Chương 480: Trước tây hình quan

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:06

Võ Trí Viễn sau khi đoạt được Tây Hình Quan bố trí tám trăm quân hai mặt Tây, Đông. Chủ yếu phòng ngự mặt Đông, bố trí năm trăm quân, còn mặt Tây bố trí ba trăm quân, hai cửa lớn phía Đông và Tây đều dùng đá lớn lấp kín, cho dù quân Đột Quyết dùng cây lớn xô vào cũng đừng mong phá được cửa. Võ Trí Viễn năm nay chưa tới ba mươi tuổi, người quận Thượng Đảng - Hà Đông, từ nhỏ đã giỏi võ, khi lớn lên thành thạo bắn cung cưỡi ngựa, bị triệu tập nhập ngũ khi xảy ra cuộc chiến với Cao Ly lần đầu tiên, làm thuộc hạ của đại tướng Lý Cảnh. Sau khi tiến đánh Cao Ly thất bại, gã đóng quân tại Trác quận, trở thành một trong những quân U Châu của Dương Nguyên Khánh, lại theo hắn đi Phong Châu, rồi thăng làm thám báo Ưng Kích Lang Tướng. Lúc này, Võ Trí Viễn từ trên cao nhìn xuống, đứng trên lầu phía Đông thành mắt dừng ở một sơn đạo phía xa, sương sớm làm ngăn trở tầm mắt, nhưng gã đã mơ hồ nghe thấy được tiếng kèn lệnh, đại đội nhân mã đã tụ tập ở dưới chân núi. Một tên binh sĩ chạy vội tới, hành lễ bẩm báo: -Bẩm tướng quân, số binh khí thu được đã kiểm kê xong, trường mâu một ngàn cái, khiên ngàn tấm, đao sắc ngàn lưỡi, cung tên ngàn bộ, mũi tên sáu mươi ngàn mũi. Lần này bọn họ tập kích Tây Hình Quan đều dùng binh khí đơn giản, không hề mang binh khí dài, mỗi người chỉ đem một thanh đao, lưng đeo một nỏ cùng hai bình mũi tên, không mang theo bất cứ vũ khí nào khác. Như vậy tính ra, chỉ có mười ngàn mũi tên, chia đều mỗi người một trăm hai mươi mũi, chẳng phải là đầy đủ gì, chỉ có thể kiên trì một ngày. Võ Trí Viễn ngẫm nghĩ một chút, lại nói: -Lệnh cho Trương giáo úy dẫn các huynh đệ dỡ bỏ phòng ở, chuẩn bị đá. Trên thực tế đá hòn chỉ hữu dụng đối với mặt Đông, mặt Tây độ dốc thoai thoải, đá hòn không phát huy được tác dụng. -Còn nữa, có bao nhiêu lương thực? - Lương thực chỉ có thể cầm cự ba ngày. Võ Trí Viễn gật gật đầu, - Ngươi đi đi! Lệnh cho các huynh đệ khác nắm chắc thời gian nghỉ ngơi. Ở dưới chân núi, ba mươi ngàn đại quân Đột Quyết đã tập kết xong. Thủy Tất Khả Hãn đích thân đi quan sát tình hình quanh thành, mấy ngày nay tâm tâm tình gã vô cùng tồi tệ. Thành Nhạn Môn đã tấn công mười ngày, quân Đột Quyết tử thương hơn tám mươi ngàn, nhưng trước sau vẫn không đoạt được, mà đại quân Dương Nguyên Khánh đã đến, không chỉ phân tán binh lực mà còn quấy rối kế hoạch công thành của gã, khiến gã phải hủy bỏ công thành. Gã vô cùng lo lắng đại doanh hậu cần ở phương Bắc liệu có bị Dương Nguyên Khánh tấn công không. Nếu như đại quân Dương Nguyên Khánh đã đến trước chi viện, như vậy hắn không có lí do gì mà không tấn công đại doanh hậu cần của mình. Thủy Tất Khả Hãn trong lòng tràn đầy lo lắng, ngay vào lúc ấy Tây Hình Quan lại bị mất, một trăm ngàn đại quân ở phía Tây quan rất có thể gặp phải uy hiếp do việc cắt đứt lương thực. Ở tình hình như vậy bọn họ có ngăn cản được sự tấn công của quân đội Dương Nguyên Khánh hay không? Năm Nhân Thọ thứ tư, Thủy Tất Khả Hãn đích thân theo Dương Nguyên Khánh tham gia trận chiến ở hồ Cáp Lý. Trong trận chiến đó, Dương Nguyên Khánh giết chết tây Đột Quyết Khả Hãn Đạt Đầu, dùng ba ngàn quân đánh tan tác hai mươi ngàn đại quân của Tiết Diên Đà. Trận chiến ấy cho gã ấn tượng cực kỳ sâu sắc, gã rất lo lắng bi kịch ở hồ Cáp Lý sẽ tái hiện, một trăm ngàn đại quân của A Sử Na Côn Cát bị Dương Nguyên Khánh đánh tan. Nhưng lo lắng cũng không co cách nào, hiện giờ việc cấp bách nhất là đoạt lại Tây Hình Quan, lệnh cho một trăm ngàn đại quân ở phía Tây quan rút về. - Trước giữa trưa đoạt lại Tây Hình Quan, không đoạt được trảm Vạn phu trưởng! Thủy Tất Khả Hãn truyền xuống tử lệnh. Vạn phu trưởng Sa Kê Lợi chiến đao vung lên, đếm lấy mười ngàn lính Đột Quyết hướng đỉnh núi phóng đi. Tiếng trống trận ầm ầm vang động, mấy ngàn quân tiên phong Đột Quyết đánh giết đến trước cửa quan ải. Sơn đạo nhỏ hẹp, không chỠđược phần lớn đội đi trước, quân Đột Quyết kế tiếp nhau chạy lên trước, càng ngày càng gần, nhưng khi cách khoảng trăm bước quân đội ngưng tiến về trước. Vạn phu trưởng Sa Kê Lợi ánh mắt hung ác nhìn chăm chú vào quan ải trăm bước. Gã chẳng có kinh nghiệm gì đối với việc công thành, gã đang nhìn phía trước quan ải có thể chứa được bao nhiêu quân. - Một ngàn quân lên trước! Gã ra lệnh một tiếng, trống trận "Thùng! Thùng!" gõ vang, một ngàn quân Đột Quyết tay cầm khiên chắn, hướng cổng thành chen chúc mà đi. Trên tường thành, Võ Trí Viễn cắn chặt môi, ánh mắt lạnh nhìn vào một ngàn quân địch đang tiến đến. Một ngàn quân Đột Quyết ba người kết thành một đội tràn lên trước cổng thành, chỉ chạy nhanh hai mươi mấy bước, tốc độ chợt chậm lại, cẩn thận tiến về trước, khiên chắn kết thành một bức tường. Trên tường thành chỉ có ba trăm binh lính bày trận. Ba trăm tên quân Tùy tay cầm nỏ nhắm vào đám quân Đột Quyết đang tiến tới, họ đang chờ cự ly bắn tốt nhất, tầm bắn tốt nhất là năm mươi bước, ở khoảng cách này, nỏ của quân Tùy có thể bắn thủng tấm khiên gỗ của quân Đột Quyết. Quân địch càng ngày càng gần, đã tiến vào trong vùng bảy mươi bước. Tiếng trống đã ngừng, trước quan ải một vùng yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt phát ra của đám binh lính Đột Quyết đi trước. Võ Trí Viễn nhìn chăm chú vào quân địch đi trước, đã tiến vào trong vùng năm mươi bước, liền ra lệnh một tiếng - Bắn! Trăm tên lính đồng thời bắn ra, trăm mũi tên mạnh mẽ bay đi theo hướng trước mặt và hai bên quân địch phóng tới. Nỏ tiễn quân Tùy uy lực cực lớn, phá giáp tiễn bắn xuyên tấm khiên, tiếng kêu thảm đồng thời vang lên, mười mấy tên lính Đột Quyết bị bắn ngã nhào xuống đất, vài tên ngã xuống vách núi rơi vào hẻm núi, tiếng kêu thảm thiết ngân dài vọng lại. Nhưng cuộc chiến nếu đã nổ ra sẽ không có lý do để lùi lại. Binh sĩ Đột Quyết đột nhiên tăng tốc, điên cuồng xông lên hướng đỉnh núi. Chỉ cần tiến lên được gò đất ba mươi bước, binh lực liền có thể mở rộng sang hai bên. Quân Tùy tên bay như châu chấu, ba trăm người chia ba đội luân phiên bắn, một đám quân Đột Quyết kêu thảm rồi ngã xuống, quân địch phía sau lại tiến mạnh lên, trong tiếng trống trận khuấy động kẻ trước hy sinh người sau kế bước. Quân Đột Quyết phía sau lại dùng cung tên yểm trợ, mưa tên dày đặc bắn về trên phía tường thành, quân Tùy liên tiếp bị trúng tên ngã xuống, nhưng ngã xuống một người lập tức có binh sĩ bổ sung phía sau tiến vào. Chiến đấu rất kịch liệt, trong vòng sáu mươi bước đến ba mươi bước sơn đạo ngắn ngủi thi thể bắt đầu nhanh chóng chồng chất. Chỉ trong phút chốc binh lính Đột Quyết có mấy trăm người tử thương, nhóm nhân đội một ngàn người đầu tiên cuối cùng không đánh lên được, bị triệt hạ như thủy triều. Vạn phu trưởng Sa Kê Lợi hừ lạnh một tiếng, hắn đã phát hiện ra nhược điểm của quân Tùy, bọn họ nhân số không nhiều. Tiến công thăm dò kết thúc, gã truyền xuống mệnh lệnh tiến công chính thức - Ba ngàn người tấn công! Quân Đột Quyết tấn công đột nhiên tăng gấp ba, tiếng gào thét, vung chiến đao hướng lầu cổng thành điên cuồng dâng lên, tên như mưa, đá dày đặc như mưa đá, mở đầu một trường ác chiến tranh đoạt cửa ải hiểm yếu. Ngoài chân núi ba dặm, năm ngàn kỵ binh của Bùi Hành Nghiễm gặp phải quân Đột Quyết ngoan cường chặn đánh, hơn một vạn binh sĩ Đột Quyết phong tỏa đường lên núi, bọn họ dùng đá cùng cây lớn dựng thành công sự che chắn đơn giản, dùng cung mạnh ngăn quân Tùy tấn công. Trước trận cung tiễn hung mạnh như vậy, quân Tùy tấn công mấy lần đều thất bại, thương vong mấy trăm người, quân Tùy không thể không lui lại phía sau. Lúc này, một đội mấy trăm quân Tùy từ trên núi đi xuống, Bùi Hành Nghiễm vội hỏi: - Có thể đi lên sao? Gã muốn đi theo sơn đạo bí mật của bọn Võ Trí Viễn lên Tây Hình Quan tri viện. Nhưng tên quan quân cầm đầu lắc lắc đầu - Bẩm báo tướng quân, mật đạo đó đã bị quân Đột Quyết phát hiện và phá hủy rồi, không thể đi qua nữa, không có con đường nào khác. Bùi Hành Nghiễm trong lòng vô cùng lo lắng, quân địch tiến vào quân đội hùng hậu, ngăn chặn con đường chi viện, khiến bọn gã không thể trợ giúp Tây Hình Quan, Tây Hình Quan đã bị cô lập, chỉ có thể dựa vào tám trăm quân phòng thủ, bọn họ có thể giữ được bao lâu? Lúc này, tiếng trống trận truyền đến, một tên lính nhanh nhẹn báo - Tướng quân, hai mươi ngàn kỵ binh quân địch đang bọc sườn đánh tới đây. Bùi Hành Nghiễm bất đắc dĩ nhìn lên đỉnh núi, đành phải hạ lệnh: - Lập tức rút quân! Năm ngàn kỵ binh quân Tùy cấp tốc rút lui, làm cho Tây Hình Quan hoàn toàn mất đi sự chi viện của quân Tùy, trở thành một tòa quan ải cô lập, phải đơn độc chống lại năm mươi ngàn quân Đột Quyết tấn công trước sau. Bốn trăm ngàn quân Đột Quyết bao vây quận Nhạn Môn, gần mười ngày ác chiến khiến đôi bên tử thương nặng nề, quân Đột Quyết thương vong gần tám mươi vạn người. Bởi vì đại quân Phong Châu đã đến, cùng với việc Tây Hình Quan bất ngờ thất thủ khiến cho quân Đột Quyết không thể không phân ra một trăm ba mươi ngàn người đến ứng phó. Lúc này, quân Đột Quyết vây đánh Nhạn Môn chưa tới hai trăm ngàn người, quân số và binh khí công thành không đủ khiến quân Đột Quyết bắt buộc phải tạm dừng vây đánh thành Nhạn Môn. Mà lúc này, quân Tùy trấn thủ thành Nhạn Môn cũng đã tử thương quá nửa, chỉ còn lại hơn bốn mươi ngàn người, thể lực tiêu hao lớn khiến quân Tùy cũng dần dần tới chỗ thế suy sức yếu. Quân Đột Quyết ngưng chiến vào thời điểm mấu chốt khiến quân Tùy được cứu vãn. Thành Nhạn Môn tuy đã đầy thương tích nhưng vẫn giữ nguyên vẻ sừng sững đồ sộ. Trên tường thành cuối cùng đã yên tĩnh trở lại, thi thể đã được đưa đi, khắp nơi đều là vết máu nhìn thấy ghê người cùng sự đổ nát, một đám quân Tùy kiệt sức gục vào tường thành mơ hồ đi vào giấc ngủ.