Chương 346: Thiên Hạ Rộn Ràng .

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:35

Bá Châu tạm thời yên ổn. Chúng bách tính trong tháng giêng nơi nơi đánh dẹp giả thần giả thánh, dựa theo sổ ghi chép tiền nhang đèn mà đến quan phủ thu hồi tài sản, một trận ầm ĩ vừa mới dừng lại, tiếp theo đó lại là vụ bắt bỏ ngục hơn một trăm tên "quan viên nước Đại Thuận" ở trấn Thắng Phương, sau đó lại là dân biến Cố An, đánh chết thái giám trấn thủ Trương Trung. Hiện tại phía quan phủ không có bất kỳ phản ứng nào, chúng bách tính không biết triều đình đối phó với dân biến như thế nào, phố xá hoàn toàn an tĩnh, nếu không có việc gì thì rất ít người ra ngoài. Đến nỗi khi quan phủ tuyên bố loạn dân Đoàn Trường trấn Thắng Phương, còn gọi Triệu Vạn Hưng, yêu ngôn hoặc chúng, tự lập xưng đế, tội ác tày trời, phán quyết trảm thủ, cái gọi là Thượng Thư lục bộ, Tả Hữu Thừa tướng và đại tướng quân thì sung quân đến Cáp Mật Vệ, những người còn lại mù quáng tin theo được phóng thích, bất kể là trảm thủ ở chợ tây, hay là một đoàn xe tù lộc cộc chạy ra khỏi Bá Châu, đều không có mấy người dám đi xem, đây cũng tránh cho Vương Mãn Đường xấu hổ, Vương gia chỉ phái lão gia nhân, mang theo chiếc kiệu nhỏ, yên lặng đón nữ nhi về nhà. Đã ra tháng giêng, nhưng quan viên lớn nhỏ của các huyện trấn xung quanh chạy đến Bá Châu ngược lại chạy càng chăm chỉ. Những động tĩnh lạ thường này Lương Hồng không phải hoàn toàn không biết gì cả, huống chi việc quan viên Bá Châu tố giác hành vi phạm tội của Trương Trung, Dương Lăng căn bản cũng không muốn giấu diếm ông ta. Lương Hồng lập tức ghi lại rõ ràng rành mạch tình hình liên quan, đưa thư đến kinh thành cấp báo Lưu Cẩn. Lưu Cẩn hiện tại đang phiền lòng vì việc của Nội Xưởng. Lưu Cẩn nắm được quyền lớn trong triều, trong tháng giêng ở nhà thu vào nhiều đấu vàng, nét vui mừng nơi đầu mày cuối mắt vẫn chưa tan đi, đám hoàng thân quốc thích cũng vui sướng hớn hở đến nhà, chẳng qua không phải đến tặng lễ, mà là mỗi người đều cầm một phần khế ước đã ký với Nội Xưởng, sung sướng hăng hái đến lãnh tiền lãi. Lưu Cẩn ban đầu không cho là quan trọng, vẻ mặt tươi cười đuổi những quý nhân này đi, nói là kinh doanh càng làm càng lớn, kết toán sổ sách phải mất hết mấy ngày này, bảo bọn họ vài ngày nữa hẵng đến. Sau đó liền dặn người đến Nội Xưởng bảo La Tường nhanh chóng thanh toán các khoản. Ngờ đâu Nội Xưởng vừa kết toán, lại thua lỗ rất nhiều. Căn cứ vào đám phế vật kia tra xét sao đó, không tìm được chút sự cố nào trong trướng vụ. Lưu Cẩn tức giận thở hổn hển vội đến Nội Xưởng đích thân đóng giữ, khẩn cấp triệu kiến Ngô Kiệt đang cáo bệnh ở nhà. Ngô Kiệt lại nghe lời, vừa gọi đã tới. Lão già này chưa đầy hai tháng, dưỡng bệnh đến mức tinh thần sáng lán, vẻ mặt hồng nhuận, dường như còn béo lên một tí. Có điều người ta đã nói, mắc bệnh phong thấp, cho dù khí sắc tốt, dáng người béo, thì ngươi có thể nói gì chứ? Lưu Cẩn dẫn đầu một đám Đương Đầu mới nhậm chức của Nội Xưởng chất vấn vị Ngô Xưởng đốc này một phen. Ngô Kiệt không chút hoang mang, chậm rãi nói, nói lưu loát chuyện làm ăn với bọn họ, đầu tư ban đầu, sản xuất ở giữa, tài sản vô hình gì đó. Có một số câu là Vu Vĩnh nói, có một số danh từ mới tất cả đều là lúc trước Dương Lăng dạy cho Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai, lại chuyển qua dạy cho trướng phòng trong Nội Xưởng, Ngô Kiệt chỉ là mưa dầm thấm đất, tuy nói ra được nhưng lại không hiểu nghĩa của nó. Bản thân Ngô Kiệt còn không hiểu, lại dõng dạc trơ tráo giáo huấn đám người Lưu Cẩn, lời nói bậy bạ nói nhăng nói cuội, nghe đến mức Lưu Cẩn và một đám Đương Đầu không học vấn không nghề nghiệp trong Nội Xưởng đầu óc choáng váng, vốn dĩ bày ra tư thế muốn giáo huấn Ngô Kiệt một phen, lần này lại tự mình lộ ra sự sợ hãi trước. Lưu Cẩn đành phải đổi thành bộ mặt tươi cười, dâng trà ngon, mời ông ta ngồi xuống, khách khí hỏi: - Ngô Xưởng đốc, chúng ta nghe nói ban đầu khi thành lập xưởng, thì một ngày vào một đấu vàng, sao mà khi chuyển vào trong tay ta, lại phải bồi tiền vậy? Ngô Kiệt vểnh chân bắt chéo, thần bí nhìn hai bên một chút, lúc này mới hạ thấp giọng nói: - Công công, trong này có môn đạo đấy. Ta nói ra, ngài cũng đừng nói với bên ngoài đấy, bằng không đám hoàng thân quốc thích vừa rút vốn, thì việc buôn bán của chúng ta phải bồi thường hoàn toàn đó nha! Lưu Cẩn vừa nghe phải bồi thường tiền, da mặt không khỏi căng thẳng, vội cúi người qua, giống như trẻ con học hỏi vậy, vừa cung vừa kính nói: - Mời Ngô Xưởng đốc nói thẳng. Ta và ông bây giờ là người một nhà rồi, người trong nhà chúng ta nói chuyện, sẽ không để cho người ngoài nghe được. Một đống Đương Đầu thân tín cũng vù một tiếng vây quanh lại, yên lặng vểnh tai nghe. Ngô Kiệt lúc này mới nói một cách bí hiểm: - Công công có biết vì sao việc làm ăn của Nội Xưởng chúng ta vừa khai trương liền có nguồn tiền cuồn cuộn, những hoàng thân quốc thích, bao gồm hoàng thượng, hoàng thái hậu, mấy vị công chúa, phò mã, còn có công gia, hầu gia đầu tư cổ phần đều kiếm được một số lớn không? Lưu Cẩn lắc đầu như trống bỏi, nói: - Không biết nha, nếu ta biết, việc gì phải hỏi ông chứ? - Khà khà khà. Ngô Kiệt cười gian ba tiếng, hạ thấp giọng rồi mới nói: - Công công, ngài nói xem chúng ta một không trộm hai không cướp, làm gì có chuyện tháng trước vừa mới khai trương, tháng sau liền chiêu tài bảo vào chứ? Căn bản không thể nào đâu! Lưu Cẩn sốt ruột: - Không thể nào? Không thể nào thì làm sao những hoàng thân quốc thích đó lập tức chia tiền chứ? Từng bó từng bó lớn vàng thật bạc trắng đó, không thể giả được đâu, ông nói sao đây? Ngô Kiệt đảo cặp mắt trắng dã nói: - Đây không đơn giản đâu, đập tường đông sửa tường tây đó. Ngô Kiệt dáng vẻ chân thành nói: - Công công, việc buôn bán mà, tuy nói có Nội Xưởng chúng ta quan tâm, nhưng nếu muốn đánh tiếng chiêu bài, mời chào đầy đủ, ổn định khách quen, dù thế nào cũng cần thời gian hai năm. Đến lúc đó chúng ta sẽ ngồi yên trong nhà, chiêu tài tiến bảo rồi, nhưng mới bắt đầu thì không được đâu, tài chính của chúng ta không đủ rất cần tiền, lại cần làm cho hoàng thượng, đám hoàng thân vui vẻ, yên tâm, làm sao bây giờ đây? - Dương Xưởng đốc... a! Không không không, là Dương quốc công, hay dùng tiền mà đám hoàng thân quốc thích đến sau đầu tư cổ phần, đưa cho đám người đầu tư ban đầu coi như là tiền lãi. Hơn nữa nói với bọn họ, đây là tiền buôn bán kiếm được, thế là việc chiêu mộ đã được đánh tiếng rồi, sẽ có càng nhiều người vội vã tới đưa tiền cho chúng ta. Chúng ta tay trái vào tay phải ra, tay trái vào tay phải ra, cứ như vậy, đám người đó ngây ngốc không nhìn ra được, đều cảm thấy Nội Xưởng chúng ta thần thông quảng đại - À... Chúng Đương Đầu mặt mày hớn hở, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm: Hóa ra không phải chúng ta vô năng, mà là Dương Lăng rất giảo hoạt. Lưu Cẩn vừa nghe thì ngay cả cổ cũng to lên, phủi đất một chút đứng lên nói: - Đây không phải tay không bắt sói sao? Ầm ĩ cả nửa ngày lại là thần tài qua đường sao? Bây giờ người chịu đầu tư cổ phần cũng đã đầu tư rồi, người có thể lừa cũng đã lừa kha khá rồi, vậy ta làm sao bây giờ đây? - Suỵt, cơ mật của Nội Xưởng! - Ừm ừm, cơ mật Lưu Cẩn vội vàng ngồi xuống, thấp giọng nói: - Bây giờ người có thể lừa đều bị lừa cả rồi, hiện giờ đám hoàng thân quốc thích tìm ta đòi tiền lãi, ta lấy gì thay tên họ Dương đó trả tiền đây? Không được! Ta không ăn quả bồ hòn này đâu, ta phải nói rõ tình hình cho chủ nhân biết, bảo bọn họ tính nợ với Dương Lăng đi, ta không gánh trách nhiệm thay hắn! Ngô Kiệt vỗ đùi nói: - Công công, cái chậu này ngài không vác không được đâu! Lưu Cẩn trợn mắt nói: - Sao lại không được? Ai dám bức ta? Ngô Kiệt vuốt râu nói: - Đầu tiên. Đây không phải là món nợ của Dương quốc công, mà là món nợ của Nội Xưởng, ngài bảo bọn họ đi tìm Dương quốc công, vậy không được đâu. Hơn nữa, việc buôn bán của chúng ta cũng sắp bắt đầu kiếm được tiền rồi. Ta nghĩ đầu xuân thì đã bắt đầu có doanh thu rồi, đến cuối năm thì có thể tài nguyên cuồn cuộn. - Bây giờ nói rõ tình hình? Nói chúng ta lừa các vị đấy, chúng ta chưa kiếm được tiền đâu, vậy tức là lúc trước lấy tiền của người ta rồi gạt họ. Những hoàng thân quốc thích này vừa trở mặt, chắc chắn sẽ rút lại tiền chạy lấy người. Như vậy, công công vừa mới tiếp quản Nội Xưởng, thanh danh sẽ bị hao tổn, không nói những chuyện khác, chỉ có trên dưới mấy vạn miệng ăn của Nội Xưởng ta, tiền lương mỗi tháng sau này lấy đâu ra? Đây chẳng phải là gà con vừa mới nuôi đến khi biết đẻ liền bị chúng ta làm thịt sao? Lưu Cẩn nghe thấy rất có lý, ông ta sờ cái cằm nhẵn bóng, hỏi: - Vậy... Dương Lăng vốn định làm thế nào? Hôm nay nếu hắn còn chưởng quản Nội Xưởng, cũng gặp phải tình cảnh này, lẽ nào không có biện pháp nào cả sao? Ngô Kiệt buông tay nói: - Chuyện này... ty chức ngu dốt. Công công biết không, ty chức vốn chỉ là Đại Đương Đầu, chủ yếu phụ trách huấn luyện thám mã trinh sát. Mặt này quả thực không phải sở trường của ty chức. Lúc trước ty chức cũng từng hỏi Dương quốc công, ngài ấy chỉ khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi cứ việc yên tâm, sơn nhân tự có diệu kế". Ty chức nghe xong cũng không hỏi nữa, bây giờ... bây giờ làm sao, ty chức cũng không biết. Lưu Cẩn nghe vậy giật mình, đột nhiên hỏi: - Vu Vĩnh đâu. Chẳng phải y vẫn phụ trách kinh doanh sao? Chúng ta tiếp quản Nội Xưởng hơn một tháng, sao y còn chưa về đây bái kiến chứ? - Công công, ngài cũng biết, cuối năm kết toán sổ sách nha, chúng ta chỉ biết đánh đánh giết giết, ai biết việc này chứ, toàn bộ đều dựa vào Vu Vĩnh bôn ba khắp chốn thôi. Bây giờ còn hai khoản sổ sách của hai phủ đạo chưa tra xong, hẳn cũng sắp hồi kinh rồi. Ngô Kiệt dừng một chút, lại lo lắng nói: - Công công, hiện giờ Nội Xưởng ta còn một điểm quyết định đó, vượt qua được thì thuận buồm xuôi gió, không vượt qua được thì không chỉ là mất mặt xấu hổ thôi, một đồng tiền có thể làm khó anh hùng hảo hán mà. Nội Xưởng chúng ta trong ba Xưởng một Vệ từ trước đến nay đều là nhất chi độc tà, bây giờ có thể đứng vững hay không hoàn toàn dựa vào ngài đó. - Đúng vậy đúng vậy, công công, ngài phải nghĩ ra biện pháp nha, hoàng đế chưa từng để binh đói nha, không có bạc, chúng ta làm sao chỉ huy mấy vạn bộ hạ đây. Chúng Đương Đầu cùng đồng thanh kêu lên. Lưu Cẩn nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nữa, nói: - Ặc... các ngươi đừng sốt ruột, ha ha ha, chút việc nhỏ ấy làm khó được ta sao? Ừm... mấy ngày nay Ngô Xưởng đốc xem xét một chút, xem thử thiếu nhóm hoàng thân quốc thích bao nhiêu bạc, tính rõ sổ sách, ta tự có cách của mình! Ngô Kiệt mừng rỡ, bật ngón cái lên khen: - Công công quả thật là thần nhân vậy! Trong lòng ty chức hoàn toàn không có đầu mối, trên dưới Nội Xưởng lòng người bất ổn, có những lời này của công công, lòng quân kiên định nha! Lưu Cẩn cười gượng hai tiếng: - Các ngươi bận rộn rồi, sau khi tính sổ sách xong, thì cho ta con số. Nói xong đứng dậy bước đi, Ngô Kiệt vội lạy dài: - Cung kính công công Lưu Cẩn yên lặng nháy mắt với La Tường, sau đó khoát tay nói: - Miễn đi, các ngươi bận rộn, không cần tiễn nữa. Nói xong đi ra ngoài trước, La Tường vội yên lặng theo phía sau. Lưu Cẩn ra khỏi Nội Xưởng, đứng trên đỉnh núi, vẻ mặt âm tình bất định. Hai hàng thị vệ trái phải đứng trang nghiêm, không nói lời nào. La Tường nhón chân đi tới, hơi khom thắt lưng nói: - Công công. Lưu Cẩn cũng không quay đầu lại, chỉ than khẽ nói: - Ngươi nghe đây, chiêu mộ một số người làm ăn và tiên sinh quản sổ sách, từng bước nắm giữ việc làm ăn của Nội Xưởng, đừng gấp gáp, trước hết nắm rõ mọi môn đạo rồi hãy ra tay, chưởng quầy, phòng kế toán, tiểu nhị đang làm việc, nếu không tin được thì thay người, thay đổi mỗi một phủ mỗi một đạo. La Tường ánh mắt chợt lóe, nói nhỏ: - Công công là không tin lời Ngô Kiệt nói? Lưu Cẩn lắc đầu, lại gật đầu, hừ một tiếng nói: - Không phải không tin, nói ra, ta cũng không tin vừa mới mở tiệm buôn bán, lập tức kiếm được tiền. Nói không chừng Dương Lăng thật sự dùng là biện pháp này lừa gạt những hoàng thân quốc thích kia. Chỉ là hôm nay muốn điều tra rõ sổ sách chúng ta mới phát hiện, cái gì cũng đều do người ta nói, xem không hiểu sổ sách, người kinh doanh mua bán lại là người của Dương Lăng trước kia, không yên tâm được. - Dạ dạ, ừm... hôm nay lại có hai tốp hoàng thân quốc thích cầm khế ước đến đòi tiền lãi, công công quả thật có diệu kế gì ứng đối sao? La Tường hiện tại trông coi kinh doanh của Nội Xưởng. Lúc trước nhóm Đương Đầu mà Ti Lễ Thái Giám phái tới không hiểu việc buôn bán, đưa những việc này qua cho y. Y còn cảm thấy vớ được công việc béo bở, bây giờ cả ngày đều đối diện với một số quý nhân đòi nợ, La Tường có chút ăn không tiêu. Lưu Cẩn vừa nghe vậy thì có chút đau đớn. Ông ta xui miệng nói: - Ngươi không cần quan tâm, món nợ này, ta còn đối phó được, ngươi quay về nhanh tay đổi nhân viên, thanh toán sổ sách đi. - Dạ dạ. La Tường quan sát thấy sắc mặt ông ta không tốt, vội vàng đáp ứng một tiếng, không dám hỏi tới nữa. Lưu Cẩn xoay người về phía cỗ kiệu, một thị vệ vội xốc màn kiệu lên. Đúng vào lúc này, một con ngựa lao thẳng lên núi, gần tới phía trước thì xoay người xuống ngựa, vội vã tới bên cạnh Lưu Cẩn, hai tay dâng lên một phong thư, thấp giọng nói: - Công công, đây là thư mà Lương công công Bá Châu dặn dò tiểu nhân nhất định phải tự tay dâng lên. Lưu Cẩn ngẩn ra, thuận tay nhận lấy bỏ vào trong tay áo, bất động thanh sắc mà nói: - Đã biết, hồi phủ nói sau. Người đưa thư kia cẩn thận nói dạ, dắt ngựa đi theo bên kiệu của ông ta. Lưu Cẩn vào kiệu, kiệu nhỏ lắc lư đi xuống núi, cỗ kiệu vừa nhấc, Lưu Cẩn vội vàng mở thư ra, căng thẳng xem nội dung trong đó. Theo lý mà nói, Bá Châu không nên có đại sự gì mới đúng, nhưng người đưa thư không ngờ không kịp chờ trong phủ, mà là vội vàng đuổi theo đến đây, còn nói nhất định phải tự tay dâng lên, trong lòng Lưu Cẩn thật đúng là có chút căng thẳng. Ông ta sắp xếp Lương Hồng ở bên cạnh Dương Lăng làm tai mắt, vốn dĩ cũng không hy vọng thật sự có thể do thám được tin tức quan trọng gì. Dương Lăng đi Bá Châu xét nhà mà thôi, xét nhà thì có thể xét ra việc lớn gì được chứ? Không ngờ vài ngày trước truyền đến chuyện Dương Lăng thi hành diệu kế trị kẻ giả thần giả thánh, trong kinh thành truyền đến oanh oanh liệt liệt, ngay cả Chính Đức hoàng đế nghe được cũng thấy vô cùng vui mừng. Có điều chuyện này không có quan hệ gì với quan trường, bây giờ đánh thần thánh xong rồi, lẽ nào hắn không chịu được tịch mịch, lại gây ra động tĩnh gì rồi hả? Mở thư ra vừa xem, Lưu Cẩn chấn động: Trương Trung đã chết? Ông ta vội vàng xem thư một lượt, không kìm nổi nụ cười: - Nhớ ngày đó Dương Xưởng đốc uy phong ngạo mạn không chịu nổi, hiện giờ cũng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi. Không ngờ cho rằng nhân cơ hội Trương Trung bị loạn dân đánh chết, sưu tầm tội trạng của ông ta để gây phiền toái cho ta. Ha ha, đừng nói một Trương Trung, dù là một trăm Trương Trung có tội, làm sao có thể đạp đổ ta chứ? Lưu Cẩn khinh thường cười: - Ta phái Trương Trung đi. Trương Trung hiếu kính một ít cho ta, đây là chuyện hiểu ngầm với nhau, lại không có giấy trắng mực đen bày ra đó, ngươi làm khó dễ được ta? Trương Trung là người ta tiến cử, đây không phải giả, có điều nhiều lắm cũng chỉ là sai lầm của một người được tiến cử thôi, chỉ bằng sự tín nhiệm của hoàng thượng đối với ta và thế lực hiện tại trong triều của ta, chút chuyện nhỏ đó còn bất bình sao? Có điều Trương Trung chết rồi, số bạc của Cái Huyền Minh cung cũng không còn tin tức, ôi! Lại là bạc, Trương thái tổng khuyên ta đừng thu tiền, một phần gia nghiệp lớn như vậy, lại muốn lấy lòng hoàng thượng, không thu bạc mà được à? Không thu hối lộ ta lấy đâu ra nhiều bạc như vậy chứ? Nội Xưởng thiếu tiền lãi của hoàng thân quốc nhiều như vậy, việc này không kéo dài được nha, hiện giờ đành phải lấy tiền trên nệm của mình trước vậy, đợi những cửa hàng kia sinh lời thì vớt về vậy. Lưu Cẩn vẻ mặt phản đối mà thu hồi mật thư của Lương Hồng, bắt đầu vắt hết óc cân nhắc mò ít bạc ở đâu, bổ sung chỗ hổng của Cái Huyền Minh cung, tốt nhất tốt nhất có thể bù luôn cả tiền lãi mà Nội Xưởng nợ, lấy tiền của chính mình, thật sự đau lòng nha! Nếu muốn hỏi hiện tại trong số quan lại các nơi của Đại Minh ai bận rộn nhất, bận đến mất ăn mất ngủ, ngày đêm điên đảo, vậy ngoại trừ Trương Trung Trương lão gia thì không còn người thứ hai nữa. Ông ta biết rất rõ dụng ý của Dương Lăng, cũng biết Dương Lăng đang lợi dụng ông ta, nhưng ông ta vẫn cam tâm tình nguyện bị lợi dụng. Dương Lăng không phá được án này, vẫn là làm Uy quốc công của hắn, cũng không có tổn thất gì với Trương Trung. Nếu phá án này, chiến công địa vị của Dương Lăng cũng không thể tăng lên nữa. Mà đối với bọn quan viên Bá Châu mà nói lại khác. Lúc trước một đám tham ô, ai ai cũng ra sức cung phụng nghênh đón ta, hiện tại Trương Trung ta lâm vào khó khăn, lại lập tức ném đá xuống giếng. Ta chịu thiệt, bọn họ ngồi yên hưởng lạc, chết cũng không nhắm mắt. Hơn nữa tận mắt nhìn thấy phần tấu chương kia, Trần Trung không chỉ vạch trần tường tận đủ mọi tội ác của ông ta, hơn nữa thêm mắm thêm muối, hết sức khoa trương, còn đổ hết mọi chuyện ác mà họ làm lên người mình, thật sự là cái gì có thể nhịn được chứ cái này thì không thể. Trương Trung ôm theo mối hận thấu xương phản bác lại, vạch trần tội của bọn họ. Mỗi khi nói ra hành vi phạm tội của một người, Trương Trung phảng phất như nhìn thấy từng người nằm trong tay mình, nhìn thấy một gương mặt đau đớn không thôi, cảm giác này thật sự là khoái ý vô hạn, thậm chí có một loại cảm giác thành tựu cực lớn được nắm trong tay họa phúc sống chết của người khác. Trương Trung thường hay một tay cầm đũa, một tay cầm màn thầu, miệng nói không rõ âm mà nói to từng chuyện tham nhũng của ai đó. Dương Lăng ban đầu còn lo ông ta vu cáo lung tung. Những chuyện mà ông ta nói ra, đối chiếu từng cái với công văn mà các quan viên thuật lại tố cáo ông ta, cũng phái người âm thầm điều tra lấy chứng nhận, lại phát hiện tất cả đều ăn khớp, không hề giả dối. Bây giờ Trương Trung mỗi khi cầm lấy một bản công văn tố cáo ông ta, đều giống như nhìn một kẻ thù: Ngươi không phải cáo ta sao? Ngươi không cho lão tử sống tốt, ta cũng không cho ngươi sống tốt. Muốn chết cùng chết! Ôm theo tâm tình này, ông ta cũng căn bản không có tinh lực nghĩ đến chuyện hãm hại người khác. Nếu có tham quan nào đó bây giờ không tố giác ông ta, không đổ hết mọi tội lỗi của mình lên đầu ông ta, Trương Trung không chừng quả thực sẽ bỏ qua cho người đó, nhưng nào có quan tham nào không muốn nhân cơ hội tẩy sạch bản thân, từ nay không lưu hậu hoạn? Tống Tiểu Ái ôm một chồng công văn trở lại tiểu lâu của mình. Tới phòng giam Trương Trung, chỉ thấy trong phòng ánh đèn nhỏ như hạt đậu, ánh đèn lay động. Trương Trung giữ nguyên áo nằm ngủ trên giường, sư gia tam ban thay phiên đổi ca ghi chép cũng mệt mỏi cuộn lại trên ghế mà gà gật, Tống Tiểu Ái vội bước nhẹ chân, rón ra rón rén đi vào, đặt chồng công văn lên thư án. Tay nàng không cẩn thận đụng phải cây bút lông gác trên nghiên mực. Bút lăn trên mặt đất, cán bút bằng trúc chạm xuống sàn nhà phát ra tiếng vang trong trẻo, Tống Tiểu Ái vội vàng xoay người nhặt lên, không ngờ thanh âm này đã đánh thức Trương Trung đang ngủ say nồng trên giường. Trương Trung đầu bù tóc rối, hai mắt đỏ bừng, tỏ vẻ giấc ngủ không ngon, không ngờ vừa thấy trên bàn vốn dĩ trống trải lại xuất hiện hai chồng công văn, lập tức hai mắt trợn lên, tinh thần rung động, trên mặt đột nhiên xuất hiện thần thái khác thường, cười khanh khách quái dị vài tiếng nói: - Tốt lắm, lại có công văn tố cáo ta à? Ha ha ha ha! Đấu sĩ chống tham nhũng Trương Trung tiên sinh vén chăn bông lên, phủi một cái nhảy xuống đất, chạy nhanh như gió như lửa tới, ôm lấy chồng công văn kia trở lại ngồi xuống bên bàn tròn của mình, sau đó nhanh nhẹn đốt sáng ngọn đèn, châm một ly trà, tinh thần phấn chấn vỗ bàn quát: - Đứng lên, đứng lên, đừng ngủ nữa, mau tỉnh lại, bắt đầu ghi chép thôi! Hai sư gia bị đánh thức. Vừa nhìn thấy kẻ điên này vui vẻ giống như năm mới vậy, đành phải bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy cây bút, mở trang giấy ra uể oải nói: - Ừ, mời Trương công công nói đi, chúng ta ghi lại! Trương Trung vênh váo tự đắc, giống như con gà chọi ngoan độc trừng mắt nhìn bọn họ, trách mắng: - Khốn kiếp, tỉnh táo chút coi, ghi sai thì làm sao? Sau đó ông ta chép chép nước miếng, mở một bản công văn ra, rất chuyên tâm xem trong chốc lát, liền trầm bổng du dương nói: - Thông phán Bá Châu Tề Long Vũ, từng nhận hối lộ, bao che hung thủ giết người. Hung thủ giết người tên Ngư Tàng, bây giờ là một viên dịch của thủ hạ ta, cho nên việc này ta biết rõ ràng rành mạch. Người này vốn là một tên vô lại của phủ Bá Châu, cùng với người khác... Trên mặt Trương Trung hiện lên vẻ hưng phấn bệnh hoạn, khiến Tống Tiểu Ái không kìm được rùng mình một cái, nàng hơi thương hại lắc đầu, xoay người lặng lẽ đi xuống lầu, đến phòng chính ở sảnh giữa. Dương Lăng ngồi trên chiếc ghế nằm gỗ lim ở thư phòng ngoài sảnh giữa, trên gối đáp một chiếc thảm nhung mỏng tơ vàng, hai mắt hơi khép, dường như đang ngủ trưa. Tống Tiểu Ái thấy thế đang muốn xoay người rời đi, Dương Lăng chợt nói: - Chuyện gì? - Đại nhân chưa ngủ? Tống Tiểu Ái quay người bước qua. - Ừ, đang nghĩ chút chuyện, ngồi đi. Dương Lăng mở mắt, kéo tấm thảm ra, mỉm cười nói: - Vốn là đang suy nghĩ. Nếu ngươi không đến, lát nữa sẽ ngủ thật đó. Có chuyện gì? - Không có gì... Tống Tiểu Ái ngồi ở ghế bên, khẽ thở dài: - Chỉ là mới nãy đến xem Trương Trung, sau đó lại không nhịn được muốn đến thăm đại nhân ngài. - Hửm? Dương Lăng tò mò mở to mắt nhìn. Tống Tiểu Ái cười khổ nói: - Thật sự là ác nhân phải có ác nhân trị mà, ông ta bị đại nhân trừng trị đã sắp phát điên rồi. Bây giờ vừa nhìn thấy công văn cáo trạng tố giác ông ta thì cao hứng phấn chấn, ông ta... ôi! Dương Lăng thản nhiên cười: - Có lòng đồng cảm sao? Tội của ông ta vừa nhiều vừa nặng, viết cũng không hết. Không nói chi xa, cứ nghĩ đến một nhà bốn người mà ngươi chính mắt nhìn thấy đi, ngày mười lăm tháng giêng bị treo lên đấy Dương Lăng nhắm hai mắt lại: - Tội của ông ta không thể tha, có gì đáng thông cảm chứ? Có điều cũng không ai muốn bức điên ông ta. Hiện giờ Trương Trung đã sinh tâm ma, đã muốn hại người, lại muốn tự làm khổ mình thôi. Tống Tiểu Ái thở dài: - Ty chức biết, ty chức cũng không phải thông cảm cho ông ta, chỉ là có chút cảm xúc thôi. Người này, mấy hôm trước còn uy phong bát diện, ngạo mạn không chịu nổi. Còn nhớ khi đại nhân đặt kế mời bốn yêu tăng đến hoằng pháp, Trương Trung được mời đến nhà, quan viên địa phương còn nịnh bợ sợ hãi ông ta, so với đại nhân ngài còn nhiều hơn. Ai mà biết được chỉ có vài ngày thì đã biến thành bộ dáng hôm nay rồi, thủ đoạn của đại nhân thật... thật lợi hại! Dương Lăng cười ha ha, ung dung lắc lư ghế nói: - Muốn nói ta độc ác thì cứ nói thẳng là được rồi. Sử dụng thủ đoạn bất thường, ta cũng đâu còn cách nào khác. Trương Trung lúc này khổ tâm kinh doanh nhiều năm, vây cánh đông đúc, bọn quan viên đều bảo vệ lẫn nhau, khó tìm chứng cứ xác thực. Nếu muốn dùng biện pháp đường hoàng chân chính điều tra ông ta, cho dù ta trấn thủ Bá Châu, cũng không biết tra tới ngày tháng năm nào mới có thể tra rõ nữa. Tống Tiểu Ái nói: - Bây giờ thì dễ làm rồi. Trương Trung 'đã chết', hơn nữa là bị loạn dân đánh chết. Lần này toàn bộ quan viên Bá Châu đều bị liên lụy vào, phải chịu trách nhiệm. Nếu quy kết tất cả tội danh cho Trương Trung, là ông ta áp bức đến mức chúng bách tính phải phản kháng, thì tất cả mọi vấn đề đều dễ giải quyết rồi. - Đại nhân thiết lập bát quái trận này, chỉ lưu lại đường sống duy nhất, buộc quan viên Bá Châu phải chui vào trong đó. Nhưng Trương Trung vốn đã chết, lại trốn ngay ở đường sống này mà giả làm ma quỷ, ha ha, cũng coi như là ác giả ác báo nha. Đại nhân chuẩn bị khi nào thì ra tay bắt người? Dương Lăng lắc đầu nói: - Vừa rồi ta cũng đang nghĩ tới chuyện này, cũng sắp cất lưới được rồi, có điều mắt lưới này quá nhiều, nên tận diệt hết cá lớn cá bé tôm rùa, hay nên giữ lại vài con cá nhỏ tôm tép đây? Nếu giữ thì phải giữ ở mức nào, giữ bao nhiêu, thật sự phải cân nhắc kỹ lưỡng mà. Tống Tiểu Ái đảo đôi mắt đen lúng liếng, kinh ngạc nói: - Vì sao còn phải giữ lại một chút? Những tai họa này nên tiễu trừ toàn bộ, vậy mới vui vẻ lòng người, đại nhân bắt nhiều cá lớn như vậy còn không sợ, ngược lại không đành lòng ra tay với những cá nhỏ tôm tép này ư? Dương Lăng cười nói: - Không phải không đành lòng, mà là không thể. Tiểu Ái, tuy ngươi là thủ lĩnh bộ tộc, nhưng vẫn quá đơn thuần. Ân đền oán trả, trắng đen rõ ràng, vốn không thích hợp ở quan trường, đối với bách tính cũng không phải chuyện tốt tuyệt đối. Nước quá trong ắt không có cá, đó là câu nói chí lý đó. Hắn lại nhắm mắt, nhẹ nhàng lắc lư chiếc ghế nói: - Toàn bộ Bá Châu không có một dân tình quen thuộc nào cả, quan viên dân chính có thể làm việc sao? Quan sai các cấp nha ti trong Bá Châu đều là người cũ, hơn nữa, quan viên mới từ đâu mà có chứ, còn có thể đảm mỗi người bọn họ đều thanh liêm, có năng lực? - Xem xét tình huống hiện tại đã điều tra rõ ràng, quan lại Bá Châu tham nhũng đã thành phong trào, nhưng trong đó có một số quan viên chỉ là nước chảy bèo trôi, người khác tham ta cũng tham. Nếu diệt sạch bầu không khí không tốt của toàn Bá Châu, thiết lập lại Ngự Sử tuần tra thanh liêm chút, dưới sự uy hiếp và giám sát của pháp kỷ, đám quan viên này sẽ không dám tham lam nữa. - Còn có vài người là vì bầu không khí như vậy của toàn Bá Châu, lại không có ràng buộc gì, chỉ dựa vào đạo đức trong lòng thì không thể ràng buộc bản thân. Thậm chí nếu bảo vệ thanh liêm còn phải chịu sự xa lánh, kết cục sẽ giống như Hoa Thôi Quan vậy, lúc này mới bước vào vũng nước đục này. Những quan viên này cũng có thể buông tha, bằng không làm sao bây giờ? Quan lớn quan nhỏ Bá Châu đều bị diệt trừ toàn bộ, phá rồi lập lại sao? - Như vậy chúng bách tính trước hết phải trải qua một phen đau đớn. Trừ phi là thời kỳ lật đổ cựu triều, thiết lập tân chính, bằng không thủ đoạn quyết liệt này căn bản là không thích hợp. Phải biết rằng, chúng ta đang bảo vệ giang sơn Đại Minh, chứ không phải hủy diệt giang sơn Đại Minh. Trừng phạt tàn sát rất sung sướng, nhưng thiệt hại còn nhiều hơn, đặc biệt là dân tâm. Toàn bộ quan viên Bá Châu đều bị bắt, trong mắt của bách tính thiên hạ triều đình còn hình ảnh gì chứ? - Bách tính sẽ không phấn khởi vì điều này, mà chỉ thấy một nghi trăm, tất nhiên sẽ ngờ vực quan viên trong thiên hạ hết thảy đều như thế, mất sạch niềm tin với triều đình. Cho nên người tội ác tày trời nhất định phải nghiêm trị, người nước chảy bèo trôi lại phải đối đãi khác biệt, ngoài lỏng mà trong siết, ngọn lửa này không dễ nắm vững đâu. Dương Lăng tĩnh lặng lại nói: - Kế hoạch một năm lập ở mùa xuân, sắp bắt đầu mùa xuân rồi, nông canh, mã chính, thương nhân, vận chuyển hàng hóa vân vân đều sắp vận hành cả rồi, bằng không những việc này đều ngừng lại. Chúng ta thanh trừ quan lại hủ bại, ngoại trừ được trầm trồ khen ngợi, đối với dân chúng không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào cả. - Ngoài ra, còn vấn đề làm sao trừng trị sau khi đã bắt những quan viên này lại nữa. Áp giải đến kinh thành giao Tam Pháp ti xử phạt, nhất định sẽ lề mề. Những quan viên này một khi bại lộ việc ác, vu cáo cho nhau, liên lụy vô cùng, liên lụy qua lại, không có chừng mực. Hơn nữa bắt bọn họ vào kinh thẩm vấn, còn phải điều tra lấy chứng cứ, quan sứ tín sứ không ngừng đi lại giữa hai nơi, chẳng những quấy rầy địa phương, hơn nữa sẽ khiến cho các nơi kinh hoảng, truyền tụng xôn xao, như vậy cũng không lợi cho việc trấn an địa phương. Cho nên ta chuẩn bị góp lời với hoàng thượng, ngay tại chỗ, nhanh chóng xử lý một cách giản lược, để mau chóng bình ổn dân tâm và cục diện chính trị. Tống Tiểu Ái cong đôi mày liễu lên: - Ôi, vẫn là đánh đánh giết giết thoải mái hơn, đại nhân chỉ là nói cho ty chức nghe, ty chức đã nhức đầu lắm rồi, những việc này liên lụy quá nhiều, nơi này cũng e dè, nơi kia cũng lo lắng, nghe mà khó chịu. Dương Lăng bật cười ha ha: - Dẫn lửa thiêu thân, rận sẽ bị diệt sạch sẽ, nhưng da thịt cả người cũng bị thương. Ngươi cho rằng dựa vào một lòng nhiệt huyết, giết sạch tham quan, thì sẽ là chuyện tốt vì dân trừ hại sao? Chuyện phải giải quyết sau đó nhiều lắm. Muốn khoét mụn độc cho người ta, ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn thuốc kim sang chứ? Băng vải ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn rồi. Nếu không thì không đào mụn độc người ta vẫn có thể sống được, để ngươi lấy dao khoét mụn độc ra, mụn đã chữa khỏi, người cũng xong luôn. - Việc này ấm không được, nóng không được, không dùng âm mưu quỷ kế được. Đại chính quốc gia, sinh kế bách tính, liên quan đến lợi ích thiết thân của tầng tầng chúng sinh, không giống với tranh chấp vũ lực, nhất định phải dùng thủ đoạn công chính ôn hòa. Phương pháp quang minh chính đại, làm theo thực tế, mới có thể đạt được hiệu quả chân chính. Dương Lăng suy nghĩ một chút nói: - Quay về mời Hoa Thôi Quan đến, ông ta là quan viên bản địa, làm quan thanh liêm, lại quen thuộc quan viên lớn nhỏ nơi này. Những hồ sơ này nhờ ông ta xem giúp ta, khía cạnh, độ sâu của trừng phạt, ta cũng muốn nghe ý của ông ta. Giang Bân mặt mày hớn hở đi vào Trương phủ, Trương Mậu vội tươi cười nghênh đón, cầm tay gã vào sảnh, cười nói: - Biểu đệ, đã vài hôm không tới rồi. Giang Bân vừa mới tới quý phủ Vương Trí, con rể Vương Trí mắc tội mưu nghịch bị trảm thủ, sợ tới mức tên xúi bẩy này an phận nhiều lắm, sau khi đón nữ nhi về nhà, mấy ngày nay cũng không dám xuất môn, vừa thấy Du Kích Bá Châu đến nhà, ông ta còn cho rằng rằng triều đình đổi ý, lập tức bị dọa đến sắc mặt tái nhợt. Cho đến khi Giang Bân chất lễ vật đa dạng, thẳng thắn muốn nạp nữ nhi của ông ta làm thiếp, Vương Trí lúc này mới đổi sợ thành vui, nữ nhi chẳng những đã từng gả đi, hơn nữa còn là gia quyến của phản nghịch, đời này xem như xong rồi. Hiện giờ được đường đường Du kịch tướng quân vừa ý, có thể làm thị thiếp của ông ta, leo lên làm thân thích, vậy thì cầu còn không được nha, Vương Trí không nói nhiều lời, mở miệng thì đáp ứng ngay. Hai người đã thương lượng xong ngày nghênh đón qua cửa, Giang Bân liền đến chỗ Trương Mậu. Gã cười hì hì nói: - Vừa mới tiếp nhận quân đội, công vụ khá bận mà. Đại ca, hôm nạy huynh đệ đến, là có chuyện muốn nhờ. Trương Mậu cười ha ha, nói: - Không phảỉ khách khí, chúng ta là ai chứ? Có chuyện cứ việc nói, chỉ cần đại ca có thể giúp cho đệ. Giang Bân ngồi trong phòng khách hào hoa xa xỉ, nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn dâng trà lên, mười hai mười ba tuổi, thân hình lả lướt, trắng ngần xinh đẹp, mặc dù không xinh đẹp bằng Vương Mãn Đường, nhưng lại có một vẻ tươi mát khác biệt Trong phù của biểu ca ngay cả nha hoàn dâng trà cũng là mỹ nhân nha. Giang Bân cực kỳ hâm mộ thở phào một cái, dựa vào ghế, nhấc chân bắt chéo nói: - Đại ca, huynh đệ cũng đã hơn hai mươi rồi, còn chưa cưới vợ. Hai ngày trước chọn được một gia đình, đã từng gả cho người ta, có điều dáng vẻ kia, huynh đệ nhìn rất vừa mắt, hôm nay đã thương lượng xong với cha nàng, muốn nạp nàng làm thiếp. Huynh cũng biết, đệ ở trong binh doanh, không thể có nữ nhân được, phải an cư trong thành, nhưng đệ mới đến Bá Châu, ngoài ra có tiền thì thuận tay tiêu cả, cũng không có dành dụm - À, hóa ra là chuyện này nha, không phải chuyện lớn gì cả. Trương Mậu không cho là đúng nói: - Nhà của huynh có tới vài trăm phòng, có điều nếu đệ muốn tự tại một chút, ca ca mua cho đệ một căn ngoài thành. Giang Bân mừng rỡ, cười ha ha nói: - VậyĐa tạ đại ca, mua một gian nhà riêng thì được rồi, dù sao cả ngày đệ cũng không ở nhà. Trương Mậu nói: - Vậy sao được chứ? Đệ là huynh đệ của Trương Mậu ta, lại là đường đường Du Kích Bá Châu, làm sao có thể keo kiệt vậy chứ? Đại địa chủ Bá Châu Vương Thính Sương đang muốn bán nhà đó, huynh mua lại nói, đệ là Du Kích Bá Châu, tương lai phải lấy vợ sinh con ở đây, lần này đại ca tặng lễ vật cho đệ trước đi. Giang Bân nhấc nắp trà đang định uống, vừa nghe liền mừng rỡ, vội nói: - Biểu ca, huynh thật mạnh tay mà, cả một tòa nhà to như vậy, huynh đệ nhận cũng thấy hổ thẹn mà! Trương Mậu gia tài hàng tỉ, không để ý chút tiền ấy. Hơn nữa ông ta làm người hào sảng trượng nghĩa, biểu đệ của mình ông ta cũng không có gì không thể bỏ được. Vả lại biểu đệ này lại là Du Kích Bá Châu, trong quan trường cũng là nhân vật phải nịnh bợ, sao có thể keo kiệt được chứ. Nếu tặng thì phải tặng lễ vật mà cả đời này gã cũng không thể quên được chứ. Trương Mậu cười ha ha nói: - Không sao không sao, Vương Thính Sương ở đời cha làm ra tiền phi nghĩa, thành nhà giàu mới nổi, tên thiếu hiểu biết chưa từng thấy qua sự đời, trong nhà tuy rằng có lầu cao viện lớn, nhưng có chút thô tục. Đợi khi huynh mua rồi, đệ cứ ở tạm trước, đợi khi thời tiết ấm áp rồi, lại bảo người tu sửa thiết kế cho đệ một chút. Giang Bân cảm kích sâu sắc, vội buông chén, ôm quyền nói: - Đa tạ đại ca. Vậy nhà của Vương tài chủ ở đâu vậy? Trương Mậu cười nói: - Không xa không xa, cách đường lớn Phú Quý phía trước, căn nhà lớn nhất trong ngõ đông đó. Giang Bân chợt nói: - A! Đại ca nói là Vương mất mặt kia à. Ha ha, chư tướng trong quân đón gió tẩy trần cho tiểu đệ, chính là bày yến trong tửu lâu ngõ đông, cửa sổ phía tường phải vừa mở, phía dưới chính là đại viện của Vương gia. Ôi, tòa trạch viện đó cũng không nhỏ, tuy không thể sánh được với đại ca, nhưng trong thành Bá Châu cũng là số một số hai đó. - Vương mất mặt? Trương Mậu tuy là người địa phương, hơn nữa là đạo tặc. Có điều phú thân trong thành Bá Châu ông ta lại không có ý đồ, cho nên cũng không chú ý chuyện nhà Vương gia, biệt hiệu này cũng là nghe nói lần đầu. Giang Bân cười dài nói: - Đúng vậy, tiểu đệ nghe đồng đội trong quân nói vậy đấy. Vương viên ngoại không có kiến thức gì, lại thích học đòi phong nhã. Ông chủ này năm trước vào kinh một chuyến, lại mở to mắt ra nhìn, chuyện này mọi người trên phố ai ai cũng biết. - Người này nghe nói nam phong là thú vui mà chỉ đạt quan quý nhân mới chơi, nên mới đi đến kỹ viện tướng công, muốn nếm thử tư vị của đạt quan quý nhân. Kết quả là bị một tên chăn dê ra vẻ khách làng chơi chơi xỏ, rõ ràng là một trăm lượng thì có thể ngủ lại một đêm rồi, ông ta bao cả tướng công lại phải tốn cả ba ngàn lượng. - Vương viên ngoại leo lên giường mà tiếc tiền, càng nghĩ càng cảm thấy không đáng. Ở Bá Châu chơi kỹ nữ chỉ có hai mươi lượng, con thỏ ở Kinh Sư thôi mà lại mắc vậy sao? Ông ta không cam tâm, liền vừa rút tiền vừa mắng: "Mười lượng, hai mươi lượng, đây con mẹ nó là ba mươi lượng. Ngươi nạm vàng à? Khảm bạc à? Sáu bảy sáu tám lượng, đựa vào đâu mà ngươi trị giá ba ngàn lượng? Một trăm mốt, một trăm hai, gia gia ta oan ức quá mà...". Giang Bân vểnh chân bắt chéo, vừa nói, vừa lấy nắp gõ gõ mép chén trà "tang tinh cách tang, tang tang tinh cách tang" nói. Bốn thị nữ xinh đẹp hầu hạ trong phòng khách đều đỏ bừng cả mặt, rối rít quay mặt đi che miệng cười khanh khách. Giang Bân lại đột nhiên ngừng nói, liếc nhìn Trương Mậu một cái, thu lại nụ cười nói: - Đại ca, có tâm sự gì sao? Cười miễn cưỡng như vậy, cũng không giống tác phong của huynh. Trương Mậu quả thật có tâm sự. Trương Trung chết rồi, thiếu đi một chỗ dựa lớn, sau này làm việc nhiều chuyện không tiện. Còn có vị Hà Gian phủ Viên tham tướng kia nữa, người đó và ông ta đã nhìn thấy mặt nhau, nhận ra được tướng mạo của ông ta, Trương Trung vừa chết, y có tới đây sinh sự không đây? Tuy nói thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, tất cả chứng cớ cũng đã không còn nữa, vị kia tham tướng là quan bắt trộm mà, không thể vừa làm nhân chứng vừa làm quan binh, cho dù tới cũng không làm gì được mình. Nhưng việc này một khi phô trương ra, khiến người khác chú ý, sau này vụ làm ăn này cũng không thể làm được nữa. Bản thân là trộm lén, không phải sơn tặc, thân phận bại lộ còn gây án thế nào đây? Nếu di dời địa điểm, mạng lưới ân tình, mạng lưới quan hệ khổ tâm kinh doanh gây dựng nhiều năm ở đây phải làm sao đây? Gia nghiệp lớn như vậy sao có thể nói dời là dời chứ? Trong lòng Trương Mậu có ý nghĩ, muốn mang theo một số tiền lớn, đến Hà Gian phủ ra tay, tốt nhất là triệt để giấu nhẹm chuyện của viên tham tướng kia, ở Bá Châu này mặc kệ ai làm quan, cái mà mình có là tiền, có thể từ từ kết giao. Trong lòng của ông ta suy nghĩ rối ren, dần dần cũng không chú ý nữa, không ngờ Giang Bân nhìn rất thô lỗ, nhưng lại bị gã nhìn ra, Trương Mậu cả kinh, vội nói: - Ờ... ôi! Còn không phải là vì chuyện của Trương công công sao. Đệ cũng biết, đại ca làm kinh doanh vụn vặt, có khi còn lén lút vi phạm lệnh cấm gì đó, lén lút thiếu chút tiền thuế, việc này, có nhà hào môn đại phú nào mà không làm như vậy chứ? - Nhưng trong quan trường phải có người bao che cho huynh mới được nha, Bá Châu ai lớn nhất, chính là Trương Trung đó. Vì kết giao Trương Trung, đại ca đã tốn một số bạc khá lớn, miệng của ông ta lớn, đệ cũng không phải không biết, ôi, đáng tiếc, năm ngoái còn tặng cho ông ta hai rương kim châu ngọc bảo, bây giờ ông ta chết, gà bay trứng vỡ mà. Giang Bân vừa nghe, cười đùa ha ha, lại nghĩ tới hai rương kim châu ngọc bảo, không khỏi lại có chút đau lòng. Đại ca khẳng khái hào phóng, bản thân mình nạp thiếp còn tặng cho mình một đại lễ như vậy. Nếu không có qua có lại mới toại lòng nhau thì không phải rồi. Tuy nói quốc công gia nghiêm khắc cẩn mật, có điều Trương Mậu không phải là người ngoài, đó là huynh trưởng của mình, hơn nữa không phải người trong quan phủ, lộ ra chút tin tức cho huynh ấy, dặn huynh ấy giữ bí mật, cũng không có trở ngại gì lớn. Nghĩ đến đây, Giang Bân đứng dậy, tiến đến bên tai Trương Mậu, bí mật nói: - Đại ca yên tâm, Trương Trung còn chưa có chết đâu. - Cái gì? Trương Mậu cả kinh, tuôn một thân mồ hôi lạnh, hai con mắt đột ngột lồi ra. Giang Bân một phen che miệng ông ta lại, nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng nói: - Đại ca, đây là bí mật lớn, huynh là huynh đệ ruột thịt của đệ, đệ mới nói cho huynh nghe, nhưng đừng bao giờ nói toạc ra, việc này là kế sách của quốc công gia, Trương Trung đến Cố An. Sắc mặt Trương Mậu thay đổi mấy lần. Giang Bân dứt lời lại dặn dò: - Ông ta chưa chết, khoản tiền vẫn được tính, huống chi còn có lão đệ đây. Đợi đến khi Trương Trung công khai xuất hiện, đệ thay mặt huynh nói với quốc công gia đòi lại tài bảo này là được. Có điều bây giờ còn chưa phải thời điểm công khai, đại ca ngàn vạn lần Đừng lột ra ngoài. Đệ nói cho huynh nghe, là để huynh tạm thời an tâm thôi. Trương Mậu liên tục gật đầu, mặt đầy vẻ tươi cười nói: - Đa tạ huynh đệ, vậy đại ca liềnyên tâm! Vừa nói, trong mắt hổ của ông ta lại xẹt qua một tia hàn quang làm người ta rét run, Giang Bân ghé vào bên tai ông ta nói chuyện lại không hề phát hiện.