- Điện hạ, xuất binh bày trận đi!
La Sĩ Tín hô to cực kỳ hưng phấn.
Dương Nguyên Khánh nhìn sắc trời một chút, vừa qua buổi trưa, hắn chậm rãi lắc đầu:
-Truyền lệnh của ta, thủ vững đại doanh không được xuất binh!
La Sĩ Tín lập lức ngẩn cả người, mãi vẫn không lấy lại tinh thần, Dương Nguyên Khánh vỗ vai gã, nói lời thấm thía:
-Quân Đường càng nhanh chúng ta lại càng không vội, mục đích của chúng ta là thắng lợi, không thể nhất thời để mất.
La Sĩ Tín chậm rãi gật đầu, gã đã hiểu ý của Dương Nguyên Khánh.
Cửa doanh trại quân Đường mở rộng, chỉ để lại mấy nghìn quân đội thủ thành, còn lại bốn mươi nghìn đại quân toàn tuyến đè lên, từng đội quân từ trong đại doanh đi ra, trải ra đông nhìn nghịt trên một vùng.
Tường đại doanh quân Tùy dài mười dặm, binh lính quân Đường chia ra tấn công doanh trại địch. Lý Thế Dân dẫn hai mươi nghìn quân đánh cửa tây chính của quân Tùy, Uất Trì Cung dẫn mười nghìn quân tấn công tuyến bắc, Hầu Quân Tập dẫn mười nghìn quân tấn công tuyến nam. Ba chi quân cách nhau hai dặm, có thể phân điểm tiến công đồng thời cũng có thể tập hợp nhanh chóng.
Lý Thế Dân mặc kim khôi kim giáp, tay cầm chiến kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn đại doanh quân Tùy. Thế cục đang phát triển theo hướng bất lợi nhất, Dương Nguyên Khánh không xuất binh, điều này cho thấy hắn rất có thể đã biết việc đột phá của quân Tùy ở tuyến đông.
Lý Thế Dân thầm thở dài, y đã không con con đường lựa cọn nào nữa rồi. Kiếm chiến chém ra, Lý Thế Dân lớn tiếng hô to:
-Nổi trống tiến công!
-Thùng! Thùng! Thùng!
Tiếng trống trận gõ vang, tiếng trống liên tục mấy chục nghìn quân Đường phát động, reo hò về phía đại doanh quân Tùy, giống như sóng thủy triều màu đen quay cuồng mãnh liệt, sát khí ngút trời.
Tường quân Tùy cao hai trượng, phân thành hai lớp trên dưới, ở giữa có tấm gỗ dày, tầng trên dưới đều có lỗ bắn tên. Ba mươi nghìn binh lĩnh Tùy phân đứng trên hai tầng tay cầm nỏ sẵn sàng đón quân địch.
Ở chính cửa tây bố trí bốn nghìn tay nỏ mạnh, đây cũng là một trong những s của quân Tùy đối phó kỵ binh, hai người thao tác một chiếc nỏ cứng nặng sáu thạch, đổi thành mũi tên bình thường, tầm sát thương có thể đạt đến hai trăm năm mươi bước, gấp đôi loại nỏ hai thạch bình thường.
Ở giữa đại doanh, có một tòa tháp gỗ cao đến năm trượng. Đây là đài chỉ huy của quân Tùy, từ trên tháp có thể nhìn thấy các nơi của đại doanh. Lúc này Dương Nguyên Khánh đứng trên tháp nhìn chăm chú dày dặc đánh tới.
Làm tổng chỉ huy, Dương Nguyên Khánh không trực tiếp can thiệp tác chiến cụ thể, hắn chỉ quản sự phối hợp tác chiến giữa các quân. Dù Dương Nguyên Khánh bố trí chặt chẽ chu đáo để đối phó với quy mô tấn công lớn của quân Đường, nhưng lúc này hắn lại có vẻ rất thả lỏng, trong lòng hắn đã nắm chắc, muốn chiến thắng quân Đường không hề khó.
Trong tay hắn có tám mươi nghìn quân tinh nhuệ, mà quân Đường chỉ có hơn bốn mươi ngàn quân, quân Tùy gần như gấp đôi quân địch. Dù là thiên thời địa lợi nhân hòa đều là quân Tùy chiếm thế thượng phong. Nếu trong tình hình này mà còn không thể chiến thắng quân Đường thì đúng là chuyện lạ, quan trọng hơn là tuyến đông đã bị phá rồi, đại thế thiên hạ đã định.
Quân Đường chen phủ mặt đất ngày càng tiến gần. Bọn họ khiêng hơn một nghìn chiếc thang chạy như bay về phía đại doanh quân Tùy, bộ binh lên trước, ky binh theo sau, ngày càng gần, ba trăm bước... hai trăm năm mươi bước. Đã tiến vào tầm bắn của nỏ cung khỏe, nhưng quân lính Đường cũng không nhận ra họ đã tiến vào phạm vi săn bắt, không giơ tấm chắn lên. Thông thường phải đến một trăm năm mươi bước mới phòng ngự cung tiễn của quân địch.
Chủ tướng quân Tùy tuyến trong là Ngưu Tiến Đạt, gã nhìn chằm chặp quân Đường tiến vào tầm bắn của cự nỏ, hết lớn:
-Bắn!
Hai nghìn cường nỏ đồng thời bắn ra, bọn họ dùng không phải là tên sắt mà là tên bình thường, tầm bắn đến ba trăm bước, khoảng cách sát thương hai trăm năm mươi bước,
' tạch!'
Tiếng vang của một cái nỏ, hai nghìn tên bay lên không trung, dày đặc như mưa bay về hướng binh lính quân Đường đang đánh tới.
Quân đội vang lên một tràng tiếng kêu thảm thiết, giống hệt như một tuyến quét qua. Hơn bảy trăm người ngã nhào ra đất, đại tướng Lý Tiện Quân lúc này mới bừng tỉnh, hét to:
-Nâng thuẫn nghênh chiến!
Mấy nghìn binh sĩ quân Đường nâng tấm thuẫn lên, tốc độ bắt đầu chậm lại, rất nhanh quân Tùy bắt đầu bắn tên toàn diện, tên của ba mươi nghìn quân Tùy bắn như mưa, dầy đặc đến nỗi che lấp cả bầu trời, như đàn châu chấu bay lượn đầy trời.
Dù binh lĩnh quân Đường nâng thuẫn chắn nhưng thương vong vẫn ngày càng nhiều, số nghìn người thương vong không ngừng tăng lên, trong vùng đất binh sĩ bị trúng tên nằm đầy khắp nơi.
Lý Tiện Quân nhìn thấy quân Đường thương vong nghiêm trọng, gã không nhìn được phi ngựa đến trước mặt Lý Thế Dân hét to:
-Điện hạ, các huynh đệ chết rất thê thảm và nghiêm trọng, hay rút lui trước đi!
Lý Thế Dân cắn chặt răng:
-Ai dám nói lui, trảm!
Vạn bất dắc dĩ, Lý Tiện Quân chỉ đành quay đầu chạy về tiền phương. Lý Thế Dân tự tay giơ dùi trống lên, ra sức gõ trống trận, thùng thùng tiếng trống tiến công vọng lại mặt đất. Sau khi bỏ ra bảy, tám nghìn người thương vong, cuối cùng quân Đường đã xông tới trước đại doanh quân Tùy. Tấm ván gỗ trải trên chiến hào, nhảy qua, từng cái thang dựng lên tường, binh lính quân Đường bắt đầu anh dũng trèo lên tường.
Cờ chiến chỉ huy trên đài cao vung vẩy để thay đổi bố trí quân, phòng ngự quân Tùy bắt đầu thay đổi. Lớp dưới vẫn là những tay nỏ, bắn tên ra ngoài từ lỗ tên, nhưng tay nỏ lớp trên rối rít phân tán, đứng ở ngoài hơn chục bước bắn tên ra ngoài, hơn hai mươi nghìn lính trường thương xông lên lớp tường trên, và xông lên huyết chiến với binh lính quân Đường, hai quân chém giết nhau ở trong ngoài tường.
Lý Huyền Bá cùng Hầu Quân Tập phụ trách tấn công tuyến nam, bọn họ cũng gặp phải tên bắn của các tay cung nỏ quân Tùy, thương vong nghiêm trọng, nhưng rất nhanh binh sĩ quân Đường cũng xông lên tchiến đầu kịch liệt với quân Tùy thủ đại doanh.
-Tất cả tránh ra!
Lý Huyền Bá đã bị trống tiến công kích thích đễn nỗi không thể kiềm chế. Ngày hôm nay gã đã mong ngóng lâu rồi, gã huy động đại chùy điên cuồng xông về phía trước, vung chùy đập mạnh, ra sức đập hai chùy lên tường. Thùng, thùng, hai tiếng trầm đục, tường bị đâm thủng hai lỗ thủng lớn, mấy binh lĩnh Tùy trong tường bị nện bay ra, tường bị đạp lắc lư mạnh, bùn khối đổ rào rào xuống.
Lý Huyền Bá mừng rỡ, gã vung chùy đập mạnh liên tục. Xung quanh mấy trăm binh lính Đường giúp gã, dùng tên bắn dày đặc về phía quân Tùy trên tường, áp chế bọn họ không thể tấn công tới Lý Huyền Bá.
Trên thực tế, tường xung quanh Lý Huyền Bá đã không thể đứng yên nữa, lung lanh mạnh mẽ. Trong sự tiến công liên tục của Lý Huyền Bá, tường trước mặt gã cuối cùng đã sụp xuống ầm ầm, mở ra một lỗ thùng rộng khoảng hai trượng.
Lý Huyền Bá hét lớn một tiếng, lắc hai đại chùy, dẫn đầu xông vào đại doanh quân Tùy. Mấy trăm binh lĩnh quân Đường hung hãn đi vào. Lúc này ở ngoài năm mươi bước, La Sĩ Tín tay cầm thiết thương lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú Lý Huyền Bá, chờ gã đã lâu.
Từ sau một trận chiến bất lợi ở Hổ Lao Quan với Lý Huyền Bá, La Sĩ Tín thề phải đánh với Lý Huyền Bá lần nữa. Gã cũng biết võ nghệ của mình còn thiếu sót chính là độ khống chế sức mạnh tinh vi không đủ. Võ nghệ của gã và Dương Nguyên Khánh cùng một trường phái đều là mười ba phương thức đao pháp của Trương Tu Đà, nhưng sức khống chế của Dương Nguyên Khánh mạnh hơn gã.
Sau khi được Dương Nguyên Khánh chỉ ra mấu chốt, hơn một năm gã luôn khổ luyện khống chế sức mạnh tinh vi, lợi dung đại chùy của Lý Huyền Bá đề luyện tâp, dần dần gã đã nẵm được cách khống chế của loại sức mạnh tinh vi này, gã đã khám phá được bí mật võ nghệ của Lý Huyền Bá.
Kỳ thực đại chuỳ của Lý Huyền Bá không đáng sợ, y cũng là một loại khống chế sức lực, lợi dụng sức mạnh của đại chùy. Dương Nguyên Khánh đã biểu diễn qua cho gã xem, chỉ cần nắm vững kỹ xảo tinh vi này gã có thể sử dụng đại chùy y như Lý Huyền Bá.
Sau khi La Sĩ Tín cuối cùng đã phá giải được bí quyết võ công của Lý Huyền Bá, gã lại càng mong gặp lại Lý Huyền Bá, vì thế gã đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đại thiết thương của gã dùng ni-ken làm lại, cứng hơn nhiều.
Đồng thời gã cũng thay đổi một con chiến mã, đây là con được chọn ra từ hơn một trăm nghìn con Dương Nguyên Khánh thu được từ Đột Quyết, là một trong ba con chiến mã Khả Hãn Đột Quyết quý nhất, là một con hãn huyết bảo mã xích thố. Tuấn mã cường tráng, tứ chi thon dài có lực, không tốn chút sức nào chở gã và đại thiết thương nặng bảy mươi cân.
Có lẽ là thiên ý, hôm nay gã phòng ngự tuyến nam, vừa may gặp được Lý Huyền Bá phá doanh trại, La Sĩ Tín hít một hơi thật sâu, ngày mà gã chờ đợi suốt một năm cuối cùng đã tới.
La Sĩ Tín hét lớn một tiếng:
-Tiểu tử ngốc, La gia gia đợi ngươi đã lâu!
Lý Huyền Bá vừa quay đầu lại đã nhìn thấy La Sĩ Tín ánh mắt sáng rực. Cũng giống như La Sĩ Tín khổ sở chờ đợi mình vậy, Lý Huyền Bá cũng đang chờ đợi ngày đấu lại với La Sĩ Tín. Hàng ngày gã muốn đánh với quân Tùy chính là muốn đánh với La Sĩ Tín, chỉ có điều gã khá ngốc không hiểu được tiềm thức của mình.
Lý Huyền Bá cao hứng lên khiêu khích:
-Tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.
Gã phóng ngựa vọt đến, vung đại chùy xuống, lúc này rất nhiều binh sĩ Tùy Đường ngừng đánh, ngoái đầu xem mãnh tướng đệ nhất thiên hạ và mãnh tướng thứ tư của thiên hạ quyết chiến.