Năm mới đã qua được ba ngày, tuy vẫn còn non nửa văn võ bá quan chưa hồi kinh chấp hành nhiệm vụ nhưng tới mồng bốn hoàng đế vẫn lâm triều xử lí chính sự. Ngay khi thượng triều, Chính Đức liền ban một ý chỉ, bảo rằng bởi Dương Nhất Thanh và Vương Thủ Nhân lần đầu thắng trận, làm tiêu tan nhuệ khí của quân đội Thát Đát nên đặc biệt bổ nhiệm Dương Nhất Thanh làm Tam biên tổng chế, Vương Thủ Nhân làm phó tướng, toàn bộ tổng binh của ba trấn đều phải theo sự điều khiển, dưới quyền của hai người.
Thát Đát tập kích biên giới cũng giống như người Hán đón tết, mỗi năm đều tới. Lúc đầu quân Minh chiếm thượng phong, sau nữa thì hai bên thế lực ngang bằng, đến mấy năm gần đây phàm là Thát Đát phái trọng binh tiến đánh, nếu không có binh mã đông gấp đôi trở lên thì quân Minh không thể nào chống lại nổi.
Dương Nhất Thanh tính tình chính trực, cương nghị thanh liêm, rất được đại học sĩ Lý Đông Dương xem trọng lại vốn xuất thân từ quan văn, cho nên khi giành được trọng dụng với chiến quả ấy, văn võ cả triều cũng không ai dị nghị gì. Thừa dịp mọi người cao hứng, Chính Đức lại tuyên bố để khao thưởng tướng sĩ cực khổ ở tam quan, nay ban đặc chỉ cho Thống lĩnh ngự tiền thân quân thị vệ là Dương Lăng sẽ dẫn quân đến Đại Đồng ủy lạo, khởi hành vào mồng sáu.
Sáng mồng năm, mấy chục tay thị vệ cường tráng mặc đồ đen đứng im phăng phắc trước cổng phủ Uy Vũ bá của họ Dương. Hai cỗ xe ngựa tam mã đỗ bên cạnh, mấy thớt ngựa lực lưỡng sốt ruột cào vó, phì phì thở ra sương trắng.
Dương Lăng và ba vị phu nhân cùng Cao Văn Tâm đưa Thành Khởi Vận và chú cháu Dương Tuyền ra ngoài. Thành Khởi Vận khoác áo choàng lông chim rộng màu đỏ, nổi bật giữa mảng đất trời trắng xóa, dung nhan thùy mị như sóng nước, tựa hoa mai ngạo nghễ trong tuyết trời; trong vẻ xinh tươi khiến tim người ta đập thình thịch đó lại mang theo mấy phần hào khí.
Dương Lăng ghé mắt nhìn sang, không khỏi cười nói:
- Trông bộ dạng của cô y hệt như một Hồng Nương Tử vậy. Chuyến nam hạ này, nếu không có đám thị vệ này đi cùng, không biết cô sẽ bị quan phủ tróc nã mấy lần đây?!
Thành Khởi Vận bó tay vào trong ống tay áo, tay áo gấm hoa lộ bên dưới chiếc áo choàng, lông chồn trắng trên viền tay áo khẽ lay trong gió.
Có thể trở về với vùng đất phương nam quen thuộc, được làm một số việc, quả thực nàng có phần hào hứng. Đưa mắt nhìn Dương Lăng, thật tâm nàng cũng có phần quyến luyến. Nàng liếc nghiêng Dương Lăng, rồi như trêu ghẹo mà "nghiêm túc" đáp rằng:
- Lo gì?! Cùng lắm thì ti chức sẽ lệnh cho bọn thị vệ bắt Dương đại nhân ngài. Có ngài làm hộ tống, dù là chân trời góc biển, có nơi nào mà không thể đến chứ?
Dương Lăng nhìn Thành Khởi Vận. Tuy nàng chỉ buột miệng nhưng trong ánh mắt lại lộ tình ý miên man thắm thiết. Dương Lăng không khỏi giật thót trong lòng, y vội ho khan mấy tiếng rồi dời mắt đi, đánh trống lãng:
- Còn chưa hết tết mà đã bắt cô phải vội vã lên đường, quả thực là chuyện đặng chẳng đừng. Chuyện của Kim Lăng xin nhờ vào cô vậy.
Thành Khởi Vận thầm buông tiếng thở dài, khoé môi cố nặn một nụ cười, khẽ giọng đáp:
- Đại nhân yên tâm, ti chức... lo liệu được.
Hàn Ấu Nương có thai chưa được hai tháng, lưng bụng vẫn chưa thấy có gì thay đổi, nhưng một khi nàng ra khỏi nhà liền trở thành đối tượng bảo hộ trọng điểm. Khoác áo choàng vải nhung lạc đà mềm mại ấm áp, đeo đôi găng tay da chồn, nàng đang nói chuyện phiếm với Cao Văn Tâm, nghe thấy hai người trò chuyện bèn quay sang Thành Khởi Vận mỉm cười nói:
- Tỷ tỷ, mấy ngày qua sống chung với nhau, thực không nỡ để tỷ đi xa. Tướng công nói cần tỷ đi làm một việc hệ trọng, vậy Ấu Nương không thể ngăn tỷ rồi. Tướng công thường nói rằng Ấu Nương một thân võ nghệ, Văn Tâm tỷ tỷ y thuật diệu kỳ, Tuyết Nhi và Ngọc Nhi thông minh ngoan ngoãn, cầm kỳ thi họa đều tinh thông; nhưng nếu luận về mưu kế và trí tuệ, thì cho dù là nam nhi trong thiên hạ cũng không có mấy người bằng được tỷ tỷ. Tướng công được tỷ giúp đỡ rất nhiều, cho nên làm xong đại sự rồi, mong rằng tỷ tỷ có thể trở về phương bắc sớm một chút.
Trong lòng Thành Khởi Vận chợt có một cảm giác ấm áp ùa vào: cô bé này đúng thật là vị cô nương tốt, cô nàng ấy làm bạn khuê phòng với Cao Văn Tâm, nhất định đã sớm biết xuất thân và lai lịch của mình, đã từng... Cho dù mình ăn ngon mặc đẹp, những thôn phụ bên đường vẫn ném về phía mình những cái nhìn miệt thị, thế nhưng vị Cáo Mệnh phu nhân này lại không hề có ý gì là xem thường và khinh bỉ mình. Nàng ấy thực sự coi mình là người đáng được tôn trọng.
Mắt Thành Khởi Vận rơm rớm, nàng vuốt nhẹ tay Hàn Ấu Nương, khẽ giọng:
- Đa tạ phu nhân quan tâm! Lần này Khởi Vận đi đến khoảng thượng tuần tháng hai là sẽ trở về. Phu nhân đang mang thai, xin hãy bảo trọng thân thể. Khởi Vận mong ngóng đến trung thu năm nay, khi cây quế tỏa hương, được ôm tiểu Uy Vũ bá gia trắng trẻo và bụ bẫm vào lòng đấy!
Hàn Ấu Nương đỏ mặt, vừa ngượng vừa thích, liếc Dương Lăng rồi lại lay nhẹ tay Thành Khởi Vận trách:
- Tỷ tỷ đừng nói vậy! Người ta còn chưa biết mà, nhỡ đâu... nhỡ đâu là con gái cũng không chừng.
Vừa nói nàng vừa lo lắng liếc sang Dương Lăng. Dương Lăng mỉm cười:
- Con gái thì sao chứ? Tướng công nhà nàng thích con gái mà.
Nói đoạn Dương Lăng vẫy tay gọi lão quản gia đến, cầm lấy một gói đồ rồi nói:
- Thành cô nương, ở đây có mấy món lễ vật mà tôi và Ấu Nương tặng cho Mã Liên Nhi cô nương ở quán rượu Trường đình trong xóm Trường Can. Sau khi đến Kim Lăng, phiền cô hãy giúp tôi chuyển đến cho cô ấy nhé!
Thành Khởi Vận nghe xong thì lấy làm ngạc nhiên, "Dương Lăng đến từ Tuyên Phủ, không hề có thân thích gì ở phương nam, mình cũng từng nghe nói đến việc này. Vị Liên Nhi cô nương này là gì của y?" Thành Khởi Vận liếc nhanh sang Hàn Ấu Nương, bèn lờ mờ đoán ra mấy phần, thế là ngoài sự kinh ngạc còn có chút ghen tị.
Nàng không biết về quá khứ của Dương Lăng và Mã Liên Nhi, còn tưởng rằng đây là một vị cô nương mà khi Dương Lăng xuống Giang Nam vừa gặp đã yêu ngay. Vị cô nương này có thể khiến y nhung nhớ không quên như vậy, phải là mỹ nhân xinh đẹp tới dường nào?
Chung quy thì Thành Khởi Vận vẫn là phụ nữ, một người phụ nữ xinh đẹp và tự phụ, lại mang lòng yêu mến Dương Lăng. Cho dù nàng có rộng lượng đến đâu, việc có liên hệ đến đức lang quân của mình thì làm sao mà nàng không để ý đến được?
Nhìn toàn bộ số nữ nhân bên cạnh Dương Lăng: Ấu Nương như đóa tường vi, Tô Tam tựa hoa bách hợp, Văn Tâm như loài u lan, Tuyết Nhi lại giống đỗ quyên, tuy ai nấy muôn vẻ yêu kiều, đều có sở trường riêng, song luận về sắc đẹp và vẻ phong tình thì không một ai có thể sánh bằng nàng. Vị cô nương này có thể khiến cho Dương Lăng bận lòng như vậy, chẳng lẽ lại là quốc sắc thiên hương? Thành Khởi Vận âm thầm ghi nhớ trong lòng, việc đầu tiên phải làm khi trở về Kim Lăng là đi gặp vị Mã cô nương này thử một chuyến.
Nàng giữ vẻ mặt điềm tĩnh cầm lấy gói quà rồi mỉm cười đáp:
- Đại nhân yên tâm! Ti chức nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh.
Thành Khởi Vận lễ phép gật đầu chào với từng người trong đám phụ nữ xong xoay người bước lên kiệu, rồi vén rèm cửa sổ từ biệt:
- Đại nhân! Tiết trời lạnh lẽo, xin các vị hãy trở về, Khởi Vận lên đường đây!
Dương Tuyền nghe vậy liền như được đại xá. Hiện nay Dương Lăng ra vào đều mang theo một đám thị vệ trùng trùng, loại khí thế mỗi lúc một oai nghiêm đó khiến ngay cả gã vốn là kẻ ngu ngốc hồ đồ cũng cảm nhận được rất rõ. Từ lúc đến Dương phủ gã đều luôn tuân thủ khuôn phép, không ngờ mới vừa lần đầu định tác oai tác phúc, thử làm ra vẻ đại lão gia một chuyến thì lại bị Dương Lăng phát hiện.
Mấy ngày nay gã đều co đầu rụt cổ không dám lộ diện, lần này có thể rời khỏi Dương Lăng đi đến tận Giang Nam trù phú nhất thiên hạ, gã liền thấy nhẹ nhõm cả người, như thể đã trút được gánh nặng. Với thân phận hiện tại của gã, nếu chỉ quanh quẩn bên người Dương Lăng thì sẽ chẳng là gì, nhưng một khi rời khỏi Dương Lăng, dựa vào tấm chiêu bài là "đường huynh của Xưởng đốc Nội xưởng", thì đi đâu cũng sẽ thuận tiện. Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ, đúng không?
Huống hồ vị Thành cô nương này thực sự là mỹ nhân hiếm thấy. Mặc dù bình thường nàng ta trông có vẻ lạnh lùng, nhưng khi nàng thi thoảng nhoẻn miệng cười, vẻ xinh đẹp vụt thoáng qua ấy thực khiến cho gã đầu váng mắt hoa, thần hồn ngơ ngẩn. Có thể theo cạnh mỹ nhân như vậy... nghe nói nàng ta còn là thuộc hạ của đường đệ mình? Khà khà...
Dương Tuyền lật đật cáo từ vợ chồng Dương Lăng, rồi lập tức trèo lên chiếc xe thứ hai. Dương Lăng thoáng chau mày nhìn theo bóng lưng gã."Cuối cùng cũng đã nuốt trôi được miếng thuốc cao này." Nhưng mà, cậy vào quan hệ với mình, nếu gã đến Giang Nam tác oai tác phúc, liệu Thành Khởi Vận có dám quản chế gã không?
Dương Lăng cảm thấy hơi lo lo, song hiện tại y cũng không còn cách nào khác. Cho dù Dương Tuyền có khiến người ta chán ghét đến đâu, thì dựa vào quan hệ họ hàng và địa vị thấp kém của gã, vẫn sẽ là tấm bài ngụy trang dễ thu hút được sự đồng cảm của mọi người nhất. Nếu mình chiếu cố gã không chu đáo, thì sẽ bị coi là kẻ bất chấp cương thường, khinh họ hàng chê nghèo khó, là loại người xấu xa mà từ vương hầu công khanh cho đến bá tánh lê dân ai nấy đều căm ghét và khinh bỉ.
Trông thấy vẻ mặt lo lắng của Dương Lăng, khóe môi Cao Văn Tâm bất giác nhếch nụ cười nhẹ.
Hàn Ấu Nương chỉ có nàng là chị em có tuổi tác lớn hơn một chút, nên hễ có gì trong lòng đều đem kể cho nàng nghe. Nàng sớm đã được nghe kể chuyện vị Dương tam gia này chòng ghẹo đe dọa em dâu như thế nào, cho nên khi biết Thành Khởi Vận muốn mang Dương Tuyền xuôi nam, nàng bèn lén khéo léo tiết lộ thông tin đó cho cô ta biết.
Không ai có thể thấu rõ tâm tư của Thành Khởi Vận đối với Dương Lăng như nàng, nàng tin tưởng Thành Khởi Vận sẽ không tiếc sức lực, thậm chí cả thủ đoạn để bảo vệ y.
Ai mà có ý định làm tổn hại đến uy vọng, quyền lực và hạnh phúc của Dương Lăng, thì mỹ nhân muôn vẻ phong tình ấy lập tức sẽ cởi bỏ tấm da vẽ(*), nhe nanh giơ vuốt ra ngay. Ngay dưới tầm mắt của Dương Lăng, vị Dương tam gia này vô tình đã được y che chở, người ngoài cũng không ai dám làm gì gã. Nhưng nếu gã đến phương xa làm loạn, bằng vào tâm tư của Thành cô nương mà không trừng trị khiến gã phải ngoan ngoãn thành thật được thì mới là chuyện lạ.
(*): nguyên văn "họa bì", nhắc đến truyện Họa Bì trong Liêu Trai Chí Dị
Thành Khởi Vận buông rèm, ngồi vào chỗ mới đột nhiên phát hiện trong kiệu xe bài trí hết sức thoải mái: đệm ngồi bằng da gấu trắng, thảm nhung tuyết Ba Tư lộng lẫy, xa hoa, áo bông mỏng cổ lông chồn, một bên là bếp lửa bằng đồng, trên cái giá ở bên kia là mấy quyển sách cùng điểm tâm và rượu ngon các loại.
Con tim Thành Khởi Vận thoáng trở nên loạn nhịp, nàng chợt vươn tay về phía rèm cửa, ngón tay chạm vào rèm, hơi vén ra một chút thì liền ngưng lại. Kiệu xe khẽ lắc lư di chuyển. Một chốc sau, nàng lặng lẽ rút tay về, day nhẹ khóe mắt, rồi uể oải cuộn người vào trong tấm chăn lông mềm mại và ấm áp. Thân thể dần ấm lên, con tim cũng thêm phần ấm áp, một nụ cười ngọt ngào vụt thoáng trên khuôn trăng, chân mày khóe mắt chợt toát ra một vẻ dịu dàng mê hồn khôn xiết.
Ngựa xe bắt đầu lên đường, nụ cười trên khuôn mặt Hàn Ấu Nương cũng dần biến mất: "Chao ôi! Hôm nay Thành cô nương xuôi nam, ngày mai tướng công lại phải đi đến Đại Đồng." Phu quân đi xa, bảo sao nàng có thể không bận lòng lo lắng?
Bọn họ ai nấy mang theo tâm tư của mình dõi nhìn theo chiếc xe ngựa lộc cộc chạy đi, tiếng vó ngựa vang lên giòn giã, chớp mắt đã rẽ qua góc đường...
Mồng sáu tháng giêng. Trên thao trường điểm binh.
Cờ phướn tung bay rợp trời, trên đài cao treo đầy bảng đỏ, dưới quảng trường kiếm rìu đao kích kín mít như rừng.
Năm nghìn tinh binh chọn ra từ trong mười vạn quân đều cưỡi chiến mã khỏe mạnh được mua về từ địa khu Hà Sáo. Ai nấy đều mặc giáp nhẹ, chia ra làm đội cung nỏ, đội phi lao, đội trường thương, đội đao thuẫn cưỡi ngựa, đội thiết côn, đội hỏa súng và năm trăm thị vệ hạch tâm.
Đội quân này được trang bị giáp nhẹ, khinh kỵ và vũ khí công kích sắc bén khác hẳn với trang bị mà các binh đoàn lớn của quân Minh sử dụng để tác chiến và công thủ thành trì. Thứ mà đội ngũ này đòi hỏi chính là "ứng biến nhanh, công kích lẹ, rút lui mau", chẳng những sức chiến đấu phải hơn người Mông Cổ, mà tính cơ động cũng được yêu cầu rất cao, có thể nói là rất hao tâm tổn huyết.
Các tướng lĩnh của bộ Binh, Ngũ quân đô đốc phủ và mười hai đoàn doanh trong kinh trông thấy kiểu cách như vậy đều không khỏi cười thầm. Một vị đô đốc thuộc Ngũ quân đô đốc phủ thấp giọng cười bảo:
- Dương xưởng đốc thực là người tâm tư. Bảo y đến Đại Đồng ủy lạo binh sĩ mà thôi chứ đâu phải kêu y ra chiến trường đâu, thế mà y lại tuyển chọn ra đám tinh binh trải qua muôn vàn trui luyện từ trong hơn vạn người của mười hai đoàn doanh này. Bộ y muốn chuẩn bị chạy thoát thân hay sao chứ?
Mấy vị tướng quân đứng cạnh nghe xong đều khẽ cười hắc hắc. Dương Lăng có danh vọng rất cao trong quân đội, cho nên đám tướng lĩnh này mới không hề có ác ý với y, bằng không sẽ không hợp tác tuyển chọn tinh binh từ các bộ như vậy. Tuy nhiên có cơ hội trêu chọc Dương xưởng đốc, biểu hiện oai phong của bậc tiền bối trong quân đội thì đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua.
Khoác trên người bộ tỏa tử giáp màu bạc, chiến bào màu đỏ, dải tua đỏ trên mũ tung bay, Dương Lăng bước vào thao trường dưới sự bảo hộ của tám viên hiệu úy cầm thương. Thao trường lập tức im phăng phắc, hàng nghìn cặp mắt đồng loạt đổ dồn về phía y.
Đã lâu Dương Lăng chưa trải qua khung cảnh này: trên thao trường năm nghìn tinh binh chẳng những sát khí đằng đằng, hình thành một loại sát khí và nghiêm trang vô hình, mà vây quanh dưới điểm tướng đài là những quan quân cao cấp trong quân đội. Y nín thở, trang nghiêm bước ra khỏi đám người, bước lên điểm tướng đài, ủng giáp kêu lộp bộp.
Thoáng cái, tiếng trống trận vang rền, lọng vàng từ phương xa từ từ kéo tới. Hoàng đế Chính Đức đích thân đăng đài điểm tướng, tiễn biệt Dương Lăng. Hoàng đế đích thân ngự giá, mọi tướng sĩ trong thao trường rào rào quỳ xuống nghênh đón.
Tiểu hoàng đế Chính Đức vận áo bào thêu hình rồng cuộn màu đen tuyền, tôn lên môi hồng răng trắng, khí phách bừng bừng. Khi hắn bước lên đài, viên minh châu gắn trên mũ Dực Long khẽ rung rinh. Hắn vừa đến chính giữa điểm tướng đài, Dương Lăng liền vội quỳ xuống nghênh giá.
Theo sau Chính Đức là Lưu Cẩn và bốn tên tiểu thái giám, dâng chiếc khay sơn son thếp vàng đựng thánh chỉ, lệnh tiễn, ấn tín và Thiên Tử kiếm. Trên tấm thảm đỏ trải chính giữa điểm tướng đài, long thư án (cái bàn họa khắc hình rồng -ND) và long ỷ bề mặt phủ bởi vải lĩnh màu vàng đã sớm được bày biện ngay ngắn. Hoàng đế Chính Đức bước tới ngồi sau chiếc bàn, cao giọng tuyên:
- Chúng khanh bình thân!
Giáp bào lào xào, hơn năm nghìn viên tướng sĩ đồng loạt đứng dậy. Ba tiếng pháo vang lên rền rã khắp trời, tiếng kèn lệnh réo gào cùng tiếng trống trận gầm gừ như sấm dậy lần nữa được vang lên, khiến hoàng đế Chính Đức nghe thấy cũng dâng trào nhiệt huyết.
Khuôn mặt anh tuấn như ngọc của hắn đỏ bừng vì kích động, vừa định đứng lên nói mấy lời, hắn chợt sực nhớ nơi đây cũng có quy củ riêng của nó, bèn hướng mắt sang Lưu Cẩn. Lưu Cẩn vội hô to:
- Tướng lĩnh phụng chỉ tuần biên bước lên nghe chỉ!
Dương Lăng bước lên mấy bước, quỳ lạy:
- Có mạt tướng!
Lưu Cẩn cầm lấy thánh chỉ, cao giọng tuyên:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: Nay phương bắc có Thát Đát xâm phạm Đại Minh ta, quấy nhiễu nhân dân ta, khiến cho tiếng oán dậy trời, thế nên trẫm xuất binh đánh chúng. Dương Nhất Thanh và Vương Thủ Nhân lần đầu lập chiến công, đáng nên khen thưởng. Ý trẫm trao cho Dương Lăng chức Uy Vũ tướng quân, đặc biệt ban cho Thiên Tử kiếm, thay trẫm tuần thú(*) biên thùy, ủy lạo tướng sĩ, và quyết định chiến sự tiền phương; đồng thời cử đề đốc Kinh doanh là Trương Vĩnh làm phó sứ, thưởng cho mãng long bào. Hai người lập tức lên đường, không được trì hoãn. Khâm thử!"
(*: thiên tử đi tuần, xem xét các đất nước chư hầu thì gọi là tuần thú)
Dương Lăng lĩnh chỉ tạ ơn, Trương Vĩnh cũng vội quỳ dưới đài, cung kính thưa lĩnh chỉ.
Dương Lăng cầm lấy Thiên Tử kiếm giắt bên hông, tiếp nhận kim ấn và lệnh tiễn, rồi lệnh cho đại quân lên đường, năm nghìn tinh binh hùng dũng rời khỏi thao trường. Trước đây Chính Đức đã ban thưởng mãng long bào cho Dương Lăng, Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng, duy chỉ Trương Vĩnh là chưa có phần, khiến lão trông thấy mà phát thèm. Lần này phụng chỉ tuần biên, cuối cùng lão cũng đã được ân thưởng mãng long bào, Trương Vĩnh hớn hở không thôi. Tiếp nhận lấy áo bào mặc vào chỉnh tề, lão cũng trèo lên ngựa, cung kính ôm quyền thực hiện quân lễ với Chính Đức, rồi quay đầu ngựa đi theo đại quân.
Hoàng đế Chính Đức tủm tỉm cười nhìn theo Dương Lăng bước xuống điểm tướng đài, vịn yên nhảy lên ngựa tung bụi rời đi, liền như không thể chờ được nữa mà hắn lập tức khởi giá hồi cung. Thao trường này đặt trong Thần Cơ doanh, vốn nằm bên ngoài kinh thành. Hôm nay Chính Đức đòi bày ra nghi thức xuất binh long trọng như vậy, văn võ trong triều chỉ nghĩ tiểu hoàng đế lại thích vẽ chuyện cho nên cũng không ai để ý.
Hắn không thể thượng triều, nhưng đại sự trong triều vẫn phải có người xử lí, cho nên đại học sĩ nội các và Lục Bộ Cửu Khanh đều phải yên phận ở lại trong kinh xử lí công việc. Hoàng đế ngự giá rời khỏi thao trường, các võ tướng bèn quỳ xuống đưa tiễn, không ai dám sóng vai cùng hắn rời khỏi viên môn. Mãi khi lọng vàng khuất xa khỏi góc núi, các viên tướng mới lần lượt bảo đám thân binh dắt ngựa đến, rồi chắp tay cáo từ nhau.
Đội nghi trượng ngự giá dài cuồn cuộn, bám đuôi theo đại quân của Dương Lăng. Ngã ba phía trước có một con đường rẽ về kinh sư, một đi tuốt đến Xương Bình. Hai đội ngũ mỗi đội tiến về một hướng. Đang lúc từ từ tách ra, trong đội nghi trượng của Hoàng đế Chính Đức mà hôm nay trông long trọng một cách dị thường chợt có hơn mười tay hiệu úy hông giắt bội đao phóng ngựa tách ra, lặng lẽ gia nhập vào trong đại quân của Dương Lăng.
Đội nghi trượng của Hoàng đế Chính Đức vẫn thong thả túc tắc trở về kinh sư. Xa xa ở phía sau đám võ tướng không dám vọt lên vượt qua đội nghi trượng của Hoàng đế, bèn nhẫn nại chống đầu ngựa chờ ở ven đường. Ở hai bên đường, cứ ba bước một đội, năm bước một tiêu (đồn), binh sĩ đứng canh gác nghiêm ngặt, không cho bất kỳ kẻ vô phận sự nào đến gần trong phạm vi mười trượng.
Giữa đại quân, có mấy chục tay tiểu hiệu kè kè bên người Dương Lăng, trong đó có một hiệu úy theo sát y, mặt mày hăm hở, hết nhòm đông lại ngó tây, rất không yên phận.
Dương Lăng ghìm cương, đợi hắn lên cạnh rồi mới nhỏ giọng khuyên:
- Hoàng thượng! Cỗ xe ngựa ở phía trước tuy bề ngoài chỉ dùng để vận chuyển quân nhu nhưng bên trong bài trí rất là thoải mái, hay là Hoàng thượng hãy vào trong xe nghỉ ngơi đi. Trời lạnh gió rét, xin ngài chớ để nhiễm lạnh.
Năm nghìn quân tinh nhuệ chỉ biết phải theo Dương Lăng đến Đại Đồng tuần thị, ủy lạo quân sĩ. Ngoài ba trăm đại nội thị vệ được điều vào trong quân trước đó, cũng chỉ có mấy tướng lĩnh hạch tâm như Dương Lăng và Trương Vĩnh mới thật sự biết Hoàng đế đang trà trộn vào trong quân đội. Chung quanh bọn họ, ngoài vài người là tâm phúc của Dương Lăng, còn lại đều là thị vệ cao thủ của đại nội, cho nên Dương Lăng mới dám gọi thẳng hắn là Hoàng thượng.
Chính Đức cười khì khì, vung vẩy chiếc roi ngựa trong tay, liếc xéo Dương Lăng nói:
- Muốn đi thì ngươi đi đi! Ngươi là đại tướng quân phụng chỉ tuần biên mà, ta chỉ là hiệu úy thủ hạ cỏn con của ngươi, đương nhiên phải có đãi ngộ giống những sĩ tốt cùng đi cùng nghỉ rồi. Vả lại, luận thân thể và xương cốt, ta còn cường tráng hơn ngươi nhiều đó. Phù... thì ra không cần phải cứ hễ mở miệng thì phải xưng "trẫm" lại thoải mái đến như vậy, ha ha ha ha...
Chính Đức cười toe toét, quất mạnh roi lên mông ngựa phóng thẳng về phía trước. Mấy chục tay cao thủ đại nội chung quanh khiếp sợ lập tức vung roi phóng ngựa vọt lên theo sau.
Dương Lăng chỉ đành lắc đầu cười khổ sở. Hoàng đế xuất kinh vi hành như vậy, còn cải trang làm một tiểu tốt thấp hèn, trong mắt đám sĩ phu, hẳn là một hành động đánh mất tôn nghiêm đáng hổ thẹn của thiên tử. Xem ra vị Hoàng đế này hãy còn rất ham chơi, rời khỏi kinh sư rồi mà cũng không chịu thay quần áo, ngược lại còn hào hứng như vậy, quả là lạc quan yêu đời.
Đại quân tiến về phía trước, Dương Lăng tổ chức nhân mã của Xích Hầu(*) doanh của Nội xưởng thành mười đội thám mã, ở phía trái và phía phải mỗi bên có ba đội giữ khoảng đi cạnh ở xa xa, đằng sau đặt thêm hai đội, đằng trước là bốn đội luân phiên hồi báo tin tức. Đại quân đều là thiết kỵ, ngay cả vật tư mang đi cũng được xe tứ mã kéo theo, cho nên hành quân rất nhanh.
(*: 'xích' nghĩa là trinh sát, hiểu là đội quân chuyên trách trinh sát)
Đi được hơn hai canh giờ, đến giữa trưa, đoàn quân dừng lại dưới một triền núi chôn nồi nấu cơm. Nơi đây, một bên là triền núi hướng mặt trời, chung quanh được bao bọc bởi rặng núi dài, cho nên ấm áp vô cùng. Dương Lăng phái bốn đội, mỗi đội trăm người chia ra đồn trú bên ngoài một dặm để phòng ngừa bất trắc. Y xuống ngựa, cùng Trương Vĩnh đưa Chính Đức lên triền núi nghỉ chân.
Ánh nắng chói chang, khí hậu ôn hoà, thảm đỗ quyên mọc trên triền núi đã hé lộ những nụ hoa tươi tắn. Tuy cây vẫn khô lá, nhưng những cành cây khô ấy cũng đã hút đủ nước, vỏ cây đã hơi nhuốm sắc xanh nhưng dưới khóm hoa vẫn còn một màu trắng xoá.
Chính Đức lấy làm lạ:
- Nơi đây thực kì quái! Hoa này chẳng phải là hoa mai, song lại có thể đâm chồi trong tuyết, xem ra, có lẽ qua mấy ngày nữa hoa tươi sẽ nở rộ đây.
Dương Lăng cười đáp:
- Đúng vậy! Hoa này tên là đỗ quyên. Lúc trời thoắt nóng thoắt lạnh, mọi loài hoa đều thần phục trước cái oai đáng sợ của cái rét mùa đông, là lúc đỗ quyên bắt đầu nở bung trong tuyết trắng. Chờ khi Hoàng thượng thành công trở về, khắp triền núi này sẽ phủ một màu đỏ rực như lửa, vừa khéo chúc mừng Hoàng thượng.
Chính Đức thích thú cười ha hả. Hắn đứng trên triền núi dõi mắt nhìn về phương bắc xa xăm, một hồi lâu sau mới ngoái lại nói với Dương Lăng:
- Trẫm đang nghĩ, vị Bá Nhan Khả Hãn được tôn sùng là hùng ưng chốn thảo nguyên cùng dũng sĩ Hỏa Sư hung mãnh như một con ngựa hoang kia đang dẫn thiên quân vạn mã quét ngang thảo nguyên, rong ruổi sa trường, hẳn là oai phong và mãn nguyện lắm. Trẫm thua kém bọn họ sao? Không!
Lần này đi là vì mưu lược chính sự. Rồi sẽ có một ngày, trẫm sẽ đích thân dẫn binh gặp gỡ cái tên Bá Nhan và Hỏa Sư đó. Hoàng đế Hồng Vũ đã đuổi bọn chúng rút về đại mạc, hoàng đế Vĩnh Nhạc đánh đuổi bọn chúng phải trốn đông núp tây, hiện tại đến phiên trẫm làm Hoàng đế, chẳng lẽ phải ngồi nhìn giang sơn Đại Minh trở thành bãi chăn thả của bọn chúng, con dân Đại Minh trở thành bò dê của bọn chúng ư?
Rồi hắn quả quyết:
- Khanh hãy xem đi! Sẽ có một ngày trẫm sẽ đích thân nói với bọn chúng rằng, thiên tử của người Hán là thần long hô mây gọi mưa, ngao du khắp chín tầng trời, chứ không phải là một con giun đất, mặc cho bọn chúng tha mổ, gặm rỉa!
Dương Lăng mừng thầm, giảng trăm đạo lý không bằng để Hoàng đế tận mắt nhìn thấy giang sơn và nhân dân của mình mà cảm ngộ ra đạo lý riêng. Đại Minh đồi bại là ở điểm này, là ngay ở lãnh tụ của bọn họ. Nếu như vua nhà mạt Tần thời bảy nước không phải là Doanh Chính, liệu sẽ có Tần Thủy Hoàng Đế? Nếu như Hoàng đế đời thứ bảy của nhà Tây Hán không phải là Lưu Triệt, liệu sẽ có câu "Kẻ nào xâm phạm đến Đại Hán hùng mạnh của ta, cho dù chạy xa cách mấy cũng sẽ bị đuổi giết"?
Dương Lăng mừng rỡ đáp:
- Hoàng thượng nói rất phải, hùng ưng ngựa hoang gì đều sẽ phải thuần phục Hoàng thượng hết thảy! Đến lúc đó, Hoàng thượng cao hứng muốn đi săn, sẽ cưỡi con ngựa Hỏa Sư, dẫn con ưng Bá Nhan, tiêu dao tự tại biết dường nào!
Trương Vĩnh chen vào phụ họa:
- Hỏng rồi! Như vậy há chẳng phải Hoàng thượng trở thành phường áo gấm ác ôn ư?
Dương Lăng thõng tay "than":
- Biết làm sao được! Thiên hạ thái bình rồi, không có gì để cai trị, Hoàng thượng không cưỡi ngựa dẫn ưng dạo chơi thì còn việc gì để làm nữa chứ?
Chính Đức được bọn họ kẻ tung người hứng sướng đến nở mặt nở mày, thế là liền nổi hùng tâm, phấn khởi bảo:
- Ai nói không có việc gì làm chứ? Đến lúc đó, trong nước đã thái bình, trẫm sẽ thả thuyền đến Đông Dương, căng buồm giong biển!
Mặt mày hoan hỉ, Dương Lăng liền thưa:
- Quả nhiên Hoàng thượng hùng tài đại lược! Phải chăng ngài muốn Đại Minh chúng ta xây dựng hạm đội thủy quân vô địch, oai truyền bốn bể, trở thành bá chủ thiên hạ?
Chính Đức trợn mắt:
- Bậy bạ! Làm vậy có gì là thú vị? Trẫm muốn giống như trong truyện mà khanh đã kể với trẫm vậy:
"Tay trần cầm chắc Quỷ Đầu đao,
Đầu quấn lên thêm tấm vải đào,
Mắt đeo miếng bịt cho hung bạo,
Đi làm hải tặc sướng biết bao!"
Chú thích:
ngày xưa có câu "giá ưng khiên cẩu" (架鹰牵狗) nghĩa là dẫn theo chim ưng dắt theo chó săn, nhằm trỏ phường ác bá cậy quyền cậy thế. Trương Vĩnh trêu Chính Đức là dựa trên câu nói này.