Duy nhất ý chỉ của hoàng đế tỏ vẻ săn sóc và tín nhiệm là, với người dân Tây Bắc nhanh nhẹn dũng mãnh, vùng nước sâu hiểm ác, lại thêm thân thủ của Dương Lăng phân tán khắp nơi, không kịp triệu hồi, hoàng thượng trong lòng thật vướng bận, vì vậy quyết định trong thời gian Dương Lăng đại thiên tuần thú, không cần chỉ lệnh có thể trực tiếp điều động tạm vệ và binh mã.
Ý chỉ vừa tuyên, Vương Hoa và Lưu Vũ trước đó cũng không biết nội dung. Đọc được một nửa đã khiến cho văn thần võ tướng bên dưới xôn xao, hai người lại cũng là người của Dương Lăng, quan hệ cũng thật sâu sắc, cho nên khi đọc thấy ý chỉ không chút tình cảm và công bằng nào, hai người liền ngượng ngùng có điểm khó coi. Dương Lăng thật ra cũng không màng danh lợi, thần sắc như thường, hắn quỳ nghe xong thánh chỉ, tiếp nhận tạ ơn. Đặt ở thai án phía trên xong quay qua nói với Lưu Vũ và Vương Hoa:
- Nhị vị đại nhận, Dương Lăng lần này rời kinh đã lâu, nếu hoàng thượng đối với việc đông nam đã có an bài, ta cũng an tâm, hai ngày tới chờ giao việc lại cụ thể, bản quan phải tiếp tục tuần tra vùng Thiểm Xuyên, hoàn thành sứ mệnh để sớm ngày hồi kinh phục chỉ.
- Chúng ta khó có được cơ hội tụ họp, đêm nay bản quan thiết yến tại Ý thúy lâu, mời nhị vị đại nhân tận hứng, ha hả. Tứ đại danh kỹ Phúc Châu cầm sắc song tuyệt, mời các nàng tới trợ hứng, thêm nhiều chuyện vui.
Lưu Vũ tuy rằng cũng không kiêng dè, nhưng Vương Hoa vốn luôn giữ mình trong sạch khiêm tốn, nếu không nói rõ chỉ là mời danh kỹ cầm khúc trợ hứng, Dương Lăng sợ ông do dự, liền cố ý nói rõ một chút.
Vương Hoa thấy hắn thản nhiên không hề mất mát hay oán khí gì, không khỏi ôm quyền nói:
- Dương đại nhân năm ấy nhược quán (thanh niên tầm 20 tuổi), lại có thể không quan tâm thiệt hơn, khí độ trí tuệ, Vương mỗ mặc dù trải qua cũng gần hết đời người cũng...thật sự là mặc cảm! Bội phục! Bội phục!
- Nào có, nào có, Vương lão đại nhân quá khen, Dương mỗ không dám nhận, thật không dám nhận. Dương Lăng vội vàng ôm quyền thi lễ, thuận miệng cười:
- Hai vị đại nhân đều không quen đi thuyền, đi tới đi lui Malacca đều là đường biển, nhị vị một đường vất vả, thỉnh về phòng tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi một chút trước. Dương Lăng gọi người mời hai vị khâm sai về phòng sau đã được bố trí, lại tỏ vẻ không việc gì trấn an bộ hạ đang tức giận bất bình vài câu, để mọi người tan, lúc này mới thong thả trở về phòng mình. Hắn vừa thay quan bào, đã thấy Thành Khởi Vận mặt cười giận đi đến, không nói không rằng ngồi phịch xuống ghế.
Dương Lăng thấy thế cười cười đi qua, đặt mông chỗ ghế nàng đang ngồi, Thành Khởi Vận giận dỗi vùng vằng, Dương Lăng cũng không để ý, trơ mặt ra cuốn lấy nàng thành một, nắm lấy eo nhỏ mềm mại cười nói: - Mới từ Tô Châu trở về có hai ngày, ai lại chọc giận Thành đại tiểu thư sinh khí rồi?
Thành Khởi Vận liếc mắt lườm hắn, sắng giọng:
- Ngươi cái người này, cười hi ha thật không đúng đắn, ta đã sớm khuyên chàng, chàng lại không nghe, nếu đề cập tới việc phân ngàn quân tại các tỉnh trú đóng, hoàng thượng nhất định không đồng ý, chàng lại còn đề ra cái chủ ý kỳ quái gì mà giảng võ đường, hiện tại hai việc đều đã bị bác bỏ, ngay cả công thưởng cũng không có, chàng tội gì phải thế?
Dương Lăng đem mặt dán qua gò má nàng, lại vuốt ve vài cái, đôi má như tuyết, nõn nà, dù thời tiết khắc nhiệt vẫn dịu mát mềm mại như ngọc. Dương Lăng nheo mắt, cảm nhận được hơi thở tươi mát của cỏ cây, thích ý thở dài nói: - Người hiếu ưu sầu lòng ta, lại không biết ta cần gì, cái khổ tâm của ta, nàng sao hiểu được?
Thành Khởi Vận được hắn vuốt vẻ đến thoải mái, ánh mắt cũng trở nên mềm mại đáng yêu, nhưng rồi lại vẫn không cam lòng hừ một tiếng, giọng mũi nói ra: - Chàng có cái gì khổ tâm? đã sớm nói mọi việc phải từ từ suy tính, sốt ruột không được, việc này đã hao tổn bao nhiêu? Nàng bỗng nhiên hồ nghi quay sang nói: - Chàng...việc xây dựng võ đường không phải là để lấy lòng nha đầu A Đức Ny kia đấy chứ?
Dương Lăng ngẩn ra, bật cười nói: - Nàng lại đoán mò cái gì thế, thật là, nữ nhân a, một khi... hắc hắc... sẽ bị mù quáng. Thông minh như Vận Nhi cũng không ngoại lệ.
Thành Khởi Vận mặt cười đỏ lên, lại không phục nói: - Dù sao, chàng cũng đã bị bại chiêu, hoàng thượng cho phép chàng tùy thời điều động tạm vệ binh mã, xem như vẫn một lòng tin tưởng, cũng hoàn hảo, nếu không thật mệt lớn.
Nàng trừng mắt nhìn Dương Lăng nói: - Ta nói chàng nha, đối với nữ nhân không thể quá sủng ái, chuyện gì cũng đều nghe lời nàng ta, nàng ta sẽ không ốm mà rên, liền sinh sự không ít.
Dương Lăng như hồ đồ bỗng bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu nói: - Thành đại tiểu thư giáo huấn thật đúng, thật là khiển ta bừng tỉnh, Dương Lăng xin được thụ giáo, vậy cái kia... bản quan mới từ Malacca trở về, có chút mệt mỏi, đêm nay liền muốn ngủ một mình. Có một con mèo hoang nhỏ phong tạo (phóng đãng), nên nghỉ ngơi thì liền nghỉ ngơi đi. Miễn cho cảm thấy nhiều mỹ mãn mà sinh ra không ốm cũng rên, sinh ra...Ôi!
Hắn vừa bị Thành Khỏi Vận quá thẹn hóa giận nhéo bên lưng một phen. Nhịn không được buồn cười kêu ra tiếng.
Hắn cười rồi lấy từ trong tay áo một vật nào đó nhét vào tay Thành Khởi Vận, sau đó lại dò dẫm tại vòng eo nàng cười nói: - Nàng không nói, ta cũng biết việc này cần phải đáng lo, nhưng...chỉ một tia hy vọng ta cũng muốn thử xem.
Lại nói tiếp, vô luận là cùng Đóa Nhan tam thị hộ vệ, vẫn là xóa bỏ lệnh cấm vận trên biển, sự việc này ta không âm thầm chuẩn bị, quân vương và dân cũng đủ lực lượng duy trì. Khi nắm chắc mới tại triều đình nói ra?
- Ta cũng biết từ xưa đến nay, triều đình đại sự khi được đề ra cũng giống như đại quân quyết chiến, binh mã, lương thảo, tin tức, thế trận đã sớm phải chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ thời điểm ngả bài, chỉ có kẻ ngốc mới không hề chuẩn bị đã đề xuất ra.
- Lúc này đây ta như vậy, quả thật có điểm khổ não, ai, có lẽ là do thiên hạ vốn vô sự, chỉ là lo nghĩ không đâu, vô luận như nào, ta tận lực. Dương Lăng nói đến người này, bỗng cảm thấy một trận lo sợ nghi hoặc lại bị ai: - Lúc này có phải hay không ... thật sự là chôn thân đất Thục?
Hay vẫn như lời Trương tiên sự bình an vô sự? không vướng mắc, không quan hệ, cứ như thể đạm bạc, nhưng trong tâm đã có Hàn Ấu Nương vừa yêu vừa thương, cứ vậy vướng mắc hồng trần, khó thể kiềm chế. Hiện tại chẳng những đã có hồng nhan tri kỷ, tri tâm ái thê, nghiệp lớn chưa thành, thật quá nhiều vướng bận, nhất là...còn chưa bao giờ được nhìn nữ nhi bảo bối, và cốt nhục sắp được hạ sinh...
Thành Khởi Vận cảm giác được trong lời nói của Dương Lăng có chút bi thương, theo bản năng muốn quay đầu nhìn hắn. Dương Lăng vội dấu đi chuyển hướng nói: - Nàng xem vật này đi, từ hoàng thượng, nàng yên tâm, ngài sẽ không vì sự kiện này nảy sinh lòng nghi kị, cảnh giác.
Thành Khởi Vận cúi đầu, thấy khối lụa mềm mại mầu vàng. - Đây là cái gì? sao chàng lại mang trên người, đây là vi phạm lệnh cấm... Nàng bỗng nhiên trừng lớn mắt: - Mật chỉ của hoàng thượng?
Dương Lăng mân mê đôi môi mọng đỏ hôn một cái, cười nói: - Nàng xem rồi nói xem.
Thành Khởi Vận mở tấm lụa ra liền thấy: Dương Lăng đọc, trẫm rất tốt, đừng quá nhớ mong.
Ân, hoàng thượng tự mãn cũng không tồi. Thành Khởi Vận nhìn hàng chữ nhỏ rồi tiếp tục xem xuống dưới.
- Ái khanh đề xuất việc giảng sư võ đường, tất cả văn võ bá quan đều không đáp ứng. Trẫm nghĩ đi nghĩ lại, để quan văn lãnh binh, lấy bộ binh và ngũ quân độ đốc phủ cùng nhau kiềm chế, lấy vệ sở phân tới các nơi, tinh binh tụ tại kinh sư, tất cả chính là tiền lệ của đại tiên hoàng đề ra, là quốc sách đảm bảo an ổn giang sơn xã tắc.
Thiết lập võ học, tạo nên một bộ phận mới, mặc dù có thể nhanh chóng đề cao năng lực của tướng lãnh, nhưng quả thật rủi ro và góc tối quá nhiều, Dương thị đề ra chiến lược này còn thiếu lo lăng. Trâm biết nghe lời phải, cũng phải nể mặt mũi toàn bộ quan lại, lần này phải bác bỏ người.
Ái khanh muốn huấn luyện ngàn đội tinh binh phân trú tại các tỉnh, trẫm cảm thấy rất được, đám vệ sở thối nát, trẫm đã nghe từ lâu, một trận bình Oa càng đủ minh chứng. Lấy đám quân hung bạo thổ phỉ đầu nhập quân đội làm tăng lực chiến, chính là ý khanh đi?
Kiến nghị giảng sư võ đường của ái khanh thật là nước cờ dở, hiện đủ loại quan lại đang sống yên ổn sao muốn gian nguy, ngay cả ngũ quân các phủ đốc đều dâng tấu phản đối, cho rằng ái khanh trở thành họa coi ái khanh có ý đồ riêng. Dựa theo trẫm thấy, tạm lưu họ lại các tỉnh, để bình ổn sau liền quay về chỗ cũ. Chiến sự Giang Nam đã bình ổn, quân lực muốn tăng cũng không phải không thể. Người xem trẫm nghĩ kế thế nào?
Thêm nữa: Ái khanh tiêu diệt Bình Uy, nâng cao thanh danh Đại Minh ta, luận công lao trẫm vốn muốn ca ngợi, ban thưởng, gia phong quốc công. Đáng tiếc chẳng những Tiểu Đường phản đối, ngay cả Ấu Nương tỷ tỷ cũng cực lực phản đối, hai người nữ nhân này trẫm cũng không dám đắc tội, nhân duyên của người không tốt, cũng đừng trách trẫm.
Ấu Nương tỷ tỷ sắp sinh tới nơi, ái khanh có thể không về kịp, có trẫm là cha nuôi ở đây rồi, ái khanh không cần quá vướng bận. Trẫm hy vọng Ấu nương tỷ sinh hạ nam hài, sau này có thể bồi trẫm uống rượu, cưỡi ngựa, săn thú. Được rồi, không nói nhiều nữa, trẫm giờ muốn đi tìm Tiểu Đường, hôm nay nàng ấy bồi Ấu Nương tỷ tới Hộ quốc tự cầu phúc, khâm thử!
Thành Khởi Vận xem cái mật chỉ chẳng ra mật chỉ, run run một lúc mới dở khóc dở cười nói:
- Hoàng thượng đối với chàng...đối với chàng...ha ha, thật sự là vẫn vững lòng tin. Đã muốn nhận hài tử của chàng làm nghĩa tử. Áu Nương cũng sắp sinh tới nơi, đến lúc đó có hoàng thượng nhận nghĩa tử, lời đồn việc chàng thất sủng cũng sẽ biến mất, ta yên tâm rồi, nếu không khó tránh có phần lo ngại... Nàng mới nói đến đó, trong sân đã vang lên tiếng A Đức Ny: - Dương, chàng trong đó sao?
Khi Dương Lăng hồi phủ, A Đức Ny ở cục quân khí, theo hiệu quả đợt chiến sự vừa rồi, nàng cùng đám người Trịnh lão đang thiết kế thay đổi thủy lôi, nghe được Dương Lăng trở về, liền vui mừng mà mải miết chạy về.
Dương Lăng nghe được tiếng nàng vội vàng đi tới cửa, chỉ thấy ở đoạn hành lang gấp khúc một bóng hình xinh đẹp chạy tới tựa như chú bồ câu nhỏ tung bay. A Đức Ny một thân nữ trang, bên dưới váy mềm mại tung bay tựa mây, làm nổi bật một đôi chân thon dài thẳng tắp, bắp đùi rắn chắc tròn lăn xinh đẹp.
A Đức Ny chạy tới trước cửa, gặp Dương Lăng đang đứng đó, nàng vui sướng dừng lại nói: - Dương, chàng đã trở lại? ta...ta nghe nói Vận tỷ đang ở đây?
Nàng thấy Thành Khởi Vận đang ở trong phòng, liền hướng nàng ấy gật đầu mỉm cười.
Khi Thành Khởi Vận giả bị thương ở Malacca, A Đức Ny biểu lộ tình cảm chân thành, làm nàng vô cùng cảm động. Xưa nay dù vốn thiên tính nữ nhân luôn cùng nàng ấy ghen ghét tình cảm, nhưng trong lòng nàng vẫn thực thích vị cô nương phương tây tính tình hào phóng này, thấy nàng ấy đến nàng cười nói: - Mặt trời bên ngoài chói mắt, vào trong hãy nói, ta còn có chút việc, đi về trước một chút.
A Đức Ny khuân mặt đỏ một chút, nàng ngượng ngùng đứng trước cửa phòng nói: - Vận tỷ không cần tránh ta,...ta chỉ có chút việc muốn hỏi Dương một chút mà thôi. Nói xong nàng nhanh nhẹn vào phòng, theo nàng tiến vào là một làn hương thơm mát.
A Đức Ny dáng người cao gầy, đôi chân dài, tuy có áo khoác ngoài che lấp cũng không dấu được đường cong của thắt lưng và cổ chân thon dài nhẵn mịn. Lúc này nhìn lại, hồng quần bay lên, quần trắng bó, có thể thấy đội chân có bao nhiêu thon dài duyên dáng, cân xứng, lại một thân thơm ngát đầy đặn mượt mà, nếu có thể ôm một cái phải chết cũng thật xứng đáng.
Nếu nói Thành Khởi Vận tựa xuân thủy, A Đức Ny chính là liệt hỏa, hai nữ nhân có vẻ đẹp hoàn toàn bất đồng, nhưng đồng dạng đều có thể làm tâm hồn rung động, đều tỏa sáng lung linh.
Nghe nàng ấy nói vậy nếu nóng lòng muốn đi sẽ giống như làm ra vẻ. Thành Khởi Vận liền ở lại đứng sau Dương Lăng. A Đức Ny đối diện Dương Lăng nói: - Dương, ta trở lại trong phủ, nghe Đại bổng chủy nói, hai ngày tới chàng lên đường tới Tây Bắc tuần tra, chính là cục quân khí cần phải bốn năm ngày nữa mới có thể cải tiến xong thủy lôi, chàng có thể lùi lại hai ngày nữa không?
Dương Lăng vừa nghe nói cười: - Thì ra là việc này, nàng không cần sốt ruột, cứ việc ở lại trợ giúp cục quân khí cải thiện. Xong việc nàng cùng với Khởi Vận trở về Tô Châu, hiện giờ ta cùng Triều Tiên, Nhật Bản, Lữ Tống, Lưu Cầu đang muốn hợp tác thương mại mậu dịch. Trong nước cần khai thuyền, thành lập thương hội, hiệu buôn, rất nhanh sẽ chiếm được thị trường. Đồng thời công tác tình báo phải triển khai tới ngoại quốc, sự vụ nhất định nặng nề, triều đình nếu không đồng ý mở giảng Võ đường, nàng ở lại trợ lực cho Khởi Vận đi, thay ta để ý hết thảy mọi thứ. Hắn vừa mới nói xong, Thành Khởi Vận và A Đức Ny nhất thời ngẩn ra, lập tức thủy hỏa mỹ nhân đồng thời dựng mày phát uy nói: - Cái gì? Chàng không mang ta theo đi Tây Bắc?
Dương Lăng sớm đoán được phản ứng của hai nàng, không tỏ vẻ gì với loại uy hiếp này, hợp tình hợp lý nói: - Đương nhiên không mang theo, một đường Tây Bắc, cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, sau đó sẽ trực tiếp về kinh. Các nàng chính là phụ tá đắc lực của ta, Giang Nam có rất nhiều chuyện phải làm, không giao cho các nàng sao ta có thể yên tâm?
Với địa phú thương thân Giang Nam cần khai thác cửa hàng, mở rộng thế lực ra bên ngoài, ngoài Khởi Vận không ai có thể dùng được, mà A Đức Ny học thức uyên bác, hai người này cùng hợp tác một chỗ thì không còn gì có thể làm khó họ.
Còn Mã Liên Nhân, kỳ thực luận tâm cơ trí tuệ cũng không dưới Thành Khởi Vận, lại có một thân võ nghệ không thua kém Ấu Nương, thiếu chính là kinh nghiệm thôi, nếu để nữ trung hào kiệt này mang cả đứa nhỏ theo thì bắt nàng nặng nhọc quá.
Kỳ thực có thể nói nàng với Lưu Đông hiểu biết không ít, tương lai ở phương bắc rất có thể dụng võ, nhưng hiện tại thời hạn ba năm, nàng cần ở lại Giang Nam, như vậy cũng có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho Thành Khởi Vận, cũng có thể rèn luyện một phen.
Thê thiếp Dương Lăng có thiện nội thiện ngoại, có văn có võ, hắn đều có thể dùng, hơn nữa so với nắm giữ nha môn còn đặc biệt hơn.
Có quan viên sĩ tử tài cán mặc dù nguyện ý theo hầu hắn, nhưng chính là vì mưu đồ cho bản thân, muốn tại triều đình, tạo dựng binh nghiệp hay muốn trở thành minh hữu của hắn, nhưng làm tại hội mật thám, đặc vụ, hay thương hội gì đó chính là thứ nghề người đọc sách vô cùng khinh bỉ, Dương Lăng dù lắm người có tài theo nhưng ai lại nguyện ý làm việc như vậy?
Cho nên không phải Dương Lăng không nghĩ tới đem việc này giao cho người khác, những người có đủ tài cán nhưng nguyện ý khẳng khái nhận việc thì không dễ kiếm, mà nữ nhân bên người hắn đủ tài đủ lực có thể đủ sức đảm đương, hơn nữa đối với việc của hắn như làm sinh ý trong nhà, liền toàn tâm toàn lực.
Dương Lăng ngẫu nhiên nghĩ đến cũng có chút buồn cười: mang theo lão bà dành lấy chính quyền không ngạc nhiên, nhưng lão bà lại giúp dành lấy chính quyền có thể coi là hiếm đi, huống chi cũng không một hai người? Dù sao nói đi cũng phải nói lại, có các nàng tương trợ càng tín nhiệm càng yên tâm đó sao?
A Đức Ny không biết Dương Lăng có nhiệm vụ khác trong hành trình Tây Bắc, trong lòng tuy không chịu, nhưng dù sao hai người chưa thành thân, bên cạnh là Thành Khởi Vận nàng có chút để ý chuyện mặt mũi, hơn nữa cá tính của nàng có điểm độc lập, ngẫm lại dù sao cũng quá tam hai tháng chia lìa, tuy rằng lưu luyến nhưng vẫn có thê chấp nhận được.
Thành Khởi Vận phụ trách công tác mật thám, theo tín nhiệm của Dương Lăng, nàng hiện giờ đã tiếp cận toàn bộ trung tâm tình báo, là nhân vật quyền lực thứ hai đứng sau Ngô Kiệt. Đối với việc Dương Lăng muốn đi Tứ Xuyên điều tra đương nhiên biết rõ. Giang Nam đánh giặc Oa cũng được, tới đông nam bình thảo khấu cũng thế, Dương Lăng luôn có một đội quân hộ vệ rất mạnh bên dưới, dù có nguy hiểm muốn thoát thân giữ mạng cũng không quá khó khăn.
Chính là hành chính Tứ Xuyên không giống, địch nhân trong tối, không nhìn thấy sờ thấy được, hơn nữa dù Dương Lăng là khâm sai cũng không
tháng thôi, dù có lâu hơn, mười tháng ta không tới Giang Nam thì đến cuối năm ta nhất định đón các nàng vào kinh. Ha hả, chuyến đi Tây Bắc này ta không đưa bất cứ một nữ nhân nào theo, ta sẽ mang theo khẩu súng này, nàng yên tâm rồi chứ?
Thành Khởi Vận nghe được không tỏ ra tâm sự nữa, liền mỉm cười nhìn A Đức Ny một cái, rồi sắng giọng nói với Dương Lăng: - Chàng mang hay không, chỉ cần A Đức Ny không đi, chàng mang ai đi ta cũng không quan tâm.
Thành Khởi Vận vừa nói, ngoài cửa một giọng nói điềm đạm của nữ nhân vang lên: - Dương đại nhân, ta muốn theo ngài đi Tứ Xuyên!
Ba người đồng thời nhìn về phía cửa, chỉ thấy một góc áo của cô nương đang e lệ biểu tình xấu hổ nép vào sau cửa, ánh mắt ba người nhất thời trừng...
Dương khâm sai từ Phúc Kiến xuất phát, qua Giang Tây, Hồ Nam, rồi Quý Châu, một đường du sơn ngoạn thủy tới Tứ Xuyên.
Hiện giờ Dương Lăng mang tiếng hung thần, có địa phương còn có kẻ tung tin hắn là sát tinh hạ phàm, lại còn đồn rằng lúc hắn ra đời toàn thôn trong ba ngày không hề có tiếng chó sủa, dị tượng chứng minh lời đồn không giả.
Bởi quả thực hắn tới đâu người chết không ít, hạ lưu Giang Nam phá tan lực lượng thái giám trấn thủ, trở lại kinh thành quét sạch Đông hán và ti lễ giam; đi Đại Đồng diệt mười vạn đại quân Thát Đát, lại xuống Giang Nam, theo biển đông tới Nam hải, đuổi giết tại Malacca, người như vậy không xưng là sát tinh hạ phàm ai còn dám?
Khi Dương Lăng đóng tại đâu, quan viên các tỉnh đều nơm nớp lo sợ, hắc bạch lưỡng đạo không hẹn mà ăn ý, xã hội trị an chưa từng tốt như thế, ra đường của rơi cũng không nhặt, đêm không cần đóng cửa.
Những người này hận không thể chân trước đón tiếp Dương Lăng lại chân sau tiễn hắn mau đi. Chính hắn cũng hận không thể mau chóng chắp cánh bay về thành đô đi, nhưng nếu tới các nơi không dừng lại, các thành đô không lưu trú, khó tránh khỏi khiến Thục Vương nghi ngờ, vì thế hắn đành nhẫn nại tại mỗi nơi ngây ngốc hai ngày, tìm hiểu chút sự vụ tại địa phương đó.
Thừa dịp này Dương Lăng đem kế hoạch trồng ngô khoai, cà chua và ớt tới bố chính sử các địa phương. Bốn phía đều động viên các nơi gieo trồng thật tốt. Các địa phương do đã nghe được vụ mùa bội thu tại Thiểm Tây với các loại hoa mầu lương thực mới này không chiếm nhiều ruộng mà chịu hạn tốt, nên đều vui vẻ nhận lấy, chuẩn bị sang năm gieo trồng.
Bởi vì cà chua và ớt đều có thể gieo trồng luôn, lại có thể thâm canh lớn dần, đặc biệt cây ớt được phát hiện là không cần thụ phấn và có thể không phân biệt tiết trời khí hậu gì, nên được các địa phương trồng thử nghiệm luôn.
Một đường từ Giang Tây, Hồ Nam, Quý Châu tới. Đợi cho các quan viên Quý Châu đưa ôn thần là hắn tiến vào Tứ Xuyên, cây ớt các nơi đã nẩy mầm bén rễ.
Hiện giờ đội quân Dương Lăng có vẻ quái dị, vì lúc trước có mang theo ba nghìn thiết vệ nhưng giờ đã phân tán khắp nơi chưa kịp điều động trở lại, hắn từ Tô Châu tới Phúc Châu mang theo nhân mã của các sở vệ địa phương, nên hành trình Tây Bắc này cấu trúc đội quân có vẻ hỗn độn.
Tại trung tâm là năm trăm vệ sĩ thân cận của hắn, từ Ngũ Hán Siêu đến Lưu Đại Chùy thống lĩnh. Bên ngoài là hai ngàn tráng binh của Tống Tiểu Ái. Có quyền điều động lang binh thị vệ nhưng lại không tính cho phép đi theo đường dài.
Nhóm lang binh đi theo Dương Lăng, mới thấy được quan trường hủ bại, trước kia ở chiến trường liều mạng, không liều mạng mỗi ngày ăn rồi lĩnh ngân lượng, lúc đó lang binh cũng không nhớ nhà, cam tâm tình nguyện đuổi theo hắn rồi tới Tứ Xuyên.
Ngũ Hán Siêu tự là Hạ vũ đương sơn. Trước sau cũng có một năm đã thăng tới đô úy kỵ binh dũng mãnh là tướng ngũ phẩm. Mà phụ thân là Ngũ Văn Định là tiến sỹ năm thứ mười hai Hoằng Trị giỏi văn thiện võ, uyên bác sáng suốt, trước nhậm chức tham nghị Quý Châu, chiến tích lỗi lạc, hiện giờ đã thăng tới chức thành đô đồng tri, cũng đồng dạng với quan ngũ phẩm, cho nên với Ngũ Hán Siêu đường làm quan rộng mở lòng theo đó tràn ngập vui mừng.
Tống Tiểu Ái và Ngũ Hán Siêu tình chàng ý thiếp, đã tâm ý hứa hẹn, lén kết giao định chung thân. Hiện giờ tình lang phải tới Tứ Xuyên, Tống Tiểu Ái nghĩ Dưong Lăng có quyền điều động lang binh, lúc này mới liều tới muốn nhờ. Nếu có thể cùng Ngũ lang gặp được vị nội công (bố chồng) này và được tiền bối định ra chung thân, trong lòng sẽ không còn gì vướng bận.
Tổ tiên nàng tuy là người Hán, nhưng định cư đã mấy đời, đến nàng cũng không còn như trước, là tráng gia nữ tử hào phóng cởi mở. Khi lựa vị hôn phu cũng không giống nữ tử nhà Hán xấu hổ, mà thường đứng tại đỉnh núi hát đối sơn ca tìm nam tử trung như ý, liền như vậy đàm luận hôn nhân. Cho nên hiện giờ tiện cả công cả tư, hướng tới nội công nàng có chút xấu hổ nhưng không hề khiếp sợ chút nào.
Cho tới bây giờ Ba Thục là nơi hiểm yếu, núi cao sông sâu, vách đá dựng đứng lại gập gềnh, duy có đỉnh núi mây mềm bao phủ đã bớt đi vẻ sắc nhọn. Tiến vào Thục, nước từ trên cao đổ xuống thành thác vô cùng mỹ lệ, mặc dù cũng giống Quý Châu đều là vùng núi, nhưng cảnh trí bất đồng, là nơi giầu tài nguyên thiên nhiên hiển nhiên đã hơn Quý Châu.
Dương Lăng không cưỡi ngựa, nơi này đường xá khó đi lại, luôn ngồi trên ngựa sẽ rất mệt mỏi. Hắn có chút lười biếng dựa vào ghế dựa mềm trong kiệu, nhìn xuyên qua cửa sổ là rừng trúc xanh ngát thanh mát.
Trong tay cầm bức thư mùi đào tiên thơm ngát của Liên Nhi gửi tới. Hài nhi đầy tháng, trong thư còn mang theo cả vị ngọt ngào của người mẹ với nữ nhi của mình, nàng nói hài tử còn chưa có đặt tên, là chờ hắn trở về đặt. Hiện tại Liên Nhi mới đặt nhũ danh: Phán.
Phán, Dương phán nhân, Liên Nhi là ngóng trông phu quân của mình sớm ngày trở về gặp hai mẹ con nàng.
Ai! Tứ Xuyên! Sóng to gió lớn ta đều đã trải qua, chẳng lẽ sông núi đất Thục này lại không thể? Không vì gì khác, chỉ vì nữ nhân và hài tử của ta, ta nhất định không thể chết được!
Dương Lăng tinh thần căng lên, vừa mới ngồi dậy đã nghe bên ngoài một khoái mã chạy tới: - Bẩm đại nhân, Lô huyện chủ Nghi Tân và tri phủ huyện đại nhân đang ở phía trước ba dặm tại vọng Trúc Khê xin đợi ngài, Vương Xuân Vương huyện thừa đã ở phía trước xin đợi.
- Mời ông ta lại đây! Dương Lăng theo cửa sổ nhìn ra, thấy thị vệ đang cưỡi ngựa đi, liền hướng Ngũ Hán Siêu nói: - Hán Siêu, đã đến thành đô? Lô huyện chủ là vị ấy?
Ngũ Hán Siêu cưỡi ngựa tới gần, cúi người thấp giọng nói:
- Huyện chủ nơi này là Huệ bình quận vương chi nữ (con gái) khuê danh Phán Phán, thụ phong như vậy. Huệ bình quận vương và Thục vương gia quan hệ thân mật, hai nhà lui tới thường xuyên.
Trong lòng vừa động, cười nói: - Được, Bản quan đã mệt mỏi, hôm này đóng tại Lô huyện đi.
Hắn buông rèm kiệu, có chút đăm chiêu sờ cằm: "Địa phương này là nơi trụ của hoàng thân quốc thích, có đủ loại cố kỵ, không thể minh mục trương đảm (đường dường chính chính, thẳng thắn lộ rõ) kết giao cùng các vị quan lớn, vị huyện chủ này lại hạ mình có ý đồ phụng nghênh (nghênh đón phụng bồi) như thế, trong hồ lô bán dược gì đây? Dương phán nhân không thấy được, tự nhiên lại rơi ra một Chu phán nhân, ta hôm nay sẽ gặp ngươi quốc bảo.
Chậm rãi bước trong rừng trúc tĩnh lặng, nhìn dáng cây thanh mảnh, cành lá xanh biếc, đoan trang đĩnh mạc, lại như văn tĩnh ôn nhu, quả là như thưởng thức một thi thơ tuyệt hảo, khiến cả người thần thanh khí sảng.
Dương Lăng không nghĩ tới vợ chồng Lô huyện chủ Chu Phán Phán một bộ dạng như phú ông tròn tròn lại là người tao nhã, dựng nên một đại viện trang tựa nơi ngụ của thần tiên giữa rừng trúc u nhã này.
Chu Phán Phán là quận vương chi nữ, hậu duệ hoàng tộc Chu gia, nhưng hơn trăm năm ngụ tại nơi này, luận địa vị đương nhiên không bằng cận thần của hoàng đế nắm trong tay quyền cao, nên tỏ ra cực kỳ cung kính với Dương Lăng.
Chu Phán Phán cười nói: - Dương đại nhân, Lô huyện cách thành đô không xa, nhưng tính ra sắc trời hôm nay không còn sớm, đại nhân di giá cũng không kịp, nơi này là dịch thừa của tiểu huyện có chút đơn sơ, phu thê chúng ta coi sóc nơi này, liền tự làm chủ, cung thỉnh khâm sai đại nhân trụ lại, có thể khiến nơi sơ sài này thêm chút vinh hạnh