Bùi Mẫn Thu ngồi bên lặng lẽ chuẩn bị thu xếp hành lý cho chồng. Ngày mai Dương Nguyên Khánh sẽ đích thân xuất lĩnh đại quân lên phương Bắc, trong lòng nàng vô cùng lo lắng. Nàng có thể cảm nhận được nỗi lòng nặng trĩu của Dương Nguyên Khánh. Cho dù năm đó Đột Quyết tiến công Phong Châu với quy mô lớn, chàng cũng không có tâm trạng nặng nề như hôm nay.
- Nguyên Khánh, lần này tình hình rất không ổn sao?
Bùi Mẫn Thu rốt cục không kìm nổi hỏi.
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn vợ một cái, bắt gặp vẻ mặt lo lắng của vợ liền chậm rãi ngả xuống chỗ tựa lưng lên, thả lỏng cơ thể, thoải mái tươi cười:
- Cũng không có nghiêm trọng đến mức đó. Chỉ có điều thời gian ngắn mà gia nghiệp lại quá lớn, ta nhất thời bận rộn cho nên cảm thấy hơi mệt mỏi. Người Đột Quyết cũng không có gì đáng phải lo lắm.
Bùi Mẫn Thu nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói:
- A Tư Đóa bảo ta chuyển lời tới chng, khẩn cầu chàng cố gắng cứu giúp Ô Đồ bộ, đừng bỏ mặc bọn họ.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Chỉ có thể nói là cố gắng thôi. Lần này quân Tùy sẽ không đi thảo nguyên và quyết chiến với quân Đột Quyết. Nếu Ô Đồ bộ có thể kịp thời xuống phía nam thì có lẽ còn có thể bảo hộ được bọn họ, nhưng nếu bọn họ không rút lui về phía nam kịp thời, ta cũng không có cách nào khác.
Bùi Mẫn Thu thở dài, nàng có thể hiểu nỗi lòng của chồng...
Sáng sớm hôm sau, tám mươi ngàn đại quân chỉnh tề xếp thành hàng ở cánh đồng rộng lớn phía bắc cung Tấn Dương, tám mươi ngàn đại quân gần như toàn bộ đều là kỵ binh, mỗi binh lính đều dắt một con chiến mã, nón sắt sáng bóng, trường đao lợi hại, sĩ khí hừng hực, ánh mắt ai nấy đều thể hiện sự chờ đợi cuộc chiến tranh sắp tới.
Trước cung Tấn Dương, Dương Nguyên Khánh đầu đội mũ sắt, thân mặc áo giáp, đang lần lượt cáo biệt bảy vị tướng quốc. Trong đội ngũ tướng quốc, giờ phút này điều Đỗ Như Hối nghĩ đến nhiều nhất là làm thế nào để bảo hộ sự an toàn của dân chúng Đại Tùy, chỉ cần dân chúng bình an vô sự, còn hết thảy của cải đều còn có thể làm ra lại. .
Ông ta chậm rãi đi đến trước mặt Dương Nguyên Khánh, thấp giọng nói:
- Điện hạ, thần có một đề nghị.
- Tướng quốc nói đi! Đề nghị chuyện gì?
- Thần thấy nên để dân chúng bốn quận Mã Ấp, Nhạn Môn, Định Tương và Lâu Phiền tự đi sơ tán, nên để bọn họ chạy nạn về phía nam. Như vậy mới có thể giảm tối đa tổn thất, giống như khi xưa dân chúng Phong Châu rút lui về quận Linh Võ phía nam vậy.
Thôi Quân Tố bên cạnh tiếp lời nói:
- Nhưng nay bốn quận có gần triệu dân, nếu hình thành một đợt tị nạn quá lớn sẽ tạo thành áp lực lớn cho phía nam. Hơn nữa ta đoán có nhiều người sẽ chạy về hướng Thái Nguyên hơn.
- Chạy đến Thái Nguyên thì sao chứ? Trong kho của chúng ta có hai trăm ngàn lều trại, hoàn toàn có thể dùng để sắp xếp cho dân chạy nạn, còn có năm trăm ngàn thạch lương thực, hơn nữa những người chạy nạn cũng có rất nhiều người mang theo lương thực. Ta thấy đối với Thái Nguyên mà nói, tuy thành trì sẽ trở nên chật chội nhưng như vậy lại có thể bảo vệ càng nhiều tính mạng người dân. Bây giờ nhân dân là của cải lớn nhất của chúng ta!
Câu nói sau cùng của Đỗ Như Hối khơi dậy sự đồng tình của Dương Nguyên Khánh. Thực ra hắn cũng là người muốn bảo vệ nhân dân nên mới hạ lệnh cho quan phủ các nơi tổ chức cho dân vào thành. Tuy thế nhưng trong lòng hắn vẫn có ít nhiều lo lắng về việc phòng ngự của huyện thành.
Năm đó khi Đột Quyết ở huyện Nhạn Môn vây quanh tiên đế Dương Quảng, liên tiếp hạ hơn bốn mươi thành. Mấyg huyện thành nhỏ này có thể đỡ nổi vó ngựa của mấy trăm ngàn quân Đột Quyết được sao?Huống hồ tuyệt đại đa số huyện thành nhỏ còn không có binh lính phòng thủ.
Hắn cũng biết quân đội Đột Quyết không phải không có khả năng tấn công thành. Khi xưa ở Phong Châu, việc Đột Quyết sắp xếp thang đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.
Quả thật, một khi người Đột Quyết đánh hạ một huyện thành thì dân chúng toàn thành sẽ bị giết hại và cướp đoạt, hắn quyết không thể cho phép chuyện đó xảy ra. Đề xuất của Đỗ Như Hối rất tốt, nên thông báo cho dân chúng biết nguy hiểm để họ tự lựa chọn đường chạy thoát.
- Đề xuất của Đỗ tướng quốc ta tiếp thu, ta sẽ cho quân đội động viên dân chúng tứ quận phương bắc chạy trốn về phía nam. Cũng hy vọng Thái Nguyên có thể làm tốt việc chuẩn bị tiếp đón, còn Tấn Dương cung, chắc là cũng không chặn được kỵ binh Đột Quyết công kích, cũng phải rút lui trước, Thái hậu và Thánh Thượng có thể rút lui đến phủ của ta.
- Điện hạ xin yên tâm, Chính sự đường đã lên kế hoạch rút lui rồi.
Dương Nguyên Khánh dặn dò xong, lúc này Tần Quỳnh bước nhanh tới phía trước, khom người thi lễ:
- Ty chức tham kiến điện hạ!
Tần Quỳnh lần này được giao trọng trách, dẫn bốn mươi ngàn quân bảo vệ sự an toàn củaThái Nguyên. Tác phong bình tĩnh vững vàng của anh ta rất khiến Dương Nguyên Khánh yên tâm.
Dương Nguyên Khánh cũng chắp tay thi lễ lại, nghiêm nghị nói với Tần Quỳnh:
- Ta chỉ có một câu muốn nói với tướng quân, phải nhớ cho kỹ, cho dù tướng quân giết chết một trăm ngàn quân Đột Quyết thì công lao cũng không bằng ngăn được quân Đột Quyết vào thành một bước.
Tần Quỳnh khom người đáp:
- Ty chức xin ghi nhớ, tuyệt đối không cho quân đội Đột Quyết vào thành, cũng tuyệt không tham công mà ra khỏi thành.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
- Sự an nguy của thủ đô, thậm chí an nguy của Đại Tùy là phụ thuộc vào Tần tướng quân đó.
Tần Quỳnh yên lặng gật đầu, anh ta cảm thấy áp lực trên vai mình thật lớn.
Lúc này, thị vệ hô lớn một tiếng:
- Bệ hạ giá lâm!
Hai bên đại thần đều mau tránh đường. Mười mấy tên thị vệ khiêng xe bước nhanh đi tới. Ngồi trên xe là tiểu Hoàng đế Dương Hựu, hôm nay Tiêu thái hậu phượng thể không khoẻ nên anh ta đến tiễn Dương Nguyên Khánh.
Mặc dù anh ta chỉ là Hoàng đế Đại Tùy trên danh nghĩa nhưng dù sao cũng là vua của một nước. Lần này là chiến tranh bảo vệ vận mệnh quốc gia, nên anh ta cũng không thể không đếm xỉa đến. Anh ta dùng cách riêng của mình đến để thể hiện ủng hộ quân Tùy chinh phạt phương bắc.
Theo lý, làm Hoàng đế, Dương Hựu nên ngồi trên xe kéo, xe kéo cũng là một loại xe lớn. Điểm khác biệt chính là xe chỉ do mấy người khiêng còn xe kéo thì cần mấy trăm người khiêng. Điều này rõ ràng là không thực tế, cũng không hợp với phong cách khiêm tốn nhất quán của Dương Hựu. Dương Hựu lấy cớ nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, kiên quyết không chịu đi xe kéo mà chỉ giống đại thần, ngồi trên một chiếc xe nhỏ mà thôi.
Dương Hựu đến, các đại thần đều khom mình thi lễ tỏ vẻ tôn trọng. Dương Nguyên Khánh bước nhanh lên trước, quì một gối, chắp cao tay thi lễ:
- Chinh bắc Nguyên soái Dương Nguyên Khánh tham kiến Ngô hoàng bệ hạ!
Lúc này, Dương Nguyên Khánh không dùng danh nghĩa Sở Vương, cũng không dùng chức quan Thượng Thư Lệnh, càng không lấy địa vị Nhiếp chính vương mà dùng thân phận Nguyên soái quân đội để hành lễ với Dương Hựu. Điều này vừa để tỏ vẻ tôn trọng Dương Hựu và cũng để duy trì sự tôn nghiêm của mình đồng thời cũng làm cho các đại thần thấy được tư thái cúi thấp của hắn.
Lúc này hắn tựa như Tào Tháo cuối nhà Hán, đã trở thành người khống chế thực tế của Đại Tùy nhưng hắn vẫn cần tỏ ra chút thái độ, tỏ vẻ hắn giữ gìn trật tự quân thần, giữ gìn chính thống, làm gương cho các đại thần. Nhưng đối với trật tự quân thần của các đại thần thì không phải là Dương Hựu mà là hắn Dương Nguyên Khánh.
Dương Hựu vội vàng đi xuống xe nâng Dương Nguyên Khánh dậy:
- Sở Vương không cần thi đại lễ như vậy, trẫm sao có thể nhận được, mau mau đứng lên đi!
Dương Nguyên Khánh đứng lên cười nói:
- Thần hôm nay phải xuất binh chinh bắc chống lại Đột Quyết, xin điện hạ yên tâm, thần nhất định sẽ đánh bại Đột Quyết, bảo vệ Đại Tùy.
- Trẫm cũng hy vọng như thế.
Lúc này, một gã cận vệ của Dương Nguyên Khánh bưng mâm đồng tiến tới, trên mâm đồng có một ly rượu, Dương Hựu bưng rượu lên, hai tay đưa cho Dương Nguyên Khánh:
- Ly rượu này xin kính Sở Vương, chúc Sở Vương xuất binh đắc thắng, đánh đuổi hồ Đột!
- Tạ ơn bệ hạ!
Dương Nguyên Khánh tiếp nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó nâng ly rượu lên cao, giơ ra bốn phía, hàng trăm đại thần đồng loạt vỗ tay.
Lúc này, xa xa truyền đến tiếng trống trận "Tùng! tùng!", giờ lành xuất chinh đã đến thúc giục đại quân xuất phát. Một tên thân binh đem chiến mã tiến đến, Dương Nguyên Khánh quay mình lên ngựa, ngồi trên ngựa chắp tay về phía mọi người nói:
- Các vị đại thần, đại quân xin được xuất chinh!
Các đại thần đều thi lễ:
- Chúc điện hạ xuất binh đắc thắng, đánh đuổi giặc Đột!
Trong từng đợt trống vang lên, tám mươi ngàn quân Tùy xuất chinh, tinh kỳ phấp phới che phủ trời đất, tám mươi ngàn đại quân trùng trùng điệp điệp hành quân hướng về phương bắc... Dương Nguyên Khánh cuối cùng đã áp dụng đề nghị của Đỗ Như Hối, hắn lệnh cho hơn một ngàn binh lính tới bốn quận Định Tương, Mã Ấp, Nhạn Môn và Lâu Phiền, truyền lệnh cho quan viên khuyên dân chúng xuôi về phương nam chạy nạn.
Trước nỗi sợ hãi quân đội Đột Quyết sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành và chiếm đoạt phụ nữ, dân chúng hơn mười huyện của bốn quận đều khủng hoảng lập tức chạy nạn, hàng triệu người dân từ bỏ ruộng vườn nhà cửa, mang theo lương thực và chút tài sản, dìu già dắt trẻ hướng về phía nam chạy nạn, quan phủ cũng mở nhà kho cấp lương thực, dùng kho lương thực nhà nước để cứu tế dân chạy nạn.
Đường xuôi phương nam chật ních các dân chúng chạy nạn, liên tiếp không ngừng dài đến trăm dặm, người cưỡi lừa, người ngồi xe ngựa, người gánh gồng, sọt trước sọt sau là hai đứa con, người vợ thì mang trên lưng chút tài sản ít ỏi, bọn họ phần lớn đi theo đoàn gia tộc, mỗi gia tộc là một đám người, giúp đỡ chăm sóc cho nhau, trùng trùng điệp điệp hướng về phía Thái Nguyên.
Ở hai bên đường lớn, Ngưu Tiến Đình phụng mệnh dẫn mười ngàn kỵ binh và ba ngàn nữ hộ binh đứng ven đường bảo hộ, trợ giúp người dân bị bệnh hoặc gặp rủi ro. Theo ý của Dương Nguyên Khánh, lần chạy nạn này có thể khủng hoảng, có thể chật vật, nhưng quan trọng là không được xảy ra thảm cảnh chết bệnh hoặc chết đói.
Ở bên kia đường lớn là các tướng sĩ chinh bắc, bọn họ đội ngũ chỉnh tề, sĩ khí hừng hực, đội quân cưỡi ngựa đi thành hàng tiến về phương Bắc bên cạnh dân chạy nạn. Sự xuất hiện của họ là niềm an ủi lớn đối với dân chúng đang chạy loạn về hướng nam, dân chúng liên tục đem trứng gà và bánh bột mì cho binh lính, tiếng hoan hô liên tiếp hết đợt này đến đợt khác, chỉ khi bị chiến tranh uy hiếp, quân đội mới thể hiện được tầm quan trọng không gì sánh nổi của mình.
Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa chậm rãi đi trong hàng ngũ, trước sau hắn là tinh kỳ dày đặc, năm trăm thân binh hộ vệ chung quanh, hắn dẫn đoàn tám mươi ngàn quân nhưng cũng không có quá nhiều đồ quân nhu.
Thực ra, từ lúc gần một tháng trước, khi hắn phái Lý Tĩnh lên phương Bắc, công tác chuẩn bị cho chiến tranh đã bắt đầu rồi. Số lượng lớn vật tư quân giới, lương thực, lều trại đều được vận chuyển tới huyện Thiện Nhật ở phương bắc, đó là địa giới thuộc Mã Ấp quận cai trị, cũng là một tòa thành lớn chắc chắn, nơi đó sẽ trở thành địa điểm hậu cần quan trọng của quân Tùy.
Dương Nguyên Khánh yên lặng chăm chú nhìn từng đoàn dân chúng đang chạy loạn về phương nam, cảnh tượng chạy nạn này khiến hắn xúc động sâu sắc. Ở giai đoạn chuyển giao Tùy Đường, khắp nơi xưng hùng xưng bá tranh chấp lẫn nhau, sinh mạng con người như con sâu cái kiến, rất nhiều kiêu hùng đều không ý thức được rằng dân chúng mới là tài sản quý giá nhất, nên trước sau đều thất bại, Dương Nguyên Khánh hắn thành công chính là ở chỗ hắn nhận thức được tầm quan trọng của dân chúng, người dân chính là một tài nguyên, là cội nguồn của lương thực, chính là sự đảm bảo cơ bản để triều Tùy có thể cường thịnh.
Đỗ Như Hối nói rất đúng, chỉ cần bảo vệ tốt những người dân chạy loạn về phương nam này, mặc cho Đột Quyết có xâm lược thế nào, Đại Tùy vẫn còn có thể một lần nữa phục hồi cường thịnh, nhân dân mới là người sáng tạo ra của cải.
Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh thấy cảm xúc dâng trào, hắn lập tức lệnh cho thân binh nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta xuống toàn quân, không được nhũng nhiễu dân, ai dám to gan ức hiếp dân chạy nạn, lập tức nghiêm trị theo quân pháp...
Hồ Phục Khất là một vùng hồ nước ở phía bắc Mã Ấp quận, trong phạm vi hàng trăm dặm, bốn phía nơi đây đều là thảo nguyên mênh mông, vùng này cỏ nuôi súc vật tốt tươi, sông hồ dày đặc, là nơi chăn thả tốt nhất. Năm đó Dương Quảng đi tuần tra phương bắc, chính ở nơi này đã gặp Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn sắp sửa lên ngôi.
Lúc này vùng hồ Phục Khất đã trở thành khu nhà tạm của Ô Đồ dư bộ, mấy trăm ngàn dân chăn nuôi Đột Quyết về phương nam sinh sống ở đây, chăn thả hàng triệu con dê bò ngựa. Bọn họ dùng dê bò để trao đổi lương thực, muối và nhu yếu phẩm của cuộc sống với triều Tùy, cuộc sống trôi qua với những tháng ngày yên bình, sung túc.
Triều Tùy còn phái riêng mười mấy sĩ tử lên phương Bắc dạy cho trẻ con nơi đây học chữ Hán, trang phục của con gái Trung Nguyên cũng dần dần phổ biến ở Ô Đồ bộ, Ô Đồ bộ cũng không khó chịu với việc văn hóa Hán ngày càng mở rộng, tù trưởng A Nỗ Lệ của bọn họ ngược lại lại cổ vũ cho xu thế Hán hóa này.
Nhưng bọn họ ở phía nam, lúc nào cũng là cái gai trong mắt Đột Quyết Khả Hãn, chiến tranh tuyệt diệt rốt cục đã xảy ra, bọn họ buộc phải đối mặt với một lựa chọn quan trọng, đầu hàng bản bộ Đột Quyết và trở về thảo nguyên hay tiếp tục xuôi xuống phía nam để tiến vào vùng Trung Nguyên với nền văn minh nông canh.
Nhưng lựa chọn này không làm cho A Nỗ Lệ hoang mang. Nàng quyết định dứt khoát sẽ xuôi về phương nam, trưa hôm nay, A Nỗ Lệ được tin khẩn quân Tùy đưa tới, đài phong hỏa phương bắc báo hiệu, đại đội kỵ binh Đột Quyết đã xâm lược, trong lòng A Nỗ Lệ hiểu rõ, lần này chắc chắn là quân chủ lực Đột Quyết đánh tới rồi.
Nàng lệnh cho đại tướng A Mộc Đồ dẫn mười ngàn quân cản phía sau, nàng tự mình dẫn mấy chục ngàn tộc người rút về hướng nam, lúc này, đội tiên phong của Hiệt Lợi Khả Hãn chỉ còn cách hồ Phục Khất không đến trăm dặm, chiến tranh hết sức căng thẳng.
Địa thế quận Mã Ấp thọc sâu, dài chừng ngàn dặm, hơn nữa địa hình nam bắc khác biệt rất lớn, phương bắc là thảo nguyên mcòn phần giữa là núi Võ Chu và núi Hột Thực thuộc mạch Thái Hành Sơn, chặn ngang quận Mã Ấp, núi non trùng điệp chạy theo hướng tây kéo dài đến sông Hoàng Hà, gần như hình thành một thế núi bao vây hoàn mỹ, về mặt địa lý nó ngăn cách Trung Nguyên và thảo nguyên.
Nhưng giữa vùng núi trùng điệp đó có vô số những con đường nối liền nam bắc, nơi hẹp thì không đến một dặm, nơi rộng thì hơn mười dặm, chính những con đường này đã trở thành đường tắt của dân du mục phương bắc tiến thẳng về phía nam.
Lúc này quân Tùy đã bố trí hơn hai mươi ngàn người ở biên giới phương bắc do tổng quản Đại Châu Lý Tĩnh thống soái. Lý Tĩnh đem hơn hai mươi ngàn người chia làm ba nhóm quân, phía tây khoảng năm ngàn người cố thủ vùng Từ Hà, vùng đó núi thấp, địa thế bằng phẳng, là con đường quân Đột Quyết thường đi về phương nam.
Một nhóm quân khác cũng là gồm năm ngàn người phòng ngự ở quận Nhạn Môn, chủ yếu là bảo vệ cho khe núi Quân Đô, canh phòng nghiêm ngặt quân Đột Quyết theo khe núi Quân Đô tiến vào Hà Bắc.
Lý Tĩnh đích thân dẫn mười ngàn quân đóng ở huyện Vân Nội. Huyện Vân Nội chính là Đại Đồng sau này, nằm trên một bồn địa rộng lớn, chủ yếu là đồi núi và đồng bằng, phía bắc có núi Võ Chu và núi Hột Thực là tấm bình phong tự nhiên cản gió lạnh phương bắc tràn xuống phía nam.
Vị trí địa lý độc đáo khiến cho huyện Vân Nội có khí hậu ẩm ướt, thảm thực vật rậm rạp, thổ nhưỡng phì nhiêu, có hơn mười nhánh sông ngang dọc khắp huyện. Đây là vùng nông nghiệp hiếm hoi ở miền trung quận Mã Ấp.
Cũng vì thế, mấy trăm năm trước, huyện Vân Nội đã từng là đô thành của Bắc Ngụy, đến nay còn lưu giữ nhiều tường thành cao lớn kiên cố, cung điện cổ lầu tinh xảo và vô số pho tượng phật trong chùa.
Dãy núi phía bắc huyện Vân Nội tuy chặn dòng khí lạnh xâm nhập nhưng giữa núi Võ Chu và núi Hột Thực lại có một con đường tự nhiên lớn rộng chừng hơn mười dặm khiến dãy núi phương bắc không thể ngăn cản được kỵ binh người Hồ xuống phía nam, núi Bạch Đăng nằm ở ngoài hai mươi dặm phía bắc huyện Vân Nội chính là nơi năm đó Hán Cao Tổ Lưu Bang bị đại quân Hung Nô bao vây.
Mười mấy năm trước, Tùy Đế Dương Quảng từng triệu tập hơn một trăm ngàn dân phu trùng tu Trường Thành, nhưng Trường Thành vẫn không ngăn được đại quân Đột Quyết xuống phía nam. năm đó ở vòng vây Nhạn Môn, hơn một trăm ngàn người của đại quân Đột Quyết từ các cửa ải Trường Thành tiến vào. Đột Quyết đã nắm vững chiến thuật tấn công thành đơn giản, Trường Thành liền dần dần mất đi tác dụng phòng ngự.
Ở đầu huyện thành Vân Nội, Lý Tĩnh đưa ánh mắt nặng nề hướng về phương bắc. Mặc dù Ô Đồ bộ đã ba lần phái người đến cầu cứu nhưng ông ta vẫn án binh bất động, trong tay ông ta chỉ có mười ngàn quân, căn bản không thể chống chọi lại tổng số một trăm ngàn kỵ binh trên thảo nguyên của Đột Quyết, chắc chắn toàn quân sẽ bị diệt.
Nếu quân đội của ông ta bị đánh tan thì sẽ không còn gì ngăn cản đại quân Đột Quyết nữa. Chúng sẽ thần tốc tiến quân, dân chúng quận Mã Ấp sẽ bị tai hoạ giáng xuống đầu. Lý Tĩnh xem xét thời thế, ông ta biết nhiệm vụ lúc này của mình là ngăn quân Đột Quyết xuôi về phía nam, bởi vì dân chúng quận Mã Ấp đang tranh thủ thời gian để rút lui về phương nam.
Lúc này, phó tướng Lý Hải Ngạn bên cạnh thấp giọng nói:
- Tổng quản, quân đội Đột Quyết có khi nào chỉ tiêu diệt Ô Đồ bộ, sau đó bọn họ liền rút về thảo nguyên không? Dù sao đang là mùa đông, bất cứ lúc nào tuyết cũng có thể rơi. Bọn họ thật sự sẽ xuôi về phía nam sao?
Lý Tĩnh lắc lắc đầu:
- Nếu chỉ vì tiêu diệt Ô Đồ bộ, chúng sẽ không xuất binh hơn hai trăm ngàn người. Ba mươi ngàn quân đội là đủ, hơn nữa chỉ có tiêu diệt một Ô Đồ bộ nhỏ, sẽ không thể thể hiện được sức mạnh quân đội của Hiệt Lợi Khả Hãn. Khi xưa quân Đột Quyết thảm bại ở Phong Châu nên mới bị chia rẽ trầm luân, bọn họ muốn phục hưng trở lại, nay muốn đánh bại quân Tùy, chí ít phải tiến vào Trung Nguyên đánh cướp một phen, uy danh của Hiệt Lợi Khả Hãn mới có thể khôi phục lại.
Lý Tĩnh vừa nói xong, xa xa liền xuất hiện vài tên kỵ binh vội vàng chạy tới, bụi đất bay cuồn cuộn, thám báo của quân Tùy đã trở lại, Lý Tĩnh vội vàng ra lệnh nói:
- Mau đưa bọn họ tới!
Một lát sau, mấy tên thám báo vào thành và được đưa lên lầu thành. Giáo Úy thủ lĩnh thám báo quì một gối bẩm báo:
- Khởi bẩm tổng quản, Ô Đồ bộ ở phía nam hồ Khất Phục bị quân tiên phong Đột Quyết đuổi kịp, chết cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng, số người chạy thoát không đến mười ngàn, họ chạy về hướng vùng Tử Hà.
Tin tức này khiến Lý Tĩnh thất kinh, Ô Đồ bộ có hơn bốn mươi ngàn người, mà chạy thoát lại không được đến mười ngàn người. Chết thê thảm và nghiêm trọng vậy sao? Ông ta vội vàng hỏi:
- Quân đội Ô Đồ bộ đâu? Mười ngàn quân đội của họ đi đâu rồi?