Chương 831: Sự lựa chọn của Sĩ Tín (1+2)

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:50:56

Mấy binh lính bên phía quân Đường đã chú ý tới họ, một phó tướng dẫn đầu hơn trăm người truy sát họ. Tiêu Diên Niên không chút hoang mang, ra lệnh cho thuộc hạ tiếp tục phóng hỏa, còn y xoay người lại xuống ngựa, cắm ba mươi mũi tên xuống mặt đất. Y cầm cung ở thế nửa quỳ, kéo căng cung bắn, tên phóng liên tiếp, phát nào trúng phát ấy, không ngừng bắn chết mười mấy tên lính Đường, phó tướng dẫn đầu cũng bị một tên đâm xuyên thủng yết hầu, ngã nhào xuống ngựa. Những tên lính còn lại không dám tiến lên phía trước. Y đột nhiên hét lên một tiếng, cả bọn bỏ chạy tứ tán, Tiêu Diên Niên cười nhạt một cái, xoay người nhảy lên lưng ngựa, từ trong túi trên lưng ngựa lấy ra hỏa tiễn, ở ngay phía sau, quân Tùy đồng loạt làm theo, đổi sang dùng hỏa tiễn. Chiến mã chạy nhanh như bay, kị binh nghiêng người nhóm lửa trên lều đang cháy, các nhánh hỏa tiễn từ bốn phương tám hướng phóng tới các lều trại... Dương Nguyên Khánh nhìn thấy ngọn lửa ngút trời trong doanh trại của quân Đường, biết đội kị binh đã ra tay thắng lợi, thế trận quân Đường không thể cứu vãn được nữa, hắn lập tức ra lệnh cho thuộc hạ: Ba quân trên dưới nhận lệnh, mấy nghìn kị binh dàn ra bao vây xung quanh doanh trại, Dương Nguyên Khánh hạ lệnh: - Đội mạch đao ngừng tiến công! Tiếng trống trận thu quân vang lên, hơn tám trăm quân trọng giáp mạch đao ngừng tiến công lên phía trước, từng bước lùi lại phía sau. Đại bản doanh của quân Đường lúc này giống như một biển lửa, ngọn lửa cháy bùng lên, khói bốc nghi ngút, cuồn cuộn lên tận trời, ngọn lửa rừng rực sắp thiêu trụi ba mươi nghìn quân Đường, không cần quân Tùy tấn công, quân Đường đã náo loạn cả lên. Trong doanh trại chật hẹp không có chỗ nào là an toàn, ngọn lửa đã nuốt toàn bộ doanh trại, binh lính quân Đường đã hoang mang, bọn chúng chen lấn lên phía trước nhổ hết giáo mâu, chạy tán loạn tứ phía, tiếp đón bọn họ là thiên la địa võng mà đội kị binh quân Tùy đã bài trí trước. Ngọn lửa rừng rực trong đêm giữa doanh trại quân Đường, bùng cháy ngày càng lớn, nuốt trọn cả đại bản doanh, quân Đường không có cách nào để dập tắt chúng, mà tất cả hầu như tháo chạy hết ra ngoài bản doanh. Trên cánh đồng rộng bát ngát, quân Đường quăng mũ, vứt áo, bỏ cháy tán loạn dưới ánh trăng, nhưng tất cả lối thoát của họ đều bị đội kị binh quân Tùy chặn lại, quân sĩ Đường không có đường thoát vội quỳ xuống đất xin đầu hàng. - Ai bắt được Tề vương sẽ được thưởng nghìn lượng vàng, và được phong làm khai quốc huyện công! Phần thưởng hậu hĩnh này khiến quân Tùy thi nhau lùng sục tứ phía tìm tung tích của Tề vương Lý Nguyên Cát, rồi tra khảo những binh lính bị bắt, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, Lý Nguyên Cát rất có thể trước khi xảy ra chuyện đã tìm cách chạy trốn rồi. La Sĩ Tín dẫn sáu nghìn kị binh bao vây phía tây nam, y còn chia nhỏ đội quân ra, năm phó tướng mỗi phó tướng chỉ huy một nghìn quân ngăn các binh sĩ tháo chạy ở các hướng khác nhau. Còn y đích thân dẫn một nghìn quân rà soát tại các con đường chính ở phía tây nam, nhưng đa số các binh sĩ bại trận cứ chạy nháo nhác, họ không chạy theo đường chính mà băng băng trên cánh đồng cỏ. Chỉ trong chốc lát, La Sĩ Tín đã dẫn thuộc hạ chặn và bắt giữ hơn một nghìn quân bại trận đào tẩu, áo giáp của hơn một nghìn quân đào tẩu này đều đã quăng hết đi, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng tanh, ngồi xổm trên mặt đất dồn vào một góc, ai nấy đều vô cùng sợ hãi, người lạnh run lên, La Sĩ Tín phóng ngựa tới cao giọng nói: - Các ngươi không phải sợ, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, thì chúng ta sẽ không làm các ngươi bị thương. Lúc này, một kị binh phóng như bay tới cấp báo: - Tướng quân, đã phát hiện thấy tung tích của Lý Nguyên Cát! La Sĩ Tín mừng rỡ, vội vàng hỏi: - Y ở đâu? Người binh sĩ kia chỉ về phía tây nói: - Y vừa mới chạy qua đó chưa được bao lâu, có khoảng bốn năm trăm người theo sau hộ vệ, nghe một tên tù binh bị bắt nói, y cải trang thành một tiểu binh. La Sĩ Tín liếc qua các tù binh kia, rồi lập tức ra lệnh: - Ba trăm người ở lại trông giữ tù binh, còn những binh sĩ khác mau theo ta! Y quay ngựa lại phóng về phía tây, ngựa vừa chạy được mấy chục bước thì nghe thấy tiếng một binh sĩ ở phía sau hô to: - Tướng quân, lại phát hiện có người chạy trốn! La Sĩ Tín quay đầu lại, nhìn thấy cách đó khoảng một trăm bước là một toán kị binh của quân Đường đang phi tới, đoàn người này có khoảng ba bốn trăm người, ở giữa là một viên đại tướng, mặc giáp sắt ngân khôi, khuôn mặt rậm râu. La Sĩ Tín mở to mắt nhìn, ánh mắt đằng đằng sát khí. Khi y chiến đấu với quân Ngõa Cương đã nhìn thấy người này, đây chính là đại tướng Thường Hà người đã bao vây giết sư phụ y Trương Tu Đà, đúng là oan gia ngõ hẹp. - Tướng quân, chúng ta không truy bắt Lý Nguyên Cát nữa sao? Một Giáo Úy ở bên cạnh hỏi. Lúc này, Thường Hà cũng đã nhìn thấy La Sĩ Tín, y cũng nhận ra La Sĩ Tín, trong mắt y đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng, đây chính là đồ đệ của Trương Tu Đà. Lần trước ở chùa Đại Hải, Thường Hà đã suýt nữa bị y giết chết. Y lập tức cho ngựa đi xuống con đường chính, chạy về phía nam. Một vấn đề khó khăn đã đến với La Sĩ Tín, một là đuổi theo tên thân vương triều Đường, đang dẫn quân tháo chạy về phía tây, một người là kẻ thù giết sư phụ của y, đang dẫn quân chạy về phía nam. Thân vệ của Lý Nguyên Cát có hơn mấy trăm người, đều là đội quân tinh nhuệ, nếu tách ra để truy kích là tuyệt đối không hợp với thực tế, hai người này một khi đã chạy thoát, đều rất khó có cơ hội nữa bắt được. Y sẽ vì cục diện chung, hay là báo thù cho sư phụ? Hai hàm răng La Sĩ Tín nghiến chặt lại, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, y phải trải qua một sự dằn vặt giữa hai lựa chọn, cuối cùng y cắn răng hét lớn: - Ta sẽ tạ tội với Tổng quản! Y thúc ngựa phóng về một con đường nhỏ ở phía nam, bảy trăm kị binh của quân Tùy bám sát y. Khi ngọn lửa bốc cháy không bao lâu, Thường Hà liền dẫn thân vệ chạy ra ngoài, y không ngờ vừa ra đến đường chính lại gặp phải kị binh quân Tùy cản đường, y còn nhận ra La Sĩ Tín, trong lòng vô cùng lo sợ, không ngó ngàng đến thuộc hạ của mình, liều mạng đánh ngựa tháo chạy. Một mạch chạy được hơn ba mươi dặm, y đã tiến vào địa phận của quận Hoằng Nông, nơi đây là một vùng đồi núi chập chùng, cây cối rậm rạp um tùm. Lúc này trời đã dần dần hửng sáng, những tia nắng ban mai yếu ớt đang chiếu xuống, mặt đất phủ một làn sương mờ. Thường Hà quay đầu lại nhìn, đằng sau y không có ai bám theo. Con ngựa này cũng chính là con ngựa Thanh Thông của Trương Tu Đà, cũng là con ngựa quý mà Tùy đế Dương Quảng ban tặng cho Trương Tu Đà, sức của con ngựa này rất dẻo dai, nên đã bỏ lại bọn thuộc hạ phía sau. Đợi gần một khắc, thuộc hạ của y mới lục tục kéo nhau đến. Đợi thêm một lúc lâu không thấy có ai tới nữa, có lẽ một số đã tự tìm đường thoát thân, Thường Hà tập hợp các binh sĩ thua trận lại, thấy chỉ còn hơn một trăm người. Một tên Lữ soái hỏi: - Tướng quân, chúng ta bây giờ đi đâu? Thường Hà thở dài: - Trước tiên về Trường An! Còn chưa biết Tề vương sẽ đẩy trách nhiệm cho chúng ta như thế nào! Y vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng hô to: - Thường Hà, ngươi chạy đâu cho thoát! Thường Hà quay đầu lại, chỉ thấy một đội kị binh khoảng sáu bảy trăm người từ con đường nhỏ phía bên trái xông tới, người cầm đầu là một đại tướng cao to dũng mãnh, tay cầm một cây đại thiết thương, vô cùng uy phong lẫm liệt, ánh mắt chất chứa bao nhiêu hận thù nhìn chằm chằm vào y, đó chính là oan gia đối đầu của y La Sĩ Tín. Thường Hà sợ đến hồn bay phách lạc, liền cho ngựa lùi lại mấy bước. Y muốn chạy trốn nhưng hoàn toàn bất lực, đành phải bất chấp tính mạng vung trường đao tiến lên phía trước - La Sĩ Tín, ta với ngươi không thù không oán, hà cớ gì ngươi cứ bám đuổi ta mãi như thế? La Sĩ Tín cười nhạt một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: - Có thật là không thù không oán không? - Ta biết ngươi muốn nhắc tới Trương Tu Đà, nhưng ông ta là do tự sát mà chết, hơn nữa đó là bỏ mạng nơi trận mạc, làm sao coi là thù oán được? - Nói láo! La Sĩ Tín hét lớn một tiếng: - Thường tặc, nộp mạng đi! Y thúc ngựa phóng lên phía trước, ra sức đâm tới, thiết thương trong tay y nhanh như tia chớp. Thường Hà sợ đến nỗi chân tay luống cuống, vung đao ra xa, y sử dụng Nhạn Linh trường đao nặng năm mươi cân, thấy trường thương đâm tới, y ra sức chống đỡ. Hai thanh đao chạm vào nhau kêu "keng!" một tiếng, đại thiết thương vô cùng nặng, y dĩ nhiên không có sức chống đỡ, chỉ nghe một tiếng "phập", đại thiết thương đâm xuyên qua trước ngực của Thường Hà, mũi thương lộ ra từ phía sau. La Sĩ Tín thu thương lại, lạnh lùng nhìn Thường Hà. Thường Hà ngơ ngác nhìn La Sĩ Tín, trong đôi mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng, cuối cùng đôi mắt đờ ra, từ trên lưng ngựa ngã nhào xuống mà chết. La Sĩ Tín quay người lại rồi xuống ngựa, cầm lấy thanh đao Thất Tinh Lãnh Nguyệt của sư phụ trên lưng ngựa của Thường Hà, rút thanh đao ra xuống tay nhanh như chớp, chém đầu của Thường Hà, La Sĩ Tín không kìm được ngửa mặt lên hét to một tiếng. Hơn một trăm thuộc hạ của Thường Hà nhìn thấy chủ tướng đã chết, vội quay đầu tháo chạy, chỉ còn lại thi thể của Thường Hà nằm trơ trọi giữa con đường nhỏ dẫn lên núi. Lửa cháy bừng bừng suốt một đêm, đến khi trời sáng ngọn lửa mới lụi dần, cả một đại doanh trại đã bị thiêu trụi thành một bãi đất trống, lệnh bao vây quân Đường cũng đã dừng lại, hơn hai mươi ba nghìn quân Đường đã bị bắt. Dương Nguyên Khánh cùng với hơn mười vị tướng lĩnh đi xem xét doanh trại quân Đường bị thiêu rụi. Ở phía ngoài doanh trại quân Đường không xa, vũ khí, binh giáp thu được chất thành một đống như núi, những tù binh quân Đường ủ rũ cúi đầu bước đi dưới sự giám sát của quân Tùy. - Một bài học nhớ đời! Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng nói với các binh sĩ: - Chỉ cần hai mươi mấy người, thêm vào một ngọn lửa lớn là có thể hủy diệt cả một đội quân, không mất một người nào, cho nên có thể thấy nơi đóng trại và phòng thủ rất quan trọng, mọi người hãy ghi nhớ kĩ điều này. Trong lúc đánh trận cố gắng tránh đóng quân ở các vùng dã ngoại trống trải, phải đóng quân ở trong thành, thà cả đêm hành quân, còn hơn là đóng doanh sơ suất. Tất cả mọi người đều im lặng gật đầu, mặc dù lần này quân Đường bại trận có phần không thể tưởng tượng nổi, nhưng điều đó cũng đã xảy ra rồi, cũng không thể nói quân Đường khinh suất, mà thực chất là do phòng bị không tốt Nguyên nhân cơ bản vẫn chính là vấn đề đóng quân. Không nên đóng quân ở những nơi có địa hình bằng phẳng, như thế sẽ tạo điều kiện cho kị binh tấn công doanh trại, buộc quân Đường không thể không tập trung được lực lượng để đáp trả, từ đó khiến việc phòng ngự của quân Đường bị phân tán. Lúc này, Tiêu Diên Niên cùng hai mươi quân thám báo tiến đến quỳ xuống báo cáo: - Ty chức may mắn hoàn thành nhiệm vụ, xin Tổng quản giao lệnh. Hai mươi kị binh thám báo cũng quỳ xuống, Dương Nguyên Khánh nhìn một lượt bọn họ rồi nói: - Có huynh đệ nào bị thương không? - Khởi bẩm Tổng quản, không có người nào bị thương cả. Dương Nguyên Khánh gật đầu: - Lần này các ngươi đã lập công đầu, Dương Nguyên Khánh ta có công tất thưởng, các ngươi mỗi người được thăng một cấp, Tiêu Diên Niên được lên chức Đô úy, ngoài ra thưởng cho các ngươi hai nghìn lượng bạc, lụa là hai nghìn xấp. Mọi người vui mừng khôn xiết: - Đa tạ Tổng quản đã phong thưởng! Lúc này có một binh sĩ về báo: - La tướng quân đã quay trở về. Dương Nguyên Khánh mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: - Dẫn y tới đây! Chỉ trong chốc lát La Sĩ Tín đã được đưa vào, y quỳ một gối nói: - Ty chức đi truy sát Thường Hà, xin chờ phán xét của Tổng quản. Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng: - Có phải vì thấy Thường Hà dễ giết, còn Lý Nguyên Cát thì khó đối phó, nên ngươi mới chọn lựa bên yếu hơn phải không? La Sĩ Tín cúi đầu, một lúc sau mới nói: - Ty chức vì có mối thù riêng với Thường Hà, cho nên cuối cùng đã chọn báo thù riêng, vì thế không truy đuổi Lý Nguyên Cát, ty chức đáng phạt! Dương Nguyên Cát chăm chú nhìn Sĩ Tín, trong lòng cũng không biết làm sao. Hắn biết La Sĩ Tín đuổi theo Thường Hà là thay sư phụ báo thù, hắn chỉ hi vọng La Sĩ Tín có thể cho mình một lý do khác, tại sao không truy đuổi Lý Nguyên Cát mà lại đuổi theo Thường Hà. Chẳng hạn như không thể xác định được tin tức tình báo có chính xác không, hoặc Lý Nguyên Cát đã cao chạy xa bay, nếu đuổi theo cũng không kịp, vv... Vậy mà tên này cứ khăng khăng thật thà mà nói, vì báo thù riêng nên đã để cho Lý Nguyên Cát chạy trốn, khiến hắn ta vô cùng khó xử. Im lặng một lúc, Dương Nguyên Khánh lại hỏi: - Vậy ngươi đuổi kịp Thường Hà chứ? La Sĩ Tín từ trên lưng lấy xuống một bọc tròn, rồi mở bọc đó ra, hai tay nâng cao lên: - Xin mời Tổng quản xem! Đầu người trong bao chính là thủ cấp của Thường Hà, Dương Nguyên Khánh gật đầu, nói với La Sĩ Tín: - Ngươi mặc dù lần này có công giết chết được Thường Hà, nhưng không phân biệt được chính yếu, để cho Lý Nguyên Cát chạy thoát, đây là trách nhiệm của ngươi, như vậy công tội như nhau, chiến dịch lần này coi như ngươi không có công tích gì, ngươi có phục không? La Sĩ Tín trong lòng vô cùng cảm kích, nghẹn ngào nói: - Ty chức tâm phục khẩu phục! ... Trong đại trướng, La Sĩ Tín lặng lẽ đặt một thanh đao trước mặt Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh chậm rãi cầm lấy thanh bảo đao Thất Tinh Lãnh Nguyệt. Thanh đao này vô cùng quen thuộc với hắn, hắn nắm chặt thanh bảo đao trong tay, những chuyện cũ từ trong sâu thẳm kí ức của hắn bỗng dội về. Hắn nhớ rõ khi hắn năm tuổi, ngày đầu tiên học võ, sư phụ đã dùng thanh đao này chém nứt một tảng băng, rồi túm lấy hắn như túm một con gà, ném vào hố băng đó. Hắn còn nhớ lúc bảy tuổi, hắn không cẩn thận làm thanh đao này rơi xuống hồ Khúc Giang, sư phụ tái xanh mặt cùng hắn xuống hồ mò suốt một đêm, cuối cùng hắn cũng mò được trước, khuôn mặt lúc đó của sư phụ lộ rõ vẻ sung sướng. Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng vuốt ve hàng chữ khắc trên cán đao "truyền đồ Nguyên Khánh". Đây là thanh bảo đao tổ truyền của sư phụ, sư phụ không có con nên truyền cho hắn, Dương Nguyên Khánh tự nhiên muốn khóc, sư phụ luôn coi hắn là con mình, hắn bao giờ cũng coi sư phụ là phụ thân của mình. - Sư huynh, còn có cả ngựa của sư phụ nữa. La Sĩ Tín nhỏ nhẹ nói: - Nó ở bên ngoài lều, sư huynh có muốn xem không? Dương Nguyên Khánh lắc đầu: - Đó là con ngựa Thanh Thông của Dương Quảng, với thân phận của ta mà dùng thì không hay, nếu đệ thích nó thì hãy giữ lại! La Sĩ Tín cúi đầu, xấu hổ nói: - Sư huynh, đệ xin lỗi, đệ đã để Lý Nguyên Cát chạy mất. Dương Nguyên Khánh hơi nở nụ cười nói: - Lý Nguyên Cát trong cuộc tranh chấp nội bộ họ Lý vẫn có tác dụng lớn, nếu lần này bắt được y ta cũng sẽ thả y ra. Thực ra ta cũng muốn dùng y để uy hiếp Lý Đường lấy lương thực, nhưng trong những tù binh Quan Trung bắt được còn có Độc Cô Hoài Ân và Sử Đại Nại, có bắt được Lý Nguyên Cát hay không cũng không quan trọng. - Đa ta huynh đã rộng lượng! Dương Nguyên Khánh vỗ vào vai La Sĩ Tín: - Hãy tập luyện vận dụng lực lượng cho tốt, ta đang mong chờ trận đại chiến lần sau giữa ngươi và Lý Huyền Bá. Mặc dù Lý Uyên Hạ hạ chỉ phong tỏa tin tức bại trận của Lý Hiếu Cung ở Toánh Xuyên, chỉ báo cáo với triều đình rằng Lý Hiếu Cung phụng chỉ rút về Tương Dương. Nhưng giấy không thể bọc được lửa, Lý Hiếu Cung bị quân Tùy đánh bại ở Toánh xuyên, tin tức toàn quân bị đánh úp vẫn bị lọt ra ngoài, nhất thời làm chấn động cả thành Trường An. Việc này đã khiến cho Lý Uyên rơi hoàn toàn vào thế bị động, vạn bất đắc dĩ, Lý Uyên đành lấy tội giấu diếm, cách chức Binh bộ Thị lang Dương Tắc, tiếp đó mệnh lệnh cho Thượng thư Hữu Phó Xạ Bùi Tịch làm Tuần phóng sứ của Kinh Tương đạo, dẫn đầu các quan của Bộ hình và Bộ binh, Ngự thư đài đến Kinh Tương để điều tra chân tướng sự việc. Nhưng đúng là chó cắn áo rách, Lý Nguyên Cát vấp phải sự mai phục của quân Tùy cánh phía tây tại trấn Trù Tang, tin tức ba mươi ngàn Tân quân bị đánh úp lập tức truyền đi, Lý Uyên gần như tuyệt vọng, cả hai cánh quân đều bị bại trận, không chỉ chắp tay cung tặng Trung Nguyên cho nhà Tùy mà còn bị tổn thất đến một trăm mười ngàn tinh binh. Bị một loạt đả kích trầm trọng, Lý Uyên cuối cùng không thể chống đỡ được, ngã bệnh nặng. Đông cung, mấy ngày nay Lý Kiến Thành tự dưng lại bận rộn lạ thường, phụ hoàng ngã bệnh, chuyện triều chính hầu như đều giao cho y giải quyết, các việc phức tạp mà buồn tẻ này không ngừng ùn đến khiến Lý Kiến Thành bận đến cong cả mông, đến thời gian để uống một ngụm trà cũng không có. Mặc dù Lý Kiến Thành bận không ngóc đầu lên được nhưng y vẫn luôn quan tâm đến chiến dịch ở Trung Nguyên, cục diện chiến tranh ở Trung Nguyên đã định, y cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, cái y quan tâm hơn đó chính là sự thay đổi về việc phân chia lợi ích sau chiến tranh. Không chỉ có sự thay đổi về thế lực trong thiên hạ, đồng thời y càng quan tâm đến sự thay đổi cán cân lợi ích trong nội bộ Đại Đường, đặc biệt là tin tức về Đồng Quan do con trai La Nghệ là La Thành cung cấp khiến cho y nổi giận đùng đùng, không ngờ Tần Vương giành mất thế lực của y tại Quan Đông. Trong thư phòng Thái Tử điện Minh Đức, Lý Kiến Thành sắc mặt tái mét, chắp tay đứng trước cửa sổ, không nói một lời mà đứng nghe La Nghệ thuật lại chuyện xảy ra ở Đồng Quan. Vừa mới tháo chạy khỏi Đồng Quan, La Nghệ đã cự tuyệt giao kết với Lý Thế Dân, lão nhất nhất định phải chuyển sự tuyệt giao này thành lời khen ngợi mà thái tử giành cho y. - Lúc đó ty chức đã cảm thấy đao phủ thủ ẩn trốn trong lều, ty chức biết chỉ cần nói sai một câu thôi là đầu lìa khỏi cổ ngay lập tức, lúc đó ty chức cũng không biết dũng khí bất ngờ từ đâu đến, từ chối thẳng thừng việc giao kết với Tần vương khiến Tần vương tái mặt. Nhưng cuối cùng ty chức vẫn giữ được cái mạng này, bây giờ nghĩ lại, vẫn là vì Tần vương lo ném chuột vỡ bình, sợ giết ty chức rồi sẽ gây ra binh biến. Ty chức không có năng lực thay điện hạ giữ binh Đồng Quan, quả thực có tội, xin điện hạ trách phạt! La Nghệ nói xong, cẩn trọng nhìn Thái tử, thấy Thái tử đứng chắp tay bất động như tạc, cũng không thấy tỏ thái độ gì, trong lòng lão có chút bất an, muốn nói cái gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu nên đành cúi đầu. Trong thư phòng rất yên tĩnh, tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của Thái tử, một lúc lâu sau, Lý Kiến Thành mới chậm rãi nói: - La tướng quân thà chết chứ không đầu hàng, đối với ta trung thành tận tụy, ta rất vui, còn việc y lấy thân phận Tần vương chiếm Đồng Quan, ngươi không thể giữ được quân quyền, ta sẽ không trách ngươi, yên tâm đi! Ta sẽ cho ngươi nhậm chức khác, người nào trung thành với ta, ta đều sẽ không bạc đãi.