Chương 525: Anh em tranh công

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:05

- Ta sẽ băm Dương Nguyên Khánh thành ngàn mảnh! Mông Đạt rít gào đầy giận dữ. Nãy giờ nhị vương tử Sĩ Lợi Phất Thiết vẫn không có hé răng, lúc này chợt lạnh lùng nói: - A Tư Đóa là công chúa Đột Quyết, Nếu công chúa có tội, hẳn là do vương tộc định tội. Hơn nữa công chúa là vợ của Dương Nguyên Khánh, càng không thể tùy ý giao cho một người không có liên quan đến xử trí. Sĩ Lợi Phất Thiết là em của Đốt Cát, cũng anh của A Tư Đóa, nhưng không phải cùng một mẹ. Anh ta là một người rất có tư duy, cực kỳ phản cảm đối với Mông Đạt ngu xuẩn vô tri kia. Tư La Hốt Cát ở bên cạnh cười, lên tiếng giảng hòa: - Công chúa A Tư Đóa cũng xuất phát từ tình cảm hết sức chân thành đối với Đột Quyết mới chủ động đến đại doanh khuyên bảo. Không nói dùng lễ đón nàng, nhưng ít ra cũng không cần phải quá mức nghiêm khắc. Nếu làm vậy, linh hồn của lão Khả Hãn cũng sẽ không yên ổn. Mọi người nói có phải không? Đốt Cát nghe được tất cả mọi người đều tỏ ra khá phản cảm với Mông Đạt, tuy nhiên người này quả thật là ngu dốt, không ngờ chẳng phân biệt được nặng nhẹ. Gã cười nhìn Mông Đạt nói: - Chờ đánh hạ thành Đại Lợi, bắt được Dương Nguyên Khánh sẽ cùng nhau xử lý! Trong lòng Mông Đạt vô cùng căm hận, quì một gối nói: - Khả Hãn, ty chức muốn tự tay giết Dương Nguyên Khánh. Đốt Cát gật đầu. - Nếu ngươi có thể giết hắn, dựa theo quy củ Đột Quyết, tài sản và phụ nữ của hắn đều thuộc về ngươi. Mông Đạt liếc mắt nhìn A Tư Đóa một cái thật sâu, sau đó đứng lên bước nhanh ra phía ngoài. A Tư Đóa đáp lại, chỉ là sự khinh miệt vô tận trong ánh mắt. Đốt Cát liếc mắt nhìn nàng một cái, hừ lạnh một tiếng, lập tức chỉ bảo thủ hạ. - Dẫn nó đi, lấy lễ đối với công chúa để tiếp đãi. Nhưng phải trông coi nghiêm mật. Hơn mười người thị vệ tiến lên trước. A Tư Đóa lại chậm rãi nhìn mọi người nói: - Ta đến vì vận mệnh của Đột Quyết. Cho dù vì thế mà chết, ta cũng cam tâm tình nguyện! Nói xong, nàng xoay người đi ra khỏi lều lớn. Đốt Cát nhìn theo bóng dáng của nàng, lắc đầu thở dài: - Ngây thơ như một đứa trẻ. Tưởng con bé đi theo Dương Nguyên Khánh sẽ trưởng thành hơn, không ngờ lại càng ngày càng không hiểu chuyện. Sĩ Lợi Phất Thiết cũng ảm đạm cười: - Đệ lại cảm thấy con bé trưởng thành hơn nhiều so với trước kia. Ít nhất nó cũng biết quan tâm tới vận mệnh Đột Quyết. Tư La Hốt Cát thấy Khả Hãn khó coi, liền huých Sĩ Lợi Phất Thiết một cái, ha hả cười nói: - Tiếp tục đi! Vừa rồi chúng ta nói tới phương án thứ hai. Đốt Cát hung hăng trừng mắt nhìn huynh đệ của mình, nói thêm một chút: - Vừa rồi chúng ta nói tới phương án thứ hai là vây khốn thành Đại Lợi, toàn lực tiến công thành Hà Khẩu. Bởi vì bộ binh của A Sử Na Côn Cát bị quân Tùy phục kích ở thành An Nguyên, thất bại thảm bại, tổn thất vượt quá hai mươi ngàn người. Bản thân A Sử Na Côn Cát cũng bị quân Tùy giết chết. Tin tức này khiến Đốt Cát đau muốn vỡ tim. Nhưng càng khiến gã khó có thể chấp nhận được chính là, thương vong ở thành Đại Lợi đã hơn bốn mươi ngàn người. Tấn công huyện Vĩnh Phong tổn thất mười bảy ngàn người. Hơn nữa, bộ binh của A Sử Na Côn Cát đã chết trận hơn hai mươi ngàn người. Ba trăm ngàn quân Đột Quyết đã tổn thất gần tám mươi ngàn người. Thương vong quá lớn khiến Đốt Cát không thể không thay đổi sách lược, rút lại chiến tuyến, không tiến công toàn diện, mà tập trung tấn công thành Đại Lợi và thành Hà Khẩu. Cùng lúc đó, gã triệu tập trọng binh tiến công thành Hà Khẩu. Về phương diện khác, bởi vì gã đã giảm bớt binh lực ở thành Đại Lợi đến một trăm ba mươi ngàn người. Tấn công mạnh mẽ khó có thể bền vững, chỉ đành phải chuyển từ tấn công sang giằng co. Chiến dịch Phong Châu từ bị động phòng ngự lúc đầu, bắt đầu chuyển sang hai quân giằng co. Cán cân tiểu ly của chiến cuộc đang dần dần nghiêng về hướng quân Tùy. Hà Đông, Lý Uyên khởi binh, thế như chẻ tre. Các quận huyện ở Hà Đông hưởng ứng, thanh thế lớn, Lý Uyên hạ lệnh giữ nghiêm quân kỷ. Những kẻ gian dâm và trộm cướp đều chém. Quân kỷ của ông ta nghiêm minh, rất được lòng dân, quân. Hơn nữa gia tộc Lý Uyên có danh vọng lớn, sẵn sàng góp sức. Quân Lý Uyên đông vô số kể. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủn, binh lực của ông ta từ hai trăm ngàn quân tăng lên đến ba trăm ngàn. Con trai cả Lý Kiến Thành cho rằng binh lực nhiều sẽ tăng thêm gánh nặng cho dân, không cần thiết, mà bất lợi cho tác chiến. Hơn nữa, tốt xấu lẫn lộn, khó có thể quản thúc quân kỷ. Anh ta khuyên phụ thân giải trừ quân bị. Mưu sĩ Lưu Văn Tĩnh cũng khuyên Lý Uyên hạn chế tuyển người Hà Đông, dùng nhiều quân Quan Lũng. Lý Uyên cũng đồng ý, hạ lệnh chỉnh đốn quân tại huyện Linh Thạch, loại bỏ người lão yếu và vô dụng. Giữ em lại, để anh về, giữ con lại để cha về. Tất cả những người rời khỏi quân ngũ đều được gửi gạo để trấn an. Sau gần nửa tháng chỉnh đốn, binh lực của ông ta từ ba trăm ngàn tinh giảm xuống còn một trăm tám mươi ngàn người. Quân đội dần dần trở nên tinh nhuệ. Mà lúc này, tướng quân Tùy là Tống Lão Sinh dẫn hai mươi ngàn tinh binh đã bố trí ở huyện Hoắc Ấp, chiếm nơi địa thế hiểm yếu. Lý Thế Dân thì chiếm Cổ Hồ Bảo trước, dẫn ba mươi ngàn quân giằng co cùng quân Tùy. Chạng vạng ngày hôm nay, Lý Uyên đang ở trong lều lớn chủ soái cùng Lưu Văn Tĩnh thương nghị quân tình, chợt có thân binh ở trước cửa lều bẩm báo. - Lũng Tây công và Đôn Hoàng công cầu kiến! Lũng Tây Công là Lý Kiến Thành. Đôn Hoàng Công là Lý Thế Dân. Hai anh em cùng đến cầu kiến. Điều này khiến Lý Uyên có chút khó hiểu, liền gật đầu. - Lệnh cho bọn họ tiến vào! Một lát sau, Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân đi vào lều lớn, hai người khom người thi lễ. - Tham kiến phụ thân! - Hai người các con cùng đến, có chuyện gì sao? Lý Kiến Thành cười cười nói: - Thật ra cũng không phải cùng đến. Con và Thế Dân gặp nhau ở trước quân doanh, nhưng đều đến vì cùng một việc. - Chuyện gì? Lý Uyên thoáng nhìn về phía hai anh em bọn họ hỏi. Lý Thế Dân khom người nói: - Phụ thân, quân binh của con thường trú ở Cổ Hồ Bảo, nguyện dẫn tinh binh đoạt huyện Hoắc Ấp, chém đầu Tống Lão Sinh dâng cho phụ thân. Lý Uyên hiểu ra một chút. Ông ta lại hỏi Lý Kiến Thành. - Con cũng nghĩ như vậy sao? Lý Kiến Thành vội vàng nói: - Hồi bẩm phụ thân, từ khi khởi binh tới nay, con chưa lập được công nào. Đoạt quận Tây Hà chém Cao Đức Nho cũng là công của Nhị đệ. Khẩn cầu phụ thân giao trọng trách tấn công huyện Hoắc Ấp cho con. Con chỉ dùng ba mươi ngàn người, trong vòng mười ngày, nhất định đoạt được huyện Hoắc Ấp. Lý Thế Dân mỉm cười. - Dùng binh tấn công dựa vào mưu kế, không phải dựa vào sức mạnh. Ta chỉ dùng ba nghìn người, trong vòng bốn ngày, nắm được huyện Hoắc Ấp. Mặt Lý Uyên trầm xuống, cả giận nói: - Vì sao các con không nói huynh đệ hợp lại, cùng nhau đoạt huyện Hoắc Ấp. Không nên anh em tranh công. Chẳng lẽ quân đội của Lý Uyên ta xuất hiện vì lợi ích của riêng mình nhanh như vậy sao? Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân sợ tới mức cùng nhau quỳ xuống. Lý Kiến Thành cúi đầu xấu hổ nói: - Phụ thân bớt giận, con biết lỗi rồi. Lý Thế Dân cũng nói: - Phụ thân nói quá lời. Con và đại ca chưa giành lợi ích cho riêng mình, đều là muốn san sẻ nỗi lo lắng vớ phụ thân. Lúc này, Lưu Văn Tĩnh từ đằng sau, cười đi tới, khuyên Lý Uyên nói: - Đại quân tinh nhuệ, sĩ khí tăng vọt. Mỗi người đều muốn lập công lấy thưởng. Đây là chuyện thường tinh của con người. Đường công, làm gì phải trách cứ anh em bọn họ. Sự tức giận của Lý Uyên có phần giảm bớt. Thật ra ông ta cũng biết, lợi dụng nắm lấy mâu thuẫn của thuộc hạ trong tay, mới là cách quản lý cao minh. Chỉ có điều, Lý Uyên không muốn mấy người con trai mình xuất hiện mâu thuẫn. Hơn nữa, vừa mới khởi binh, trung thành đoàn kết lại càng quan trọng. Ông ta trừng mắt nhìn hai người con trai một cái. - Các con đứng lên đ Lần này ta tạm thời bỏ qua cho các con. Lần sau còn dám tranh công, ta đoạt quân quyền của hai con. - Dạ! Con không dám. Hai người đứng lên. Lý Uyên lại hỏi Lý Thế Dân. - Con có biện pháp nào, chỉ dùng ba nghìn quân, trong bốn ngày có thể đoạt được huyện Hoắc Ấp? - Hồi bẩm phụ thân, lần trước khi chúng ta ở huyện Hoắc Ấp tiêu diệt Tặc soái Vô Đoan Nhi, con nghe nói năm đó Trương Tu Đà từ huyện Hoắc Ấp theo mật đạo đi vòng đến dãy núi Cao Bích, đánh lén đại quân Dương Lượng. Con đã để ý, phái người đi tìm mật đạo này. Hiện tại, mật đạo này đã được tìm thấy rồi. Lý Thế Dân lấy từ trong người ra một bản đồ, đặt lên bàn. Lý Uyên và Lưu Văn Tĩnh đều tiến tới. Lý Kiến Thành do dự một chút, liền cười khổ, cũng tiến đến. Thật ra, anh ta cũng không muốn tranh công. Anh ta và Lý Thế Dân, mỗi người nắm giữ năm mươi ngàn quân. Hai đại tướng tả hữu lãnh quân dưới tay anh ta là Lý Hiếu Cung, Sử Đại Nại khuyên anh ta tranh thủ cơ hội tấn công huyện Hoắc Ấp. Do đó, Lý Kiến Thành mới tìm phụ thân chờ lệnh. Anh ta thấy ánh sáng trên bàn hơi tối, liền cầm một chén đèn đặt lên bàn. Hành động rất nhỏ khiến Lý Uyên âm thầm gật đầu. Trong lòng thầm khen con trai cả đại lượng. Lý Thế Dân chỉ vào bản đồ nói: - Địa thế huyện Hoắc Ấp hiểm trở, chặn ở con đường xuống phía nam. Nhưng năm đó Trương Tu Đà có thể theo dãy núi Cao Bích đi đường nhỏ, từ Hoắc Sơn đi thêm năm mươi dặm, có thể vòng qua phía nam đến huyện Hoắc Ấp. Không cần nhiều người. Con chỉ cần ba nghìn người nhưng tập kích bất ngờ, chắc chắn có thể giành được huyện Hoắc Ấp.