Chương 224: Chính Đức phản công

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:21

Vừa nghe Lưu Cẩn tuyên bố tức thì quần thần đều lộ vẻ ngơ ngác, ngay cả ba đại học sĩ và đám người Dương Lăng cũng không ngoại lệ. Thế nhưng bọn họ lại không dám do dự nên bèn vội vàng bước lên quỳ xuống. Lưu Cẩn nhìn sáu người đang quỳ dưới bệ rồng với một vẻ mặt phức tạp, rồi cao giọng tuyên: - Hoàng thượng cải trang tuần tra Đại Đồng cốt để kết đồng minh với Đoá Nhan Tam Vệ cùng chống giặc dữ Thát Đát. Nay nhờ có thống lĩnh thân quân là Uy Vũ bá Dương Lăng hiến kế từ trước, lại đích thân cùng Ngột Lương Cáp của Hoa Đáng thảo luận chuyện ấy, quét sạch kẻ giặc biên cương, lập nhiều kỳ công, bảo vệ cho giang sơn xã tắc ta được an bình. Chiến công ấy thực lẫy lừng, Đại Minh ta hơn trăm năm nay không ai hơn được thế. Chiếu theo quân công mà tiến tước Uy Vũ hầu, phong làm Hữu Trụ quốc Long hổ Thượng tướng quân! Trên điện lập tức trở nên sôi nổi ầm ĩ, đầu của Dương Lăng cũng kêu lên ong ong, nhất thời y cứ ngẩn ra đấy, quên cả việc lĩnh chỉ tạ ân. Đối với một kẻ bầy tôi chỉ vào tuổi đôi mươi mà lại không phải quốc thích, thì việc tấn phong tước Hầu, gia phong chức Trụ Quốc thượng tướng quân (mặc dầu chỉ là chức suông không có thực quyền) là một ân sủng quang vinh thực sự không ai bì kịp. Tùy tiện ban thưởng như vậy, thử hỏi kẻ làm bầy tôi sao có thể không hống hách và khinh nhờn? Tức thì liền có mấy viên quan định bước lên dâng lời ngăn trở, song Lưu Cẩn đã nghiêm mắt nhìn thẳng, cướp lời tuyên tiếp: - Kinh Vũ doanh Trương Vĩnh theo hầu thánh giá, tận tâm tận lực, không thể không tính công. Thưởng cho mãng bào đai ngọc, cho phép cưỡi ngựa, ngồi kiệu vào cung, đồng thời kiêm quản cung Càn Thanh và mọi việc ở Ngự Dụng giám. Trương Vĩnh vừa mừng vừa ngỡ ngàng, liền run rẩy dập đầu hô to: - Lão nô lĩnh chỉ tạ ân! Lưu Cẩn lại tiếp: - Tây Tập Sự xưởng Miêu Quỳ đốc quân bất lợi, vốn nên trừng trị; nhưng Miêu Quỳ dẫn năm nghìn kinh kỵ thâm nhập tận nơi cằn cỗi, nhiễu loạn quân giặc, giải trừ nguy khó cho biên cương ta, có thể nói là vất vả lập nên công. Trẫm thưởng phạt rạch ròi nên đặc biệt ban thưởng cho mãng bào đai ngọc, kim bài tiền bạc, cho phép cưỡi ngựa, ngồi kiệu vào cung, bổng lộc tăng đến ba trăm thạch, kiêm Đề đốc Thượng thiện, Thượng y và Ti thiết, giám sát mọi việc nội cung. Quả nhiên Miêu Quỳ liều mạng đánh một trận đã vớt được lòng yêu thích của Hoàng đế, hắn cũng vội vã mừng rỡ dập đầu tạ ân. - Trong lúc trẫm xuất kinh đi tuần, nhờ có ba đại học sĩ Nội Các chủ trì quốc sự, lo lắng hết lòng, trăm công nghìn việc, khiến trẫm không phải lo về việc triều chính. Đặc cách thăng Đại học sĩ Lý Đông Dương làm Quang Lộc đại phu, gia phong Thái bảo; thăng Đại học sĩ Tiêu Phương và Dương Đình Hoà làm Tả Trụ quốc để khích lệ. Khâm thử! Lúc tiên đế băng hà, Lý Đông Dương đã thăng chức Thái sư, Thái phó, Thượng Trụ quốc, như nay lại ban thêm hàm Thái bảo, đặc cách thăng đến Quang Lộc đại phu; ba quan hàm Thái sư, Thái phó và Thái bảo đều thu thập đủ trên người, ông đã là bầy tôi có chức quan cao nhất, đạt tới ranh giới tối cao của quan văn. Nếu muốn tiếp tục được thăng chức, thì ông phải lập được quân công để tấn tước thôi. Nghe xong đạo thánh chỉ này, Lý Đông Dương đã hiểu dụng ý của Hoàng đế, lần này các học sĩ Hàn Lâm đã khéo quá hoá vụng rồi. Vì muốn khuyên can Hoàng đế phải thường xuyên ở lại trong cung nên bọn họ ra sức chèn ép, hạ thấp chiến công hắn lập được ở Đại Đồng. Hôm nay tiểu hoàng đế lập tức trả đũa, ban thưởng hậu hĩnh cho các đại thần có công. Nếu như bầy tôi hắn mang theo đến Đại Đồng đều lập nên chiến công hiển hách, thì ai còn có thể nói chuyến đi Đại Đồng của Hoàng đế lần này là vô công, vô ích được? Còn về phần ban thưởng ba người bọn họ, hành động đó chẳng qua là để bịt miệng bá quan mà thôi. Cho nên Lý Đông Dương không hề lấy làm mừng, ngược lại ông còn lo rằng Hoàng thượng và quần thần đối chọi với nhau gay gắt như vậy, e rằng buổi đại triều hôm nay sẽ tranh đấu quyết liệt không thôi đây. Tiêu Phương và Dương Đình Hoà cũng đã suy đoán ra được dụng ý của Chính Đức, nhưng việc được thăng lên chức Trụ Quốc vinh hiển thật sự rất hấp dẫn, cho nên sau khi nghe xong tuyên thưởng bọn họ vẫn không khỏi vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, thế là nhất tề quỳ xuống tạ ân. Học sĩ Hàm Lâm là Lư Cẩn đã không thể nhịn thêm được nữa. Nhân lúc ba đại học sĩ lĩnh chỉ tạ ơn đứng dậy lánh sang một bên, ông ta lập tức bước ra khỏi hàng tâu: - Hoàng thượng! Trong khi chuyện Đại Đồng hãy còn chưa có kết luận rõ ràng, há có thể tuỳ tiện ban thưởng tước vị và bổng lộc? Thần xin hoàng thượng thu hồi thánh lệnh, xử lí cẩn thận. Chính Đức mỉm cười đáp: - Ngoài thành Đại Đồng, quân rợ Thát Đát chôn thây hơn vạn. Nếu nói đến kết luận, thì ngay khi đóng nắp ván hòm trên mặt đất trẫm đã đưa ra kết luận rồi, cần gì đến lượt khanh chen vào? Rồi hắn chợt đứng thẳng người dậy, mặt nặng như chì, cười nhạt hỏi lại: - Hay là Lư khanh đang nói trẫm, đường đường là thiên tử Đại Minh, lại nói dối nhằm lừa gạt quần thần? Lư Cẩn đỏ mặt chống chế: - Hoàng thượng thứ tội, thần không hề có ý như vậy. Ý thần là biên quân mạo nhận công tích để cầu xin lĩnh thưởng là thói lệ xưa nay, lớn mật vô cùng! - Lão liếc mắt sang Dương Lăng nói tiếp, ra vẻ ám chỉ - Thần sợ Hoàng thượng bị kẻ nào đó giấu gạt. Chính Đức cười phá lên, rồi ngồi xuống cười nhạo: - Lư ái khanh quá lo lắng rồi! Việc ở Đại Đồng chính trẫm trông thấy tận mắt. Nếu có kẻ nào có thể lấy hơn vạn thi thể rợ Thát Đát để mà gạt trẫm, thì trẫm thực hy vọng bị gạt thêm mấy lần nữa đó. Hắn thấy lại có mấy viên bước ra khỏi hàng muốn giở lại "vở diễn" thường ngày, thì không khỏi bật cười ha hả, rồi lớn giọng: - Các vị ái khanh, trẫm còn có ý chỉ muốn tuyên bố. Lưu Cẩn... - Dạ, Hoàng thượng! - Lưu Cẩn khom lưng thi lễ, cất cao giọng tuyên - Trẫm đi lại chốn biên thùy, trông thấy tướng sĩ biên quân ai nấy một lòng tác chiến kiêu dũng, thề chết quên mình, thiết kỵ Thát Đát tuy mạnh tợn như hổ song cũng không thể đối địch với tướng sĩ Đại Minh ta. Nay ban chiếu ngợi khen, do Bộ Binh truyền đạt đến Tam quan Đại Đồng: Phó tướng Đại Đồng là Vương Thủ Nhân, tác chiến kiêu dũng, nhiều phen thể hiện trí mưu xuất sắc, lập được công đầu trong chiến dịch vây chặt Bá Nhan dưới Bạch Đăng Sơn; nay phong làm Nghị Dũng Bá, trao hàm Tổng binh. Tham tướng Đại Đồng là Hứa Thái lĩnh binh xâm nhập đại mạc, tác chiến có công, phong làm An Biên Bá, trao hàm Tổng binh. Thiên tổng Đại Đồng là Kinh Phật Nhi dũng mãnh vô song, có thể nói là mãnh tướng vô địch, tuyển làm Du Kích tướng quân, phong làm Bình Lỗ Bá. Chỉ huy sứ Thái Nguyên vệ là Trương Dần tác chiến có công, thăng hàm Tổng binh, trao thưởng kim bài ngọc khuê(*). (*) ngọc khuê: dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông Quần thần nghe mà lập tức ngỡ ngàng. Lúc còn tại thế, vua Hoằng Trị đối đãi bầy tôi hết sức độ lượng, song ban thưởng lại thận trọng vô cùng, không thể tùy tiện phong thưởng tước vị. Vị tân hoàng đế này thì ngược lại, coi tước vị huân khanh rẻ rúng như đồng nát, ngay cả một Thiên tổng nho nhỏ cũng được phong làm Bá tước. Khi bá quan bị "đánh" cho ngu người phải vất vả lắm mới tỉnh lại, nhất thời tinh thần quần chúng dâng cao, đang chực "đấu tranh giành lẽ phải" thì hoàng đế Chính Đức lại "phang" tiếp một gậy: - Xét thấy quan binh Kinh doanh thiếu hụt kinh nghiệm tác chiến, sức chiến đấu kém xa biên quân, do đó lệnh cho mười hai đoàn doanh kinh sư luân phiên trấn thủ biên cương để gia tăng chiến lực. Bên cạnh đó, điều động quan binh bốn trấn là Liêu Đông, Tuyên Phủ, Đại Đồng và Diên Tuy vào kinh, bảo vệ kinh sư, huấn luyện kinh quân, giao cho Long Hổ thượng tướng quân Dương Lăng làm thống soái tổng binh bốn trấn. Lời này vừa thốt ra, ngay cả đám quan võ cũng sững sờ. Điều động quan binh bốn trấn vào kinh, đồng thời điều quan binh Kinh doanh đi trấn thủ biên cương, đây chẳng khác nào chia lực lượng phòng vệ kinh sư ra làm đôi, một nửa thuộc về mười hai đoàn doanh, một nửa thuộc về biên quân bốn trấn, mà Dương Lăng thì nắm giữ lấy binh quyền bảo vệ an nguy cho toàn bộ kinh sư. Một nhân vật đứng sau hậu trường đã có thực lực khống chế mật thám Nội xưởng, nắm giữ quyền lực thu thuế của Đại Minh; khi y bước ra sân khấu, trong tay lại nắm giữ quân lực hùng mạnh như vậy. Một khi y nảy sinh dị tâm với triều đình, thiên hạ còn ai có thể khống chế được y? Lần này thì ngay cả đám võ tướng vốn vui mừng vì được Hoàng đế trọng thưởng quân công cũng trở nên thắc thỏm bất an. Lưu Đại Hạ nhíu hàng mày trắng, càng nghĩ càng thấy bất an. Lão tuy biết rằng vào lúc này đây Dương Lăng đang quyền bính ngất trời, cho dù là lão, đường đường Binh Bộ thượng thư và nguyên lão bốn đời triều đình cũng đừng hòng đả động được đến Dương Lăng. Nhưng nay sự tình trọng đại, lão thật sự không thể giữ im lặng mãi được nữa, nhất định phải nghĩ cách ngăn trở hành động hoang đường của Hoàng thượng. Lão đưa mắt nhìn hai bên, ánh mắt chạm cùng đám người Hàn Văn và Mã Văn Thăng, đôi bên đều ngầm gật đầu tỏ ý. Dương Lăng không ngờ hôm qua Chính Đức bị đám quan văn đả kích một trận, hôm nay lại giở ra thủ đoạn cực đoan như vậy. Có lẽ theo ý hắn thì làm thế là bày tỏ thêm lòng tin cậy đối với mình, nhưng làm vậy rõ ràng là hắn đang đẩy mình lên giàn hỏa thiêu. Với phần quyền lực này, y quả thực có thể vượt qua quần thần, trở thành quyền thần đứng đầu triều, dưới một người trên vạn kẻ. Nhưng mình có căn cơ gì? Tuổi mới đôi mươi mà đã trở thành bầy tôi có phẩm quan cao nhất triều đình, đây chắc chắn là họa chứ không phải là phúc. Dương Lăng biết rõ tính khí của vị tiểu hoàng đế này. Việc hắn hoàn toàn tin tưởng và thu xếp trọng dụng mình như vậy chắc chắn là do bá quan chọc giận nên quyết tranh đấu. Vì vậy lúc này mình không thể bước ra khước từ khiến hắn phải bẽ mặt trước mặt quần thần. Tài quyền, binh quyền, quyền cai quản Nội xưởng, nhất định phải nhường bớt một thứ. Nếu một mình ôm tất, ắt sẽ bị bá quan nghi kỵ. Trong đầu Dương Lăng liền xoay nhanh như chong chóng đề tìm cách ứng phó. Trong lúc đó, dường như Chính Đức hết sức hài lòng với cảnh kim điện trở nên sôi sục sau ý chỉ của mình. Có thể khiến đám quan viên ngu muội cổ hủ đáng ghét này kinh hoảng thất thố như vậy, Chính Đức chỉ cảm thấy giải toả được cục tức lớn trong lòng. Hắn hết sức khoái chí cười nói: - Các vị ái khanh! Ý trẫm đã quyết, thánh chỉ đã ra, các khanh không cần phải nhiều lời. Ba đại học sĩ và Lục bộ Cửu khanh nên mau chóng đề ra chương trình buôn bán với Đoá Nhan Tam Vệ và Nữ Chân Tam Bộ. Người không giữ chữ tín được thì không ra người, huống hồ là vua? Để qua hơn tháng nữa, xuân ấm hoa nở, trẫm muốn có những thành trấn được quân đội bảo vệ chuyên để giao thương, con dân Đại Minh và các bộ Ngột Lương Cáp buôn bán qua lại như mắc cửi! Rồi hắn khoát tay, như thể thị uy: - Các vị ái khanh còn có bản tấu gì thì hãy mau trình lên. Báo phòng của trẫm đã xây sửa xong, vài hôm nữa trẫm sẽ dời đến Báo phòng. Khi ấy các khanh có tấu chương gì cứ trình thẳng đến Báo phòng là được. "Sao chứ? Hoàng thượng muốn dời khỏi hoàng cung để đến Báo phòng ở?" Đám lão thần lần lượt bị hết ý tưởng kỳ quái này đến ý tưởng đáng sợ khác "đập" cho xây xẩm mặt mày. Vốn đám quan văn cùng mục tiêu cùng mục đích nay đã chia rẽ thành mấy phái. Kẻ thì phản đối phong thưởng quá tay; kẻ thì tuyên bố là từ khi Đại Minh được thành lập, Kinh doanh đã cáng đáng trọng trách bảo vệ Kinh sư, không thể tùy tiện thay đổi nơi đồn trú; kẻ thì lại yêu cầu Hoàng thượng không thể tự tiện rời khỏi hoàng cung mà dời đến ở biệt viện. Vừa có người bước xuống, liền có kẻ tiến lên, cứ loạn cào cào cả ra. Thế là hiệu quả giảm hẳn, hoàn toàn không thể hình thành một luồng khí thế mạnh mẽ. Chính Đức ngồi ngự bên trên chỉ cần sử chiêu Thái Cực quyền, đưa qua đẩy lại một tí, liền có thể hết sức dễ dàng thoát khỏi sự cật vấn của các quan viên. Đại triều hội trên Kim Điện biến thành cái chợ. Dương Lăng chợt để ý thấy Lưu Cẩn vô tình nhếch mép cười xảo trá, bèn không khỏi rùng mình, chợt nhớ đến việc hội triều hôm nay có rất nhiều điểm bất bình thường. Tiểu hoàng đế tuổi trẻ hăng hái, hắn lập được công to, song ngay khi hồi kinh lại bị bá quan chèn ép bôi nhọ, với tính tình xốc nổi của hắn, thì phong thưởng bừa bãi do bị kích động là việc có thể xảy ra. Nhưng thực hiện việc đó một cách mạch lạc đến như vậy, từng sự tình một được tung ra, phân tán sự chú ý của bá quan; phần tâm cơ ấy e rằng không thể là của Chính Đức được. Là Lưu Cẩn! Trong lòng Dương Lăng chợt loé lên ý nghĩ đó. Trong mấy vị cận thần có thể gây ảnh hưởng đến Hoàng đế thì Cốc Đại Dụng đang bợ đỡ mình chờ đi Giang Nam mò vớt tiền bạc; còn Trương Vĩnh, Miêu Quỳ và mình hợp tính với nhau, hơn nữa cả ba cùng nhau trở về, bọn họ cũng không có cơ hội để làm việc này. Nhưng nếu là Lưu Cẩn, với tính cách của lão liệu sẽ đổ thêm dầu vào lửa mà giúp mình nắm thêm nhiều quyền lực? Lưu Cẩn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ti Thuế Giám nằm trong tay mình. Lão sẽ vô tư vậy sao? Quyền thu thuế vốn là nằm trong tay ti Lễ Giám, nay lại nằm trong tay mình. Xưởng vệ quản chế bá quan vốn đều nằm dưới sự quản hạt của ti Lễ Giám, song Nội xưởng của mình lại cờ riêng một ngọn, liên hệ trực tiếp với Hoàng đế mà không cần qua ti Lễ Giám. Mười hai đoàn doanh của Kinh sư cũng nằm trong tay ti Lễ Giám, nay lại... Muốn lấy được vật gì thì tất phải cho đi đã. Trên đời này không có ai là bạn bè vĩnh viễn. Mình chính là tảng đá chắn trước mặt Lưu Cẩn, không dẹp mình đi, cái chức Nội tướng của lão sẽ mãi mãi chỉ là hữu danh vô thực. Khoảng thời gian này Lưu Cẩn đã đứng vững gót trong kinh cho nên lão bắt đầu tính kế với mình đây. Mắt nhìn đám quần thần đang tranh cãi loạn cào cào mà đa phần đều hướng sự bất mãn và kiêng kị về phía Dương Lăng, Lưu Cẩn không khỏi mừng thầm: cái tên tú tài nghèo đó quả nhiên có chút tài quỷ, kế này thực tuyệt. Dương Lăng đi theo Hoàng đế đến Đại Đồng một chuyến, lập được công lao to tát như thế, khẳng định Hoàng thượng sẽ muốn phong thưởng cho y. Nay mình tiếp cho y chút sức lực, nâng y lên cao hơn, quyền lực càng lớn hơn, quả nhiên y cũng đắc tội với nhiều người hơn. Hừ hừ! Hiện nay triều thần và nội cung đều bất mãn với Dương Lăng, xem ra ngày mình lật đổ y lên thay không còn xa. Đại triều hội tranh cãi mãi vẫn không có kết quả gì. Đám hủ nho làm ầm ĩ cho đến lúc bãi triều thì mới vội vã chạy về nhà, chuẩn bị chong đèn thức đêm viết nên bức tấu chương nghìn vạn chữ, tảo triều sớm mai sẽ lại tái chiến. Dương Lăng nhận chỉ thỉnh an hậu cung, song lại không thể đi ngay. Sau khi bãi triều, sáu vị đại thần vừa được ban thưởng phải ở lại nhận phong thưởng. Dương Lăng thay mũ ô sa trong phòng trực đêm, sau đó được tiểu thái giám dẫn đi nhanh thẳng đến hậu cung. Khi đi qua điện Bảo Hoà, một tay võ quan mỉm cười thi lễ: - A, hoá ra là Dương đại nhân! Hạ quan Bố Hành Vũ chúc mừng Dương đại nhân thăng quan tấn chức. Dương Lăng ngước đầu lên nhìn, nhận thấy người này là một võ quan Cẩm Y Vệ trong cung. Hắn ta mặc quan bào màu xanh vẹt, quần đỏ giày đen, khuôn mặt gầy gò vàng lợt, gò má nhô cao, mày ngài mắt sáng; trông quan bào thì hẳn là Đô úy Cẩm Y hàm tứ phẩm. Dương Lăng tấn thăng Hữu Trụ quốc Long Hổ thượng tướng quân, là quan lớn hàng nhị phẩm, cho nên người nọ vái dài một vái theo lễ quan trường, rất mực cung kính. Dương Lăng vội vã bước lên đưa tay đỡ lấy, cười nói: - Tướng quân hãy đứng dậy, gặp nhau trong cung chớ nên đa lễ. Võ quan áo xanh bèn nương thế đứng dậy, khiêm nhường cười nói: - Toàn thể Cẩm Y Vệ ai nấy đều hết mực kính phục đại nhân, cũng nhờ Cẩm Y Vệ có thể bồi dưỡng ra nhân tài kiệt xuất như đại nhân đây mà có thể kiêu ngạo với mọi người. Gặp được đại nhân, hạ quan sao dám không lấy đại lễ để yết kiến. Ánh mắt Dương Lăng thoáng ngưng lại, y quan sát kỹ tay võ quan nọ. Thấy hắn hơi có vẻ kích động, trong ánh mắt chứa chất sự căm phẫn và uất ức mang theo sự khao khát và hy vọng, Dương Lăng mới giật mình bừng tỉnh. Xem ra mấy ngày nay Cẩm Y Vệ bị Lưu Cẩn chèn ép không ít, thật sự đã khơi dậy lòng chung thù địch trong toàn thể Cẩm Y Vệ. Y hơi mỉm cười rồi đáp: - Nào dám! Nào dám! Dương mỗ nhờ có Cẩm Y Vệ mới được tuyển chọn đề bạt, có được thành tựu ngày hôm nay. Tuy nay đã tự lập môn hộ, nhưng Dương mỗ vẫn coi Cẩm Y Vệ là người một nhà. Mâu đại nhân dạo gần đây vẫn khoẻ chứ? Bố Hàn Vũ nghe y nói như vậy liền như thở phào, mừng rỡ đáp: - Mâu đại nhân vẫn khoẻ, từ lúc Dương đại nhân đi Đại Đồng, Mâu đại nhân vẫn mãi mong ngóng ngài luôn. Dương Lăng điềm nhiêm cười bảo: - Hôm qua vừa mới hồi kinh, Dương mỗ nhớ nhung người nhà, cho nên vẫn chưa gặp mặt các lão bằng hữu. Đợi ta xuất cung rồi sẽ đi gặp Mâu huynh một chuyến. Trong mắt Bố Hành Vũ thoáng loé lên một tia mừng rỡ, hắn liền vội chắp tay thưa: - Dạ! Dạ! Đại nhân công vụ bộn bề, hạ quan không dám quấy rầy thêm. Xin mời. Dương Lăng chắp tay, ánh mắt hai bên chạm nhau ngầm hiểu ý, rồi y đi vòng qua người hắn, thẳng đến hậu cung. Hôm nay tam hậu triệu kiến, chắc hẳn là muốn quở mắng mình một phen. Dương Lăng vốn còn có chút lo lắng, sau đó y dẹp bỏ cương vị nương nương và suy nghĩ dưới góc độ cương vị bà, mẹ và vợ của Chính Đức, dần dà y dò đoán được tâm tư của bọn họ. Với bản lĩnh miệng lưỡi dụ dỗ khách hàng mua bảo hiểm của mình, y sớm đã nghĩ ra cách đối phó, cho nên không lo lắng lắm. Mà hôm nay hết bị Chính Đức phong hầu lại đến thăng quan, trong lòng y còn nghi ngờ Lưu Cẩn, nên càng không thể để tâm lo lắng đến những vấn đề này. Bát Hổ bên cạnh Chính Đức vốn không hề ôm mộng lớn, nhưng rồi theo sự gia tăng của địa vị mà lòng tham của con người lại tăng theo. Từ trước đến nay, Dương Lăng chưa hề coi bọn họ là yêu ma quỷ quái, là gian nịnh cả ngày nghĩ cách hại người, nhưng cũng không hề đánh giá cao phẩm hạnh của bọn họ. Bá quan trong triều cứ cả ngày rao giảng đạo đức văn chương, nhưng thử hỏi đối với những chướng ngại vật cản trở con đường hoạn lộ của bọn họ, có mấy ai có thể bỏ qua, không để tâm chèn ép? Cho dù là bầy tôi trung thành cương trực như Lưu Kiện, Tạ Thiên và Hàn Văn, chẳng phải cũng dồn hết tâm trí tìm cách chèn ép trợ thủ Tiêu Phương lúc nào cũng dâng tấu vượt cấp hy vọng có thể xuất đầu lộ diện đó ư? Đừng nói chi tới Lưu Cẩn là kẻ có tư cách đạo đức không ra gì. Dương Lăng vốn còn tính lợi dụng lợi ích khổng lồ của việc dỡ bỏ lệnh bế quan tỏa cảng để hấp dẫn Lưu Cẩn, tạm thời xếp lại mâu thuẫn đôi bên. Đáng tiếc... Lưu Cẩn thân là Nội tướng, rõ ràng không cam lòng đi làm tùy tùng cho mình; nhất là phần lớn quyền lực của mình lại được tách ra từ ti Lễ Giám, đó lại càng là một mồi lửa cho hồi minh tranh ám trước sau cũng xảy ra giữa hai người. Mà nay... lão đã không thể chờ được nữa rồi. Nghĩ đến đây, Dương Lăng không khỏi tâm sự trùng trùng, thở dài: đứng trên bục đài quyền lực cao ngất, chỉ sơ suất một tí sẽ rơi vào hiểm cảnh ngã ngựa. Nếu như có kẻ giở trò minh thương ám tiễn với mình, thì nguy hại của nó thực sẽ hơn xa kẻ địch cầm gậy đốt đuốc ban ngày. Nhưng đối phó với Lưu Cẩn nào có dễ dàng? Nếu Hoàng đế đứng ngăn ở giữa là ô dù của mình, chẳng lẽ hắn ta lại không phải là ô dù của Lưu Cẩn hay sao? Nhất là vào thời điểm hiện tại. Nếu như trước đây, trong mắt những quan viên tự xưng là trung thần, mình chỉ là một tên nịnh thần lôi kéo nhà vua ham chơi đi du ngoạn, thì nay trong lòng bọn họ mình lại là gã quyền thần đáng để kiêng kị. Muốn đối phó với Lưu Cẩn, muốn làm việc lớn mà mình thật sự cần làm, thì ắt phải lui xuống, rời khỏi nơi đầu sóng ngọn gió, không thể để bị quấn vào trong cuộc tranh đấu quyền lực. Nhưng Chính Đức chịu sao? Phải làm sao, làm sao để đập tan sự nghi kị của bá quan đây? Dương Lăng khẽ nhíu mày trầm tư, chắp tay sau lưng bước đi chậm rãi. Phía trước chợt có tiếng người cười nói: - Chậc chậc chậc! Uy Vũ hầu gia thực có nhã hứng, bước đi thong dong như dạo nơi sân vắng. Sớm biết Dương đại hầu gia ngươi thong dong bình tĩnh như vậy, bản công chúa đã không phải vội vã chạy tới hộ giá cho ngươi rồi. Dương Lăng ngước đầu lên nhìn, hai cô con gái xinh đẹp vận áo lụa trắng tinh đang đứng yêu kiều trước mắt. Tay áo trắng tươm mềm mại bó sát vào người không vẩn bụi trần, nhưng người trong bộ quần áo ấy khuôn mặt trắng ngần như tuyết, càng rạng rỡ xuất trần. Hai người con gái, một cao một thấp. Người cao thì thanh mảnh như ngọc đẹp, ngực tròn eo thon; người thấp thì xinh xắn lung linh, khuôn mặt trái xoan lúc giận lúc vui đều đẹp vẫn mang theo bảy phần ngây thơ và thánh khiết. Mái tóc hai người hơi búi cao, làm tôn lên cần cổ trắng mượt như tuyết. Dương Lăng giật mình thất kinh, liền vội bước lên mấy bước khom lưng thi lễ: - Thần Dương Lăng ra mắt Trưởng công chúa điện hạ, công chúa Vĩnh Thuần điện hạ! Suy cho cùng công chúa Vĩnh Phúc và y đã lâu không gặp, nỗi nhung nhớ mông lung trong lòng thiếu nữ đã phai nhạt, thấy y đã bớt câu thúc, nàng cảm thấy gần gũi và thoải mái hơn. Nàng khẽ mỉm cười đáp: - Bình thân! Chúc mừng Dương đại nhân tấn tước Hầu gia. Công chúa Vĩnh Thuần cười hì hì chen vào: - Chỉ có điều vị Hầu gia mới được tấn tước này sắp sửa bị Thái Hoàng thái hậu, Thái hậu và Hoàng hậu nương nương tam đường hội thẩm, trị cho đầu tro mặt trấu rồi! Dương Lăng thấy hai chị em mỗi người một vẻ yêu kiều này, ống tay áo hoa thít chặt, quần bó sát đùi, lộ ra đường cong quyến rũ của đôi chân xinh xắn, đoán rằng bọn họ không vận cung trang là vì mới vừa chơi xong trò gì đấy. Quả nhiên, công chúa Vĩnh Thuần cười bảo: - Bản công chúa đang vừa chơi đá cầu với tỷ tỷ thì phải chạy lại hộ giá cho ngươi. Ngươi sẽ tạ ơn chúng ta thế nào đây? Dương Lăng không ngờ hôm qua hoàng đế Chính Đức đã nói phét trên thánh chỉ, hoá ra cái gọi là "hộ giá" cho y lại là phái hai cô muội muội tới giúp đỡ. Đúng là "Miệng không có râu, làm việc không đâu". Ba con cọp cái nổi giận thì hai tiểu nha đầu này cứu giúp được gì cho mình? Y dở khóc dở cười hỏi: - Vi thần đa tạ hai vị công chúa trượng nghĩa giúp đỡ. Không biết tiểu công chúa muốn thần tạ ơn như thế nào đây? Vĩnh Thuần vỗ tay cười nói: - Việc đó dễ thôi! Nghe nói hoàng huynh muốn dời đến Báo phòng ở, nơi đó có rất nhiều sư tử cọp báo lắm đúng không? Hoàng huynh chưa từng dẫn bọn ta ra ngoài chơi, nếu ngươi có thể khuyên bảo hoàng huynh cho bọn ta ra ngoài chơi, thì đó sẽ coi như là tạ lễ vậy. Dương Lăng lập tức muốn lắc đầu. Đây không phải là chuyện giỡn chơi à, tiểu thư con nhà giàu bình thường còn không được rời khỏi cổng của nhà trong nữa là. Lừa gạt công chúa xuất cung? Vậy chẳng phải bá quan sẽ... Trong đầu Dương Lăng chợt loé linh quang, y đột nhiên nghĩ đến một biện pháp giữ mình rất hay, thế là bèn tươi cười: - Đại trượng phu lời hứa đáng giá nghìn vàng, chúng ta một lời đã định!