Chương 458: Hoàng tước

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:50

Do vì Cáp Lạt của bộ lạc Nữ Chân bị giết, nữ vương thành Đóa Nhan và quý tộc được bố trí thị vệ dày đặc. Con cháu quý tộc cũng không cho phép ra ngoài ban đêm, chợ đêm tiêu điều hơn rất nhiều. Trời cũng không phải là đã quá khuya, rất nhiều lữ thương không thể không thu hàng sớm, dưới sự chỉ huy của A Đóa Nhi thủ hạ thu dọn đồ đạc còn lại lên chiếc xe lớn, đi đến chỗ dừng chân cảu Phúc Dư Vệ ở bên trái thành Đóa Nhan. Phúc Dư Vệ lần này tới hơn ba nghìn người, đóng ở bên trái thành Đóa Nhan, tự mình hình thành một doanh địa kiểu bộ lạc. Ngày đầu tiên Bạch Âm ở vương phủ Đóa Nhan. Mấy ngày còn lại trong lễ hộ Đạt Mộ đó, dù sao đối với họ mà nói, kỳ thực doanh trướng ở đó đều không có sự khác biệt, đều là nhà của họ. Hiện giờ tất cả Nữ vương Đóa Nhan ra lệnh cho tất cả mọi người đều trở về đóng ở các bộ lạc gầnthị trấn. Y cũng trở về khu của mình. Bả A Ngốc Nhi lên làm nội tổng quản của Bạch Âm. Phúc Dư Vệ ở phía bắc Đóa Nhan Vệ. Chợ ở đó và giá mua bán không đắt bằng ở đây, nhân lễ hội Đạt Mộ, Bạch Âm gọi người chuẩn bị ba chiếc xe da lông lớn, bây giờ chịu ảnh hưởng của việc ám sát, suy nghĩ tới khả năng sẽ xảy ra hàng loạt xung đột. Bả A Ngốc Nhi quả đoán ép giá thấp số hàng da còn lại đều bán cho mấy thương lái người Hán. Nơi này cách thành Đóa Nhan không xa. Bả A Ngốc Nhi cũng không tin có người sẽ ra tay với những người hầu này của họ. Cho nên, dù không ngừng hô hào các thủ hạ đề cao cảnh giác, bản thân y lại không hề quan tâm. Tiền phương đã thấy cờ và đuốc ở cửa thành, Bả A Ngốc Nhi quay đầu lại, đang muốn thúc giục người hầu đẩy nhanh hành trình, khóe mắt bỗng thoáng thấy có bóng người chợt lóe lên. Bả A Ngốc Nhi theo bản năng đã nghiêng đầu lại, hai vai căng thẳng. Y đã bị người ta kéo từ trên ngựa xuống. Đó là một sợi dây thừng, sợi dây thừng từ trên trời giáng xuống, buộc chặt lấy hai vai y, lập tức một bàn tay to bịt lấy miệng y. Đồng thời một bàn tay khác giữ lấy khuỷu tay y, khiến cho y không thể phản kháng lại được. Sau đó y lại không thể không trơ mắt lên thưởng thức cảnh giết hại. Ra tay vừa rồi ở đội xe của y lần lượt có mấy người mục dân đi, chỉ có 7, 8 người, lần lượt đứng ở các góc khác nhau của đội xe. Bả A Ngốc Nhi nghe thấy từng hồi âm thanh "lách cách lách cách" vang lên, còn có chút hơi run sợ. Sau đó các bộ hạ liền từng người một từ trên ngựa, trên xe xuống. Họ không kịp giương cung lên, cũng không kịp rút dao. Khoảng cách gần như vậy, tốc độ của người ta lại nhanh như vậy, cũng còn nhanh hơn cả tốc độ của cơ quan. Bả A Ngốc Nhi đã từng nghe thấy âm thanh này, Bạch Âm đã từng bỏ ra số liền lớn để mua một chiếc cung tiễn của người Hán tự sản xuất ở Quan Nội. Loại cơ nỏ đó rất linh hoạt, mang theo bên người, rất dễ thao tác, hộp mũi tên không lớn, lại có thể bắn được mười mũi tên. Trong vòng 5 trượng có thể bắn được vào người, nếu bên trên tẩm thuốc độc càng là thiệp mời của Diêm Vương, căn bản không ai có thể thoát chết. Bạch Âm một mặt cười nhạo công phu cưỡi ngựa bắn tên của người Hán không tốt, mới phát minh ra loại vũ khí sắc bén giết người thay cho cơ nỏ, một mặt lại xem nó hơn cả châu báu thu giấu đi. Hai cây cơ nỏ đó chính là thủ lĩnh kho báu mà Bả A Ngốc Nhi đích thân thu vào. Những người này sử dụng không nghi ngờ gì chính là kình nỏ cùng loại tương tự. Y nhớ rất rõ, Bạch Âm đại nhân đã mua một chiếc kình nỏ mất hai tấm da hổ và tám tấm da tuyết hồ thượng hạng. Tuy nhiên, bảy tám người này, mỗi người đều có một hộp kình nỏ, giống như cung tên mà mục dân tùy tiện đeo bên người. Họ là ai? Sao lại có vũ khí lợi hại mà đắt tiền như vậy? Tám hộp kình thỉ, tám mươi mũi tên, mà thủ hạ của y còn chưa đầy 20 người. Sau khi cung tên phát ra tiếng kêu "phù phù phù", hiện trường rơi vào cảnh im lặng. Những chiếc bóng đen đó lóe lên, quăng những người xuống ngựa lên xe, còn mình thì lên ngựa. Bên đường ngoài mấy người này ra, còn có hai người đàn ông, một người phụ nữ, ba mục dân, là người qua đường thực sự. Họ sợ hãi nhìn toàn bộ sự việc diễn ra trước mắt. Nhưng họ vẫn không kịp kêu lên khiếp sợ hoặc chạy trốn, đả kích vô tình lại giáng xuống người họ. Kình nỏ tẩm độc bắn vào người họ. Họ trợn trừng hai mắt kinh ngạc, thân người mềm nhũn ra còn chưa ngã xuống đất, lại có ba bóng người nhanh nhẹn tới bên cạnh học, túm lấy từng người giống như xem họ như con dê quẳng lên xe hàng trống trơn. Bả A Ngốc Nhi trơ mắt đứng nhìn. Trước mắt bỗng tối sầm lại, trên đầu bị một người chụp lấy, lập tức bị quăng lên xe, bắt y trói lại cùng người đó, bánh xe lộc cộc chuyển động về phía trước. Tất cả những điều này từ khi xảy ra cho tới khi kết thúc đều chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, dường như chỉ là đội xe dừng lại một lúc đã tiếp tục tiến lên phía trước. Những người này đều là sát nhân thật sự, giết người như giết chó. Đội xe không quay về thị trấn, tiến lên phía trước một hồi, họ lại rẽ về phía thảo nguyên, biến mất trong bầu trời đầy sao. Bạch Âm nhận được tin đã nổi trận lôi đình, toàn bộ nhân mã của Phúc Dư Vệ dừng chân đều sôi trào lên, người hô ngựa hí, đèn đuối sáng trưng. Thoáng chốc, ba nghìn thiết kỵ trong vùng trú động đã tập hợp thành một con rồng lửa, thẳng hướng Thái Ninh Vệ bên phải thành dừng chân. Không ngờ người của Thái Ninh Vệ vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, đèn đuốc ở đây cũng đã sáng như ban ngày. A Cổ Đạt Mộc khoác chiếc áo giáp trục dẫn đại đội nhân mã khí thế hừng hực xông ra khỏi doanh địa. Ở đây cũng bị tập kích rồi, con cháu A Cổ Đạt Mộc Bố Hòa cũng đã bị thương. Nói ra thì còn nghiêm trọng hơn cánh thương nhân đó bị mất tích nhiều. Bạch Âm nghe thấy thế liền kinh ngạc. Bố Hòa lại không tin lý do của y, mất tích? Ai biết y có phải là đang chơi trò vừa ăn cướp vừa la làng hay không? Bố Hòa bị thương giống như sư tử mạnh tức giận, đã giơ đại đao lên xông tới liều mạng với Tô Hách Ba Lỗ. Y có đủ lý do để tin chắc rằng đây là Bạch Âm đang giở trò. Có tư các thắng được Nữ vương bây giờ chỉ có hai người họ và Thôi Ưng của bộ lạc Tháp Tạp đó. Nhưng, bộ lạc con con đó có thể thắng được Đóa Nhan Tam Vệ hùng mạnh vô đối sao? Bạch Âm dựa vào cơ hội nhiếp chính đã khống chế được khá nhiều đầu lĩnh lưỡng vệ Đóa Nhan, Phúc Dư. Mặc dù trên trường đấu không thể giành được thắng lợi, nhưng Thôi Ưng là người Hán, bộ lạc Tháp Lạp là bộ lạc rất nhỏ bé, nếu phải làm chút giao dịch sau hậu trường để ép y khuất phục quá dễ dàng, muốn nói uy hiếp. Đó chỉ có một mình Bố Hòa muốn ám sát y không phải Bạch Âm có dã tâm ba bộ lạc còn có thể là ai chứ? May mà A Cổ Đạt Mộc còn đủ bình tĩnh, biết hiện giờ không nên phát sinh xung đột, cho nên cố gắng ngăn cản cháu trai. Tô Hách Ba Lỗ căn bản không sợ hãi Bố Hòa. Y nóng lòng muốn thử, liền ngóng trông Bố Hòa lao tới cùng tình địch giáp mặt tấn công. Đúng lúc này, tiếng vó ngựa vang lên, lại là một đại đội nhân mã từ xa chạy tới. Nữ vương Đóa Nhan Ngân Kỳ biết tin dẫn thị vệ chạy tới. - Tất cả dừng tay! Ngân Kỳ ghìm cương ngựa, đặt thanh kiếm ngang giữa hai vệ binh giương cung, nũng nịu quát. - Ha ha, Ngân Kỳ điệt nữ à, cháu tới thật đúng lúc, ta và thúc thúc A Cổ Đạt Mộc của cháu có chút hiểu lầm, vừa rồi có người đi vào thương đội của ta, không ngờ A Cổ Đạt Mộc ở đây cũng đã gặp phải kẻ địch tập kích. Bây giờ có người nghi ngờ là thúc thúc Bạch Âm cháu giở trò đấy. Bạch Âm ngồi trên lưng ngựa, vuốt râu khẽ mỉm cười. Y chắc chắn Ngân Kỳ sẽ đứng về phía y. Nếu Ngân Kỳ thiên vị chọc giận A Cổ Đạt Mộc ... Trong lòng Bạch Âm bỗng hiện lên một ác niệm: Nhân cơ hội sống mái với nhau. Võ lực diệt trừ A Cổ Đạt Mộc và thôn tính Thái Ninh Vệ. Y liếc mắt về phía con trai, Tô Hách Ba Lỗ hiểu ý khẽ gật đầu. - Ta chỉ nghe nói thúc thúc Bạch Âm dẫn quân chạy tới đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước mặt hai vị thúc thúc, Ngân Kỳ cũng không thể hiện vẻ tôn nghiêm của Nữ vương. Do đó, ngữ khí cũng đã dịu dàng hơn. - Hắc! Có người lo lắng trong đại hội không phải là đối thủ của ta, ngầm đánh lén, muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi để tiêu diệt ta! Bố Hòa giơ cánh tay đầy máu lên, hung hăng trừng mắt mới Bạch Âm. Cười lạnh lùng nói: - Cánh thương nhân của hắn ta mất tích? Thật là nực cười, lẽ nào lại có mã tặc chạy tới đây cướp đại thủ lĩnh Bạch Âm hắn ta? Bố Hòa đẩy binh lính ngăn cản ra, bước tới trước mặt Ngân Kỳ, tức giận chỉ về phía Bạch Âm nói: - Nữ vương, người thấy rồi đấy, hắn ta đang hỏi tội chúng ta khởi binh sao? Chúng ta có lý do gì động tới đội thương lái của hắn ta chứ? Như vậy chẳng phải vừa ăn cướp vừa la làng, thật sự khiến người ta thấy nực cười. Đại nhân Bạch Âm muốn làm những chuyện như vậy, nên chém đứt cánh tay của Tô Hách Ba Lỗ. Ta nghĩ nhất định không thể có người lại nghi ngờ hắn ta nữa. Dây cung vừa lên, một mũi tên hung hăng bắn về phía Bố Hòa. Đó là mũi tên sắc bén của Tô Hách Ba Lỗ bắn ra. Chỉ cần viện vớ Bố Hòa mạo phạm cha, một mũi tên giết chết y, như vậy A Cổ Đạt Mộc có muốn không sống mái một phen cũng không được. Một khi đại chiến nổ ra, dựa vào phụ thân gây ảnh hưởng với Đóa Nhan Vệ, Nữ vương Ngân Kỳ cũng không thể không đứng về phía y được, cho dù nàng có muốn hay không. Thái Ninh Vệ đều sẽ trở thành vật trong tay bọn họ. Mặc dù hai bên giương cung bạt kiếm, có xu thế căng thẳng, hai bên đều ở trong thế đề phòng lẫn nhau. Nhưng trong bóng đêm một mũi tên sắc bén bắn ra, vẫn khiến người ta có phòng bị cũng rất khó. Bố Hòa đang trong tình trạng phẫn nộ càng không ngờ đối phương dám trước mặt Nữ vương ngang nhiên bắn tên tập kích, chờ tới khi thấy tình hình không ổn, mũi tên sắc bén đó đã tới trước mặt rồi. Bố Hòa hoảng hốt, mắt thẩy chỉ có nhắm mắt chờ chết. Nữ vương Ngân Kỳ bên cạnh bỗng nhiên giống như làn khói nhẹ xoẹt qua, "cách" một tiếng, mũi tên hung hãn đó bay vào trong màn đêm. Người đó vẫn không dừng, lao như bay về phía Bạch Âm. Cách khoảng hơn chục trượng, người đó chỉ còn chừng hai ba bước nữa là rơi xuống trước mặt. Binh lính dưới tay Bạch Âm quát lớn một tiếng, sáu bảy chiếc trường thương ào ào đâm ra. Người đó giống như làn khói đón gió, đón lấy mũi thương đó bay lên, thân hình trên không trung nhéo một cái, chỉ nghe thấy hai tiếng binh khí va vào nhau "cách cách". Người đó đã rơi vào phía sau ngựa của Tô Hách Ba Lỗ, cao giọng quát: - Tất cả dừng tay! Bố Hòa tìm được đường sống từ cõi chết liền lùi về phía sau hai bước. Y vẫn không nói gì, A Cổ Đạt Mộc đã kinh hoàng kêu lên: - Bạch Âm, ngươi dám giết cháu ta trước mặt Nữ vương? Các huynh đệ, Phúc Dư Vệ đã cưỡi lên đầu chúng ta rồi, liều mạng với bọn chúng. - Tất cả dừng tay! Người cứu Bố Hòa đó lại lớn tiếng quát, mặc dù giọng nói không lớn, lại có lực, toàn bộ hiện trường đều nghe thấy. Người đó thúc vào bụng ngựa, liền cùng với Tô Hách Ba Lỗ đi về phía trước. Con trai của Bạch Âm đang ở trong tay người ta, thấy mũi đao kè ngang cổ con trai, dù bên cạnh có hàng nghìn thị vệ cũng không dám hạ lệnh ra tay. Người đó chính là dưới sự cưỡng bức như rừng thương, ngông nghênh áp giải đội ngũ Tô Hách Ba Lỗ đi ra, tới trước mặt Ngân Kỳ nhắc cơ thể Tô Hách Ba Lỗ lên ném xuống mặt đất. Tô Hách Ba Lỗ vừa chạm đất, Bố Hòa liền hét lên một tiếng, lao bổ tới, hai người cuộn lại thành một đoàn. Người trên ngựa nhảy xuống, thân thủ cực kỳ mạnh mẽ, cũng không biết y đã dùng thủ đoạn gì, chỉ thấy y bước lên phía trước, thân hình cực nhanh, khó khăn lắm mới đánh được hai người Tô Hách Ba Lỗ. Hai người giống như bị một lực rất lớn xoay mình phân tách ra. Ai nấy đều bắn ra xa hơn 2 thước, nặng nề rơi xuống mặt đất. Hai người giống như hổ điên, gầm rú đứng lên lại xông vào đối phương. Người đó giở mánh cũ, quyền đấm chân đá, thoáng chốc hai người đã lại ngã lăn ra đất tiếp. Hai người lại hướng về phía đối thủ đó, kết quả là chỉ có nhanh hơn. Bạch Âm kinh hãi, Tô Hách Ba Lỗ và Bố Hòa đều là cao thủ trong bộ tộc, liên thủ còn bị người ta đánh bại dễ dàng như vậy, Ngân Kỳ đã mời chào cao thủ như thế từ khi nào? Cho dù cường tráng như hổ, cũng không chịu nổi liên tiếp hai ba hồi. Hai người Tô Hách Ba Lỗ bị người ky dễ dàng đẩy ngã vài lần, nằm trên đấy thở gấp cũng không thể đứng dậy nổi, người đó mới chắp tay, vái chào hai bên trái phải, cất cao giọng nói: - Đại thủ lĩnh Bạch Âm, Đại thủ lĩnh A Cổ Đạt Mộc, hiện tại Cáp Lạt của bộ tộc Nữ Chân gặp nạn, quý bộ cũng bị tập kích, nhất định là có người định khơi mào làm loạn với Đóa Nhan Tam Vệ. Thảo nguyên lúc này không còn bình yên nữa, người Ngõa Lạt, người Thát Đát còn có cả Hỏa Si của bộ lạc Mông Quách Lặc Tân, tất cả đều giương giương mắt hổ, muốn mưu cầu bá chủ thảo nguyên. Trên thảo nguyên, ai nấy đều là kẻ săn mồi. Tương tự như vậy, mọi người đều có thể trở thành vật săn. Bộ tộc Tháp Tạp chúng ta chính là người bị hại, hy vọng hai vị đại thủ lĩnh có thể bình tĩnh, không được để kẻ địch nhân cơ hội. Chuyện này vẫn nên giao cho Nữ vương sắp xếp là tốt nhất. Bạch Âm và A Cổ Đạt Mộc lúc này mới thấy rõ thân phận của y, hóa ra đó là Thôi Ưng của bộ tộc Tháp Tạp. Hai cảnh vắng lặng, Ngân Kỳ cũng không ngờ Thôi Ưng lại theo nàng đi ra lại có thân thủ như vậy, vừa ra tay đã chấn động toàn trường, thay nàng khống chế dũng sỹ đầu tiên của hai bên. Tinh thần của Ngân Kỳ cũng phấn chấn, chợt cảm thấy tin tưởng hơn. Dưới sự cổ vũ của Thôi Oanh Nhi, Ngân Kỳ dũng cảm hơn gấp bội, cao giọng ra lệnh: - Hai vị thúc thúc chớ có tự tàn sát lẫn nhau. Chuyện này giao cho ta xử lý. Người núp trong bóng tối này không đạt được mục đích, nhất định sẽ lại ra tay lần nữa. Cho dù là có xảo quyệt hơn hồ ly cũng không thể thoát khỏi con mắt của thợ săn. Ngân Kỳ nhất định có thể bắt được hắn ta giao ra, còn cho mọi người một công đạo. Nếu các ngươi còn thừa nhận ta là Nữ vương của Đóa Nhan Tam Vệ, vậy thì bây giờ ai thu binh về trai của người ấy. Im lặng, một cảnh im lặng, chỉ có cây đuốc cháy phần phật. Thấy A Cổ Đạt Mộc tức giận, ánh mắt đố kỵ, Bạch Âm bỗng im lặng. Y bắt đầu cảm thấy, sự việc đã không đơn giản như y đã tưởng tượng, phía sau có lẽ còn có một bàn tay nào đó nữa! - Được! Bộ tộc Phúc Dư tôn trọng mệnh lệnh của Nữ vương, chúng ta đi! Bạch Âm hạ lệnh, Tô Hách Ba Lỗ liếc nhìn chằm chằm Thôi Oanh Nhi, lại khinh thường nhìn Bố Hòa, dẫn nhân mã rời đi. - A Cổ Đạt Mộc thúc thúc. Ngân Kỳ quay về phía A Cổ Đạt Mộc khẽ gọi. - Ngân Kỳ, cho dù tập kích doanh trại ta có phải là Bạch Âm hay không, nhưng vừa rồi hắn ta đã ngầm bắn tên ... A Cổ Đạt Mộc tức giận nói, ánh mắt nhìn Ngân Kỳ có chút cầu xin, không khỏi dừng lại. Y ngửa đầu lên trời thở dài một tiếng, chưa nói dứt lời đã thúc ngựa đi. Chiến sỹ của Thái Ninh Vệ lần lượt xoa ngực hành lễ với Nữ vương, lặng lẽ theo sau y. Bố Hòa chắp thay hành lễ với Thôi Ưng, nói: - Xin lỗi, Thôi huynh đệ, thứ cho ta mạo phạm, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi! Thôi Oanh Nhi chắp tay hoàn lễ, Bố Hòa chần chừ một hồi, hành lễ với Ngân Kỳ, bước chân nặng nề quay về doanh trại. Thôi Oanh Nhi nhảy lên lưng ngựa, cầm lấy cương ngựa nhìn Ngân Kỳ. Trên khuôn mặt non nớt của Ngân Kỳ hiện lên nét âu sầu, khẽ nói: - Cảm ơn ngươi, nếu không đêm nay không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Thôi Oanh Nhi lắc đầu, thúc ngựa tiến gần lại phía nàng, thấp giọng nói: - Nữ vương, ngươi nên hành động nhanh chút, A Cổ Đạt Mộc của Thái Ninh Vệ đã tâm lạnh rồi. Ngân Kỳ mím chặt môi không nói gì. Thôi Oanh Nhi thấp giọng nói tiếp: - Dã tâm của Bạch Âm rất lớn. Hắn ta không thể thật tâm quy thuận dưới trướng của ngươi. Nếu không thể quyết đoán, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, Thái Ninh Vệ nản lòng thoái chí tất sẽ tìm đường rút. Khi đó Đóa Nhan vệ một mình sẽ rất khó nghĩ, hơn nữa lại khó cân bằng với Phúc Dư Vệ. Ánh mắt của Ngân Kỳ giống như ngôi sao lóe lên, chậm rãi cưỡi ngựa đi một vòng. Nàng quay đầu về hướng Thôi Oanh Nhi, ngập ngừng nói: - Thôi đại ca, ngươi ... ngươi nhất định phải toàn lực giúp ta, đúng không? - Chúng ta đã nói phải hai bên liên thủ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, không phải sao? Nữ vương có lệnh, lên núi đao, xuống biển lửa, Thôi mỗ cũng không từ chối. Thôi Oanh Nhi lập tức vỗ ngực, cam đoan, hào khí ngất trời. - Hắn ta ... hắn ta muốn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu tới ta ... Hắn, hắn ta vì sao lại tốt với ta như vậy? Lẽ nào chỉ là xuất phát từ nuyên nhân liên minh? Ngân Kỳ không kìm nổi ánh mắt khinh bỉ nhìn Dương Anh. Hoàng hôn buông xuống, vẻ mặt tuấn tú của y được hiện lên tuyệt đẹp, anh khí bừng bừng. Ngân Kỳ không khỏi nhớ tới đại hội trong lễ hội Đạt Mộ đó, thân thủ của y trác việt siêu quần, còn có hai đại võ sỹ y vừa hạ gục. Y chính là một tòa núi cao nguy nga. Dựa vào ngực y, tài hoa của ta mới không sợ cơn giống tố kia tập kích. Y ... Y chính là chỗ dựa của ta từ nay về sau ... Một nỗi ngượng ngùng mà kèm chút vui mừng vô cùng thản nhiên trong lòng, nàng xoay chuyển nhanh thần mắt đó, gật đầu nói: - Ừ! Cho dù có phải là hắn ta làm hay không, vì sự an toàn của Đóa Nhan Tam Vệ, ta đã hạ quyết tâm rồi. Thôi đại ca, chúng ta đi! Ngải Thận không biết thương đội của Phúc Dư Vệ đã bị tập kích. Y dẫn mấy người lặng lẽ tới Thái Ninh Vệ nghỉ chân. Một trận tên sắc bén đã bắn tới doanh trướng của Thái Ninh Vệ, không khỏi khiến cho họ có phản ứng, lập tức thúc ngựa đi. Trên thảo nguyên lượn một vòng tròn lớn, sau đó mới chôn cung tên xuống đất, đi đường khác trở về thành. Trên đường đi, doanh trướng của mục dân được bố trí chi chít, trong đêm tối phát ra ánh đèn sáng, xem ra rất bình tĩnh. Nhưng Ngải Thận và một người thủ hạ vẫn cầm chắc binh khí, chú ý tới động tĩnh trước sau, cho tới khi đi gần tới thành trì, cảnh giác của họ mới giãn ra, trên mặt cũng không khỏi lộ rõ nụ cười đắc ý. Lúc này A Cổ Đạt Mộc hẳn là nổi trận lôi đình tìm lão hồ ly Bạch Âm để tính sổ. Hắc! Bạch Âm bây giờ đang ảnh hưởng tới Đóa Nhan vệ, là mãng phu y không thể sánh bằng, chờ y huých mũi một cái, khi đó Bá Nhan Khả Hãn sẽ lôi kéo y, có thể dễ dàng mời chào y lại đây. Lập được đại công này, trong người Thát Đạt ta nhất định càng có thế lực. Nếu Bá Nhanh thống nhất thảo nguyên, nói không chừng có thể khiến cho ta được làm Thừa tướng. Ngải Thận vui mừng suy nghĩ, thần mắt di chuyển tới đại trướng bên cạnh, cửa doanh trại treo hai chiếc đèn lồng, đó là tiêu chí của kỹ nữ. Có thành phố, thì có kỹ nữ, nhưng thường xuyên có hàng mới thì đương nhiên chủ thành không thể có hứng thú với những kỹ nữ này. Kỹ nữ ở đây căn bản không thể sánh được với lầu xanh Trung Nguyên, ở đâu mà có tiểu nha hoàn nào bưng trà dâng nước còn đẹp hơn gấp trăm lần người đẹp bản địa ở đây. Nhưng y còn đang suy nghĩ xem có nên đi uống chút rượu hay không. Mặc dù bộ lạc thảo nguyên không có nha môn chuyên, càng không có kinh nghiệm xử những vị án hung sát, một khi xảy ra chuyện, căn bản không có ai ở trong thành trì kiểm tra nha dịch, điều tra rõ nhân khẩu và người qua đường. Nhưng còn có một số kẻ say rượu và những người son phấn trở về, như vậy thì càng an toàn hơn. Ngải Thận bước đi chậm rãi tính toán thì thấy trướng kia một người phụ nữ mặc quần áo xinh đẹp dẫn theo ba người đàn ông mặc áo bào màu xám có chút mơ hồ đi ra. Dưới ánh đèn, người phụ nữ đó nhìn thấy Ngải Thận đang nhìn về phía cô, liền tươi cười với y, nụ cười có chút xấu hổ, rất có ý mời chào. Ngải Thận thấy thế bất giác trong lòng rung động. Người phụ nữ này xinh đẹp, dáng người thon thả, xinh đẹp như hoa. Đặc biệt là nụ cười phong tình đó, có chút e thẹn, phong tình rất đặc biệt, là người phụ nữ mà từ trước tới giờ y chưa từng gặp qua. - Đi, chúng ta đi uống chén rượu. Ngải Thận ghì cương ngực, mỉm cười nói. Họ xuống ngựa, đi về phía chiếc lều đó. Ba người du mục lắc lư đi ra. Người phụ nữ mỉm cười cúi người hành lễ, làm tư thế mời vào trong. Ngải Thận bước vào, ôm lấy chiếc cằm láng mịn của nàng, nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, quan sát kỹ một chút, trên khuôn mặt lộ rõ nụ cười dâm đãng. Cô nàng này quá là tuyệt vời, không biết là kẻ nào ngu xuẩn đã để người con gái xinh đẹp này rơi vào nơi tồi tàn này kiếm tiền. Y quyết định mua người con gái này về. Nếu tiện, cướp về thì càng tiết kiệm. Ngải Thận ôm lấy eo người con gái này, con mẹ nó, tròn trịa mà có lực, eo thon như vậy không biết là khỏe thế nào, mất hồn thế nào. Ngải Thận tiện tay xoa cặp mông tròn trịa của mỹ nữ đó, vừa tham lam xoa nắn, vừa cúi đầu cười nói: - Vào đi, nhưng cô nương ở đây ai cũng đẹp như vậy, vậy các ngươi có phúc rồi, ha ha ha. Ngải Thận vừa vào trướng liền ngẩn người ra. Trong trướng đèn sáng rực rỡ, đối diện có mấy chiếc bàn thấp có một người đàn ông đang ngồi, mỉm cười với y. Bên cạnh còn có mấy người đàn ông, đều là dáng người khôi ngô, vô cùng tinh anh, thoạt nhìn đều là mục dân Mông Cổ rất bình thường. Nữ nhân cũng có một, cũng là một cô gái thanh niên trẻ tuổi, xinh đẹp, dịu dàng như nước. Người con gái đó cười khanh khách chào đón, thẹn thùng quay người hành lễ với y. Thoạt nhìn thì hình như là không có gì khác, nhưng nhìn kỹ lại thì lại cảm thấy khắp nơi đều không thích hợp. Ngải Thận không biết sao lại có cảm giác nguy hiểm dâng lên. Y theo bản năng cười nói: - Có khách à? Ha ha, vậy hôm khác chúng ta sẽ tới, đi! Y vừa muốn quay người đi ra khỏi trướng, bên hông bỗng căng lên, cánh tay bình thường vốn mềm mại quấn bên hông bỗng nhiên cứng như thanh sắt "ai" một tiếng kêu lên. Người con gái đó vặn người, khiến cho Ngải Thận suýt chút nữa thì ngã xuống tấm thảm mềm mại. Cơ thể không chút kiêng dè đè lên người y, giống như bạch tuộc vậy, hai tay hai chân quấn chặt lấy y, khiến cho y không thể nhúc nhích được. Bên cạnh Ngải Thận còn có một thị vệ cùng vào trướng với y, vừa thấy Ngải Thận bị khống chế, y còn muốn tiến lên cứu viện, nhưng người phụ nữ xinh đẹp cười dịu dàng có chút thẹn thùng đó bỗng giống như chú mèo hoang nhảu lên, hung hăng chém xuống cổ y, lập tức cánh tay xiết chặt lấy. Tên thị vệ này phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trên cổ lập tức bị kéo xuống một khối thịt lớn. Trên tay người phụ nữ đó mang một bàn tay sắt kỳ quái, một chiếc móc sắc bén bên trong, bàn tay giống như hổ vồ, chính là da áo dày cũng bị xé rách, càng không nói tới cổ của người ta. Máu tươi phụt ra, người phụ nữ xinh đẹp hét lên một tiếng "a", bàn tay dính máu vung lên. Tròng mắt trợn trừng, mày liễu dựng đứng, còn hung dữ hơn cả đàn ông, phịch một tiếng, bàn tay sắt đã đánh nát xương cổ gã. Tên thị vệ ngửa mặt lên chậm rãi lùi ra phía sau. Cửa trướng vừa mới buộc lại ngựa, mấy tên thủ hạ đi tới đã được đối đãi tương tự như Nội tổng quản Bạch Âm Bả A Ngốc Nhi. Từ phía sau hai bên trướng xông ra mấy người, và thấy ba người du mục đó vội vã trở về, dùng cung độc đáng sợ đan vào thành một mạng hỏa lực tử vong, nhanh chóng cướp đi sinh mạng của họ, một trận chiến đấu "khanh khanh" vang lên. Họ đã giống như một đống bao tải ngã trước trướng. Trong trướng, người thiếu nữ xinh đẹp chặn Ngải Thận ép giọng xuống nói, ngữ điệu cứng rắn: - Ngải Thận, bắt sống. Đó là giọng nói của người đàn ông, tuyệt đối không phải phụ nữ. Ngải Thận kinh hãi quay đầu lại nhìn, miễn cưỡng nhìn thấy người đẹp như hoa đào đó quả thực có kết hầu không quá rõ ràng, "cô" chính là đàn ông. Đàn ông sao có thể cải trang thành phụ nữ giống như vậy? Nhưng hai người họ quả thực đều là đàn ông. Họ cải trang thành phụ nữ quả thực cũng không hề có gì sơ hở. Bởi vì họ căn bản chính là một đại danh tiểu tính của Đông Doanh, ngoài làm thị vệ, hành thích, phá hoại, tình báo ra, một chức trách của họ chính là đảm đương luyến đồng của Công chúa, cùng Công chúa dâm lạc. Những người này căn bản chính là đàn ông tướng nữ, tư dung xinh đẹp, muốn đóng giả làm nữ nhân đương nhiên là rất dễ rồi. Thủ hạ của Thành Khởi Vận võ công tương tự còn có không thiếu. Trong đội ngũ hộ tống Thôn Di tới thảo nguyên chấp hành nhiệm vũ đã có người đóng giả thành nữ nhân. Họ không những tinh thông các kỹ xảo ám sát, bản thân chính là võ sỹ rất hung hãn. Hơn nữa trong đội ngũ có "nữ nhân", đối với các hành động của họ cũng được hỗ trợ rất nhiều. Đây là sự bảo vệ rất tốt, tiện cho họ chấp hành rất nhiều nhiệm vụ bí mật mà không thể khiến cho người ta nghi ngờ. Họ đều là bộ hạ của Thành Khởi Vận chiêu mộ từ Đông Doanh tới. Võ sỹ hạ cấp Đông Doanh phần lớn đều rất nghèo khó. Nếu không thể dựa vào Công chúa có tiền có thế, cuộc sống ngay cả cả nông dân phổ thông cũng không bằng. Trong nhà họ nào có tiếng cười nói, ngoài con và nồi ra còn có một tảng đá lớn. Bởi vì khi họ cảm thấy lạnh, có thể nâng tảng đá lên để sưởi ấm. Võ sỹ như vậy, một khi Công chúa thất bại, lập tức sẽ bị nghèo rớt mùng tơi, không có cơm ăn áo mặc. Hiện giờ Đông Doanh chính là thời đại Chiến quốc, thường xuyên xảy ra lượng lớn lãng nhân không có chỗ dựa. Những người này đại đa số sẽ biến thành hải tặc, phát động cướp bóc các nước xung quanh để sinh tồn. Ngoài ra còn có số ít bộ lạc biến thành du côn lưu manh hãm hại lừa gạt. Thành Khởi Vận phát hiện thấy võ nghệ của những võ sỹ này đều rất tốt. Đặc biệt là cận thị bên cạnh những đại danh đó, đa số tinh thông thuật ám sát và gián điệm, thiên về giấu kín thân phận. Đó là nhân thủ không cần huấn luyện có thể lập tức sử dụng. Hơn nữa bọn họ còn có niềm tin rất kỳ quái, một khi thề trung thành với ai, như vậy thì đối với vị Công chúa này sẽ có một con chó trung thành và sùng bái mù quáng. Sức mạnh như vậy vì sao không dùng? Cho nên thế lực của cô trọng điểm đặt vào sau khi thi phát triển Liêu Đông, chiêu mộ không ít những võ sỹ này. Làm một hán gian, Ngải Thận sợ nhất chính là rơi vào tay người Hán. Tiếng Hán của người này dù nói chẳng ra cái gì, nhưng họ dùng tiếng Hán để nói chuyện với nhau, cho thấy họ từ thế lực nào đó của người Hán tới. Bây giờ họ có một yêu cầu duy nhất chính là bắt được người của y và những chủ thành khác có quan hệ cạnh tranh với y, là hán gian khác. Nếu không, tuyệt đối không còn đường sống. Tiếc là y không có điều kiện chờ cho tới khi vơ vét tài sản, tên cầm đầu đó chí khoát tay một cái, y liền bị người ta nâng lên, ép ra phía sau. Thi thể bên ngoài được đem vào vô số, Đại Hán thủ lĩnh bật cười khanh khách đứng lên: - Thường Kim, xử lý hết thi thể, không được để lại bất kỳ sơ hở nào. Ngựa của họ đều dắt đi. Vâng! - Tiểu Sơn Ngạn Tứ Lang, Y Đằng Binh Vệ, nhiệm vụ của hai người các ngươi đã hoàn thành rồi, ở lại đây sẽ khiến người ta chú ý, nhân lúc đêm tối hay quay trở về bên phía thành đại nhân đi. - Vâng! Hai võ sỹ Đông Doanh đóng giả mỹ nữ không chút sơ hở cung kính tuân lệnh. Hà đại nhân khoát tay chặn lại, nói: - Được rồi, những người còn lại, thu dọn sạch sẽ đi, trước khi mặt trời mọc sáng mai, ở đây phải trở lại thành cửa hàng. Y mỉm cười, nói: - Ngải Thận đã bắt được rồi, bây giờ là lúc phải đối phó với lão hồ ly đó rồi!