Chương 367: Chuẩn Bị Chiến Tranh, Xuất Chinh .

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:38

- Quân mã, tráng đinh hiện đóng ở thành Đức Châu tổng cộng có sáu vạn người, trong đó đóng bên trong thành Đức Châu là ba vạn, cách thành mười dặm có một vạn quân binh của mười hai liên thành đóng ở quan đạo (đường sá để xe ngựa của các quan viên triều đình đi), xa hơn một chút, ngoài Tang Viên khẩu bốn mươi dặm là thành cổ của huyện trống An Lăng, hiện tại nơi đó cũng có một vạn binh mã trú đóng, ngoài ra ở các nhà kho chứa lương thực của các trạm lũ, trạm dừng chân dành cho quan lại cũng có lính đóng quân, tổng cộng là một vạn người. Tuy nhiên vì kế an toàn, chúng ta đã đem phân nửa lương thảo đưa đến thành Đức Châu. La Sĩ Quyền giới thiệu: - Sáu vạn người này là lính địa phương ở Đức Châu vệ, Đức Châu tả vệ, Thiên Tân, Bảo Định và còn một phần là quan binh ở các huyện Tề Hà, Lâm Áp, Huệ Dân, trên danh nghĩa thì do mạt tướng thống lĩnh nhưng trên thực tế bởi vì có sự chi phối, không hề quen biết cho nên điều động hết sức khó khăn. Chỉ Huy Sứ Đức Châu vệ La Sĩ Quyền do dự một chút, vốn định bẩm báo hết những chuyện vi phạm quân kỷ, nhân tâm tán loạn, binh sĩ sợ chiến, không nghe hiệu lệnh thậm chí trộm cắp lừa gạt gây loạn ở làng xã, tuy nhiên các quan tướng của những binh sĩ ấy đều đang ở đây, nếu như nói ra những lời như vậy sẽ kết mối hiềm khích với người, cho nên do dự một chút, chỉ nhấn mạnh chuyện bởi vì đều có sự chi phối cho nên điều động khó khăn. Dương Lăng ngồi ở phía trên, đã thay đổi nho sam (quần áo thanh lịch) một thân lụa trắng điểm thêm hoa mai, đầu đội khăn bình định tứ phương, chỉ có nho nhã, phong thần như ngọc chứ không hề có vẻ uy nghiêm của một tướng soái cầm binh. Ngồi cùng còn có các quan văn, ngoại trừ quan sứ cai quản ở đây còn có các đặc sứ ở những nơi khác tới như Tế Nam, Thái An vân vân chờ đợi chỉ thị tiêu diệt quân phiến loạn, có những quan văn này làm nền, Dương Lăng càng giống như hạc giữa bầy gà, vô cùng xuất chúng. Dương Lăng sau khi nghe xong cười dài, chỉ gật gật đầu không tỏ thái độ gì. Trên thực tế tình hình có liên quan tới Đức Châu, hắn còn chưa tới nơi thì thủ hạ đã bẩm báo về, cho nên hiểu biết tình hình thực tế ở nơi này còn hơn hẳn so với giới thiệu của La Sĩ Quyền. Hắn nhìn về phía các tướng lĩnh đang ngồi nghiêm chỉnh, hỏi: - Nghe nói Kiều tham tướng Kiều Tứ Hải đang thủ ở Đức Châu, vì sao lại không thấy hắn? Lúc này La Sĩ Quyền mới nhớ tới việc khi bình Oa ở Giang Nam Kiều Tứ Hải tăng binh Chiết Giang, từng là thủ hạ của Dương Lăng đi đánh giặc, vội đáp: - Bẩm quốc công, mười hai liên thành vốn có quân trú đóng tuy nhiên chỉ có hơn ba ngàn người, vì kế an toàn nên mạt tướng đã phái Kiều tham tướng tiếp viện cho mười hai liên thành, quốc công muốn gặp hắn, mạt tướng lập tức cho gọi hắn tới. Dương Lăng vội khoát tay nói: - Không cần, đối đầu với kẻ địch mạnh, chủ soái không thể tự ý rời khỏi. Chúng ta hãy nghị sự trước đi. Đức Châu hào sâu tường dày, binh hùng tướng mạnh, các vị anh dũng thiện chiến, đã từng bị Dương Hổ công kích ba lần mà vẫn vững vàng không hề suy chuyển, ở kinh kỳ bản quốc công cũng đã từng nghe nói qua. La Sĩ Quyền cùng các tướng vừa nghe vậy, trên mặt của bọn họ đều lộ vẻ tự hào. Kỳ thật Dương Hổ công thành ba lượt, vì sao chỉ cần lương thảo đó là điều mà y chưa hiểu rõ ràng mục tiêu chiến lược của chúng, căn bản không có ý định đánh hạ chỗ này liên tiếp từ nam tới bắc, xuyên qua cả trọng trấn ở vùng tây đông. Cho nên công không được, liền chuyển sang cướp bóc ở nơi đó, chiến sự cũng coi như không quá kịch liệt. Còn lần này không giống vậy, theo sự hiểu biết của Dương Lăng, Dương Hổ này chí lớn nhưng tài mọn. Ở trong lục lâm tuy có uy danh, hơn nữa võ công cũng được, tuy nhiên mưu lược dụng kế hành quân đánh giặc thực không phải là sở trường, lúc này đây biểu hiện của Bạch Y quân lại khác thường. Không còn lén lút trốn chạy không có mục đích nữa mà là bày ra tình thế bắt buộc đối với Đức Châu, Tế Nam, hơn nữa phối hợp chặt chẽ với Hưởng Mã đạo ở Bá Châu, trong ngoài giáp công, hiển nhiên song phương đã liên lạc được với nhau, cũng đã đạt được thỏa thuận nhất trí trong hành động quân sự. Từ chỗ lén lút đổi sang ý đồ chiếm lấy Sơn Đông, Sơn Tây, coi đây là căn cứ địa. Lại có ý đồ với Hà Nam, đem kinh kỳ ở Hà Bắc biến thành một vùng đất bị cô lập, kế hoạch lớn như vậy Dương Hổ không nghĩ ra được, đám Hưởng Mã đạo kia cũng không có kiến thức loại này, đoán chừng tám chín phần mười là xuất phát từ chú ý của Triệu Phong Tử, tuy nhiên hiện tại thế lực của Bạch Y quân ở trên Hưởng Mã đạo, lại có thể biết nghe lời phải, xem ra dưới tay của Dương Hổ cũng có người tài ba, chẳng những đồng ý việc bố trí quân sự của Triệu Phong Tử, hơn thế nữa còn ảnh hưởng tới Dương Hổ. Ở phương diện này, đây là chiến lược của thủ hạ phản tặc có tài mưu lược bày ra, về phương diện khác, đây cũng là hướng phát triển tất yếu của một đội ngũ ngày càng lớn mạnh, bọn họ cần thành lập một cứ điểm, một căn cứ địa rồi. Cho dù là không có ai bày mưu, hiện giờ Dương Hổ không thể nghĩ tới nhưng theo đội quân của y càng ngày càng lớn mạnh vấn đề này sớm muộn gì y cũng sẽ ý thức được. Dương Lăng biết rằng, hai đội quân phản tặc này đã thành cái họa tâm phúc của triều đình rồi, nhưng mà Đại Minh trước mắt bất kể là về mặt tài lực hay là quân sự, đối với đặc điểm hành quân của Bạch Y quân đều khó có khả năng triệu tập được một lực lượng quân đội to lớn ở trong nước để tiêu diệt địch ở một góc Sơn Đông rồi. Chiến lược của triều đình chính là khi nhân địa tùy lúc mà thay đổi, khi lực lượng của Bạch Y quân suy yếu, Dương Lăng và nội các nhất trí ý kiến là phá hỏng lối thoát của Bạch Y quân, nhất định phải đánh toàn lực, dù cho Sơn Đông bị thương tổn nặng nề cũng phải tiêu diệt toàn bộ bọn chúng ở Sơn Đông. Nhưng mà, từ khi lực lượng của Bạch Y quân càng ngày càng hùng mạnh, sói đã biến thành hổ, mà triều đình lại không thể mà cũng không có thời gian đem quân lực tinh nhuệ và tài lực của cả nước đều tập hợp lại mà dùng cho Sơn Đông, thậm chí ngay cả khi quyền thống trị của triều đình ở Sơn Đông hoàn toàn bị tê liệt, nơi này có xu thế trở thành núi rừng tụ tập các mãnh hổ lại với nhau thì cũng đành phải bức hổ rời núi, không cho bọn chúng có khả năng xây dựng căn cứ địa mà thôi. Lưu phỉ (quân trộm cướp không ổn định ở một nơi) dù cho có là tai họa lớn hơn nữa cuối cùng cũng chỉ là lưu phỉ, cũng không thể nào dao động đến sự thống trị của quốc gia, nhưng khi bọn chúng có được căn cứ địa cho riêng mình, vậy thì tiếp theo bọn chúng sẽ thành lập thống trị, thành lập chế độ chính trị và luật pháp, thành lập hậu cần, và xây dựng, cải tạo lại những gì đã bị phá hỏng, đó mới là điều đáng sợ nhất. Triều đình đã phân ra những nơi thực hiện vườn không nhà trống, lên kế hoạch cho các phủ các đạo các ti tiêu diệt phiến loạn, đuổi hổ rời núi. Tuy rằng Bạch Y quân rong ruổi khắp Trung Nguyên, gây họa cho các địa phương ngày càng nhiều, nhưng trước tiên phải đuổi bọn chúng ra khỏi Kinh Sư trọng địa, không để cho Kinh Sư là nơi ở của thiên tử tùy thời phải rơi vào nguy cấp; thứ hai tránh cho bốn tỉnh xung quanh Kinh Sư là Sơn Đông, Hà Nam, Hà Bắc, Sơn Tây bị bọn họ phá nát hoàn toàn, sức sản xuất mất vài chục năm cũng không thể khôi phục, như vậy binh tai còn có thể theo đó mà xuất hiện. Mà đuổi sói chạy đi nhưng binh lực tinh nhuệ không đủ, ý chí chiến đấu không có, lại phải hạn chế thương tổn đến mức thấp nhất, sau khi tiêu diệt phỉ lại còn phải khôi phục kinh tế nhanh chóng, đồng thời phải tập trung thật nhiều tài lực, vật lực và binh lực ở các nơi lại để cùng nhau tiêu diệt cướp. Quyết định này chỉ có những nhân vật trọng yếu của triều đình mới biết được, quyết định tàn khốc như vậy là không thể nào nói cho địa phương biết. Nếu để cho địa phương biết ở trên vì để tránh cho nền tảng lập quốc bị dao động, vì để phát huy toàn bộ lực lượng của cả nước tiêu diệt phỉ mà cố ý ép buộc bọn họ, những địa phương đã bị xâm hại khó tránh khỏi sinh ra oán trách thậm chí dân tâm cũng vì vậy mà thay đổi. Nhưng mà, đây cũng là phương pháp xử lý bất đắc dĩ. Đứng cao nhìn xa, có đôi khi, khổ tâm của cái nhìn toàn cục, quyết định vì lợi ích chung ở địa phương chưa chắc có thể hiểu được. Hơn nữa xuất phát từ ích lợi của địa phương, bọn họ cũng không nguyện ý chấp hành. Sơn Đông, Sơn Tây, Hà Nam, Hà Bắc cho dù là biến thành địa ngục trần gian, các quan dân thân sĩ không bị thiệt hại sẽ không có một ai tình nguyện cung cấp tài lực vật lực. Nếu các nơi đều ứng phó tiêu cực, đợi cho phản tặc phương bắc thừa cơ lớn mạnh, như vậy thương tổn phải chịu càng khó mà đoán được, không làm như vậy, có được bao nhiêu người sẽ có tầm nhìn xa chứ? Nhớ lại những năm cuối triều Minh thành Bắc Kinh sắp bị phá, triều đình thậm chí không có quân lương xin điều binh chi viện, mà các quan lớn những nhà giàu có khi đọc qua thư dù trong nhà của cải chất cao như núi nhưng lại vẫn không chịu xuất ra dù chỉ một xu. Tầm nhìn hạn hẹp ngồi chờ thành phá bị người xét nhà đã thấy qua rồi. Chiến lược vĩ mô này đương nhiên Dương Lăng sẽ không nói cho những tướng lĩnh này nghe, trước tiên hắn khen ngợi sự anh dũng của những quân binh thủ thành một phen, sau đó nói: - Trước mắt Triệu Phong Tử đưa ra khẩu hiệu 'Kiến quốc phù hiền', miệng thì nói phản tham quan không phản hoàng đế nhưng thật ra chỉ là để mê hoặc dân tâm mà thôi. Y tây tiến Sơn Tây chỉ có một vạn người, tuy nhiên theo ta thấy đây mới là đại họa trong lòng. Một đám thô lỗ Lưu Lục, Lưu Thất và Dương Hổ sao có thể sánh bằng, cho nên mặc dù Đức Châu tràn đầy nguy cơ nhưng đại quân Hứa Thái vẫn được triều đình phái đi tiêu diệt, không được để cho y sống yên ở Sơn Tây. Nhóm lửa lửa cháy lan ra đồng cỏ. Cho nên lần này bản quốc công tới, chỉ có mấy ngàn tinh kị thị vệ, ngoài ra không có một binh một tốt nào nữa. Ánh mắt của hắn trở nên linh hoạt, sắc bén, nghiêm nghị nói: - Nói cách khác, vây khốn ở Đức Châu, khó khăn ở Sơn Đông, các ngươi không có ngoại lực nào để có thể mượn dùng, hoàn toàn cần phải nhờ vào chính mình. Bản quốc công mang đến đây chỉ có một cái đầu để cùng tiến cùng lui với các ngươi thôi! Lời nói này vô cùng nghiêm nghị, vừa nói cho các tướng lĩnh ở đây nghe mà cũng vừa để cho các quan viên châu phủ của các thành bị cô lập đang nghển cổ đợi chờ viện binh nghe đấy. Bọn họ nghe xong không khỏi kinh sợ. Các tướng lĩnh đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó đều đứng dậy, dõng dạc bày tỏ trung thành. Dương Lăng thản nhiên cười, giơ tay trấn an nói: - Mời các vị tướng quân ngồi, thật ra tuy bọn Bạch Y quân, Hưởng Mã đạo hiện tại mạnh mẽ nhưng không hẳn là không thể đánh bại. Ta từ kinh thành đến đây cũng đã nghe qua rất nhiều ý kiến khác nhau đối với bọn Bạch Y quân và Hưởng Mã đạo. Có ý kiến nên nghị hòa, họ cho rằng chiêu an là tốt nhất. Bản quốc công đã từng chiêu an hai lần, một lần ở Giang Nam thành công. Một lần ở Bá Châu, đã thất bại. Lúc này ta lại không tán thành chiêu an, sĩ khí của quân phiến loạn đang lên, một khi thất bại không có lực uy hiếp đủ mạnh làm sao có thể ép bọn chúng ký hiệp ước chứ? Chiêu an chỉ có thể làm tăng thêm sự kiêu ngạo của bọn chúng, bọn chúng căn bản không có thành ý. Hơn nữa, nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một khắc. Ở kinh kỳ bọn Lưu tặc ngang ngược hoành hành, gây hại quá nhiều. Triều đình vừa ra tay lại phải vỗ về, hễ là những người có tâm huyết không khỏi hết sức đau đớn. Từ đó bọn chúng càng thêm kiêu ngạo, quan binh triều đình cũng mất hết cả thể diện. Cho nên triều đình đã quyết định phải đánh, đánh đến cùng, không lý do gì mà nhượng bộ! Dương Lăng thấy quan viên ở các phủ huyện bị cô lập, thậm chí rất nhiều tướng lĩnh, sợ Bạch Y quân, Hưởng Mã đạo dũng mãnh, đồng thời bởi vì Dương Lăng đã từng chiêu an bọn Hưởng Mã đạo, cho nên đều ôm lấy hy vọng triều đình sẽ chiêu an bọn chúng, sẽ hiểu được điều khó khăn của mình, cho nên một vài tướng lĩnh và quan viên thủ thành có thái độ trông chờ, không chịu tác chiến, do dự không dứt khoát, cho nên những lời nói chắc nịch như đinh đóng cột vừa rồi biểu thị quyết tâm của triều đình đã đánh mất ảo tưởng của bọn họ. Sau đó Dương Lăng nghiêm nghị đứng lên, nói: - Trước tiên bản quốc công nói một chút về thế cục trước mắt, sau đó sẽ tuyên bố kế sách tiêu diệt phiến loạn, an dân của triều đình. Dương Lăng từ từ bước đi thong thả đến chính giữa đại sảnh. Đức Châu là nơi có tầm quan trọng về giao thông, xuyên qua nam bắc tây đông, thương mại phát đạt, thuế phú rất nhiều cho nên quan phủ địa phương mới bố trí nơi này cũng đồng thời là thành trì trọng yếu để luyện binh, nơi đây vẫn lấy chế độ quân nhân là chính, phủ nha ở đây chính là quan nha Chỉ Huy Sứ Đức Châu vệ, đại sảnh thật là rộng lớn. Dương Lăng vừa động, các quan văn võ đều đứng lên, kính cẩn nín thở lắng nghe. Dương Lăng nói: - Hưởng Mã đạo và Bạch Y quân dùng binh vẫn có một điểm giống nhau, chính là tác chiến hung hãn xảo trá, các đội quân lúc phân lúc hợp, hành tung mơ hồ, hơn nữa không có chỗ ở cố định, có thể chiến thì chiến, không thể thì trốn tránh, cho nên quan binh triều đình không thể đánh vào chỗ yếu hại được, không thể giáng một đòn sấm sét, một đòn đánh tan. Hơn nữa, toàn bộ đồ dùng của bọn chúng là do cướp bóc mà có, phần lớn bộ hạ là loạn dân bị bức ép, một khi đại quân triều đình bao vây tiễu trừ, bọn chúng có thể không chút do dự vứt bỏ tất cả đồ quân nhu, chiến mã, thậm chí cả đội quân nhỏ đang bị vây, sau đó bỏ trốn mất dạng, có cơ hội lại ngóc đầu trở lại, giống như sài lang chó hoang, không thể đuổi, khó mà phòng. Bọn đạo phỉ đến đi như vậy, quả thật đại quân triều đình rất vất vả, chúng ta phải kiếm lương thảo, vận chuyển đồ quân nhu, cần phải tìm chủ lực của bọn chúng, cần thủ hộ từng cái thành trì và giao thông trọng yếu, cần có thời gian tinh lực để tìm cách phối hợp, còn phải mất rất nhiều công sức để xử lý vấn đề an ổn cuộc sống của lưu dân sau đó. Phá hoại, vĩnh viễn dễ dàng hơn so với xây dựng. Được cái này mất cái khác. Quả thật có chút chó cắn con nhím, không thể nào mở miệng. Nếu một đội nhỏ tinh kị truy kích, ngay cả đuổi theo, cũng như muối bỏ biển không làm nên chuyện gì. Quan binh các nơi đều có khu vực phòng thủ, rất khó điều động, chủ yếu là lợi dụng, bởi vì bị chi phối cho nên quyền dụng binh không giống nhau, tập trung điều hành khó khăn rất lớn. Ngoài ra, trăm vạn quân Đại Minh vừa phải trấn thủ biên cương vừa phải thủ thành, hơn nữa quan binh nội địa bởi vì phí tổn rất nhiều khó có thể đảm đương, có rất ít chiến đội kị binh hoàn toàn, dù có kị binh cũng là lấy bộ kị pha trộn là chính, vô cùng ỷ lại vào việc cung ứng đồ quân nhu lương thảo. Cái này đã định trước Du Kích chiến không phải sở trường của ta, sở trường của chúng ta là giỏi về xây công sự để ngừa đại công. Vì vậy mới để cho bọn Hưởng Mã đạo, Bạch Y quân nhất thời càn rỡ, nhân cơ hội mà lớn mạnh. Hiện tại thế lực của bọn chúng ngày một phát triển, hoàn toàn dựa vào cướp đoạt, hoàn toàn dựa vào lối đánh du kích, đã không còn thích hợp với một đội quân ngày càng khổng lồ, vì thế bọn chúng cần phải chiếm một địa phương, cần phải có một căn cứ riêng để tiếp tục phát triển, tấn công Đức Châu, Thái An, binh vây Tế Nam, ý đồ nắm trọn Sơn Đông trong tay chính là thử nghiệm đầu tiên của bọn chúng. Như thế cũng là cấp cho chúng ta cơ hội, có thể phát triển sở trường chuyên về thủ của chúng ta, đối với thủ chiến sẽ cố gắng làm tiêu hao binh lực kẻ thù, áp chế nhuệ khí kẻ thù, khiến cho quân tâm tiêu tán. Điểm này phải truyền đạt lại cho tất cả các châu phủ huyện lị để chấp hành. Dương Lăng thở dài, nói tiếp: - Đây là yêu cầu chủ yếu của chiến sự, còn có một việc quan trọng hơn so với chuyện này, chính là những nơi bị Bạch Y quân phá hoại, quan viên các châu phủ không được chỉ lo giữ gìn thành trì mà bỏ mặc các địa phương bị hủy hoại không còn giá trị nữa. Phải khôi phục thôn xóm, tìm mọi biện pháp gom góp các giống lương thực giao cho thôn dân gieo trồng, cần phải gieo trồng gấp. Có thể thu được hạt nào hay hạt đó, có hy vọng, dân chúng mới sẽ không bị bức bách đi theo Bạch Y quân chém giết. Phải điều động quan viên đúng lúc, những địa phương có điều kiện phái quân đội trú đóng. Đối với Bạch Y quân không cần quá mức lo lắng, hiện giờ dã tâm của bọn chúng càng lúc càng lớn, quân đội cũng càng ngày càng khổng lồ, sẽ không để ý đến một thôn xóm rách nát đã bị đánh cướp vài lần rồi. - Ngoài ra... Thanh âm của Dương Lăng nghiêm nghị lại, các tướng lĩnh và các quan văn ở trên công đường chấn động, chỉ nghe Dương Lăng lạnh lùng nói: - Một bộ phận quân đội của chúng ta sức chiến đấu thấp, quân kỷ bại hoại, thậm chí gây hại cho dân chúng chẳng khác gì so với thổ phỉ cường đạo, đừng tưởng rằng bản quốc công không biết. Hiện tại ta tuyên bố: Đối với những chuyện này, nếu như lại còn vi phạm, các quan ở những nơi đó phải xử lý nghiêm khắc, đại ác đại tội phải công khai xử phạt, nặng thì chém! Đội quân của chúng ta trở nên bại hoại, hám lợi, gian dâm phụ nữ thì làm sao tiêu diệt cướp? Chính mình mới là cướp! Lại còn những người ngồi không hưởng quân lương, phải thừa dịp chiến sự mà nhanh chóng thanh lý, những binh lính già yếu bệnh tật loại bỏ toàn bộ hết, những người này ngay cả lên chiến trường cũng chỉ là đuổi dê cho hổ quần, chịu chết. Bản quốc công đã xin ý chỉ thánh thượng, các nơi có thể tùy cơ ứng biến, chiêu nạp một phần tân binh, tráng đinh nhập ngũ, nghiêm chỉnh huấn luyện thêm, lấy chiến luyện binh. Quan viên, tướng lĩnh chỉ huy điều hành gây bất lợi, một khi thẩm tra ra, giết không tha! Dương Lăng nói đằng đằng sát khí, hai mắt lộ hung quang, các quan văn võ hoảng sợ thất sắc, không tự chủ được chắp tay vâng dạ. Mới vừa rồi bọn họ bị bề ngoài nho nhã của Dương Lăng lừa gạt, chỉ cảm thấy vị quốc công này không hề làm cao, nói chuyện nhã nhặn, mãi cho đến lúc này bọn họ mới đột nhiên nhớ lại đủ loại sự tích liên quan đến vị quốc công này. Dương chém đầu, Dương Sao Chổi, nơi nào đi qua sẽ có gió tanh mưa máu. Ở bên trong thành Phúc Châu, một ngày bêu hơn trăm ngàn cái đầu, một thiên sát tinh như vậy, cái chổi lớn, ma đầu máu lạnh giết người không chớp mắt, vì lẽ gì mà vừa rồi ngơ ngẩn không nhớ ra chứ? Rất nhiều quan viên sợ hãi, không khỏi âm thầm ra một thân mồ hôi lạnh. Dương Lăng trầm giọng nói: - Lại còn có địa phương là nỗi vướng bận rất lớn của hoàng thượng và triều đình, đối với loạn phỉ, triều đình cũng không nhất định phải dùng hình phạt thật tàn khốc. Bản quốc công hiện tại tuyên bố, sau khi các ngươi trở về phải dán bản cáo thị thông báo cho mọi người được rõ: Giặc cỏ trộm cướp, hễ ai tự thú sẽ được vô tội, hoặc giả như lâm trận đầu hàng cũng coi như tự thú, cũng không có tội. Đồng thời, cho dù trong triều phải dụng binh liên tục mấy năm, tiền bạc thiếu thốn, hoàng thượng vẫn hạ ân chỉ, miễn thuế một năm cho Sơn Đông. Điều này là triều đình lo lắng cho dân chúng, các vị đặc sứ sau khi trở về phải nhớ kỹ báo cho quan lại địa phương miễn thuế ruộng, kiểm soát dịch bệnh, lũ lụt, không được tùy tiện trưng dụng sức người, sức của của dân chúng. Trộm cướp loạn lạc, rất nhiều dân chúng phải mất nhà hết cửa, trở nên trắng tay, mọi người sống không nổi nữa, nếu quan phủ không thể trấn an lo lắng, ngược lại lại nhân lúc chiến sự mà đua nhau bóc lột thì chính là bức dân làm cướp. Bạch Y quân có thể tập hợp được một trăm ngàn đại quân nhanh như vậy không thể không kể đến "công lao" của các quan lại này, quả thực là tự mình dâng thêm binh cho giặc cướp. Ngược lại những binh lính đó lại muốn đầu của bọn họ, thật quá ngu xuẩn. Giọng điệu của Dương Lăng trở nên hòa hoãn, nói: - Vụ mùa năm nay ở Thiểm Tây được bội thu, những lương thực mới này vừa có thể để ăn lại vừa để gieo trồng tiếp, trồng muộn một ít cũng không sao, hơn nữa dân chúng rối loạn không còn lòng dạ nào để mà chuyên tâm cày cấy, đúng lúc những cây nông nghiệp này cũng dễ sống, không cần phải chăm sóc nhiều. Bản quốc công đã thông báo cho Thiểm Tây bắt đầu vận chuyển lương thực. Bởi vì đường bộ trộm cướp hoành hành không được an toàn, cho nên vì để tiết kiệm nhân lực, tài lực, ta quyết định chọn tuyến đường đi Giang Nam, từ sông rồi vào biển, lại từ đường biển đưa đến Sơn Đông, lương thực vừa đến dân tâm liền ổn, địa phương có trợ giúp lớn sẽ mau chóng ổn định lại. Các vị, hiện giờ tình thế ở địch mà không ở ta. Ta cùng các vị đồng tâm hiệp lực cùng nhau an dân tiêu diệt trộm cướp, nhất định chúng ta có thể sống qua cửa ải khó khăn này! Các quan viên đồng loạt chắp tay, nghiêm nghị nói: - Vâng, chúng tôi xin nghe theo hiệu lệnh của quốc công. Đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua khó khăn! Dương Lăng gật đầu, phất tay áo một cái nói: - Hưởng Mã đạo đã hai lần tấn công thành Đức Châu, bản quốc công mới đến. Bọn chúng không biết thực hư, lúc này mới tạm thời kiềm chế, đợi khi xác minh ta chưa mang theo binh mã, nhất định lại công. Các vị quan viên tướng lĩnh phải lo tròn bản phận, chức trách của mình, luôn chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến. Sáng sớm ngày mai, bản quốc công sẽ duyệt binh ở giáo trường, các bộ ti hãy chuẩn bị! ... Một tiếng kêu to chói tai, một bóng trắng nhanh như tên bắn từ trên không lướt xuống. Nhanh nhẹn rơi xuống trên bả vai to lớn của Hoa Đương, hai móng vuốt sắc bén bám chặt vào miếng da lót vai, nghiêng đầu một bên, liếc nhìn chủ nhân một cái. Lông dài rộng nhanh nhẹn, giống như chim đến từ Hải Đông. Đây là một con Hải Đông thanh, lớn cỡ chim thước, nhưng bản tính hung mãnh, có thể bắt giết ngỗng trời, cáo và cả những con thú nhỏ. Bởi vì không dễ bắt cho nên có câu "Cửu tử nhất sinh. Nan đắc danh ưng"... ở thời kỳ này thậm chí có quy định như thế này: Hễ ai mà phạm tội bị trục xuất đến Liêu Đông, ai có thể bắt được Hải Đông thanh dâng lên có thể được tha tội, được phóng thích. Con Hải Đông thanh này là loại cực phẩm, bộ lông toàn một màu trắng, hơn hẳn cả ba loại nổi danh là Ngọc Trảo, Thu Hoàng, Ba Hoàng. Hoa Đương âu yếm vuốt ve lông con Hải Đông thanh, đút cho nó một miếng thịt tươi, mỉm cười nói: - Phía trước đã phát hiện được doanh trại của bộ lạc Bá Nhan, mọi người cẩn thận một chút. - Vâng! Trải qua lặn lội đường xa, tất cả mọi người đã có chút mệt mỏi, nghe mệnh lệnh này không khỏi hưng phấn lên. Con trai của y là A Nhĩ Tư Lăng lớn tiếng truyền lại mệnh lệnh ra phía sau. Hoa Đương chỉ về phía trước nói: - Doanh trại của bọn chúng ở phía tây nam, cách nơi đây không quá mười dặm. Ba Nhã Nhĩ, ngươi dẫn theo ba nghìn kị binh đi vòng qua, ngăn chặn đường lui của bọn chúng, hiện giờ gặp phải doanh trại, có lẽ đều là bộ lạc bên ngoài của Bá Nhan, không thể để cho bọn chúng chạy trốn, sẽ để lộ hành tung. - Vâng! Ba Nhã Nhĩ liếm liếm cái môi thật dày, nắm chặt cây đinh ba bằng sắt trong tay, dẫn theo ba nghìn kị binh chạy theo hình vòng cung nhanh như điện chớp hướng về phía trước. Đại đội nhân mã của Hoa Đương do Bạch Âm, A Nhĩ Tư Lăng và bản thân của y chia làm ba đội, giống như một cái đinh ba hướng về phía doanh trại bộ lạc Bá Nhan xông tới. Bầu trời xanh biếc, đồng cỏ rộng lớn, một màu xanh ngăn ngắt liên miên ngút ngàn. Phía chân trời vầng thái dương đỏ tươi như máu, đại quân Hoa Đương dưới ánh nắng đỏ rực tốc độ chợt nhanh hơn, vạn mã lao nhanh, như sấm sét cuồn cuộn. Con chó vàng lớn kêu "gâu gâu" xua đuổi đàn trâu bò và bầy ngựa vào chuồng, phía trên lều đã lan tỏa từng làn khói bếp. Trải qua mùa đông khó khăn, cuối cùng lại có hy vọng. Bởi vì thức ăn chủ yếu hằng ngày chính là thịt dê bò, hơn nữa sinh lão bệnh tử vốn là qui luật tất yếu của cuộc sống, một nhà nếu như không có một đàn hơn hai mươi con dê là rất khó mà sinh tồn. Ba Vượng là tộc trưởng của cái bộ lạc nhỏ này, trong nhà y cuộc sống tương đối dư dả, nhưng hiện tại bầy cừu dư ra cũng chưa tới ba mươi con rồi, đến nỗi hiện tại y không dám tùy ý giết dê bò, thức ăn hằng ngày ngoại trừ thú hoang săn được còn trộn thêm rất nhiều rau dại, hoa màu, lại còn tranh thủ thời tiết năm nay thật là thuận lợi, đồng cỏ và cây thủy sinh tốt tươi để cho dê bò hết sức sinh sản thật nhiều. Y mới bốn mươi lăm tuổi, dáng người cao lớn khỏe mạnh, dù rằng năm trước theo Bá Nhan Khả Hãn xâm nhập biên giới Đại Minh, đang lúc công thành bị lôi mộc đập cà thọt một chân, nhưng ngồi trên lưng ngựa cũng không gây khó cho y chăn thả bầy cừu. Y hướng về thảo nguyên mênh mông ở hướng nam nhìn một cái, khẽ thở dài một tiếng: - Năm nay con ta lại cùng Khả Hãn xuất chinh, đã xuất phát hơn hai mươi ngày rồi, cầu trời phù hộ cho họ, chỉ mong con ta bình an vô sự, có thể đoạt được tài vật, lương thực và nô lệ nhiều một chút mang về. Hóa ra, lúc lương thực, của cải, nô lệ thiếu cứ đến chỗ của người Hán đoạt lấy là cỡ nào dễ dàng a, bọn người Hán ngoan ngoãn giống như con cừu không biết phản kháng, bọn chúng chỉ biết xây dựng thành trì, lo lắng đề phòng mà chờ cung cứng tên nhọn của chúng ta, tùy ý để chúng ta cướp lấy, mà năm ngoái... Y khẽ lắc đầu: - Chỉ mong con ta không nên đụng đến người kia. Bá Nhan Khả Hãn bách chiến bách thắng, là dòng dõi chính tông của gia tộc Hoàng Kim, là chiến sĩ dũng cảm tôn quý nhất cũng bị binh mã của hắn truy đuổi bỏ chạy mất dạng, tính mạng của hơn một vạn chiến sĩ nha, chúng ta có khi nào lại thất bại thảm hại như vậy? Nếu mình không bị thương ở chân, trở thành người may mắn đầu tiên áp giải tù binh và tài vật trở về, trong số những người chết thảm có lẽ sẽ xuất hiện tên của mình rồi. Y thở dài, cố sức bò xuống ngựa. Một tiểu cô nương gầy teo yếu ớt nhút nhát chạy tới cầm lấy dây cương. Đây là cô gái năm trước cướp được ở Đại Đồng mang về, tên gọi Tiểu Thúy Nhi, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, vốn trắng trẻo hết sức dễ nhìn, ở nơi này bị trở thành nô lệ ngày đêm sai khiến, khuôn mặt cũng biến thành đỏ thẫm, tuy nhiên vẫn nhìn ra được mặt mày thanh tú, cốt cách tinh xảo. Nàng là nữ nô của Ba Vượng, cũng là công cụ tiết dục của y. Nhưng Ba Vượng sẽ không bởi vì nét đẹp của nàng mà thương xót một chút. Tháng trước nàng thấy dê cừu đánh nhau, còn nhỏ lực yếu lại không biết nên làm thế nào để tách chúng nó ra, kết quả một con dê bị đâm chết, Ba Vượng nổi trận lôi đình đánh nàng đến hấp hối, mắt thấy sẽ tắt thở. Ba Vượng không chút nào thương tiếc mà đem nàng vứt bỏ ở ngoài lều, hoàn toàn không cứu trị, chuẩn bị khi vừa dứt hơi sẽ ném lên thảo nguyên làm mồi cho sói lang. Nhưng nô lệ ti tiện này lại có sức sống mãnh liệt, ba ngày liền nàng không hề ăn uống nhưng không ngờ lại chịu đựng được, vì thế còn phải tiếp tục làm nô dịch cho Ba Vượng, ban ngày ra sức làm việc cho y, tối đến thời điểm y cần còn phải chịu đựng thân thể to lớn gần hai trăm cân của y tàn phá. Ba Vượng chui vào cái lều, thê tử đã chuẩn bị xong cơm chiều. Trước kia trong nhà thức ăn vô cùng phong phú. Có thịt đầu, đùi cừu nướng ngon vô cùng, váng sữa, sữa đậu hũ, rượu sữa ngựa, nhưng mà hiện tại chủ yếu là trà sữa, cơm rang, rau dại. Thỉnh thoảng mới có thể ăn mặn. Y ngồi xếp bằng ở trên chăn, vừa mới bưng lên một chén rượu sữa ngựa, bỗng dưng trong chén rượu bắt đầu gợn sóng dữ dội, mặt đất rung chuyển giống như tiếng sấm liên tục gầm rú. Thanh âm đông đúc, là một người từ nhỏ đã sống trên lưng ngựa, là một chiến sĩ thực thụ, y lập tức nhận biết được đó là tiếng vó ngựa, ít nhất ước chừng cả một vạn con chiến mã đang chạy như điên. Trên đại thảo nguyên, chiến mã tuy nhiều, thậm chí khi giàu có nhất, một gia đình để lại ít nhất mấy chục con ngựa để nuôi dưỡng, nhưng là vì đồng cỏ, từng bộ lạc đều phải chia ra rất nhiều bộ lạc nhỏ, bình thường đều tự tách ra chăn thả, ai có thể tập trung số lượng bầy ngựa lớn cùng lúc chạy như điên như thế? Chỉ có hắn, chỉ có Bá Nhan vĩ đại, chẳng lẽ là đại quân của hắn đã trở lại? Nhưng lúc này thật sự là quá nhanh đi. Ba Vượng hưng phấn mà nhảy dựng lên, đỡ cái chân què khập khiễng chạy ra ngoài lều, chỉ thấy nữ nô Thúy nhi ôm một bó củi trong lòng ngực ngơ ngác đứng ở trong sân, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, ngây ngốc mà nhìn phương xa. Ba Vượng theo bản năng mắng: - Chết tiệt, làm việc của ngươi đi. Nếu không phải còn cách vài bước, y sẽ nhảy tới hung hăng tát một cái tát, mà hiện tại y chỉ mắng một câu liền vội vã nhìn về phía có tiếng vó ngựa. Vừa thấy, Ba Vượng liền ngẩn ngơ, đầu tiên là một con chim ưng trắng như tuyết như một mũi tên xẹt qua lều, theo sát sau là vô số con chiến mã đồng loạt hí vang, giống như một cơn sóng lớn phá hủy mọi thứ lướt qua bên cạnh y. Thân hình cao lớn cường tráng của Ba Vượng giờ phút này giống như một chiếc lá giữa cơn sóng lớn, nếu không phải thiên quân vạn mã kia có ý tránh lều và cả người lẫn vật, y sẽ bị đạp thành một mảnh nhầy nhụa. Thúy Nhi run rẩy co rút ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, sắc mặt bị hoảng sợ trở nên tái nhợt. Tiếng gầm xa xa bay tới hội tụ thành một mảnh khủng bố, với thanh thế này đã khiến vài chục nam nhân ở đây hoàn toàn mất đi dũng khí phản kháng. Bọn họ đều là những người già yếu không thể theo đội quân viễn chinh, mặc dù không phải như thế thì bọn họ cũng không có năng lực đối kháng một đội người ngựa cường đại như thế. Mặc dù đều là hậu duệ Mông Nguyên, nhưng lối ăn mặc, sử dụng cung tiễn đao mâu vẫn còn có chút khác biệt. Ba Vượng là chiến sĩ có kinh nghiệm chiến trận, cũng từng đi theo Bá Nhan tấn công Đóa Nhan Tam Vệ, y nhận ra đó là người của Đóa Nhan Tam Vệ. - Ông trời ơi! Nhiều người như vậy, Đóa Nhan Tam Vệ đã dốc toàn bộ chiến sĩ tinh nhuệ rồi, bọn họ dám tấn công... không, đây hoàn toàn là đoạt lấy, đoạt lấy bộ tộc của Bá Nhan! Ba Vượng hoàn toàn tuyệt vọng. Nhân mã phía sau rõ ràng thả chậm tốc độ, cho dù chỉ là một bộ lạc nhỏ nhưng thói quen của bọn họ chính là như vậy. Quân tiên phong chỉ lo việc tấn công, xông tới ngăn cản mọi sự chống cự của kẻ địch, sẽ không vì sự chiếm đoạt mà làm cho trận hình công kích của cả đội ngũ phải chịu ảnh hưởng, công việc chiếm đoạt chiến lợi phẩm đã có người ở phía sau phụ trách. Hai con ngựa dừng lại trước mặt. Người trên ngựa mặc áo choàng Mông Cổ màu vàng, vạt phải, vạt áo xéo, cổ áo cao, áo có tay, chân mang ủng, thắt đai lưng, vô cùng cao lớn nhanh nhẹn dũng mãnh. Đao của bọn họ còn cắm ở bên hông, trong tay chỉ cầm roi ngựa, dáng vẻ ung dung tự tại. - Ngươi, bắt đầu từ bây giờ là nô lệ của chúng ta. Kị sĩ lập tức dùng roi ngựa chỉ vào tiểu cô nương Thúy nhi đã sợ đến ngã trên mặt đất. Sau đó lại chỉ vào Ba Vượng: - Còn ngươi nữa, giao ra đao và cung tiễn của ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi cũng giống như cô ta, cũng là nô lệ của chúng ta! Mấy cây cung, mũi tên và đao Mông Cổ, còn có một cây đinh ba dùng để quơ cỏ đuổi sói, những vật dụng nào có thể làm vũ khí đều bị vơ vét hết, còn có nữ nhân và nô lệ của y. Những người trong tộc của y cũng bị tập trung lại, bởi vì lều của y là lớn nhất trong cái bộ lạc nhỏ có mười mấy người chăn nuôi này. Ngựa cũng đã bị lấy đi trở thành vật cưỡi của chiến sĩ Đóa Nhan Tam Vệ. Tiếp theo đó, Ba Vượng đau lòng mà nhìn tài sản của y, đàn dê được nuôi nấng cẩn thận bị các chiến sĩ dùng một con dao nhỏ giết chết dễ dàng, cạo tróc da, bỏ nội tạng, sau đó chia thịt thành từng khối nặng vài cân, tiếp theo ở ngay tại bếp lò vẫn còn ấm trong nhà của y bỏ vào nồi nước nấu lên. Tất cả dê, một con cũng không còn. Bọn họ là chiến sĩ chỉ biết cướp đoạt, không hề mang theo thức ăn. Trong mắt Ba Vượng ảm đạm, lúc này mà các chiến sĩ của Đóa Nhan Tam Vệ thả cho y chạy trốn y cũng không biết phải làm thế nào để sinh tồn, không còn số dê bò đó cả nhà y chỉ có đói chết, hoặc là... làm nô lệ. Ba Vượng theo bản năng mà nhìn về phía Thúy nhi cô nương vẫn bị y không coi là người, trên mặt hiện lên một nụ cười thê thảm tuyệt vọng. Y yên lặng gục đầu xuống, sau đó có một đôi ủng da đi tới ở trước mặt y, Tiếp theo, y nhìn thấy một chiến sĩ trẻ tuổi cười dài hỏi y: - Này, huynh đệ, nói cho ta biết phương hướng ước chừng của các doanh trại của những bộ lạc khác. Nhất là... doanh trại của hoàng hậu Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ, nghe nói đệ nhất mỹ nhân trên thảo nguyên của chúng ta không có đi cùng với lão già Bá Nhan kia xuất chinh?