Tri châu Phùng Kiến Xuân mặt đỏ lên, hơi lộ ra vẻ bất an. Yên Huyện Lệnh đã chịu tủi nhục hai ba năm rồi, hôm nay xem như chẳng còn gì để mất. Trên quan trường kị nhất là chỉ lỗi của cấp trên trước mặt mọi người, cái tiếng này lọt ra ngoài, từ nay về sau muốn lăn lộn chốn quan trường, người muốn giúp đỡ y sẽ không còn nhiều.
Yên Huyện Lệnh cũng không lưu tâm, lập tức hăng hái nói:
- Tri châu đại nhân muốn hạ quan ẩn nhẫn dẹp loạn, dĩ hòa vi quý, bởi nguyên nhân chính là nếu bắt người này thì cả trại sẽ đến cứu, nếu áp chế trại này thì cả tộc đến cứu. Người Man không biết vương pháp, dã tính khó thuần. Lúc đó sự việc bột phát mà không có cách nào giải quyết được, là Tri châu đại nhân đã lấy ra hai mươi lượng bạc, để hạ quan đi trấn an nhà họ Liễu kia.
Yên Huyện Lệnh lắc đầu thở dài:
- Làm như vậy giống như cho uống thuốc độc giải khát. Thử nghĩ giết người trước mặt mọi người, rồi trốn về thôn trại của mình xem như không chuyện gì. Mắt thấy tình cảnh này, ngay cả đổi lại là hạ quan một người đọc qua sách thánh hiền, thấy vương pháp không chút uy hiếp, chỉ sợ cũng sẽ chẳng kiêng nể gì, ân đền oán trả mà thôi.
Sau chuyện này, chỉ sợ sẽ càng thêm cổ vũ cho sự nghênh ngang của người Man, làm lạnh dân tâm người Hán. Không biết làm như thế nào mà tới bước này, sự ngang ngược của người Man sớm đã dưỡng thành, giống như vảy ngược của rồng, chỉ có thể vỗ về chứ không được trái ý, nếu không sẽ gây sự để ép buộc quan phủ. Hạ quan cũng có mang tâm tư riêng, chỉ mong trong thời gian hạ quan nhậm chức không có loạn tử là được rồi.
Hộ gia đình này trái lại cũng biết nhẫn, qua lời khuyên bảo của hạ quan và nhận bạc cũng không nhắc đến chuyện báo thù nữa. Ai ngờ chuyện này qua được hai tháng, bọn họ không biết từ đâu ngầm kéo hung thủ đến, nhân lúc tên hung thủ kia rượu say rời khỏi phiên chợ, đi đến chỗ hẻo lánh liền ra tay giết chết gã, tiếp đó một mồi lửa thiêu rụi xưởng dầu, cả nhà trốn đi đâu không biết.
Thôn trại của Man tộc chạy đến bản huyện trả thù, chủ sự đã trốn, bọn họ bèn giận cá chém thớt trút giận lên người Hán khác, bốn phía đốt giết đánh cướp một phen rồi nghênh ngang bỏ đi. Đến lúc này người Hán trong huyện nổi trận lôi đình, cùng nói rằng: Triều đình không làm chủ được cho bách tính, vương pháp đã không còn sót lại chút gì, chúng ta chỉ có thể tự cứu mình! Có người đứng lên hô hào, trong phút chốc tự tập mấy trăm người đánh tới thôn trại của người Man.
Thôn trại người Man bị tập kích, tù trường đánh trống đồng, thôn trại khắp các nơi tụ về cứu giúp. Đầu tiên giết lui người Hán của bản huyện, sau đó nhất cổ tác khí cướp bóc các huyện lân cận, mới gây thành kịch biến như thế này!
Yên Huyện Lệnh cười khổ nói:
- Quá mức thiên vị, một mặt dung túng, tư pháp bất công, khiến cho người không xem luật pháp ra gì càng thêm kiêu ngạo. Thành phần tuân theo luật pháp thì quan bức dân phản. Bây giờ cơ sự tới trước này, ai còn đi truy cứu nguyên nhân sự việc như thế nào nữa? Đúng là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, chỉ có Huyện thái gia hồ đồ như ta, vô lý.
Dương Lăng sau khi nghe xong, ánh mắt ngưng lại nói:
- Bản quan được báo rằng, Đô Chưởng Man cướp chư huyện Cùng, Quân Liên, Khánh Phù, tàn sát Trường Ninh hơn ngàn người, lửa đốt Nạp Khê, ruộng đất nhà cửa hơn ngàn đều thành tro bụi. Đánh tới sau cùng, người Man nói người Hán tập kích Đô Chưởng Man, các huyện thì nói người Man cướp bóc các quận huyện trước, thành ra không ai biết nguyên nhân của cuộc phản loạn này nằm ở đâu. Nếu ngươi đã biết tường tận như vậy, tại sao vừa rồi không nói một lời?
Yên Huyện lệnh bơ phờ lắc đầu nói:
- Hạ quan một là mang ý niệm nói ít tránh họa, mặt khác cũng là vì nản lòng thoái chí. Tiếp tục như vậy, cho dù lần này đáp ứng yêu cầu vô lý của Đô Chưởng Man, trấn an bọn họ, không được vài năm bọn chúng chắc chắn sẽ lại làm loạn. Hơn trăm năm nay, Đô Chưởng Man khi hàng khi phản, thay đổi thất thường, chính là đạo lý này, triều đình muốn ổn định và hòa bình lâu dài, khó!
Trong trướng lặng ngắt như tờ, Dương Lăng cũng lặng một lúc lâu mới từ từ nói:
- Nếu theo ý kiến của ngươi, thì làm như thế nào mới khiến họ quy hóa?
Yên Huyện Lệnh lặng nhìn Dương Lăng một cái, lúc này mới trả lời:
- Thứ nhất, dùng vũ lực áp chế nhuệ khí của họ, khiến họ quy hàng, từ bỏ suy nghĩ đối kháng. Thứ hai, xây thành trì, đóng quân võ, duy trì kỷ cương pháp luật. Thứ ba, Hán Man thuế phú lao dịch bình đẳng, để họ hiểu rõ được pháp luật của triều đình, không sinh lòng kiêu ngạo, ngông cuồng. Thứ tư, bây giờ Man trại là Man trại, Hán cư là Hán cư, nói là tạp cư nhưng thực tế là be bờ đắp lũy, cả đời không qua lại với nhau. Nên ép họ di dân, sống chung với nhau, mười năm sau át có những cuộc hôn nhân dị tộc, chậm nhất trăm năm, tất sẽ hòa hợp.
Thứ năm: Đô Chưởng thổ ty cho con vào thành đô, một năm thay một lần. Vừa làm con tin, vừa khiến cho thổ ty tương lai nhận biết chữ Hán, học Hán văn, đọc sách Thánh hiền.
Thứ sáu: Người Man ngu muội lậc hậu, chỉ biết hỏa canh lưu chủng (hình thức trong trọt thời nguyên thủy, ban đầu dùng lửa đốt cỏ dại, sau đó dẫn nước gieo hạt), vừa no vừa vui. Quan phủ phải giúp đỡ họ xây nhà xây cửa, khai hoang đất đai, dạy cách trồng trọt, để họ có nhà có ruộng, an cư lạc nghiệp.
Thứ bảy: Xây trường học, truyền thụ lễ nghi, để con cháu người Man đều được giáo hóa.
Thứ tám: Mở cửa buôn bán, để thương nhân Đông Tây Nam Bắc được qua lại trao đổi với nhau. Tin tức trong thiên hạ được lưu thông, khoáng đạt tầm mắt, mở rộng tầm nhìn, lúc đó có dùng binh đánh đuổi, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không muốn chui vào rừng rậm núi sâu, cam qua cuộc sống dã nhân.
Dương Lăng khi nghe hai điều đầu tiên vẫn chỉ vuốt cằm im lặng, đến điều thứ ba thì vội vàng phất tay bảo thầy ký ghi lại. Tám điều bình Man của Yên Huyện Lệnh nói xong, Dương Lăng vui vẻ hẳn lên, lướt qua bàn xử án, nắm lấy tay anh ta liên tục khen ngợi:
- Yên đại nhân, quả nhiên tài cao, đúng là thần nhân!
Yên Huyện Lệnh cười khổ nói:
- Sự đoan lần này có thể nói là từ bản huyện mà nên. Hạ quan thân mang tội, đại nhân không nói hạ quan là Yên đại thần trong lòng đã rất vui rồi, nào dám nhận hai chữ thần nhân?
Dương Lăng cười ha ha, nói:
- Đáng chứ, đáng chứ. Quân có tài mà không thể tận hết tài thì không phải lỗi của quân. Tám sách lược bình Man này đương nhiên không thích hợp với tất cả dân tộc trong đất Thục, nhưng Đô Chưởng Man xưa nay dã tính khó thuần, đã trải qua trăm năm mà không chút quy hóa, thường xuyên quấy rối địa phương, phản loạn tạo phản. Vả lại Đô Chưởng Man cư trú chỉ có mấy huyện, cả tộc cũng chỉ hai ba vạn người, dân số ít, muốn dùng kế sách này dễ như trở bàn tay, tin rằng chính Thục vương phủ có thể giải quyết được chuyện này. Bộ tộc này tuy nhỏ, nhưng khi sinh sự lại phải điều động mấy chục vạn đại quân, tiền lương hao phi vô số, tin rằng triều đình cũng sẽ chấp nhận phương án này, nhất lao vĩnh dật.
Trong lòng Yên Huyện Lệnh vui mừng, nhưng ánh mắt anh ta chợt lóe lên, thấy quan viên có mặt ai ai cùng sắc mặt không vui, ánh mắt nhìn anh ta mang đầy vẻ phức tạp khó lường, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Trong quan viên đất Thục, Thục vương uy vọng cao thượng. Hôm nay những lời này chẳng khác nào ngay mặt chỉ trích Thục vương thi chính bất ổn, còn để lộ ra chuyện quan viên các cấp vì bảo vệ bản thân trong thời gian nhậm chức được bình an vô sự, nhằm nâng cao thành tích cá nhân mà ngồi nhìn mâu thuẫn phát sinh, kích hóa, đùn đẩy tắc trách. Bình nước tương đục ngầu không ai đụng vào thì xem như thôi đi, hôm nay tự mình khuấy nó lên, hoạn lộ sau này...
Phong Tham Chính khụ khụ hai tiếng, nói:
- Đại nhân, bát sách (tám kế sách) bình Man này kỳ thực là bát sách phục Man sau khi đã bình Man, có thể nghị đàm sau. Bây giờ khó khăn nhất chính là: cứu thế tử ra như thế nào? Bình ổn phản loạn ra sao? Trong năm Thành Hóa triều đình đã động dụng hơn hai mươi vạn đại quân, vây núi bốn năm, nhưng cũng chẳng làm gì được bọn chúng.
Dương Lăng nhướng mày, ngang nhiên nói:
- Sự do người làm, luôn có thể nghĩ ra biện pháp. Đừng lúc nào cũng năm đó năm đó, rồi cứ định ra cho mình một mục tiêu không thể vượt qua, vậy làm sao còn có thể vượt qua được đây?
Vĩnh Lạc hoàng đế ngũ chinh tái bắc, đánh đến mức Thát Đát chỉ nghe tiếng đã chạy. Sau biến "Thổ Mộc Bảo", ngay cả kinh thành bách quan trong triều cũng không cho hoàng thượng ra, kết quả như thế nào đây? Hoàng thượng thân chinh đại đồng, kết minh Đóa Nhan Tam Vệ, đánh cho Bá Nhan, Hỏa Si quăng mũ cởi giáp.
Giặc Oa Đông Doanh tập kích quấy rối hải cương hơn trăm năm, bây giờ trong nháy mắt chẳng phải đã tan thành mây khói? Lạch trời cố nhiên khó có thể vượt qua, nhưng bản quan cũng không tin, chỗ đất trũng này không thể bước qua được.
Hắn vung tay lên, chỉ ra phía bên ngoài trướng nói:
- Bảy vạn đại quân, hạ trại kéo dài suốt hai mươi dặm, mỗi người chọn giỏ gánh đất, cái khe sâu này cũng có thể lấp đầy, núi cao này cũng có thể đắp lên thêm một ngọn. Ta cũng không tin sẽ không có biện pháp gì đối với đám người Man này.