Chương 348: Nhổ Cỏ Nhổ Tận Gốc .

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:36

Tin hành dinh Khâm Sai bị người thâm nhập đã truyền ra ngoài, cảnh giới lập tức tăng cường gấp mấy lần, lính tuần tra cũng nối liền không dứt. Thân thủ cao tới đây cũng thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong. Trong lòng Trương Mậu thầm nghĩ đã rình lâu ngày rồi, biết không có cơ hội ra tay nữa, chỉ còn biết thở dài ảm đạm. Lợi dụng thân thủ cao minh lặng lẽ bỏ đi. Cục diện lộn xộn của Bá Châu đã kéo dài liên tiếp ba ngày. Các quan lại mới lên nhậm chức hầu như làm theo hết mọi việc, có thể duy trì được sự vận hành bình thường của quan phủ. Dương Lăng lúc này mới yên tâm, tuyên bố khởi hành hồi kinh. Tâm tình của các quan lại Bá Châu lúc này thực sự là phức tạp vô cùng đối với Dương Lăng. Đối với một vị quan cao như vậy, họ khó mà tránh khỏi sợ hãi, ước gì hắn đi sớm một chút. Nhưng mình bỗng nhiên ngồi vào ví trí mà phải lăn lộn mười năm cũng chưa chắc đã có được, tất cả đều là vì quan hệ với Dương Lăng. Mặc dù bây giờ là đại lý, kỳ thực triều đình rất nhiều người đã điều các quan lại ở nơi khác tới để bổ khuyết, cũng không thể phân công lượng lớn quan lại không có chút kinh nghiệm thi chính nào. Họ chuyển thành chủ quan chính đường chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Dương Lăng đối với họ không những có ơn đề bạt, mà còn có nghĩa khoan dung. Họ cũng tham ô qua, chỉ là tâm vẫn không đen tới mức tán tận lương tâm. Tiền hối lộ đã đẩy tới bước này, nhưng thực sự tra ra để bãi chức quan cũng không thể tránh khỏi. Những chuyện này bản thân họ cũng hiểu, dù Dương Lăng không nắm được tình hình này, những quan lại bị bắt cũng sẽ khai ra. Bình yên hiện giờ không hẳn là Dương Lăng bên ngoài thi ân. Cho nên sự cảm kích đối với Dương Lăng cũng là lẽ thường tình của con người. Dương Lăng tới Bá Châu chỉ dẫn theo mấy trăm sai nha Hình bộ, cộng thêm hơn nghìn tinh binh của Tống Tiểu Ái theo sau cũng chưa đủ hai nghìn người. Đội quân hai nghìn người đơn độc áp giải tài sản khổng lồ đã hết sức cố gắng rồi, huống hồ còn hơn sáu mươi xe tù áp giải tham quan. Cả đội hình lên tới cổng cộng một trăm bốn mươi chiếc xe. May mà Kinh Sư đã cử đi hai nghìn binh mã tới vận chuyển tài sản châu báu. Lúc này đúng lúc trong ba nghìn tinh binh có một nghìn kị binh và hai nghìn bộ binh, bảo vệ đội xe ngạo nghễ rời khỏi Bá Châu, đi thẳng về Kinh Sư. Lúc này đường đi cũng không còn dễ như lúc tới nữa. Khi đó đầy trời băng tuyết, còn bây giờ lại là mùa xuân tuyết tan, mặt đất vẫn là đất lạnh, nhưng băng tuyết đang tan ra lầy lội không chịu nổi. Khi hơn sáu mươi cỗ xe tù đó vô cùng đơn sơ, dùng gậy gỗ quây đơn giản thành chiếc lồng, cỗ xe là xe bò bình thường, điều động trâu cày ra kéo, chậm chạp lê bước. Không có đủ ngựa thồ, hơn nữa xe tù lại vô cùng kiên cố, cũng không có khoái mã, cho nên loại ngựa này căn bản không thể dùng được. Toàn bộ đội xe tù ở phía trước, châu báu được để bên trong, nghi trượng Khâm Sai của Dương Lăng ở sau cùng. Hàng xe dài phía trước đi qua để lại những đống phân bò, phân ngựa, khiến cho các nha dịch Hình bộ đi bộ tức không chịu được. Phía trước là La Oa Lương. Một gò núi rất dốc, nhưng lại kéo dài mấy dặm đường, địa thế dần cao lên. Triền núi phía mặt trời phủ tuyết đã tan hết, để lộ ra lớp đất màu vàng. Bên sườn là một bụi cây. Cây cối nhô lên những mầm xanh nhợt nhạt. Từ xa nhìn lại là một màu vàng nhạt, thỉnh thoảng có vài cây đào, cây lê, hoa nở trắng như tuyết, đỏ thẫm như mây, chỉ là không thành từng mảng, cũng xem như không có phong cảnh nào đẹp bằng. Đúng lúc này, một trận mưa tên vang lên, từ trong rừng bỗng lao ra vô số tuấn mã, ra khỏi rừng chạy xuống sườn núi thấp, tiếng vó ngựa như sấm vang, làm bụi tung đất đường, khiến cho bầu trời mờ mịt, giống như lớp sương mù. - Mặc tặc! Bọn cướp tới rồi! Vừa thấy đã khiến cho người ta thấy sợ hãi, có người kinh hoàng kêu lên. Dương Lăng liền từ trong kiệu chui ra, đứng trên càng xe một tay vịn vào cửa kiệu, một tay giơ về phía trước. - Thanh thế lớn quá! Dương Lăng thầm thốt lên, hơn mười hai con tuấn mã ở phía trước như đồng thời bứt lên giống như lều vải che phủ bầu trời. Những chỗ mà chúng đi qua, căn bản không nhìn thấy nhân mã phía sau. Những ky binh này mặc áo ngắn đóng giả, trên mặt che một tấm vải màu đỏ, tay giơ cao mã đao, phóng ngựa như bay, khí thế hừng hực. - Bảo vệ xe tù! Tống Tiểu Ái vung đao lên quát tháo. Bọn mã tặc lao tới, xe tù đứng mũi chịu sào, rõ ràng là mục tiêu của họ cùng chính là xe tù. Không ngờ đúng lúc này, phía sau hai bên sườn núi bỗng có một đội ngựa đánh tới, khoảng chừng hai mươi người, đang lao về phía nghi trượng của Dương Lăng. Rõ ràng, họ đã thăm dò bố trí đội xe của Dương Lăng rồi. Bên cạnh Dương Lăng có khoảng một nghìn binh lính, trong đó phần lớn là lính bộ. Mà mã tặc hai cánh giáp công, cách xa vài dặm đã sắp tới nơi rồi, giống như hai mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào điểm yếu của trường long. Thấy khí thế hừng hực, e là đội ngựa của Dương Lăng nghênh tiếp cũng giống như mỡ bò gặp mũi dao nhọn nung lửa, sẽ bị người ta xẻ ra thành hai nửa mà không có chút trở ngại nào. Vẻ mặt của Dương Lăng vừa rồi còn không có chút kinh hãi nào, lúc này mới thốt lên: - Tâm kế hay! Công phu hay! Những tên mã tặc này không phải là đánh bừa, mà là dùng lượng ít tinh binh tập kích Dương Lăng, nhất định có thể dụ dỗ được toàn bộ đội ngũ thị vệ tới. Hơn nữa, nhìn thuật cưỡi ngựa, khả năng chiến đấu của họ chính là tinh binh của Dương Lăng có tố chất huấn luyện cũng không phải là đối thủ của họ. Dương Lăng đã từng gặp kị binh khủng bố như vậy, ở Tuyên Phủ, ở Đại Đồng, những Thát Đát thiết kị ở Tắc Ngoại đó, chưa từng gặp qua quân dung như vậy. Ngoại tứ gia quân Kinh Sư, nếu luận về chiến lực có lẽ không phải ở đội ngũ mã tặc của cánh quân này, nhưng tính cơ động linh hoạt e là cũng còn kém hơn. Ai nói chiến lực của nông dân nhất định sẽ kém hơn bộ tộc du mục? Những người này không thể sánh được với những bá chủ thảo nguyên đó. Tiếc là... họ sống lại là cướp nhà cướp của. Trên vẻ mặt của Tống Tiểu Ái cũng có vẻ căng thẳng, lập tức thay đổi mệnh lệnh: - Bảo vệ quốc công! Kị binh lên trước nghênh đón! Tuyệt đối không được để họ xông lại! Kị binh xông lên phía trước phương trận, chỉ cần bị họ đột nhập vào, đó chính là cục diện mặc người chém giết, làm thế nào đối phương chỉ ở một người, mà không phải là tiêu diệt toàn bộ. Tiếng gào thét đó vang tới, khó mà ngăn lại được. Tống Tiểu Ái nói xong hai chân thúc vào bụng ngựa, vung đao lên nghênh tiếp. Kỳ thực không cần cô ra lệnh, hai cánh kị binh tập kích nghi trượng quốc công, kị binh phía trước đã lần lượt trở về phòng thủ, liều mạng xông lên chém giết. Thủ lĩnh mã tặc cánh tả xông lên rất nhanh, còn nhanh hơn khoái mã thứ hai phía sau bốn thân ngựa. Thấy tướng quân Đại Minh lên nghênh tiếp là một người phụ nữ khá xinh đẹp, đôi mắt sắc lạnh trên khuôn mặt đỏ bừng không khỏi hiện lên nụ cười kinh ngạc... Hai bên giao nhau, "cách" một tiếng chói tai, hoa lửa văng khắp nơi, con người dựa vào mã lực, dốc toàn lực đánh một đao. Loan đao của Tống Tiểu Ái bay lên không trung, con đao tốt như vậy mà bị chặt gãy. Tống Tiểu Ái hoảng hốt, thúc ngựa quay người chạy đi. Nhân mã đó không có trở ngại gì, đao trong tay "sát trượt đi" một chuỗi, trượt qua cây chùy sắt của Lưu Đại Bổng Chùy, thấy sắp gọt tới cây côn trong tay, Đại Bổng Chùy liền lắc chiếc côn, hai người lao vào nhau. Cây đao trong tay người đó vung sang bên trái. Theo lực đẩy, khẽ sượt qua cổ một binh lính, bỗng đầu rơi xuống đất, máu phọt lên trời. Mặc dù Tống Tiểu Ái là phụ nữ, thực lực của cô cũng không hề nhỏ. Cô cũng biết đối phương thế tấn công rất gấp, cộng thêm người cao ngựa lớn, thế cường tráng, không nên liều mạng. Nhưng trong lòng cô lo lắng cho sự an nguy của Dương Lăng, không muốn để đám mã tặc này đánh thủng tuyến phòng ngự của bên mình, nên miễn cưỡng đón nhận đao này. Sau đó thi đấu đao pháp với gã. Ai ngờ người này chính là thủ lĩnh đạo tặc Lưu Lục. Đao pháp của người này không bằng Trương Mậu và Phong Lôi, lại thắng ở thần lực trời ban. Cho nên, đao của gã đặc biệt. Thân đao dài hơn đao bình thường một thước. Sống đao tôi sắt còn dày hơn đao của người bên cạnh gấp đôi. Trường đao của Minh quân chống lại giặc Oa ở ven biển mới nặng hai cân tám. Đao của gã lại nặng tới ba cân hai. Nếu chặt ngang người một đao sẽ thành hai nửa một cách dễ dàng, thực là vũ khí lợi hại. Tống Tiểu Ái nhất thời không quan sát, suýt chút nữa đã bị Lưu Lục chém một đao ra thành hai nửa, như vậy thì ngọc nát xương tan. Cô phóng ngựa quay trở lại, Lưu Lục thấy thế liền thúc ngựa đuổi theo cô. Bên cạnh Dương Lăng có một Ngự Tiền thân quân thị vệ thống lĩnh, là một nữ tướng. Người này hắn biết, mục đích gã tấn công nghi trượng quốc công chỉ là thu hút kị binh quay lại, vốn cũng không hy vọng có thể bắt được Dương Lăng. Lúc này thấy người nữ tổng binh có thân phận địa vị cũng không thấp, liền muốn bắt lấy cô. Tống Tiểu Ái quay đầu lại, "vù" một mũi tên lao đi. Lưu Lục kêu lên một tiếng kinh hoàng, không ngờ nữ tướng này lại thổi tên. Mũi tên này vừa mới sượt qua người Lưu Lục. Một tiếng "vù" vang lên sau đầu, côn sắt của Lưu Đại Bổng Chùy bổ xuống đầu. Một đao vừa rồi, Lưu Lục dùng lực với Tống Tiểu Ái, đánh bay cây đao trong tay cô. Đối với cây côn sắt của Đại Bổng Chùy lại trở lên nhanh nhẹn, thiết côn bay ngang, suýt chút nữa đã cắt đứt năm ngón tay của y. Lưu Đại Bổng Chùy tức giận, cây côn này dùng toàn lực, Lưu Lục đã tránh cũng không thể tránh khỏi, duy có trợn mắt lên hét lớn một tiếng, hai tay nắm lấy cán đao, dốc toàn lực xông lên phía trước nghênh đón. - Lạch cạch! Một tiếng vang lên chói tai, cây côn bị chặt ra, Lưu Lục cũng ghim cương ngựa lại ngồi thẳng người lên. Thuật cưỡi ngựa của y rõ ràng là còn vượt xa Đại Bổng Chùy. Điều chỉnh ngựa rất nhanh, Đại Bổng Chùy vừa mới điều chỉnh lại thân ngựa, Lưu Lục đã hai tay nắm chặt lấy cây đao, hét lên một tiếng: - Tiếp tục! "Hô" một đao đánh xuống, Đại Bổng Chùy cũng hét lên một tiếng, vung côn nghênh tiếp. - Keng! - Vù... Binh đao trong tay hai người đều rung lên mạnh mẽ. Đại Bổng Chùy dốc sức vào cây côn dài. Lưu Lục thì đập hỏng lưỡi đao, cho nên cầm ngược đao, dốc toàn lực vào chặt xuống. Đòn này của hai người đều tê cả hai tay. Tiếng "á" của Đại Bổng Chùy, vung cây côn xoay tròn, quét ngang qua. Lưu Lục dùng đao, góc độ tấn công như vậy rất khó phát huy được thế đao, chỉ có thể thúc ngựa vượt qua cây côn này của y. Tống Tiểu Ái đã lấy được một cây đao, quay lại đánh, nghênh tiếp kị binh, cộng thêm kị binh chi viện quay trở lại từ phía trước. Mã tặc hai cánh bọc đánh, bao vây lại, chém giết thành một đoàn. Binh mã của Dương Lăng thắng ở người đông, hơn nữa cũng là binh lính dũng cảm thiện chiến. Cho nên, một khi xông lên, cũng không có gì thua kém. Kị binh của đội xe phía trước dù đã nhanh chóng hồi viện, nhưng các lính bộ lại không hề rối loạn, nhanh chóng dùng xe tù bố trí thành trận bán nguyệt đơn giản, hừng hực xông lên chém giết. Tên nỏ trong trận bắn ra, mã tặc lập tức tản ra thành hình quạt, miệng hét lên chói tai, điên cuồng xông lên. - Thình thình! Thình thình! Tiếng súng vang lên, có người ngã ngựa, nhưng đám mã tặc vẫn hung hãn không thèm để ý, vẫn điên cuồng xông lên, khí thế như thiên quân áp đỉnh. Gần, lại càng gần hơn, có người bỗng nhiêm túm lấy xe ngựa, không ai ngờ lồng tù phía trên xe ngựa lại được làm đơn giản như vậy. Quả thực dùng sức lắc một chút là có thể bung ra rồi, phía dưới lại ngầm bố trí ám kình. Cơ quan tập trung vang lên, giống như loạt tên lớn bắn lên trời, ngàn vạn con ong bay tới cắm xuống đầu người ta khiến cho da đầu tê dại đi. Cùng với tiếng rên rỉ điên cuồng của chiến mã vang lên, độ cao này bắn không phải là người mà là ngựa. Cung tên uy lực lớn bắn xuyên qua bụng ngựa, lập tức xuyên thủng qua, tạo thành một lỗ lớn, máu tươi trào ra, nội tạng lòi ra. Tuấn mã kêu gào thảm thiết rồi ngã xuống đất. - Bắn người trước tiên phải bắn ngựa, bắt giặc trước tiên phải bắt vua. Mã tặc lao lên bắt Dương Lăng ngụy trang. Dương Lăng trước tiên bắn ngựa, cũng sớm có dự tính rồi. Sở dĩ mã tặc khiến người ta đau đầu chính là vì sự bí ẩn của họ, đến như gió, lên ngựa là kẻ cướp, xuống ngựa là người dân, hành tung bí ẩn, khiến người ta không thể trị tận gốc được. Những mã tặc này đều rất có nghĩa khí giang hồ, cũng rất khó nói liệu có đúng như huynh đệ thú nhận hay không. Trong nhà phải tuân theo quy củ giang hồ trừng phạt diệt môn. Nói chung quan phủ không những rất khó bắt sống được. Dù có bắt sống, ví dụ bây giờ vẫn nhốt Tề Ngạn Danh ở đại lao Bá Châu, cũng đã chịu hết khổ hình rồi, quyết không thể nói ra nửa chữ. Như vậy, dù có mai phục giết chết một số mã tặc, hoặc bắt sống được mấy người cũng chẳng có ích gì. Mã tặc lại im lặng biệt tích một hồi, sau đó lại quay trở lại, mãi mãi không thể diệt trừ tận gốc được. Nếu có thể bắt được mấy nhân vật quan trọng hoặc nhiều người, có thể sẽ tìm ra được điểm yếu trong tổ chức mã tặc, tiêu diệt tận gốc rễ mầm độc này. Bất ngờ không đề phòng, mười lăm, mười sáu chiến mã bị trúng tên ngã xuống. Đám mã tặc rống lên tức giận, trận hình càng sơ sài. Nhưng kình tiễn liên tục bắn xuống hơn mười con ngựa còn lại. Mã tặc phía sau xem ra cũng không nhiều, khoảng trăm người. Mã tặc của những chiến mã bị bắn tên, đi bộ nghênh chiến làm mất đi ưu thế như gió như điện đó. Trước mặt quân Minh đã không phát huy được tác dụng gì. Mã tặc tấn công rời rạc ngày càng gần. Dưới tốc độ như vậy, kinh nỏ không thể tiếp tục nhét vào tên nỏ, đã có ba chiến mã xông lên tới phía trước xe tù. Tuấn mã đầu tiên màu đỏ, trên ngựa là một người đàn ông che mặt tay cầm cán đao quơ sang trái sang phải, trong khoảnh khắc đã hạ được mấy tên quan binh. Những tên còn lại cũng lập tức giải tán. Chiếc xe tù này là chiếc xe thứ ba. Trên xe cắm một cây cờ lớn, cho nên rất dễ phân biệt. Phạm quan mặc áo tù màu trắng trong xe tóc tai bù xù, cúi đầu thò ra lan can, dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê rồi. Mã tặc cưỡi ngựa đỏ xông tới trước xe. Người này chính là Trương Mậu. Con người y lăn lộn trong bách tính Bá Châu, nhìn theo chiếc xe tù đi ra khỏi thành. Chiếc xe tù này nhốt chính là Trương Trung. Con người ông ta trong thành nhìn rất rõ ràng, lúc này cuối cùng cũng đã xông tới trước xe. Trương Mậu không giấu nổi niềm vui, liền hét lớn lên một tiếng: - Đại ca? Trương Trung! Trương Mậu dù là đại tặc cướp sông cướp biển, vì người mà nói chuyện nghĩa khí nhất. Hơn nữa đối xử với các huynh đệ rất tốt. Cho nên, trong nhóm đạo tặc uy vọng rất lớn. Y biết nếu thực sự không thể cứu được Trương Trung. Trương Trung vào kinh thành cũng là một đao, chi bằng bây giờ cho ông ta thoải mái chút đi. Nhưng nếu có thể cứu được y, vậy thì đương nhiên là rất tốt rồi. Cũng coi như là đã kết bái tình cảm giữa mình với Trương Trung uống máu ăn thề rồi. Người trên xe khẽ động đậy, khàn giọng kêu lên: - Nước, ta muốn uống... nước... Trương Mậu giận giữ kêu lớn: - Đám cẩu quan này, ngược đãi người ta như thế à! Gã tức giận nhảy xuống ngựa, cây đao trong tay như dải lụa mềm mại, hét lớn: - Mở! Nắm tay thô bạo đánh một loạt côn, nghiền nát ra, cùng với mũi đao bay đi, người trong xe tù cũng không còn được yên ổn nữa, ngã thẳng xuống dưới. Trương Mậu cũng ngã xuống, quay đầu lên hét lớn: - Được rồi, kêu các huynh đệ lui đi! Đám mã tặc giỏi thuật cưỡi ngựa, bắn tên, võ nghệ siêu quần. Trong đoàn thị vệ bao vây từ phía trước bỗng xông ra phía sau, quấy động chiến trường giống như một nồi nước sôi, người hô ngựa hí, đao tới kiếm đi. Đúng lúc này lại yên tĩnh lạ thường, không có chút hỗn loạn nào. Dương Lăng đứng trên càng xe, hơn bốn mươi thị vệ bên cạnh giơ súng lên, nghiêm mật bảo vệ hắn ở giữa. Quan sát tình hình chiến trường, Dương Lăng cũng đã yên tâm lại. Hắn khom người chui vào trong kiệu, khoanh chân ngồi xuống cạnh bàn, cầm đôi đũa lên gắp một con tôm cho vào miệng ăn, cười nói: - Trương công công, ngươi thấy đại khái chính là hôm nay sao? Khó mà có được, dù nói Tần Cối còn có ba người bạn, nhưng bạn của Trương công công ngài còn nhiều hơn bằng hữu của Tần Cối. Hắn nhấp một ngụm rượu, chẹp chẹp miệng nói: - Ừ! Không sai, hồi kinh ta sẽ bẩm báo lên hoàng thượng. Cái hại cuối cùng của Bá Châu này, thiệt thòi nhiều cho Trương công công ngươi mới tiêu diệt được, là công lao của ngươi, chúng ta cũng không thể mạt sát được. Trương Trung ngồi đối diện, được cột chặt vào cột xe, trong miệng còn ngậm một búi giẻ, tức đến nỗi hai mắt sắp lồi ra ngoài, nhìn bộ dáng khốn kiếp đó, chỉ muốn cắn Dương Lăng thành từng miếng nuốt xuống. Trương Mậu sờ vào eo của Trương Trung, quay sang giữ lấy yên ngựa. Mã tặc của y dù lợi hại, nhưng lại chủ yếu là cướp của nhà giàu, rất ít khi xung đột với quan binh chính diện. Hôm nay vì cứu Trương Trung có thể nói là tổn thất rất lớn. Cái khác không nói, chỉ là những con tuấn mã bị bắn chết, khiến lòng y đau đớn. Đó là chiến mã tốt được nuôi trộm dùng cho việc cướp bóc, không đăng ký với quan phủ, mình ngựa không có dấu ấn, để nuôi được mấy chục con như vậy phải mất rất nhiều thời gian. Bây giờ Trương Trung được cứu vớt, y liền vội vã rời khỏi đó. Nhưng một tay bị móc vào yên ngựa, một chân bị nâng lên, không khống chế được ngựa. Thân người y bỗng nhiên chấn động, giống như có một luồng điện vừa chạy qua, nửa thân người bỗng không có chút sức lực nào. Đồng thời lúc đó, trong lòng ngực như giao long nhảy lên, nắm tay lại đánh liên tiếp vào chỗ yếu trên người y, động tác nhanh như gió vậy. Thương cảm dũng mãnh thiện chiến, một Trương Mậu tài nghệ bị y bỗng nhiên điểm trúng gân cốt, làm cho tê dại người đi không còn chút sức lực nào. Huyệt đạo trên người lại bị trúng độc, bỗng nhiên toàn thân bị mềm nhũn ra, hai mắt trợn trừng lên, kinh ngạc khuỵu xuống. Trang phục phạm nhân trên người đó không chút khách khí, túm lấy mã đao trong tay y, giơ chân lên đá một cước, cơ thể nặng hơn một trăm tám mươi cân của Trương Mậu bay vèo đi. Phịch một tiếng rơi xuống chiếc xe tù khác. Bồng Phát Nhân cười một tràng dài, quát: - Trói hắn lại! Nói xong liền nhảy lên lưng ngựa. Lúc này hai người đàn ông to khỏe bảo vệ Trương Mậu đang truy đuổi theo quan binh xung quanh. Liếc thấy kinh biến đã không kịp viện trợ. Toàn bộ quá trình chẳng qua là chuyện chém giết trong phút chốc, chờ sau khi họ đã tỉnh lại, chú ngựa lông đỏ đã đổi chủ rồi. Tay nhấc mã đao của Trương Mậu lên, hung hăng xông về phía họ. - Đại ca! Hai kị sỹ che mặt tức giận thét lên, bỏ rơi quan binh muốn tới cứu Trương Mậu. Bồng Phát Nhân thúc ngựa tới nghênh tiếp, đồng thời cùng với ngựa chiến của đối phương nhanh như chớp nhảy lên một cách hoàn mỹ. Tuấn mã yêu kiều như rồng. Chỉ một chưởng, điện quang hỏa thạch, đánh một chưởng sâu tới ba thước đất, ánh đao màu bạc ngầm ánh lên như thực như hư, dường như còn dừng lại trong ánh mắt của mọi người. Chỉ nghe thấy "đinh" một tiếng, ba thanh đao đâm vào nhau, lại chỉ có một tiếng kêu. Ngựa từ từ lăn xuống đất, từ từ chạy lên phía trước mấy bước. Một tay thúc ngựa, ngựa liền quay lại, cơn gió thổi tới để lộ ra khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười. Người này, ngoài Ngũ Hán Siêu ra còn có người nào nữa chứ? Hai mắt đen láy chuyển động, nhìn về phía sườn phải của người che mặt đó, dưới sườn máu chảy như suối. Người đó liền lấy tay che lấy sườn, lắc lư hai cái, cây đao kêu lên đánh keng một tiếng, rơi xuống dưới. Ngoài ra còn có một ánh mắt đang nhìn theo, Ngũ Hán Siêu mỉm cười, cây trường đao giống như một đao hoa, động tác phóng khoáng, tự nhiên: - Ngũ Hổ Đoạn Môn, có thể luyện được tới cảnh giới này, rất tốt, rất tốt, xin hỏi tôn tính đại danh các hạ? Trả lời y chính là một tiếng gầm lên và thúc ngựa lao nhanh về phía trước. Ngũ Hán Siêu cũng dường như đồng thời thúc ngựa lên nghênh tiếp. Song mã tương giao, còn cách một thân ngựa nữa, hai chân Ngũ Hán Siêu thúc ngựa, con người như quả bóng lao đi khỏi ngựa. Đối phương liền giơ cây đao trong tay lên, còn chưa hình thành đã hạ xuống rồi, ngựa cũng vừa mới bay lên không, chờ khi ngựa hạ xuống, người và ngựa hợp nhất. Dựa vào lực eo, lực cánh tay và thế nhảy của ngựa, đó là một đao hoàn mỹ, chính Ngũ Hán Siêu cùng không thể nhẹ nhàng cướp lấy chiêu này được. Nhưng đao này mãi mãi cũng không thể thi triển được. Ngũ Hán Siêu đã nhanh chóng xông lên tới phía sau ngựa của gã. Hai chân thúc vào mông ngựa, giống như một con chim lớn bay lên không trung, lập tức đầu lâu lăn xuống đất ùng ục, máu đỏ tóe lên trời. Ngũ Hán Siêu hạ xuống đất. Lúc này, chú ngựa đỏ cũng đã xông lên phía trước. Y xoay người nhảy lên chiến mã, giơ đao quát lớn: - Trói thủ phạm lại, lưu khách! Vốn đang lẩn trốn, quan binh bao quanh xe tù và trốn đám mã tặc, còn có người đánh xe tránh họa phía dưới xe tù, giống như đã thương lượng xong, lấy mũi tên bắn ra từ các góc độ khác nhau. Có lúc bắn người, có lúc bắn ngựa, mã tặc vội vàng không kịp chuẩn bị lại có hơn mười người ngã ngựa. Mã tặc còn lại khua đao rút lui. Lưu Thất thấy tình hình không ổn, cũng biết lúc này muốn cứu Trương Mậu đã không thể được nữa rồi, đành phải bi phẫn mà hét lên: - Lui! Lập tức rút lui! Một mũi tên bắn lên trời, đám mã tặc bắt đầu thúc ngựa rút lui. Ngũ Hán Siêu thúc ngựa đuổi thẹo, trường đao trong tay khua lên xoắn lại, lại phi một cái mấy chiếc đẩu rod xuống, máu văng tung tóe. Tận mắt thấy Trương Trung bắt Trương Mậu dũng mãnh như thế, lập tức có một tên mã tặc thúc ngựa xông lên nghênh chiến. - Keng keng keng keng! Hai đao xông vào nhau liên tiếp, hai ngựa xê dịch xông tới, hai người đồng thời tán thưởng: - Hay! Lập tức mã tặc thúc ngựa quay lại, nghênh chiến. Mã đao lạnh lùng vung lên trời, đôi mắt như chiếc chuông, cắm vào cổ họng Ngũ Hán Siêu. - Đi! Đi mau! Lưu Thất trầm giọng quát, dẫn theo đám mã tặc bỏ đi. Có người còn kịp cưỡi lên ngựa của huynh đệ bị bắn chết lúc đầu, nhưng quan binh đuổi tới nơi đã bắn tên liên tục, cùng với đó là mã tặc liên tiếp bị trúng tên. Họ chỉ có thể buông tha cho viện thủ, tự lo chạy thoát chết. Lưu Thất cản phía sau, một cây trường đao đã ép quan binh đuổi tới gần. Thấy người đàn ông bịt mặt đó và Ngũ Hán Siêu càng đấu càng hăng, liền hô lên vài tiếng không lui: - Khốn kiếp! Phong Lôi, lập tức rút lui! Lui! Lui! - Ha ha, hóa ra ngươi tên là Phong Lôi? Công phu không tồi. Lại còn là cướp! Ngũ Hán Siêu dừng ngựa lại mỉm cười. Y dùng đao cũng không tiện tay, thuật cưỡi ngựa cũng không bằng người ta, giết cũng không nổi tên cao thủ này. - Hừ! Người bịt mặt hung hăng lườm y một cái, nói: - Trương Mậu đại ca võ nghệ còn cao hơn ta, không dùng quỷ kế, ngươi không thể bắn được gã ta! Nếu đổi lại một năm trước, vừa mới xuất đạo, Ngũ Hán Siêu xuất thân danh môn chính phái nghe thấy lời này tất sẽ vô cùng hổ thẹn. Bây giờ lại không nhục nữa, ngược lại còn thấy vinh. Y nhe răng cười nói: - Ta là quan, ngươi là giặc, quan binh bắt giặc, bắt được là tốt rồi! Phong Lôi tức giận quát lên. Phía sau lại có một tiếng hét còn lớn hơn gã: - Phong Lôi khốn kiếp, ngươi muốn các huynh đệ phải chết cùng ngươi sao? Phong Lôi hừ một tiếng, thúc ngựa đi, nói lại một câu: - Hy vọng có một ngày nào đó, ngươi và ta có thể đánh một trận công bằng, so cao thấp! Ngũ Hán Siêu nói: - Có triển vọng, ngươi làm giặc gì, làm đại hiệp là được rồi! Phong Lôi tính tình dữ dằn, bị tên quan không ra gì khiến cho tức sôi máu lên, hận là không thể phân cao thấp với y được ngay. Nhưng, ngẩng đầu lên thấy đôi mắt Lưu Thất đã sắp bốc hỏa rồi, chỉ còn biết nhẫn nhịn mà đi. Lúc này đã mất đi chiến mã, những mã tặc đã bị quan binh bao vây, duy có bó tay chịu trói. Ngũ Hán Siêu nhìn xung quanh, cao giọng quát: - Không cần đuổi theo, thu dọn chiến trường! Nói xong liền chỉ vào mã tặc bị y đâm trúng sườn nói: - Tên này vẫn chưa chết, bị thương, ném lên xe tù! ... Khâm Sai đại nhân, Uy quốc công Dương Lăng đã trở lại Quan lại Bá Châu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, các quan huyện vẫn còn chưa quay về. Bởi vì họ đang tham gia lễ nạp thiếp của Giang Bân. Quan chức của Giang Bân không thấp, lại là lần này bắt giữ quan viên, tra xét phủ đệ quan tham, ai dám không nể mặt chứ. Kết quả là những quan lại này đang uống rượu nóng tai lên, thấy quốc công gia giết chết một hồi mã thương, lại dẫn xe tù quay trở về. Nếu vẫn còn chưa rời đi, những quan viên này lại giả như quay lại đón tiếp, khách khí đón đám người Dương Lăng trở về Bá Châu. Phạm nhân được áp giải vào nhà lao. Người trong đại lao Bá Châu chật cứng, tù nam không nói tới, ngay cả tù nữ cũng đã đầy rồi. Đặc biệt khiến người ta thấy thú vị là quan viên triều đình và đại tặc Giang Tường tụ tập cùng một mái nhà. Trong nhà lao hội họp, số người của hai bên cũng đã trở thành cảnh tượng của Bá Châu. Uy quốc công đi chưa được mấy chục dặm đã gặp mã tặc tập kích. Mà những tên mã tặc to gan lớn mật này lại là đại hào thân có thế của Bá Châu Trương Mậu. Người dân nghe thấy mà kinh ngạc, các quan lại trong lòng lại thấy lo sợ. Đặc biệt là từ xưa tới nay đã qua lại với Trương Mậu, càng sợ hơn. Cảnh loạn lạc này của Bá Châu đến khi nào mới kết thúc? Vừa nghĩ tới đây, những quan lại này lại muốn khóc mà không ra nước mắt. Vì sao Giang Bân lại nạp thiếp? Vương Mãn Đường kia thực sự là một người xinh đẹp lay động lòng người. Từ khi thân thiết với nàng, Giang Bân này đã bị ăn sâu vào tận xương tủy. Thật đúng là một ngày không vui vẻ cùng nàng không được. Nhưng, bây giờ Vương Mãn Đường đã về nhà mẹ đẻ rồi, y không thể công khai qua lại được nữa, biểu huynh nhận lời mang lễ vật tới nhà kết thân cho y. Nhưng tòa nhà lớn như vậy, thu dọn đơn giản cũng phải mất vài ngày, sao mà chịu được chứ? Chuyện kê biên tài sản nhà quan lần này vẫn chưa kết thúc. Nhưng Giang Bân đã mượn gió bẻ măng, thu nạp một lượng lớn tiền phi nghĩa. Ngay cả hai tiểu tiếp xinh đẹp Phàn Mạch Ly đó, y cũng đã bạn bạc xong với Tri Châu, mua về làm nô gia nhà y. Do đó liền mua một tiểu viện ngay cạnh nhà, trước tiên muốn đưa Vương Mãn Đường tới đó. Mặc dù là nạp thiếp không cần đại lễ, nhưng dù sao Giang Bân cũng là làm việc, cũng làm việc rất gọn gàng, chân trước tiễn Dương Lăng, chân sau đã sai kiệu nhỏ đi đưa tin. Văn võ quan lại Bá Châu tới tham gia, không kịp mua lễ vật, uống rượu mừng, quà mừng là một đống hóa đơn trắng, sau khi trở về sẽ sai người mang tới bù lên. Vừa nghe tin Khâm Sai bị tập kích, bắt được lượng lớn cường đạo quay trở lại Bá Châu. Các quan lại lập tức giải tán, tất cả đi đón Khâm Sai. Giang Bân ở nhà sợ tới mức hồn siêu phách lạc. Biểu huynh đúng là đại tặc cướp sông cướp biển. Lần này cũng thôi, y vẫn tới trước mặt Khâm Sai cướp xe tù. Tội nay liệu có nhẹ không? Nhớ lại mình đã từng tiết lộ với Trương Mậu về chuyện sống chết của Trương Trung, Giang Bân bỗng cảm thấy lo lắng. Ngộ nhỡ biểu huynh lấy chuyện này ra, tội danh này vừa lớn lại vừa nhỏ, tất cả đều phải xem tâm tình của Dương Lăng. Nếu Dương Lăng muốn xử lý y, lớn thì tội này sẽ thông với phỉ. Như vậy chỉ có quan chức không giữ được, mà còn là tội mất đầu. Một đám sỹ quan không tiện rời đi, thấy tướng quân mặt mày ủ rũ, có bách hộ cũng đã hai ngày thân quen rồi liền hỏi y. Giang Bân vẻ mặt tang thương nói rõ sự tình. Các quan tướng ai lấy đều ngơ ngác nhìn nhau, cũng không có chủ ý gì. Những người đứng đầu này không học vấn không nghề nghiệp, biết chữ cũng không có mấy người. Chuyện này nghiêm trọng như vậy, họ thực sự cũng không tính toán được gì. Tính toán hồi lâu, Thiên Hộ Trương Đa Đa Bá Châu liền vỗ đùi nói: - Tướng quân, ti chức có một chủ ý, người xem có được không? Giang Bân giống như vớ được cái cọc cứu mạng, liền kéo tay gã lại nói: - Chủ ý gì? Mau nói ra xem! Trương Đa Đa chớp chớp mắt nói: - Tướng quân ngài đã nói quốc công gia và ngài khi còn ở Kê Minh Dịch là quen biết cũ. Giao tình trước đây cũng rất tốt. Lần này quốc công gia bắt tham quan, lại trọng dụng tướng quân, rõ ràng lài muốn xem tướng quân là người của mình rồi. - Ừ ừ, đúng vậy đúng vậy. - Vậy thì quốc công gia dù có trách ngài cũng là gió thoảng bên tai thôi, suýt nữa đã lảm hỏng đại sự của ông ấy. Tức giận này là nhất thời tiêu giải tốt nhất. Ngài chỉ cần để quốc công ra nói ra tức giận của mình, tất nhiên ông sẽ không thể trách cứ ngài nữa mà còn cảm thấy tướng quân đại nhân trung thành đáng tin cậy. Chỉ cần tính tình lỗ mãng chút, sau này lòng tin cũng quyết không thể giảm được. Giang Bân dậm chân nói: - Ông nội của ta, ngươi muốn ta tức chết à. Rốt cuộc là làm thế nào? - Chịu đòn nhận tội! - Hử? - Ta cũng đã từng xem qua trò này. Có một vị đại tướng quân đắc tội với một vị quan văn. Đúng rồi, đúng rồi, rất giống. Ngài cũng là tướng quân, quốc công gia cũng là quan văn. Đại tướng quân đó đã cởi bỏ quần áo, mùa đông vác bó củi tới cho vị quan văn đó. Vị quan văn đó thấy thế liền không tức giận nữa. Hai ngươi còn trở thành bạn thân. Tướng quân, đại tướng quân trong vở diễn này đắc tội ngươi ta còn không chỉ có một lần. Người ta còn không tức giận. Ta nghe nói đây là chuyện có thật, ngài học thử xem sao? Một phó thiên tổng tên là Hạ Tiểu Văn bên cạnh vuốt cằm nghi ngờ hỏi: - Không thể chứ. Quan văn đó trong nhà thiếu củi sao? Trương Đa Đa lườm y một cái nói: - Ngươi thì hiểu cái gì. Đó là biểu thị lòng trung thành, nghĩa là nói bó củi trên lưng ta cong, ngài không phải là tức giận sao? Vậy ngươi hãy đánh ta đi, đánh chết đi, rút ra từng cây còn có một bó nữa. Ngươi nói thành tâm như vậy, nể mặt như vậy, người ta còn không nguôi giận sao? Hạ Tiểu Văn vui mừng nói: - Đúng rồi, cách này rất hay. Nhưng... cỏi hết... ách... không hay rồi. Đi ngoài đường, mất mặt thế sao? Giang Bân đối với phế vật này cũng có nhiều điểm hay, liền trợn mắt nói: - Nếu ta là phụ nữ, ta sẽ cởi hết. Một đại lão gia ta, cởi hết thì ai xem? Ngươi xem? Ngu ngốc, kỳ thực chính là cởi bỏ cánh tay, phía dưới sao cũng phải mặc quần chứ. - Ồ... Các quan tướng lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Nhờ sự nhắc nhờ của Trương Đa Đa, Giang Bân cùng đã hiểu: - Đúng rồi, quốc công và mình có giao tình cũ. Trong chốn quan trường, quan hệ này chính là một cái gốc, cũng là thủ đoạn liên hệ giữa hai người. Qua những ngày tháng này cho thấy, quốc công đối với mình thực sự rất tốt. Không chờ hắn tới tra, mình chủ động tới tìm, chịu đòn nhận tội. Hành động này cũng đủ nể mặt rồi. Gọi quan lại bách tính toàn thành đều tới xem lòng trung thành của mình đối với quốc công gia, hắn còn không biết xấu hổ mà trách phạt ra sao? - Ừ... Cách này đủ cũ rồi, nhưng vẫn dùng được. Nghĩ tới đây, Giang Bân vui mừng nói: - Được rồi, các vị huynh đệ, hôm nay không uống sảng khoái, hôm khác ta sẽ thu xếp lại. Ta đi gặp quốc công gia, không tiếp các vị được, xin mời chư vị về trước đi. Giang Bân nói xong cũng không chờ mọi người rời đi, y đã vắt chân lên cổ chạy ra sau nhà. Trong nhà vừa thuê hai hạ nhân về, là hai người già lão. Giang Bân đối với họ rất hống hách: - Mau, mau, mau đi tới nhà củi bó củi mang ra, gia có việc dùng. Nói xong, liền chạy về phòng mình, vào cửa đã cởi bỏ quần áo. Vương Mãn Đường đang mặc hỷ phục màu đỏ ngồi bên giường. Dù nói không phải là lần đầu làm tân nương, cùng với Giang Bân sớm đã thành chuyện vui rồi. Nhưng dù sao hôm nay cũng mới gả, cũng phải ngoan ngoãn ngồi bên giường giả bộ nai tơ. Điều này là thể hiện đoan trang, thấy Giang Bân chạy như tên bắn vào cửa, cửa cũng không buồn đóng, đã bắt đầu cởi quần áo, khiến nàng sợ hãi, vội đứng lên, thẹn thùng nói: - Ây da, đại lẵo gia của ta, người... ngươi đây là gấp gì thế? Sao không đóng cửa lại đi? - Đóng? Đóng cái rắm ấy! Cởi hết ra ta còn phải đi ra ngoài. Nàng nấu nước ấm cho ta, cho gừng vào, trở về ta sẽ uống. Cái kia, chăn cũng phải ấm lên, mang chậu than vào. - Hả?... Vương Mãn Đường giống như cũng không hiểu gì. Nhưng Giang Bân cũng không nói rõ với nàng. Y cởi trần truồng ra, tìm một chiếc quần mặc ở nhà mặc vào, dùng sợi dây thô thắt quanh thắt lưng. Lúc này lão gia nhân đã mang bó củi đứng ở trước cửa nói: - Lão gia, củi đã chuẩn bị xong rồi. Giang Bân đáp một tiếng, trời không còn ấm nữa, đứng trong phòng mở cửa cũng lạnh. Y chà chà xát xát cho người nóng lên, bước ra ngoài cửa buộc bó củi lên vai. Dưới sự chăm chú của Vương Mãn Đường và lão gia nhân, tinh thần "run run" đi thẳng tới hành dinh Khâm Sai. Hành dinh Khâm Sai hiện giờ rất náo nhiệt. Các quan viên hỏi thăm, thỉnh an, nghe hầu chỉ thị. Người bên trong bên ngoài đều bận rộn. Cả hành dinh Khâm Sai đều rảnh rỗi. Vị này chính là Phó sứ Khâm Sai Lương Hồng. Y cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, tốt xấu vì y cũng là Phó sứ Khâm Sai, kết quả gì y cũng đều biết sau, quả thực là khiến cho người ta thấy buồn cười. Bây giờ ai cũng thấy y là một vật trưng bày, không những người dưới trướng Dương Lăng không chú ý tới y, mà ngay cả các quan lại Bá Châu cũng đều chẳng kính trọng y chút nào. Cái gì mà Tả Đề Đốc Kim Ngô Vệ, Phó sứ Khâm Sai, quan lớn hàng đầu ép chết người ta, trong mắt người ta cũng chẳng là gì hết. Lương Hồng đang ở trong phòng mình ngửa mặt lên than thở: Khi nào mới đến lượt chúng ta? Lúc này, ngay tới chỉ thị của đương gia y ở Ti Lễ Thái Giám vừa viết thành, ti tổng quan viết chữ cuối cùng, sau đó hai tay dâng lên, cung kính chuyển cho Lưu Cẩn. Lưu Cẩn đật tách trà xuống, nhận lấy thánh chỉ xem kỹ lại một lượt, khóe miệng lộ rõ nụ cười đắc ý. Ông ta cẩn thận thổi mực phía trên vẫn còn chưa khô, đật lên bàn, khóe miệng nhếch lên. Thượng bảo giám tổng quản hiểu ý, lập tức mở hộp quý ra. Đại Minh có ngọc tỷ mười bảy phương, chiếu mệnh của hoàng đế khác nhau thì dùng ấn tín khác nhau. An tín có loại lớn loại nhỏ, bổ nhiệm quan lại dùng hành bảo hoàng đế. Thượng bảo giám lấy "Hành bảo hoàng đế" trong hộp ra, ngọc ấn, đóng lên trên...