Chương 171: Ngầm nổi sát khí

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:16

Hàn Ấu Nương đưa mắt trông theo kiệu của Âu Dương phu nhân khuất sau hàng rào bụi cây, nàng đang định cùng Cao Văn Tâm trở vào trong thì phía sau hàng rào đã xuất hiện hai con tuấn mã một trắng, một đỏ phóng nhanh đến. Đường mòn không rộng mấy, có lẽ vì muốn tránh va phải nương tử nhà họ Nghiêm nên cặp tuấn mã phóng vội lên ụ tuyết đọng ven đường. Trước mặt con đường nhỏ là một dòng suối hẹp quanh co đã đóng băng, chỉ thấy kỵ sĩ trên ngựa ghìm cương, nhổm người, hai thớt kiện mã đã chồm lên, xoay thân gần chín mươi độ bay vòng sang. Lúc xưa tại Kê Minh, Hàn Ấu Nương đã từng gặp Mã Liên Nhi cũng là kỵ sĩ cao cường như thế. Lúc này thấy vậy, hai mắt nàng mở to. Người trên bạch mã là một cô gái xinh đẹp, thân hình tuyệt mỹ, tóc mai đen nhánh, mặt phấn cằm xinh. Cưỡi trên con ngựa đỏ bên cạnh là một tráng niên khôi ngô mặc áo vàng. Cao Văn Tâm nói nhỏ với Hàn Ấu Nương: - Muội muội, đó là khách của nhà mình. Hàn Ấu Nương vừa đáp vâng, hai con ngựa đã phi đến trước mặt. Người đàn ông trên ngựa cười ha ha mở lời: - Cao cô nương, lại gặp mặt rồi! Nói xong không cần chống lên yên ngựa, hắn lập tức đánh chéo chân nhảy ngay xuống đất, thân thủ rất mạnh mẽ. Cô gái áo đỏ nhoẻn cười, vịn yên ngựa rồi cũng nhẹ nhàng nhảy xuống đất, tiến lên hai bước chắp tay cười chào: - Cao thần y! Vợ chồng chúng tôi đặc biệt đến cảm tạ ơn Cao thần y và Dương đại nhân đã ra tay cứu mạng. Cao Văn Tâm vội đáp: - Vị này chính là Dương phu nhân. Vợ chồng Dương Hổ nghe vậy vội cùng song song chắp tay thi lễ. Hàn Ấu Nương đã nghe sơ qua chuyện của bọn họ, từ khi vào kinh tới nay nàng chỉ gặp người trong quan trường nên cặp vợ chồng hào sảng này rất hợp tính với nàng. Hàn Ấu Nương vội vui vẻ tiến lên trước nghênh đón, nói: - Dương đại ca, Dương phu nhân, tướng công nhà ta làm công chuyện hãy còn chưa về. Ấu nương đã sớm nghe đến đại danh hai vị. Mau mời vào bên trong. Vợ chồng Dương Hổ không ngờ một vị cáo mệnh phu nhân lại nói chuyện cởi mở như thế, bên cạnh cảm giác bất ngờ lại có nhiều phần thân thiết. Bốn người vừa vào đến viện đúng lúc Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai đến chào đón, đi theo phía sau với vẻ mặt vô cùng đau khổ đích thị là Ngũ Hán Siêu. Suốt dọc đường Dương Hổ mang đám người Dương Tuyền, Ngũ Hán Siêu vào kinh, Ngũ Hán Siêu đã khi mê khi tỉnh nên ũng coi như quen biết nhau. Vừa thấy hắn, Dương Hổ liền phóng tới nhằm bả vai đối phương đấm một quyền, vừa ha ha cười nói: - Ngũ lão đệ, ngươi đã khỏe chưa? Hắn luyện công phu ngoại môn, một đôi thiết chưởng có thể đánh tan bia, vỡ đá. Quyền này xuất lực rất nhiều, nhưng Ngũ Hán Siêu phản ứng cực nhanh, quyền phong vừa tới sát, thân hình hắn liền hơi rùn xuống, bả vai hơi hạ thấp. Động tác này ngay lập tức đã tước mất quá nửa lực đấm của Dương Hổ. Dương Hổ chỉ cảm thấy quyền đánh vào không khí, giống như đánh trúng một tấm vải mùng treo trên không trung, không hề có lực phản chấn. Đương lúc hắn ngẩn ngơ thì một luồng kình mềm dịu bắn ra, cú đấm đã sượt bả vai Ngũ Hán Siêu. Ngũ Hán Siêu vẫn đứng tại chỗ như không có chuyện gì, chỉ cười khổ nói: - Dương huynh nhẹ tay một tí đi, huynh đệ còn chưa khỏe hẳn đâu. Thôi Oanh Nhi chưa từng cùng yêu đạo Lý Phúc Đạt chạm mặt, nhưng biết lão có ba con trai tên Nhân Từ, Đại Nghĩa, Đại Lễ. Ba người này hiện vẫn chỉ là thanh niên xấp xỉ đôi mươi. Năm trước ở Bá Châu, Thôi Oanh Nhi đã giao thủ cùng Lý Đại Nghĩa, hai người ngang tài ngang sức. Thôi Oanh Nhi rất tự tin vào bản thân, nàng không tin gã thư sinh trước mặt này có thể đánh bị thương cha của Lý Đại Nghĩa, cho nên trước khi đến đây đã bày mưu đặt kế để trượng phu thăm dò võ công của hắn nông sâu thế nào. Có câu kẻ thạo nghề chỉ cần vừa ra tay, liền biết tài năng như thế nào. Vừa rồi thử Ngũ Hán Siêu một chiêu, Thôi Oanh Nhi đã nhìn ra võ nghệ của thư sinh này quả thật tuyệt vời. Dù là chính mình cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Thôi Oanh Nhi xoay tròn đôi mắt xinh đẹp, liếc Dương Hổ, sẵng giọng: - Tay chân lúc nào cũng vụng về, vị Ngũ huynh đệ này vết thương chưa lành, chàng đừng làm cho người ta bị nặng thêm. Nói xong nàng cười khanh khách nghênh đón Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân, mỗi tay dắt một cô, khen: - Dương phu nhân đoan trang hào phóng, hai vị muội muội cũng là nhân gian tuyệt sắc, khiến tỷ tỷ thấy mà rất hâm mộ đấy. Ngọc Đường Xuân mặt như trăng rằm, mắt như làn thu thủy, mắt ngọc mày ngài, tự có nét phong lưu. Bởi vì ngày mai chính là hai mươi ba tháng chạp, nên tất cả cùng quét dọn nhà cửa cúng ông táo. Đây là ngày tết chính thức đầu tiên sau khi Dương Lăng thành lập gia đình. Bởi Ấu Nương rất quan tâm đến ngày này, cả phủ trên dưới đều vô cùng coi trọng. Ngọc Đường Xuân mặc chiếc váy dài xếp nếp màu hồng mặc trong dịp lễ hội, bên ngoài khoác áo chẽn màu xanh nhạt, trên mái tóc mây cài một cây trâm bạch ngọc, tư thế yểu điệu thanh tú, eo thon dịu dàng vừa một nắm tay. Vẻ yêu kiều của nàng đúng là mỹ lệ nhất trong chúng nữ. Tuyết Lý Mai mặc một bộ áo khoác tơ tằm màu lục dệt kim tuyến, vận một cái váy gấm kết hoa vàng nhạt, miệng anh đào nhỏ nhắn, răng trắng môi đỏ, mặc dù trông hơi xinh xắn ngây thơ, nhưng cũng là tiểu mỹ nhân linh động hoạt bát. Tuy hai cô chưa biết thân phận của Hồng nương tử nhưng thấy Thôi Oanh Nhi cũng mắt hạnh hàm đào, xinh đẹp như ngọn lửa nóng mà lại không hề tiếc lời ca ngợi hai cô như thế nên không khỏi mở cờ trong bụng, lật đật mỉm cười chào nàng. Những cô gái này tụm lại với nhau. Cô này khen cô kia có kiểu tóc kết rất đẹp, cô kia khen lại cô này có bộ quần áo phối hợp rất duyên, ... chuyện nhà chuyện xóm vui vẻ trò chuyện không thôi, vứt Dương Hổ và Ngũ Hán Siêu qua một bên. Hai người nhìn nhau cười khổ, đành phải chậm rãi bước theo sau cùng bước vào phòng chính. Cao quản gia thấy khách đến nhà đã sớm dặn dò nữ nô tì bưng lên trà thơm, hạt dưa, mọi người liền ở phòng khách nói chuyện phiếm. Đang lúc nói chuyện, ngoài cửa chợt vang lên tiếng ngựa hí, chỉ trong chốc lát Dương Lăng khoác chiếc áo khoác dài dẫn hai phiên tử đi huỳnh huỵch vào trong viện, từ xa đã lớn tiếng la lên: - Quản gia! Thành cô nương có đang ở nhà không? Cao quản gia vội vàng đẩy cửa ra ngoài đón, nhỏ giọng thưa: - Lão gia! Có khách đến viếng phủ, phu nhân đang tiếp khách đấy. Dương Lăng hơi giật mình, hỏi: - Ai tới vậy? Đang khi hỏi chuyện, y vừa đưa mắt lên đã thấy Hàn Ấu Nương và vợ chồng Dương Hổ nghe tiếng đã ra tới cửa đón. Dương Lăng vội vàng thu lại sắc mặt vô cùng lo lắng của mình, thay bằng bộ mặt tươi cười nói: - Hóa ra là Dương huynh, Dương phu nhân! Đã không nghênh đón sớm rồi! Tuyết Lý Mai lén cười khúc khích, thầm thì vào tai Ngọc Đường Xuân: - Vị này là Dương phu nhân, vị kia cũng là Dương phu nhân. Nhắm mắt lại nghe, còn tưởng rằng đang gọi phu nhân của mình. Ngọc Đường Xuân nghe xong cũng nhoẻn miệng cười, nàng sợ bị người nghe thấy nên lặng lẽ bấm cô em gái nghịch ngợm này. Tuyết Lý Mai đang cười trộm, chợt cảm thấy trên mông bị chích nhẹ vội quay đầu lại nhìn, nhưng chẳng phát hiện được gì nên nàng hơi kinh ngạc. Trong khi đó, Dương Hổ và Ngũ Hán Siêu lại đều thấy rõ động tác của Thôi Oanh Nhi. Nàng không hề quay đầu lại, chỉ cung tay búng ra, một viên đá nhỏ lập tức bắn về phía sau, lượn một vòng cung chính xác đánh trúng vào mông Tuyết Lý Mai. Hai người cùng liếc mắt nhìn nhau, lại cùng thầm hiểu trong lòng, không cần nói gì cũng không quay đầu lại. Dương Lăng vừa từ trong cung trở về. Mới đến cổng thôn y gặp quản gia của Cao viên ngoại - một trong Lục Đại địa chủ của bảy tòa hoàng thôn trang bản địa, Dương Lăng liền xuống ngựa bắt chuyện với lão. Y không muốn quấy nhiễu dân chúng. Thực tế cho dù lấy quyền thế của y muốn cưỡng đoạt đất đai của những địa chủ thân hào nông thôn này cũng chẳng thể được. Nhưng mà, sau lễ cúng ông Táo chính là lập xuân. Y muốn ở gieo trồng rộng rãi loại giống lương thực mới lân cận kinh thành, nhằm sản xuất đại trà giống lương thực này, đào tạo một lứa gia phu hiểu rõ phương cách thu hoạch canh tác mới, làm cho trăm quan trong triều cúi đầu với sự thật trước mắt. Nhưng mà trong tay y lại không có đủ đất đai nên tất cả sẽ chỉ là nói suông. Dương Lăng thử dò hỏi vị lão quản gia này về khả năng thuê hoặc mua đất đai của Cao viên ngoại, y không thể ngờ lão quản gia kia nghe xong lại tỏ vẻ kinh ngạc khó hiểu. Từ miệng lão, Dương Lăng mới biết được, ngoài Lý Kế Mạnh ra, bây giờ đất đai sáu vị viên ngoại xung quanh đều thuộc quyền sở hữu của Thành Khởi Vận. Chuyện này là do vị công tử họ Thành và Cao lão gia bàn bạc. Ngay cả lão quản gia cũng không biết rõ tình hình. Dương Lăng và Thành Khởi Vận sống chung với nhau hơn hai tháng. Y sớm biết vị Thành cô nương này tùy hứng kiêu ngạo, làm việc chỉ theo sở thích, không màng chính tà. Tuổi thực của Dương Lăng còn lớn hơn của Thành Khởi Vận hai tuổi, sao y lại nhìn không ra tâm tư ton hót muốn lấy lòng mình của cô nàng? Bình thường y chỉ là giả ngu giả dại thôi, bây giờ nghe xong tin tức này y không biết Thành Khởi Vận dùng thủ đoạn lừa gạt như thế nào lại khiến cho sáu vị thân hào này ngoan ngoãn giao đất đai, hơn nữa cho tới nay vẫn không dám loan tin, cho nên y vội vàng chạy về phủ muốn hỏi cho rõ. Y không ngờ vợ chồng Dương Hổ lại đến thăm viếng vào lúc này, đành phải bình tâm tiếp đãi hai vị khách trước đã. Nam chủ nhân trở về nhà, đám phụ nữ cũng không tiện ở bên cạnh, Hàn Ấu Nương bồi tiếp Thôi Oanh Nhi, một đám chị em líu ríu đi thẳng vào nhà sau. Dương Lăng cùng Dương Hổ, Ngũ Hán Siêu ở phòng chính nói chuyện phiếm. Ba người chuyện vãn một hồi, dần dần kéo sang chuyện võ học. Ngũ Hán Siêu và Dương Hổ một mặt vừa kể lại kinh nghiệm ngày ấy cùng lão đạo sĩ động thủ so chiêu, một mặt hoa tay múa chân diễn tả. Trò chuyện tới lúc hào hứng, hai người liền muốn so tài một phen. Trước cửa có cây cối vườn hoa nên không tiện động thủ. Dương Lăng cũng rất muốn xem thử một lần những võ lâm cao thủ thật sự này đánh nhau ra sao, liền đứng lên cười nói: - Hai vị! Sân sau của tại hạ khoáng đãng rộng rãi, các vị đã muốn so tài một phen hay là chúng ta hãy đi đến đó đi. Ha ha, có điều vết thương của hai vị vừa lành, chúng ta cần phải đến điểm là dừng nhé. Ba người nói cười đi vào hậu viện, đi thẳng tới sân vườn phía sau. Dương Lăng thấy bên trái chính là thư phòng nơi Thành Khởi Vận ở tạm, liền bảo: - Hai vị! phu nhân tại hạ cũng là người thích võ. Ha ha, để ta gọi các nàng cùng đến mở rộng tầm mắt. Quản gia, ông đưa hai vị quý khách đến vườn sau trước đi. Dương Lăng cáo lỗi xong, vội rẽ vào nội thư phòng. Vừa vén mành cửa, y đã thấy Thành Khởi Vận đang ngồi ngay ngắn trên ghế tựa, nghiêng nghiêng vầng trán xinh đẹp, bàn tay trắng nõn đang cầm cây bút lông sói viết gì đó trên tờ giấy Tiết Đào màu lam nhạt. Thấy Dương Lăng đi vào, Thành Khởi Vận hơi kinh ngạc, xen lẫn vui mừng. Nàng cười thánh thót như suối reo, đặt bút xuống, tha thướt đứng dậy bước vòng qua thư án, chào: - Đại nhân, sao hôm nay ngài nhàn rỗi đến thăm ty chức vậy? Dương Lăng thấy nàng mặc chiếc váy trong nhà màu xanh nhạt, ngoài choàng áo chẽn cùng màu, toàn thân trắng trong thuần khiết, xinh đẹp nho nhã. Hơn nữa chiếc váy của nàng được may cắt khéo léo, áo chẽn nhẹ nhàng mềm mại càng tôn lên những đường cong nhấp nhô mềm mại, thân thể uyển chuyển vô cùng. Dương Lăng đột nhiên nhớ tới ngày nàng mới tới Dương phủ, eo thon mang vòng chuông vàng nhỏ, xinh đẹp với làn da như nước, xương mềm như rắn. Cơn giận hơi hơi hạ xuống một ít, y bình tĩnh chậm rãi bước thong thả tới ngồi vào ghế tựa chất vấn: - Ta hỏi cô, hiện nay có tám chín phần mười đất đai bảy tòa hoàng trang đều đã đứng tên cô phải không? Sao ta không biết gì cả? Thành Khởi Vận ngạc nhiên, hai mắt mở to, sau đó cười khúc khích, ngọt ngào đáp: - Đại nhân việc công bận rộn quá đi, chút chuyện nhỏ này tự nhiên có ty chức cống hiến sức lực rồi. Ngài biết được cũng tốt, nếu không thì hôm nay ty chức cũng dự định báo cho ngài biết. Qua Tết nên sớm chuẩn bị đầy đủ, trâu cày này, các loại lương thực này, nông cụ này, còn có việc động viên tá điền nữa. Việc cần chuẩn bị cũng không ít đâu. Dương Lăng nhíu mày bảo: - Không phải ta hỏi việc này. Ta muốn hỏi cô làm thế nào mà có thể khiến cho những địa chủ kia chịu nhượng lại đất đai? Thành Khởi Vận tỏ vẻ ngoan ngoãn, khóe môi anh đào lại giống như lấp ló ý cười. Nàng trộm liếc Dương Lăng, cười xinh xắn đáp: - Đại nhân đoán không ra à? Hì hì, có Nội xưởng dùng làm chiêu bài chữ vàng ấy, ty chức... Dương Lăng nghe tới đây thì lòng trầm hẳn xuống, nhịn không được vỗ bàn, tức giận gắt: - Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, cô... Cô dùng Nội xưởng đe dọa cưỡng bức bọn họ. Cô định biến Nội xưởng thành ra như Cẩm y vệ và Đông xưởng hay sao? Y tức giận đến xanh mặt, phất tay áo đứng lên nói: - May mà bản quan biết sớm, bằng không sau vài ngày các Ngự Sử ngôn quan sẽ ào ào thượng tấu buộc tội bản quan. Bản quan chưởng quản hoàng trang chưa đầy một năm đã chiếm cứ hết sạch đất đai, tội danh này làm thế nào thoát khỏi? Lập tức mang ruộng đất trả hết cho ta. Đúng là việc tốt không đủ, việc xấu lại có thừa! Thành Khởi Vận chết sững, hai tay trong tay áo run lên nhè nhẹ, ống tay áo đang cuộn cũng rũ xuống, cặp mắt long lanh chơm chớp, một làn hơi nước nhanh chóng trào lên. Nàng bước từng bước đến bên cạnh bàn, nhìn chăm chú Dương Lăng rất lâu rồi bỗng nhiên gật đầu lộ vẻ sầu thảm cười nói: - Hay lắm! Thì ra đại nhân xem ta là loại người như vậy. Nàng đưa một tay đang run lẩy bẩy nhón lên một xấp giấy từ trên bàn, chậm rãi đưa đến trước mặt Dương Lăng. Năm ngón tay nàng xòe rộng, xấp giấy rơi xuống một cách buồn bã. Dương Lăng ngạc nhiên nhặt xấp giấy lên. Tờ nằm ở trên cùng rõ ràng là bản khế ước Cao viên ngoại bán ruộng đất, có chữ kí và dấu lăn tay của hai bên, lại có bảo trưởng, hương thân làm chứng. Văn tự ghi rõ Cao viên ngoại đem tám trăm ba mươi mẫu đất liệt kê bên dưới bán cho nàng lấy chín nghìn lượng, lập ngày mồng một tháng chạp năm Hoằng Trị thứ mười tám. Giá cả thế này rất là hợp lý, với lại so với giá thị trường thì còn cao hơn một chút. Nhưng Dương Lăng cũng biết rằng cho dù giá cả cao gấp vài lần đi chăng nữa, trừ phi cuộc sống khó khăn không còn cách nào xoay xở chứ những hương thân địa chủ này cũng dứt khoát không bán điền sản. Y lật qua một tấm khác, vừa liếc qua không tránh khỏi sửng sốt. Tờ văn tự này cũng có đôi dấu tay như tấm trước, nhưng bản này lại là khế ước Thành Khởi Vận bán đất. Bản khế ước này ghi rõ Thành Khởi Vận bán tám trăm ba chục mẫu đất cho Cao viên ngoại lấy bảy ngàn năm trăm lượng. Dương Lăng nhìn mà chẳng hiểu ra sao, mãi tới lúc nhìn thấy ngày ký giấy là ngày một tháng chạp Chính Đức nguyên niên, y mới chợt bừng hiểu. Thì ra Thành Khởi Vận lấy lời to dẫn dụ bọn họ, ký cho mấy vị đại địa chủ này tấm "chi phiếu" nhận tiền ở tương lai. Những ruộng đồng này một năm thu lãi ròng nhiều nhất là một ngàn lượng, bây giờ không cần bận tâm chút nào mà cho dù hạn hán hay bão lụt đi chăng nữa họ vẫn có thể cầm được một ngàn năm trăm lượng bạc trắng. Có khế ước trong tay, sang năm lại có thể thu đất đai trở lại. Loại chuyện tốt như thế này chỉ có đồ ngốc mới không đồng ý. Dương Lăng vội vàng đứng lên, nhìn thấy nàng đang bành miệng, uất ức giống như một đứa bé, trong lòng vừa áy náy, vừa hơi buồn cười. Y dừng chân một chốc, thở dài than: - Cô... Sao cô không sớm nói cho ta biết, cần gì phải giấu giấu giếm giếm. Thành Khởi Vận ấm ức: - Người ta nghĩ được biện pháp này, nhưng người ta cũng không biết bọn họ sẽ đồng ý hay không, làm sao mà có thể nói trước cho đại nhân biết chứ? Nếu như chính mình không làm địa chủ, những nông dân tá điền kia sẽ không an tâm canh tác. Chính người ta tự móc bạc ra làm việc cho đại nhân... Từ khi đến làm môn hạ của đại nhân, sức cũng vì đại nhân mà dốc, mạng cũng vì đại nhân mà bán. Tuy đã từng có lần lầm lỗi với đại nhân, nhưng làm sao đại nhân lại cho rằng người ta tệ hại như vậy? Thành Khởi Vận càng nói càng thương tâm, hai hàng nước mắt trong vắt dọc theo gò má trơn bóng của nàng từng giọt rơi xuống. Từng giọt lách tách đập vào nửa trang giấy Tiết Đào, ngay lập tức thấm nhòe nét mực. Dương Lăng chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, áy náy nói: - Này... Này... Phải phải phải, là ta sai rồi, ta nhận lỗi với cô. Ái chà, làm sao cô vừa gặp ta là khóc thế này! Thành Khởi Vận nói tiếp: - Còn không phải chính đại nhân hại người ta sao? Nhưng lời này vừa ra miệng, cảm thấy ý nghĩa hơi mập mờ, má nàng không khỏi nóng lên. Dương Lăng không dám nhìn bộ dạng đau lòng đáng thương của nàng, ánh mắt cụp xuống. Y nhìn thấy những chữ trên tấm giấy hoa tiên kia có phần quen mắt, nhịn không được kéo nó lại gần. Nước mắt đã làm ướt nhòe vài chữ, hai hàng bên trái còn thấy rõ, dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp viết chính là "Thiếp tựa mù giăng, chàng tựa trăng. Trăng lặn mù tan đọng sương lan. Cảm lòng chàng..." Dương Lăng chỉ vừa đọc đến đấy thì đã bị Thành Khởi Vận đoạt tấm giấy lại, mặt trái xoan đỏ bừng. Nàng sẵng giọng: - Chưa thấy đại nhân nào lại như vậy, ai đời... Ai lại xem đồ của người ta một cách tùy tiện như thế! Tuy nàng lớn như vậy nhưng vẫn là lần đầu động chân tình, lại bị Dương Lăng thấy được, nhất thời không kiềm được xấu hổ, vẻ mặt xinh đẹp đỏ như ráng chiều, còn muốn mạnh miệng nói bướng. Ngược lại Dương Lăng ước rằng chính mình chưa đọc được nó. Y đang xấu hổ không biết nói cái gì cho phải thì ngoài phòng có tiếng bước chân vang lên, giọng Hàn Ấu Nương vọng lớn: - Tướng công! Thành cô nương! Dương Lăng sợ nàng thấy Thành Khởi Vận rơi lệ, vội vàng quay lại bước ra ngoài đón. Y thấy Hàn Ấu Nương đang dẫn Cao Văn Tâm đi tới, vui vẻ nói: - Tướng công, chàng đang ở đây à. Dương đại ca và Ngũ công tử muốn tỷ thí võ nghệ, Thành cô nương có muốn xem qua không? Nàng đến gần kéo tay Dương Lăng, nhỏ giọng nói: - Tướng công, võ công Ngũ công tử rất cao. Chàng nhận chức Tổng đốc Nội xưởng, thủ hạ đều là hảo hán sử thương múa bổng. Lát nữa chàng tìm cơ hội bái huynh ấy làm thầy học một chút đi, vừa có thể phòng thân lại có thể khỏe người. Dương Lăng cười nói: - Nàng thật là... Có món tốt nào cũng đều muốn đắp vào người tướng công. Đa số người trong võ lâm đều giữ kín tay nghề, xem như châu báu. Đã mở miệng mà người ta không dạy chẳng phải là mất mặt sao? Từ sau sau lưng y một âm thanh khẽ cười vang lên: - Đại nhân, phải là Võ Đang ước gì có được người đệ tử như ngài mới đúng. Võ Đang chính là từ đường của hoàng gia Đại Minh, chưởng giáo chân nhân nhận chức lục phẩm tại triều đình. Trước nay luôn do ti Lễ Giám phụ trách việc quản lý, ước thúc tất cả công việc của Long Hổ Sơn ở Giang Tây, núi Võ Đang ở Hồ Bắc, am Ngọc Hoàng ở Sơn Đông. Nếu như ngài mở miệng, còn sợ chưởng giáo Võ Đang không liều mạng nịnh bợ sao? Thành Khởi Vận nói xong khoan thai bước đến, thu lại tay chắp sau lưng dịu dàng thi lễ với Hàn Ấu Nương, chào hỏi: - Ra mắt phu nhân! Mới vừa rồi ty chức cùng đại nhân thương nghị việc đổi mới cây trồng vào đầu xuân, làm trễ nải nhã hứng của mọi người rồi. Dương Lăng đưa mắt nhìn.Vừa rồi hai mắt Thành Khởi Vận còn đẫm lệ mơ màng, nay mà chỉ trong giây lát hai má nàng lại trắng suốt không tỳ vết, rất mịn màng, hai mắt trong vắt như suối nước mùa thu. Dáng cười trong trẻo của nàng nào còn mang một chút dấu vết gì là đã khóc. Công phu trấn tĩnh của nàng cũng khiến cho Dương Lăng hoài nghi không biết mới vừa rồi mình có hoa mắt nhìn lầm hay không. Bốn người trở lại trong viện. Dương Hổ, Ngũ Hán Siêu, Hồng nương tử Thôi Oanh Nhi và Ngọc nhi, Tuyết nhi cùng với người nhà đều đang đợi trong viện. Cả đoàn người cùng kéo vào sân sau xem hai người tỷ thí võ nghệ. Dương Lăng mong thấy được cảnh phóng qua, vọt lại phi phàm như trong phim ảnh, không ngờ khi thật sự giao thủ lại cực kì nhàm chán. Động tác ra chiêu công thủ căn bản không có gì đẹp đẽ, hai người càng rất ít khi nhảy vọt khỏi mặt đất. Dương Hổ dáng người cao lớn, ngoại gia công phu xuất thần nhập hóa, quyền cước uy vũ phát tiếng gió vùn vụt, Dương Lăng đứng ngoài nhìn thấy còn có chút hào hứng. Thế nhưng Ngũ Hán Siêu lại cứ như cọng bún, ẹo qua ẻo lại, Dương Lăng nhìn một lát thì chán, không thấy hứng thú tí nào. Hàn Ấu Nương và Thôi Oanh Nhi thì lại nhìn chăm chú, không hề chớp mắt. Hàn Ấu Nương nhìn chằm chằm từng động tác quyền cước của Dương Hổ, môi mấp máy ra vẻ nóng lòng muốn thử. Thôi Oanh Nhi cũng luyện quyền cước nội gia, nên đặc biệt để ý từng chiêu từng thức do môn nhân của Võ Đang - Thái Sơn Bắc Đẩu về công phu nội gia, xuất ra. Trên sân khí thế chiến đấu ngất trời mà Dương Lăng hết ngó đông lại nhìn tây. Y thấy từ bên trong hầm sưởi phương xa có người chui lên, vội rời khỏi đoàn người hai bước, vẫy vẫy tay gọi người kia lại. Ông già nọ là lão nông dân bản địa được thuê để coi sóc và học trồng trọt, thu hoạch cây khoai tây, cây ngô... Lão đang cầm một sọt phân khô định mang đi ủ trở về. Nhìn thấy Dương Lăng gọi, lão vội đặt giỏ xuống, hấp tấp chạy tới. Dương Lăng cười hỏi: - Lão Lưu, hai ngày này bận rộn, ta không thu xếp được để vào hầm nhìn qua. Những cây giống nuôi trồng thế nào rồi? Đừng để chúng bị sâu bệnh nhé. Lão Lưu ha ha cười nói: - Lão gia yên tâm. Chúng tôi đều hết sức cẩn thận chăm sóc những mầm cây này như là chăm nom tiểu bảo bối trong nhà. Những cây ớt ngoại bang đã đỏ rồi, theo như lời lão gia dặn dò, chúng tôi đã dời chúng đến chỗ có thể thấy ánh nắng mặt trời. Ngoài ra, những cây cà chua cũng đã nở hoa rồi. Dương Lăng nghe xong mừng rỡ ra mặt, lúc này phía sau lưng y vọng đến hai tiếng trầm trồ khen ngợi trong trẻo. Dương Lăng quay đầu nhìn lại, thấy Dương Hổ hơi đỏ mặt vì thẹn đang chắp tay nói gì đó với Ngũ Hán Siêu, sau đó hai người cầm tay nhau trở lại. Xem ra Dương Hổ đã thua rồi. Lúc này Hàn Ấu Nương mới phát hiện tướng công đã tránh sang một bên cùng lão nông nói chuyện phiếm. Nàng bước đến vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Tướng công luôn miệng nói muốn tìm một danh sư học tập võ nghệ. Nay Dương đại ca và Ngũ công tử đều là cao thủ đệ nhất đẳng, hai người xuất sắc như vậy tỷ thí, chàng lại chạy sang cho khác. Rõ là Hàn Ấu Nương cố ý nói cho Ngũ Hán Siêu nghe. Dương Lăng cười đáp: - Đáng tiếc ta là một tay ngang, nhìn mãi một hồi lâu cũng nhìn không ra được chút xíu gì, cho nên mới bỏ chạy đi chăm sóc hoa mầu của mình đấy. Ha ha ha... Hồng Nương Tử ngạc nhiên hỏi: - Hoa mầu? Hoa mầu ở đâu hả đại nhân... Người có thân phận như vậy còn bận tâm đến một ít thu hoạch hay sao? Hàn Ấu Nương giải thích: - Dương phu nhân! Tướng công ta tìm được mấy loại hoa mầu được đưa từ Tây Dương về. Mấy cây khoai tây, khoai lang có sản lượng gấp vài lần hoa mầu đang được trồng. Còn có một loại cây ngô, sinh sản rất nhanh, chống chịu được hạn hán, đất đai cằn cỗi. Tướng công nói muốn đẩy mạnh việc gieo trồng rộng rãi, đến lúc đó thiên hạ sẽ không còn nhiều dân chúng chết đói nữa. Nói xong, nàng ái mộ nhìn Dương Lăng. Thôi Oanh Nhi cùng Dương Hổ ngạc nhiên nhìn nhau. Dương Hổ bị quan phủ ức hiếp bóc lột, cuộc sống khó khăn mới phẫn nộ mà gia nhập lục lâm. Thôi Oanh Nhi là do ông nội chịu đủ đau khổ do sưu cao thuế nặng nên mang cả nhà dời vào rừng sâu, chiếm núi làm vua, trở thành lục lâm đại đạo. Có thể nói hai người hoàn toàn không có một chút thiện cảm gì với đám người làm quan. Dương Lăng là quan lớn dường nào? Nếu như bảo y muốn mua danh chuộc tiếng thì y chỉ cần cứu tế nạn dân một tí, xử lý vài tên tiểu lại tham ô thì hiệu quả vừa trực tiếp lại rõ ràng, việc gì y phải dùng tới biện pháp tốn sức như thế? Dương Lăng cười cười nói: - Mấy ngày nay bận rộn việc chiến sự nơi biên ải, mãi không thể đi xem qua những thứ cây trồng này, trong lòng Dương mỗ thật là có chút nhớ mong. Nếu như thuận lợi, sang năm loại cao sản hoa mầu này có thể được quảng canh khắp Đại Minh. Ba vị có muốn đi nhìn thử một chút hay không? Ha ha, xin mời! Dương Lăng đưa cả bọn đến hầm sưởi, đem đủ loại cây giống ra mỗi thứ đều giới thiệu cho bọn họ. Y cùng vị lão nông trở về từ Nam Dương kia kẻ tung người hứng giảng giải kỹ càng cho bọn họ đặc điểm của từng loại hoa mầu này. Dương Lăng biết vào thời kỳ này hoa mầu rất dễ hỏng: hạn hán, lũ lụt, sâu bệnh... mọi thứ đều ảnh hưởng lớn đến thu hoạch. Nếu như mưa thuận gió hoà vất vả lắm một năm một mẫu sản xuất được ba bốn trăm cân lương thực thì đã được xem là ruộng hạng nhất rồi. Mà cây khoai lang, khoai tây từ nam chí Bắc đều thích hợp, mỗi mẫu thu được ít nhất hai ngàn cân; thậm chí các tỉnh phía nam có thể trồng một năm ba vụ. Cây ngô không cần trồng trong ruộng tốt, sản lượng cũng hơn xa loại cây trồng hiện nay. Nghĩ đến những loại hoa mầu này tương lai có thể cứu sống được vô số nạn dân, Dương Lăng vuốt ve những cây giống tươi tốt kia, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác thành tựu. Thôi Oanh Nhi nghe Dương Lăng từ tốn mô tả cảnh tượng thu hoạch tốt đẹp kia, cặp mắt sáng ngời lặng lẽ nhìn chăm chú vào y, trong lòng tràn ngập tò mò: viên quan này và các quan chức trong ấn tượng của nàng khác nhau rất lớn. Y chịu vì dân chúng mà suy nghĩ, mọi kẻ đọc sách khác đều xem việc canh tác là việc thấp hèn nhưng dường như y lại vô cùng thích thú việc đồng áng. Đủ loại tin đồn có liên quan đến Dương Lăng đan chéo lẫn nhau trong đầu Thôi Oanh Nhi. Y là sủng thần cao quý của thiên tử, là đốc chủ Nội xưởng máu lạnh ham thích giết chóc, chỉ trong một đêm đã diệt sạch Đông xưởng, là thư sinh yêu vợ nặng tình trọng nghĩa dám kháng thánh chỉ, là tướng quân oai phong lẫm liệt đánh đại bại giặc Oa. Quả thực tất cả những điều trên không thể nào liên hệ đến vị công tử không hề có quan uy đang mặt mày hớn hở kể chuyện hoa mầu trước mặt này. Nàng nhìn hàng dãy các loại cây trồng chưa bao giờ thấy qua, nghĩ thầm: - Người này thật sự có năng lực cứu thiên hạ dân chúng sao? Những hoa mầu kỳ quái này có thể cứu được rất nhiều dân chúng khỏi đói khát bần cùng trong những năm lũ lụt sao? Tuy nàng chưa từng đọc sách nhưng từ nhỏ đã trưởng thành ở bên trong ổ cường đạo, nên rất thấu hiểu lòng người. Nàng nhìn ra được những điều Dương Lăng nói chính là thật sự là cảm giác chân thật của y, nhưng nàng lại rất hoài nghi tác dụng của những loại hoa mầu này. Trong thiên hạ người giàu có thì bất nhân, người làm quan thì không trong sạch. Cho dù khắp nơi đều thu hoạch lương thực dồi dào đi chăng nữa, không phải cũng rơi vào tay những tên tham quan ô lại kia hay sao? Những người dân quê kia áo cơm không có, đã bị quan phủ bắt buộc nuôi dưỡng ngựa công lại bị làm khó dễ nhiều đường. Bao nhiêu dân chúng cửa nát nhà tan, y có thể cứu hết những người cùng khổ như vậy hay sao? Tuy nhiên... Thôi Oanh Nhi liếc mắt nhìn Dương Lăng, mỉm cười, thầm nghĩ: - Vị Dương công tử này là một người tốt, là một vị quan tốt. Đợi đến khi chúng ta giết được tên cẩu hoàng đế, khởi binh đoạt được thiên hạ, chúng ta có thể cho y làm một chức quan to. Dương Hổ ở bên lại thầm kinh hãi. Hắn bây giờ đã tích góp được một số tài lực, nhân lực tương đối rồi, chỉ còn đợi thời cơ vừa đến thì lập tức khởi binh tạo phản, cướp lấy thiên hạ. Hắn tin tưởng vững chắc rằng chỉ cần hắn đăng đàn hô hào, chắc chắn những dân chúng áo cơm không có, phải chịu đủ ức hiếp trăm bề sẽ vùng lên hưởng ứng rầm rộ. Ít nhất ở vùng quê hương Bá Châu hắn đã có thể lôi kéo được trên vạn người. Nhưng hắn vốn là một viên hiệu úy nhỏ nhoi trong quân đội, cũng do đồn điền bị quan tướng chiếm đoạt, cuộc sống quả thực không chịu xiết mới bỏ đi làm lục lâm thảo khấu. Hắn biết rõ những dân chúng kia nếu có được một con đường thoát chết, có thể ăn cơm no bụng thì sẽ rất khó lôi kéo. Bọn họ sẽ không đi theo mình giành lấy chính quyền nữa. Thật ra, lúc đầu nỗi căm hận của Dương Hổ đối với triều đình Đại Minh đơn giản hơn rất nhiều. Hắn muốn lật đổ Đại Minh, xây dựng lại một chế độ quan phủ thanh liêm yêu dân. Nhưng khi thế lực ngầm của hắn càng lúc càng lớn thì dã tâm và tham lam cá nhân của hắn cũng dần dần bành trướng theo. Bây giờ hắn muốn tạo phản, đa phần chính là để bản thân làm hoàng đế, ngồi ôm thiên hạ. Cái ý nghĩ tham lam này đã dần dần thay thế nguyện vọng muốn tìm một đường sống cho dân chúng thiên hạ khi trước. - Không thể để cho y thành công! Trong lòng Dương Hổ chợt nảy sát khí, ánh mắt sắc bén chĩa vào người Dương Lăng. Hắn thầm nghĩ: - Tên cẩu quan này, nhất định phải chết!" Chú thích: Tiết Đào đời Đường là một danh kỹ đất Thục, hay làm những bài thơ ngắn, vì tiếc giấy nên cắt hẹp lại. Từ đấy, những tài tử trong Thục lấy thế làm tiện, cũng cắt những tờ giấy nhỏ để viết thư, gọi là giấy Tiết Đào.