Chương 952: Giảo Kim xin đi giết giặc

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:50:54

Năm đó Dương Nguyên Khánh có mười hai thanh hoành đao sắc bén rèn bằng thép Damascus, là lấy được từ phủ của Ngu Khánh Tắc. Về sau mười hai thanh hoành đao này được hắn chia cho mười hai vị đại tướng, đồng thời khắc số trên mỗi chuôi đao. Loại dãy số này đại biểu cho cho sự ưu ái. Tuy rằng Dương Nguyên Khánh chưa bao giờ nói rõ ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu. Tỷ như, hoành đao khắc số thứ nhất được giao cho Dương Tư Ân. Về sau do Dương Tư Ân bị tàn tật hai chân mà rời khỏi quân đội đi theo chính trị, hiện tại đảm nhiệm Binh Bộ Thượng Thư. Còn thanh hoành đao này thì trở thành bảo vật cung phụng của gia đình Dương Tư Ân. Hoành đao khắc số hai được giao cho Dương Nguy. Tuy rằng năng lực của Dương Nguy trở thành một phương chư hầu còn kém chút hỏa hầu nhưng độ tín nhiệm của Dương Nguyên Khánh đối với y đã gần bằng Dương Tư Ân. Hoành đạo khắc số thứ ba thì được giao cho Mã Thiệu. Mã Thiệu từ nhỏ đã đi theo Dương Nguyên Khánh. Tuy năng lực của y không cao, nhưng lại rất trung thành và tận tâm. Trải qua hai mươi năm khảo nghiệm, nhưng y chưa từng có ý phản bội nào. Hoành đao khắc số bốn thì giao cho sư đệ La Sĩ Tín. Mà Tần Quỳnh thì được ban cho hoành đao khắc số năm. Thời gian mà Tần Quỳnh cùng Dương Nguyên Khánh phối hợp tác chiến không dài, so ra còn kém với Tô Định Phương và Bùi Hành Nghiễm. Nhưng hoành đao của y lại khắc số trước hai ngươi kia. Sự tín nhiệm này của Dương Nguyên Khánh, khiến trong lòng Tần Quỳnh hết sức cảm động. Chính vì được tín nhiệm, nên Tần Quỳnh càng thêm cẩn thận tuân theo lệnh của Dương Nguyên Khánh. Mặc kệ ba mươi nghìn kỵ binh Đột Quyết ở Hà Đông tàn sát bừa bãi như thế nào. Thậm chí kỵ binh Đột Quyết còn tiến tới thành Thái Nguyên khiêu khích, thiêu hủy hơn phân nửa Tấn Dương cung nhưng Tần Quỳnh vẫn như cũ nghiêm lệnh không có xuất kích. Y phi thường rõ ràng, hậu quả một khi thành Thái Nguyên rơi vào tay giặc, cũng phi thường lý giải suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh. Chỉ cần người còn, thì của cải có thể một lần nữa kiếm lại. Tần Quỳnh rất hiểu đạo làm người. Mấu chốt phải hiểu được phân lượngmình. Có người có thể làm kiêu hùng, tranh bá thiên hạ. Nhưng có người cũng chỉ có thể làm đại tướng, đi theo kiêu hùng gây dựng sự nghiệp. Tần Quỳnh nhận thấy mình là người thứ hai. Vì y không có dã tâm và quyết đoán như của kiêu hùng. Y chỉ có thể làm đại tướng, đi theo chủ công gây dựng đại sự nghiệp. Như vậy, việc đi theo Dương Nguyên Khánh không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhốt. Cho tới bây giờ, Tần Quỳnh đều không có ấn tượng tốt với Lý Đường. Y là người Tề, mà quý tộc Quan Lũng chi phối Đường triều. Y biết y ở đó sẽ không có tiền đồ. - Tần tướng quân! Một người thám báo từ phía trước chạy vội tới, đã cắt đứt suy nghĩ của Tần Quỳnh. Tần Quỳnh lập tức ghìm cương ngựa lại. - Có chuyện gì? - Khởi bẩm Tần tướng quân, chúng ty chức phát hiện Ô Vân Bảo ở sông Hoàng Hà ở phía trước có quân Đường đóng. Ô Vân Bảo dựa vào bờ bên kia của Hoàng Hà. Đây là quân bảo mà quân Tùy xây dựng để khống chế nơi đây. Bình thường có năm trăm người đóng ở đây. Tần Quỳnh trầm ngâm một chút hỏi: - Có biết trong bảo có bao nhiêu quân địch hay không? - Hồi bẩm tướng quân, con số cụ thế thì không biết được. Tần Quỳnh cũng biết, quân bảo không thể chứa được nhiều người. Tối đa cũng chỉ có thể chứa được 800 người. Y không một chút do dự hạ lệnh: - Lập tức qua sông, san bằng Ô Vân Bảo! Đại quân trùng trùng điệp điệp đi lên mặt sông Hoàng Hà đã đóng băng, đi nhanh về hướng quận Diên An... Dương Nguyên Khánh suất lĩnh mười ngàn kỵ binh đã tới quận Hội Ninh. Vào ban đêm, mười nghìn kỵ binh còn cách huyện Hội Ninh ước chừng năm mươi dặm. Quân đội đóng trại ở một cái sơn cốc. Bọn lính đã kiếm được mấy trăm cái lều ở quận Bình Lương liền lập tức dựng lều tránh gió trong đó. Ở thung lũng, quân Tùy tìm được một cái sơn cốc lõm xuống hai dặm, rất dễ dàng hạ trại, mà lại không có gió lạnh thổi tới. Bọn họ hành quân đã một ngày một đêm, cũng mệt mỏi không chịu nổi. Ăn qua loa xong lương khô, liền chìm vào giấc ngủ. Chiến mã cũng được đưa vào trong lều lớn, cùng bọn lính qua đêm. Ở chính giữa mấy trăm lều, là một cái lều lớn. Bên trong lều vẫn còn có ánh đèn. Nơi đó chính là lều soái của Dương Nguyên Khanh. Đã là canh một, nhưng hắn vẫn còn chưa đi ngủ. Ngoài lều thỉnh thoảng vang lên tiếng gió thổi thê lương, tiếng cát đá bay loạng xoạng. Từng hòn đá nhỏ lốp bốp đập vào lều lớn. Trong lều vải tĩnh mịch, ánh đèn sáng tỏ. Tuy Dương Nguyên Khánh là Sở Vương có địa vị cao cả, là người sáng tạo ra tân vương triều Tùy nhưng khi tham gia quân lữ, hắn vẫn giữ vững một nguyên tắc là cùng binh lính đồng cam cộng khổ. Bao gồm việc ăn cùng đồ ăn, ở cùng một hoàn cảnh như nhau. Cho nên bố trí trong lều của hắn rất đơn giản. Trên mặt đất là phủ hai tấm da dê, hoàn toàn giống nơi ở của bọn lính. Chỉ khác một chút là có thêm một cái bàn nhỏ và một cái hòm sách. Ngoài ra còn có thêm một cái sa bàn. Sa bàn là bản đồ Quan Nội đạo, dài khoảng một trượng, do mười sáu khối sa bàn nhỏ ghép thành. Lúc này, Dương Nguyên Khánh đang đứng trước sa bàn, lo lắng bàn tính kế hoạch ở Quan Nội đạo. Trên sa bàn có cắm vài lá cờ, phân biệt cắm ở quận Hội Ninh, quận Hoằng Hóa, phía nam quận Diện An, quận Bắc Địa, quận Thượng và quận An Định. Đây là sơ đồ bố trí năm mươi nghìn quân Đường. Mặt khác, ở hành lang Hà Tây, quận Võ Uy, và quận Trương Dịch có bố trí ba mươi nghìn quân Đường. Ở địa khu của sông Hoàng cũng đồng dạng bố trí ba mươi nghìn quân Đường. Nhưng lúc này, Dương Nguyên Khánh tạm thời không nghiên cứu địa khu của sông Hoàng. Trong tay hắn đang cầm vài cái cờ đỏ. Binh lực hiện giờ mà hắn có bao gồm mười nghìn kỵ binh, mười lăm nghìn quân Phong Châu do Bùi Nhân Cơ suất lĩnh. Cùng với ba mươi nghìn quân do Tần Quỳnh mang tới. Tổng cộng là năm mươi nghìn quân. Kế hoạch lúc này không những muốn thu phục những địa bàn vốn là của hắn mà đồng thời còn muốn tranh giành lợi ích lớn hơn nữa. Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh rơi vào hành lang Hà Tây. Hành lang Hà Tây là nguồn cung cấp ngựa của quân Đường. Tám phần trong số lượng chiến mã của quân Đường đều đến từ hành lang Hà Tây. Hắn nhận được tình báo của Tô Định Phương. Nói rằng ở hành lang Hà Tây, quân Đường có mấy bãi có lớn để nuôi bốn trăm ngàn con chiến mã. Số lượng chiến mã này sắp được xuất chuồng, phân phối cho quân Đường. Ban đầu Dương Nguyên Khánh cũng không có ý định tấn công hành lang Hà Tây. Nhưng bốn trăm ngàn chiến mã, khiến hắn phải suy nghĩ lại. Đây là một nguồn tài nguyên chiến lược khổng lồ, có ý nghĩa quan trọng hơn cả dầu hỏa ở quận Diên An. Hắn làm sao có thể để cho số lượng lớn chiến mã này rơi vày tay quân Đường? Trên mặt của Dương Nguyên Khánh lộ ra nụ cười lạnh lùng. Hắn vươn người về phía trước, cắm lá cờ đỏ trong tay lên hành lang Hà Tây. Trời dần dần sáng, gió thổi rít gào trong thung lũng cũng đã dừng. Ở ngoài thung lũng, một người kỵ binh đang chạy gấp tới. Vừa mới tới miệng sơn cốc, một mũi tên vù vù bắn tới, cắm trước mặt người kỵ binh. Người kỵ binh nắm chặt dây cương, chiến mã lập tức chồm lên. Y ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở hai bên vách núi đứng đầy binh lính tuần tra. Có một đội kỵ binh đi ra từ thung lung, giơ cung nỏ bao vây y lại. - Là ai? Giáo Úy kỵ binh lớn tiếng quát hỏi. - Tại hạ là thám báo Hạ Đắc Thắng. Phụng mệnh Bùi tổng quản, gửi cho Sở Vương điện hạ một bức thư. Giáo Úy dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh. Một người tiến lên, cẩn thận lục soát y. Lúc này mới cho phép y đi vào lều lớn của Sở Vương. Trong lều soái, Dương Nguyên Khánh đang ngồi ở trước bàn phê duyệt tấu chương. Hắn đang đợi tin tức từ Bùi Nhân Cơ. Đã qua ba ngày, hẳn là hôm nay đã có tin trở về. Đúng lúc này, ngoài lều có thân binh bẩm báo: - Khởi bẩm điện hạ, thám báo truyền tin đã quay trở lại. - Bảo y vào đi! Dương Nguyên Khánh để bút xuống, trong lòng tràn đầy chờ mong. Một lát sau, vài người thân binh dẫn theo thám báo Hạ Đắc Thắng tiến vào. Hạ Đắc Thắng lập tức quỳ một gối, thi lễ một cái nói: - Ty chức Hạ Đắc Thắng, tham kiến Sở Vương điện hạ! - Đã gặp Bùi tổng quản chưa? Dương Nguyên Khánh cười tủm tỉm hỏi. - Đã gặp, ty chức còn mang theo thư từ Bùi tổng quản. Hạ Đắc Thắng lấy ra một bức thư từ trong lòng, hai tay trình lên. Dương Nguyên Khánh tiếp nhận thư, vội vàng nhìn một lần. Trong thư, Bùi Nhân Cơ nói về chiến thuật của ông ta ở quận Hội Ninh. Ánh mắt Dương Nguyên Khánh trở nên sáng ngời. Hắn vội đứng lên, bước đến trước sa bàn. Tìm được cây cờ cắm ở huyện Hội Ninh, đó là nơi có hai mươi nghìn quân Đường đóng quân ở đó. Trong tay của Bùi Nhân Cơ có mười lăm nghìn quân. Ông ta chuẩn bị đem năm nghìn quân này bố trí ở bờ sông bên kia. Ý định chặn lại đường lui của quân Đường về Hà Tây. Đồng thời cũng để phòng ngự quân Đường ở quận Võ Uy tới trợ giúp. Chiến thuật này không tệ. Dương Nguyên Khánh không khỏi khen thầm Bùi Nhân Cơ một câu. Từ chiến thuật phục binh của Bùi Nhân Cơ, bỗng nhiên Dương Nguyên Khánh nghĩ ra một kế sách tuyệt diệu. Hắn quay đầu lại hỏi thám báo Hạ Đắc Thắng: - Hiện tại Bùi tổng quản ở nơi nào? - Hiện tại Bùi tổng quản đóng quân ở phía bắc, cách huyện Hội Ninh khoảng năm mươi dặm. Ngài ấy cũng đang đợi lệnh của điện hạ. Dương Nguyên Khánh trầm tư suy nghĩ một lát lập tức cầm bút lên viết một phong thư giao cho Hạ Đắc Thắng, cười nói: - Ngươi vất vả thêm một lần nữa, đem bức thư này nhanh chóng giao cho Bùi tổng quản. - Nguyện vì điện hạ hiệu lực! Hạ Đắc Thắng không có chút do dự nhận lấy bức thư. Thái độ không quản vất vả của Hạ Đắc Thắng khiến Dương Nguyên Khánh rất hài lòng. Hắn lại nghĩ tới y là con của cố nhân, cũng nên chiếu cố một chút. Dương Nguyên Khánh gật đầu nói: - Từ hiện tại bắt đầu, ta thăng chức cho ngươi làm Giáo Úy thám báo. Mặt khác mang theo vài người huynh đệ, phòng ngừa biến cố trên đường. Hạ Đắc Thắng mừng rỡ nói: - Ty chức tuân lệnh! Y thi lễ rồi bước nhanh đi ra ngoài. Dương Nguyên Khánh lại trở về trước sa bàn, chắp tay sau lưng nhìn chăm chú. Lần này, hắn không có để ý tới huyện Hội Ninh, mà là hành lang Hà Tây. Không biết đã qua bao lâu, bỗng hắn có cảm giác, quay đầu lại nhìn. Là một người thân binh đứng ở trước cửa lều, muốn nói lại thôi. - Có chuyện gì? - Khởi bẩm điện hạ, Trình Tướng quân cầu kiến. - Trình Giảo Kim cầu kiến? Dương Nguyên Khánh nao nao. Y sẽ có chuyện gì? Liền ra lệnh nói: - Cho y vào đi! Rất nhanh, Trình Giảo Kim đã tới. Y quỳ một gối thi lễ nói: - Mạt tướng tham kiến điện hạ! - Đứng lên đi! Dương Nguyên Khánh đã ngồi trở lại vị trí, liếc nhìn y một cái hỏi: - Có chuyện gì không? Có lẽ ở chiến dịch Đột Quyết, y thấy y có thể tự mình điều binh khiển tướng cho nên Trình Giảo Kim lại có hứng thú với chức vị đại tướng. Y đang bắt đầu mơ mộng mình có thể giống như La Sĩ Tín, lãnh binh xuất chinh. Nhưng y cũng hiểu được, từ trước đến nay, biểu hiện của mình quả thật không tốt lắm. Để thay đổi ấn tượng của Dương Nguyên Khánh đối với mình, lúc này y liền chủ động xin đi giết giặc. Trình Giảo Kim có chút nhăn nhó nói: - Mạt tướng có một ý tưởng. Không biết điện hạ có thể đồng ý hay không? - Ngươi có ý tưởng gì thì nói đi. Ta sẽ lắng nghe. Dương Nguyên Khánh cũng có chút kỳ quái. Hắn cảm thấy thái độ hôm nay của Trình Giảo Kim không giống như ngày bình thường. - Điện hạ, có lẽ mạt tướng có thể thuyết phục Thịnh Ngạn Sư đầu hàng. - Vì sao? Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào y hỏi. Nếu Thịnh Ngạn Sư chịu đầu hàng thì đương nhiên là tốt. Nhưng Trình Giảo Kim dựa vào cái gì có thể khuyên bảo Thịnh Ngạn Sư. Trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút khó hiểu. Trình Giảo Kim do dự một chút. Lý do của y có dính líu tới một ít chuyện xấu hổ, y thực sự không muốn nói ra. Nhưng nếu không nói, Dương Nguyên Khánh sẽ không tin tưởng mình. Rốt cuộc, y lấy hết dũng khí nói: - Điện hạ, năm đó mạt tướng từng vì chữa bệnh cho lão mẫu, từng lưng cõng lão mẫu đi khắp thiên hạ. Bởi vì phải nuôi sống lão mẫu, còn muốn chữa bệnh, cần rất nhiều tiền cho nên mạt tướng từng làm không ít việc trộm cắp. Có một lần ở huyện Ngu Thành, thuộc quận Lương, mạt tướng đi ăn trộm của một gã nhà giàu. Kết quả vì lỡ tay mà bị chủ nhân nhà đó bắt được. Chủ nhà hỏi rõ tình huống, biết được mạt tướng vì cứu lão mẫu mới đi ăn trộm. Cho nên y không những không bắt mạt tướng đến gặp quan, còn tặng cho mạt tướng năm trăm xâu tiên. Ân tình này khiến mạt tướng vẫn còn cảm kích tới tận bây giờ. - Người này chính là Thịnh Ngạn Sư? Dương Nguyên Khánh nghe đến đây cũng có thể đoán ra được. Trình Giảo Kim gật gật đầu nói: - Đúng là người này. Người này cũng cực kỳ hiếu thuận với mẫu thân. Theo mạt tướng được biết, mẫu thân của y còn ở huyện Ngu Thành, đang ở cùng đại ca của y. Mạt tướng nguyện đi khuyên bảo Thịnh Ngạn Sư đầu hàng. Dương Nguyên Khánh không có trả lời ngay. Hắn chắp tay sau lưng đi lại trong lều. Phương án này của Trình Giảo Kim tới quá đột ngột, có thể làm rối loạn kế hoạch của hắn. Hắn vừa mới để cho Hạ Đắc Thắng truyền tin cho Bùi Nhân Cơ. Đã hẹn canh bốn đêm nay giáp công nam bắc đội quân của Thịnh Ngạn Sư. Nhưng cố tình nửa đường giết ra cái Trình Giảo Kim khiến hắn phải xem xét lại kế hoạch này một lần. Tuy nhiên, nếu có thể thuyết phục Thịnh Ngạn Sư đầu hàng, đương nhiên là tốt nhất. Nó có ý nghĩa rằng, hai mươi nghìn quân sinh lực sẽ nằm trong tay mình. Với lực lượng này trong tay, sẽ khiến cán cân quân đội ở Quan Nội nghiêng về phía bên mình. Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh: - Người tới! Một gã thân binh bước nhanh vào lều nói: - Có ty chức! Dương Nguyên Khánh lấy một kim bài đưa cho y, ra lệnh: - Ngươi lập tức tới trấn Mạc Liên, nằm cách phía bắc huyện Hội Ninh trăm dặm, tìm Bùi Nhân Cơ. Nói cho y biết, kế hoạch đêm nay giáp công Thịnh Ngạn Sư tạm thời hủy bỏ. Cụ thể thời gian tấn công, ta sẽ thông tri cho y sau. Ra lệnh cho y lập tức xuất binh, đi đến cách quân Đường mười dặm. - Ty chức tuân mệnh! Thân binh tiếp nhận kim bài rời đi. Dương Nguyên Khánh lại viết một phong thư, đưa cho Trình Giảo Kim: - Phong thư này giao cho Thịnh Ngạn Sư. Lời ta muốn nói đều ở bên trong phong thư. Cho y tự mình lựa chọn. - Mạt tướng đã hiểu! Trình Giảo Kim tiếp nhận thư định rời đi. Dương Nguyên Khánh lại gọi y lại, đi lên phía trước vỗ vỗ bả vai của Trình Giảo Kim thấm thía nói: - Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, ta đều không quan tâm. Chỉ cần ngươi có thể sống sót trở về. Nếu không tất cả mọi người sẽ mất đi rất nhiều niềm vui. Trình Giảo Kim cảm động suýt rơi lệ. Y gật đầu, ly khai khỏi lều lớn. Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh: - Toàn quân nhổ trại, tiến quân đến huyện Hội Ninh. Quân Tùy nhanh chóng thu thập lều trại. Một lúc lâu sau, mười nghìn đại quân xuất phát đến huyện Hội Ninh... Hai mươi nghìn quân Đường ở quận Hội Ninh đã rút lui vào huyện Hội Ninh. Tuy huyện Hội Ninh là quận trị, nhưng bởi vì quận Hội Ninh trường kỳ bị xuống dốc, không được coi trọng cho nên huyện Hội Ninh cũng chỉ là một huyện nhỏ. Chu vi của thành chỉ có tám dặm. Tường thành thấp bé, lại cũ nát, rất khó chống đỡ quân đội tấn công. Rút quân vào trong thành, chỉ là một loại an ủi về tâm lý cho binh lính. Hai mươi nghìn quân đội tiến vào huyện Hội Ninh, khiến trong huyện trở nên chật chội không chịu nổi. Trên đường liên tục có binh lính đi lại. Tiếng chửi bậy, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi. Toàn bộ huyện Hội Ninh đều rơi vào không khí bất an. Chủ tướng Thịnh Ngạn Sư cưỡi ngựa thị sát tình hình xung quanh huyện thành. Bên trong hỗn loạn khiến lông mày y nhăn lại. Nhưng y đã không còn có tâm tư đi quản thúc cục diện hỗn loạn này. Năm nay, Thịnh Ngạn Sư ước chừng 34 - 35 tuổi. Thân hình cao lớn, uy mãnh. Từ nhỏ y đã được tập võ đọc sách, là một vị nho tướng văn võ song toàn, rất được Thái Tử Lý Kiến Thành tin cậy. Lần này Lý Kiến Thành xuất binh Quan Nội đạo, y được bổ nhiệm làm chủ tướng tây lộ, lĩnh năm mươi nghìn quân tấn công quận Hội Ninh và quận Linh Võ. Bở vì Lý Kiến Thành rút về Quan Trung, khiến binh lực phải bố trí lại. Hiện tại binh lực trong tay y chỉ còn có hai mươi nghìn người, đều trú đóng ở huyện Hội Ninh. Nhiệm vụ của y là bảo vệ mỏ bạc của quận Linh Võ và quận Hội Ninh. Quân Tùy phản công tạo thành áp lực rất lớn lên Thịnh Ngạn Sư. Bởi vì việc tiếp tế gặp khó khăn, nên y bức bách phải rút lui quận Linh Võ, tụ binh về quận Hội Ninh. Lý Kiến Thành cho y một nghiêm lệnh. Bất kể thế nào cũng không thể để mất mỏ bạc ở quận Hội Ninh. Lúc này, Thịnh Ngạn Sư đã biết quân đội của Dương Nguyên Khánh đã tới sát quận Hội Ninh. Còn cách quân đội của y chưa tới trăm đặm. Y cũng biết quân đội của Bùi Nhân Cơ cũng đã đến. Hai đội quân Tùy tạo thành thế giáp công nam bắc. Nhất là đội quân do Dương Nguyên Khánh tự mình lãnh binh đến càng làm cho y lo lắng bất an. Cả đêm hôm qua y còn không thể chợp mắt được một cái. Khi vừa mới biết được tin hai đội quân Tùy tiến nhập quận Hội Ninh. Phản ứng đầu tiên của Thịnh Ngạn Sư là rút lui khỏi quận Hội Ninh. Nhưng Thái Tử đưa ra nghiêm lệnh khiến y có chút do dự. Trong lúc y còn đang do dự, thì quân Tùy đã tấn công tới. Hiện tại y muốn rút lui đã không được. Chỉ đành phải dùng chim ưng gửi thư về Trường An cầu viện. Thịnh Ngạn Sư đi được một vòng, tâm tình càng trầm trọng. Không còn tâm tư để đi thị sát, liền quay đầu ra lệnh cho thân binh: - Rút quân về nha trướng. Y vừa mới quay đầu ngựa lại. Bỗng nhiên nghe thấy ở xa xa có người hô to: - Thịnh tướng quân! Thịnh Ngạn Sư quay đầu lại. Đó là một người binh lính thủ thành. Y ghìm cương ngựa lại hỏi: - Có chuyện gì không? Binh lính tiến lên, thi lễ bẩm báo: - Ngoài thành có một người tới, nói là bạn cũ của tướng quân, đặc biệt tới đây bái phỏng tướng quân. - Bạn cũ? Thịnh Ngạn Sư ngẩn ra, lại hỏi: - Y có nói tên không? - Y chưa có nói. Người này da rất đen, có điểm giống với... Trình Giảo Kim của quân Tùy. Binh lính nhỏ giọng bẩm báo. Tin tức này khiến Thịnh Ngạn Sư hoảng sợ. Vội vàng ra lệnh cho thân binh bên cạnh: - Nhanh đưa y tới quân nha của ta. Chú ý một chút, không nên để cho quá nhiều người nhìn thấy. Trong lòng của Thịnh Ngạn Sư có chút tức giận. Như thế nào lại ban ngày ban mặt chạy tới gặp mình. Nếu Thái Tử mà biết, thì mình có thể giải thích ra sao. Thịnh Ngạn Sư đương nhiên còn nhớ rõ Trình Giảo Kim là ai. Ân tình mà mình cho Trình Giảo Kim đã là việc của mười năm trước rồi. Tuy nhiên, Thịnh Ngạn Sư cũng biết. Lần này, Trình Giảo Kim tiến đến, chỉ sợ là truyền ý của Dương Nguyên Khánh. Trong lòng y có chút sợ hãi, lại lo lắng. Nhưng đồng thời cũng dấy lên một hy vọng. Tâm tình hiện tại của y cực kỳ phức tạp. Y giục ngựa nhanh hơn đi về phía quân nha.