Chương 334: Nhất định có quỷ

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:33

Dương Lăng ngây người sửng sốt ra khỏi cung, tình hình giương cung bạt kiếm trong cấm cung đã rút lui rồi, tuy rằng Thạch Văn Nghĩa thấy hắn vẫn còn hậm hực, nhưng vẫn muốn tiến lên chào. Chuyện hôm nay Thạch Văn Nghĩa không làm sai, tuy biết gã là phe đảng của Lưu Cẩn, Dương Lăng cũng cười làm lành xin lỗi. Đường đường là một Quốc công gia mà lại nói xin lỗi với một Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, Thạch Văn Nghĩa mặt mũi xám tro cũng coi như lấy lại mặt mũi. Dương Lăng rời khỏi Ngọ Môn mới nhớ ra Cao Văn Tâm vẫn còn trong phủ Kim Châm Lưu, liền vội vàng quay về Lưu phủ. Cao Văn Tâm dịu dàng mỉm cười cũng không hỏi hắn gì cả, cho đến khi lên xe, hai người cùng ngồi trên tháp, Cao Văn Tâm mới cẩn thận quan sát sắc mặt hắn nói: -Phu quân, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì mà vội vàng rời đi như vậy? Huynhsắc mặt không tốt lắm. Ôi! Sắc mặt có thể tốt lên sao? Công chúa Vĩnh Phúcthành ni cô Tu Duyên. Ni am kia còn xây dựng ở ngoại ô phía tây, vào kinh rời kinh e rằng nhất định sẽ nhìn thấy. Chuyện này đã trở thành tâm bệnh rồi, làm hại cô nương người ta đau lòng muốn chết mà xuất gia làm ni, Dương Lăng vừa nghĩ tới thì trong lòng liền khổ sở. Hắn mệt mỏi thở dài, khẽ nghiêng người nằm xuống, gối đầu lên đôi chân ấm áp của Cao Văn Tâm, hai má dán vào bộ ngực sữa thẳng đứng của nàng, cúi đầu nói lại một lần chuyện xảy ra trong cung hôm nay, Cao Văn Tâm nghe xong cũng giận đến trắng bệch cả mặt. Nữ nhi người ta yêu một lần là cả một đời, bởi nàng đã từng trải long đong, nên không ai xem trọng tình cảm hơn nàng cả. Ảm gia lại làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, nếu quả thật đã định danh phận, mà tên Ảm Dạ kia lại đột ngột bệnh chết, vậy công chúa Vĩnh Phúc người ta phải làm sao đây? Với tính cách trọng tình trọng nghĩa của tướng công nhà mình, chỉ e sẽ khổ sở cả đời mất. Cao Văn Tâm khẽ thở dài một tiếng, vỗ về hai má của Dương Lăng, dịu dàng nói: -Đừng phiền lòng, cũng may cát nhân thiên tướng, chẳng phải tướng công đã kịp thời đoạt lại hôn thư rồi sao? Tuy nói công chúa có mất mặt một chút, nhưng cuối cùng cũng không tạo thành sai lầm lớn, tuyển lại một Phò mã khác là được. Nàng cúi đầu, nhếch bờ môi anh đào mềm mại lên dịu dàng hôn một cái lên trán Dương Lăng, cười nhẹ nói: -Một đống tơ lụa nuốt rồi thì thôi đi, cũng không có trở ngại gì lớn. Bút tích của Tiên đế vẫn nằm trong phủ chúng ta, bút tích của đương kim Hoàng thượng lại được huynh ôm về, mực nước trong bụng của phu quân là do Hoàng thượng ban cho, huynh còn không vui sao? Ha ha ha. Dương Lăng thở dài một tiếng nói: -Nếu chỉ ôm bút tích của Hoàng thượng về thì không sao cả, ta lại ôm cả công chúa Vĩnh Phúc về nữa. Tiếng cười khanh khách của Cao Văn Tâm đột nhiên ngừng lại, mở to hai mắt, lắp bắp nói: -Côngcông chúa? Dương Lăng thấy nàng bị hù đến hoa dung thất sắc, bất giác "phụt" một tiếng bật cười ra. Trong đám thê thiếp, chỉ có Cao Văn Tâm là đại gia khuê các, quan lại thế gia chân chính, cho nên sự kính sợ đối với hoàng quyền cũng nặng nhất. Dương Lăng không đành lòng dọa nàng nữa, nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của nàng, nhưng nghĩ đến Vĩnh Phúc, sắc mặt hắn lại hiện lên vẻ u sầu, nói: -Đúng vậy, công chúa Vĩnh Phúc nghe nói Phò mã gióng trống khua chiêng tuyển chọn cho nàng lại là một con bệnh lao có thể chết bất cứ lúc nào thì vừa sợ vừa giận, cuốicuối cùng muốn xuất gia làm ni cô -Đúng rồi! Dương Lăng đột nhiên mở to mắt, nắm lấy tay nàng nói: -Hoàng thượng chuẩn bị chọn một chỗ để xây ni am, để công chúa Vĩnh Phúc làm am chủ, trước tiên tu hành, đợi khi tu hành đắc đạo, phật tâm ổn định rồi thì chính thức xuất gia. Văn Tâm ơi, nếu vì vậy mà hại cả cuộc đời công chúa, thì tướng công vĩnh viễn không vui vẻ được. -Dù sao thì cũng ở ngoại ô phía tây, hẳn là không xa lắm. Lúc nào rảnh rỗi, nàng và các nàng Ấu nương cứ vờ như tín đồ đi lễ phật mà ở trong am với công chúa đi. Tốt nhấttốt nhất là nói những chuyện tốt đẹp hạnh phúc chốn hồng trần với công chúa, để tâm của công chúa không được yên tĩnh, nói không chừng một hai năm sau nàng hết giận rồi sẽ hồi tâm chuyển ý, hoàn tục hồi cung. -Được. Cao Văn Tâm quan tâm nói: -Đừng nói là không xa, cho dù là xa, nhưng vì phu quân muội cũng sẽ đi, phải khuyên được công chúa quay đầu mới được, xem như bù lại sai sót của chúng ta, cũng coi như là tích công đức. Đang nói chuyện, xe ngựa đã đến phủ Uy Quốc ở Cao Lão Trang, Lưu Đại bổng chùy phía trước hét to: -Quốc công gia, chúng ta đến nhà rồi. Dương Lăng ừ một tiếng, chỉ trong một lát đã nghĩ ra rất nhiều bàng môn tả đạo, công chúa chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi, có thể có định kiến gì chứ? Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai là một đôi hồ ly tinh chuyên câu hồn phách, biết rất nhiều chuyện tình của các đôi nam thanh nữ tú, nếu công chúa thật sự xuất gia, thì cứ để cho hai nàng là được rồi. Cho dù Vĩnh Phúc có bước lên cung trăng cũng phải dụ dỗ tiểu ni cô này về lại hạ giới. Vừa nghĩ như thế, trong lòng hắn thấy dễ chịu hơn, đột nhiên nổi hứng vui đùa, ngồi bật dậy đưa tay bấm lên bộ ngực sữa của Cao Văn Tâm. Bộ ngực sữa của Cao Văn Tâm cao ngất, nhũ hoa như hình thủy mật đào vậy, rất dễ tìm thấy nên vừa bấm liền trúng, Cao Văn Tâm giật mình, không nén được xấu hổ mà đánh hắn một cái. Dương Lăng cười ha ha, xốc màn kiệu lên đứng trên càng xe đang muốn nhảy xuống, đột nhiên phát giác trên mảnh ruộng rộng lớn cách khoảng sân trước cửa nhà một con kênh có rất nhiều người đang bận rộn tới lui. Dương Lăng có chút không hiểu, trời mùa đông mà nhà ai lại làm việc bên dưới vậy? Có thể làm được gì chứ? Dương Lăng cứ để tay thế mà nhìn một hồi, đột nhiên phát hiện những người này đều mặc trường bào, có một người mặc áo bào màu lam đang đứng trên bờ ruộng đo đo vẽ vẽ, rõ ràng là cách ăn mặc của thái giám trong cung, Dương Lăng càng thêm ngạc nhiên, vội nói với Cao tổng quản ra nghênh đón: -Quản gia, đối diện làm gì vậy? Người phương bắc vào mùa đông rất ít khi ra khỏi nhà, Cao quản gia cũng không biết ra sao, Dương Lăng ngẫm nghĩ thấy không yên tâm, liền nói: -Quản gia, ông theo phu nhân trở vào trước, ta đi nhìn cho rõ! Cao Văn Tâm cũng không yên lòng, nàng cũng không hồi phủ, cũng theo bên cạnh Dương Lăng. Mấy người dẫn theo hơn mười gia tướng băng qua con kênh, đi đến bên bờ ruộng, chỉ nghe người mặc y phục thái giám màu lam đang la hét ở đó: -Đúng đúng, đào một cái hồ ở đây, trồng một ít hoa sen, nuôi một ít cá vàng, nhớ đắp một ngọn giả sơn ở chỗ này, bên cạnh giả sơn phải đặt một chiếc xích đu. Một cái sao được chứ, phải bốn cái. Phía đông? Phía đông toàn bộ trồng cây cỏ, phải chừa lại một khoảnh làm mã tràng đó! Dương Lăng rất uy nghiêm đằng hắng một tiếng, người nọ quay đầu lại, khi thấy rõ là Dương Lăng thì đột nhiên cả kinh ôi chao một tiếng, vui mừng bước lên chào đón: -Dương đại nhân không không không, Uy Quốc Công, ha ha, nô tài tham kiến Uy Quốc Công gia. Ôi chaobà con xa không bằng láng giềng gần, sau này xin Quốc Công gia quan tâm nhiều hơn. Dương Lăng nhìn ra là một trong Bát hổ Cao Phượng, không khỏi ngạc nhiên nói: -Cao công công? Ôngông xây nhà ở đây sao? Cao Phượng là một trong Bát hổ, nhưng qua lại một hai năm nay, Dương Lăng dần dần phát giác Cao Phượng trong Bát hổ cũng không tệ lắm. Người này làm việc tương đối kín đáo, ông ta cũng tham tiền, nhưng tham có chừng mực, hơn nữa hoàn toàn không ham mê quyền lực, chưa có xung đột mạnh với Dương Lăng, Lưu Cẩn. Tuy nói là được Hoàng thượng tín nhiệm, nhưng bởi vì sức khỏe không tốt nên trong năm nay đã hai lần xin từ chức dưỡng lão, cho nên cách nhìn của Dương Lăng đối với ông ta vẫn rất tốt. Hắn biết thái giám trong cung đều rất giàu có, trong kinh cũng xây nhà riêng rất xa hoa, không ngờ Cao Phượng lại mua mảnh ruộng đối diện phủ Uy Quốc công mà xây nhà. Nào ngờ Cao Phượng vừa nghe liền cười híp mắt nói: -Quốc công gia chê cười, sao ta lại có thể mua nổi miếng đất lớn như vậy để xây nhà chứ? Ha ha, ở đây xây Bạch Y Am đấy Công chúa Vĩnh Phúc điện hạ để tóc tu hành, mảnh đất này phong thủy cát lợi nên mới chọn ở đây đó Cằm rắc một tiếng rớt xuống đất, Dương Lăng trợn mắt há hốc mồm nói: -Công chúa điện hạ xuất gia. Amam đường được chọn xây ở đây sao? -Đúng vậy. Cao Phượng đúng lý hợp tình đáp: -Ở đây phong thủy tốt, phía tây là Nội Xưởng nên an toàn, đối diện là phủ của Quốc Công gia rất tương xứng, phía đông là con đường dẫn vào kinh nên rất thuận tiện, lưng lại dựa vào sơn mạch tam lĩnh nghênh châu nên phong thủy tốt, ngài xem chỗ mà chúng ta chọn thế nào? Dương Lăng nghiến răng ken két, còn chưa kịp mở miệng, phía bên cạnh lại có một người học việc chạy qua nói: -Công công, công công, phía đông xây cái gì ạ? Sư phụ nói xin công công ra lệnh để trở về vẽ ra bản vẽ. Cao Phượng nhắm hai mắt nói: -Chỗ đó sao, chỗ đó không xây gì cả. Đào! Đào vài khoảnh hố to dẫn nước vào trồng hoa sen, chính giữa dựng một cái đình, công chúa rất thích chèo thuyền. Đúng rồi, số đất đào được thì mang đến phía tây để đắp một ngọn núi nhỏ đi. Hai tròng mắt Dương Lăng cũng sắp lọt ra ngoài rồi, Cao Phượng vẫn ở đó đo đo vẽ vẽ: -Suýt chút ta quên, toàn bộ nền nhà phải lùi về phía sau một khoảnh đất, chừa lại một khoảng sân lớn, đặt chiếc bàn đá xanh, có thể dừng ngựa được. Sư tử trước môn lầu phải được kê cao trên khối đá bằng ba người nha, chiếm cũng không ít chỗ đâu, đừng có quên đó. Rắc một tiếng, chiếc cằm vừa mới nhặt lại của Dương Lăng suýt chút lại rớt xuống nữa, phía trước là hồ cá giả sơn, còn có xích đu, phía tây có mã tràng, phía đông là hồ nhân tạo, đâyđây là Bạch Y Am hay là công viên Bạch Y vậy? Dương Lăng cười gượng hai tiếng nói: -Bạch Y Am nàyquy mô thật không nhỏ nha. -Đúng vậy đúng vậy. Cao Phượng mặt mày hớn hở, nhón chân lên chỉ ra xa nói: -Quốc Công gia, ngài có thấy bốn cái cây kia không? Am này được xây trên đất ruộng nên không trồng cây ở đây thì rất khó coi, hướng của bốn cây kia vừa hay là phía bắc, trồng nhiều cây một chút có thể tránh gió cát. -Ta chuẩn bị trồng thêm bảy tám cánh rừng ở đó, thùy liễu, bạch du, long trảo hòe, thủy sam, vân sam, ngô đồng gì đó, còn có tử vi hồng phong bạch quả, tử ngọc lan, vân vân. -Ưmở giữa thì dẫn nước làm một con sông, hì hì, để cho những cái cây này một năm bốn mùa đều xanh tươi, chỉ là mùa đông sẽ bị rụng lá, nhưng chỉ cần trồng thêm tùng quải, băng quải, vụ tùng cũng rất đẹp nha, phối hợp với cảnh tuyết, cảnh nước, tiểu đình giả sơn thật giống nhân gian tiên cảnh mà. Hoàng thượng đã nói rồi, cứ chiếu theo quy mô của lâm viên hoàng gia mà làm. Dương Lăng giật mình kinh hãi: -Quy mô thật lớn, số tiền cũng không ít nha. Nói thật lâu cũng toàn là lâm viên, căn nhà chính giữa vẫn còn chưa xây nữa. Ngoài ratrồng bảy tám cánh rừng bên cạnh nữa? Trạch viện này rốt cuộc to cỡ nào đây? Hắn nhón mũi chân nhìn thật lâu, nghi hoặc nói: -Ta nói này công công, bốn cái cây mà ông nói ở đâu vậy, sao ta lại không thấy vậy. -Không ở đó? Ở đằng kia kìa, sao ngài lại không nhìn thấy chứ? Ta vừa cưỡi ngựa từ bên đó qua đây đó, ôibuổi chiều mặt trời ngả về tây lại cách xa nên không nhìn thấy rõ được. -. -Quốc Công gia, ngài làm sao vậy? -Hoàng thượngthật sự là yêu thương công chúa mà! Ở đây phải tiêu hết bao nhiêu tiền đây! - Còn không phải sao, Hoàng thượng nói huynh trưởng như cha, người không chăm sóc muội muội thì ai chăm sóc? Ha ha ha, có điều tiền này cũng không phải Hoàng thượng lấy ra, chẳng phải là nói ngài lấy ra sao? -Hả?... -Mảnh đất này ta đã quây lại rồi, hoàng gia trưng dụng nên giá điền sản gấp bốn lần giá trong cung, qua năm mới sẽ trả tiền. Ta đã lấy danh nghĩa Uy Quốc Công mà giao giấy nợ cho bọn họ rồi. Cao Văn Tâm giật mình kinh hãi, cũng không quan tâm tướng công đang thất thần, hoảng sợ vội hỏi: -Cái gì? Muốn gia của ta trả, vậy phải bao nhiêu tiền đây? Cao Phượng nhìn nàng một cái, rồi ra vẻ hành lễ nói: -Vị này chắc là Quốc Công phu nhân, ta thất lễ rồi, không nhiều tiền đâu, khoảng bảy ngàn bốn trăm lượng thôi. -Ồ! Cao Văn Tâm vừa mới yên lòng thì ngay sau đó Cao Phượng lại nói một câu: -Đây là giá đất, còn những thứ khác như trồng rừng, đào hồ, mua đá Thái Hồ, xây nhà xây lầu các, tiền thợ tiền thầy thì phải tính toán đại khái mới có thể biết được. Cao Văn Tâm lập tức hoa dung thất sắc, ánh mắt Dương Lăng nhìn đăm đăm, sửng sốt thật lâu bỗng nhiên quay đầu nói: -Văn Tâm, nàng về phủ trước đi, ta phải vào thành một chuyến. Cao Văn Tâm lấy làm lạ nói: -Lại vào thành? Phu quân còn chuyện chưa xử lý xong sao? Giọng Dương Lăng nhàn nhạt nói: -Hoàng thượng giao cho ta việc kê biên tài sản Ảm gia, điều tra chuyện Ảm gia tham ô, nói tiền xét nhà thu được sẽ dùng để xây am, tata phải lập tức tìm Lưu công công để tiếp nhận. -Cái gì! Đây là xây ni am sao? Công chúa Vĩnh Phúc xuất gia hay là nghỉ ngơi vậy? Đây căn bản chính là biệt uyển hoàng gia đặc biệt lớn mà! Thành Khởi Vận cũng sốt ruột, nàng cũng không xem mình như người ngoài, Dương Lăng là của nàng, nàng là của Dương Lăng. Tuy Nội Xưởng kiếm được nhiều tiền, nhưng Dương Lăng cũng không lấy tiền về nhà. Dương Lăng giao cho nàng vận hành một số ngân lượng lớn dùng để phát triển thị trường hải ngoại, lợi dụng con đường quân dịch để bắc nối một con đường giao lưu thương nghiệp mới, muốn đầu tư xây dựng các cơ sở ngầm ở Liêu Đông, Tây Vực cần rất nhiều kinh phí, phải sắp xếp lại các thế lực sau khi đã thoát ly Nội Xưởng, nên tình hình kinh tế trong tay cũng không thoải mái lắm. Thành Khởi Vận đảo mắt tới lui, đột nhiên hỏi: -Công chúa Vĩnh Phúc xuất gia, làm am chủ của Bạch Y Am, pháp hiệu của vị ni cô hoàng gia này là gì vậy? Vừa rồi ta không có để ý. Sở Linh đáp: -Tu Duyên -Tu Duyên? Thành Khởi Vận lặp lại một lần, trầm ngâm thong thả tới lui trong phòng một hồi, vẻ hiểu rõ đột nhiên xẹt qua đáy mắt. Nàng ngồi lại trên ghế dựa, nhắm hai mắt lại, âm thầm làm rõ những chỗ không hợp tình hợp lý lần nữa, kết hợp với các tin tức mà mình thu được, cuối cùng khẳng định bản thân mình không hề đoán sai, trên mặt Thành Khởi Vận không khỏi lộ ra vẻ như cười như không. -Ừ, như vậy cũng tốt, xây phòng này cũng dùng được mấy trăm năm, những thứ nên tốn tiền thì phải tốn. Phủ Quốc Công bây giờ được xây dựng trên nền phủ đệ của Cao Thái y, vốn dĩ nhìn cũng không nhỏ, xây thành trạch viện của Quốc Công thì lại không đủ, bây giờ không ngừng xây thêm phòng ở hậu viện phía sau, quy hoạch cũng đến cực hạn rồi, không có chút khí thế gì, căn bản không phù hợp với thân phận của Quốc Công gia. -Ha hanàng ấy muốn xây thì cứ xây đi, cho dù ngân lượng xét nhà không đủ dùng, cần phủ chúng ta bù vào một số thì cũng không có gì quá đáng cả, dù sao thì sớm muộn gì cũng là nhà của chúng ta. Thành Khởi Vận khẽ mỉm cười, nói: -Ừ, biết rồi, mấy ngày nay đại nhân phải đi tra xét Ảm phủ để xây ni am cho công chúa, trong kinh chắc không có chuyện lớn gì đâu. Sở Linh tò mò nhìn Thành Khởi Vận, vừa rồi còn tức giận thở hổn hển như bị người ta xét nhà vậy, sao đảo mắt một cái thì mặt mày lại hớn hở rồi? Tâm tư của tiểu thư chẳng phải chỉ có nam nhân đoán không ra, dù là nữ nhân, hơn nữa còn là tỷ muội bên nhau nhiều năm cũng không đoán ra được nha! -Phía Hồng nương tử vẫn không có tin tức sao? Thành Khởi Vận lười biếng cạo móng tay, cũng không ngẩng đầu lên hỏi. -Dạ thưa tiểu thư. Muốn luôn theo dấu một người thật sự rất khó, thêm vào đó thân thủ cô ta rất tốt, người của chúng ta chia ra giám thị trước sau sáu lượt nhưng khi đến Thanh Châu, cô ta lại đi qua cửa sau của một cửa hàng tơ lụa, rồi lại đi qua ba con ngõ nhỏ rồi không thấy bóng dáng nữa. Người của chúng ta huy động rất nhiều tai mắt trong thành cũng không nghe thấy tin tức của cô ta. Đôi lông mày đen của Thành Khởi Vận chau lại: -Chu Đức An nhận được quân lệnh ấn tín của Binh Bộ nên đã xuôi nam nhậm chức rồi. Bản thân ông ta võ công cao cường, sau khi nhận được sự cảnh báo của Cẩm Y Vệ thì càng thêm cẩn thận, cố ý ngồi cùng quan binh thuyền thuế để xuôi nam, người thông minh sẽ không tìm cơ hội ra tay lúc này đâu. -NhưngChu Đức An còn chưa rời khỏi Kinh thành, cũng không ai biết ông ta dùng cách gì để đi nhậm chức, thì Hồng nương tử đã đi Sơn Đông rồi, lẽ nào cô ta biết bốc quẻ tiên tri, từ sớm đã biết không có cơ hội ra tay? Thành Khởi Vận nhẹ nhàng vuốt chiếc cằm mảnh mai duyên dáng, giảo hoạt nói: -Cô ta nóimuốn chọc trời thủng một lỗ lớn để đại nhân đi vá lại, hừ! Ta lại muốn biết nữ nhân ngốc này có thể làm được chuyện lớn gì! Chúng ta cũng đi Sơn Đông, cô ta sẽ không mặc kệ kẻ thù giết cha mà chạy đến đó đi dạo đâu, trừ phi là có tình lang ở đó, nhưng vị ca ca đó của cô ta đang bận vét bạc ở Kinh thành để xây tân phòng chứ không ở Thanh Châu. Chuyện này nhất định có mờ ám! Chúng ta đi xem thử xem! Sở Linh cười khẽ liếc trắng mắt: -Người ta có quỷ còn tiểu thư không có quỷ sao? Nói cho cùng, còn chẳng phải là tiểu thư canh cánh trong lòng câu nói đó của Dương đại nhân Ta chưa từng chủ động theo đuổi nữ nhân, nàng chính là người đầu tiên sao? Ôi! Dù tiểu thư có giỏi hơn nữa cũng là một nữ nhân, vừa ghen lên thì không quan tâm thứ gì bên cạnh nữa. Dường như Thành Khởi Vận cảm nhận được suy nghĩ của cô ấy, đôi mắt đẹp mị hoặc mê người híp lại một cách nguy hiểm, đôi môi đỏ lộ ra hàm trăng trắng tinh: -Linh nhi, nghĩ gì thế? -À! Không có! Tiểu tỳ đang nghĩbên Sở Yến tỷ vẫn chưa có tin tức gì, có cần phái người qua hỏi hay không? -Không cần, tâm nhãn của Sở Yến nhiều hơn muội, A Đức Ny càng không phải là đèn cạn dầu, hơn nữa bên cạnh nàng còn có Mã Liên Nhi con hồ ly tinh chín đuôi tu luyện ngàn năm kia. Huống hồ ba người các nàng chủ yếu phụ trách thương vụ của phân nửa Giang Nam, có hai lão tướng thương trường Ngô Tế Uyên, Từ Kinh tương trợ, còn có đám quan lại như Cốc công công, Phủ sứ Trấn Tiền, Mẫn đại nhân, Hàn Tướng quân, thì có thể có chuyện gì được chứ? Sở Linh không phục nói: -Tiểu thư khen Mã Liên Nhi kia lợi hại, nhưng nô tỳ thật sự nhìn không ra ngoài trừ mỹ mạo thì nàng lợi hại chỗ nào, có thủ đoạn bản lĩnh gì. Hừ, nếu nói về tài cán năng lực, không cần tiểu thư ra mặt, chỉ riêng tiểu tỳ cũng tự tin có thể đánh bại cô ta rồi. Thành Khởi Vận mỉm cười nói: -Muội không nhìn ra sự lợi hại của nàng, thì đó mới chính là sự lợi hại. Muội giỏi mưu sự, nhưng làm người trung kiệt, Mã Liên Nhi giỏi khống chế người, chính là người trên người. Thuật khống chế người chân chính chính là xuân phong hóa vũ, đạt được lợi ích trong im lặng, muội không cảm nhận được mà bất tri bất giác đã bị cuốn vào trong đó, đây mới là bản lĩnh lớn. -Luận tướng mạo, tư sắc của Liên Nhi đứng thứ nhất trong số thê thiếp của đại nhân, ngay cả ta cũng không theo kịp nàng. Nhưng trong số thê thiếp của đại nhân, Liên Nhi lại là người đáng thương nhất. Nàng đã trao thân cho đại nhân, vì thanh danh của đại nhân mà lặng lẽ đợi ở Giang Nam, không có danh phận, cũng không có sự chăm sóc của đại nhân, thậm chí lúc sinh con cũng không có đại nhân bên cạnh. -Bây giờ đại nhân đang tính kế với Lưu Cẩn nên càng không dám rời đi để thăm nàng, nàng lại không oán không hối, ngay cả một lới oán giận cũng không nói ra, muội cho rằng Mã Liên Nhi là thiện nam tín nữ quy củ thành thật như vậy sao? Hừ! Cũng không nhìn xem tính tình tâm địa của đại nhân như thế nào nữa, tuy rằng không nói ra, nhưng trong lòng từ lâu đã cảm thấy thiệt thòi cho nàng ấy rất nhiều rồi. -Muội cứ chờ xem, mặc kệ ai là bình thê ai là thị thiếp, trong tương lai bước qua cửa Dương phủ rồi thì ngoài trừ đại phu nhân ra, cũng không ai có thể đè được vị trí của nàng ấy trong lòng Dương đại nhân đâu! Còn nữa trưởng nữ của đại nhân, lúc biết gọi cha rồi mới gặp được phụ thân, sao đại nhân có thể không thương yêu nó để bù đắp lại nỗi hổ thẹn của người làm cha chứ? Ha ha, chỉ chịu khổ một hai năm thì đã đổi được sự yêu thương vô hạn cả đời còn lại, đáng chứ! Đổi lại là ta, ta cũng sẽ nhịn! Sở Linh líu lưỡi nói: -Thật là lợi hại! Nàng ấythật sự ai nhìn cũng thấy đáng thương, nô tỳ luôn cảm thấy đại nhân thật nhẫn tâm, tuy nói là trăm việc quấn thân không còn cách nào khác, nhưng cũng quá bất công đối với một vị tuyệt sắc giai nhân như vậy, nàng lại cam chịu khổ đau. Hóa rahóa ra, có điều tiểu thư vẫn lợi hại hơn, cũng chỉ có tiểu thư mới nhìn ra được. Thành Khởi Vận cười nói: -Nói nàng cao minh chính là cao minh ở chỗ này, muội nhìn ra rồi thì sao? Đích thực nàng ấy đã chịu khổ, nàng ấy cũng thật sự chịu tội rồi, ai dám nói những lời này với đại nhân thì chính là châm ngòi ly gián, muội nhìn ra cũng chẳng có cách gì, muội nói có cao minh hay không? -Có điều, Mã Liên Nhi thật sự yêu đại nhân rất sâu đậm, muốn có được thâm tình của đại nhân và sự yêu chiều với con cái của mình cũng không có gì đáng trách, lúc bắt đầu ai cũng chê ta, chỉ có Liên Nhi cổ vũ ta gả cho đại nhân, chính là vì nàng yêu đại nhân sâu sắc, biết được sự trợ giúp của ta đối với đại nhân, biết đại nhân nhà lớn nghiệp lớn nên cần vài người trợ giúp đắc lực. Ta cũng rất tán thưởng năng lực và tâm kế của nàng. Thành Khởi Vận dứt lời, thở dài xa xăm, rồi lại nổi lòng đố kỵ: -Đáng tiếc thật, cho dù bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không bằng có may mắn. Bất luận là nàng hay là ta phí hết tâm cơ, dùng hết thủ đoạn, chẳng phải cũng chỉ vì có được lòng tiếc thương của đại nhân thôi sao? Nhìn xem bản lĩnh của Hồng nương tử người ta lớn đến đâu kìa, vừa thấy đại nhân thì mũi không phải là mũi, mắt không phải là mắt, động một chút thì rút kiếm chỉa vào đại nhân, đại nhân lại vội vàng theo đuổi nàng! -Hừ! Đi thôi, đại nhân đang kê biên tài sản Ảm gia trong kinh thôi, lần này cũng chẳng xảy ra chuyện lớn gì, nhân cơ hội này chúng ta đi Thanh Châu, ta xem thử coi Hồng nương tử cô ta khoe khoang khoác lác đến cuối cùng là muốn chọc lỗ thủng gì để đại nhân đi vá đây! -Còn hơn mười ngày nữa là qua năm mới rồi, Lý Đại học sĩ đã xin nghỉ phép muốn về quê thăm người thân, Hoàng thượng phê chuẩn rồi, chuyến này cũng phải đầu xuân mới có thể trở về. -Ừm, Lý Đại học sĩ nghĩ thông suốt rồi, hiện nay một mình Lưu Cẩn nắm giữ triều cương, ông ta giả vờ câm điếc cũng được thôi. Bây giờ Lưu Cẩn đang tiến hành một đợt chỉnh đốn quan lại lớn, Lý đại nhân lại muốn về quê thăm người thân, ông ta không sợ khi về kinh rồi thì quan lại trong Kinh sư đều đã thay đổi hoàn toàn, không thể nào thu lại nước non xưa được nữa sao? Dương Lăng nhận lấy chén trà thơm mà Tiêu Phương đưa qua, nhướng chân mày nói. -Gần tới cuối năm, dân chúng đều đổi y phục mới, mũ mới, dọn dẹp phòng ốc chuẩn bị đón tết, Lưu Cẩn cũng đang bận rộn, loay hoay trăm công ngàn việc, ngay cả chuyện đón tết cũng không quan tâm nữa. Ông ta chạy tới chạy lui trong cung ngoài cung, mọi việc đều tự làm, bận rửa sạch sẽ, rửa sạch sẽ thanh lý các nhóm quan viên mà. Tiêu Phương khẽ mỉm cười, ánh mắt lóe lên. Còn chuyện của công chúa, ông ta vẫn ngậm miệng không nói theo dõi diễn biến. Dương Lăng theo đuổi chính trị, trước nay vẫn luôn đi ngoài rìa, lần này vì mạo hiểm diệt trừ Lưu Cẩn nên phải bước lên quá xa, dù có thể một chiêu diệt gọn Lưu Cẩn cũng sẽ để lại rất nhiều hậu hoạn trong quan trường cho bản thân, chí ít hắn không thể danh chính ngôn thuận tham dự chính sự được. Như vậy thứ mà hắn có thể dựa vào chỉ có sự tín nhiệm của Hoàng đế, và nghĩ cách để trở thành người đại diện cho lợi ích đoàn thể lớn nhất, từ đó mới dần dần tạo ra sức ảnh hướng đối với triều chính, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến thực quyền, hơn nữa vẫn luôn giấu mình sau màn, tiến có thể công, lui có thể thủ, vĩnh viễn không có khả năng vị người ta công kích trên chính đàn. Từ xưa tới nay, lão đại trên chính đàn sau bức màn như vậy cũng có, nhưng chỉ dựa vào sự tín nhiệm của Hoàng thượng thì khó tránh khỏi nguy hiểm, cần phải có một đoàn thể lợi ích khổng lồ chỉ nghe lệnh một mình hắn thì mới có hiệu quả được, tạo ra ảnh hưởng vô cùng lớn nhưng lại không có động tĩnh gì đối với Hoàng đế, đối với triều chính, đối với quan viên. Dương Lăng hiện nay có được sự tín nhiệm của Hoàng đế, trong quân và địa phương cũng có một lượng lớn quan viên quan trọng ủng hộ và đề bạt, quan hệ mật thiết với đám người Khang Bình Hầu, và người sau khi rời khỏi chính đàn được thăng làm Quốc Công ngang hàng với Uy Quốc Công là Huệ Quốc Công, nên đã trở thành người đại diện lợi ích của đám công thần huân khanh trong triều đình. Nếu hắn có thể lấy được công chúavậy thì những hoàng thân quốc thích như Thọ Ninh Hầu, Kiến Xương Hầu, Hạ Quốc trượng cũng rất dễ dàng xem hắn như người của mình. Năng lực của những người này tụ lại một chỗ thì sẽ là lực lượng không thể khinh thường được. Chỉ cần có thể nắm chắc cuộc hôn nhân này thì địa vị và ảnh hưởng chính trị sau này của Dương Lăng trong triều đương nhiên sẽ xảy ra sự biến hóa tương ứng. Nhưng Dương Lăng không phải loại người vì quyền lực mà không từ mọi thủ đoạn, nếu nói thẳng ra chỉ e là hoàn toàn tương phản, cho nên vẫn cứ thuận theo tự nhiên thì tốt hơn. Tiêu Phương ngồi lại nâng chén trà của mình lên, nhẹ nhàng thổi lá trà nổi trên mặt nước, nheo mắt lại nói: -Dương Đình Hòa Đại học sĩ đã lén nói với ta, việc điều tra vụ án mưu sát Khâm sai ở Tứ Xuyên vẫn chưa có kết quả, thật sự làm mất hết thể diện của triều đình. Ông ta chuẩn bị hai ngày nữa sẽ xin nghỉ về quê, thứ nhất để thăm hỏi cha già, thứ hai là đôn đốc vụ án này. Dương Lăng ngẩn ra, bắt đầu cảm thấy không đơn giản, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: -Làm trò gì vậy? Hai vị Đại học sĩ sao lại giống như đã thương lượng từ trước vậy? Trong này nhất định có quỷ. Tiêu Phương cười ha ha, ông ta vuốt chòm râu nói: -Quốc Công, khảo hạch quan lại năm nay lại đổi trò rồi. Lưu Cẩn góp ý với Hoàng thượng, thay đổi chế độ khảo hạch sáu năm một lần đối với quan lại Kinh thành, ba năm một lần với quan lại ngoài kinh, cho phép Lại Bộ khảo hạch không định kỳ. Lại Bộ do Trương Thái trông coi, Trương Thái lại là tâm phúc của Lưu Cẩn, mục đích của ông ta còn cần phải hỏi sao? -Đây là muốn bóp cổ bách quan từng giây từng phút, chỉ cần ngươi không đi theo ta, ta lập tức có thể điều tra ngươi, tìm được khuyết điểm của ngươi rồi thì đuổi ngươi đi! Điểm này thật lợi hại mà, những quan viên lúc trước không phục Lưu Cẩn nhưng chỉ cần chưa đến kỳ khảo hạch thì Lưu Cẩn không thể nào một tay che trời được. Bây giờ thì tốt rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay chỉnh người. Phái thanh liêm trong Kinh thành và những người không có tiền đút lót cho Lưu Cẩn ngày nào cũng tìm ba người chúng ta kể khổ, sắp năm mới rồi, bọn họ còn không tránh đi tìm sự thanh nhàn sao? Dương Lăng nhíu mi, thất vọng nói: -Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa cũng cúi đầu trước Lưu Cẩn rồi sao? Ôi! Vốn dĩ là những quan viên có khí tiết Dương Lắng lắc đầu, Tiêu Phương thăm dò ghé sát đầu lại nhỏ giọng nói: -Quốc Công, chỉ e kế lạt mềm buộc chặt của Quốc Công đã bị Lý Đông Dương nhìn thấu rồi, Dương Đình Hòa là người mà ông ta tiến cử vào Nội Các, ông ta muốn tránh gió mà có thể không nói với Dương Đình Hòa sao? Ta thấy, Quốc Công cũng nên dần dần triển khai phản kích đi. -Tuy nói có Lư Sĩ Kiệt bên cạnh Lưu Cẩn phối hợp có thể giúp Quốc Công vờ ngớ ngẩn để lừa đảo, nhưng người giỏi dưới tay Lưu Cẩn cũng không ít. Lý Đông Dương nhìn ra được, sớm muộn gì bọn họ cũng nhìn ra. Hơn nữa Nội Xưởng đã rơi vào tay Lưu Cẩn, đã gần cuối năm rồi, đến lúc đó vương hầu công khanh, huân thần hoàng thân sẽ chen chúc đến Nội Xưởng chia hoa hồng. Lưu Cẩn tất nhiên sẽ biết mánh khóe của Quốc Công. -Quốc Công sắp xếp khéo léo, chắc ông ta cho rằng đây chỉ là do trước khi giao lại quyền lực Quốc Công không cam tâm nên thừa cơ tham ô một mớ, có điều cũng khó bảo đảm sẽ không nghi ngờ Quốc Công còn có âm mưu khác. Nếu ông ta dám trở mặt điều tra, Quốc Công sẽ lâm vào thế bị động. Cho nênhiện tại là lúc đại nhân nên xuất hiện trên quan trường lần nữa để phát tín hiệu cho mọi người. Dương Lăng trầm ngâm nói: -Tội trạng của Lưu Cẩn vẫn chưa đủ để lật đổ ông ta, ta lộ diện trước có làm ông ta cảnh giác không? Tiêu Phương cười ha ha, vuốt râu nói: -Chính vì tội chứng chưa đủ nên hai người Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa mới lặng lẽ chuồn đi. Nội Các không thể không có lấy một người, môn hạ chỉ đành ở lại, nhưng chỉ còn lại một mình ta thì Lưu Cẩn không còn cố kỵ gì nữa rồi. Dương Lăng cười khổ nói: -Vậy thì sao chứ? Chỉ tra xét Ảm phủ mà thôi, cùng lắm thì điều tra thêm chuyện tham ô của Tang Phạt khố, trước sau chỉ vài ngày thì có thể hoàn thành rồi, chỉ e đến lúc đó cuộc thanh trừ của Lưu Cẩn với quan viên vẫn chưa chấm dứt đâu. Tiêu Phương đa mưu túc trí nói: -Không không không, công sự này không thể hoàn thành được. Hiện tại Quốc Công phải cắm một chân trong triều, tùy theo hoàn cảnh mà làm việc, bất cứ lúc nào cũng có thể rút cái chân này ra, khi cần thiết cũng có thể một bước tiến vào. -Quốc Công không thể tham chính, nhưng có thể làm Khâm sai nha, có vấn đề gì thì có thể tham chính bất cứ lúc nào, cho nên cái chức Khâm sai này có đánh chết cũng không được giao ra. Hoàng thượng chẳng phải giao cho ngài tra xét Ảm phủ sao? Vậy thì tra, xét Ảm phủ rồi tra Tang Phạt khố, tra xong kho Tang phạtẢm gia có chuyển số tiền tham ô từ Tang Phạt khố về nhà cũ không? Nghe nói ông ta mua ngàn khoảnh ruộng tốt ở quê cũ Bá Châu đó, sao có thể buông tha được chứ, qua năm rồi thì đại nhân cứ rêu rao rằng phải rời kinh đi điều tra Bá Châu -Bá Châu? Nhà của Oanh Nhi Trong lòng Dương Lăng dao động, ngực đập liên hồi: -Đi Bá Châu có thể gặp được Hồng nương tử không, nàng sẽ khôngrút kiếm chỉa vào ta lần nữa chứ? Người của ta đã mất dấu rồi, vừa hay đi Bá Châu có thể tra xem rốt cuộc nàng muốn làm gì. Nghĩ đến đây, Dương Lăng vui vẻ gật đầu: -Tiêu Các lão nói rất đúng, chỉ cần kéo dài thời gian thì dù thế nào cũng kéo được vài tháng. Trong khoảng thời gian này Lưu Cẩn vênh váo đắc ý, tất nhiên có thể tạo ra không ít cơ hội cho chúng ta, cũng không phai mờ bóng dáng của ta trong chốn quan trường. Tiêu Phương cười nói: -Chính thế. Lưu Cẩn không ngừng làm ra những chuyện ngang ngược trong kinh, làm ra những chuyện trời giận dân oán tất phải bị giết, cho dù ông trời chiếu cố, trong tình huống bình thường thì thời cơ này cũng phải đợi thêm năm bảy tám năm. -Nhưng bây giờ Lý, Dương rời kinh, cố ý dọn chỗ cho Lưu Cẩn, để ông ta tăng tốc chất thêm củi trong viện, hai tên điên cuồng Lư Sĩ Kiệt và Trương Miện lại không ngừng đổ thêm dầu vào đó, muốn tìm một mồi lửa còn không dễ dàng sao? Khi thời cơ chín muồi, đại nhân chỉ cần thổi một trận cuồng phong vào trong viện, gió thổi lửa bốc, lửa lớn thiêu thành, con cua hoành hành ngang ngược kia còn không bị nấu chín hay sao? Xa giá của Dương Lăng đến trước cửa Lưu Cẩn, vừa mới rời khỏi chiếc kiệu ấm áp đã thấy Trương Vĩnh tức giận đi ra, Dương Lăng không khỏi mỉm cười: -Trương công công? Ha ha, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp! Dương Lăng vừa chắp tay bước lên vừa vội vàng suy nghĩ: -Trương Vĩnh tới đây làm gì? Ngươi này không tham quyền như Lưu Cẩn, nhưng lại đặc biệt để ý quyền lực đến tay mình, ghét nhất là bị người khác vung tay múa chân, qua mặt ông ta chỉ huy bộ hạ của ông ta, nói cách khác chính là loại người có lòng tự ái đặc biệt mạnh. Lưu Cẩn là người ngang ngược ngông nghênh, tự biết bản thân mình chưởng quản ba Xưởng một Vệ nên cứ thích qua mặt Trương Vĩnh mà trực tiếp ra lệnh cho bộ hạ của ông ta, kết quả làm cho hai người như nước với lửa, luôn trong tình trạng không đội trời chung, lẽ nào bây giờ ông ta cũng sợ uy danh của Lưu Cẩn nên đầu hàng? Trương Vĩnh nhìn thấy Dương Lăng nên thần sắc lúc này cũng hòa hoãn hơn, miễn cưỡng mỉm cười nói: -Hóa ra là Uy Quốc Công gia, ôi! Công gia bây giờ hưởng thụ hạnh phúc, với thân phận của ta cũng không tiện đến nhà thăm hỏi, thật đúng là đã không gặp vài ngày rồi. Dương Lăng nhìn ra sau ông ta một chút, ngạc nhiên nói: -Sao vậy? Lưu công công không có nhà sao? Saokhông tiễn ông về? Trương Vĩnh vừa nghe thì gương mặt già nua ửng đỏ, chanh chua nói: -Ha ha, tiễn ta? Thân phận người ta bây giờ là gì chứ, công khanh khắp thành thấy ông ta còn phải một mực cung kính, Trương Vĩnh ta chỉ là cái rắm trong mắt ông ta thôi! Dương Lăng vừa nghe thì nghĩ: -Tốt lắm! Hai lão già này có thể hợp nhau mới lạ đó. Dương Lăng vội kéo Trương Vĩnh qua một bên, khuyên giải nói: -Này, đừng nói như vậy. Trương công công đức cao vọng trọng trong triều, có mấy người dám không kính phục chứ? Ngô công công bệnh chết, nộp lại mấy trang ấp như Thất Lý Hải cho triều đình, Hoàng thượng không trả lại cho Hộ Bộ mà lại ra lệnh cho ông cai quản, đây là ân sủng cỡ nào chứ? -Bên ngoài ngài nắm Kinh doanh, bên trong thì trông coi Ngự Mã Giám, cung Càn Thanh, Ngự Dụng Giám, mọi việc đều do ngài cai quản, còn cả mười mấy công sự như Đề đốc Thượng thiện, Thượng y, Báo phòng, Nam hải tử, những việc trong nội đình, ngài chính là nội thần kiêm nhiệm nhiều chức vị nhất, ai dám bất kính chứ? Trương Vĩnh được hắn khen ngợi một phen, không khỏi dựng thẳng cả sống lưng, sao lại có lý như vậy nha. Sự tin sủng của Hoàng thượng dành cho mình cũng không yếu hơn Lưu Cẩn nha, sao ta phải ăn nói khép nép với ông ta làm gì chứ? Trương Vĩnh tươi cười hớn hở nói: -Nào có nào có, đó là do Hoàng thượng coi trọng ta. Ha ha, Quốc Công gia quá khen rồi. Mấy ngày không gặp rồi, đến phủ của ta uống vài chén rượu, thế nào? Dương Lăng nhân cơ hội nói: -Ai nha, hôm nay đã quá trễ rồi, ngày khác đi. Hoàng thượng bảo ta điều tra việc Ảm gia lừa gạt hoàng thân, tham ô tài sản, ta phải tìm Lưu công công giao việc cái đã. Trương Vĩnh nghe xong liền nói: -Ồ, đã như vậy thì không quấy rầy Quốc Công gia làm việc nữa, có điềuchỉ e bây giờ Quốc Công gia tiếp nhận cũng không tra ra được cái gì đâu. Lưu Cẩn xét nhà cũng giống như chó gặm xương vậy, không chừa chút mảnh vụn nào. Dương Lăng cười nói: -Ha ha, ta chỉ là phụng mệnh Hoàng thượng làm việc thôi, không định chen tay vào giữa đâu. Đúng rồi, Trương công công hôm nay đến đây làm gì vậy nha? Trương Vĩnh phẫn nộ nói: -Đừng nhắc nữa, ta hầu hạ Hoàng thượng không có công lao cũng có khổ lao mà? Đời này của ta đã không còn hi vọng gì nữa rồi, chỉ muốn tìm Mâu Bân nói chuyện một chút, để cho đại ca và tiểu đệ của ta vào Cẩm Y Vệ làm. Đại ca ta là một người thành thật giữ bổn phận, năng lực làm việc đích thực có hạn thì sắp xếp làm Phó Thiên Hộ. Tiểu đệ ta từ nhỏ đã luyện võ lại giỏi văn, thì cho làm một Chỉ huy Thiêm sự, cai quản chuyện trên công đường Cẩm Y Vệ. -Ngài hỏi ta tìm Lưu Cẩn làm gì sao? Mẹ ơi, nếu ông ta không bãi chức của huynh đệ ta, không thể làm quan được ta cũng không chịu nổi người này! Hôm nay tìm ông ta lý luận, với đức tính đó, gia đây hận không thể đá ông ta một cước mà. Nói thì rất đường hoàng, nhưng còn không phải là muốn giữa lại chức Chỉ huy Thiên sự đó cho Dương Ngọc, Thạch Văn Nghĩa sao? Khà khà khà, nhưng mà Đề Đốc và chúng ta quan hệ mật thiết, ta quyết không nhường vị trí, ta tức chết tên chó già đó! Dương Lăng nghe xong mà không biết nên khóc hay nên cười, hắn đang muốn khuyên nhủ thì đột nhiên nảy ra một chú ý. Dương Lăng liền cười ha ha nói: -Ta còn tưởng chuyện lớn gì. Lúc trước đều là người hầu hạ Thái tử cả, cần gì làm căng như thế? Cho dù ông kiên quyết không từ bỏ, nhưng chung quy Lưu công công cũng là người chưởng quản ba Xưởng một Vệ, ngày tháng sau này của huynh đệ ông có thể tốt đẹp sao? -Bằng không thì vậy đi. Cao Phượng đang xây nhà ở đối diện phủ ta. Quan hệ giữa ông ta và Lưu Cẩn còn có mấy vị khác cũng không tệ. Ta nói ông ta ra mặt, Đại Dụng bây giờ đang ở Giang Nam không đến được, thì nói Cao Phượng hẹn đủ bảy vị còn lại đến, huynh đệ già với nhau gặp mặt uống rượu nói vun vào, có thể không làm lớn chuyện thì đừng làm lớn chuyện thì hơn. Trương Vĩnh vừa nghe thì cảm kích vô cùng, vội chắp tay nói: -Quốc Công gia thân phận cao quý, nhưng đối với bằng hữu cũ vẫn trước sau như một, những cái khác ta đây không hiểu, nhưng hiểu được nghĩa khí, có việc cần dùng tới huynh đệ xin ngài cứ mở miệng. Vậychuyện này làm phiền ngài vậy. -Ha ha, khách khí gì chứ, công công đi cẩn thận, ta vào gặp Lưu công công trước để tiếp nhận công việc. Trong lòng Dương Lăng hơi hổ thẹn. Vị Trương đại ca này e là lại mất mặt thôi. Lưu Cẩn bây giờ có quyền thế gì chứ? Nổi bật không ai sáng bằng, từ lâu ông ta đã xem thất hổ như nô tài rồi, người tụ tập càng đông đủ thì ông ta càng tránh mất mặt, với thân phận này, khí thế này thì không ta đồng ý buông tha sao? Sao lại muốn đổi người, còn phải đổi người một cách cứng rắn như vậy phía sau chứ, chính là nhằm vào Trương Vĩnh. Những người tổng quản đại quân Kinh doanh và Đề đốc Cẩm Y Vệ Lưu Cẩn đều muốn bãi chức thì bãi chức, muốn đổi thì đổi, vậy là có ý gì? Tướng lĩnh trong Kinh doanh và quan lại trong Cẩm Y Vệ chỉ cần muốn thăng quan, muốn giữ chức thì phải lập tức ném Trương Vĩnh và Mâu Bân qua một bên, chạy đến ôm đùi Lưu Cẩn. Trương Vĩnh đáng thương đã hít phải một đám bụi rồi còn phải mất mặt nữa. Có điều Lưu Cẩn vênh mặt với thất hổ thì có thể để bọn họ nhìn rõ địa vị hiện tại của bản thân. Những người này không có một người nào hiền lành, gần như ai cũng lòng dạ hẹp hòi, quan hệ một khi rạn vỡ thì đám ruồi bọ sẽ tìm đến vết rạn đó để phá hư thôi. Lưu Cẩn đi lại giữa ba đại điện, còn ba ngày nữa là sang năm mới rồi, nơi nơi giăng đèn kết hoa, nhưng lại có chút yên lặng, cũng phải thôi, bách quan đều treo ấn đóng cửa nghỉ lễ lớn mà, Hoàng thượng không có trong cung, Thái Hoàng Thái Hậu lại bị bệnh, còn có thể náo nhiệt sao chứ. Phía trước đột nhiên có vào tiểu hoàng môn đi ra từ Văn Uyên Các, Lưu Cẩn đứng lại gọi: -Đang bận gì vậy? Nội Các lại không dán giấy niêm phong, có phải có tấu chương khẩn cấp không nha? Vài tiểu hoàng môn vừa nghe Lưu Cẩn hỏi vậy thì vội tiếng lên dập đầu: -Hồi công công, đã qua năm mới rồi nên không có chuyện lớn gì cả, chúng tiểu nhân chỉ đang quét dọn thôi. Lưu Cẩn ừ một tiếng, vừa mới nhấc chân bước đi thì ngẫm nghĩ rồi rẽ chân quẹo vào Văn Uyên Các. Chỗ này vẫn thường đến, nhưng hôm nay có cảm giác ông ta mới chính là chủ nhân, cảm giác này rất khác biệt nha. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, Lưu Cẩn khẽ vuốt ve chiếc bàn sáng rực như gương mà Nội Các Thủ phụ Lý Đông Dương thường ngồi làm việc kia, sau đó cực kỳ đắc chí đi vòng qua đó, thoải mái ngồi xuống chiếc ghế lớn làm bằng gỗ hoàng lê khép hờ đôi mắt lại. Một ngày thật yên tĩnh, ánh mặt trời ngày đông cuối năm chiếu vào cửa sổ, bầu không khí trong phòng ấm áp dễ chịu, hài hòa. Lý Đông Dương về quê cũ, Dương Đình Hòa cũng bị dọa chạy mất, lão khốn kiếp Tiêu Phương kia nói đau đầu nhức óc cũng không dám lộ diện. Nhìn trái nhìn phải không có lấy một tên nghịch ngợm gây sự, Lưu Cẩn không khỏi bật cười "phụt" một tiếng. Đối nghịch với ta, vậy ta sẽ chỉnh ngươi. Quan viên thất bát phẩm cai quản mấy chục người, độc đoán ép người còn không làm khó được Lưu Cẩn ta, ngươi có là gì chứ? Vui vẻ nhất chính là Dương Lăng. Dương Lăng ơi Dương Lăng vẫn luôn cưỡi lên đầu ta tác oai tác oái sao, ha ha, một khi thuyền đã lật thì muốn trở mình cũng khó lắm. Đường đường một Quốc Công gia vì chuộc tội với công chúa mà xây ni am, nghèo rớt mồng tơi cũng không ngại hạ giá, moi bạc moi đến tận nhà cũ Ảm gia ở Bá Châu,, thật là đứa trẻ xui xẻo mà, đáng thương thay. Xem khắp trong ngoài cung thành chỉ còn mỗi mình Lưu Cẩn, trên dưới triều đình đều phải qua cửa của ta. Tào Tháo? Tào Tháo từng nói "Anh hùng trong thiên hạ hiện nay chỉ có Sứ quân và Tháo". Lưu Cẩn ta mạnh hơn ông ta rất nhiều, ta muốn nấu rượuai xứng nấu rượu với ta đây? Ha ha ha Lưu Cẩn đang nghĩ rất vui vẻ, một tiểu hoàng môn đột nhiên chạy vào, nhìn thấy Lưu Cẩn liền nói: -Ôi chao, công công ngài quả thật ở đây ư. Ở đây có một tấm thiệp mời là đưa cho công công ngài đó. -Thiệp mời? Ai có bản lĩnh lớn như vậy, đưa thiệp mời mà đưa tận trong cung? Lưu Cẩn tò mò nhận lấy nhìn xem: -Ồ, người quen ha, đều là người quen cả, Ngụy Bân, Trương Vĩnh, Mã Vĩnh Thành, Cao Phượng, Khâu Tụ, La Tường, ngoại trừ lão Cốc ra thì đầy đủ cả. Lưu Cẩn gập tay búng búng tấm thiệp: -Ai nha, đều là người quen cũ, uống một bữa rượu thôi mà lại trịnh trọng bài bản hẳn hoi như vậy, mở tiệc gì đây? Ánh mắt Lưu Cẩn chợt lóe, khẽ cười: -Mặc kệ là tiệc gì, đều do gia định đoạt! Bát hổ? Các ngươi mà cũng muốn tề danh với ta, nên nên gọi là thất lang nhất hổ mới đúng! Bên này đang muốn nấu rượu thì đã có người nấu xong rượu tặng cho rồi, ôi chao, thoải mái, ha ha Lưu Cẩn bỏ thiệp lại, cọ xót mông trên ghế, tựa vào lưng ghế, nhè nhẹ vỗ tay vịn, gác hai chân lên trên mặt bàn. Duy ngã độc tôncảm giác giác này thật tốt mà!