Trước họ là năm trăm kỵ binh mở đường, rồi đến đoàn nhạc, sau cùng mới là hai trăm tiến sĩ cưỡi ngựa theo sau, mỗi con ngựa đều có một người dẫn hướng để tránh làm cho ngựa hoảng sợ. Đoàn tiến sĩ nối đuôi nhau đi đến, xung quanh dân chúng tung hô, chúc tụng, khiến các sĩ tử vui sướng đến độ mắt ánh hào quang, vinh quang này cả đời họ khó mà quên được.
Lý Thần Thông cưỡi ngựa chậm rãi đi bên ngoài dòng người, trong lòng thầm khâm phục vạn phần. Trong lúc triều Đường đang tranh luận kịch liệt xem có nên tiến hành khoa cử hay không thì Bắc Triều đã nhanh chóng thực hiện, dùng vinh quang, tôn trọng để lung lạc lòng người đọc sách.
Ở Trường An, trước khi ông đi thì toàn bộ vua dân trên dưới thảo luận nhiều nhất về cuộc đại diễu hành của sĩ tử ở Thái Nguyên, trong giọng điệu nhiều người còn có vẻ vui mừng khi người gặp họa, tựa như Thái Nguyên đã gặp phải áp chế nghiêm trọng. Nhưng thực tế, người bắc Tùy sớm quên đi cảm giác không vui mà cuộc diễu hành mang đến, hiện tại chỉ có vinh quang và tự hào của người đọc sách. Bấy giờ, một nguy cơ sâu sắc trỗi dậy trong lòng Lý Thần Thông, triều Đường đã lạc hậu rồi, còn bắc Tùy không chỉ thắng lợi về mặt quân sự mà mọi mặt khác đều phát triển nhanh chóng.
Lý Thần Thông nghĩ đến trên đường lên phía bắc thấy nhân dân an cư lạc nghiệp, quan phủ lo tổ chức dân chúng xây dựng thủy lợi, lại có nhiều trai tráng làm ruộng mà không phải tham gia quân đội. Bắc Tùy dùng kế sách tinh binh làm dân giàu, dùng lực lượng trai tráng để lo sản xuất chứ không dùng cho chiến tranh, làm như vậy, khi chiến tranh trường kỳ xảy ra thì có thể ứng phó tiêu hao. .
Đoàn người đi xuyên qua thành Thái Nguyên, ra đến cửa bắc, rồi tiếp tục thẳng tiến cung Tấn Dương, hai bên đường dân chúng vây kín chờ đợi, đường đi được trải thảm đỏ cho đến tận trong cung. Khi Lý Thần Thông từ thành đi ra, dân chúng tưởng là tiến sĩ liền tung hô, chúc tụng, khiến Lý Thần Thông cực kỳ khó xử, ông ta đành kiên trì lách sang đường nhỏ mà đi.
Dân chúng đang chờ đón tân khoa tiến sĩ, nếu biết ông ta là sứ giả triều Đường, thì thứ ông ta nhận được chắc chắn không phải là tiếng hoan hô kia, mà là trứng thối, đá, về điểm này, ông ta tự hiểu.
Lý Thần Thông tới trước cổng lớn cung Tấn Dương, ở đó, hai vị lão thần Tô Uy và Bùi Củ đã chờ sẵn. Lý Thần Thông đều biết hai vị này, năm xưa Bùi Củ chính là Tể tướng triều Tùy, còn Tô Uy là nguyên lão sáng lập Đại Tùy. Hai nhân vật quan trọng ra nghênh đón khiến ông ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Lý Thần Thông cảm thấy mình không còn là một Hoài An Vương thanh cao, ông ta liền xuống ngựa, bước nhanh về phía trước, khom người chào:
- Lý Thần Thông tham kiến hai vị lão tướng quốc.
Tô Uy híp mắt cười:
- Vương gia là khách quý bắc Tùy, trên đường đi chúng tôi còn nhiều sơ suất, mong vương gia thứ lỗi.
- Ta đi đường rất thuận lợi, được hộ vệ rất cẩn thận, lão tướng quốc đã quá lời.
Đứng bên cạnh đó, Bùi Củ cũng cười nói:
- Đáng nhẽ nên để Vương gia nghỉ ngơi vài ngày cho lại sức, nhưng ta đoán vương gia cũng đang rất sốt ruột, vậy chúng ta nói vài chuyện đơn giản trước.
- Đúng vậy, ta cũng muốn bàn chuyện trước, nghỉ ngơi không vội.
- Vậy thì mời ngài!
- Hai vị lão tướng quốc, mời!
Lý Thần Thông đi theo Tô Uy và Bùi Củ vào trong cung, qua Tử Vi các, chỗ này thật rộng, tường cao mười trượng. Ông ta còn nhớ, trước đây nơi này vốn gọi là Tê Phượng các, nơi tập trung quyền hành cao nhất của vương triều bắc Tùy, Dương Nguyên Khánh cũng xử lý việc triều chính ở nơi này, không biết hắn có thấy mình hay không?
Lý Thần Thông trong lòng không yên, khi đi vào Tử Vi các, ông ta gặp Đỗ Như Hối cùng Thôi Quân Tố ra đón, Tô Uy và Bùi Củ thì không vào trong, ông ta cảm thấy có chút kỳ quái, thấy thế, Đỗ Như Hối liền nói:
- Thật thất lễ, hôm nay là ngày các tiến sĩ vào triều lãnh chức, cần phải cử hành nhiều nghi thức long trọng, vì thế Tô Úy và Bùi Củ cần đến đó chủ trì nghi thức, Vương tướng quốc cũng bận ở đó huấn dạy tân quan, cho nên bây giờ chỉ có ta cùng Thôi tướng quốc và điện hạ đây nói chuyện.
Thôi Quân Tố nói:
- Dương tổng quản mấy ngày nay công việc bề bộn, không những chuyện quân sự mà cả chuyện khoa thi cử lần này, ngày mai ngài ấy mới có thể tiếp chuyện với điện hạ được.
Lý Thần Thông hiểu rõ, thực tế Dương Nguyên Khánh để cho Đỗ Như Hối cùng một số người khác tiếp chuyện mình trước, sau đó nếu sơ đàm tiến triển tốt thì hắn sẽ đích thân ra mặt, đây cũng là một chuyện bình thường, ông không lấy làm kỳ lạ.
- Vậy thì phiền Đỗ tướng quốc và Thôi tướng quốc rồi.
Lý Thần Thông được mời vào phòng nghị sự, đây là nơi cao nhất ở Tử Vi các, qua cửa sổ có thể thấy rõ cửa bắc thành Thái Nguyên. Bấy giờ ông ta thấy có hai trăm tiến sĩ đang từ trong thành đi ra, từ từ tới cung Tấn Dương, trước cửa cung có trải thảm và dựng nên một đài cao. Ở đó, Tô Uy và Bùi Củ cùng hơn trăm quan viên khác đã đợi sẵn, trên đài cao, ông ta còn nhìn thấy cả Dương Nguyên Khánh, Đỗ Như Hối cười, giải thích:
- Hôm nay tổng quản đích thân đội mũ cho các tiến sĩ, sau đó, ba người đầu bảng còn phải vẽ chân dg ở Văn học quán, rồi cử hành đại tiệc, lúc đó Thánh thượng sẽ tiếp kiến bọn họ. Nghi lễ rất rườm rà, vì thế mai họ sẽ được nghỉ ngơi một ngày, sau đó mới đến bộ Lại nhậm chức.
Ngay lúc đó, Dương Sư Đạo, Ngụy Trưng và Trương Thuật cùng đi vào Nghị sự đường. Dương Sư Đạo đảm nhiệm việc đàm phán, nếu không vào triều làm Tể tướng, song đã là nhân vật hết sức quan trọng. Ngụy Trưng thì lo phần ghi chép, Trương Thuật thì giám sát, đây đích thực là một hội đàm chính thức.
Lý Thần Thông ngồi xuống, có một số nô tì đóng cửa lại, rồi lập tức lui xuống, bên trong nghị sự đường trở nên vô cùng im lặng.
Đỗ Như Hối đứng lên nghiêm nghị nói:
- Chúng tôi đã xem qua bức thưdo Đế Tôn triều Đường gửi tới, thư có đề cập đến việc chấm dứt hận thù, hai bên cùng đàm phán giảng hòa. Về vấn đề này, Bắc Tùy hoàn toàn đồng ý, nhưng có một số chuyện cần phải chứng thực, cho nên hai bên cùng ngồi lại từ từ đàm phán, hy vọng trước cuối năm có thể đạt được phương án hòa giải hoàn chỉnh. ...
Một canh giờ sau, Đỗ Như Hối vào quan phòng của Dương Nguyên Khánh, lúc này lễ mừng tân tiến sĩ đã chấm dứt, hai trăm tiến sĩ đã đến điện Văn Xương tham gia tiệc rượu, Dương Nguyên Khánh thì về quan phòng của mình.
So với nghi lễ đón tiến sĩ, hắn xem trọng cuộc phỏng vấn bí mật của Lý Thần Thông hơn. Chiều hôm qua, hắn mới nhận được thư của Lý Uyên, trong thư biểu đạt hy vọng hai bên giảng hòa.
Dương Nguyên Khánh cũng đang chờ đợi một kết quả như vậy, bởi bắc Tùy nhất định không nuốt nổi triều Đường, mà triều Đường thì càng không diệt nổi bắc Tùy, cứ chiến đấu như vậy chỉ tiêu hao sức lực, chi bằng tạm thời ngừng chiến, phát triển thế lực. Dương Nguyên Khánh cần đông tiến Hà Bắc, Lý Uyên cũng cần tiêu diệt hoàn toàn nước Tây Tần, củng cố hậu phương.
Hai bên đều có nhiệm vụ cấp bách riêng, như vậy giải hòa là chuyện có thể, đương nhiên, nếu muốn có một lần giải hòa chân chính thì phải có rất nhiều khoản cần chứng thực, như khi Bắc Tùy tấn công Hà Bắc, thì U Châu phải tính sao? La Nghệ đã đầu hàng triều Đường và được phong làm Bắc Bình Vương, tất nhiên bắc Tùy sẽ tấn công U Châu, như vậy chuyện giải hòa sẽ phải làm sao đây?
Mấy vấn đề này nhất định phải giải quyết thông qua đàm phán, Đường triều nhất định phải nhượng bộ, nên Dương Nguyên Khánh mới để Đỗ Như Hối làm quan đàm phán, toàn quyền phụ trách buổi đàm phán với Lý Thần Thông, tốt nhất là cố gắng kéo dài thời gian đàm phán đến cuối năm.
- Thưa tổng quản, lần này Lý Thần Thông đi sứ mà không hề thông qua ý kiến của triều đình bên kia, đây chỉ là ý riêng của Lý Uyên, bảo Lý Thần Thông đi thăm dò tính khả thi của việc giải hòa, cùng với việc phải trả giá cao.
- Có phải ngươi và ông ta nói đến chuyện U Châu?
Dương Nguyên Khánh hỏi.
- Đúng vậy, như yêu cầu của tổng quản, tôi đã thẳng thắn đề cập đến chuyện này, hy vọng triều Đường từ bỏ U Châu.
- Vậy Lý Thần Thông nói thế nào?
- Ông ta nói cần phải về bẩm báo Thánh thượng đã, ông ta không thể tự quyết định được.
-Còn phía bọn họ đề xuất yêu cầu gì?
Dương Nguyên Khánh lại hỏi.
Đỗ Như Hối khom người nói:
- Triều Đườnghy vọng chúng ta từ bỏ việc ủng hộ Tây Tần.
Nếu triều Đườngđồng ý từ bỏ chuyện ủng hộ La Nghệ, đổi lại hắn sẽ từ bỏ sự ủng hộ đối với nước Tây Tần. Chuyện này cũng không phải không được, chỉ có điều hắn cần một hội đàm chính thức, không phải cái được gọi là mật sứ.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước, rồi nói với Đỗ Như Hối:
- Ngươi hãy nói với Lý Thần Thông, ta hy vọng sẽ có một hội đàm chính thức giữa hai triều đình, chứ không phải là ý riêng của Lý Uyên nữa, như vậy mọi chuyện mới có tính ràng buộc, tuy nhiên ngươi phải hiểu nguyên nhân thực sự khi ta để ngươi kéo dài thời gian.
Đỗ Như Hối không trả lời, đợi Dương Nguyên Khánh giải thích, hắn đi đến bên cửa sổ phía bắc, tầm nhìn ngưng lại ở hướng tây bắc, lát sau thản nhiên nói:
- Tô Định Phương và Thẩm Xuân đã xuất quân đi Tây Bắc, ta hy vọng trước khi ký kết hiệp nghị hòa giải thì đã cầm chắc quận Đôn Hoàng và Y Ngô.
Nếu nói hành lang Hà Tây như một sợi dây gắn kết Trung Nguyên và Tây Vực, thì quận Đôn Hoàng chính là chỗ thiết cài, hay có thể nói là yết hầu từ Tây Vực thông đến Trung Nguyên, toàn khu Tây Vực có vị trí chiến lược hết sức quan trọng.