Thành Khởi Vận gục đầu xuống nói: - Chỉ có điều... oan uổng người ta, thật sự là không cam lòng...
- Nếu hai người thật sự mây mưa qua rồi, có phải sẽ không bị "oan uổng" nữa không?
Thành Khởi Vận thành thật cúi thấp đầu, chờ hắn kéo cửa đi ra ngoài mới ngẩng đầu lên cười giảo hoạt như tiểu hồ ly.
Dương Lăng vội vã về phòng. Chỗ hắn và Thành Khởi Vận cách một cái ao, xuyên qua hai cửa bán nguyệt là tới. Dương Lăng vừa vào phòng, hai nha hoàn hầu hạ liền vội quỳ gối thi lễ lui ra ngoài, hiển nhiên sớm đã được Thành Khởi Vận chỉ bảo.
Dương Lăng cũng không để ý tới các nàng, vội vàng vào nội thất.
Một mỹ nữ đang ngắm trang sức trong phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng quay đầu lại nhìn. Dương Lăng vừa thấy đã thấy mái tóc đen, da mạch nhẵn mịn, một đôi mắt quyến rũ.
Nang măc quần áo Trung Nguyên, áo lót áo ngắn và váy dài, mỏng như cánh ve bó sát vào người thắt chặt bộ ngực sữa đầy đặn, hiện ra khe núi hãm sâu, lộ ra đường cong nóng bỏng kinh tâm động phách làm người ta đỏ mặt.
Nàng này mặc dù xuất hiện ở chỗ hải tặc, nhưng đoan chính là thiên hương quốc sắc, mắt sâu mũi cao, môi gợi cảm đầy đặn có một loại phong tình riêng.
Cơn giận của Dương Lăng tiêu tan, cao thấp đánh giá nàng một phen, ngạc nhiên nói: - Nàng hiểu tiếng Hán sao? Nàng là người Phật Lãng Cơ?
Mỹ nhân mừng rỡ nói: - Ngài... Đại nhân biết Phật Lang Cơ?
Mỹ nữ nghe xong lời hắn, dưới sự kinh hãi cũng không kìm được nét vui mừng, vội vàng gật đầu, nâng váy chào theo kiểu phương Tây: - Đúng thế, ta là người Phật Lãng Cơ, ta bị hải tặc bắt đã ba năm rồi, hai ngày trước vừa mới bán cho một đại nhân đông phương không tóc, chúa ơi, ta nghĩ mình chết chắc rồi, không ngờ lại có thể tới Thiên đường, ta nghe vị tiểu thư mỹ lệ kia nói, ngài là đại nhân cao quý, A Đức Ny thật vinh hạnh trở thành người hầu của ngài!
A Đức Ny? Dương Lăng quan sát nàng vài lần, người rất được, nhất là thân thể thiếu nữ phương Tây đẫy đà đã đủ làm người ta tim đập thình thịch. Nàng cười với Dương Lăng, nhưng giữa hai đầu lông mày vẫn có khí chất cao quý kiêu ngạo. Còn có... Eo của nàng vô cùng thẳng, cái này giống với một người hầu quen khúm núm sao?
Dương Lăng nghi ngờ, hắn đi tới một bên bàn ngồi xuống, nói: - Nàng làm thế nào đi vào Đại Minh?
A Đức Ny chán nản nói: - Ta đến từ A Gia Duy, ta cùng đồng bọn bị hải tặc cướp bắt, bọn họ...đã chết, ta theo thuyền hải tặc hơn một năm mới đi đến Đông Phương, trước đó không lâu bị bọn họ coi như nữ nô bán trao tay cho tên ở Minh Hải, ta vốn nghĩ rằng...
Nàng lấy tay xoa nước mắt, tươi cười nói: - Trước đây ta từng xem qua một quyển sách, tên "Marco Polo du ký", trong đó miêu tả Đông Phương có một quốc gia vĩ đại, nơi đó có nhiều thành thị buôn bán lớn, có đường có cầu, cùng với cung điện hoa lệ.
Nhưng ngay cả thân hữu của ngài cũng không tin trên đời có một nơi giống Thiên đường như vậy, khi ngài lâm chung, thân hữu ngài bảo ngài phải hướng Thượng Đế sám hối, nhưng ngài nói, Đông Phương hoa mỹ ngài mới có cơ hội nhìn một nửa, hiện giờ tận mắt thấy nơi này, ta tin lời của ngài ấy. Đại nhân, A Đức Ny bị hải tặc bán đứng, nhận hết đắng cay, ta... ta nguyện ý từ nay về sau ở lại bên cạnh đại nhân, phụng dưỡng ngài, cầu ngài phù hộ ta
Nói xong, nàng uyển chuyển quỳ bái.
Dương Lăng bất động, chỉ là bên ngoài nhẹ nhàng cười nói: - Tiếng Hán của ngươi không tệ!
A Đức Ny vội vàng lau lau nước mắt, nói: - Thuyền hải tặc bắt ta có thuê rất nhiều dân chúng Đại Minh, hơn hai năm qua, ta cũng học hỏi được nhiều.
Dương Lăng vội vàng hỏi: - Vậy thuyền bắt nàng ở đâu? Bọn họ có bao nhiêu thuyền? Bao nhiêu pháo?
A Đức Ny kỳ quái nhìn hắn, đáp: - Bọn họ... Có ba thương thuyền, đồng thời cũng là pháo thuyền, mỗi thuyền có mười hai cửa pháo, ước chừng hai trăm thủy thủ, bọn họ trước đó vài ngày đang bỏ neo ở Lã Tống.
- Lã Tống? Chẳng lẽ... Còn có một đám hải tặc khác? Đúng rồi, trong năm Hoằng Trị còn có hải tặc Phật Lãng Cơ đi tới Đại Minh. Hiện tại chiếm cứ ở Malacca chính là đội ngũ duy nhất đi tới Đông Phương.
Dương Lăng nghĩ đến đây lại nhìn A Đức Ny. Đã lâu không chạm qua nữ nhân, Dương Lăng trong lòng cũng hơi rục rịch. Thử hỏii bất kỳ nam tử nào, đối mặt với nữ nhân xinh đẹp, dáng người làm người ta hưng phấn, có thể giữ lấy nàng mà cũng không cần phải chịu trách nhiệm, cũng không có gánh nặng tâm lý, có mấy ai kháng cự được sự hấp dẫn này?
Nhưng... có thể do nàng là Thành Khởi Vận đưa tới, Thành Khởi Vận biết sự hiện hữu của nàng. Cho nên Dương Lăng không dám đụng vào nàng, không muốn để Thành Khởi Vận ở nơi nào đó tưởng tượng hắn và một nữ nhân xa lạ điên loan loan phượng.
Hắn lắc đầu. Xua tan tạp niệm, nâng tay nàng lên nói: - Thôi đi, đứng lên đi, từ hôm nay trở đi...
Hắn nói tới đây bỗng nhiên giật mình, bàn tay ở lòng bàn tay A Đức Ny vuốt ve vài cái, A Đức Ny đỏ mặt như muốn rút tay về, nhưng lại sợ làm hắn tức giận nên lo lắng nhìn hắn một cái.
Dương Lăng như thoáng suy nghĩ nói: - Nàng... Đi theo hải tặc lâu như vậy, đã bị bọn họ...?
Mặt A Đức Ny càng đỏ, nàng ở Nam Hải hai năm, đã biết nam tử Đông Phương rất nặng trinh tiết, vất vả lắm mới tới được một nơi bình thường thế này, nếu vị đại nhân này ghét bỏ mình, vậy...
Nghĩ đến đây nàng bất chấp ngượng ngùng: - Không không. Đại nhân tôn quý, thuyền trưởng Pedro là tín đồ cơ đốc. Hắn không gần nữ sắc, không uống rượu, được hắn che chở, không ai chạm qua ta...
Dương Lăng thâm trầm cười tiến sát lại gần, A Đức Ny sợ đến khẩn trương lui một bước, hai tay không tự chủ được nắm chặt, Dương Lăng ha hả cười nói: - Ờ? Như vậy sao bọn họ phải lưu lại tính mạng cho nàng?
A Đức Ny khẩn trương nuốt nước miếng, lúng ta lúng túng nói: - Ta... Ta ở trên thuyền giúp họ may vá quần áo, nấu cơm, ta tưởng mình được Pedro che chở, hoá ra... Hoá ra hắn chỉ là vì bán được giá tốt...
Dương Lăng đứng lên, nhìn chằm chằm nàng, gật đầu nói: - Ừ! Hay cho một tín đồ cơ đốc, Thượng Đế cũng còn yêu tiền mà.
Hắn vươn tay ra, nâng cằm A Đức Ny lên, nhìn chằm chằm đôi mắt mê người hạ giọng nói: - Như vậy nàng có biết giờ nàng đã thuộc về ta, phải hầu hạ ta như thế nào không?
Khuôn mặt của A Đức Ny nóng lên, ánh mắt của nàng ngượng ngùng di chuyển, cuối cùng dũng cảm đón nhận ánh mắt của Dương Lăng, lấy hết dũng khí nói: - Ta... Ta biết, quê quán của ta ở ngàn dặm xa xôi, vĩnh viễn cũng không trở về được, ta không muốn cả đời phiêu bạt ở trên boong thuyền, sống cùng bọn hải tặc, ta... Ta nguyện ý phụng dưỡng đại nhân...
Về sau, thanh âm của nàng đã bắt đầu run rẩy.
Dương Lăng cười ha ha, buông nàng ra rồi bỗng nhiên giương giọng quát: - Vào đi!
Hai tiểu nha đầu bên ngoài hoảng sợ tiến vào, Dương Lăng nhìn gương mặt trắng bệch của các nàng, buồn cười khoát tay nói: - Đi, an bài chỗ ở cho A Đức Ny, nàng chưa quen thuộc Đại Minh, phải chiếu cố nàng.
A Đức Ny mở to mắt lo sợ nghi hoặc nhìn hắn. Dương Lăng bỗng nhiên cười đầy tà khí nói:
- Thế nào? Vội vã muốn phụng dưỡng ta?
A Đức Ny đỏ mặt, vội vàng chật vật theo hai tiểu nha hoàn đi ra ngoài. Dương Lăng quay người khoanh tay nhìn tranh chữ trên vách, là lối viết thảo, một chữ "Kiếm" như rồng bay phượng múa, thẳng tắp như sắp ra khỏi vỏ.
Trong tay Thành Khởi Vận cầm một quyển sách, nhưng ánh mắt lại nhìn ra ngoài cử. Tinh thần hoảng hốt cũng không biết đang nghĩ gì: Củi kiếm ba năm đốt một giờ, cho dù Dương đại nhân luôn giữ mình trong sạch, nhưng ở quan trường lâu ngày. Nữ nhân đưa tới tận cửa cũng không bắt hắn phụ trách chắc hắn sẽ cần chứ?
Trên đời này đừng nói vương hầu quan lớn, ngay cả sĩ tử có chút danh khí ai mà không lưu luyến bụi hoa, tận tình thanh sắc?
Nhưng vì sao rõ ràng ngóng trông hắn sẽ tiếp nạp nữ tử kia, nhưng trong lòng vẫn là chua chát? Thành Khởi Vận khẽ thở dài, nàng day day chóp mũi, quăng sách lên bàn. Đúng lúc này cửa mở ra, Thành Khởi Vận nhìn thấy Dương Lăng, không khỏi kinh ngạc, thất thanh nói: - Nhanh như vậy sao?
Dương Lăng hừ một tiếng, nghênh ngang ngồi xuống cạnh nàng nói: - Chuyện gì nhanh như vậy?
- À? Ha hả... Ha ha..., đại nhân... Khụ khụ... Có gì chỉ bảo sao? Thành Khởi Vận trộm nhìn hắn một cái. Ánh mắt vô cùng cổ quái.
Dương Lăng hiểu hàm ý qua ánh mắt nàng. Hắn hừ một tiếng, lúc này mới nói: - Nữ nhân kia tên A Đức Ny. Là người Phật Lãng Cơ, nàng nghĩ biện pháp thăm dò lai lịch của nàng ta.
Thành Khởi Vận nghe hắn nói tính danh nữ nhi kia, đang muốn giao du một phen, vừa nghe vậy ánh mắt lập tức trở nên lợi hại: - Đại nhân hoài nghi nàng là..., không có khả năng!
Nàng lắc đầu, chau mày nói: - Hải Cẩu Tử muốn chuyển lời tới đại nhân, xưng bá Đông Hải, đưa tiền tài phụ nữ cũng chỉ để thăm dò thái độ của ngài, nếu ngài thu nhận, hắn sẽ có thêm vài phần nắm chắc, về phần dùng vào lúc nào... Thật sự không có khả năng, không nói đến nàng là một nữ tử dị tộc không thể thăm dò tin tức, mà ngay cả có được tin tức, nàng cũng đừng mơ ra được khỏi phủ tổng đốc.
Dương Lăng ha hả cười nói: - Hải Cẩu Tử, đương nhiên là muốn tặng lễ cho ta, chuyện đó ta không để ý, chẳng qua... Ta thấy hắn làm ăn bậy bạ, người phụ nữ đưa tới này không chỉ đơn giản là bị lừa bán như vậy.
Người phụ nữ này cử chỉ không giống người thường. Nhưng nàng bị bắt đi làm nô lệ, mỹ mạo như thế, lại sống cùng đám hải tặc ba năm, thế mà không có bị xâm phạm qua...
Thành Khởi Vận nghe thế mà trong lòng chua chát: - Ôi! Đại nhân đúng là vẫn..., nhưng vậy cũng nhanh quá nhanh. Như Liên nhi nói, đại nhân không phải người như vậy, hay là nữ tử Tây Dương có kỹ thuật quyến rũ?
Dương Lăng nói xong, thấy Thành Khởi Vận không biết đang nghĩ gì, vội gõ bàn nói: - Này, nàng nghe ta nói không?
- Hả? Nghe thấy, đại nhân nói cái gì?
Dương Lăng buồn cười nói: - Ta nói người phụ nữ này thân phận khả nghi, nàng rốt cuộc làm sao tới tay Hải Cẩu Tử còn rất khó nói. Tuy nhiên nàng rất có hiểu biết về hải tặc Tây Dương, ngày sau chúng ta đi Quảng Đông, nếu biết người biết ta cũng nắm chắc hơn, nàng nghĩ biện pháp thăm dò nàng ấy.
Thành Khởi Vận giờ mới hiểu được, nàng sâu kín oán hờn nhìn Dương Lăng, thấp giọng lầm bầm: - Không phải huynh đã tự thăm dò rõ ràng rồi sao...
- Cái gì? Dương Lăng không có nghe tthấy. Hắn đang muốn hỏi lại thì bên ngoài có người nói: - Đại soái, đại soái, Thuộc hạ vào được không? Nếu không ngài đi ra một chút.
Dương Lăng nghe thấy là tiếng của Lưu Đại Bổng Chùy, hắn nhìn Thành Khởi Vận thấy nàng nghiêng đầu đi không nói lời nào, liền lúng túng ho một tiếng, tức giận quát: - Có gì không tiện đấy. Lăn vào đây!
Lưu Đại Bổng Chùy dứt khoát lên tiếng, ngang nhiên đẩy cửa vào, thấy Dương Lăng và Thành Khởi Vận ngồi cách một cái bàn liền nhếch miệng cười nói: - Đại soái, có một người của Cẩm y vệ nói có quân tình cấp tốc, nhất định phải tự mình bẩm báo đại nhân, thuộc hạ liền dẫn hắn vào hậu viện, nghe nói ngài ở chỗ này. Ta liền...
Dương Lăng vừa nghe quân tình khẩn cấp liền đứng lên, trách mắng: - Bớt lôi thôi dài dòng, người đâu?
Lưu Đại Bổng Chùy hoảng sợ, vội vàng nói: - Đang ở bên ngoài. Này. Đại nhân gọi ngươi vào.
Một tiểu tử khoảng hai mươi bước vào cửa, hắn mặc quần áo dân chúng bình thường, tuy nhiên thủ vệ đã nghiệm qua thẻ bài và công văn tùy thân, đúng là Cẩm Y Vệ ở Phúc Kiến.
Người này vào phòng hướng Dương Lăng quỳ gối nói: - Ty chức Trình Lục, đương nhiệm Cẩm Y Vệ Phúc Kiến Bách hộ, tuân lệnh chỉ huy có quân tình qua trọng tới báo cho Dương Tổng đốc đại nhân biết, vì vậy mới đến cầu kiến!
Dương Lăng vội vàng hỏi: - Có tin tức gì?
Trình Lục cởi bỏ đai lưng, lấy ra một phong mật thư, cung kính đưa cho Dương Lăng.
- Đây là mật thư Cẩm Y Vệ Phúc Kiến Giang đại nhân tự mình gia phong, ty chức không dám hủy dấu.
Dương Lăng thấy trên thư quả nhiên bỏ thêm phong ấn, trên phong bì còn có dấu ba con cá, là tin tức cấp tuyệt mật, bên trong cũng dùng mật mã viết thành.
Dương Lăng thấy căng thẳng trong lòng, hôm nay hắn vừa mới nghe được vài tin tức tốt. Cũng sợ Phúc Kiến xảy ra chuyện gì đại sự. Hắn vội vàng nói với Thành Khởi Vận: - Mau, mau khám hợp mật thư.
Cái gọi là khám hợp mật thư tương đương với giải mã. Thành Khởi Vận nhìn hắn cũng biết tình thế nghiêm trọng, nàng vội vàng chạy vào nội thất, mở cánh tủ đồng có ba ổ khóa ra lấy khám hợp mật thư giao cho Dương Lăng.
Dương Lăng cầm lấy, đối chiếu mật thư, Thành Khởi Vận lẳng lặng quan sát Dương Lăng, thấy hắn ban đầu cau mày, càng về sau càng xanh mét, đôi mắt như muốn phun ra lửa.
Thành Khởi Vận chưa bao giờ thấy hắn tức giận như thế, không khỏi lo lắng nói:
- Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?
Dương Lăng vung tay hất chén trà xuống mặt đất, không kìm nổi giận dữ mắng: - Phúc Kiến Bố chính sứ, đáng chết! Phúc Kiến Thủy sư Đề đốc, đáng chết! Phúc Kiến tuần án ngự sử, đáng chết!
Thành Khởi Vận sợ hãi nói: - Đại nhân, rốt cuộc làm sao vậy?
Dương Lăng chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt có sát khí, lớn tiếng quát: - Đại Bổng Chùy, lập tức truyền mệnh lệnh của ta, gọi Phúc Kiến Bố chính sứ Nguyễn Đại Văn, Thủy sư Đề đốc Chu Hồng, tuần án ngự sử Địch Thanh Sơn nhanh chóng đến Tô Châu gặp ta!
Lưu Đại Bổng Chùy đáp ứng một tiếng, quay người đi ra ngoài, Dương Lăng bỗng kêu lên: - Từ đã!
Lưu Đại Bổng Chùy quay trở lại, chỉ thấy Dương Lăng đi lại trong phòng, sau đó nói với hắn: - Đưa Trình đại nhân đi nghỉ ngơi, an bài ăn ở, miệng kín một chút, đừng nói gì ra ngoài!
Lưu Đại Bổng Chùy cũng nổi cáu rồi, vội đáp ứng một tiếng kéo tay áo Trình Lục, hai người vội lui xuống.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Dương Lăng và Thành Khởi Vận, Dương Lăng lặng yên ngồi trên ghế, trầm thấp nói: - Khởi Vận, lấy một đạo mật chỉ, ta muốn mang theo Thiên Tử Kiếm, lập tức lấy danh nghĩa tuần tra việc bình Oa để tới Phúc Châu.
Thành Khởi Vận sốt ruột, Dương Lăng không hề nói với nàng nội dung trong thư, nàng dừng một chút nói: - Đại nhân muốn đi ta không ngăn cản, nhưng ngài phải nói cho ta hiểu, cũng an bài xong xuôi việc ở Tô Châu đã.
Dương Lăng vô lực nhắm mắt dựa vào ghế, sau một lúc lâu mới nói:
- Giặc Oa ở Chiết Giang khó có thể sống yên, đều chui tới Phúc Kiến, hơn nữa giặc Oa ở Phúc Kiến, bắc từ Phúc Châu, Ninh Châu, nam từ Chương Châu, Tuyền Châu, ngàn dặm vùng duyên hải, quấy rầy không dứt.
Phúc Kiến Bố chính sứ tiêu diệt Oa bất lực, chỉ biết lui giữ Phúc Châu, theo đuổi giặc Oa tàn sát bừa bãi. Giặc Oa liên hợp liên tiếp công hãm Thọ Ninh, Chính Hòa, Ninh Đức, hội hợp công hãm Huyền Chung Vệ, Đại Điền, Cổ Điền, Bồ điền và những nơi khác giờ đang tràn đầy nguy cơ...
Hắn nói đến đây mà chợt thấy trên vai khẽ động, chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm ngát, hai tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa bóp bả vai hắn, đồng thời bên tai truyền tới một giọng nói mềm mại: - Đại nhân, thắng bại là chuyện thường tình, hiện giờ sĩ khí quan binh lục tỉnh đại chấn, giặc Oa khó có thể sống yên. Phúc Kiến đất nghèo dân nghèo, nạn trộm cướp cũng nhiều, hơn nữa đại lượng giặc Oa tràn về, nhất thời cũng phải bị đánh bại, đại nhân một lần nữa điều hành binh mã, bao vây tiễu trừ là được.
Phúc Kiến Bố chính sứ, Thủy sư Đề đốc, tuần án ngự sử đều là quan viên cao nhất một tỉnh, cho dù là Hoàng đế muốn giết thì cũng phải cân nhắc lợi hại, ngài tuy có mật chỉ trong tay, nhưng nếu chỉ vì ngự chiến bất lực, sao có thể...
Dương Lăng nắm chặt bàn tay nàng, Thành Khởi Vận thân mình chấn động, nàng do dự một chút, cũng cầm lấy tay Dương Lăng.
Dương Lăng nói: - Khởi Vận, giặc Oa quốc Cung Bản Hạo trước công Triều Châu, lập tức giương buồm tới Phúc Châu, Bố chính sứ Nguyễn Đại Văn hoảng sợ cùng Thủy sư Đề đốc Chu Hồng, tuần án ngự sử Địch Thanh Sơn thảo luận một phen, tự điều kho ngân sáu vạn lượng, tính cả chiến hạm mới do xưởng Tuyền Châu đóng giao cho giặc Oa, 'Mua' sự 'Yên ổn' cho bản thân mình.
Giặc Oa có chiến hạm, quay đầu tiến công phúc hải, pháo oanh huyện nha, nổ chết Huyện lệnh Lâm Ân Xa, bốn phía đánh cướp Đài Châu, Huệ An, Trường Nhạc, Chương Châu và những nơi khác, hết sức tàn sát độc. Mà Nguyễn đại nhân của chúng ta... Vội vã thu thuế của những dân chúng tan cửa nát nhà để bù lại kho ngân. Sáu tàu chiến hạm, lấy cơ binh bại mà đưa công văn trình tổng đốc.
Hắn yên tĩnh chốc lát, chợt nắm chặt tay Thành Khởi Vận, nói: - Khởi Vận, ta muốn giết người!