Chương 335: Hộ pháp Hoàng am

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:33

La Tường và Lưu Cẩn ngồi cùng xe dự tiệc. Lưu Cẩn xin chỉ thị của Chính Đức, điều La Tường đến Nội Xưởng, dù sao cũng là lão nhân đã hầu hạ mình nhiều năm, mấy ngày nay nhìn La Tường giống hệt như tiểu nhị chạy tới chạy lui, cơn giận của Chính Đức đã tiêu tan, hơn nữa Lưu Cẩn ra mặt cầu xin, liền gật đầu đáp ứng. La Tường tới Nội Xưởng rồi, thật sự như cá gặp nước. Mấy tiểu thái giám Lưu Cẩn phái vào cung, ở Ti Lễ Giám lục đục đấu đá nhau, vuốt mông ngựa rất lành nghề, để cho bọn họ quản công thương nghiệp, có gì không rõ, trên cơ bản những thủ hạ vốn có của Nội Xưởng chỉ cần giải thích một phen, bọn họ cũng u mê mơ hồ ký tên đóng dấu tay, giống như nghe hiểu tất cả vậy, để tránh rụt rè trước mặt thuộc hạ. Kinh doanh của Nội Xưởng vô cùng hỗn tạp, đã không còn giới hạn ở vận chuyển nữa, mà từ đó phát triển ra nhiều loại kinh doanh như thanh lâu, tửu quán, sòng bạc, hàng gạo, hãng buôn vải. Mấy vị Đại thái giám này cho dù có đi công cán cũng chỉ giỏi việc áp bức lấy bạc, để bọn họ đi làm ăn thực sự không lành nghề. Những việc kinh doanh này sở dĩ làm tốt, một là vì làm theo phương pháp của Nội Xưởng, tiền vốn thấp, hơn nữa Vu Vĩnh giỏi quản lý tài sản, hao tổn thấp, kinh doanh đúng phương pháp, lại có cách tạo danh tiếng làm ăn. Khi giao vào tay họ, lưu lại một đống nợ nần cực lớn, lại không giỏi quản lý nội bộ. Ưu thế cạnh tranh duy nhất chính là: phí vận chuyển thấp, bởi vì hao mòn tự nhiên của vận chuyển đột nhiên tăng lên vài phần, cũng hoàn toàn bị triệt tiêu, những vấn đề này còn chưa nổi lên mặt nước. Hơn nữa Nội Xưởng sử dụng phương pháp ghi sổ kiểu mới do Dương Lăng thiết kế ra, bọn họ xem không hiểu, chỉ biết chỗ nào đó lại mở mấy cửa hàng, lại nhập vào bao nhiêu hàng hóa, lại có bao nhiêu vương công hoàng thân góp tiền, chỉ biết việc làm ăn rất tốt, nào biết những mánh khóe trong đó. La Tường thường công tác bên ngoài, kiến thức rộng lớn hơn bọn họ, hơn nữa đây là lão nhân trong cung. Cho nên bọn họ vừa vặn giao cho La Tường những vụ làm ăn mà mình không hiểu rõ. Một đống bảng biểu tài vụ kiểu hiện đại lớn giao vào tay La Tường, La Tường còn chưa nhìn ra mánh khóe, trước tiên lấy tiền mà Lưu Phò mã, Tống Hầu gia góp cổ phần bỏ vào hầu bao của mình, đặt một phần hậu lễ lớn, dâng lên tận cửa Lưu Cẩn. Lưu Cẩn thấy hắn tặng lễ thật nặng, trước mặt mình lại ngoan ngoãn như đưa con nít ba tuổi, nhất thời mừng rỡ, liền nể mặt để ông ta ngồi cùng xe với mình đi dự tiệc. La Tường cúi người ngồi ở góc xe, khen tặng cười nói: -Công công hiện nay là người Hoàng thượng tín nhiệm nhất. Mấy lão già chúng ta năm đó hầu hạ Thái tử được phong sinh thủy khởi toàn bộ đều dựa vào sự chiếu cố của công công. Nói tới Trương Vĩnh và Cốc Đại Dụng có chút vong ân phụ nghĩa, nếu không phải công công ra mặt, dẫn chúng ta đi tìm Hoàng thượng khóc lóc kể lể, lúc đó chúng ta đều bị đám người Lưu Kiện, Tạ Thiên giết chết, bây giờ bọn họ có bản lĩnh, cũng không xem công công ngài vào mắt, thật sự là đáng giận vạn phần mà. Lưu Cẩn cười ngạo nghễ, kiêu ngạo nói: -Không đặt ta vào mắt? Vậy hôm nay Trương Vĩnh hà tất phải mời khách. La Tường ngạc nhiên nói: -Không phải Cao Phượng? À! Thì ra là thế, ha ha, Trương Vĩnh vậy là chịu cúi đầu trước ngài rồi. Lưu Cẩn mỉm cười không nói. Xem đến trước cửa "Bách Phong Cư", năm người Mã Vĩnh Thành, Cao Phượng, Ngụy Bân đã cung kính đợi trước cửa, Lưu Cẩn hoàn toàn không thân thiết như như bạn cũ ngày xưa gặp lại, bộ dáng giống như cấp trên gặp mặt thuộc hạ, kiểu cách hách dịch vô cùng. Ngoại trừ Mã Vĩnh Thành, La Tường tuyệt vọng mặc cho ông ta chà đạp, những người khác thấy thế trong lòng khó tránh có chút không tự nhiên, Lưu Cẩn hoàn toàn không phát giác chuyện này, tự cảm thấy bản thân đã tốt bụng lắm rồi. Ông ta còn chưa biết Trương Vĩnh nghe theo lời khuyên của Dương Lăng, mới ôm lấy tia hi vọng cuối cùng để tránh chấm dứt hoàn toàn mà mời ông ta uống rượu, còn tưởng rằng Trương Vĩnh nguyện ý cúi đầu trước ông ta, từ nay về sau tùy ông ta sử dụng. Cũng không cần người khuyên, Lưu Cẩn ngượng nghịu ngồi ở vị trí đầu tiên, nhìn quanh mọi người một lượt, khẽ cười nói: -Ngoại trừ Đại Dụng, các vị lão ca đều đông đủ à? Ha ha, Đại Dụng hiện tại có tiền đồ lắm, ở Giang Nam làm vua đất, sắp bước sang năm mới rồi, cũng không có lòng hồi kinh một chuyến, không chung lòng với chúng ta. Ngồi! Ngồi đi! Lưu Cẩn muốn mượn việc này để khiến mọi người nổi lòng ghen tỵ với Cốc Đại Dụng, để bọn họ xem mình như chỗ dựa vững chắc. Nhưng những câu này vào tai của mấy vị nội thị này, lại có một mùi vị khác. Cốc Đại Dụng đa co tiên đô? Tiền đồ thế nào? Người ta châm ngòi binh biến ở Đại Đồng, chọc phải tai họa lớn, nhưng có Dương Lăng bảo vệ, coi người ta bây giờ đang lăn lộn kìa. Lại nhìn lại chính mình. Lúc trước lật đổ Nội đình Vương Nhạc, Phạm Đình, Ngoại đình Lưu Kiện, Tạ Thiên, đều được đương kim Hoàng thượng phong thưởng. Bây giờ ngoại trừ Trương Vĩnh từ trước đến nay gần gũi Dương Lăng vẫn chưa bị tước đoạt đại quyền, những vị khác việc gì cũng phải xin chỉ thị của Lưu Cẩn, những quyền cơ bản mà Hoàng thượng ban cho đều bị ông ta thu về. Đi theo Dương Lăng, người ta thật sự không tiếc bỏ đi quyền lực, đi theo Lưu công công ngươi, mấy vị lão ca trong lòng đau đớn ngồi xuống. Bọn họ cũng không phải loại lương thiện, nhưng không còn cách nào cả, lúc trước đi theo sai người, bây giờ muốn theo, người ta làm Uy Quốc Công, tự do tự tại như thần tiên vậy. Lưu Cẩn sao, hận không thể mọc thêm một trăm cái tay cái chân, chuyện gì cũng đều muốn nhúng tay, không nghe lời ông ta, ông ta liền gạt bỏ ngươi, thấy người của mình thì thân mật gần gũi, thấy ngươi thì lời nói lạnh nhạt. Bất kể ngươi nói cái gì, ta phản đối tất cả. Dù ngươi là Lý Thái Bạch tái thế, ta cũng nói những gì người viết đều là thơ xoàng. Nếu là người của ta, cho dù là một con cóc, ta cũng có thể khen thành thiên nga trắng. Cứ tiếp tục thế này, Bát hổ ngoại trừ Trương Vĩnh, Cốc Đại Dụng ra, toàn bộ đều thành nô tài môn hạ của Lưu Cẩn ông ta. Mọi người ai cũng mang tâm sự mà ngồi xuống, Cao Phượng còn chưa nói, Lưu Cẩn đã tự động xem mình như chủ nhân, bắt đầu tiếp đón xã giao. Ông ta giống hệt như mọi người vậy, rất thân mật với mọi người, nhưng giọng điệu này tuyệt đối là cao cao tại thượng, mang theo thái độ ban ân, cho dù là uống rượu, cũng không thả lỏng nghi ngờ chút nào. Cao Phượng vẫn chưa tìm được cơ hội mở miệng, mọi người đành phải cười trừ uống rượu, cho đến khi Lưu Cẩn ăn đến vui vẻ, đặt ly rượu xuống lấy khăn lau mặt, Cao Phượng mới cầm chén mỉm cười, nói ra chuyện hi vọng Lưu công công giơ cao đánh khẽ, đừng gây phiền cho huynh đệ Trương thị, mấy vị còn lại cũng rối rít hưởng ứng, nhiều người cùng nhau nhờ vả như vậy, Lưu Cẩn nhất định có thể nể mặt của mọi người. Không ngờ Lưu Cẩn vừa nghe lại mỉm cười, ông ta đã sớm đoán được mục đích hôm nay Cao Phượng mời rượu, cũng đã nghĩ làm sao thu phục Trương Vĩnh, tính tới tính lui, luôn cảm thấy quyền lực của Trương Vĩnh quá lớn, nhiệm cũng quá nhiều, nếu nể mặt, nhiều lắm là quan hệ sau này của hai người hòa thuận hơn, mình cũng không thể hoàn toàn khống chế y trong tay. Hiện giờ ngay cả Dương Lăng cũng đã bị mình lật đổ. Há có thể tha cho một con hổ đang ngủ bên giường? Huống chi Giang Nam còn có Cốc Đại Dụng, trong tay quản lý nha môn hàng hải mà mình thèm thuồng, hoàn toàn đánh bại con gà Trương Vĩnh này, mới có thể dọa được con khỉ Cốc Đại Dụng kia, cho nên ông ta đã quyết định không nể tình. Lưu Cẩn cau mặt lại, âm thanh lạnh lùng nói: -Sắp bước sang năm mới rồi, ta đến đây uống rượu với các vị lão ca, ôn chuyện cũ mà thôi. Đừng nói tới việc công, sát cảnh quá! Ừm? Chức quan trong triều, há có thể đảm nhiệm riêng tư, một huynh một đệ Trương Vĩnh, vốn dĩ chỉ là một ông chủ nhỏ mà thôi, có bản lĩnh công lao gì có thể làm quan trong Cẩm Y Vệ chứ? Trương Vĩnh chính là con lừa nóng nảy, vừa nghe liền không nén được lửa giận, vỗ bàn "rầm" một tiếng: -Lưu Cẩn, ngươi cũng đừng không nể mặt như vậy! Đại ca ngươi vốn dĩ cũng chỉ là một tá điền mà thôi, nhưng ban đầu làm Tham nghị ở nha môn Bố Chính Sứ Thiểm Tây, bây giờ ngươi lại đang vận động, để ông ta tiến kinh làm Đô Đốc của phủ Đô Đốc Ngũ Quân, đừng tưởng chúng ta không biết. Đại ca của ta biết chữ, huynh đệ biết võ, ít nhất cũng có chút bản lĩnh, đại ca ngươi cũng sắp sáu mươi rồi, cái rắm cả chữ cũng không biết. Vào kinh làm Đô Đốc! Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt lửa sao? Lưu Cẩn trầm mặt xuống quát: -Trương Vĩnh, ngươi mới đừng có không nể mặt! Ta niệm tình cũ ngày xưa, mới khách khí vài phần với người, đừng cho rằng ta không thu thập được ngươi. Ngươi cho rằng đầu nhập vào Dương Lăng làm một con chó giữ cửa thì có thể thuận lợi như ý sao? Nói cho ngươi biết, hiện tại ngay cả Dương Lăng ta cũng không coi ra gì, ngươi đừng có không thức thời như vậy. Trương Vĩnh tức giận vô cùng bật cười, nhảy dựng lên mắng: -Con chó già ngươi! Uy Quốc Công đã giúp ta, nhưng người ta trước nay chưa từng can dự vào chuyện của ta, bất kể người ta quyền lớn thế nào, thế lớn ra sao, nhưng vẫn luôn thật lòng coi ta là bằng hữu. Chó giữ nhà? Nếu hôm nay ta quỳ xuống liếm ngón chân của ngươi, lúc đó mới là thật sự thành chó giữ nhà. Cái miệng của Lưu Cẩn ngươi cũng lớn quá đó, muốn nuốt ta sao? Cẩn thận nghẹn chết ngươi! Những người khác vội vàng đứng lên khuyên can, vừa mới túm lấy lưng quần ấn Trương Vĩnh xuống."Phù" một tiếng, trên mặt Trương Vĩnh phủ một chiếc khăn tay trắng, dọa cho mọi người nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, là Lưu Cẩn đối diện nhảy dựng lên, chỉ vào Trương Vĩnh mắng: -Đồ khốn khiếp, hôm nay không thể so với lúc xưa, còn muốn giống như ngày trước ở Báo Viên, tạt ly rượu vào ta sao? Tên khốn kiếp mũi cao hơn mặt! Đám người Cao Phượng vừa thấy vội vàng bước qua khuyên ông ta, còn chưa kịp vòng qua bàn, Trương Vĩnh tránh thoát khỏi Ngụy Bân, Khâu Tụ đang giữ ông ta, ném bầu rượu bạc qua, hung tợn mắng: -Lão tử cam lòng bị lăng trì, còn không tạt lão cẩu nô tài ngươi? Muốn xưng làm lão tử, trước hết kéo dài cái gì đó ra trước đi! -Đồ chó hoang ngươi! Lưu Cẩn giận dữ, lóe thân tránh thoát bầu rượu, quơ lấy chén rượu chiếc đũa chén đĩa bát đổ đập thẳng tới, Trương Vĩnh đỏ bừng cả mặt không nhượng bộ chút nào, vừa ném đồ vật, vừa mắng nói: -Hôm nay lão tử mời rượu, đã nể mặt ngươi rồi. Cho thể diện lại không cần, lão tử cứ sắp xếp huynh đệ trong Cẩm Y Vệ đó, có thể làm gì chứ? -Có gan chúng ta tìm Hoàng thượng cho rõ ràng. Ngươi tức giận à? Không phải ngươi trông coi Ti Lễ Giám sao? Chi bằng toàn bộ nam nhân Đàm gia ngươi (Lưu Cẩn vốn họ Đàm) tiến cung làm nô, toàn bộ nữ nhân tiến cung làm tì, nở mày nở mặt lắm đó, cả nhà đoàn tụ! Câu này rất ác độc, đâm thẳng vào chỗ đau của Lưu Cẩn, Lưu Cẩn gầm lên giận dữ, giọng the thé nói: -Tất cả buông ra! Ai mà cản ta, ta giết kẻ đó! Nói xong giãy thoát khỏi mọi người nhảy qua liều mạng. Trương Vĩnh đá văng cái ghế cái "rầm", bước nhanh bịch bịch bịch vài tiếng đến giữa phòng, vắt áo bào vào thắt lưng, soạt một tiếng bày ra tư thế đứng tấn, nghiến răng cười với ông ta: -Đến đây, đến đây, lão tử không đánh ngươi răng rơi đầy đất, ta không mang họ Trương! Lưu Cẩn này mới tỉnh ngộ nhớ ra người ta có công phu đó, thật sự đi lên đó chỉ càng mất mặt, nhưng không lên lại không nuốt trôi cục tức này, đúng lúc này người nhà của Lưu Cẩn chạy ào từ ngoài vào, Trương Vĩnh nhìn thấy mắng: -Kéo bè kéo lũ đánh nhau sao? Người đâu! Vài người từ cửa xông vào, một màu xanh của quan binh Kinh doanh, nhìn thấy lão đại đang đánh nhau với người ta, những quan binh này cũng không quan tâm đối phương là ai, soạt một cái liền rút đao ra. Cao Phượng sốt ruột, vội vàng chạy ra giữa, lớn tiếng nói: -Ta nói này Lưu công công, Trương công công, hai vị đều là gia, là gia của ta, được chưa? Chúng ta không thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện sao? Lão huynh đệ cũng không dễ gì gặp được nhau mà! Lưu Cẩn cũng không gọi người, những người này tiến vào cũng không phải để giúp đỡ, mà là có tin tức khẩn cấp nói với Lưu Cẩn. Hoá ra Lưu Cẩn nhúng tay vào pháp lệnh về muối, ban ra mệnh lệnh cấm lén lút bí mật mua bán muối. Nhưng khi thái giám Thường Hạo phụng mệnh đi Nam Kinh công cán, mang theo muối quan sung làm bạc mua máy dệt, lại bí mật mang theo muối lậu muốn vét một mớ. Trước đây thái giám thường làm chuyện này khi đi công cán, kết quả bị thám tử của Nội Xưởng điều tra ra, lập tức bẩm báo cho vài vị Đáng Đầu đang đảm nhiệm trong Nội Xưởng. Tin tức chuyển đến chỗ Lưu Cẩn. Lưu Cẩn và Thường Hạo không có quan hệ cá nhân, liền lập tức phái người đi bắt Thường Hạo, còn đánh trượng cả Ngự Sử Tuần Diêm không tra ra Thường Hạo mang theo muối lậu, dẫn độ cả Diêm Vận Sứ Ninh Kỳ Nhuận giúp đỡ Thường Hạo vận chuyển muối lậu, thừa cơ tra tấn thu bẩn, xét nhà bọn họ cực kỳ sạch sẽ, ngay cả nữ nhi của Diêm Vận Sứ cũng bị bán đi, đổi thành ngân lượng bỏ vào túi riêng. Cơn bão trừng phạt này quả thật có tác dụng, Diêm Vận Sứ các nơi đều không dám mạo hiểm, không ngờ bản thân Lưu Cẩn lại lấy danh nghĩa vận chuyển hải sản, bí mật buôn bán muối lậu. Cách làm thật hiếm có, những hải sản này nếu muốn giữ cho không hư, thì phía trên phải ướp muối, nhưng vấn đề là Lưu đại quan nhân người ta cả một xe muối chỉ có một con cá tượng trưng thôi, căn bản chính là trêu đùa chúng Diêm Quan trên đường mà. Nhưng bọn họ lại cứ đụng phải một vị thanh quan. Vị Tuần Diêm quan này tra ra mười mấy xe muối lậu đều lập tức hạ lệnh thu lấy. Gia nô của Lưu Cẩn liền lặng lẽ xuất ra chiêu bài của Lưu Cẩn, vị quan Tuần Diêm kia lập tức cao giọng giống như sợ người bên ngoài không nghe được vậy mà mắng mỏ bọn chúng giả mạo người nhà Lưu công công, phạm pháp làm loạn, buôn muối lậu, còn muốn làm hại thanh danh của Lưu công công trong cung. Quan Tuần Diêm tuyên dương khắp nơi hình tượng thanh quan cấm muối lậu, trừ tham ô của Lưu công công, xé nát tờ giấy nhắn của Lưu công công ngay tại chỗ, sau đó bắt hết những người buôn muối lậu đã không dám thừa nhận là người của Lưu Cẩn, lại không thể nói rõ bản thân mình rốt cuộc là ai về. Người của Lưu gia đã từng ngậm quả bồ hòn này khi nào chứ, quan trọng nhất là nếu những quan viên khác đều làm như vậy, vậy chẳng phải Lưu gia đã mất đi một con đường phát tài sao? Cho nên người phụ trách nhận muối không đợi được nữa liền lên đường đi tìm, nhận được tin tức lập tức hồi kinh bẩm báo. Buôn muối lậu vượt quá số lượng quy định là phải chém đầu, Diêm Vận Sứ kia đã sắp đưa danh sách chém đầu lên rồi, trong những người bị bắt có cháu trai của Tứ quản gia, ông ta nhận được tin tức không hay, lúc này mới không đợi được Lưu Cẩn trở về, liền vội vàng chạy tới. Lưu Cẩn vừa nghe quả nhiên giận dữ. Mười mấy xe muối đó, trộn thêm đất thêm cát vào, ban được biết bao nhiêu tiền chứ? Tiểu tử Trương Vĩnh này là đồ khốn kiếp, tên Diêm Vận Sứ nhỏ nhoi kia cũng là tên khốn kiếp, dám khiêu chiến với người của ta ư! Lưu Cẩn dựng thẳng chân mày, đằng đằng sát khí nói: -Đi, đi Hộ Bộ ngay lập tức! Nuốt của ta bao nhiêu, ta bắt gã ói ra bấy nhiêu! Còn có cái thứ đui mù kia nữa, không trừng trị y thì y sẽ phản mất! Lưu Cẩn quyền lực lớn hơn Trương Vĩnh, không thể đánh nhau được! Đừng nói những Xưởng Vệ này luôn ba phải trước mặt ông ta, cho dù hoàn toàn nghe lệnh ông ta, thì sở trường của những đặc vụ này cũng không phải là đánh nhau, sao có thể là đối thủ của quan binh Kinh doanh chứ? Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, cho ông ta một quyền không bằng tặng ông ta một đao, xét thấy ra tay sau cũng không muộn, nghĩ đến đây Lưu Cẩn tạm thời nhịn cơn giận này xuống, cười lạnh nói với Trương Vĩnh: -Dùng nắm đấm? Dùng nắm đấm không thể hiện được thủ đoạn của ta! Họ Trương kia đối nghịch với Lưu Cẩn ta, ngươi từ từ hưởng thụ đi! Chỉ mong ngươi hưởng thụ cho tốt! Nói xong Lưu Cẩn phẩy tay áo một cái, nghênh ngang rời đi. Những người còn lại cũng ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng cũng có chút tức giận, nói thế nào cũng là mọi người cùng ra mặt nhờ vả, bây giờ Lưu công công cũngcũng quá kiêu ngạo, căn bản là không coi ai ra gì mà. Trương Vĩnh kéo vạt áo từ thắt lưng ra, ngẫm nghĩ có chút lo lắng, Mâu Bân từng bị Lưu Cẩn chỉnh rất thảm, Thiệu Tiết Vũ đường đường là Trấn Phủ Sứ phủ ti Bắc Trấn từng bị Lưu Cẩn giam vào ngục, ông ta có thể chống đỡ nổi áp bách của Lưu Cẩn không? Hôm nay làm ầm ĩ như vậy, nếu huynh đệ thật sự bị đuổi ra khỏi Cẩm Y Vệ, vậy bản thân mình từ nay về sau cũng không cần lăn lộn nữa, mặt mũi cũng mất sạch rồi. Ông ta ở trong phòng hưng phấn, sau đó vái chào đám người Cao Phượng bao quanh, nói: -Hảo tâm hảo ý của các vị huynh đệ, Trương Vĩnh ghi nhớ trong lòng, hôm nay phiền các vị huynh đệ đi theo Trương Vĩnh để ra mặt, là Trương Vĩnh không phải. Ngày khác Trương Vĩnh thiết yến bồi tội với các vị huynh đệ. Ta và Lưu Cẩn xem như không đội trời chung rồi, không thể chờ ông ta đánh đến tận cửa, còn vài việc trong tay phải xử lý, ta cũng cáo từ. Nói xong Trương Vĩnh lại thi lễ, xoay người bước nhanh ra ngoài. Cao Phượng tức giận thở hổn hển, đặt mông ngồi phịch xuống ghế, ngẫm nghĩ lại chuyện này thật sự là mất mặt mà, bất giác giận dữ vỗ bàn cái "ầm". Những người khác cũng âm thầm thở dài, ngồi lại trên ghế, bàn chén trong phòng lộn xộn, nhất thời không nói nên lời. Trương Vĩnh ra cửa lớn, bông hoa tuyết tung bay, ông ta ngửa mặt suy nghĩ một lát, lên xe nói: -Đi! Đến Binh Bộ! Cẩm Y Vệ mặc dù nắm quyền lớn, địa vị cao cả, nhưng binh chế vẫn thuộc về Binh Bộ. Ông ta biết bây giờ Lưu Vũ đang đong đưa bất định giữa Dương Lăng và Lưu Cẩn. Nhưng Dương Nhất Thanh cũng là người trong phe Dương Lăng, nếu có sự ủng hộ của Dương Nhất Thanh, vậy chỗ Mâu Bân cũng có thể ổn định vững chắc rồi. Ông ta không phải không thể sắp xếp vị trí khác cho huynh đệ, nhưng hiện tại có thể để cho huynh đệ đứng ở Cẩm Y Vệ hay không, cũng có liên quan đến quyền uy của ông ta có còn hay không, bất kể như thế nào, ông ta muốn đánh cược với Lưu Cẩn một lần! Trương Vĩnh tới Binh Bộ thấy trước cửa lớn giương cung bạt kiếm, không khí vô cùng khẩn trương. Một thiếu nữ áo lam dáng người kiện mỹ chắp tay sau lưng, đứng ngạo nghễ một mình trước đại môn Binh Bộ, đối diện một đám binh lính, cầm đao thương cũng không dám tới gần một bước. Sau lưng thiếu nữ có hơn trăm người đứng, đều là ăn mặc kiểu dân chúng bình thường, có điều tất cả đều là thanh niên tráng kiện hơn hai mươi tuổi, trong tay cũng cầm đao thương, đánh ngã mấy quan binh trên mặt đất, kề đao vào cổ. Trong lòng Trương Vĩnh tò mò, đây là ai mà to gan như vậy, dám chạy đến nha môn Binh Bộ gây rối. Trương Vĩnh vội bảo người ngừng kiệu, dựa vào sư tử đá bên cạnh, chỉ thấy một vị Giáo úy đối diện sắc mặt nghiêm nghị nói: -Ngươi thật to gan, lại dám xúc phạm quan gia, không sợ bị mất đầu sao? Mau mau bó tay chịu trói, nếu không giết chết không tha! Thiếu nữ xinh đẹp đối diện không hề để ý nói: -Xúc phạm quan gia? Tiểu tử ngươi làm rõ ràng cho ta, nếu luận chức quan, chức của ta không biết cao hơn hắn bao nhiêu, lại dám nói những câu ô uế với ta, thật là buồn cười! Ta đến đây để gặp Kiêu Kỵ Úy Ngũ Tướng quân, không phải đến gây rối, Ngũ Tướng quân có ở đây không? Ở Kinh sư Kiêu Kỵ Úy ngũ phẩm cũng không phải là quan to gì, người bị nàng bắt lại là Thủ Lĩnh Cẩm Y Vệ Đại nội Dương Ngọc, quyền bính cực cao, Giáo Úy kia sao có thể để nàng ấn Dương đại nhân xuống đất, dán chặt hai má trên nền tuyết, chật vật không nói nổi. Giáo Úy nói: -Ta đã phái người đi thông truyền, Thị Lang đại nhân sẽ tới đây ngay, mau mau thả Dương đại nhân ra, ngươi đã chọc phải đại họa rồi đó! Dương Ngọc là người của Cẩm Y Vệ, cô gái này không biết là ai, lại dẫn hơn trăm người xông đến Binh Bộ, trong tay còn cầm binh khí. Có thể thấy Dương Ngọc chỉ cần cho nàng tội danh có ý đồ tạo phản, là có thể bắt tất cả các nàng vào ngục. Nữ tử xinh đẹp động lòng người như vậy, một khi rơi vào tay tên tai họa háo sắc tà dâm Dương Ngọc này, có thể nhìn thấy sẽ có kết cục gì, Giáo Úy kia không đành lòng, không khỏi thở dài. Thiếu nữ cười khanh khách nói: -Được thôi, không cho ta vào, thì ta đợi đại nhân của các ngươi ra! Nàng đảo mắt, liếc nhìn Dương Ngọc đang bị ấn trên đất trừng mắt nhìn nàng nói: -Ngươi cũng họ Dương? Chậc chậc chậc, cùng là họ Dương, chức quan kém xa, nhân phẩm càng kém xa hơn. Hừ! Trừng cái gì mà trừng, dám vô lễ với ta như vậy, không làm thịt ngươi đã lợi cho ngươi lắm rồi! Lúc này Binh Bộ Tả Thị Lang Dương Nhất Thanh vội vã đi ra, nghe nói có nữ tử dẫn trên dưới một trăm người bao vây Binh Bộ, ông ta cũng hết sức tò mò, lập tức dẫn theo mấy chục người, ai cũng cầm binh khí, ra cửa nhìn thấy tình hình như vậy không khỏi lấy làm lạ hỏi: -Cô đây là ai? Lẽ nào không biết vương pháp? Dám gây rối trước cửa Binh Bộ, bắt giữ mệnh quan triều đình, mau thả Dương đại nhân ra! Trương Vĩnh thấy ông ta đi ra, lúc này mới tiến lên gặp mặt nói: -Dương đại nhân, ta hữu lễ. Dương Nhất Thanh nhìn thấy Trương Vĩnh, vội chắp tay nói: -Hóa ra là Trương công công, khách khí khách khí. Ách Đợi bản quan xử lý xong việc này, sẽ tiếp đãi công công sau. Trương Vĩnh cười mỉm nói: -Ha ha, xin Dương đại nhân tự nhiên, chuyện của ta không gấp. Tiểu cô nương áo lam đối diện nghe xong đối thoại của hai người, đảo con ngươi đen láy, kinh ngạc nói: -Lại là Dương đại nhân? Sao lại nhiều đại nhân họ Dương như vậy chứ? Dương Nhất Thanh nhìn nàng một cái, bước lên phía trước nói: -Cô nương là ai, muốn gặp vị Dương đại nhân nào, sao lại dẫn người xông vào Binh Bộ, còn bắt Dương Ngọc đại nhân? Tiểu cô nương áo lam quét mắt, kiêu ngạo hơn cả ông ta nói: -Con mắt nào của ông thấy ta xông vào Binh Bộ hả? Cửa Binh Bộ không cho người đứng, chỉ cho súc sinh đứng thôi sao? Dương Nhất Thanh giận tím mặt, quát lên: -To gan! Không biết trời cao đất rộng! Tiểu cô nương áo lam cười hì hì, xoay người thi lễ nói: -Ha ha, đa tạ đại nhân khen ngợi, một vị Dương đại nhân khác cũng từng khen ta như vậy. Vị Dương đại nhân kia học thức cao thâm, bản cô nương khiêm tốn thỉnh giáo ngài ấy, bây giờ mới thật sự biết trời cao đất dày đó, nếu nói trời cao bao nhiêu đất dày bao nhiêu, ông có biết vị Dương đại nhân đó hay không? Tiểu cô nương này cười tươi hấp dẫn người khác, khiến người ta nhìn thấy thật đáng yêu, nếu không phải lầm ầm ĩ ở Binh Bộ như vậy, Dương Nhất Thanh thật không đành lòng trách phạt nàng, hắn vừa buồn cười vừa tức giận nói: -Tiểu nữ tử kiêu ngạo ngông cuồng, bản quan là Binh Bộ Tả Thị Lang Dương Nhất Thanh, vì sao cô dẫn người đến Binh Bộ gây rối, còn vi phạm lệnh cấm cầm đao thương, mau nói cho rõ ràng, nếu không bản quan quyết không thả cô đi. Hửm? Cô nói Dương đại nhân, Dương đại nhân nào? Cô nương nói: -Dương Lăng Dương đại nhân. Ngài ấy dặn ta sớm ngày vào kinh tòng quân cống hiến, chẳng phải ta đã vội chạy đến Kinh sư đó sao? Kết quả thật tốt mà, bản cô nương tới rồi, cửa chính Binh Bộ không vào được, lại gặp phải tên khốn khiếp này nói chuyện vô lễ với bản cô nương, động tay động chân, ta không làm thịt gã, là vì nể mặt Dương đại nhân thôi. -Dương Lăng Dương đại nhân? Dương Nhất Thanh giật mình. Ông ta không hiểu được liếc nhìn thiếu nữ và những thanh niên mặt mũi ngăm đen, ăn mặc kỳ dị sau lưng nàng, trong lòng không khỏi nghi hoặc: -Dương đại nhân chiêu một kỳ nhân dị sĩ ở đâu vậy, một cô gái, để nàng tòng quân gì đây? Ặcchắc không phải là món nợ phong lưu gì đó của Dương đại nhân ở bên ngoài chứ? Vừa nghĩ như thế, ngữ khí của Dương Nhất Thanh lập tức cẩn thận hơn, Dương Ngọc quỳ rạp trên mặt đất giãy giụa la mắng: -Tiểu tiện nhân, ngươi vừa không có thẻ bài, lại không có lệnh phù, cửa chính Binh Bộ có thể để ngươi vào sao? Bản quan có ý tốt hỏi vài câu, người của ngươi lại đánh bản quan ngã xuống đất, Dương đại nhân, ngài phải làm chủ cho hạ quan đóAi da! Cáo trạng xong, bị ba người cầm đao gõ thẳng vào đầu mấy cái, gã vội vàng ngậm miệng oán hận. Dương Ngọc hôm nay đến Binh Bộ vì chạy quan nên mới đến, sắp năm mới rồi, Lục Bộ đều đã phong nha phong ấn, có điều Dương Nhất Thanh chưa mang theo gia quyến vào kinh, ông ta sẽ ngụ ở tiểu viện mà lúc trước Lưu Đại Hạ ở, coi Binh Bộ là nhà. Dương Ngọc tức tối vì bị huynh đệ của Trương Vĩnh chiếm mất vị trí Chỉ Huy Sứ, tính toán Dương Nhất Thanh vẫn luôn không có tính cảm gì đối với nội hoạn, bản thân mình và ông ta cùng họ, năm trăm năm trước là người một nhà, cho nên mang theo lễ vật, muốn thông qua Binh Bộ, tạo áp lực cho Cẩm Y Vệ, lại nói với Lưu công công một tiếng, chức quan này có lẽ sẽ tới tay. Không ngờ Dương Nhất Thanh một mực đẩy đưa, hai người giằng co cả nửa ngày, Dương Ngọc cũng không mò được lời hứa đồng ý, lại không nhận được tin tức cự tuyệt. Dương Nhất Thanh chỉ dựa vào một phần bổng lộc, không có đường kiếm tiền khác, đang lo lắng không lo được việc mừng năm mới, phần lễ vật này thật sự không khách khí mà nhận lấy. Nhận lễ lại không làm việc, làm Dương Ngọc buồn bực không thôi, y nhanh chóng cáo từ ra khỏi Binh Bộ, vừa vặn nhìn thấy một vị cô nương xinh đẹp ngọt ngào dẫn theo vài người đang nói chuyện trước cửa. Dương Ngọc xưa nay háo sắc, cô gái này dung mạo xinh đẹp, có vẻ phong tình hơn các cô nương trong Kinh sư, làm tên sắc quỷ nổi lòng dâm tà, không khỏi cười dâm tiến lên gọi "Tiểu nương tử", lôi kéo làm quen. Tống Tiểu Ái nhìn thấy bộ dạng ti tiện của gã thì tức giận, Dương Ngọc ương ngạnh đã quen, thấy cô nương này vải thô áo lam, cũng không giống như cô nương của gia đình giàu có, căn bản lười hỏi thân phận nàng, còn cho rằng là nữ nhi hay muội muội của binh lính nào đó, hai bên cũng chưa hỏi rõ thân phận của đối phương, móng vuốt của gã đã sờ lên vai của cô nương người ta rồi. Tống Tiểu Ái là người đứng đầu Lam Choang, trong mắt hán tử Choang gia chính là công chúa là vua đó, vừa thấy thủ lĩnh chịu nhục, tiểu cô nương lại nổi giận, bọn họ lập tức đồng loạt xông lên, xuất ra binh khí, bắt hết Dương Ngọc và mấy trên thuộc hạ. Quan binh ở cửa thấy thế liền tiến lên giúp đỡ, lần này xong rồi, hô vọng sang con đường đối diện, hơn một trăm người lao đến, làm những quan binh này hoảng sợ, vội vàng lui lại giữ cửa, phái người thông báo cho Dương Nhất Thanh. Dương Nhất Thanh có nghe qua thanh danh Dương Ngọc, tiểu tử này háo sắc, nhưng lại không thích nữ tử thanh lâu, gã đặc biệt thích câu dẫn phụ nữ nhà lành, chuyên đùa giỡn cô nương tức phụ, nếu là tiểu quả phụ có dung mạo xinh đẹp lại càng thèm chảy nước miếng, vị cô nương này nói tám chín phần mười là sự thật. Ông ta nhìn Dương Ngọc một cái, thầm nghĩ: -Nếu cô nương này thật sự là người trong lòng của Uy Quốc Công, cái vỗ này của ngươi đã vỗ nhầm rồi. Có điều nói đi nói lại, ngươi đúng là nên bị đánh. Dương Nhất Thanh vẻ mặt ôn hoà nói với Tống Tiểu Ái: -A, hóa ra là Dương Lăng Dương đạiỪm, Dương đại nhân hiện tại vinh dự thăng làm Uy Quốc Công, nên xưng Quốc Công gia. Ha hả, hóa ra cô nương là Uy Quốc Công mời vào kinh, Quốc Công gia bây giờ không có ở Kinh sư. ẶcHay là để bản quan nhân dẫn cô đến phủ Quốc Công đi. Đúng rồi, một phen hiểu lầm, cô nương còn chưa thả Dương đại nhân ra, trên đường nhiều người, để người qua đường nhìn thấy thì không hay lắm. Tống Tiểu Ái nhướng mày liễu, vui mừng nói: -Quốc Công gia? Lớn hơn cả Tổng Đốc nhỉ? Ha ha, Dương đại nhân lại thăng quan rồi! Nàng thích thú nói xong, cao thấp đanh gia, vị quan trước mắt này râu dài, mặc dù không dài như của cha Ngũ Hán Siêu, nhưng cũng không tính là ngắn. ỪmHẳn là người đứng đắn. Tống Tiểu Ái liền rất rộng rãi khoát tay một cái nói: -Được rồi, ông là Binh Bộ Thị Lang, luận phẩm bậc hai ta cao ngang nhau, luận quyền lực ông quản lý ta, ta sẽ nể mặt ông, thả cái thứ đui mù này ra. Dương Nhất Thanh ngạc nhiên nói: -Phẩm bậc? CôCô rốt cuộc có thân phận gì? Tống Tiểu Ái nói: -Ta là quan Tham tướng binh Choang gia Quảng Tây Tống Tiểu Ái, Hoàng thượng ban hàm Tổng Binh, hắn mạo phạm ta, có tính là xúc phạm quan trên không? Ta có thể mang thị vệ đến Binh Bộ không? Dương Ngọc được người ta thả ra, vừa nghe thân phận cô nương người ta lại ngẩn cả ngươi, nằm sấp ở đó ngây ngẩn quên cả đứng dậy. Dương Nhất Thanh cũng nghe nói qua vị nữ anh hùng này, không khỏi kính nể hẳn, chắp tay nói: -Hóa ra là Tống đại nhân, ai nha, mau mau mời vào, binh lính coi cửa cũng thật không quy củ mà, sao biết thân phận đại nhân mà lại không thông báo chứ! Tống đại nhân, Trương công công, mau mau mời vào. Tống Tiểu Ái nghe xong mặt nóng bừng. Việc này không thể trách binh lính coi cửa, Dương Lăng truyền tin cho nàng thông qua quân dịch, trong thư cũng không nhắc đến chuyện mình đã thăng làm Quốc Công, chỉ nói với nàng Ngũ Hán Siêu đã sắp xếp đến Binh Bộ, bảo nàng khi vào kinh đến Dương phủ trước, còn phải nghĩ cách sắp xếp cho nàng nữa. Nhưng nàng nôn nóng gặp tình lang, vừa vào kinh liền chạy đến Binh Bộ, tới trước cửa chỉ thẹn thùng nhỏ nhẹ nói muốn gặp Ngũ Hán Siêu. Ngũ Hán Siêu hiện giờ không có ở trong Binh Bộ, y vừa đến Binh Bộ cũng không quen biết nhiều người lắm, tên lính lười để ý nàng, kết quả Dương Ngọc thấy mỹ nhân sáng mắt lên, bước lên bắt chuyện, mới tạo thành cục diện này. Dương Nhất Thanh dẫn hai người vào nha môn Binh Bộ. Dương Ngọc bò người dậy, căn bản không ai để ý tới gã, ngẫm nghĩ thấy cô gái này bất kể là quan hệ cá nhân với Dương Lăng hay là chức quan đang làm, căn bản không phải là người mà một Thiên Hộ như gã có thể đụng tới, chỉ đành nuốt cục tức này xuống mà cút xéo. Dương Nhất Thanh mời hai người vào phủ, bảo người dâng trà lên, ba người đàm đạo một phen. Ông ta cố ý tiết lộ ý đồ của Dương Ngọc cho Trương Vĩnh nghe. Trương Vĩnh vừa nghe tên khốn kiếp kia vừa đến đoạt vị trí của huynh đệ ông ta, hận đến nghiến răng, sớm biết có chuyện này, ban nãy ông ta cũng muốn đánh Dương Ngọc một trận. Tống Tiểu Ái hỏi tình hình Dương Lăng thăng quan, nghe nói thăng lên Quốc Công, hiện tại hắn đã không nắm quyền trong triều, trong lòng không khỏi có chút mất mát. Nàng lại không quan tâm chuyện thăng quan, vấn đề là nàng và Ngũ Hán Siêu còn chưa thành thân, cũng không thể đến chỗ của y ở đi. Nàng vốn là tướng lĩnh trong quân không thuộc biên chế quân đội chính quy, nếu không thể có sự sắp xếp danh chính ngôn thuận, lẽ nào phải ở trong Dương phủ ăn cơm chùa sao? Hơn nữa mang theo hơn trăm người, đều ôm mộng kiến công lập nghiệp, vợ đẹp con ngoan, bây giờ phải sắp xếp thế nào đây? Tiểu cô nương tạm thời bỏ qua tâm tư nhớ tình lang, hàng lông mày đen nhánh cau lại buồn rầu. Nàng đánh Dương Ngọc, Trương Vĩnh đang thấy hả giận, hơn nữa cũng hận không thể quấy rối người của Lưu Cẩn nhiều hơn nữa, trong lòng cân nhắc, ông ta cũng đã nghĩ ra một biện pháp. Trương Vĩnh cười khà khà nói: -Tống Tổng Binh đừng sốt ruột. Lát nữa rời khỏi đây, ta sẽ đi xin chỉ sắp xếp chỗ cho ngài, bảo đảm oai phong lẫm liệt, Dương Ngọc kia cũng được, người nào đó sau lưng gã cũng được, không ai dám gây phiền phức cho ngài, còn có thể sắp xếp cho nhân mã của ngài. Tống Tiểu Ái là do Dương Lăng gọi vào kinh, Trương Vĩnh cũng không có nhiều kiêng kỵ lắm. Ông ta nói rõ ý đồ mình tới đây với Dương Nhất Thanh, nhờ ông ấy ủng hộ Mâu Bân từ góc độ của nha môn Binh Bộ. Đấu tranh trong quan trường của ông ta và Lưu Cẩn ra sao, Dương Nhất Thanh tự nhiên hiểu rõ. Ông ấy cũng không muốn để Lưu Cẩn nắm giữ Cẩm Y Vệ, khống chế Kinh doanh, dĩ nhiên gật đầu đáp ứng. Mọi người nói chuyện hòa thuận, Trương Vĩnh liền dẫn theo Tống Tiểu Ái cáo từ rời đi. Hai người mới vừa ra khỏi cửa chính Binh Bộ, một con ngựa chạy như bay tới, Tống Tiểu Ái tinh mắt, người nọ còn chưa xuống ngựa, nàng đã vui vẻ kêu: -Hán Siêu! Cất bước tiếp đón. Ngũ Hán Siêu thấy Tống Tiểu Ái tới, không khỏi mừng rỡ, hắm bấm ngón tay tính ngày, Tiểu Ái hẳn cũng sắp đến rồi, chỉ có điều không biết cụ thể ngày nào, không ngờ vừa mới trở về từ phủ Uy Quốc Công liền nhìn thấy nàng. Hai người lao tới nhau, bốn mắt nhìn nhau, Tống Tướng quân ngang ngược lập tức biến thành tiểu nữ nhân ôn nhu dịu dàng. Hai người liên miên nói chuyện một cách ấm áp, hoa tuyết theo gió tung bay bên cạnh họ, trong mắt họ dường như cơn gió tuyết này cách thật xa thật xa vậy. Hai người đầu tiên nói về nỗi khổ khi ly biệt, cuối cùng mới nói tới tình hình từ khi ly biệt tới nay, Ngũ Hán Siêu nghe nói nàng vừa đến đã đánh Cẩm Y Thiên Hộ Dương Ngọc, không khỏi cười khổ nói: -Muội đó, thật sự không biết trời cao đất dày mà, hoàng thân quan lớn ở Kinh sư rất nhiều, không thể so được với quê hương của muội, sau này không được như vậy nữa. -Ừm! Tống Tiểu Ái thầm kín đưa tình nhìn tình lang, vẻ mặt dịu dàng ngọt ngào cười: -Dương đại nhân râu rậm vừa rồi cũng nói như vậy, phải chăng trời cao đất dày là câu mà nam nhân các huynh thường dùng giáo huấn nữ nhân hả. Nàng không kìm nổi lại khoe khoang: -Muội thật sự biết trời cao bao nhiêu đất rộng bao nhiêu đó, huynh có biết không? Trương Vĩnh ban đầu nhìn qua còn cảm thấy ấm áo ngọt ngào, nhưng ông ta rũ ống tay áo đứng ở đằng xa, nhìn thấy một đôi tiểu tình nhân không coi ai ra gì, bây giờ sắp biến thành người tuyết rồi, rốt cục không nhịn được ho một tiếng nói: -Tống đại nhân, còn phải đi gặp Hoàng thượng nữa, ngài xem có phải -À! Tống Tiểu Ái lên tiếng, nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay dày của Ngũ Hán Siêu, dịu dàng nói: -Trương công công đáp ứng xin một việc cho muội trước mặt Hoàng thượng rồi, vậy muội mới có thể cùng huynh bên nhau lâu dài nha. Ngoan, chờ muội Ngũ Hán Siêu dở khóc dở cười, bị Tống Tiểu Ái đùa giỡn đã trở thành thủ đoạn ve vãn của đôi tiểu tình nhân này từ lâu rồi, đã lâu không gặp, Tống Tiểu Ái bỗng nhiên nghịch ngợm, Ngũ Hán Siêu cảm thấy đặc biệt thân mật. Tống Tiểu Ái trước mặt tình lang bước đi cũng trở nên động lòng người hơn, Ngũ Hán Siêu si mê nhìn vòng eo nàng đong đưa quyến rũ, bộ pháp nhẹ nhàng tựa như hoa tuyết. Một thị vệ dắt ngựa đến cho Tống Tiểu Ái, nàng nhận lấy cương ngựa, bám lấy yên ngựa, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại cười ha ha nói: -Muốn giáo huấn người của Tống Tiểu Ái, đều phải trả giá đắt đó. Nàng trơ minh lên ngưa, vỗ vỗ bờm ngựa, cười khanh khách nói: -Vì sao rùa trọc đầu, hại huynh suy nghĩ đến mất ngủ mấy đêm rồi? Bây giờ muội nói cho huynh biết, trời, có hai bờ mông cao, đất, không dày ba tấc, còn về tại sao, nghĩ chưa ra thì về nhà nghĩ tiếp. Ngũ Hán Siêu nghiêm mặt, hừ một tiếng, đầy thâm ý nói: -Ừ, nghĩ không ragia pháp hầu hạ. Tống Tiểu Ái đỏ mặt, hờn dỗi trừng mắt nhìn y, ngẫm lại Ngũ Hán là đứa bé siêu cấp tò mò, đêm nay tám chín phần mười không ngủ yên rồi, y nghĩ đến câu đố mà mình ra, chính là nghĩ đến mình, không khỏi vui vẻ cười rộ lên. Trên nền tuyết, tiếng cười như tiếng chuông ngân vang vọng lại, con ngựa đã đi thật xa rồi Ngũ Hán Siêu cười khổ phủi phủi hoa tuyết trên mũ. Câu đố lần trước hại y mất mấy đêm không ngủ, phải cầu xin dụ dỗ Tống Tiểu Ái mới nói đáp án cho y biết. Không ngờ lần này lại ra một câu khác cho y. Sau trò trêu ghẹo thì đoán câu đố dường như đã trở thành thủ đoạn thứ hai mà Tống Tiểu Ái dùng để tra tấn y, hơn nữa càng chơi càng nghiện, có chút không biết mệt rồi. Tâm nhãn của Trương Vĩnh mặc dù kém hơn Lưu Cẩn, nhưng cũng không kém ông ta bao nhiêu, ông ta mang Tống Tiểu Ái tới Báo Viên, để nàng đợi bên ngoài, đi như làn khói đến gặp Hoàng thượng. Chính Đức đang xem tấu chương, Trương Vĩnh coi sóc sự vụ an toàn trong Báo Viên, cũng là thường khách, cho nên Chính Đức thấy ông ta liền tùy ý lên tiếng chào hỏi, miễn cho hắn khỏi hành đại lễ, tiếp tục xem tấu chương. Trương Vĩnh xê dịch bếp lò đỏ lửa đến trước Hoàng thượng, cung kính đứng một bên, chỉ thấy Chính Đức Hoàng thượng nhìn tấu chương lắc đầu nói: -Lần trước Ninh Vương dâng sớ thỉnh cầu xin Tam Vệ, trẫm không cho phép, chỉ bảo quan phủ địa phương tăng cường diệt tặc, duy trì trị an, nhưng Tuần Phủ Giang Tây này cũng quá vô năng, cường đạo càng bắt càng nhiều. Ngươi xem, Ninh Vương thượng tấu nói, đạo tặc hoành hành, thường xuyên vào vương phủ mà trộm, nhân lực gia đinh vương phủ có hạn, hơn nữa cung điện nhiều năm chưa sửa chữa, đường đường là vương phủ mà có rất nhiều phòng ở vừa mưa là bị dột, cũng thật đáng thương mà. Trương Vĩnh cười theo, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ nói: -Chẳng lẽNinh Vương lại thỉnh cầu xin Tam Vệ rồi sao? -Vậy thì không có, y nóiNgói lưu ly của vương phủ bị giẫm hư rất nhiều, hoặc là mưa gió phá hủy, nếu phải thay mới, ước chừng hai ba vạn miếng. Đây là do Hoàng gia xây dựng, y không tự làm chủ được được, nên xin chỉ của trẫm. Chính Đức mặt mày ủ rũ nói: -Tiền thuế biển Giang Nam đã chuyền vào kinh rồi, ừ, cái này mới khai trương, trước sau chỉ có vài tháng, rất nhiều thương nhân ngoại quốc còn chưa kịp giao dịch với Đại Minh, tiền thuế đã sắp vượt qua cả tiền thuế năm ngoái ba trấn Giang Nam nộp lên rồi, đã giúp trẫm một ơn huệ lớn nha, bằng không lương bổng cuối năm phát cho bách quan, chi phí khao thưởng tam quân, phí chuẩn bị lễ mừng năm mới, toàn bộ cũng không biết từ đâu mà ra. -Theo trẫm thấy, thêm hai năm nữa thì cuộc sống có thể tốt hơn rồi, nhưng hai năm này cũng không dễ sống nha. Ninh Vương muốn đổi ngói lưu ly, sửa chữa vận chuyển, thêm vào sửa chữa những chỗ khác, lại phải tốn mớ bạc lớn, bảo trẫm lấy đâu ra chứ? Nhưng sửa chữa vương phủ vốn là chuyện mà Hoàng gia chu cấp, ngày lễ ngày tết Ninh Vương dâng lễ rất rộng rãi, chỉ đổi ngói lưu ly mà thôi, trẫm làm sao cự tuyệt đây? -Phải phải phải. Trương Vĩnh đang tính chuyện xấu, nói Hoàng thượng phái Lưu Cẩn nghĩ cách, lại nghe Chính Đức lẩm bẩm: -Ừ, đề nghị mà Lưu Cẩn phê trong tấu chương không tệ. Trẫm không để ý đến chuyện của y, chỉ truy cứu chuyện đạo tặc hoành hành, cho phép y khôi phục binh mã Tam Vệ, tăng cường diệt đạo, bảo vệ an toàn của vương thất, ha ha, tránh đi không để lại dấu vết gì chuyện y muốn bạc muốn ngói. Trương Vĩnh nghe nói quan trong Ninh Vương Phủ cuối năm vào kinh tặng lễ cho Hoàng thượng, lại chuẩn bị một phần hậu lễ cho Lưu Cẩn. Có điều ông ta và Ninh Vương không có qua lại gì, lười so đo chuyện này. Vừa hay nhân cơ hội này nói ra mục đích mình đến đây: -Đúng vậy, Hoàng thượng. Bất kể trị vì thiên hạ ra sao, cũng luôn có một vài kẻ to gan làm loạn trái pháp luật. -Đừng nói ở địa phương, năm trước Dương Lăng ở Kinh sư bị sơn tặc cướp, Hầu phủ bị mấy trăm tên cường đạo công kích, có thể thấy những sơn tặc này gan to cỡ nào. Còn ở Đại Đồng, tà giáo trà trộn vào quan phủ làm quan, câu kết giặc ngoài, nếu không phải đại trí đại dũng của Hoàng thượng ngăn chặn được cơn sóng dữ này, đổi thành người khác không biết còn hại thế nào nữa. Chính Đức nhớ tới ở núi Bạch Đăng, nếu không phải Dương Lăng ổn định được Hoa Đương, đang chần chừ không quyết, Vương Thủ Nhân kịp thời đưa binh đến cứu viện, nói không chừng thật sự tái diễn sự biến Thổ Mộc Bảo, không khỏi liên tục gật đầu. Trương Vĩnh nhân cơ hội nói: -Lão nô nghe nói Vĩnh Phúc điện hạ vì Thái Hoàng Thái Hậu cầu phúc, muốn xuất gia tu hành, để được yên tĩnh, ni am được xây ở ngoại ô, trách nhiệm bảo hộ cũng không thể không coi trọng nha. Tuy nói điện hạ đã xuất gia, nhưng trong mắt người trong thiên hạ, vẫn là nữ nhi của Tiên đế, ngự muội của đương kim Hoàng thượng, nếu có đạo tặc nào đó để ý đến, vậy thật sự không xong đâu. -Xuất gia? Thần sắc trên mặt Chính Đức trở nên quái dị: -Xuất gia xuất gia. Muội tử này sớm muộn gì cũng lao đến Dương gia thôi, chuyện này phải giúp muội muội gạt người. Tuy rằng Trương Vĩnh đáng tin, nhưng chuyện hạ phẩm giá này vẫn không nên nói với ông ta thì hơn. -Có điềuHắn nói cũng đúng, phủ Phò mãà, không phải, là am ni cô to như vậy, cũng chỉ phái vài cung nữ theo xuất gia, không có một nam nhân nào, đừng nói là an toàn, nếu cung nữ nào đó xuất cung thông đồng lung tung với nam nhân, ôm bụng muốn làm lớn, vậy há chẳng phải là ngay cả muội muội cũng không tự bảo vệ được sao? Thật đúng là nên tìm người bảo vệ, nếu khôngbảo Lưu Cẩn phái vài người Đông Xưởng bao vây am ni cô lại? Trương Vĩnh vừa nhìn sắc mặt y, vừa nói: -Hoàng thượng chắc còn nhớ quan Tổng Binh Lang Binh Tống Tướng quân mà khi tiêu diệt giặc Oa ở Giang Nam, phải điều động Lang Binh Quảng Tây, Hoàng thượng đích thân ban chiếu bổ nhiệm? Đó là một vị nữ tướng, dũng mãnh thiện chiến, nhiều lần đánh bại giặc Oa, lập được chiến công hiển hách cho Đại Minh ta, vô cùng trung thành với triều đình. -Vị nữ Tướng quân này chức quan nhàn tản, việc này khôngSắp tết rồi, nàng vào kinh thăm viếng Dương Lăng đại nhân, trùng hợp bị lão nô bắt gặp. Lão nô nghĩ, vị nữ tướng này võ nghệ đã cao, lại là nữ nhân, nếu Hoàng thượng mời nàng bảo vệ ni am, ra vào rất thuận tiện, còn không tạo nên tin đồn, cho nên liền vội vàng giữ nàng lại, vội đến gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng cảm thấy thế nào? Chính Đức vừa nghe mặt mày hớn hở, xếp tấu chương lại nói: -Rất tốt rất tốt, phiền ngươi nghĩ thay cho trẫm, ưmđể một vị nữ tướng bảo vệ ngự muội, chủ ý này tốt vô cùng. Y nói đến đây lông mi run lên, trong lòng chợt nghĩ: -Ngàn dặm vào kinh thăm soái cũ? Nàng không phải làlà người Dương khanh chọn trúng chứ. Nếu vậy là đã tìm một tình địch cho muội tử rồi, nàng không làm việc xấu mới lạ đó. Chính Đức nghĩ như vậy, lại khéo léo từ chối nói: -Vị Tống Tướng quân này năm nay bao nhiêu tuổi vậy? Ở trong kinh không có thân nhân sao? Nàng là thủ lĩnh Choang gia, giữ nàng ở trong kinh, nàng đồng ý sao? Hơn nữaNàng là nữ nhân, binh tướng dưới tay nàng chắc không phải đều là nữ binh chứ? Toàn bộ lại không thể ở trong ni am, trẫm lấy danh nghĩa gì mà sắp xếp đây? Không ổn, không ổn. Trương Vĩnh nói: -Vị Tống Tướng quân này đã có hôn ước với Binh Bộ Kiêu Kỵ Tướng Quân Ngũ Hán Siêu, cho nên giữ nàng lại trong kinh, nghĩ chắc nàng sẽ đồng ý thôi. Để cho nàng bảo vệ ni am, chỉ là vì tiện cho nàng ra vào xin chỉ thị, tuần sát an toàn, nhân mã của nàng dĩ nhiên là trú ở bên ngoài am. Còn về danh nghĩa, cũng rất dễ dàng, Dương Lăng chẳng phải thăng làm Uy Quốc Công sao, bảy tòa Hoàng trang của Hoàng thượng đã thiếu một người trông coi rồi, chi bằng phong cho Tống Tướng quân chức vị Thống Lĩnh Ngự tiền Thân quân này, vừa trông giữ Hoàng trang, lại bảo vệ ni am, một công đôi việc. Chính Đức Hoàng Đế vừa nghe nàng đã có nhà chồng, lập tức tươi cười chân thành nói: -Có thể được, có thể được, biện pháp này tốt, vậy ngươi lập tức truyền ý chỉ của trẫm, bổ nhiệm Tống Tướng quân làm Thống lĩnh Thị vệ Thân quân Ngự tiền, thay trẫm quản lý Hoàng trang kiêm Tướng quân Hộ pháp Hoàng am. Trương Vĩnh gãi đúng chỗ ngứa, ông ta đang muốn lĩnh chỉ lui ra, Chính Đức đột nhiên nói: -Ngươi vừa nóiTrẫm lại nghĩ tới, thiên hạ không yên tĩnh, Dương Lăng phụng chỉ đi Bá Châu kê biên tài sản Ảm Dạ, chỉ để Hình Bộ phái ít sai dịch đi theo, cũng không thỏa đáng lắm. Không được, không được, rất không an toàn. Y đứng dậy, thong thả bước vài bước trong phòng, hỏi: -Tống Tướng quân vào kinh, mang theo bao nhiêu thị vệ? Trương Vĩnh vội nói: -Dẫn theo hơn trăm thị vệ, đều là võ sĩ giỏi giang. Chính Đức lắc đầu nói: -Không đủ, không đủ, ngươi đi truyền chỉ, chọn ra một số cường binh trong Kinh doanh, khoảng một ngàn người, giao cho Tống Tướng quân. Nàng là Hộ pháp Hoàng am, Dương khanh vì chuẩn bị xây dựng Hoàng am mà đi Bá Châu kê biên tài sản, như vậy cũng coi như trùng hợp. Dù sao hiện tại ni am chưa xong, nàng cũng không có gì để làm, bảo nàng mang binh đi Bá Châu, đuổi theo Dương khanh trước tiên bảo vệ cho hắn, ha ha! Trương Vĩnh thán phục nói: -Hoàng thượng chăm sóc thần tử, yêu thương Uy Quốc Công, lão nô cảm phục vô hạn. Lão nô liền đi truyền chỉ. Trương Vĩnh ban đầu còn cho rằng Hoàng thượng sẽ gặp mặt Tống Tiểu Ái, không ngờ Hoàng thượng sảng khoái đáp ứng như vậy, ông ta cả người nhẹ nhàng lui ra ngoài. Chính Đức cười híp mắt nhìn ông ta rời đi, thầm nghĩ: -Hộ pháp Hộ pháp, muội muội còn chưa qua cửa, trước hết đi bảo vệ muội tế tương lai cũng không tệ. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân Dương Lăng lớn hơn y vài tuổi, Chính Đức tưởng tượng dáng vẻ Dương Lăng nghiêm túc gọi y một tiếng đại ca, đã cảm thấy chiếm được tiện nghi cực lớn, trong lòng vui vẻ, hoàn toàn không nghĩ đến cái giá phải gả muội tử cho người ta. Chính Đức Hoàng Đế không biết kiềm chế tự cười ngây ngô một lát, lại cầm lấy bản tấu chương mà Lưu Cẩn phê qua kia, nhìn chăm chú nhấc bút son phê thêm một hàng chữ nhỏ: -Đồng ý kiến nghị của Lưu Cẩn, cứ chiếu theo đó mà làm!