Chương 398: Chuyện tình của tướng quân

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:42

- Nếu Triệu Toại sinh ở thời loạn vẫn có thể xem là hào kiệt một phương, phong hầu bái tướng sợ cũng không phải khó, đáng tiếc... Dương Lăng đứng trên cồn cát, nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy về phía đông ngậm ngùi cảm thán. Nước sông ào ạt chảy về đông, sóng biếc tung trào xóa hết mọi dấu vết. Năm tháng dần trôi, vương hầu tướng lĩnh, giang hồ thảo khấu chẳng qua đều hóa thành hư vô, có lẽ chỉ có trời đất này, chỉ có núi cao sông rộng này mới tồn tại vĩnh hằng. - Như vậy cũng không tệ, đại trượng phu sống trên thế gian này, có người muốn kiến công lập nghiệp, có người muốn lưu danh thiên cổ. Triệu Toại có nhân có nghĩa, tuy sự nghiệp chưa thành nhưng cũng là anh hùng thảo khấu uy võ nhất trong một trăm năm nay từ khi Đại Minh lập quốc, đủ để ghi vào sách sử, lưu danh thiên cổ rồi. Mã Liên Nhi dựa vào bên người hắn, dịu dàng nói: - Còn có Hồng Nương Tử đã qua sông, mặc dù họ đều là địch của phu quân, nhưng không thể phủ nhận họ đều là những anh hùng vô song. Đáng tiếc không gặp thời, nếu không so với Đường Trại Nhi năm đó, muội thấy Hồng Nương Tử còn lợi hại hơn vài phần. Trong mắt nàng có ý tán thưởng khó mà giấu được. Nàng vừa nhắc tới Hồng Nương Tử, sắc mặt của Dương Lăng liền sa sầm. Liên nhi không hề gì, hơn nữa là Hồng Nương Tử làm chủ nên mới thả nàng, trong lòng Dương Lăng không còn oán hận Hồng Nương Tử. Nhưng nàng ấy ngày càng đi xa trên con đường tạo phản, càng đi càng dấn sâu, nếu trước kia có thể bắt được cô, Dương Lăng có thể xóa tội cho nàng. Nhưng hiện tại nàng rõ ràng đã trở thành thủ lĩnh của kẻ tạo phản, sao hắn có thể gánh thay đại tội tru di cửu tộc cho nàng đây? Chẳng những không gánh nổi, thậm chí bản thân còn phải làm người đích thân trừng phạt nàng, làm sao có thể chịu được ân tình này? Dương Lăng sầu não trăm bề, không muốn nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng này nữa. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Liên nhi thong thả đi về phía cồn cát, hung hăng đạp đổ một cây xanh mọc trên cồn cát. Dương Lăng thuận miệng hỏi: - Cô ta... không có làm khó nàng chứ? Mã Liên Nhi cười nhạt, dịu dàng nói: - Không có, hai quân giao chiến, động một chút là chết hơn ngàn vạn người. Thứ muốn lấy là thành trì, thứ muốn đạt được chính là thắng bại, cô ta giết một nữ nhân như muội có lợi gì chứ? Triệu Phong Tử, Hồng Nương Tử là đạo tặc mưu nước, không phải phỉ tặc, cần gì phải làm chuyện vặt vãnh này? - Hơn nữa Hồng Nương Tử vẫn giữ hào khí của người trong lục lâm. Dưới thành Kim Lăng, muội và cô ta đã so tài cưỡi ngựa, bắn cung, ngoại trừ công phu cận thân, có thể xem như hai bên ngang ngửa, hẳn là có phần... thông cảm lẫn nhau. Với lại nương tử nhà huynh ngoan ngoãn, biết lấy lòng, biết nịnh nọt này, cô ta vui vẻ thì thả muội ra thôi. Tuy Dương Lăng bụng đầy tâm sự nhưng vẫn bị nàng chọc cười sảng khái. Hắn càng sết chặt tay nàng hơn, nói khẽ: - Liên nhi, đêm qua ta lo muốn chết đi được. Ta đứng ở trong sân, trong đầu toàn nghĩ đến đủ chuyện không hay, lo cho nàng bị lăng nhục, lo cho nàng bị giết chết. Nếu không phải sáng sớm ta lập tức khởi binh đến bao vây tiêu diệt bọn họ, mà gắng chờ thêm ba bốn ngày, đầu của tướng công nàng sẽ bạc trắng hết cho xem. Mã Liên Nhi nắm lại tay hắn, càng siết chặt hơn: - Khi người ta bị bắt quả thực không nghĩ nhiều đến vậy. Muội chỉ nghĩ: "Lần này toi rồi, mình sắp chết rồi, tên đàn ông vô lương tâm kia suốt ngày bận rộn không thèm ngó ngàng đến mình, sau này hắn muốn gặp cũng không gặp được, sau đó... Không biết hắn có thể nhớ mình bao lâu nữa, có khi nào hoàn toàn quên Liên nhi hay không, vừa nghĩ đến đó, trong lòng muội khó chịu không thôi. Dương Lăng không kìm lòng được ôm chặt eo nàng, dịu dàng nói: - Liên nhi, sau này tướng công không cho nàng rời xa ta nữa, lần này ta nhất định sẽ dẫn nàng về kinh. Mã Liên Nhi ngẩng mặt lên nhìn hắn, hai mắt ngời sáng. Chỗ bị trói trên cánh tay hơi sưng đỏ, lòng bàn tay mướt mồ hôi được Dương Lăng nắm lấy có chút nhói đau, nhưng đồng thời cũng có cảm giác ấm áp truyền từ cánh tay vào lòng khiến trái tim Liên nhi bồi hồi thổn thức, ấm áp vô cùng. Những lời trêu chọc trách cứ Dương Lăng chực chờ vuột khỏi miệng cũng tan ngay trên đầu lưỡi, trong mắt chỉ còn hạnh phúc, sự thỏa mãn và niềm vui sướng. Từ khi nàng đính ước với Dương Lăng, hai người gần ít xa nhiều, hiện giờ con gái đã ê a học nói rồi mới có thể thực sự đoàn viên. Nỗi niềm tương tư triền miên này cuối cùng cũng có hồi báo, trong lòng sao không kích động cho được? Hứa Thái vội vàng chạy ra đón. Mã Liên Nhi đỏ mặt rời khỏi lòng Dương Lăng. Nàng quá mức say sưa, lúc này sực nhớ là đang ở trước mặt ngàn vạn quan binh, không thể thân mật quá mức với phu quân. Dương Lăng hứng thú nhìn nàng: - Cô gái nhỏ này, sau khi làm vợ làm mẹ thì chín chắn hơn nhiều, không còn là tiểu cô nương lúc trước chỉ biết kiêu căng khoe khoang. Hắn quay sang nói với Hứa Thái: - Tình hình thế nào? Hứa Thái chắp tay nói: - Vì các lộ nhân mã chém giết loạn xạ nên chiến trường cực kỳ hỗn loạn, hiện tại nhân mã vẫn đang tập trung. Triệu Phong Tử bảo vệ cầu nổi nghiêm ngặt, yểm hộ khoảng năm ngàn phỉ tặc qua sông. Lộ quân Lưu Huệ chạy xuống từ Phượng Hoàng Lĩnh đã bị tận diệt, hiện giờ Hồng Nương Tử không gây được sóng gió gì nữa. - Ừ, tình hình tàn quân Dương Hổ thế nào? - Hai vạn đại quân Dương Hổ sau khi tự tan rã liền bị quan binh chia nhau tiêu diệt, hiện giờ chỉ có lộ quân Lý Dạ Ẩn còn đủ người. Có điều y đang bị vây ở Hoàng Kim Lĩnh, khi nãy mới có khoái mã đưa chiến báo tới, Lý Dạ Ẩn ba lần phá vây xuống núi đều bị đuổi về. Hiện tại có ba lộ quan binh đang tập hợp đội ngũ đến Hoàng Kim Lĩnh, tăng thêm lực lượng tấn công lên núi, hôm nay nhất định có thể diệt sạch bọn chúng. Chỉ có đám Bạch Y quân chạy tán loạn này khá phiền toái, bọn họ chia ra mỗi nhóm khoảng một trăm người, ước chừng có hơn mười nhóm bại binh Bạch Y quân đang lưu lạc không mục đích ở khắp nơi. Hôm qua Binh bộ và Hình Bộ Nam Kinh hạ lệnh cho quan phủ, Tuần Kiểm Ty, Đoàn Luyện địa phương cùng phối hợp với quan binh bao vây tiêu diệt, hiện tại chỉ cần có thời gian. Dương Lăng gật đầu, Hứa Thái lại nói: - Quốc công, bây giờ chúng ta có cần phái người vượt sông, truy kích nhóm tàn quân Hồng Nương Tử? Dương Lăng nói: - Hiện tại bắc cầu cho binh mã qua, bọn chúng đã sớm chạy hơn trăm dặm, kết quả truy đuổi bọn chúng chạy đầy Hà Nam, không hiểu hướng chạy của chúng mà mù quáng đuổi theo thì không ổn. Mã Liên Nhi nghe thấy vậy, đột nhiên sực nhớ một chuyện, bèn thốt lên: - Muội... muội ở trong quân Hồng Nương Tử từng vô tình nghe được một câu, có lẽ... liên quan đến hướng đi của họ... Dương Lăng và Hứa Thái đều kích động, Dương Lăng vội hỏi: - Nói cái gì? Liên nhi nói: - Muội bị nhốt trong quân của Hồng Nương Tử, từng thấy tên thủ lĩnh bị muội bắn bị thương tới tìm Hồng Nương Tử, lúc y rời đi có lẩm bẩm nhắc đến Thiểm Tây, Thương Lạc... Hứa Thái phấn khích tự gõ đầu mình, nói: - Quốc công, lời Mã cô nương nói nhất định là đúng rồi. Khi phân tích chỗ mà bọn chúng có khả năng tiến công ở Hà Nam, chúng ta liền phán đoán bọn họ sẽ chọn Quan Trung, Quan Trung tây có Đại Tán Quan, đông có Hàm Cốc Quan, bắc có Hào Quan, nam có Võ Quan, có thể nói quốc gia bốn ải, một người trấn ải, vạn người không qua được. Năm đó Di Lặc giáo nổi dậy cũng chọn Thiểm Tây đầu tiên. - Chỉ là chúng ta không ngờ Triệu Phong Tử không phụ với tên "điên" (chữ Phong trong tên nv này có nghĩa là điên), dám mạo hiểm đột kích Kim Lăng. Giờ đây đánh chiếm Kim Lăng thất bại, y chạy về hướng tây đến Thiểm Tây, tính kế sau chu toàn với quan binh ở cao nguyên và trên núi là lựa chọn duy nhất của chúng. Sau đó sẽ xác minh lời của Mã cô nương, xem ra lần này chắc chắn chúng tháo chạy đến Thiểm Tây. - Thiểm Tây? Dương Lăng không hề lên tiếng, hắn thong thả bước đi, nghĩ ngợi một chút lại hỏi Liên nhi tường tận về tình hình lúc đó, sau đó dùng roi ngựa gõ nhẹ vào hộ giáp trên đầu gối, chìm vào suy tư. Giang Nam không thể ở lại, rất có khả năng họ chạy đến Thiểm Tây lập mưu phát triển. Những tên sơn tặc có rất nhiều trong đám này, khi ở huyện Bình Nguyên tỉnh Sơn Đông đã bàn chuyện công khai không hề kiêng nể, để cho hai nạn dân nghe được lộ trình hành quân. Hôm qua ở quân doanh Triệu Toại sau khi đại bại, tin tức Liên nhi vô tình nghe thấy hẳn là không giả, nhưng vấn đề là lúc ấy Triệu Toại còn sống. Hiện giờ thi thể ba huynh đệ Triệu thị cũng đã tìm được, các tướng lĩnh có chí chiến đấu đã chôn thây toàn bộ trên bờ Trường Giang. Thôi Oanh Nhi căn bản muốn mượn sức của những kẻ tạo phản báo thù cho cha, nàng không có dã tâm cướp thiên hạ. Hiện giờ nàng đã báo được đại thù, cần gì đến Thiểm Tây nữa? Liệu nàng có trở về Hà Bắc, chạy vào Thái Hành Sơn làm lại sơn tặc? Chí hướng lớn nhất của nàng... cũng chỉ là làm một sơn tặc ân oán phóng khoáng mà thôi. - Quốc công, theo ty chức thấy, tin tức này hẳn là không giả, chúng ta nên lệnh cho phía Thiểm Tây lập tức bố trận. - Hả? Cái gì! Dương Lăng sực tỉnh, ánh mắt sáng rực nói: - Vậy thì báo cho các chốt quan ải Thiểm Tây bố phòng nghiêm ngặt. Quân Hà Nam phụ trách tiêu diệt linh động. Hướng bắc... cũng không thể không phòng, thông báo cho quân Hà Bắc đóng quân chặt chẽ, chú ý đề phòng chúng từ phía bắc đánh ngược về. Trọng điểm... đặt ở tuyến tây. - Vâng! Hứa Thái lập tức chắp tay nghe lệnh, Dương Lăng nhìn y nói: - Lập tức truyền tin ra ngoài, ta đoán vị Miêu công công của chúng ta vừa nghe nói Bạch Y Quân đoạt thuyền sang sông, lão sẽ chạy tới khóc lóc! Lão Miêu... đã sai lại sai. Mệnh lệnh này trực tiếp truyền cho lão, nói lão đừng đến đây, muốn lập công chuộc tội thì phụ trách phòng ngự Hà Nam là được. Dương Lăng cười nói: - Chúng ta về Nam Kinh trước, Giang Đông đại thắng, các lộ đại quân có công hay lỗi, thưởng phạt đều phải rõ ràng, nếu không sau này ai còn ai dám liều mạng quên mình? Hứa Thái nghe vậy vui mừng nhướn mày. Y chưa từng lập công khi tiêu diệt phỉ tặc ở Trung Điều Sơn, đã bị Chính Đức đế hạ chiếu khiển trách, lần này tiêu diệt nam Trực Lệ, toàn quân chủ lực Bạch Y Quân và bọn phỉ tặc bị diệt, chỉ còn lại một lộ bại binh, có thể nói là đại thắng. Quốc công phải thỉnh chỉ phong thưởng, hiển nhiên không thể thiếu phần công lao của y rồi. Hứa Thái kích động lui ra đi chỉnh đốn đội ngũ, Dương Lăng nói với Liên nhi: - Đi, chúng ta về nhà, không có muội gật đầu, Phán nhi không chịu gọi ta là cha. Mã Liên Nhi vừa nghe liền phụt cười, đắc ý nhìn hắn, sẵng giọng: - Đáng lắm, ai kêu huynh bỏ rơi hai mẹ con muội lâu như vậy, không thèm để ý đến. Dương Lăng cười, đi xuống cồn cát cầm lấy dây cương mà thân binh đưa, mỉm cười với Mã Liên Nhi rồi ngồi thế xin mời. Mã Liên Nhi ấm áp trong lòng, cười rạng rỡ với hắn rồi nhanh nhẹn lên ngựa. Dương Lăng cũng bám yên lên ngựa, sau đó quay đầu lại nhìn sang Giang Bắc, nụ cười trên mặt biến mất. Hắn khẽ thở dài, buồn bã nói: - Oanh Nhi, ta không muốn giết nàng, không đành lòng giết nàng, nhưng chuyện đã đến nước này, nàng bảo ta dùng lý do gì để cứu nàng? Điều mà bây giờ ta có thể làm được chỉ là không tự tay giết nàng. Nếu nàng còn có thể trốn về núi, vậy tự lo cho mình đi. Hắn đưa mắt nhìn dọc theo sông rồi hướng về phía nam, nơi đó còn có một người hắn muốn giết nhưng không giết được: - Ninh Vương phái trung quan ở kinh thành gần đây hoạt động thường xuyên, y lại thừa dịp Bạch Y Quân nổi loạn nắm giữ binh quyền Giang Tây, trong khoảng thời gian này nhất định sắp xếp không ít thân tín. Xem ra Ninh Vương không chịu cô đơn được nữa, chỉ có điều không biết khi nào y cho ta một lý do để giết y. Lần này đến Giang Nam, nhân lúc đại quân ba tỉnh hội tụ ở Nam Kinh, ta phải lo liệu êm xuôi một chút, lấy lý do thưởng miễn quân công đối với bố trí quân sự Nam Trực Lệ, bổ nhiệm và miễn nhiệm tướng lĩnh tiến hành điều chỉnh một lượt. Bạch Y Quân nổi loạn đã khiến triều đình không chịu nổi gánh nặng rồi, mình sớm biết trước Ninh Vương sẽ làm phản, nhất định phải đề phòng chu đáo, sớm có chuẩn bị. - Này, sao chưa đi? Dương Lăng đang suy tư nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Mã Liên Nhi ngồi trên lưng ngựa e thẹn nhìn hắn, thần thái xinh đẹp động lòng người. Trong lòng Dương Lăng nóng lên, tạm thời bỏ qua phiền não, nhanh nhẹn phóng ngựa tới. Mã Liên Nhi cười rạng rỡ. Nàng cầm roi ngựa, hai người sánh vai đi dọc theo lối nhỏ mềm mại cỏ xanh bên bờ sông. - Con gái cũng biết đi rồi, chờ các muội trở về kinh gặp tiểu tỷ tỷ, tiểu tử kia nhất định sẽ vui đến chết. Tuyết Nhi cũng đang mang thai. Ầy, nhìn các muội mới mười sáu mười bảy tuổi, bản thân còn là một đứa trẻ mà đã sinh con, lòng ta luôn cảm thấy kỳ lạ. Mệt chết đi được, vừa về tới phủ, Dương Lăng liền tắm rửa thay quần áo, nói chưa được mấy câu liền nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái của Liên nhi, mãi đến bây giờ mới tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người thư thái. Hắn thấy Liên nhi không biết đã dậy từ lúc nào, liền gối đầu lên tay nói chuyện với nàng. - Có gì lạ chứ, ai mà chẳng sinh con lúc mười sáu mười bảy tuổi, nếu qua hai mươi mà vẫn chưa thấy mang thai thì bản thân đã sốt ruột muốn chết, suy nghĩ của huynh đúng là kỳ lạ. Liên nhi mặc áo ngủ màu trắng bằng lụa mỏng, vừa ngồi bên bàn bận bịu vừa cười khanh khách trả lời. Nàng vỗ tay nói: - Được rồi, nghỉ đủ rồi thì dậy đi. Muội biết huynh cũng mệt rồi nên không làm món nhiều dầu mỡ, chỉ có mấy món thanh đạm, còn có trà điểm tâm. Huynh ăn chút gì đi, đêm cũng khuya rồi, ngày mai muội mới hầu hạ Đại lão gia đàng hoàng. - Nửa đêm rồi à? Dương Lăng nhấc mình ngồi dậy, ngáp một cái rồi nói: - Lúc ta khi trở về trời vẫn sáng, ta ngủ giỏi thật, ha ha. Ta định đi xem Phán nhi thế nào, dỗ cả nửa buổi, thứ gì cho được ta đều cho nó hết, vậy mà vẫn không chịu kêu cha, có phải bình thường nàng không dạy con nói? Mã Liên Nhi lườm hắn, sẵng giọng: - Dạy rồi bảo con gọi ai đây? Nó là con gái nên dễ xấu hổ, trước kia không thấy huynh, Phán nhi thường hỏi muội về huynh, gặp rồi thì có chút sợ lạ mà thôi. Dương Lăng đi đến trước bàn, Mã Liên Nhi dọn bộ tách trà bằng sứ tinh xảo ra, lại châm thêm đường mật vào trà rồi đoan trang ngồi xuống bên cạnh. Nàng chống cằm, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời nhìn hắn dùng cơm một cách ấm áp. Trên bàn tròn bằng gỗ hoa lê đặt một chiếc chao đèn bằng vải lụa, đế đèn men xanh ấm áp như ngọc, chụp đèn thanh mảnh đỏ rực, ánh đèn nhu hòa sáng rọi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng tỏa ra vầng sáng mờ ảo. Trong phòng, phàm là bàn ghế, giường tủ, kệ, bình phong đều được chế tác tinh xảo, toàn dùng vật liệu như gỗ tử đàn, hoa lê, gỗ lim trông rất sang trọng. Tạo hình chắc chắn, mỹ quan phóng khoáng, lại tinh xảo lả lướt, gần với cổ tục, nhìn có vẻ cát tường cao quý, lộng lẫy thanh nhã. Bình phong bằng gỗ tử đàn chia gian phòng thành mấy phần nhìn có vẻ rối rắm mờ tối. Từ chỗ bàn tròn chỗ có thể thấy bàn trang điểm sau tấm bình phong, bên cạnh là bốn khung gỗ tử đàn lắp gương đồng cao sáu thước sáng ngời phản chiếu hình bóng của hai người. - Quan viên lục bộ Nam Kinh, thái giám trấn thủ, còn có tướng lĩnh các địa phương Hồ Quảng, Chiết Giang, Nam Kinh đều đến nha môn Đô Chỉ Huy Sứ bái kiến. Thân binh của huynh nói huynh rất mệt mỏi nên đuổi họ về hết rồi, ngày mai huynh về nha môn tiếp kiến bọn họ đi. Dương Lăng nhón lấy một món điểm tâm, nghe vậy ngẩn ra nói: - Ta có về nha môn đâu, bọn họ đến bái kiến làm gì? Mã Liên Nhi chống tay lên má, nửa cười nửa không nói: - Huynh thừa nhận muội trước binh sĩ đã gây mưa gió khắp thành rồi, các quan lại này rất lanh lợi, có ai không biết huynh sẽ ở đây? Họ đến nha môn chỉ huy, đó là đã đoán được nhưng vờ hồ đồ, đâu có ai đui mà đến chỗ muội, đến đó cũng chỉ là không muốn thất lễ, đừng để bụng làm gì. Thấy Dương Lăng ăn gần xong, Liên nhi rút ghim bạc ghim vào trái vải đã lột vỏ rồi đưa đến trước mặt hắn, dịu dàng nói: - Khi nào Dương đại tướng quân đón muội vào kinh? Dương Lăng không cầm mà há miệng ngậm lấy, hắn cắn nhẹ, nước vải bắn ra tươi mát mà ngọt thanh. Hắn duỗi lưng mỏi, nói: - Việc này không vội. Mã Liên Nhi liền nhướn mày, lại nghe Dương Lăng tiếp lời: - Ta phải ở Nam Kinh một thời gian. Bạch Y Quân bị đám đông chế ngự không gây nổi sóng gió gì nữa. Ta có một đại sự khác muốn an bài ở Nam Kinh, ừm... Sắp xếp nhân sự là phiền toái nhất, thế nào cũng mất mười ngày nửa tháng chúng ta mới có thể cùng trở về. Mã Liên Nhi lúc này mới thoải mái, che miệng khẽ cười nói: - Muội biết ngay mà. Con người huynh làm việc quá cẩn thận, đi đến đâu cũng làm một trận thì thôi đi, phải bố trí lại lần nữa, thừa dịp loạn chỉnh đốn, muốn điều chỉnh quan lại sao? Phải rồi, khi không đại ca chạy về đây làm gì? Dương Lăng khẽ nhíu mày, nói: - Mấy trận này đại ca đánh không tệ, lại có công lớn bảo vệ Nam Kinh, tiến cử không tránh thân thích nên không thiếu phần y. Có điều... y đừng nên hy vọng quá nhiều, vị trí của Chu Đức không thể giao cho y. Hắn khẽ thở dài, nói: - Tuy phẩm đức của Chu Đức An tệ hại, song cũng là một tướng lĩnh kiêu hùng. Y chết rồi, ta muốn an bài chức vụ Trưởng quan binh bị Nam Kinh Binh này cho một người thích hợp nhất, nói cho đại ca đừng mất hứng, quyền thế càng lớn trách nhiệm càng lớn. Tuy y thiện chiến nhưng không có năng lực khống chế toàn cục, một ngày nào đó y sẽ hiểu ý tốt của ta. Mã Liên Nhi bĩu môi: - Muốn nói thì huynh nói đi, muội mặc kệ đó. Hiện tại huynh ấy cũng đủ vinh quang rồi, muội còn lâu mới nhờ huynh đẩy đại ca lên tận mây xanh, huynh đừng xóa sạch công lao của đại ca muội là được, không phải lợi ích của đại ca thì không cần cố ý chiếu cố. Đại ca muội ấy, không thể chiều được. Mã Liên Nhi cười nói vui vẻ, mỗi một ánh mắt nụ cười đều động lòng người. Nàng mặc áo ngủ lụa mỏng, dáng người yêu kiều, mái tóc buông xuôi tựa như ngọc đen, lúm đồng tiền hai bên má vừa thanh tú lại xinh xắn, làn da mịn màng trắng trẻo ánh lên một vầng sáng hồng hào thu hút. Nét gợi cảm đầy yêu mị của nàng toát ra từ chân mày, đôi mắt, đầu ngón tay duyên dáng như hoa lan. Trong mắt của Dương Lăng bất giác nóng lên, giọng nói có chút khô khan, hắn vội vàng uống ngụm trà, ho hai tiếng nói: - Việc này để sau hãy nói, chúng ta lên giường nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai chỉ tiếp kiến đại thần huân thích Nam Kinh thôi cũng bận túi bụi rồi. Đôi mắt Mã Liên Nhi long lanh sóng sánh như xuân thủy, nàng khẽ cắn môi, hạ giọng nói: - No rồi? - Ừ, no rồi. Cười hì một tiếng, đôi mắt Liên nhi quyến rũ như tơ, giọng nói cũng uyển chuyển hơn: - No rồi thì muốn... sao? Dương Lăng bị nàng nói thẳng tâm ý ra, không khỏi mật cười một tiếng, bất chợt ôm eo của nàng rồi bế ngang người. Mã Liên Nhi kinh sợ kêu một tiếng, vội vàng ôm cổ của hắn, ngạc nhiênnói: - Tại sao huynh... bây giờ lại khỏe như vậy? Dương Lăng cười ha ha, dương dương đắc ý nói: - Luyện tập! Qua một lúc, chỉ nghe Dương Lăng nằm trên giường nói: - Liên nhi, có phải nàng ngày đêm đều trông ngóng ta? - Không... không có mà. - Không có sao? Dương Lăng phì cười nói. Mã Liên Nhi ừm một tiếng, vùi hai gò má nóng ran vào lòng Dương Lăng. Hai người sánh vai kề cổ, Liên nhi nằm trong lòng hắn rồi chìm vào giấc ngủ say. Sắc trời sáng rõ, Dương Lăng mở mắt ra, dường như tâm đầu ý hợp, Liên nhi cũng tỉnh dậy, rên nhẹ một tiếng từ trong mũi. Nàng không hề mở mắt, ôm chặt Dương Lăng giống như một đứa trẻ ham ngủ, lơ mơ nói: - Không muốn dậy đâu, muội muốn huynh ôm muội nằm thâm chút nữa. Người ta đợi cả năm mới gặp huynh một lần, ở lâu với muội chút đi. Dương Lăng thương tiếc vỗ về bờ vai mịn màng của nàng, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại rồi thì thầm: - Về sau sẽ không như vậy nữa, sau khi chúng ta hồi kinh, ta sẽ không để nàng sống những ngày tháng cách sông cách núi, không thể gặp nhau như vậy nữa. - Ừm... Xem ra tối qua Liên nhi đã bị hắn hành hạ thê thảm, lười biếng không chịu mở mắt, tuy nhiên khóe miệng lại cười ngọt, vui vẻ nghe hắn nói. "Cộc! Cộc cộc!" Dương Lăng ló đầu ra khỏi màn, bực bội cau mày: - Hạ nhân trong phủ không giữ quy củ gì hết, ai ồn ào vậy, ta chẳng phải dậy rồi sao, có cần gõ cửa như vậy không? Đáng ghét! Dương Lăng rụt đầu cào, buồn bực không thèm để ý. "Cộc! Cộc cộc! Cộc cộc cộc cộc"... Nghe kỹ một chút, hình như là "Tướng quân lệnh"? Đoạn nhỏ đó được lặp đi lặp lại, Dương Lăng bực tức nhảy đến mép giường đè chặt màn vải, hắn ló đầu ra hét lớn một tiếng: - Ai đó? Bên ngoài lại không có động tĩnh gì, Liên nhi cũng nhô đầu ra, khóe mắt chân mày kiều diễm vô cùng: - Chắc là con gái bảo bối của huynh rồi? Dương Lăng suýt nữa ngã lăn xuống giường, trợn mắt nói: - Con dậy sớm như vậy làm gì? Liên nhi nheo mắt, ngáp một cách lười nhác: - Không còn sớm nữa, trời cũng sáng rồi, bình thường con gái đều ngủ cùng muội. Hôm qua dỗ ngủ rồi mới đưa con đến chỗ Sở Linh, nhất định là sáng tỉnh đậy không thấy muội nên không vui. Dương Lăng vỗ trán, trần truồng nhảy xuống đất, khẩn trương nói: - Mau mau mau, y phục của ta. "Cộc, cộc, cộc cộc cộc", Dương đại tướng quân luống cuống mặc quần áo khi con gái càng lúc càng mất kiên nhẫn, gõ "Tướng quân lệnh" càng lúc càng dồn dập...