Trong giọng nói Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút bất mãn. Trong khoảng thời gian này, rất nhiều chuyện Tần vương cũng không bàn bạc cùng bọn họ. Ngày hôm qua, đại quân rút lui về huyện Thiểm, không ngờ, mới đi được hơn mười dặm thì nghe tin quân viện binh của Tề vương đến đại doanh. Thế nên đại quân lại quay về đại doanh Trường Uyên...
Sáng sớm hôm nay, cũng không có bất cứ dấu hiệu gì, Tần vương hạ lệnh rút lui khỏi Đồng Quan. Bây giờ, lại muốn dẫn quân đi tới trước Đồng Quan. Điều này đã khiến Trưởng Tôn Vô Kỵ gần như không thể nhịn thêm được nữa.
Phòng Huyền Linh ở bên cạnh cũng hiểu được suy nghĩ của Lý Thế Dân. Y muốn làm chủ Đồng Quan trước Lý Nguyên Cát. Ngược lại, điều này cũng rất khả thi.
Phòng Huyền Linh cười cười nói:
- Không sao, Dương Nguyên Khánh mặc dù đang thăm dò chúng ta, nhưng binh lực của hắn không đủ, tuyến phía tây viện quân chưa tới, thì sẽ không dám mạo hiểm truy kích chúng ta. Nếu điện hạ muốn đi tới Đồng Quan trước, thì cứ đi. Chúng thần sẽ dẫn đội quân chạy theo sau.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tới đây mới hiểu rõ, trong lòng y có chút bất đắc dĩ. Vốn y tưởng rằng việc tranh giành của Thái Tử và Tần vương sẽ không ảnh hưởng tới hoạt động quân sự triều Đường nhưng trên thực tế, việc này ảnh hưởng lại rất lớn.
Dương Nguyên Khánh chỉ có năm mươi ngàn quân, mà Tần vương thì có tám mươi ngàn quân. Hơn nữa, lại có thêm ba mươi ngàn quân mới. Quân Đường có tổng cộng một trăm mười ngàn quân. Nếu như đồng tâm hiệp lực, thì hoàn toàn có thể tập trung binh lực đánh bại Dương Nguyên Khánh. Nhưng hết lần này tới lần khác, trong nội bộ có những bất hòa như thế này, dẫn đến việc phải rút quân bất đắc dĩ.
Những kiểu phiền muộn nén ở trong lòng như thế này khiến Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ còn cách gật đầu:
- Chúc điện hạ đi đường thuận buồm xuôi gió, sớm làm chủ Đồng Quan.
Lý Thế Dân thấy hai người đều đồng ý, liền vui vẻ nói:
- Mọi việc tiếp theo phải làm phiền hai vị rồi!
Lý Thế Dân lập tức mang theo Uất Trì Cung, dẫn đầu năm nghìn kị binh tinh nhuệ chạy gấp về phía Đồng Quan. ...
Ngay sau khi đại quân Lý Thế Dân rời khỏi đại doanh huyện Trường Uyên khoảng hai canh giờ thì Dương Nguyên Khánh thống lĩnh đại đội cả người lẫn ngựa đã đến đại doanh trống không của quân Đường.
Lúc này, mấy trăm đại doanh của quân Đường đã bị Tạ Ánh Đăng dẫn năm nghìn kỵ binh quân Tùy từng bước chiếm lĩnh.
Đúng lúc quân Dương Nguyên Khánh đến được đại doanh quân Đường thì Tạ Ánh Đăng đã chờ ở cửa từ rất lâu rồi. Y liền bước lên phía trước thi lễ.
- Ty chức tham kiến tổng quản!
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, nhìn đại doanh rộng lớn này một lượt thật kĩ. Ngoại trừ lá cờ chiến là mang đi theo, còn lại hầu như không có gì thay đổi cả. Ngay cả trạm canh gác cũng như trước đây, đứng sừng sững hai bên trong đại doanh.
- Có bắt được tên lính nào không?
Dương Nguyên Khánh hỏi.
- Bẩm tổng quản, bắt được hơn một trăm binh sĩ, còn có một tên Thương Tào của quân Đường.
Tạ Ánh Đăng vung tay lên...
- Dẫn tới!
Tên lính của quân Tùy dẫn một viên quan lên phía trước. Người này ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, to béo ục ịch, mặc áo quan màu đỏ. Theo như vẻ bề ngoài thì không giống với một gã quan viên, ngược lại, giống với một người quản lí của cửa hàng.
Vẻ mặt y sợ hãi, bước tiến lên rồi quỳ xuống:
- Tiểu nhân Cung Ái Dân, làm chức Thương Tào. Cầu xin điện hạ tha mạng!
Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái, thản nhiên nói:
- Ngươi không phải sợ, ta sẽ không giết ngươi. Chỉ cần ngươi giúp người của ta đem số sổ sách chiếm được làm cho rõ ràng thì ta sẽ tha cho ngươi.
Thương Tào liên tục dập đầu:
- Đa tạ điện hạ. Tiểu nhân nhất định sẽ làm hết sức mình.
Khi Dương Nguyên Khánh và mọi người cùng đi vào đại doanh quân Đường, lều vải của đại doanh vẫn còn lưu lại một nửa. Trong trướng của binh sĩ mọi thứ hỗn độn, có thể thấy được không thể cầm những vật phẩm lớn. Dương Nguyên Khánh nhướng mày:
- Những doanh trướng này, vì sao quân Đường không mang đi theo?
Thương Tào của quân Đường vừa mới bắt tay vào làm đã vội vã khom người dưới Tòng Sự nói:
- Khởi bẩm điện hạ, chủ yếu là súc vật quân Đường không đủ để kéo. Quân lính thu thập khắp nơi, chỉ có hơn một ngàn súc vật. Ngay cả ngựa chiến cũng không vận chuyển được vật tư nhiều như vậy. Bốn ngàn quân trướng nhưng chỉ mang đi một nghìn tám trăm. Ngay cả binh sĩ cũng phải đeo vũ khí trên lưng.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Tới kho lương!
Đoàn người lại đi vòng tới nơi chứa lương thực. Ở phía bắc đại doanh, do mấy trăm cái lều vải tạo thành. Nơi này là kho lương của quân Đường. Ở trong mấy trăm lều, hắn thấy lương thực chồng chất như núi, đều chứa trong bao tải, xếp ngay ngắn gọn gàng.
Dương Nguyên Khánh trong lòng vô cùng vui mừng. Quả nhiên đúng như hắn dự liệu, quân Đường không thể mang theo lương thực, cũng không phá hủy những lương thực này. Việc này khiến đầu óc hắn thấy thoải mái hơn một chút.
Tạ Tư Lễ kiểm tra những cái lều lớn một cách tỉ mỉ. Hắn có chút hiếu kỳ, liền hỏi:
- Ta thấy những lương thực này hình như không mang theo một chút nào, vì sao lại thế?
Tòng Sự cười khổ một tiếng nói:
- Thật sự là không có cách nào mang đi được. Toàn bộ súc vật kéo xe ngựa đều mang đầy vũ khí, tiền bạc và lều vải. Ngay cả vải lều cũng còn lại phân nửa, thì nói gì tới mang theo lương thực. Tuy nhiên, toàn bộ vũ khí và tiền đều mang đi hết.
- Chuyện này có chút bất thường!
Tạ Tư Lễ lẩm bẩm:
- Vũ khí và tiền bạc thì muốn mang đi, lương thực lại không muốn. Lẽ nào đối với quân Đường mà nói, lương thực không quan trọng sao?
Dương Nguyên Khánh cười cười nói:
- Chuyện này rất bình thường. Chỉ có vũ khí, tiền bạc, mới có thể tiếp tục chiêu mộ tân binh. Về phần lương thực, ta nghĩ Quan Trung hẳn là còn có không ít tồn lương, cho nên sẽ không cần lương thực lắm.
Dương Nguyên Khánh lại hỏi Tòng Sự:
- Trong quân doanh tổng cộng còn bao nhiêu lương thảo?
- Bẩm điện hạ, còn khoảng hai trăm ba mươi ngàn thạch lương thực. Cỏ khô là năm trăm ngàn bó.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, nói với Tạ Tư Lễ:
- Kiểm kê vật tư thì giao cho ngươi, từng việc đều phải ghi sổ sách, sau cùng thì báo cáo từng phần cho ta.
- Ty chức tuân mệnh! ...
Thế lực đội quân Thái Tử Lý Kiến Thành lệ thuộc chủ yếu ở Quan Đông, cũng chính là phía đông Quan Trung. Bao gồm chủ yếu cả kho thóc Quảng Thông, cả Tân Quan và Đồng Quan. Đội quân ước chừng khoảng ba mươi ngàn người.
Trong đó Đồng Quan là thế lực quan trọng của Thái Tử. Cửa ngõ phía đông ở Quan Trung đối với Đại Đường có vị trí chiến lược cực kì quan trọng, đều giống nhau ở chỗ do vị quan lớn tam phẩm đến trấn thủ.
Hiện nay đại soái trấn thủ Đồng Quan chính là La Nghệ từ U Châu về đầu hàng triều Đường. Sau khi La Nghệ quay trở về triều Đường được phong làm Hữu võ vệ đại tướng quân, tước vị được phong là Yến Quốc công, quan cao tước trọng. Lý Uyên cũng không bạc đãi y, nhưng điều này cũng chỉ là cách đối đãi bề ngoài của thiên kim triều Đường.
Trên thực tế, bất kể là chức quan cũng tốt, tước cũng tốt, nhưng đều chỉ là chức quan nhàn rồi. Y không có chuyện gì phải làm, thuộc hạ cũng chẳng có lấy một binh một tốt. Cả ngày cũng chỉ đi loanh quanh Trường An.
Nhưng Thái Tử Lý Kiến Thành lại thấy khả năng cầm binh ẩn trong tư cách và sự từng trải của La Nghệ. Đối với Lý Kiến Thành mà nói, hiện tại y thiếu nhất là người có tư cách, kinh nghiệm như vậy làm chủ tướng.
Chính Thái Tử đã ra sức đề cử, nên La Nghệ được làm đại soái Đồng Quan, nắm trong tay mười ngàn quân coi giữ Đồng Quan. La Nghệ bởi vậy cũng trở thành tâm phúc của Lý Kiến Thành, cùng với Thịnh Ngạn Sư, trở thành những trợ thủ phụ tá đắc lực cho Thái Tử.
Trên đầu tường thành của Đồng Quan, trời chiều vàng rực đã dần dần biến mất. Ráng chiều pha hồng của bầu trời đã tối sầm lại, uốn lượn quanh núi rừng thành một màu đen đậm đặc. Màn đêm bắt đầu phủ xuống, mang theo ánh chiều tà của mặt trời. Cuối cùng sự lộng lẫy của buổi chiều cũng chìm vào bóng đêm.
Trên người La Nghệ mặc áo giáp sắt, tay cầm chuôi kiếm, đứng ở trên đầu tường thành nhìn chăm chú vào con đường nhỏ quanh co trong núi ở phía xa. Con đường ấy mờ dần trong bóng tối. Trong ánh mắt y tràn đầy vẻ lo lắng.
Đứa con trưởng La Thành đứng một bên có thể cảm nhận được sự lo lắng của cha mình, liền quan tâm hỏi thăm:
- Phụ thân trầm mặc đã một ngày đêm, có phải xảy ra chuyện gì không?
Một lát, La Nghệ cúi đầu thở dài nói:
- Nếu Trung Nguyên thua, Tần vương và Thái Tử sẽ tranh đấu càng kịch liệt. Chúng ta cũng không thể tránh né và sẽ bị cuốn vào.
- Phụ thân, hài nhi không hiểu, vì sao Trung Nguyên thất bại, bọn họ lại lại tranh đấu quyết liệt hơn? Hài nhi nghĩ lúc này, bọn họ hẳn là phải đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua cửa ải khó khăn mới đúng.
La Nghệ lắc đầu:
- Đáng tiếc ngôi vị hoàng đế chỉ có một. Bọn họ không tranh giành làm sao được? Vốn việc này không có quan hệ với Tần vương, nhưng thái độ Thánh Thượng hết lần này tới lần khác không rõ ràng, trao cho ông ta hi vọng. Hiện tại, quân quyền chủ yếu ở trong tay ông ta, lại muốn đoạn tuyệt hi vọng của ông ta, chỉ sợ sẽ không dễ như thế.
Dừng lại một chút, La Nghệ lại nói:
- Lần này, cuộc chiến với Trung Nguyên đã đánh vỡ sự cân đối vốn có. Đoán chừng thế lực của Tần vương nắm giữ thất bại nặng nề, liệu y có từ bỏ ý đồ. Tất nhiên, thế lực quân đội của y sẽ gây chiến. Thái Tử cũng đoán được ý đồ của y, mới thuyết phục Thánh Thượng bắt Tề vương quay về huyện Thiểm tiếp quản ba mươi ngàn tân quân, chính là vì phòng y nhân cơ hội đoạt quân quyền.