Từ Thế Tích điềm đạm cười nói:
-Vương Giáo Úy tối qua đã vất vả rồi, ta chỉ muốn hỏi lại tin của lệnh huynh như thế nào thôi.
-Mời tổng quản cứ hỏi, ty chức biết nhất định sẽ trả lời.
Từ Thế Tích gật gật đầu,
-Ta muốn biết, hôm qua sau khi lệnh huynh tới tìm Tề Vương, nghe nói Tề Vương không hề có động tĩnh gì, sau đó lệnh huynh còn có kế hoạch gì khác không?
Vương Tế khom người nói:
-Nghe gia huynh nói, tối qua Tề Vương vô cùng phẫn nộ, chỉ là cố kìm nén không để lộ ra thôi, gia huynh nói có lẽ là vì Tề Vương chưa nắm được toàn bộ binh quyền, nên còn chút kiêng kỵ, nhưng Tề Vương vốn dĩ đã muốn giết La Nghệ nhưng chưa có cớ, lần này y nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội.
Từ Thế Tích trầm tư trong giây lát, y nhất định phải tạo điều kiện, tuy không quá ép thành trì, nhưng vừa không quá lỏng tay, phải ở thế có thể thả có thể tóm, như vậy mới chiếm được thế thượng phong, mới đủ sức để gây nội chiến trong thành.
Nghĩ tới đây Từ Thế Tích cười nhạt:
-Lui binh khoảng tám dặm rồi cắm doanh trại!
Lệnh vừa ban xuống là được thực hiện ngay, quân Tùy chậm rãi lui binh, khi cách thành trì khoảng tám dặm thì cắm trại, khoảng cách tám dặm là khoảng cách lý tưởng, vừa nằm trong tầm mắt của lính canh gác thành, vừa đủ để uy hiếp địch, đồng thời nằm ngoài phạm vi phát động tấn công, khiến linh canh gác có chút yên tâm.
La Nghệ vẫn ở trong phủ của mình, mặc dù y nghe nói quân Tùy đã tới chân thành, nhưng y không muốn hỏi nhiều, dù sao binh quyền cũng đã giao lại cho Lý Nguyên Cát, y sợ rằng nếu hỏi nhiều sẽ đụng chạm tới Tề Vương, ở trong phủ, giữ im lặng mới là kế vẹn toàn.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, sắp đến buổi trưa, Tề vương Từ Thế Tích cử một tên tâm phúc tới.
-Khởi bẩm tổng quản, Tề Vương điện hạ mời tổng quan tới bàn bạc chiến sự.
La Nghệ gật đầu, không hề nghi ngờ gì. Y biết là quân Tùy đang đóng ở chân thành, chắc chắn sẽ khiến Tề Vương hoảng sợ. Tên Tề Vương ăn chơi trác táng số một trong thiện hạ, săn thú rừng, chơi gái, y là kẻ rất lành nghề, nhưng chỉ huy quân đội bảo vệ thành trì, y là cái rắm!
La Nghệ trong lòng vô cùng khinh thường, cũng khiến y dương dương tự đắc, bèn nói:
-Ta chuẩn bị đồ một chút sẽ tới ngay lập tức!
-Ty chức đi bẩm báo Tề Vương.
Người đưa thư đi trước, La Nghệ thay bộ áo giáp, xoay người lên ngựa, dẫn ba trăm thân binh chuẩn bị rời phủ, thì con trai y chạy tới nói:
-Hài nhi cũng đi theo cha.
Là Nghệ nghĩ, hiện giờ trong thành hỗn loạn, con trai đi cùng mình mới yên tâm, bèn gật đầu đồng ý,
-Được rồi! Con hãy theo cha.
Một đoàn người rời khỏi phủ tới quân nha, phủ của La Nghệ cách quân nha không xa cũng không gần, khoảng bốn đến năm dặm, vừa đi được nửa đường, lúc đó một người từ trong hẻm nhỏ lao tới,
-Tổng quản, xin hãy dừng bước!
La Nghệ nhận ra đó là Vương Kiến Thương Tào Tham Quân Sự, lập tức ghìm ngựa chiến lại, lẽ nào quân Tùy có tin gì gửi cho mình?
Vương Kiến thở hồng hộc tiến lên trước nói nhỏ:
-Tổng quản, tuyệt đối không được đi gặp Tề Vương.
-Tại sao?
La Nghệ chau mày, không hiểu hỏi lại.
Vương Kiến nói nhỏ,
-Sáng sớm nay, Tề Vương triệu ty chức đến hỏi về lương thảo, vũ khí, trong quân nha, ty chức thấy rất nhiều đao phủ đang tập hợp, tổng quản, cẩn thận vẫn hơn!
Lời nói của Vương kiến khiến La Nghệ giật mình, đương nhiên là y biết Vương Kiến tuy là người của quân Tùy, nhưng trong lúc này sẽ không lừa mình, chuyện đao phủ chắc chắn là có thật, chỉ có điều Tề Vương triệu tập đao phủ làm gì, lẽ nào để giết mình?
Lúc đó, Vương Kiến thấy một tên tâm phúc thị vệ của Tề Vương đang chạy tới, y vội nói:
-Tổng quản, ty chức chỉ nói đến đây thôi, tổng quản hãy bảo trọng!
Y quay người vội vàng rời đi.
Trong chốc lát, thị vệ của Tề Vương đã chạy đến, chắp tay cười nói:
-Việc quân cấp bách, điện hạ mời tổng quan gấp rút tới bàn bàn bạc.
Nếu như không có thị vệ của Tề Vương tới giục, có lẽ La nghệ không nghi ngờ gì, nhưng việc thị vệ của Tề Vương tới giục giống như vẽ rắn thêm chân vậy, khiến La Nghệ hiểu ngay, Tề Vương quả nhiên là mượn cớ bàn việc quân, thực chất là muốn giết mình, y rất căm hận nhưng vẻ mặt tươi cười nói:
-Ta có vật rất quan trọng nhưng quên mang theo, ta quay về lấy đã, xin hãy chuyển lời tới điện hạ, ta sẽ đến ngay.
Y quay đầu ngựa đi luôn, thị vệ của Tề Vương sốt ruột,
-La tổng quản có thể để thân binh về lấy, điện hạ đang rất sốt ruột rồi!
Lúc này La Nghệ đang hoang mang, lẽ nào lại chịu nghe lời thị vệ, y giục ngựa đi, không quay đâu lại nói:
-Ta cất rất kỹ, chỉ có ta mới biết, xin chuyển lời tới điện hạ, ta sẽ tới ngay.
Y giục ngựa chạy về phủ, thị vệ của Tề Vương cũng lo lắng, quay đầu ngựa chạy về bẩm báo. La Nghệ quay đầu lại thấy gã phi như bay, trong lòng chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa, vội nói với con trai La Tín:
-Con mau tới Đông thành tìm Triệu Dung tướng quân, cứ nói là Tề Vương muốn giết ta, mong ông ấy tới Bắc thành giúp ta.
La Tín quay đầu ngựa chạy về hướng Đông thành, La Nghệ không giám về phủ, đi thẳng tới Bắc thành, tướng canh cổng thành Võ Phong từng là thân binh của La Nghệ, Tề Vương Lý Nguyên Cát vẫn chưa kịp thay người. Lúc này, La Nghệ đã đến đường cùng, y không muốn chết, đành quyết một trận sống còn với Lý Nguyên Cát.
Trong phủ quân nha, Lý Nguyên Cát mặc áo giáp từ đầu tới chân, tay cầm giáo, ngồi đợi trong đại sảnh, chung quanh đại sảnh bố trí khoảng năm nghìn đao phủ, chỉ cần La Nghệ bước vào đại sảnh, là chắc chắn bị chém đến thịt nát xương tan.
Lý Nguyên Cát đợi mãi không thấy La Nghệ tới, nên cũng có chút lo lắng, đúng lúc đó, tên thị vệ mà y phái đi giúc La Nghệ vội vã trở về, lớn tiếng bẩm báo:
-Điện hạ! La nghệ đi được nửa đường bỗng dưng quay về rồi.
-Cái gì!
Lý Nguyên Cát đùng đùng đứng dậy, trong lòng vô cùng tức giận.
Lý Nguyên Cát nắm chặt mã giáo, nghiến răng kèn kẹt. La Nghệ đáng chết, sao y lại biết được chuyện này, ý định giết người không thể át trỗi dậy trong người Lý Nguyên Cát, y lớn tiếng ra lệnh:
-Truyền lệnh của ta, điều ba nghìn thiết vệ bao vây phủ của La Nghệ, bất luận già trẻ đều giết không tha!
-Điện hạ!
Phò tá Tiền Vinh vội vã chạy tới,
-Diện hạ xin hãy bình tĩnh, quân Tùy đang ở ngoài thành, bây giờ quân Đường mà xảy ra nội chiến sẽ rất nguy hiểm!
Lý Nguyên Cát giận dữ chĩa mã giáo vào gã,
-Đợi tới khi La Nghệ dâng thành đầu hàng, thì mới không nguy hiểm ư?
Tiền Vinh không nói được gì nữa, gã thầm thở dài một tiếng, cúi đầu, không dám nhiều lời, luận đúng sai, cân nhắc nặng nhẹ, gã đều không thể giải thích rõ ràng được, giết hay không giết thì La Nghệ y vẫn đầu hàng.
Quan trọng nhất là, ngay từ đầu Tề Vương đã có ý định giết La Nghệ, nay đã tìm được cớ giết người, y không thể bỏ lỡ, Tiền Vinh đành thuận theo ý của Tề Vương.
Lý Nguyên Cát cầm giáo ra khỏi nha môn, ba nghìn thiết vệ đã tập hợp đủ. Đây là ba nghìn tinh binh do y tuyển chọn từ đội quân canh giữ thành Hán Trung, đa số đều là binh sĩ mang tịch Quan Trung, hôm kia vừa mới thành lập, đội kỵ binh mặc đồng phục, do ba tên quan thị vệ đảm nhiệm thống lĩnh.
Ba nghìn kỵ binh tập hợp trên phố lớn đông nghìn nghịt, Lý Nguyên Cát xoay người lên ngựa, tay cầm giáo hét lớn:
-La Nghệ phản bội triều Đường, các huynh đệ hãy cùng ta giết tên phản tặc này.
Ba nghìn kỵ binh cùng xông lên, khí thế hào hùng, theo Lý Nguyên Cát tiến về phía phủ La Nghệ giết người.
Phủ của La Nghệ ở phía bắc, ngay cạnh doanh trại phía bắc, La Nghệ đã tập trung hàng nghìn binh sỹ, y vừa sai người gửi thư cho quân Tùy, vừa tập hợp quân đội.
La nghệ không hề có ý định kéo dài, y hiểu hơn ai hết, Lý Nguyên Cát muốn giết y, dù y có trăm cái miệng cũng không thể nào biện bạch được cho mình. Trong lúc nguy cấp này, Lý Uyên chỉ tin lời con trai, tuyệt đối sẽ không cho mình cơ hội giải thích, lúc đó ngoài việc đầu hàng quân Tùy y không còn lối thoát nào khác.
Cửa thành bắc đã mở ra, trên đầu thành treo đầy cờ trắng đầu hàng, trong thành chợt vang lên tiếng vó ngựa như tiếng trống trận, La Nghệ hét lớn:
-Chuẩn bị tiểu trận cung nỏ!
Hai nghìn tay cung xếp thành hàng, xếp đông nghịt trên đường, mà trên đầu thành cũng đã bố trí hàng nghìn dẫn binh, tiếng vó ngựa như tiếng sấm càng ngày càng gần. Lý Nguyên Cát dẫn ba nghìn thiết vệ tới cổng thành, y biết La Nghệ không ở trong phủ, mà đã đi cửa bắc, chiến mã quay đầu, như một trận sóng thần trào dâng tiến vào thành, cuồn cuộn tràn về công thành bắc.
La Nghệ lạnh lùng nhìn đội kỵ binh càng ngày càng gần, đã vào tầm bắn, y hô lớn,
-Bắn!
Hàng ngàn xạ thủ đồng loạt bắn, tên phóng ra như mưa bắn về phía đội kỵ binh, đội kỵ binh không thể nào né tránh được kêu la thảm thiết, trong nháy mắt ngã xuống chết hàng loạt. Thấy thi thể chết như ngả rạ. Lý Nguyên Cát đứng giữa đội quân, tay cầm tấm mác lớn, thuộc hạ chết nhiều khiến mắt y đỏ lên, điên cuồng gào thét:
-Xông lên, chém La Nghệ thành trăm mảnh!
Kỵ binh lại xông lên lần nữa, lúc đó, lại có hàng loạt mũi tên lao lên, kỵ binh đã có chuẩn bị, vội lấy mác ra chắn, lượng binh sỹ bị trúng tên giảm hẳn. La Nghệ thấy cung tên không thể ngăn chặn được kỵ binh, y bèn hạ lệnh,
-Trường thương binh bước ra khỏi hàng!
Ba nghìn lính trường thương tiến lên, giao đấu với kỵ binh, binh linh bắn tên vội chuyển sang cầm giáo bao vậy tứ phía, khiến hơn hai nghìn năm trăm kỵ binh bị bao vây ở giữa, hai cánh quân đường tạo thành gọng kìm kẹp giữa con đường nhỏ và hẹp tiến hành cuộc chém giết đẫm máu...
Lúc đó quân Tùy ở bên ngoài cách tám dặm, bàng quan chờ sự thay đổi trong thành Nam Trịnh, nhưng quân Tùy không hề hạ trại an trướng, cũng không giải tán nghỉ ngơi, mà toàn thân mặc áo giáp, xếp thành hàng ở nơi vắng vẻ chờ lệnh tấn công.
Từ Thế Tích có trực giác vô cùng nhạy cảm, mâu thuẫn kịch liệt giữa La Nghệ và Lý Nguyên Cát, sự chiến đấu quyết liệt giữa bọn họ sẽ không thể kéo dài qua đêm nay, giữa hai người tất sẽ xảy ra trận chiến quyết liệt một sống một chết.
Hành quân Tư Mã Diêu Tấn Đông đứng bên cạnh cười nói:
-Tông quản, ty chức thấy trận chiến giữa họ đã bắt đầu rồi, với tính cách vội vàng của Tề Vương, y sẽ không cho La Nghệ thời gian để giành lại binh quyền, nhất định sẽ coi việc tấn công trước làm lợi thế.
Từ Thế Tích cười một tiếng,
-Binh Giả nói, dùng người không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng, Lý Uyên đã không tin La Nghệ thì ngay từ đầu không nên giao cho y giữ trọng trách tổng quản Hán Trung, giờ đúng vào thời khắc quan trọng nhất lại ra lệnh cho con trai đoạt lại binh quyền, mối giận này La Nghệ sao có thể nuốt trôi?
-Ý của tổng quản là, Lý Nguyên Cát đoạt lại binh quyền là ý của Lý Uyên sao?
Từ Thế Tích gật đầu,
-Nếu không phải là ý của Lý Uyên thì Lý Nguyên Cát làm sao có thể lấy được Thượng phương bảo kiếm?
Diêu Tấn Đông cũng thở dài một tiếng,
-Vì thế điện hạ mới nói, thất bại của triều Đường kỳ thực là thất bại trong việc dùng người của Lý Uyên, câu này quả thật là không sai!
Đúng lúc đó, một tên binh sỹ vội chỉ vào đầu thành hô lớn:
-Tổng quản, đầu thành đã đổi cờ trắng rồi.
Từ Thế Tích cũng đã nhìn thấy, toàn thành đã đổi thành cờ trắng, khiến y vô cùng phấn chấn, y quay đầu lại hô lớn:
-Chuẩn bị xuất trận!
Binh sỹ quân Tùy trở nên xôn xao, tinh thần hừng hực, từng người một xoay tay, khởi động muốn thử sức. Lúc đó, một kỵ binh quân Tùy lao như bay tới, binh lính trinh sát quân Tùy chặn lại, sau khi kiểm tra bèn dẫn y tới gặp Từ Thế Tích, kỵ binh quân Tùy quỳ một gối xuống bẩm báo
-Tề Vương muốn giết La Nghệ tướng quân, hai quân đang xảy ra nội chiến trong thành, La Nghệ tướng quân nguyện đầu hàng quân Tùy, khẩn cầu quân Tùy chi viện.
Nói xong, kỵ binh quân Tùy trình lên một lá thư, chính là bút tích mà tối qua chính tay Từ Thế Tích đã viết cho La Nghệ, đây là tín vật tốt nhất, Từ Thế Tích nhận láy lá thư trầm ngâm trong giây lát, quay đầu lại ra lệnh!
-Thanh Vũ tướng quân có đó không?
Một đại tướng trả lời,
-Có mạt tướng!
-Tướng quân hãy dẫn năm nghìn kỵ binh tới thành bắc thăm dò tình hình, nếu đúng là trong thành xảy ra bạo loạn, thì ngay lập tức chiếm lĩnh thành bắc, đồng thời bẩm báo ngay cho ta!
-Ty chức tuân mệnh!
Đại tướng Thanh Vũ dẫn năm nghìn kỵ binh chạy như bay tới thành bắc, lúc đó, trong mắt Từ Thế Tích tràn đầy kỳ vọng, quả nhiên là thượng binh phạt mưu, cái kế phản gián này quả là hoàn hảo, tên Vương Kiến này đã lập công lớn rồi! Sau này sẽ tâu với điện hạ phong y làm Thái thú. ...
Trong thành vô cùng hỗn loạn, hơn bảy nghìn quân theo La Nghệ và gần mười nghìn quân theo Lý Nguyên Cát đang chiến đấu kịch liệt trong thành, thành đông và thành nam cũng chìm trong chiến loạn, binh sỹ nhân cơ hội này tràn vào đánh dân thường, cướp bóc của cải, cưỡng hiếp phụ nữ, trong thành vô cùng hỗn loạn.
Trong đó chiến loạn ở thành bắc là khốc liệt nhất, quân chi viện của mỗi bên đều xung trận chiến đấu, gần tám nghìn người chiến đấu hỗn loạn trong thành, tiếng hô giết vang trời, con phố lớn ở trong thành và những nơi rộng mênh mông chất đầy xác chết, máu chảy thành sông, hàng nghìn binh sỹ đã bị giết chết trong chiến loạn, ba nghìn quân thiết giáp đã bị chết hơn một nửa.
Lý Nguyên Cát mặc dù dũng mãnh khác thường, nhưng trong chiến loạn, y đã trúng liên tiếp hai mũi tên, trong đó có một mũi tên trúng đùi trái, khiến y suýt nữa ngã xuống ngựa. Đúng lúc đó, có một tên toàn thân đầy máu liều chết xông lên, lớn tiếng hô:
-Điện hạ! Quân Tùy ở ngoài thành đang đánh tiến vào.
Tin này khiến Lý Nguyên Cát vô cùng kinh ngạc, y quay đầu lại nhìn cổng thành bắc, thấy cổng thành bắc do La Nghệ khống chế đã mở ra, hàng trăm kỵ binh quân Tùy đã đánh vào thành, bọn họ và quân Đường hoàn toàn không giống nhau, khí thế nhanh mạnh đó, ý chí giết giặc mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi.
Lý Nguyên Cát đã cảm thấy tuyệt vọng, y vốn định nhanh chóng giết chết La Nghệ, chỉnh đốn lại quân đội, nhưng không ngờ, tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, chiến sự ngày càng kịch liệt, không! Không phải lỗi của y, là do La Nghệ đầu hàng quân Tùy gây ra kết cục này, y đang cố gắng hết sức cứu vãn tình thế, nhưng không thể thành công.
-Đi theo ta!
Lý Nguyên Cát hét lớn một tiếng, quay đầu ngựa chạy về phía tây, hơn một nghìn kỵ binh rối rít rời khỏi chiến trận, men theo đại lộ chạy trốn theo cửa phía tây. Trên đầu thành, La Nghệ đã giương cung tên, ngắm vào hậu tâm của Lý Nguyên Cát, buông dây cung, một mũi tên lao nhanh như chớp, trúng giưa lưng Lý Nguyên Cát, y ném trường sóc trong tay ra, ngã nhào xuống, thị vệ bên cạnh y cố gắng hết sức cứu y, liều chết chạy về thành tây, chạy trốn theo hướng bắc.
Nửa canh giờ sau, cùng với ban nghìn quân Tùy tiến đánh vào thành Nam Trịnh, nội chiến thành Nam Trịnh mới kết thúc. Trận nội chiến này diễn ra trong một canh giờ, chết khoảng hơn một vạn binh sỹ và dân thường, người bị thương thì đếm không xuể, máu tươi nhuộm đỏ toàn thành trì, xác chết khắp nơi, vô cùng thê thảm, thấy vậy Từ Thế Tích không kìm nổi thở dài một tiếng.
La Nghệ cũng toàn thân đầy máu, tiến lên trước quỳ một gối xuống, chắp tay lên cao nói:
-Tội thần La nghệ nguyện đầu hàng đại Tùy, nguyện làm trâu ngựa cho Đại Tùy.
Từ Thế Tích không xuống ngựa đỡ La Nghệ, trận nội chiến này hoàn toàn có thể tránh khỏi, nếu tối qua La Nghệ chịu đầu hàng thì những binh sỹ và dân thường này đã không phải bỏ mạng, La nghệ không thực sự muốn đầu hàng, mà bất đắc dĩ mới đầu hàng.
Nghĩ tới đây, Từ thế Tích hừ mạnh một tiếng, chĩa roi ngựa chỉ vào La Nghệ, thét ra lệnh,
Mười mấy tên binh sỹ quân Tùy như hổ báo bắt lấy La Nghệ, trói lại, La Nghệ hét lớn:
-Từ tướng quân, ta đã nge lời ngươi dâng thành đầu hàng, tại sao ngươi giết ta?
-Hừ! Ngươi không thực lòng muốn đầu hàng, mà là không còn cách nào khác mới mở thành đầu hàng, nếu ngươi sớm đầu hàng, thì liệu có nhiều binh sỹ và dân thường bị chết như vậy không?
La Nghệ bị mắng không nói được câu nào, cúi đầu xuống, lúc đó, Diêu Tấn Đông tiến lên phía trước xin tha cho y:
-Tổng quản, La tướng quân cũng không tự chủ được, ông ta đã chịu đầu hàng, đây cũng coi như là có công, lấy công chuộc tội, xin hãy tha mạng cho ông ta!
Các đại tướng quân đều tiến lên xin tha mạng cho y, lúc đó Từ Thế Tích mới lạnh lùng nói:
-Nể mặt mọi người, ta tha tội chết cho ngươi, hết lòng trung thành với triều đình, tất sẽ có tiền đồ, nếu ngươi giám cả gan ôm hận có ý đồ khác, ta sẽ lấy đầu ngươi!
Nói xong, Từ Thế Tích khoát tay,
-Cởi trói cho y!
Binh sĩ thả La Nghệ ra, trong lòng La Nghệ vừa hận vừa hối hận, hận là năm đó y đường đường là tổng quản U Châu, lại bị một tên vãn bối chỉ giáo, chút nữa mất mạng, lại hối hận nếu sớm biết có ngày hôm nay, thì năm đó y đã đầu hàng triều Tùy thì giờ đây y đã là tổng quản một phương rồi.
La Nghệ bất mãn, nhưng lại không giám thể hiện ra, đành cúi đầu nói:
-Đa tạ Từ tướng quân tha mạng!
Từ Thế Tích khoát tay, ra lệnh cho thuộc hạ:
-Trấn an dân chúng, không được quấy nhiễu dân lành, tất cả những tù binh cướp của cải của dân chúng, cưỡng hiếp dân nữ, đều chém hết!
-Tuân mệnh!
Các tướng lĩnh đều nhộn nhịp bắt tay vào việc, ở bên ngoài thành, Cao Tử Khai chiếm lĩnh các cửa ải, điều này có nghĩa là toàn bộ Hán Trung đều rơi vào tay quân Tùy.
Sự thất thế của Hán Trung, hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa Ba Thục và Quan Trung, cũng cắt đứt đường lui của triều Đường, thời cơ quyết chiến của Tùy Đường cũng dần dần thành thục, cùng với việc Hán Trung bị quân Tùy chiếm lĩnh, trận quyết chiến Tùy Đường cũng được chính thức mở màn.
Chiến sự Hán Trung kết thúc, có nghĩa là thời cơ quyết chiến giữa Tùy Đường đã chín muồi, đến tháng tư trời nắng ấm, tiết trời dễ chịu, chính là lúc thích hợp nhất bùng nổ chiến tranh.
Chiều hôm đó, ở Bán viên đường Tử vi các cung Tấn Dương, hơn ba mươi vị đại quan triều Tùy tập hợp lại, bàn bạc quyết sách trọng đại nhất trong vòng hai năm nay, mở ra đại chiến Tùy Đường.
Trong Bán viên đường tràn ngập bầu không khí vừa căng thẳng vừa hưng phấn, các đại thần đã đợi ngày này từ rất lâu rồi, miền nam đã thống nhất, chiếm lĩnh Hán Trung cắt đứt đường rút lui của quân Đường, hiện tại quân Đường chỉ còn lại mảnh đất Quan Trung, khiến cục diện trở nên rất khó khăn.
Phía trước Bán viên Đường, có bày một chiếc giá gỗ, trên giá gỗ treo một tấm bản đồ rất lớn, là bản đồ của Quan Trung và Quan Nội, Dương Nguyên Khánh đứng bên cạnh tấm bản đồ, phân tích cục diện trước mắt cho các cao quan ở đó.
- Hiện tại quân Tùy có hai trăm nghìn binh lực ở đường bắc Quan Nội, chủ yếu phân bố ở phía đông của quận Diên An, quận Thượng và phía tây quận Hội Ninh. Trận đại chiến Tùy Đường này, ta sẽ điều động thêm hai trăm nghìn đại quân, và thêm bốn mươi nghìn quân Tùy của Hán Trung, trên thực tế binh lực của chúng ta đã đạt ba trăm sáu mươi nghìn quân, đấu lại với quân Đường.