Chương 286: Hai canh

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:11

Nửa canh giờ sau, lưu dân bắt đầu lục đục nối đuôi nhau rời khỏi Chợ Bắc, người già cùng trẻ em đi ở phía trước. Phần lớn đều vác bao gạo ở sau lưng, run rẩy rời khỏi Chợ Bắc dưới cái nhìn chằm chằm như hổ rình mồi của mười ngàn sĩ binh. Mấy chục nha dịch huyện Lạc Dương dẫn bọn họ tiến về phía cửa Đông. Dương Nguyên Khánh ngồi trên tuấn mã thượng hạng, thản nhiên nhìn từng đoàn lưu dân rời khỏi Chợ Bắc, dìu già dắt trẻ mà đi về phía đông. Có điều hắn phát hiện đám lưu dân này quả thực không mang theo vật gì khác ngoại trừ lương thực. Điều này khiến hắn không khỏi bội phục uy tín của Địch Nhượng, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã có thể khiến cho mấy trăm ngàn lưu dân nghe theo ý kiến của y, đây không phải là chuyện mà người thường có thể làm được. - Tướng quân, ngài tìm ta có việc gì sao? Dương Đại Lang tiến lên thi lễ hỏi. Dương Nguyên Khánh nghiêng người nói thầm mấy câu vào bên tai y, Dương Đại Lang gật đầu nói: - Ty chức hiểu rồi! Y dẫn theo vài huynh đệ nhanh chóng rời đi, khuất dạng trong màn đêm u tối. Vài tên sĩ binh dẫn theo Thiếu doãn Thôi Bá Túc của Kinh Triệu cùng Huyện lệnh Lạc Dương Vương Thuận Chi vội vàng tiến đến, hai người khom lưng thi lễ nói: - Tham kiến Dương tướng quân! - Hai vị sứ quân, muộn thế này còn tìm đến hai vị, quả thực rất có lỗi! Thôi Bá Túc và Vương Thuận Chi lộ vẻ xấu hổ. Bạo loạn ở Chợ Bắc vốn thuộc về trách nhiệm của họ, hiện giờ mọi việc đã được xử lý ổn thỏa thì họ mới đến đây. Luận về phẩm hàm, chức vụ hiện tại của Dương Nguyên Khánh cũng giống như Thôi Bá Túc, nhưng thân phận của y lại là khâm sai, địa vị không hề giống nhau. Hơn nữa kinh thành không ngừng rối loạn, bọn họ đều có trách nhiệm, nếu Dương Nguyên Khánh lấy Thượng Phương bảo kiếm chém đầu họ thì họ cũng không thể nói gì hơn. Nghĩ đến Thượng Phương kiếm, trong lòng bọn họ đều cảm thấy có phần thấp thỏm bất an, nghe nói Dương Nguyên Khánh vừa mới chém đầu Hữu nội suất tướng quân Tần Hạo. Thôi Bá Túc cười khổ nói: - Nhà của ty chức nằm ở phía nam Lạc Thủy, mãi tới canh hai mới biết Chợ Bắc có chuyện. Ty chức lại vội đến phủ Tề vương, có người nói Tề vương đã tới Chợ Bắc rồi nên mới đến đây. Không ngờ bạo loạn đã được bình định, ty chức thật lấy làm hổ thẹn! Thôi Bá Túc mỗi câu mỗi xưng ty chức khiến Dương Nguyên Khánh có chút ngượng ngùng, hắn chỉ vào tửu quán Lão Lâm Ký cười nói: - Hai vị, mời đến tửu quán nói chuyện. Hắn có thể bình định bạo loạn, nhưng nếu muốn trấn an lưu dân, ổn định giá cả lương thực thì phải nhờ đến quan địa phương. Vì vậy Dương Nguyên Khánh rất khách khí, mời hai người bọn họ vào trong tửu quán. Dương Nguyên Khánh vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề: - Hai vị sứ quân, thứ cho Nguyên Khánh nói thẳng. Lần này xử lý bạo loạn của lưu dân bất lực, thậm chí có thể nói là không được việc, khiến Thánh thượng rất tức giận. Tuy ngài ấy tạm thời không nhắc đến hai vị, song hy vọng hai vị hiểu rõ Thánh thượng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Vương Thuận Chi thở dài: - Chúng tôi hiểu rõ, nhưng chẳng hay tướng quân có biết chúng tôi cũng có chỗ khó xử? - Ta bằng lòng lắng nghe! - Thực ra không khó để xử lý chuyện của lưu dân, mấu chốt là phải trấn an bọn họ, tế trợ cơm cháo, sắp xếp chỗ ở cho họ, có như vậy bọn họ mới không náo loạn. Phải làm tốt từ khi mới bắt đầu, từ khi lưu dân mới xuất hiện thì nên bố trí ổn định cho họ ở ngoài thành. Nếu có thể làm tốt như vậy thì sẽ không hề phát sinh sự kiện ở Phong Đô, càng không có chuyện cướp lương ở Chợ Bắc vào đêm nay. Dương Nguyên Khánh nghe bọn họ nói rất rõ ràng, đều nói đến điểm mấu chốt, song vì làm không được việc nên hắn lấy làm kỳ lạ hỏi: - Nếu đã nghĩ đến như vậy thì tại sao lại không y thế mà làm? - Điều quan trọng chính là trong tay Vương Huyện lệnh không có lương thực và vật tư! Thôi Bá Túc cũng thở dài một tiếng: - Huyện lệnh không có quyền mở kho lương cứu trợ thiên tai, phải chờ quyết định từ phủ Kinh Triệu, nhưng phủ Kinh Triệu lại phải chờ phê chuẩn của quan doãn Kinh Triệu. Quan doãn Kinh Triệu chính là Tề Vương điện hạ, chúng tôi đã thỉnh cầu mấy lần nhưng đều bị ngài ấy ngăn cản, không chịu phê chuẩn. Vì vậy không thể tiến hành cứu trợ thiên tai, trơ mắt nhìn bạo loạn phát sinh từng ngày mà không làm được gì. Nếu như thế mà bị trách tội cách chức, chúng tôi cũng không thể nói gì hơn. Dương Nguyên Khánh cũng đoán được chuyện này là trách nhiệm của Tề vương Dương Giản, có điều hắn vẫn nghĩ không thông. Dương Giản rõ ràng đã biết xử trí bất lực, y lại gánh vác trách nhiệm lớn nhất, trên thực tế y cũng chịu tổn thất nhiều nhất. Mất đi sự tin cậy của Hoàng đế, từ đó cũng vuột mất cơ hội dòm ngó chiếc ghế ở Đông cung, hậu quả thê thảm đến thế thì tại sao y lại làm vậy. Thậm chí y không cần phải làm gì, y chỉ cần giao lại quyền lực cho thủ hạ, thủ hạ tự nhiên sẽ xử lý tốt. Cứ như thế, dù cho Thánh thượng có truy cứu thì y cũng có thể đùn đẩy trách nhiệm cho thủ hạ, nhưng y thà làm lớn chuyện chứ không hề làm vậy. Điều này khiến Dương Nguyên Khánh nghĩ thế nào cũng không ra. Nhưng hiện tại hắn cũng không nghĩ nhiều, quan trọng là hắn không thể dẫm lên vết xe đổ của Tề vương. Hắn cười nói với hai người đó: - Chúng ta đừng nhắc đến chuyện trước đây nữa, chỉ cần chúng ta có thể xử lý tốt chuyện về sau là được. Ta có thể thay hai vị thỉnh cầu với Thánh thượng, chí ít nên để Thánh thượng biết được ngọn nguồn sự việc. Hai vị sứ quân nghĩ sao? Thôi Bá Túc và Vương Thuận Chi nhìn nhau, tinh thần của hai người đều chấn động. Bọn họ hiểu rõ Thánh thượng sẽ không xử phạt con trai của mình mà sẽ đem bọn họ ra chịu tội thay. Nếu Dương Nguyên Khánh chịu tích cực cứu tế, giải quyết vấn đề lưu dân ổn thỏa. Như vậy ít ra có thể bảo vệ danh tiếng của bọn họ, còn Thánh thượng cũng chỉ có thể trách phạt nhẹ bọn họ mà thôi. Thôi Bá Túc và Vương Thuận Chi cùng đứng dậy thi lễ nói: - Chúng tôi tình nguyện toàn lực phối hợp với tướng quân! - Mời ngồi! Hai vị, mời ngồi! Dương Nguyên Khánh vội vàng cười nói mời bọn họ ngồi xuống, hắn lại hỏi tiếp: - Hai vị có kiến nghị gì để xử lý vấn đề lưu dân sau này không? Thôi Bá Túc trầm ngâm một lúc rồi nói: - Ta cảm thấy mấu chốt không phải là lương thực. Trước mắt ý của Thánh thượng là cố gắng không mở kho quan, để cho phú hộ trong nhân gian tham gia tế trợ lưu dân. Cách nghĩ này rất hay, song không được thực tế cho lắm. - Tại sao? - Bởi vì ý chỉ của Thánh thượng là muốn các phú hộ lượng sức mà làm, không ủng hộ cũng không trách phạt, thậm chí còn để bọn họ tự nguyện tế trợ. Cứ như vậy, phần lớn phú hộ sẽ không nguyện ý đem lương thực ra cứu tế. Chúng tôi đã hỏi qua hơn một trăm nhà, ai cũng nói gia cảnh khó khăn nên không thể đưa lương thực ra. Phương án này cũng không có tác dụng gì. Dương Nguyên Khánh trầm tư một lúc rồi hỏi: - Đám người này số lượng là bao nhiêu, trong huyện có danh sách của h͠không? Vương Thuận Chi vội vàng gật đầu: - Có chứ, ước chừng hơn sáu ngàn hộ! - Tốt lắm, Vương Huyện lệnh giao danh sách cho ta, ta sẽ gửi thiệp mời cho họ. Ngày kia, ta sẽ mượn sân của Quốc Tử Giám tổ chức tiệc mời bọn họ. Thôi Bá Túc và Vương Thuận Chi đều kinh ngạc: - Tướng quân, không thể dùng bạo lực ép buộc! Dương Nguyên Khánh vuốt cằm mỉm cười: - Hai vị sứ quân nghĩ đi đâu rồi, Dương Nguyên Khánh ta là người ưa dùng bạo lực hay sao? Ta sẽ thuyết phục bọn họ, lấy lý lẽ khuất phục mọi người. Hai người Thôi Bá Túc đều nghĩ bụng: "Nếu ngươi không là loại người đó thì còn ai vào đây nữa?" Dương Nguyên Khánh cho Địch Nhượng thời gian là hai canh giờ, Địch Nhượng cũng biết mình sẽ gặp nguy hiểm. Tuy pháp luật không trách số đông, song việc bắt thủ lĩnh như y lại rất bình thường. Y chen lẫn vào đoàn người cuối cùng rời khỏi Chợ Bắc. Y không dám đến nơi đặt doanh trại. Vừa ra khỏi thành, y gấp gáp chạy dọc theo con kênh vận chuyển lương thực. Địch Nhượng không có ngựa, y chỉ cắm đầu chạy trốn về phía đông trong màn đêm u tối. Bốn bề im lặng không một bóng người. Dưới ánh trăng chiếu rọi, những cành liễu thon dài của một cây liễu già dường như đang múa những điệu vũ mê loạn, khiến người khác cực kỳ khiếp đảm. Địch Nhượng không có tâm trạng ngắm nhìn, y chỉ nghĩ làm sao có thể thoát khỏi phạm vi khống chế của Dương Nguyên Khánh. Lúc này, một trận vó ngựa dồn dập kéo đến, y lấy làm kinh ngạc, trốn sau một gốc liễu to lớn. Đường lớn cũng không xa, chỉ cách đây có vài chục bước. Dưới ánh trăng, y chỉ thấy một đội kỵ binh phóng đến nhanh như chớp, vừa chạy vừa phóng tầm mắt về tứ phía. Chắc chắn là người đến bắt y – Địch Nhượng âm thầm kinh ngạc. Hiện giờ chỉ mới qua một canh giờ, Dương Nguyên Khánh lại lật lọng sao? Theo đường bộ xem chừng không thể trốn thoát. Ánh mắt của y dừng lại ở con kênh, y mơ hồ nghe thấy tiếng mái chèo khua nước. Dần dần, phần mui màu đen của một chiếc thuyền phẳng đáy xuất hiện trong tầm mắt của y, người chèo thuyền hình như là một ông lão. Y lại quan sát thêm một lúc, đây chỉ là một con thuyền nhỏ thông thường, không có gì khác lạ. - Ông lão, xin hãy qua đây! Ông lão chậm rãi cập thuyền vào bờ: - Vị tráng sĩ này gọi lão phải không? - Hãy chở ta một chuyến, ta sẽ đưa lão hai mươi xâu tiền! - Lão không cần tiền của ngươi, cho ngươi đi nhờ đường thủy dài mười mấy dặm cũng không sao mà, mời tráng sĩ lên thuyền! Địch Nhượng phi thân nhảy xuống thuyền, chưa kịp đứng vững đã thấy có hai người bước ra từ trong khoang thuyền nhìn y cười lạnh lùng, hình như có chút quen mắt. Địch Nhượng chợt nhớ ra, đây không phải là hai người ở bên cạnh Dương Nguyên Khánh khi hắn đến đàm phán hay sao? Y muốn nhảy xuống sông nhưng đã muộn rồi. Một tấm lưới lớn úp lên đỉnh đầu y, trói y lại thật chặt. Hai tay Địch Nhượng bị trói sau lưng, đôi mắt bị bịt bằng một miếng vải đen. Dương Đại Lang cùng Dương Tam Lang đẩy y vào một căn phòng. Miếng vải được tháo xuống, y lấy tay che mắt lại theo bản năng, ánh đèn sáng ngời trước mắt đâm vào khiến y không thể mở mắt ra. Y dần dần thích ứng với ánh sáng. Căn phòng nhỏ trống trải này chỉ có một chiếc bàn con, một người ngồi sau chiếc bàn ấy – chính là Dương Nguyên Khánh vừa mới đàm phán với y cách đây không lâu. - Là ngươi! Địch Nhượng căm tức nhìn Dương Nguyên Khánh: - Đã tới thời hạn hai canh giờ rồi sao? - Không có, vẫn còn nửa canh giờ. Dương Nguyên Khánh cười nói với Dương Đại Lang: - Cởi dây trói ra đi! Dương Đại Lang dùng thanh đoản đao sừng trâu cắt đứt dây thừng đang trói chặt cổ tay Địch Nhượng, y nhẹ nhàng cử động cổ tay bị trói chặt đến mức tê dại vì ứ máu. Địch Nhượng lạnh lùng quan sát Dương Nguyên Khánh – con người trước sau bất nhất này, lại thầm nghĩ trong lòng sẽ bắt Dương Nguyên Khánh làm con tin. Dương Nguyên Khánh mập mờ hiểu được ý của y liền cười thản nhiên: - Ngươi cho rằng bản thân xứng đáng làm đối thủ của ta? - Nhưng ngươi đã đáp ứng cho ta hai canh giờ! Địch Nhượng trầm giọng nói. - Ta đáp ứng bảo toàn tính mạng của ngươi trong hai canh giờ. Hiện tại ta có giết ngươi sao? - Ngươi! Địch Nhượng chợt hiểu ra mình đã bị lừa. Nguyên Khánh chỉ đáp ứng không giết y trong hai canh giờ, không có nghĩa là trong hai canh giờ sẽ không bắt y. Có thể nói, sau hai canh giờ hắn có thể tùy ý giết mình. Nhưng nếu hắn muốn làm thế thì tại sao lại cởi trói cho mình? Địch Nhượng nhất thời có chút hồ đồ liền hỏi: - Vậy ngươi muốn gì? Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười: - Ta không muốn giết ngươi, chỉ muốn làm quen với ngươi, mời ngươi uống một chén rượu, kết giao bằng hữu. Nói không chừng tương lai sẽ có một ngày chúng ta lại đạt được một ký kết ngầm nào đó nhờ vào giao tình đêm nay. Dương Nguyên Khánh khoát tay: - Địch huynh, mời ngồi!