Chỉ nghe tên thị vệ đó úp mờ nói:
- Vương gia, thích thích khách gì ạ? Ti chức là từ Tự Châu ngày đêm chạy đến, thế tử đơn độc vào Lăng Tiêu thành trấn an Đô Chưởng Man, không ngờ bọn họ vong ân bội nghĩa, giam giữ thế tử, bắt triều đình trục xuất người Hán ra khỏi đất nước của họ, xin vương gia mau chóng phái binh ứng cứu thế tử ạ.
- Cái gì?
Thục vương hoảng hốt, ông ta nhảy ngay xuống đất, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, yết hầu phát ngọt, sắc mặt chuyển từ xanh sang đỏ, há hốc mồm chẳng thốt lên được từ nào, tiếp đó ngã lại lên giường, ngất xỉu!
Thục vương nghe nói thế tử bị Man nhân bắt làm con tin, trong lúc kinh hoảng tức giận đã ngất xỉu, trong Thanh Tâm các lập tức nổi đại loạn.
Dương Lăng và Chu Nhượng Cận ở gần nhất, cả hai vội vàng bổ nhào qua một tả một hữu đỡ lấy Thục vương.
Chu Nhượng Cận ôm phụ thân vào trong lòng, nóng lòng sốt ruột đến nỗi gân xanh trên trán nổi cả lên, phong thái tao nhã thường ngày hoàn toàn biến mất, khàn giọng hô hoán:
- Mau gọi thái y, mau, mau!
Dương Lăng kỳ thật cũng là có dụng ý khác, bởi vì trong lòng chưa hết nghi ngờ, hắn còn lo lắng đây lại là trò đùa của Thục vương, thế nhưng đưa tay ra đỡ, tay phải nắm chặt lấy cổ tay ông ta, tuy chỉ trong chốc lát, Dương Lăng cũng đã yên tâm từ bỏ nghi ngờ.
Da thịt lạnh lẽo, gần như không còn cảm thấy được mạch cánh tay, Thục vương thật sự ngất đi rồi, nếu thì việc ngất đi có thể đóng giả được, nhưng mạch và nhiệt độ cơ thể thì làm sao có thể giả vờ được, trừ phi ông ta chính là cao thủ võ lâm tuyệt thế trong truyền thuyết. Mà theo Dương Lăng biết, cho dù là võ công nội gia chính tông của Ngũ Hán Siêu, cũng không đạt được cảnh giới khống chế nhiệt độ cơ thể và khiến tim đập yếu ớt thế này.
Lý Sâm sờ sờ cái mũi, vẻ mặt quái dị mà dò thám Dương Lăng, thầm nghĩ:
- Dân chúng đồn đại Dương đại nhân là thiên sát tinh, sao chổi hạ phàm, xem ra quả thật không sai mà, đi đến đâu sát phạt đến đó, người hắn muốn đối phó chắc xúi quẩy lắm, lần này ta đứng đúng đội rồi.
Thái y đến lại ấn nhân trung, lại là châm cứu nấu thuốc, một phen ròng rã, Thục vương mới lờ mờ tỉnh dậy, ông ta vừa tỉnh dậy liền vội vàng bảo:
- Nhanh, lập tức đưa cô vương đến Tự Châu, cô vương muốn đích thân đàm phán với Đô Trưởng Man Nhân.
Chu Nhượng Cận và đám người An Văn Đào liên thanh khuyên can, bộ dạng hiện tại của Thục vương làm sao có thể chịu nổi đường sá xa xôi, nếu như chịu khó đi thuyền cũng có thể đưa ông ta đến Tự Châu, chỉ sợ lúc đến nơi thế tử chưa được cứu mà ông ta đã quy tiên rồi.
Thục vương lắc đầu liên tục, nóng nảy nói:
- Không được, cô vương phải đích thân đi, không thể thất hứa với Đô Chưởng Man, nếu không thế tử sẽ gặp nguy, mau! Nhanh chóng chuẩn bị xe kiệu.
Dương Lăng lẳng lặng nghe đến đoạn này, liền cất tiếng nói:
- Vương gia, nếu Đô Chưởng Man bắt thế tử làm con tin, yêu cầu người Hán quan Hán lui ra khỏi lãnh địa của bọn họ, tất nhiên cho rằng họ nắm chắc phần thắng. Thế tử tuy rằng đang trong tay họ, những không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng. Vương gia bệnh thể chuyển xấu, sao có thể đi đường xa vạn dặm, chi bằng phái sứ giả đi dùng lời lẽ lá mặt lá trái với bọn Đô Chưởng Man, ổn định bọn chúng trước, tiếp đến bày mưu tính kế sau.
Thục vương sau một lúc nói chuyện thì thần sắc lại kém đi khá nhiều, ông ta cười khổ nói:
- Đô Chưởng Man từ xưa nay hung tàn, hơn nữa cũng không xem triều đình ra gì, bọn họ hoặc là không động thủ, hôm nay đã giam giữ thế tử, chắc hẳn đã chẳng kiêng kị gì. Chỉ sợ, chỉ sợ giờ cô vương đuổi đến, cũng đã muộn rồi.
Thục vương nói tới đây, một trận ho sặc sụa, lại ngất lịm đi. Thái y vương phủ vội vàng nói:
- Vương gia thân thể suy yếu. Lại chịu đựng kinh hãi âu lo, tại hạ dùng được thạch ổn định bệnh tình vương gia trước, nhưng nếu vương gia lại hoảng loạn ngất đi lần nữa, tính mạng có thể gặp nguy đấy.
Chu Nhượng Cận thở ra một hơi lạnh, kéo lấy thái y nói:
- Vương thái y, bất luận thế nào, nhất định phải bảo toàn tính mạng cho phụ thân ta, trăm ngàn vạn lần. Ngươi nhất định phải nghĩ ra cách.
Vương thái y mặt lộ vẻ khó khăn mà nói:
- Điều này trừ phi tạm thời không để vương gia tỉnh dậy, tại hạ hoặc giả còn có thể ổn định bệnh trạng vương gia, nếu không... cho dù là Hoa Đà tái thế, e rằng cũng không còn cách nào khác.
Chu Nhượng Cận sửng sốt, kinh sợ buông gã ra, chần chừ nhìn phía Dương Lăng và đám người An Văn Đào. Thục vương là người đứng đầu nước Thục, nay thế tử lại rơi vào tay Man Di, không để vương gia tỉnh lại nghị sự. Làm sao có thể được? Chẳng may thế tử vì thế mà mất mạng. Ai cáng đáng nổi trọng trách này đây?
Tuy Chu Nhượng Cận là con thứ của Thục vương, nhưng y lại là thân phận con của vợ kế. Nếu thế tử không còn trên cõi đời, y sẽ là người được chọn lựa duy nhất, có thể nói nếu thế tử chết đi, người hưởng lợi nhất chính là y, cho nên lúc này Chu Nhượng Cận muốn tránh hiềm nghi cũng không xong, làm sao có thể đồng ý xắng bậy được. Nhưng nếu không đồng ý, Thục vương phải làm thế nào đây?
Đối mặt với ánh mắt hoảng sợ bất lực của Chu Nhượng Cận, đám quan cấp cao nước Thục An Văn Đào, Lục Chính vân vân cũng lần lượt né tránh, thế tử mà toi mạng thì bọn họ đương nhiên chẳng ai dám gánh nổi trách nhiệm này, nhưng vì vậy mà mệt chết Thục vương, bọn họ đồng dạng không cáng đáng nổi. Đến cuối cùng tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người của Dương Lăng.
Trong số những người này, địa vị của hắn là cao nhất, gần như có thể phân hàng ngang bằng Thục vương, hơn nữa thân phận tách biệt, quan viên nước Thục và đoàn thể lợi ích của tộc gia Thục vương không liên can gì đến hắn, cũng chỉ có hắn ra mặt, bất luận quyết sách thế nào, cũng không khiến người ta phải nhiều lời thị phi.
Dương Lăng đến Tứ Xuyên lần này, vốn là lo lắng hết lòng, nghĩ như thế nào để tra ra nhược điểm của Thục vương, đồng thời vừa muốn phòng bị để bản thân không bị ông ta gài bẫy, thật không ngờ hiện giờ tình hình bất ngờ thay đổi, trái lại còn muốn hắn tính toán giúp thay cho Thục vương.
Dương Lăng do dự một chút, nói:
- Có thể làm cho vương gia tỉnh lại lần nữa, bản hầu còn một vài lời cần hỏi ý kiến ngài, nếu vương gia còn bị kích động khó kìm chế, xin thái y lập tức cho vương gia trở lại trạng thái hôn mê ngay.
Mọi người đều biết rằng đây là thao tác chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ của Khâm Sai đại thần, cho nên cần phải được sự ân thuận đồng ý của Thục vương và biết được giới hạn hắn có thể xử lý đến đâu, ai ai cũng muốn nghẹn thở, căng thẳng nhìn về phía hắn và thái y.
Vị thái y đó sắc mặt trắng bệch, tình huống hiện giờ không thua gì phải cứu tỉnh một vị quân vương, dùng thuốc và kim châm treo mệnh, thúc vị quân vương đó nói ra kẻ kế thừa là ai, ông ta bậm môi một cái, sau đó gật đầu đồng ý.
Thục vương được cứu tỉnh lại, ông ta vừa mới mở to mắt, liền thấy Dương Lăng cúi người lại đây, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Vương gia, bản hầu phụng khâm mệnh tuần tra thiên hạ, nếu gặp sự việc khẩn cấp ở các nơi, thì có quyền thay thiên tử xử lý sự việc. Vương gia mang trọng bệnh trong người không tiện lao tâm tổn trí, ắt hẳn trong lòng vương gia cũng đã có suy tính, bản hầu hiện giờ có ba việc quan trọng, cần ý chỉ của vương gia, trước mặt quan viên lớn nhỏ Đại Thục, xin vương gia cho bản hầu một câu trả lời minh bạch.
Mắt Thục vương trông có vẻ ngờ nghệch, hơi thở gấp rút, im lặng hồi lâu mới cố sức gật đầu được, khàn giọng nói:
- Ngươi nói đi.
Dương Lăng nói:
- Tình trạng hiện tại của vương gia không thể chủ trì đại cục, một khi Man tộc bạo động, tình thế xoay chuyển khó lường, bản hầu có ý muốn thay vương gia phân ưu, gánh vác một phần trách nhiệm, không biết ý của vương gia thế nào?
Ánh mắt của Thục vương lướt sang từng người xung quanh, An Văn Đào và Lục Chính là cánh tay trái phải đắc lực của ông ta, nhưng cả hai người này, một quản dân chính, một quản luật pháp, lần này nghĩ cách cứu viện thế tử, mười phần hết chín phần muốn động binh đao, đã thế thì phải dùng đến Lý Sâm. Hơn nữa hai người này quyền lực có lớn, uy vọng có cao chăng nữa, suy cho cùng cũng chẳng thay mặt được Thục vương phủ. Còn về phần đám huynh đệ trong vương tộc, nghĩ đến mối quan hệ tranh giành quyền lợi phức tạp kia, vương gia tức thì dẹp bỏ bọn họ sang một bên.
Con thứ Nhượng Cận hiện giờ là đứa con huyết mạch duy nhất của mình, đứa con này không màng danh lợi, hẳn nó không thèm muốn ngôi vị vương gia, nhưng nói thế nào thì nó vẫn là con thứ, khó lòng phục chúng. Cộng thêm tuổi tác còn nhỏ, bình thường chỉ thấy nó ngâm thơ vẽ tranh, ca phú tự tiêu, về mặt chính sự e rằng nó chẳng hiểu gì cả, đương nhiên, bản thân mình xưa nay cũng chẳng giao phó bất kỳ chính vụ nào cho nó.
Ôi! Thục Vướng khẽ thở dài một cái: Hoàng gia vì để tránh cho huynh đệ trong tộc bất hòa với nhau, ngoại trừ thế tử ra, tất cả các hoàng tử còn lại một khi trưởng thành liền được phái đi các nơi, nếu không có chỉ ý thì không được phép trở lại kinh thành. Các phiên vương cũng đâu khác gì hơn. Kết quả đến cuối cùng muốn tìm một người thân thuộc đáng tin để giúp đỡ cũng chẳng có. Ông ta đánh buồn bã mà gật đầu.
Dương Lăng lại nói:
- Bản quan sẽ dốc hết sức bảo vệ thế tử trở về an toàn, nhưng những điều kiện mà Đô Chưởng Man yêu cầu vương gia thực hiện như dời Hán quan ra khỏi Tự Châu, ý kiến vương gia thế nào ạ?
- Cô vương hiểu rồi,
Giọng nói Thục vương mỏng manh yếu ớt, gấp rút hít thở một hơi, lại tiếp tục nói:
- Cô vương hiểu được ý của ngươi. Phủ khắp thiên hạ, nơi nào chẳng phải là vương thổ. Không thể, không thể chấp nhận điều kiện rời khỏi Tự Châu được, nếu được chấp thuận, các bộ phận thổ ty cũng theo yêu cầu này, Ba Thục sẽ không có ngày yên bình nữa. Ngoại trừ điều kiện này ra tất cả đều có thể đồng ý được, bất chấp tất cả trong ba vương phủ. Cũng không, thành vấn đề...
- Dạ vâng, nhưng tận lực mà thuận ý trời, nếu sự việc không thành, cũng mong vương gia thứ lỗi!
Thân hình Thục vương khẽ rung lên, con ngươi bỗng dưng trợn tròn, nghi hoặc nhìn Dương Lăng một lúc, Dương Lăng thản nhiên mà đối mặt lại, cuối cùng Ba Vương nhắm tịt hai mắt lại, thống khổ gật đầu đồng ý.
Dương Lăng thở phào một cái, nói:
- Thứ ba, bất luận có cứu được thế tử hay không, Đô Chưởng Man cả gan bắt giữ thế tử, phản loạn triều đình. Việc này dù sao cũng phải có biện pháp xử lý, giải quyết thế nào cho tốt, vẫn xin vương gia chỉ dạy.
Thục vương thấp giọng nói:
- Chư tộc tạp cư, dễ nảy sinh tranh chấp. Năm đó thái tổ hoàng đế phân phong thiên hạ, phiên vương các nơi đều... trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, để trấn giữ một phương, duy nhất chỉ có tổ tiên ta lấy lễ giáo thủ tân thùy, cảm ân giáo hóa. Có được sự bình an. Dân Thục an lạc, ngày càng thịnh vượng, ai cũng được bình đẳng nhận ân huệ như thế. Vì vậy ngoại trừ trường hợp bất đắc dĩ, nếu không đừng bao giờ động binh đao! Nhớ nhớ lấy!
Dương Lăng gật gật đầu, cất cao giọng nói:
- Người cầm binh tất kẻ giết người, thời khắc đến ắt bị cắn trả, vì vậy tối kị nhất chính là bạo lực kìm chế, do dự không quyết, cần dứt khoát lại lưỡng lự, tất gánh chịu hậu quả, trước khi sự việc Tự Châu kết thúc, Thanh Dương cung cần được yên tĩnh, bất kỳ ai cũng không được quấy nhiễu!
Hắn đứng phắt dậy, ngang nhiên nói:
- Dương Lăng chịu sự ủy thác của Thục vương điện hạ, từ giây phút này trở đi, làm chủ việc Ba Thục, trong Thanh Dương cung, không được truyền bất cứ chuyện phiền phức nào quấy nhiễu sự thanh tịnh của điện hạ, kẻ nào làm trái, bản hầu mời Thiên Tử kiếm trảm thủ!
Hắn nói câu này, nghĩa là trừ khi Thục vương lành bệnh, nếu không trước khi chuyện Từ Châu kết thúc, trong Thanh Dương cung, bất kỳ kẻ nào cũng cấm ra vào cung, truyền tai báo cáo bất kỳ tin tức nào cho Thục vương. Nhưng thật ra hắn làm vậy là vì nghĩ cho tính mạng của Thục vương, hơn nữa xử lý quân sự, điều tối kị nhất là có người không ngừng ra chỉ thị phía sau, can dự vào cách xử lý của tướng lĩnh, có thể nói là phụng vương lệnh, nhưng chúng quan viên cũng có người bất mãn, nghĩ hắn chỉ là chim khách mà chiếm cả tổ, nắm cả đại quyền trong tay, nhưng cũng chẳng dám lên tiếng dị nghị gì.
Dương Lăng quyết đoán như vậy, kỳ thật cũng vì phát hiện ra đây chính là thiên cơ ngàn năm có một, có câu: "Canh ngươi bệnh, lấy mạng ngươi", nếu muốn danh chính ngôn thuận nắm đại quyền của Ba Thục, không có cơ hội nào khác tốt hơn cơ hội lần này.
Hắn vừa ngoảnh đầu đã bắt tay vào điều binh canh giữ Thanh Dương cung, cách ly Thục vương với thế giới bên ngoài, như vậy liền hóa bị động thành chủ động, nắm thiên tử mà lệnh chư hầu, sự nguy hiểm của bản thân cũng được giảm xuống mức thấp nhất, nếu Thục vương bị hắn tra ra được chứng cứ tạo phản, đây đơn giản chẳng khác nào bó tay chịu trói rồi.
Tuy nhiên, xem tình hình này, đối với việc Thục vương mưu phản, Dương Lăng càng lúc càng hoài nghi, ông ta chịu giao quyền hành cho hắn, tuy là bất đắc dĩ nhưng nếu người trong lòng có mưu đồ, sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Trừ phi gã Chu Tân Hàn này có tâm địa thâm hiểm như Nhạc Bất Quần, nhưng nếu gã có tâm cơ và lòng dạ thâm hiểm như vậy, lúc thế tử đến Tự Châu, chỉ sợ gã đã sớm tiên đoán bố trí từ trước, làm sao để thế tử bị bắt như ngày hôm nay, rơi vào thế bị động như vậy chứ?
Sau khi Thục vương nghe xong lời Dương Lăng nói chỉ gượng cười một tiếng, im lặng không nói.
Dương Lăng vái chào thật dài nói:
- Xin vương gia an tâm tĩnh dưỡng, mọi việc có ta.
Dứt lời, Dương Lăng rút lui ba bước, chắp tay, nghênh ngang rời đi.
Lý Sâm khều khều móng tay, thi lễ nói:
- Mời vương gia nghỉ ngơi.
Sau đó cũng rời đi, chỉ trong chốc lát, các quan viên cũng lần lượt cáo từ, chỉ còn lại mỗi Chu Nhượng Cận đỡ phụ thân, ở lại trong đại điện lạnh lẽo trống vắng.
Thục vương nhìn ra cửa chậm rãi nói:
- Cô vương vừa mới đồng ý ủy quyền. Dương Lăng cũng thật quả quyết, chớp lấy thời cơ này, vừa không phải bị hiềm nghi, lại có thể nắm toàn bộ quyền trong tay.
- Đây quả là một nhân vật đáng gờm, hoặc giả nạn ở Tự Châu, người này cũng thật là lựa chọn tốt nhất để giải quyết vấn đề rồi.
Vẻ mặt Chu Nhượng Cận cũng đầy thưởng thức nói:
- Nước Thục phần đông là bộ tộc, triều đình tuy có ý khống chế từ xa, nhưng trăm năm nay những bộ tộc này đều không chịu giáo hóa. Không chịu hòa nhập, có nơi thổ ty lo lắng người Hán không ngừng vào lãnh địa mình cư trú, bào mòn quyền uy của bọn họ, có nơi thổ ty trong lòng cát cứ dã tâm, nghiễm nhiên nước nằm trong nước, dẫn đến khói lửa không ngừng, thường xuyên xảy ra xung đột.
Từ việc Dương đại nhân trấn áp bọn giặc Oa và cường đạo có thể nhận thấy rằng, Dương Lăng ân uy đều có đủ cả, mềm nắn rắn buông. Có thể lôi kéo thì lôi kéo, nếu không lôi kéo được thì đánh, Đô Chưởng Man xưa nay hống hách, mười phần hết chín tám phần là Dương đại nhân sẽ động binh, dùng cường thế đánh áp. Răn đe các bộ tộc khác trên đất Thục. Chỉ mong Dương đại nhân cứu sống vương huynh trước, nếu không một khi khởi binh
Thục vương vừa nghe, khẩn trương nói:
- Có thể không động binh, ngàn vạn lần không được động binh. Nơi ở của bọn Man Di rất hiểm yếu, trăm ngàn đại quân chiến đấu trên mười năm, cũng chẳng thể đánh bại được một tộc người, thời đại triều Hồng Vũ thì Đại Minh ta đã muốn cải thổ quy lưu, thiết lập quan viên, dời người Hán đối với tộc Man Di, kết quả chinh chiến liên miên không ngớt chẳng có thành quả, vì vậy mới thiết lập thổ ty. Dùng Man Di trị Man Di, nay một số tộc lạc vốn dĩ đã âm thầm rục rịch, tìm cớ sinh sự, thế thì há có thể căng thêm dây đàn, thêm dầu vào lửa nữa cớ chứ?
Ông ta nói liên tục như vậy, khí lực đã chống đỡ không nổi, nhưng lại gắt gao nắm lấy tay của Chu Nhượng Cận nói:
- Nếu quả thật gây chiến, Ba Thục... Ba Thục sẽ không còn ngày yên tĩnh rồi. Tuy ta đã ủy quyền cho hắn. Nhưng không nói Ba Thục phủ sẽ không can dự vào chuyện này. Con mau đi, nhất định phải cùng Dương Lăng đến Tự Châu. Tùy cơ ứng biến, cố gắng không được để chiến tranh xảy ra.
Chu Nhượng Cận lo lắng mà nói:
- Bệnh tình phụ vương trầm trọng là thế, con sao có thể không ở cạnh bên người? Điều này...
- Khốn kiếp! Ngươi lại chẳng phải lang trung, ở lại đây làm gì? Đi tìm vương phi và Tương Nhi đến đây, để bọn họ chăm sóc cho ta là được.
- Dạ vâng vâng ạ.
Chu Nhượng Cận thấy phụ thân giận dữ, không dám nói nữa, chỉ đành vâng dạ đồng ý.
- Ta phản đối đại nhân thân phó Tự Châu!
Vừa mới nghe Dương Lăng nói về mục đích thực sự đến Tứ Xuyên lần này, Ngũ Hắn Siêu đã lo lắng nói:
- Đại nhân đến Tứ Xuyên có mục tiêu trọng đại hơn, nếu ta là Thục vương, hơn nữa còn có ý mưu phản, nhưng mọi mặt đều chưa vào tư thế sẵn sàng, trong lúc biết được mục đích thực sự của đại nhân đến Tứ Xuyên, trong lòng hoảng loạn, ngỡ lùi mà tiến, giao ra binh quyền, mượn tay Đô Chưởng Man...
Liễu Bưu ho nhẹ một tiếng, nói:
- Chư vị, xin nghe ta nói một câu. Sĩ tốt có thể chinh chiến của Đô Chưởng Man, cho dù cộng thêm lưu dân người Hán, sơn tặc cường hoành và quân lính đào tẩu, cũng không quá mấy trăm ngàn người, bọn họ phân tán cư trú ở Cửu Ti, Lăng Tiêu, Đô Đô Trại ba tòa thành trì này, mỗi thành không quá ba ngàn người, nhưng ở đó địa thế hiểm trở, một người trấn ải, vạn người không qua được, đây chính là nguyên nhân nho nhỏ mà Đô Chưởng Man dám chống đối với triều đình.
Dương Lăng trầm tư, chậm rãi ngồi xuống ghế, nói:
- Ta đã phái Đại Bổng Chùy lĩnh ba trăm thân vệ đi trấn giữ ở Thanh Dương cung, tên này rất trung thành. Ngoại trừ bản thân ta xuất hiện, hủy bỏ mệnh lệnh, nếu không bất kỳ ai cũng khó lòng ra vào, chỗ Thục vương thì không phải lo lắng, bất luận là gã giả đò hay là thật sự có mưu đồ, tóm lại cán đao đang nằm trong tay ta, giờ Ba Thục là ta làm chủ.
- Chúng ta nên tính toán một chút về tình hình bên Tự Châu, đường đường là thế tử phiên vương lại bị bắt giữ làm con tin, chuyện này suy cho cùng cần phải giải quyết trước, Lý đại nhân, người có hiểu biết gì về Đô Chưởng Man hay không?
Lý Sâm vuốt cằm nói:
- Sau khi ti chức đến nhậm chức, từng chọn đọc tài liệu quân sự, đối với bộ lạc thổ ty các nơi ở Tứ Xuyên cũng có chút hiểu biết. Nghe nói Đô Chưởng Man là hậu duệ của người Bặc thời Hán, hơn trăm người bọn họ lập thành một thôn, đời đời sống tại địa phận Tự Châu, bọn họ sùng bái "Oa Thần", thích vẽ vời trên các vách đá, người chết thì được treo dựng đứng trên các vách núi.
- Đô Chưởng Man tính tình hung hãn khó thuần, chưa bao giờ chịu sự giáo hóa, cho dù đầu hàng, vẫn thường xuyên lấn biên quấy rầy, xâm lược huyện ấp xung quanh, Đại Minh lập quốc hơn trăm năm nay, các triều Hồng Vũ, Vĩnh Lạc, Chính Thống, Cảnh Thái đã từng động binh đao với bọn họ. Bọn họ chiếm cứ Lăng Tiêu thành, là một toàn thành được xây dựng dựa theo vách núi ở thời Tống dùng để chống lại quân Mông Cổ, bốn phía đều vì vách đá dựng đứng, hiểm trở vô cùng.
Thành Cửu Ti nơi Đô Chưởng Man cư trú tứ phía đều là vách đá dựng đứng, hiểm trở khó bám, phạm vi trong vòng ba mươi dặm chỉ có vẻn vẹn một đường hẹp quanh co la có thể ra vào được, quan binh đi lại gian nan, Đô Chưởng Man thì lại xem như đất bằng, qua lại không ngớt ở bụi cỏ, bụi gai, khó lường được hành tung. Giữa năm Thành Hóa, triều đình từng phái hơn hai trăm ngàn đại quân, chính là bị cản trở tại vị trí này, đánh suốt bốn năm ròng, không công mà lui.
Dương Lăng nghe đến đây, hít một hơi thở lạnh, dù sao hắn cũng là người hiện đại, quân đội hiện đại, làm gì có chuyện ỷ lại vào địa hình hiểm trở, phi cơ đại pháo, đạn đạo hỏa tiễn, bất kể địa phương nào, đừng nói là bốn năm, bốn ngày cũng đủ để tan thành tro bụi, nhưng đường dài ba mươi dặm, hơn hai trăm ngàn đại quân mà đánh bốn năm ròng vẫn không đánh hạ được, rốt cuộc đường đi đó hiểm trở đến nhường nào?
Lý Sâm tiếp tục nói:
- Thành Hóa tháng ba năm Nguyên, chư trại Đô Chưởng Man khởi binh đánh chiếm các huyện Giang An, triều đình phái Đô Đốc Nhuế Thành chiêu an, Đô Đốc Nhuế tuyên bố trại chủ các trại Đô Chưởng Man đều thụ chức quan, hưởng bổng lộc triều đình, tù trường Đô Chưởng Man vô cùng vui mừng, soái lĩnh gần ba trăm vị trại chủ đến chịu hàng nhập yến.
- Không ngờ Giám Quân Ngự Sử Uông Hạo đại nhân đuổi đến Tự Châu, cho rằng đám trại chủ này đều là kiêu hùng trên chiến trường, lấy một địch trăm, nên nhân thời cơ này giết chết, nhằm trừ hậu hoạn, thế là đem tù trưởng và trại chủ đến nhập yến gồm hơn hai trăm bảy mươi người đều giết sạch, Từ đó Đô Chưởng Man kết thù khó giải với triều đình, không còn tin vào chiếu an của triều đình nữa.
Tháng mười cùng năm đó, Đô Chưởng Man đến Quý Châu giả vờ đầu hàng, chỉ huy Quý Châu Đinh Thực còn chưa hay biết việc Uông Ngự Sử dụ hàng giết chết gần ba trăm thủ lĩnh của Đô Chưởng Man, thế là ra thành nghênh đón, kết quả phục binh tứ phía, quan quân hơn năm ngàn người chết ngay tại chỗ, Đô Chưởng Man còn chưa hả cơn hận, tháng sau lại bày mưu dụ Uông Ngự Sử đêm khuya đến Trường Ninh, kết quả quan quân lạc đường giữa núi sâu đêm khuya, nhân mã rơi vách đá mà chết không thể đếm xuể, Đô Chưởng Man không xuất một binh, mà đại quân tự diệt.
- Triều đình giận dữ, lại phái đại quân tập kết tại Tự Châu, áp dụng biện pháp ăn mòn từ từ, trong vòng năm ngày liền đốt chạy hơn bảy trăm thôn trại, dồn toàn bộ Đô Chưởng Man lên trên núi sâu, song phương giằng co không ai chịu thua, kết quả là Đô Chưởng Man quả thật khổ không kể xiết, nhưng đại quân triều đình cũng không tài nào chống đỡ được với tiền và lương thực khi trường kỳ chiến đấu như vậy, cuối cùng cả hai ngầm hiểu lẫn nhau, buông xuôi sống chết mặc ngươi.
Dương Lăng trợn mắt há hốc mồm, ngồi nghe cả buổi, chợt nhớ ra thời đại của hắn trước khi lập quốc, hai quân giao chiến động một cái là phải trả giá hơn mấy trăm ngàn sinh mệnh, chỉ cần chiến lược thỏa đáng, hai ba hôm là thế như chẻ tre, giết đối phương không ngại ngàn dặm, đó là sự lãnh đạo hùng tráng đến nhường nào?
Nhưng chính là quân đội như vậy, thủa ban đầu khi có được thiên hạ, đối mặt với sợ tồn tại của đội ngũ thổ phỉ trong rừng sâu núi thẳm, lại hao tổn khổ tâm, đại quân không tài nào tiến vào, trọng hỏa lực binh khí không tài nào vận chuyển vào trong, đấy quả thật là đại pháo đánh muỗi, không có đất dụng võ, còn phải thời thời khắc khắc phòng bị đánh lén và cướp giật của bọn chúng, lúc đầu là dùng biện pháp gì để tiêu diệt bọn chúng chứ?
Dương Lăng đứng dậy bước đi qua lại trong phòng, nhưng nghĩ cả nửa buổi trời, trong đầu ngoài trả lời đen tối "thiên vương lắp địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu, ha hả ha hả, vừa nói chuyện ban trưa, ai cũng chẳng có nhà", chính là súng hộp tử vương bá của thổ phỉ, hết cách, xem kịch xem náo nhiệt, lúc đó ai mà chú ý đến điểm này chứ!
Tuy nhiên trong lòng Dương Lăng, chí ít để lại một ấn tượng chính xác: Đánh Đô Chưởng Man, không giống với tác chiến đại quân đoàn Thát Đát, cũng không giống với việc tiêu diệt giặc Oa ở vùng sông nước Giang Nam, khó lòng ỷ lại vào số đông của đại quân quan phủ.
Dương Lăng nghĩ đến đây, hạ lệnh:
- Liễu Bưu đến Tự Châu trước, cố gắng tập hợp tất cả tình báo, trận chiến này mười phần hết tám chín phần là phải dựa vào tình báo của thủ hạ ngươi. Lý đại nhân, xin lập tức hồi doanh triệu tập chư tướng, điều động các đường quân đội Ba Thục đến Tự Châu, bất kể đánh hay không đánh, dù sao cũng cần tạo nên thanh thế rền vang. Ngũ Hán Siêu, lập tức truyền các quan viên văn võ như Bố Chính Sứ, Án Sát Sứ, thành đô Tri Phủ vân vân đến nghị sự tạo doanh hành Khâm Sai, bản Khâm Sai muốn điều động lương thảo cùng quân nhu.
Mọi người vội nghiêm nghị đứng dậy, ai nấy chắp tay tán thành.
Tống Tiểu Ái đứng dậy, chớp đôi mắt tròn xoe nói:
- Đại nhân, còn ta thì sao?
- Ngươi đấy à...
Dương Lăng mỉm cười một cái, nói:
- Đi theo ta đến nội thư phòng, bản quan muốn nói chuyện riêng với ngươi.