Nước không thể một ngày không có vua, cho nên từ xưa không có cách nói thiên tử giữ đạo hiếu. Có điều để bày tỏ hiếu nghĩa làm gương cho thiên hạ, thiên tử có thể giữ hiếu ba ngày, dùng một ngày thay một năm, làm tròn hiếu đạo. Thái Hoàng Thái Hậu mặc dù không có chút liên hệ máu mủ nào với Chính Đức Hoàng Đế, nhưng cho dù là thân tổ mẫu của Chính Đức sống lại, địa vị cũng không thể nào sánh với vị chính cung này được, điển chế mai táng đương nhiên là long trọng nhất.
Cho nên Chính Đức Hoàng Đế cũng chuyển về cung, một thân đồ tang, ăn chay túc trực bên linh cữu. Hiện giờ đã qua ba ngày từ lâu, Thái Hoàng Thái Hậu mặc dù vẫn quàn trong cung, Chính Đức chỉ cần mỗi ngày tiến vào dâng hương tế bái một lần, không cần ăn chay mặc đồ tang, không để ý tới chính vụ.
Noãn các phía tây cung Càn Thanh, Chính Đức đang phê duyệt tấu chương đọng lại mấy ngày nay. Mấy ngày nay quá bận rộn, ngay cả Đường Nhất Tiên y cũng chẳng có thời gian đi gặp. Hôn sự của y và Đường Nhất Tiên coi như gặp nhiều trắc trở, ban đầu dự định khi con nuôi đầy tháng thì đại hôn, không ngờ đang chuẩn bị hôn sự, truyền đến tin Dương Lăng chết, ngay sau đó Thái Hoàng Thái Hậu bệnh nặng, bây giờ lại qua đời, dân gian phải giữ đạo hiếu nửa năm, làm Thiên tử tuy không cần giữ đạo hiếu, nhưng cũng không tiện thành thân lúc này.
Chính Đức khẽ chau mày xem tấu chương dưới nến, hai bóng người từ từ đi vào, bay tới trước long án của y, ánh nến lay động, chiếu vào tấu chương hai bóng người vặn vẹo. Chính Đức bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy Vĩnh Thuần và Chu Tương Nhi một thân áo trắng.
Hai tiểu cô nương giống như một đôi tịnh đế liên hoa, vẻ xinh đẹp tinh khiết không nói rõ được, Chính Đức lại nhíu mày, nói:
- Hai muội đi đường có thể gây chút động tĩnh không? Quỷ khí dày đặc hù người sao?
Vĩnh Thuần lườm y một cái nói: - Nến là màu trắng, quần áo là màu trắng, màn trắng trướng trắng, bóng đêm sâu thẳm, huynh thử giả dáng vẻ tiên tử xem?
Chu Tương Nhi kéo ống tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: - Vĩnh Thuần, đừng nói với Hoàng thượng như vậy Nói xong hạ mình thi lễ: - Tương nhi bái kiến Hoàng thượng.
Chính Đức đặt bút xuống, nhíu đầu mày đau nhói hỏi: - Chuyện gì vậy, hai vị Công chúa điện hạ?
Vĩnh Thuần hỏi: - Hoàng huynh, huynh gọi Dương Lăng hồi kinh rồi sao?
- Đúng vậy, hắn đang ở chỗ gần như vậy, không trở lại được sao? Hơn nữa, Thái Hoàng Thái Hậu tấn thiên, hắn là cháu rể mà không đến bái tế ư? Chính Đức đúng lý hợp tình nói.
Vĩnh Thuần tức giận trừng mắt nhìn y, sẵng giọng: - Hoàng huynh à, huynh nghiêm túc chút được không? Nếu truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười đó.
- Ai truyền? Chính Đức liếc nhìn hai tiểu thái giám canh giữ ở cửa, lạnh lùng nói: - Nếu có chút phong thanh nào, trẫm sẽ dùng gậy đánh chết bọn chúng.
Hai tiểu thái giám vừa nghe, sợ tới mức giật mình. Hai tiểu thái giám một thuộc Ngự Mã Giám, một thuộc Ti Lễ Giám, đích thực là hai tai mắt mà những đại thái giám kia cài bên người Hoàng thượng.
Công chúa phải gả cho Quốc Công? Công chúa Vĩnh Phúc đã xuất gia rồi, vậy là công chúa Vĩnh Thuần phải gả hay là công chúa Tương Nhi phải gả? Chuyện này hiếm có là hiếm có nha. Nhưng không có gì phải vội nha, hai tiểu thái giám dù gì cũng là nhân viên gián điệp của cơ quan tình báo cao cấp, không phải phóng viên tuần san Bát Quái, vì lý do này mà bị người ta đánh chết thì có oan không chứ, cho nên hai người không hẹn mà cùng lựa chọn quên đi, xem như không nghe thấy.
Ngọn nến đột nhiên nổ lên một đóa hoa nến, ngọn lửa rực rỡ dị thường chợt sáng lên, sau đó lại nhanh chóng ảm đạm lại. Công chúa Tương Nhi vẫn có chút lo lắng, nhẹ nhàng phất tay với hai người bọn họ. Hai tiểu thái giám như được đại xá, lập tức khom người lui ra.
Chính Đức cầm lấy tấu chương, chỉ nhìn hai hàng lại buông xuống, hỏi: - Các muội tới, chỉ để hỏi Dương khanh có về kinh hay không sao?
Vĩnh Thuần nói: - Không phải, ngày mai chính là đầu thất, văn võ bá quan phải vào cung tế bái, mẫu hậu bảo bọn muội đến hỏi hoàng huynh. Hoàng tỷ có tham gia hay không, tỷ ấy bây giờ là người xuất gia, lặng lẽ tu hành trong hoàng am, đến cũng không được không đến cũng không được.
Chính Đức xoa cằm, cau mày nói: - Chuyện này, trẫm cũng không rõ. Ngày mai trẫm hỏi Thượng thư Vương Hoa thử xem.
Vĩnh Thuần ừ một tiếng, ngẫm nghĩ một lát nói: - Hoàng huynh, muội vẫn luôn lo lắng. Tỷ tỷ vốn dĩ tính tình điềm tĩnh. Hiện tại dốc lòng tu phật, ngày càng đạm bạc. Đôi vòng tay mà trước kia tỷ ấy rất quý trọng, nhiều lần muội xin đều không nỡ cho, hai ngày trước muội không mở miệng liền chủ động đưa cho muội, cũng đừng cóHọc mãi học mãi, học đến tẩu hỏa nhập ma, thật sự đã xuất gia.
Chính Đức vừa nghe cũng căng thẳng, suy nghĩ một chút nói: - Trẫm đã biết, nhưng Bạch Y Am cũng chưa xây xong, cũng không thể để hoàng muội dọn ra khỏi cung được, ừ... Ý chỉ hẳn là đã tới Bá Châu từ sớm rồi, xe áp ngân dù có đi chậm một chút, thì ngày mai ngày mốt là Dương khanh đã trở về rồi, đến lúc đó trẫm bảo hắn đi xem Vĩnh Phúc.
Hắn gặp Vĩnh Thuần, Tương Nhi vẻ mặt không đồng ý, liền an ủi:
- Các muội yên tâm, trẫm đã nói với Nhất Tiên, bản lĩnh lừa nữ nhân của Dương khanh rất cao minh. Liếc thấy sắc mặt hai người quái dị, Chính Đức vội sửa miệng: - Không đúng, là dụ dỗ nữ nhân.
Đúng lúc này, tiểu thái giám bị dọa sợ kia lại chạy về, nhỏ nhẹ nói: - Hoàng thượng, Lưu công công cầu kiến.
Đã trễ thế này, ông ta lại có chuyện gì? Chính Đức nghi ngờ lầm bầm lầu bầu, quay đầu nói với hai người Vĩnh Thuần: - Các muội đi về trước đi, nếu không còn gì thì hồi cung nghỉ ngơi đi, quỳ trước linh án khóc lóc mấy canh giờ thật nhàm chán. Khi Thái Hoàng Thái Hậu còn sống, các muội thường bầu bạn dưới gối, đây cũng đã tận hết hiếu tâm rồi. Thái Hoàng Thái Hậu tấn thiên, làm cho một đám thái giám cung nữ khóc than, trẫm đã phiền lắm rồi.
Khi phụ hoàng mà y kính yêu nhất băng hà, Chính Đức đã từng rất khinh miệt đối với đám người chuyên diễn những trò lễ nghi không cần thiết này, thà rằng tránh sang cung Càn Thanh lấy phương thức đặc biệt như viết chữ để kỷ niệm phụ hoàng, cũng không muốn chạy đến trước linh án nghe thái giám hô "Bắt đầu", "Ngừng" để khóc lóc thảm thương, bây giờ cũng không muốn để muội muội ở đó để mặc người ta sắp đặt giày vò tới lui.
Vĩnh Thuần, Tương Nhi vâng dạ, hai bóng hình trắng toát lại từ từ rời đi, Chính Đức ở phía sau hắng giọng một tiếng, nói: - Có chút âm thanh đi!
Lẹp xẹp lẹp xẹp
Lưu Cẩn tò mò nhìn bóng lưng hai vị công chúa: Trong cung sửa lại quy củ khi nào á, sao không ai bẩm báo ta vậy? Công chúa để tang, không chỉ mặc đồ trắng, bây giờ còn được mang giày đay hoặc giày gỗ vậy??
Chính Đức ho một tiếng, kêu: - Lão Lưu, vào đi, trễ vậy rồi còn có chuyện gì vậy?
Lưu Cẩn vội vàng cúi đầu khom lưng tiến vào, cười cười nói: - Hoàng thượng, lễ tang của Thái Hoàng Thái Hậu, ngày mai là đầu thất, bách quan phải vào cung tế bái, điều văn Hoàng thượng tự tay viết, lão nô đã đưa cho Lễ Bộ. Bảo Lễ Bộ ngày mai tuyên đọc điếu văn này.
Chính Đức giãn cái lưng mỏi ra, không ngần ngại ngáp một cái nói: - Vậy là được rồi, chút chuyện nhỏ ấy còn hồi bẩm cái gì chứ.
Lưu Cẩn vội vàng cười trừ nói: - Hoàng thượng, lão nô còn chưa nói xong. Không ngờ Lễ Bộ Thượng thư Vương Hoa lại trả thánh chỉ về.
- Hửm? Trả thánh chỉ về? Chính Đức Hoàng thượng tức giận, vỗ bàn "ầm" một tiếng, cả giận nói: - Ngươi nói, lý do là gì? Vương Hoa này lá gan càng lúc càng lớn. Trẫm nhất định phải phạt nặng ông ta.
Lưu Cẩn cung kính nói: - Hoàng thượng tự mình viết điếu văn cho Thái Hoàng Thái Hậu, không phải còn chính tay sao chép một bản kinh phật siêu độ vãng sinh sao? Cuối cùng người còn đóng Ngự ấn ở bên dưới Thánh chỉ, còn ký tên 'Đại Khánh Pháp Vương Tây Thiên Giác Đạo Viên Minh Tự Tại Đại Định Tuệ Phật'.
Chính Đức Hoàng Đế gật đầu, lấy làm lạ nói: - Đúng vậy, làm sao vậy? Đó là Phật hiệu trẫm tự lấy cho mình mà.
Lưu Cẩn thêm mắm thêm muối nói: - Hoàng thượng, Vương Hoa trả Thánh chỉ về, còn nói Đại Khánh Pháp Vương là cái gì, dám cùng liên danh hạ chỉ với Thiên hạ chí tôn. Thật sự há có lý này, còn chất vấn Ti Lễ Giám là sao lại mô phỏng Thánh chỉ, chuyện hoang đường như vậy cũng làm được? Người nói xem, ông ta làm vậy chẳng phải là muốn tạo phản sao? Thiên hạ ai không biết Đại Khánh Pháp Vương là Phật hiệu của Hoàng thượng người chứ? Ông ta nói vậy rõ ràng là bới xương cốt trong trứng gà mà, khiến Hoàng thượng không thoái mái, ông ta
Chính Đức vừa nghe lý do này thì hơi e ngại, ngẫm lại trên Thánh chỉ mà ghi Phật hiệu Đại Khánh Pháp Vương đích thực chẳng ra gì cả, huống chi đây là Thánh chỉ lấy danh nghĩa Hoàng tôn đốt cho Thái Hoàng Thái Hậu xem, liền khoát tay một cái nói:
- Được rồi, được rồi. TrẫmTrẫm không chấp nhặt với ông ta.
Lưu Cẩn sửng sốt, ông ta vốn định thừa dịp Thái Hoàng Thái Hậu bệnh chết, tâm tình Hoàng thượng cũng không tốt lắm, mượn lý do làm cho Hoàng thượng giận dữ, phải bãi chức của Vương Hoa không phải sao? Sang năm lại là kỳ thi khoa cử, hiện tại văn võ cả triều khảo hạch bổ nhiệm một lần nữa, xem như dùng hết môn hạ của ông ta, nếu giăng lươi toàn bộ học sinh trẻ tuổi, vậy địa vị bản thân mình chẳng phải vững chắc như giang sơn sao? Không ngờ...
Lưu Cẩn có vẻ không vui, ngẫm nghĩ một chút vẫn không cam lòng, tiếp tục hí lộng thị phi nói: - Hoàng thượng, người định vậy cũng được, nhưng Vương Hoa không muốn cứ như vậy thôi đâu. Hừ, người xem ông ta lớn gan thế nào chứ, không ngờ nói phải truy cứu trách nhiệm của Đại Khánh Pháp Vương này. Đây chẳng phải là chỉ vào hòa thượng mà mắng hói đầu sao? Đây chẳng phải là mặc ngược áo da giả làm dê sao? Đây không phải...
- Sao ông lại nói nhiều câu dí dỏm như vậy chứ? Trên mặt Chính Đức có chút nhịn không được rồi, nói: - Đại Khánh Pháp Vương là tôn hiệu của trẫm không sai, nhưng nếu Vương Thượng thư thật sự muốn truy cứu. Ừm... Trẫm xác thực cũng có chỗ không phải, thôi đi, nếu ông ta thật sự muốn tra, trẫm xuống ý chỉ, bảo ông ta không truy cứu nữa là được.
- Cái gì cái gì? Lưu Cẩn ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn: - Hoàng thượng, người là Hoàng thượng nha, thiên tử cửu ngũ chí tôn, người chịu nhận sai thỏa hiệp với Vương Hoa sao?
Chính Đức xoa hai tay, bất đắc dĩ nói: - Trẫm đem cán dao cho người ta rồi, bằng không ông nói phải làm sao đây? Được rồi được rồi, chuyện này cũng không phải chuyện to tát gì, ha ha, trong bụng Tể tướng còn có thể chống thuyền mà, huống chi trẫm là Hoàng thượng, cứ như vậy đi. Ừm... Không có việc gì ông cũng trở về đi nghỉ ngơi đi, trẫm xem thêm hai bản tấu chương nữa rồi cũng nghỉ ngơi.
- Dạ, Hoàng thượng Lưu Cẩn bất đắc dĩ đáp một tiếng, yên lặng thối lui ra khỏi cung Càn Thanh. Ông ta chậm rãi ra khỏi cung, đứng dưới một cây cột trên hành lang, gió thổi đèn lay, ánh đèn dao động, phản chiếu lên gương mặt ông ta lúc sáng lúc tối, thật đúng là âm tình bất định.
Bóng quỷ ảnh của vài thái giám, thị vễ lắc lư qua lại, chợt đi đến trước mặt, giật mình nhìn thấy vị lão thái giám đang đứng dưới hành lang lại là Lưu công công, liên tục cúi xuống đất bái lạy, Lưu Cẩn lại chỉ ngửa cổ nhìn bóng của ngọn giả sơn mà xuất thần, căn bản chưa từng chú ý đến.
Rất lâu sau đó, ông ta mới thở dài một cái. Chính Đức Hoàng Đế đêm nay, làm ông ta sinh ra cảm giác xa lạ. Tuy nói là thường xuyên gặp mặt Hoàng đế, nhưng chuyện mà ông ta bây giờ phải lo liệu thật sự lá quá nhiều, quá nhiều, mà phần lớn thời gian Chính Đức lại ở tại Báo Viên, ông ta luôn cho rằng Chính Đức vẫn là tiểu Thái Tử trong ấn tượng của ông ta, cho tới hôm nay mới giật mình phát hiện y đang lớn lên.
Ông ta cảm thấy ông ta đã sớm nhìn thấu Chu Hậu Chiếu: Ngươi càng không cho hắn làm gì hắn lại càng muốn làm chuyện đó, mà chưa bao giờ xem chuyện này có đúng hay không. Y là Hoàng đế, ý chí của Hoàng đế không thể dao động. Khích y vỗ y, Hoàng đế tính khí trẻ con chưa bỏ sẽ ngoan ngoãn chui vào.
Nếu như là Chính Đức Hoàng Đế một năm trước, dựa vào phán đoán của ông ta, chỉ bằng chuyện này, thêm vào những gì ông ta vừa nói, Vương Hoa sẽ phải bãi chức về nhà, thậm chí còn chưa chờ tới sáng sớm hôm sau thì ý chỉ đã truyền xuống. Song, hiện tại... Hoàng thượng biết trước hết phải hiểu lý lẽ phân biệt thị phi, không phải là điềm tốt mà.
Lưu Cẩn hơi hoảng hốt: Chính Đức đang dần dần lớn lên, tâm trí đang dần dần thành thục, dần dần không dễ dàng khống chế nữa. May mà... may mà Dương Lăng đã sụp đài rồi, trong triều hiện nay không ai có thể chống đối với ta. Bây giờ văn võ cả triều đều là môn hạ của ta, cho dù y không còn là tiểu hài tử không hiểu chuyện nữa, không thể mặc ta sắp đặt, thì ta đã khống chế triều cương, cho dù là y, y cũng không thể không thừa nhận địa vị và uy quyền của ta...
Lễ Bộ Thượng thư à, vị trí này ta nhất định phải lấy về. Trong lục Bộ chỉ có Binh Bộ, Lễ Bộ từ trước đến nay luôn chống đối ta, bây giờ Lưu Vũ đã đầu nhập vào môn hạ của ta, Vương Hoa vẫn luôn qua quýt xong chuyện với ta. Lễ Bộ quyết định việc lựa chọn quan lại quyết không thể bỏ qua, lục Bộ đều nắm trong tay, lúc đó, dù là Hoàng thượng, thì có thể làm gì được ta chứ?
Lưu Cẩn khẽ mỉm cười, nụ cười kéo theo thói quan kéo theo bao nhiêu nếp nhăn tích lũy bao nhiêu năm qua, thoạt nhìn có chút vẻ nịnh nọt, nhưng trong cặp mắt kia, không có lấy một tia lấy lòng người, nụ cười kia, dưới ánh đèn ảm đạm, lộ ra một tia kiêu ngạo lạnh lẽo.
Gió nổi lên, gió thổi thật lạnh lẽo. Cơn mưa đầu tiên mùa xuân dường như muốn đến sớm một chút. Lưu Cẩn ngửa mặt nhìn trời, nắm khăn tang bên hông thật chặt, chậm rãi đi xuống bậc thang. Hai tiểu Hoàng Môn nghênh đón, bóng một người đập vào chiếc đèn lồng bằng giấy hồ trắng,dẫn ông ta giống như quỷ ảnh từ từ biến mất trong màn đêm bên tường cung...
Hoàng thân quốc thích, vương hầu công khanh đều mặc đồ trắng vào hoàng cung. Lý Đông Dương chưa kịp trở về, trong các Đại học sĩ Tiêu Phương, Dương Đình Hòa được xếp hàng đầu, suất lĩnh văn võ bá quan ở nhóm bên trái. Vương hầu công khanh có tước vị đứng ở bên phải, do Uy Quốc Công Dương Lăng vừa kịp trở về kinh và Thành Quốc Công Chu Cương suất lĩnh một nhóm người đứng đầu, hướng về Trường Thọ cung bái tế từ nhan của Quốc mẫu.
Đêm qua một cơn mưa thực sự rơi xuống thấm đất. Nhưng bầu trời vẫn dày đặc mây mù âm u, giống như gương mặt của một người bị bệnh, gió lạnh vù vù thấm vào trong xương cốt. Buổi chiều hôm qua Dương Lăng trở về, bởi vì trong cung đang xử lý tang sự, cũng không vội giao chỉ, cho nên trở về nhà trước, đêm đó túc trực trong phòng Ấn Nương.
Bây giờ hắn đang luyện khí công tâm pháp nội gia Võ Đang, thân thể cực kỳ khỏe mạnh. Chút rét lạnh ấy cũng không xem ra gì, nhưng Ấu Nương sợ tướng công bị lạnh, cho hắn mặc thật dày thật dày, kết quả là chưa xuất môn, Cao Văn Tâm lại dậy sớm nấu cháo đại bổ nóng hổi bưng tới.
Tuyết Nhi cũng đưa tới miếng bảo vệ bụng tự tay may lấy. Ngọc nhi thận trọng, biết hôm nay tiến cung khó tránh khỏi phải quỳ tới quỳ lui, tự tay làm cho lão gia hai miếng bảo vệ phòng lạnh trên đầu gối. Nhìn lại Dương Lăng lúc này, vốn là dáng người ngọc thụ lâm phong, đột nhiên mập lên hai vòng, áo mãng bào ở bên ngoài một bộ, sau đó lại thêm một bộ đồ tang nữa, ở nhà thử tới thử lui, bước đi cũng nặng nề hơn.
Dương Lăng có chút không nhẫn nại, nhưng đây là tâm ý của kiều thê ái thiếp, bỏ y phục mà ai tặng cũng không được, không khéo làm cho các nàng đau lòng, Dương Lăng đành phải bất đắc dĩ mặc đến Hoàng thành. Tuy nhiên đến quảng trường trong cung không nơi chắn gió này rồi, Dương Lăng liền cảm nhận được chỗ tốt của sự che chở bảo bọc của thê thiếp.
Vừa mới xuống kiệu còn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái mát mẻ, nhưng bầu trời trời u ám, dưới đất gió lạnh sưu sưu, một số quan viên không có kinh nghiệm hoặc là quá khinh suất dựa theo thói quan bình thường xuống kiệu lên điện, rời điện lên kiệu, mặc cũng không nhiều. Đứng ở nơi này một lát thì sắc mặt tái xanh, đôi môi tím bầm, hàm răng lập cập lập cập run rẩy thì không nói, hai hàng nước mũi cũng không ngăn được mà chảy ra, lại phối hợp với một thân áo tang mũ tang, thật sư có hương vị của hiếu tử hiền tôn mà.
Trái lại Dương Lăng, vốn hô hấp không thoải mái, nhưng bây giờ như tắm gió xuân, mặt mày hồng hào, đứng giữa một đám quan viên mặt không còn chút máu, thật sự là hạc giữa bầy gà, vinh quang toả sáng. Lão Công gia Chu Cương cũng tới rồi, Chu Cương vốn béo, vừa xuống kiệu nhìn qua thân hình dường như mập thêm ba phần, nhìn thấy dáng vẻ Dương Lăng vui mừng tự nhiên, lại nhìn đến hình tượng chúng quan viên sắt đá bên cạnh, lão Công gia không khỏi cười thầm.
Cửa cung mở ra, quan viên văn võ, hoàng thân quốc thích nối đuôi nhau vào. Dưới sự chỉ dẫn của quan viên Ti Lễ Giám, Lễ Bộ đi thẳng về phía cung Trường Thọ. Cơn mưa thấm đất, mặt đất được tẩy rửa sạch sẽ, có điều tảng đá lớn trên đất tuy rằng bằng phẳng, nhiều năm trôi qua, luôn có cao thấp sâu cạn, rất nhiều nơi tích đọng nước xanh, giống như mặt gương sáng choang vậy.
Trong cung Trường Thọ, Thái hậu, Hoàng hậu, Công chúa cùng với nhóm tần phi xếp hàng theo thứ bậc. Chúng nữ quyến tụ tập bên trong, các đại thần không thể vào tận trong cung, ngoại trừ các thần tử thuộc Tam Đại học sĩ, Lục Bộ Cửu khanh và Quốc Công, những người còn lại chỉ có thể ở ngoài cung bái yết.
Bọn quan viên tốt xấu gì cũng đã tham dự lễ tang Hoằng Trị Hoàng Đế, sự phô trương của Thái Hoàng Thái Hậu không thể thấp hơn so với Hoàng đế, hơn nữa có sự nhắc nhở chỉ huy của nhân viên Ti Lễ Giám và Lễ Bộ, mọi người hành lễ lưu loát, cũng không có nhiễu loạn gì.
Quan tài thật lớn của Thái Hoàng Thái Hậu đặt giữa đại điện, bên trên phủ một tấm vải gấm màu vàng kim, bên trên tấm vải phủ quan tài thêu phụng hoàng màu lam đang bay về chín tầng trời, phía dưới lót tấm vải đồ án hoa văn và mây màu sắc đỏ. Trên đỉnh linh cữu còn khảm một viên châu màu vàng, trên viên châu còn khảm vô số bảo thạch, được ánh nến chiếu ra những vầng sáng chói mắt mê ly.
Dương Lăng cúi lạy, lén đưa mắt nhìn mọi người, từng dãy nữ tử mặc đồ tang màu trăng, lại không thấy bóng dáng công chúa Vĩnh Phúc. Thật ra trên đại điện nhiều người như vậy, hắn vụng trộm quét mắt nhìn qua cũng không nhận ra ai với ai. Ít nhất Vĩnh Thuần và Tương Nhi chắc chắn có ở đây, nhưng một người hắn cũng không thấy. Ánh mắt Dương Lăng vừa thu lại, lại lạy, lại đứng dậy, đột nhiên phát hiện có ánh mắt nhìn chăm chú vào mình. Dương Lăng lập tức tự nhiên nghênh đón.
Ánh mắt chạm nhau trên không. Đó là một ánh mắt phức tạp khôn kể, có đề phòng, có đắc ý, có khinh miệt, còn có hàm ý không nói rõ được. Lưu Cẩn, cầm phất trần màu trắng trong tay, đứng ở góc điện đang nhìn hắn. Trước linh đường trước, Hoàng phi Công chúa, hoàng công quan lại, thần sắc trang nghiêm, nín thở bi ai, giao phong trong im lặng giữa hai người cũng chỉ là trong nháy mắt.
- Lại quỳ!
Lưu Cẩn trước tiên dời ánh mắt đi, sa sầm mặt kéo dài âm cao giọng tuyên hô.
Dương Lăng lộ ra một nụ cười nhạt không dễ dàng phát giác, lại trờ mình quỳ gối. Hai tấm đệm thật dày buộc chặt trên đầu gối thật tốt mà, quỳ xuống nền gạch cứng ngắt lạnh lẽo không cấn cũng lạnh mà.
Bách quan lại tế bái, Chính Đức Hoàng Đế cũng xếp lại chính vụ mà tới đây, bởi vì quá bận rộn, tuy y biết Dương Lăng đã trở lại, cũng chỉ nhìn hắn một cái, lại không để ý tới mà nói tiếp.
Điếu văn không đọc Thánh chỉ mà ông ta đã cuốn trả lại, mà là tuyên đọc phần do Lễ Bộ Thượng thư Vương Hoa tự mình viết. Văn chương của Vương Hoa đương nhiên so với Chính Đức cao minh hơn. Giọng điệu truyền cảm, cuốn hút, đọc êm tai xúc động. Quan viên bên ngoài căn bản không quen Thái Hoàng Thái Hậu, rất nhiều người cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy bà, nhưng theo tiếng khóc huh u của những nữ nhân trong cung, bọn quan viên cũng không cầm được nước mắt ảm đạm rơi xuống.
- Những người này khóc... thật hay giả đây? Không lý do, không cảm tình gì mà thương tâm như vậy?
Dương Lăng thầm nói, cũng dùng tay áo che mặt.
Chính Đức dẫn tần phi, quan viên bái tế xong, đứng dậy dâng hương, lại lạy, sau đó bày ra vẻ mặt buồn bã, được Lưu Cẩn dìu ra ngoài cửa điện lại an ủi bá quan văn võ, nén nhang này còn chưa cháy hết, chúng quan viên tần phi không thể đứng lên, đều vẫn quỳ trên đất.
Chính Đức đi ra bên ngoài nhìn lại, chỉ thấy văn võ bá quan xếp hàng theo thứ tự, đang quỳ gối chỉnh tề nghiêm túc trên đất mà khóc sướt mướt. Bởi vì rất nhiềunơi đọng nước, bọn quan viên lại không dám làm rối đội ngũ, cho nên rất nhiều người đều quỳ ở nơi đọng nước, vạt quan bào đều ngâm trong nước, thấm ướt đến chật vật không thôi.
Chính Đức thở dài nói:
- Tấm lòng trung hiếu của văn võ bá quan tăng lên, chỉ là thời tiết rét lạnh, trên mặt đất nhiều chỗ đọng nước không tiện quỳ bái. Truyền dụ, bách quan đứng dậy, khom người thay quỳ là được.
Tiểu Hoàng Môn vừa nghe, vội vàng bước lên trước, cất giọng nói:
- Có chỉ, thời tiết rét lạnh, mặt đất đọng nước, quỳ xuống có nhiều điều bất tiện. Hoàng thượng khai ân, bách quan đứng dậy, khom người thay quỳ.
Một vài quan viên ngâm trong nước lạnh lẽo, quỳ gối trên nền gạch cứng rắn đau khổ không chịu nổi, vừa nghe vậy như được đại xá, vội vàng dập đầu nói:
- Tạ ơn hồng ân Hoàng thượng.
Sau đó đứng lên, vạt áo tí tách nhỏ giọt đứng đó khom người, những người ở xa còn lén lút lấy tay ra sức vắt vạt áo hai cái nữa.
Đúng lúc này, trong đội ngũ quan viên đột nhiên truyền ra một tiếng kêu khóc vô cùng thê thảm, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. Bọn quan viên đều đang khóc, nhưng tiếng khó đau đớn như vậy, đã gần như như là hô gào.
Chính Đức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đội ngũ quan viên Đốc Sát Viện, một vị quan viên Ngự Sử đấm ngực khóc rống, cao giọng hô:
- Thái Hoàng Thái Hậu tấn thiên, bọn thần thân là thần tử, theo lý nên bái yết trước linh cữu, để tận hiếu trung. Đứng mà không quỳ, thật là vô lễ, là hành động bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa.
Quan viên vừa mời đứng lên nghe thấy, âm thầm mắng một câu, đành phải quỳ xuống. Chính Đức dường như bị những lời này chọc giận, y phẩy tay áo một cái, lạnh lùng nói:
- Mua danh chuộc tiếng, lòng dạ này phải diệt.
Chính Đức nếu chỉ nói một câu như vậy rồi phẩy tay áo bỏ đi thì coi như xong đi, y lại cứ cảm thấy mình có lòng tốt, tên quan viên này có chút vô sỉ, tổ mẫu ta mất, những thần tử các ngươi có mấy ai bi thương chân chính chứ? Giả vờ giả vịt, đúng là buồn cười.
Chính Đức mặc dù tuổi đang lớn, tính tình hơi trầm ổn, nhưng dù sao vẫn chưa chín chắn, vốn là có hảo ý, lại lòi ra một tên đáng ghét như vậy, trong lòng càng thêm khinh miệt cách làm người của quan viên kia, liền phất ống tay áo một cái, lạnh lùng nói:
- Khanh muốn khóc, thì quỳ ở đó tận hiếu tận trung đi. Đáng tiếc trẫm không phải Tống Hiếu Võ, nếu không nói không chừng còn cho khanh nhập các đó, hừ!
Câu này vừa ra khỏi miệng, quần thần lập tức biến sắc, bên dưới có mấy người khóc thật, nhưng hiếu tâm phải thể hiện nha, Hoàng thượng nói câu này, bằng với việc châm chọc tất cả mọi người một lần, trên mặt của bọn họ lập tức không nhịn được nữa.
Một ngự sử bỗng đứng lên, nghiêm mặt nói:
- Hoàng thượng nói vậy sai rồi, vái mà không quỳ, vi phạm hiếu đạo. Lễ nhạc chi nguyên, đạo đức chi quy. Những lời của Trịnh đại nhân không có gì không đúng. Hoàng thượng ở trước linh cữu Thái Hoàng Thái Hậu, sao có thể nói xằng nói bậy, hành động ngông cuồng được?
Chính Đức kinh ngạc không thôi, ái thiếp Thục Phi của Tống Hiếu Võ Lưu Tuấn bệnh chết. Lưu Tuấn nhiều lần dẫn hậu phi và quần thần đi khóc tang, đồng thời nói khóc càng đau lòng thì càng thể hiện lòng trung thành. Thái Thú Tần quận Lưu Đức Nguyện khóc đến xé ruột xé gan, quần áo đều ướt đẫm nước mắt, Lưu Tuấn hết sức vui mừng, lập tức phong ông ta làm Thứ sử Dự Châu. Còn có Ngự y tên Dương Chí nước mắt rơi như mưa, khóc đến sặc khí. Lưu Tuấn liền ban cho cho ông ta rất nhiều vàng bạc báu vật. Sau có bằng hữu hỏi ông ta:
- Làm sao ông nói khóc là có thể khóc lên thế?
Dương Chí đáp:
- Ái thiếp của ta vừa mới mất đi, ta ở trước mặt Bệ hạ, chỉ là khóc cho vong thiếp của mình thôi.
Chính Đức bối rối, y chỉ là cho rằng lấy ví dụ mỉa mai Trịnh ngự sử kia một chút thôi, sao mà tên quan này dám nói thẳng là mình nói xằng nói bậy, những quan viên này trong tháng giêng ăn nhiều đồ tốt quá, đến bây giờ còn chưa tiêu hóa sao?
Hàn Lâm Học sĩ Sử Kỳ Phong khẳng khái trần từ nói:
- Lễ tiết, là để phân biệt thân sơ, quyết đoán hiềm nghi, phân biệt đồng hay dị, chia rõ đúng hay sai. Thần tử tỏ vẻ hiếu tâm, nào có tội gì? Hoàng thượng lấy chuyện xưa của Tống Hiếu Võ làm ví dụ, nhưng có nhớ Tống Hiếu Võ là người tốt thế nào không? Con giết cha, đệ giết huynh, nạp muội làm phi, gian dâm với mẹ, dâm loạn vô độ, ô danh lan xa khôn kể. Sao Hoàng thượng có thể nói lời như vậy trước mặt Thái hậu chứ?
Chính Đức không chịu nổi chiêu này, tự cảm thấy không sai, bảo một Thiên tử tuổi trẻ khí thịnh như y cúi đầu với những thần tử mua danh chuộc tiếng này, làm sao y đồng ý chứ. Chính Đức chỉ vào chóp mũi quan viên kia, giận đến cả người phát run, không kìm nổi giận dữ nói:
- Đồ khốn khiếp, nói hươu nói vượn, sao lại nói nhăng nói cuội, cưỡng từ đoạt lý nói ra mấy lời này chứ?
Trịnh đại nhân kia biểu hiện trung tâm đầu tiên kia thanh thanh cổ họng, hót như khướu nói:
- Hoàng thượng, thần quỳ biểu hiện hiếu tâm, có tội gì? Đạo đức nhân nghĩa, không có lễ chế thì không thể phát dương, giáo huấn chính là tục lệ, không có lễ chế thì không hoàn thành, phân tranh biện tụng, không có lễ chế thì không rõ ràng. Quân thần, trên dưới, phụ tử, huynh đệ không có lễ chế thì không phân định. Qua học sinh lão sư, không lễ chế thì không thân...
Những quan viên này thứ nhất là không chịu nổi lần châm chọc này của Hoàng thượng, thứ hai là nhân hiếu lễ nghĩa trong quan niệm của bọn họ quả thật là thâm căn cố đế, Thái Hoàng Thái Hậu mất đi, chỉ vì trên mặt đất có nước mà không quỳ? Chính là phải biết hạ đao nha, Hoàng thượng rõ ràng sai, lại kiên trì như vậy, thân là Ngôn Quan, sao có thể không tận hết trung thành mà khuyên ngăn chứ?
Các vị đại nhân trong điện đã nghe thấy tranh chấp giữa Hoàng thượng và quần thần, cũng bất chấp quỳ lạy linh tiền, vội vàng vọt ra. Một vị quan viên nhìn thấy Vương Hoa, vội vàng cao giọng nói:
- Vương đại nhân, Vương Thượng thư, ngài là Lễ Bộ Thượng thư, ngài nói xem, hàng động này của Hoàng thượng hợp lễ chế hay không?
Vương Hoa có chút lung túng, ho một tiếng mới nói:
- Thượng triều trị quân, quan lại hành pháp, không có uy nghiêm của lễ chết thì không được; tế tự thờ cúng, cấp cho quỷ thần, không lễ chế thật không trang nghiêm. Đây là thái độ cung kính khiêm nhường mà quân tử nên có. Hoàng thượng, quần thần... Quần thần thực không sai, Hoàng thượng một phen thương cảm tấm lòng của thần tử cũng không sai, chỉ là phương pháp chưa đạt thôi, chuyện này...
Một quan viên cao giọng nói:
- Vẹt có thể nói, không tách rời phi điểu, tinh tinh có thể nói, không tách rời cầm thú. Người mà không có lễ, tuy có thể nói nhưng có khác cho cầm thú? Duy cầm thú không có lễ. Phân chia phụ tử, là bởi thánh nhân làm, lấy lễ dạy người, khiến người hữu lễ, biết mình khác cầm thú. Hoàng thượng hôm nay nói sai làm sai, theo lý nên hạ chiếu tự trách, phản tỉnh bản thân...
Trịnh ngự sử khàn cả giọng hô:
- Quốc mẫu tấn thiên, thần tử tận hiếu! Quỳ, là lễ, là quyền phó thác cho thần; là trời giao phó quyền cho thần; Hoàng thượng cũng không thể cướp đoạt, Hoàng thượng, người không thể khinh người mà sỉ nhục mình, Hoàng thượng...
Chính Đức trừng mắt nhìn khuôn mặt kia đang lải nhải, miễn cưỡng áp chế xung động muốn đá một cước, sắc mặt xanh mét nói:
- Không cần phải nói, không cần viện mấy thứ lý do đó!
Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.
Đến lúc này, càng nhiều quan viên bắt đầu gia nhập chỉ trích Hoàng đế, triều đình là một trường danh lợi, mỗi một việc, quần thể lợi ích, quần thể chính trị bất đồng, cũng có thể tìm được lý do thích hợp của mình trong đó, khiến cho nó trở thành quá khứ.
Một nhóm quan viên muốn nhân cơ hội này biểu hiện trung hiếu hiền đức của mình. Còn có một số quan viên là nhân cơ hội trút hết tức giận trong lòng mình. Bọn họ khiếp sợ khốc pháp nghiêm hình của Lưu Cẩn, vì công danh lợi lộc, không thể không khuất phục, tùy theo cho ông ta, nhưng côn giận trong lòng vẫn luôn không tan đi. Thường nói Diên Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, công kích Lưu Cẩn là mạo hiểm cắt chức mất đầu, mà chửi bới Hoàng đế thậm tệ lại không có việc gì, chẳng những có thể trút cơn giận trong lòng ra, còn có thể vì vậy được xưng hiền danh, ghi tên sử sách, cớ sao không làm?
Quan viên không vụ lợi vẫn có, nhóm quan thanh liêm bị Lưu Cẩn bức cho đến mức ngã ngựa nằm sấp rất lâu, đột nhiên nhạy bén phát hiện chuyện này có lẽ là đột phá rất tốt, Hoàng thượng vô lý trước, lý lẽ bị bọn họ nắm chặt trong tay, vậy là đứng ở thế bất bại, có thể tận tình phát huy.
Những người khiến trách Hoàng đế này có thể lợi dụng một câu Hoàng thượng châm chọc khóc rống ra vẻ trung tâm, kéo đến chuyện Tống Hiếu Võ một triều quân thần hôn quỹ, nội cung dâm loạn, ép Hoàng thượng không còn lời nào để nói, như vậy có thể mượn cơ hội bức Hoàng thượng hạ tội phản tỉnh lại, nặng nề đả kích khí thế của Lưu Cẩn hay không?
Có thể lợi dụng tất cả hiện tượng không có khả năng, không liên quan gì, tạo ra một số lý do và cơ hội đường hoàng, để đạt được mục tiêu chính trị của họ, vốn là sở trường của những ngôn quan này. Vừa nghĩ đến đây, bọn họ lập tức vù vù, vây quanh hai người Vương Hoa và Dương Đình Hòa, bắt đầu dõng dạc cổ động.
Lưu Cẩn là Ti Lễ thái giám, phải ở cung Trường Thọ chủ trì đại lễ. Mắt thấy Chính Đức phẫn nộ rời đi, ông ta có lòng đi theo trấn an, nhân cơ hội lấy lòng Hoàng đế, nhưng đang mang chức trách, nhóm cung tần hậu phi còn trong điện, làm sao ông ta có thể rời đi chứ, đương lúc do dự, Chính Đức Hoàng Đế đã sải bước đi.
Lưu Cẩn tức giận quay người lại, thấy Vương Hoa và Dương Đình Hòa bị bọn quan viên vây ở giữa, giương thương múa kiếm nói chuyện lễ chế tang ma, vừa mới cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, chợt trong lòng lóe lên, cẩn thận suy nghĩ một lát. Hai mắt ông ta giống nhu mãnh thú phát hiện con mồi như ý lập tức vồ lấy, nhất thời phát ra ánh sáng:
- Vương Hoa. Lễ Bộ, cơ hộicủa ta rốt cuộc đã tới.
Hắn vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu Lưu Vũ, Trương Thái đến gần, cúi đầu dặn vài câu, hai người lập tức lẩn vào đám người, bắt đầu báo cho vây cánh Lưu phái, vì thế càng nhiều người bắt đầu gia nhập nghị luận lên án công khai, một phong trào bàn lễ chế oanh oanh liệt liệt bắt đầu mở ra ngay tại cung Trường Thọ.
Nhìn thấy cục diện oanh liệt như vậy, khóe miệng Lưu Cẩn hiện lên một nụ cười đắc ý, sau đó theo thói quen tìm Dương Lăng, cho dù người này đã không còn là đối thủ có tính uy hiếp với ông ta nữa, nhưng Lưu Cẩn vẫn theo bản năng lo lắng bị hắn phá vỡ dụng tâm của mình, nếu người này ra mặt ngăn lại, lấy uy vọng và địa vị của hắn, hơn nữa tài ăn nói khéo léo và thủ đoạn biến hóa kỳ lạ của hắn, nói không chừng có thể đánh tan cơn sóng gió vừa mới nổi lên này.
Ánh mắt băn khoăn đảo vòng, ông ta liền phát hiện thân ảnh của Dương Lăng. Dương Lăng đứng ở cửa điện bên kia, Thành Quốc Công đứng phía trước hắn, ưỡn bụng như mang thai, đối diện với một thân nước bẩn bên dưới hoàn toàn không để ý, quần thần tranh giành đến mặt đỏ tai hồng, dường như lại là một lão già si ngốc, khóe miệng hé mở cười ha ha, không có chút vẻ mặt nào.
Dương Lăng đứng phía sau bên sườn Thành Quốc Công, cũng ưỡn ngực ưỡn bụng, hai tay đút trong ống tay áo nhìn vị ngon, không có chút ý bước ra ngăn cản.
Vừa thấy Dương Lăng không đếm xỉa đến, Lưu Cẩn lập tức yên lòng, hai tay đút trong ống tay áo, nhìn cục diện náo ầm ĩ phía dưới, Lưu Cẩn mỉm cười, cười vô cùng khoái trá.
Dương Lăng hơi xê dịch con mắt, thoáng nhìn Lưu Cẩn nở nụ cười, hắn cũng không nhịn được mỉm cười, cũng cười vô cùng khoái trá.