Chương 270: Mục tiêu A Đức Ny

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:25

- Không cùng tổ tiên với ta, tất có dị tâm! Người Tây Dương hùng hổ, dùng lợi pháo chiếm đoạt Malacca, toan tính tất nhiên không nhỏ, Bạch huynh hiểu rõ đại nghĩa, nguyện ý nhận triều đình chiêu an, gia nhập cộng đồng Thủy sư đối kháng dị tộc, bản quan thật vui mừng. Công việc chiêu an, bản quan sẽ lệnh quan lại nha môn thảo luận cụ thể với Bạch huynh. Bạch huynh yên tâm, triều đình chiêu an rất có thành ý, ta sẽ trình báo triều đình, đãi ngộ, quan hàm, nơi dừng chân, quân lương và công việc đều có phương án, không thể để ngài hai tay trống trơn không thể giải thích rõ ràng với thủ hạ. Bạch Tiểu Thảo vui mừng nhướng mày, vội vàng đứng lên nói: - Đa tạ đại nhân, Bạch Tiểu Thảo nguyện dẫn quân hiệu trung với triều đình, cống hiến với đại nhân. - Ừ, ngài trước ở lại, hiện tại người Tây Dương mở mắt hổ, phỏng chừng ngài ở đây mà tâm tư không ở, buổi tối bản quan thiết yến tẩy trần cho ngài, sau đàm phán tỉ mỉ, khi ngày về đảo hãy đốc thúc bộ hạ, tạm thời không cần xung đột với người Tây Dương. Bạch Tiểu Thảo có chút kinh nghi mà nói: - Đại nhân, người Tây Dương vừa mới chiếm lĩnh Malacca, dân chúng địa phương nhân tâm bất ổn, muốn đối phó bọn họ phải thừa dịp này, nếu chờ bọn họ củng cố Malacca, lại có chiến thuyền tiếp ứng... Dương Lăng bình tĩnh nói: - Bạch huynh không cần phải lo lắng, Malacca lập quốc lâu rồi, người Tây Dương mới đến, hoàn toàn dựa vào pháo súng ngăn chặn thổ dân địa phương, sao có thể thu phục dân tâm nhanh như vậy? Về phần chiến thuyền tiếp ứng, bọn họ ở phía xa ngàn dặm, cho dù có là quân đội chính quy, cũng không thể đưa hạm đội khổng lồ đi vào Đông Phương. Theo bản quan biết, nước kia cũng không lớn, nhân khẩu không hơn hai triệu, hơn nữa còn có tranh chấp với các nước xung quanh, hạm đội nhất định phải dùng để bảo vệ quốc gia. Hơn nữa đường đi dài, tiếp tế khó khăn, nhiều khả năng hạm đội sẽ không tới. Dương Lăng nghĩ đến A Đức Ny đề cập chuyền hải tặc bỏ neo ở Lã Tống, rõ ràng không cùng một phe với đám Malacca, nhưng đều là người Tây Dương, nếu bọn họ liên kết, như vậy bọn họ đủ sức đánh với Đại Minh Thủy sư và Bạch Tiểu Thảo, nhưng tin tức này hắn không muốn nói cho Bạch Tiểu Thảo, để tránh làm hắn khủng hoảng hơn nữa. Dương Lăng nói: - Sáu thuyền Giặc Oa đến từ Đại Minh Thủy sư, chuyện này nói vậy Bạch huynh đã sớm biết, hiện giờ xem ra, pháo của người Tây Dương quả thật có chỗ đặc dị, tuy nhiên Bạch huynh không cần sợ hãi, ngài vừa nhận triều đình chiêu an, đã là quân đội của triều đình, người Tây Dương nếu chủ động tới tập kích. Ngài có thể tức tốc sai người báo với bản quan, bản quan dẫn Thủy sư cùng ngài liên kết chống đỡ. Tây Dương pháo có sắc bén, thì số lượng của chúng ta cũng gấp mười lần, dựa vào ưu thế số lượng hẳn có thể toàn diệt. Tuy nhiên... Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, bản quan không muốn làm việc gì mà không nắm chắc. Chiến tranh có phương pháp thắng bất ngờ. Người Tây Dương nếu vội vàng ổn định, tạm thời sẽ không đánh đông dẹp bắc, chúng ta cũng không cần vội vàng đi trêu chọc bọn hắn, cùng lúc ta muốn tập trung tinh lực trước tiêu diệt giặc Oa, về phương diện khác... Ta sẽ phái người tiến hành xâm nhập, nắm giữ nhược điểm của bọn họ, dùng cái giá thấp nhất giành thắng lợi, tận lực giảm bớt tổn thất Thủy sư và hạm đội. Bạch Tiểu Thảo bùi ngùi thở dài: - Trước hôm nay, thảo dân chỉ biết đại nhân có thủ đoạn Tu La, hiện giờ mới biết đại nhân có tâm địa Bồ Tát, có thể làm môn hạ của ngài là phúc của thảo dân. Tiểu dân cẩn tuân đại nhân chỉ bảo, yên tĩnh chờ tin lành, chỉ chờ đại nhân ra lệnh một tiếng, tiểu dân sẽ dốc toàn lực, chiến với hải tặc Tây Dương! Chớ thấy Bạch Tiểu Thảo nói khẳng khái giúp. Kỳ thật hắn cũng là bất đắc dĩ. Hắn là người Hán, luôn có cảm giác sự ưu việt vượt xa các nước phương Tây, bắt hắn phải phục tùng đám quỷ tóc đỏ Tây Dương thì đúng là thà chết không theo. Về phương diện khác hiện tại Đông Hải Vương mỹ nhân đã công khai tin đồn, nhận triều đình chiêu an, phương Bắc Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu chiếm giữ mạch máu chủ đạo, Bạch Tiểu Thảo tất cả ở Nam Dương, hiện giờ bị người Tây Dương chắn ngang, thì dù người Tây Dương không có ý đồ với hắn, đường sống hắn cũng bị chặt đứt, còn không khẩn trương dốc sức đùi của Dương Lăng mới là lạ. Trong lòng Dương Lăng biết rõ, ha hả cười nói: - Có lời của Bạch thuyền chủ, bản quan an tâm. Bạch thuyền chủ nhận triều đình chiêu an, ta và ngươi cùng chung mối thù chống chọi quân xâm lược, chỉ cần lập nhiều công lớn, đến lúc đó thăng quan tiến tước, vợ con hưởng đặc quyền, chẳng những dân chúng tôn xưng hảo hán, có xuất thân chính thống, mà từ nay về sau hậu thế cũng có thể đường đường chính chính làm người, vinh hoa phú quý vô cùng! Bạch Tiểu Thảo nghe xong tim đập thình thịch, cái khác không hấp dẫn, nhưng hậu thế có thể thoát ly kiếp sống hải tặc, có thể đường đường chính chính hưởng thụ vinh hoa phú quý, truyền lại hương khói Bạch gia, cung phụng từ đường Bạch gia, đối với ai cũng là sự hấp dẫn lớn. Bạch Tiểu Thảo ngực nóng lên, vội vàng bái tạ một phen, lúc này Dương Lăng mới dẫn thân binh đi tìm chỗ nghỉ tạm. Hắn vừa rời đi, Dương Lăng vội vàng phái người đi gọi Hà tổng binh, Lưu Tri phủ cùng nhóm phụ tá tới, muốn cùng bọn họ nghị sự. Hà tổng binh, Lưu Tri phủ đang ở trong đại sảnh cò kè mặc cả với y nhân cô nương, hai người vừa mới ước định lấy 2600 lượng bạc thành giao. Hai người theo như nhu cầu, một gia tăng quân lương, một được thiên kiều bá mị mỹ nhân. Hà tổng binh mặt mày hớn hở, Lưu Tri phủ tâm ngứa ngáy khó chịu, hắn đang định giao bạc lĩnh người, nghe nói Tổng đốc đại nhân gọi, hai người vội vội vàng vàng chạy đến. Nghe xong Dương Lăng nói lại, hai người thôi cười. Lưu Tốn nói: - Đây thật sự là cửa trước tiễn hổ, cửa sau rước sói, hạ quan cũng đã nghe nói Malacca bị thuyền hải tặc Tây Dương chiếm cứ, tuy nhiên Malacca chỉ có một vệ đội hoàng cung, căn bản không có cái gọi là quân đội chính quy, bị người diệt quốc thực là dễ như trở bàn tay, cho nên thực không ngờ đám hải tặc đến còn quá hùng mạnh. Dương Lăng gật gật đầu nói: - Đúng vậy. Cho nên mặc kệ Bạch Tiểu Thảo xuất phát từ mục đích gì đến cầu kiến bản quan, công đầu này bản quan nhớ kỹ. Nếu không thông qua hắn hiêu đươc thực lực chân chính người Tây Dương, tương lai thu phục Malacca dụng binh sơ suất, Thủy sư quân ta tất... Nói tới đây, Dương Lăng tưởng tượng Thủy sư Phúc Kiến vừa mới tổ chức lại toàn quân bị diệt, mấy ngàn tướng sĩ chìm dưới biển, cùng với sự thảm bại đưa tới một loạt vấn đề chính trị và bị động, không khỏi rùng mình. Hắn vơ vét các nhân tài về mọi phương diện. Trong đó có vị lão nhân là khí cục trí sĩ quân giới quan Nam Kinh quân, Dương Lăng hỏi: - Trịnh lão, người tây mạnh hỏa pháo, pháo họ so với chúng ta nhanh gấp ba, xạ tốc không bằng họ, như muốn tác chiến, chỉ có thể tập trung pháo thuyền, lấy số lượng thủ thắng. Bản quan tò mò là sao pháo người Tây Dương xạ tốc nhanh như vậy? Trong chuyện này có gì ảo diệu không? Theo Trịnh lão thấy, pháo chúng ta có nên đề cao xạ tốc? Trịnh lão lông mày nhíu chặt, chần chờ nói: - Nếu Bạch Tiểu Thảo không nói dối, lão hủ thật đúng là không hiểu nổi. Lão hủ nghiên cứu cả đời về hỏa khí, nhắm hai mắt chỉ cần vừa sờ cũng có thể biết quy cách và công dụng pháo, nhưng thực không nghĩ ra dùng biện pháp gì mới có thể tăng xạ tốc lên gấp ba. - Đại nhân, hỏa khí ưu thế ở chỗ cách xa vẫn bắn trúng mục tiêu, cung nỏ đao tiễn không thể bằng. Nhưng hỏa khí luôn có nhiều chỗ thiếu hụt, như bị thời tiết ảnh hưởng, bốc xếp và vận chuyển không tiện, xạ tốc chậm, duy tu khó khăn. Cho nên chỉ có thể phối hợp cùng với cung nỏ đao kiếm. Lấy trọng pháo mà nói, bất kể cải tiến như thế nào. Quá trình cơ bản không thể giảm, đầu tiên phải lắp hỏa dược và vật cố định, tiếp theo dùng cán đẩy hỏa dược và vật cố định lên nòng pháo, sau đó mới để đạn pháo vào. Sắp xếp xong, lấy kíp nổ châm hỏa dược, chỉnh nhắm, châm, nã pháo xong nhất định phải lập tức dập tắt lửa ở nòng pháo, dùng vải bố lau khô, lại lần nữa thêm đạn. Người Oa không có pháo thủ trải qua huấn luyện, thao tác chậm hơn, tuy nhiên theo cách đại nhân miêu tả. So với pháo thủ thành thạo còn nhanh gấp hai tới gấp ba, này... này... Điều này không có khả năng, có phải là Bạch Tiểu Thảo phô trương thanh thế? - Không! Dương Lăng trầm mặc một hồi nói: - Bạch Tiểu Thảo ngả theo gió, cho dù muốn nhận chiêu an, cũng sẽ cố ý chậm trễ, để kiếm nhiều chỗ tốt hơn. Hắn có hơn bốn mươi tàu chiến hạm, còn lại hơn năm mươi thương thuyền cũng có công năng tác chiến, nếu không phải là bị người Tây Dương dọa bể mật. Hắn quyết sẽ không chủ động tới đầu nhập vào triều đình. Trong đại sảnh nghị sự mọi người đều nghị luận trưng cầu. Đối với pháo người Tây Dương thủy chung không có cái nhìn thống nhất, trong lòng Dương Lăng phiền muộn. Hắn đi lại trong đại sảnh, đột nhiên nhớ tới nữ nô Hải Cẩu Tử đưa cho mình. Khí chất cao nhã, da mịn thịt mềm, nàng căn bản không phải nữ nô làm việc nặng. Bàn tay có vài vết chai, là do thường xuyên cầm kiếm, nắm thương ma sát mà thành, nàng là người Phật Lang Cơ, lại ở trên biển phiêu lưu lâu như vậy, nếu như nói pháo người Tây Dương có gì huyền bí, nàng không thể không biết. Trong lòng Dương Lăng hiện lên một tia hy vọng, dừng bước nói: - Không cần nghị sự nữa, mọi người về trước, trước mắt tinh lực chủ yếu của chúng ta vẫn là tiêu diệt Oa. Chỗ Malacca, ta sẽ phái người bí mật dò xét tình huống, có thêm tin tức sẽ quyết định, giải tán! Chúng quan viên, phụ tá đều đứng dậy cáo từ, chỉ thấy vị chuyên gia Trịnh lão phu tử cau mày vừa đi vừa thì thào nói nhỏ: - Làm sao có thể? Điều này sao có thể? Quá trình lắp hỏa dược và đạn pháo không giảm, quyết sẽ không có nhanh như vậy, mà xạ tốc nhanh như vậy, còn dễ bị tịt ngòi, nổ nòng, nòng pháo không cần giữ gìn sao? Ông ta nghĩ tới nhập thần, suýt nữa va vào cột trụ hành lang, khi giật mình tỉnh lại, lúc này mới tiếp tục đi thẳng về phía trước. Dương Lăng đứng ở trong sảnh, bỗng thấy Lưu Tri phủ kéo áo Hà tổng binh, vừa đi vừa nói: - Lão Hà, lão Hà, tối nay có phải để cho ta tới lĩnh người? - Cút, ngươi tinh trùng lên óc phải không? Đã năm thiếp rồi đó lão sắc quỷ Hà tổng binh cũng không quay đầu lại nói. - Cũng không phải, tiểu mỹ nhân nũng nịu có ai không thèm... Đại nhân đã đáp ứng đưa cho ta, hay tiểu tử ngươi muốn chiếm tiện nghi trước? Ngươi dám cho ta đội nón xanh, ta cho ngươi biết tay! Ta lập tức giao bạc không được sao? Dương Lăng lắc đầu cười khổ. Đột nhiên giương giọng quát: - Đại Bổng Chùy! Lưu Đại Bổng Chùy hiện tại thế thân Ngũ Hán Siêu, mặc quân phục thống lĩnh, nghe vậy lập tức bước vào cửa, cao giọng đáp: - Có thuộc hạ! Đại soái có gì chỉ bảo? Dương Lăng nói: - Đi, ngươi lập tức dẫn người tiến đến Tô Châu, đưa A Đức Ny cô nương đến Phúc Châu, nhất định phải an toàn đưa đến. Là cấp tốc. Hắn nói tới đây, trong đầu chợt hiện ra một gương mặt kiều mỵ động lòng người, nhớ tới nữ nhân kia vì mình ngày đêm xử lý công vụ, mệt đến sắc mặt tiều tụy, đôi mắt sáng rỡ, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ngọt ngào tình ý. Hắn chậm rãi nói: - Mời Thành Nhị Đương Đầu tới nữa, bản quan muốn dời phủ tổng đốc tới Phúc Châu, cho đến khi tiêu diệt Oa chấm dứt! Cuộc chiến Phúc Kiến bởi vì bảy chi vệ sở quan binh thay đổi trốn tránh mà chủ động xuất kích, dần dần thay đổi xu hướng suy tàn. Bốn vạn đại quân trơ mắt nhìn hơn một ngàn cái đầu người đồng thời rơi xuống đất. Một đường hành quân, chân dính đầy máu tươi, cái hình ảnh khủng bố lạnh lẽo đầy sát khí khiến bọn họ lần đầu hiểu được cái gì gọi là quốc pháp, cái gì gọi là quân kỷ. Bọn họ tới tiền tuyến, tuy rằng chưa dám chủ động khiêu khích giặc Oa. Nhưng tất cả quan binh tướng tá, ít nhất từ lúc mới bắt đầu đã nghĩ phải lâm chiến, chứ không phải hỏi thăm giặc Oa ở nơi nào, rồi khẩn trương né ra trốn tránh. Bọn họ khuyết thiếu huấn luyện. Binh sĩ, chiến lực và dũng khí không bằng giặc Oa, nhưng quân bị và nhân số lại chiếm ưu thế, đến lúc này cùng với giặc Oa tạo thành xu thế giữ lẫn nhau. Mới đầu, gặp được tốp giặc Oa nhỏ, vệ sở quan binh có gan dốc sức chiến một trận, nhưng họ không biết tính tình Tổng đốc đại nhân, đánh thắng trận cũng do lực lượng cách xa, tự giác không dám thổi phồng. Cho nên chiến báo cũng chỉ dám tự thuật quá trình, không dám lộ ra giọng điệu thỉnh công. Tuy nhiên phủ tổng đốc cũng mặc kệ ngươi có phải một ngàn người đánh bốn mươi, chỉ cần thắng lợi sẽ gửi bản sao tới tất cả vệ sở, ca ngợi, đồng thời cũng nghiêm lệnh quan địa phương cho tập hợp thân sĩ và nhân vật nổi tiếng đến an ủi. Hai chi quân đội dừng chân không xa, mắt nhìn người ta đánh thắng trận, dân chúng tung hô. Quan địa phương khua chiêng gõ trống mang heo dê đến an ủi. Ai cũng hãnh diện. Tới giờ cơm được ăn thịt hầm cách thủy. Có ai không động lòng? Mới đầu các bộ phận vệ sở quan binh bắt đầu tich luy thám mã chuyên môn sưu tầm giặc Oa lạc đàn, vừa được tin tức liền dốc toàn lực xuất động, đánh rắn giập đầu, chiến báo đưa đến phủ tổng đốc được thêm thêm quân lương, tướng tá ghi công, đãi ngộ hoàn toàn khác xưa. Trước mặt phụ lão hương thân họ càng thấy mình thêm quan trọng, bọn họ chính là tâm phúc của dân chúng, là Chúa cứu thế, sự sùng bái và hoan nghênh khiến cho bọn họ có thêm trách nhiệm và vinh quang. Khi từng tốp nhỏ giặc Oa bị tiễu diệt, người Oa cũng không dám xé lẻ đi quấy rối, mỗi lần xuất động ít nhất cũng phải mấy trăm người. Lúc này, Sơn Đông, Giang Tô, giặc Oa đã bị tiễu diệt không ít, ý đồ trốn về biển bị Thủy sư quân Minh và Đông Doanh chắn cực kỳ chặt chẽ, liên hợp tác chiến phong tỏa lối đi duy nhất trở về Đông Doanh, giặc Oa gần như không có cá lọt lưới. Cùng lúc đó, nếu triều đình đã cho phép công khai bán ra tù binh, bọn họ bắt đầu lợi dụng chỗ thuận tiện của hải đảo tiếp cận Trung Quốc, trục đảo tìm tòi, tiêu diệt giặc Oa phụ trách phòng ngự hải đảo, đưa phụ nữ và trẻ em mang về lục địa bán đấu giá. Hiện giờ Đông Doanh Quốc nội chiến thường xuyên, thường ở Trung Quốc cướp bóc giết người, kiếm tiền cũng nhiều. Cho nên bọn họ mua đất mua thê thiếp, từ Triều Tiên, Lưu Cầu, Di Châu và những nơi khác kiếm được nữ nhân rất có tư sắc, hơn nữa những quốc gia luôn nhẫn nhục chịu đựng, nam nhân so với phụ nhân Minh triều còn khiêm tốn mềm mại hơn, cho nên vô cùng được thân hào địa phương hoan nghênh, đã có phú thân nghe hỏi phái người nhà tới vùng duyên hải mua, kinh doanh nô lệ bắt đầu hưng vượng. Càng làm Dương Lăng không tưởng được chính là, loại hình kinh doanh này đã thu hút sự chú ý của người Nữ Chân, bọn họ ngoại trừ săn thú, đào bới sơn sâm, chăn thả thì một vài kẻ tham lợi và mạo hiểm bắt đầu tổ chức và thành lập đội tàu đơn sơ đánh lén Triều Tiên và Đông Doanh, cướp bắt con gái sau đó bán cho Đại Minh, bọn họ không có cờ xí thống nhất, người có Triều Tiên và Đông Doanh, cho nên hai nước nhất thời cũng không rõ lai lịch bọn họ. Dương Lăng thực là không nghĩ tới còn có tác dụng phụ này, nhưng mà cứ việc triều đình cấm: Không phải tù binh qiam viên không được mua bán tư lợi. Nhưng lén giao dịch để kiếm thêm thì khó có thể cấm hết được. Đây đều là giao dịch ngầm, mua vào đại viện nhà quyền quý. Bình thường không thể xuất đầu lộ diện, hơn nữa cuộc sống với lúc trước cách biệt một trời một vực, người Hán phần lớn không phải loại hung tàn ngược đãi người, cho nên căn bản không muốn trở về, mặc dù tra được rất nhiều người tra ra cũng phủ nhận là bị bắt tới. Dương Lăng bận về.. chiến sự Phúc Kiến. Bố trí, đảm nhiệm, tuyển sĩ, tin thưởng, còn muốn liên lạc chiêu an Đông hải tứ đại cướp và súc thế đối phó Malacca hải tặc Tây Dương, đối với chuyện ngoài tầm tay chỉ có thể than thở. Hôm đó. Dương Lăng đang ngồi ở ghế phê duyệt mệnh lệnh quân chính, dân chính hồ sơ do bố chính sứ đích thân viết, phía sau là hai nha hoàn mặc áo mỏng nhẹ nhàng phe phẩy quạt. Khi đó quần áo thật sự phiền toái, Dương Lăng nóng khó chịu, không cần thể diện, hắn cởi trần trên vai đáp một tấm khăn ướt, nếu không phải ngồi ở đây, mặc cho ai cũng nhìn không ra đó là khâm sai đại thần, Hầu gia. Bỗng nhiên. Có người kêu lớn: - Đại soái! Đại soái! Ty chức mời Thành Đương Đầu và A tiểu thư về rồi! Dương Lăng vui vẻ, vội vàng bước ra ngoài. Chỉ thấy Lưu Đại Bổng Chùy đứng đó, đổ mồ hôi đầy đầu, hưng phấn hô, Dương Lăng kinh ngạc nói: - Người đâu? Lưu Đại Bổng Chùy nhìn hai bên, cười ngây ngô, chỉ thấy Thành Khởi Vận thướt tha xinh đẹp địa đứng ở đằng kia, giống như người ngọc. Còn A Đức Ny đứng ở phía sau nàng. Dương Lăng mỗi ngày tập võ, cơ thể rất đẹp. Chỉ là từ nhỏ không chịu khổ, làn da rất trắng. Thành Khởi Vận lần đầu nhìn thấy Dương Lăng thế này, nàng đầu tiên là mở to mắt, sau đó che miệng cười, nhẹ nhàng thi lễ nói: - Khởi Vận tham kiến đại nhân! A Đức Ny thật thông minh, cũng học theo tiến lên thi lễ, nàng thường ở trên biển, da thịt phơi nắng thành màu lúa mì, bọn hải tặc mình trần đi biển Thành Khởi Vận đã thấy nhiều nên cũng không có ngạc nhiên. Dương Lăng ha hả cười khan nói: - Bản quan nhất thời không mặc quan y... Khụ khụ, chớ trách, chớ trách. Nào, mau mau vào phòng, ta nghĩ hai người phải ba năm ngày mới đến, như thế nào đến nhanh như vậy? Ba người vào phòng ngồi xuống, nha hoàn bưng lên nước ô mai ướp lạnh, hai nữ nhân đi đường vất vả, có đồ giải khát lạnh uống vô cùng vui mừng. Dương Lăng không rõ thân phận của A Đức Ny, có một số việc vẫn không muốn cho nàng biết. Hắn trước hỏi thăm việc Thành Khởi Vận đàm phán với đám người Hải Cẩu Tử, sau đó mới 'Không chút để ý' nói: - Người Oa đoạt chiến thuyền chúng ta, đáng tiếc không biết sử dụng pháo, đi trên biển gặp hải tặc Tây Dương, kết quả giặc Oa gần như bị toàn diệt, hơn phân nửa chìm thây biển rộng, cũng coi như chuyển vần, báo ứng. Đúng rồi. Nghe người mục kích nói hỏa pháo Tây Dương khác với Đại Minh, A Đức Ny, nàng ở thuyền hải tặc ba năm, có hiểu biết về pháo Tây Dương? A Đức Ny đang thưởng thức vị chua ngọt của nước ô mai, vừa nghe vậy không khỏi mở to mắt, cuống quít lắc đầu: - Ta... Ta ở trên thuyền chỉ may quần áo nấu cơm, pháo của bọn họ ta không được tiếp cận, ta là nữ nhân. Cũng không hiểu mấy thứ kia. Dương Lăng nhìn nàng, cười nói: - Ừ, những người này đối với Đại Minh cũng không có địch ý, thủy chung ở lại Malacca không có tiến lên Bắc, trước đó vài ngày bọn họ từng giả mạo sứ thần Malacca, muốn cùng Đại Minh ta buôn bán, chỉ có điều ngôn ngữ không thông, thường cùng quan địa phương nổi lên tranh chấp. Có hiểu lầm. Nàng vừa tinh thông Hán ngữ và Phật Lãng Cơ, ta muốn tìm cơ hội cho nàng kết nối song phương, bản quan muốn hợp tác với người Tây Dương đối phó hải tặc, đồng thời sau này chịu trách nhiệm về công việc thông thương. Nghe nói muốn cho nàng gặp tộc nhân mình, sắc mặt A Đức Ny hết sức kỳ quái. Vẻ mặt như lo lắng, quái dị khó nói, đôi mắt cũng trở nên thâm thúy. - Ta là... nô bộc của đại nhân, nguyện cống hiến sức lực cho đại nhân. Nói xong lại như có chút chột dạ nghiêng đầu đi, mái tóc quăn che khuất ánh mắt. - Nàng tha hương tới nước khác, cùng không dễ dàng, không cần coi mình như nô bộc. Bản quan cũng không coi nàng là nô bộc, vẫn gọi A Đức Ny được rồi. Nghe xong lời Dương Lăng, A Đức Ny bỗng quay đầu lại, trong mắt có vẻ do dự, nhưng lập tức tỉnh táo lại, nhợt nhạt đáp ứng. Thành Khởi Vận khẽ cười nói: - Ngươi hiện tại có thể thay xưng hô Tổng đốc là đại nhân, tự xưng là A Đức Ny. Đại nhân chính thức đem ngươi thu vào phòng. Phải đổi thành lão gia, về phần tự xưng thế nào... vẫn xưng hô A Đức Ny là được. A Đức Ny đỏ mặt, nàng bối rối nhìn Dương Lăng, cúi đầu nói phải. Dương Lăng nhìn Thành Khởi Vận, phân phó: - Thời tiết khốc liệt, nàng hẳn cũng không quen, Thanh nhi, đưa A Đức Ny cô nương đi tắm thay quần áo, nghỉ ngơi cho tốt. A Đức Ny thi lễ, trước nhìn Thành Khởi Vận rồi mới nói với Dương Lăng: - Đại nhân, A Đức Ny cáo lui. Xem ra, nàng có vài phần sợ hãi Thành Khởi Vận. Đưa mắt nhìn nàng rời khỏi, Thành Khởi Vận mới buông đồ uống lạnh, tươi cười nghiêm chỉnh nói: - Đại nhân, quân tình Tây Dương phải chăng có liên quan tới A Đức Ny? Dương Lăng nghiêm nghị gật gật đầu, kể lại chuyện của Bạch Tiểu Thảo: - Ta tin Bạch Tiểu Thảo nói thật, giặc Oa đã thành bại cục, tiêu diệt là chuyện sớm hay muộn, trước mắt ở Nam Dương rốt cuộc có bao nhiêu hải tặc Tây Dương chúng ta lại không rõ, nếu bọn họ nắm giữ hỏa pháo uy lực hùng mạnh như vậy, ngay cả khi có thể thắng, chúng ta cũng thắng thảm, khi đó Thủy sư thực lực đại tổn, không thể giữ gìn hải cương, như thế nào cam đoan mở hải thông thương? Cho nên bản quan thực là sầu lo vạn phần. Thành Khởi Vận thế mới biết mục đích của hắn, trầm ngâm chốc lát nói: - Đại nhân cho rằng, A Đức Ny biết bí mật pháo Tây Dương? Dương Lăng hỏi ngược lại: - Nàng thấy nàng ấy không thể nghi ngờ? Thành Khởi Vận im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười, ngước mắt nhìn Dương Lăng, trong mắt xuân ý vô hạn: - Theo ty chức thấy, đại nhân tối nay muốn ăn nàng thôi! - Chuyện gì? Dương Lăng chấn động, lập tức không vui nói: - Khởi Vận, ta đang cùng nàng thảo luận đại sự, nàng còn nói đùa? Thành Khởi Vận mỉm cười nói: - Ty chức không đùa, nếu A Đức Ny biết bí mật pháo Tây Dương, nếu đại nhân muốn biết bí mật của A Đức Ny, chỉ có thể làm cho nàng trở thành người của ngài, nàng mới có thể thẳng thắn với đại nhân. Dương Lăng tức giận trừng mắt nhìn nàng nói: - Ngươi không hiểu, người Tây Dương sẽ không vì thất thân mà ở cùng ngươi, không có lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó... Dương Lăng nhớ tới vẻ phong tình mỹ mạo và thân thể xinh đẹp, không khỏi tâm thần rung động, lập tức kiềm chế tâm thần nói: - Khi đó nàng ta không nói thực, ta cũng không nỡ dụng hình, chẳng lẽ muốn bản quan phái Thủy sư đi cứng rắn đánh người Tây Dương, dùng mấy lần thương vong giành lấy thắng lợi hay sao? Thành Khởi Vận dù bận vẫn ung dung lắc đầu nói: - Hứ! Chẳng lẽ đại nhân hiện tại sẽ không thương hương dị ngọc, bỏ được dụng hình đối với nàng sao? Ta thấy không bằng, lấy sự hiểu biết mấy ngày nay của ty chức, A Đức Ny này tự xưng là dân nữ, tuyệt đối là nói dối. Nhưng có bí mật gạt người, chưa chắc đã là lòng dạ khó lường, có lẽ là có điều khó nói. Ty chức nhìn ra được, vị cô nương này bất kể tâm địa hay cách làm người đều không tà ác, đại nhân ngẫm lại xem, nàng lẻ loi một mình bị bán trao tay đến Đại Minh, thân phận hôm nay chưa định, bất cứ lúc nào cũng bị đại nhân đưa tới đưa đi, làm sao có thể thật tâm mà đối đãi với đại nhân? Nếu đại nhân muốn nàng nói rõ ràng thân phận, hãy cho nàng ta có cảm giác an toàn và dựa vào, ở nơi tha hương, đại nhân ở trong mắt nàng ta là chỗ dựa duy nhất, nàng ta chẳng dốc hết lòng ra mới lạ, đại nhân nghĩ sao? Dương Lăng yên lặng nhìn nàng, không khỏi lắc đầu nói: - Ta phát hiện nàng càng ngày càng tà ác rồi. Thành Khởi Vận tươi cười, dịu dàng nói: - Các tướng sĩ đổ máu là vì bảo vệ an ninh quốc gia. Đại nhân chảy mồ hôi, cũng là vì bảo vệ an ninh quốc gia, vì giang sơn xã tắc. Vì để giảm bớt thương vong, ta thấy đại nhân cố mà anh dũng hiến thân đi, ha ha... Thành Khởi Vận thấy sắc mặt Dương Lăng thối ra, không khỏi cười nói: - Đại nhân làm sao vậy? Dương Lăng xoa mũi nói: - Đây có tính là Vương Chiêu Quân tới biên cương xa xôi hòa thân? Thành Khởi Vận cố nhịn cười nói: - Không... Tính ra. Đó là ở rể. Thành Khởi Vận nói xong liền cười không chút gò bó hay ra vẻ, cười vui vẻ vô cùng. Dương Lăng chưa bao giờ thấy nàng vui vẻ như vậy, ảnh hưởng từ nàng, Dương Lăng rốt cục cũng không nhịn được nữa cười ha hả. Thân binh và nha hoàn ở cửa kinh ngạc nhìn vào trong dò xét, lại khẩn trương rụt trở về. Dương Lăng thôi cười ngồi xuống, đầy thâm ý nhìn Thành Khởi Vận: - Thành Đại quân sư "Thượng sách" không thể thực hiện. Nàng ấy, tuy rằng có trăm ngàn mưu kế nhưng ý tưởng vẫn không thoát được gông cùm xiềng xích của nữ nhân, không rõ sự chộn rộn của các nơi trong triều. Chưa nói tới thể diện của triều đình, mà ngay cả bản quan, vì mục đích này... cũng không phải quân tử. Nhìn cái gì vậy, chẳng lẽ bản quan không phải quân tử? Thành Khởi Vận tươi cười, giảo hoạt nói: - Như vậy... Chỉ có tự mình lừa mình, hai bút cùng vẽ... - Hả? Xin chỉ giáo cho? Dương Lăng hồ nghi nhìn nàng. Thành Khởi Vận cúi thấp đầu nói cho hắn nghe, Dương Lăng nghe xong ngẫm nghĩ một chút, như cười như không nói: - Xem ra là bản quan mơ tưởng nàng có kế sách quang minh chính đại nào chứ, ha ha, tạm thời thử một lần đi... A Đức Ny thông hiểu Hán ngữ, nhưng không nhận ra được chữ Hán, chuyện này cũng không lạ, trên thuyền buôn lậu, người Hán làm thủy thủy cho tàu Tây Dương cũng phần lớn không biết chữ, nàng có thể trong hai năm ngắn ngủi mà nói tiếng Hán nhanh nhẹn như vậy đã khá trí tuệ rồi. Dương Lăng mỗi ngày vẫn có đại lượng công văn cần phải xử lý, tuy nhiên hiện tại Thành Khởi Vận đã tới, rất nhiều chuyện có thể do Thành Khởi Vận phụ trách. Tất cả công vụ trọng yếu, các bộ phận ti nha môn đều mang đến thư phòng Dương Lăng, Dương Lăng duyệt xong, có một số chuyện tự mình xử lý thì giữ lại, còn lại thì chuyển giao cho Thành Khởi Vận, công việc đó giao cho A Đức Ny. Chuyện này A Đức Ny làm rất vui vẻ. Hơn nữa A Đức Ny cũng rất phiền chán việc phải ở trong khuê phòng của mình, nên dù công việc đơn giản cũng khiến nàng có tinh thần, ánh mắt tràn đầy thần thái. Một khi Dương Lăng tổ chức họp quân chính thuế hình công với các bộ phận quan viên và dân tộc địa phương nghị sự, đàm luận về chính trị, quân sự, kinh tế, hành chính, thuế phú, sử dụng công nhân và các phương diện khác, A Đức Ny đều nghiêng tai lắng nghe, hiển nhiên vô cùng chú ý. Nhất là Dương Lăng có rất nhiều quan niệm khoa học lý luận tiên tiến khiến A Đức Ny cực kỳ khâm phục. Khi trong phòng chỉ có hai người, Dương Lăng phê duyệt công văn. A Đức Ny ở một bên lay quạt lông, dâng trà hầu hạ. - Ồ, không thể tưởng được Lưu Cầu đóng quân, một chuyện nhỏ lại được hưởng ứng lớn như vậy. Đại Minh lần đầu ở nước ngoài phái quân thường trú. Các chư phiên tiểu quốc phản ứng mãnh liệt, có hy vọng chiếu theo lệ này, Đại Minh trú vệ bảo an toàn bộ thì khẩn trương vạn phần, lo lắng triều đình sẽ can thiệp tới họ nhiều hơn. Dương Lăng chỉ vào một phần mật báo đến từ Xưởng Vệ nói. A Đức Ny đã biết vị trí địa lý của Lưu Cầu, Đại Minh cùng với các nước khác, nghe vậy cười nói: - Đó là đương nhiên, càng là quốc gia có thực lực thì càng không muốn bị quản chế. Kỳ thật tiểu quốc quanh Đại Minh đã thành lập mấy trăm năm, có thể chế hoàn thiện, chỉ cần thần phục phiên thuộc là đủ rồi, thực lực Đại Minh cường đại như thế, nhân khẩu phần đông, vì sao không hướng ra xa hơn phát triển, khai thác quyền sở hữu thực dân? - Thực dân? Dương Lăng giật mình. A Đức Ny nói: - Đúng thế, rất nhiều địa phương không có quốc gia thống nhất. Là những bộ lạc rời rạc. Chiếm cứ lấy thổ địa rộng lớn, rất dễ chinh phục. Chiếm cứ những địa phương này, thiết lập Tổng đốc, mặc dù không dùng nó vì mục đích đánh cướp, chỉ cần coi nó như nguồn cung nguyên liệu và thị trường tiêu thụ, tạo của cải cho quốc gia. Dương Lăng ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu cười nói: - Không có khả năng. Chúng ta là người Hán kế thừa mấy ngàn năm, đã tạo thành quan niệm quốc gia đại thống, tư tưởng mở rộng ra ngoài chỉ có thể mượn chuyện mở biển thông thương dần dần thay đổi suy nghĩ của mọi người, nhưng có chính trị thể chế thì triều đình chắc là sẽ không cho phép một tồn tại độc lập hùng mạnh có võ trang ở ngoài trung tâm chính quyền, ở phía góc biển chân trời không thể khống chế. A Đức Ny nhíu mày: - Người Hán thật kỳ quái, vấn đề này quốc gia của nàng căn bản không có người lo lắng. Xem những tư tưởng của phương Tây, Đông Phương chưa chắc làm được. Nhưng A Đức Ny không phục, nàng cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, lại nói: - Nếu... Những địa phương này sinh ra của cải đủ khiến triều đình động tâm, hơn nữa không cần triều đình phái trọng binh tụ tập trú như ở Lưu Cầu, hao phí đại lượng tài lực, nhân lực, những địa phương này còn có thể cho vào đế quốc thống trị, Hoàng đế cũng sẽ không cho phép sao? Dương Lăng cảm thấy hứng thú nói: - Nói tiếp, ý của nàng là? A Đức Ny nói: - Ta vừa mới nói, có rất nhiều địa phương chỉ là bộ lạc rời rạc, hơn nữa cực kỳ lạc hậu, lấy trang bị của quân Minh, chỉ cần vài người là có thể chinh phục. Những địa phương này vốn không có quan hệ với triều đình, bây giờ có thể nhét vào bản đồ đế quốc, cung cấp đại lượng của cải, sản xuất ra thương phẩm, ta nghĩ không có một đế vương nào không động tâm với nó.