Vạn vật thế giới, đều có âm dương tương trợ. Một thôn nhỏ, có thể sẽ có một hai người đàn bà chanh chua như vậy, nhưng một thành thị lớn đến thế, vậy thì du côn lưu manh sẽ ngày càng nhiều.
Hàng Châu là một bến cảng thông thương thành phố biển lớn nhất, lượng khách trong ngoài càng ngày càng lớn, nhân khẩu trong thành càng lúc càng nhiều, những người tràn vào thành có một số là lưu dân không nghề nghiệp, vốn dĩ là đến kiếm chút cơm bằng bàng môn tả đạo. Bọn họ đến đây, kết hợp với lưu manh bản địa hình thành các bang hội lớn nhỏ, có một số bang hội thậm chí trăm phương ngàn kế trèo lên đến các quan lại tay nắm quyền sinh sát, ngang ngược hung hăn, nguy hại mãnh liệt.
Những tên lưu manh này hợp thành bang hội, gọi là đả hành, còn gọi là chàng lục thị. Bọn họ hãm hại lừa gạt, dọa dẫm bắt chẹt, còn phụ trách nhận bạc thay người ta đánh người, đối phó đối thủ cạnh tranh vân vân.
Có một vài bang hội lấy số người thủ lĩnh đặt tên, tên là Thập Tam Thái Bảo, Tam Thập Lục Thiên Cương, Thất Thập Nhị Địa Sát gì đó, còn có bang hội lấy vũ khí làm tên, ví dụ như Bổng Chùy Bang, Phách Sài Bang, Chiết Đắng Bang, Phủ Đầu Bang vân vân, tung hoành phố xá, cờ bạc rượu chè, bắt nạt hiếp người, thật sự không từ việc xấu nào.
Những người này vừa thấy án mạng thì như nhìn thấy đầu cơ kiếm lợi vậy, chỉ cần nghe thấy khổ chủ kia không có người thân thì lập tức phái huynh đệ giả mạo thân thích của người kia, vơ vét tài sản, thậm chí buộc người ta phá nhà, bằng không thì giả vờ đi làm chứng, đặc biệt là nếu chạm phải thương nhân bên ngoài, những người này một là nhát gan sợ phiền, hai là đang ở bên ngoài, cuối cùng đa phần là nén giận chảy chút máu là xong.
Bang hội khi đó không phân loại vi phạm pháp luật rõ ràng như đời sau, tỉ như cờ bạc, làm đồ giả, bắt nạt hiếp người, làm tay đấm, thu phí bảo hộ, dọa dẫm lừa gạt, làm văn làm võ, cái gì bọn họ cũng làm.
Từng có một người đóng giả thành tú tài nhã nhặn chạy đến nhà của một quan viên về hưu, mạo nhận cháu mười đời của thi nhân nổi danh thời Tống Lâm Hòa Tĩnh trồng mai nuôi hạc, nói là gia cảnh nghèo khổ đến đây, hy vọng quan viên này ra tay tương trợ.
Quan viên kia mừng rỡ, liền lấy truyện ký của Lâm Hòa Tĩnh ra cho gã đọc. Người kia thật sự biết chữ, chỉ là khi gã đọc đến câu Lâm Hòa Tĩnh viết "Cả đời không cưới, không con" thì không khỏi mặt đỏ tai hồng. Quan viên kia cười không dậy nổi, cũng không đánh gã, liền bảo gia nhân đuổi gã ra ngoài. Người này cũng chỉ đành nhận xui, có điều ngay cả quan viên gã còn dám lừa gạt, thì có thể thấy bang hội lưu manh này gan to đến thế nào.
Có một vài quan viên chuyên phụ trách làm giả. Từng có một người trong bang hội lấy bạc giả đi mua trâu ở Ninh Ba. Chủ trâu kia cầm bạc giả đi nộp thuế, kết quả là bị quan phủ bắt được, truy cứu ông ta tội làm giả ngân lượng. Làm sao ông ta nói rõ được, cuối cùng hối hận không thôi, treo cổ tự tử chết. Người bình thường chỉ thấy tên lưu manh kia chẳng qua chỉ làm giả mấy lượng bạc, lừa gạt chút tài vật, ai có thể ngờ được phía sau người bị hại nhà tan cửa nát chứ?
Cho đến bán thuốc giả, làm đồ cổ giả cũng có khối người, thậm chí có người chuyện giúp kẻ có tiền làm giả gia phả.
Một số người mới giàu muốn đeo bám một tổ tông có danh tiếng, những người này liền tìm tòi các thế gia danh môn từ thời Tần Hán tới nay để họ dựa vào. Nhìn vào gia phả tổ tiên của người này, có ai không là vương hầu tể tướng, phong thụy cáo sắc nhiều đời, đề tựa của danh nhân cũng có, đủ để lấy giả loạn thật, đương thời cũng có rất ít người biết phân biệt thật giả, chỉ cần qua một hai trăm năm thì ván đã đóng thuyền, không ai khảo chứng thật giả được nữa.
Những du côn kia thường ngày gây ra những hành vi này tuy dằn vặt khiến dân chúng không được an bình, nhưng thật sự nếu làm ầm ĩ lên công đường, một là chứng cứ khó tìm, hai là không đến mức chém đầu, lại không đủ để phạt nặng, đánh gậy một trận, đám vô lại kia quay về thì có thể dùng mấy chiêu đen tối chọc cho ngươi không ngày nào yên ổn, cho nên đa phần dân chúng đều chọn nén lửa giận.
Mấy tên ức hiếp gánh hát "Thiên Sinh Tú" này là mấy huynh đệ kết nghĩa xưng là Thập Hổ, lão đại là một con rồng Hồ Long, lão nhị là rắn đất Quách Quan. Mấy người này thường đến rạp hát đùa giỡn kiêm móc túi, gánh hát cũng tức giận nhưng không dám nói.
Sau khi Giả si bất điên bị liệt đã không còn ai để ý tới gã nữa, nhưng tin tức Tiểu Xuân Yến trở thành người tình của Chu Thành Bích lan truyền trong rạp hát không bao lâu, rắn đất Đặng Quan trong Thập Hổ này liền trở thành khách quen trong rạp hát, hơn nữa thường xuyên chạy ra phía sau uốn rượu tán gẫu với Giả si bất điên đang nằm liệt trên giường không có làm gì, đôi bên vậy mà trở thành bằng hữu.
Thì ra cách đây không lâu, Giả si bất điên chết bất đắc kỳ tử, Trương lão phu tử từng vào trong ngục thăm Chu Thành Bích và Tiểu Xuân Yến. Theo Tiểu Xuân Yến nói, từ khi trượng phu nàng ngã tàn phế, rắn Quách Quan kia liền quấy rối nàng, đặc biệt là có một lần nàng bị làm phiền, nói với Quách Quan là tuy trượng phu bị liệt, nhưng mấy năm nay biểu diễn cũng tích lũy được chút gia tài, cho dù hai người không ở gánh hát thì cũng đủ sống qua ngày, Quách Quan này càng quấy nhiễu chặt hơn.
Sau khi trượng phu của Tiểu Xuân Yến bị làm hại, Quách Quan kia từng uy hiếp muốn nàng gả cho mình. Tiểu Xuân Yến không chịu, Quách Quan kia liền cười lạnh bỏ đi. Sau khi bầu gánh báo quan, mấy nhân chứng ra mặt làm nhân chứng, đa số đều là lưu manh thường đùa giỡn móc túi ở rạp hát, rất khó nói là không quan hệ gì tới đám người Quách Quan.
Bây giờ hai người bị bắt, nhiều lần đột nhiên chạy ra một đường đệ mà Tiểu Xuân Yến cũng chưa từng nghe trượng phu nói đến, cả ngày chạy đến rạp hát khóc gào, lại có một đám lưu manh Hồ Long, Quách Quan giúp đỡ, khuấy cho câu lan không được yên ổn, mấy người này lại càng thêm khả nghi.
Trương lão phu tử từ lâu đã nghe học sinh nói, mấy bang hội này có chút bản lĩnh vơ vét tài sản người khác, tỷ như nhặt được già trẻ sắp chết cô đơn không nơi nương tựa trên đường, lặng lẽ giết chết họ, ném trước cửa một nhà có tiền, sau đó giả mạo người thân bạn bè đến nhà lừa tiền, vụ án Giả si bất điên đại để cũng giống thế.
Chính Đức nghe thấy mà tức đến bể phổi, tức giận nói: -Thường nói Nghiêm Tung có cách trị chính, chẳng lẽ ngay dưới mắt có nhiều điều hắc ám như vậy mà y lại làm như không thấy sao.
Trương lão phu tử cười khổ nói: -Việc này cũng không oán Tri phủ đại nhân được. Bây giờ thành Hàng Châu ngày ngày người đến người đi, chen chúc san sát, chút nhân thủ của nha môn Tri phủ chỉ xử mấy vụ báo quan tố cáo bình thường thôi đã không đủ rồi. Hơn nữa, những người này có thể để người ta nắm được tội gì lớn chứ? Không phải chỉ là dùng thân phận thân thích của khổ chủ đến khóc gào thôi sao?
-Đối với dân chúng mà nói, củi gạo dầu muối chính là tính mạng, làm ầm ĩ như vậy đã là muốn mạng của họ rồi, đến quan phủ lại không thể nào định tội, ngài có thể làm gì chứ? Thân nhân người ta chết thảm mà còn không đến cửa gào khóc sao? Cho dù là không thiên vị không bỏ qua, đánh một hai chục bản, bọn chúng chắc chắn trả lại gấp mười lần cho hộ gia đình kia, do vậy gia đình kia vì muốn bình an, căn bản không dám lại đến báo quan phủ lần nữa.
-Chu công tử, đây là hình không thể trị tội, pháp không thể thắng gian mà ngài nói đó, nói rất hay nha. Mấy du côn vô lại này chui vào kẽ hở của luật pháp, những việc đã làm khiến ngài không bắt được tội lớn, tội ác đã gây lại đủ khiến dân chúng cùng đường, thời loạn dùng luật nặng? Ôi! Cho dù là Án Sát Sử đại nhân cũng không có quyền một mình quyết định, muốn làm được như nói nào dễ sao?
Chính Đức Hoàng Đế cười lạnh một tiếng, chỉ Dương Lăng, nói: -Dương khanh!
Dương Lăng vội vàng rời khỏi chỗ quỳ xuống, bẩm: -Có thần!
-Chuyện này trẫm giao cho khanh, một đám gà đất chó kiểng, nhanh chóng giải quyết, không được lơi lỏng!
-Dạ! Thần nhất định tuân theo thánh ý, nghiêm khắc đả kích, nhanh chóng truy bắt, nhanh chóng phá án, xử tội đúng luật, hoàn toàn quét sạch quỷ quỷ quái quái này!
Trương lão phu tử trợn mắt há mồm, cằm rắc một tiếng, ông ta vội vàng xoa nhẹ, rời khỏi chỗ nhào xuống đất, dập đầu như giã tỏi nói: -Thảo dân có mắt không tròng, tham kiến Hoàng thượng vạn tuế!
Chính Đức cười ha ha nói: -Nếu tiên sinh có mắt có tròng, thì sẽ không tạt nước tiểu Thiên Sư, lại nói ra mấy lời này với trẫm, kẻ không biết không có tội, đứng lên đi, hôm nay trẫm vi phục xuất du, không cần phô trương.
-Dạ dạ dạ! Trương Đa Trọng nơm nớp lo sợ mà bò lên. Ông ta đương nhiên biết Hoàng thượng và Uy Quốc Công đã đến Hàng Châu. Tri phủ nha môn còn cố ý thông báo, yêu cầu thư viện tăng cường quản lý, gần đây ràng buộc học sinh ít ra ngoài đi dạo đi, vì thế Trương lão phu tử tìm hơn sáu mươi đề mục để các học sinh viết văn, chính là trói buộc bọn họ. Vừa rồi vừa nghe công tử thiếu niên này gọi công tử lớn tuổi kia là Dương Lăng, lại tự xưng là trẫm, Trương Đa Trọng còn có thể không hiểu rõ gì sao?
Chính Đức nghe xong chuyện phiền lòng này cũng không còn lòng dạ tiếp tục thưởng ngoạn, liền gọi đám người hoàng quý phi Đường Nhất Tiên hồi phủ. Phù Bảo nhi ngồi ngây ngốc một mình ngắm mình trong nước trong phòng thật lâu, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, đến khi nàng trở ra lần nữa thì người lại trở nên văn tĩnh hơn nhiều.
Cũng không biết có phải do mặc quần áo này đã nhắc nhở nàng là một cô gái hay không, mà đi đường văn tĩnh, nói chuyện cũng nhã nhặn hơn, cuối cùng cũng không còn dáng vẻ bán nam bán nữ thô lỗ lỗ mãng nữa. Vĩnh Phúc nhìn thấy mà tấm tắc kêu lạ, còn Vĩnh Thuần và Tương Nhi, các nàng không nhìn ra Trương Phù Bảo có gì thay đổi, hai người tùy tiện ồn ào như bình thường.
Chuyện mà Hoàng đế đích thân chú ý chính là chuyện cực lớn. Dương Lăng cũng không thông báo cho quan phủ địa phương, mà trực tiếp gọi các thủ lĩnh chủ yếu của Đông Xưởng, Tây Xưởng, Nội Xưởng, Cẩm Y Vệ bản địa đến. Các thủ lĩnh này không biết xảy ra chuyện lớn gì, ai ai cũng kinh hồn táng đảm mà chạy đến gặp Dương Chém Đầu. Các vị đầu não cùng nhau tụ tập dưới mái nhà, trên đại sảnh lại lặng ngắt như tờ.
Vừa nhìn thấy những người này, Dương Lăng liền đi thẳng vào vấn đề mà nói với bọn họ: -Án này là do đích thân Hoàng thượng dặn dò phân công. Ai trong các ngươi có giao tình với bọn chúng, ta bỏ qua. Ai trong các ngươi lúc trước giúp đỡ bọn chúng làm gì, ta cũng bỏ qua. Cho dù đêm qua ngươi có bịt mặt cùng nhau vào nhà cướp của với đám lưu manh du côn, bang hội ác bá trong thành Hàng Châu, tội này ta đều miễn cho các ngươi!
Dương Lăng lạnh lùng quét mắt khắp lượt, dọa cho sau lưng đám đặc vụ Xưởng Vệ ăn thịt người không nhả xương, ngay cả cặn cũng không nhả ra này đều toát mồ hôi lạnh. Dương Lăng âm trầm nói: -Hôm nay bản Quốc Công cho các ngươi một tấm kim bài miễn tử, các ngươi không cần sợ đám người ngày xưa xưng huynh gọi đệ với mình sẽ tố cáo liên lụy đến các ngươi. Nhưng! Bắt đầu từ bây giờ, kẻ nào còn dám bao che tội phạm, kẻ nào mật báo tin tức, kẻ nào thông đồng làm bậy, cho dù là tội lớn hay nhỏ đều sẽ xử nghiêm xét nhà!
Thủ lĩnh ba Xưởng một Vệ nhao nhao gật đầu, trong đại sảnh lập tức sát khí xung thiên.
Chữ quan hai chữ khẩu, có thể phiên vân, có thể phúc vũ. Những kẻ nham hiểm khi vô hại thì mỉm cười mang theo dáng vẻ hòa khí sinh tài, nhưng nếu thật sự trở mặt thì chính là mấy tên Diêm Vương sống ăn thịt không nhả xương. Mấy tên lưu manh không bằng cấp làm sao được như lưu manh chuyên nghiệp có bằng cấp chứ?
Bọn họ hiểu được sự lợi hại của Dương Lăng. Bây giờ Dương Lăng đã giải thích đến bước này rồi, ai còn dám tư lợi trái pháp luật nữa chứ? Dù sao thì Dương Lăng đã cho bọn họ một tấm kim bài miễn tử rồi, không còn ưu phiền phía sau nữa thì sát khí của những người này đều đã được khơi dậy rồi.
Dương Lăng không nói cho bọn họ biết "tam tòng" của "tòng pháp tòng trọng tòng nhanh". Vốn dĩ là một đám hổ cắn người, nếu còn bảo bọn họ không biết kiêng nể gì thì sao được chứ? Sau đó Dương Lăng điều động một lượng lớn nhân thủ từ các huyện phủ lân cận đến trợ giúp bọn họ phá án. Bề ngoài thành Hàng Châu hoàn toàn như trước, bình lặng phồn hoa, nhưng trong tối, cuộc nghiêm trị càn quét xã hội đen mang tên "Cơn lốc hành động" đã chiêng trống rùm beng mà bắt đầu rồi.
Ban đêm ba ngày sau, một thủ lĩnh Cẩm Y Vệ ở thành Hàng Châu được mời ra mặt hòa giải. Ông chủ "Thiên Sinh Tú" bày tiệc thiết yến, công khai thỉnh tội với Thập Hổ Hàng Châu. Khi Hồ Long, Quách Quan dương dương đắc ý tiếp nhận hai trăm lượng bạc ròng từ tay bầu gánh "Thiên Sinh Tú" thì Cẩm Y Vệ mai phục từ sớm ở phụ cận đồng loạt lao ra, bắt hết toàn bộ bọn họ.
Tín hiệu vừa phát ra, hàng động thu lưới khắp thành Hàng Châu liền bắt đầu. Từng đội Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ và nha dịch, tuần kiểm, dân tráng vừa mới được điều đến, vẫn không hay biết xảy ra chuyện gì bắt đầu bắt từng người một dựa theo danh sách đã được lên xong từ trước đó.
Việc bắt giữ vô cùng thuận lợi, thứ nhất, thời gian đã là đêm khuya, đa số người đều về nhà rồi, thứ hai là do Hoàng đế đã đến Hàng Châu, mấy phần tử bang hội từ sớm đã nhận được chỉ thị của lão đại, gần đây an phận thủ thường hơn nhiều, chỉ muốn tránh qua cơn gió này, cho nên toàn bộ đều an an phận phận mà ở trong nhà, gần như không có cá lọt lưới.
Lòng dân như sắt, quan pháp như lò, dưới chỉ thị lỏng tay lỏng chân, không cần tuân theo luật thường, nghệ thuật "hình thể" của ba Xưởng một Vệ còn chưa biểu diễn được bao lâu thì những lưu manh này đã giải thích một cách rành mạch những chuyện hãm hại lừa gạt. Thẩm vấn, lấy chứng cớ, phán tội vô cùng nhanh chóng, còn chưa đợi hành động bắt giữ tạo thành khủng hoảng trong dân gian, các loại tin đồn còn chưa kịp lan truyền thì đã công khai tuyên phán đối với những phần tử bang phái này rồi. Kẻ đáng giết thì giết, đáng bắt thì bắt, đáng lưu đày thì lưu đày, đến ngày thứ sáu thì đã kết thúc tất cả rồi.
Thủ đoạn sấm sét thể này tuy là nhân trị chứ không phải pháp trị, nhưng lại không có gì đáng để lên án, luôn là xuất hiện một hành vi phạm tội mới thì mới sản sinh ra luật pháp tương ứng mới. Điều tra nghiên cứu, thiết lập thi hành luật pháp mới dù nhanh nhất cũng phải là mấy năm, sự tổn hại cực lớn nảy sinh trong thời gian này, sự tổn hại gây ra cho dân chúng thì phải xem như không thấy sao?
Tội phạm giống như virus vậy, luật pháp chính là phần mềm diệt virus, khi nó chưa kịp có tác dụng, mà muốn xã hội vẫn phát triển bình thường thì chỉ có thể format. Dương Lăng tuy làm quan muộn, nhưng tranh đoạt trong triều, chiến trận quân ngũ lại trải qua rất nhiều, sát phạt quyết đoán không chút do dự.
Thời kỳ bất thường thì phải dùng thủ đoạn bất thường. Hàng động này quả nhiên tạo ra hiệu quả không ngờ. Người đầu tiên vỗ tay khen nhanh chính là các thương phiến vừa và nhỏ từ các nơi đến làm ăn và người kinh doanh câu lan, quán trà, chợ phiên, tửu quán và các dân chúng tiểu dân ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội.
Lần này Dương Chém đầu ra ngoài, chỉ có đến Tô Châu mới không động đao động thương, không ngờ đến Hàng Châu lại tìm về hết toàn bộ lợi hại, chiến dịch này chén hơn hai ngàn người, giam giữ lưu đày tổng cộng hơn ba ngàn người. Huynh đệ ăn cơm đen ở Hàng Châu gần như bị hắn nhổ cỏ tận gốc, mấy con tép ngẫu nhiên bị sót ai ai cũng bất an, đi đường đều cụp đuôi lại, đám giang hồ bang phái vừa mới sục sôi lớn mạnh theo sự phồn vinh của thành Hàng Châu bị đả kích sạch sẽ, bầu không khí Hàng Châu xoay chuyển cực nhanh.
Dương Lăng tự mình trấn thủ chỉ huy, lo lắng nhất là sẽ ảnh hưởng đến phát triển kinh doanh và trật tự bình thường của Hàng Châu. Đợi khi xử lý xong hết toàn bộ, hắn và Nghiêm Tung chia nhau điều tra cẩn thận, xác định lòng người an ổn, không khơi dậy bất kỳ rung chuyển gì, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Đã mấy ngày bận rộn bên ngoài, không quan tâm đến cái gì cả, ngay cả chỗ ở của Hoàng đế cũng chỉ vội vàng đến báo cáo tình hình rồi lại vội vã rời đi, Vĩnh Phúc và Tương Nhi lại càng khó được gặp một lần. Bây giờ tất cả đã ổn thỏa, Dương Lăng yên tâm giao lại hết chuyện giải quyết hậu quả cho Nghiêm Tung xử lý, một mình chạy đến chỗ ở của Hoàng đế.
Vừa trở lại tây khóa viện mà mình ở, thay quan bào chính thức ra, ngoài cửa liền có một thị nữ dịu dàng nhỏ nhẹ nói: -Công chúa Vĩnh Phúc giá lâm.
Dương Lăng vừa châm một nửa ly trà, vội vàng buông chén đi ra ngoài cửa. Công chúa Vĩnh Phúc thướt tha xinh đẹp đứng trước cửa, mặc y sam lông ngỗng vàng, dung nhan xinh đẹp, kiều mỵ động lòng người. Tuy nói hai người đã có danh phận phu thê, nhưng còn chưa làm đại lễ, gặp nhau vẫn phải hành lễ quân thần long trọng, Dương Lăng vội chắp tay vái, đoạn nói: -Bái kiến công chúa điện hạ.
Công chúa Vĩnh Phúc rụt rè mỉm cười, phất tay áo nói: -Quốc Công miễn lễ, mời vào thư phòng nói chuyện.
Dương Lăng vội đi trước dẫn đường, công chúa Vĩnh Phúc dẫn theo hai thị nữ vào thư phòng, đảo đôi mắt đẹp, nói: -Đặt lên bàn đi, các ngươi lui ra trước.
-Dạ! Một thị nữ khuỵu gối thi lễ, cất bước tiến lên. Lúc này Dương Lăng mới phát hiện trong này nàng ta còn bưng một cái khay, trên khay có một món đồ, ước chừng cao một thước, trên phủ lụa đỏ nên không biết là cái gì, có điều nhìn qua có vẻ nặng nề, thị nữ kia bưng mà cũng cố gắng hết sức.
Thị nữ đặt khay lên bàn, sau đó chỉnh trang y phục thi lễ lui ra. Công chúa Vĩnh Phúc vẫn đứng ở đó, thần thái đoan trang, ung dung hào phóng, nhưng cửa phòng vừa vang lên két một tiếng, thì nàng giống như con chim yến lướt nước, nhanh chóng bay vào ngực của Dương Lăng, gắt gỏng nói:
-Bận đến vậy sao? Mấy ngày nay đều không gặp mặt người ta.
Dương Lăng ôm vòng eo nhỏ của nàng, chu miệng cười kẽ nói: -Dáng vẻ này của Tiểu Ninh mới giống một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, hoạt bát vui vẻ, ôn nhuận nho nhã, không giống lúc trước, dáng vẻ xa cách, không thểdáng vẻ ừm ừm.
-Ừm? Vậy bây giờ có thểsao? Hai chữ cuối cùng hắn không nói ra, Vĩnh Phúc cũng không nói ra, chỉ là đỏ mặt liếc hắn.
Dương Lăng co tay bóp đùi nàng, Vĩnh Phúc giả vờ làm duyên hô to, Dương Lăng nhỏ giọng cười nói: -Nếu ta không như vậy, e rằng Tiểu Ninh của ta ngược lại sẽ uất ức đầy bụng đó.
Công chúa Vĩnh Phúc xấu hổ vỗ hắn một cái, Dương Lăng buông tay ra cười nói: -Ta vừa trở về, đang muốn nghỉ một lát rồi đi thăm nàng, lần này mang cái gì đến mượn cớ thăm ta đây? Nếu là cháo thì ta không ăn đâu, cả bình lớn như vậy còn không ăn đến chết sao?
Hắn vừa nói vừa bước qua xốc lụa đỏ lên, vừa nhìn thấy thì không khỏi kinh ngạc nói: -Ngọc tượng?
Bảo quang óng ánh, chất ngọc nhẵn bóng, trong suốt long lánh, một khối mỹ ngọc cực phẩm thật lớn, chạm trổ cũng cực kỳ tinh mỹ, đường cong lưu loát, góc độ vừa khẽ chuyển động thì ánh hào quang xanh biếc long lánh thích mắt đã chuyển động theo. Hoàng kim có giá, ngọc vô giá, mỹ ngọc và ngọc kém chỉ khác nhau một chút thì giá cả đã thay đổi đến nghiêng trời. Muốn tìm được một khối mỹ ngọc cực phẩm toàn thân trong suốt lớn như vậy trên đời này hoàn toàn không dễ dàng, nếu nói đây là khối mỹ ngọc giá trị liên thành không hề khoa trương chút nào.
Dương Lăng xem xét bên trái, xem xét bên phải, xem thật lâu rồi vẻ mặt tiếc nuối nói: -Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
Vĩnh Phúc đứng bên sườn hắn lấy làm lạ hỏi: -Đáng tiếc cái gì?
-Đáng tiếc cho một khối mỹ ngọc như vậy nha, nó nên được điêu khắc thành dáng vẻ của nàng mới đúng, lại điêu khắc thành một ông lão, ôi!
Vĩnh Phúc bật cười nói: -Người ta đứng trước mặt huynh rành rành mà còn chưa đủ à? Còn muốn điêu khắc thành tượng. Đây là tượng Lão Quân, Trương Thiên Sư đích thân chủ trì khai quang đấy. Mấy ngày nay huynh bận giết người, người ta thì sao, ngồi đàn, làm phù, niệm chú, khai quang cho khối ngọc này, dùng đủ bảy ngày bày đêm đó.
-Việc huynh sát phạt là vì triều đình, vì dân chúng thiên hạ, nhưng dù sao thì sát khí cũng nặng, để bức tượng Lão Quân khai quang này lại bên cạnh huynh, trừ bệnh khử tai, bách tà bất xâm, dù là âm hồn ác quỷ cũng trốn xa từ sớm.
-Linh nghiệm như vậy? Dương Lăng không dám không tin. Bản lĩnh của Trương Thiên Sư hắn đã từng nhìn thấy ít nhiều, kẻ giả thần giả thánh lừa người trên đời này rất nhiều, nhưng vẫn có những cao nhân bất phàm chân chính.
Dương Lăng đánh giá trên dưới Lý lão Quân mặt mũi hiền lành, tiên phong đạo cốt, nói: -Thật làm khó cho Thiên Sư, tiêu hạo tâm sức lớn như vậy, khai quang cho bức ngọc tượng này.
-À! Cái này đó, Thiên Sư khai quang cho ngọc tượng này, là để kính hiến cho hoàng huynh. Muội nhìn thấy, cảm thấy huynh càng cần nó hơn, nên mang đến đó.
Dương Lăng nhìn Chu Tú Ninh hùng hồn ngay thằng, lại nhìn Lý Lão Quân tươi cười chân thành, bất giác thở dài thườn thượt, có vợ như vậy, hạnh phúc biết bao! Huynh đệ Hậu Chiếu đáng thương, may mà cha y Hoằng Trị chỉ sinh cho y hai muội muội, nếu nhiều thêm mấy người, không biết y còn bị gạt mấy bao nhiêu thứ nữa.
Ân trọng của mỹ nhân? Lấy gì báo đáp?
Trên chiếc ghế lớn chạm hoa trên thành bằng gỗ hoa lên, hai người ngồi chung ôm hôn nhau, dáng vẻ cực kỳ thân thiết, nhưng
-Này, huynh hết nhìn đông lại nhìn tây làm gì?
Vĩnh Phúc yêu kiều thở hổn hển sẵng giọng nói.
-Talão nhân gia giương mắt nhìn làm ta ngượng ngùng. Dương Lăng cười khan nói: -Vốn dĩ điêu khắc rất sinh động, lại khai quang rồi, trong lòng không được tự nhiên nha! Dương Lăng đứng dậy, nhấc tượng Lão Quân nặng nề kia lên, nhìn trái ngó phải, đi đến trước giàn hoa cổ lỗ đặt lên đó, nhìn ngắm rồi lại lấy miếng vải đỏ bịt kín lại lần nữa.
Lúc này Dương Lăng mới vỗ tay, nói: -Lần này tốt rồi, an tâm hơn nhiều.
Công chúa Vĩnh Phúc cắn môi cười, nàng đứng dậy sửa sang lại mấy sợi tóc tán loạn, nói: -Nghe huynh nói, hại người ta cũng luôn cảm thấy có người đang nhìn lén, thật đáng ghét! Muội trở về đây!
-Hả? Dương Lăng bị nàng trêu chọc đến rục rịch, vừa nghe thì không khỏi ngây ngẩn, vẻ mặt hắn đau khổ nói: -Muội quay về sao? Vậy huynhlàm sao đây?
Công chúa Vĩnh Phúc nghịch ngợm cau mũi về phía hắn: -Muội mới không quan tâm, ai bảo huynh mấy ngày rồi không đến thăm người ta?
Trong chuỗi tiếng cười duyên dáng, bóng dáng của công chúa Vĩnh Phúc đã vọt đến cửa, vừa mở cửa ra, tiểu mỹ nhân xinh đẹp lại trở thành trưởng công chúa đoan trang cao quý, nghi thái vạn thiên, lắc lư lay động bỏ đi.
Trở lại phòng khách, nằm trên giường, thân phận cao quý, quý tộc thiên hoàn, đã là cực phẩm nhân gian rồi, nếu nàng là nữ vương thì sao? Không chỉ là một nữ vương gia thiên kiều bá mị, tay nắm trọng binh, hơn nữa oai hùng một cõi, còn anh vũ hơn đấng mày râu, vậy hương vị sẽ thế nào đây?
Cùng lúc Dương Lăng đang tiến hành "Chính Đức đế nam tuần, tổng vệ sinh thành thị" đối với thành Hàng Châu, phu xướng phụ tùy, Hồng nương tử cũng vừa mới kết thúc một cuộc càn quét lớn trên thảo nguyên. Trận chiến này diệt bảy ngàn, tù binh ba ngàn, dê bò ngựa tổng cộng hai vạn con, doanh trướng binh khí vô số kể.
Trời xa xăm, dã mênh mông, gió thổi cỏ thấp hiện dê bò.
Trên mảnh đất màu mỡ lưu vực sông Hàn Nan, những chiếc lều chiên Mông Cổ lốm đốm rải rác trên một sườn núi, dưới đại thụ, trên bãi cỏ, bên dòng dông, phóng mắt nhìn xa, khắp nơi xanh mướt một vùng, bừng bừng sức sống.
Trên thảo nguyên doanh trướng trú đóng khắp nơi, ngựa hí chó sủa, dê bò thành đàn, lạc đà nhàn nhã bước đi thong thả, một màu xanh thẳm, sông Oát Nan phản chiếu từng đóa mây trắng trên đời chảy về phía đông. Trên thảo nguyên từng hồ nước nho nhỏ vờn quanh, bên hồ nở đầy hoa vàng, hoa đỏ, hoa tím, cánh bướm, ong mật bận rộn trong bụi cỏ, trong hồ nước tuyệt đẹp trong như gương có đủ loại thủy cầm đang nhàn nhã vọc nước, kiếm ăn
Trên bãi sông đang có người giết một con dê, trước lều Mông Cổ, một đám hài tử xúm lại một chỗ, đang hò hét "hây hây" trợ uy cho hai đứa trẻ mới lớn đấu vật với nhau. Những đứa trẻ này đều cường tráng giống như một con nghé con vậy, không tới vài năm thì sẽ là những võ sĩ trên lưng ngựa dũng mãnh thiện chiến.
-Nhìn thấy chưa? Thôi Oanh Nhi kinh doanh nơi này sôi nổi náo nhiệt, trong thời gian ngắn ngủi mà có thể tạo ra cục diện lớn như vậy, tuy nói có chúng ta âm thầm ủng hộ trong bóng tối, nhưng cũng cực kỳ không dễ dàng gì. Ta thật sự rất thưởng thức nàng ấy.
Thành Khởi Vận chuyển động đôi mắt đẹp, phong tình vô hạn nói.
Thanh âm du dương uyển chuyển, thâm trầm mãnh liệt của một đàn ngựa truyền đến từ rất xa. A Đức Ny ngồi trên lưng ngựa, háo hức nhìn ngắm mọi thứ trước mắt, gật đầu nói: -Ừ, nàng ta là một nữ anh hùng rất tài giỏi, anh hùng luôn có thể tạo ra kỳ tích.
Phía sau các nàng, có hơn sáu mươi kỵ sĩ kính cẩn đi theo, có người Hán, người Mông Cổ, người Triều Tiên và người Đông Doanh, thậm chí còn có người La Sát đi qua nước Khách Sơn Hãn vượt biên cảnh đến đây kiếm sống. Những người này đều là võ sĩ tinh anh trong đám lính đánh thuê của A Đức Ny.
Tuy nhiên tất cả những thứ này cũng không làm cho dân chúng trong doanh bất an. Người trong nhóm bọn họ đã đủ phức tạp rồi, huống hồ bọn họ cũng không xa lạ gì người La Sát diện mạo quái dị nhất. Đại Hãn Y Phàm của công quốc La Tư lấy hết can đảm cự tuyệt tiến cống cho Đại Hãn Mông Cổ, chẳng qua chỉ là chuyện hơn hai mươi năm trước, trước đây những tộc dân bộ lạc này thường nhìn thấy người La Sát lặn lội đường xa tới thăm viếng Đại Hán.
-Nàng dựa theo phương thức của người Mông Cổ, tiến hành phân chia đối với các chiến sĩ và bộ lạc ngày càng khổng lồ, chia nhau trú đóng tại những địa khu khác nhau của lưu vực sông Hàn Nan, nhưng khác biệt ở chỗ, liên hệ giữa các bộ lạc ngày càng chặt chẽ, các bộ lạc chỉ phụ trách du mục, những tài nguyên còn thừa lại toàn bộ đều vận chuyển đến đây, mà ở đây lại xây dựng một tòa thành trì cố định trong năm nay, trở thành trung tâm của các bộ lạc du mục.
-Để tăng cường khống chế, đồng thời cũng khiến cho những người du mục nơi xa được cơ động, nhanh chóng, các bộ lạc được phái đi chăn thả phàm là người già, trẻ con đều được ở lại đây, nhưng những người này lại không hề rảnh rỗi. Ở đây, bọn họ có thể xe dệt chăn thảm, chế tác cung tiễn, mở một vài nơi học tập trồng trọt, phụ trách xây thành, những thứ được để lại khi giết súc vật như da, lông, sừng, gân, giao, xương thì phân loại tiến hành gia công thêm, những thứ này còn kiếm được nhiều hơn là trực tiếp bán nguyên liệu ra ngoài, hơn nữa bồi dưỡng ra được một đám thợ thủ công và nông phu lành nghề, hắc! Rất biết suy nghĩ.
Mặc dù Thành khởi Vận đang khen ngợi Thôi Oanh Nhi, nhưng trong giọng nói vẫn có chút chua chát. Nàng vẫn chưa quên Dương Lăng từng nói đây là nữ nhân đầu tiên mà hắn chủ động theo đuổi, so với nàng mấy lần liên tiếp dụ dỗ thất bại, Thôi Oanh Nhi càng biểu hiện ra nhiều sở trường thì vị chua trong lòng nàng cũng ngày càng nồng hơn.
A Đức Ny mỉm cười nói: -Hơn nữa lần này đến, các đặc điểm trị chính riêng rẽ về mặt giới hạn, quyền lực mà các bộ lạc này vốn có toàn bộ đã bị rối loạn. Nàng ta có thể tiến hành phong quan thống chế dựa theo chế độ quan lại Trung Nguyên, biện pháp rất thông minh. Nàng là người Hán, đây là nhược điểm lớn nhất của nàng, nếu không phải phía trên còn có một Bá Nhan Đại Hãn, rất khó tưởng tượng được những người Mông Cổ này không sử dụng vũ lực đẫm máu để khuất phục nàng.
-Nhưng dùng biện pháp này, làm suy yếu quyền lực của quý tộc bộ lạc, qua vài năm, ảnh hưởng của những quý tộc này sẽ càng ngày càng nhỏ, mục dân của các bộ lạc sẽ chỉ biết một lãnh tụ, chính là Bắc Anh Vương. Nghe nói nàng ta không biết chữ? Ừ! Vậy thì nàng chính là thiên tài, thao túng lòng người, thiết lập quyền lực, đối với nàng mà nói chính là khả năng trời cho, thật khiến người ta hâm mộ!
-Con nhỏ này rõ ràng là cố ý! Thành Khởi Vận oán hận trừng A Đức Ny: -Lão nương mới không ăn giấm, mới không mắc mưu! Hừ!
Nàng hếch mũi lên, nói: -Nói rất đúng. Đáng tiếc nha, vinh quang nhất thời giống như cỏ dại mùa xuân vậy, nhìn thì sức sống bừng ừng, có điều chỉ là phù dung sớm nở tối tàn thôi. Thôi Oanh Nhi hiện nay nguy cơ ẩn hiện, bầy sói đầy dã tâm đều lần lượt theo dõi nàng, nhưng nàng vẫn cứ đông chinh tây chiến, căn bản không có cách ứng đối mà.
A Đức Ny nghe thấy Thành Khởi Vận chua chát nói, trong mắt hiện lên nụ cười đắc ý, đôi mắt kia hàm chứa nụ cười thì giống như một dòng nước xuân nổi lên gợn sóng vậy, vô cùng động lòng người. Nàng phát hiện chỉ cần khen ngợi Thôi Oanh Nhi, Thành Khởi Vận sẽ ghen tị, biệt pháp này lần này cũng đúng, cho dù là nàng ta biết mình đang cố ý trêu đùa nàng.
Dụ cho vị mỹ nhân đông phương kinh diễm tuyệt luân này ghen tị đã trở thành một hoạt động giải trí chủ yếu của A Đức Ny hiện nay.
Đàn trâu ngựa xuất hiện dị động, tiếng vó xa xa nổ vang như sấm, tinh kỳ phần phật, trống trận lên xuống, chỉ thấy mấy ngàn con chiến mã đang chạy đến từ xa giống một con rồng. Thành Khởi Vận và A Đức Ny nghỉ chân đứng xem, từ xa nhìn lại võ sĩ trên ngựa cũng không giống như bộ lạc Mông Cổ, chỉ là khí thế của bọn họ càng thêm dũng mãnh, trang bị càng thêm đầy đủ.
Trên ngựa, đao khiên cung nỏ, giáp da đầy đủ, điểm khác biệt duy nhất chính là mỗi người đều khoác một chiếc áo choàng trắng, từ xa chạy đến, từng chiếc áo choàng tung bay như mây trắng, càng tăng khí thế. Đại quân giống như sóng trên sông Tiền Đường, chớp mắt đã ập tới trong tiếng nổ vang.
Người lao đến trước nhất, dưới chân là bạch mã, một thân nón trắng giáp trắng, chùm tua trên đỉnh nón đỏ như máu, tư thế oai hùng mạnh mẽ kia khiến người ta nhìn thấy liền khó quên. Trên thảo nguyên khó lòng nhìn thấy một bộ giáp trụ tinh mỹ như vậy, vừa nhìn thì biết là đã giết chết tướng lĩnh của Đại Minh mà cướp được từ chỗ của người ta.
Vị tướng quân giáp trắng này đã nhìn thấy một đội kỵ sĩ đang đứng trên sườn núi bên sông mà quan sát bọn họ, chiến mã vốn dĩ đang muốn vòng vào một doanh trướng cực lớn đột nhiên chuyển hướng, chạy thẳng đến chỗ Thành Khởi Vận các nàng, phía sau lập tức có mười thị vệ thiếp thân đi theo.
-Thật anh tuấn, giống hệt như Dương của ta, a, cho dù nàng ta là nữ! Sự sùng bái anh hùng của A Đức Ny đạt đến cực điểm.
-Nam nhân và nữ nhân có khác nhau sao? Mỗi khi ta nhìn thấy Thôi Oanh Nhi, ta sẽ nói là không có! Thành Khởi Vận lập tức ghen tị, "gian kế" của A Đức Ny lại thực hiện được lần nữa.
-Các ngươi đã tới? Thôi Oanh Nhi lấy roi gõ gõ mũ bạc, cười sảng khoái nói: -Đi, chúng ta vào trong trướng nói chuyện. Nói rồi nghiêng người nhảy xuống ngựa, rõ ràng là muốn đi bộ về trướng với các nàng.
-Lại đánh thắng trận lớn?
-Cũng không tính là trận lớn gì, sức chiến đấu của bộ lạc này không mạnh, có điều vẫn luôn quyết tâm dựa vào người Ngõa Lạt, bứng nguyên ổ của bọn họ, người chịu quy thuận đã chia ra sắp xếp đến mấy doanh địa rồi, dê bò tài vật phải mấy ngày nữa mới đến. Đến lúc đó có dư một chút, những thứ tạm thời không dùng đến thì tạm thời giao cho hai người mang đi.
-Ừ, hai ngày trước ta nghe nói là cô đánh thắng trận lớn, hóa ra là vì chia ra sắp xếp những người quy thuận nên mới về trễ?
-Ha ha, không hoàn toàn! Thành Khởi Vận tháo mũ trụ xuống, trên đầu hơi đổ mồ hôi, mái tóc được buộc thành đuôi ngựa xinh đẹp, vô cùng đơn giản:
-Chủ yếu là phân chia nữ nô. Người không chịu quy hàng bộ lạc đối địch, gia quyến của người chết trận đều phải xử lý. Dựa theo quy củ trên thảo nguyên, kẻ chiến bại chính là tài sản riêng của người khác, đa số nữ nhân đều làm nô lệ, kết quả tốt nhất chính là được mấy mục dân cưới làm vợ.
Thôi Oanh Nhi nói: -Các ngươi đều biết, những người ta mang theo toàn là quân lưu manh, trong thời gian dài mà không cho bọn họ chạm vào nữ nhân thì sẽ loạn đấy, thậm chí khi đánh trận sẽ xảy ra chuyện đốt giết gian dâm không nghe lời chỉ huy. Ta chỉ luận công ban thưởng, người tác chiến dũng mãnh thì trước tiên chia vợ, để bọn họ thành gia, để bọn họ có thể an tâm ở lại đây. Ha ha, những binh lính kia của ta đều rất thương vợ đấy, sẽ không bạc đãi bọn họ.
-Hơn nữa, ta phát hiện muốn cắm rễ đứng vững ở đây, biện pháp tốt nhất chính là kết thân với người bản địa. Bọn họ phân chia bộ lạc xa gần thân sơ thường là phân chia theo hôn nhân huyết thống. Ta còn cổ vũ những huynh đệ này kết thân với nữ tử của những bộ lạc đã quy thuận ta nữa, không tới mấy năm thì toàn bộ đều là người một nhà, khi đó còn ai coi chúng ta là người ngoài chứ?
Mấy người bước vào Hãn trướng của Thôi Oanh Nhi. Ở đây thu xếp rất sạch sẽ, nguy nga lộng lẫy, bên trong bày trí theo cách thức Mông Cổ, cũng có những vật dụng người Hán thường dùng. Nữ tì nhìn thấy là Thành cô nương và A cô nương thường xuyên lui tới buôn lậu, vội vàng lấy lá trà thượng hảo quý giá ra châm cho họ.
Sau đó Thôi Oanh Nhi xua tay cho tất cả mọi người lui ra, bao gồm cả mấy nữ tì thiếp thân đã thu làm tâm phúc, sau đó tháo bỏ khôi giáp, thay một bộ áo lam nữ nhân kiểu Mông Cổ, lại tháo tóc ra, sau đó một tướng quân thiếu niên oai hùng bừng bừng hóa thân thành một mỹ nữ quyến rũ động lòng người.
A Đức Ny cười hì hì liếc mắt nhìn Thành Khởi Vận, dùng ánh mắt đáp lại câu nói mà vừa rồi nàng ta nói Thôi Oanh Nhi nam nữ khó phân. Thành Khởi Vận làm như không thấy, tiếp tục nói với Thôi Oanh Nhi: -Lần này đến đây, ngoài trừ mang vật tư đến cho cô, mang một số tài vật đi, thật ra ta còn có một nguyên nhân.
-Tộc trưởng bộ lạc mà cô muốn ta hỏi thăm, ta đã hỏi thăm rõ ràng rồi. Bộ lạc của ông ta cũng không lớn, thế lực cũng tuyệt đối không tổ chức được một đội quân ngàn người trang bị hoàn mỹ. Theo điều tra của ta, đội quân mà ngày đó cô gặp được, hẳn là vệ đội của nữ vương Ngân Kỳ bên Đóa Nhan Tam Vệ. Nói cách khác, lão già kia không phải là nhân vật quan trọng, nữ hài mà cô gặp được trong trướng ngày đó mới là đại nhân vật chân chính.
Thôi Oanh Nhi hơi ngẩn ra, nhíu mày ngẫm nghĩ, giãn mặt cười nói: -Khó trách ngày đó nàng ta luôn tranh nói chuyện với ta, lão già kia lại chỉ lên tiếng ứng đối theo, ta còn cho rằng ông ta yêu quý vãn bối. Nữ vương Ngân Kỳ sao? Ôi! Vốn muốn kết giao vài thủ lĩnh bộ lạc, nàng ta đã là nữ vương Đóa Nhan Tam Vệ, vậy thì không tiện tiếp cận rồi.
Thành Khởi Vận lắc đầu nói: -Nói vậy là sai rồi. Phải biết rằng luc trước đại nhân lệnh cho cô xuất quan, hoàn toàn không ngờ được Bá Nhan Mãnh Khả sẽ thưởng đất cho cô, để cô phát triển. Suy nghĩ ban đầu chính là cô đầu nhập vào Bá Nhan hoặc Hỏa Si, lấy lợi từ giữa bọn họ, như vậy cô nhất định phải tỏ rõ đối địch với Đại Minh, có thái độ đối địch với Đóa Nhan Tam Vệ.
-Nhưng trước khác nay khác. Cô phát triển quá nhanh, nhanh đến mức đã vượt qua cực hạn mà Bá Nhan Mãnh Khả có thể tiếp nhận được, cũng vượt qua cả sức thừa nhận của Hỏa Si và Diệt Bất Lạt. Bây giờ đang là thời tiết cỏ cây tươi tốt, thích hợp cho đại đội hành quân, ta nghĩ liên quân của Hỏa Si và Ngõa Lạt rất nhanh sẽ sử dụng hành động đối với cô.
-Bá Nhan chỉ có thái độ lợi dụng cô còn ước gì cô và Hỏa Si liều hết thực lực làm hao tổn binh mã của bọn họ, song phương đại chiến một trận, ông ta tuyệt đối sẽ không xuất một binh một tốt, lúc đó làm sao đây? Muốn Đại Minh công khai xuất binh quy mô lớn tỏ vẻ ủng hộ cô sao?
-Ta tính toán một chút, Đại Minh phải trải qua một đợt nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu muốn có dư sức xuất binh thì chí ít phải sau hai năm. Còn cô muốn củng cố địa bàn của cô, để bộ tộc ở đây hoàn toàn quy thuận người Hán cô, vậy thì chí ít cũng phải bảy đến mười năm, cô có thời gian này sao?
Thôi Oanh Nhi hơi ngẫm nghĩ một lát, nói: -Thành tỷ tỷ, nói cho ta biết tường tận suy nghĩ của tỷ.
Thành Khởi Vận nói: -Ở đây là lưu vực sông Hàn Nan phì nhiêu nhất, là nơi hưng long của Thành Cát Tư Hãn. Ông ta sinh ra ở Điệt Lý Ôn Bột Lặc Đáp Hắc bên dòng sông này, cũng là phát triển cho đến khi phong Hãn ở đây, do vậy, bộ tộc ở đây rất có cảm giác kiêu ngạo và tự hào là dũng sĩ Mông Cổ. Bộ tộc nơi này không dễ dàng bị một thủ lĩnh người Hán như cô khuất phục đâu.
-Sở dĩ Bá Nhan cho cô nơi này, tất nhiên là vì khi đó ở đây bị người Ngõa Lạt chiếm giữ, ông ta muốn không tốn một binh một tốt, lấy nhân mã của cô kiềm chế Hỏa Si và Ngõa Lạt, đồng thời cũng vì một khi cô đủ lông đủ cánh, khiến ông ta không khống chế được, cô là người Hán, ông ta là người Mông Cổ, chỉ cần ông ta lĩnh binh giết thì cô sẽ mất đi nhân hòa, rất khó trấn an nội bộ đồng thời kháng cự với ông ta.
Thôi Oanh Nhi gật đầu, khẽ nhắm hai mắt, trầm tư nói: -Tiếp tục!
Thành Khởi Vận nói: -Đây chính là nhược điểm trước hết của cô, hơn nữa trong thời gian ngắn không thể xóa đi được. Nhưng, ông ta hoàn toàn không biết cô có chúng ta âm thầm ủng hộ, cho nên vốn dĩ là mùa đông khó khăn nhất, mùa đông bất lợi nhất lại không hề tạo thành bất cứ trở ngại nào cho cô, ngược lại, lợi dụng những điều kiện bất lợi đối với Ngõa Lạt này, cô đã dùng một mùa đông thì đã chinh phục được một vùng đất lớn.
-Bây giờ thế lực của cô khuếch trương thế nào? Hướng tây, tới núi Khẳng Đặc Hãn, nhìn xuống thành Ô Lan Ba Thác của người Ngõa Lạt. Hướng bắc, cưỡi ngựa đến hồ Bối Gia Nhĩ. Hướng đông tiến vào hồ Bối Nhĩ, hồ Hô Luân nằm trong phạm vi khống chế của Nô Nhi Can Đô Ti, hướng đông nam lại là Đóa Nhan Tam Vệ.
-Nhìn xem thế lực xung quanh cô đi. Hướng bắc là hãn quốc Khách Sơn và hãn quốc A Tư Đặc Lạp, giữa bọn họ thường xuyên chinh chiến, không còn sức mà nam hạ. Phía tây là địa bàn của người Ngõa Lạt, bọn họ đã cảm nhận đươc uy hiếp của cô, chắc chắn sẽ diệt trừ cô nhanh chóng. Phía đông là Nô Nhĩ Can Đô Ti, dọc theo sông Thạch An Khách đến đây, dân đoàn của Bành Tiểu Dạng và Mộc Hà Vệ của Hàn Uy có thể che chở cho cô, nhưng không thể đến cuối cùng. Bây giờ cô vẫn không thể bại lộ sự thật cô là quan binh Đại Minh.
-Phía nam thì sao? Cách một con sông Khắc Lỗ Luân chính là địa bàn của Bá Nhan. Khi Ngõa Lạt đại chiến với cô, ông ta sẽ không xuất binh giúp cô, thậm chí ngay khi các ngươi lưỡng bại câu thương ông ta còn có thể công khai dùng thân phận Đại Hãn chạy đến tiếp nhận thế lực và địa bàn của cô, mưu lợi từ giữa.
-Cô, bây giờ cần một đồng minh mạnh mẽ!
Thôi Oanh Nhi mờ mịt mở mắt, hỏi: -Đồng minh của ta ở đâu?
-Ở đông nam, bên cạnh Bá Nhan, chính là Đóa Nhan Tam Vệ! Thành Khởi Vận trầm tĩnh nói: -Nữ vương Ngân Kỳ trong ngoài đều khốn đốn, bây giờ cũng là lúc cần một đồng minh hùng mạnh. Ta nghĩ, các ngươi hẳn là có thể đạt được nhu cầu của đôi bên.
-Làm sao có thể? Đừng quên, sở dĩ lúc trước lấy danh nghĩa Bạch Y quân xuất quan, một là vì không muốn khiến Bá Nhan và Hỏa Si dè chừng Đại Minh, nguyên nhân khác chính là tránh Đóa Nhan Tam Vệ kéo Đại Minh vào chiến cuộc. Làm sao ta lại kết minh với Đóa Nhan Tam Vệ chứ? Không nói ra thân phận Đại Minh, vậy thì ta vẫn là một mã tặc, nữ vương Ngân Kỳ dám mạo hiểm đắc tội với triều đình Đại Minh mà liên thủ với ta sao?
Thành Khởi Vận cười nói: -Cô dùng thân phận Bạch Y quân, vốn dĩ là để yểm hộ, là để bọn họ đều cảm thấy cô có thể lợi dụng được đối với họ, là vô hại, các ngươi có chung một kẻ địch, thuận tiện để cô dừng chân. Bây giờ cô đã dừng chân rồi, thậm chí còn đứng rất vững, đã trở thành cái gai trong mắt bọn họ, cô còn băn khoăn những thứ đó làm gì?
-Còn về Đóa Nhan Tam Vệ, hứ! Khi còn Hoa Đương thì đã lộ ra dã tâm muốn phản bội Đại Minh mà đi rồi. Bây giờ bọn họ có được thực lực thực tế không thua gì Bá Nhan và Hỏa Si, nếu có thể lấy được sự trợ giúp của cô thúc đẩy nội bộ bọn họ không tiếp tục chia rẽ nữa, vậy thì bọn họ còn lo lắng triều đình Đại Minh sẽ bất mãn sao?
-Hơn nữa, cho dù có lo lắng, những chuyện này cũng là may mắn mà thôi. Muốn để Ngân Kỳ tin rằng sự kết minh trong tình huống bất đắc dĩ của nàng ta sẽ không gây nên sự phản đối mãnh liệt của Đại Minh thì dễ như trở bàn tay, triều đình chỉ cần dùng chút thủ đoạn thì có thể phối hợp với hành động của cô rồi.
Thành Khởi Vận nhấp một ngụm trà, cười nói tự nhiên: -Bá Nhan Mãnh Khả muốn đào tạo cô trở thành một thanh đao sắc trong tay ông ta! Còn cô, mang theo đại kỳ của ông ta mà đánh lấy một giang sơn thật lớn cho mình! Bây giờ, lão đông gia đỏ mắt muốn trở mặt, nhưng cô lại chưa đến lúc tự lập môn hộ, làm sao đây? Phó Hãn của thảo nguyên này như cô muốn tiếp tục đục nước béo cò thì cần một ông chủ mới, một người cũng muốn các bộ lạc thảo nguyên thừa nhận làm con rối!
-Nữ vương Ngân Kỳ?
-Nữ vương Ngân Kỳ!