Bên ngoài chân núi phía nam Mang Sơn có một phong cảnh thanh tú, tên là sườn núi Liên Hoa. Trong này cây lâu năm cao vút trời, sông nhỏ róc rách, giao thông cũng vô cùng thuận lợi. Trong phạm vi hơn mười dặm đều là vườn riêng của Tề Vương.
Bên cạnh con sông nhỏ trước chân núi mới xây dựng một tòa đạo quan, chiếm khoảng hơn mười mẫu, lầu các điện phủ mấy trăm gian, mái cong đấu lương, cung điện huy hoàng. Đây chính là biệt cung Tung Dương mà Tề Vương hao tốn mấy triệu tiền xây dựng cho Phan Đản. Cũng là sào huyệt của Phan Đản ở kinh thành. Trong này đang ở hơn một trăm đồ đệ gã dẫn theo từ Tung Dương.
Giữa trưa hôm nay, một đội kỵ binh chừng năm trăm người chạy nhanh tới như tia chớp, xông qua cây cầu nhỏ, chạy gấp tới trước đạo quan. Thanh thế của năm trăm binh lính làm cho người ta sợ hãi. Đạo sĩ canh cửa sợ tới mức trong chớp mắt xoay người bỏ trốn.
- Phá hủy!
Cầm đầu Giáo Úy chính là Dương Thất Lang. Y ra lệnh một tiếng, năm trăm kỵ sĩ bắt đầu phá tường, xông vào đạo quan đánh phá đồ vật. Người chủ trì đạo quan chính là Trừ Trần Tử đệ tử thứ ba của Phan Đản. Y thấy lư hương cao hai trượng trước đại điện bị binh lính ầm ầm đẩy ngã, mắt đỏ lên, xông lên hét to:
- Các ngươi là ai, dám phá hoại miếu thờ của Thượng tiên Phan Đản?
Dương Thất Lang cười lạnh một tiếng, cao giọng nói:
- Phan Đản dùng yêu ngôn mê hoặc mọi người, độc hại lương dân, đặc biệt phụng lệnh của Dương thị suất phá hủy sào huyệt.
Trừ Trần Tử cả kinh:
- Dương Nguyên Khánh!
- Chính là vậy!
Dương Thất Lang thét ra lệnh:
- Đuổi tất cả người này ra ngoài, một mồi lửa thiêu cháy cái yêu động này đi.
Năm trăm kỵ binh hung ác vô cùng, đánh đạp đám đạo sĩ khóc ngất trời, nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy ra ngoài.
Lúc này, binh sĩ dẫn ra một đám nữ nhi trẻ tuổi khóc sướt mướt. Một tên binh lính tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm Giáo Úy, đây chính là lục soát được ở hậu viện, trong hầm còn có rất nhiều vàng bạc châu báu.
Mấy chục tên binh sĩ khiêng ra mấy chục thùng gỗ. Chất đầy trong thùng đều là vàng bạc châu báu. Trừ Trần Tử nhìn thấy ở cửa chính, chính là của cải tích góp mấy chục năm của sư phụ y, liền kêu kinh hãi một tiếng, bổ nhào tới, ghé vào thùng khóc lớn:
- Đây là vật của sư phụ ta, các ngươi đánh chết ta đi!
Mấy tên binh lính rút roi da ra quất roi xuống, bức ép lôi Trừ Trần Tử ra khỏi đạo quan, đánh ra ngoài. Dương Thất Lang cười lạnh một tiếng chỉ roi ngựa vào đám nữ nhi.
- Những nữ nhi này giao cho quan phủ.
- Những tiền bạc châu báu này làm thế nào?
- Mang về giao cho tướng quân.
Sau nửa canh giờ, đạo quan lục soát xong. Tất cả đạo sĩ đều bị đuổi ra ngoài. Trong ngoài đạo quan củi chất đống. Các binh lính bắt đầu phóng lửa ở bên ngoài. Một lúc sau, một tòa đạo quan phong thái tráng lệ bị ngọn lửa hừng hực thiêu cháy. Khi năm trăm kỵ binh bỏ đi, tất cả đạo sĩ đều quỳ khóc lớn, Trừ Trần Tử lau nước mắt hét to:
- Các sư đệ, theo ta đi tìm sư phụ, huyết hải thâm thù, để sư phụ báo!
Đang lúc hoàng hôn, hơn trăm tên đạo sĩ chậm rãi đi tới phủ Tề Vương, cùng khóc ngã xuống đất, làm vô số người đi đường liếc nhìn. Nhiều đạo sĩ như vậy cùng quỳ trên đất khóc lớn là chuyện hiếm thấy. Các binh lính xung quanh phủ Tề Vương cũng không ngăn bọn họ, từ xa xa nhìn những đạo sĩ này.
Một lát sau Phan Đản nghe tin lệnh đồ đệ dẫn gã ra, Tề Vương Dương Giản cũng đi ra theo. Phan Đản thấy đồ đệ đồ tôn của gã từng người bị đánh mặt mũi bầm dập, hận không thể chịu nổi, trong lòng hoảng sợ cực độ, sốt ruột hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Trừ Trần Tử quỳ khóc lớn trước mặt sư phụ:
- Sư phụ, Dương Nguyên Khánh phái binh lính đập phá biệt cung rồi, một mồi lửa thiêu hủy toàn bộ!
Phan Đản cả kinh chết đứng người. Sau một hồi lâu, gã trợn tròn mắt hô to:
- Vi sư mười mấy thùng pháp khí đó đâu rồi?
- Sư phụ, pháp khí toàn bộ bị Dương Nguyên Khánh cướp đi rồi.
Phan Đản kêu thảm lên một tiếng, cuối cùng ngất đi. Hơn trăm đạo sĩ sợ hãi, bổ nhào tới hô to:
- Sư phụ! Sư tổ!
Tề Vương Dương Giản đại khái đã hiểu vài phần. Biệt cung của mình cho Thượng tiên bị Nguyên Dương Khánh phá hủy. Ở đó chính là đất phong của y. Dương Giản tái mét, nắm chặt tay. Dương Nguyên Khánh, ngươi quả thật là quá đáng!
Phan Đản từ từ tỉnh dậy. Gã nghĩ tới của cải mình tiết kiệm nhịn ăn năm mươi năm, cứ như vậy bị kẻ thù cướp đi. Gã buồn từ trong ra, nhịn không chịu nổi khóc thét lên.
Dương Giản thở dài, tiến lên khuyên nhủ:
- Thượng tiên chớ phải thương tiếc. Đạo quan bị hủy rồi, bổn vương sửa lại cho ngài là được rồi.
- Điện hạ! Pháp khí bần đạo tu luyện ba trăm năm. Bay lên cõi tiên đều dựa vào nó. Bây giờ bị Dương Nguyên Khánh cướp đi, làm sao bần đạo bay lên cõi tiên đây?
Phan Đản quả thật đau khổ tột cùng. Gã mong muốn chém Dương Nguyên Khánh thành trăm ngàn mảnh. Dương Giản cũng hận nói:
- Hắn lấy pháp khí có lợi ích gì. Đích thân bổn vương đi hỏi hắn lấy lại!
Phan Đản hoảng sợ, cái này không được. Gã cuống quít nói:
- Ý tốt của điện hạ, bần đạo ghi nhận trong lòng. Nhưng những pháp khí đó phù chú rồi, nhất định điện hạ không thể can thiệp, sẽ hại đến điện hạ. Bần đạo tự có cách, chỉ là phải bỏ một số tu luyện.
Dương Giản đối với lời nói của Phan Đản rất tin tưởng không nghi ngờ. Y không có chút hoài nghi, liền gật đầu:
- Vương phủ của ta rộng lớn, trước tiên để các đạo hữu tạm thời ở đông khóa viện. Ngày khác ta phái người đi sửa lại đạo quan.
Phan Đản muôn phần cảm tạ. Trong lòng vừa đau buồn vừa lo lắng, đành dẫn các đồ tử đồ tôn vào phủ trước rồi từ từ thương lượng đối sách.
Dương Giản liếc nhìn những quân sĩ trong coi phủ đệ của y. Trong lòng y hừ một tiếng, quay người vào phủ. Chính lúc này, một tên thị vệ bên cạnh y nói:
- Điện hạ, Thôi thiếu doãn đến rồi!
Dương Giản vừa quay đầu lại chỉ thấy Kinh triệu thiếu doãn Thôi Bá Túc vội vàng đi tới, phía sau dẫn theo mấy tên nha dịch. Mặt Dương Giản trầm xuống, y đến làm gì?
Mặc dù Thôi Bá Túc cũng không dám đến tìm Tề Vương. Nhưng trong lòng y hiểu, chức quan của y có thể giữ được trên mức độ bao nhiêu, chính là nhìn vào biểu hiện trong thời gian ngắn này của y. Có những chuyện mặc dù phải đắc tội Tề Vương, nhưng cũng không thể không làm.
Thôi Bá Túc tiến lên thi lễ:
- Ty chức tham kiến Tề vương điện hạ!
Dương Giản đương nhiệm Kinh triệu doãn, là lãnh đạo trực tiếp Thôi Bá Túc, y lạnh lùng nói:
- Ngươi không đi giúp Dương Nguyên Khánh lập công chuộc tội, đến chỗ ta làm gì?
- Ty chức tìm điện hạ chính là vì chuyện này. Có hai chuyện cần điện hạ phối hợp.
- Chuyện gì!
Dương Giản rất không nhẫn nại nói.
Thôi Bá Túc trong lòng có chút khiếp đảm, buộc lòng phải kiên trì đến cùng nói:
- Chuyện thứ nhất, là trên quan đạo thành nam phát hiện một thi thể. Có người báo quan. Lệnh bài trên người là Hoàng Phủ Hủ - Y Khuyết huyện lệnh. Là bị đánh chết. Ty chức tra được, buổi sáng có người tận mắt nhìn thấy, Hoàng Phủ Hủ từ trong phủ Tề Vương bị khiêng ra, cả người đầy máu. Vi thần muốn hỏi một câu...
Thôi Bá Túc không dám nói tiếp. Dương Giản cười lạnh một tiến:
- Nó chết rồi, người đứng sau lưng chuyện này chết sạch rồi. Thôi thiếu doãn, chuyện này không liên quan với ngươi, đừng hỏi nhiều. Còn có chuyện gì?
Thôi Bá Túc thở dài. Hoàng Phủ Hủ đó bị chó cắn không còn nguyên vẹn, vô cùng thê thảm, xem lệnh bài trên người mới biết thân phận của y. Y nghi ngờ là Dương Giản hại. Nghe khẩu khí của Dương Giản, quả là y vì Hoàng Phủ Hủ dù sao cũng là huyện lệnh. Chuyện này không dễ làm, phải báo lên Lại bộ.
Kỳ thực Thôi Bá Túc cũng có chút nghi ngờ. Dù sao bên ngoài phủ Tề vương đều là binh lính thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh sao lại không biết, sao lại để Hoàng Phủ Hủ chết bất đắc kỳ tử nửa đường? Y có chút nghi ngờ người chết không phải là Hoàng Phủ Hủ. Nhưng y không có chứng cớ, càng quan trọng là y không muốn đắc tội Dương Nguyên Khánh. Y chỉ cần một một cái cớ, bây giờ Tề Vương bằng lòng thừa nhận y cũng dễ khai báo với Lại bộ.
Thôi Bá Túc cũng không hỏi nhiều chuyện này. Y lại khom người nói:
- Chuyện thứ hai là hơn mười người dân chúng Lạc Dương đến quan phủ cáo trạng, tố cáo đạo sĩ Phan Đản cưỡng đoạt dân nữ, nhốt trong đạo quan dâm dục. Hơn nữa yêu đạo Phan Đản này hiện giờ trong phủ điện hạ. Mong điện hạ giao gã cho vi thần. Điện hạ không được để gã làm ảnh hưởng thanh danh.
Dương Giản giận tím mặt, tát một cái "chát" thật mạnh lên mặt Thôi Bá Túc.
- Hại con mắt chó của ngươi, cút!
Y xanh mặt xoay người trở về phủ. Bọn thị vệ cười châm biếm theo Tề Vương vào phủ. Cửa chính ầm ầm đóng lại. Mặt Thôi Bá Túc sưng thành màu gan lợn, ôm mặt ngẩn ngơ đứng trước phủ Tề Vương. Y nằm mơ cũng không ngờ, Tề vương lại làm nhục y như vậy.
- Thà chết không thể nhục!
Một nỗi nhục rất sâu dấy lên trong lòng y. Y rõ ràng là con cháu Thôi gia. Cho dù không cần làm chức quan này, y cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của mình. Thôi Bá Túc xoay người phẫn hận bỏ đi.
Thôi Bá Túc trở lại nha môn. Y đóng lại, nhốt mình trong phòng, mở tấu chương ra. Giận giữ đề bút viết:
- Thần kinh triệu thiếu doãn Thôi Bá Túc lễ bái hoàng đế bệ hạ. Có một chuyện liên quan với Tề vương, thần vô cùng lo sợ. Thần hưởng lộc vua, không dám dấu diếm, có yêu đạo Phan Đản cung Tung Dương...
Dương Giản từ nhỏ được mẫu thân cưng chiều, lại là đứa con yêu quý của phụ hoàng. Hơn nữa y thân phận cao quý, sớm dưỡng thành tính cách tự cao tự đại trong y. Trong mắt y, những quan lại này là con chó của phụ hoàng nuôi mà thôi. Vui, thưởng cho một khúc xương. Chọc giận, một đao làm thịt cũng có thể. Cho Thôi Bá Túc một cái tát, y hoàn toàn không có lo lắng.
Nhưng ưu tình của Thượng tiên làm y lo lắng. Y về phủ liền nhanh tới hậu viện đạo quan. Trong sân đạo quan mấy chục đồ đệ đang đứng, vẻ mặt ưu tư nhìn chằm chằm vào cửa phòng khóa chặt. Trong lòng bọn họ lo lắng tới cực điểm. Của cải tích góp hơn nữa đời người bị người ta cướp đi, sư phụ có thể chịu nổi đả kích này không.
Dương Giản đi vào, mấy tên đạo sĩ vội vàng thi lễ:
- Tham kiến điện hạ!
Dương Giản khoát tay, chỉ vào cửa phòng:
- Thượng tiên thế nào?
Thanh Phong đảo mắt nói:
- Sư phụ đang thực hiện phép thuật thay đổi đạo lực trên pháp khí. Sư phụ nửa đời tu luyện đều dồn vào pháp khí. Ông ấy phải nhanh chóng chuyển thu về, chỉ là không thể thu hồi lại hết. Ít nhất phải mất sáu mươi năm tu luyện, làm người ta tiếc nuối!
Dương Giản gật đầu, tổn thất sáu mươi năm tu luyện, quả thật đáng tiếc. Y cũng thở dài.
- Điện hạ ở ngoài sao?
Trong phòng truyền ra tiếng của Phan Đản.
- Chính là đệ tử, Thượng tiên không việc gì chứ!
Thanh Phong liền căng thẳng, vội vàng nói:
- Sư phụ xong rồi, tôi đi giúp sư phụ thu công trước.
Y đẩy cửa đi nhanh vào:
- Sư phụ, là đồ nhi!
Qua hồi lâu, mới nghe thấy Phan Đản thở dài một tiếng:
- Ây! Tu luyện năm mươi tám năm! Đáng tiếc, điện hạ, mời vào!
Dương Giản chậm rãi đi vào trong phòng. Chỉ thấy Phan Đản ngồi dựa trên ghế mềm, vẻ mặt uể oải, sắc mặt tiều tụy. Tựa như lúc nãy vận công nhiều, tổn hại rất nhiều tinh thần.
Y vội vàng quỳ xuống:
- Đệ tử tham kiến Thượng tiên.
Phan Đản đang lim dim suy nghĩ, trong mắt lóe ra sát khí làm người ta sợ hãi, nhanh chóng liếc nhìn Dương Giản một cái, thản nhiên nói:
- Ta vừa mới thu hồi tu luyện trên pháp khí. Trong lúc vô ý phát hiện Dương Nguyên Khánh người này sát khí lạnh thấu xương. Mộc tính rất nặng, mơ hồ có khí chất thiên tử, hoàn toàn áp đảo điện hạ. Nếu điện hạ không lấy kim thạch phá, Thánh Thượng hồi cung, chính là ngày điện hạ gặp đại nạn. Nếu Điện hạ nghe lời ta, ít nhất còn có một đường sống. Nếu không muốn nghe, bần đạo cáo từ, đi vân du thiên hạ, đi tìm con được lên tiên.
Dương Giản nghĩ tới phụ hoàng sắp hồi kinh, lúc này y hoang mang lo sợ, cả kinh dập đầu:
- Đệ tử nguyện nghe theo lời của Thượng tiên, xin Thượng tiên nói rõ!
Phan Đản nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bài trừ mộc tính của Dương Nguyên Khánh, duy chỉ có dùng kim đao. Điện hạ có thể phái người có võ công cao cường chém đầu kỳ dương cho ta. Ta sẽ sử dụng phép thuật, loại bỏ hoàn toàn mộc tính của hắn, giữ cho điện hạ một con đường sống.