Buổi tối tết Trung Nguyên phồn hoa náo nhiệt như vậy, nếu không được chơi bời một chút thì thật là phí hoài tuổi xuân.
Cũng may là trị an của Thái Nguyên khá nghiêm ngặt, nơi nào cũng có quân đội tuần tra, rất ít thấy loại du côn lãng tử. Không dám nói là không có loại người này, nhưng chúng cũng biết kiềm chế. Hoặc là móc túi trộm vặt, hoặc là nhân lúc chen lấn đông người sờ mông sờ ngực thiếu nữ. Còn việc trêu đùa nữ nhân giữa thanh thiên bạch nhật thì ít khi xảy ra.
Cho nên mặc dù hai thiếu nữ này cực kì kiều diễm, như hoa sen trong nước, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người nhưng không có kẻ nào rảnh rỗi dám chạy đến quấy rầy đùa giỡn.
- A tỷ. Tỷ xem cái tram đồng này...
Dương Băng chưa kịp nói hết đã bị Dương Phương Hinh cắt ngang, thấp giọng nói:
- Không phải đã nói trước rồi sao? Không nên gọi ta là a tỷ, phải gọi là a cô. Trong phủ xưng hô thế nào, sao ra ngoài lại thay đổi cách xưng hô?
Dương Băng có chút uất ức, chu miệng lên một chút:
- Trong phủ gọi người là a cô vì không có biện pháp, ra ngoài gọi a tỷ cũng không được sao? Sao trước kia tỷ lại để cho ta gọi?
- Trước đây là trước đây. Hiện tại đang giảng quy củ, ta không muốn nghe ngươi gọi là a tỷ, làm loạn bối phận. Nếu ngươi còn gọi loạn, ta lập tức đưa ngươi về cung Tấn Dương.
Dương Băng 'xùy' một tiếng, miệng nở nụ cười:
- Tỷ lừa ai đó? Chính tỷ cũng không muốn đến cung Tấn Dương. Tỷ nói ở nơi đó giống như làm ni cô, chính ở phủ của ta mới tự do tự tại, hoặc là tỷ dọn đi, ta gọi tỷ a tỷ.
Mặt Dương Phương Hinh đỏ lên, gắt giọng:
- Ngươi lại quấy rối, lần sau ta không mang ngươi ra ngoài chơi nữa.
Những lời này của Dương Phương Hinh chẳng khác nào đòn sát thủ, thoáng cái Dương Băng đã không dám hé môi, một lát sau mới lẩm bẩm:
- Được rồi! A cô thì a cô.
Dương PHương Hinh nở nụ cười rạng rỡ:
- Vậy mới phải chứ. Vừa rồi ngươi muốn nói gì?
Thoáng cái Dương Băng đã lấy lại tinh thần, vội vã vươn tay nhổ một cái trâm đồng song phượng, ở giữa trâm đồng là một viên trân trâu to như hạt đậu tương.
Nàng đặt cây trâm đồng trên lòng bàn tay, cười nói:
- Ngươi biết không? Mẫu thân ta cũng có một cây trâm đồng giống y như thế này.
Dương Phương Hinh có chút ngạc nhiên bèn cầm lấy trâm đồng ngắm nhìn một chút. Trạm trổ rất tinh xảo, nhìn rất sống động:
- Mẫu thân ngươi cũng có cái này?
- Đúng vậy! Giấu ở cái hòm đựng đồ trang sức, ở gần dưới cùng, đựng trong một cái hộp gỗ tử đàn nhỏ. Mẫu thân ta coi vật này như bảo bối, lần trước ta lấy ra xem, bị mắng cho một trận.
Đôi mắt Dương Phương Hinh lay động, nở nụ cười:
- Nhất định là phụ thân ngươi mua cho mẫu thân ngươi. Không phải ngươi từng nói phụ mẫu ngươi từ nhỏ đã lớn lên bên nhau hay sao. Ta nghe phụ hoàng ta nói, phụ thân ngươi lúc còn nhỏ phải đi săn thú kiếm sống, sau mới gặp đường hoàng tổ phụ ta. Đó chắc hẳn là vật đính ước của phụ thân ngươi đưa cho mẫu thân ngươi, cho nên mẫu thân ngươi mới cất giữ như bảo bối vậy.
- Đúng! Ta cũng nghĩ như vậy.
Dương Băng bị những lời của Dương Phương Hinh hấp dẫn, vội vã hỏi:
- A cô nói phụ thân ta lúc còn bé từng đi săn, sao ta không biết? Phụ thân ta còn có sự tích gì, a cô mau nói cho ta biết!
Dương Băng cực kì sùng bái phụ thân, đối với tất cả sự tình về phụ thân đều cảm thấy hứng thú. Đôi mắt nàng mở to, tràn đầy khát vọng tìm hiểu.
Dương Phương Hinh cười nói:
- Ngươi đúng là nha đầu ngốc. Ngươi đi hỏi mẫu thân ngươi chẳng phải sẽ rõ ràng sao, ngươi hỏi ta làm gì?
- Mẫu thân cũng không nói với ta những điều này.
Dương Băng lôi kéo, làm nũng Dương Phương Hinh:
- A cô tốt, a cô nói cho ta biết đi mà! Ta sẽ gọi a cô là a cô.
Dương Phương Hinh giơ ngón tay thon dài như ngọc ấn lên trán Dương Băng, cười nói:
- Đúng là một nha đầu ngốc. Chuyện của phụ thân mình lại đi hỏi người ngoài, đúng là một đứa con hư. Được rồi! Hôm nào đó ta sẽ kể cho ngươi nghe những cố sự về phụ thân ngươi.
Lúc này, chủ gian hàng mới cười nói:
- Hai vị cô nương đã quyết định chưa?
- Ừ!
Dương Băng đã sớm chọn được năm sáu cái trâm đồng khá tốt:
- Ta sẽ lấy những thứ này. A cô, còn a cô?
Dương Phương Hinh do dự một chút, sau đó lại nhổ cây trâm đồng song phượng xuống, cười nói:
- Cái trâm này không tệ, ta sẽ lấy nó.
Người bán hàng nhanh nhẹn thay các nàng gói đồ lại, cười tủm tỉm nói:
- Hai vị cô nương, tổng cộng là hai xâu tiền.
Dương Băng thò bàn tay nhỏ bé vào túi, lấy ra một khối bạc vụn cỡ ba bốn lạng, đây toàn là tiền tiêu vặt của nàng, sau đó đưa cho người bán hàng:
- Ta chỉ có bạc, có được không?
Bạc còn có giá trị hơn tiền đồng. Một lượng bạc trị giá mười xâu tiền đồng. Chỗ bạc vụn này của nàng ít nhất cũng trị giá bốn xâu tiền đồng. Người bán hàng vội nhận lấy, nhìn qua một chút, quả đúng là bạc thật, luôn miệng nói:
- Đương nhiên là được, ta còn phải trả lại cô nương hai xâu tiền.
- Không cần, coi như là thưởng cho ngươi đi!
Tuy rằng Dương Băng không có nhiều tiền cho lắm, nhưng tính cách hào phóng không khác gì phụ thân Dương Nguyên Khánh. Người bán hàng rong vui mừng không ngớt, luôn miệng nói:
- Đa tạ cô nương, chỉ là... ta sao lại không biết xấu hổ mà nhận chứ?
Dương Băng cười nói:
- Không có gì. Ngươi làm ăn không dễ, hãy mua cho con gái ngươi chút gì đi.
Trong lòng người bán hàng rong vô cùng cảm động, y thấy trong tay hai người không có đèn bèn lấy hai ngọn thủy liên đăng từ dưới bàn ra, đưa cho hai nàng:
- Xin tặng hai ngọn đèn này cho hai vị ra bờ sông thả đèn cầu nguyện.
- Cám ơn đại thúc.
Dương Băng nhận lấy hai ngọn đèn, đưa cho Dương Phương Hinh một cái, trong lòng hai người tràn đầy vui mừng bước nhanh về hướng bờ sông. Năm nữ binh lập tức đi theo các nàng, chỉ cách nhau vài bước chân.
Người bán hàng rong nhìn theo hai nàng, lắc đầu lẩm bẩm:
- Đây là nhi nữ của vị đại quan nào, có nữ binh hộ vệ nhưng lại mặc váy bằng vải đay, thật không hiểu nổi!
Người bán hàng rong quay người lại, đột nhiên sợ hãi mà che miệng lại, y chợt nghĩ ra đây là nhi nữ nhà ai. ...
Sông Tấn Dương là con sông quan trọng nhất bên trong thành Thái Nguyên, chảy xuyên suốt toàn thành. Lúc này, quan phủ đang thả hơn ngàn chiếc thủy đăng xuống nước, sắp hàng chỉnh tề. Mặt khác, có hơn mười chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền bố trí hoa đăng, phản chiếu xuống mặt nước, thiên hình vạn trạng, ánh sáng rực rỡ.
Bên bờ sông lập hai tòa đăng tháp, là tháp chiêu hồn, được dựng lên một cách khéo léo bên trong thành, đèn đuốc sáng trưng, sẽ thắp sáng suốt một đêm, dầu thắp cũng là do các hộ gia đình trong thành quyên tặng, góp ít thành nhiều.
Lúc này, ở trước đăng tháp chật ních người dân đến đốt đèn, trai gái đều có. Âm thanh huyên náo lạ thường. Đốt một chiếc đèn, ước một điều ước, theo nước trôi đi, cuối cùng, những người thân đã chết có thể biết được mong ước của họ.
Bờ sông cũng chật ních thiếu nữ đến thả đèn. Có một tục lệ khác từng nói, thiếu nữ chưa lập gia đình có thể cầu nguyện ở đây, đèn theo nước trôi đi, như vậy tâm nguyện của nàng sẽ thành hiện thực.
Tất nhiên tâm nguyện của các thiếu nữ là tìm được một đấng lang quân như ý. Các nàng vén cao tay áo, lộ ra cổ tay trắng, đem thủy liên đăng đặt xuống nước, đèn theo gợn nước hướng ra giữa dòng sông, hợp thành một đăng trận hoành tráng.
Tại một khúc sông có chút yên lặng, Dương Băng và Dương Phương Hinh đốt thủy liên đăng, nữ binh hộ vệ của hai nàng có mang theo đá lấy lửa và cây đốt lửa, không cần phải đến đăng tháp tham gia náo nhiệt.
Thật ra thì người ở chỗ này cũng không ít người, một đám tài tử của quốc tử học cũng đang ở hai bên bờ sông cách đó không xa thả đèn.
- A cô, tâm nguyện của a cô là gì?
Dương Băng hưng phấn hỏi. Hôm nay là lần đầu tiên nàng thả đèn, đối với tất cả mọi việc đều rất hiếu kỳ.
- Ta sao! Đương nhiên là nói vài lời thăm hỏi phụ hoàng.
Dương Phương Hinh thấy mặt Dương Băng đầy vẻ hưng phấn liền cười nói:
- Có phải tâm nguyện của ngươi là tìm được một đấng lang quân như ý hay không?
Mặt Dương Băng đỏ lên, giậm chân nói:
- A cô nói bậy, ta không thèm quan tâm đến a cô nữa. Người ta cũng mong muốn phụ thân bình an vô sự, sớm chiến thắng trở về.
Dương Phương Hinh thấy nàng gấp đến mức tức giận như con vịt nhỏ, liền cười nói:
- Tốt! Tốt! Ta không đùa giỡn với ngươi.
Dương Phương Hinh tìm một bãi cỏ sạch sẽ, dùng khăn phủ lên, sau đó quỳ xuống, vén cao tay áo để lộ ra bàn tay và một đoạn cổ tay trắng như ngọc. Hai tay nàng cầm thủy liên đăng, thấp giọng cầu nguyền, sau đó thả thủy liên đăng xuống sông.
Dương Băng cũng yên lặng cầu nguyện rồi thả thủy liên đăng xuống nước. Hai ngọn thủy liên đăng tụ lại một chỗ, sau đó chậm rãi hướng ra giữa dòng sông.
Dương Phương Hình nhìn hai ngọn đèn sóng vai mà đi, không khỏi cúi đầu thở dài.
Ngay cách đó không xa, một đám học sĩ ở quốc tử học cũng chú ý tới hai nàng. Hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân, khí chất bất phàm khiến cho bọn chúng sinh lòng ái mộ. Tuy Dương Băng còn nhỏ, nhưng Dương Phương Hinh lại khiến bọn họ đặc biệt chú ý.
Mọi người chụm đầu ghé tai, bàn luận xôn xao, ngươi đẩy ta nhường. Cuối cùng cũng có một gã sĩ tử tiến lên, khom người thi lễ với Dương Phương Hinh:
- Tiểu sinh Trương Chí, người quận Tây Hà, xin được hỏi phương danh cô nương?
Phương danh: từ dùng để hỏi tên con gái một cách đề cao, khéo léo.