai khiến. Đợi khi đại quân của Hồng Nương Tử đến, gã tri phủ này mới biết thì ra lực lượng tác chiến của người ta lợi hại đến mức nào, cho dù là có nhánh quân của Diễn Thánh Công, chỉ sợ cũng chống đỡ không nổi một canh giờ.
Tri phủ bó tay chịu trói, người của Hồng Nương Tử triệu tập bá tánh, kể tội tham bần trái pháp luật của gã tri phủ này, gã cấu kết quan tham, rầm rộ tù oan, đồng thời tác oai tác quái thay cho Đông Trấn Thú thái giám Tất Chân, đánh thuế phú nặng chèn ép dân lành. Chặt đầu tại chỗ, tịch thu hết gia sản của gã. Sau đó mở cửa nhà giam, thả phạm nhân, đồng thời dán cáo thị, thu hút cường dân nhập ngũ.
Những việc này đều làm xong cả rồi, nàng mới vội vàng quay về Khổng phủ. Khi vừa đến đây, nàng còn chưa đánh giá tỉ mỉ thì đã đi công thẩm Tri Phủ rồi, giờ mới rảnh rỗi quan sát kỹ. Sau khi đi qua tam đường, Thôi Oanh Nhi nhíu mi nói:
- Gia đình này chẳng phải làm quan lớn hay sao? Sao cửa lại nhỏ như vậy? Bên trong cũng vậy, con đường đi qua sao mà hẹp quá?
Bên cạnh là một sĩ binh vừa gia nhập vào quân đội của nàng, tên gọi là Trịnh Đại Ngưu, vốn dĩ là tôi tớ của Khổng phủ, do địa vị thấp kém, không ai dẫn y theo, Bạch Y quân vừa đến, trong lúc hoảng loạn vì để tự bảo toàn tính mạng nên đã gia nhập nghĩa quân. Thất gia Tạ Chủng Bảo thấy tiểu tử này có sức khỏe, lại là người bản địa, quen thuộc tình hình, bèn giữ y ở lại.
Vừa nghe Hồng Soái hỏi tới, Trịnh Đại Ngưu cuống quít tiến lên vài bước. Cung kính nói:
- Hồng Soái, vào cánh cửa này chính là nội trạch, quy tắc của Khổng phủ, người không phận sự tất cả đều không được vào nội trạch. Cửa nhỏ dễ trông coi, con đường này hẹp, kỳ thực những con đường bên trong đều hẹp như vậy, chỉ đủ một người đi, tránh để hạ nhân nấp trên lối đi nhỏ to huyên thuyên.
Thôi Oanh Nhi cười lạnh nói:
- Gia đình giàu có quy củ thật đúng là nhiều, đầu óc dùng cả vào đây. Ai da, cái động bên kia để làm gì vậy?
- Cái kia, gọi là Thạch Lưu. Người gánh nước không được phép vào nội trạch, gánh nước đổ vào thạch tào, chảy vào nội trạch, bên trong có người lấy nước.
Thôi Oanh Nhi nghe xong vừa thấy kinh ngạc vừa hiếu kỳ, nàng chưa từng nghe nói qua trong đại hộ gia đình lại có nhiều quy tắc lợi hại như vậy, thế thì phụ nữ bị coi ra gì nhỉ? Kỳ thật điều Trịnh Đại Ngưu biết được cũng có hạn, quy củ nghiêm khắc ngu muội, làm sao chỉ có bấy nhiêu? Giữa năm Quang Tự, người Trung Quốc đã bắt đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Dân phong cũng mở mang hơn nhiều, nhưng lúc đó nội trạch Khổng phủ xảy ra trận cháy lớn, cũng chính vì quy tắc không cho người ngoài ra vào, không thể cho người vào cứu hỏa, thế là mặc cho ngọn lửa lớn thiêu rụi ba ngày ba đêm, bảy tòa đại lầu hào phóng bị thiêu thành tro tàn, những quy tắc còn lại xem ra cũng như thế.
Thôi Oanh Nhi lắc đầu, không muốn đi tiếp vào nội trạch, nàng xoay người hướng về phương viên, trước cửa bên tay phải của cánh cửa vuông có tảng đá lớn màu xanh, tảng đá hằn lên nhiều vết xe, dường như là tấm bản giặt quần áo khổng lồ, vừa hay có hai sĩ binh đến lấy nước, đang xì xì xào xào giặt quần áo.
Trông thấy Hồng Nương Tử đến, cả hai vội vàng đứng dậy thi lễ, hai người này là người của lão trại Thôi gia, Hồng Nương Tử tuy không nhớ rõ, nhưng trông khá quen mắt, liền nói:
- Các người dặn dò xuống dưới cho ta, bảo các thủ lĩnh trói buộc bộ hạ, đừng quậy phá đến nơi này lung ta lung tung, nhìn xem, đâu đâu cũng là phân ngựa, chúng ta còn phải nghỉ ngơi ở đây vài hôm, nhìn cái cảnh này ngày mai thật chẳng tài nào ở nổi nữa.
Một vị đại hán cười hì hì đáp lời, chà xát lên vạt áo, vội vàng rời đi, còn hán tử còn lại thì cười nói:
- Hồng Soái, vẫn là nhà người ta giàu có có khác, cái bàn giặt này cũng phải dùng đá thạch để làm, cứ chà xuống đây, dùng tiện lắm đấy ạ.
Trịnh Đại Ngưu vừa nghe, ngượng ngùng giải thích nói:
- Vị đại ca kia, ngươi... ngươi nói sai rồi, đó không phải là bàn chà quần áo... đó là... bản phạt quỳ, hạ nhân phạm phải gia quy, liền bị quỳ thẳng lên bản thạch đầu đó để chuộc tội đấy.
- A! Còn có chuyện này nữa?
Gã đại hán kia lắc lắc đầu, cười khan nói:
- Mẹ nó, chúng ta ở đây có một ngày, cứ lấy nó giặt đồ thôi... hè hè... hè hè...
Chính vào lúc này, người vừa đi ra ngoài truyền lệnh "làm vệ sinh xung quanh" lại vội vội vàng vàng quay trở lại, từ phía xa đã kêu lên:
- Hồng Soái, Trịnh nhị gia đang tìm người.
Hồng Nương Tử quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trịnh Lão Thực dẫn theo một người vội vàng tiến đến, vừa nhìn qua, áo choàng trắng, xem cách ăn mặc người đó là tướng sĩ trong quân Dương Hổ, gương mặt xinh đẹp của Hồng Nương Tử tức thì lạnh tanh.
Mãi đến khi hai người tiến đến trước mặt, Hồng Nương Tử mới nhận ra người đó là một trong những thủ lĩnh đi theo Dương Hổ ở sơn trại Bá Châu, tên là Hàn Bách. Người này có quan hệ tốt với Hồng Nương Tử, chỉ là sau khi Hồng Nương Tử và Dương Hổ căng thẳng với nhau, cả hai đã không còn cơ hội gặp mặt nữa.
Vừa trông thấy y, sắc mặt Thôi Oanh Nhi mới dịu lại một chút. Hàn Bách vội vàng tiến lên hai bước, giành trước Trịnh nhị gia ôm quyền thi lễ, cung kính nói:
- Tiểu đệ Hàn Bách, ra mắt đại tẩu.
Hồng Nương Tử hừ một tiếng nói:
- Đừng gọi ta là đại tẩu, ta và Dương Hổ ai đi đường nấy, hắn đi đường Dương Quan của hắn, ta qua cầu độc mộc của ta, ngươi cũng đâu phải không biết.
Hàn Bách cười gượng gạo hai tiếng, không biết nên xử sự thế nào, Thôi Oanh Nhi liếc gã một cái, hỏi:
- Sao ngươi lại đến Khúc Phụ? Thanh Châu đánh hạ chưa?
Thần sắc Hàn Bách căng thẳng, chần chờ nhìn tứ phía, nói:
- Đại tẩu... à! Không không, Hồng Soái, xin mượn một bước nói chuyện, tiểu đệ có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Hồng Nương Tử nghi hoặc nhìn gã một cái, dẫn gã đi đến một gốc cây hòe đứng, hỏi:
- Rốt cục chuyện gì?
Hàn Bách thấp giọng nói:
- Hồng Soái, Dương đại ca bây giờ không có ở Thanh Châu... ngài ấy... các người xuống núi, sau khi đi đến Khúc Phụ, Dương đại ca dài lâu công Thanh Châu không thành, thế thì chuyển công Trâu Bình, Truy Bác, vượt qua Tế Nam giết Phì thành, hiện giờ, ngài ấy đã đến Lương Sơn.
Hồng Nương Tử ngạc nhiên, hiếu kỳ nói:
- Gã đến Lương Sơn làm gì? Lại chiếm núi xưng vương lần nữa sao?
Hàn Bách cười khổ nói:
- Hồng Soái, đại ca đến Lương Sơn, chỉ là tạm thời nghỉ ngơi, đồng thời tấn công Quyên Thành, Hà Trạch, huyện Phong phụ cận, nhưng điều quan trọng là... quan trọng là... ngài... ngài ấy còn làm một chuyện lớn.
Ánh mắt Hồng Nương Tử nghi hoặc, hỏi:
- Muốn làm chuyện lớn? Ngươi nói nghe xem, đường đường nam tử hán, đừng có ấp a ấp úng thế kia.
Hàn Bách bất an xoa xoa tay nói:
- Chuyện này ít ai biết, đại ca chỉ tin tưởng ta, mới nói cho ta nghe. Theo lý mà nói, ta không nên để người khác biết, nhưng mà... chuyện này ta càng nghĩ càng thấy không ổn, chuyện bên lề cũng thôi đi, quan bức dân phản mà, chúng ta cũng vì mạng sống, chẳng thể màng sống chết kẻ khác. Cùng lắm sau này có được thiên hạ rồi, lại đối xử tốt với họ một chút thôi.
- Nhưng điều đại ca muốn làm, chuyện đó kỳ thật... tiểu đệ cũng chỉ dám nói với đại tẩu, tiểu đệ cảm thấy có chút thương thiên hại lý, làm như vậy chúng ta còn có thể thành đại sự nữa không? Một khi lan truyền ra ngoài, đó sẽ là đại họa thiên đại, ta cũng đã khuyên đại ca, nhưng đại ca giờ quá tin tưởng Mộc Vân, cũng chính Mộc Vân đã đề xuất chủ ý này cho y.
Hồng Nương Tử trừng đôi mắt lên, giọng chua chát nói:
- Từ khi nào mà ngươi nói chuyện dông dài như đàn bà vậy, rốt cục có chuyện gì! Dài dòng.
Hàn Bách khẽ cắn môi. Khẩn trương nói:
- Đại tẩu, mặc kệ tẩu và Hổ ca gây nhau đến nước nào, dù sao cũng là một gia đình, tẩu đi khuyên đại ca đi, đừng phạm phải lỗi hồ đồ như vậy.
Hồng Nương Tử bị gã dông dài đến mày liễu dựng đứng cả lên, nàng vừa muốn phát tiết uy phong, Hàn Bách cuối cùng cũng chịu vào chủ đề chính:
- Hổ ca bị Mộc Vân xui khiến, muốn đào đê Hoàng Hà, dìm Sơn Đông.
Giọng của gã run rẩy nói:
- Tẩu tẩu, nếu thế thì số người chết còn hơn mấy chục triệu người, đến lúc đó nạn dân vô số, chúng ta lập tức có thể lôi kéo mấy trăm nghìn đại quân khống chế Sơn Đông... nhưng... nhưng chuyện lớn như vậy, sớm muộn cũng sẽ truyền ra ngoài, chuyện này khác với cái cớ đánh giặt đốt nhà, chà đạp điền trang, đây rõ ràng là giết cả nhà người ta. Tin tức truyền đi, mấy trăm nghìn đại quân lập tức sẽ trở thành kẻ thù không sợ chết, quay ngược con dao lại đối phó chúng ta, không thể làm như vậy!
- Rầm!
Bàn tay ngọc vỗ lên cây hòe, tức thì thân cành lay động, lá cây tuôn rơi. Hàn Bách giật nảy người, chỉ thấy sắc mặt Hồng Nương Tử tái xanh, đôi mắt như phun ra lửa phẫn nộ:
- Tên súc sinh này, lương tâm bị chó tha rồi à! Đập đê vỡ bờ Hoàng, gã không sợ thiên lôi đánh hay sao!
Ánh mắt Hồng Nương Tử chợt lóe, hỏi:
- Hắn chuẩn bị động thủ ở đâu?
Hàn Bách lần đầu thấy nàng nổi nóng dữ dội như vậy, nơm nớp lo sợ mà nói:
- Hổ ca muốn... muốn trước khi đào đê sẽ càn quét phụ cận một phen, sau đó tấn công đến Vi Sơn Hạ Trấn, men theo con sông, tìm kiếm chỗ hạ thủ thích hợp tiếp theo.
- Đi, dẫn ta đi gặp hắn!
Hàn Bách lúng ta lúng túng mà nói:
- Chị dâu, ngươi có chuyện gì thì từ từ nói, nhưng đừng cãi nhau với Hổ Ca, y nhất định nghe theo lời khuyên của ngươi mà.
Thôi Oanh Nhi cắn răng nói:
- Ngươi yên tâm! Ta nhất định sẽ... khuyên bảo y thật tốt!