Không có hàng rào trường mâu, xe quân nhu không cách nào ngăn trở quân Tùy tiến vào. Năm nghìn kỵ binh trong nháy mắt đã vào doanh trại quân địch chém giết, lều trại bị đạp nát, quân Tùy đốt lều địch, ánh lửa cao đến tận trời, đại doanh hỗn loạn. Những binh sĩ địch đang ngủ say bỗng giật mình tỉnh giấc, ngay cả giày cũng không kịp đi, chân chạy tứ phía, tiếng khóc, tiếng gào thét, cầu xin tha mạng vang vọng khắp doanh trại.
Nguyên Hoằng Tự vung đao, cưỡi ngựa xông ra, cảnh tượng hỗn loạn trước mắt khiến ông ta vừa sợ lai vừa giận, ông ta thúc ngựa hướng về phía quân Tùy, khua đao liên tiếp chém ngã ba người, Nguyên Hoằng Tự ầm ĩ cười ha hả, thúc ngựa hướng đến hơn mười quân Tùy ở chỗ khác.
Đúng lúc đó, Tô Định Phương gần đó lao tới, phóng đao tới, thế đao mạnh mẽ hướng tới cổ của Nguyên Hoằng Tự, ông ta cúi đầu tránh, trở tay đâm bất ngờ vào Tô Định Phương, Tô Định Phương nhanh nhẹn tránh được, hai người chém giết tại một chỗ.
Tô Định Phương đao pháp tinh thông, đao bay nhanh, nhanh nhẹn, mạnh mẽ không gì sánh được, tuy sức mạnh thua kém một chút, nhưng gã biết dùng nhanh nhẹn bù cho cái vụng về, dũng mãnh dị thường, mà Nguyên Hoằng Tự hai vai đầy sức lực, dung một cây đại thiết thương nặng trăm cân (50kg), dũng mãnh muôn người không địch nổi. Nhưng dù sao ông ta cũng tuổi già rồi, không thể đánh lâu được.
Hai người chiến đâu hơn ba mươi hiệp, Nguyên Hoằng Tự dần không chống đỡ nổi, ông ta hoảng sợ, liền thúc ngựa chạy trốn. Tô Định Phương cười lạnh một tiếng, đem chiến đao treo lên, tháo cung tên xuống, trương cung, nhắm vào Nguyên Hoằng Tự đang dần chạy xa hơn, thả dây, một mũi Lang Nha nhanh như tia điện phóng ra, trúng ngay cổ Nguyên Hoằng Tự, ông ta lập tức rơi xuống ngựa.
Một gã binh sĩ xông lên, một đao chém đứt đầu ông ta, giao cho Tô Định Phương. Tô Định Phương cầm cái đầu giơ cao, lớn tiếng quát:
- Thủ lĩnh tụi bay đã chết, người nào đầu hàng thì không giết!.
- Thủ lĩnh tụi bay đã chết, người nào đầu hàng thì không giết!.
Quân Tùy hô lớn, thấy Nguyên Hoằng Tự bị giết, mấy nghìn binh sĩ cùng đường, đều quỳ xuống xin đầu hàng. Sau nửa canh giờ, một nghìn quân canh giữ thành Thiện Thiện cũng đầu hàng, quân Tùy chạy như vũ bão vào ngôi thành cổ nổi tiếng nằm trên con đường tơ lụa.
Tại Tấn Dương cung, Trì Thư Ngự Sử Hàn Thọ Trọng đang vội vã đi vào Tử Vi Các, bước lên lầu, lại gặp phải Hình Bộ Thượng Thư Vương Tự. Thời gian này, Vương Tự có nhiều điều lo lắng, từ lúc huynh đệ là Vương Túc bị giáng chức vì vụ ám sát ở chùa An Tấn, ông ta đã có cảm giác không ổn, hơn nữa nửa tháng trước Bùi Củ lại xin cáo lão về quê, làm cho ông ta càng cảm thấy bất an.
- Hàn Ngự Sử, ngươi vội vàng như thế, có chuyện gì sao?.
Vương Tự cười cười hướng về Hàn Thọ Trọng chắp tay chào. Thời gian này Sở Vương hơi lãnh đạm với ông ta, khiến cho ông ta có chút trông gà hóa cuốc, ông ta nghĩ Ngự Sử có khả năng liên quan đến chuyện này, đặc biệt trước đó huynh đệ ông ta, Vương Túc bị gã này nhai đi nhai lại, vì thế ông ta với gã vừa hận lại vừa sợ.
Hàn Thọ Trọng chắp tay đáp lễ cười nói:
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là chuyện lời tiên tri xuất hiện mấy hôm trước.
Khoảng năm ngày trước, đâu đường xó chợ Thái Nguyên đột nhiên lưu truyền một bài đồng dao:" Đế không phải Đế, Dương không phải Dương, cung Tấn Dương khóa Tùy Vương, Quân không phải Quân, thần không phải thần, trong thành Hứa Xương tìm Ngụy Vương".
Lời tiên tri này làm Dương Nguyên Khánh cực kỳ tức giận, hạ lệnh tìm cho ra nguồn gốc của lời đồng dao, đồng thời hạ lệnh không cho phép trẻ con hát bài đồng dao này nữa, không thì sẽ quy trách cha mẹ chúng, dùng vũ lực mạnh mẽ dẹp cái lời tiên tri này.
Vương Tự bỗng hiểu ra, ân cần hỏi:
- Đã điều tra được gi chưa?
- Là từ một đoàn thương nhân truyền đi, đoàn thương nhân này giờ đã rời khởi Hà Đông, theo như suy đoán của ta, chuyện này hẳn là do triều Đường gây ra.
- Triều Đường đúng là đáng nghi nhất, tuy hiện tại không phát động chiến tranh, nhưng hai bên đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, như thế này chẳng có gì là lạ cả.
Vương Tự thấy hai bên không có người, liền kéo Hàn Thọ Trọng sang một bên, nói nhỏ:
- Gần đây điện hạ có thường xuyên nhắc đến ta cùng Hàn Ngự Sử không?
Hàn Thọ Trọng mỉm cười:
- Vương Tướng quốc thấy mình có chuyện gì mà phải nói đến chứ?
Vương Tự cười khan một tiếng nói:
- Chuyện này cụ thể ta cũng không rõ lắm, chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi.
- Nếu như Vương Tướng quốc không có chuyện gì khác, ta đây xin đi trước, Sở Vương điện hạ còn đang đợi bẩm báo của ta.
- Tốt lắm, vậy ta sẽ không làm lỡ việc của Hàn Ngự Sử nữa, sau này chúng ta lại nói chuyện.
- Cáo từ!
Hàn Thọ Trọng khom lưng chắp tay rồi xoay người bước đi, Vương Tự nhìn theo bóng gã đi xa, trong lòng nảy sinh vài tia dự cảm chẳng lành.
Bên trong Thượng Thư phòng, Dương Nguyên Khánh đang bận rộn phê duyệt tấu chương, từ đầu đến cuối đều là những công văn quan trọng. Hắn vừa đọc xong chuyện sở đóng thuyền ở Bắc Bình đã sửa được hơn mười chiếc thuyền lớn, vì thế hơn hai ngày nữa hắn muốn đi đến quận Bắc Bình để xem xét sở đóng thuyền đó để chuẩn bị đi đánh Liêu Đông.
Lúc đó, ngoài cửa có tiếng thị vệ bẩm báo:
- Hàn Ngự Sở đã tới.
Dương Nguyên Khánh buông bút nói:
- Cho vào!
Lát sau, Hàn Thọ Trọng bước vào quan phòng của Dương Nguyên Khánh, gã khom người cúi chào:
- Ty chức tham kiến Sở Vương điện hạ!
- Việc điều tra về lời tiên tri có gì tiến triển không?
Dương Nguyên Khánh hỏi.
- Bẩm điện hạ, lời tiên tri hẳn là từ một đoàn thương nhân truyền ra, bọn họ đã rời khỏi Hà Đông, đi sâu vào miền Tây Hải Quan, ty chức đã sai người tiếp tục điều tra thân phận của bọn họ, theo những suy đoán từ những dấu hiện ban đầu, bọn họ hẳn là người của triều Đường.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy. Trong khoảng thời gian này triều Tùy đang có sự điều chỉnh một vài chức quan trọng yếu, Lý Uyên đã không muốn đứng ngoài, ông ta chạy tới chen một cước, lại là nhắm vào chính hắn, rõ ràng đem hắn so sánh vớiTào Tháo.
Dương Nguyên Khánh không khỏi cười lạnh một tiếng, chờ khi hắn từ quận Bắc Bình trở về, dù thế nào cũng phải cho tên Lý Uyên này một bài học.
Lúc này, Hàn Thọ Trọng lấy ra một bản tấu chương, đặt lên bàn Dương Nguyên Khánh:
- Điện hạ, về việc điều tra Vương Tướng quốc, đã tìm được chứng cứ vô cùng xác thực.
Dương Nguyên Khánh khẽ động, đây là tin hắn đang mong chờ. Từ khi Bùi Củ từ chức, chỉ mình Dương Sư Đạo bước vào Tử Vi Các, các bổ nhiệm khác đều tạm dừng, chờ khi giải quyết Vương Tự rồi thì Tử Vi Các sẽ lại bắt đầu bổ nhiệm thêm Tướng quốc.
Dù sao Vương Tự cũng là Tướng quốc, không có đủ chứng cớ xác thực, thì khó thuận lòng dân, vì thế Dương Nguyên Khánh một mực kiên trì đợi bẩm báo của Hàn Thọ Trọng.
Hắn cầm tấu chương lên, mở ra nhìn một lần, Hàn Thọ Trọng thì đứng cạnh giải thích:
- Những Ngự Sử giả làm học trò tại trường thái học ở Trường An để điều tra Vương Lăng kể lại, người này học hành chỉ thuộc bậc trung, hơn nữa chỉ học trong thái học có ba năm, lại có thể được mời làm Cung Phụng tại văn học quán Đông cung. Hiện tại người này đứng thứ chín trong bẳng xếp hạng mười Cung Phụng đứng đầu, đó cũng là lúc Vương Tự nhậm chức Tướng quốc. Tuy Ngự Sử không tìm được bằng chứng việc Vương Tự thông đồng với triều Đường, nhưng con của ông ta quả là có hành vi không tốt, vì thế Vương Tự không thích hợp để tiếp tục đảm nhận một chức vụ quan trọng như Tướng quốc nữa.
Dương Nguyên Khánh đọc xong tấu chương, gấp nó lại, hỏi Hàn Thọ Trọng:
- Vậy ngươi dự định làm gì tiếp theo?.
- Ty chức dự định sẽ buộc tội Vương Tự.
Dương Nguyên Khánh im lặng một lúc, mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ đậu trên mảnh trời âm u, nơi có những đám mây nặng trịch, nhìn mưa rơi.
- Chuyện này trước tiên ngươi phải đợi một thời gian, nếu như cần buộc tội, ta sẽ đưa tấu chương cho ngươi, bây giờ thì đi xuống dưới đi!.
- Ty chức xin cáo lui.
Hàn Thọ Trọng không hỏi nhiều, thi lễ đi xuống.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, nói:
- Cho mời Tô Tướng quốc!.
Lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề của Tô Uy, sau đó là tiếng bẩm báo:
- Thần Tô Uy bái kiến Sở Vương điện hạ!.
- Tô Tướng quốc mời vào!.
Sau khi Bùi Củ cáo lão, Tô Uy liền thành đệ nhất cựu thần ở Tử Vi Các, hơn nữa năm nay lão đã tám mươi, tinh thần cùng sức khỏe đã sa sút hẳn không thể so sánh với các quan viên trẻ tuổi, quan trọng hơn thanh danh của lão cũng không được tốt cho lắm, có lúc còn có những hành động khiến những người khác khinh thường, vì thế Dương Nguyên Khánh cũng đang cân nhắc xem có nên để lão về hưu hay không.
Nhưng sau nhiều lần suy nghĩ, Dương Nguyên Khánh cho rằng Tử Vi Các cần một cựu thần như Tô Uy, không chỉ vì lão làm lâu năm có kinh nghiệm, mà quan trọng hơn Tô Uy có khả năng thay hắn làm một chuyện mà lão tự ngầm hiểu chứ không thể nói trên miệng được, như chuyện tên Vương Tự này chẳng hạn.
Tô Uy bước vào quan phòng, khom người chào:
- Tham kiến Sở Vương điện hạ!.
Sau khi chiến dịch Hà Bắc kết thúc, danh hiệu của Dương Nguyên Khánh có chút thay đổi, tại quân đội, các đại thần vẫn gọi hắn là tổng quản như xưa, nhưng trong triều, mọi người dần đổi tên hắn thành Sở Vương, mà lại bắt đầu từ Tô Uy, chỉ mình Tô Uy mới để ý đến những phương diện này.
- Tô Tướng quốc mời ngồi!.
Tô Uy ngồi xuống, ân cần hỏi:
- Nghe nói điện hạ muốn đi Bắc Bình?.
Dương Nguyên Khánh cười cười:
- Khoảng hai hay ba ngày nữa, giải quyết xong việc trong triều thì xuất phát.
Hắn đưa tấu chương của Hàn Thọ Trọng cho Tô Uy:
- Có chuyện này làm phiền Tô Tướng quốc.
Tô Uy cầm lấy tấu chương nhìn một lát, thần sắc trở nên nghiêm túc đứng lên nói:
- Ty chức đã rõ, ty chức sẽ tận tâm tận sức làm tốt chuyện này.
Lão ta đương nhiên hiểu, Dương Nguyên Khánh đem tấu chương của Ngự Sử giao cho lão, như thế là có ý tứ riêng.
Màn đêm dần buông, xe ngựa của Tô Uy chậm rãi dừng lại trước Vương phủ. Trước đó lão đã phái người đến thông báo. Chờ ở bậc thang là Vương Huyền Trị, tộc đệ của Vương Tự. Vương Huyền Trị là Tổng quản của gia tộc họ Vương, là nhân vật đứng thứ tư trong Vương gia, tuổi chừng hơn bốn mươi, cũng từng làm Tư Mã của một quận, bởi vì đại loạn cuối thời Tùy mà từ quan về nhà.
Thấy Tô Uy từ trên xe ngựa đi ra, liền bước liên phía trước thi lễ:
- Hoan nghênh Tô Tướng quốc hạ cố đến bỉ phủ.
Tô Uy được một gã thư đồng đỡ bước xuống, cười ha hả hỏi:
- Đã để Huyền Trì hiền đệ đợi lâu, Vương Tướng quốc có ở trong phủ không?.
- Có! Đang trong thư phòng đợi Tướng quốc.
Tô Uy trong lòng có chút không hài lòng, đây thực ra cũng chỉ là chuyện lễ nghi giữa hai kẻ ngang hàng. Nếu như là cấp trên đến thăm cấp dưới, hay là Dương Nguyên Khánh đến Vương phủ, Vương Túc nhất định đích thân ra nghênh đón, hay một đại thần tư cách như Cao Quýnh đến bái phỏng, Vương Tự cũng sẽ ra tận cửa nghênh đón.
Mà Tô Uy đã là nguyên lão của ba triều, đức cao vọng trọng, mặc dù cùng làm Tể tướng, Vương Tự rõ ràng chỉ là hậu bối, ông ta cũng có thể ra nghênh đón, như thế coi như là tôn trọng lão. Nhưng thực tế lại khác, ông ta không trực tiếp ra nghênh đón mà chỉ phải một quản gia ra cửa chờ sẵn, như vậy rõ ràng là có điểm thất lễ, nếu như không phải là khinh thường lão thì chắc chắn ông ta đang có gì bất mãn với Tô Uy.
Đương nhiên, đường đường làm Tướng quốc, nếu coi thường Tô Uy, cũng không nên thể hiện ra ngoài, không cần phải làm một việc nhỏ nhặt như thế này. Sở dĩ Vương Túc không ra cửa nghênh đón, không phải vì coi thường Tô Uy, mà là bất mãn.
Chuyện này nguồn gốc là từ lúc Vương Túc bị giáng chức, gã là do tên Hàn Thọ Trọng xử lý, mà Hàn Thọ Trọng lại là người của Tô thị, vì thế Vương Tự liền hoài nghi, buộc tội Vương Túc, kỳ thực là âm mưu của Tô Uy. Ông ta bất mãn nhưng không biểu lộ khi ở trong triều, nhưng thường về khoản lễ nghi thì bộc lộ rõ.
Tô Uy ha hả cười:
- Nếu như Vương tướng quốc bận rộn nhiều việc như vậy, ta đây để hôm khác trở lại.
Đối với lão già tám mươi tuổi này, mặt mũi là chuyện quan trọng nhất.