Chương 326: Được như ý nguyện

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:32

Mạch Tử Uy ngã lăn lông lốc trên mặt đất. Trong số những người mà sáng nay Thọ Ninh Hầu đích thân chọn ra, tú tài nghèo Hoa Kiêu Dương trong đám người nhìn thấy như vậy thì vừa sợ vừa giận xông lên trước, hét lên: - Cáccác ngươi sao lại thô lỗ như vậy? Mạch huynh chỉ đùa thôi mà, sao các ngươi lại động thủ đánh người. Bàn tay trắng như phấn của công chúa Vĩnh Thuần nhấc lên, Hoa Kiêu Dương lập tức xoay người, vèo một cái lui đến bên cạnh Mạch Tử Văn đang hấp hối, ôm lấy y vừa liều mạng lay gọi, vừa ra sức xoa vào trung quyền của y, vội vàng hỏi: - Mạch huynh, Mạch huynh, huynh không sao chứ? - TaẶcnhẹ nhẹ để ta thởthở Vị nhân huynh họ Mạch bị y lay vừa mới thở được một chút lại bị hụt hơi, thở không thông, Hoa Kiêu Dương lập tức hô: - Người đâu, mau thông báo cho người nhà Mạch công tử đón huynh ấy về, mau chóng chạy chữa đi. - Không! Tataưm ưm Mạch nhị thiếu gia kháng nghị không có hiệu quả, bị rất nhiều vị hảo huynh đệ nhiệt tình nâng dậy đi, muốn Lại mục của Ngũ Thành Binh Mã Ti mau chóng thông báo cho người nhà y để mang người đi. Những người đã qua cửa gặp mặt lát nữa phải chính tay viết tên họ, quê quán, nơi ở, đợi quan phủ đi điều tra, xác nhận có bịa đặt thân phận, giả mạo người khác, gia thế có trong sạch không, giờ tên họ Mạch kia bị bắt đi rồi thì họ bớt đi một đối thủ. Lại mục của Ngũ Thành Binh Mã Ti dẫn theo đám người Kiến Xương Hầu vào. Địa vị của Ngũ Thành Binh Mã Ti ở Kinh sư không khác gì cảnh sai, gã không dám đắc tội Kiến Xương Hầu, lại sợ những người này muốn gã bắt giữ hung thủ, đang lúc nhân cơ hội chuồn mất, vội tỏ vẻ mạng người không liên quan gì mình, gọi mấy sai dịch lại bắt lấy Mạch Tử Uy đang không ngừng la hét giãy giụa kia lôi ra ngoài. Hoa Kiêu Dương thấy một người đã bị bắt đi, dương dương đắc ý lùi vào trong đám người vung nắm tay lên hô lớn: - Vị công tử này phẩm chất quá kém cỏi, một câu không hợp liền ra tay đánh nhau, có tư cách gì ứng tuyển Phò mã chứ? Chúng ta kháng nghị, chúng ta mạnh mẽ yêu cầu hủy bỏ tư cách tham gia của người này. Đám người ứng tuyển chủ chốt liền vội hòa nhịp, nhất thời nắm tay san sát nhau, khí thế ngất trời. Công chúa Vĩnh Thuần thấy khí thế này lại bị chọc cười. Nàng bình thản không sợ chắp tay đứng đó, nhìn trái ngó phải ước gì có người bước lên ra tay, chỉ đáng tiếc những người này tuy la hét dõng dạc nhưng lại chỉ đứng lý luận tại chỗ, không ai động thủ cả. Vị Lâm Lạc Gia xuất hiện kinh người kia là người duy nhất biết võ trong đám người này, đứa nhỏ thành thật kia không có tâm kế nhiều như đám người này, vừa rồi đã bị bọn họ âm thầm công khai đả kích châm biếm một phen khiến y xấu hổ vô cùng, tự cảm thấy căn bản không có tư cách ứng tuyển Phò mã, nên đã có lòng buông tha việc này, nên đương nhiên sẽ không đi theo bọn họ đánh nhau. Trương Diên Linh thấy tình hình hỗn loạn như vậy, có chút hối hận không nên dung túng hai tỷ muội nàng trà trộn vào trong "Chư Vương Phủ". Lúc ở trong cung, nghe nói hai đứa cháu gái họ ngoại muốn đến phủ của mình chơi, Trương Diên Linh rất vui mừng. Kết quả vừa rời khỏi Hoàng cung, Vĩnh Thuần liền hò hét muốn đến "Chư Vương Phủ", lúc này Trương Diên Linh mới biết đã mắc mưu. Có điều mục đích của ông ta chỉ là muốn kéo gần quan hệ với hai vị công chúa này, chỉ cần các nàng vui vẻ thì được rồi, còn chuyện có đến Hầu phủ hay không thì cũng không sao cả, cho nên liền dẫn hai vị công chúa đến đây. Tuy rằng xưa nay Trương Diên Linh cũng chèn ép láng giềng, nhưng những người trước mắt chẳng qua chỉ là một đám trẻ choai choai miệng còn hôi sữa, cho nên đương nhiên ông ta sẽ không so đo với những người này. Trương Diên Linh đang muốn bảo công chúa Vĩnh Thuần bớt giận thì Lưu Đại Bổng Chùy ưỡn bụng đi vào hậu đường, liếc thấy những người này đang ồn ào la hét, lập tức quát lớn một tiếng: - La cái gì hả? Các ngươi đến chiêu Phò mã hay là con nít đến tập làm người lớn hả? Đám ứng tuyển Phó mã lập tức bị vị thúc thúc râu rậm này làm cho kinh hãi, những nắm tay trên không trung từ từ bỏ xuống. Lưu Đại Bổng Chùy uy phong bát diện trừng bọn họ, đưa tay chỉ ra nói: - Đi! Qua đó đăng ký, có thể kể chi tiết tên họ, quê quán, sinh thần bát tự, nơi ở gia đình bao nhiêu thì kể chi tiết bây nhiêu, viết xong thì cút, đợi đến khi Lý Chính Bảo Giáp thông báo tham gia thi tuyển đợt hai. - Còn không nhanh lên. Còn ở đây đợi ăn cơm chiều luôn sao? Quốc công gia hôm nay không có thời gian rỗi mà trả lời các ngươi. Nói cho các ngươi biết, hôm nay là ngày đại hỉ của Quốc công gia chúng ta, làm trễ giờ ngài ấy vào động phòng, nếu chọc cho quan chủ tuyển không vuihề hề hề Những lời này có hiệu quả hơn so với bất cứ thứ gì, mọi người lập tức như ong vỡ tổ mà nhào về phía chỗ ghi danh, nhấc bút mài mực, bắt đầu ghi lại lý lịch của mình. Lưu Đại Bổng Chùy chuyển mắt nhìn hai tỷ muội công chúa Vĩnh Phúc, không khỏi ngạc nhiên mà cười nói: - Này, hai vị tiểu ca các vị đến để dự tuyển sao? Ừnhân phẩm tướng mạo này có có chút khí chất của Phò mã gia, còn không mau đi đăng ký đi. Cơn giận còn sót lại của công chúa Vĩnh Thuần vẫn chưa tắt, nhưng công chúa Vĩnh Phúc lại cười nhẹ một tiếng, chắp tay nói: - Đa tạ quan sai đại nhân, hai huynh đệ chúng tađến để tìm người chứ không ứng tuyển Phò mã. Ngài làthủ hạ của Uy Quốc công gia Dương đại nhân? - Đúng vậy, ta vốn là binh lính trong Kinh doanh, sau đó thì đi theo Dương đại nhân, Dương công gia. Các vị không ứng tuyển Phò mã sao? Không tốt, không tốt, nếu được tuyển làm Phò mã, vậy chính là chà đạp các vị rồi. Lưu Đại Bổng Chùy cười híp mắt nói. Công chúa Vĩnh Phúc vừa nghe thì trong lòng có chút không vui, đôi mắt đẹp khẽ liếc gã một cái nói: - Làm Phò mã, lấy đương kim ngự muội, làm một hoàng thân quốc thích thì có gì không tốt chứ? Ừmnếu là Uy Quốc công gia nói thì có thể lượng thứ được. Nàng thật sự có chút không vui. Hôm nay nhìn thấy những người triệu tập ở đây đã khiến nàng thất vọng rồi, bây giờ ngay cả một gia tướng nho nhỏ trong Dương phủ mà giọng điệu cũng lớn như vậy, trong lòng nhất thời thấy không vui. Lưu Đại Bổng Chùy "xì" cười, nói: - Công gia nhà ta đương nhiên không phải chịu tội này, chẳng qua là ta. Gã vỗ ngực một cái, ngạo nghễ nói: - Nếu công chúa nhìn trúng ta, ta cũng không muốn làm một Phò mã. Vừa dứt lời thì đến cả công chúa Vĩnh Thuần cũng không vui, nhướng cao mày liễu, cả giận nói: - Làm Phò mã chính là phúc khí phải tu cả mấy đời, có gì không tốt chứ? Lưu Đại Bổng Chùy cười ha ha vung tay nói: - Được rồi được rồi, hai tiểu tử các ngươi thì hiểu cái gì chứ. Muốn tìm người thì tìm người đi. Đại nhân nhà ta hôm nay lấy vợ, ta phải vội về phủ hầu hạ đại nhân đây. Làm Phò mã tốt? Làm Phò mã gia thì mỗi tháng phải cầm túi gạo đi lãnh tiền quân, có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không thể làm quan được, cả đời không tiền đồ gì, làm một nam nhân chỉ dựa vào vợ thì có gì tốt chứ? - Ngươi nói coi như là cưới vợ đi, nhưng người ta sống trong cung, muốn gặp mặt nhau cũng giống như Ngưu Lang Chức Nữ vậy, vậy thì có khác gì với cô độc đâu chứ, đã không thể nạp thiếp, lại không thể bỏ vợ. Làm đàn ông mà nhìn thấy vợ thì phải khom người vái chào, uất ức muốn chết. Trương Diên Linh vội ho một tiếng, nói: - ƯmNinh nhi, Đình nhi, chúng ta đi thôi. - Khoan đã. Công chúa Vĩnh Thuần giận rồi, phẫn nộ chỉ vào chóp mũi của Lưu Đại Bổng Chùy nói: - Ngươi thì biết gì chứ? Đương kim công chúa Vĩnh Thuần thiên kiều bá mị, là mỹ nhân nhất đẳng trong nhất đẳng. Ngươi nói làm Phò mã không tốt? Làm Phò mã không tốt thì sẽ có nhiều người đánh vỡ đầu tranh giành nhau như vậy sao? Lưu Đại Bổng Chùy ôm bụng cười to nói: - Tiểu tử ngươi thật biết đùa mà. Ha ha, công chúa Vĩnh Phúc đẹp thì ta biết, đại nhân của ta từng khen ngợi nói công chúa Vĩnh Thuần và Văn Tâm phu nhân của chúng ta khí chất tương đương, Đường Nhất Tiên cô nương cũng nói như vậy. Nếu thật sự giống như Văn Tâm phu nhân của chúng ta thì chắc chắn là rất đẹp, nhưng đẹp thì có thể làm cơm ăn sao? - Ngươi tự mình nhìn đám phế vật bên kia đi, được mấy người có tài. Những người trúng tuyển Phò mã này không có một ai mà Công gia chúng ta vừa ý cả. Cả một ngày Công gia chúng ta lắc đầu đến sắp thành trống bỏi rồi. Tiểu tử à, nói cho ngươi biết nha, trong một trăm người có bản lĩnh thi Cử nhân, đậu Tiến sĩ, thì có tới chín mươi chín người không nguyện ý làm Phò mã đó, những đại hộ có tiền có thế cũng không ai nguyện ý làm Phò mã. Nhà Hoàng thượng cái gì cũng tốt, chỉ có làm Phò mã không tốt thôi. - Được rồi, ta cũng không có thời gian ở đây nói rõ những đạo lý này với ngươi đâu. Hôm nay đại nhân chúng ta lấy vợ, chính là lấy Văn Tâm phu nhân. Văn Tâm phu nhân và công chúa xinh đẹp như nhau. Nhưng người ta hiền lành biết bao chứ? Lấy về nhà thật sự có thể làm một người vợ, không giống với lấy công chúa là lấy một tấm bảng về nhà. Hề hề, không việc gì thì đi mau đi, đừng có lăn lộn ở đây nữa, nếu thật sự chọn trúng ngươi, ngươi không muốn lấy cũng không được, vậy thì cả đời này chẳng phải là xong rồi sao. Lưu Đại Bổng Chùy đánh rắm xong rồi thì dương đương đắc ý quay lại tiền đình, làm cho tiểu công chúa Vĩnh Thuần tức đến giơ chân, nắm chặt tay căm giận nói: - Buồn cười, nói công chúa hoàng gia trở thành nữ tử không ai thèm. Dương Lăng dạy hạ nhân như vậy sao? Thật là nói xằng nói bậy mà. Sắc mặt công chúa Vĩnh Phúc lại trắng bệch, nàng chỉ biết sau khi công chúa thành thân thì phải sống trong Thập Vương phủ, phu thê không thể thường xuyên gặp nhau. Nhưng nàng không lo cơm áo, lại là nữ tử, quý như thiên tuế, học vấn không cao thì tiếp tục cố gắng, cho nên trước nay không cần cũng không thể nghĩ được nhiều vấn đề như vậy. Trong kịch nói công chúa chiêu Phò mã không tìm được một người anh tài kiệt xuất sao? Hóa ra cách nhìn của dân gian đối với công chúa là như vậy, khó trách những hạ nhân trong Thập Vương phủ đều coi thường Phò mã cho dù là bọn họ có ăn mặc đẹp đẽ thế nào đi chăng nữa. Hóa ra xuất thân của bọn họ vốn không cao minh. Khó trách những người ứng tuyển lúc nãy lại thô bỉ không chịu nổi, thì ra những người tài hoa hơn người chân chính đều hi vọng làm quan làm tướng, thiếu niên gia cảnh sung túc cũng không muốn chịu trói buộc này. Trước giờ chưa từng có người nào dám nói thẳng chuyện này với công chúa. Những lời này của Lưu Đại Bổng Chùy thật sự là một đả kích quá lớn đối với một công chúa cao ngạo kiêu căng, luôn tự cho mình là thiên chi kiêu nữ mà. Sự chênh lệch tâm lý cực lớn đã giúp nàng đột nhiên hiểu ra: Vốn dĩ cho rằng bản thân mình là thiên chi kiêu nữ, là của quý trong lòng của thiếu niên tuấn kiệt trong thiên hạ, nhưng hóa ra người muốn lấy nàng đều là những con sâu gạo không có chí hướng, tài cán kém cỏi, muốn dựa dẫm vào bổng lộc Phò mã, hồi môn của công chúa để thanh nhàn cả đời. Người tuổi trẻ tài cao chân chính lại e sợ tránh không kịp, ngay cả gia tướng phủ Công gia vô cùng thô bỉ vừa rồi cũng Trước mặt lại có hai thiếu niên trúng tuyển đi vào, vui mừng hớn hở, đắc chí tự mãn đi vào hậu đường, công chúa Vĩnh Phúc đột nhiên sinh lòng chán ghét, sự chán ghét đến cực độ. Thiếu niên trước mắt diện mạo thế nào, thân phận ra sao, có tài cán gì, nàng căn bản không muốn chú ý. Nàng chỉ biết những người trẻ tuổi tụ tập trong căn phòng này không có một ai thật sự đến vì nàng. Vĩnh Phúc nàng chẳng qua chỉ là một tờ chiếu mệnh mà Hoàng thượng ban cho thôi. Cưới nàng chính là tiếp nhận một tờ chiếu mệnh, lấy được một chức quan. Nam nhân mà mình mặc áo cưới, phủ khăn đỏ, vui vẻ hoan hỉ phó thác chung thân đại sự chỉ xem mình như một chén cơm vàng mà Hoàng thượng ban cho thôi. Thật ra Vĩnh Phúc vẫn nghĩ phu thê nhà bình thường, trước khi cưới gả cũng không biết chút gì về tướng mạo, tính tình, phẩm chất của đối phương, đều là vào động phòng trước rồi sau đó nảy sinh tình cảm, yêu thương nhau sâu sắc, bạc đầu tới già. Nam nhân mà công chúa tìm cũng hẳn cũng sẽ chịu được. Có điều bởi vì thân phận của công chúa nên làm trượng phu cũng rất ít dám trêu đùa thân thiết, thêm vào việc một năm khó gặp nhau được hai lần, do đó xác suất công chúa và phò mã có thể ân ái hạnh phúc đích thực là ít nhất. Hôn nhân của các nàng vững chắc nhất, bất kể là phú quý hay bần cùng, chia lìa bao lâu, trước sau chỉ có một vợ một chồng, không có lấy một thị thiếp. Xét từ góc độ này thì hôn nhân của các nàng hạnh phúc nhất, đẹp đẽ nhất, tình cảm hẳn cũng là chân thật nhất. Nhưngcác nàng thật sự hạnh phúc sao? Công chúa Vĩnh Phúc bỗng nhiên không hăng hái nữa, cũng không quan tâm mình sẽ gả cho ai nữa. Thân phận công chúa cao quý đến thế nào, ngay từ lúc nàng sinh ra thì đã được hưởng thụ rồi, là tôn vinh mà tất cả nữ tử trong thiên hạ đều ao ước. Nàng có được thứ mà những nữ nhân khác vĩnh viễn không thể nào có được, thì đương nhiên nàng cũng phải mất đi thứ gì đó. - Chúng tađi thôi. Công chúa Vĩnh Phúc không vui nói. - Được! Chúng ta đến phủ Uy Quốc công, nhìn thử coi Dương Lăng đang làm trò gì. Thê tử của hắn chẳng phải đã được phong làm Cáo mệnh nhất phẩm từ lâu rồi sao, sao lại có một Văn Tâm gì đó nữa? Muội không tin nàng có thể sánh bằng tỷ tỷ. Kiến Xương Hầu vừa nghe thì kêu khổ không ngừng, vội bước lên nói: - Công chúa điện hạ của ta, chúng ta quay về sớm chút đi. Dương Lăng nạp thiếp cũng được, lấy thê cũng được. Nào có chuyện công chúa đến tận nhà chúc mừng chứ, không hợp với lễ mà. Công chúa Vĩnh Thuần tươi cười như hoa nói: - Quốc cữu, ai nói là công chúa đến nhà chứ? Người đến đó chúc mừng là cữu, không phải bọn cháu. - Xem Dương Lăng lấy vợ? Trong lòng công chúa Vĩnh Phúc bỗng dưng càng không thoải mái, nàng phẩy tay áo tức giận nói: - Tú Đình, muội không về thì tự mình đến phủ Quốc công đi. Tỷ hồi cung! Mười ngón tay thon dài lặng lẽ nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn. Đây là đại sự chung thân, là hạnh phúc cả đời của ta, cứ để mặc người ta sắp đặt sao? Ta nên làm gì đây? Ta nhất định phải nghĩ cách mới được. Công chúa Vĩnh Phúc vừa đi vừa âm thầm hạ quyết tâm Lưu Cẩn vượt quy củ ngồi kiệu lớn mười sáu người khiêng đi vào Nội Xưởng Tây Sơn, có ý tiền hô hậu ủng đánh đòn phủ đầu vào Xưởng đốc Nội Xưởng mới thăng chức Ngô Kiệt. Chỉ đáng tiếc lần này ông ta uổng công rồi, Ngô Kiệt căn bản không có chút uy phong gì, thấy ông ta vừa cung vừa kính. Danh sách Nội Xưởng, khế ước làm ăn của Nội Xưởng và hoàng thân quốc thích, ông ta cần gì thì đưa cho cái đó, toàn bộ đều đã chuẩn bị chỉnh tề rồi, làm cho ngươi không nhìn ra có chút khuyết điểm nào. Những thân tín mà Lưu Cẩn dẫn đến từ Ti Lễ Giám được Lưu Cẩn sắp xếp vào trong Nội Xưởng ngay tại chỗ, nắm giữ những vị trí quan trọng. Ngô Kiệt không chỉ không phản đối, mà còn dẫn theo đám Đáng đầu cử hành nghi thức hoan nghênh long trọng nữa, mời các vị Đáng đầu, Thiên hộ, Thiếp hình quan mới nhậm chức phát biểu vài lời khi nhậm chức, đến cả Lưu Cẩn ra sức làm ồn cũng thấy ngượng ngùng. Ôi! Người trong thiên hạ nịnh nọt, có ai không nghĩ cho tiền đồ của mình chứ? Dương Lăng rơi đài rồi, người vừa đi thì trà cũng lạnh. Vốn dĩ cho rằng muốn thu phục Ngô Kiệt cũng phải bỏ công rất lớn, ngờ đâu Ngô Kiệt ngoài mặt tỏ ra trung thành tận tâm với hắn lại là người đầu tiên phản bội hắn, thật sự khiến người ta chê cười, khiến người ta nguội lạnh trong lòng mà. Lần này Lưu Cẩn ngược lại sinh lòng đồng cảm với kẻ thù cũ của lão là Dương Lăng. Lưu Cẩn vốn không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, nhưng những hành động của Ngô Kiệt bày ra trước mắt, nếu nói là giả, nhưng công việc lại không phải giả. Hai chồng danh sách dày cộp của Nội Xưởng không thể nào làm giả được, người nằm vùng của lão chỉ cần ra tay thì biết được là thật hay giả ngay. Ngô Kiệt không phải người mới, nếu không muốn giao thì có thể lấy cớ kéo dài, giao ra danh sách giả khác nào đưa cán dao cho người ta chứ. Khế ước làm ăn mà nhóm hoàng thân quốc thích ký và chứng minh đầu tư cũng không thể nào làm giả được, có ấn tín chữ ký đầy đủ. Ngô Kiệt cũng đã sắp xếp toàn bộ người mà lão đưa vào rồi, lệnh cho quan viên cũ giao ra ấn tín, chào hỏi tân quan, giới thiệu rất tỉ mỉ quan sai của các bộ ti, giống như ước gì bọn họ lập tức nhậm chức. Cuối cùng Ngô Kiệt chủ động nhắc đến chuyện sức khỏe không tốt, đến mùa đông thì liền hen suyễn, xin Lưu công công cho nghỉ phép hai tháng. Thái độ như vậy bằng với việc chắp hai tay giao toàn bộ quyền lực Nội Xưởng vào tay lão. Lưu Cẩn mừng rỡ lập tức phê chuẩn cho Ngô Kiệt nghỉ phép, đồng thời vờ vịt trấn an một phen. Đến khi Lưu Cẩn được Ngô Kiệt tiễn ra tận cửa thì sao đã giăng đầy trời rồi. Lưu Cẩn đứng giữa sườn núi, gió lạnh thổi áo bào bay phần phật, Lưu Cẩn nhìn xuống chân núi mà cười cực kỳ đắc ý, có được thiên hạ trong tay, có được giang sơn hào hùng trong tay. Lưu Cẩn kiêu ngạo nhấc đai ngọc, bước xuống núi trong sự tiễn đưa của đám quan viên mười mấy Đáng đầu, Thiên hộ, Bách hộ cũ mới nhìn ra xa một lát, đột nhiên chỉ tay vào một chỗ đèn đuốc sáng trưng nói: - Đó làphủ Uy Quốc công sao? Ha ha, vị Công gia này của chúng ta thiếu niên đắc chí, khí phái thật khác biệt nha. Khu nhà lớn như vậy mà ngày nào cũng đốt đèn sáng trưng, dù là phủ của ta cũng không dám tiêu hao như vậy nha. Ngô Kiệt cung kính nói: - Lưu công, bổng lộc của Quốc công cũng không chịu được sự lãng phí như vậy đâu. Hôm nay phủ Uy Quốc công náo nhiệt như vậy là vì Dương đại nhân lại cưới thêm một vị phu nhân, hôm nay là ngày lành đón qua cửa đó. - Hửm? Cưới vợ ư? Lưu Cẩn ngẩn ra, Dương Lăng này thật là biết cách sống nha, không biết buồn chút nào, ta đang tra xét nguồn gốc của hắn ở đây, hắn lại vui vẻ hớn hở cưới vợ ở đằng kia. Lưu Cẩn phất tay áo, cười mỉm nói: - Dương Công gia là quan trường thấtha ha quan trường đắc ý, tình trường cũng đắc ý nha. Ôi, Ngô đại nhân, ngươi cũng coi như là bộ hạ cũ của ngài ấy, sao không đến chúc mừng chứ? Ngô Kiệt cười lấy lòng nói: - Hôm nay nghe nói Lưu công công đến, ty chức không dám rời khỏi nửa bước, công sự quan trọng hơn mà. Bên Uy Quốc công ty chức đã phái người tặng lễ vật, thể hiện tâm ý là được rồi. - Ha ha ha Lưu Cẩn cực kỳ vui mừng, vỗ vỗ bả vai của ông ấy, nói đầy ý nghĩa: - Lão Ngô à, ông là người già dặn trong Nội Xưởng, bây giờ lại là Xưởng đốc Nội Xưởng, cũng coi như làcó danh có thực đi. Sau này đi theo ta cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ông đâu, nhỉ? - Đa tạ Lưu công công cất nhắc. Ngô Kiệt sẽ làm theo lời Lưu công nói. - Ừ, tốt, tốt. Lưu Cẩn lấy khăn tay lau miệng cười nói: - Hôm nay Dương Công gia đón dâu, còn bận hơn cả Nội Xưởng chúng ta bàn giao công việc nữa. Ta sẽ không đến làm phiền đâu, mang kiệu qua đây lập tức trở về. Chúng quan viên nhất tề cúi người: - Cung tiễn Lưu công công hồi thành. Lưu Cẩn không nói tiếng nào, cúi người vào kiệu, cỗ kiệu lớn nhẹ nhàng nâng lên men theo con đường rộng lớn bằng phẳng xuống núi. Lưu Cẩn xốc màn kiệu lên, nhìn chằm chằm ngọn đèn dưới chân núi, sau đó từ từ nhìn ra màn đêm như mực phía xa xa, một lúc lâu sau nhẹ nhàng thở dài: Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ cũng không tìm được địch thủanh hùngthật tịch mịch mà! Phủ Uy Quốc công ở Cao Lão Trang. Đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Đầu đông, đêm lạnh vây lấy người, nhưng Dương phủ lại náo nhiệt ngất trời, trong phủ có thêm gia đinh vào làm, tăng thêm không ít hạ nhân nha hoàn. Hơn nữa sau khi Dương Lăng được tấn phong Quốc công, nhóm thân binh trước đây cũng nhanh chóng trở thành gia tướng của phủ Quốc công, thường ở lại trong phủ nên tiền viện hậu viện đều vô cùng náo nhiệt. Dương Lăng không có làm lớn, thậm chí ngoài trừ những người bạn chí thân ra cũng không mời một quan viên nào trong triều. Có điều bữa tiệc này cũng không phải là ít, giết heo giết dê rộn ràng cả phủ. Gia đinh, nha hoàn Cao phủ trước đây là vui vẻ nhất. Đại tiểu thư trở về phủ một lần nữa, hơn nữa là đường đường làm một Quốc công phu nhân, chỉ riêng việc này đã khiến cho những gia bộc vốn canh cánh trong lòng chuyện tiểu thư bị từ hôn được hãnh diện: Cử nhân? Cho dù có nâng ngươi lên tận trời cũng còn kém Quốc công gia đến tám cây gậy tre. Tiểu thư nhà ta bây giờ đường đường là phu nhân của Quốc công, với chút công danh đó của ngươi nhìn thấy tiểu thư nhà ta cũng phải quỳ xuống dập đầu đó. Bái thiên địa xong thì tân nương tử được đưa vào động phòng, Dương Lăng cùng với đám người Dương Thận, Hàn Uy, Dương Vân Long sau khi ẩm yến tận vui ở tiền sảnh xong thì tiễn bọn họ ra khỏi phủ. Đi đến cửa bán nguyệt ở hậu viện, Dương Lăng ngập ngừng dừng lại, lão quản gia cười híp mắt nghênh đón, khom người nói: - Lão gia, không thắng được sức mạnh của rượu sao? Có cần gọi hai người đến đỡ ngài không? - À? Không cần, không cần. Dương Lăng vẫn hiểu rõ đạo lý ưu sinh ưu dục, vì sự khỏe mạnh của đời sau, hắn chỉ uống vài ly rượu gạo nồng độ thấp mà thôi, sao có thể say túy lúy mà cô phụ việc vui động phòng được chứ. Dương Lăng khoát tay, cất bước đi vào trong nhà. Vài tùy tùng nô tỳ ăn mặc rạng rỡ cười khanh khách tiến lên nghênh đón, đồng loạt chỉnh trang y phục hành lễ. Dương Lăng phát hiện nụ cười của bọn họ có chút kỳ lạ: Quái lạ, lão gia ta cũng đâu phải là lần đầu tiên chứ, sao lại cười kỳ lạ như vậy, giống như đang nhạo báng ta vậy? Dương Lăng đến phòng khách, Hàn Ấu Nương liền bước ra nghênh đón, học theo nam nhân mà vái dài, cười tươi lấy lòng nói: - Chào tướng công. Dương Lăng không hiểu ra sao cả, cũng theo bản năng chắp tay: - Ấu Nươngđây là lễ tiết gì vậy. Hàn Ấu Nương cười phì, hai má ửng đỏ, hai mắt nàng lóe lên né tránh ánh mắt gặng hỏi của Dương Lăng, nói: - Văn Tâm tỷ tỷ ở trong phòng, Nhất Tiên và Ngọc Nhi, Tuyết Nhi ở bên cạnh nàng. Muộimuội không biết gì đâu, không liên quan gì đến muội, tướng công ngủ ngon. Hàn Ấu Nương đỏ mặt chạy biến đi như làn khói, Dương Lăng gọi cũng không kịp, càng giống như bức tượng Kim cang vậy, không mò ra đầu mối nào. Nháo động phòng sao? Ý nghĩ này lập tức xẹt qua trong lòng, Dương Lăng thoải mái mỉm cười: - Vẫn là Ấu Nương thương ta, không nỡ chọc ghẹo ta, trong lòng còn áy náy mà len lén nhắc nhở ta. Ha ha, chẳng phải chỉ là mấy nha đầu thôi sao? Ngoài trừ Nhất Tiên ra thì đều là thị thiếp của ta, các nàng muốn phá ta thế nào đây nhỉ. Ta đã thấy nhiều loại nháo động phòng rồi, để ta đi lãnh giáo một chút xem. Dương Lăng đi đến trước cửa phòng Cao Văn Tâm, xua tay cho bốn nha hoàn canh cửa lui ra. Vừa vào cửa thì hai mắt sáng ngời, ngây ngốc không dám bước tới. Cao Văn Tâm ngồi trên hỉ sàng, đội mũ phượng khăn choàng trên vai, đang nói chuyện với nhóm người Đường Nhất Tiên. Không ngờ Cao Văn Tâm tự mình tháo khăn che mặt xuống, vén rèm châu trước mặt sang hai bên mũ phượng, dưới sự trợ giúp của hỉ phục mũ phượng dung nhan xinh đẹp động lòng người toát ra ngoài. Đôi mắt nhấp nháy trong suốt sáng ngời đang nhìn quanh, nụ cười duyên dáng bên môi làm tim hắn đập rộn ràng. Nhìn thấy hắn, Cao Văn Tâm vội vàng muốn tìm khăn voan che mặt lại, lại bị Đường Nhất Tiên đoạt lấy, sau đó cười hì hì đi về phía Dương Lăng: - Chúc mừng đại ca động phòng hoa chúc, cưới được kiều thê. - Ha ha, Nhất Tiên à, ừmmấy người các muội sao chưa đi ngủ đi? Sắc trời đã muộn rồi. Tuyết Lý Mai nũng nịu cười nói: - Lão gia, có tân lang nào lại tự mình đuổi khách ra ngoài chứ. Chúng muội muốn ở đây đợi Văn Tâm tỷ tỷ nói lời công bằng nha. - Đòicông bằng? Vào động phòng thì công bằng không công bằng gì chứ, đó là nhân đạo. Hơn nữa, chuyện này không thể nói là nam nhân chiếm tiện nghi của nữ nhân phải không? Công bằng hay không chỉ có trời biết thôi. Nếu không phải cũng có Đường Nhất Tiên trong phòng, vì e ngại cô ấy nên không tiện mở miệng, Dương Lăng đã nói hươu nói vượn với thê thiếp của mình một phen, ngụy biện cho hắn một chút rồi. - Lão gia, ngài nói xem Văn Tâm tỷ tỷ lúc mới đến nhà ta vốn là một nô tỳ, không có lý do gì phải gánh vác vì ngài cả, nhưng khi lão gia bị người ta vu cáo hãm hại phải lên pháp trường, Văn Tâm tỷ mặc một thân đồ trắng đến ngăn pháp trường, tình cảm này ngài nói có nặng hay không? Ngọc Tỷ Nhi cười xinh đẹp nói. Dương Lăng ngừng lại một chút, thâm tình nhìn Cao Văn Tâm rồi vái dài một cái: - Thâm tình hậu ý của Văn Tâm, tướng công ghi nhớ trong lòng, suốt đời không quên. Hai má Cao Văn Tâm đỏ bừng, ngòn tay mân mê rìa áo cưới đỏ tươi, cắn môi không nói gì, chỉ đưa ánh mắt thầm kín ẩn tình liếc hắn một cái, khiến trái tim Dương Lăng loạn nhịp. - Đại ca, khi huynh xuống Giang Nam, bất luận là trong nước hay trong lửa, Văn tâm tỷ tỷ cũng tận tâm hầu hạ, không rời nửa bước, trị khỏi bệnh cũ cho huynh, Dương môn có hậu hoàn toàn dựa vào đôi tay Văn Tâm tỷ tỷ. Huynh nói xem ân đức này có lớn hay không? Đường Nhất Tiên cũng nói. Dương Lăng lại vái dài, cười nói: - Lớn, lớn, Văn Tâm thi châm trị bệnh, Dương Lăng trọn đời không quên. Tuyết Lý Mai nói: - Lão gia, khi nghe tin ngài bất ngờ gặp chuyện ở Tứ Xuyên, Văn Tâm tỷ tỷ bỏ mặc những lời nhạo báng của người bên ngoài mà mang linh bài của ngài vào cửa, chỉ xin một thân phận nô tỳ để thủ tiết cả quãng đời còn lại vì ngài. Ngài có cảm động không? Dương Lăng thở dài một tiếng nói: - Dương Lăngcúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Ngọc Tỷ Nhi cười phì nói: - Cần gì nghiêm trọng như vậy, có điều Văn tâm tỷ tỷ đối với lão gia tình thâm ý trọng, có ân có đức, hai người từ lâutừ lâu đã lưỡng tình tương duyệt, nhưng lại ra sức chối từ, vẫn luôn không chịu để rước Văn Tâm tỷ tỷ qua cửa, tỷ muội chúng muội không nhìn được nữa. Trước lúc lão gia rời kinh chính miệng đánh cược với Văn Tâm tỷ tỷ, nói nếu có thể bình an hồi kinh thì sẽ làm gì? - À! Dương Lăng bừng tỉnh đại ngộ, nói: - Các muộicác muội sẽ không thật sự muốn lão gia tata mặc áo cưới đỏ tươi thực hiện nghi thức nam gả nữ hôn chứ? Cao Văn Tâm lúc này cũng mở miệng: - Ba vị tỷ tỷ, đừng đừng làm khó lão gia. - Hì hì, vừa mới vào nhà thì đã đau lòng cho tướng công rồi sao? Đường Nhất Tiên cười hì hì cười nhạo nàng một phen, kiên quyết kéo nàng lên đứng trước mặt Dương Lăng, cười nói: - Đại ca, tỷ muội chúng ta giữ thể diện cho huynh, ở trước mặt người ngoài không làm khó huynh. Bây giờ đều là người trong nhà, huynh cũng đừng khách khí, đổi Trạng nguyên bào cho Văn Tâm tỷ tỷ đi, để "Cao lão gia" của chúng ta mở khăn voan của Lăng phu nhân, rồi huynh dâng một ly trà cho "tướng công" nhà mình, uống rượu hợp cẩn, chúng ta sẽ không lãng phí đêm xuân của huynh đâu. Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân vỗ tay cười to, xông lên giúp hắn thay y phục. Dương Lăng dở khóc dở cười, luôn miệng nói: - Này, càn quấy rồi đó, tata là Quốc công gia đó, ta là tướng công của các nàng. Tacòn làm loạn nữa thì gia pháp hầu hạ. Hai mắt Đường Nhất Tiên đột nhiên sáng lên, vỗ tay cái chát nói: - Đúng rồi, sao lại quên mất gia pháp họ Dương chứ? Thêm cả cái này nữa. Dương Lăng và Cao Văn Tâm giật nảy mình, đồng thanh nói: - Không cần chứ? - Cần, cần, nếu không nhìn thấy thì ta rất khó chịu. Cao Văn Tâm mặt đỏ như lửa, trong mắt lại có vẻ nóng lòng muốn thử làm cho Dương Lăng hết hồn. Trong lòng của hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, không nhịn được vỗ tay nói: - Nhân duyên do trời định, chẳng lẽ đã an bài trong số mệnh từ sớm? Ha ha, ta nhớ ra rồi, Văn Tâm đã thi hành gia pháp với ta rồi, nàng đã đánh mông của ta rồi, đánh rất mạnh đó, ha ha, không cần đánh nữa. - Hửm? Ba ánh mắt hồ nghi nhìn tới nhìn lui trên người họ. Dương Lăng da mặt dày nên không xem ra gì cả, Cao Văn Tâm lại quẫn bách đến nỗi hận không thể chui xuống đất. Đường Nhất Tiên chợt nói: - Được lắm, hóa ra hai người quả nhiên đãhừ hừ, Văn Tâm tỷ tỷ không thành thật! Cởi! Cởi! Cởi! Mau thay y phục. Nhớ lại chuyện xưa, trong lòng Cao Văn Tâm lại ngọt ngào hơn, đôi mắt duyên dáng lặng lẽ nhìn Dương Lăng, vừa vặn đón lấy ánh mắt nóng rực của hắn. Từng chút từng chút ngọt ngào từ khi hai người quen biết tới nay lặng lẽ chảy ra trong lòng, rót vào lục phủ ngũ tạng, nhập vào xương cốt tứ chi, giống như loại rượu lâu năm nồng nàn, khiến chân tay Cao Văn Tâm mềm nhũn, tùy ý Tuyết Lý Mai và Ngọc Tỷ Nhi ba chân bốn cẳng cởi áo cưới cho nàng. Chiếc áo cưới đỏ tươi, làn váy thật dài, mũ phượng gắn đầy châu ngọc, khăn che ngũ sắc, hạt châu như ánh trăng rằm điểm xuyết trên gương mặt xinh đẹp như tiên, mũ phượng được cởi xuống, mái tóc đen như thác nước chảy xuống tăng thêm vài phần dịu dàng quyến rũ. Ánh nến lay động phản chiếu lên hai má một lớp phấn đỏ, gương mặt càng thêm duyên dáng, phong tình ngàn vạn. Khi hai mắt chạm nhau, y phục của hai người nhanh chóng được thay đổi, tân nương trở thành tân lang, xinh đẹp, nhưng tân lang vốn anh khí bừng bừng, khi đội mũ phượng mặc áo váy lại có vẻ chẳng ra gì cả. Đến lúc này không chỉ ba người Đường Nhất Tiên cười gập cả người, mà ngay cả Cao Văn Tâm cũng che miệng cười trộm. Dương Lăng bị mấy người ba chân bốn cẳng đưa tới bên giường ngồi xuống, lại trùm khăn che lên, bỗng nghe một giọng đại hán thô lỗ háo sắc cười nói: - Khà khà khà, tiểu nương tử, đừng thẹn thùng, để gia tháo khăn che của nàng xuống. Lần này khiến cho Dương Lăng giật mình kinh hãi, hắn cả kinh cuống quýt giật khăn trùm xuống, nhìn thấy ánh mắt tinh ngịch của Đường Nhất Tiên mới tỉnh ra mấy vị cô nương này đều là chuyên gia giả giọng. Tuyết Lý Mai không hài lòng trùm khăn lại cho hắn một lần nữa, để Cao Văn Tâm chính tay tháo xuống, còn ra vẻ khinh bạc lấy ngón tay nâng cằm Dương Lăng lên. Chỉ là Đường Nhất Tiên nói tràn lan mấy lượt, Cao Văn Tâm vẫn xấu hổ không nói nên câu Nương tử, cùng tướng công uống chén rượu hợp cẩn nào. Ngược lại Dương Lăng khá nóng nảy, chủ động nói: - Tướng công, mời ngồi, để nô gia dâng trà cho chàng giải khát. Đường Nhất Tiên cười sằng sặc đưa một chén trà lạnh cho Dương Lăng, còn Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân thì đẩy Cao Văn Tâm thẹn thùng ngượng ngập lên ghế ngồi, còn nâng chân nàng lên tạo thành tư thế bắt chéo chân. Dương Lăng bất đắc dĩ, chỉ muốn đuổi ba kẻ gây sự kia ra ngoài. Hắn bất chấp khó khăn đi qua, đưa thẳng chén trà qua. Cao Văn Tâm vừa muốn tiếp, Đường Nhất Tiên đã ngăn cản nói: - Nào có kiểu dâng trà như thế chứ? Ngọc Tỷ Nhi, lúc trước tỷ dâng trà cho lão gia thế nào thì dạy lại cho tân nương tử của chúng ta đi. Ngọc Đường Xuân ngẩn ngơ: - Lúc trước ta dâng trà? Hình nhưhình như lão gia vừa vào phòng liền ôm ta lên giường. Thật ra có một lần, ngài ấy đặt ly trà lên đỉnh mông của người ra, run lẩy bẩy, làm người ta sợ ướt giường nên nằm yên không dám động đậy, mặc ngài ấy khinh bạc Nhớ lại tình cảnh trong phòng của mình, Ngọc Đường Xuân không nhịn được đỏ mặt. Nàng biết hát hí khúc nên động tác dâng trà cho lão gia nào có khó gì, Ngọc Đường Xuân lập tức bước đi nhẹ nhàng đến trước mặt Cao Văn Tâm, lượn lờ lả lướt bái một cái, gương mặt xinh đẹp nghiêng sang bên, hai tay giơ cao qua đầu, yêu kiều nói: - Lão gia cực khổ, nô gia dâng trà cho lão gia. - Thấy chưa? Phải vậy đó, nhanh nhanh nhanh. Việc nàychỉ nói thì cũng thôi đi, nhưng thật sự phải làm theo động tác của đám nương nương sao? Ngọc Đường Xuân làm thật sự là thiên kiều bá mị, một đại lão gia như ta mà làm động tác này thì sẽ ra bộ dạng quỷ gì đây? Không dám kháng nghị với Đường Nhất Tiên đang nháo động phòng, Dương Lăng liền uy hiếp Cao Văn Tâm: - Nương tử, thật sự muốn tướng công dâng trà như vậy sao? - Muộimuội Cao Văn Tâm luống cuống, vội nhìn về phía Đường Nhất Tiên, Tuyết Lý Mai. - Muốn! Muốn! Muốn! Ba kẻ sợ thiên hạ không loạn lập tức trả lời. - Hừ hừ! Được, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Tướng công bái thì bái, nhận đại lễ như vậy của tướng công thì tự mình gánh lấy hậu quả đó. Hắn uy hiếp như vậy trước mắt mọi người ngược lại lại khơi dậy ngạo khí của Cao Văn Tâm. Nàng lập tức thẳng người dậy, khiêu khích liếc mắt nhìn Dương Lăng, hơi nhếch cằm lên, ra vẻ đang chờ hắn dâng trà. Dương Quốc công "xấu hổ e sợ" dâng trà, lại uống một ly rượu hợp cẩn dưới sự chủ trì của Cao Văn Tâm, ba vị cô nương hoan hô một tiếng, lúc này mới ra khỏi cửa. Tuyết Lý Mai chạy được một nửa lại vèo một tiếng vọt trở về, kéo cửa thò đầu vào thăm dò cười hì hì nói: - Tỷ tỷ, đêm nay lửa giận của lão gia rất lớn, ừm, lửa giận rất lớn, Văn Tâm tỷ tỷ tự mình cầu phúc đi nha, ha ha ha ha Tiếng cười càn rỡ bị Cao Văn Tâm đóng cửa phòng ngăn lại bên ngoài. Nàng không yên lòng xoay đầu lại, liếc thấy Dương Lăng đang vội vã cởi bỏ y phục, động tác hơi gấp rút, suýt chút đã đạp nhầm chân váy mà té ngã rồi. Cao Văn Tâm không kìm nổi mà "phì" một tiếng bật cười ra, trên mặt lập tức nở ra hai đóa hoa đào Trong phòng rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, hai người mặc áo lót rất ngay ngay chỉnh tề, yên lặng nằm ở trên giường cách khoảng nửa thước, chậu than hồng đo đỏ đang cháy bùng lên, ánh lửa đỏ phản chiếu lên thân người bọn họ. Cao Văn Tâm khẽ nhúc nhích đầu, hơi e sợ nói: - Tướng công? - Hử? - Chúngchúng ta ngủ đi. - Ừ, đang ngủ mà. - Muộimuội muốn nói, tướng công giận sao? Bọn Tiên nhi chỉ đùa thôi, huynhhuynh đừng trách. - Ta không giận đâu. Dương Lăng hơi trừng mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt: - Đêm nay ta là tân nương tử, nàng mới là tân lang, phải ngủ thế nào thì nàng nói là được, ta không có ý kiến. Cao Văn Tâm nghe xong vừa giận vừa thẹn: - Một cô gái như muội, huynhhuynh muốn muội làm sao chứ? Lại yên tĩnh hồi lâu, hô hấp của Cao Văn Tâm ngày càng dồn dập, Dương Lăng cảm thấy đã đùa đủ rồi, cũng không đành lòng để giai nhân khó xử mà cô phụ một đêm xuân, đang muốn xoay người qua thì đột nhiên chân đụng phải một bàn chân bóng loáng, mềm mịn đang nhẹ nhàng dựa vào, nơm nớp lo sợ mà dán sát vào bắt chân hắn vuốt tới vuốt lui. Dương Lăng suýt chút thì bật cười thành tiếng. Nha đầu kia thật sự muốn chủ động khiêu khích, hành động theo trách nhiệm của trượng phu sao. Nhưng Cao Văn Tâm chỉ đụng hắn vậy thôi chứ không còn động tĩnh gì nữa, chốc lát sau lại có một bàn tay nhỏ nhắn khe khẽ mò qua, kéo kéo cánh tay hắn, dịu dàng nhẹ nhàng gọi: - Tướng công Dương Lăng quay đầu lại, Cao Văn Tâm e lệ, dịu dàng nói: - Tướng công, người ta biết sai rồi, nguyện nguyện chịu tướng công trách phạt. Nàng đáng thương nói: - Chuyệnchuyện của nam nhân, người tangười ta không làm được Dương Lăng bị dáng vẻ đáng yêu của nàng chọc cười ha ha, Cao Văn Tâm đã xấu hổ đến nóng bừng cả mặt. Bỗng nhiên đôi tay kia nhẹ nhàng bị đẩy ra, nàng nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh lấp lánh, sau đó đôi mắt ngập tràn dục vọng kia tiến sát lại, đôi môi anh đào bị mút lấy một cách chặt chẽ. Trong đầu Cao Văn Tâm "oành" một tiếng trống rỗng, thân thể mềm mại lập tức căng cứng lên, sau đó hoàn toàn mềm nhũn. Đầu lưỡi Dương Lăng linh hoạt mở hai hàm răng khép chặt của nàng ra, bắt được chiếc lưỡi thơm tho mềm mại kia, ra sức mút lấy, Văn Tâm chỉ cảm thấy toàn bộ linh hồn bé bỏng đều bị hắn hút bay lên, cả người trống rỗng không biết đang ở đâu. Bàn tay Dương Lăng lần mò xuống dưới eo nàng, lật mình nằm xuống, ôm lấy thân mình Cao Văn Tâm đặt phía trên mình. Thân hình Cao Văn Tâm thon thả dong dỏng, bờ vai vô cùng gầy yếu, lúc này chiếc áo lót bằng tơ trong suốt không thể che hết thân thể thướt tha. Bờ mông của nàng căng tròn, chiếc quần lót tơ lụa màu trắng ngà bó sát trên người, nhìn thấy cả khe mông, nơi sâu thẳm nho nhỏ sau thắt lưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, ánh lửa phản chiếu lộ ra màu da thịt mê người, bờ mông tròn vo tựa như một trái đào mật chín mọng dưới chiếc eo nhỏ nhắn vậy, da mỏng đến muốn nứt ra, hương diễm ướt át. Ấu Nương, Ngọc Nhi, Tuyết Nhi, thậm chí là Mã Liên Nhi quyến rũ trời sinh, tuổi đều còn nhỏ, tuy đẹp nhưng không toát ra được thần thái của nữ tử thành thục này. Cao Văn Tâm là một cô gái thành thục từ ngoại hình đến tinh thần, bộ ngực sữa cao ngất, dù là nằm trên giường cũng khó che giấu đường cong động lòng người kia, vòng eo duyên dáng được nắm chặt lấy, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy vậy, vòng xoáy nhỏ nhắn trên chiếc bụng bằng phẳng xinh đẹp linh động. Đẹp nhất chính là đôi gót sen kia. Khi Dương Lăng ở Giang Nam đã từng rửa chân cho Văn Tâm nên đã biết chân nàng rất đẹp từ lâu rồi, rất có tiềm lực làm một người mẫu chân đẹp, lúc này phản chiếu trong ánh lửa của chậu than, ánh lửa đỏ nóng rực, đôi chân tuyết trắng trần trụi tựa như một đôi trang sức hồng ngọc thiên nhiên vậy, phấn hồng nhẵn mịn, trong suốt lấp lánh. Nhẹ nhàng nâng đôi chân nhỏ nhắn của nàng lên, Cao Văn Tâm lập tức ngượng ngùng kéo chăn gấm che chắn tấm thân mê người kia, chỉ để lại đôi chân đẹp bên ngoài, gót ngọc khẽ cong lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ với mu bàn chân, mảnh mai duyên dáng giống như có thể câu mất hồn phách của người ta vậy. Dương Lăng không kìm lòng nổi nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt ve lấy. Cao Văn Tâm chỉ cảm thấy hai chân vừa ngứa lại vừa nhột, theo bản năng lui chân về, lại không thể tránh khỏi, một cảm giác nhột nhột ngứa ngứa từ hai bên ngón chân chạy dọc theo khắp bắp đùi, khiến lòng nàng cũng run rẩy theo. Cao Văn Tâm được Dương Lăng âu yếm hôn môi đến choáng váng mơ mơ màng màng, từng chiếc từng chiếc áo lót, quần lót, yếm lót không cánh mà bay, thân thể mềm mại trắng mịn như tuyết, trong suốt trơn láng lột ra, đường cong mượt mà như nước động lòng người còn chưa được nhìn kỹ thì Cao Văn Tâm đã ưm một tiếng, đỏ mặt ôm chặt lấy hắn, hai thân thể trần truồng tiếp xúc với nhau. Sóng mắt nàng ướt át mông lung như biển khôi, xấu hổ nỉ non: - Tướng côngtướng công, người tatrong lòng người ta rất thích. Hương vị nữ nhân sâu kín dần dần toát ra, sự dè dặt hàm súc kiêu ngạo của nàng càng thêm mê người so với sự dâm đãng, trong lòng Dương Lăng nóng lên, ôm chặt lấy thân hình mềm mại không xương của nàng, phần cứng rắn mạnh mẽ kia đột nhiên tiến vào nơi mềm mại ẩm ướt của nàng. Màn gấm nhẹ nhàng lay động, đôi uyên ương đùa nước trên tấm màng giống như đang sống vậy, màn trướng buông rủ lay động như nước, giống như hồ nước xanh xanh nơi đôi uyên ương đùa giỡn vậy. Gối thêu uyên ương, kề nhau mà ngủ, tất thảy đều điên loan đảo phượng, Dương Lăng thủ đoạn cao minh trong chuyện mây nước, Cao Văn Tâm tựa như một chiếc thuyền phập phồng trên đỉnh sóng vậy. Một đêm phong lưu, thân thể Dương Lăng hiện tại hơn cả năm xưa, đáng thương cho Cao Văn Tâm là lần đầu, chưa từng chịu mưa gió cuồng phong của hắn. Cao Văn Tâm vừa đau vừa đẹp, lên tiên muốn chết mấy lượt, đến khi phải đau khổ cầu xin, Dương Lăng mới tận hứng mà dừng tay, phu thê ôm nhau mà ngủ. Trời đã sáng trưng, Dương Lăng có thói quen dậy sớm cả đêm vui vẻ nhễ nhại, hôm nay rốt cuộc cũng ngủ quá giờ. Hắn ngáp dài một hơi, vươn cái lưng mệt mỏi ra, đảo mắt nhìn qua thì thấy Cao Văn Tâm lại dậy từ sớm, đang ngồi trước bàn mà cẩn thận chải tóc. Dung nhan sáng sủa, xinh đẹp bức người, chỉ liếc qua một cái mà trong lòng Dương Lăng đã dâng lên cảm giác như vậy. Người đêm qua như rồng như hổ bây giờ còn ngồi dựa trên giường, vậy mà nữ tử yêu kiều thở dốc, không ngừng xin tha đêm qua lại tinh thần sáng láng. Trận phong lưu này rốt cuộc là ai thắng vẫn không thể nói rõ được. - Tướng công dậy rồi. Bàn tay cầm lược của Cao Văn Tâm dừng lại, tuy đã là phu thê, nhưng trên mặt vẫn không nén được ngượng ngùng. Mặt nàng đỏ au buông lược xuống nói: - Thiếp hầu hạ tướng công thay y phục, lát nữa hạ nhân sẽ đến đốc thúc dùng bữa sáng. - Oápoáp oáp Dương Lăng ngáp vài cái to, nói: - Nàng đi ăn đi, ta phải ngủ thêm một lát. - Hả? Cao Văn Tâm vừa nghe thì trợn mắt, cuống quýt tới bên giường nói: - Tướng công, mau dậy đi, lát nữa chàngchàng không dậy, thiếpthiếp làm sao đây? Bây giờ trên dưới mấy trăm người của phủ Quốc công đều đang nhìn đó, người ta không có mặt mũi gặp người đâu. Dương Lăng hàm hàm hồ hồ nói: - Đừng mà, mệt lắm, vừa buồn ngủ vừa mệt, không ăn bữa sáng đâu. Ừmdặn người đến Chư Vương Quán nói hôm nay ta không đến đó được. - Trời ạ! Vậy thiếp sẽ bị người ta đồn thành gì đây? Về sau thiếp cũng không dám ra khỏi cửa này nữa, đêm đầu tiên tân nương tử mới qua cửa mà đã cuốn lấy tướng công., tên của thiếp còn không vang khắp chín thành sao. Vẻ mặt Cao Văn Tâm cầu xin lắc lắc cánh tay hắn, liên tục dụ dỗ khuyên nhủ nói: - Lão gia, đại lão gia của ta, lão gia tốt, lão nhân gia ngài mau dậy đi, xin ngài xin ngài đó, Văn Tâm cầu xin ngài đó. Dương Lăng cố nén cười, cố ý quay người lại để mình bị cưỡi lên, kéo dài gọng nói: - Lão gia không dậy nổi đâu. Đêm qua học theo nữ nhi ngổi xổm dâng trà, đau cả thắt lưng. - Ô, hóa ra tướng công cố ý chọc thiếp, đại nam nhân sao lại nhỏ nhen như vậy chứ? Cao Văn Tâm tức giận vỗ lên mông hắn một cái, chiếc miệng nhỏ chu ra hờn dỗi, lại cười làm lành cầu xin: - Người tangười ta biết sai rồi. Đại lão gia mau mau dậy đi, người tadâng trả tạ tội không phải được rồi sao? - Hừ hừ, nữ nhân đúng là ba ngày không đánh thì đã leo lên phòng lật ngói rồi, thật sự cho rằng lão gia dễ nói chuyện như vậy sao. Không thu thập được nàng sao? Hôm nay ta lười không dậy nổi, xem ai bị người ta chê cười, ha ha, đấu với ta? Tiểu nha đầu! Dương Lăng dương dương đắc ý đang muốn làm khó nàng thêm, nhưng từ xa lại vọng vào một giống nói cực kỳ lớn: - Tiểu nha đầu, ngươi ra đây ngay, có bản lĩnh thì cả đời ngươi đừng ra khỏi hậu viện. Đây là giọng của Lưu Đại Bổng Chùy, Dương Lăng nhất thời lăn người dậy, lỗ tai thất thần nghe loáng thoáng có người nói chuyện, dường như đang răn dạy Lưu Đại Bổng Chùy, sau đó Lưu Đại Bổng Chùy lại hét lên: - Tay phục của ta! Trên y phục của ta toàn lỗ thủng, ăn mày cũng chưa thảm như vậy nữa. Tiểu nha đầu, ngươi ra đây, Quốc công gia, tiểu nhân thật oan uổng, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân a Lộn xộn vậy là đã xảy ra chuyện gì vậy? Dương Lăng vén chăn lên, cong người nhảy bật dậy như một con cá vậy.