Ninh Vương phủ giăng đèn kết hoa, chuẩn bị tiệc rượu, đánh chiêng gõ trống, rộn ràng vui mừng. Quan viên đến phủ chúc mừng người đông chen chúc nhau, mọi người thường nói "tể tương môn tiền thất phẩm quan", đường đường là một ái thê của Phiên Vương cũng không thể nhìn thành một nữ nhân sống dựa vào nhan sắc, nơi đó chính là bộ mặt của một vị Vương gia, ai dám không đến chúc mừng?
(Tể tương môn tiền thất phẩm quan: Ý nói người gác cổng nhà Tể tướng cũng ngang quan thất phẩm)
Trước cửa Vương phủ ngựa xe như nước, khách khứa đông nghịt, ai muốn đến thì phải tặng hậu lễ, chuyện này đã khiến đám quan viên phải vắt óc suy nghĩ, cuối cùng người nho nhã thì tặng cầm- kỳ- thi- họa, kẻ thông tục thì tặng vàng bạc châu báu, vì quà nhiều quà tặng nên mấy trướng phòng của Vương phủ bận rộn luôn chân luôn tay luân chuyển.
Ninh Vương mặt mày hớn hở, ngồi trên ghế cao, vuốt ve chòm râu dài tới ngực, kiêu ngạo đón nhận yết kiến của quan viên tam ti. Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi quan viên đến đông đủ thì cửa lớn vương phủ sẽ đóng lại, sắp đến thời điểm phát động binh biến, thời khắc này, trong lòng lão không có chỗ cho sự thấp thỏm lo âu, căng thẳng hồi hộp, bây giờ chỉ có sự hưng phấn.
Đại sư Hồng Anh Hội công vương Tăng Vũ, đạo tặc hồ Bà Dương Lăng Thái, Ngô Nhập Tứ, Đại Cẩu Tử, Giang Tứ Thập, thủ lĩnh của các bang hội lưu manh bản địa vùng Giang Tây Lăng Thập Nhất, đạo tặc Động Đình Dương Tử Kiều ... đều tập trung ở hậu đường vương phủ. Mọi người mặc trang phục, đeo gươm cầm kiếm, mặt mày hung dữ, đằng đằng sát khí.
Từ xưa đến nay, những người không sợ tạo phản nhất chính là những người này, việc mà họ làm từ trước chính là những phi vụ mua bán có liên quan đến máu, có cơ hội xưng vương phong tướng, cắt đất phong hầu, vì sao lại không làm? Bọn họ xoa tay, xắn tay áo lên, đợi cơ hội thể hiện.
Tiệc rượu đã bắt đầu, Ninh Vương Gia mặt mày tươi cười, đứng dưới bức phú chữ thọ màu vàng, trước mặt bày một tấm hoành án, bên trên bày một mâm đào mừng thọ và rất nhiều trái cây. Ái thiếp của lão Sênh Hàn cô nương nhanh nhẹn bước tới cùng với bốn thị nữ, nàng ta nhẹ nhàng hành lễ với lão, rồi cười nói, bước đến bên cạnh lão một cách tự nhiên.
Sênh Hàn là cô nương 17 tuổi, dáng người thướt tha cao gầy, nàng mặc một bộ áo tơ tăm dệt kim quan màu xanh lục, bên ngoài khoác bỉ giáp màu hồng nhạt, eo mặc một chiếc váy gấm màu vàng nhạt kết hoa, chân đi giày hoa đế cao. Mái tóc đen óng được buộc lệch sang một bên, búi tóc mây gọn gàng, cử chỉ đoan trang, dịu dàng, khuôn mặt trái xoan khẽ ửng hồng, tất cả đều toát lên vẻ yêu kiều, sắc đẹp làm lay động lòng người của nàng.
Cách trang điểm của nàng vừa toát lên sự đáng yêu, xinh đẹp, phù hợp với không khí vui mừng mà trang nhã của buổi tiệc hôm nay, nhưng nó vẫn là một bộ y phục tương khá bình thường, bởi dù sao thì phía trên nàng vẫn còn Lâu vương phi và Trắc vương phi, vương gia vì nàng mà tổ chức sinh nhật lớn như vậy, thì đã là một vinh hạnh lớn nơi hậu cung, nếu như tổ chức long trọng hơn thì khó tránh khỏi sau này nàng sẽ dựa vào sự ủng ái này mà kiêu căng. Trang phục và cách trang điểm bình thường như vậy đã cho thấy nàng là một người có chừng có mực, dễ được người khác yêu quý.
Vị cô nương Sênh Hàn này không biết Vương gia muốn khởi binh tạo phản ngay tại lúc này, nàng vẫn ngây thơ cho rằng Vương gia đang tổ chức sinh nhật cho mình, nàng đắc ý vui mừng bước đến bên phải Ninh vương gia và đứng lui xuống sau, khuôn mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc nhìn bóng lưng của vương gia.
Ninh Vương cười ha ha, vuốt ve chòm râu dài, tay phải giơ cao chén rượu, kìm chế sự kích động đang dâng trào trong lòng, bước chầm chậm tới trước án. Hôm nay một khi đã khởi sự, bất luận thất bại hay thành công, thì cũng không có đường quay đầu lại, hoặc là trở thành Hoàng đế, hoặc là trở thành ma nơi đất khách quê người, một quyết định trọng đại như vậy, lão không cho phép bản thân được kích động.
Văn võ quan viên biết Ninh Vương có lời muốn nói, họ vội vàng đứng thẳng người, mắt tập trung về phía lão. Ánh mắt của Ninh Vương khẽ chuyển động, nhìn văn võ quan viên một lượt, đột nhiên nụ cười trên mặt lão tắt ngúm, ly rượu trong tay bị ném mạnh xuống đất.
Tạo phản, cả đời này cũng chỉ có một lần duy nhất, Ninh Vương Gia cũng chưa bao giờ luyện tập. Mặc dù, lão định ném vỡ ly rượu để đặt hiệu cho mưu kế, nhưng lại quên mất rằng chiếc ly này không phải là chiếc ly trống. Trước khi chiếc ly này ném xuống đất, trước tiên phải giơ lên cao, trong khoảng thời gian giơ lên thật không ngờ nó đã tạt thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Sênh Hàn cô nương. Không có sự đề phòng gì, đại mỹ nhân kêu thét lên một tiếng, ôm lấy mặt, lảo đảo lui về sau hai bước.
Văn võ quan viên nhìn thấy vậy lập tức sợ ngây người, cung điện rộng lớn như vậy tức thì yên lặng như tờ, ngay cả tiếng một cây trâm rơi xuống đất cũng nghe thấy rõ ràng. Ninh Vương gia đã nhìn thấy gì? Vì sao lại tức giận như vậy?
Ninh Vương hướng cổ về phía trước nhìn, vẻ mặt khó hiểu, chăm chú quan sát, mới phát hiện ra chiếc ly bị ném xuống đất đang nằm trên tấm thảm màu đỏ được trải từ cửa lớn đến phía trước cái bàn, cho nên nó không hề bị vỡ vụn. Mặt già Ninh Vương gia liền đỏ lên, nhìn thấy Lưu Dưỡng Chính và Lý Sĩ Thực đang nhìn lão với ánh mắt khó hiểu, lão vội vàng hắng giọng một tiếng, đập mạnh tay xuống bàn hét:
- Người đâu!
- Có!
Phía trước vội vàng đáp lại, 200 00 thị vệ Vương phủ mặc khôi giáp, tay cầm cương đao, sát khí đằng đằng xông vào đại điện. Văn võ quan viên vừa nhìn thấy đã kinh hãi, khung cảnh trở nên hỗn loạn.
- Mọi người không được hoảng loạn, không được hoảng loạn! Vương gia có lời muốn nói!
Lưu Dưỡng Chính cao giọng hô lớn, xoay người lại vái chào Ninh Vương và nói:
- Vương gia, xin mời!
Đôi mắt của Sênh Hàn cô nương bị rượu mạnh tạt vào, đỏ ngầu lên, cô không thể nào kiên trì được nữa nên vội vàng lên tiếng:
- Vương gia, tiện thiếp ... mắt của tiện thiếp không thể chịu được nữa rồi, xin Vương gia thứ lỗi cho thiếp được cáo lui.
Ninh Vương gia nhìn thấy cô nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy thành hai hàng dài, rồi nhớ đến ly rượu không vỡ lúc nãy, cảm thấy hôm nay là ngày khởi sự nghiệp lớn, liên tiếp xảy ra hai chuyện xui xẻo, cảm thấy có chút bất lợi. Lão không khỏi nhíu hàng hàng lông mày lại, không vui đáp lại:
- Lui xuống!
Ái thiếp Sênh Hàn nhanh chóng được hai a hoàn đỡ dậy, vội vàng chạy về hậu trạch, múc nước rửa mắt, nhưng nàng ta vẫn không biết được rằng bản thân vừa mới chọn giận Ninh Vương.
- Chư vị!
Sau một hồi ồn ào, tâm trạng của Ninh Vương đã dịu lại, chăm chú quan sát những khuôn mặt đang biến sắc của đám quan viên. Nhìn đám người này bị khống chế bởi cương đao sắc bén của đám thị vệ cường tráng, sự tự tin của Ninh Vương càng được nhân lên, lão bước lớn về phía trước, giọng nói cũng đã ổn định và cao vút:
- Bổn Vương hiện tại muốn tuyên bố một mật chỉ của Thái hậu, văn võ bá quan quỳ xuống nghe chỉ!
Người trên điện liên xôn xao, văn võ bá quan lúc này mới hiểu ra tại sao hành động khó hiểu lúc nãy của Vương gia, thì ra là Ninh Vương muốn truyền đạt mật chỉ của Thái hậu. Nhưng hậu cung không được tham gia vào chuyện triều chính, đây là quy định của Đại Minh, nội chỉ không được phép vượt qua khỏi cửa cung, trừ phi Hoàng đế băng hà, tân đế chưa lập. Hiện tại Thái hậu đột ngột truyền chỉ, hay là trong kinh thành đã xảy ra chuyện quan trọng cấp bách gì?
Văn võ quan viên lo sợ trong lòng, cùng nhau bàn tán to nhỏ. Đúng lúc ấy, Lưu Dưỡng Chính hét lớn:
- Chúng thần tử còn không mau quỳ xuống nghe chỉ?
Y nói xong liền phất áo choàng, quỳ xuống trước hô lớn:
- Thần nghe chỉ!
Lý Sĩ Thực khẽ mỉm cười, vội vàng làm theo, văn võ quan viên thấy vậy, cũng nhanh chóng rời tiệc, quỳ xuống. Ninh Vương cảm thấy lâng lâng trong lòng. Nhìn thấy chúng quan đã quỳ xuống, Ninh Vương liền hắng giọng một cái, cao giọng tuyên bố:
- Văn võ bá quan nghe đây, lúc Tiên đế còn sống, bất hạnh vì đã lâu mà không có con nối dõi, vì muốn thần dân trong thiên hạ được an lòng, nên đã nghe theo lời của gian thần Lý Quảng, nhận con nuôi của người dân, vốn dĩ là người muốn đợi có con ruột, thì sẽ tuyên bố lại chân tướng.
Nhưng không biết vì sao, Tiên đế vì bệnh mà chết bất đắc kỳ tử, Chính Đức kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, đứa con này không phải là con cháu của Chu Thị, nhưng lại kế thừa giang sơn của Chu gia ta. Dòng dõi hoàng tộc bị hỗn loạn, khiến cho liệt tổ liệt tông của ta phải chịu đựng sự sỉ nhục này. Chính vì vậy, bổn Vương, hôm nay, phụng theo mật chỉ của Thái hậu, lệnh ta khởi binh thảo tặc, vào triều giám quốc, mọi người có biết hay không?
Nói nhảm! Chuyện này ai mà biết được? Ninh Vương gia nói xong, cung điện giống như một một tổ ong vò vẽ bị chọc thủng, tất cả đều hoảng loạn, những tiếng ồn ào, kinh hãi, truy vấn, hò hét vang lên không dứt. Rất nhiều quan viên đứng phắt dậy, khuôn mặt đỏ bừng đầy kích động, nhao nhao đòi hỏi bằng chứng.
Giang tây tuần phủ Lâm Tuấn đứng phắt dậy, quát lớn một tiếng:
- Tất cả câm hết miệng lại!
Người này là một thư sinh nho nhã yếu ớt, dáng người thấp bé nhưng giọng nói thì lại không hề nhỏ, lời ông ta vừa dứt, ngay lập tức tất cả mọi người im lặng, cả đại điện im phăng phắc, Lâm tuần phủ bước lên trên một bước, chắp tay cao giọng nói:
- Ninh Vương Gia. Ngài nói ngài phụng mật chỉ của Thái hậu, xin hỏi, mật chỉ đang ở đâu? Mời ngài hãy lấy ra để chúng tôi được kiểm chứng.
Hai mắt Ninh Vương híp lại, cười lạnh đáp:
- Sự việc quan trọng, đương nhiên chỉ có khẩu dụ. Hơn nữa, Chính Đức tự biết mình không phải là người của Hoàng thất, nên đã hạ lệnh trông coi Thái hậu rất nghiêm ngặt, tùy tùng ra vào đều bị kiểm tra cẩn thận, làm sao người có thể truyền chiếu thư? Lời của bổn Vương, ngài không tin ta sao?
Lâm Tuấn cười lớn ha ha, cất cao giọng đáp lại:
- Không có ý chỉ do đích thân Thái hậu viết, dùng chứng cứ gì để chứng minh đương kim Hoàng thượng không phải là cốt nhục của tiên đế? Chỉ dựa vào lời nói một chiều của Vương gia, mà hi vọng có thể sai khiến quan viên trong triều chúng tôi tạo phản hay sao?
Ninh Vương giận dữ, xanh mặt nói:
- Khốn kiếp! Bổn Vương mà phải ăn nói bịa đặt sao? Ngươi không cần nhiều lời, bổn Vương lập tức khởi binh thảo tặc, Cô chỉ hỏi ngươi, có bằng lòng hộ giá hay không?
Ninh Vương vừa dứt lời, ngay lập tức tiếng giáp lá leng keng vang lên, hai tên thị vệ Vương phủ cầm chắc thanh trường đao sắc nhọn đã vọt tới phía sau người của Lâm tuần phủ, đứng hai bên, giống như hai con chim ưng đang nhìn chằm chằm vào một con gà nhỏ. Nhưng Lâm tuần phủ lại không hề sợ hãi, vặn cổ một cái, trợn mắt quát lớn:
- Ngươi nói cái gì? Hộ giá? Ngươi lại dám tự xưng ngự giá? Cũng biết bầu trời không thể có hai mặt trời, thần không thể thờ hai chủ, pháp chế của thái tổ còn đây, người nào dám to gan làm phản?
Thanh danh của Lâm Tuấn lan xa thiên hạ, ông là một trung thần nổi tiếng, Tạ Thiên lúc còn sống rất tâm đầu ý hợp với ông, còn nhiều lần tán thưởng tính tình chính trực của ông: làm người ngay thẳng, rất có khí khái. Từ năm Thành Hóa khi ông còn làm Hình bộ chủ sự, đã là một hạng lệnh nổi tiếng, bất luận người vi phạm quyền quý cao sang như thế nào, ông cũng đề xử lý theo pháp luật, ngay cả người nhà của Vạn quý phi danh tiếng ngút trời lúc đó cũng không ngoại lệ, người như vậy làm sao có thể vì một câu nói của Ninh Vương mà chịu phục tùng tạo phản?
Ninh Vương cắn chặt răng rồi hét lớn:
- Bắt hắn lại!
Hai thị vệ lập tức tiến lên trước một bước, giữ chặt lấy hai cánh tay của Lâm tuần phủ. Lâm Tuấn cố vùng vẫy nhưng không được, nhưng vẫn cố hét lớn:
- Thật to gan, ta là mệnh quan triều đình, tuần phủ Giang Tây, các ngươi dám bắt ta?
Sắc mặt của Án sát sứ Phương Vân Lâm Hổ vàng như đất, ngược lại Án sát phó sứ Chung Lương Minh thì lại có chút khí phách hơn, ông ta đứng thẳng người ra nói:
- Ninh Vương gia, ngài chỉ dựa vào lời nói, không có bằng chứng, lại tự ý trói bắt đại thần của triều đình, cái được gọi là Hoàng thượng không phải là con ruột của tiên đế, chẳng qua chỉ là một cái cớ, ngài muốn khởi binh tọa phản, cướp hoàng vị hay sao?
Ninh Vương bị y nhìn thấu tim đen, thẹn quá hóa giận, quát lớn:
- Tiên đế không có con, Cô phụng ý chỉ của Thái hậu giám quốc, chính là Hoàng đế là điều bình thường, tại sao lại gọi là cướp ngôi? Ngươi chẳng qua chỉ là một Án sát phó sứ nhỏ bé, lại dám khiển trách bổn vương, người đâu, bắt luôn cả hắn cho ta, lôi ra khỏi điện, lập tức chém đầu!
Hai người bị thị vệ kéo ra khỏi cửa, Lâm tuần phủ vẫn cố cao giọng quát mắng:
- Tặc tử không biết tự lượng sức mình, to gan nhòm ngó đến ngôi vị đại bảo, hôm nay tặc giết chết ta, ngày mai triều đình nhất định sẽ giết chết tặc!
Tiếng mắng xa dần, trên đại điện im lặng như tờ, một lát sau, hai tên thị vệ xách vào trong điện hai chiếc đầu người máu me vẫn còn đang chảy ròng ròng. Họ quỳ một gối, giơ cao chiếc đầu ngươì và nói:
- Khởi bẩm Vương gia, phạm quan Lâm Tuấn, Chung Lương Minh đã bị xử tử hình theo luật pháp!
Chúng quan viên len lén nhìn trộm, trước mắt họ chính là hai chiếc đầu người của hai viên quan trước đó vẫn còn lớn tiếng quát tháo, họ bị xách tóc, máu me be bét, nhìn xong mặt người nào người đất vàng như đất.
Ninh Vương lạnh lùng cười một tiếng, quắc mắt nhìn đám quan viên một lượt, hung dữ lên tiếng:
- Còn ai dám nghi ngờ về chiếu mệnh của Thái hậu, bước ra cho ta!
Trên điện im phăng phắc, không một ai dám bước ra, Ninh Vương tỏ vẻ đắc ý và nói:
- Bổn Vương sẽ gấp rút lãnh binh quay về triều, khôi phục tôn thất, các ngươi hãy nguyện ý cống hiến vì Cô, cùng nhau kiến công?
Đám người Lưu Dưỡng Chính, Lý Sĩ Thực và còn cả Bố Chính Sứ Trương Luân đã bị lão mua chuộc liền quỳ xuống trước tiên. Có người đi đầu, những người còn lại dễ dàng bị dao động, một mặt vì muốn được sống sót, một mặt đang ấm ủ ý nghĩ phụng theo ý chỉ của Thái hậu để tự lừa mình dối người, phần lớn các quan viên lần lượt quỳ xuống, nhưng trong số đó vẫn khoảng hơn 10 người, họ vẫn đứng đó, vừa không muốn quỳ gối theo Ninh Vương tạo phản, nhưng cũng không dám đề xuất kháng nghị để rồi trở thành một trung thần mất đầu, bộ dạng lúc này của họ vô cùng thê thảm và đáng thương.
Ninh Vương không chút khách khí, lập tức sai người lôi những người thuộc phái trung gian, đang do dự không quyết này ra khỏi cung điện, nhốt vào trong đại lao của Vương phủ. Lúc này trong điện, văn võ bá quan coi như đã quy thuận Ninh Vương, Lưu Dưỡng Chính cao giọng nói:
- Vương gia, Thái hậu hạ lệnh cho ngài giám quốc, rõ ràng là muốn trao lại Hoàng vị cho ngài, hôm nay xuất binh thảo nghịch, suy cho cùng danh không chính, ngôn cũng không thuận. Chính Đức hoàn toàn không có tư cách làm Hoàng đế, nếu như ngài muốn lấy thân phận Vương gia khởi binh, vậy Chính Đức sẽ dựa vào địa vị gì đây?
Những chuyện này đều đã được lên kịch bản trước, Ninh Vương nghe xong, lập tức hỏi luôn:
- Vậy thì, dựa theo ý kiến của Lưu tiên sinh, bổn Vương nên làm như thế nào?
Lưu Dưỡng Chính lập tức trả lời:
- Vì giang sơn xã tắc Đại Minh, để danh chính ngôn thuận thảo phạt kẻ phản nghịch soán nước, khôi phục tôn phòng Đại Minh, tại hạ cho rằng Vương gia nên lập tức lên ngôi Hoàng đế, hiệu triệu thần dân Đại Minh thảo phạt Chính Đức, như vậy mới có thể tránh được những điều bất lợi không đáng có.
Đám người Lý Sĩ Thực, Trương Luân không biết xấu hổ vội vàng hùa theo, các quan viên khác có ai là không nhìn thấy chân tướng của sự việc? Nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Ninh Vương đang nhìn nhìn mình, họ chỉ còn cách bấm bụng quỳ gối xuống mời lão. Ninh Vương "từ chối" mãi, cuối cùng phải " bất đắc dĩ" lắm mà thuận theo ý dân. Lão vuốt ve chòm râu dài, than thở:
- Thôi được, vậy thì Cô ... đành lòng chấp nhận, vì giang sơn xã tắc của Đại Minh ta, ta sẽ gánh vác phần trọng trách này.
Ninh Vương gia chí lớn tài mọn, nhưng khi làm việc lại rất sôi nổi, vô cùng năng suất, lão lập tức di giá đến điện Ngân An, vì buổi sáng đã có trung quan chuẩn bị sẵn hoàng quan long bào nên lão mặc long bào ngay tại chỗ.
Văn võ quan viên ở bên dưới nhìn khung cảnh trước mắt, có chỗ nào giống chuyện lâm thời nghĩ ra rồi lập vị tại chỗ? Rõ ràng là đã có sự chuẩn bị từ trước, chỉ dựa vào tấm long bào chính tông kia, nếu như không phải mất một năm thì không thể nào làm được, nhưng có ai dám nói ra, chỉ biết dưới sự chỉ huy của trung quan, đồng loạt quỳ xuống hô vạn tuế.
Lý Sĩ Thực dâng lên hịch văn thảo nghịch đọc ngay tai điện. Bài hịch văn này được y viết trong thời gian một đêm, khai trừ niên hiệu Chính Đức, đăng cơ làm hoàng đế, niên hiệu Thuận Đức, phong Lý Sĩ Thực, Lưu Dưỡng Chính làm Tả Hữu thừa tướng, gia phong công tước; lại phong Giang Tây bố chính Trương Luân làm Binh bộ thượng thư. Tiếp theo là đến những ái thê của Ninh Vương và văn võ bá quan đến chúc thọ, ai ai cũng được phong thưởng, nhưng quyền lực nắm binh thì Ninh Vương lại không dám giao cho bọn họ.
Ninh Vương hạ lệnh một tiếng, thổ phỉ sơn tặc của các sơn các trại đã đứng đợi rất lâu bên ngoài điện Ngân An lập tức lên điện kiến giá, Ninh Vương phong đạo tặc Động Đình Dương Tử Kiều làm Hành quân tổng đô đốc, Đại Cẩu Tử làm phó đô đốc, Ngô Nhập Tứ và Lăng Thái làm đô chỉ huy, phong thủ lĩnh của Hồng Anh Hội Vương Tăng Vũ làm đại sư công, lý Tả Đồng làm phó sư công, Dương Thanh làm tổng sư công, từng người một đến lĩnh quân, còn đại pháp sư Lý Tự Nhiên được phong là Hộ quốc đại pháp sư.
Những quan lại được phong chức trên điện Ngân An, vừa có phẩm bậc của triều đình, lại vừa có danh hiệu của bang hội trong giang hồ, mới nghe qua mà đã thấy chuyện này chẳng ra đầu ra đuôi. Hơn nữa, sự liên quan, ràng buộc lẫn nhau giữa cách quan viên lại không có. Chỉ mới nghe qua mà các văn võ quan viên vừa mới đầu hàng ai ai cũng chau mày nhăn mặt, căn bản là không dám hi vọng một vị Vương gia như vậy sẽ có được hùng tài đại lược của Yến Vương Chu Lệ để thành công đoạt quốc, nhưng trước mắt nếu không phục tùng thì họ chỉ có một con đường chết, họ chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó.
Ninh Vương lại hạ lệnh sai người đi sao chép hịch văn của Lý Sĩ Thực thành hàng vạn bản. Trong bài hịch văn này có kể ra hai mươi tội lớn của Chính Đức, tội thứ nhất chính là giả mạo con nối dõi của tiên đế. Ninh Vương hạ lệnh đem dán hịch văn ở khắp mọi nơi trong thành, đồng thời phái thêm rất nhiều thám tử đi tới khác như Cửu Giang, An Khánh, Cát An dán thêm cáo thị tạo thanh thế. Ngoài ra lão còn hiệu lệnh cho quan viên ở các nơi còn lại quy thuận tân hoàng, làm khai quốc công thần.
Tam vệ của Ninh Vương có khoảng một vạn tám nghìn người, nhưng sau khi lão nắm giữ tam vệ đã bí mật mở rộng. Thời gian qua truyền thống tốt đẹp của quân đội Đại Minh là hưởng không lương, mà Ninh Vương làm phản lại đi theo một con đường riêng, trên danh sách dâng lên, quân đội chỉ có một vạn tám nghìn người nhưng trên thực tế, sau khi chiêu nạp thêm tân binh, số người đã được tăng lên gấp đôi, lão đã hoàn toàn sử dụng tiền của mình để tư phát quân lương cho họ.
Đồng thời, thủy tặc của hồ Bà Dương, hồ Động Đình, sơn tặc trong vùng Giang Tây và các bang hội của Nam Xương cũng ngay lập tức chiêu nạp thêm lưu manh du côn, những tử tù phạm tội mới được thả ra từ trong ngục giam cũng tổ chức thành một đội quân khoảng ba vạn người. Cứ như vậy, binh lực của Ninh Vương nhanh chóng tăng lên bảy vạn người.
Ninh Vương lại sai người quay về nha môn cùng với các vị quan viên, thu hồi tiêu hủy ấn tín của bọn họ, đem tất cả quân chính sự vụ đưa về phủ Ninh Vương, đồng thời tất cả các sai dịch, bộ khoái, tuần kiểm và dân đoàn của các nha môn đều được tập trung lại, vậy là lão đã có thêm được hai vạn người nữa. Như vậy tổng binh lực của lão có chín vạn người nhưng lão lại tung tin ra bên ngoài là lão có 15 vạn.
Những năm gần đây, vùng Giang Tây, những quan viên được Ninh Vương Tiến cử, đề cử và mua chuộc cũng không hề ít, hơn nữa thanh thế Ninh Vương tạo phản đã được lan truyền nhanh chóng. Sau khi khởi binh, lão đã tập hợp được một đại quân, biểu hiện giả tạo của đám binh hùng tướng mạnh này cũng đã mê hoặc được một số phần tử khác, trong đó, quan lại các phủ huyện xung quanh đến đầu hàng quy thuận cũng không ít, điều này khiến cho Ninh Vương càng thêm đắc ý, tự tin, lão liền quyết định lập tức xuất binh, tấn công Nam Trực Lệ.
Thành Nam Xương là một vùng đất trọng yếu, cho nên vô cùng nguy hiểm, các phủ xung quanh lại không có đủ đủ lực lượng để trợ giúp cho lão, cho nên Ninh Vương chỉ để lại năm nghìn binh mã, cộng thêm gia đinh, tôi tớ, tá điền của thế tử Ninh Vương Chu Tòng và của các đệ chất quận Vương khác, một đội quân bảo vệ thành được hình thành với tổng số quân là một vạn người.
Năm đó, Chu Lệ khởi binh tạo phản, đại tướng triều đình Lý Cảnh Long cũng đã từng thống lĩnh đại quân, ý đồ tấn công căn cơ trọng địa của Yến Vương Bắc Bình, nhưng người bảo vệ Bắc Bình lúc đó là con trai của Chu Lệ Chu Cao Sí. Chu Cao Sí đã dựa vào số binh lính cực kỳ ít ỏi mà bảo vệ thành công Bắc Bình cùng mấy chục vạn dân chúng xung quanh, từ đó tăng cường chi viện cho Chu Lệ hành động, hoàn thành đại nghiệp Tĩnh Nam. Hiện tại, Ninh Vương chính là Yến Vương tự xưng thứ hai rồi.
Ba ngày sau, hoàng đế Thuận Đức vừa mới đăng cơ Chu Thần Hào dẫn theo đại quân "15 vạn" người của lão, thủy bộ đồng hành, hùng hùng hổ hổ tiến về Nam Trực Lệ. Trạm thứ nhất, chỉ với một ngày là phá được Cửu Giang, "quân Thuận Đức" nhất thời sĩ khí tăng cao, dáng vẻ ngạo mạn ngút trời.
Sự tự tin của Hoàng đế Thuận Đức Ninh Vương Chu Thần Hào ngày càng được nâng cao, lão cho rằng bản thân mình cứ men theo Giang Bắc đi lên, ngày sau là có thể định đô ở Nam Kinh, có được địa vị ngang hàng với Bắc Kinh, thế nên lão càng hạ lệnh phái người tốc mã quay về Nam Xương, đón Lâu phi và trăm vị phi tần thị tiếp lại đây. Lão dự định, sau khi tiến vào hoàng thành Nam Kinh, ngay lập tức lão sẽ phân phong tam cung lục viện, 72 phi, đường hoàng làm hoàng đế.
Cùng lúc đó, đại quân của lão vẫn đang gấp rút tiếp tục tiến quân. Quân tiên phong chính là thủy quân, chúng cũng sắp tới An Khánh, nơi này chính là cửa ngõ thượng du của Nam Kinh, từ xưa đến nay, người dùng binh đều men theo Trường Giang đi xuống, nếu như tấn công An Khánh, Nam Kinh nhất định sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay.
Ninh Vương vô cùng tự tin, cùng đám vương tử, Nghi Tân cùng bước lên đỉnh thuyền, cố ý làm ra điệu bộ cha con nhà binh, nhìn về nơi mà lão sắp tới - An Khánh, khuôn mặt lão liền lộ ra điệu cười của người có được vật mơ ước trong tay. Đầu thành An Khánh, cùng với sự đồng hành của con trai và con dâu, Ngũ đại hồ tử, mặc áo giáp, bước lên đầu thành.
Đúng rồi, trong bụng của con dâu Tống Tiểu Ái vẫn đang mang đứa con cháu của Ngũ đại hồ tử, có thể nói là ba đời ông cháu cùng lên chiến trường.