Thôi Bá Túc ngẩn ra? Đó là chuyện thế nào? Nhưng lúc đó y không kịp hỏi tới, tiến lên trước cúi đầu thi lễ:
- Thôi Bá Túc tham kiến Sở Vương Điện hạ!
Dương Nguyên Khánh đáp lễ cười nói:
- Thôi Sứ quân, chúng ta nhiều năm không gặp rồi.
- Thoáng một cái đã bảy tám năm không gặp rồi, ta vẫn nhớ rõ sự việc năm đó chúng ta đối phó Tề vương, thì giống như hôm qua mới xảy ra.
Hai người cùng nhau cười, Thôi Bá Túc nhìn thoáng qua Thôi Kỷ, thản nhiên nói:
- Làm sao có thể không cẩn thận té ngã, còn không mau vào trong phòng rửa.
Thôi Kỷ trừng trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim, ôm mối hận đi vào trong nhà. Dương Nguyên Khánh chỉ cười gượng một cái, tốt nhất như vậy, chuyện nhỏ bỏ qua đi.
- Lần này tới khá vội vàng, quấy rầy quý phủ rồi.
- Sở Vương đích thân tới thăm, đây là vinh hạnh của Thôi phủ. Điện hạ! Mời vào phủ!
Mọi người của Thôi phủ giống như sao quanh trăng sáng, nghênh đón Dương Nguyên Khánh vào Thôi phủ, trong phòng tiếp khách quý đã ngồi xuống. Mặc dù Thôi Bá Túc hóa giải qua loa chuyện đánh người, nhưng đó chỉ là tránh cho đôi bên xấu hổ. Dương Nguyên Khánh lại không muốn chuyện đó không giải quyết được, hắn nhất thiết nói rõ ràng, nên nhận lỗi hắn có thể nhận lỗi, nhưng nên chất vấn Thôi gia, hắn vẫn muốn chất vấn.
Dương Nguyên Khánh giọng điệu giấu giếm nói:
- Khi chúng ta ăn trưa, đúng lúc ở quán rượu gặp chị gái của Vương phi, cũng chính là vợ của Thôi Kỷ. Thủ hạ của ta Đại tướng Trình tướng quân liền cho rằng Thôi gia vô lễ, y vừa là tính tình nóng nảy, gặp Thôi Kỷ liền không chịu đựng được động thủ đánh người rồi. Đó là ta dạy dỗ thuộc hạ chưa nghiêm. Ta tạ lỗi với Thôi gia.
Khẩu khí của Dương Nguyên Khánh cũng mơ hồ có chút không hài lòng. Bùi U chính là chị của Vương phi, vậy mà làm chưởng quầy bán rượu, lẽ nào Thôi gia không quan tâm sao? Một chút sĩ diện cũng không giữ cho mình.
Những lời đó của Dương Nguyên Khánh nói xong, khiến trên dưới của Thôi gia đều kinh sợ toát mồ hôi hột, ai cũng nghe ra sự không hài lòng trong ngữ khí của Dương Nguyên Khánh. Thôi Bá Túc bởi vì bị sự việc của nội bộ gia tộc làm cho sứt đầu mẻ trán. Tất nhiên ông ta cũng không nghĩ tới vợ của Thôi Kỷ lại là chị của Vương phi. Thôi Bá Túc trên trán đã toát mồ hôi hột, ông ta ý thức được đây là thất bại của Thôi gia. Đây không chỉ là không còn cách nào ăn nói với Dương Nguyên Khánh, cũng không ăn nói được với Bùi gia.
Nhưng Thôi Bá Túc dù sao là chính trị gia kinh nghiệm phong phú, ông ta tâm niệm một điều, liền nói với người trong gia tộc:
- Các ngươi đều lui xuống, chuyện này ta và Sở Vương Điện hạ nói chuyện một mình.
Mọi người trong nội đường đều đứng dậy, thi lễ với Dương Nguyên Khánh, lui xuống. Trong phòng khách quý liền chỉ còn lại hai người Thôi Bá Túc và Dương Nguyên Khánh.
Thôi Bá Túc lúc này mới thở dài nói:
- Điện hạ, sự việc phát sinh đó cũng là thần không muốn, nhưng Thanh Hà Thôi thị gặp đả kích của chiến loạn quá trầm trọng. Hơnba trăm con cháu Thanh Hà Thôi thị, mấy năm nay bị giết chết, bệnh chết, đói chết, đã vượt qua một nửa, trẻ con sinh ra cũng chết non một nửa. Chúng thần cũng không muốn để chị của Vương phi làm chưởng quầy bán rượu, nhưng dù là như vậy, việc đối đãi đối với cô ta vẫn khiến rất nhiều người ở Thôi gia không hài lòng.
Thôi Bá Túc liền mang chuyện vì phân chia tài sản của Thôi gia mà phát sinh sự việc nội chiến, mà nói tỉ mỉ cho Dương Nguyên Khánh. Mặc dù việc xấu không thể truyền ra ngoài, nhưng cũng chỉ có như vậy, ông ta mới có thể nói rõ với Dương Nguyên Khánh. Vả lại không phải bọn họ ngược đãi Bùi U, thật sự là bọn họ cũng bất lực.
Dương Nguyên Khánh nhíu mày, Thanh Hà Thôi thị rất có khí phách vậy mà suy bại tới bước này ư? Một lúc sau, hắn gật đầu:
- Sự việc này là ta đã trách lầm các ngươi, Quân Tố cũng đã nói cho ta. Thôi thị các ngươi vậy mà gặp đả kích lớn như vậy. Ta bày tỏ sự đồng tình sâu sắc.
Ngừng một lát, Dương Nguyên Khánh lại nói:
- Về việc Bùi thị mở quán rượu, ta dự định để cô ta dời đi, cô ta cũng không chịu, như vậy đó! Vậy quán rượu đó để cho Vương phi mua lại, tặng cho cô ta, như vậy Thôi gia cũng không khó xử.
Thôi Túc Quân vội vàng xua tay:
- Chuyện này làm sao có thể để Điện hạ bỏ tiền, quán rượu đó cứ để bọn họ kinh doanh, thần đối đãi đặc biệt với cô ta là được rồi.
Dương Nguyên Khánh cười cười:
- Trị nhà như trị quốc, Thôi thị đối đãi đặc biệt với bọn họ, lấy cái gì đối mặt với người khác trong tộc đây? Hiện tại tình hình chiến sự đã bình lặng, chính là lúc Thanh Hà Thôi thị chấn hưng lại từ đầu, lúc khôi phục vinh quang của ngày trước. Lúc này, yêu cầu gia chủ dùng sức mạnh duy trì sự tôn nghiêm của gia tộc, công bằng là hành vi quan trọng nhất. Nếu như chuyện quán rượu xử lý không công bằng, sẽ gây tổn hại lớn nhất đến danh vọng của gia tộc, thậm chí có thể ảnh hưởng tới sự phục hung của Thanh hà Thôi thị. Mua một quán rượu đối với ta mà nói là dễ như trở bàn tay, gia chủ thì không cần lại khách khí nữa.
Những câu nói của Dương Nguyên Khánh nói vào tâm khảm của Thôi Quân Túc, ông ta trầm tư một lúc lâu, thở dài:
- Thần hiểu rồi, đa tạ sự chỉ bảo của Điện hạ. Sự việc của quán rượu, thần sẽ thông báo cho cả gia tộc. Đến lúc giao nhận xong xuôi, tốt nhất sẽ để Vương phi ra mặt, các cô là chị em, càng dễ để người ta tiếp nhận.
Dương Nguyên Khánh hiểu rõ ý tứ của y. Nếu tự mình tới mua, có chút nghi ngờ tình ngay lý gian, lấy gia phong của Thôi thị, rất quan tâm tới việc này, chính mình xác thực cần phải chú ý một chút.
Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh liền cười nói:
- Dứt khoát ta để Vương phi mua một quán rượu ở Thái Nguyên, trao đổi với Thôi gia. Như vậy cũng không liên quan tới tiền hàng giao nhận xong xuôi, gia chủ nghĩ như thế nào?
- Như vậy cũng được.
Thôi Quân Túc vui vẻ nói:
- Vậy thì quyết định như vậy đó!
Dương Nguyên Khánh lại nghĩ tới một chuyện, nói với Thôi Quân Tố:
- Vẫn có chính là huyện thừa Thanh Hà, ta dự định do con cháu của Thanh hà Thôi thị đảm nhiệm. Thôi Kỷ đã từng đỗ khoa cử Đại Nghiệp năm thứ bảy. Chức vị này do y đảm nhiệm tương đối thỏa đáng. Qua mấy ngày Thi Thái thú sẽ tới nhà nói cụ thể sự việc này, trong lòng gia chủ hiểu rõ là được.
Thôi Quân Túc lặng lẽ gật đầu, y đương nhiên hiểu rõ. Cái này không phải là vì sự việc của chị Vương phi.
Dương Nguyên Khánh vừa hàn huyên mấy câu, bèn cáo từ ra về. Dương Nguyên Khánh không thể thông qua Thôi Quân Tố nói ra một vài nội dung có tính thực chất về Thanh Hà Thôi thị. Ví dụ như chức vụ cao còn trống trong triều đình nào đó... Cho dù hắn có ý đó, cũng có thể nói trước với Thôi Quân Tố, sau đó nội bộ Thôi gia hiệp thương. Hắn tới Thanh Hà Thôi thị chỉ là kiểu thăm hỏi mang tính lễ vật, bày ra một tư thái coi trọng Thanh Hà Thôi thị.
Nhưng chỉ có kiểu thăm hỏi tính lễ tiết này, mới là khiến Thôi Bá Túc đã phát hiện một vài cơ hội nhỏ bé. Dương Nguyên Khánh vừa đi, Thôi Bá Túc liền sai người tìm Thôi Kỷ tới.
Máu ở mũi của Thôi Kỷ đã ngừng rồi, nhưng răng cửa đã rụng một cái, nói chuyện có chút thều thào, không quá rõ ràng, làm cho ông ta phẫn nộ trong lòng không ngớt. Đương nhiên, ông ta không phải là tức giận Dương Nguyên Khánh, mà là tức giận người đàn ông cao lớn mặt đen động thủ đánh người. Đúng trong phủ có người nhận biết người này, là thủ hạ của Dương Nguyên Khánh, Đại tướng Trình Giảo Kim, xuất thân là cướp bóc loạn lạc ở trại Ngõa Cương.
Thôi Kỷ vào phòng thi lễ:
- Tham kiến gia chủ!
Thôi Bá Túc xua tay chặn lại:
- Ngồi xuống đi!
Thôi Kỷ vừa muốn nói, Thôi Bá Túc lại chặn y lại:
- Không cần giải thích, trong lòng ta đều hiểu rõ, sự việc này có liên quan tới vợ của ngươi. Lẽ nào ngươi không nghĩ tới, lẽ nào ngươi không nghĩ tới hả? Vợ của ngươi Bùi thị và Sở Vương phi là mối quan hệ gì vậy?
Thôi Kỷ lại hít một hơi mạnh. Y vẫn thật sự không biết, vợ y từ trước tới giờ không bảo cho y. Y chần chừ một lúc rồi nói:
- Cháu chỉ biết, các cô ấy đều là gia tộc Bùi thị.
- Cha của họ là anh em, các cô ấy là cùng nhau lớn lên, vợ của ngươi chính là chị của Sở Vương phi.
Thôi Kỷ một hồi lâu cũng không nói gì, cha vợ của y là con trưởng của Bùi Củ. Y biết, nhưng y không biết cha của Sở Vương phi cũng là con của Bùi Củ. Kiểu đại gia tộc này, quan hệ luôn rất phức tạp.
Thôi Bá Túc lại nói:
- Người đánh ngươi và Sở Vương không có quan hệ.
Thôi Kỷ gật đầu:
- Cháu hiểu rõ, lấy thân phận của Sở Vương, không thể làm việc này, là thằng khốn mặt đen họ Trình đó gây ra.
- Nhưng ngươi lại để Thôi thị chúng ta rất bị động.
Giọng của Thôi Bá Túc thoáng cái lên giọng rồi, trở nên nghiêm khắc hẳn:
- Chị ruột của Sở Vương phi bán rượu tại quán rượu, ngươi khiến ta ăn nói thế nào với Sở Vương. Cô ta chính là cháu gái trưởng của Bùi Củ, ngươi khiến ta nói thế nào với Bùi Củ?
Thôi Kỷ cúi đầu sâu xuống, y vốn muốn nói nếu không phải như vậy, một nhà bọn họ đều phải chết đói, nhưng y lại nói không ra lời. Y là đàn ông, nhưng để vợ đi bán quán rượu xuất đầu lộ diện kiếm tiền nuôi gia đình, bất luận như thế nào y nói không ra lời.
Thôi Bá Túc thấy dáng vẻ thương cảm của y, cũng không nhẫn nại được mắng y. Dù sao con cháu Thôi gia cực kỳ coi trọng danh dự, nói ra, vẫn là chỉ có thể trách chiến loạn.