Chương 309: Đường Thục khó đi

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:29

- Dương đại nhân, ngài không sao chứ? - Quận chúa điện hạ.. Hai người đều bị vây ở giữa chỉ đành nặn ra một nụ cười đáp lại những lời hỏi han ân cần của mọi người. Lúc này phương trượng trong chùa cũng đã biết được thân phận của hai người, lóng ngóng kêu hai tiểu sa di dìu tới, mồm tuyên phật hiệu. Lão hòa thượng đã cửu tuần Dương Lăng và tiểu quận chủ phải vội vàng hai tay đỡ lấy đáp lễ. Ồn ào khó khăn lắm mới chạy ra khỏi thiền viện, Ngũ Hán Siêu sợ hãi nói: - Đại nhân, hãy mau quay về phủ đi. - Sợ cái gì chứ? Hai má Dương Lăng sưng đỏ mỉm cười, cơn tức trong lòng vốn không nhiều lại bị châm lên: - Chẳng lẽ bây giờ trên trời còn có thể rơi xuống một thích khách nữa sao? Khó được hôm nay vui vẻ, ôi! Hắn quay đầu nhìn sang phía sau miếu thờ than rằng: - Những người ngồi trên cao chẳng lẽ lại phải lìa đàn ở góa sao, bốn bên đều phải trống rỗng mới được sao? Ta cứ ra khỏi cửa là tứ đại kim cương bao vệ, cho dù có gặp ai, ngắm cảnh gì cũng đều phải cách một hàng người, sống vậy còn nghĩa lý gì nữa chứ? Đám người Ngũ Hán Siêu vội vàng quỳ xuống, ngẩng đầu nói: - Là bỉ chức phòng bị không chu đáo để đại nhân phải sợ hãi, xin đại nhân trách tội! Dương Lăng thản nhiên nói: - Mất phố đình rồi hãy trảm mã tắc cũng chưa muộn. Ngũ Hán Siêu vừa nghe thế liền mặt đỏ tía tai mồ hôi ướt đẫm. Dương Lăng thấy bộ dạng thê thảm của y liền mềm lòng, nói nhẹ: - Mau đứng dậy đi, bổn quan hứng đâu là đến đó cũng không cho các ngươi thời gian sắp xếp. Ôi! Ai nấy đều chỉ thấy sự hào quang bên ngoài khi làm quan, nhưng làm rồi thì chỉ có thể như cây Bồ Đề trong miếu kia, cao vót ở trên để người ta bái mộ, cũng mất đi rất nhiều thú vui trong đời người. Thần sắc hắn buồn bã, sau đó nhíu mày lạnh lùng nói: - Chỉ có nghìn ngày làm cướp, không thể nghìn ngày phòng cướp! kẻ cướp vừa rồi vốn không phải là Ba Sơn tam quái gì cả, mà chính là Nhị thiếu chủ Lý Đại Nghĩa của Di Lặc tà giáo. Di Lặc giáo vẫn nuôi hi vọng đối địch với triều đình lần nữa, lập tức thông báo cho Ngô Kiệt đến Đông Xưởng tìm hết tất cả tư liệu có liên quan đến Di Lặc giáo, từ lúc này Đông Xưởng tham gia quét sạch Di Lặc giáo, một tên cũng không bỏ sót! Tin tức cấp cao của Di Lặc giáo rất có thể đã xâm nhập vào nội bộ triều đình, mai phục trong quân chính nha môn ảnh hưởng lớn không tiện nói trước mặt mọi người, lời đến của miệng Dương Lăng lại nuốt vào, vung tay áo nói: - Đại Bổng Chùy đâu? - Bẩm đại nhân, Đại Bổng Chùy đã dẫn người đi đuổi theo rồi! Dương Lăng hư môt tiêng không noi thèm gi nưa, vưa nay hăn băn trung Ly Đai Nghia, rôi lai dung kê vươn không nha trông doa cho y chay mât, Dương Lăng cung vô cung lo lăng. Hăn đem ban ve loai sung ma trong Nội xưởng đang chê tao đưa cho A Đưc Ny. Qua sư cai tao cua cô khâu sung nay tuy thao tac co dê hơn môt chut, nhưng vân chi co thê băn môt viên đan, co thê dung môt chân đê bop co, nhưng lai không thê lên đan. Luc đây hăn chi lo lăng bon ngươi Ngu Han Siêu nghe thây tiêng sung liên xông vao, Ly Đai Nghia ơ ngay trươc cưa. Nêu thây hêt đương ma quay ngươi lai đi vao trong phong liêu chêt vơi hăn thi đung la chêt chăc. Du Ly Đai Nghia dung kê lưa chay thoat cung la vi một đám thân vê đăt sinh mênh cua hăn lên trên hêt, mơi không dam tuy tiêện hanh đông, nên cung không thê qua ha khăc ma đau long bon ho. Dương Lăng vưa nguôi cơn giân thi bên Chu Tương Nhi lai tưc giân het lên: - Ai da ai da phiên chêt mât, ta đa noi la không sao rôi! Không sao! Không sao ca! Giay? Tagiay dua đê thoat ra lam rơi mât! Sao, không đươc a? Dương Lăng quay lai thi thây Chu Tương Nhi hai tay chông nanh, căp măt qua mơ trưng to nhin Chu Nhương Cân va moi ngươi. Hăn vưa quay sang thi anh măt cô gai nhin lai như phi đao, lam Dương Lăng phai lâp tưc quay đâu lai. Đung luc nay tiêng vó ngưa tư đăng xa vang lên, ngươc măt nhin ra thi phia trươc la vo tương đang cươi ngưa, phia sau la quan văn đang ngôi trên kiêu, phia sau mơi la mây ngươi câm cơ biên go trông thôi ken đang le nên đi trươc mơ đương. Nhưng lai up cơ va biên trung điêp mây dăm đi đên chua Chiêu Giac. Hoa ra la Chu Nhương Cân phai thân tin quay vê phu lây vang, vi Ly Đai Nghia giơi han thơi gian nên không dam châm trê chi vôi vang noi vơi Thuc Vương môt tiêng liên nhanh chong lây vang thuc ngưa quay lai. Thuc Vương vưa nghe tin con trai ca đươc ngươi ta cưu lai nghe tin Tiêu nư bi ngươi ta băt, con ca khâm sai đai nhân nữa, cung không biêt lưu dân bât lơi, không biêt găp phai hoa gi, giân đên giâm chân lâp tưc ha thiêp lênh Tam ti băt ngươi. Bố chính sứ, Án sát sứ, Đô Chỉ Huy Sứ, Nha môn chi phu đươc tin lâp tưc tâp hơp toan bô nhân mã phi thăng đên Chua Chiêu Giac. Đông thơi lai lân lươt thông bao đên cac quan lai nha môn câp dươi cưu Khâm sai, cưu Quân chu, cơ hôi đi xa tôt như vây chăng quan nao muôn tut hâu, môt đoan ngươi ngưa cung luc phi ra khoi thanh. Đô chi huy sư ti ơ xa nhât, nhưng ngươi ơ gân thanh hơn đa tiên đong quan ơ doanh trai quân đôi ngoai thanh, vi vây tin tưc nhân đươc cung la muôn nhât, nhưng tương quân cươi ngưa đi sau đên trươc, thê nên mơi xay ra tinh trang quan viên văn vo đên cung luc. Hai ngươi binh yên vô sư moi ngươi đêu vui ve, cac quan viên cung an long. Cac quan viên bao quanh lây bon ho ngươi thi hoi thăm tinh hinh, ngươi thi ban đên chuyên ta giao, co ngươi thi hoi thăm ngươi bi hai, ngươi lai khen ngơi hai ngươi binh tinh đâu vơi ke cươp, loan hêt ca lên, mai đên khi Lưu Đai Bông Chuy quay vê mơi ngưng. Ly Đai Nghia tuy bi thương, nhưng ky thuât cươi ngưa cua y rât tôt, hơn nưa luc ngươi cua Lưu Đai Bông Chuy đuôi đên thi y đa chay xa. Ngươi nay chọn đi theo đương mon, chay đên chô gâp ghênh kho đi liên xuông ngưa đi vao rưng. Luc bon Lưu Đai Bông Chuy đên nơi chi thây môt con ngưa đang thong dong găm co. Trong thung lung ma ba bên la rưng xanh, cây côi um tum, chi co hai ba mươi ngươi ma muôn luc tim ca ngon nui thi đung la noi mơ. Lưu Đai Bông Chuy chơt nhơ ra Dương Lăng vân chưa ro sông chêt, chi đanh nghiên răng nghiên lơi chưi vai tiêng rôi quay ngưa phi vê. Dương Lăng nghe xong chăp tay noi vơi hai vi đai nhân Bô chinh va An sat: - Chuyên nay đa lam phiên đên hai vi đai nhân rôi, xin hai vi hay lâp tưc thông bao đên cac quan lai nha môn, điêu đông quan sai, dân cương trang cac nơi, kiêm tra khach tro la trong trân, thôn, ơ cac ai nui lơn nho, đương lơn, đương re. Hăn trâm ngâm môt luc rôi noi: - Nêu điêu đông binh lưc qua lâu quan phủ cac nơi cung không chiu nổi, cư lây thơi han ba ngay, sau ba ngay du co băt đươc ngươi hay không đêu rut hêt cac tram kiêm soat. Băt phi vôn la chuyên cua An sat sư, y lâp tưc nhân lơi, Bô chinh sư An Văn Đao lai noi: - Đai nhân, hanh thich đai nhân vôn la tôi tay đinh, ke đo con la nhân vât đâu nao cua Di Lăc ta giao, chung tôi se dôc hêt sưc bay thiên la đai vong, nêu chi co han ba ngay, ke đo năm im không xuât đâu chi e kho ma băt đươc y. Dương Lăng noi: - Không cân thiêt, ba ngay đu rôi, sau ba ngay ngươi hay dan thông bao: Ly Đai Nghia, con trai của giao chu Di Lăc ta giao hanh thich khâm sai đai nhân đa bi xư tư hinh theo phap luât. Moi ngươi nghe xong đêu ngân ra, Luc Chinh An sat sư hiêu nhanh nhât liên khen ngơi: - Tuyêt diêu! Chiêu lây mêm buôc chăt nay cua đai nhân qúa hay. Nêu như trong rưng ân môt ngươi thi trăm ngin ngươi chưa chăc đa tim thây, như thê thi ke tặc đây đươc nơi long, chung ta cư ha tram kiêm soat, ngâm phai ngươi tuân kiêm, noi không chưng se de dang băt đươc y hơn. Lúc này Bộ chính sứ cùng những người khác mới hiểu ra không khỏi gật gù. Thế nhưng Dương Lăng nghe xong lại ngẩn ra, nhưng rồi cũng gật đầu theo. Lục Chính tưởng rằng y lùng sục trong ba ngày là để làm tên thích khách nới lỏng sự cảnh giác, dùng cách ngoài nới lỏng trong thì âm thầm thắt chặt để bắt người. Thực ra thì Dương Lăng còn ghê gớm hơn ông ta, vốn chỉ cần dùng ba ngày lùng sục để ép giết người. Người luyện công cũng chỉ là khí lực mạnh hơn người bình thường một chút, chứ không phải là mình đồng da sắt không thương tích. Mặc dù uy lực của súng nổ có hạn, nhưng bắn trúng cơ thể trong khoảng cách gần như thế thì cũng sẽ tạo ra thương tích nặng, huống hồ là Dương Lăng nhìn thấy rất rõ ràng là ngực trái của Lý Đại Nghĩa đã trúng đạn. Tương truyền về chuyện tim lệch chắc không trùng hợp đến mức nằm ngay trên người Lý Đại Nghĩa. Bản thân đạn chì đã có độc làm cho chỗ bị thương sung phù thối nát nghiêm trọng hơn, lại còn bắn trúng điểm yếu. Lý Đại Nghĩa trên đường trốn chạy trên núi, cũng chưa chắc đã dám ở lại một chỗ lâu, vết thương chắc chắc sẽ càng nghiêm trọng hơn. Ngực có đạn không lấy ra chỉ bôi chút nước cỏ là có thể sống được sao? Phong tỏa tất cả các đường lớn nhỏ trong ba ngày, làm đến mức lục hết cả núi để cho hắn ngày đêm nơp nớp lo sợ, lại không thể tìm thầy thuốc chữa trị, mệt mỏi như thế làm cho vết thương xấu đi nhanh hơn. Nếu y có thể cầm cự được đến ngày thứ ba thì cũng đã là kỳ tích nhân gian rồi, cần gì phải dùng hết nhân lực đi tìm một xác chết nữa? Chim sợ cung vì sao mà chết, kẻ giết người chưa chắc đã phải dùng đao. Xảy ra chuyện đến mức này mà còn tiếp tục đi du ngoạn là chuyện không thể. Chu Nhượng Cận đã chuẩn bị để về nhà nghe những lời trách mắng nặng nề của Thục Vương. Các quan viên đến đột ngột tụ tập một chỗ, xã giao hồi lâu mà đại đội nhân mã vẫn chưa rời khỏi cửa chùa Chiêu Giác. Chu Nhượng Cận và Dương Lăng đứng ngang vai trước cửa thiền viện nhìn vào trong viện một hồi lẩm bẩm: - Kỳ lạ, Sao tiểu muộn bỗng nhiên lại đòi súc miệng, làm mọi người phải đứng đây đợi. Chu Nhượng Cận không khải người ngốc nghếch, Dương Lăng sợ y hiểu ra nguyên nhân đôi bên lại ngại ngùng, chân của Dương đại nhân không đáng tiền, còn chân của Quận chúa có thể tùy tiện đụng vào sao? Hắn vội ngắt lời: - A, Nhượng Cận Huynh, lệnh muội rất được Thế tử và Nhượng Cận huynh yêu thương, nhìn bộ dạng của các quan cũng vô cùng cung kính Quận chủ điện hạ, lễ nghĩa không thua kém gì với Thế tử. Chu Nhượng Cận nghe thấy thế liền không suy nghĩ gì đến chuyện kỳ quái này nữa, y cười nói: - Đại nhân không biết sao? Tiểu muội thông minh lanh lợi phụ vương, Vương huynh và ta đều rất yêu muội ấy, nhưng sự cung kính lễ độ của những văn võ bá quan ở Thành Đô với tiểu muội không kém gì Vương huynh quả thật là có nguyên nhân khác. Y mỉm cươi nói: - Lúc Hoàng thượng đăng cơ phụ vương sai người đưa lễ vào kinh, là tiểu muội đi, sau khi tiểu muội vào kinh được sự yêu mến của Hoàng thái hậu, hơn nữa...Phụ vương nhiều lần nhận ân miễn của triều đình, đã không còn gì có thể thưởng được nữa. Hoàng thượng mới đăng cơ khó tránh khen thưởng, thế nên Thái hậu bèn truyền lệnh xuống để tiểu muội vào kinh hầu hạ, đặc biệt ban làm công chúa. Cuối năm là tiểu muội phải vào kinh, tin tức này đã lan truyền khắp thành đô, văn võ bá quan tất nhiên là không dám thất lễ. Phiên vương không còn gì để thưởng nữa sẽ làm phúc cho con cháu, phong làm công chúa hưởng hoàng ân vô biên. Lại so với Vương tử phong thêm ngoài Thế tử, phá hủy thế lực Phiên vương, làm lay động sự ổn định của giang sơn xã tắc, hơn nữa cũng chỉ là hoàng cung thêm một miệng ăn, hoàng gia thế này gọi là đánh gọn. - Cô ớt cay vào kinh làm công chúa? Nguy rồi, phụ nữ thường lằng nhằng với những chuyện vớ vẩn này, không nắm rõ trọng điểm. Nhìn ánh mắt vừa xấu hổ vừa phẫn nộ của cô ta chắc sẽ không đủ lý trí mà hiểu được ân tình cứu mạng của ta rồi. Hôm nay cô ta cởi giày cho mình, khi khác sẽ không tặng ta đôi giày nhỏ để đi chứ? Dương Lăng đột nhiên cảm thấy trong miệng hơi đắng, hắn tìm quanh tứ phía hô Lưu Đại Bổng Chùy: - Bổng Chùy, đi, đi múc một gáo nước lại cho bổn quan, bổn quan cũng phải xúc miệng. Trong phủ Thục Vương vàng ngọc sáng loáng đang tất bật, còn bận rộn hơn cả năm mới. Trong cung không chỉ có các qua lớn nhỏ của thành đô và các nhân vật thân sĩ nổi tiếng, người thay mặt và thổ ty các tộc, đến cả ba vị quận Vương Thái Bình, Huệ Bình, Tĩnh Thanh cũng mang theo vợ con đến tham gia. Từ ngoài Ngự Hà đến trước Hồng Chiếu bích đều xếp đầy xe ngựa nguy nga, những quan chức nhỏ hơn một chút chỉ đành dừng ở đình Long Ngâm Hổ Khiếu. Trong cung các nữ nô bộc tấp nập phục vụ khách trong những ngôi đình hoa lệ, Vương cung chiếm một phần năm của thành đô này đã đầy ắp người. Những nha hoàn hầu gái bưng chậu bưng thùng chạy đi chạy lại, Chưởng Ấn Đại thái giám, tổng quan nội vụ khoa chân múa tay bận đến mức toát cả mồ hôi. Giữa các cung điện có các danh sĩ tài tử mặc áo nho bào, có quan viên văn võ quần áo chỉnh tề, còn có những phục trang khác nhau của tù trưởng các bộ lạc, đúng là hội nghị vạn quốc. Các quan viên nghị luận với nhau, phần lớn là về những chuyện mới như bình định phạn loạn Đô Chưởng Man gần đây, Thục Vương bệnh tình đã đỡ, hôm qua Khâm sai gặp phải thích khách, đương nhiên mọi người phỏng đoán nghị luận nhiều nhất là chuyện hôm nay yến tiệc làm long trọng như vậy, không biết là có ý truyền ngôi không. Trong điện Ngân An đương nhiên là tập trung những nhân vật thực quyền tầm cỡ nhất Ba thục, Ba vị Quận Vương, tam ti đại nhân Đô, An, Bố, còn có thổ ti vội đến dự tiệc hoặc sứ giả đại biểu cho họ. Hôm nay Thục Vương Chu Tân Hàn mặc vương bào màu vàng dệt rồng cuộn màu xích, thoạt nhìn tinh thần tươi tắn như đã hoàn toàn bình phục. Điện Ngân An không sánh được với điện Kim Loan, bên dưới có chỗ ngồi, mọi người ngồi phân thành hai hàng Hán Di. Dương Lăng tất nhiên là ngồi cao trên chỗ đầu, đối diện là một loạt quan viên thổ ty, hắn nhìn thấy Cát Phan Ngõa Tây và Thác Bạt Yên Nhiên cũng đang ngồi không khỏi mỉm cười gật đầu với bọn họ. Thục Vương ngồi lên ghế vương mỉm cười nói: - Khâm sai đại nhân thay thiên tuần thú, đến Thành Đô liền không dừng chân đi bình định loạn Đô Chưởng Man, dẹp mối hoạ trăm năm, công lao to lớn. Hôm nay cô vương mở tiệc là để tẩy trần cho Dương đại nhân sau khi dưỡng bệnh hồi cung, cũng là để mừng công cho ngài ấy, haha. Dương Lăng vội hạ thấp người nói: - Đa tạ hậu ý của Vương gia, hạ quan hổ thẹn không dám nhận. Thục Vương không nhắc đến chuyện hôm qua gặp phải thích khách, Dương Lăng cùng tất cả các quan viên thổ ti đều ngầm hiều, ai nấy đều tránh không nói đến, mọi người chắp tay chúc mừng Dương Lăng. Thục Vương vuốt chòm râu, đợi đến khi lời chúc của mọi người đã vãn rồi nói tiếp: - Tự Tiên Hiến Vương là Phiên ba thục, đến nay đã hơn mười bảy đời, Cô vương là Thục Vương thứ mười tám, từ lúc kế ngôi vương đến nay không ngừng mở rộng, nhưng luôn cầu thủ thành, hết lòng lo lắng làm theo tiên vương lấy lễ giáo trị Tây thùy, may mắn là các quan viên cùng các vị thổ ti đại nhân hết lòng tương trợ nên mảnh đất này mới được bình yên. Ông ta thở dài nói: - Mấy năm gần đây Cô vương lâm bệnh nặng khó khỏi, thường thấy mệt mỏi. Chuyện chính sự khó lòng quản hết, chuyện lớn của vương phủ sớm đã giao cho Thế tử. Mặc dù thế tử tư chất đần độn, nhưng cũng luôn cố gắng học hỏi, giữ tôn pháp, tri thư đạt lễ, thay cô vương xử lý chính sự cũng khá vừa lòng ta. Nay nhân cơ hội Khâm sai đại nhân có mặt tại đây trong buổi tiệc, hôm nay Cô vương ta sẽ tuyên bố truyền ngôi cho Thế tử. Sau này hi vong chự vị đại nhân sẽ đối sử với Thế tử như với ta. Những người đang ngồi đều là những nhân vật thuộc tầng lớp cao nhất của Ba Thục, hiểu biết nhiều, sớm đã biết sẽ có chuyện truyền ngôi này. Ba vị Quận Vương theo lệ khuyên khéo một lượt, Thục Vương mỉm cười từ chối rồi đứng dậy nói: - Phủ bổn vương, viên lâm tinh tế đẹp đẽ, giờ là mùa thu tươi mát kim cúc nở rộ 'Cúc tỉnh thu hương' được coi là một trong tám cảnh đẹp của Thành Đô, các vị đại nhân không ngại du ngoạn một chuyến, đợi lúc mở tiệc cô vương sẽ tận hứng với các vị sau. Mọi người đứng dậy tiễn Thục Vương bước vào sau điện, rồi mới lui ra, Dương Lăng bước lên trước nói vài câu với Cát Phan Ngõa Tây và Thác Bạt Yên Nhiên. Đang lúc nói chuyện thì Chu Nhượng Cận vui vẻ bước đến hỏi thăm hai vị Cát Phan Ngõa Tây và Thác Bạt Yên Nhiên trước rồi nói với Dương Lăng: - Dương đại nhân, Dương Thận cũng đến, huynh ấy đã nhận được thư của đại học sĩ, giờ đang muốn gặp đại nhân. Dương Lăng nghe vậy vội mừng hỏi: - Thế nào? Dương đại học sĩ đồng ý rồi sao? Chu Nhượng Cận cười ha hả nói: - Đại nhân nhìn nét mặt của ta còn cần phải hỏi sao? Chu Nhượng Cận đưa Dương Lăng đến vườn hoa, Dương Thận đang đứng đợi ở đó, Chu Nhượng Cận cười nói: - Dương Thận tài học hơn người, theo như ta thấy thì đúng là tú tài bậc nhất của Ba Thục, được Dương đại nhân ưu ái sớm ngày lập công, lập nghiệp, báo đáp triều đình, là bạn tốt ta cũng vui thay y. Dương Thận nghe đến từ bạn tốt cũng không có vẻ gì là khiêm tốn sợ hãi, chỉ cười nhạt một cái. Chu Nhượng Cận lại nói: - Hai người cứ từ từ nói chuyện, lát nữa trong bữa tiệc chúng ta sẽ cùng uống rượu tận hứng. Hôm nay thật sự là bận, một vài người bạn còn chưa kịp hỏi thăm, ta đi gặp Cát Phan và Thác Bạt trước, lúc nữa sẽ tìm hai người nói chuyện sau. Dương Lăng và Dương Thận chắp tay tiễn Chu Nhượng Cận, sau đó kề vai đi đến chỗ những khóm hoa cúc đang nở rộ. Dương Lăng không kìm được lòng hỏi: - Lệnh tôn đại nhân thật sự đồng ý để ta giới thiệu ngươi vào làm quan cho triều đình sao? Thần sắc Dương Thận cũng rất vui liền cúi người cười nói: - Vâng, tại hạ vốn cũng lo lắng, dù gì thì gia phụ cũng làm quan trong triều đình, làm như vậy khó tránh một vài hiềm nghi, cũng không ngờ gia phụ lại hồi thư đồng ý. Còn bảo ta khi đã vào triều đình phải giữ mình, làm hết bổn phận không thể cậy vào quan hệ của phụ thân và đại nhân mà phù hoa lỗ mãng. Dương Lăng nghe xong liền mừng rỡ, mặc dù quan hệ giữa hắn và Dương Đình Hòa không xấu đi, nhưng từ khi Dương Đình Hòa vào chủ Nội các vì chính kiến khác nhau, hơn nữa Dương Lăng phụng mệnh vẫn luôn đánh chân tay của ông ta, thế nên quan hệ của hai người dần nhạt như nước. Nhất là sau khi Dương Nhất Thanh và Dương Thụ Nhân vào phe với Dương Lăng thì quan hệ giữa hai người càng thêm xa cách. Sau đó Dương Lăng mới biết được quan hệ giữa Dương Đình Hòa với Dương Nhất Thanh trước giờ vẫn luôn không tốt, mặc dù không đến mức nước lửa, nhưng thường ngày tuyệt đối không tới lui. Dương Nhất Thanh đã vào nhóm với Dương Lăng thì hắn cũng thành đối thủ ngầm với Dương Đình Hòa. Trên quan trường rắc rối phức tạp làm bạn với một người, quan tâm đến một nhân tài cũng có thể tạo ra thù địch cho mình, đúng là làm cho Dương Lăng thấy bất ngờ. Nhưng hắn rất hài lòng với biểu hiện của Dương Nhất Thanh về mặt quân sự, Đại Đồng là môn hộ quan trọng mà quân Thát Đát xâm phạm Trung Nguyên, phân hóa Thát Đát cũng cần quân coi giữ Đại Đồng động thủ đúng lúc đúng thời cơ, tạo cho bọn họ cơ hội tốt nhất để phân liệt. Những chuyện này ngoài Dương Nhất Thanh thì Dương Lăng không tìm được người thứ hai, huống hồ với thực lực hiện giờ của hắn phải trọng dụng một người cũng không cần quan tâm là người này thuộc phe nào, có những địch thủ nào. Nhưng đến lúc này Dương Lăng cũng không dám ôm hi vọng quá lớn là Dương Đình Hòa sẽ đồng ý để mình tiến cử Dương Thận, không ngờ Dương Đình Hòa lại cho phép, người này đúng là nội cử không tránh thân, rất công tư phân minh. Nhưng chuyện mà Dương Lăng không nghĩ đến là hành động này của Dương Đình Hòa hơn nửa không phải là vì con trai mình, mà là để cải thiện quan hệ với hắn. Giờ trong kinh thành đi theo một phe ngày càng gian nan, người đã bị Lưu Cẩn chèn ép sẽ không ngóc đầu lên được. Phe phái của Dương Lăng từ khi hắn đi ra khỏi kinh thành liền thành con rùa rụt cổ, sét đánh cũng không động không tham gia vào bất cứ chuyện gì. Dương Đình Hòa vốn chỉ mong phe phái của Dương Lăng sụp đổ, giờ mới hiểu sự cân bằng và kiềm chế của phe phái này, thiếu nó Lưu Cẩn ngang bướng đến mức nào. Phái Thanh Lưu chịu sự chèn ép, ông ta và Lý Đông Dương là thủ lĩnh của phái Thanh Lưu áp lực càng lớn, không chỉ chịu sự đả kích của ngoại bộ, còn chịu sự công kích của bọn quan viên phục kích bất mãn trong nội bộ. Đến nỗi hai vị đại lão bây giờ ngày dài như năm, nghển cổ lên mong ngóng Dương Lăng mau chóng hồi kinh. Ngờ đâu Dương Lăng đánh trận đến quên đường về, đánh xong Đông dương lại đến Tây dương, giờ lại đánh với cả Đô Chưởng Man. Nhân được thư của con trai, Dương Đình Hòa tính đây là cơ hội tốt để xoa dịu mỗi quan hệ với Dương Lăng. Huống hồ biết con không như cha, con mình có tài cán gì tự ông ta biết, cũng không hổ thẹn với chức được tiến cử, thế nên liền hồi thư đồng ý. Dương Lăng không biết bên trong còn có chuyện này, có được người tài học xuất chúng như Dương Thận tương trợ tất nhiên là hắn rất vui mừng. Dương Lăng vui vẻ nói: - Hôm nay tham gia yến tiệc của Thục Vương, ta định sớm mai sẽ quay về kinh thành, ngươi có về kinh cùng ta không? Dương Thận nói: - Thật hổ thẹn, tại hạ nhận được thư của gia phụ bèn vộ vàng đến đây, nếu bây giờ khởi hành còn có nhiều chuyện chưa nói với người nhà. Bổn gia họ hàng cùng các trưởng bối đều ở Ba Thục, lần này đi đến kinh thành muốn quay lại một chuyến chắc sẽ khó, phải đi thăm hỏi mấy vị trưởng bối một lượt mới được. - Ồ, vậy thì cũng không có gì trở ngại, đợi ngươi làm xong chuyện riêng rồi mới về kinh thành cũng không muộn, dù sao thì bổn quan quay về kinh thời gian này cũng sẽ khá bận bịu. Dương Lăng cười cười không khỏi nhớ đến Trương tổng Lưu Cẩn khiêm tốn hèn mọn, nhưng lại có cái mặt cười sát khí đấy. Quan viên cũng không được đi lại trong vườn Cúc, nhưng nhìn thấy Dương Lăng mặc áo bào đai ngọc, có quen hay không thì cũng biết vị thanh niên trẻ này là Khâm sai Dương đại nhân nên đều hành lễ. Dương Lăng thấy phiền liền vừa đi vừa nói chuyện, hai người đi dần vào con đường nhỏ. Thực ra ở đây không còn đường nữa, ngày thường chăm tỉa cũng không cẩn thận lắm, cỏ trên mặt đất cắt tỉa không bằng phẳng lắm. Dương Thận đột nhiên dừng bước hỏi một cách kỳ quái: - Là thế tử, sao huynh ấy lại ở đây? Dương Lăng nghe thấy thế liền nhìn theo chỉ thấy sau bụi cỏ lộ ra bóng dáng hai người, hai người đang mặt đối mặt nói chuyện. Dưới bóng hoa cỏ thấp thoáng thấy đấy là một người con gái thân hình thon thả, mặc áo hồng, đứng nghiêng nhìn bóng hình đường cong mềm mại, nhìn bộ dàng của nàng như đang đau khổ cầu xin Chu Nhượng Hủ. Chu Nhượng Hủ lúc lúc lại gật đầu rồi lắc đầu, thần thái rất nghiêm túc. Dương Lăng thầm nghĩ: "Nghe nói vị thế tử này không thích kỹ nữ, đối nhân rất cẩn trọng, không ngờ cũng có hồng nhan tri kỷ". Hắn không thích nhìn trộm người khác, Dương Thận càng không thích gặp phải chuyện riêng tư của người khác, hai người không hẹn mà gặp, cùng ra hiệu tay rồi lặng lặng lẽ quay người tránh đi. Đi được vài bước Dương Lăng theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái chỉ thấy Chu Nhượng Hủ lắc đầu, hình như nói vài câu rất giận, người con gái đó vội vàng nắm lấy tay áo y, nhưng Chu Nhượng Hủ lại hất mạnh một cái phẩy tay áo bỏ đi, cô gái giật mình nhìn y rời đi lau nước mắt rồi cũng quay người bước đi. Dương Lăng không khỏi âm thầm lắc đầu: " Chỉ e tình cảm nam nữ rối rắm, đúng là hư danh hại người! Chu Tân Hàn mang trên mình các đời thục vương nhân hậu yêu dân, lấy lễ giáo giữ cái danh tốt đẹp của Tây Thùy, điều này là sự trói buộc trong các biện pháp chính trị của ông. Vốn biết rõ Man Tộc ngày càng càn rỡ, sớm nên nghiêm trị răn đe, nhưng lại bình định thỏa hiệp, nuông chiều sinh hư, suýt nữa là gây ra đại họa. Còn Thế tử của Thục Vương thì sao, thân phận cao, cưới năm thê bảy thiếp cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ vì gia phong nghiêm ngặt, vì tiếng tốt không hàm sắc đẹp kỹ nữ mà phụ lòng mỹ nhân, a! Nếu là ta..." Dương Lăng lắc đầu... Thục Vương là người giàu nhất trong các chư vương, tài phúc Thục Vương nhất thiên hạ, đến cả chi phí của hoàng thất hằng ngày e cũng không bằng, chỉ là có một số thứ phủ Thục Vương dùng được nhưng lại phạm điều cấm nên không dám dùng. Hôm nay nhìn không khí trong phủ Thục Vương Dương Lăng mới thật sự tin những lời đồn này. Hắn đã từng dùng ngự yến trong Kinh sư, cũng đã được hưởng sự khoản đãi cao quý nhất của phù hào thế gia ở Giang Nam, nhưng so với Thục Vương thì quả thật còn thua xa. Giàu có hào hoa hơn cả tiệc Hoàng gia, khí thế hơn hẳn Thế gia Giang Nam, một lệnh của tổng quản nội vụ. Những thiếu nữ mình mặc áo gấm Thục đắt tiền tư thái đẹp đẽ, duyên dáng xinh đẹp cẩn thận dâng những đĩa vàng bát ngọc đựng món ăn lên, tỏi vàng thịt ngọc, chõ phỉ thúy đũa sừng, môi tinh tinh gấu trắng, thịt lạc đà tươi ướp nướng, đồ đựng, thức ăn đều là cực phẩm các nơi. Dương Lăng và Thục vương là trung tâm của mọi người, trong người Thục Vương có bệnh có thể ngồi cùng mọi người đã là tốt lắm rồi, ông lấy trà thay rượu, cũng không ai dám kính rượi ông. Thế tử và Chu Nhượng Cận nhấc ly thay cha đi mời khắp các bàn, còn các quan viên lại lần lượt đến kính rượu Dương Lăng. Dù sao thì hôm nay nói là mừng công rửa trần cho Dương Lăng làm được như thế này cũng là không tồi, văn võ bá quan kính rượu là chuyện bình thường, Dương Lăng chỉ nhấp một chút cũng không ai dám nói gì, nhưng mấy thổ ti lão gia kia tuy bộ dạng vô vùng kính sợ hắn, nhưng nhấc chén rượu lên thì lại thật lớn gan, một chén uống không hết thì bọn họ mặt đỏ tía tai không chịu rời đi. May mà nội quản gia phủ Thục Vương làm việc chu đáo sớm đã liệu đến chuyện này nên chuẩn bị rượu gạo rất nhạt cho hắn, nên hắn mới có thể chén nào cạn chén đấy, làm mưa làm gió làm cho mấy lão gia thổ ti tai to mặt lớn đấy mặt mày rạng rõ, đắc ý mà quay về. Mặc dù rượi gạo nhạt, nhưng uống nhiều cũng có cảm giác ngất ngây, có qua có lại mới toại lòng nhau, Dương Lăng cũng không thể không đứng dậy mời các vị Vương gia, văn võ bá quan, cá thủ lĩnh thổ ti. Dương Lăng kính rượu tất thế tử sẽ thay phụ thân uống, văn võ bá quan cùng các thủ lĩnh thổ ti chắc chắn không dám chậm trễ, đến lượt Thác Thác Bạt Yên, Nhiên Dương Lăng không ngờ người đẹp kiều diễm, thân hình mỏng manh yếu ớt chỉ muốn nhảy múa trong lòng bàn tay như vậy lại có thể nâng ly ngọc uống một hơi cạn ly rượu mạnh, sau một hồi lâu há hốc hắn cũng bóp mũi cạn ly của mình. Hình như hôm nay Thục Vương rất vui, nói nhỏ với ba vị quận chủ ngồi cùng bàn thỉnh thoảng lại vuốt râu mỉm cười, đến lúc mọi người đã chúc rượu được vài phần Thục Vương mới mỉm cười đúng dậy chậm rãi nâng chén lên. Mọi thứ yên tĩnh như một cơn sóng nhẹ lăn tăn lấy Thục Vương làm trung tâm nhanh chóng lan ra, một bàn yên lặng làm cho những bàn rượu bên cạnh cảm thấy bất thường, chỉ trong chốc lát tất cả quan viên đã để ý thấy Thục Vương đã đứng dậy. Vốn từ tụ tập nói chuyện riêng tư thành tiếng ồn lớn rồi dừng lại, tất cả mọi người đều hướng về phía ông. Hai huynh đệ Chu Nhượng Cận đang mời rượu mọi người vội vàng quay về đứng phía sau ông, mọi quan viên không hẹn mà cùng đứng lên, nhưng trong đại sảnh vẫn im lặng như tờ. - Các vị đại nhân hôm nay bổn vương bày tiệc khoản đãi Dương đại nhân, nhân tiện mời luôn các quan viên, các thổ ti đại nhân, thân sĩ nổi tiếng của thành đô, cùng ba vị Hoàng thân quận vương, ha ha ha. Tục ngữ có câu chọn ngày không bằng gặp ngày, bổn vương vừa hay có tin tốt tiện thể thông báo cho chư vị, con trai Nhượng hủ... Ông ta vừa nói đến đây liền có một gã tùy tùng từ cửa chạy vội vào, bước chân lảo đảo sắc mặc trắng bệch, trọng đại sảnh yên lặng như tờ không ai động đậy thế nên ngoài cửa xông vào một thị tỳ mọi người đều không khỏi ngẩn ra, Thục Vương cũng ngừng nói nhìn về phía thị tỳ kia. Thoạt nhìn thì thấy không có ấn tượng gì, phủ Thục vương nhiều thị tỳ như thế, hai năm nay ông lại ít ở trong cung, trong lòng cũng thấy lạ, chỉ nhíu mày nói: - Xảy ra chuyện gì? Chưa được lệnh xông vào làm gì? Tĩnh Thanh Quận Vương vội đứng lên nói: - Vương huynh tha tội. Đây là tùy tùng của Tiểu Phủ. Ông ta khoát tay nói: - Mau lui xuống, chả có quy tắc gì cả, chạy đến đây làm gì? Thị tỳ kia nhìn có vài phần tư sắc, chỉ là mặt mũi trắng nhợt dọa người, nàng run giọng nói: - Vương... Vương gia, Nhị tiểu thư... Cô ấy... Nói đến đây cô ta cũng không cầm được kêu một tiếng rồi quỳ xuống đất. Sắc mặt Tĩnh Thanh Quận Vương thay đổi, nhíu mày nói: - Mộng Ly? Nó làm sao rồi? Chẳng phải nó vẫn ở trong hậu cung với các vị vương phi và Quận chủ sao? Xảy ra chuyện gì vậy? Nói mau! Thị tỳ kia lắp bắp thất sắc, còn chưa kịp mở mồm thì trong hậu sảnh lại xông vào một người, áo ngọc lụa là, thân hình kiều diễm, chính là Quận chúa Chu Tương Nhi. Sắc mặt của cô cũng không khá hơn thị tỳ kia, vừa bước vào cửa đã run rẩy kêu lên: - Phụ vương, Lục Vương thúc, Mộng Ly tỷ tỷ... Tỷ ấy chết rồi! - Cái gì? Thục vương kinh hãi, Tĩnh Thanh Quận vương lảo đảo người suýt nghã, may mà Chu Nhượng Cận nhanh tay nhanh mắt đỡ ông ta. Tất cả mọi người trong đại sảnh đều kinh ngạc, ai nấy đều ngừng thở đứng nguyên. Thục Vương không dám tin hỏi lại lần nữa: - Con nói cái gì? Mộng Ly... Con bé chết rồi sao? - Vâng, vâng Chu Tương Nhi rụt cổ lại nói, toàn thân run rẩy, cặp lông mi cung vút không ngừng rung động, nước mắt ngân ngấn. - Chuyện gì vậy? Mau, mau đi xem. - Thục Vương để Chu Thế tử dìu đi thất tha thất thểu đi về phía sau đại sảnh. Chu Nhượng Cận dìu Tĩnh Thanh Quận Vương bước theo sau. Hai vị Quận vương còn lại nhìn nhau nghơ ngác rồi cuối cùng cũng đứng dậy vội vàng bước theo sau. Các nữ quyến đang ở hậu uyển, người ngoài không thể đi vào, Tĩnh Thanh Quận Vương đang dự tiệc mà ái nữ lại đột tử trong cung, rốt cục là đằng sau xảy ra chuyện gì? Là ai giết nàng? Chưa được sự cho phép mấy quan viên đó cũng không ai dám làm bừa, đợi đến lúc người trong vương phủ đều đã đi hết mới túm năm tụm ba liếc mắt nhìn nhau xì xào bàn tán. Địa vị Dương Lăng cao quý ngồi cùng bàn với Thục Vương, bàn đó ngoài hắn ra toàn là hoàng thân quốc thích. Giờ mấy vị đều chạy đến hậu cung chủ bàn chỉ còn hắn ngồi lại một mình. Mộng Ly nên gọi là Chu Mộng Ly, là con gái của Tĩnh Thanh Quận Vương, còn gọi là nhị tiểu thư chắc chưa lấy chồng, hơn nữa cho dù có gả đi rồi thì chắc cũng là chưa phong hiệu. Dương Lăng suy đoán không chỉ đến vậy, cô nương này béo gầy, cao thấp thế nào hoàn toàn không có khái niệm. Hắn nâng chén trà lên lời đến đầu môi dừng lại một chút rồi lại nhẹ nhàng bỏ xuống, rồi lại khẽ thở dài một tiếng: - Ta oan không? Ngày mai ta phải đi rồi, cô nương đó ta vốn không quen, việc giết người này chắc không có liên quan gì đến ta? Dương Lăng ta dường như đi đến đâu sao chổi theo đến đấy sao? Ôi! Ta thật oan quá... Đã qua hồi lâu, đằng sau vang lên tiếng bước chân, trong sảnh lập tức yên lặng tất cả mọi người đều nhìn về phái sau đại sảnh, chỉ thấy thế tử Chu Nhượng Hủ mặt mày tái mét bước đến trước bàn Chương Ấn Thái giám, Tổng quản nội vụ, nói giọng thất thiểu: - Các vị đại nhân, Nhượng Hủ thay phụ vương đến cảm tạ các vị đã qua phủ dự tiệc, hiện giờ... Y hít một hơi dài, chắp tay nói: - Hiện giờ trong phủ xảy ra chuyện thật sự không tiện tiếp đãi các vị, Nhượng Hủ thay phụ vương tạ tội với các vị xin các vị đại nhân tạm thời quay về phủ. Chu Nhượng Hủ lại nói với Dương Lăng: - Dương đại nhân, cả Án sát sứ đại nhân xin hãy dừng bước. Trong lúc gió cuốn mây trôi các vị quan viên rời tiệc như triều xuống, Dương Lăng cùng Án sát sứ Lục Chính bước đến chỗ Chu Nhượng Hủ. Chu Nhượng Hủ thi lễ với Án sát sứ Lục Chính nói: - Lục đại nhân, ngài nắm giữ Hình danh của Ba Thục, giờ hậu uyển Vương phủ xảy ra án mạng, người chết là nhị tiểu thư Chu Mộng Ly của Tĩnh Thanh Quận Vương. Hậu uyển không tiện cho nhiều người đi vào, xin đại nhân hãy cho hai bổ đầu đáng tin, làm việc nhanh gọn đến đây cùng đi đến phía sau. Sử tổng quản, dẫn đường cho Lục đại nhân. Lục Chính thần sắc nghiêm nghị rời đi cùng tổng quản nội vụ. Lúc này Chu Nhượng Cận mới quay sang Dương Lăng vẻ mặt có chút hoảng hốt thất thần, mở mồm một lúc lâu mới nói: - Dương đại nhân, trong lúc phụ vương kinh sợ, cơ thể... cơ thể rất không tốt, ta đã cho gọi thái y đến khám, hiện giờ... giờ hậu cung loạn hết cả lên, ta còn phải nhanh chóng đi xử lý, không thể đích thân đưa đại nhân hồi phủ, thật xin lỗi. Dương Lăng thận trọng đáp lễ nói: - Đâu có, đâu có, Thế tử xin nén bị thương, xin thế tử cứ đi chăm sóc phụ vương, tin chắc Lục đại nhân sẽ tìm ra hung thủ, bắt hắn đưa ra pháp luật trừng trị. Chu Nhượng Cận nghe đến câu này sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: - Đại nhân nói phải. Dương Lăng bùi ngùi nói: - Bổn quan... xin cáo từ tại đây, vốn định ngày mai sẽ khởi hành về kinh sẽ lại đến cáo từ Vương gia, nhưng tình hình như ngày hôm nay... Xin Thế tử quay về nói với vương gia một tiếng, Dương Lăng sẽ không đến quấy rầy nữa. Chu Nhượng Hủ cúi thấp thi lễ nói: - Vậng, xin cáo từ đại nhân tại đây. Mặc dù chuyện hôm nay không vui, nhưng cũng chỉ là một vụ hung án, sẽ có quan phủ địa phương xử lý, truy tìm hung thủ, không ảnh hưởng đến việc di lại của Dương Lăng. Dương Lăng động đến chuyện hồi kinh nỗi nhớ nhà như cắt, về đến hành dinh liền dặn do Lưu Đại Bổng Chùy đi thu dọn hành trang chuẩn bị khởi hành về kinh. Tiệc rượu làm làm ám toàn thân đầy mùi rượu, Dương Lăng gọi người múc nước tắm rửa một lượt rồi mới thay thường phục, cầm giày trúc chậm rãi bước ra từ trong phòng tắm, Ngũ Hán Siêu bước lên trước nói: - Đại nhân, Dương Thận với Cát Phan Ngõa Tây nói có chuyện phải gặp mặt bẩm báo với đại nhân, đã đợi ngài trong thư phòng hồi lâu. - Ổ? Dương Lăng thấy có chút kỳ lạ, hắn gật gật đầu mang đôi giày trúc lẹp xà lẹp xẹp đi đến phòng khách. Nhìn thấy hai người không ngồi mà đang xoa tay nhíu mày đi lại trong phòng không khỏi cười ha hả nói: - Sao vậy, trà của ta không uống nổi sao? Sao hai người đều không động đến gì cả? - Đại nhân! Dương Thận vui mừng rỡ kêu lên, Cát Phan Ngõa Tây kích động xông tới cầm hai vai hắn nói: - Dương đại nhân, ngài là khâm sai, ngài ... ngài rất biết đánh trận, ngài nhất định là có thể cứu huynh ấy, chỉ xin đại nhân cứu lấy huynh ấy. Dương Lăng nghe chẳng hiểu chuyện gì hỏi lại: - Cát Phan Ngõa Tây huynh đệ muốn ta cứu ai? Dương Thận đẩy Cát Phan Ngõa Tây ra vội nói: - Đại nhân, Hậu uyển vương phủ xảy ra án mạng, ái nữ của Thục Vương quận chủ Chu Mộng Lytiểu thư bị người ta bóp cổ chết trong hoa viên. Vương gia chạy nhanh đi xem xét thì thấy trong tay cô ta nắm chặt một miếng ngọc, miếng ngọc đấy chính là vật theo người của Nhượng Cận huynh. - Không thể nào, võ công của Chu Nhượng Cận ta từng được thấy, nếu y muốn giết một cô gái yếu đuối chẳng lẽ lại ngu xuẩn đến nỗi bị người ta giật mất miếng ngọc bội trên người mà không biết sao? Rõ ràng là chiêu cũ dựng chuyện hãm hại! Dương Lăng quả quyết nói. Dương Thận dậm chân nói: - Đúng là trò cũ, nên mới có hiệu quả! Chu Mộng Ly chết trong hậu cung của Phủ Thục Vương, đấy là nơi người ngoài không vào được, cô ta bị bọp cổ chết ở đấy, thì hung thủ chắc chắn là người của phủ Thục Vương. - Trước mắt bao người trong tay nạn nhân lại có một miếng ngọc bội theo người của Chu Nhượng Cận thì Tĩnh Thanh Quận Vương sẽ nghĩ thế nào? Người mang nỗi đau mất con gái chỉ muốn lấy mạng đổi mạng, ông ta còn đủ bình tĩnh mà nghĩ đến những nghi điểm bên trong sao? Không bắt Nhượng Cận huynh thì Vương gia phải ăn nói với Tĩnh Thanh Quận Vương thế nào đây? - Nói như vậy thì Nhượng Cận huynh đã bị bắt rồi sao? Bộ khoái, Tuần kiểm của Án sát ti đâu? Lục đại nhân nói thế nào? - Bữa tiệc hôm nay trong hoa viên thỉnh thoảng lại có người đi lại, để giết người mà không bị phát hiện phải tiến hành trong thời gian ngắn, ắt phải là thân thủ cao siêu mới có thể giết người trong nháy mắt mà không gây ra tiếng động. Hơn nữa người này có thể dẫn nhị tiểu thư vào sau hoa viên lâm phố thì không chỉ là người cô quen biết, mà địa vị thân phân cũng phải tương đương, thế nên người bị tình nghi cũng chỉ ít ỏi có mấy người. Trong tay cô ta lại nắm chặt miếng ngọc của nhị vương tử, Án sát Sứ ti cũng đâu dám cởi tội thay huynh ấy, giờ đã bắt người giam vào đại lao. Lúc này Cát Phan Ngõa Tây mới nói chen vào: - May mà bị giam vào đại lao, nếu không thì huynh ấy chắc bị Vương gia chém một đao rồi. Bọn ta là nghe Lưu phu nhân mẫu thân của Nhượng Cận nói, trên người tiểu thư Mộng Ly tìm thấy miếng ngọc bội, Nhượng Cận huynh như bị điên chỉ hét lớn 'có người hại ta, không phải ta làm', kiếm đâm vào trước ngực cũng không biết tránh, là Thế tử liều mạng giữ lấy tay Vương gia mới cứu được mạng của huynh ấy. Dương Thận nói: - Muốn nghi Chu huynh vô tộ thì đơn giản, nhưng muốn cởi tội cho huynh ấy thì đã khó lại càng khó. Đại nhân tài trí hơn người, hơn nữa với thân phận của ngài thì nói một lời ai mà không suy nghĩ chứ. Đại nhân, tại hạ và Cát Phan Ngõa Tây dám lấy đầu đảm bảo Chu Nhượng Cận không phải là kẻ tàn ác tiểu nhân, xin đại nhân ra tay cứu giúp. Dương Lăng im lặng ngồi trên ghế, đầu óc lộn xộn gật đầu; - Là có người muốn giết Quận chúa, để chuyển mục tiêu nên mới giá họa chu Chu Nhượng Cận, hay vốn là vì muốn giá họa cho Chu Nhượng Cận nên mới giết người? Đang tiếc hà hai người Dương Thận bọn họ không nói ra chút gì có giá trị, thế thì hắn phải suy đoán từ đâu đây? Nhưng Chu Nhượng Cận biết công phu, tính tình nhân phẩm, mấy ngày nay qua lại Dương Lăng đã xem như bạn, sao hắn có thể ngồi nhìn không quản mà cứ thế rời đi chứ? Lúc này Lưu Đại Bổng Chùy kích động chạy tới kêu lên: - Đại nhân, ngày mai ngài khởi hành mặc áo quan hay áo thường? Y phục không dùng đến tiểu nhân sẽ gói lại. Dương Lăng thở dài, uể oải vẫy tay nói: - Gói cái gì chứ? Gỡ bao ra đi, bổn quan ngày mai không đi nữa!