Trong Vương phủ của Dương Nguyên Khánh cũng có một điện Quan Âm, nuôi dưỡng hơn chục ni cô, là nơi sư mẫu và thím hắn tịnh tâm tu hành. Đó là am miếu tư nhân, không tiếp nhận hương khói từ bên ngoài.
Chùa Tĩnh Vân này cũng do người quyền quý của Đại Tùy xây dựng, có hơn ba chục nhà sư. Chùa tuy không lớn, diện tích khoảng mười mẫu, thường ngày hương khói cũng coi như dồi dào nhưng hôm nay chùa lại đóng cửa, tất cả nhà sư đều tự lánh đi, khiến ngôi chùa trở nên vắng vẻ.
Dương Nguyên Khánh đem theo đội kị binh nhanh như chớp đã đến trước cửa chùa, tiếng vó ngựa quyết liệt đã làm kinh động đến những người đang đợi sẵn trong chùa. Cửa nhỏ bên cạnh đã mở, một vị quan viên chạy vội ra, đó chính là người giám sát quân khí Trương Lôi hay Độc Cô Lôi, y đã đợi ở đây bao lâu rồi?
Dương Nguyên Khánh quay người xuống ngựa hỏi:
- Người đã tới chưa?
- Bẩm điện hạ, sớm đã tới rồi.
Mười mấy thị vệ theo sát Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào cổng chính của chùa. Thấy ngôi chùa vô cùng yên tĩnh, không nhìn thấy một nhà sư nào hắn liền hỏi:
- Các nhà sư đâu cả rồi?
- Bẩm Điện hạ. Bọn họ đều lánh đi cả rồi.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu. Bây giờ hắn mới biết hóa ra chùa Tĩnh Vân là do Độc Cô gia thờ cúng, mà ở ngay dưới mắt hắn, hắn bỗng nhiên nhớ tới chùa Từ An ở phía Tây thành, nghe nói cũng là do quyền quý tư nhân thờ cúng, vậy đó là ai? Nếu có thời gian hắn sẽ phải chấn chỉnh một chút tình hình của những ngôi chùa lớn nhỏ này.
- Điện hạ đi bên này!
Trương Lôi đưa Dương Nguyên Khánh vào một tiểu viện vắng vẻ, đây là thiền viện của phương trượng. Trong tiểu viện nuôi dưỡng mấy tên tôi tớ, thấy Dương Nguyên Khánh bước vào, bọn họ đều lần lượt lui ra.
- Trưởng bá, Điện hạ đã tới!
Trương Lôi nhỏ giọng.
Trong phòng lập tức bước ra một nam tử trung niên, chính là Độc Cô Lương, nhân vật số hai của gia tộc Độc Cô. Y biết Dương Nguyên Khánh, vội vàng bước đến phía trước quỳ xuống:
- Tội thần Trường An, Độc Cô Lương tham kiến sở Vương điện hạ!
- Độc Cô sứ quân không cần như thế, mau mau đứng dậy!
Dương Nguyên Khánh vội vàng bước lên đỡ Độc Cô Lương đứng dậy, áy náy cười nói:
- Nghe nói sứ quân đã đến mấy hôm rồi, Nguyên Khánh công việc bộn bề để sứ quân phải đợi lâu rồi.
- Là tôi làm phiền Điện hạ rồi.
Hai người nói xong đi vào phòng. Căn phòng được bài trí rất ngăn nắp. Sát tường có bày một chiếc giường hai người ngồi, giữa phòng đặt một chiếc bàn nhỏ, góc tường có bày lư hương, trong phòng tràn ngập một mùi hương thơm ngát. Mấy chục thân vệ của Dương Nguyên Khánh nhanh chóng kiểm tra hai bên phòng, không có gì bất thường liền đứng dựa vào tường.
- Điện hạ mời!
Độc Cô Lương mời Dương Nguyên Khánh. Một lát sau Trương Lôi bưng hai chén trà bước vào, thân binh nhanh chóng kiểm tra một chút rồi Trương Lôi mới bưng trà lên bàn. Dương Nguyên Khánh nâng chén trà lên tươi cười nói:
- Sứ giảquân liên tục rời khỏi Trường An, Đường Đình không nghi ngờ sao?
Độc Cô Lương khẽ khom người nói:
- Bẩm Điện hạ, tôi chưa đảm nhận chức vụ thực, không ai hỏi đến tôi, có điều lần trước Độc Cô gia đưa lương thực tới Quan Bắc, quả thực đã khiến triều đình nghi ngờ, chúng tôi chỉ có thể giảm tiến độ, xin Điện hạ thứ lỗi, ba trăm ngàn thạch lương thực nhất định sẽ được đưa đến như đã hứa.
Ba trăm ngàn thạch lương thực mà gia tộc Độc Cô đã hứa nửa năm trước đã lần lượt được đưa đến một nửa, còn thiếu một trăm năm mươi ngàn thạch. Dương Nguyên Khánh cũng biết Độc Cô gia vận chuyển lương thực không dễ, cho nên cũng không thúc giục họ, thấy Độc Cô Lương tỏ thái độ đặc biệt với mình hắn liền cười nói:
- Lần này Độc Cô sứ quân đích thân đến Thái Nguyên là để giải thích với ta chuyện này sao?
- Đây chỉ là một mặt, mặt khác còn có việc quan trọng muốn bẩm báo với điện hạ.
Nói xong, Độc Cô Lương lấy thư của chủ gia tộc Độc Cô Chấn đặt lên bàn, chậm rãi đưa cho Dương Nguyên Khánh:
- Đây là bức thư chủ gia tộc chúng tôi gửi cho điện hạ. Những lời chủ gia tộc muốn nói đều ở cả trong đó.
Dương Nguyên Khánh cầm lá thư lên, bóc ra xem qua một lượt. Phần lớn nội dung đều là Độc Cô Chấn bày tỏ sự ủng hộ với triều Tùy. Có điều Dương Nguyên Khánh lại không có hứng thú với điều này, hắn muốn nhìn thấy những thứ thực tế. Rất nhanh ở phần cuối của lá thư, hắn nhìn thấy sự bày tỏ thái độ rõ ràng của Độc Cô Chấn, y bằng lòng tặng sáu thành (6/10) đất đai ở Quan Lũng của gia tộc Độc Cô cho triều Tùy.
Sự bày tỏ thái độ này khiến lông mày của Dương Nguyên Khánh dựng lên một chút, sáu thành (6/10) đất đai, con người Độc Cô Chấn này quả nhiên là mạnh tay, cũng rất thông minh. Nếu như bọn họ không tỏ thái độ kịp thời, sau khi quân Tùy vào Quan Trung sẽ không công nhận việc chiếm hữu đất đai của họ, lúc đó sẽ không còn là sáu thành.
Độc Cô Lương rất căng thẳng, nếu Dương Nguyên Khánh đồng ý, vậy thì gia tộc Độc Cô ít nhất cũng có thể giữ được bốn thành (4/10) đất đai. Đó cũng đã là con số khiến người ta kinh ngạc, gia tộc Độc Cô ít nhất vẫn còn được hưởng phú quý ba trăm năm nữa. Dương Nguyên Khánh im lặng suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói:
- Từ việc tặng lương thực trước lần trước, tới việc nhượng đất đai lần này, ta có thể nhận sự ủng hộ của gia tộc Độc Cô với triều Tùy, cũng thấy được thành ý của gia tộc Độc Cô, vậy ta xin bày tỏ thái độ!
Độc Cô Lương bắt đầu lo lắng, y hồi hộp tới mức toàn thân run lên, y nuốt một ngụm nước miếng nói:
- Mời điện hạ chỉ giáo!
- Ừ!
Dương Nguyên Khánh nói rất chậm nhưng mỗi câu nói của hắn đều không chấp nhận thương lượng:
- Gia tộc Độc Cô là cự phú số một của triều đại trước, ở Giang Nam và Trung Nguyên cũng có một lượng lớn đất đai và tài sản. Tài sản và cửa hàng, ta có thể giữ cho gia tộc Độc Cô, nhưng đất đai thì không được. Việc đất đai liên quan đến quốc gia xã tắc, những việc liên quan tới chế độ ruộng đất liệu có thể tiến hành thuận lợi, cho nên những vùng đất ngoài Quan Lũng, quan phủ sẽ thu hồi toàn bộ, còn vùng đất Quan Lũng quan phủ sẽ lấy đi chín thành (9/10), giữ lại một thành cho gia tộc Độc Cô.
- Chín... thành.
Độc Cô Lương sợ tới mức mặt mũi phờ phạc, y vạn lần cũng không ngờ rằng ngờ Dương Nguyên Khánh lại ác như thế, lại có thể lấy đi chín thành.
- Điện hạ... Thế này thì quá nhiều rồi!
Mặt Dương Nguyên Khánh trầm xuống:
- Ba trăm ngàn thạch lương thực lần trước chỉ là tiền các ngươi chuộc Độc Cô Hoài Ân mà thôi. Đến bây giờ cũng chỉ trả được một nửa. Các ngươi đã chê ta đòi quá nhiều. Vậy được. số lương thực còn lại các ngươi không cần đem tới nữa. Bức thư này ta cũng sẽ không tiếp nhận!
Nói xong, Dương Nguyên Khánh ném thư xuống bàn, đứng dậy. Độc Cô Lương kinh hãi tới mức tim như ngừng đập, bước lên phía trước không ngừng chắp tay thi lễ.
- Điện hạ bớt giận! Điện hạ bớt giận!
- Còn có gì có thể thương lượng được không?
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại lạnh lùng nói.
Độc Cô Lương thở dài một tiếng, quả thật không còn gì có thể thương lượng được nữa rồi. Dương Nguyên Khánh đã không để cho họ mặc cả, y vạn bất đắc dĩ, đành khom người nói:
- Gia tộc Độc Cô bằng lòng với phương án của điện hạ.
Lúc này sắc mặt Dương Nguyên Khánh mới tốt hơn một chút. Hắn nhìn Độc Cô Lương một cái, nói một cách đầy ẩn ý:
- So với những quý tộc Quan Lũng khác, gia tộc Độc Cô có lẽ là gia tộc may mắn nhất rồi, hãy bằng lòng đi.
Độc Cô Lương cười gượng một cái, y đột nhiên nhớ ra một việc, vội vã lấy một tờ giấy từ trong ngực ra đưa cho Dương Nguyên Khánh.
- Đây là ưng tin chủ gia tộc vừa mới đưa tới, chủ gia tộc bảo tôi giao nó cho điện hạ.
Dương Nguyên Khánh cầm lấy thư, nhưng chưa vội mở mà nói:
- Vậy ta xin cáo từ trước.
- Điện hạ đi thong thả.
Độc Cô Lương cũng không tiễn xa, nhìn mãi theo Dương Nguyên Khánh. Quay đầu lại nhìn lá thư vẫn còn trên bàn, y thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói một mình:
- Chín phần mười đất đai. Lần này sao lại uổng phí sự giao phó của chủ gia tộc? ...
Dương Nguyên Khánh ra khỏi chùa, quay người lên ngựa, thúc ngựa chạy về phía Bắc, sắp tới cửa thành mới từ từ dừng lại. Hắn mở lấy tờ giấy ra xem, nội dung bên trong khiến hắn nao nao, Dương Vanh thua cược nợ năm vạn quan tiền nhưng đằng sau lại có người bí mật thay y trả tiền.
Câu nói này không có đầu có cuối nhưng Dương Nguyên Khánh đã hiểu ra, nếu sự việc không quan trọng, lão hồ li Độc Cô Chấn sẽ không nói ra chuyện này. Trong đó nhất định có ý đồ sâu xa. Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút, rồi từ từ ngẫm ra chút ẩn ý. Người bí mật trả tiền này lẽ nào lại là Tần Vương?
Dương Nguyên Khánh cuối cùng cũng đã hiểu mục đích sâu xa Độc Cô Chấn đưa mẩu giấy này cho mình. Hắn suy nghĩ một hồi, vẫy tay gọi một tên thân binh tới, đưa tờ giấy cho y, rồi dặn dò hai ba câu. Thân binh gật gật đầu, quay người thúc ngựa chạy về hướng chùa Tĩnh Vân.
Dương Nguyên Khánh lại trầm suy nghĩ một hồi rồi mới quay ngựa trở về thành Thái Nguyên. ...
Trong chùa Tĩnh Vân, Độc Cô Lương đang dặn dò Trương Lôi một số việc tiếp sau. Y phải nhanh chóng trở về Trường An. Một tên tùy tùng đứng ngoài cửa bẩm báo:
- Trưởng lão gia, Sở Vương phái người đến, nói có việc bẩm báo.
Độc Cô Lương vội vàng nói:
- Mau cho vào!
Một lát sau, thân binh bước vào, khom người thi lễ rồi đưa tờ giấy cho Độc Cô Lương:
- Điện hạ dặn, chỉ dựa vào tờ tin tình báo này, đất đai của gia tộc Độc Cô có thể giữ thêm một thành (1/10)...