Dương Lăng uống đến đỏ bừng mặt, đi lảo đảo xiêu vẹo từ Trương phủ ra, Trương Mậu và Giang Bân mỗi người dìu một bên, 3 người cười cười nói nói, cứ như thể huynh đệ lâu năm không gặp vậy.
Tống Tiểu Ái thấy Dương Lăng với vẻ lướt khướt, không nén nổi cơn giận. Mấy ngày nay đại nhân ngày nào cũng uống rượu, ngày nào cũng nhận lễ, còn đâu là dáng dấp Dương đại tướng quân thần uy anh minh nữa?
Tống đại tiểu thư chu cái miệng nhỏ nhắn, tức giận quay đầu đi, lại thấy Lưu Đại ngô nghê mở miệng khen:
- Tống tướng quân, người xem Quốc Công của chúng ta uống say rồi vẫn đẹp trai, cười rất có dáng vẻ của đại tướng, nếu ta mà đẹp trai bằng một nửa Quốc Công thôi thì sẽ có bao nhiêu cô nương mê ta đây?
Tống Tiểu Ái trợn trừng mắt, thì thầm:
- Ăn hại.
Tên Lưu Đại Bổng Chùy chà xát bàn tay, cười ha ha nói:
- Đó không gọi là ăn hại, mà là cả nể, Quốc Công nhà ta thân phận thế nào? Có phải ai mời cũng đi đâu? Lương công công gọi đó là bình dị dễ gần.
Tống Tiểu Ái cười khẩy một tiếng, chán chả buồn quan tâm đến cái thằng khốn đó.
Trương Mậu tiễn Dương Lăng tới xe, quản gia từ phía sau lập tức dâng một cái hộp gấm tới, Trương Mậu đỡ lấy rồi vừa cười vừa đặt nó lên trên càng xe, vỗ nhẹ nói:
- Một chút quà nhỏ, mong Quốc Công nhận cho.
Dương Lăng cầm cái hộp gấm lên nâng nâng xem nặng nhẹ thế nào, sau đó mặt mày hớn hở dịch sang chỗ cửa kiệu, đứng không vững cười nói:
- Haizz, Trương huynh khách sáo quá, ờm... đều là huynh đệ tốt tâm đầu ý hợp mà, ha ha ha, ta đành xin nhận vậy. Đúng rồi, Giang huynh, cùng...cùng ta về phủ, chúng ta tối nay tiếp... tiếp tục uống, ha ha ha...
Giang Bân nghe thấy Quốc Công mời mình, thấy nở mày nở mặt lắm, mặc dù có vướng bận đến vị mĩ nhân trong ngục kia, nhưng lời mời của Quốc Công thì không thể chối từ, đoạn phấn khích gọi người mang chiến mã của mình tới, lại dẫn thêm hai cận vệ, cùng với Dương Lăng về phủ.
Dương Lăng trở về phủ, đám thị vệ hộ tống hắn vào nhà, Tống Tiểu Ái hoàn thành sứ mệnh xong, đến chào một câu cũng không, mặt lạnh như tiền bỏ đi, Dương Lăng nhìn theo bóng nàng cười ha hả.
Nha đầu này thật là thú vị, tính tình ngay thẳng, yêu ghét rõ ràng, có điều gì không hài lòng là thể hiện ngay ra mặt, nhìn nàng tức giận cũng rất thú vị, dù sao thì nhiệm vụ của nàng chỉ là bảo vệ sự an toàn của chính mình, những âm mưu quỷ kế này thì giao cho nàng không chắc có thành công, nhìn cái vẻ tức giận đáng yêu của nàng, Dương Lăng lại không muốn nói cho nàng biết.
Dương Lăng lảo đảo đi vào thư phòng, Giang Bân thấy hắn đi đứng chả vững, vội nói:
- Quốc Công, hay là uống cốc trà rồi đi nghỉ thôi?
Dương Lăng đột nhiên ngừng lắc lư, hắn chầm chậm đứng thẳng người lên, khi quay lại thì đã một vẻ nghiêm trang, sắc mặt thì vẫn hồng nhuận như thế, nhưng ánh mắt không còn vẻ gì là say rượu nữa cả. Ánh mắt sắc nhọn của Dương Lăng nhìn chằm chằm vào Giang Bân, đoạn trầm giọng nói:
- Bá Châu Du Kích tướng quân Giang Bân, quỳ xuống nghe chỉ.
Giang Bân ngẩn ra, ngẩng mạnh đầu lên nhìn Dương Lăng, thấy hắn không còn chút thần thái nào của một kẻ xay bét nhè cả, không khỏi kinh ngạc, vội vàng kéo bào quỳ xuống, gập mình nói:
- Mạt tướng nghe chỉ!
...
Giang Bân đi ra khỏi phủ khâm sai, lặng lẽ đứng trước cửa một lát, đột nhiên ngẩng lên trời cười ha hả, rồi quay người ra cửa, cất cao giọng nói:
- Đi! Tới đại lao Bá Châu!
Giang Bân là người việc to bằng trời cũng chẳng quan tâm, Dương Lăng mặt đối mặt chỉ rõ, nói với hắn một đại sự vô cùng quan trọng, Giang Bân không hề cảm thấy có gì khó khăn, chỉ thấy việc này là một cơ hội tốt để mình kiến công lập nghiệp, không những không có chút áp lực nào, ngược lại còn mừng vui lạ thường.
Quan lại Bá Châu hủ bại như vậy, đen tối tiêu cực, từng tầng lớp mạng lưới quan hệ được kết lại rộng lớn thế nào, thì cái vị dũng phu này không hề quan tâm, ngươi là quan văn cũng vậy, quan võ cũng vậy, còn y là hai thanh trảm mã đao. Người đơn giản thì phương pháp giải quyết vấn đề phức tạp cũng trở nên giản đơn đến lạ. Nếu như thay người khác, thời khắc này sẽ phải suy tính xem nên giải quyết nhiệm vụ mà Dương Lăng giao phó làm sao cho kín kẽ cẩn thận, còn cái đầu của Giang Bân thì chỉ nghĩ được sau khi thành sự thì sẽ được thăng quan tiến chức nhanh thế nào, trong cơn đắc ý, bèn muốn tới đại lao gặp mặt vị nữ nhân xinh đẹp kia.
Sở dĩ Dương Lăng chọn Giang Bân là vì hắn vừa tới Bá Châu, hoàn toàn chẳng có quan hệ gì với quan trường nơi đây, là người đáng tin nhất, hơn nữa y là Bá Châu Du Kích Tướng Quân, nắm trong tay lực lượng vũ trang lớn nhất bản địa, Dương Lăng chỉ dựa vào 1 nghìn nhân mã của Tống Tiểu Ái, còn phải trích ra phần lớn để bảo vệ sự an toàn của mình, nên không thể hoàn thành kế hoạch quân quản của hắn được. Cú đòn sấm sét của hắn cần có một người nắm quân đội mạnh trong tay, đồng thời phải tuyệt đối lắng nghe mệnh lệnh của mình, chứ không chịu sự ảnh hưởng của quan viên lớn bé Bá Châu. Giang Bân không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất.
Dương Lăng ngồi ngay ngắn sau án thư, nhìn theo Giang Bân cáo từ ra về, sau bức bình phong bỗng xuất hiện một người, đi tới trước án thư chắp tay nói với hắn:
- Học sinh Mục Kính bái kiến Quốc Công.
Dương Lăng vội đứng dậy đỡ lấy y, mỉm cười nói:
- Ngồi ngồi, không cần đa lễ, Mục tú tài vừa từ Cố An về?
Trải qua quãng thời gian dài chữa bệnh, cái đùi của Mục Kính bị thủ hạ của tứ yêu tăng đánh gẫy cơ bản đã khỏi, chỉ là đi lại có chút khập khiễng. Tuy nhiên vết thương trên mặt thì dù lang trung có cao minh đến đâu cũng chữa không nổi. Vốn là tú tài công phong độ ngút trời, nay trên mặt toàn vết sẹo, da thịt lồi ra, trông thật dữ tợn.
Mục Kính cung kính nói:
- Vâng, vốn là muốn quay về Bá Châu báo tin với ngài, không ngờ là trên đường chạm mặt với đoàn xe của Trương Trung, gã quả nhiên không nén nổi giận, vội tới Cố An rồi.
Dương Lăng cười nói:
- Đó là điều đương nhiên, cái loại hoàng đế con đó đã quen cái thói độc tôn ích kỉ rồi, ai dám động chạm đến quyền uy của gã, là gã một khắc cũng không nhịn được, bọn Hoa Thôi Quan bên đó liệu có chịu đựng nổi không?
Mục Kính vội đáp:
- Đại nhân xin cứ yên tâm, Hoa đại nhân làm quan thanh liêm, coi kẻ ác như quân thù, danh tiếng ở Cố An luôn tốt đẹp, chỉ là không được thưởng gì cả, làm Thôi Quan 10 năm nay mà không được thăng chức 1 lần, lần này có Quốc Công đỡ lưng, Hoa đại nhân đã hạ quyết tâm hiệp trợ Quốc Công thanh trừ đám họa hại ở Bá Châu này.
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Quan lại trên dưới ở Bá Châu đã thối nát mục rữa cả rồi, quan viên giữ chức quan trọng thì đại đa số tham nhũng ghê gớm, ta sai bọn tham quan đó đi chống tham nhũng, thì chả phải là chuyện nực cười sao? Nếu cứ thẳng thừng mà tra xét, quan viên trên dưới lớn nhỏ ở Bá Châu chắc chắn sẽ cùng nhau phản đối, tất cả dâng sớ kháng tấu, cùng nhau che giấu chứng cứ, lại có Lưu Cẩn thao tác ở bên trong, vậy thì khó mà thành công.
Vì thế việc này muốn đột phá thì bắt buộc phải hạ thủ từ quan viên Bá Châu, chứ không thể lợi dụng phía quan phương. Ta không thể, cũng không có cách nào thay máu toàn diện quan trường Bá Châu, sau đó tra xét từng tên một, thế thì chỉ có xuất kì binh thôi. Chỉ có điều đám kì binh này cũng khó xuất, ta lo lắng rằng bách tính Bá Châu dưới sự áp bức tầng tầng lớp lớp của quan lại đã sợ quan như hổ, chưa chắc đã dám phản kháng Trương Trung.
Mục Kính nghiêm nghị nói:
- Đại nhân yên tâm, Ngải viên ngoại bị tên quan gian ác Trương Trung kia bóc lột thậm tệ, tới mức cả nhà phải treo cổ tự vẫn, học sinh đã bảo người nhà tuyên truyền khắp nơi ở Cố An, hiện nay tất cả đám phú hộ hương thân ở Cố An đều sợ hãi cực điểm, cho rằng Trương Trung sắp bị bãi nhiệm, ra sức vơ vét, muốn tận diệt đám phú hộ hương thân kia.
Ngoài ra, tên quan thuế mà Trương Trung bổ nhiệm thì bóc lột nhân dân thậm tệ, ép tiểu thương Cố An không thể tồn tại, sưu thuế tăng nhiều lần, vật giá vì thế cũng leo thang, bách tính thành Cố An do đó oán hận vô cùng. Bách tính Bá Châu từ cổ thượng võ, bản tính dũng mãnh, đến nay tình hình hết sức căng thẳng, đến lúc đó học sinh đứng lên hô hào, nhất định sẽ hưởng ứng với đại nhân.
Dương Lăng thở dài một tiếng, nói:
- Chỉ mong là thế, các ngươi triển khai công việc, có xảy ra điều gì sơ suất thì cũng do bản Quốc Công ta gánh chịu. Ta muốn mượn trận phong ba này, thổi cho nó thành một trận bão lôi đình, triệt để thanh trừ cái thói tham nhũng của quan trường Bá Châu, trả lại cho bách tính một bầu trời trong xanh.
Trương lột da đến Cố An rồi!
Đội nghi thức của Trương Trung diễu võ dương oai đi vào Đông môn. Tin tức lập tức lan truyền khắp huyện thành Cố An, như gió càn mây bụi vậy. Vài cửa hàng vẫn còn gắng gượng hoạt động buôn bán thì đồng loạt đóng cửa. Những người dân nào trong nhà có chút tiền thì đều cáo bệnh nằm nhà, đến cổng nhà cũng không dám thò mặt ra, người không có tiền thì kêu khổ, người có tiền càng sợ hãi hơn, kẻ nào kẻ đó kinh hãi run sợ, không biết tên lột da họ Trương đích thân tới Cố An là muốn làm cái trò gì.
Đám thuế lại địa phương do Mặc Đơn Cửu cầm đầu hào hứng đón ông chủ của bọn chúng vào thành. Roi ngựa không khách khí quất thẳng vào người bách tính đáng kinh hoảng chạy nạn. Những nơi nào đi qua là một mảnh tiêu điều, gió lạnh đìu hiu, mùa đông này dường như càng thêm lạnh lẽo.
Mặc Đơn Cửu dương dương tự đắc cưỡi con ngựa ô cao lớn, nói lớn với Trương lột da:
- Công công, người đến đúng lúc lắm, điêu dân Cố An thực sự cứng đầu quá, đứa nào đứa nấy không chịu nộp thuế, Cố An Thôi Quan Hoa Ngọc còn chống lưng cho bọn chúng. Tiểu nhân thấp cổ bé họng, công công không có mặt, tiểu nhân thực sự không thể trấn áp được.
Trương Trung ngồi trong xe, kéo rèm kiệu lên, nhìn phố xa tiêu điều với vẻ mặt đầy sát khí, cười lạnh lẽo nói:
- Hoa Ngọc? Hoa Ngọc là cái đếch gì. Đến Sở Thuế Lại đã, gọi Kiều Ngữ Thụ huyện Cố An lập tức đến gặp ta.
Sở Thuế Lại.
Cố An huyện lệnh Kiểu Ngữ Thụ kính cẩn lễ phép đứng dưới, do phải chạy một mạch tới sở thuế, thịt mỡ khắp người vẫn còn đang lùng bùng rung lên, miệng thì thở hổn hển ra từng đám hơi nước, đoạn vuốt mồ hôi trên trán và dưới cằm, lắp ba lắp bắp nói:
- Bỉ chức tới đón chậm trễ, mong Trương công công tha tội.
- Hừ hừ.
Trương Trung cười lạnh một tiếng, đoạn phất ống tay trách mắng:
- Đón hay không đón thì cũng chả sao, ta hỏi ngươi đây, Kiều đại nhân cai quản Cố An đã được hơn 2 năm rồi nhỉ?
Kiều Ngữ Thụ cười bồi nói:
- Dạ dạ dạ, trí nhớ Công Công tốt quá, hạ quan tháng 6 năm Hoằng trị thứ 18 nhậm chức.
Trương Trung nghiêm mặt, nói:
- Cũng sắp 3 năm rồi, ngươi nhậm một chức quan, quản lí một phương, thành tích chẳng có gì, triều đình hiện nay có thể sát hạch quan lại bất kể lúc nào, việc này ...ngươi có biết?
- Dạ dạ dạ, hạ quan biết ạ.
Kiều Ngữ Thụ luống cuống, chỉ biết cúi đầu đáp "vâng", khiếp sợ uy phong của Trương Trung, còn không dám ngẩng đầu lên nhìn.
- Lưu công công năm ngoái có hạ lênh, Trấn Thủ Chức Ti các nơi tương đương với quan viên chấp chính tối cao. Cho nên bản Trấn Thủ không những có quyền quản lí ngươi, mà với việc ăn không ngồi rồi, không một thành tích như ngươi, ta hoàn toàn có thể trình tấu bãi chức, ngươi có biết không?
- Dạ dạ dạ, hạ quan biết ạ.
- Ta nghe lệnh Lưu công công, Hoàng Thượng hiếu thảo, muốn xây Huyền Minh Cung cho Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng còn thiếu bạc trắng 10 vạn lạng, Lưu công công giao nhiệm vụ này cho ta, giao cho Bá Châu, ấy là tín nhiệm ta, là vinh quang của đất Bá Châu vậy. Nếu như ngay cả việc này cũng làm không xong, thì chẳng khác nào bất kính với Hoàng Thượng, với Lưu công công. Mặt mũi ta lúc ấy cũng khó coi, quan viên Bá Châu cũng cho thấy sự vô dụng, ngươi biết chứ?
- Dạ dạ dạ, hạ quan biết ạ!
"Bịch", một cái nghiên mực bị đập nát bươm ngay dưới chân Kiều Ngữ Thụ, nước mực bắn tung tóe cả vào giầy lẫn áo bào.
Hai hàng lông mày Trương Trung dựng ngược, lớn tiếng chửi:
- Ngươi biết cái con mẹ gì! Hiện giờ Cố An chính là địa phương làm ăn kém cỏi nhất, ngươi thân là quan phụ mẫu Bá Châu, dung túng cho Hoa Ngọc bảo hộ điêu dân tiện hộ, chống lại việc nộp thuế, ta muốn buộc tội ngươi, cho ngươi mất chức, cho ngươi ngồi đại lao, ngươi biết chứ?
- Dạ dạ dạ, hạ quan...
Kiều Ngữ Thụ nghe đến đây dương như tỉnh ngộ lại, lập tức quỳ cái phịch xuống đất, tru lên:
- A, oa...A! Công công, hạ quan biết tội.
Trương Trung bị cái tiếng tru như mổ lợn của gã làm giật cả mình: ông chỉ muốn dọa mày, mày kêu toáng lên thế làm gì hử?
Ông ta nào có biết Kiều Ngữ Thụ nghe thấy chuyện bãi quan, lập tức quỳ vội xuống, nhưng khốn nỗi do hơn 20 năm miệt mài đọc sách nên mắt kém, đã quỳ một phát vào chỗ nghiên mực vỡ vụn kia, đầu gối bị đâm đau nhói.
Kiều Ngữ Thụ là một tên quan ăn trên ngồi trốc, tầm thường hèn hạ, công trạng thì chả dám bàn, chỉ có điều không tham lam, ngày nào cũng ngồi một góc huyện nha trấn thủ ở đó, ai hạ lệnh cũng không ý kiến gì, chỉ cần quan to hơn là gã không phản đối, chưa bao giờ dám cản trở mệnh lệnh của Trương Trung cả.
Thế nên thực ra Trương Trung rất hài lòng với cái tay Kiều huyện lệnh này. Dù gì thì tìm được một tên tham quan ô lại tâm đầu ý hợp tới trấn giữ Cố An, thì cái kẽ giữa các ngón tay cũng phải nới lỏng ra chút, để ít hạt rơi hạt vãi cho gã. Cái vị Kiều Ngữ Thụ này thì như tượng phỗng ngồi làm vì trong nha môn huyện thôi, có cũng như không, không đến mức đáng ghét.
Trương Trung trợn mắt nhìn Kiều tri huyện đang nghiến răng nghiến lợi một cái, rồi nói:
- Ngươi là quan phụ mẫu của một huyện, sao có thể dung túng Hoa Ngọc năm lần bảy lượt gây khó dễ cho bản quan? Có cái thứ đó cản trở, điêu dân Cố An đều không nộp thế, vậy triều đình phải làm sao? Ngươi làm huyện lệnh như vậy đó à?
Kiều Ngữ Thụ vẻ mặt đau khổ nói:
- Công công, hạ quan...mới được điều đến Cố An có 2 năm, Hoa Ngọc thì đã làm quan ở đây hơn 20 năm rồi, riêng chức vụ hiện tại thì cũng đã làm ngót 10 năm, bạn bè đồng nghiệp trải rộng khắp nơi, hạ quan chẳng nắm được cái thóp nào của Kiều Thôi Quan cả, nên hạ quan có muốn quản cũng chẳng quản được gã ta.
Trương Trung tỏ vẻ khinh thường nói:
- Thật là đồ bỏ đi! Biết là ngươi vô dụng, nên bản quan mới đích thân tới Cố An thu xếp, thay ngươi quản lí cái huyện Cố An này. Điêu dân nhất định phải trừng trị, thuế má nhất định phải thu đủ. Xem cái bộ dạng ngươi kìa, bụng to trán hói, trông như một con lợn, rõ ràng là ăn nước rác nhiều quá rồi hả. Từ giờ trỏe đi, ngươi phải làm việc chăm chỉ cho ta, chỉ đạo nhân viên trong huyện nha phối hợp với sở thuế bắt đầu thực hiện thu thuế trong toàn lãnh thổ Cố An.
- Dạ dạ dạ, hạ quan hiểu rồi.
- Ngươi...
Gặp cái loại phế vật chỉ biết nói "dạ" như vậy, Trương Trung cũng đành bó tay:
- 10 vạn lượng không phải là một con số nhỏ, dùng xe kéo cũng phải mười mấy xe đó, ngươi có chắc trong vòng nửa tháng có thể thu đủ không?
- Dạ dạ dạ, hạ quan...à...mong công công chỉ giáo.
Kiều Ngữ Thụ nén đau chỗ đầu gối, lau mồ hôi, rốt cuộc cũng nói được một câu khác đi.
Trương Trung cũng ngao ngán lắm rồi, chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Thị thuế, phải thu gấp bội, kẻ nào dám chống lệnh không nộp, nhất loạt tóm cổ tống vào đại lao! Thương nhân, tiểu thương, người bán dạo, hết thảy không được bỏ qua. Ngoài ra, còn có thể trưng thu thêm thuế vào thành, thuế ra thành, thuế sa thị, thuế đoàn dân trấn, thuế lao dịch, thuế binh dịch, thuế xe chở phân vào thành, con dân xây Huyền Minh Cung cho Thái Hoàng Thái Hậu mà, là lẽ đương nhiên, thêm cả thuế hiếu thảo nữa...
Kiều Ngữ Thụ nghe mà chóng cả mặt, chỉ biết gật đầu nói vâng, Trương Trung nói một mạch xong, xua tay nói:
- Thôi lui đi, bản Trấn Thủ đích thân ở đây điều hành, số thuế má này lập tức thi hành, nhất định trong vòng nửa tháng phải thu đủ, gửi lên kinh thành.
Kiều Ngữ Thụ như được đại xá, dập đầu lia lịa, lồm cồm chuồn mau ra ngoài.
Mặc Đơn Cửu không cam lòng nói:
- Công công, gọi con lợn Kiều Ngữ Thụ đến mắng cho một trận là xong sao? Cái tên họ Hoa kia, căn bản không coi công công ra gì, không thể tha tội cho gã được.
Trương Trung cười thâm hiểm, nói:
- Dám đối đầu với bản quan, đương nhiên không thể tha tội, trình tấu xin Lưu công công bãi chức gã? Hà hà, vậy thì nhẹ cho gã quá! Cái thằng họ Hoa này, bản quan phải chỉnh đốn một phen, giết gà dọa khỉ, xem về sau có còn kẻ nào dám chống đối ta không!
Ông ta vẫy vẫy tay, Mặc Đơn Cửu lập tức tiến sát lại ghé tai nghe Trương Trung dặn dò một hồi, sau đó cười nịnh nói:
- Ha ha ha ha, công công quả là lắm mưu nhiều kế. Cao! Thật là cao lắm! Bỉ chức lập tức đi thực hiện.
Thôi Quan quản lí các án hình sự, thống kê thành tích. Thôi quan phủ Thuận Thiên là tòng lục phẩm, thôi quan các nơi khác đều là chính thất phẩm, chức vụ của họ tương đương với Chánh án Tòa án, đội trưởng Đội cảnh sát hình sự kiêm cục trưởng Cục Kiểm toán.
Thực ra với một huyện nhỏ như vậy mà nói, thì chỉ cần thiết lập Tuẩn Kiểm Ti, do huyện Chủ Bộ phụ trách là được, không cần phải thiết lập Thôi Quan. Đây là chức quan mà ở thành phố lớn hoặc châu phủ mới cần phải thiết lập. Tuy nhiên Bá Châu trước giờ trị an rất kém, cho nên mấy huyện đều thiết lập Thôi Quan để tăng cường trị an địa phương.
Hoa Ngọc trên danh nghĩa là do Kiều tri huyện quản lí, tuy nhiên phẩm cấp thì không hề thấp hơn, kinh nghiệm công tác lại nhiều hơn, Kiều Ngữ Thụ đương nhiên không làm gì nổi y. Lúc này, Thôi Quan Hoa đại nhân đang ngồi trên công đường cau mày nghe mấy vị hương thân và dân chúng khóc lóc kể lể.
Trương Trung đến Cố An rồi, đám thuế lại càng được thể ra oai, lại thêm Kiều tri huyện làm trợ thủ, khắp nơi Cố An đều có bóng dáng của bọn thuế lại hoành hành bóc lột. Trương Trung vốn dự định mượn danh nghĩa đào mỏ vàng mà bóc lột một lượt tất cả dám phú hộ hương thân, mệnh lệnh của Lưu Cẩn muốn ông ta vơ vét bạc xây Huyền Minh Cung sau khi truyền đến, càng làm Trương Trung được thể táo tợn hơn.
Số bạc này là số tiền có thể danh chính ngôn thuận mà cướp đoạt. Còn nếu có gây ra họa gì thật, thì Lưu Cẩn nhất định sẽ đỡ cho ông ta. Cho nên Trương Trung căn bản không hề muốn động tới tiền vơ vét được do lấy danh nghĩa đào mỏ, mà ban bố những điều luật mới, lấy sưu thuế nặng nề và đa chủng loại ra để bổ khuyết chỗ thiếu này. Tuy nhiên, cùng lúc đó, hoạt động "đào mỏ vàng" của ông ta vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Như vậy, bách tính Cố An lại càng thêm khốn đốn cùng cực. Tháng Giêng còn chưa qua, mà tất cả đều một cảnh bần cùng khốn đốn. Những người dân nghèo thì lo không biết phải sống sao, còn đám phú hộ địa chủ thì càng sợ hãi, sợ sẽ bị người ta ép cho không thể sống. Nhìn người của Trương Trung cả ngày vác cuốc xẻng đảo quanh nhà mình, chẳng ai biết rồi một ngày mình sẽ có trở thành Ngải Kính thứ hai không, cái tâm lí sợ hãi ghê gớm đó sắp làm họ đến phát điên.
- Đại nhân à, chúng tôi đi cầu xin Kiều huyện lệnh, nhưng ông ta nói đây là luật của triều đình, ông ta cũng phụng mệnh hành sự, chúng tôi nói bách tính khó mà vượt qua cơn cùng cực này, thì vị huyện lệnh này chỉ biết "vâng vâng vâng, bản quan biết", nhưng lại không dám đứng ra giải quyết. Dân chúng Cố An hiện giờ không thể sống được nữa, Kiều đại nhân, ngài làm Thôi Quan bản địa đã 10 năm nay, đức cao vọng trọng, yêu dân như con, chúng tôi chỉ còn cách trông cậy vào ngài.
Hoa Ngọc là một người đàn ông đĩnh đạc, bờ vai rộng lớn, thân hình cao to, lông mày đậm hình chữ nhất, loại lông mày này tục gọi là hung thần mi, trông rất dữ tợn, không giống một người tốt, tuy nhiên Hoa Ngọc lại là một vị quan thanh liêm chính trực, công bằng chấp pháp.
Trong tình hình tham quan Bá Châu lộng hành, y lại có thể yên ổn mà ngồi ở Cố An, trước nay chưa từng bị chèn ép đến mức phải mất quan bãi chức, thì thật sự là hiếm có. Không biết có phải là đám tham quan đó vẫn còn chút lương tâm, trong lòng vẫn biết hổ thẹn mà không nỡ để một vị quan thanh liêm duy nhất của Bá Châu này cũng không còn nốt, nên mới cử cái con rối tri huyện chỉ biết "Dạ dạ dạ" tới cộng tác với y.
Một vị hương thân nói:
- Bách tính chỉ cần có một lời oán thán với sưu cao thuế nặng đều bị bắt vào sở thuế cực hình tra tấn, huyện Cố An giờ đây đã trở thành địa ngục trần gian, đại nhân, ngài không thể nhắm mắt cho qua.
Hoa Ngọc cười gượng nói:
- Các vị hương thân phụ lão, việc này, bản quan đã viết thành bản tường trình, gửi lên Tuần Sát Ngự Sử Quý đại nhân, hi vọng Quý đại nhân có thể đứng ra làm chủ, sớm đưa chuyện này tấu lên Hoàng Thượng, hoặc có thể...cứu vãn họa hại cho bách tính Bá Châu.
- Đại nhân à, Tuần Sát Ngự Sử bản địa đã sớm bị Trương Trung mua chuộc rồi, ông ta tới Bá Châu, lại dám công khai vào ở phủ Trương Trung, ai mà không biết chứ, bản tường trình của ngài liệu ông ta có trình lên Hoàng Thượng?
- Vậy...ta có thể làm gì được đây?
Hoa Ngọc bất lực buông tay, nhìn bộ dạng ủ rũ của đám dân chúng, bỗng ánh mắt Hoa Thôi Quan sáng rực lên, rồi cố nén giọng nói:
- Uy Quốc Công Dương Lăng, đó là một vị đại quan thanh liêm, đối xử cực kì tốt với bách tính.
Nghe nói khi ông ta ở Giang Nam, dân chúng do bị Mạc thái giám hãm hại, đã xông vào phủ Khâm Sai, suýt thì đánh chết Quốc Công. Quốc Công sau khi tra rõ chân tướng sự việc, thì không những không trách tội dân chúng, ngược lại còn nghiêm trị mấy tên đại Thái Giám tham lam đàn áp dân chúng. Nếu như việc này...
Y vừa nói tới đây, cánh cổng đột nhiên "kịch' một cái mở toảng, Hoa Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cái trống lớn đặt ở cổng nha môn không hiểu sao bị rơi khỏi giá xuống đất, rồi lăn long lóc ra ngoài cổng.
Ngay sau đó là một con bạch mã xuất hiện ngay trước cổng, rồi lập tức có một người trung niên mặc bộ áo bào cung giám màu xanh mới tinh, mặt trắng nhẵn không một cọng râu đằng đằng sát khí xông vào. Theo sau là 6,7 người cưỡi ngựa, tiếp sau nữa là một toán lính thu thuế trên tay toàn là gậy gộc, roi da, xích sắt.
Tuần Kiểm nghe danh tới chặn, binh lính và tráng sĩ bị người này làm cho khiếp đảm, sợ hãi đứng đó, không ai dám tiến lên cản trở, chỉ thấy vị Thái Giám trên con bạch mã hơi khom người khiển ngựa đi vào cổng, vào giữa sân lớn rồi mới thẳng lưng lên, nhìn quét một lượt tứ phía, rồi lạnh lùng nói:
- Cố An Thôi Quan Hoa Ngọc là vị nào? Gọi ra đây gặp ta!
Một Tuần Kiểm lấy hết can đảm quát lớn:
- Ngươi là ai, dám cưỡi ngựa xông vào nha môn, coi thường triều đình như vậy?
"Vút!" Lời Tuần Kiểm vừa dứt, một sợi roi vụt qua trước mặt, y còn chưa kịp tránh thì vai đã bị dính một cú vụt trời giáng, tức khắc áo rách ăn cả vào thịt, đau tới mức kêu la thảm thiết rồi lảo đảo lùi hai bước, phẫn uất nói:
- To gan, dám đánh quan sai?
Trương Trung cười thâm hiểm, rồi từ từ thu sợi roi da rắn ngũ sắc lại. Mặc Đơn Cửu đứng cạnh cười vẻ quái gở nói:
- Quan? Quan cái gì? Trương công công bọn ta là quan to nhất Bá Châu này rồi, tiếc cho cái mắt chó mù dở của ngươi! Chẳng phải là cưỡi ngựa xông vào nha môn là chịu hình phạt quất roi sao? Trương công công tới rồi, vậy mời Hoa đại nhân ra chấp pháp!
Hoa Ngọc rõ ràng là đang ngồi ở đại đường, nhưng ông ta giả như không thấy gì cả. Đoạn vừa khoa trương hô to gọi lớn, vừa khẽ nháy mắt ra hiệu cho một vị Tuần Kiểm đứng ở cạnh cửa, đây là huynh đệ tâm phúc của ông ta, người này hiểu ý, lập tức âm thầm rút lui, sau đó men theo hành lang chuồn ra ngoài.
Hoa Ngọc lúc này mới phủi phủi áo bào, đứng thẳng người lên, đi ra khỏi đại đường, cúi mình hành lễ, ôn tồn đúng mực nói:
- Hạ quan Hoa Ngọc bái kiến Trương công công.
Thủ hạ của Trương Trung lập tức đánh trống reo hò:
- To gan, gặp Trương công công lại không quỳ xuống, một tên quan thất phẩm tép riu, ngươi tính làm phản hả?
Hoa Ngọc khẽ mỉm cười, dõng dạc hỏi:
- Không hay Trương công công là quan mấy phẩm?
Đám Thuế Lại nghe vậy đột nhiên cứng họng lại. Hoạn quan thì không có phẩm bậc quá cao. Ngay cả đến những đại hoạn quan triều mình như Vương Chấn, Lưu Cẩn, thậm chí là cửu thiên tuế Ngụy Trung Hiền sau này, luận phẩm bậc thì cũng chỉ là hoạn quan nội đình tứ phẩm. Mặc dù quyền lực của bọn họ thì vô biên, đại học sĩ nội các gặp bọn họ phải khúm na khúm núm, lục bộ cửu khanh gặp thì phải quỳ xuống hành lễ, quan viên địa phương mà được nhận làm con nuôi bọn họ thì lấy đó làm vinh dự, còn vô sỉ tới mức làm nô tài cho nô tài. Nhưng những điều đó không phải do triều đình quy định.
Trương Trung chỉ là một hoạn quan bát phẩm do Ti Lễ Giám cử ra. Nếu luận phẩm bậc thì còn thấp hơn Hoa Ngọc, nếu thực sự tính xem ai mới nên hành lễ với ai, thì Trương Trung phải xuống ngựa mà hành lễ với Hoa Ngọc. Trương Trung đỏ bừng mặt, ngượng quá hóa giận nói:
- Bản Trấn Thủ tới đây, không phải là để luận phẩm bậc với Hoa đại nhân. Được Hoàng Thượng tín nhiệm, bản quan được phó thác chức vụ Trấn Thủ Bá Châu, bản quan dốc hết lòng trung, tận tâm tận lực làm việc cho Hoàng Thượng, nhưng Hoa Thôi Quan ngươi lại nhận hối lộ của điêu dân, liên tục cản trở thuế lại thi hành công vụ, cảm trở người của bản quan khai khoáng, bản quan hỏi ngươi, ngươi có biết tội?
Hoa Ngọc điềm nhiên nói:
- Trương công công, người nào chỉ trích ta nhận hối lộ, thì phải đưa ra nhân chứng vật chứng, có chứng cứ rõ ràng rồi thì mới dễ nói chuyện. Còn về việc cản trở thuế lại thi hành công vụ, lời này nên giải thích thế nào? Thuế má triều đình đã được ban bố rộng rãi, đám thuế lại đó tự vẽ ra quy định, kiếm trác ngoài chế định của triều đình, rõ ràng là mượn việc công để tư lợi, bách tính bị sách nhiễu như vậy, thì phải báo quan, bản quan làm đúng chức trách, là phải an dân. Còn về việc đào mỏ vàng...
Hoa Ngọc cười lạnh một tiếng, vẻ châm chọc nói:
- Từ cổ tới nay chưa nghe việc thăm khám mỏ quặng mà lại phải đào tới nền nhà người dân, tuyệt hơn là những việc gọi là khai quặng đó chỉ nhằm vào nhà hương thân phú hào mà đào, thì đó thật sự là đào đúng chỗ lắm, không có vàng thì cũng nhất định móc được vàng ra. Bản quan là Cố An Thôi Quan, bảo vệ trị an địa phương là chức trách của ta vậy, sao có thể nhắm mắt làm ngơ?
Trương Trung cũng cười gian ha hả một tiếng, nói:
- Hoa ngôn xảo ngữ, tuy nhiên cũng đều là trốn tội cho ngươi cả, ngươi cần nhân chứng vật chứng mới cúi đầu nhận tội chứ gì? Người đâu...
Mặc Đơn Cửu lập tức quay về phía sau gọi lớn:
- Dẫn nhân chứng tới!
Lập tức một loạt tiếng xiềng chân vang lên, chỉ thấy độ hơn chục người dân thường quần áo rách nát, mình đầy thương tích đeo gong xiềng bị đám thuế lại xô đẩy áp giải tới, bị Mặc Đơn Cửu quát tháo ra lệnh, nhất loạt quỳ xuống đất.
Mặc Đơn Cửu chỉ mặt Hoa Ngọc quát lớn:
- Các ngươi nói đi, Hoa Ngọc có phải đã nhận bạc của các ngươi nên mới giúp đỡ các ngươi, ngăn cản thuế lại thi hành công vụ?
"Bộp" một tiếng giòn tan, một ông già bị đánh đau tới run rẩy, nơm nớp lo sợ mở miệng nói:
- Vâng...vâng ạ, Hoa đại nhân, ông ta...không không không, là Hoa cẩu quan gã đã nhận của nhà tôi 10 lạng bạc, nói là cho phép tôi vào thành bán gà, không cần phải nộp thuế, nếu như có ai thu thuế thì gã sẽ ra mặt bảo vệ tôi...
Hoa Ngọc sớm đã biết bọn người này sẽ tìm cách đối phó với mình, chỉ không ngờ là lại sử dụng cái phương pháp ti tiện đến thế. Trong nhà người dân nuôi có vài con gà, bán cả đi cũng chỉ được 1, 2 lạng bạc, có ai đi hối lộ cả chục lạng không chứ?
Có ông già kia nói trước, dưới sự uy hiếp của roi da, những người còn lại cũng bắt đầu nhắm mắt nói bừa theo những điều mà Mặc Đơn Cửu đã dạy từ trước. Gì mà Hoa Ngọc thích vợ của mình, vô liêm sỉ yêu cầu phục vụ ông ta một đêm, bảo đảm cả nhà bình an, gì mà cửa hàng than bị Hoa Ngọc vơ vét không ít bạc, kết quả là dưới sự bao che của ông ta đã trốn được bao nhiêu thuế. Hoa Ngọc ban đầu cũng muốn biện bạch vài câu, sau đó càng nghe càng thấy hoang đường, Trương Trung rõ ràng là đang sắp đặt vu khống hãm hại, nên giờ có nói gì cũng không có tác dụng, bèn đứng đó cười khẩy không nói gì.
Những người này đều là tiểu thương, đều là vì không có tiền nộp thuế hoặc có ý đồ bỏ trốn nên đã bị sở thuế bắt lại, dùng cực hình tra tấn, bày mưu đặt kế bọn họ hãm hại Hoa Ngọc, những người này bị tra tấn không chịu nổi, đành phải thuận theo sắp đặt.
Trương Trung ngồi ngay ngắn trên ngựa, nghe đám người kia mồm năm miệng mười được kha khá rồi, mới cười lạnh một tiếng, nói:
- Nhân chứng đã có rồi, còn vật chứng, thì đương nhiên phải khám xét phủ nha của ngươi mới biết. Người đâu, gô cổ Hoa Ngọc lại, khám xét toàn bộ phủ nha!
Tức khắc có hai tên thuế lại vốn là lưu manh hừng hực khí thế xông lên, giở dây thừng ra trói chặt Hoa Ngọc lại. Những kẻ này vốn là những tên vô lại bị quản lí bởi Tuần Kiểm, tráng đinh dưới trướng Hoa Ngọc, giờ đây có thể xử lí một Thôi Quan đại nhân như thể tù nhân thế này, đương nhiên là vui mừng lắm.
Mấy Tuần Kiểm phẫn nộ muốn dẫn thủ hạ xông lên giải cứu đại nhân, nhưng đều bị Hoa Thôi Quan nháy mắt ra hiệu dừng lại. Hiệu suất làm việc của đám Thuế Lại quả là nhanh hơn đám Tuần Kiểm Bộ Khoái dưới trướng Hoa Thôi Quan gấp cả chục lần. Chỉ trong tức khắc, đã thấy bọn chúng hào hứng cầm trong tay cái gọi là tang vật trở ra.
Trương Trung xoay người xuống ngựa, nghênh ngang đi vào công đường, ngạo nghễ ngồi vào bàn xử án, đập cái "bộp" thước gỗ xử án xuống bàn, quát lớn:
- Người đâu, áp giải phạm quan Hoa Ngọc lên đây. Hoa Ngọc, ngươi đã biết tôi, nhận tội?
Hoa Ngọc bị dẫn giải lên, bị ấn đến ngã xuống đất, nhưng vẫn hiên ngang ngẩng đầu, cười lạnh vẻ khinh thường nói:
- Không có tội mà nhận.
Trương Trung cười dữ tợn nói:
- Nhân chứng vật chứng đầy đủ, còn dám cứng đầu, người đâu, đè ra đánh cho ta, đến khi nào nhận tội thì thôi!
- Để ta.
Mặc Đơn Cửu nhổ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay, giật một cây gậy công đường trong tay một tên Thuế Lại, xoay xoay rồi đập cái bộp một cái. Hôm nay, bọn chúng muốn tìm cớ để đánh chết Hoa Thôi Quan ngay giữa công đường, lấy đó mà giương uy, hòng răn đe toàn bộ Cố An để không ai còn dám chống lại nữa.
Hoa Ngọc rên lên một tiếng, cắn răng cắn lợi không nói một câu. Toàn thân không kìm nổi giật cả lên. Toán Tuần Kiểm, binh lính xung quanh trong mặt tràn đầy hỏa khí, nhưng Hoa Ngọc biết thời cơ vẫn chưa tới, đành nuốt trọn nỗi đắng cay này, không thể để thủ hạ phản kháng, đoạn hít vào một hơi thật sâu, cười ha ha nói:
- Hay, sảng khoái lắm, tiếp đi!
"Bộp!" Lại một gậy nữa, trán Hoa Ngoc vã đầy mồ hôi, toàn thân co giật, rồi đột nhiên trợn mắt hét lớn một tiếng:
- Ranh con, chưa ăn no à? Lấy hết sức bình sinh ra mà đánh ông mày đây này! Ha ha ha ha...
Mục tú tài đứng trước một chiếc án thư tại Huyện Học hét lớn:
- Các vị, đại sự gay go rồi, Hoa Thôi Quan để bảo vệ người dân chúng ta, không cho phép bọn Thuế Lại hoành hành bạo ngược, áp bức dân lành, hiện giờ Trương lột da đã đánh vài người dân bắt khai nhận, hãm hại Hoa đại nhân ăn hối lộ, ngay bây giờ đang dở trò tiểu nhân ngay giữa Thôi Quan phủ, muốn đánh chết Hoa đại nhân tại chỗ!
Chúng môn sinh Huyện Học nghe vậy mà náo loạn. Hoa Ngọc làm quan thanh liêm, công bằng chấp pháp, luôn nhận được sự kính trọng của người dân, đặc biệt là những học sinh có thể vào Huyện Học, gia cảnh đều rất khá giả, người nào cũng sợ dẫm phải vết xe đổ của Ngải Kính, thì Hoa Thôi Quan càng là cứu cánh của bọn họ, đến nay nghe nói Trương Trung muốn trừ khử yy, lập tức hoảng loạn hết cả lên.
Mục tú tài cao giọng nói:
- Chư vị huynh đài, chúng ta không thể ngồi giương mắt nhìn Trương Trung hãm hại trung lương như vậy. Theo ngu ý của đệ, chúng ta cần lập tức đi gặp Trương Trung, nói rõ cho ông ta dân ý của toàn bách tính Cố An, không thể tùy ý làm bừa. Hoa Thôi Quan nếu như bị kẻ gian hãm hại, thì lũ giặc có dã tâm như thế sẽ không còn biết sợ gì cả, chỉ e chư quân rồi cũng đến tình cảnh chết không có chỗ chôn thôi!
- Hay! Mục đại ca nói hay lắm! Ta đi cùng huynh, chúng ta đi tìm Trương Trung nói lí lẽ!
Bên dưới bắt đầu có người hưởng ứng. Trong chốc lát, cả Huyện Học như nước sôi sùng sục, ngay cả đến hai vị thầy giáo đức cao vọng trọng cũng quơ lấy cả thước, xông ra ngoài đường.
Đoàn biểu tình vừa đi vừa hô to khẩu hiệu. Những người dân nghe tin Hoa Thôi Quan sắp bị người ta đánh chết, Trương lột da muốn ép khô cái Cố An này, lập tức đồng loạt hưởng ứng, người tham gia ngày một đông, khẩu hiệu hô hào cũng ngày càng kịch liệt. Không biết từ lúc nào do ai cầm đầu, mà đã từ "thả tự do Hoa Thôi Quan, trả lại an lành cho Cố An" biến thành "đánh chết Trương lột da, đuổi cổ cẩu Thuế Lại".
Đoàn biểu tình chỉ có mấy chục môn sinh đã rất nhanh biến thành một đội ngũ khổng lồ với hơn 2000 người. Bọn họ hua hua gậy gộc cuốc xẻng bàn cào phân, trong tay cầm chặt gạch đá ngói vỡ. Những khuôn mặt thật thà đôn hậu nay đã bị thay thế bởi sự dữ tợn, trùng trùng điệp điệp xông tới Thôi Quan phủ. Một cuộc bạo động đã bùng phát...
Bá Châu phủ.
Dương Lăng gác hai chân lên bắt chéo, thanh thản uống trà.
Tiếc thật. Kể ra mà có người đấm bóp vai cho thì tốt. Dương Lăng tiếc nuối quay đầu lại nhìn một cái, thấy Tống Tiểu Ái với cặp mắt lạnh lùng đang nhìn về phía trước, lập tức bỏ đi cái ý đồ đen tối này: nếu mà phiền tới nàng ta phải động chân động tay, không chừng bị đấm hộc máu ý chứ.
Phàn Mạch Ly nhẫn nại cười bồi nói:
- Quốc Công, đây là một cặp bình long phượng, nghe nói là của những năm Trinh Quan đời Đường, thế nào cũng phải đáng giá 5 ngàn lượng bạc. Ngài xem?
Dương Lăng đỡ lấy một cái cầm lên xem. Màu ngọc ấm áp trơn tru, đường điêu khắc đẹp đẽ tinh xảo. Còn về có đáng tiền hay không, thì hắn nhìn không ra. Dù sao thì để kéo dài thời gian, Dương Lăng nhẹ nhàng xếp lên bàn, nói:
- Này Đại Bổng Chùy, ngươi nhìn xem.
Phàn tri châu nom cái bộ dạng của thằng Đại Bổng Chùy kia, bất giác mắt chữ o mồm chữ a nói:
- Là vị này, bộ dạng này, y ...hiểu về đồ cổ?
Chỉ thấy Đại Bổng Chùy cầm cái bình long phượng lên, xoay ngang ngắm nghía, xoay dọc ngắm nghía, rồi nheo một mắt lại nhìn vào bên trong bình, sau đó vung bàn tay thô kệch, đập mấy cái vào bình, làm cho Phàn tri châu sợ hết hồn hết vía.
Đại Bổng Chùy xem xong, vẻ tiếc nuối lắc đầu, đặt bình lên trên bàn, y bỗng nhìn thấy một cái hũ bụng tròn miệng rộng màu đen mực, tươi cười rạng rỡ cầm lên khen:
- Cái bình vừa nãy không ra gì, cái này tốt, Quốc Công, ngài xem cái hũ này...
Đại Bổng Chùy lấy ngón tay búng vài cái, chiếc hũ phát ra âm thanh của kim thạch, khá là êm tai:
- Cái hũ này tốt đó.
Phàn tri châu lộ rõ vẻ kinh ngạc, nom cái phương pháp phân biệt đồ cổ của cái thằng lỗ mãng này hơi nghiệp dư, nào ngờ...nào ngợ y chính là người trong nghề. Cái hũ này nhìn thì chẳng có gì thu hút, nhưng lại là đồ cổ từ thời Chiến Quốc, là thứ dị bảo có tiền cũng khó mà mua được. Phàn tri châu thèm nhỏ dãi cái hũ này từ lâu, vốn muốn đặt nó ở chỗ không ai để ý, giới thiệu bừa vài câu cho qua, đợi khi nào Dương Lăng bán đấu giá thì sai người mua nó về, giờ thì...
Phàn tri châu chỉ còn cách chịu đau đớn bước lên, nói rõ niên đại, lai lịch, giá tiền ước tính của cái hũ đó. Dương Lăng nghe giá phải cao hơn gấp 5,6 lần cặp bình long phượng bằng ngọc kia, không khỏi kinh ngạc nói:
- Quả nhiên là thứ tốt!
Dương Lăng nhìn Lưu Đại Bổng Chùy, không kìm nổi lòng nói:
- Cái thằng ngốc này ngươi giả ngây giả ngô hay là ngốc thật đấy? Bảo là ngươi ngốc, nhưng lại có những lúc nói những câu làm người ta kinh ngạc, thật là khó hiểu!
Lưu Đại Bổng Chùy nghe thấy cái đồ vật mà mình nhắm trúng quả nhiên là đồ tốt, toét miệng rộng ra cười nói:
- Ta đã nói rồi mà, hai cái bình bỏ đi kia đẹp thì có đẹp, nhưng cùng lắm cũng chỉ cắm được hai cành đào, nhiều hơn là nhét không vừa, vẫn là cái hũ này tốt, ít nhiều cũng phải muối được 5, 6 cân dưa.
"Phụt!" Dương Lăng phun cả hớp nước trà ra, Phàn tri châu tránh không kịp, quan bào dính trọn ngụm nước. Dương Lăng sặc đến ho sù sụ, ra dấu tay, trong chốc lát không thể nói được lời xin lỗi. Tống Tiểu Ái đứng sau thì cười khanh khách. Phàn đại nhân khó chịu phủi phủi áo bào, nhưng không dám nói lời gì bất kính.
Đúng vào lúc này, một người thở không ra hơi chạy vào trong nhà kho, bịch một cái quỳ ngay xuống đất, vã vượi mồ hôi, thở hồng hộc nói:
- Tri Châu đại nhân, bạo động Cố An, hơn nghìn người dân xông vào Thôi Quan phủ, Mặc Đơn Cửu và hơn chục Thuế Lại bỏ chạy không kịp, đã bị bạo dân đánh đến chết, lấy nông cụ phanh thây, thê thảm lắm ạ.
Trấn Thủ Trương công công bỏ chạy về Sở Thuế Lại, bạo dân lại tập kích Sở Thuế Lại, cướp đi những tù nhân trốn thuế bị bắt, nhà cửa, kiệu quan, bàn ghế và nhiều vật dụng khác đều bị đốt sạch, đám Ti Phòng, Tham Tùy đều bị đánh trọng thương, hấp hối chờ chết, đến nay...
Phàn tri châu nghe mà hồn bay phách lạc, dậm chân nói:
- Thế còn Trương công công, hiện giờ Trương công công ở đâu?
- Trương công công dẫn người chạy trốn về phía Bá Châu, bạo dân cầm gậy tre gạch ngói truy sát không tha, đến Tân Trang thì Trương công công bị bạo dân đuổi kịp, chỉ còn cách vào trang tránh nạn, chiếm được một nhà lớn trong trấn, giằng co với đám bạo dân, tiểu nhân là...là do Kiều tri huyện cử đến cầu cứu viện ạ.
Phàn Mạch Ly nghe xong cũng ngây người ra, dưới sự quản lí của mình lại để xảy ra bạo dân làm loạn, việc... việc này mà triều đình truy cứu ra...còn Trương công công, Trương công công ngộ nhỡ có bất trắc gì, thì phải làm sao đây? Phàn tri châu nghĩ tới đây lo lắng như kiến trên nồi rang.
Dương Lăng ho khan một tiếng, nói với Phàn tri châu:
- Phàn đại nhân, hoảng sợ cái gì? Trương công công lâm vào hiểm nguy, thì phải mau sai người tới cứu ông ta ra, hàng ngàn bạo dân...xem ra chỉ còn cách để Giang Du Kích xuất mã rồi, ông nói xem?
- Đúng đúng đúng.
Phàn Mạch Ly bị lời này làm cho tỉnh ngộ, liên tục nói:
- Đa tạ Quốc Công nhắc nhở, hạ quan sai người giục Giang Du Kích tới thương lượng ngay bây giờ. Sư Gia, mau sai người tới binh doanh mời Giang đại nhân tới đây.
Sư Gia vội hỏi:
- Lão gia, Giang Du Kích đang ở trong thành, hai hôm nay ông ta hay tới đại lao, nửa canh giờ trước vừa mới gửi cho tiểu nhân một tờ giấy, bảo tới đại lao rồi.
Phàn tri châu sững người ra nói:
- Gã là Du Kích Tướng Quân, không phải là Thôi Quan, đến đại lao lắm thế làm gì? Chẳng lẽ là có thân bằng cố hữu nào phạm tội, nên tới thăm chăng?
Lúc này cũng chẳng thể nào nghĩ được nhiều nữa, y vội dậm chân nói:
- Vậy càng tốt, mau, mau lên, đích thân ngươi đi, lập tức tìm Giang Du Kích về đây cho bản quan.
Dương Lăng chậm rãi nâng chén trà lên, thản nhiên cười nói:
- Ta thấy, chúng ta hôm nay kiểm đến đây thôi, Phàn đại nhân công vụ gấp gáp, vậy cứ bận đại sự trước đi.
Phàn Mạch Ly như được đại xá, vội vàng tạ tội rời đi.
Dương Lăng nhếch mép cười thầm nghĩ: đến lúc Giang Bân ra tay rồi, sau đó, cái lũ tham quan này sẽ giống như con thiêu thân lao vào lửa...
Nghĩ tới đây, Dương Lăng kề môi vào chén trà, ngẩng đầu lên, chén trà một hơi hết sạch